"Người chơi Vinh Quang thân mến, chúc mọi người Thất tịch vui vẻ."
"Bạn đã có đối tượng nhưng chưa đủ dũng khí tỏ tình cùng người ấy?
Bạn muốn bày tỏ cho người mình yêu biết mình yêu người ấy nhường nào?
Hoặc bạn chỉ đơn giản muốn nói lời yêu với ai đó?
Thất tịch hôm nay, hãy thổ lộ với người trong lòng bạn! Nếu bạn còn băn khoăn, liên hệ địa chỉ mail bên dưới, chúng tôi luôn sẵn sàng tiếp nhận mọi tâm sự và hỗ trợ với cả tấm lòng! Đặc biệt, hoàn toàn miễn phí trong hôm nay!
Hãy dũng cảm lên, đừng vì ngại ngần mà bỏ lỡ người mình yêu!"
-- Forum Vinh Quang, trích hot topic ngày Thất tịch.
***
CASE NO.5: Mr. Sun
Tôn Triết Bình tuyên bố giải nghệ lần hai 3 năm trước. Chấn thương tay của anh vốn trị không dứt, rời giới đã lâu, bản thân anh cũng nghĩ mình không thích hợp với kiếp tuyển thủ chuyên nghiệp lâu dài nữa. Lần này trở lại làm tuyển thủ, phần nhiều để trợ lực về tinh thần cho Nghĩa Trảm non trẻ, đến thời điểm thích hợp anh lại giải nghệ.
Lâu Quan Ninh tôn trọng quyết định của anh, nhưng vẫn tiếc người tài khó gặp, nhiệt tình mời anh ở lại Nghĩa Trảm làm cố vấn cho chiến đội. Hắn cam kết trả lương hậu hĩnh, anh lại không nhất thiết phải tới thường xuyên như nhân viên bình thường, thỉnh thoảng đến chỉ bảo mấy vấn đề kỹ thuật cũng được.
Từ thuở đầu chập chững gia nhập Liên minh, bách khoa toàn thư nào đó đã giúp Lâu Quan Ninh thấm thía một điều, tài năng nổi bật và kinh nghiệm tích lũy của một lão tướng cấp bậc đại thần không phải thứ đám tuyển thủ trẻ bọn họ muốn có ngay mà được, đập bao nhiêu tiền ra cũng vô ích. Hơn nữa, chính Lâu Quan Ninh đã là người chơi cuồng kiếm sĩ, càng hiểu rõ chỉ điểm của vị cựu đệ nhất cuồng kiếm Liên minh này có giá trị thế nào. Nếu đãi ngộ đặc biệt có thể giữ được vị đại thần này ở lại hỗ trợ Nghĩa Trảm, hắn cảm thấy làm hơn thế cũng đáng giá.
Phần Tôn Triết Bình, anh suy nghĩ ít lâu rồi nhận lời. Anh sẵn có nghiệp kinh doanh, không lo thiếu tiền, Lâu Quan Ninh trả công bao nhiêu căn bản không ảnh hưởng quyết định của anh, nhưng cố nhiên hắn muốn giữ người sẽ hào phóng hết mức có thể. Nhận lời ở lại, lý do lớn nhất là vì anh còn tình cảm với Vinh Quang. Giải nghệ vẫn có thể góp sức hỗ trợ lớp người trẻ tuổi yêu Vinh Quang và mộng ước dấn bước trong giới chuyên nghiệp, anh thấy cũng tốt.
Về phần nguyên nhân nhỏ hơn... có lẽ là để sống cùng thế giới với người kia lâu hơn đi, Tôn Triết Bình nghĩ.
Từ đó, Tôn Triết Bình tiếp tục ở lại Nghĩa Trảm dưới vai trò cố vấn chiến đội, hơn nữa còn là một cố vấn nghiêm túc có trách nhiệm, danh xứng với thực. Qua ba năm, đến một ngày tháng bảy năm nay, chiến đội nghỉ hè, anh cũng xin nghỉ phép khoảng một tháng, lấy lý do có việc quan trọng cần làm. Kỳ nghỉ dài, thành viên chiến đội đã về nhà gần hết, công việc của cố vấn thật ra không nhiều nhặn gì, Lâu Quan Ninh nghe xong thì vui vẻ đồng ý.
Nghỉ phép được duyệt, tối đó Tôn Triết Bình nhận một cuộc điện thoại từ nước ngoài, hôm sau đặt vé máy bay xuất ngoại.
Trước khi đi anh gọi cho Trương Giai Lạc, thông báo thời gian tới mình sẽ vắng mặt trong nước, bảo hắn lúc liên lạc thì gọi thẳng cho anh, gửi tin QQ anh sẽ không nhận được ngay. Anh trả cước, không cần tiếc tiền.
Trương Giai Lạc ừ xong nói, Đại Tôn anh lại đi công tác hả, nhớ mua đặc sản đó, lựa đồ ngon ngon ấy.
Tôn Triết Bình cười đồng ý.
Chắc chắn sẽ mang bất ngờ về cho em.
Kết thúc một ngày, về phòng ký túc, Trương Giai Lạc chán chết đổ người xuống giường.
Giờ là đầu tháng 8, đang mùa chuyển nhượng, nghỉ ngơi một tháng, mùa giải mới chưa đến, hôm nay chiến đội tiến hành huấn luyện bình thường. Mọi ngày Trương Giai Lạc huấn luyện trở về, việc đầu tiên làm là gọi video với Tôn Triết Bình tám chuyện. Tám chuyện, trong trường hợp này, tức một người phụ trách nói, một người phụ trách nghe. Tất nhiên hắn nói, Tôn Triết Bình nghe. Anh nói khá ít, hầu như toàn vừa bật video call vừa tranh thủ xử lý công việc linh tinh, thỉnh thoảng câu được câu chăng đáp lời hắn, để hắn biết anh vẫn đang lắng nghe.
Trương Giai Lạc không có bất mãn, hắn thấy sau nhiều năm, cả hai vẫn có thể ở chung thoải mái thế này rất tốt. Ngoại trừ việc hai người ở xa nhau, đều bận rộn nên muốn gặp mặt trực tiếp không dễ, hắn hài lòng với hiện tại.
Hồi tháng trước, Tôn Triết Bình nói ra nước ngoài một thời gian, giờ còn chưa nghe tin anh về. Mặc dù anh đã nói muốn cứ gọi trực tiếp, nhưng gọi mấy lần, hầu như mỗi lần anh đều báo địa điểm khác nhau. Hắn lo anh liên tục di chuyển sẽ mệt mỏi nên không gọi nhiều, gọi cũng không nói nhảm, chỉ hỏi thăm mấy câu rồi tạm biệt.
Tuy nhiên, gọi điện hỏi thăm là một chuyện, video call là chuyện khác. Hắn buộc mình ít gọi cho anh, video call do giờ giấc khác biệt mà cũng tạm ngưng. Có điều, hắn tự ngưng thì thôi đi, người kia thấy hắn đột nhiên ngừng cũng không chủ động gọi. Gặp Tôn Triết Bình mỗi tối từ lâu đã thành thói quen của hắn, nay cả tháng không thấy người, Trương Giai Lạc càng ngày càng bứt rứt.
Chán quá, Trương Giai Lạc nghĩ.
Đại Tôn đi mấy ngày rồi?
Tự hỏi tự trả lời, hình như hơn ba mươi ngày.
Đi lâu quá sao mãi chưa về, hắn nghĩ tiếp, chưa xong việc sao?
Muốn gặp Đại Tôn quá. Ngắm nghía số điện thoại Tôn Triết Bình cho trên màn hình di động, hắn tiếp tục nghĩ.
Nhưng không được. Chênh lệch múi giờ, Đại Tôn còn bận, gọi ít thôi.
Trương Giai Lạc vùi mặt vào gối, cảm giác như mình đang tự ngược.
Lăn lăn trên giường hồi lâu, hắn dang tay nằm ngửa nhìn trân trân trần phòng ký túc.
Chán quá.
Vòng luẩn quẩn lại bắt đầu...
"Dẹp dẹp dẹp, không nghĩ nữa, ngủ ngủ." Nghĩ gọi ít thôi đến lần thứ n, Trương Giai Lạc mới vỗ vỗ mặt, bò dậy chuẩn bị thay đồ đi ngủ.
Đúng lúc đó, di động vứt trên giường vang tiếng. Nhạc chuông cài riêng cho Tôn Triết Bình.
Đại Tôn gọi!! Trương Giai Lạc gần như vồ lấy di động.
"Đại Tôn!"
"Anh đây." Tôn Triết Bình trả lời, giọng nói nhuốm màu mệt mỏi, song vẫn nghe ra tâm trạng không tồi, "Anh về nước rồi."
"Anh về rồi? Khi nào vậy? Bay bao lâu? Có đổi chuyến gì không? Có mệt lắm không? Anh ăn tối chưa? Công việc thế nào rồi? Thuận lợi cả chứ?" Trương Giai Lạc như vừa nhiễm tính nói nhiều của Hoàng Thiếu Thiên, mau mắn bắn mấy câu hỏi liền, nghĩ gì hỏi nấy.
Bên kia, Tôn Triết Bình một tay kéo vali hướng ra cửa sân bay, một tay áp di động lên tai, lần lượt trả lời từng câu hỏi của Trương Giai Lạc: "Anh vừa xuống máy bay, bay thẳng, khoảng 9 tiếng, không mệt lắm. Anh chưa ăn tối, lát nữa sẽ ăn. Còn công việc..."
Anh ngừng giây lát rồi nói: "... sắp hoàn thành, việc bên đó thì xong hết rồi. Hơi mất thời gian, song tương đối thuận lợi."
"Vậy thì tốt rồi." Trương Giai Lạc hơi yên dạ, dặn, "Anh nhớ ăn tối đàng hoàng, đừng qua loa. Nghỉ ngơi cho tốt đi, có việc gì mai hãy làm."
"Anh biết rồi." Tôn Triết Bình nói, "Giai Lạc, anh đang ở thành phố Q."
"Ừ." Trương Giai Lạc đáp, tiếp đó giật mình kinh ngạc.
"Anh nói anh đang ở thành phố Q??"
Đầu kia báo cáo: "Anh đang ra cổng sân bay L."
Sân bay quốc tế lâu năm và đông đúc nhất thành phố Q.
"Anh, anh bay thẳng từ đó đến đây?"
"Ừ."
"Em tưởng anh về thành phố B trước chứ?"
"Đến đây đưa quà, thăm em mấy ngày rồi sẽ về."
Vị nào đó nghe vậy vui lên thấy rõ.
"Mai anh sẽ đến Bá Đồ." Tôn Triết Bình lại nói.
"Không cần đâu." Trương Giai Lạc vội nói, "Để em, mai em qua chỗ anh. Anh ở khách sạn?"
"Không, anh ở căn hộ gần Bá Đồ, căn để trống ấy." Tôn Triết Bình trả lời.
Trương Giai Lạc biết Tôn Triết Bình sở hữu hai căn hộ gần trụ sở câu lạc bộ Bá Đồ, là mua hồi mới giải nghệ. Một căn cho thuê, một căn anh hay ở thành phố B ít đến, kêu Trương Giai Lạc vô thì hắn bảo thích ở ký túc xá hơn, nên căn hộ nọ, dù đã sắm sửa nội thất hoàn thiện từ đời nào, đến nay toàn bỏ trống.
"Vậy chiều mai huấn luyện xong em sẽ qua nhé." Trương Giai Lạc nói.
"Bá Đồ kết thúc huấn luyện là chiều muộn phải không? Anh đến đón em." Tôn Triết Bình nói.
"Thế có được không?" Trương Giai Lạc hỏi.
Tôn Triết Bình cười: "Lo anh mệt à? Không sao đâu."
Trương Giai Lạc nghe giọng cười của người kia, không tiếp tục xoắn xuýt vấn đề này, nhẩm tính rồi hẹn giờ giấc ngày mai:
"Vậy được, hẹn khoảng sáu giờ chiều mai nhé. Khi nào anh đến thì gọi cho em."
"Ừ."
"Rồi, anh cúp máy đi, chú ý nghỉ ngơi đó."
"Ừ, anh sẽ, em cũng nghỉ ngơi đi, mai gặp."
"Mai gặp."
Hôm sau, Trương Giai Lạc ngóng cái hẹn buổi chiều từ sáng, suốt thời gian huấn luyện không nhấp nha nhấp nhổm thì mất tập trung, bài huấn luyện thất bại mấy lần liền. Hàn Văn Thanh nhìn mãi ngứa mắt, xạc cho một trận, hắn mới chịu ngồi im.
Đến chiều, Trương Giai Lạc chốc chốc lại nhìn lên đồng hồ treo trong phòng huấn luyện, giám sát giờ giấc còn kỹ hơn Trương Tân Kiệt. Cảm giác nếu Hàn Văn Thanh mà tuyên bố giải tán muộn một giây, hắn sẽ ý kiến ngay.
Tiếc là hắn chưa có cơ hội đó. Hôm nay được ngày Hàn đội đúng giờ, 5 giờ 45 phút cho nghỉ, một giây không chệch. Trương Giai Lạc ba chân bốn cẳng phóng về ký túc xá, tắm rửa thay đồ bằng tốc độ tên lửa, sửa soạn hết lượt, tiếp theo ngồi chờ điện thoại của Tôn Triết Bình.
6 giờ kém 5 phút, Tôn Triết Bình gọi bảo sắp đến. Trương Giai Lạc cúp máy rồi mau mau chóng chóng khóa cửa phòng xuống lầu.
Đi một quãng, hắn tự nhiên nghĩ, mình vội vã quá thì phải. Vậy là giảm tốc độ, không đi như chạy nữa, có điều vẫn rảo bước nhanh hết mức.
Bình tĩnh, hắn nhủ, gặp Đại Tôn thôi mà, có phải chưa từng gặp qua bao giờ đâu.
Nói xong tự thuyết phục, một tháng không gặp, thật sự rất nhớ anh, chỉ muốn thấy người sớm sớm chút. Lại nói, lần này gặp người thật bằng xương bằng thịt, so với video call đương nhiên tốt hơn không biết bao nhiêu lần, nhanh hơn chút có gì sai chứ?
Hắn chợt nảy ra so sánh, hồi bặt tin Đại Tôn mấy năm gặp lại đâu đến mức này. Lúc đó, thời gian không gặp nhau còn dài hơn bây giờ nhiều, cảm xúc lại không rõ rệt như giờ.
Tại sao nhỉ? Trương Giai Lạc tự hỏi.
Do khi đó còn mập mờ chưa rõ đã cách biệt gần bốn năm chăng?
Hay do bản thân gánh nhiều trách nhiệm trên vai, chấp niệm với quán quân quá nặng, không có thời gian nghĩ đến người đó?
Trầm tư giây lát, hắn kết luận, phân không được.
Trước đó chưa từng cẩn thận suy nghĩ, lúc này mới biết, dường như khi hồi tưởng về những ngày xa cách đó, mọi thứ hắn trải qua đều quyện vào nhau thành một thứ chất dinh dính, quánh dẻo như mạch nha cô đặc, vui buồn đau giận gì đều trộn vào cả, hắn quấn lấy một đũa nhấc lên có thể thấy rất nhiều ký ức. Nhưng duy bóng hình người đó, cùng nỗi nhớ và chút oán giận hắn nghĩ mình có, là mãi không tìm được.
Cứ như bộ não hắn bây giờ đã tự động lọc đi đoạn trí nhớ ấy, chỉ để lại khoảng thời gian hắn và người kia sóng vai bên nhau, dựng nên Bách Hoa, tạo ra Phồn Hoa Huyết Cảnh càn quét Liên minh. Sau đó, nó nhảy thẳng đến khoảnh khắc người ấy trở lại, cách màn hình dùng một câu 'bắn nát hết mớ tạp niệm trong lòng đi' vực hắn dậy, cùng hắn tái tạo Phồn Hoa Huyết Cảnh một lần nữa, rồi triệt để bái biệt quá khứ.
Nhưng không nhớ nổi, thật ra không sao hết. Trương Giai Lạc hôm nay rất rõ, quãng thời gian kia đã nằm lại trong miền ký ức xa xôi, hắn là hắn của hiện tại, Đại Tôn cũng là Đại Tôn của hiện tại. Tuy cả hai, như tất cả những người khác trên thế giới này, đều phải mang theo quá khứ của riêng mình tiếp tục sống, nhưng hạnh phúc hay bất hạnh ở tương lai phải do chính mình định đoạt.
Mà hắn, Trương Giai Lạc, đã chọn sống hạnh phúc.
Vừa đi vừa miên man suy nghĩ, thoáng cái đã đến cổng lớn Bá Đồ.
Trương Giai Lạc ngó quanh, Đại Tôn đã đến chưa?
Mới nghĩ vậy thì Tôn Triết Bình gọi.
"Em sang đường đi, xe anh không đỗ bên em được." Anh nói.
Trương Giai Lạc đau khổ nhìn đường phố nườm nượp xe cộ. Lúc hẹn chỉ mong càng sớm càng tốt, quên mất lúc này đang giờ cao điểm, trên đường thiếu gì thì thiếu, tuyệt đối không thiếu mấy thứ phương tiện di chuyển này. Sang đường ngay không được, hắn phải đi vòng lên hướng có vạch qua đường cho người đi bộ, nhắn Tôn Triết Bình chờ rồi đợi đèn đỏ mới qua đường.
Qua đường an toàn, bước lên vỉa hè phía đối diện cổng lớn câu lạc bộ, hắn bước ngược hướng đi khi nãy tìm Tôn Triết Bình. Rất nhanh đã thấy bóng người đang đứng chờ cạnh một ngõ nhỏ, hắn bước tới gần, nhìn rõ người kia thì ngơ ngẩn.
Tôn Triết Bình đang mặc sơ mi sáng màu mở hai nút trên cùng, tay áo xắn đến khuỷu, bên dưới mặc quần jean ống côn xanh đậm lật một lần gấu, đi giày da màu nâu. Anh tựa lưng vào bức tường của ngôi nhà phía sau, một chân co lên, hơi cúi đầu đọc gì đó trong di động trên tay phải, còn tay trái đút túi quần.
Tháng tám đang hè, tối muộn, sáu giờ trời vẫn còn sáng, đèn đường chưa bật. Thất tịch người người đổ ra đường, trên hè phố không thiếu những khách bộ hành ngược xuôi, thế nhưng quanh nơi người kia đứng lại hình thành một không gian trống, dù nhỏ vẫn khá rõ ràng.
Anh một mình chờ người ở trung tâm vùng trống đó, khí chất nam tính cuồng ngạo vốn có trong bản tính, quyện thêm sự trầm tĩnh bình thản lắng đọng theo năm tháng, mạnh mẽ đánh thẳng vào mỗi ánh mắt như có như không liếc qua mình, hấp dẫn người ta ngoái đầu nhìn thêm một cái. Hệ quả tất yếu là, khiến anh càng trở nên nổi bật hơn.
Tóc Tôn Triết Bình vừa đen vừa cứng, ngoài cắt ngắn cho gọn ra không tạo kiểu phức tạp, anh cũng ngại chuyện tóc tai phiền hà, bao năm vẫn giữ nguyên một kiểu tóc, đến giờ chưa thay đổi. Lúc này một làn gió nhẹ phất qua, thổi mấy lọn tóc ngắn lỉa chỉa rung rinh, thổi tận vào tim Trương Giai Lạc.
Đậu má!!! Người yêu tui đẹp trai quá đi!!!!!
Trương Giai Lạc hiện giờ đang không ngừng bắc loa âm thầm gào thét.
Cảm nhận được ánh mắt lộ liễu trực tiếp quan sát mình không thể lờ đi, người kia ngẩng đầu nhìn. Thấy là người mình đợi, cuồng ngạo thường ánh lên nơi đáy mắt biến mất, nét cương nghị trên mặt bỗng nhu hòa hẳn đi.
"Giai Lạc." Anh nở nụ cười đi về phía Trương Giai Lạc.
Đậu má sao tui chưa từng phát hiện ra Đại Tôn cười dịu dàng như này có thể đẹp trai như này chứ???
Trương Giai Lạc đột nhiên cảm thấy để người yêu đẹp trai chói lóa của mình đứng chờ nơi đông người thật không khôn ngoan.
"Em đến rồi, Đại Tôn. Anh đỗ xe ở đâu, mình đi thôi." Trương Giai Lạc đến thời gian nói một hai câu thôi cũng ngại chậm, mới gặp đã liến thoắng. Nhanh nhanh rời khỏi đây nào.
Tôn Triết Bình dẫn Trương Giai Lạc đi thêm một quãng ngắn. Đến cạnh chiếc SUV màu trắng mang tên thương hiệu nào đó có vẻ khá phổ biến mà Trương Giai Lạc vừa nhìn đã biết là xe thuê tạm, anh dừng lại.
Tôn Triết Bình mở khóa xe lên trước, Trương Giai Lạc mở cửa ghế phụ lái trèo lên sau. Vừa đóng cửa xong xuôi, quay người sang, cằm hắn đã bị nắm lấy. Người kia kéo hắn vươn sang phía ghế lái, một tay giữ cằm, một tay đặt lên gáy hắn, ấn nhẹ xuống, ép môi mình lên môi hắn. Rồi nhân lúc hắn bất cẩn, anh tách mở hai hàm răng vốn không đóng chặt, đưa lưỡi vào càn quét trong khoang miệng.
Vị the cay lành lạnh lan khắp vòm họng, Trương Giai Lạc chỉ kịp nghĩ Đại Tôn anh vừa ăn kẹo bạc hà đúng không, rồi đã phải vất vả đáp lại thế tấn công mạnh mẽ của Tôn Triết Bình.
Âm thanh nho nhỏ sinh ra khi môi lưỡi quấn quýt vang lên, cũng chỉ giới hạn trong không gian nhỏ hẹp của chiếc SUV, không hề truyền ra ngoài.
Khi nụ hôn dài kết thúc, hai đôi môi tách ra, kéo theo một đường chỉ bạc dài mỏng mảnh. Tôn Triết Bình thỏa mãn nói, giọng trầm trầm hơi khàn: "Chào em, Giai Lạc."
Trương Giai Lạc thiếu khí mặt đỏ bừng thở dốc hai hơi, ổn định hô hấp rồi bình tĩnh quẹt tay lau đi vệt nước bọt dính trên khóe môi, nói: "Ừm, chào anh, Đại Tôn."
Tôn Triết Bình cười cười, tâm trạng cực tốt khởi động xe, rời khỏi nơi đỗ, hòa vào dòng phương tiện ngược xuôi trên đường.
"Đại Tôn, anh chắc không chỉ mua mỗi thứ này về chứ?" Trương Giai Lạc ngồi trên sofa trong phòng khách căn hộ của Tôn Triết Bình, mắt dòm hộp chocolate đặt làm trên tay, vẻ mặt không tin nổi.
Hộp chocolate màu đỏ son thắt nơ đen, nắp hộp viền nhũ vàng, trên nắp có logo cửa hàng cũng nhũ vàng. Bên trong có 16 cốc giấy nến màu nâu xếp theo bốn hàng, mỗi hàng bốn ô. Mỗi cốc giấy nến đựng một viên chocolate làm thủ công, từng viên đều trang trí khác nhau, xếp vào hộp lại có cảm giác hài hòa, trông như một tác phẩm nghệ thuật.
Đẹp thì đẹp, như tác phẩm nghệ thuật còn gì, nhưng ít quá. Đây là đánh giá không chút khách khí của Trương Giai Lạc.
Lúc hắn đến, vốn đang ôm tâm trạng hào hứng xem Tôn Triết Bình mua gì về, ai ngờ anh lục lọi một hồi, chỉ lấy được hộp chocolate này đưa hắn.
Sau đó anh mang ra một bình thủy tinh đựng trà hoa quả, bảo uống cùng đỡ ngọt rồi lủi luôn.
Đại Tôn anh đi những một tháng đó, có bận cỡ nào cũng không thể chỉ xách về hộp chocolate nhỏ xíu không bõ dính răng này đúng không?
"Ừ, anh mua món này sau cùng." Tôn Triết Bình đang lúi húi trong bếp, không rõ làm gì, nói vọng ra.
"Thế..." Trương Giai Lạc nhen nhóm hi vọng.
"Anh còn mua nữa." Tôn Triết Bình trả lời đúng như hắn hi vọng, sau đó nói, "Nhưng chocolate đó không để lâu được, sẽ hỏng, phải ăn trước. Mấy món còn lại lát anh sẽ đưa em."
"Được, vậy ăn chocolate đã." Trương Giai Lạc nhanh chóng thỏa hiệp không chút do dự.
Hắn đặt hộp chocolate đã mở nắp xuống bàn trà. Bên mép hộp chocolate có nhét một tờ giấy gập lại, hắn nhấc lên, mở ra. Bên trong là hướng dẫn sử dụng chocolate, phần chữ in giới thiệu các loại chocolate có trong hộp của nhà sản xuất, và phần viết tay hướng dẫn cách ăn, nét chữ quen thuộc.
Đại Tôn tự viết cái này à?
Trương Giai Lạc hoàn toàn không hứng thú với phần giới thiệu chocolate kia, đằng nào cũng vào bụng hắn, tự mình đánh giá tốt hơn nhiều. Hắn tò mò về phần viết tay của Tôn Triết Bình hơn.
Bước một, anh viết chocolate này phải ăn từ viên trên cùng bên trái. Như phòng người đọc được có thể quay ngược hướng hộp chocolate, anh còn đặc biệt nêu tên gọi, mô tả cách trang trí của viên chocolate đó. Trương Giai Lạc cảm thấy trò này cũng vui, liền làm theo hướng dẫn nọ, nhón lấy viên chocolate hàng trên cùng góc trái, bỏ vào miệng, cắn một cái.
Nhân chocolate dẻo bất ngờ tràn ra, mùi vỏ cam đậm đà đột ngột lan tỏa trong miệng. Hắn ngây người, ngạc nhiên chớp chớp mắt rồi bật cười thích thú.
Theo tờ giới thiệu, viên chocolate hắn đang ăn có thành phần ganache sữa với caramel và vỏ cam Jaffa bào. Viên chocolate nho nhỏ đẫm hương caramel thơm ngọt, vị nếm ra cũng là vị ngọt đặc trưng của caramel, nhưng hương cam chanh đặc biệt vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng tràn khắp vòm miệng khi cắn lần đầu lại khiến người ta có cảm giác như đồng thời nếm được vị chát hơi đắng riêng biệt của những sợi vỏ cam mới bào. Chocolate dẻo tan nhanh, hắn hiếm khi buộc bản thân phải nhấm nháp từ từ, để vị caramel ngọt ngào lại đượm hương cam chanh, gợi chút đăng đắng nơi tâm tưởng đó dần dần tan hết nơi đầu lưỡi.
Ăn xong viên đầu tiên, mùi vỏ cam vẫn lưu lại khắp các ngóc ngách trong vòm miệng, hắn phải rót một ly trà, uống xong chờ dư vị kia nhạt đi mới tiếp tục làm theo chỉ dẫn.
Nối tiếp viên chocolate thứ nhất, Tôn Triết Bình lặp lại cách mô tả tương tự với các viên cần ăn tiếp theo.
Chanh vàng thơm dịu, bạc hà the cay, caramel và muối ngọt mặn đan xen nhưng lưu vị rất lâu, lại còn một viên nhân rượu... Tôn Triết Bình chắc chắn khi mua cố tình chọn mỗi loại một viên, không hề trùng lặp, thành công khiến Trương Giai Lạc cứ ăn hết một viên lại tiếc một lần.
Ăn đến viên thứ tám, thấy Tôn Triết Bình ở mãi trong bếp không ra, hắn lấy làm kỳ lạ. Đại Tôn làm gì lâu thế?
"Đại Tôn, anh làm gì lâu thế?" Hắn không nỡ rời "tác phẩm" mới ăn được một nửa, ngồi ở phòng khách gọi với vào phòng bếp.
"Có chút việc." Tôn Triết Bình trả lời.
"Em ăn tám viên rồi, anh không ra mau là hết đó." Hắn nói.
"Tùy em, của em cả."
"Anh nói thật hả?"
"Ừ, mua riêng cho em đó."
Trương Giai Lạc nghe vậy sung sướng, không bận tâm nữa, nhón lấy viên chocolate thứ chín.
Bấy giờ, mắt hắn liếc đến đến chỗ cốc giấy nến trống trong hộp. Thoáng thấy đáy cốc có dính thứ gì màu trắng, hắn nhấc cốc vừa đựng viên chocolate thứ tám gần mình nhất lên.
Cốc giấy nến màu nâu đen tựa tựa màu viên chocolate, nổi bật một ký tự Latin viết bằng chocolate trắng ở đáy, là chữ U.
U?
Trương Giai Lạc kéo hộp chocolate lại gần xem. Như hắn đoán, giống cốc giấy hắn vừa xem, mỗi cốc đựng chocolate trong hộp hắn vừa ăn đều có viết một ký tự bằng chocolate trắng ở đáy.
Ba cốc giấy đầu tiên viết ba chữ tiếng Trung,
张,
佳,
乐, ghép lại chính là tên hắn.
Từ cốc giấy nến thứ tư, đáy mỗi cốc giấy viết một ký tự Latin, tính đến cốc giấy thứ tám, lần lượt là
W,
I,
L,
L,
U.
Trương Giai Lạc hồi đấu giải Thế giới bị bắt đi học tiếng Anh để giao tiếp, học cũng hòm hòm, học xong còn tìm được thú vui mới là trò giải ô chữ. Mấy trò khác liên quan đến giải đố như tìm manh mối, giải mã mật hiệu các kiểu hắn cũng biết. Sau về nước, hứng thú với mấy trò chơi ngôn ngữ của hắn vẫn kéo dài đến tận giờ.
Hiện tại, một thông điệp bị che giấu đánh trúng sở thích nhỏ, hai ngón tay hắn nhón viên chocolate thứ chín lên, bỏ vào miệng, không quan tâm mùi vị nữa. Hắn tìm được thứ đáng quan tâm hơn chocolate rồi.
Trương Giai Lạc lấy ra cốc giấy thứ chín. Đáy cốc có một chữ
M.
Chả hiểu gì.
Hắn lại ăn tiếp.
Từ từ, những chữ cái dưới đáy cốc giấy trong hộp chocolate lộ ra trước mắt Trương Giai Lạc.
Thật ra hắn chưa ăn hết, mới đến viên chocolate thứ mười lăm, nhưng dựa vào dãy cốc giấy xếp nối nhau trên mặt bàn, hắn nghĩ mình đã hiểu thông điệp ẩn trong hộp chocolate rồi.
张,
佳,
乐,
W,
I,
L,
L,
U,
M,
A,
R,
R,
Y,
M,
E.
张佳乐 WILL U MARRY ME.
张佳乐, will you marry me?
Trương Giai Lạc, em sẽ kết hôn với anh chứ?
Trương Giai Lạc nhìn hàng cốc giấy xếp trên bàn, không biết hiện tại có nên ngàn lần cảm tạ mình năm đó đã nghiêm túc học tiếng Anh hay không.
Nhưng cảm tạ gì để sau, giờ hắn muốn gặp người kia ngay lập tức.
"Đại Tôn..." Hắn hướng về phòng bếp gọi, không hề phát hiện sự ngập ngừng trong giọng mình, cũng không kịp nhận ra một người khác đã vào phòng khách khi hắn hướng toàn bộ sự chú ý vào hàng cốc giấy trên bàn.
"Anh ở đây." Tôn Triết Bình đứng ở một đầu sofa, không cần người kia nói trọn câu đã đáp lời. Thay vì bộ đồ lúc đầu, anh đang mặc một bộ đồ khác - một bộ suit tối màu, nghiêm túc và trang trọng hơn. Tay anh ôm một bó hồng lớn - chính xác gồm 99 bông lớn bằng nhau cùng 9 bông nhỏ bằng nhau, tổng cộng 108 bông được chọn lựa kỹ càng, mỗi bông bất kể lớn nhỏ đều thuần sắc đỏ tươi như máu.
Trương Giai Lạc ngây ngẩn nhìn người kia bước gần đến nơi mình đang ngồi. Anh ngồi xuống sofa bên phải hắn, thấy hắn vẫn đang ngơ ngác thì đặt bó hồng lên bàn, cạnh hộp chocolate, bật cười:
"Em bất ngờ đến mức này?"
"Bất ngờ lắm... Anh... Em... Anh với em..." Trương Giai Lạc bối rối từ trạng thái mất hồn trở lại, bắt đầu nói năng lộn xộn, bản thân hắn cũng không biết mình muốn nói gì nữa.
"Anh... làm cái này?" Cuối cùng hắn chỉ vào hàng cốc giấy hỏi.
"Ừ, đã nói dành riêng cho em đó thôi." Tôn Triết Bình nói, "Và chưa hết đâu."
"Hả? À..." Trương Giai Lạc nhớ ra mình mới ăn hết 15 viên chocolate, vẫn còn một viên cuối cùng, ở góc dưới cùng bên phải hộp chocolate.
Đó là một "viên chocolate" màu đen, nhỉnh hơn mấy viên chocolate hắn đã ăn, không trang trí họa tiết, không biết phủ gì lên mà bề ngoài nhìn mịn như nhung.
"Đó... nhìn không giống chocolate lắm ha..." Trương Giai Lạc đầu óc rối loạn cân nhắc, nhận xét.
"Em chưa nhìn kỹ đúng không?" Tôn Triết Bình nói, đưa tay nhấc vật cuối cùng còn lại trong hộp chocolate, đưa cho Trương Giai Lạc, "Cầm lấy."
Hắn tiếp lấy, nhanh chóng nhận ra, không phải chocolate, đây là một hộp nhỏ hình lập phương bọc vải nhung màu đen.
Trương Giai Lạc ngờ ngợ. Kích thước hơi nhỏ, nhưng sao vẫn thấy quen quen?
Tôn Triết Bình lại nhấc tay mở nắp hộp. Bên trong hộp cũng bọc vải nhung đen, phần hộp phía dưới được chia hai phần nhồi cho đầy lên, bọc bằng hai mảnh vải đen, tạo thành một khe nhỏ ở giữa, thích hợp để giữ trang sức kích thước nhỏ. Ví dụ như, một chiếc nhẫn.
"Đây là lý do anh xuất ngoại một tháng." Tôn Triết Bình nói.
Cuối cùng Trương Giai Lạc cũng biết do đâu mình thấy cái hộp này quen. Thứ hộp nhẫn hắn đi dự cầu hôn đính hôn kết hôn bao năm qua thấy người ta cầm đến mòn cả mắt, chính hắn cũng từng cầm hộ người ta, một giây ngay trước đây, hắn lại ngớ ngẩn không nhớ nổi tên nó.
Bấy giờ, trong hộp đang đặt một chiếc nhẫn, sắc trắng bạc của kim loại và hồng thẫm của đá quý nổi bật trên nền nhung đen.
Bốn dải bạch kim nạm kim cương, từ một gốc chung, chia mỗi bên trái phải hai dải, uốn lên theo hai hướng chếch nhau, dần tạo thành một cung tròn. Sau đó, hai dải kim loại mỗi hướng cắt nhau một lần duy nhất, cùng nhẹ uốn cong hướng vào giữa, trước khi cùng vươn tiếp lên. Cuối cùng, chúng tỏa ra bốn góc, hộ quanh một khung đỡ vươn thẳng đang nâng cao viên kim cương màu hồng thẫm cắt kiểu asscher lấp lánh ánh sáng.
Mặt trong chiếc nhẫn, nơi bốn dải bạch kim bắt đầu vươn đi tạo hình, có khắc hai ký tự Latin, "
PL", viết tắt pinyin tên Tôn Triết Bình và Trương Giai Lạc.
"Đại Tôn, cái nhẫn này..." Trương Giai Lạc chỉ nói được một câu lửng lơ như thế.
Chiếc nhẫn này quả thực đã khiến Tôn Triết Bình vất vả đủ đường. Anh và bên thiết kế thảo luận thiết kế từ tháng năm, cùng lúc nhờ quan hệ lùng tìm thứ nguyên liệu hiếm có làm viên đá quý trung tâm. Chờ đợi mãi chưa có tin tức gì, anh đã định nếu không kịp sẽ tìm loại đá quý thay thế khác. May mắn cuối cùng cũng có tin tức tốt, anh thành công có được thứ mình muốn. Sau đó là xuất ngoại tới nơi làm nhẫn, tự mình theo dõi quá trình chiếc nhẫn quan trọng được tạo ra, rồi yêu cầu chỉnh sửa khi không hài lòng các thứ. Mãi đến đầu tháng 8, anh mới nhận được thành phẩm đủ đạt để kết thúc công việc trở về.
Hiện giờ, có thể thấy vẻ kinh ngạc cảm động của người kia, anh cảm thấy công sức mình bỏ ra không hề uổng phí.
Nhớ đến bài viết hôm nay đọc được, Tôn Triết Bình suy nghĩ, giờ đã là thời điểm tuyệt vời nhất để nói ra lời quan trọng nhất đó hay chưa?
Chẳng qua nghĩ gì thì nghĩ, đệ nhất cuồng kiếm đầu tiên của Liên minh Chuyên nghiệp Vinh Quang ấy mà, vốn không phải người thích nghe lời kẻ khác đạo diễn lắm, nhất nhất làm theo chỉ dẫn mơ hồ là chuyện anh ghét nhất, suy nghĩ nọ chỉ chợt nhảy ra trong đầu anh rồi biến luôn.
Mặc kệ thời điểm hoàn hảo có lẽ có nào đó đi, lúc này nếu không nói ra thì còn chờ khi nào nữa?
"Giai Lạc." Anh gọi tên người đó.
Ánh mắt người đó rời khỏi chiếc nhẫn, hướng về anh, khuôn mặt còn chưa dứt khỏi sự bất ngờ.
Ký ức những năm qua bỗng hiện lên, như đèn kéo quân từ từ trình diễn từng cảnh trước mắt Tôn Triết Bình.
Lần gặp đầu tiên, Tây Bộ Hoang Dã, bách hoa nở rộ.
Năm đó, rực rỡ nhất Liên minh Chuyên nghiệp, là Phồn Hoa Huyết Cảnh của chúng ta.
Năm đó, mùa giải Vinh Quang chuyên nghiệp thứ năm kết thúc, anh nản lòng rời khỏi Bách Hoa.
Những năm ấy, em ở lại gánh vác mọi thứ, kiên định chèo chống Bách Hoa.
Năm đó, Phồn Hoa Huyết Cảnh tái hiện, chỉ là, Song Hoa ngày nào, đã không còn đồng hành như xưa.
Một năm nào, thời điểm sau trận chung kết Thế giới, em từ Zurich gửi cho anh một tin nhắn, là một câu: "Đại Tôn, tôi đoạt quán quân rồi, chúng ta hẹn hò đi."
Tin nhắn trả lời của anh gửi đi chỉ vài giây sau, thẳng thắn nói: "Được, chúng ta hẹn hò."
Sau đó không có gì đặc biệt, cứ bên nhau tự nhiên như vậy, an ổn tới giờ.
Hành trình của chúng ta không tính là thuận lợi, sinh ly cách trở đã trải qua, kết quả vẫn ở bên nhau.
Anh từng tự hỏi, có phải chính anh - người đưa em vào giới chuyên nghiệp - là kẻ đã gieo hạt mầm của chấp niệm với quán quân cho em không. Rồi anh lại nghĩ, em tài năng như vậy, cho dù không phải anh, Liên minh Chuyên nghiệp sao có thể bỏ qua em. Nhưng sự thật không thể thay đổi, người em đã gặp là anh.
Năm đó nản lòng rời đi, anh cứ ngỡ mình đã làm trọn trách nhiệm của đội trưởng, trao lại một Bách Hoa mà em có thể tiếp tục dẫn dắt đi lên. Nhưng sau này, anh không khỏi giả định, nếu ngày đó không dứt khoát biệt tích như thế, ở quanh hỗ trợ một chút cũng được, có khi nào sẽ giúp em bớt vất vả nhiều năm hay không.
Em từng nói rằng, ngày đó gặp lại, anh đã kéo em khỏi vũng bùn mặc cảm tội lỗi không thể tự thoát ra. Em nói cảm ơn, cảm ơn anh đã trở lại, nhưng em sẽ không biết, anh trong những năm tháng nản lòng thoái chí nhất, đã được sự kiên cường của em cứu giúp bao nhiêu lần.
Những điều này, anh chưa bao giờ nói em hay.
Suy nghĩ cuồn cuộn muôn nẻo, nói ra lời chỉ cô đọng thành bốn câu đơn giản.
"Giai Lạc, cảm ơn em." Cảm ơn em kiên cường nỗ lực nhiều năm như thế, chưa bao giờ bỏ cuộc.
"Xin lỗi em." Xin lỗi năm đó bỏ lại em mà đi, xin lỗi không thể ở bên vào thời điểm em suy sụp khổ sở nhất.
"Anh yêu em." Anh yêu em. Thật sự rất yêu.
Và câu cuối cùng.
"Trương Giai Lạc, em có đồng ý ở bên anh suốt phần đời còn lại không?" Tôn Triết Bình tay phải nắm lấy bàn tay trái để không đặt trên đùi của người kia, nhìn thẳng vào mắt Trương Giai Lạc, dịu dàng nói.
Đây có lẽ là những câu nói quan trọng nhất cuộc đời hơn ba mươi năm của anh, cũng là những câu nói anh dùng tất cả dịu dàng mình từng có nói ra.
Tôn Triết Bình không hề dài dòng hoa mỹ, chỉ nói ra bốn câu đơn giản, nhưng đó là lời cầu hôn tuyệt vời nhất, chân thành nhất hắn từng nghe.
Thời gian, ký ức và tình cảm của họ chất chồng lớp lớp trong bốn câu nói đó, hắn đều hiểu.
Người đàn ông trong mắt hắn vô cùng xuất sắc, từng ngông cuồng từng kiêu ngạo, nay vẫn đẹp đẽ chói lọi như Thái Dương, đang cầu hôn hắn.
Cảm xúc của Trương Giai Lạc đã bùng nổ đến mức suýt chặn luôn khả năng sử dụng ngôn ngữ.
Hắn cảm nhận trái tim đang đập nhanh dữ dội nơi lồng ngực trái cùng niềm vui sướng hạnh phúc to lớn đến nỗi sắp vỡ òa.
Cố gắng trấn tĩnh, nỗ lực kiềm chế không hét lên giải tỏa cảm xúc trong lòng, hắn tìm lại khả năng sử dụng ngôn ngữ đã rời bỏ mình, vào một khắc nghe thấy lời cầu hôn của người kia.
Tôn Triết Bình đang chờ hắn. Hắn phải trả lời, càng nhanh càng tốt.
Trương Giai Lạc hít sâu, trở tay đan năm ngón vào tay người kia, từng chữ rõ ràng đáp lại anh: "Em đồng ý. Tôn Triết Bình, em đồng ý, ở bên anh, suốt phần đời còn lại."
-- CASE NO.5: CLOSED (WAITING FOR A WEDDING INVITATION~) --