[Đa CP] Toàn Chức Cao Thủ - Songs Collection
Song 5: Chén trà nhỏ - Kim Chí Văn
Note nhẹ nhàng:
- Fic lấy bối cảnh sau mùa 10, nhưng không có giải thi đấu Quốc Tế. Diệp Tu một mình đi khắp nơi
- Fic viết sau một đoạn thời gian writer block, bản thân cũng không hiểu đang viết gì, mong mọi người thông cảm
Đêm mưa
Author: Tán Ô Nhỏ
Pairing: Tán Tu Tán (đi?)
Summary: Chuyện một đêm mưa
Diệp Tu dừng chân tại trấn cổ này đã mấy tháng rồi. Hắn cũng không rõ vì sao mình lại đến nơi này hay tới bằng cách nào. Hắn chỉ nhớ, vào một ngày bình thường, hắn bỗng dưng muốn đi, như thể cái ham muốn khoác balo lên của năm 15 lại trở lại và bắt đầu quấy rầy hắn không nguôi. Và thế là hắn đi. Đi từ Nam ra Bắc, từ Đông sang Tây, chán cảnh trong nước hắn liền bay ra nước ngoài.
Và giờ hắn ở đây, trong một trấn cổ tại một đất nước xa lạ. Trấn nhỏ thưa người, quanh đi quẩn lại gần như toàn người già về hưu, thấy ai rảnh sẽ gọi lại kể chuyện dông dài. Nhà hắn đang trọ là một ngôi nhà gần sông, mỗi buổi chiều khi nước lên sẽ dập dềnh mùi sông nước. Lắm khi làm hắn nghĩ tới câu chuyện Chú bé tí hon hồi nhỏ được nghe. Chú bé tí hon. Lấy kim làm kiếm, lấy bát làm thuyền. Lênh đênh theo gió. Diệt trừ yêu quái. Giải cứu công chúa. Hạnh phúc về sau. Nghĩ đến đây, Diệp Tu không khỏi ngửa đầu ra sau, nhả ra một làn hơi thuốc.
Quả đúng là truyện mà.
Sống ở trấn nhỏ không quá tốt nhưng cũng không tệ. Rảnh rỗi sẽ ngồi chơi cờ shogi với mấy cụ ông, lâu lâu còn được các bác gái dúi cho ít đồ ăn (nhất là sau mấy lần bắt gặp hắn với túi mì gói mua ở siêu thị về). Diệp Tu nghĩ, nghỉ dưỡng tuổi già cũng chỉ đến thế này là cùng.
Mà hắn đã già chưa nhỉ? Lâu lắm rồi hắn đã chẳng còn đếm tuổi của mình. Nhưng chắc cũng đã qua đầu ba. Người ta nói, qua 30 thời gian trôi nhanh như gió. Mà hắn nào có thấy vậy. Thời gian của hắn cứ dài ra khắp ngày này tháng nọ. Ngày dài như tuần. Tuần dài như tháng. Mà tháng lại như mấy năm. Chùng chình, chùng chình.
-
Diệp Tu đi dạo một vòng quanh trấn. Đã qua tháng Tám, thời tiết nóng dần theo từng ngày. Khắp trấn nồng lên một mùi hương ngai ngái. Tiếng trẻ con về nghỉ hè vốn nhộn nhạo mấy hôm nay cũng im ắng hơn hẳn. Mấy bác già cũng lúi húi bận gì đó, chẳng còn thời gian rủ hắn chơi shogi hay kể vài ba câu chuyện, có ngẩng lên thấy hắn cũng chỉ chào bâng quơ một câu rồi thôi. Đến lúc Diệp Tu về nhà cũng mới chỉ chớm hoàng hôn. Cô cháu gái của chủ nhà đã ở sẵn bên trong.
"Anh chuẩn bị đi à?"
"Ừ, sáng sớm mai."
"Tiếc nhỉ, không kịp mời anh một bữa."
"Không có gì, tôi mới phải cảm ơn mọi người."
Hai người trao đổi vài lời qua lại đơn giản. Diệp Tu ở đây được một thời gian nhưng cũng chỉ tính là có thể giao tiếp cơ bản. Biết làm sao được? Hắn vốn bỏ học từ năm 15 ấy, trông cậy hắn học chẳng khác gì trông cậy mắt Vương Kiệt Hy tự dưng đều nhau hay Chu Trạch Khải nói bằng một nửa Hoàng Thiếu Thiên.
Diệp Tu dợm bước vào phòng để chuẩn bị đồ thì cô cháu gái lại cất tiếng.
"À nếu anh rảnh tối nay thì trong trấn có lễ hội đó."
"Lễ hội?"
"Ừ, tháng Tám hàng năm đều có. Anh có thể ghé xem thử xem sao." Cô gái nói, khẽ mỉm cười, nét cười mềm như hoa mùa hạ.
-
Cuối cùng hắn cũng chẳng đi. Diệp Tu không hiểu sao, chỉ mỗi việc nhớ tới chuyến xe sáng mai đã khiến hắn mệt nhoài. Hắn cũng không tự hỏi nhiều, trùm chăm chìm vào giấc ngủ.
Mà mở mắt ra đã thấy mình trong hội.
Hội này chẳng khác gì mấy hội hè trước hắn từng thấy. Cũng sạp hàng hai bên, cũng người qua lại ríu rít. Chỉ khác, người trong đây đều đeo mặt nạ.
Hắn đứng nguyên dưới mái hiên mà hắn đang đứng, lòng tự hỏi sao mình lại ở đây. Bỗng chợt, có người dừng lại trước mặt hắn.
"Diệp Tu." Người đó cao hơn hắn một chút, khuôn mặt khuất sáng trông chẳng rõ nét. "Mình đi thôi." Người đó chìa tay ra.
Rất tự nhiên, Diệp Tu nắm lấy tay người trước mắt, để người đó kéo mình qua những dãy người bất tận. Lướt qua khóe mắt hắn, nơi xa xa trong rừng, là một dải đèn mờ ảo tựa Ngân Hà trên cao.
Người đưa hắn đi qua trẻ con ồn ào chòng ghẹo, đi qua gia đình ấm áp vui vầy, đi qua tình lữ lặng lẽ dựa đầu bên nhau.
Rồi đột ngột trời mưa.
Tí tách. Tí tách.
Chẳng đủ che đất trời nhưng lại dễ làm ướt đầu ai kia.
Diệp Tu vội giương tán ô cầm sẵn trong tay.
Mà chỉ trong một chốc giương ô, đã chẳng thấy người đâu.
Người đi, hội cũng chẳng còn. Không còn tiếng con nít cười đùa, tiếng người lớn bảo ban, tiếng nam nữ rủ rỉ. Dải sáng nơi rừng xa cũng chẳng thấy đâu.
Chỉ còn mình hắn.
Mưa lấm thấm trên ô.
-
Lúc Diệp Tu mở mắt lần hai, trời đã xâm xỉ sáng. Sương vẫn giăng nhưng dần yểu đi dưới nắng trời man mát. Hình như đêm qua trời mưa, hắn nghĩ.
Đêm qua dường như hắn đã mơ gì đó, nhưng lại chẳng thể nhớ ra. Ký ức như mây mù buổi sáng, mông lung chẳng thể bỏ.
Tới tận khi Diệp Tu lên xe rồi, hắn vẫn chưa nhớ được ra. Chỉ có gió vơn van bên vai hắn như hỏi, Ngươi có muốn ở lại đây không?
Diệp Tu nhìn về trấn nhỏ đang lùi dần về đằng sau, khẽ lắc đầu.
Đường còn dài.
Mà hắn còn muốn đi.
-Đêm mưa/End.-
A/N: Fic này bắt đầu từ hình ảnh Tô Mộc Thu với Diệp Tu đi bên nhau trong một đêm hội, Diệp Tu giương ô che mưa, khi giương lên đã chẳng thấy Mộc Thu đâu. Quằn quại một hồi viết ra từng đây, không chắc có thỏa mãn được ai không.
À tiện nói, lễ trong đây là lễ Bon của người Nhật, hay đúng hơn là lễ Mukae Bon, lễ đón linh hồn người đã khuất về ở với gia đình trong vài ngày. Bối cảnh thì lấy trong phố Tháng Ba của Sangatsu no Lion.
Còn chuyện Chú bé tí hon trong bài nguyên gốc hình như của Nhật, nhưng hồi bé có lẽ mình có đọc được một bản Việt Nam nên đoán chắc Trung Quốc cũng có một phiên bản dạng dạng thế