5.
"Nhà bếp!"
"Phòng khách!"
Hoàng Thiếu Thiên cùng Diệp Tu đồng thời nói. Cả hai nhìn nhau, nhìn Trịnh Hiên, lại nhìn sang Trương Giai Lạc.
Trương Giai Lạc trầm ngâm một chút, đáp lời: "Nhà bếp đi, tìm xem có gì ăn được không. Tui hơi đói."
"Đúng đúng đúng đi nhà bếp đi nhà bếp. Thử xem có cà rốt hay gì đó không, không chừng có thể tìm được thứ gì để dụ con thỏ chết tiệt kia ra. Tui mà không bắt nó nướng lên tui không họ Hoàng."
Không họ Hoàng, chẳng lẽ họ Dụ? Mà cậu vẫn còn chưa thôi nghĩ về con thỏ à. Ba người còn lại nhìn Hoàng Thiếu Thiên, khó nói nên lời.
Chửi thầm trong bụng vậy thôi, nhưng cả bọn vẫn theo sát bước chân Hoàng Thiếu Thiên vào bếp, hy vọng tìm được thứ gì lót bụng. Tuy nói mỗi khi sang một thế giới mới, bọn họ luôn được thay đổi phục trang, rồi tùy vào vai trò trong cốt truyện mà lại có những buff cùng debuff dị hợm cùng mấy thứ trang bị khó nói nên lời, tựa như chiếc giày cao gót màu đỏ trong balo của Trương Giai Lạc, nhưng thường thì họ chẳng bao giờ có đồ ăn thức uống.
"Tui nói, hi vọng trong bếp có bánh mì. Nhìn phục trang của chúng ta cùng hoàn cảnh thế giới này, muốn tìm cơm hoặc gà luộc chắc là thiên phương dạ đàm, may mà cũng không có đậu bắp. Tui không thích món Tây lắm, nhưng mà dù gì thì cũng ..."
Hoàng Thiếu Thiên đang líu ríu nói bỗng im bặt. Trương Giai Lạc cảnh giác ngẩng nhìn, đập vào mắt là một cảnh tượng ghê người.
Khó trách có thể chặn họng Hoàng Thiếu Thiên.
Phòng bếp, giống như toàn bộ phần còn lại của tòa nhà, cũng có lối kiến trúc trung cổ phương tây. Cửa sổ trần trải dọc bức tường khiến cả gian bếp sáng ngời lại thoáng mát. Các kệ bếp chất đủ loại đồ hộp, đống củi trong bếp chất cao, lò đầy tro bếp nhưng vẫn khá tươm tất. Mọi chi tiết cho thấy căn nhà chẳng hề bị bỏ hoang. Sàn nhà dù không được lót gạch men kiểu hiện đại, nhưng cũng được dọn dẹp thường xuyên. Nói chung, đây là một phòng bếp sạch.
Đã từng.
Giờ phút này, tung tóe khắp sàn nhà, trên bàn ăn, trên kệ bếp là từng vệt máu ghê người. Những tia máu dài ngắn rõ rệt, lượng máu khả quan, tựa như có thứ gì đó, hoặc ai đó, đã chớp nhoáng cắt một vết thương thật sâu, khiến máu văng tung tóe khắp nơi. Trong tầm mắt bọn hắn là những nhúm lông xám đẫm máu, bệt lại, đông một nhúm, tây một nhúm.
"Thiếu Thiên, con thỏ cậu thấy... màu gì vậy?" Diệp Tu lên tiếng hỏi.
"Màu xám." Hoàng Thiếu Thiên đáp, lời ít ý nhiều.
Trương Giai Lạc chợt nhớ lại làn khói hắn thấy lúc đứng trên đồi. Chẳng lẽ lúc đó, có người đã sử dụng căn bếp này? Người đó chẳng phải hắn, cũng không phải Diệp Tu, Trịnh Hiên hay Hoàng Thiếu Thiên. Vậy người đó là ai? Kẻ đó... có liên quan gì đến con thỏ của Hoàng Thiếu Thiên?