- Bình luận
- 473
- Số lượt thích
- 2,955
- Team
- Khác
- Fan não tàn của
- Tô Mộc Thu
[Fanfic] [Đa CP] Toàn Chức Cao Thủ - Songs Collection
Rule:
- Rất đơn giản, mở điện thoại, mở list nhạc nhấn shuffle và để định mệnh làm chuyện của nó. Mỗi bài hát là một fic. Couple không cố định, có thể sẽ có những fic không có romance. (Nói Đa CP vậy thôi chứ chủ yếu sẽ toàn Tán Tu cho mà xem OTL)
- Đúng ra thể loại này nên mỗi ngày một fic nhưng tay tàn não tàn bất lực ysl nên bao giờ ra được thì ra.
- Bài nào có link, or cần nghe khi đọc, mình sẽ dẫn. Cơ mà nếu mọi người đều muốn bài nào cũng dẫn thì mình cũng ok.
- Playlist mình rất điên nên ai muốn recommend bài nào đi với đôi nào xin cứ thoải mái cmt, mình rất hoan nghênh.
Song 1: Sodachi Jima - Ueda Tatsuya
Note nhẹ nhàng:
- Bài hát trên viết về đảo Okinawa, một hòn đảo khá biệt lập với toàn bộ Nhật Bản. Nét giao thoa giữa Trung Quốc và Nhật ở đây rất rõ, âu cũng là duyên.
- Mình chưa từng đến Okinawa, cũng rất muốn đến. Fic này viết ra trong một tâm trạng muốn quăng mọi thứ ra và đi.
- Logic không tồn tại trong fic này. Đừng tìm nó. Coi chừng lạc.
Chiều hè
Author: Tán Ô Nhỏ
Pairing: romance! Tán + Tu (để như này vì không rõ trong đây là Tán Tu hay Tu Tán, cũng không muốn rõ)
Summary:
"Vì có những thứ chỉ đến một lần mà thôi. Vậy nên, để tôi chụp cậu, được không?"
Diệp Tu đến Okinawa vào một ngày mùa hè.Author: Tán Ô Nhỏ
Pairing: romance! Tán + Tu (để như này vì không rõ trong đây là Tán Tu hay Tu Tán, cũng không muốn rõ)
Summary:
"Vì có những thứ chỉ đến một lần mà thôi. Vậy nên, để tôi chụp cậu, được không?"
Vì sao hắn đến nơi đây, Diệp Tu cũng không rõ nữa. Có lẽ do chương trình tivi đêm qua. Hắn vẫn còn nhớ giọng kể già nua và chậm chạp của người chủ trì khi ông rủ rỉ nói về Okinawa.
“Khi buồn, hãy tìm đến Okinawa.”
Người đàn ông kết lại câu chuyện của mình bằng một câu như vậy, giọng ông đã chuyển sang màu mờ và đục như thể tất cả những gì tươi sáng đẹp đẽ nhất đời ông đã trôi về Okinawa theo từng lời kể.
Okinawa, O ki na wa, Diệp Tu lẩm nhẩm, bốn âm tiết cuộn lại trên đầu lưỡi hắn, rồi run rẩy rơi ra thành một dòng chì lờ mờ. Và như được phủ một loại bùa chú, Diệp Tu nghĩ, phải đến Okinawa thôi.
Và giờ hắn đến thật. Với một chiếc máy ảnh và một túi hành lý bé tẹo như muốn hét lên cho cả thế giới biết rằng chủ nhân của nó chẳng thèm để tâm gì đến hai chữ gọi là “kế hoạch”. Nhưng hắn không quan tâm không có nghĩa người khác cũng như hắn. Diệp Tu mở ra mảnh giấy ghi địa chỉ một nhà trọ cùng hướng dẫn chi tiết cách đi đến đấy mà trợ lý hắn nhất quyết dúi cho hắn như sợ rằng nếu không có cái này, hắn sợ ngủ bờ ngủ bụi rồi chết cóng bên ngoài vậy. Hắn thở dài khi nghĩ lại về sự lo lắng quá độ của cậu ta, chí ít giờ cũng là mùa hè, muốn chết cóng cũng là cả một nghệ thuật ấy chớ.
-
Lúc Diệp Tu tìm đến quán trọ đã là quá trưa. Ánh mặt trời trên cao làm hắn có chút ngây ngất. Dưới lớp nắng vàng óng như mật ong, quán trọ trông như một chiếc bánh Mont Blanc vừa được lôi ra khỏi tủ lạnh với tiếng chuông gió linh lang là những vụn kẹo được rắc lên. Bên trong nhà khá vắng, hay nói đúng hơn chỉ có một người cộng một mèo, đã thế còn đang cùng nhau ngủ. Diệp Tu đứng ngây người ở genkan, có chút không biết làm thế nào, chỉ còn nước nhìn trái nhìn phải nhìn trên nhìn dưới nhìn xung quanh. Đúng lúc hắn nghĩ có khi lôi máy ảnh ra chụp vài bức thì con mèo bỗng ngao lên một tiếng, kéo theo một giọng nói ngái ngủ khác.
(genkan: Hán Việt là huyền quan, chỉ chỗ để giầy, ô,... của người Nhật, nằm trong nhóm những từ ngữ không nên dịch ra do mình quy định)
“Mao Mao, dậy rồi đó hả?”
“Mao Mao?” Câu nói vuột ra ngay trước khi hắn kịp ngậm mồm lại. Người kia nghe thấy ngẩng lên nhìn hắn, rồi chỉ vào con mèo nói.
“Cậu không biết đó thôi, con này rụng lông lắm lắm, cả ngày đi theo hầu nó cũng đủ mệt chết.”
(Mao là lông, rụng lắm lông nên đặt tên là lông luôn)
“Ờ, thế nên cậu mới ngủ gật lúc đang làm việc hở?” Diệp Tu đáp, có hơi bất ngờ vì sự gần gũi trong tông giọng của mình. Có lẽ việc gặp được một người Trung Quốc ở nơi xa lạ này ảnh hưởng đến hắn nhiều hơn hắn nghĩ.
“Haha…” Người kia cười lạnh một tiếng rồi lập tức đổi về bộ mặt tươi cười thân thiện mến khách. “Vậy cậu định ở đây bao lâu?”
“Không biết nữa.” Diệp Tu thành thực nói. Trên máy bay, hắn cũng đã nghĩ về điều này. Okinawa cách Thượng Hải 6 tiếng bay. 6 tiếng, nói ngắn cũng ngắn, nói dài cũng dài. Trong 6 tiếng, hắn có thể soạn một bản kế hoạch chi tiết cho project mới nhất, suy nghĩ về ý tưởng cho triển lãm kế tiếp, chỉnh sửa một bộ ảnh chụp cách đây vài tuần,… Vậy mà lần này Diệp Tu lại chẳng thế nghĩ xem rốt cuộc mình nên ở hòn đảo kia một ngày, một tuần, một tháng, một năm, hay cả một đời. Giống như kể từ sau chương trình tivi đêm muộn đó, con thuyền đời hắn đã mất đi mỏ neo, chỉ còn trôi dập dềnh theo sóng nước và một điểm đến duy nhất là Okinawa.
Người kia xem chừng cũng khá ngạc nhiên với câu trả lời của hắn nhưng rất nhanh thôi, cậu ta cúi xuống, lôi ra một quyển sổ rồi bảo hắn ghi tên vào đó.
Phòng của hắn nằm trên tầng hai, mất không quá một, hai phút để đến nơi. Cửa sổ nhìn ra phía biển xanh ngát. Trong phòng ngoài một bàn trà nhỏ cùng một ghế bệt thì không còn thứ gì khác. Diệp Tu đẩy cánh cửa sổ ra một bên, để gió lộng ngoài trời tràn vào phòng. Không khí vẫn thẫm mùi muối biển nhưng không còn quá gai lưỡi như lúc ở ngoài sân bay nữa. Diệp Tu ngồi yên trong phòng một lúc để gió và nắng tẩy sạch những bụi bặm còn sót lại ở Thượng Hải.
Khi hắn xuống, người kia lại đang duy trì tư thế nằm xả lai trên bàn tiếp tân, dù giờ cậu ta không ngủ nữa. Hương nhang trầm thoang thoảng đâu đây. Chắc cậu ta vừa châm.
“Sao, có nơi muốn đi chưa? Có cần tôi giới thiệu dùm chi không?” Người kia nói, tay phẩy phẩy chiếc quạt.
“Nơi nào vắng người là được” Diệp Tu đáp. Hắn là một nhiếp ảnh gia khá có tiếng, cái gì cũng chụp, chỉ không chụp người. Rất nhiều người vặn hỏi hắn về điều này. Hắn cũng chẳng biết nói sao. Giống như có người ghét đồ ngọt, yêu đồ cay, hắn không thích chụp người. Vậy thôi. Vậy nên hắn cũng chẳng ngạc nhiên mấy khi người kia tròn mắt như hắn. Hắn chỉ bất ngờ khi cậu ta đột nhiên bật cười nói.
“Vậy để tôi dẫn cậu đi.”
-
Bắt đầu từ lần đó, giữa hai người như thành lập một giao ước nhỏ. Mỗi sáng khi Diệp Tu xuống dưới, người kia đều sẽ hỏi cùng một câu “Hôm nay cậu muốn đi đâu?” và rồi mặc kệ câu trả lời là gì, cậu ta sẽ dẫn hắn đến đủ mọi nơi của Okinawa. Có những khi là đi qua những lối phố quanh co tạo thành hình bàn cờ, trên hiên nhà là các con mèo nằm ngheo nguẩy đuôi, há miệng ngáp dài, mỗi khi ống kính chiếu tới sẽ quay đi như làm kiêu. Cũng có khi là ra một bãi thả diều khi trời đủ gió, ngắm bầu trời đan thành những mảng hồng xanh lam trắng, xung quanh là tiếng nô đùa của trẻ em lẫn với tiếng diều sáo vi vu. Hay có lúc là ghé vào những ngôi đền nhỏ nằm khuất sau những dãy nhà, người Nhật thờ nhiều thần nên cũng lắm đền chùa, lễ giáo cũng khắt khe nhiều lắm, làm theo đôi lúc cũng thấy phiền. Những khi mệt sẽ ghé tạm vào một quán ăn hay một hàng tiện lợi nào đó, gọi một suất soba lạnh hay một que kem Trên đường đi hai người sẽ trao đổi dăm ba câu vu vơ, hầu hết là người kia nói, về con mèo tên Mao Mao, về sự nghiệp học chơi shamisen ba bữa nghỉ một buổi, về lễ hội Naha Hari vào tuần sau,… Đôi lúc, Diệp Tu sẽ chêm vào vài câu nhưng hầu hết hắn sẽ chỉ lên giọng giả vờ trách mắng người kia mỗi khi cậu ta đưa hắn đến một nơi đông người nào đó để rồi nhận được một câu trả lời y chang nhau, Diệp Tu, cậu chỉ cần đổi góc chụp là được thôi mà.
(shamisen: một loại đàn ba dây của Nhật, thường được làm bằng da mèo
lễ hội Naha Hari: lễ hội đua thuyền nhằm tạ ơn thần biển, diễn ra vào tháng Năm hàng năm)
Và như một điều khoản của giao ước ngầm này, cả hai đều không nói gì về bản thân mình.
-
Hôm đó cũng là một hôm vàng nắng như mọi hôm khác. Nhưng thay vì “Hôm nay cậu muốn đi đâu”, người kia lại nói “Đi cùng tôi một chút nhé”. Giọng nói cậu ta như một anh chàng đi trên sợi dây của những thanh bằng thanh trắc, một chút vững vàng, một chút run rẩy, từng chút từng chút một.
“Ừm.” Diệp Tu chỉ đáp lại như vậy, tay nắm chặt máy ảnh. Rất có thể hôm nay sẽ là ngày cuối cùng hắn ở nơi đây.
Cả hai cùng đi trên một lối nhỏ quanh queo dẫn lên một ngọn đồi. Nắng được lọc qua tàng cây xanh mướt thành những vết lấp lánh trông như kẹo mạch nha trên mặt đất. Tiếng gió rì rào rì rào lạt qua những vòm cây, vọng lại xa xa là tiếng ai đó hát một bản dân ca hắn không biết nghĩa.
Đó là một đoạn đường dài và mệt nhọc, hay ít nhất đấy là những gì Diệp Tu nghĩ. Còn người kia vẫn cứ thẳng bước đi, mỗi bước cách nhau chừng 50 cm, đều đặn đều đặn, không ngừng nghỉ. Giống như tất cả những gì còn lại trong đầu cậu ta là bước về phía trước, bất chấp phía trước ấy là đường hay vực thẳm.
Mất tầm 40 phút để họ lên đến đỉnh đồi. Từ nơi này phóng mắt ra có thể thấy toàn bộ thành phố bao lấy bờ biển như một mảnh trăng lưỡi liềm. Nơi phía chân trời xa xa, đại dương hòa với bầu trời trong một sắc lam nhạt.
“Đây là chỗ cậu muốn tôi đến à?” Phải một lúc lâu sau Diệp Tu mới lên tiếng hỏi. Bầu không khí nơi này như một sự cực tả của yên tĩnh. Giống như chỉ một tiếng động nhỏ cũng đủ xé nát nó và biến nơi đây thành một chốn tầm thường nào đó.
“Ừ, đây là nơi yêu thích của tôi.” Cậu ta nói bằng một vẻ nhàn nhạt như thể câu đó nên được chia ở thì quá khứ chứ không phải hiện tại như này. Diệp Tu quay qua nhìn người kia, chỉ để nhìn thấy một nét phẳng lặng không kém trên khuôn mặt cậu ta, tựa như mặt biển ngày trước bão. Nhưng không có cơn bão nào ở đây. Okinawa quá nắng và ấm cho bất kỳ một cơn bão nào. Vậy nên Diệp Tu chỉ hỏi.
“Để tôi chụp cậu được không?”
Có vẻ đó là một câu hỏi ngoài dự đoán của người kia. Cậu ta quay lại, cười cười đáp.
“Này này Diệp Tu, không phải cậu đã nói là mình không chụp người sao?”
Tất nhiên là tôi biết, hắn nhủ thầm trong lòng, nhưng tôi muốn chụp cậu. Hắn không nói ra. Nói ra cũng chẳng ích gì, hắn biết. Những kẻ ngang bướng thường có chung một tần số sóng nào đó mà thậm chí chính bản thân họ cũng chẳng hiểu được.
“Vì sao cậu chọn nhiếp ảnh?” Người kia lẳng lặng hỏi, như mở một lối thoát cho hắn. Trả lời đi nào, nếu tốt tôi sẽ để cậu chụp. Ẩn ý rõ ràng như một người lớn đưa cho đứa trẻ một cái kẹo để nó chịu im lặng vậy. Nhưng hắn vẫn trả lời.
“Vì có những thứ chỉ đến một lần. Và tôi muốn có được chúng. Vậy nên…” Diệp Tu đưa máy ảnh lên ngang mắt. “… để tôi chụp cậu được không?”
Người kia mỉm cười. “Tôi nào từ chối được cậu đâu.”
Và ngay khoảnh khắc từ cuối cùng rơi khỏi đầu lưỡi người kia, ống máy hắn chớp lên một tiếng xạch rất khẽ.
-
Rốt cuộc hắn vẫn quyết định ở lại thêm Okinawa một ngày nữa. Người kia khi biết chỉ gật đầu một cái, dặn hắn tối ngủ sớm một chút, sáng mai có thứ muốn để hắn xem.
Ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng, người kia đã gọi hắn dậy, ngoắc ngoắc ngón tay, ý kêu đi theo mình. Lần này, cậu ta dẫn hắn ra biển. Lúc này Diệp Tu mới nhớ ra, trong suốt thời gian đến đây, hắn chưa thực sự ra biển lần nào. Thật buồn cười, hắn nhớ đã đọc trên mạng rằng Okinawa là một thành phố nổi tiếng về biển, vậy mà từ hôm tới đây đến giờ, ý nghĩ về bờ biển này còn chưa một lần xuất hiện trong tâm trí hắn.
“Cậu biết không, bình minh ở Okinawa có màu tím đó.” Người kia nói như vậy khi ngồi xuống bờ cát.
Diệp Tu có chút không tin nhưng vẫn mãi dõi mắt về phía chân trời. Từ đằng xa, tia sáng đầu tiên rạch một đường thẳng tắp ngang qua nền trời đen đặc. Nền trời đỏ rực lên trong một khắc ngắn ngủi rồi cuộn lấy sắc xanh thẫm nơi đại dương, hòa thành một màu tím thẫm.
“Diệp Tu, cậu không chụp sao?” Tiếng người kia vang bên tai như một lớp sương mờ sẽ tan khi nắng lên.
“Không, tôi chụp đủ rồi.”
“Diệp Tu, cậu sẽ về trong hôm nay sao?”
“Ừ, tôi chụp đủ rồi.”
-
Buổi triển lãm kế tiếp của Diệp Tu diễn ra vào ba tháng sau chuyến đi bất ngờ đó. Buổi triển lãm bao gồm các bức ảnh hắn chụp ở Okinawa, cùng một vài shot ảnh khác trước đó. Không phải hỏi, chủ đề cho mọi cuộc bàn luận của tất cả khách tham dự hôm đấy Diệp Tu thế mà cũng chụp người sao là bức ảnh chụp một người con trai. Trong bức ảnh đó, cậu trai ấy chỉ để lộ một nửa mặt và một nụ cười cong cong như nhịp cầu trấn Giang Nam, gió vờn trên tóc cậu ta và màu tóc nâu nhạt như hòa làm một với nắng chiều. Dưới bức ảnh đề đúng một câu ngắn gọn.
Người chỉ đến một lần.
-Một chiều hè/End.-
Có lẽ hơi thừa nhưng vẫn cần nói, thực ra bình minh ở Okinawa không có màu tím, hoàng hôn cũng không nốt. Còn vì sao viết, vì nó là điều từng ám ảnh người tôi thương, giờ quay ra ám ảnh tôi.
Last edited: