31.
Sau n lần sửa tới sửa lui, cuối cùng Âm phủ vẫn loạn thành một nùi.
Diệp Tu chống cằm cà khịa. "Biết thế nào là định luật Murphy không mài? À quên, mài có học đâu mà biết. Để tao nói cho mà nghe, mài càng sửa thì càng sai thôi con ạ."
32.
"Câu đúng phải là nếu một chuyện xấu xảy ra thì nó sẽ phát triển theo hướng tồi tệ nhất chứ.”
An Văn Dật vô-địch-thiên-hạ từ đâu đi ngang qua.
“Chó chê mèo lắm lông."
33.
Để cải thiện tình trạng chướng khí mịt mù của Âm phủ, nhóm em gái thất nghiệp bỗng hoá quân sư quạt mo, đưa ra một đề xuất: Phân ban.
Nói đơn giản là thằng nào hợp ban nào thì ném vào trỏng rồi tự phân việc với nhau, teamwork hay taowork đều ok miễn là xong việc. Nếu như cãi nhau làm mãi không xong?
Bay đâu, gọi vú em tới!
34.
Âm phủ tồn tại từ thời hỗn mang hôm nay bỗng chào đón một làn sóng cải cách mới.
Từ trên xuống dưới được chia làm chín ban, bao gồm:
Ban điều hành.
Ban xét xử.
Ban tuần tra.
Ban chăm sóc khách hàng.
Ban chấp pháp.
Ban hồi sức cấp cứu.
Ban tham quan.
Ban sự kiện.
Ban hậu cần.
35.
Người xưa có câu "Thượng bất chính, hạ tắc loạn."
Dịch thuần Việt ra là "Thằng cầm đầu không ra gì thì đám đàn em chỉ có mất dạy".
Còn dịch theo ngôn ngữ của fandom Toàn Chức Cao Thủ thì là "Muốn tụi tuyển thủ thần kinh rung rinh chịu nghe lời thì phải đưa mấy thằng tâm bẩn lên nắm trùm."
Cho nên chúng ta sẽ nói về Ban điều hành đầu tiên.
36.
Xem nào... U là trời, toàn mấy cái tên quen thuộc không ta.
Diệp Tu, Tô Mộc Thu, Dụ Văn Châu, Trương Tân Kiệt, Tiêu Thời Khâm, team chiến thuật tụ tập đông vui phết nhở.
37.
Năm cái đầu chụm lại xung quanh một cái bàn tròn.
Thằng vắt vẻo trên ghế.
Thằng giở sổ sách ra xem.
Thằng cười.
Thằng đẩy kính.
Thằng ngồi ngắm bốn thằng khác.
Nếu ai hỏi tụi nó đang làm gì? Xin thưa rằng tụi nó đang bàn bạc nên đưa (quẳng) những đứa khác đến ban nào.
38.
Ơ nhưng mà cả lũ chúng mài ngồi đó chứ có đứa nào mở miệng ra nói cái quần gì đâu mà bàn với chả bạc?!
39.
Thanh niên nghiêm túc Trương Tân Kiệt ho nhẹ một tiếng.
"Tình hình là mọi người nghĩ thế nào?"
Tô Mộc Thu lắc đầu.
"Người nhà các cậu, các cậu hiểu. Tôi ngồi bên ngoài cho ý kiến là được rồi."
Cuộc nói chuyện vừa mới bắt đầu đã rơi vào bế tắc.
Vấn đề nằm ở chỗ: thằng làm việc ở Âm phủ thì không hiểu nhiều về đám tuyển thủ, mà người hiểu tụi nó thì không rành về nhiệm vụ ở đây.
40.
Diệp Tu vẫn đang đu đưa trên cái ghế tựa, trông thiếu đánh cực kì.
Tô Mộc Thu huých hắn.
"Ê mài dậy thảo luận kìa."
Diệp Tu lầm bầm.
"Mài nói cái gì?"Tô Mộc Thu hỏi.
"Tao nhớ người yêu tao."
"Ơ vl? Ngữ như ông? Mà có người yêu?"
Cả người Diệp Tu từ từ trườn xuống dưới, thở dài thườn thượt.
"Thuốc lá. Đi vội không kịp đưa ẻm theo, nhớ vãi."
Đám còn lại câm nín.
Có ai cho tụi này biết từ bao giờ mà thuốc lá còn kiêm luôn công dụng làm người yêu không?!
41.
Tụi bây nghĩ đề tài này kết thúc rồi hả?
Đùa, nỗi nhớ người yêu làm sao có thể nói nguôi là nguôi.
Diệp Tu thân thiết huých tay Tô Mộc Thu.
"Ê nghề shipper dưới này có thịnh hành lắm không mài?"
Mặt Tô Mộc Thu cau mày.
"Tàm tạm. Làm gì?"
"Thế giờ tao bảo người nhà đốt thuốc lá xuống thì em nó có được ship tới nơi không?"
Lần này thì mặt Tô Mộc Thu đíu khác gì cái đít khỉ.
Diệp Tu nhìn vậy cũng đoán được câu trả lời, hắn nhún vai.
"Xã hội dưới này lạc hậu thế, ship có cây thuốc lá cũng chả xong."
42.
Tô Mộc Thu đạp vào chân ghế của Diệp Tu, khiến cái lá sắp sửa hoá thành bùn nhão tí nữa đo đất.
"Mài nghiêm túc hộ tao cái! Mang người xuống rồi ném đấy không quan tâm à?!"
Diệp Tu nhún vai.
Người nào cần thì tự đi mà quản chứ.
Nhớ mấy hôm trước ai kia còn cảm động rớt nước mắt.
Giờ ngu không biết dùng người lại quay sang đổ lỗi.
Đời mà, người chết cũng như người sống, đều bội bạc như nhau.
43.
Diệp Tu uể oải vươn vai.
"Mấy chú chả khác gì cái lốp xe đạp của Tô Mộc Thu, còn non lắm. Nhìn anh mài mà học hỏi đây này!"
Diệp Tu viết viết vẽ vẽ lên tờ giấy.
Điều 1: Ban điều hành không bao giờ sai.
Điều 2: Nếu ban điều hành sai, xem lại điều 1.
Hê hê.
Diệp Tu viết xong, phủi phủi tay.
"Đấy, zẩy lên anh em!"
44.
Ngày hôm sau, thông cáo về điều lệ mới của Âm phủ được dán ở mọi ngóc ngách.
Nhân viên Âm phủ có thể không dám chống lại Ban điều hành, nhưng đám tuyển thủ thì không.
Gần ba mươi tuyển thủ chuyên nghiệp từng hô mưa gọi gió trong game Vinh Quang dàn thành một hàng ở trước cửa điện Diêm La.
Tôn Tường và Đường Hạo giơ cao biểu ngữ "Đả đảo hội tâm bẩn".
Hoàng Thiếu Thiên cầm loa đọc khẩu hiệu.
Những người khác nắm tay nắm chân nhau hô hào trợ uy.
"Vì cộng hòa nhân dân Trung Hoa! Vì lí tưởng của Liên Minh vĩ đại! Đả đảo! Đả đảo! Đả đảo!"
45.
Hội tâm bẩn... À không, Ban điều hành xoa tay, phóng mắt nhìn giang sơn vạn dặm. Cuối cùng tầm mắt dừng lại ở đám tuyển thủ đang biểu tình.
Không phục chứ gì?
Trương Tân Kiệt đẩy kính, nho nhã che đi ánh mắt tàn nhẫn.
Dụ Văn Châu cười như không cười, ba phần lạnh lùng, ba phần kiêu ngạo, bốn phần thờ ơ.
Tô Mộc Thu nhếch môi, cười nhạo loài người ngu xuẩn.
Diệp Tu ngồi chính giữa, tay cầm ly rồng đỏ đỏ như máu, nhấp một ngụm.
"Trời lạnh rồi, gọi vú em đến đốt lò thôi."
Tiêu Thời Khâm: "..."
Vẫn là Tiêu Thời Khâm: "Cut!"
Tự hào là lương tâm còn sót lại của tổ tâm bẩn, Tiêu Thời Khâm quyết định dán thêm một thông cáo nữa.
"Thời tiết hanh khô, cẩn thận vú em!"