Để tránh hiểu lầm thì xin giải thích luôn là “người hiền” nghĩa là người hiền tài, bậc trung thần lương tướng dưới trướng vua. Chứ e rằng cả đời Phương Sĩ Khiêm và chữ “hiền” chẳng có lan quyên dính líu gì nhau cả hết.
Ngược lại, Phương Sĩ Khiêm là một tuyển thủ rất “bạo”. Tư duy táo bạo. Lối chơi bạo lực. Tính cách dễ bạo phát. Khiến phe địch tức muốn bạo động. Và sự thật càng tàn bạo hơn nữa là hắn chơi trị liệu - cái loại nghề cần sự điềm tĩnh nhịn nhục cách với chữ “bạo” xa như đường vô xứ Nghệ quanh quanh, hoặc xa như việc hai mắt Vương Kiệt Hi có ngày đối xứng vậy.
Muốn biết Phương Sĩ Khiêm giỏi thế nào, khoan hãy nhìn vào Phương Sĩ Khiêm đã, mà hãy nhìn vào Vương Kiệt Hi trước.
Trong Ngũ Thánh chỉ có danh hào Ma Thuật Sư là trao cho tuyển thủ chứ không phải cho tài khoản. Tư duy biến hoá khôn lường của Vương Kiệt Hi luôn là một rào cản khó xơi với đối thủ, đến độ Dụ Văn Châu từng bàn luận với Vương Kiệt Hi trên khán đài phải ngỡ ngàng thảng thốt “Làm sao... làm sao có thể?” - một biểu cảm rất hiếm khi xuất hiện ở bậc thầy chiến thuật điềm tĩnh này. Hoàng Thiếu Thiên còn dã man hơn, phán ngay một chữ “Láo!” vào mặt đối phương khi nghe lối đánh Vương Kiệt Hi đề xuất. Mà năng lực phán đoán của cặp át chủ bài xuất thân Lam Vũ sắc bén hàng top Liên minh khỏi cần bàn. Từ đó có thể thấy Vương Kiệt Hi có thể nghĩ ra và thao tác những pha di chuyển biến hoá khôn lường là chuyện cực kỳ ghê gớm đã được nhà tử địch Lam Vũ cộp mác xác nhận. Anh phát huy chất nghề di chuyển linh động của ma đạo học giả lên đỉnh điểm, trận solo với át chủ bài Hoàng Phong là một con dấu xác nhận khác, đến Diệp Thu còn không có kỷ lục bằng nổi.
Một át chủ bài liên tục bẻ ngoặt lắt léo sẽ gây khó cho đối thủ, song cũng rất khó để đồng đội theo kịp tiết tấu và tư duy. Vi Thảo chắc chắn đa số không thể bắt kịp, nên sau này Vương Kiệt Hi buộc phải phong ấn Ma Thuật Sư lại. Song Phương Sĩ Khiêm hẳn là một trong số ít đội viên hiếm hoi có thể theo kịp Vương Kiệt Hi khi đã sánh vai chinh chiến với anh từ mùa 3, mùa giải mà đấu pháp cá nhân của Vương Kiệt Hi sáng rỡ đỉnh điểm, là cơn ác mộng với tất cả đại thần. Một trị liệu nếu không thể theo kịp bổ cứu kịp thời cho át chủ bài, thì làm sao có thể làm trụ cột chủ lực của Vi Thảo?
Càng huống hồ Phương Sĩ Khiêm chễm chệ ngai Thần Trị Liệu đứng đầu Liên minh, tức là không những đuổi theo kịp sau bước chân của Vương Kiệt Hi, mà hắn còn phải đứng ngang hàng, phối hợp lẫn nhau với Ma Thuật Sư đầy biến hoá quỷ dị. Như thế tư duy và thao tác của Phương Sĩ Khiêm cũng phải linh hoạt không kém - một tiền đề để hắn cầm thành thạo hai nghề mục sư và thiên sứ thủ hộ. Thậm chí đôi khi hắn còn là người mang lại tạo biến động cho thế trận “căn cứ vào tình thế và nhu cầu khác nhau của mỗi trận, việc chuyển đổi giữa hai nghề trị liệu là một đặc thù lớn trong chiến thuật của Vi Thảo khi ấy” chứ không phải chỉ một mình Vương Kiệt Hi cáng đáng vai trò biến hoá đột phá cục diện cho Vi Thảo thôi đâu.
Để biết cụ thể hơn sự lợi hại ấy, cũng hãy khoan nhìn vào cách Phương Sĩ Khiêm đánh (một phần là tại tác giả ứ viết cho mà nhìn), mà hãy nhìn vào Viên Bách Thanh người kế nghiệp hắn. Viên Bách Thanh chỉ chơi được một nghề? Không, cậu có thể cầm cả hai nghề. Viên Bách Thanh chơi trị liệu dở? Không hẳn, cậu chơi cũng giỏi đấy. Viên Bách Thanh kế thừa được y bát của Phương Sĩ Khiêm? Càng không, tại trình của cậu chỉ dừng ở chữ “giỏi” đó và không đủ gây áp lực bó tay bó chân lên đối thủ như Phương Sĩ Khiêm. Đến khi người ta ngỡ rằng cậu trai năm bảy không thể tái hiện hào quang ngày cũ của Thần Trị Liệu, thì Viên Bách Thanh lại làm mọi người hết hồn chim én khi mô phỏng được lối đánh gây ức chế của Phương Sĩ Khiêm, ép hội F4 Bá Đồ sẩy chân ở trận bán kết mùa 9. Nhưng đây chưa phải điều đáng sợ nhất, đáng sợ nhất Viên Bách Thanh chỉ mới chập chững học được chút da lông của Phương Sĩ Khiêm đã khiến F4 Bá Đồ bất ngờ điêu đứng loạn cào cào lên. Thế thì hãy nghĩ, một Phương Sĩ Khiêm hàng thật giá thật còn đáng sợ như thế nào?
Ok nãy giờ nhìn hết gia phả họ hàng của Phương Sĩ Khiêm ở Vi Thảo rồi, bây giờ chắc chuyển đến nói về chính Phương Sĩ Khiêm được rồi chăng? Khoan vội, hãy quay đầu đá qua nhà hàng xóm Bá Đồ phỏng vấn một chút đã. Hàn Văn Thanh ra mắt từ mùa 1 thì ai mà chẳng từng gặp, Lâm Kính Ngôn Trương Giai Lạc cũng không thiếu kinh nghiệm so tài với người bạn ra mắt cùng năm. Hãy nghe đánh giá của các lão tướng này dành cho lối đánh của Thần Trị Liệu: “trên thực tế bản lĩnh của hắn nằm ở chỗ khiến cho người ta quên rằng hắn là một trị liệu. Cách mà hắn lợi dụng đặc tính tấn công hoặc phòng thủ của nghề trị liệu mình cầm trong trận đều cho đối thủ một cảm giác bó buộc, không thể phát huy hết mình.”
Lối đánh kiềm hãm gây khó chịu đến độ khiến trị liệu no.1 Liên minh và 3 lão tướng đảm nhiệm tay đấm chính kinh nghiệm phong phú của toàn các đội mạnh phải e dè ngán ngẩm, có thể thấy ở Vi Thảo không chỉ một mình Vương Kiệt Hi là nỗi kinh hoàng một thời với các đại thần. Phải bá đến như thế nào thì khi vào trận người ta quên bẵng mất nghề hắn đang cầm mà chỉ cảm giác được sự kiềm chân của hắn - một trị liệu lẽ ra nên an phận hậu phương thay vì vọt lên tiền tuyến?
Đặc biệt để hiểu rõ về Phương Sĩ Khiêm, hãy focus vào một đoá hoa duy nhất giữa rừng gươm Bá Đồ: “Trương Giai Lạc, chỉ có thể là Trương Giai Lạc” (ủa mình lộn fanclub không nhỉ…)
Sứ giả thủ hộ Phòng Phong là tài khoản Phương Sĩ Khiêm chọn để ra quân trận chung kết mùa 5 và 7 với Bách Hoa thay vì mục sư Đông Trùng Hạ Thảo. Không thể suy đoán cụ thể diễn biến trận đấu, song thường chọn sứ giả thủ hộ là nghiêng về phòng thủ. Có lẽ một Trương Giai Lạc điên cuồng đã mang đến uy hiếp sát thương rất kinh khủng, nên Vi Thảo chọn một phong cách vững vàng để khắc chế Trương Giai Lạc. Còn ai thích hợp hơn Phương Sĩ Khiêm với bản lĩnh hỗ trợ gây ức chế kinh người để kiềm kẹp mài tan phòng tuyến của sự điên cuồng ấy?
Bên lề một tí, Phương Sĩ Khiêm và Trương Giai Lạc đều ra mắt cùng năm, giải nghệ cùng năm sau trận tổng chung kết mùa 7. Song Phương Sĩ Khiêm chưa từng được MVP nào bởi Vi Thảo còn có Vương Kiệt Hi, còn Trương Giai Lạc đã có một MVP bởi Bách Hoa đã mất Tôn Triết Bình. Song hãy nhớ, mùa 5 khi Trương Giai Lạc lĩnh MVP thì đồng thời gian Phương Sĩ Khiêm đang lĩnh cúp quán quân. Một cặp chiến đội kỳ phùng địch thủ dây dưa suốt năm năm trời, vốn là 2 hoa dập te tua 2 cỏ, nay lại thành 2 cỏ đè 1 hoa ra uýnh rụng hoa. (ủa mình lộn fanclub thiệt…)
Rồi quay lại, nãy giờ quẹo cua Lam Vũ Hoàng Phong Bá Đồ Bách Hoa nhiều rồi thì có thể bẻ về Phương Sĩ Khiêm được chưa? Từ từ thì cháo mới nhừ, hãy cho Gia Thế nhà tử địch của hàng xóm Bá Đồ lên tiếng một câu nữa đã. Diệp Thu vị thần đứng trên Đỉnh Vinh Quang từng khen một cậu nhóc tân binh Vi Thảo mới debut là chơi trị liệu khá, và còn đề cử cậu ta với Hàn Văn Thanh đối thủ cả đời hắn cực kỳ coi trọng, người cũng công nhận thực lực của Phương Sĩ Khiêm rất giỏi. Tiêu chuẩn của Diệp Thu và Hàn Văn Thanh không hề thấp, cũng như mặt bằng thực lực chung của hai chiến đội từng đặt chân đến tổng chung kết không thể kém, nhưng Phương Sĩ Khiêm vẫn dư sức lọt mắt xanh của các ông lớn. Thế là đủ để thấy tân binh Phương Sĩ Khiêm vừa ra mắt đã chấn động toàn trường thế nào với nghề healer vốn thường bị xem nhẹ và rất khó thu hút hào quang bằng tay đấm. Sự thật chứng minh, mùa 2 hắn chỉ nổi bật đứng sau Tôn Triết Bình Trương Giai Lạc hai nghề đánh đấm xông pha.
Phóng mắt khắp Liên minh hiện nay, người chơi thạo nhiều nghề đến trình độ phong thần chỉ có lèo tèo vài mống: thiên tài Tôn Tường, kỳ tài Phương Duệ, bậc thầy chiến thuật Dụ Văn Châu, sách giáo khoa Diệp Tu, người nào người nấy đều có một đống danh hiệu lấp lánh đi kèm, tức là biết việc đó khó cỡ nào. Và những đại thần trên tuy từng chuyển nghề nhưng họ chỉ cầm một nghề lên sàn đấu chuyên nghiệp một lúc. Chứ đổi xoành xoạch hai nghề qua lại như Phương Sĩ Khiêm thì đúng là kỳ cảnh của giới Vinh Quang, trước đây không có, sau này thế nào chỉ có thể trông nhờ vào Viên Bách Thanh. Tui khá có cảm tình và không hề xem thường Viên Bách Thanh, nhưng chính Vi Thảo cũng từng ngậm ngùi “Tiếc thay, một tuyển thủ có thể chơi hai nghề đến mức thần thánh như Phương Sĩ Khiêm quá khó xuất hiện lần thứ hai.”
Sau mùa giải thứ 8, All-Stars rơi vào thực trạng đáng buồn là thiếu gương mặt healer khi chỉ một mình Trương Tân Kiệt đủ sức ngồi chiếc ghế đầu nhánh nghề trị liệu, “với tình hình hiện nay, có lẽ tình trạng này vẫn còn kéo dài“. Mùa 7 trở về trước không thể xuất hiện tình trạng này bởi phiếu bầu thứ hai sau Vương Kiệt Hi của Vi Thảo chắc chắn sẽ luôn xướng tên Phương Sĩ Khiêm - người mà so kỹ thuật hay thành tích thi đấu với Trương Tân Kiệt chỉ có hơn chứ không có kém. “Nếu chỉ bàn về kỹ thuật, thánh healer bậc nhất lịch sử Vinh Quang được công nhận chính là người điều khiển sứ giả thủ hộ Phòng Phong của Vi Thảo, Phương Sĩ Khiêm.” Giả sử Phương Sĩ Khiêm chỉ tập trung chơi mục sư là chính thì đệ nhất mục sư Vinh Quang có còn là Trương Tân Kiệt hay không rất khó nói.
Ok sau khi dạo một vòng trái đất Phương Sĩ Khiêm ngồi đây nguyên Liên minh ngồi kia, vậy cuối cùng có thể quay lại với chính bản thân Phương Sĩ Khiêm rồi chứ? Cũng không phải không thể, nhưng trước khi nhìn người thì hãy nhìn chiến đội Vi Thảo thời Phương Sĩ Khiêm đầu quân đã.
Trước khi Vương Kiệt Hi đến thì Vi Thảo đánh bằng nồi? Không, Vi Thảo đánh bằng Phương Sĩ Khiêm.
Hãy tìm kiếm các từ khoá sau: Mùa 2, Phương Sĩ Khiêm, liều mạng, gánh team.
Alo đây có còn là thế giới Toàn Chức Cao Thủ tui biết khi mà đứa gánh team ở Vi Thảo không mang họ Vương?
Địa vị của trị liệu trong bất cứ một chiến đội nào luôn rất cao. Đằng này Phương Sĩ Khiêm còn là tuyển thủ cấp thần cả đội dựa dẫm vào, khỏi phải bàn tiếng nói trong đội cao chót vót cỡ nào. Nhưng vỏ quýt dày có móng tay nhọn, huống hồ da mặt Phương Sĩ Khiêm còn rất mỏng. Có một người ở Vi Thảo xứng đáng để Phương Sĩ Khiêm phải cất cái chữ “bạo” của mình vào túi hoặc quẳng ra cửa sổ phi tang nhằm giữ hình tượng bé ngoan khi đứng trước mặt người nọ.
Ma Thuật Sư lừng danh hả? Tuổi tôm à, một thằng nhóc mắt to mắt sịt ra mắt sau mà đòi Phương thần mắt cao hơn đầu nể nang để mắt tới ư! (Có tận 5 chữ “mắt” trong câu này, Vương đội, thất kính)
Trước mặt Lâm Kiệt, Phương Sĩ Khiêm bình thường táo bạo thẳng như ruột ngựa lại ăn nói rất dè dặt cẩn thận để không làm tiền bối buồn, vừa không ngăn được những biểu cảm lời nói rất trẻ con và tuỳ tính. Đó là một sự dựa dẫm trên mặt tâm lý Phương Sĩ Khiêm chỉ dành duy nhất cho Lâm Kiệt, sau này dù trước mặt Vương Kiệt Hi hắn cũng không bao giờ chịu tém lại như vậy.
Vừa ra mắt đã đoạt hết nổi bật chỉ nổi tiếng xếp sau Song Hoa, Tôn Triết Bình cùng năm nhận xét “trình bá vô cùng, được săn đón tới tấp”, thế nhưng Phương Sĩ Khiêm vẫn chọn ở lại Vi Thảo với các tiền bối kém trình dưới cậu một bậc, và còn yêu nó tha thiết như mạng. Đến độ khi nghe một đứa tân binh từ đâu chui ra dám uy hiếp đến mái nhà của hắn, dù cho đứa tân binh đó trình bá cỡ nào, dù cho đứa tân binh đó tuyệt đối sẽ nâng cao thành tích chiến đội lên nhiều, thì hắn vẫn ngứa mắt nó. Như thế thì câu hỏi đặt ra, nếu Vương Kiệt Hi soán ngôi Lâm Kiệt mà không có sự ủng hộ của anh, dù Vương Kiệt Hi chắc chắn có thể giúp Vi Thảo tốt hơn, thì Phương Sĩ Khiêm sẽ chọn như thế nào? Không nghi ngờ gì, hắn sẽ chọn Lâm Kiệt mà bỏ qua việc Vi Thảo sẽ tốt lên. Thế thì lại đẻ ra một câu hỏi khác, Phương Sĩ Khiêm yêu Lâm Kiệt hơn hay yêu Vi Thảo hơn? Hoặc lại biến tấu thành một câu hỏi khác, Phương Sĩ Khiêm rất yêu Vi Thảo, nhưng trong định nghĩa “Vi Thảo” của Phương Sĩ Khiêm có bao nhiêu phần dính dáng đến “Lâm Kiệt”?
“Vương Kiệt Hi bỗng nhiên phát hiện, khi có mặt Lâm Kiệt, vẻ mặt tối tăm của Phương Sĩ Khiêm lập tức bị giấu nhẹm.”
Thần Trị Liệu chơi thạo hai nghề, nên tuyệt đối cũng là cao thủ trong trò đổi xoành xoạch hai bộ mặt. Rốt cuộc Phương Sĩ Khiêm vác vẻ mặt khó ở nhăn nhó trước mặt Vương Kiệt Hi mới là tâm trạng thật của hắn? Hay là vẻ mặt sốt sắng vồn vã trước mặt Lâm Kiệt mới là tâm tình thật sự? Thiết nghĩ có lẽ là cả hai đều đúng, bởi Phương Sĩ Khiêm là một người thẳng tính nên nghĩ gì hầu như đều viết trên mặt. Chỉ có ngoại lệ là khi cậu nhóc không muốn Lâm Kiệt buồn lòng khó xử vì mình.
Hắn vừa cáu kỉnh với thằng ranh con thế chỗ đội trưởng, vừa vây quanh đội trưởng thể hiện sự lưu luyến không nỡ của mình, mong anh sẽ cảm nhận được và suy xét lại. Đường đường là đại thần gồng gánh team trên sân, đứng trước tin tức vị tiền bối mình yêu quý sẽ nhường lại tài khoản linh hồn cho chàng tân binh trẻ, lòng hắn đau đớn nát tan, lại không dám hé nửa lời, chỉ đành ngồi rầu rĩ một mình, tăm tia từng biểu cảm của chủ nhân mới của Vương Bất Lưu Hành để bới bèo ra bọt, ấu trĩ đến cùng cực.
Song đây chưa phải là hành động bồng bột nhất, hãy nhìn cách cậu trụ cột trẻ tuổi của Vi Thảo bật dậy “kinh ngạc và sợ hãi đến mức mất kiềm chế”, lớn tiếng nằng nặc phản đối quyết định của Lâm Kiệt - một chuyện rất hiếm khi xảy ra ở Phương Sĩ Khiêm bởi ai cũng biết hắn kính trọng tiền bối và yêu mến Lâm Kiệt như nào, thậm chí còn sẵn sàng đè xuống tình cảm cá nhân để tránh cho Lâm Kiệt lo lắng - ta sẽ thấy trong lòng Phương Sĩ Khiêm có một tượng đài thần thánh cỡ nào, và khác với lứa trẻ Vi Thảo sau này, tượng đài này một lần nữa không hề và sẽ không bao giờ mang họ Vương.
Tính ra không biết nên nói Phương Sĩ Khiêm to gan hay quá tự tin nữa. Hắn trung thành với Lâm Kiệt đến độ sau khi biết nòng cốt mới Vi Thảo sắp đôn đốc là ai vẫn dám thái độ với cán bộ nổi bão với Vương Kiệt Hi. Vì quấn quýt bất bình thay đội trưởng cũ mà nổi trận lôi đình với đội trưởng mới, đúng là chỉ cái trình bá đạo của Phương Sĩ Khiêm đã giúp thằng chả tự tin không bị phê bình hoặc thậm chí mất slot ra sân nếu xui xui gặp phải lãnh đạo khó tính.
Nhưng phát tiết là vậy, Phương thần tung hoành Liên minh há lại là một kẻ không có não hoặc không có mắt? Hắn nhìn ra Lâm Kiệt thật lòng muốn trao tương lai của mái nhà này lên vai hai cậu, và dù trong cơn giận sôi người hắn vẫn nhìn ra “thằng ôn” Vương Kiệt Hi thật ra tính từ chối chức đội trưởng, song phút cuối mở miệng lại cua khét thành đồng ý. Sau khi nghe Vương Kiệt Hi nhắc một câu, hắn lập tức nhận ra Lâm Kiệt chưa từng ép uổng người khác, và tự kiểm điểm mình đã bị chiều hư. Phương Sĩ Khiêm luôn nhận phần trách nhiệm thích đáng, không hề là người đổ lỗi cho kẻ khác. Khi một mình thua Gia Thế, không. Khi chung với Vương Kiệt Hi thua Bách Hoa, cũng không. Dù thằng ôn con chiếm chỗ đội trưởng nhìn mắc ghét, nhưng nó nhìn ra được tâm ý thực sự của Lâm Kiệt, và hắn thì nhìn ra được bóng dáng của đội trưởng trên người cậu ta.
Nên Phương Sĩ Khiêm dần công nhận Vương Kiệt Hi, gạt bỏ sự ích kỷ của mình đi.
Hai thiếu niên hạch hoẹ đốp nhau vài câu, trong lòng hai cậu đều âm thầm hạ quyết tâm riêng, cùng sóng vai ra khỏi cửa “Đi!” “Đi thôi!” cực kỳ hào hùng!
“Suốt buổi họp báo, Phương Sĩ Khiêm luôn giữ nét cười trên môi, nhìn về hai người ngồi bên cạnh mình.”
Nếu hỏi Phương Sĩ Khiêm đã hi sinh điều gì cho Vi Thảo so với Vương Kiệt Hi từ bỏ Ma Thuật Sư và Lâm Kiệt từ bỏ chức vị, thì hãy tự tin trả lời rằng Phương Sĩ Khiêm đã hi sinh đi nụ cười của mình. Dù trong lòng buồn rười rượi mà từ đầu đến cuối vẫn giữ nét tươi cười tươi trên miệng, đối với người thẳng tính như Phương Sĩ Khiêm đúng là kỳ tích. Nụ cười nửa đắng nửa ngọt ngày họp báo đó chính là tình yêu Vi Thảo tột bậc của hắn, không thua gì tình yêu thấm qua những giọt nước mắt cả.
Ma thuật chân chính bắt đầu từ thời khắc này.
Có một bạn Liệp Tầm từng viết về Vi Thảo mà mình thấy cực kỳ tâm đắc: “Mà Vi Thảo, ừ thì không một chiến đội nào trong Liên minh có bầu không khí hi sinh vì cả chiến đội như họ, nhưng họ quen hi sinh, có lẽ quen đến mức quên luôn cả tranh đấu?
Chí quán quân ở Vi Thảo, tôi chỉ được nghe kể qua những dòng chữ, không được tận mắt thấy ở con người.”
Chiến đội quán quân, mọi người đều bỏ xuống cái tôi để giành về quán quân, Lâm Kiệt rũ bỏ chức vụ đội trưởng và Vương Bất Lưu Hành, Vương Kiệt Hi phong ấn lối đánh Ma Thuật Sư, Phương Sĩ Khiêm cất đi nỗi lưu luyến với cựu đội trưởng Lâm Kiệt. Vi Thảo chính thức giở sang một trang sử huy hoàng thuộc về họ.
Những dòng chữ thể hiện được chí quán quân của Vi Thảo nhờ vào tính cách táo bạo của Phương Sĩ Khiêm, ngỡ như cái ý chí sục sôi ấy muốn vùng khỏi trang giấy xổng ra, lăm le kề cổ địch mùa giải sau, với mùa sau nữa, sau sau nữa, mùa nào cũng vậy.
Vi Thảo mùa 5-7 hẳn là đội hình mạnh và chín nhất của họ, cũng là giai đoạn họ giành về quán quân. Phương Sĩ Khiêm là một công thần lớn đóng góp cho cái danh xưng “chiến đội quán quân” cứng cựa lấp lánh của Vi Thảo đó.
Vi Thảo Vương Phương, tướng tài binh giỏi, ngàn vàng khó cầu, cúp vàng dễ đoạt.
Sau đó, mùa bảy Phương Sĩ Khiêm giải nghệ, mùa tới Đặng Phục Thăng giải nghệ.
…Uổng cho một chiến đội quán quân.
Đôi khi tui nghĩ nếu Phương Sĩ Khiêm có thể ở lại Vi Thảo lâu một chút thì tốt. Vi Thảo chưa bao giờ khát người hiền như thời khắc này, như cây cỏ chờ mùa xuân đến.
Lấy một ví dụ xuất hiện khá sớm ở đầu truyện để hiểu vì sao tui lại nói thế. Trận Hoàng Thiếu Thiên PK với tán nhân để tìm hiểu, trong 3 chiến đội lớn khi quan sát tình hình ác chiến, Hàn Văn Thanh có Trương Tân Kiệt bàn bạc cùng, thậm chí dù Dụ Văn Châu không có Hoàng Thiếu Thiên vì đang lên đánh với Diệp Tu thì anh còn có Vu Phong ngồi cạnh thảo luận ý kiến, chỉ có Vương Kiệt Hi là lẳng lặng ngồi xem một mình, chẳng có ai kề bên để chuyện trò.
Đây là mùa 8 khi Đặng Phục Thăng còn chưa giải nghệ nhé, song không biết vì lý do gì mà Đặng Phục Thăng không được miêu tả ngồi kế nghiên cứu đối thủ cùng với Vương Kiệt Hi đêm ấy. Không lẽ Đặng Phục Thăng còn có thói quen ngủ sớm hơn Trương Tân Kiệt? Có lẽ là ngẫu nhiên, có lẽ là tác giả cố tình. Dù sao đi nữa thì trong cái rủi có cái xui, Đặng Phục Thăng cũng đã giải nghệ cuối mùa 8, Vi Thảo nói chung và Vương Kiệt Hi nói riêng đang cấp thiết cần một người đủ sức vóc ngang hàng để cáng đáng chiến đội.
Cảnh tượng Vương Kiệt Hi một thân một mình như vậy không chỉ xuất hiện một lần, về sau ngày càng dày đặc, thậm chí còn ảnh hưởng tới tâm lý tuyển thủ trong trận. So với các cường đội khác, khí thế của Vi Thảo quá quạnh quẽ và xa cách. Chưa bao giờ tui nhớ Phương Sĩ Khiêm tha thiết đến thế. Cũng chưa bao giờ Vi Thảo cần một đội phó sánh bằng Vương Kiệt Hi đủ khả năng gồng gánh chung với anh đến vậy.
Nếu không, màn đêm hiu quạnh, vẫn chỉ là một ngọn đèn khuya đó, một bóng lưng cô độc thì quá đỗi thê lương.
Chiến đội Vi Thảo, đợi người hiền đến.
Lý do tui lại chọn một tựa đề như thế? Phương Sĩ Khiêm dù debut cùng năm giải nghệ cùng năm với Trương Giai Lạc, nhưng chắc chắn hắn sẽ không quay lại như Trương Giai Lạc. Vậy thì Vi Thảo làm sao mà đợi được người hiền trở về dựng xây đây?
Câu hỏi đó, hãy để chính Vi Thảo trả lời, như cái cách Vi Thảo đợi được tướng tài Phương Sĩ Khiêm, và Lâm Kiệt đợi được vương giả Vương Kiệt Hi vậy. Có lẽ người đó sẽ là Viên Bách Thanh, là Cao Anh Kiệt, là Hứa Bân, hoặc là một người tài hoàn toàn khác biệt hoành không xuất thế.
Binh mã có sẵn, chờ người giáng lâm.
Ngược lại, Phương Sĩ Khiêm là một tuyển thủ rất “bạo”. Tư duy táo bạo. Lối chơi bạo lực. Tính cách dễ bạo phát. Khiến phe địch tức muốn bạo động. Và sự thật càng tàn bạo hơn nữa là hắn chơi trị liệu - cái loại nghề cần sự điềm tĩnh nhịn nhục cách với chữ “bạo” xa như đường vô xứ Nghệ quanh quanh, hoặc xa như việc hai mắt Vương Kiệt Hi có ngày đối xứng vậy.
Muốn biết Phương Sĩ Khiêm giỏi thế nào, khoan hãy nhìn vào Phương Sĩ Khiêm đã, mà hãy nhìn vào Vương Kiệt Hi trước.
Trong Ngũ Thánh chỉ có danh hào Ma Thuật Sư là trao cho tuyển thủ chứ không phải cho tài khoản. Tư duy biến hoá khôn lường của Vương Kiệt Hi luôn là một rào cản khó xơi với đối thủ, đến độ Dụ Văn Châu từng bàn luận với Vương Kiệt Hi trên khán đài phải ngỡ ngàng thảng thốt “Làm sao... làm sao có thể?” - một biểu cảm rất hiếm khi xuất hiện ở bậc thầy chiến thuật điềm tĩnh này. Hoàng Thiếu Thiên còn dã man hơn, phán ngay một chữ “Láo!” vào mặt đối phương khi nghe lối đánh Vương Kiệt Hi đề xuất. Mà năng lực phán đoán của cặp át chủ bài xuất thân Lam Vũ sắc bén hàng top Liên minh khỏi cần bàn. Từ đó có thể thấy Vương Kiệt Hi có thể nghĩ ra và thao tác những pha di chuyển biến hoá khôn lường là chuyện cực kỳ ghê gớm đã được nhà tử địch Lam Vũ cộp mác xác nhận. Anh phát huy chất nghề di chuyển linh động của ma đạo học giả lên đỉnh điểm, trận solo với át chủ bài Hoàng Phong là một con dấu xác nhận khác, đến Diệp Thu còn không có kỷ lục bằng nổi.
Một át chủ bài liên tục bẻ ngoặt lắt léo sẽ gây khó cho đối thủ, song cũng rất khó để đồng đội theo kịp tiết tấu và tư duy. Vi Thảo chắc chắn đa số không thể bắt kịp, nên sau này Vương Kiệt Hi buộc phải phong ấn Ma Thuật Sư lại. Song Phương Sĩ Khiêm hẳn là một trong số ít đội viên hiếm hoi có thể theo kịp Vương Kiệt Hi khi đã sánh vai chinh chiến với anh từ mùa 3, mùa giải mà đấu pháp cá nhân của Vương Kiệt Hi sáng rỡ đỉnh điểm, là cơn ác mộng với tất cả đại thần. Một trị liệu nếu không thể theo kịp bổ cứu kịp thời cho át chủ bài, thì làm sao có thể làm trụ cột chủ lực của Vi Thảo?
Càng huống hồ Phương Sĩ Khiêm chễm chệ ngai Thần Trị Liệu đứng đầu Liên minh, tức là không những đuổi theo kịp sau bước chân của Vương Kiệt Hi, mà hắn còn phải đứng ngang hàng, phối hợp lẫn nhau với Ma Thuật Sư đầy biến hoá quỷ dị. Như thế tư duy và thao tác của Phương Sĩ Khiêm cũng phải linh hoạt không kém - một tiền đề để hắn cầm thành thạo hai nghề mục sư và thiên sứ thủ hộ. Thậm chí đôi khi hắn còn là người mang lại tạo biến động cho thế trận “căn cứ vào tình thế và nhu cầu khác nhau của mỗi trận, việc chuyển đổi giữa hai nghề trị liệu là một đặc thù lớn trong chiến thuật của Vi Thảo khi ấy” chứ không phải chỉ một mình Vương Kiệt Hi cáng đáng vai trò biến hoá đột phá cục diện cho Vi Thảo thôi đâu.
Để biết cụ thể hơn sự lợi hại ấy, cũng hãy khoan nhìn vào cách Phương Sĩ Khiêm đánh (một phần là tại tác giả ứ viết cho mà nhìn), mà hãy nhìn vào Viên Bách Thanh người kế nghiệp hắn. Viên Bách Thanh chỉ chơi được một nghề? Không, cậu có thể cầm cả hai nghề. Viên Bách Thanh chơi trị liệu dở? Không hẳn, cậu chơi cũng giỏi đấy. Viên Bách Thanh kế thừa được y bát của Phương Sĩ Khiêm? Càng không, tại trình của cậu chỉ dừng ở chữ “giỏi” đó và không đủ gây áp lực bó tay bó chân lên đối thủ như Phương Sĩ Khiêm. Đến khi người ta ngỡ rằng cậu trai năm bảy không thể tái hiện hào quang ngày cũ của Thần Trị Liệu, thì Viên Bách Thanh lại làm mọi người hết hồn chim én khi mô phỏng được lối đánh gây ức chế của Phương Sĩ Khiêm, ép hội F4 Bá Đồ sẩy chân ở trận bán kết mùa 9. Nhưng đây chưa phải điều đáng sợ nhất, đáng sợ nhất Viên Bách Thanh chỉ mới chập chững học được chút da lông của Phương Sĩ Khiêm đã khiến F4 Bá Đồ bất ngờ điêu đứng loạn cào cào lên. Thế thì hãy nghĩ, một Phương Sĩ Khiêm hàng thật giá thật còn đáng sợ như thế nào?
Ok nãy giờ nhìn hết gia phả họ hàng của Phương Sĩ Khiêm ở Vi Thảo rồi, bây giờ chắc chuyển đến nói về chính Phương Sĩ Khiêm được rồi chăng? Khoan vội, hãy quay đầu đá qua nhà hàng xóm Bá Đồ phỏng vấn một chút đã. Hàn Văn Thanh ra mắt từ mùa 1 thì ai mà chẳng từng gặp, Lâm Kính Ngôn Trương Giai Lạc cũng không thiếu kinh nghiệm so tài với người bạn ra mắt cùng năm. Hãy nghe đánh giá của các lão tướng này dành cho lối đánh của Thần Trị Liệu: “trên thực tế bản lĩnh của hắn nằm ở chỗ khiến cho người ta quên rằng hắn là một trị liệu. Cách mà hắn lợi dụng đặc tính tấn công hoặc phòng thủ của nghề trị liệu mình cầm trong trận đều cho đối thủ một cảm giác bó buộc, không thể phát huy hết mình.”
Lối đánh kiềm hãm gây khó chịu đến độ khiến trị liệu no.1 Liên minh và 3 lão tướng đảm nhiệm tay đấm chính kinh nghiệm phong phú của toàn các đội mạnh phải e dè ngán ngẩm, có thể thấy ở Vi Thảo không chỉ một mình Vương Kiệt Hi là nỗi kinh hoàng một thời với các đại thần. Phải bá đến như thế nào thì khi vào trận người ta quên bẵng mất nghề hắn đang cầm mà chỉ cảm giác được sự kiềm chân của hắn - một trị liệu lẽ ra nên an phận hậu phương thay vì vọt lên tiền tuyến?
Đặc biệt để hiểu rõ về Phương Sĩ Khiêm, hãy focus vào một đoá hoa duy nhất giữa rừng gươm Bá Đồ: “Trương Giai Lạc, chỉ có thể là Trương Giai Lạc” (ủa mình lộn fanclub không nhỉ…)
Sứ giả thủ hộ Phòng Phong là tài khoản Phương Sĩ Khiêm chọn để ra quân trận chung kết mùa 5 và 7 với Bách Hoa thay vì mục sư Đông Trùng Hạ Thảo. Không thể suy đoán cụ thể diễn biến trận đấu, song thường chọn sứ giả thủ hộ là nghiêng về phòng thủ. Có lẽ một Trương Giai Lạc điên cuồng đã mang đến uy hiếp sát thương rất kinh khủng, nên Vi Thảo chọn một phong cách vững vàng để khắc chế Trương Giai Lạc. Còn ai thích hợp hơn Phương Sĩ Khiêm với bản lĩnh hỗ trợ gây ức chế kinh người để kiềm kẹp mài tan phòng tuyến của sự điên cuồng ấy?
Bên lề một tí, Phương Sĩ Khiêm và Trương Giai Lạc đều ra mắt cùng năm, giải nghệ cùng năm sau trận tổng chung kết mùa 7. Song Phương Sĩ Khiêm chưa từng được MVP nào bởi Vi Thảo còn có Vương Kiệt Hi, còn Trương Giai Lạc đã có một MVP bởi Bách Hoa đã mất Tôn Triết Bình. Song hãy nhớ, mùa 5 khi Trương Giai Lạc lĩnh MVP thì đồng thời gian Phương Sĩ Khiêm đang lĩnh cúp quán quân. Một cặp chiến đội kỳ phùng địch thủ dây dưa suốt năm năm trời, vốn là 2 hoa dập te tua 2 cỏ, nay lại thành 2 cỏ đè 1 hoa ra uýnh rụng hoa. (ủa mình lộn fanclub thiệt…)
Rồi quay lại, nãy giờ quẹo cua Lam Vũ Hoàng Phong Bá Đồ Bách Hoa nhiều rồi thì có thể bẻ về Phương Sĩ Khiêm được chưa? Từ từ thì cháo mới nhừ, hãy cho Gia Thế nhà tử địch của hàng xóm Bá Đồ lên tiếng một câu nữa đã. Diệp Thu vị thần đứng trên Đỉnh Vinh Quang từng khen một cậu nhóc tân binh Vi Thảo mới debut là chơi trị liệu khá, và còn đề cử cậu ta với Hàn Văn Thanh đối thủ cả đời hắn cực kỳ coi trọng, người cũng công nhận thực lực của Phương Sĩ Khiêm rất giỏi. Tiêu chuẩn của Diệp Thu và Hàn Văn Thanh không hề thấp, cũng như mặt bằng thực lực chung của hai chiến đội từng đặt chân đến tổng chung kết không thể kém, nhưng Phương Sĩ Khiêm vẫn dư sức lọt mắt xanh của các ông lớn. Thế là đủ để thấy tân binh Phương Sĩ Khiêm vừa ra mắt đã chấn động toàn trường thế nào với nghề healer vốn thường bị xem nhẹ và rất khó thu hút hào quang bằng tay đấm. Sự thật chứng minh, mùa 2 hắn chỉ nổi bật đứng sau Tôn Triết Bình Trương Giai Lạc hai nghề đánh đấm xông pha.
Phóng mắt khắp Liên minh hiện nay, người chơi thạo nhiều nghề đến trình độ phong thần chỉ có lèo tèo vài mống: thiên tài Tôn Tường, kỳ tài Phương Duệ, bậc thầy chiến thuật Dụ Văn Châu, sách giáo khoa Diệp Tu, người nào người nấy đều có một đống danh hiệu lấp lánh đi kèm, tức là biết việc đó khó cỡ nào. Và những đại thần trên tuy từng chuyển nghề nhưng họ chỉ cầm một nghề lên sàn đấu chuyên nghiệp một lúc. Chứ đổi xoành xoạch hai nghề qua lại như Phương Sĩ Khiêm thì đúng là kỳ cảnh của giới Vinh Quang, trước đây không có, sau này thế nào chỉ có thể trông nhờ vào Viên Bách Thanh. Tui khá có cảm tình và không hề xem thường Viên Bách Thanh, nhưng chính Vi Thảo cũng từng ngậm ngùi “Tiếc thay, một tuyển thủ có thể chơi hai nghề đến mức thần thánh như Phương Sĩ Khiêm quá khó xuất hiện lần thứ hai.”
Sau mùa giải thứ 8, All-Stars rơi vào thực trạng đáng buồn là thiếu gương mặt healer khi chỉ một mình Trương Tân Kiệt đủ sức ngồi chiếc ghế đầu nhánh nghề trị liệu, “với tình hình hiện nay, có lẽ tình trạng này vẫn còn kéo dài“. Mùa 7 trở về trước không thể xuất hiện tình trạng này bởi phiếu bầu thứ hai sau Vương Kiệt Hi của Vi Thảo chắc chắn sẽ luôn xướng tên Phương Sĩ Khiêm - người mà so kỹ thuật hay thành tích thi đấu với Trương Tân Kiệt chỉ có hơn chứ không có kém. “Nếu chỉ bàn về kỹ thuật, thánh healer bậc nhất lịch sử Vinh Quang được công nhận chính là người điều khiển sứ giả thủ hộ Phòng Phong của Vi Thảo, Phương Sĩ Khiêm.” Giả sử Phương Sĩ Khiêm chỉ tập trung chơi mục sư là chính thì đệ nhất mục sư Vinh Quang có còn là Trương Tân Kiệt hay không rất khó nói.
Ok sau khi dạo một vòng trái đất Phương Sĩ Khiêm ngồi đây nguyên Liên minh ngồi kia, vậy cuối cùng có thể quay lại với chính bản thân Phương Sĩ Khiêm rồi chứ? Cũng không phải không thể, nhưng trước khi nhìn người thì hãy nhìn chiến đội Vi Thảo thời Phương Sĩ Khiêm đầu quân đã.
Trước khi Vương Kiệt Hi đến thì Vi Thảo đánh bằng nồi? Không, Vi Thảo đánh bằng Phương Sĩ Khiêm.
Hãy tìm kiếm các từ khoá sau: Mùa 2, Phương Sĩ Khiêm, liều mạng, gánh team.
Alo đây có còn là thế giới Toàn Chức Cao Thủ tui biết khi mà đứa gánh team ở Vi Thảo không mang họ Vương?
Địa vị của trị liệu trong bất cứ một chiến đội nào luôn rất cao. Đằng này Phương Sĩ Khiêm còn là tuyển thủ cấp thần cả đội dựa dẫm vào, khỏi phải bàn tiếng nói trong đội cao chót vót cỡ nào. Nhưng vỏ quýt dày có móng tay nhọn, huống hồ da mặt Phương Sĩ Khiêm còn rất mỏng. Có một người ở Vi Thảo xứng đáng để Phương Sĩ Khiêm phải cất cái chữ “bạo” của mình vào túi hoặc quẳng ra cửa sổ phi tang nhằm giữ hình tượng bé ngoan khi đứng trước mặt người nọ.
Ma Thuật Sư lừng danh hả? Tuổi tôm à, một thằng nhóc mắt to mắt sịt ra mắt sau mà đòi Phương thần mắt cao hơn đầu nể nang để mắt tới ư! (Có tận 5 chữ “mắt” trong câu này, Vương đội, thất kính)
Trước mặt Lâm Kiệt, Phương Sĩ Khiêm bình thường táo bạo thẳng như ruột ngựa lại ăn nói rất dè dặt cẩn thận để không làm tiền bối buồn, vừa không ngăn được những biểu cảm lời nói rất trẻ con và tuỳ tính. Đó là một sự dựa dẫm trên mặt tâm lý Phương Sĩ Khiêm chỉ dành duy nhất cho Lâm Kiệt, sau này dù trước mặt Vương Kiệt Hi hắn cũng không bao giờ chịu tém lại như vậy.
Vừa ra mắt đã đoạt hết nổi bật chỉ nổi tiếng xếp sau Song Hoa, Tôn Triết Bình cùng năm nhận xét “trình bá vô cùng, được săn đón tới tấp”, thế nhưng Phương Sĩ Khiêm vẫn chọn ở lại Vi Thảo với các tiền bối kém trình dưới cậu một bậc, và còn yêu nó tha thiết như mạng. Đến độ khi nghe một đứa tân binh từ đâu chui ra dám uy hiếp đến mái nhà của hắn, dù cho đứa tân binh đó trình bá cỡ nào, dù cho đứa tân binh đó tuyệt đối sẽ nâng cao thành tích chiến đội lên nhiều, thì hắn vẫn ngứa mắt nó. Như thế thì câu hỏi đặt ra, nếu Vương Kiệt Hi soán ngôi Lâm Kiệt mà không có sự ủng hộ của anh, dù Vương Kiệt Hi chắc chắn có thể giúp Vi Thảo tốt hơn, thì Phương Sĩ Khiêm sẽ chọn như thế nào? Không nghi ngờ gì, hắn sẽ chọn Lâm Kiệt mà bỏ qua việc Vi Thảo sẽ tốt lên. Thế thì lại đẻ ra một câu hỏi khác, Phương Sĩ Khiêm yêu Lâm Kiệt hơn hay yêu Vi Thảo hơn? Hoặc lại biến tấu thành một câu hỏi khác, Phương Sĩ Khiêm rất yêu Vi Thảo, nhưng trong định nghĩa “Vi Thảo” của Phương Sĩ Khiêm có bao nhiêu phần dính dáng đến “Lâm Kiệt”?
“Vương Kiệt Hi bỗng nhiên phát hiện, khi có mặt Lâm Kiệt, vẻ mặt tối tăm của Phương Sĩ Khiêm lập tức bị giấu nhẹm.”
Thần Trị Liệu chơi thạo hai nghề, nên tuyệt đối cũng là cao thủ trong trò đổi xoành xoạch hai bộ mặt. Rốt cuộc Phương Sĩ Khiêm vác vẻ mặt khó ở nhăn nhó trước mặt Vương Kiệt Hi mới là tâm trạng thật của hắn? Hay là vẻ mặt sốt sắng vồn vã trước mặt Lâm Kiệt mới là tâm tình thật sự? Thiết nghĩ có lẽ là cả hai đều đúng, bởi Phương Sĩ Khiêm là một người thẳng tính nên nghĩ gì hầu như đều viết trên mặt. Chỉ có ngoại lệ là khi cậu nhóc không muốn Lâm Kiệt buồn lòng khó xử vì mình.
Hắn vừa cáu kỉnh với thằng ranh con thế chỗ đội trưởng, vừa vây quanh đội trưởng thể hiện sự lưu luyến không nỡ của mình, mong anh sẽ cảm nhận được và suy xét lại. Đường đường là đại thần gồng gánh team trên sân, đứng trước tin tức vị tiền bối mình yêu quý sẽ nhường lại tài khoản linh hồn cho chàng tân binh trẻ, lòng hắn đau đớn nát tan, lại không dám hé nửa lời, chỉ đành ngồi rầu rĩ một mình, tăm tia từng biểu cảm của chủ nhân mới của Vương Bất Lưu Hành để bới bèo ra bọt, ấu trĩ đến cùng cực.
Song đây chưa phải là hành động bồng bột nhất, hãy nhìn cách cậu trụ cột trẻ tuổi của Vi Thảo bật dậy “kinh ngạc và sợ hãi đến mức mất kiềm chế”, lớn tiếng nằng nặc phản đối quyết định của Lâm Kiệt - một chuyện rất hiếm khi xảy ra ở Phương Sĩ Khiêm bởi ai cũng biết hắn kính trọng tiền bối và yêu mến Lâm Kiệt như nào, thậm chí còn sẵn sàng đè xuống tình cảm cá nhân để tránh cho Lâm Kiệt lo lắng - ta sẽ thấy trong lòng Phương Sĩ Khiêm có một tượng đài thần thánh cỡ nào, và khác với lứa trẻ Vi Thảo sau này, tượng đài này một lần nữa không hề và sẽ không bao giờ mang họ Vương.
Tính ra không biết nên nói Phương Sĩ Khiêm to gan hay quá tự tin nữa. Hắn trung thành với Lâm Kiệt đến độ sau khi biết nòng cốt mới Vi Thảo sắp đôn đốc là ai vẫn dám thái độ với cán bộ nổi bão với Vương Kiệt Hi. Vì quấn quýt bất bình thay đội trưởng cũ mà nổi trận lôi đình với đội trưởng mới, đúng là chỉ cái trình bá đạo của Phương Sĩ Khiêm đã giúp thằng chả tự tin không bị phê bình hoặc thậm chí mất slot ra sân nếu xui xui gặp phải lãnh đạo khó tính.
Nhưng phát tiết là vậy, Phương thần tung hoành Liên minh há lại là một kẻ không có não hoặc không có mắt? Hắn nhìn ra Lâm Kiệt thật lòng muốn trao tương lai của mái nhà này lên vai hai cậu, và dù trong cơn giận sôi người hắn vẫn nhìn ra “thằng ôn” Vương Kiệt Hi thật ra tính từ chối chức đội trưởng, song phút cuối mở miệng lại cua khét thành đồng ý. Sau khi nghe Vương Kiệt Hi nhắc một câu, hắn lập tức nhận ra Lâm Kiệt chưa từng ép uổng người khác, và tự kiểm điểm mình đã bị chiều hư. Phương Sĩ Khiêm luôn nhận phần trách nhiệm thích đáng, không hề là người đổ lỗi cho kẻ khác. Khi một mình thua Gia Thế, không. Khi chung với Vương Kiệt Hi thua Bách Hoa, cũng không. Dù thằng ôn con chiếm chỗ đội trưởng nhìn mắc ghét, nhưng nó nhìn ra được tâm ý thực sự của Lâm Kiệt, và hắn thì nhìn ra được bóng dáng của đội trưởng trên người cậu ta.
Nên Phương Sĩ Khiêm dần công nhận Vương Kiệt Hi, gạt bỏ sự ích kỷ của mình đi.
Hai thiếu niên hạch hoẹ đốp nhau vài câu, trong lòng hai cậu đều âm thầm hạ quyết tâm riêng, cùng sóng vai ra khỏi cửa “Đi!” “Đi thôi!” cực kỳ hào hùng!
“Suốt buổi họp báo, Phương Sĩ Khiêm luôn giữ nét cười trên môi, nhìn về hai người ngồi bên cạnh mình.”
Nếu hỏi Phương Sĩ Khiêm đã hi sinh điều gì cho Vi Thảo so với Vương Kiệt Hi từ bỏ Ma Thuật Sư và Lâm Kiệt từ bỏ chức vị, thì hãy tự tin trả lời rằng Phương Sĩ Khiêm đã hi sinh đi nụ cười của mình. Dù trong lòng buồn rười rượi mà từ đầu đến cuối vẫn giữ nét tươi cười tươi trên miệng, đối với người thẳng tính như Phương Sĩ Khiêm đúng là kỳ tích. Nụ cười nửa đắng nửa ngọt ngày họp báo đó chính là tình yêu Vi Thảo tột bậc của hắn, không thua gì tình yêu thấm qua những giọt nước mắt cả.
Ma thuật chân chính bắt đầu từ thời khắc này.
Có một bạn Liệp Tầm từng viết về Vi Thảo mà mình thấy cực kỳ tâm đắc: “Mà Vi Thảo, ừ thì không một chiến đội nào trong Liên minh có bầu không khí hi sinh vì cả chiến đội như họ, nhưng họ quen hi sinh, có lẽ quen đến mức quên luôn cả tranh đấu?
Chí quán quân ở Vi Thảo, tôi chỉ được nghe kể qua những dòng chữ, không được tận mắt thấy ở con người.”
Chiến đội quán quân, mọi người đều bỏ xuống cái tôi để giành về quán quân, Lâm Kiệt rũ bỏ chức vụ đội trưởng và Vương Bất Lưu Hành, Vương Kiệt Hi phong ấn lối đánh Ma Thuật Sư, Phương Sĩ Khiêm cất đi nỗi lưu luyến với cựu đội trưởng Lâm Kiệt. Vi Thảo chính thức giở sang một trang sử huy hoàng thuộc về họ.
"Nhưng mà mùa giải sau, với mùa sau nữa, sau sau nữa, mùa nào cũng vậy, cậu nhất định phải dẫn dắt Vi Thảo ôm cúp vô địch về!" Phương Sĩ Khiêm ra vẻ dọa dẫm.
Mọi người xung quanh sửng sốt, rồi cười òa.
Mùa giải sau? Mùa giải sau nữa? Mùa giải sau sau nữa? Chịu đặt niềm tin, chịu kiên nhẫn chờ, chứng tỏ Phương Sĩ Khiêm đã thừa nhận Vương Kiệt Hi rồi.
“Tôi sẽ mau chóng.” Vương Kiệt Hi cười, nói.
“Không phải mau chóng, mà là nhất định.” Phương Sĩ Khiêm nghiêm nghị sửa lưng.
“Nhất định.” Vương Kiệt Hi thôi mỉm cười, nghiêm túc đáp.
"Ok, mùa sau mình trở lại!" Phương Sĩ Khiêm vung nắm đấm, quát.
"Mùa sau trở lại!" Người Vi Thảo vung nắm đấm theo cậu.
Sĩ khí Vi Thảo tăng vọt, xua tan bầu không khí nặng nề.
Mọi người xung quanh sửng sốt, rồi cười òa.
Mùa giải sau? Mùa giải sau nữa? Mùa giải sau sau nữa? Chịu đặt niềm tin, chịu kiên nhẫn chờ, chứng tỏ Phương Sĩ Khiêm đã thừa nhận Vương Kiệt Hi rồi.
“Tôi sẽ mau chóng.” Vương Kiệt Hi cười, nói.
“Không phải mau chóng, mà là nhất định.” Phương Sĩ Khiêm nghiêm nghị sửa lưng.
“Nhất định.” Vương Kiệt Hi thôi mỉm cười, nghiêm túc đáp.
"Ok, mùa sau mình trở lại!" Phương Sĩ Khiêm vung nắm đấm, quát.
"Mùa sau trở lại!" Người Vi Thảo vung nắm đấm theo cậu.
Sĩ khí Vi Thảo tăng vọt, xua tan bầu không khí nặng nề.
Những dòng chữ thể hiện được chí quán quân của Vi Thảo nhờ vào tính cách táo bạo của Phương Sĩ Khiêm, ngỡ như cái ý chí sục sôi ấy muốn vùng khỏi trang giấy xổng ra, lăm le kề cổ địch mùa giải sau, với mùa sau nữa, sau sau nữa, mùa nào cũng vậy.
Vi Thảo mùa 5-7 hẳn là đội hình mạnh và chín nhất của họ, cũng là giai đoạn họ giành về quán quân. Phương Sĩ Khiêm là một công thần lớn đóng góp cho cái danh xưng “chiến đội quán quân” cứng cựa lấp lánh của Vi Thảo đó.
Vi Thảo Vương Phương, tướng tài binh giỏi, ngàn vàng khó cầu, cúp vàng dễ đoạt.
Sau đó, mùa bảy Phương Sĩ Khiêm giải nghệ, mùa tới Đặng Phục Thăng giải nghệ.
…Uổng cho một chiến đội quán quân.
Đôi khi tui nghĩ nếu Phương Sĩ Khiêm có thể ở lại Vi Thảo lâu một chút thì tốt. Vi Thảo chưa bao giờ khát người hiền như thời khắc này, như cây cỏ chờ mùa xuân đến.
Lấy một ví dụ xuất hiện khá sớm ở đầu truyện để hiểu vì sao tui lại nói thế. Trận Hoàng Thiếu Thiên PK với tán nhân để tìm hiểu, trong 3 chiến đội lớn khi quan sát tình hình ác chiến, Hàn Văn Thanh có Trương Tân Kiệt bàn bạc cùng, thậm chí dù Dụ Văn Châu không có Hoàng Thiếu Thiên vì đang lên đánh với Diệp Tu thì anh còn có Vu Phong ngồi cạnh thảo luận ý kiến, chỉ có Vương Kiệt Hi là lẳng lặng ngồi xem một mình, chẳng có ai kề bên để chuyện trò.
Đây là mùa 8 khi Đặng Phục Thăng còn chưa giải nghệ nhé, song không biết vì lý do gì mà Đặng Phục Thăng không được miêu tả ngồi kế nghiên cứu đối thủ cùng với Vương Kiệt Hi đêm ấy. Không lẽ Đặng Phục Thăng còn có thói quen ngủ sớm hơn Trương Tân Kiệt? Có lẽ là ngẫu nhiên, có lẽ là tác giả cố tình. Dù sao đi nữa thì trong cái rủi có cái xui, Đặng Phục Thăng cũng đã giải nghệ cuối mùa 8, Vi Thảo nói chung và Vương Kiệt Hi nói riêng đang cấp thiết cần một người đủ sức vóc ngang hàng để cáng đáng chiến đội.
Cảnh tượng Vương Kiệt Hi một thân một mình như vậy không chỉ xuất hiện một lần, về sau ngày càng dày đặc, thậm chí còn ảnh hưởng tới tâm lý tuyển thủ trong trận. So với các cường đội khác, khí thế của Vi Thảo quá quạnh quẽ và xa cách. Chưa bao giờ tui nhớ Phương Sĩ Khiêm tha thiết đến thế. Cũng chưa bao giờ Vi Thảo cần một đội phó sánh bằng Vương Kiệt Hi đủ khả năng gồng gánh chung với anh đến vậy.
Nếu không, màn đêm hiu quạnh, vẫn chỉ là một ngọn đèn khuya đó, một bóng lưng cô độc thì quá đỗi thê lương.
Chiến đội Vi Thảo, đợi người hiền đến.
Lý do tui lại chọn một tựa đề như thế? Phương Sĩ Khiêm dù debut cùng năm giải nghệ cùng năm với Trương Giai Lạc, nhưng chắc chắn hắn sẽ không quay lại như Trương Giai Lạc. Vậy thì Vi Thảo làm sao mà đợi được người hiền trở về dựng xây đây?
Câu hỏi đó, hãy để chính Vi Thảo trả lời, như cái cách Vi Thảo đợi được tướng tài Phương Sĩ Khiêm, và Lâm Kiệt đợi được vương giả Vương Kiệt Hi vậy. Có lẽ người đó sẽ là Viên Bách Thanh, là Cao Anh Kiệt, là Hứa Bân, hoặc là một người tài hoàn toàn khác biệt hoành không xuất thế.
Binh mã có sẵn, chờ người giáng lâm.
Last edited: