1, 2. Việc cố định trang bị thực chất cũng là một động thái cố gắng của nhà sản xuất nhằm hướng đến 2 mục đích: khiến game trở nên dễ hơn với người chơi và thủ tiêu lượng tiền sinh ra trong game nhằm giảm thiểu lạm phát kinh tế. Vấn đề lạm phát kinh tế không nói đến, nhưng vụ khiến game dễ hơn với người chơi là một... vấn đề.
Nó đơn giản theo một vòng lặp: Người chơi không chịu động não và kiên nhẫn để chơi game khó -> game được làm dễ hơn để thu hút người chơi -> người chơi càng không động não -> game càng lúc càng mất chất lượng.
Rất nhiều feature đang tồn tại như một điều đương nhiên trong các game hiện nay vốn là kết quả của việc dễ hóa game: click vào bản đồ cho nhân vật tự chạy (đỡ điều khiển), cố định trang bị để (đỡ mất tài sản đã khó khăn kiếm được), click vào tên NPC/tọa độ trong nhiệm vụ cho nhân vật tự đến (đỡ chạy tìm & suy đoán), ai đã đánh quái đầu tiên thì chắc chắn quái là của người đó (tránh ks), không cho phép buff boss/quái (tránh phá boss) và còn nhiều, nhiều nữa...
Cố định trang bị là một trong những nguyên nhân dẫn đến thế giới game không còn là một thế giới có tính cạnh tranh khốc liệt. Nếu giết một nhân vật không rơi trang bị, không ai muốn giết làm gì. Khi thế giới game không còn cạnh tranh khốc liệt, nó sẽ biến thành The Sims. Mọi người vui vẻ dĩ hòa vi quý, ai đến trước được trước do hệ thống quy định mà không cần đấu đá lừa gạt, thủ đoạn, đâm sau lưng nhau, chơi nhau... Thậm chí không cần cả thương lượng.
Một game không cho phép cố định trang bị là một game có tính khốc liệt cực lớn. Người chơi dĩ nhiên không thể ở mãi trong vùng hòa bình, họ phải ra ngoài và đối mặt với khả năng mất toàn bộ tài sản, như Ngụy Sâm ấy, gom góp cả đời được cái Bàn Tay Tử Vong, chết cái rơi luôn. Do đó họ phải mạnh hơn người ta để không chết, hoặc thủ đoạn hơn, hoặc mặt dày hơn để van xin... như chúng ta thấy trong truyện. Thế giới ấy Lá cảm thấy đáng chơi hơn nhiều.
3. Nói về may mắn, các game có hệ thống chế đồ đều sẽ kèm hệ thống nâng cấp đồ, mỗi game mỗi kiểu, nhưng dĩ nhiên may mắn là thứ chiếm chủ đạo. Bởi cái chỉ số ăn ở này mà nảy sinh rất nhiều cái gọi là trick thật và trick giả trong game, ví dụ như rất dễ để nghe các game thủ kháo nhau:
- Trước khi đập đồ mày phải cho con nhân vật mày nó hướng mặt về phía Bắc, quỳ lạy 3 lần, 100% lên.
- Trước khi ép đồ mày phải mở shop bán hàng với những món sau đây, set giá thế này, ngồi bao nhiêu phút, đảm bảo không xịt.
- Muốn ép ra thuộc tính đó mày phải đi khều con quái có thuộc tính đó trước, hoặc tìm chỗ đứng ở đúng thuộc tính (thủy ra hồ, hỏa vô lò hoặc đứng gần bếp...)
- Trong lúc ép đồ mày phải nhanh tay click xong bấm tắt cửa sổ.... (để có xịt là khỏi thấy luôn, nghe tiếng được rồi)
Có cầu có thiêng, có kiêng có lành. Game thủ lý trí nhất cũng đã từng làm qua tất cả những trò này, bởi người truyền bá luôn chêm vào câu "tin tao đi, đây là bug game đã được phát hiện bởi abc xyz".
Hoặc các trick thật và giả ngoài game:
- Trước khi đập đồ mày phải chay tịnh 3 ngày, ừ mày đó, không phải con nhân vật.
- Trong vòng 1 tháng đừng nhặt tiền rơi trên đất...
Theo phỏng vấn đến từ phần đông game thủ, cảm giác ép đồ thành công nó sướng hơn cả cua được crush.
Riêng nói về Lạc, L không cảm thấy Lạc xui xẻo trong việc chế đồ. Xui xẻo là Tôn, chế ra cây kiếm có cái tên quá khiến fan Tôn lặng người.
4. Làm sao tạo ra một game với nền kinh tế cân bằng và nhà sản xuất sống tốt là cả một ngành nghiên cứu. Kinh tế có thể giết một game đỉnh cấp chỉ trong một nốt nhạc, khiến game đó sống không nổi 1 năm. Nhưng cũng có những game trường tồn đến 10 năm hoặc hơn, bởi trong êkip sản xuất game có cả nhà kinh tế học. Kinh tế học trong game là một môn cực kì mới mẻ, khác rất nhiều với kinh tế ngoài đời, và nó cũng luôn phải cập nhật, đối phó với những người chơi có cái đầu đê tiện. Như đã thấy trong truyện ấy, giới game thủ là giới đê tiện zâm đãng, bởi vì thế theo thời, thời phải thế =))
6. Bản đồ game là tình yêu đời này của Lá. Bản đồ game được chia ra 2 thể loại: xuyên suốt và sandbox.
Sandbox là kiểu bản đồ dễ thấy nhất trong hầu hết các game. Mỗi địa điểm (tỷ như Mai Cốt Chi Địa, Thành Tội Ác, Dãy Núi Liệt Bình chẳng hạn) đều là một "box". Nó tách biệt với các box khác, không có cách nào thông nhau ngoại trừ các cổng teleport đầu và cuối box đó hoặc NPC teleporter.
Một game sandbox có thể có map khu vực rất lớn, chạy mãi click mỏi cả tay, nhưng chỉ cần nó là sandbox, nó mãi mãi không thể thông với map khác, và nó cách khái niệm "chạy mỏi tay" rất xa.
Lineage 2 là một game có bản đồ xuyên suốt, người chơi có thể đi từ đầu đến cuối bản đồ thế giới mà không bao giờ phải kinh qua bất kỳ một màn chuyển map nào cả, đi qua năm rộng tháng dài, chỉ cần còn đi được, bạn sẽ có thể đi mãi đi mãi không hồi kết. Ở đây lược bỏ 10000 chữ ca ngợi bản đồ L2 với những phân tầng đỉnh núi và hầm ngầm dưới lòng đất phải tìm tòi mới thấy, vì một bản đồ xuyên suốt thường rất ít gợi ý địa điểm đến, mọi nơi đều cần phải tự explore như một nhà thám hiểm. Có những người chơi đã bỏ nhiều năm chơi game của mình chỉ để đi khắp thế giới của bản đồ này, chụp ảnh, kể lại những câu chuyện về nó, và dĩ nhiên cũng có những người chơi L2 suốt mười năm nhìn thấy những bức ảnh đó vẫn phải ngỡ ngàng vì có một địa điểm như thế trên bản đồ mà mình không biết. Cho nên nói về bản đồ sợ là nói mãi không hết, nhưng lạc cmn đề rồi