- Bình luận
- 59
- Số lượt thích
- 227
- Team
- Hưng Hân
- Fan não tàn của
- Tô Mộc Thu đại đại. Diệp Tu đại đại
Tác Giả: Có sẽ bổ sung sau.
Link Convert: [Tán Tu Tán] Phong Hoa Tuyết Nguyệt
Edit by Tiểu Ngọc
Truyện lấy từ kho convert của forum. Cảm ơn chị Lá đã cho phép em edit.
Có gì sai sót xin mọi người góp ý cho ạ.
------------------------------------------
Ấm áp là tên lót của truyện này.
---------------------------------------
00
Diệp Tu từ khi sinh ra liền bị cha mẹ giáo dục rằng muốn lựa chọn phải thận trọng. Đối đãi thiên hạ phải chín phần xa cách cùng một phần lễ phép, như vậy mới có thể sống lâu ở thế giới này.
Bởi khi chọn quen một người đều là quyết định có khả năng liên quan đến sinh tử.
01
Diệp Tu đầu tiên gặp được Tô Mộc Thu là năm mười tám tuổi.
Trong đêm tối, không thể xác định chính xác là đã mấy giờ, Diệp Tu từ giấc mơ trong tỉnh lại, không biết bắt đầu từ khi nào, giấc ngủ của hắn không còn được trọn vẹn, mỗi lần ngủ thẳng một nửa liền đột nhiên tỉnh lại. Sau đó không biết làm sao, mắt to mở lớn trong đêm đen đến tận bình minh.
Hắn lần này nghe những giọng nói không giống nhau, tựa như có người đang nỉ non tại phòng ngủ của hắn dưới mái hiên, cùng tiếng hô hấp nhè nhẹ mà nhợt nhạt.
Diệp Tu rất buồn bực, thần kinh thính giác quá mức nhạy bén làm hắn biết được những thứ hắn không nên biết.
Khu biệt thự xa hoa có hệ thống cách âm tốt đến vậy thế mà vào ban đêm hắn có thể nghe tiếng bước chân bảo an tuần tra rất rõ ràng tiếng còn có một giọng nói có chút khó tả ở trong căn phòng cách vách, hoặc là tiếng em trai hắn- Diệp Thu lặng lẽ làm ổ ở trong chăn xem ti vi, giọng nói người nữ chính trong phim "Ngươi vô tình, ngươi tàn khốc, ngươi cố tình gây sự" nghe rất rõ bên tai.
Mà lần này hắn lại nghe tiếng hô hấp, là một người làm nghề y hắn có thể hình dung ra được người lúc này đang làm ổ ở
dưới mái hiên của hắn hô hấp có một chút bệnh tật, cũng có thể chỉ là cảm nhẹ hô hấp không thoải mái.
Hắn cũng không để tâm quá độ nửa đêm mở cửa đem người lưu lạc này kéo vào trong nhà. Cùng lắm chỉ là mở cửa sổ hiếu kỳ nhìn nhìn xem rốt cục là ai. Đang ở ngủ sâu lại nghe thấy ngoài cửa nhà mình có người ngủ cùng tiếng hô hấp không mấy khỏe mạnh thật sự không phải cái gì đáng ăn mừng và hiếu kỳ cho lắm.
Hắn hiện tại chỉ muốn ngủ, sáng sớm ngày mai còn có một tiết của giáo sư siêu cấp khó tính của khoa mà hắn muốn lên dự. Mà hiện tại, đã là ba giờ sáng, hắn lại trợn tròn mắt một bên nhìn đường vân trên nóc nhà, một bên nghe tường đầy tiếng hô hấp nọ.
Trời dần sáng, cũng là lúc hai con mắt đỏ tươi của Diệp Tu xuất hiện, Diệp Thu bị dọa sợ hết hồn: “Bộ dạng này của anh là thế nào? Em hôm qua không có xem phim truyền hình mà."
Diệp Tu lạnh mặt, cảm xúc biểu thị trên mặt không chút thay đổi nói: "Bên tường có người."
“Cái gì?" Diệp Thu nhai bánh mì lời nói không rõ.
Diệp Tu không nói nhảm nữa, dùng ánh mắt như ngắm thứ gì đó ngớ ngẩn liếc miệng đang nhai cả thiên hạ của Diệp Thu, thẳng ra mở cửa.
Không khí lạnh lẽo theo cái mở cửa cửa Diệp Tu chảy ngược vào, ngồi phòng ăn dùng điểm tâm Diệp Thu giật cả mình, nhưng kỳ thực không hề có gió thổi đến hắn. Mà chỉ Diệp Tu mặc áo lông nhẹ thở ra một luồng khói, đứng trầm tư hai giây, sau đó quẹo phải.
Diệp Tu tan biến ở trong tầm mắt, ước chừng năm phút sau, hắn đem một người đàn ông bất tỉnh nhân sự kéo tới cửa.
"Vật gì vậy?" Diệp Thu vội vội vàng vàng nuốt miếng bánh mì vào miệng, chạy qua phòng khách ngạc nhiên nhìn người đàn ông nằm trên đất, xác thực là nam nhân.
"Người." Diệp Tu đứng khoanh tay, cúi đầu quan sát người quấy rối mình cả một đêm.
Hắn cho rằng sẽ là một đứa nhỏ lạc đường hoặc một nhân sĩ tàn tật lang thang nào đó hoặc là một người già cô quạnh bần hàn không chỗ ở, chưa từng nghĩ qua sẽ là một người thiếu niên không khác mình mấy.
Sắc mặt của hắn rất nhợt nhạt, tóc cùng y phục trên người còn có chút ẩm ướt, khả năng là sương sớm rơi xuống ít sương lạnh. Hắn mặc rất mỏng, mùa đông phía nam trước nay gian nan, hắn lại chỉ mặc áo lông còn có một cái áo khoác bảo vệ vượt qua thời tiết một buổi tối mùa đông. Nhưng mà hắn xem ra dậy thì không tệ, khi nhắm mắt lại cũng có thể nhìn ra hình dáng, còn là một thiếu niên rất đẹp trai
Nhìn thôi cũng lạnh. Diệp Thu cắn răng run rẩy một cái, với tâm hồn lương thiện quá độ của mình. Diệp Thu đã cầm tấm thảm lông đắp lên cho người đáng thương nằm trên sàn.
Diệp Tu không có ngăn cản.
"Hắn không có sao chứ?" Diệp Thu có chút sợ sệt, người thanh niên này nãy giờ không có phản ứng này sẽ không chết ở nhà mình chứ.
Diệp Tu từ từ ngồi xổm xuống, duỗi tay sờ sờ cổ. Tuy lạnh, nhưng rất tốt, mạch máu vẫn đang nhảy nhót: "Không chết được."
Nhiệt độ ấm áp trong phòng cùng với sự ấm áp của thảm lông có lẽ đã đánh thức thiếu niên, hắn từ từ mở mắt. Chuyện đầu tiên làm là dữ dội hắt hơi, sau đó nhìn thấy Diệp Thu đang hứng thú nhìn mình còn có một Diệp Tu trên mặt viết mấy chữ “không vui sướng”, bỗng cảm thấy mình như thể cừu con bị đồ tể bắt hoặc như mấy bé thỏ trắng nhỏ đi lạc vào hang sói làm ổ.
“Hắc” hắn nhếch môi nhe răng cười rồi xốc chăn loạng choạng đứng dậy nhìn còn có điểm bất ổn “Ta là Tô Mộc Thu.”
02
Diệp Tu không vui sướng, rất không vui sướng, vô cùng không vui sướng.
Hắn cùng lắm chỉ là đem cái người ảnh hưởng đến giấc ngủ của mình vào nhà, kết quả một nhà trên dưới to nhỏ ba người thêm một con chó nhất định phải bắt hắn mang tên đáng thương này bệnh viện làm kiểm tra. Viện y lại không phải bệnh viện, Diệp Tu đã không còn sinh lực liếc mắt, hắn chỉ muốn ngủ.
Tô Mộc Thu nhất thời không quấy rầy, nhưng hắn cũng không muốn lãng phí thời gian nữa. Hắn nhè nhẹ chọt chọt mắt đang nhắm dưỡng sức của Diệp Tu: “Này là thế nào? Ta có thể xuống xe được không?"
"Gấp cái gì?" Diệp Tu mí mắt nửa khép , "Một hồi đến bệnh viện cho ngươi kiểm tra sức khỏe tổng quát một lần."
"Không cần." Tô Mộc Thu nở nụ cười xin lỗi, "Ta không sao."
“Những thứ này không phải ngươi quyết định." Diệp Tu còn thèm không mở mắt ra.
"Ta đang vội về nhà." Tô Mộc Thu vừa nhìn người này này hoàn toàn không có ý nguyện phóng thích mình đi, vội vội vàng vàng giải thích.
"Ngươi không phải bỏ nhà đi?" Người nhà họ Diệp tạm thời cho Tô Mộc Thu thân phận là "Rời nhà bỏ đi không chỗ ở" . Nghe Tô Mộc Thu vừa nói như thế Diệp Tu còn hơi kinh ngạc.
"Không phải." Tô Mộc Thu cười khổ, rời nhà bỏ đi, đó là gia đình hạnh phúc viên mãn nên đứa nhỏ mới có đặc quyền đó,
"Ta là trẻ mồ côi."
Diệp Tu trừng trừng mắt.Trong sự nhận thức của hắn, trẻ mồ côi đều ở tại viện mồ côi: "Vậy ngươi muốn về đâu?"
"Về nhà. Em gái ta vẫn ở nhà chờ ta." Tô Mộc Thu nói theo lý lẽ bình thường dĩ nhiên, nhưng cũng có chút ngại, "Đêm qua ta lạc đường, không biết đi như thế nào lại quá muộn, liền tìm một góc nhỏ làm ổ buổi tối. Làm phiền ngươi rồi."
Diệp Tu thở dài, hắn cũng đã nghĩ cứ thế đem Tô Mộc Thu đưa về nhà. Đi nhanh sẽ không muộn, nhưng cha mẹ ra lệnh lại không thể không chấp hành, bọn họ nhất định sẽ yêu cầu Diệp Tu đưa ra giấy tờ ở bệnh viện đã kiểm tra để chứng minh hoặc là đích thân gọi điện thoại đến bệnh viện bên kia tìm bằng hữu dò hỏi xem có vấn đề gì không.
"Như vầy đi." Diệp Tu nói, “Chúng ta trước là đến đón em gáii ngươi, sau đó sẽ đi bệnh viện."
"Đừng, đừng, em ấy hẳn là lo lắng. Hơn nữa em ấy hôm nay còn muốn đến trường, ta là muốn đưa em ấy đến trường, tuy không phải rất sớm." Tuy em gái mình cũng có thể đi học, nhưng Tô Mộc Thu vẫn kiên trì đưa em đi học, chung quy trên đời này hắn chỉ còn một người thân mà thôi.
“Ta cũng đến muộn.” Diệp Tu âm thầm oán một câu trong lòng, liếc mắt một cái.
"Đem ngươi em gái đưa đi học trước rồi đi kiểm tra?" Diệp Tu đề nghị.
"Nhất định phải đi sao?" Thế nào đều không tránh khỏi "Đi bệnh viện kiểm tra" Tô Mộc Thu vẻ mặt đau khổ hỏi, "Ta thật sự khỏe mạnh."
Diệp Tu mặt không cảm xúc gật đầu.
Hắn cảm thấy mình càng lúc càng bị liệt cơ mặt. Từ cậu hàng xóm nào đó nói nhiều trẻ trâu, lời mà nói chính là "Diệp Bất Tu ngươi thật quá lạnh lùng, thật sự là không hề nhiễm chút ấm áp tình người nào của nhân gian." Dĩ nhiên còn có nói liên miên lải nhải rất nhiều lời, nhưng Diệp Tu lạnh lùng đáp trả "Hoàng Thiếu Thiên, nước miếng ngươi phun ra ngoài." Thành công khiến trẻ trâu ngậm miệng.
Kỳ thực mình vẻ mặt còn rất là phong phú, Diệp Tu nghĩ. Chỉ là quá ngay thẳng. Ví dụ như ngươi muốn dùng vẻ mặt thế nào để đứng trước em trai ngươi nói "Ngươi nhìn thật manh lúc nhỏ giọng." Dùng khuôn mặt đầy nước mắt? Dùng khuôn mặt mỉm cười? Dùng lời nói ý vị sâu xa? Chỉ có thể mặt không cảm xúc là một đề nghị vô cùng đứng đắn, rất chính xác và đầy tính học thuật.
Em trai hắn khi đó vẻ mặt rất đặc sắc, so Tô Mộc Thu nội tâm chật vật vẻ mặt thống khổ trước mắt đặc sắc hơn nhiều.
Diệp Tu nhìn thấy Tô Mộc Tranh rất tự nhiên nhướng mày biểu đạt mình không hiểu rõ lắm việc đoán tâm trạng.
“Anh hai, đây là?" Tô Mộc Tranh cùng Tô Mộc Thu nhìn thật giống, đứng chung một chỗ người khác vừa nhìn liền biết tuyệt đối có liên hệ máu mủ loại kia, nói theo y học chính là một số gen tương tự độ hơi cao.
"Này là bạn của anh, có chút việc muốn làm." Tô Mộc Thu sờ sờ đầu Tô Mộc Tranh, khẽ mỉm cười, “Tranh Tranh, ăn xong điểm tâm rồi sao, muốn đi học chưa?."
“Dạ, em ăn xong rồi." Tô Mộc Tranh nói, sau đó nhìn một bên mắt mơ mơ màng màng không mở nổi kêu lên, "Em đi đây ạ, anh Diệp Tu."
Diệp Tu mở mắt ra, đứng thẳng người, nghe thấy này tiếng gọi lanh lảnh tỉnh lại không ít, nhưng rất hiển nhiên vẫn chưa kịp phản ứng.
Tô Mộc Thu đẩy đẩy hắn, hắn lúc này mới như vừa tỉnh giấc chiêm bao cất bước đuổi tới, nhìn Tô Mộc Tranh nhảy nhót bóng lưng cười như không cười.
Thật sự là cái tuổi như hoa như ngọc. Diệp Tu nghiêng đầu nhìn sắc mặt vừa mới mới có chút hồng hào của Tô Mộc Thu, đáy lòng nổi lên tình cảm phức tạp không biết là đồng tình hay là vui mừng.
03
“Ngươi hiện tại không đến trường sao?" Diệp Tu nhìn Tô Mộc Tranh đi vào trường học, bóng lưng khuất xa, hướng đang hai mắt vô cùng không có thần tinh thần chạy xe hỏi Tô Mộc Thu.
Tô Mộc Thu chuyển động đầu nhìn Diệp Tu, đôi mắt màu nâu nhạt trong veo dưới nắng sớm không thể che lấp đi những bi thương trong lời nói: "Đã sớm không đi học, tiền chỉ đủ Mộc Tranh đến trường."
Diệp Tu ngẩn ngơ, lại hỏi: “Không ai nhận nuôi các ngươi sao?"
Tô Mộc Thu hồi tưởng một hồi, phát hiện vấn đề này thật sự là dễ đáp cực kỳ: "Không có. Khi còn bé không phải chỉ cần Mộc Tranh thì chính là chỉ cần con trai, chưa từng có nhà nào nguyện ý nhận nuôi cả hai đứa nhỏ. Chỉ có một lần, ta không ở cô nhi viện dì chăm sóc trẻ lặng lẽ đem Mộc Tranh đưa đi, vài ngày sau Mộc Tranh khóc lóc chạy về cô nhi viện. Sau đó... " Tô Mộc Thu dừng một chút, có chút tự giễu cợt nói tiếp "Sau đó chúng ta liền từ trong cô nhi viện đi ra."
"Vậy ngươi làm thế nào trang trải học phí cho Mộc Tranh?" Tô Mộc Thu không có bất kỳ nguồn lực kinh tế nào, Diệp Tu cảm thấy trộm cướp, đạo văn những loại chuyện này Tô Mộc Thu cũng không làm được.
"Mới đầu ta đi làm công, lúc sau Mộc Tranh muốn thi cấp 3, ban ngày ta ở khách sạn làm người phục vụ, đêm đi làm bảo an. Ta vẫn xưng mình hơn hai mươi tuổi biết võ công." Tô Mộc Thu vung lên cười, nhìn Diệp Tu.
Hắn khi nói chuyện thích nhìn vào đôi mắt kia, cặp kia màu nâu nhạt, dường như mắt trong thường chứa đựng ánh sáng.
Xe đã dần dần đến bệnh viện, Tô Mộc Thu nghe đến Diệp Tu hỏi: “Nếu được đi học thì người muốn làm gì nhất?"
Tô Mộc Thu mở cửa, hít sâu một ý không khí lạnh lẽo “Lý tưởng sao?” Tô Mộc Thu cười cười, ngẩng đầu nhìn trước mặt tòa nhà to lớn màu trắng phía trước, trả lời "Bác sĩ."
"Vì sao?” Diệp Tu từ một bên xa đi vòng qua, khó hiểu với đáp án của Tô Mộc Thu. Dưới cái nhìn của hắn, bác sĩ thật sự là một nghề gian khổ mệt nhọc lại ít nơi công tác tốt có trình độ chuyên nghiệp, dù hắn cũng là một người học để thành bác sĩ.
Tô Mộc Thu quay đầu sang, ở trong mắt hắn, Diệp Tu nhìn thấy ước mơ cùng mừng rỡ, hắn nói: "Nếu ta là bác sĩ, ta nhất định có thể chữa hết bệnh cho mẹ, mẹ ta vì ung thư phổi mà qua đời. Nếu được vậy thì Mộc Tranh sẽ không phải là trẻ mồ côi."
Quá lý tưởng hóa lời giải thích, Diệp Tu thật cảm động nghe đến rất mực tin tưởng, sau đó lại nghe Tô Mộc Thu cười nhẹ một tiếng.
“Lừa gạt ngươi thôi. Có hay không có cha mẹ căn bản không chẳng là gì, chỉ cần Mộc Tranh mãi khỏe mạnh, vui vẻ là được." Tô Mộc Thu sửa sang vẻ mặt một chút, nhìn Diệp Tu, môi nhè nhẹ cong lên mỉm cười, "Có một lần, Mộc Tranh bệnh, sốt cao mãi không bớt, chúng ta không có tiền mua thuốc, càng không tiền đi bác sĩ. Ta ôm em ấy đi gõ cửa nhà hàng xóm, gõ từ đầu đường đến cuối đường nhưng tất cả đều cho rằng ta là tên lừa đảo. Cuối cùng có một ông lão què xin cơm dạo đem hết hai mươi đồng trong tay cho ta. Nhờ vậy mà ta mới có thể mang Mộc Tranh đi khám bệnh.”
“Sau đó ta liền nghĩ, nếu ta cái bác sĩ, có thể trị hết bệnh khi đó cho Mộc Tranh, cũng có thể trị cái chân què cho ông lão kia."
"Nhưng hiện tại ta cũng biết được, " Tô Mộc Thu như trước nhìn Diệp Tu, giọng nói bình thản cực kỳ, không có một tia nổi sóng chập trùng cùng cảm tình, "Cho dù ta là bác sĩ, ta cũng không trị hết què chân cho lão."
Diệp Tu không biết nên nói cái gì, hắn động động môi muốn nói ra vài lời an ủi, nhưng phát hiện loại chuyện này chưa từng thử trải qua toàn bộ an ủi đều là không có ý nghĩa, mà trải qua sau đó càng không cách nào nói ra một lời an ủi đoàng hoàng.
"Đi!" Tô Mộc Thu vỗ vỗ Diệp Tu đang sững sờ "Đăng ký đi!"
Link Convert: [Tán Tu Tán] Phong Hoa Tuyết Nguyệt
Edit by Tiểu Ngọc
Truyện lấy từ kho convert của forum. Cảm ơn chị Lá đã cho phép em edit.
Có gì sai sót xin mọi người góp ý cho ạ.
------------------------------------------
Ấm áp là tên lót của truyện này.
---------------------------------------
00
Diệp Tu từ khi sinh ra liền bị cha mẹ giáo dục rằng muốn lựa chọn phải thận trọng. Đối đãi thiên hạ phải chín phần xa cách cùng một phần lễ phép, như vậy mới có thể sống lâu ở thế giới này.
Bởi khi chọn quen một người đều là quyết định có khả năng liên quan đến sinh tử.
01
Diệp Tu đầu tiên gặp được Tô Mộc Thu là năm mười tám tuổi.
Trong đêm tối, không thể xác định chính xác là đã mấy giờ, Diệp Tu từ giấc mơ trong tỉnh lại, không biết bắt đầu từ khi nào, giấc ngủ của hắn không còn được trọn vẹn, mỗi lần ngủ thẳng một nửa liền đột nhiên tỉnh lại. Sau đó không biết làm sao, mắt to mở lớn trong đêm đen đến tận bình minh.
Hắn lần này nghe những giọng nói không giống nhau, tựa như có người đang nỉ non tại phòng ngủ của hắn dưới mái hiên, cùng tiếng hô hấp nhè nhẹ mà nhợt nhạt.
Diệp Tu rất buồn bực, thần kinh thính giác quá mức nhạy bén làm hắn biết được những thứ hắn không nên biết.
Khu biệt thự xa hoa có hệ thống cách âm tốt đến vậy thế mà vào ban đêm hắn có thể nghe tiếng bước chân bảo an tuần tra rất rõ ràng tiếng còn có một giọng nói có chút khó tả ở trong căn phòng cách vách, hoặc là tiếng em trai hắn- Diệp Thu lặng lẽ làm ổ ở trong chăn xem ti vi, giọng nói người nữ chính trong phim "Ngươi vô tình, ngươi tàn khốc, ngươi cố tình gây sự" nghe rất rõ bên tai.
Mà lần này hắn lại nghe tiếng hô hấp, là một người làm nghề y hắn có thể hình dung ra được người lúc này đang làm ổ ở
dưới mái hiên của hắn hô hấp có một chút bệnh tật, cũng có thể chỉ là cảm nhẹ hô hấp không thoải mái.
Hắn cũng không để tâm quá độ nửa đêm mở cửa đem người lưu lạc này kéo vào trong nhà. Cùng lắm chỉ là mở cửa sổ hiếu kỳ nhìn nhìn xem rốt cục là ai. Đang ở ngủ sâu lại nghe thấy ngoài cửa nhà mình có người ngủ cùng tiếng hô hấp không mấy khỏe mạnh thật sự không phải cái gì đáng ăn mừng và hiếu kỳ cho lắm.
Hắn hiện tại chỉ muốn ngủ, sáng sớm ngày mai còn có một tiết của giáo sư siêu cấp khó tính của khoa mà hắn muốn lên dự. Mà hiện tại, đã là ba giờ sáng, hắn lại trợn tròn mắt một bên nhìn đường vân trên nóc nhà, một bên nghe tường đầy tiếng hô hấp nọ.
Trời dần sáng, cũng là lúc hai con mắt đỏ tươi của Diệp Tu xuất hiện, Diệp Thu bị dọa sợ hết hồn: “Bộ dạng này của anh là thế nào? Em hôm qua không có xem phim truyền hình mà."
Diệp Tu lạnh mặt, cảm xúc biểu thị trên mặt không chút thay đổi nói: "Bên tường có người."
“Cái gì?" Diệp Thu nhai bánh mì lời nói không rõ.
Diệp Tu không nói nhảm nữa, dùng ánh mắt như ngắm thứ gì đó ngớ ngẩn liếc miệng đang nhai cả thiên hạ của Diệp Thu, thẳng ra mở cửa.
Không khí lạnh lẽo theo cái mở cửa cửa Diệp Tu chảy ngược vào, ngồi phòng ăn dùng điểm tâm Diệp Thu giật cả mình, nhưng kỳ thực không hề có gió thổi đến hắn. Mà chỉ Diệp Tu mặc áo lông nhẹ thở ra một luồng khói, đứng trầm tư hai giây, sau đó quẹo phải.
Diệp Tu tan biến ở trong tầm mắt, ước chừng năm phút sau, hắn đem một người đàn ông bất tỉnh nhân sự kéo tới cửa.
"Vật gì vậy?" Diệp Thu vội vội vàng vàng nuốt miếng bánh mì vào miệng, chạy qua phòng khách ngạc nhiên nhìn người đàn ông nằm trên đất, xác thực là nam nhân.
"Người." Diệp Tu đứng khoanh tay, cúi đầu quan sát người quấy rối mình cả một đêm.
Hắn cho rằng sẽ là một đứa nhỏ lạc đường hoặc một nhân sĩ tàn tật lang thang nào đó hoặc là một người già cô quạnh bần hàn không chỗ ở, chưa từng nghĩ qua sẽ là một người thiếu niên không khác mình mấy.
Sắc mặt của hắn rất nhợt nhạt, tóc cùng y phục trên người còn có chút ẩm ướt, khả năng là sương sớm rơi xuống ít sương lạnh. Hắn mặc rất mỏng, mùa đông phía nam trước nay gian nan, hắn lại chỉ mặc áo lông còn có một cái áo khoác bảo vệ vượt qua thời tiết một buổi tối mùa đông. Nhưng mà hắn xem ra dậy thì không tệ, khi nhắm mắt lại cũng có thể nhìn ra hình dáng, còn là một thiếu niên rất đẹp trai
Nhìn thôi cũng lạnh. Diệp Thu cắn răng run rẩy một cái, với tâm hồn lương thiện quá độ của mình. Diệp Thu đã cầm tấm thảm lông đắp lên cho người đáng thương nằm trên sàn.
Diệp Tu không có ngăn cản.
"Hắn không có sao chứ?" Diệp Thu có chút sợ sệt, người thanh niên này nãy giờ không có phản ứng này sẽ không chết ở nhà mình chứ.
Diệp Tu từ từ ngồi xổm xuống, duỗi tay sờ sờ cổ. Tuy lạnh, nhưng rất tốt, mạch máu vẫn đang nhảy nhót: "Không chết được."
Nhiệt độ ấm áp trong phòng cùng với sự ấm áp của thảm lông có lẽ đã đánh thức thiếu niên, hắn từ từ mở mắt. Chuyện đầu tiên làm là dữ dội hắt hơi, sau đó nhìn thấy Diệp Thu đang hứng thú nhìn mình còn có một Diệp Tu trên mặt viết mấy chữ “không vui sướng”, bỗng cảm thấy mình như thể cừu con bị đồ tể bắt hoặc như mấy bé thỏ trắng nhỏ đi lạc vào hang sói làm ổ.
“Hắc” hắn nhếch môi nhe răng cười rồi xốc chăn loạng choạng đứng dậy nhìn còn có điểm bất ổn “Ta là Tô Mộc Thu.”
02
Diệp Tu không vui sướng, rất không vui sướng, vô cùng không vui sướng.
Hắn cùng lắm chỉ là đem cái người ảnh hưởng đến giấc ngủ của mình vào nhà, kết quả một nhà trên dưới to nhỏ ba người thêm một con chó nhất định phải bắt hắn mang tên đáng thương này bệnh viện làm kiểm tra. Viện y lại không phải bệnh viện, Diệp Tu đã không còn sinh lực liếc mắt, hắn chỉ muốn ngủ.
Tô Mộc Thu nhất thời không quấy rầy, nhưng hắn cũng không muốn lãng phí thời gian nữa. Hắn nhè nhẹ chọt chọt mắt đang nhắm dưỡng sức của Diệp Tu: “Này là thế nào? Ta có thể xuống xe được không?"
"Gấp cái gì?" Diệp Tu mí mắt nửa khép , "Một hồi đến bệnh viện cho ngươi kiểm tra sức khỏe tổng quát một lần."
"Không cần." Tô Mộc Thu nở nụ cười xin lỗi, "Ta không sao."
“Những thứ này không phải ngươi quyết định." Diệp Tu còn thèm không mở mắt ra.
"Ta đang vội về nhà." Tô Mộc Thu vừa nhìn người này này hoàn toàn không có ý nguyện phóng thích mình đi, vội vội vàng vàng giải thích.
"Ngươi không phải bỏ nhà đi?" Người nhà họ Diệp tạm thời cho Tô Mộc Thu thân phận là "Rời nhà bỏ đi không chỗ ở" . Nghe Tô Mộc Thu vừa nói như thế Diệp Tu còn hơi kinh ngạc.
"Không phải." Tô Mộc Thu cười khổ, rời nhà bỏ đi, đó là gia đình hạnh phúc viên mãn nên đứa nhỏ mới có đặc quyền đó,
"Ta là trẻ mồ côi."
Diệp Tu trừng trừng mắt.Trong sự nhận thức của hắn, trẻ mồ côi đều ở tại viện mồ côi: "Vậy ngươi muốn về đâu?"
"Về nhà. Em gái ta vẫn ở nhà chờ ta." Tô Mộc Thu nói theo lý lẽ bình thường dĩ nhiên, nhưng cũng có chút ngại, "Đêm qua ta lạc đường, không biết đi như thế nào lại quá muộn, liền tìm một góc nhỏ làm ổ buổi tối. Làm phiền ngươi rồi."
Diệp Tu thở dài, hắn cũng đã nghĩ cứ thế đem Tô Mộc Thu đưa về nhà. Đi nhanh sẽ không muộn, nhưng cha mẹ ra lệnh lại không thể không chấp hành, bọn họ nhất định sẽ yêu cầu Diệp Tu đưa ra giấy tờ ở bệnh viện đã kiểm tra để chứng minh hoặc là đích thân gọi điện thoại đến bệnh viện bên kia tìm bằng hữu dò hỏi xem có vấn đề gì không.
"Như vầy đi." Diệp Tu nói, “Chúng ta trước là đến đón em gáii ngươi, sau đó sẽ đi bệnh viện."
"Đừng, đừng, em ấy hẳn là lo lắng. Hơn nữa em ấy hôm nay còn muốn đến trường, ta là muốn đưa em ấy đến trường, tuy không phải rất sớm." Tuy em gái mình cũng có thể đi học, nhưng Tô Mộc Thu vẫn kiên trì đưa em đi học, chung quy trên đời này hắn chỉ còn một người thân mà thôi.
“Ta cũng đến muộn.” Diệp Tu âm thầm oán một câu trong lòng, liếc mắt một cái.
"Đem ngươi em gái đưa đi học trước rồi đi kiểm tra?" Diệp Tu đề nghị.
"Nhất định phải đi sao?" Thế nào đều không tránh khỏi "Đi bệnh viện kiểm tra" Tô Mộc Thu vẻ mặt đau khổ hỏi, "Ta thật sự khỏe mạnh."
Diệp Tu mặt không cảm xúc gật đầu.
Hắn cảm thấy mình càng lúc càng bị liệt cơ mặt. Từ cậu hàng xóm nào đó nói nhiều trẻ trâu, lời mà nói chính là "Diệp Bất Tu ngươi thật quá lạnh lùng, thật sự là không hề nhiễm chút ấm áp tình người nào của nhân gian." Dĩ nhiên còn có nói liên miên lải nhải rất nhiều lời, nhưng Diệp Tu lạnh lùng đáp trả "Hoàng Thiếu Thiên, nước miếng ngươi phun ra ngoài." Thành công khiến trẻ trâu ngậm miệng.
Kỳ thực mình vẻ mặt còn rất là phong phú, Diệp Tu nghĩ. Chỉ là quá ngay thẳng. Ví dụ như ngươi muốn dùng vẻ mặt thế nào để đứng trước em trai ngươi nói "Ngươi nhìn thật manh lúc nhỏ giọng." Dùng khuôn mặt đầy nước mắt? Dùng khuôn mặt mỉm cười? Dùng lời nói ý vị sâu xa? Chỉ có thể mặt không cảm xúc là một đề nghị vô cùng đứng đắn, rất chính xác và đầy tính học thuật.
Em trai hắn khi đó vẻ mặt rất đặc sắc, so Tô Mộc Thu nội tâm chật vật vẻ mặt thống khổ trước mắt đặc sắc hơn nhiều.
Diệp Tu nhìn thấy Tô Mộc Tranh rất tự nhiên nhướng mày biểu đạt mình không hiểu rõ lắm việc đoán tâm trạng.
“Anh hai, đây là?" Tô Mộc Tranh cùng Tô Mộc Thu nhìn thật giống, đứng chung một chỗ người khác vừa nhìn liền biết tuyệt đối có liên hệ máu mủ loại kia, nói theo y học chính là một số gen tương tự độ hơi cao.
"Này là bạn của anh, có chút việc muốn làm." Tô Mộc Thu sờ sờ đầu Tô Mộc Tranh, khẽ mỉm cười, “Tranh Tranh, ăn xong điểm tâm rồi sao, muốn đi học chưa?."
“Dạ, em ăn xong rồi." Tô Mộc Tranh nói, sau đó nhìn một bên mắt mơ mơ màng màng không mở nổi kêu lên, "Em đi đây ạ, anh Diệp Tu."
Diệp Tu mở mắt ra, đứng thẳng người, nghe thấy này tiếng gọi lanh lảnh tỉnh lại không ít, nhưng rất hiển nhiên vẫn chưa kịp phản ứng.
Tô Mộc Thu đẩy đẩy hắn, hắn lúc này mới như vừa tỉnh giấc chiêm bao cất bước đuổi tới, nhìn Tô Mộc Tranh nhảy nhót bóng lưng cười như không cười.
Thật sự là cái tuổi như hoa như ngọc. Diệp Tu nghiêng đầu nhìn sắc mặt vừa mới mới có chút hồng hào của Tô Mộc Thu, đáy lòng nổi lên tình cảm phức tạp không biết là đồng tình hay là vui mừng.
03
“Ngươi hiện tại không đến trường sao?" Diệp Tu nhìn Tô Mộc Tranh đi vào trường học, bóng lưng khuất xa, hướng đang hai mắt vô cùng không có thần tinh thần chạy xe hỏi Tô Mộc Thu.
Tô Mộc Thu chuyển động đầu nhìn Diệp Tu, đôi mắt màu nâu nhạt trong veo dưới nắng sớm không thể che lấp đi những bi thương trong lời nói: "Đã sớm không đi học, tiền chỉ đủ Mộc Tranh đến trường."
Diệp Tu ngẩn ngơ, lại hỏi: “Không ai nhận nuôi các ngươi sao?"
Tô Mộc Thu hồi tưởng một hồi, phát hiện vấn đề này thật sự là dễ đáp cực kỳ: "Không có. Khi còn bé không phải chỉ cần Mộc Tranh thì chính là chỉ cần con trai, chưa từng có nhà nào nguyện ý nhận nuôi cả hai đứa nhỏ. Chỉ có một lần, ta không ở cô nhi viện dì chăm sóc trẻ lặng lẽ đem Mộc Tranh đưa đi, vài ngày sau Mộc Tranh khóc lóc chạy về cô nhi viện. Sau đó... " Tô Mộc Thu dừng một chút, có chút tự giễu cợt nói tiếp "Sau đó chúng ta liền từ trong cô nhi viện đi ra."
"Vậy ngươi làm thế nào trang trải học phí cho Mộc Tranh?" Tô Mộc Thu không có bất kỳ nguồn lực kinh tế nào, Diệp Tu cảm thấy trộm cướp, đạo văn những loại chuyện này Tô Mộc Thu cũng không làm được.
"Mới đầu ta đi làm công, lúc sau Mộc Tranh muốn thi cấp 3, ban ngày ta ở khách sạn làm người phục vụ, đêm đi làm bảo an. Ta vẫn xưng mình hơn hai mươi tuổi biết võ công." Tô Mộc Thu vung lên cười, nhìn Diệp Tu.
Hắn khi nói chuyện thích nhìn vào đôi mắt kia, cặp kia màu nâu nhạt, dường như mắt trong thường chứa đựng ánh sáng.
Xe đã dần dần đến bệnh viện, Tô Mộc Thu nghe đến Diệp Tu hỏi: “Nếu được đi học thì người muốn làm gì nhất?"
Tô Mộc Thu mở cửa, hít sâu một ý không khí lạnh lẽo “Lý tưởng sao?” Tô Mộc Thu cười cười, ngẩng đầu nhìn trước mặt tòa nhà to lớn màu trắng phía trước, trả lời "Bác sĩ."
"Vì sao?” Diệp Tu từ một bên xa đi vòng qua, khó hiểu với đáp án của Tô Mộc Thu. Dưới cái nhìn của hắn, bác sĩ thật sự là một nghề gian khổ mệt nhọc lại ít nơi công tác tốt có trình độ chuyên nghiệp, dù hắn cũng là một người học để thành bác sĩ.
Tô Mộc Thu quay đầu sang, ở trong mắt hắn, Diệp Tu nhìn thấy ước mơ cùng mừng rỡ, hắn nói: "Nếu ta là bác sĩ, ta nhất định có thể chữa hết bệnh cho mẹ, mẹ ta vì ung thư phổi mà qua đời. Nếu được vậy thì Mộc Tranh sẽ không phải là trẻ mồ côi."
Quá lý tưởng hóa lời giải thích, Diệp Tu thật cảm động nghe đến rất mực tin tưởng, sau đó lại nghe Tô Mộc Thu cười nhẹ một tiếng.
“Lừa gạt ngươi thôi. Có hay không có cha mẹ căn bản không chẳng là gì, chỉ cần Mộc Tranh mãi khỏe mạnh, vui vẻ là được." Tô Mộc Thu sửa sang vẻ mặt một chút, nhìn Diệp Tu, môi nhè nhẹ cong lên mỉm cười, "Có một lần, Mộc Tranh bệnh, sốt cao mãi không bớt, chúng ta không có tiền mua thuốc, càng không tiền đi bác sĩ. Ta ôm em ấy đi gõ cửa nhà hàng xóm, gõ từ đầu đường đến cuối đường nhưng tất cả đều cho rằng ta là tên lừa đảo. Cuối cùng có một ông lão què xin cơm dạo đem hết hai mươi đồng trong tay cho ta. Nhờ vậy mà ta mới có thể mang Mộc Tranh đi khám bệnh.”
“Sau đó ta liền nghĩ, nếu ta cái bác sĩ, có thể trị hết bệnh khi đó cho Mộc Tranh, cũng có thể trị cái chân què cho ông lão kia."
"Nhưng hiện tại ta cũng biết được, " Tô Mộc Thu như trước nhìn Diệp Tu, giọng nói bình thản cực kỳ, không có một tia nổi sóng chập trùng cùng cảm tình, "Cho dù ta là bác sĩ, ta cũng không trị hết què chân cho lão."
Diệp Tu không biết nên nói cái gì, hắn động động môi muốn nói ra vài lời an ủi, nhưng phát hiện loại chuyện này chưa từng thử trải qua toàn bộ an ủi đều là không có ý nghĩa, mà trải qua sau đó càng không cách nào nói ra một lời an ủi đoàng hoàng.
"Đi!" Tô Mộc Thu vỗ vỗ Diệp Tu đang sững sờ "Đăng ký đi!"
Last edited: