Tôn Triết Bình - Cuộc chơi toàn tâm toàn ý

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,028
Số lượt thích
3,996
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#1
Tay của Tôn Triết Bình cũng giống với tay của Dụ Văn Châu. Đặt vào giữa người chơi bình thường, trình độ hiện tại của họ là nhân trung long phượng, thừa sức đứng trên vô số game thủ thường. Thậm chí, tay của họ không ảnh hưởng họ thực hiện phần lớn các công việc hàng ngày, nó chỉ ảnh hưởng đến thứ quan trọng nhất với họ: tư cách đứng trên sàn đấu chuyên nghiệp. Họ có thể thành công ở biết bao lĩnh vực khác như bao kẻ ngoài kia, song lại vấp ngã ở mục công việc ý nghĩa với họ nhất và tình yêu quan trọng nhất của mình.

Ngay từ đầu Dụ Văn Châu đã phải quen với việc đôi tay mình chỉ làm được một vài việc não nghĩ tới, và hiện tại Tôn Triết Bình phải tập làm quen rằng tay hắn cũng sẽ thao tác được một vài việc mà não nghĩ tới. Trận solo với Diệp Tu khi Diệp Tu cố ý đẩy nhanh tiết tấu lên, Tôn Triết Bình rõ ràng không thể tăng thêm được nữa.

Đây cũng là một trong những đặc tính của Tôn Triết Bình, go big or go home, đã chơi là chơi hết mình. Diệp Tu là đối thủ lâu năm của Tôn Triết Bình, nên Diệp Tu mới cố ý đẩy APM lên cao một chút so với nhịp độ hiện tại vốn đã rất mãnh liệt của họ. Quả nhiên Tôn Triết Bình không tăng tốc theo Diệp Tu được, và mọi người xung quanh đứng xem ai cũng ngạc nhiên. Đó là bởi Diệp Tu quá hiểu thói quen của Tôn Triết Bình, biết rằng hắn luôn rồ 100% ga, chứ không có chuyện đánh nửa vời dưỡng sức. Và quả thật trận so tài đầu tiên khi gặp lại người quen trong giới, Tôn Triết Bình đã trực tiếp đánh max công suất và chẳng chút dè chừng.

Từ trước đến nay, Tôn Triết Bình chưa từng biết đánh vần chữ “tiết chế” hay “ít đi” như thế nào. Cả phong cách đánh, hay tình yêu Vinh Quang.

Tôn Triết Bình thật sự rất yêu Vinh Quang, rất nhiều.

Hắn yêu Vinh Quang đến độ không thể chỉ yêu một chút, thích một chút, ở lại Bách Hoa lượn qua lượn lại như Đông Lâm ở lại Luân Hồi, hay thỉnh thoảng lên đánh vài ván cho đã nghiền, cũng không không đổi nghề huấn luyện viên như Trương Ích Vỹ hoặc bình luận viên như Lý Nghệ Bác để tiếp tục ở lại với Vinh Quang lâu hơn bằng một phương thức gián tiếp khác. Tôn Triết Bình chỉ có một cách thức biểu hiện tình yêu, đó là đứng trên sàn đấu.

Giải nghệ xong Tôn Triết Bình dứt khoát ra đi cũng đã giúp tay Tôn Triết Bình có cơ hội dưỡng thương và lành đến mức hiện tại, ít nhất còn solo được 1 trận. Nếu Tôn Triết Bình còn ở lại thì hắn sẽ không kiềm được chơi và lạm dụng tay mình quá tải tiếp, làm chấn thương nặng hơn. Nên hắn cần phải thoát khỏi chiến trường ấy ngay để tránh manh động, tập trung chữa tay.

Sau khi giải nghệ, Tôn Triết Bình hoàn toàn cắt đứt với Liên minh và không giữ liên lạc với ai ở trong giới, kể cả người hợp tác ăn ý Trương Giai Lạc. Đương nhiên đó chẳng phải là một quyết định sáng suốt hay hợp lý, bởi cắt đứt với bạn bè khi gặp chuyện buồn, một mình gặm nhấm chẳng bao giờ là một quyết định khôn ngoan. Song Tôn Triết Bình đã yêu Vinh Quang đến độ, hắn không thể để lọt một chút tiếng gió nào, không theo dõi phong cách Trương Giai Lạc thay đổi theo thời gian qua, không thể tiếp tục dính líu đến Liên minh mảy may, nếu không hắn sẽ không kiềm được.

Đây là một điểm nữa của Tôn Triết Bình, làm gì cũng toàn tâm toàn ý. Một khi đã chọn, thì hắn luôn kiên trì với nó mặc kệ người khác nói thế nào.

Tôn Triết Bình đã cân nhắc đến mọi khả năng từ trước rồi mới đưa ra quyết định, nên sẽ không có chuyện hối hận, dù kết quả có như ý hắn hay không. Ban đầu Tôn Triết Bình không tính đánh chuyên dù bạn bè rủ rê nhiệt tình vì tự biết trình độ không đủ để giành quán quân. Cho tới khi đụng Trương Giai Lạc trong game, nhìn thấy tương lai Bách Hoa đủ sức tranh bá liền ngỏ lời mời Trương Giai Lạc. Phồn Hoa Huyết Cảnh đương độ nở rộ lại bị chấn thương tay, Tôn Triết Bình bỏ lại mọi thứ dẫu Bách Hoa có van nài thế nào để tập trung chữa trị. Sau thời gian dài vắng bóng, đụng phải Diệp Tu so găng, ước lượng trình độ của mình xong liền nắm lấy cơ hội quay lại giới.

Trừ khi có một số yếu tố ngoại lai bất khả kháng thay đổi tình hình thực tế khiến Tôn Triết Bình phải đánh giá lại hiện trạng và đưa ra lựa chọn mới, thì hắn sẽ chẳng để ý kiến của người khác ảnh hưởng mình. Với Tôn Triết Bình, những cảm xúc như tiếc nuối, níu kéo, nhìn lại… đều rất ngớ ngẩn.

Tôn Triết Bình không thay đổi, kể cả trước và sau khi chấn thương thì hắn cũng chỉ có một phong cách cuồng dã mãnh liệt tột bậc, và trọng kiếm hắn luôn vung với tốc độ nhanh tối đa, đồng dạng tình yêu Vinh Quang của hắn cũng như thế. Hắn yêu Vinh Quang bằng tất cả những gì hắn có – dù rằng có những khi trong tay hắn không có gì cả, kể cả hiện tại thì hắn cũng không có quá nhiều.

Trương Giai Lạc chơi Vinh Quang vì “tôi muốn thắng” “vì quán quân”. Tôn Triết Bình không như Trương Giai Lạc chơi để thắng, để giành quán quân nữa, dù rằng ngay từ đầu Tôn Triết Bình mới là người luôn nhắm tới ngai vàng chí tôn đó hơn cả Trương Giai Lạc.

Bây giờ, Tôn Triết Bình chơi Vinh Quang, chỉ vì để được chơi Vinh Quang.

Dẫu hắn hiểu rõ vài phút trên sân mỗi trận chẳng qua là uống rượu độc giải khát.

Dẫu thâm tâm hiểu rằng vòng nguyệt quế sẽ không bao giờ đội lên đầu mình.

Song Tôn Triết Bình quá yêu Vinh Quang để rời xa, để đòi hỏi xa vời, cho nên hắn vẫn chẳng ngại ngần bước vào cuộc đua này một lần nữa.
 

Bình luận bằng Facebook