Hưng Hân - chiếc vé vớt dát lấm tấm vàng

Do Tuong

Gà con lon ton
Bình luận
3
Số lượt thích
6
#1
Thường thì một chiến đội "bất ổn", "rễ cỏ" như Hưng Hân sẽ không phải kiểu mình thích, mình thích kiểu team mang hơi hướng quân đội như Bá Đồ hay Sannoh của Slam Dunk cơ. Nhưng Hưng Hân là ngoại lệ, là tình yêu lớn nhất, không gì thay thế được.

Bởi vì Hưng Hân có quá nhiều điều đáng để yêu.

Đầu tiên, Hưng Hân có lớp trẻ. Hoàn toàn trẻ, và có những người... hoàn toàn mới. Kiểu em mười lăm tuổi nhưng kinh nghiệm em bảy mươi năm, Hưng Hân là kiểu chiến đội sẵn sàng nói câu đùa nhạt nhẽo ấy (thực tế thì họ nói rồi, vì tên đầu têu nào đó kéo theo học trò ức hiếp phóng viên).

Những đứa trẻ không hoàn hảo nhưng có tài được Đại Thần góp nhặt trong game online, thậm chí có người nhặt mót còn bị "nhặt mót" lại. Từ cay cú hay bất an đến ngưỡng mộ, trở thành một mảnh ghép cho một Hưng Hân thêm đủ đầy, Mạc Phàm và An Văn Dật rõ ràng hơn ai hết sự trưởng thành của Hưng Hân, sức mạnh của chàng đội trưởng khiến họ phải nể phục. Diệp Tu và mọi người đều phải cố gắng, nỗ lực hơn bất kỳ ai khi mà đôi khi ngay những điều kiện cơ bản nhất của một chiến đội cũng phải tự mình giành lấy. Những tuyển thủ chuyên nghiệp khác có thời giờ luyện tập bài bản, họ được đội trưởng mạnh nhất đưa vào game mà trưởng thành.

Trong liên minh, ai mà không nỗ lực? Thứ không thiếu nhất chính là thiên tài. Vậy mà Hưng Hân ai cũng tài, nhưng đến tầm "thiên tài" lại không nhiều như thế. Đơn giản chỉ là khi người ngoài người ta bỏ qua chút ánh sáng le lói, đội trưởng của họ lại lần mò, đôi khi là "vớt vát", mài rũa cho viên đá thô sơ nọ lộ ra ánh hào quang, để lớp ngọc mỏng mảnh bên trong hiển hiện ra mạnh mẽ trước thế giới khắc nghiệt này.

Nơi mà thế gian này cứ chửi, họ cứ đi, hiên ngang trên cơ sở vé vớt mà đòi được cái danh "số một". Có đội trưởng dẫn đầu, kiêu ngạo khờ khạo tí cũng không sao ^^

Nơi mà không một ai thừa thãi, không một ai sau nỗi tuyệt vọng trở về trong hôm xuân mà phải đối diện với câu đuổi khỏi nhà. Đón chờ họ sẽ là một "tấm khiên" do chính đồng đội mình tạo ra.

Tay Nhỏ, cậu không mạnh ư? Anh chị mang "áo giáp" cho cậu. Áo của cậu lấp lánh ánh bạc, có anh ở đây, ai cản đường cậu bọc cho anh nữa?

Nhất Phàm tiểu thiên sứ, em vô hình trong bóng tối à? Anh chị làm bước lót, dẫn em đến một lối đi ngập ánh sáng đầy huy hoàng.

Ông muốn đồ hiếm? Tôi có Ô Thiên Cơ, ông sai đội trưởng tôi như sếp cũng được.

Nàng muốn chơi hung hăng ư? Được. Chúng tôi mở đường cho nàng chấp một chọi ba. Sau trận này mình còn trận nữa, nữa nữa, mấy mùa nữa còn để nàng thoả ý mà chơi.

Họ nói phương án của cậu bất khả thi à? Anh chị chắn đường, cho cậu một mình một cõi vùng vẫy đất trời. Thế giới này đổ xuống, cậu cứ ung dung bay cùng pet của cậu, dẫn dụ có anh chị lo.

A, Bánh Bao. Em cần một bến đỗ? Vậy anh là lão đại của em. Em chơi cũng được, nghịch cũng được, cười hì hì vài tiếng rồi lại vùng lên.

Mộc Tranh, em bị bắt nạt à? Tụi này sẽ là gia đình lớn của em, nơi em bỏ mặc hết âu lo mà thuộc về.

Chị chủ, chị thấy tiếc nuối à? Thấy thương nhớ à? Mất "Diệp Thu" rồi, còn có Diệp Tu. Giấc mộng mà chị thậm chí chưa từng dám mơ, vì một lần gặp gỡ mà thành hiện thực. Như chị thường nói, thật may vì gặp được người. Và Hưng Hân thật may vì gặp được chị.

Những điều mà rất nhiều chiến đội có, nhưng bởi vì mình yêu Hưng Hân, nên Hưng Hân trở thành đặc biệt.

Hưng Hân không chỉ là một chiến đội mới "bất ổn", mà còn là nơi của những bậc lão làng nhất chọn để "về hưu". Và là nơi mà bậc đại thần được "an ủi".

Ta có Phương Duệ, đại thần gánh cả chiến đội cũ trên vai, uất ức mấy cũng không màng. Phương Duệ mày rậm mắt to, mồm miệng lối chơi đều vô sỉ mà tâm hồn lại y như vẻ ngoài của cậu - ngây thơ phát sợ, Diệp Thần nói gì cũng tin ngay, đâu có cáo già như Ngụy Sâm cơ chứ.

Phương Duệ ấy à... Sự mệt mỏi và đau lòng ẩn sâu sau vẻ ngoài ung dung của cậu ấy, ai cũng biết nhưng không ai sẵn lòng đưa tay ra chấp nhận rủi ro như Diệp Tu cả. Phương Duệ như một cục vàng nóng bỏng tay, nhìn thì có vẻ ai cũng ước vọng nhưng không phải ai cũng dám cho vào rổ. Một phần - nói tàn nhẫn - thì không cần. Hầu như các chiến đội đều đã có chủ lực rồi, một phần phí chuyển nhượng quá mắc. Ấy thế mà Diệp Thần lại nghĩ hướng khác. Ai nghĩ ra được cái chiêu vô liêm sỉ ép đại thần nhà người ta đổi nghề? Lại còn bị lôi ra thí nghiệm cho đám ma mới Hưng Hân tập tành, khoe sức đồ đệ gì mà tàn nhẫn thế hả A Tu? Ác quá ác, nhưng tốt cũng quá tốt. Người ta gọi đó là tình yêu chân thành ~

Ta lại có Ngụy Sâm - lão làng của lão làng, tiền bối của bậc tiền bối. Ngụy Sâm hơn Diệp Tu bốn tuổi (nhỉ?), đứng cùng hàng tiền bối Hàn Văn Thanh và Diệp Tu, chế tạo vũ khí bạc, để lại một học trò cùng thẻ tài khoản tuyệt vời, và cũng như Diệp Tu xây Gia Thế, Ngụy Sâm nói là cha đẻ của Lam Vũ cũng không ngoa.

Một vị tướng như thế này có cớ gì ai dám bảo gã tầm thường? Lão hơn ba mươi tuổi, ở tuổi ấy mấy người còn đi chém giết phăng phăng, đầu quân cho chiến đội quái vật, làm gián điệp như cơm bữa, tinh thần thậm chí còn vượt qua cả lớp trẻ dù đã bị cho là "về vườn"?

Ngụy Sâm không chỉ dám đứng khiêu chiến liên minh với Diệp Tu mà còn là bộ não, là đàn anh trong việc xây dựng chiến đội. Cống hiến của Ngụy Sâm ở cả hai ngôi nhà đều vĩ đại, điều mà có lẽ sẽ chẳng ai làm được nữa. Ngụy Sâm mãi là "cha già" của Lam Vũ, nhưng Ngụy Sâm cũng đã là "anh cả" của Hưng Hân.

Cuối cùng, Hưng Hân có gì?

Có đại thần số một Diệp Tu.

Kẻ mà đến tận khi giải nghệ vẫn không ngừng tiến bộ, không ngừng nỗ lực, không ngừng phá chính kỉ lục và giới hạn của bản thân. Cái giới hạn mà người ta cho là "không phải loài người". Với đại thần khác, Che Ảnh Bước vĩ đại nhường nào, đủ để bình luận viên cùng khán giả hò la gào thét. Nhưng đi cùng với Diệp Tu, "À, Che Ảnh Bước thôi ấy mà!". Đủ để cho người ta thấy khoảng cách của anh với số đông vẫn xa vạn trượng.

Ba mươi bảy trận thắng liên tiếp, kỉ lục này ai dám khẳng định mình sẽ vượt qua? Chưa kể thời gian anh thống lĩnh thế hệ đầu, qua cả thế hệ hoàng kim vẫn không một ai vượt qua anh. Sự vĩ đại của Diệp Tu có lẽ không thể dùng từ "Vinh Quang đệ nhất nhân" để hình dung, mà là từ "bất bại".

Chưa một ai và dường như tất cả đều hiểu được rằng thành tích quá mức phi thường của Diệp Tu sẽ rất khó có người bắt kịp. Ít nhất hiện tại thì những thành tích ấy đã gần như trở thành bất khả thi. Nếu nói về mảng chiến đấu đã vậy, Diệp Tu còn tham lam đến độ đứng chễm chệ trong bảng bốn bậc thầy chiến thuật mạnh nhất. Không phải tự nhiên anh được gọi là Sách Giáo khoa Vinh Quang, không phải tự nhiên anh tự tin nói rằng "Có ai không sợ tôi à?". Anh có dư năng lực mà nói vậy.

Tóm lại là yêu Hưng Hân nhất, yêu nhất nhất nhất (⁠づ⁠ ̄⁠ ⁠³⁠ ̄⁠)⁠づ
 

Bình luận bằng Facebook