- Bình luận
- 8,454
- Số lượt thích
- 19,166
- Team
- Bách Hoa
- Fan não tàn của
- Nhìn hình
Chú ý:
1. Truyện bạn đang đọc được cung cấp bởi Vòng Quay Tự Sát - Hội các editor/writer fandom Toàn Chức Việt. Bọn mình làm việc mỗi ngày để làm giàu cho fandom, hoan nghênh bạn tham gia!
2. Nếu đây là lần đầu tiên bạn vào box Convert, hãy ghé Thư viện truyện để biết thêm thông tin cho cả người đọc lẫn editor nhé.
----
Dài: 33k
Do You Love Me?
Hiện đại khoa huyễn
00.
"Ngươi yêu ta sao?"
"Thế nào hỏi cứ thế ấu trĩ hề hề đích vấn đề?"
"Vậy ngươi yêu ta sao?"
"Uống thuốc không hôm nay? Được được được, ngươi sau đó , ta muốn nghĩ."
"Hử?"
"Yêu đâu, một loại cho rằng, là chỉ nhân loại chủ động dành cho đích hạnh phúc cảm, là ngón tay một người chủ động dùng mình có khả năng, vô điều kiện tôn trọng, ủng hộ và mãn đủ người khác không cách nào độc lập thực hiện nhân tính yêu cầu, bao gồm tư tưởng ý thức, tinh thần [1]. . . Hắc, nói chuyện cẩn thận, đừng động thủ động cước."
"Thế nhưng ngươi không trả lời vấn đề của ta."
"Ngươi nghe thấy ta mới vừa nói đích lời. Ta không thể trả lời vấn đề của ngươi."
"Là 'Không thể' còn là không nghĩ? Chúng nó khác biệt rất lớn."
"Ngươi không phải không rõ bạch. Thế này đích văn tự game không có bất kỳ ý nghĩa gì."
1. Truyện bạn đang đọc được cung cấp bởi Vòng Quay Tự Sát - Hội các editor/writer fandom Toàn Chức Việt. Bọn mình làm việc mỗi ngày để làm giàu cho fandom, hoan nghênh bạn tham gia!
2. Nếu đây là lần đầu tiên bạn vào box Convert, hãy ghé Thư viện truyện để biết thêm thông tin cho cả người đọc lẫn editor nhé.
----
Nhân đọc Do You Love Me.
Tôn là một tiến sĩ đầu ngành AI, từ Mỹ về nước tìm kiếm một nhà khoa học khác để bổ sung cho team nghiên cứu của mình. Lạc được nhắm đến và khi Lạc đọc CV của Tôn thì đó là một CV cực kỳ đẹp mắt, nếu không tính đến một năm blank, hoàn toàn không có dữ liệu, chỉ nói đó là thời gian Tôn tham gia nghiên cứu một dự án bí mật. Nhưng Lạc tự hỏi, nếu là dự án bí mật đến mức có thể cover cả CV một nhà khoa học đầu ngành, thì liệu Tôn có sẽ được thả về nước thế này?
Hướng nghiên cứu của dự án AI Tôn tham gia là về transplantation, với một team gồm rất ít các nhà khoa học đa quốc tịch, không những có đam mê với AI mà còn có tâm huyết, bởi họ đều có người thân đã mất mà họ tin rằng, nếu AI phát triển sớm hơn, người thân của họ sẽ vẫn sống trên đời. Đương nhiên, với các nhà khoa học, cái gọi là phục sinh không phải chỉ thuộc về quyền năng của Chúa.
Lạc đề nghị Tôn thản bạch với mình nếu muốn lời đồng thuận tham gia dự án từ Lạc. Lúc này Tôn mới kể, một năm blank đó thực tế Tôn không tham gia dự án bí mật gì, mà là một khoảng thời gian dự án đang tham gia bị ngắt quãng. Trước đó, dự án vừa kết thúc rất thành công một giai đoạn quan trọng và Tôn trên đường chở vị giáo sư già lead project cùng những tư liệu kết quả nghiên cứu về biệt thự lưu trữ. Trên đường gặp tai nạn. Vị giáo sư lead team chết, Tôn bị thương rất nặng. Đủ nặng để sống không nổi nếu không transplant diện rộng bằng công nghệ AI mới nhất mà team Tôn đang nghiên cứu. Cho nên Tôn, một nhà khoa học, trở thành vật thí nghiệm của chính project mình.
Ừ, nó giống Transcendence của Dẹp, vì AI là ngành đang hot mà. Ý tưởng thế này không ít.
Tôn được transplant những thứ gì, thì không ai biết, nhưng bên ngoài hoàn toàn là một con người. Lạc hỏi, ê vậy khi anh đi qua cổng kiểm an nó có kêu tít tít không? Tôn bảo đíu cưng à, nhà khoa học đầu ngành được đi kiểu đặc biệt. Và dĩ nhiên, nếu Lạc đồng ý theo Tôn về Mỹ tham gia team, cả hai cũng sẽ được đặc cách như thế. Lạc rất thích thú với chuyên ngành AI, nhưng Trung Quốc với tư tưởng Á Đông hạn chế sự phát triển của AI (thật ra điều này sai với thực tế, Trung Quốc hiện đang hướng đến mục tiêu trở thành cường quốc đứng đầu thế giới về AI) nên Lạc đồng ý theo Tôn. Chỉ là trước khi đi, Lạc đùa Tôn: Thế anh có chắc mình qua được bài test Turing không? Tôn bất ngờ, nhìn Lạc với ánh mắt phức tạp. Sau nói, quá lỗi thời, cha tôi không phải tên Alan Turing.
Bài test Turing là bài test để phân biệt bạn đang nói chuyện với một con người thực sự, hay một con AI đang giả làm người.
Tôn bảo, ngày mà Alan Turing được Nữ hoàng Anh trả lại danh dự bị bôi nhọ sau khi chết vì ông là gay, trong team nghiên cứu của Tôn đã có người mở Vodka uống mừng. Vodka là loại rượu tượng trưng cho giới gay (không phải tất cả, đây là một loại Vodka đặc biệt). Lạc cười hớn hở bảo, ừ hôm đó tôi cũng mở Vodka uống. Tôn tròn mắt nhìn Lạc, Lạc bĩu môi, cái gì, không phải người Mỹ các anh rất open à? Ừ thì tôi là gay đấy, rồi làm sao?
Họ đến Mỹ và xuống một con tàu ngầm bí mật, tham gia team nghiên cứu cũ do con trai vị giáo sư già đã mất tập hợp về. Người này là một nhà khoa học, nhưng cũng là một doanh nhân, nên ông ta hướng về khoa học không thuần như mọi người khác, nhưng nhờ vào tài năng thương mại, ông ta mới có thể tiếp tục dự án cũ đang bỏ dở của cha mình. Với tính cách hòa đồng và vui vẻ, Lạc hòa nhập vào team các nhà khoa học đa quốc gia dễ dàng. Team rất nhỏ, nhưng là những thiên tài nhất của ngành, hầu hết là người lớn tuổi, chỉ Song Hoa trẻ nhất. Có điều những người này không biết có phải vì mất mát quá nhiều mà ngoại trừ Lạc, họ luôn bị bao bọc bởi một bầu không khí buồn bã, kể cả Tôn.
Trong nhóm nghiên cứu có một nhà khoa học nữ người Pháp. Phụ nữ Pháp nổi tiếng quyến rũ, nhưng có lẽ vì đắm mình trong khoa học khô khan quá lâu, bà đánh mất đi vẻ quyến rũ vốn có, cũng khô khan như chính cái bà đang nghiên cứu: AI, robot sẽ thay thế con người. Có một lần Lạc đùa gì đó, bà nhìn Lạc, nhìn Tôn với ánh mắt đau buồn, nói rằng, không phải câu chuyện nào cũng sẽ kết thúc tốt đẹp.
Chiếc tàu ngầm này tuy bí mật với thế giới, nhưng không giữ bất kỳ bí mật nào với những người sống trên nó. Các nhà khoa học được đi khắp nơi, không hề bị hạn chế. Tôn dẫn Lạc đi giới thiệu xung quanh tàu, trên tàu ngoài phòng ốc, có một nơi gọi là bãi rác. Bãi rác là một nơi chứa những phế phẩm robot nghiên cứu hỏng, bị vứt đi như rác, bởi chủ nhân con tàu, nhà khoa học thương mại con trai của leader cũ.
Suốt thời gian trên tàu, Lạc chưa bao giờ được phép vào phòng Tôn dù hai người rất thân thiết. Tuy nhiên vì là tàu ngầm, mỗi phòng ngủ đều có một khung cửa sổ kính. Từ khung cửa sổ ấy, Lạc nhìn thấy trên bàn làm việc của Tôn có một khung hình, và khung hình đó luôn úp mặt xuống bàn. Không chỉ mình Tôn, mọi nhà khoa học trên tàu đều như có một bí mật nào đó. Họ không lén lén lút lút, chỉ là hiếm hoi, sẽ cùng lặng im trước một câu đùa tùy tiện của Lạc.
Plot twist cũng rất đơn giản, dễ đoán nếu muốn, không quá đặc biệt, chỉ là câu chuyện được viết rất buồn.
Một ngày nọ tàu ngầm cập bến ở Florida tiếp nguyên liệu, các người lớn trong team bèn bảo Song Hoa lên bờ hít thở không khí. Tôn dắt Lạc đi ngắm hoàng hôn trên một bờ biển, nơi Lạc phát hiện trên cổ Tôn có đeo một sợi dây chuyền, xỏ hai chiếc nhẫn bạc. Khi thấy nó, Lạc không có cảm giác gì, chỉ là thời gian không gian quá lãng mạn, Lạc bất giác đến gần hôn Tôn, sực cảm thấy thú vị vì cảm giác này quá quen thuộc. Tôn không nhìn Lạc, cũng không ngạc nhiên, chỉ im lặng nhìn hoàng hôn.
Tôn a, anh nghĩ gì?
Họ về lại tàu ngầm. Tàu ngầm gặp sự cố, trôi xuôi về phía tam giác Bermuda. Thiếu thốn nhân lực, Lạc nhất quyết tách khỏi Tôn để đi sửa nguồn điện. Tôn hoảng hốt ngăn cản mà không được, còn bị Lạc vô tình vung tay đánh văng máu. Lạc đi sửa nguồn điện, mà Tôn đành chạy lên buồng lái trợ giúp, nếu không tất cả sẽ chết một cách không ai hay biết, không để lại bất kỳ con chữ nào với người đời.
Tàu sửa thành công. Tôn chạy đến phòng chứa nguồn điện tìm Lạc. Không có Lạc, Tôn chạy khắp nơi tìm. Nhìn thấy ống đổ phế thải thông đến "bãi rác", Tôn bỗng dâng lên cảm giác sợ hãi chỉ cần mở cánh cửa tròn ấy ra, sẽ thấy gương mặt mình thương nhớ suốt bao năm.
Nhưng cũng không có. Cuối cùng, Tôn tìm đến nơi không muốn thấy Lạc ở đó nhất: phòng mình. Nơi đó, Lạc đang ngồi cầm khung hình vẫn luôn úp mặt nọ, một cánh tay bị thương rũ bên người. Cánh tay rách nát, không có máu, chỉ có dây điện cháy khét.
Lạc ngước nhìn Tôn, hỏi. Tôi là cái gì?
Tôn chậm rãi đến gần, nói. Năm đó, trên xe không chỉ có tôi và giáo sư. Còn có Trương Giai Lạc. Đó là đêm kết thúc giai đoạn nghiên cứu quan trọng rồi, hôm sau chúng tôi sẽ được nghỉ phép. Chúng tôi chuẩn bị kết hôn, giáo sư cũng đồng ý làm người giám hôn. Đường bất ngờ bị chặn, phải chuyển hướng đi vào rừng giữa giông vì không thể chậm trễ việc đưa tài liệu quan trọng về cơ sở lưu trữ. Lúc gặp tai nạn, Lạc mới là người lái xe chứ không phải Tôn. Người ta hay nói, ghế phụ là ghế nguy hiểm nhất vì khi gặp chuyện, bản năng sẽ khiến tài xế bẻ lái về bên trái để bảo vệ mình. Nhưng bản năng của Lạc là bảo vệ Tôn, nên tai nạn đó, ngoài cái chết của giáo sư, người được transplant là Lạc chứ không phải Tôn.
Cuộc phẫu thuật được thực hiện bởi chính các nhà khoa học trong team. Phẫu thuật rất thành công, nhưng không ai hiểu vì sao Lạc mãi không tỉnh dậy. Tôn cũng bị thương nặng, sau khi tỉnh dậy, thì điên cuồng lao đầu vào làm việc, nghiên cứu, ngày ngày chỉ có khoa học và chiếc giường bệnh nơi Lạc nằm, sống một cuộc sống vừa có Lạc, vừa không có Lạc.
Cho đến một ngày ấy, sau một ngày làm việc mệt mỏi, Tôn đi vào nhà ăn, và nhìn thấy thanh niên ngồi cuối bàn. Người thanh niên tóc đỏ ngồi cầm đũa lựa hết vỏ cà chua khỏi tô, hệt như lần Tôn gặp Lạc ở đầu truyện. Tôn đánh rơi vật trên tay, chậm rãi tiến gần về phía người kia, nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn Tôn mỉm cười, Tôn liền biết đó không phải Lạc của mình.
Có tiếng cười ở cửa nhà ăn. Con trai vị giáo sư già đã mất đứng cầm một chiếc remote, bảo cả team đều bị lừa, chỉ mỗi mình cậu là nhận ra ngay. Rõ ràng là rất giống, tôi đều transfer toàn bộ số liệu não qua rồi, làm sao có thể nhận ra nhanh như thế. Tôn chỉ khẽ hỏi, Trương Giai Lạc đâu? Người kia trả lời, tôi xin lỗi.
Hắn chết rồi. Một kết quả mà ngày ngày Tôn sợ hãi, cuối cùng đến. Tôn đã tê dại từ lâu, không thể cảm giác được thêm gì. Người kia bấm remote, con AI Lạc ngồi trên bàn ăn rủ đầu như mất điện. Sau đó nó bị người ta lôi đi, vứt vào "bãi rác", vì là một sản phẩm hỏng.
Nhà khoa học leader mới có thể đã vì Tôn mà tạo nên con AI kia, cũng có thể vì project mang đến lợi nhuận cho mình. Dù gì thì, Lạc là nhà khoa học đầu ngành, một vật thí nghiệm quá cao cấp để có thể bỏ qua. Mà Tôn, không nỡ nhìn thấy Lạc, dù chỉ là hình hài và một chút ký ức, ngừng tồn tại.
Con AI Lạc ngồi cầm khung hình có dòng chữ "18 tuổi lưu lại, mới quen Giai Lạc" trong phòng Tôn lặng lẽ ngồi nghe. Cho nên, người trong team Tôn đã mở Vodka hôm Alan Turing được trả lại danh dự chính là Lạc. AI Lạc cũng nhớ mình làm vậy, vì nó được load ký ức của Lạc.
Người sẽ kêu tít tít nếu đi qua cửa kiểm an, là Lạc.
Người sẽ không qua nổi bài test Turing, là Lạc.
Nhà khoa học kia đứng ở cửa, tiếp tục gọi người vào mang nó đi bãi rác. Nữ khoa học gia người Pháp chạy đến gần, ngăn cản, nói đừng làm thế nữa, hai đứa nó không dễ dàng gì, để chúng nó có kết cục tốt đẹp một lần đi. Người đàn ông nói, sao bà không đi mà nói với đứa con gái AI ung thư của bà ấy? Và bà không nhìn thấy, Tôn hắn kể về Trương Giai Lạc của hắn, chứ không phải kể về quá khứ của con AI kia?
--
Như đã nói, câu chuyện không mới, chỉ là nó được viết rất buồn.
Chồng ta là người làm việc với AI, cho nên ta biết, có AI, con người sẽ đạt đến bất tử. Sẽ không ai phải bệnh, phải chết nữa. Nhân loại sẽ thực sự đạt đến thiên đàng.
Ta cũng biết, hình dạng vật lý của con người sẽ mục ruỗng, mà bộ não sẽ duy trì vĩnh viễn, chỉ cần nó được save và load vào một container khác.
Nhưng trời sinh đa cảm, ủng hộ là một chuyện, đôi lúc không tránh nổi cảm khái.
Cũng như cách con người đối xử với nhân cách khác của một người tâm thần phân liệt. Một trong các nhân cách, khi "chữa", sẽ bị loại bỏ. Nhưng nhân cách đó vốn là một con người khác, có tâm tư tình cảm, cái gì quyết định nó sẽ bị giết chết?
Chồng ta bảo, con người vốn sinh ra không có ký ức. Toàn bộ của một con người mà chúng ta thấy, đều là quá trình hình thành các số liệu từ những gì nó trải qua, nó tiếp xúc. Con AI Lạc phía trên, nó không có đầy đủ ký ức của Lạc, nhưng nếu cho nó thêm thời gian tiếp xúc với Tôn, nó rồi sẽ hình thành tính cách như Lạc đã, vì "Lạc của Tôn", Lạc của ngày xưa cũng là một Lạc đã được hình thành từ thông số của quãng đời sống bên Tôn.
Thế nhưng ta tự hỏi, như vậy có thực sự nó là Lạc? Cũng giống như các bộ phim TVB cũ hay chiếu, người yêu cũ chết, gặp người yêu mới có gương mặt giống hệt, tính tình gần giống, thế là được tính HE. Kỳ thực không phải, phải không? Người yêu mới ấy cũng có số liệu tương tự người yêu cũ là gương mặt và một phần tính tình, nếu chỉ cần nạp thêm thông số của những năm tháng tương lai tiếp xúc, nó sẽ trở thành người yêu cũ? Không, hoàn toàn không.
Giống như Taka của Fushigi Yuugi, hắn vốn chỉ có vài phần ký ức của Tamahome, cơ thể hắn là con rối được nạp các phân mảnh ký ức đó, nhưng thực tế hắn đã có quãng thời gian bên Miaka mà Tamahome không có, hắn có tâm tư có tình cảm riêng mình. Bằng thời gian bên nhau và yêu nhau, Miaka cũng như đã nạp cho hắn một chuỗi thông tin mới, hoàn toàn khác với Tamahome mà cô yêu, vậy khi AI Taka được merge vào thực thể Tamahome, tâm tư tình cảm của Taka ở quãng thời gian đó sẽ đi về đâu? Ai quyết định hắn phải biến mất?
Con AI Lạc ở trên, nếu cho nó thêm thời gian nạp thông số mới, có lẽ nó sẽ trở thành một thực thể giống với Lạc, Tôn sẽ yêu nó, nhưng nếu, nếu một ngày nào đó phần thông số bị thất lạc kia được ghép thành một con AI mới ở nơi khác... A, Fushigi Yuugi phiên bản fanfic Do You Love Me của Toàn Chức Cao Thủ.
OTL
Sầu này ai đến giải.
Tôn là một tiến sĩ đầu ngành AI, từ Mỹ về nước tìm kiếm một nhà khoa học khác để bổ sung cho team nghiên cứu của mình. Lạc được nhắm đến và khi Lạc đọc CV của Tôn thì đó là một CV cực kỳ đẹp mắt, nếu không tính đến một năm blank, hoàn toàn không có dữ liệu, chỉ nói đó là thời gian Tôn tham gia nghiên cứu một dự án bí mật. Nhưng Lạc tự hỏi, nếu là dự án bí mật đến mức có thể cover cả CV một nhà khoa học đầu ngành, thì liệu Tôn có sẽ được thả về nước thế này?
Hướng nghiên cứu của dự án AI Tôn tham gia là về transplantation, với một team gồm rất ít các nhà khoa học đa quốc tịch, không những có đam mê với AI mà còn có tâm huyết, bởi họ đều có người thân đã mất mà họ tin rằng, nếu AI phát triển sớm hơn, người thân của họ sẽ vẫn sống trên đời. Đương nhiên, với các nhà khoa học, cái gọi là phục sinh không phải chỉ thuộc về quyền năng của Chúa.
Lạc đề nghị Tôn thản bạch với mình nếu muốn lời đồng thuận tham gia dự án từ Lạc. Lúc này Tôn mới kể, một năm blank đó thực tế Tôn không tham gia dự án bí mật gì, mà là một khoảng thời gian dự án đang tham gia bị ngắt quãng. Trước đó, dự án vừa kết thúc rất thành công một giai đoạn quan trọng và Tôn trên đường chở vị giáo sư già lead project cùng những tư liệu kết quả nghiên cứu về biệt thự lưu trữ. Trên đường gặp tai nạn. Vị giáo sư lead team chết, Tôn bị thương rất nặng. Đủ nặng để sống không nổi nếu không transplant diện rộng bằng công nghệ AI mới nhất mà team Tôn đang nghiên cứu. Cho nên Tôn, một nhà khoa học, trở thành vật thí nghiệm của chính project mình.
Ừ, nó giống Transcendence của Dẹp, vì AI là ngành đang hot mà. Ý tưởng thế này không ít.
Tôn được transplant những thứ gì, thì không ai biết, nhưng bên ngoài hoàn toàn là một con người. Lạc hỏi, ê vậy khi anh đi qua cổng kiểm an nó có kêu tít tít không? Tôn bảo đíu cưng à, nhà khoa học đầu ngành được đi kiểu đặc biệt. Và dĩ nhiên, nếu Lạc đồng ý theo Tôn về Mỹ tham gia team, cả hai cũng sẽ được đặc cách như thế. Lạc rất thích thú với chuyên ngành AI, nhưng Trung Quốc với tư tưởng Á Đông hạn chế sự phát triển của AI (thật ra điều này sai với thực tế, Trung Quốc hiện đang hướng đến mục tiêu trở thành cường quốc đứng đầu thế giới về AI) nên Lạc đồng ý theo Tôn. Chỉ là trước khi đi, Lạc đùa Tôn: Thế anh có chắc mình qua được bài test Turing không? Tôn bất ngờ, nhìn Lạc với ánh mắt phức tạp. Sau nói, quá lỗi thời, cha tôi không phải tên Alan Turing.
Bài test Turing là bài test để phân biệt bạn đang nói chuyện với một con người thực sự, hay một con AI đang giả làm người.
Tôn bảo, ngày mà Alan Turing được Nữ hoàng Anh trả lại danh dự bị bôi nhọ sau khi chết vì ông là gay, trong team nghiên cứu của Tôn đã có người mở Vodka uống mừng. Vodka là loại rượu tượng trưng cho giới gay (không phải tất cả, đây là một loại Vodka đặc biệt). Lạc cười hớn hở bảo, ừ hôm đó tôi cũng mở Vodka uống. Tôn tròn mắt nhìn Lạc, Lạc bĩu môi, cái gì, không phải người Mỹ các anh rất open à? Ừ thì tôi là gay đấy, rồi làm sao?
Họ đến Mỹ và xuống một con tàu ngầm bí mật, tham gia team nghiên cứu cũ do con trai vị giáo sư già đã mất tập hợp về. Người này là một nhà khoa học, nhưng cũng là một doanh nhân, nên ông ta hướng về khoa học không thuần như mọi người khác, nhưng nhờ vào tài năng thương mại, ông ta mới có thể tiếp tục dự án cũ đang bỏ dở của cha mình. Với tính cách hòa đồng và vui vẻ, Lạc hòa nhập vào team các nhà khoa học đa quốc gia dễ dàng. Team rất nhỏ, nhưng là những thiên tài nhất của ngành, hầu hết là người lớn tuổi, chỉ Song Hoa trẻ nhất. Có điều những người này không biết có phải vì mất mát quá nhiều mà ngoại trừ Lạc, họ luôn bị bao bọc bởi một bầu không khí buồn bã, kể cả Tôn.
Trong nhóm nghiên cứu có một nhà khoa học nữ người Pháp. Phụ nữ Pháp nổi tiếng quyến rũ, nhưng có lẽ vì đắm mình trong khoa học khô khan quá lâu, bà đánh mất đi vẻ quyến rũ vốn có, cũng khô khan như chính cái bà đang nghiên cứu: AI, robot sẽ thay thế con người. Có một lần Lạc đùa gì đó, bà nhìn Lạc, nhìn Tôn với ánh mắt đau buồn, nói rằng, không phải câu chuyện nào cũng sẽ kết thúc tốt đẹp.
Chiếc tàu ngầm này tuy bí mật với thế giới, nhưng không giữ bất kỳ bí mật nào với những người sống trên nó. Các nhà khoa học được đi khắp nơi, không hề bị hạn chế. Tôn dẫn Lạc đi giới thiệu xung quanh tàu, trên tàu ngoài phòng ốc, có một nơi gọi là bãi rác. Bãi rác là một nơi chứa những phế phẩm robot nghiên cứu hỏng, bị vứt đi như rác, bởi chủ nhân con tàu, nhà khoa học thương mại con trai của leader cũ.
Suốt thời gian trên tàu, Lạc chưa bao giờ được phép vào phòng Tôn dù hai người rất thân thiết. Tuy nhiên vì là tàu ngầm, mỗi phòng ngủ đều có một khung cửa sổ kính. Từ khung cửa sổ ấy, Lạc nhìn thấy trên bàn làm việc của Tôn có một khung hình, và khung hình đó luôn úp mặt xuống bàn. Không chỉ mình Tôn, mọi nhà khoa học trên tàu đều như có một bí mật nào đó. Họ không lén lén lút lút, chỉ là hiếm hoi, sẽ cùng lặng im trước một câu đùa tùy tiện của Lạc.
Plot twist cũng rất đơn giản, dễ đoán nếu muốn, không quá đặc biệt, chỉ là câu chuyện được viết rất buồn.
Một ngày nọ tàu ngầm cập bến ở Florida tiếp nguyên liệu, các người lớn trong team bèn bảo Song Hoa lên bờ hít thở không khí. Tôn dắt Lạc đi ngắm hoàng hôn trên một bờ biển, nơi Lạc phát hiện trên cổ Tôn có đeo một sợi dây chuyền, xỏ hai chiếc nhẫn bạc. Khi thấy nó, Lạc không có cảm giác gì, chỉ là thời gian không gian quá lãng mạn, Lạc bất giác đến gần hôn Tôn, sực cảm thấy thú vị vì cảm giác này quá quen thuộc. Tôn không nhìn Lạc, cũng không ngạc nhiên, chỉ im lặng nhìn hoàng hôn.
Tôn a, anh nghĩ gì?
Họ về lại tàu ngầm. Tàu ngầm gặp sự cố, trôi xuôi về phía tam giác Bermuda. Thiếu thốn nhân lực, Lạc nhất quyết tách khỏi Tôn để đi sửa nguồn điện. Tôn hoảng hốt ngăn cản mà không được, còn bị Lạc vô tình vung tay đánh văng máu. Lạc đi sửa nguồn điện, mà Tôn đành chạy lên buồng lái trợ giúp, nếu không tất cả sẽ chết một cách không ai hay biết, không để lại bất kỳ con chữ nào với người đời.
Tàu sửa thành công. Tôn chạy đến phòng chứa nguồn điện tìm Lạc. Không có Lạc, Tôn chạy khắp nơi tìm. Nhìn thấy ống đổ phế thải thông đến "bãi rác", Tôn bỗng dâng lên cảm giác sợ hãi chỉ cần mở cánh cửa tròn ấy ra, sẽ thấy gương mặt mình thương nhớ suốt bao năm.
Nhưng cũng không có. Cuối cùng, Tôn tìm đến nơi không muốn thấy Lạc ở đó nhất: phòng mình. Nơi đó, Lạc đang ngồi cầm khung hình vẫn luôn úp mặt nọ, một cánh tay bị thương rũ bên người. Cánh tay rách nát, không có máu, chỉ có dây điện cháy khét.
Lạc ngước nhìn Tôn, hỏi. Tôi là cái gì?
Tôn chậm rãi đến gần, nói. Năm đó, trên xe không chỉ có tôi và giáo sư. Còn có Trương Giai Lạc. Đó là đêm kết thúc giai đoạn nghiên cứu quan trọng rồi, hôm sau chúng tôi sẽ được nghỉ phép. Chúng tôi chuẩn bị kết hôn, giáo sư cũng đồng ý làm người giám hôn. Đường bất ngờ bị chặn, phải chuyển hướng đi vào rừng giữa giông vì không thể chậm trễ việc đưa tài liệu quan trọng về cơ sở lưu trữ. Lúc gặp tai nạn, Lạc mới là người lái xe chứ không phải Tôn. Người ta hay nói, ghế phụ là ghế nguy hiểm nhất vì khi gặp chuyện, bản năng sẽ khiến tài xế bẻ lái về bên trái để bảo vệ mình. Nhưng bản năng của Lạc là bảo vệ Tôn, nên tai nạn đó, ngoài cái chết của giáo sư, người được transplant là Lạc chứ không phải Tôn.
Cuộc phẫu thuật được thực hiện bởi chính các nhà khoa học trong team. Phẫu thuật rất thành công, nhưng không ai hiểu vì sao Lạc mãi không tỉnh dậy. Tôn cũng bị thương nặng, sau khi tỉnh dậy, thì điên cuồng lao đầu vào làm việc, nghiên cứu, ngày ngày chỉ có khoa học và chiếc giường bệnh nơi Lạc nằm, sống một cuộc sống vừa có Lạc, vừa không có Lạc.
Cho đến một ngày ấy, sau một ngày làm việc mệt mỏi, Tôn đi vào nhà ăn, và nhìn thấy thanh niên ngồi cuối bàn. Người thanh niên tóc đỏ ngồi cầm đũa lựa hết vỏ cà chua khỏi tô, hệt như lần Tôn gặp Lạc ở đầu truyện. Tôn đánh rơi vật trên tay, chậm rãi tiến gần về phía người kia, nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn Tôn mỉm cười, Tôn liền biết đó không phải Lạc của mình.
Có tiếng cười ở cửa nhà ăn. Con trai vị giáo sư già đã mất đứng cầm một chiếc remote, bảo cả team đều bị lừa, chỉ mỗi mình cậu là nhận ra ngay. Rõ ràng là rất giống, tôi đều transfer toàn bộ số liệu não qua rồi, làm sao có thể nhận ra nhanh như thế. Tôn chỉ khẽ hỏi, Trương Giai Lạc đâu? Người kia trả lời, tôi xin lỗi.
Hắn chết rồi. Một kết quả mà ngày ngày Tôn sợ hãi, cuối cùng đến. Tôn đã tê dại từ lâu, không thể cảm giác được thêm gì. Người kia bấm remote, con AI Lạc ngồi trên bàn ăn rủ đầu như mất điện. Sau đó nó bị người ta lôi đi, vứt vào "bãi rác", vì là một sản phẩm hỏng.
Nhà khoa học leader mới có thể đã vì Tôn mà tạo nên con AI kia, cũng có thể vì project mang đến lợi nhuận cho mình. Dù gì thì, Lạc là nhà khoa học đầu ngành, một vật thí nghiệm quá cao cấp để có thể bỏ qua. Mà Tôn, không nỡ nhìn thấy Lạc, dù chỉ là hình hài và một chút ký ức, ngừng tồn tại.
Con AI Lạc ngồi cầm khung hình có dòng chữ "18 tuổi lưu lại, mới quen Giai Lạc" trong phòng Tôn lặng lẽ ngồi nghe. Cho nên, người trong team Tôn đã mở Vodka hôm Alan Turing được trả lại danh dự chính là Lạc. AI Lạc cũng nhớ mình làm vậy, vì nó được load ký ức của Lạc.
Người sẽ kêu tít tít nếu đi qua cửa kiểm an, là Lạc.
Người sẽ không qua nổi bài test Turing, là Lạc.
Nhà khoa học kia đứng ở cửa, tiếp tục gọi người vào mang nó đi bãi rác. Nữ khoa học gia người Pháp chạy đến gần, ngăn cản, nói đừng làm thế nữa, hai đứa nó không dễ dàng gì, để chúng nó có kết cục tốt đẹp một lần đi. Người đàn ông nói, sao bà không đi mà nói với đứa con gái AI ung thư của bà ấy? Và bà không nhìn thấy, Tôn hắn kể về Trương Giai Lạc của hắn, chứ không phải kể về quá khứ của con AI kia?
--
Như đã nói, câu chuyện không mới, chỉ là nó được viết rất buồn.
Chồng ta là người làm việc với AI, cho nên ta biết, có AI, con người sẽ đạt đến bất tử. Sẽ không ai phải bệnh, phải chết nữa. Nhân loại sẽ thực sự đạt đến thiên đàng.
Ta cũng biết, hình dạng vật lý của con người sẽ mục ruỗng, mà bộ não sẽ duy trì vĩnh viễn, chỉ cần nó được save và load vào một container khác.
Nhưng trời sinh đa cảm, ủng hộ là một chuyện, đôi lúc không tránh nổi cảm khái.
Cũng như cách con người đối xử với nhân cách khác của một người tâm thần phân liệt. Một trong các nhân cách, khi "chữa", sẽ bị loại bỏ. Nhưng nhân cách đó vốn là một con người khác, có tâm tư tình cảm, cái gì quyết định nó sẽ bị giết chết?
Chồng ta bảo, con người vốn sinh ra không có ký ức. Toàn bộ của một con người mà chúng ta thấy, đều là quá trình hình thành các số liệu từ những gì nó trải qua, nó tiếp xúc. Con AI Lạc phía trên, nó không có đầy đủ ký ức của Lạc, nhưng nếu cho nó thêm thời gian tiếp xúc với Tôn, nó rồi sẽ hình thành tính cách như Lạc đã, vì "Lạc của Tôn", Lạc của ngày xưa cũng là một Lạc đã được hình thành từ thông số của quãng đời sống bên Tôn.
Thế nhưng ta tự hỏi, như vậy có thực sự nó là Lạc? Cũng giống như các bộ phim TVB cũ hay chiếu, người yêu cũ chết, gặp người yêu mới có gương mặt giống hệt, tính tình gần giống, thế là được tính HE. Kỳ thực không phải, phải không? Người yêu mới ấy cũng có số liệu tương tự người yêu cũ là gương mặt và một phần tính tình, nếu chỉ cần nạp thêm thông số của những năm tháng tương lai tiếp xúc, nó sẽ trở thành người yêu cũ? Không, hoàn toàn không.
Giống như Taka của Fushigi Yuugi, hắn vốn chỉ có vài phần ký ức của Tamahome, cơ thể hắn là con rối được nạp các phân mảnh ký ức đó, nhưng thực tế hắn đã có quãng thời gian bên Miaka mà Tamahome không có, hắn có tâm tư có tình cảm riêng mình. Bằng thời gian bên nhau và yêu nhau, Miaka cũng như đã nạp cho hắn một chuỗi thông tin mới, hoàn toàn khác với Tamahome mà cô yêu, vậy khi AI Taka được merge vào thực thể Tamahome, tâm tư tình cảm của Taka ở quãng thời gian đó sẽ đi về đâu? Ai quyết định hắn phải biến mất?
Con AI Lạc ở trên, nếu cho nó thêm thời gian nạp thông số mới, có lẽ nó sẽ trở thành một thực thể giống với Lạc, Tôn sẽ yêu nó, nhưng nếu, nếu một ngày nào đó phần thông số bị thất lạc kia được ghép thành một con AI mới ở nơi khác... A, Fushigi Yuugi phiên bản fanfic Do You Love Me của Toàn Chức Cao Thủ.
OTL
Sầu này ai đến giải.
Dài: 33k
Do You Love Me?
Hiện đại khoa huyễn
00.
"Ngươi yêu ta sao?"
"Thế nào hỏi cứ thế ấu trĩ hề hề đích vấn đề?"
"Vậy ngươi yêu ta sao?"
"Uống thuốc không hôm nay? Được được được, ngươi sau đó , ta muốn nghĩ."
"Hử?"
"Yêu đâu, một loại cho rằng, là chỉ nhân loại chủ động dành cho đích hạnh phúc cảm, là ngón tay một người chủ động dùng mình có khả năng, vô điều kiện tôn trọng, ủng hộ và mãn đủ người khác không cách nào độc lập thực hiện nhân tính yêu cầu, bao gồm tư tưởng ý thức, tinh thần [1]. . . Hắc, nói chuyện cẩn thận, đừng động thủ động cước."
"Thế nhưng ngươi không trả lời vấn đề của ta."
"Ngươi nghe thấy ta mới vừa nói đích lời. Ta không thể trả lời vấn đề của ngươi."
"Là 'Không thể' còn là không nghĩ? Chúng nó khác biệt rất lớn."
"Ngươi không phải không rõ bạch. Thế này đích văn tự game không có bất kỳ ý nghĩa gì."
Last edited: