Hoàn [CMSN Dụ Văn Châu 2020][Dụ Văn Châu] Trời không tuyệt đường sống của cá

ButNgonPhi

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
497
Số lượt thích
6,225
Location
Hàng Châu
Fan não tàn của
Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
#1
Trời không tuyệt đường sống của cá


Nhân vật trung tâm: Dụ Văn Châu

Cv: Phong Hạ

Editor: ButNgonPhi

Sản phẩm thuộc pj chúc mừng sinh nhật Dụ Văn Châu 2020 Châu Xuất Vu Lam

Lời tác giả: Có tư thiết, có 1 xíu Dụ Vương, OCC nhẹ.

Giài thích tựa đề: chữ Dụ trong tiếng Trung là Yu, đồng âm với chữ Ngư (cá) cũng là Yu, vì thế Cá là biệt danh bất đắc dĩ của Dụ đội :))

[Một]

Số eSportHome mới ra có một bài báo liên quan đến Dụ Văn Châu. Biên tập chắc là đệ tử của Tả Thần Duệ, một bài báo mà toàn là những lời hoa mỹ ca ngợi hắn, khen hắn quân tử đoan chính, ôn nhuận như ngọc, vân vân . . . Fan Lam Vũ đọc xong rối rít kêu lên: Không sai, Dụ đội của chúng ta chính là người như vậy, lời này biên tập đại đại nói rất đúng. Weibo Lam Vũ dĩ nhiên share lại bài báo này, bình luận phía dưới nhao nhao tụi bây ghen tị chưa, Lam Vũ chúng ta chính là có một người đội trưởng uống sữa bò cao cấp mà lớn đấy.​

Ở đại bản doanh Lam Vũ, Hoàng Thiếu Thiên kệ xác ánh mắt tràn ngập uy hiếp Dụ Văn Châu bắn về phía mình, vẫn cười hi hi ha ha. Trịnh Hiên lắc đầu cảm thán, lại thêm một chú bé bị gương mặt thánh thiện của đội trưởng lừa. Lý Viễn, Tống Hiểu cố gắng nghiêm mặt, nhưng khóe miệng thỉnh thoảng run rẩy của bọn hắn đã để lộ nội tâm cả hai.​

Dụ Văn Châu đơn giản chỉ đi ngang qua cái bàn, mặc cho bọn kia cười hi hi ha ha, tự tay cầm bài báo kia lên xem, cũng không nhịn được mà lắc đầu mỉm cười.​

Không biết bắt đầu từ khi nào, dường như cái mác “tốt tính” này đã luôn bị dán trên người Dụ Văn Châu. Dù hắn tâm bẩn không ai có thể cãi, nhưng người này vẫn luôn được xem là một trong số ít người không bộp chộp nóng nảy trong giới tuyển thủ eSport.​

Nhưng . . . đây chỉ là ảo tưởng của các khanh mà thôi!!!!!​


[Hai]

Dụ Văn Châu, khi chưa vào Lam Vũ, là một cậu bé nóng nảy.​

Dụ Văn Châu, khi ở trại huấn luyện Lam Vũ, là một thiếu niên nóng nảy.​

Nhưng nóng nảy cũng chia làm hai loại, một loại tỉ như Tôn Tường, Đường Hạo, nóng ở ngoài mặt; loại còn lại chính là như Dụ Văn Châu, nóng ở trong lòng.​

Tốc độ tay là thứ không phải bạn chỉ cần luyện tập là có thể tiến bộ vượt bậc, đây là chân lý. Nhưng chú bé nóng nảy Dụ Văn Châu lại muốn đối nghịch với chân lý.​

Luôn có fan nói rằng, Dụ đội nhà chúng ta từ lúc còn trẻ như vậy đã có thể chấp nhận chuyện tay mình không đủ nhanh, cấp tốc tìm cách khác bù vào, thật không tầm thường vân vân . . .​

Nhưng sự thật luôn không phải như mơ, chí ít Dụ Văn Châu ở trại huấn luyện năm đầu tiên ngày nào cũng liều sống liều chết cải thiện tốc độ tay của mình. Những người khác, tỉ như Hoàng Thiếu Thiên nhìn thấy hắn tô tô vẽ vẽ trong sổ tay, luôn cho rằng Dụ Văn Châu đang suy nghĩ chiến thuật, lập tức sinh lòng kính ngưỡng với anh bạn nhỏ này. Nhưng chỉ có Dụ Văn Châu mới biết, vẽ chiến thuật cục kít, anh đang ghi chép bảng biểu tốc độ tay của mình thôi!​

Dụ Văn Châu hồi nhỏ không hề định theo trường phái chiến thuật, chân lý khi đó hắn tin chính là Thiên hạ võ công, duy khoái bất phá.​

(Thiên hạ võ công, duy khoái bất phá là câu trong tiểu thuyết Tiểu Lý Phi Đao của Cổ Long, nghĩa là: Võ công trong thiên hạ, chỉ có tốc độ nhanh là không thể hóa giải)

Dụ Văn Châu liều mình được một năm, sau đó phát hiện tốc độ tay của mình thực sự có cải thiện.​

Từ 200 lên 210.​

Sau khi đạt được kết quả đó, Dụ Văn Châu lăn lộn trăn trở suốt một đêm không ngủ được, cứ cách một lúc lại bật dậy đứng nhìn cái bảng biểu mình ghi, sắc mặt hung ác có thể so với Hàn Văn Thanh khi nhìn thấy Diệp Tu.​

Một năm nay Dụ Văn Châu dậy sớm hơn gà ngủ muộn hơn chó, toàn tâm toàn ý lòng không tạp niệm để liều sống liều chết, liều đến mức đầu óc quay cuồng mắt nổ đom đóm nhìn Hoàng Thiếu Thiên ra năm sáu bảy tám người vẫn không hề từ bỏ.​

Thế nhưng nữ thần Vinh Quang lúc này chưa có ý định cho hắn vào mắt xanh.​

Dụ Văn Châu nóng nảy trăn trở mãi, lòng không nén được chuyện này, nghĩ tới nghĩ lui, viết một câu lên quyển sổ của hắn: Trời không tuyệt đường sống của người. Nét chữ vô cùng cứng cáp.​

(Thiên: 天, Ngư: 鱼)

Sau đó nghĩ đến hôm nay Hoàng Thiếu Thiên đánh mình sấp mặt như thế nào, lập tức sửa chữ Thiên kia, đổi thành Cá không tuyệt đường sống của người.​

Tiếp đến là tiết mục âm thầm thề độc: bà mẹ tụi bây, dù lão tử tốc độ tay 200 thì một ngày nào đó cũng có thể đánh tụi bây sấp mặt không rên được một tiếng!!!​

Đánh sấp mặt, tụi bây hiểu không?????? Chính là một người vs tám đứa cỡ như cái tên Diệp Thu ấy!!!​

Dụ Văn Châu nghiến răng nghiến lợi ngủ thiếp đi, ở trong mộng vẫn không quên suy nghĩ tính toán cụ thể phương thức đánh sấp mặt.​


[Ba]

Dụ Văn Châu thay đổi phương thức tư duy nhanh chóng từ Thiên hạ võ công duy khoái bất phá biến thành nếu anh đuổi được tôi, tôi liền hi hi hi biến anh thành một gã tâm bẩn.​

Hắn lập tức từ một thiếu niên trời chưa sáng đã dậy luyện tốc độ tay tiến hóa thành một thiếu niên ngây thơ ngày nào cũng nhìn chăm chú bản đồ Vinh Quang bằng ánh mắt chan chứa tình cảm.​

Hoàng Thiếu Thiên vô số lần nhìn thấy anh bạn nhỏ hồi trước còn tô tô vẽ vẽ trong sổ bây giờ không những không tâm bẩn mà còn chăm chú nhìn bản đồ bằng ánh mắt chan chứa tình cảm, mỗi ngày.​

Giống như là bị ngốc vậy!!​

Trịnh Hiên bổ sung chi tiết, giống như lão tăng nhập định ý!!​

Hậu quả lâu dài là nhiều năm sau đó Dụ Văn Châu vô tình biết được nhận xét của hai người bọn họ, nghĩ đến tình cảnh bi thảm bao nhiêu năm không lòi ra được một mống gái của Lam Vũ, ấn hai thằng xuống cho mỗi đứa một đấm.​

Hậu quả ngắn hạn là Hoàng Thiếu Thiên có lòng quan tâm bạn bè, đi nói với Tiểu Dụ Dụ, Văn Châu, đừng bỏ cuộc, cậu xem, có bao lâu nữa thì tốc độ tay cũng không thay đổi đâu.​

Sau đó Dụ Văn Châu quay lại, ánh mắt tràn trề cảm xúc, nói với hắn, cậu không hiểu.​

Cậu mới không hiểu!! Hoàng Thiếu Thiên tức giận nghĩ, lão tử quan tâm cậu, thế mà cậu không hiểu ý lão tử!!!​

Liền giận dữ lập lời thề sau này không thèm để ý đến Dụ Văn Châu nữa.​

Lúc này Dụ Văn Châu đã đại triệt đại ngộ, nữ thần Vinh Quang đã mở một cái cửa sổ khác cho hắn. Dụ Văn Châu xem xong hết các địa đồ, có cảm giác như đang đứng ở đỉnh chuỗi sinh vật phóng tầm mắt bao quát chúng sinh, lòng tràn đầy sự tự tin “Nhìn trẫm dẫn các ngươi đi tranh thiên hạ thế nào!”​

Sau khi đánh bại Ngụy Sâm ba lần, sự tự tin này nhanh chóng được củng cố.​

Dụ Văn Châu lúc ấy đã bắt đầu đi một bước nghĩ ba bước, nhìn thấy vẻ mặt không phục của Hoàng Thiếu Thiên, hắn cấp tốc thiết kế một phương pháp có thể thu phục hành vi của cậu bạn nhỏ này.​

Không được thì đánh một trận, đánh đến lúc cậu phục!! Dụ Văn Châu vẫn luôn nóng nảy âm thầm bổ sung.​


[Bốn]

Chuyện đội trưởng đội phó Lam Vũ hẹn vào WC đánh nhau người ta đồn đầy trên phố thực ra chỉ là một việc ngoài ý muốn.​

Lúc Dụ Văn Châu đi WC vô tình đụng phải Hoàng Thiếu Thiên, sau đó hắn bị Hoàng Thiếu Thiên đang sôi máu chặn trên tường.​

Cả nhà cậu!! Dụ Văn Châu phẫn nộ nghĩ. Kịch bản lão tử đã sắp xếp hẳn là cậu nên đến phòng ngủ tôi để chất vấn!!! Sau đó lão tử sẽ thuyết phục cậu, có lý có chứng!! Sau đó chúng ta sẽ trải qua cuộc sống cha con hạnh phúc!! Tại sao cậu không thuận theo kịch bản của lão tử!!​

“Bây giờ trời tối người yên, nơi đây cô nam quả nam, Hoàng Thiếu Thiên, cậu chặn tôi thế này chẳng lẽ là định mưu đồ làm loạn?” Dụ Văn Châu còn cố dẫn dắt tình huống này về cái kịch bản hắn nghĩ, không ngờ Hoàng Thiếu Thiên nói một câu: “Ai thèm mưu đồ làm loạn với cậu, rõ ràng là cậu có ý đồ với Ngụy lão đại!!”​

Tốt lắm, Dụ Văn Châu nghĩ, thế mà cậu còn dám thắc mắc người lão tử thầm mến. Thế là hắn cuối cùng cũng thả xích cậu bé Dụ Văn Châu nóng nảy vẫn luôn giữ trong lòng, trở tay ấn Hoàng Thiếu Thiên lên tường, định trước tiên chứng minh đối tượng mình thầm mến rốt cuộc là ai.​

Đúng lúc này, Trịnh Hiên bước vào.​

Hoàng Thiếu Thiên bị Dụ Văn Châu đè lên tường.​

Hoàng Thiếu Thiên mặt mũi đỏ lừ bị Dụ Văn Châu đè lên tường.​

Hoàng Thiếu Thiên mặt mũi đỏ lừ bị Dụ Văn Châu khẽ hổn hển đè lên tường.​

. . . . . . . .​

“Xin lỗi, tôi đi nhầm.” Trịnh Hiên phản ứng cực nhanh, quay lưng bước đi.​

“Cậu nghĩ nhiều rồi.” Dụ Văn Châu định giải thích.​

Trịnh Hiên không nói một lời. Hoàng Thiếu Thiên thế mà cũng không nói câu nào.​

“Cậu nói gì đi chứ? Giải thích đi!” Dụ Văn Châu nhìn Hoàng Thiếu Thiên câm như hến, cực kỳ mệt tâm.​

Nhưng Hoàng Thiếu Thiên vẫn đang đắm chìm trong khoảnh khắc Dụ Văn Châu ôn tồn lễ độ đè hắn lên tường ban nãy. Ấn tượng đầu tiên của Hoàng Thiếu Thiên là hóa ra thằng này khỏe thế, phản ứng thứ hai là không thể nào, chẳng lẽ mình chọt trúng tâm sự của Dụ Văn Châu, chẳng lẽ hắn thật sự có ý đồ với Ngụy lão đại, phản ứng thứ ba là ngẩng đầu lên, thấy Dụ Văn Châu không hiểu sao lại đỏ bừng mặt, chắc chắn là mình đoán đúng rồi, mình thực sự nên xin lỗi hắn.​

Dù sao cũng không phải đánh thắng người trong lòng mình.​

Dù chuyện này tình tiết như phim vậy . . .​

Thế là Hoàng Thiếu Thiên nhanh chóng túm chặt lấy tay Dụ Văn Châu, thành khẩn nói: “Văn Châu, trước đây tôi không biết tâm ý của cậu, xin lỗi, xin thứ lỗi cho tôi hôm nay nói nhầm, cậu yên tâm, tôi tuyệt đối không nói cho những người khác.” Ánh mắt hắn đảo qua Trịnh Hiên: “A Hiên nếu dám nói lung tung, tôi đè nó xuống Lam Vũ cho cậu đánh chết, được không?”​

Sau này Dụ Văn Châu kể lại, một khắc đó, hắn tức đến nỗi suýt nữa cưỡi hạc đi Tây thiên.​

Dụ Văn Châu giờ không thèm quan tâm mình nóng trong lòng hay nóng ngoài mặt nữa, tay trái xách Hoàng Thiếu Thiên, tai phải xách Trịnh Hiên đi thẳng về phòng huấn luyện, hắn từng học Taekwondo, dù có phải xách cổ hai đứa trạch nam yếu như sên thì vẫn có thể sải bước như bay.​

Vừa vào phòng huấn luyện hắn đã đóng cửa lại, nhìn hằm hằm Hoàng Thiếu Thiên ba phút, sau đó mở điện thoại cạch một tiếng, xoẹt xoẹt xoẹt lướt đến album ảnh, chỉ vào một người trong đó rồi nói với Hoàng Thiếu Thiên và Trịnh Hiên, nhìn thấy chưa, đây mới là người trong lòng lão tử!!​

Hai tên yếu như sên còn đang đắm chìm trong cơn nóng nảy bộc phát của Dụ Văn Châu, câm như hến gật gà gật gù. Dù sao nhìn Dụ Văn Châu có vẻ sẽ đè hai đứa xuống đất nện cho một trận bất cứ lúc nào.​

Chính là kiểu đánh nhau nhằm vào mặt đó!!​

Sau đó Dụ Văn Châu mở Vinh Quang ra, trừng mắt lạnh lùng nhìn hai thằng bạn: “Hai mươi tư tấm bản đồ thi đấu có bao nhiêu gốc cây, bao nhiêu ngọn cỏ, tảng đá nào có thể giấu người, bản đồ nào sẽ có mưa, mưa to mưa nhỏ thế nào tôi đều nhớ kỹ, tấm bản đồ hôm nay đấu với Ngụy đội tôi có nằm mơ cũng vẽ ra được, thậm chí nếu hai cậu đồng ý, tôi vẽ cho mỗi người một tấm, ngay bây giờ luôn, thiếu một hạt cát tôi lập tức rời khỏi Lam Vũ.”​

Hoàng Thiếu Thiên giờ mới tỉnh khỏi cơn chấn động người trong lòng Dụ Văn Châu không phải Ngụy đội, lập tức chấn kinh.​

Nhưng lần chấn kinh này làm hắn không còn lời nào để nói. Hai mươi tư tấm bản đồ, nghiên cứu kỹ đến mức độ này, chỉ sợ Dụ Văn Châu kia đem cả tính mạng ra liều.​

Thì ra là thế, Hoàng Thiếu Thiên nghĩ, hóa ra đây chính là Dụ Văn Châu.​

Dụ Văn Châu lấy mạng ra liều.​

Hắn vừa thầm hạ quyết tậm tối nay về sẽ suy nghĩ lại về mối quan hệ giữa mình và Dụ Văn Châu thì đột nhiên nhớ ra . . .​

“Chờ chút, hình như người trong lòng cậu tôi gặp ở đâu rồi thì phải, à đúng rồi, có phải cái người mắt to mắt nhỏ lần đi xem thi đấu đó không?”​

Dưới ánh mắt như muốn giết người của Dụ Văn Châu, Hoàng Thiếu Thiên cấp tốc cắp theo Trịnh Hiên chạy mất dép.​


[Năm]

Thế là Lam Vũ nghênh đón một đội trưởng nóng nảy trong lòng.​

Sau khi Tống Hiểu vào đội không lâu liền phát hiện ra bản chất nóng nảy của đội trưởng bọn hắn.​

Tỉ như có lần họp báo ở mùa giải thứ 5, lúc phóng viên phỏng vấn Vi Thảo ít nhiều biểu lộ ý tứ đánh giá Vương Kiệt Hi không hợp với đội ngũ. Sau đó Tổng Hiểu thấy đội trưởng nhà mình mặt không biểu cảm ấn nút Enter.​

Nút Enter văng ra khỏi bàn phím.​

Lại tỉ như mỗi lần phỏng vấn liên quan đến Lam Vũ, đám phóng viên có thói quen đứng phía dưới phê phán Dụ Văn Châu. Sau đó đội trưởng nhà hắn mặt có vẻ không biểu cảm gì, nhưng ánh mắt tràn ngập sát khí bức người, phiên dịch ra là “Các ngươi đám điêu dân này, lại dám đến chất vấn trẫm!!’​

Lại tỉ như Hoàng Thiếu Thiên có một lần đi huấn luyện muộn, đội trưởng không phản ứng gì, nhưng tối hôm đó Tống Hiểu nhìn thấy đội trưởng bưng một cốc sinh tố đậu bắp vào phòng ngủ của đội phó.​


[Sáu]

Dưới sự lãnh đạo của Dụ Văn Châu, cả lò Lam Vũ đều khá nóng nảy.​

Nhất là sau khi đạt quán quân ở mùa giải thứ sáu.​

Tỉ như quản lý Lam Vũ.​

Có một tạp chí nói, Dụ Văn Châu khá tốt tính, nhiều năm như thế rồi, hẳn đã thành thói quen tiếp nhận sự phê bình của mọi người. Cả đám nhao nhao nói phải, sau đó theo thói quen lôi Dụ Văn Châu ra làm trò đùa.​

Quản lý Lam Vũ không nhịn được, không thèm quan tâm có phải đã đến kỳ nghỉ hè không, nói mở họp báo là mở họp báo. Hắn nhìn cả đám phóng viên, không nói hai lời: Sau này lại có ai dám nói hươu nói vượn Dụ Văn Châu, Lam Vũ tuyệt không bỏ qua dễ dàng.​

Phóng viên: Tốc độ tay của Dụ dội nhà các ông rất chậm là sự thật.​

Quản lý Lam Vũ: Chúng tôi vừa thắng tổng chung kết cũng là sự thật.​

Phóng viên: Dụ đội tốt tính như thế, hẳn là sẽ không để ý người khác nói mò.​

Quản lý còn chưa kịp lên tiếng, Hoàng Thiếu Thiên đã không nhịn được: “Đều do cha mẹ sinh ra, vì sao Văn Châu của chúng tôi trời sinh đã phải tốt tính? Vì sao tuyển thủ nhà khác đều có thể phát giận, Văn Châu nhà chúng tôi lại phải nhịn? Lần nào so sánh trận đấu cũng nhao nhao nói Văn Châu của chúng tôi chỗ này không tốt chỗ kia không được, đấy là ý gì? Trong giới có ai giải nghệ hoặc ra mắt các vị liền lôi Văn Châu ra so sánh, hận đấu đá trong giới showbiz lại không dính đến Văn Châu, tôi thật hoài nghi không biết có phải Văn Châu mắc nợ mấy vị không?”​

Lần này Hoàng Thiếu Thiên có thể coi như là đắc tội phóng viên quá đà, các phóng viên đều tính xem trò vui, coi quản lý Lam Vũ xử lý như thế nào.​

Nhưng quản lý lại rót thêm cho Hoàng Thiếu Thiên một chén nước, nói Hoàng thiếu của chúng tôi nói cực kỳ đúng.​

Dụ Văn Châu dẫn một đám đội viên ngồi xem TV, đội viên vội nói đội trưởng anh đừng giận, Dụ Văn Châu bèn nói: bọn hắn những phàm nhân này không hiểu được trẫm, trẫm đương nhiên không giận.​

Thế là các đội viên nhao nhao cảm thán đội trưởng của chúng ta thật lợi hại, đồng thời hạ quyết tâm trong lòng, tự nhủ chúng tôi cũng muốn như đội trưởng! Tuyệt đối không làm phàm nhân!​

Dụ Văn Châu rất hài lòng.​


[Bảy]

Thực ra, làm gì có chuyện hắn không giận.​

Mùa giải thứ 4 ra mắt, từ khóa #Dụ Văn Châu mau cút khỏi giới chuyên nghiệp chễm chệ trên hot search suốt một tháng, cậu bé nóng nảy Dụ Văn Châu dĩ nhiên không nhịn được, nhưng là một người nóng nảy trong lòng, hắn chỉ có thể đi qua đi lại ngoài phòng ngủ sau khi kết thúc huấn luyện.​

Chính là cảm giác tức nổ phổi!!​

Đi một vòng, giận!​

Đi một vòng nữa, giận!​

Đi tiếp một vòng, vừa giận vừa ấm ức!!​

Đi thêm vòng nữa, vừa giận vừa bất lực, choáng váng!​

Hắn nóng, không phải vì có người mắng hắn, mà vì hiện giờ hắn thực sự không có cách nào dẫn Lam Vũ đánh ra thành tích.​

Giờ phút này giống y hệt thời khắc phát hiện ra tay mình không thể nhanh hơn được nữa năm xưa.​

Nóng giận, ấm ức, tức sôi máu, phẫn nộ, nhưng không thể làm gì.​

Không liên quan! Dụ Văn Châu vừa nghiến răng nghiến lợi suy nghĩ bố cục chiến thuật trận tiếp theo vừa viết lên quyển sổ bằng nét chữ cứng cáp: Trời không tuyệt đường sống của người.​

Nghĩ lại lần này Hoàng Thiếu Thiên không hề đắc tội mình, hắn bèn không sửa chữ Thiên nữa, đổi thành sửa chữ Nhân, biến thành “Trời không tuyệt đường sống của cá”, nhìn mà đau lòng.​

Viết xong, hắn hài lòng gật đầu, dẫn Hoàng Thiếu Thiên đến phòng huấn luyện, tiếp tục liều mạng với bản đồ.​


[Tám]

Vì thế, sau này có cái lần Dụ Văn Châu quần chiến phóng viên trên họp báo đó, những người khác giật mình, người Lam Vũ lại cảm giác ưu việt đầy cõi lòng: thấy chưa, đã bảo từ xưa rồi, đội trưởng của chúng ta chính là một thiếu niên nóng nảy.​


[Chín]

Thông tri đội tuyển quốc gia vừa tới, Hoàng Thiếu Thiên đã đến than thở với Dụ Văn Châu trước, ý tứ đại khái là, nhìn cái đội hình này, xem chừng cậu lại phải đổ vỏ.​

Dụ Văn Châu nói: Vậy nếu như chúng ta thắng, tôi hẳn cũng không phải đổ gì.​

Hoàng Thiếu Thiên: Cậu không nói đùa chứ?​

Dụ Văn Châu chỉ cười: Vậy chúng ta thắng là được.​

Câu này vừa nói ra, Hoàng Thiếu Thiên lập tức dự liệu được những ngày thê thảm sắp đến của đám đồng đội mới của hắn.​


[Mười]

Tỉ như lúc huấn luyện không thuận lợi, cuộc họp tối nào Dụ Văn Châu cũng chậm rãi kiểm điểm hôm nay ai với ai có sai lầm gì, nhận xét tỉ mỉ, nói xong còn thêm lời phê bình của mình vào, ánh mắt thì hòa ái, ngôn từ lại cay độc, thét lên khiến cả một đám người chỉ biết ôm ngực cảm thấy mình thật có lỗi với tổ quốc. Ác hơn là hắn thậm chỉ không tha cho bản thân mình, thậm chí không tha cả sự phối hợp giữa mình và bạn trai, lão Vương nghe xong trán nổi đầy gân xanh, nghiến răng nghiến lợi nói nếu sau này không phối hợp tốt với Dụ Văn Châu, hắn liền đổi thành họ Dụ.​

Lại tỉ như hai cậu bạn nhỏ ra mắt mùa 7 luôn có mấy ngày nóng nảy, bình thường trong đội còn có người có thể trông nom, sau khi ra nước ngoài liền có người lo lắng không ai quản được bọn nó nữa. Nhưng thực ra vấn đề này được xử lý cực kỳ tốt, lúc hai cậu bạn nhỏ nóng lên, Dụ Văn Châu khí định thần nhàn, chờ hai đứa nhao nhao xong thì nhấc chân đạp cửa gỗ phòng họp một cái, cửa va vào tường, tường lõm mấy cm. Sau đó hắn nhẹ nhàng thân thiết hỏi: hai đứa bây có muốn cãi nhau nữa không? Hai cậu bạn nhỏ lập tức dắt tay nhau đi ăn cơm, Dụ Văn Châu nói với lĩnh đội, anh xem, trẻ con đúng là dễ quản, lĩnh đội lập tức thức thời gật đầu.​

Lại tỉ như, trước mỗi trận đấu luôn có buổi gặp mặt động viên. Lần gặp mặt trước trận tổng chung kết cuối cùng, đội trưởng vẫn luôn im lặng lại đột nhiên phát biểu, tay cầm một cái USB, nhẹ nhàng thân thiết nói với bọn hắn, trong đây có ảnh dìm cả lũ mấy ngày hôm nay, ví dụ như “Lý Hiên Trương Giai Lạc đại chiến trên bàn ăn”, “Diệp lĩnh đội không có thuốc hút, nằm co quắp trên salon”, “Trương Tân Kiệt tức giận mắng phóng viên nói nhiều”, . . . Sau đó hắn âu sầu nói không biết nên xử lý thế nào.​

Hậu quả trực tiếp là trận tổng chung kết năm đó, đội tuyển quốc gia ai cũng bạo phát, chỉ hận không thể đánh sấp mặt đối thủ mười lần.​

Hậu quả gián tiếp là sau khi về nước, ai nhắc đến Dụ Văn Châu đều không nhịn được mà cảm thấy lạnh gáy.​


[Mười một]

Dụ Văn Châu từng nói, trời không tuyệt đường sống của người – by Hoàng Thiếu Thiên.​

Tôi chưa từng nói thế - by Dụ Văn Châu.​

Tôi nói là, trời không tuyệt đường sống của cá – Dụ Văn Châu.​


[Hoàn]
 
Last edited:

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#2
Sau khi đạt được kết quả đó, Dụ Văn Châu lăn lộn trăn trở suốt một đêm không ngủ được, cứ cách một lúc lại bật dậy đứng nhìn cái bảng biểu mình ghi, sắc mặt hung ác có thể so với Hàn Văn Thanh khi nhìn thấy Diệp Tu.
=> hiểu~~~, như Hàn Diệp, Dụ cùng tốc độ tay của anh cũng là chân ái, cái loại mà "10 năm làm bạn, chỉ có ta ko có người" =.=

PS: Diu chan, cái fic này không biết cv nó thế nào chứ thật ra nó quá hợp với Diu chan, hệt như cái fic Hoàn - [Dụ - Hoàng - Vương] Ba người bạn "tốt" á
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#3
Dụ Văn Châu, chỉ cần gọi Dụ Văn Châu . . .
Dụ Văn Châu, thực sự lúc đọc TCCT, em chú ý tới cái tên này đầu tiên mà chưa cần biết con người ảnh như nào, căn bản vì nó đúng với fetish của em, văn thơ, êm tai, rất êm tai.

Nhưng mà sau này biết rõ bản tính của ảnh rồi thì...

...con mẹ nó, đúng là người không "độc" như ngọc không mài mà! :)

Nhưng . . . đây chỉ là ảo tưởng của các khanh mà thôi!!!!!​
Một năm nay Dụ Văn Châu dậy sớm hơn gà ngủ muộn hơn chó, toàn tâm toàn ý lòng không tạp niệm để liều sống liều chết, liều đến mức đầu óc quay cuồng mắt nổ đom đóm nhìn Hoàng Thiếu Thiên ra năm sáu bảy tám người vẫn không hề từ bỏ.​
Sau đó nghĩ đến hôm nay Hoàng Thiếu Thiên đánh mình sấp mặt như thế nào, lập tức sửa chữ Thiên kia, đổi thành Cá không tuyệt đường sống của người.​
Tiếp đến là tiết mục âm thầm thề độc: bà mẹ tụi bây, dù lão tử tốc độ tay 200 thì một ngày nào đó cũng có thể đánh tụi bây sấp mặt không rên được một tiếng!!!​
Đánh sấp mặt, tụi bây hiểu không?????? Chính là một người vs tám đứa cỡ như cái tên Diệp Thu ấy!!!​
Sau này Dụ Văn Châu kể lại, một khắc đó, hắn tức đến nỗi suýt nữa cưỡi hạc đi Tây thiên.​
Dụ Văn Châu giờ không thèm quan tâm mình nóng trong lòng hay nóng ngoài mặt nữa, tay trái xách Hoàng Thiếu Thiên, tai phải xách Trịnh Hiên đi thẳng về phòng huấn luyện, hắn từng học Taekwondo, dù có phải xách cổ hai đứa trạch nam yếu như sên thì vẫn có thể sải bước như bay.​
Thế là các đội viên nhao nhao cảm thán đội trưởng của chúng ta thật lợi hại, đồng thời hạ quyết tâm trong lòng, tự nhủ chúng tôi cũng muốn như đội trưởng! Tuyệt đối không làm phàm nhân!​
Chính là cảm giác tức nổ phổi!!​
Đi một vòng, giận!​
Đi một vòng nữa, giận!​
Đi tiếp một vòng, vừa giận vừa ấm ức!!​
Đi thêm vòng nữa, vừa giận vừa bất lực, choáng váng!​
Câu này vừa nói ra, Hoàng Thiếu Thiên lập tức dự liệu được những ngày thê thảm sắp đến của đám đồng đội mới của hắn.​
Ác hơn là hắn thậm chỉ không tha cho bản thân mình, thậm chí không tha cả sự phối hợp giữa mình và bạn trai, lão Vương nghe xong trán nổi đầy gân xanh, nghiến răng nghiến lợi nói nếu sau này không phối hợp tốt với Dụ Văn Châu, hắn liền đổi thành họ Dụ.
Lại tỉ như hai cậu bạn nhỏ ra mắt mùa 7 luôn có mấy ngày nóng nảy, bình thường trong đội còn có người có thể trông nom, sau khi ra nước ngoài liền có người lo lắng không ai quản được bọn nó nữa. Nhưng thực ra vấn đề này được xử lý cực kỳ tốt, lúc hai cậu bạn nhỏ nóng lên, Dụ Văn Châu khí định thần nhàn, chờ hai đứa nhao nhao xong thì nhấc chân đạp cửa gỗ phòng họp một cái, cửa va vào tường, tường lõm mấy cm. Sau đó hắn nhẹ nhàng thân thiết hỏi: hai đứa bây có muốn nhao nhao nữa không? Hai cậu bạn nhỏ lập tức dắt tay nhau đi ăn cơm, Dụ Văn Châu nói với lĩnh đội, anh xem, trẻ con đúng là dễ quản, lĩnh đội lập tức thức thời gật đầu.​
Thấy không? Ví dụ sống to đùng là chư vị đại thần chứ đâu! :)

Lại tỉ như, trước mỗi trận đấu luôn có buổi gặp mặt động viên. Lần gặp mặt trước trận tổng chung kết cuối cùng, đội trưởng vẫn luôn im lặng lại đột nhiên phát biểu, tay cầm một cái USB, nhẹ nhàng thân thiết nói với bọn hắn, trong đây có ảnh dìm cả lũ mấy ngày hôm nay, ví dụ như “Lý Hiên Trương Giai Lạc đại chiến trên bàn ăn”, “Diệp lĩnh đội không có thuốc hút, nằm co quắp trên salon”, “Trương Tân Kiệt tức giận mắng phóng viên nói nhiều”, . . . Sau đó hắn âu sầu nói không biết nên xử lý thế nào.​
Có lẽ một trong những kẻ đứng đầu danh sách hận thù trên facebook của bạn lại là đứa bạn thân hoặc đứa luôn chụp ảnh cho lớp đi, vì bạn sẽ không biết ảnh dìm của mình sẽ bị chế thành loại meme nào đâu :)

Diệp Ma thần cũng không thoát nổi ma trảo của thuật sĩ, không lên sân đấu cũng dính đạn đầy người!

Hậu quả trực tiếp là trận tổng chung kết năm đó, đội tuyển quốc gia ai cũng bạo phát, chỉ hận không thể đánh sấp mặt đối thủ mười lần.​
Thắp một cây nến cho đội đối thủ! Tam thập lục kế nên thêm một kế nữa: Tam thập thất kế, sửu hình vi thượng sách! (Ba mươi bảy kế, show hình dìm là thượng sách!)

Hậu quả gián tiếp là sau khi về nước, ai nhắc đến Dụ Văn Châu đều không nhịn được mà cảm thấy lạnh gáy.​
Chúc mừng các em đã giác ngộ cách mạng! Đấu chiến thắng Phật còn thân thiện hơn ổng!
 

ButNgonPhi

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
497
Số lượt thích
6,225
Location
Hàng Châu
Fan não tàn của
Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
#4
Dụ Bệ Hạ, dẫn thần đi tranh thiên hạ với !!! Thần tuyệt không làm phàm nhân!!!
 

Bình luận bằng Facebook