Hoàn [Sinh Nhật Song Diệp 2020] [Tán-Tu-Tranh] Giá như tôi có thể ở bên cạnh cậu

Kazuki

Em, chính em, người ở lại Cali \m/
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
43
Số lượt thích
463
Location
PDT
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Ma Đầu
#1
Giá như tôi có thể ở bên cạnh cậu
(Tên gốc: If only I can be by your side)

Fic thuộc Project Chiến Thần Tự Thu Lai mừng sinh nhật Song Diệp 2020

Tác giả: Ryude
Link: AO3
Editor: Kazuki
Beta: Sai


Tóm tắt:
Diệp Tu bị gia đình phát hiện sau khi cứu Tô Mộc Thu khỏi vụ tai nạn. Bởi vậy mà hắn bị gia đình tóm về, tiếp tục trở thành người thừa kế của Diệp gia. Không lâu sau, hắn trở thành người đứng đầu Diệp gia, đồng thời là CEO của Hoàng Diệp Corp.Vài năm sau, Diệp Tu trở về náo loạn Ngôi Sao Tụ Hội mùa 8.


Lời của editor:
Trong fic có những đoạn tác giả bê nguyên xi chính văn nên editor cũng bê nguyên xi phần dịch của team Liều qua cho những đoạn đó.


----------------------------------
[Nhất Diệp Chi Thu đã online]

Nhất Diệp Chi Thu: @Thu Mộc Tô, @Mộc Vũ Tranh Phong Gửi lời chào từ Paris ^^

[Thu Mộc Tô đã online]

Thu Mộc Tô: Thật à? Paris?

Nhất Diệp Chi Thu: Ừ. View từ phòng tao trông khá là ổn à nha.

Thu Mộc Tô: Được thôi, thưa ngài CEO. Ngài không cần khoe tiền trước mặt đám dân đen này đâu. Mà chừng nào mày quay lại Trung Quốc?

Nhất Diệp Chi Thu: E rằng lâu đấy. Tao vẫn còn một số công chuyện cần giải quyết trước.

Nhất Diệp Chi Thu: Mà Mộc Tranh đâu rồi?

Thu Mộc Tô: Em ấy vẫn còn ngủ. Tối qua con nhỏ thức trắng đêm cày phim Hàn.

Thu Mộc Tô: Phim Hàn có gì hay đâu nhỉ?

Nhất Diệp Chi Thu: Cái này thì mày hỏi thẳng Mộc Tranh đi, chứ sao tao biết.

Nhất Diệp Chi Thu: À mà tao off trước đây. Diệp Thu đang gọi.

Thu Mộc Tô: Ờm. Có gì nhớ nháy tao đấy.

[Nhất Diệp Chi Thu đã offline]

Cất di động vào túi, Diệp Tu cười khẽ. “Xin lỗi đồng chí Mộc Thu, nhưng anh muốn tặng chú mày một bất ngờ nho nhỏ”. Vừa mới bước ra khỏi sân bay, điện thoại hắn đã rung lên bởi loạt tin nhắn QQ từ một Diệp Thu đang phát khùng.

Diệp Thu: Anh đang ở đâu?

Diệp Thu: Sao anh lại trốn đi, bỏ em lại?

Diệp Thu: Quay lại đây, đồ anh trai ngu ngốc!

Diệp Thu: Đừng có nói anh lại đẩy công việc của anh cho em lần nữa đấy nhé!

Diệp Thu: Này?

Diệp Thu: Trả lời em mau!

Diệp Thu: @Diệp Tu @Diệp Tu @Diệp Tu

Diệp Tu: :)

Diệp Tu: Từ từ tận hưởng nha em trai.

Diệp Tu: Ráng lên, đừng có tạch đấy nhé.

[Diệp Tu đã offline]

Diệp Thu: Cái gì? Tu ca!

Diệp Thu: QUAY LẠI ĐÂYYY!!!

“Xin lỗi em trai, nhưng anh có việc quan trọng hơn là việc tham dự mấy buổi họp. Anh tin em có thể giải quyết ổn thỏa dù anh không có ở đó.”

Diệp Tu cho điện thoại vào túi rồi bước đến khu bắt taxi. Hắn leo lên chiếc gần nhất và bảo bác tài chở tới khách sạn gần nhà thi đấu Luân Hồi, nơi hắn đã đặt phòng trước. Nhìn đồng hồ, hắn nhận ra mình chỉ còn hai tiếng để check-in khách sạn rồi đi đến nhà thi đấu cho kịp buổi khai mạc. Không có gì để làm trên xe, hắn thơ thẩn nhìn qua cửa kính của chiếc taxi, hồi tưởng về quá khứ.

Đúng ra hắn cũng sẽ trở thành một tuyển thủ chuyên nghiệp, sát cánh bên cạnh Tô Mộc Thu. Tuy nhiên có một số việc đã xảy ra, và bởi vậy mà hiện tại hắn đang ở đây. Diệp Tu có thể nhớ gần như rõ mồn một về cái ngày hôm đó, khi hắn xém chút bị dọa chết. Khi Mộc Thu đang kể cho hắn về 1 bug mới của trò chơi cậu ta vừa tìm ra, mà đã không để ý đến chiếc xe bị mất kiểm soát đang lao đến gần. Gần như ngay lập tức, hắn chỉ kịp kéo cậu ra khỏi đầu xe trước khi nó lao lên lề đường, đâm vào cột đèn gần đó. Tuy nhiên,vụ tai nạn này lại khiến hắn bị tóm cổ về nhà, bởi không may là cha mẹ hắn tình cờ lại đang đi công tác ở cùng thành phố. Giờ nghĩ lại thì, hắn vẫn không hề hối hận về hành động của mình. Hôm đó bởi vì hắn ngoan cố đi theo Mộc Thu, nên mới có thể kịp cứu mạng cậu. Hắn không dám tưởng tượng Mộc Thu sẽ ra sao nếu như bản thân hắn không có mặt ngày hôm đấy…



Ý thức của hắn quay trở lại hiện thực khi hắn phát hiện ra chiếc taxi đã dừng lại từ lúc nào do tắc đường. Thấy rằng mình cũng gần nhà thi đấu, Diệp Tu trả tiền, xuống xe, rồi đi bộ đến khách sạn. Sau khi hoàn thành thủ tục check-in, hắn lên phòng cất hành lý. Nhìn đồng hồ, nhận ra mình còn tận hơn 1 tiếng đồng hồ, “chắc là vẫn kịp thời gian để đến nhà thi đấu và tim chỗ ngồi đây”, hắn nghĩ thầm.Sau đó Diệp Tu rời khỏi phòng, khóa cửa cẩn thận, rồi thong thả đi bộ hướng về phía nhà thi đấu Luân Hồi.

Bên trong, nhà thi đấu chật kín người với hàng trăm quầy hàng bán những món hàng ăn theo các đội, nhất là của chiến đội Luân Hồi. Đó là lợi thế của việc tổ chức Ngôi Sao Tụ Hội. Câu lạc bộ Luân Hồi làm chủ nhà, vừa hoàn thành những gì bên Liên minh yêu cầu, bèn nương theo ấy mà dồn lực PR chiến đội nhà mình. Lúc vào khán giả nhận được một tập sách, mỗi một tuyển thủ trúng tuyển chiếm hẳn một trang. Gồm ảnh chụp, lí lịch cá nhân, một đoạn giới thiệu, bên cạnh đó còn có minh họa nhân vật Vinh Quang của mỗi người, sắp xếp cũng khá hoàn hảo.

Diệp Tu nhanh chóng tìm cho mình chỗ ngồi, dù vẫn còn tận 45 phút trước khi bắt đầu chương trình. Thế nào lát nữa nhà thi đấu cũng sẽ chật cứng người, nên cứ ngồi vào chỗ càng sớm càng tốt.

Diệp Tu: @Mộc Vũ Tranh Phong Đoán xem anh đang ở đâu nào? Nhà thi đấu Luân Hồi đó!

Mộc Vũ Tranh Phong: Gì? Anh đang ở Ngôi Sao Tụ Hội hả?

Mộc Vũ Tranh Phong: Anh của em có biết không vậy?

Diệp Tu: Ừ, và không. Vậy nên đừng nói cho Mộc Thu nhé. Anh muốn tạo cho nó bất ngờ.

Diệp Tu: ;)

Mộc Vũ Tranh Phong: Ok :)

Mộc Vũ Tranh Phong: Anh đang ngồi đâu?

Diệp Tu: Khu C, hàng 18, ghế số 19

Mộc Vũ Tranh Phong: Ok, em biết rồi. Sẽ gọi anh lên nếu có cơ hội.

Diệp Tu: Khoan, từ từ.Em nói gì cơ?

Mộc Vũ Tranh Phong: Anh muốn khoe mẽ phải không?

Mộc Vũ Tranh Phong: Đây là một cách công khai không tồi đó.

Mộc Vũ Tranh Phong: Em đã có thể tưởng tượng được vẻ mặt của anh trai khi thấy anh lên sân khấu rồi.

Mộc Vũ Tranh Phong: =)

Diệp Tu: Em quả là 1 cô nàng xấu tính.

Diệp Tu: Dẫu biết là vậy, nhưng anh vẫn thương em quá<3

Diệp Tu: Lát nữa có muốn đi ăn không?

Diệp Tu: Anh bao :)

Mộc Vũ Tranh Phong: Yay! Ok~

Mộc Vũ Tranh Phong: Em đi trước đây.

Mộc Vũ Tranh Phong: Họ muốn dặn dò phút cuối trước khi bắt đầu chương trình.

Mộc Vũ Tranh Phong: Lát gặp.

Mộc Vũ Tranh Phong: Yêu anh, anh trai <3

Diệp Tu ngẩng đầu lên nhìn khi hai cô gái ngồi xuống bên cạnh hắn.Và hắn chợt nhận ra một trong hai người.

“Xin lỗi, nhưng có phải là cô Đường Nhu không?”

Hai cô gái quay lại nhìn hắn, trên mặt không giấu được nét ngạc nhiên.

“Anh là …”

“Đúng vậy. Anh là Diệp Tu phải không nhỉ, nếu tôi nhớ không nhầm?”

“Eh, Tiểu Đường, em biết anh ta?”

“Dạ, gia đình chúng em đã gặp nhau trước đây rồi.”

Đúng là bọn họ quen nhau, khi gia đình đôi bên giới thiệu … đối tượng xem mắt. Diệp Tu mừng rằng mình thoát ra khỏi tình huống đó bởi hắn không muốn bị trói buộc bởi những việc như hôn nhân. Ôi thật đáng sợ!

Đường Nhu giới thiệu Diệp Tu và Trần Quả rồi hai người bắt tay.

“Tôi không nghĩ cô Đường đây lại là người chơi Vinh Quang đó.”, hắn nói.

“À, thực ra tôi không chơi”, cô trả lời. “Nhưng chị Trần cứ mua vé và khăng khăng bắt tôi đi. Mà cũng thật là tình cờ khi ghế của chúng ta lại sát cạnh nhau.”

“Vâng, quả thật là một sự tình cờ thú vị.”

Đúng 8 giờ tối, âm nhạc vẫn phát đều đều trong hội trường im bặt, cả hội trường bỗng tối thui như rạp chiếu phim. Không đợi mọi người phản ứng, một cột sáng trên sân khấu dần xuất hiện, xuyên thẳng lên cao. Chính giữa cột sáng xuất hiện hình chiếu ba chiều của nhân vật trong Vinh Quang, từng người một xoay tròn, như đang đáp xuống từ bầu trời. Chương trình tiếp sau đó diễn ra vô cùng suôn sẻ. Trong hạng mục Tân binh khiêu chiến năm nay, có một số cặp đấu khá thú vị. Ví dụ như trận đấu giữa Cao Anh Kiệt và Vương Kiệt Hi, hay là trận đấu của Đường Hạo và Lâm Kính Ngôn. Tuy nhiên, còn có một tuyển thủ khác thu hút được ánh nhìn của Diệp Tu, đó là Kiều Nhất Phàm. “Cậu nhóc này sẽ có tương lai rất sáng lạn, nếu như Vi Thảo có thể nhận ra những tiềm năng của cậu ta và phát huy chúng một cách chính xác.” Diệp Tu nghĩ thầm.

Sau khi ngày đầu tiên của Ngôi Sao Tụ Hội kết thúc với trận đấu giữa Vu Niệm và Chu Trạch Khải, cả ba người rời hội trường cùng nhau. Trong lúc trò chuyện, họ tình cờ phát hiện ra cả ba đều đặt phòng ở cùng một khách sạn. Những sự tình cờ từ lúc tối đến giờ làm cho Diệp Tu có chút bồn chồn. Liệu đây có phải thứ mà người ta thường gọi là ý trời?

Về đến khách sạn, Diệp Tu chúc bọn họ ngủ ngon rồi về phòng, bật TV xem buổi phỏng vấn kết thúc ngày đầu của Ngôi Sao Tụ Hội. Ngoài những câu trả lời ngắn ngủi nhưng khó đỡ của Chu Trạch Khải thì cũng chẳng có gì đáng xem, vậy nên hắn quyết định tắt TV và đi ngủ.

----------------------------------

Buổi sáng hôm sau thức dậy, Diệp Tu mở máy tính và quẹt thẻ tài khoản. Vừa vào game, hắn đã nhận được vô số lời chào hỏi từ các thành viên công hội Gia Vương Triều. Do bận điều hành tập đoàn, Diệp Tu hiếm khi có thời gian chơi Vinh Quang, nhưng hắn vẫn thỉnh thoảng giúp công hội cướp boss hoang dã. Vì vậy mọi người vẫn thường xem hắn là một cao thủ đỉnh cấp nhưng ẩn dật, một Thần Long thấy đầu mà không thấy đuôi.

Sau đó hắn dành cả ngày chìm đắm trong game, bởi đây là một cơ hội hiếm có. Nhưng tất nhiên là Diệp Tu không tự ngược đãi bản thân mà quên mất hai bữa sáng và trưa. Khi gần đến giờ bắt đầu của ngày thứ hai, hắn tắt máy rồi xuống sảnh khách sạn để chờ Trần Quả và Đường Nhu đi cùng.

Phần đầu của ngày thứ hai bao gồm những hoạt động đơn, đầu tiên là Chu Trạch Khải với trò chơi chạy vượt rào mở màn. Và MC lại thêm một lần đau đầu với cậu đội trưởng đẹp trai mà kiệm lời của Luân Hồi trong lúc hắn chọn khán giả ngẫu nhiên lên sân khấu.

“Ô ô” Đột nhiên Trần Quả kêu lên.

“Sao thế?” Diệp Tu và Đường Nhu khó hiểu nhìn sang.

“Tô Mộc Tranh cũng cầm theo ống nhòm kìa.” Cô phấn kích khi thấy thần tượng cũng suy nghĩ giống mình.

“Thật vậy à? Cho tôi mượn xem được không?” Diệp Tu hỏi.

“Đây nè, cậu nhìn đi.” Trần Quả đưa ống nhóm cho Diệp Tu.

Diệp Tu cầm ống nhòm, lia về phía hàng ghế tuyển thủ thì thấy Tô Mộc Tranh ngay. Quả nhiên cô nàng đang cầm ống nhòm không ngừng dáo dác tìm kiếm chung quanh. Khoảng cách có hơi xa… nhưng cũng coi như bốn mắt nhìn nhau. Diệp Tu còn đang giật mình, Trần Quả đã muốn đòi lại ống nhòm. Diệp Tu trả cho cô, Trần Quả cầm lên nhìn, lần này thì hét tướng lên: “Óa!”

“Có phải cô ấy đang nhìn bên này không?”

“Chắc là vậy…” Diệp Tu nói.

“Trời ơi, cô ấy còn đang vẫy tay về phía này nè, chào ai vậy ta?” Dĩ nhiên là Trần Quả hoàn toàn không để ý tới Diệp Tu đang vẫy tay chào lại.

Trên sân khấu, trò chơi đầu tiên đã diễn ra khi bốn tuyển thủ chuyên nghiệp và bốn khán giả được chọn đi lên. Không ngoài dự đoán, Chu Trạch Khải là người chiến thắng.

Tiết mục thứ hai là cuộc thi nhảy cao, với sự góp mặt của Tô Mộc Tranh. Khán đài bên dưới bùng nổ với những tràng pháo tay dành cho cô. Độ nổi tiếng của cô nàng này là điều không cần phải bàn cãi. Diệp Tu và Tô Mộc Thu vẫn thường đùa rằng bọn họ phải thuê vệ sĩ bảo vệ cô, để có thể đuổi hết đám con trai trồng cây si chỗ cô.

“Mộc Tranh, em định chọn bốn vị khán giả bằng cách nào?” MC hưng phấn hỏi.

“Người đầu tiên sẽ được chọn nhờ quay màn hình, còn ba người còn lại em sẽ tự chọn ạ.” Mộc Tranh đáp.

“Em chọn khu C …”

“Ah …” Trần Quả thốt lên ngạc nhiên.

“Hàng 18.”

“Ahhhhh …”

“Số 21!”

Trần Quả dường như không tin vào tai mình, quay sang Đường Nhu hỏi lại và được cô xác nhận.

“Tiếp theo, em có ý tưởng như này. Em muốn chọn cả 2 bạn ngồi bên cạnh của ghế 21 này. Em nghĩ sẽ rất thú vị nếu như cả 3 bạn này có quen biết nhau”, Mộc Tranh đề nghị với MC.

“Hmm, đó có vẻ như là một ý kiến rất hay. Vậy là em sẽ chọn cả 2 bạn ở ghế số 19 và 23?”

“Vâng, đúng vậy ạ!”, Mộc Tranh khẳng định.

“AH! Vậy là chúng ta có thể lên sân khấu cùng nhau kìa!”, Trần Quả lộ rõ sự phấn khích trên mặt, trong lúc cả 3 cùng đi lên sân khấu. Cùng lúc đó, Diệp Tu mượn ống nhòm của Trần Quả và lia về hàng ghế tuyển thủ của Gia Thế, với một nụ cười mỉm.

----------------------------------

Cùng thời điểm, ở hàng ghế Gia Thế, Tô Mộc Thu há hốc mồm nhìn chằm chằm lên sân khấu. “Cái thằng Diệp Tu khốn kiếp này! Nó dám bốc phét rằng mình đang ở Paris! Và nó dạy hư bé Mộc Tranh của mình rồi! Sao con bé dám giữ bí mật động trời này mà không kể cho người anh của nó là mình đây!”. Trái tim cậu bắt đầu rỉ máu vì sự phản bội này và dòng lệ chảy dài trên má trong khi đồng đội xung quanh tò mò liếc nhìn.

Sau khi lau nước mắt, Tô Mộc Thu lập tức lôi điện thoại ra và spam QQ của Diệp Tu, đòi một lời giải thích thỏa đáng.

----------------------------------

Điện thoại Diệp Tu rung lên trong túi, và hắn biết đó là Mộc Thu đang spam một cách giận dữ trên QQ. Hắn lặng lẽ tắt chuông và tập trung sự chú ý vào MC, người đang trò chuyện và giới thiệu 3 người bọn hắn với người xem.

“Các bạn có thể giới thiệu tên mình cho những khán giả ngồi bên dưới và người xem qua truyền hình không nhỉ?” Người dẫn chương trình hỏi.

“Trần Quả.”

“Đường Nhu.”

“Diệp Tu.”

“Có vẻ cả ba bạn đã biết nhau từ trước, như suy đoán của Mộc Tranh, có phải không nhỉ?”

“Hai người tụi mình là bạn thân.”, Trần Quả trả lời, ra dấu chỉ bản thân và Đường Nhu, “còn anh ấy là một người quen của bọn mình.”

“Ba người các bạn rất may mắn khi được cùng nhau tham gia tiết mục giao lưu ngày hôm nay. Hiện tại các bạn cảm thấy thế nào?”

“Dĩ nhiên là rất phấn khích rồi.”, Trần Quả tiếp tục trả lời hầu hết câu hỏi MC đặt ra.

“Vậy cho hỏi ai là tuyển thủ yêu thích nhất của bạn?”

Trần Quả đưa mắt nhìn Tô Mộc Tranh và trả lời: ”Dĩ nhiên là Tô Mộc Tranh!”

Người dẫn chương trình liền lập tức mời Mộc Tranh qua giao lưu với cô, trước khi hỏi Diệp Tu câu tương tự.

Hắn định trả lời là Tô Mộc Thu, nhưng kịp dừng lại, đổi ý và cười thầm trong bụng.

“Hàn Văn Thanh.” Hắn nói với MC, với một nụ cười bí ẩn trên môi.

….

Ở một nơi khác, có người họ Tô nào đó lại gào khóc trong lòng. Sự phản bội này... “Được lắm, tên khốn tâm bẩn họ Diệp kia. Anh ghim chú mày rồi đấy!”

----------------------------------

“Vì sao cậu lại thích Hàn đội?” MC hỏi hắn.

“Anh cần lý do để thích một người ý hả?” Diệp Tu trả lời với đôi mắt như biết cười (^-^).

Người dẫn chương trình chỉ biết thầm khóc một dòng sông bởi câu trả lời mơ hồ này. Cậu không thể trả lời linh hoạt hơn chút hả?

Diệp Tu chuyển ánh mắt sang Đường Nhu, trong khi MC quay sang hỏi cô.

“Xin hỏi bạn chơi nghề nghiệp gì nhỉ?”

“Trần Quả đã thuyết phục tôi chơi thử pháp sư chiến đấu ở khu mới.” Đường Nhu đáp.

“Ồ, vậy là cùng nghề với mình nè?” Diệp Tu nhủ thầm.

Xong phần giới thiệu, tám người chơi bước lên bục đấu, bắt đầu đăng nhập sử dụng thẻ cá nhân. Riêng Đường Nhu được sử dụng tài khoản cấp 70 ban tổ chức cho mượn để đảm bảo sự công bằng, vì tài khoản của cô chỉ mới cấp 40.

Thông tin và nhân vật của tám người lần lượt hiện lên trên sân khấu, màn hình đặc tả từng nhân vật. Bất ngờ là khi nhân vật của Diệp Tu xuất hiện trên màn hình, cả khán giả lẫn tuyển thủ chuyên nghiệp đều xôn xao.

Một pháp sư chiến đấu,với một bộ trang bị bạc từ đầu đến chân, đang đứng sừng sững trên màn hình.

----------------------------------

“Gì gì gì gì!!! Nhân vật đó mặc full set trang bị bạc kìa! Đây là lỗi game à, hay anh ta là phú nhị đại vung tiền mua vật liệu để chế tạo chúng? Không có cách nào anh ta có thể tự kiếm toàn bộ đống vật liệu một mình, phải không? Hay là anh ta hack trò chơi? Phải không?? Phải không???” Người nào đó bên hàng ghế Lam Vũ lập tức bắn rap.

“Vinh Quang không dễ hack vậy đâu.” Dụ Văn Châu ngồi kế bên nói. “Nhiều khả năng là anh ta tự chế tạo chúng.”

“Cơ mà nhìn nhân vật này có cảm giác quen quen. Hình như là tui đã gặp ở đâu rồi thì phải? Ở đâu nhỉ? Đội trưởng đội trưởng, anh thấy tài khoản này bao giờ chưa? Anh trông nó có quen không???”

Dụ Văn Châu chỉ biết im lặng lắc đầu.

----------------------------------

Bên hàng ghế của Bá Đồ, Hàn Văn Thanh mở to mắt nhìn màn hình. Không đời nào anh lại không nhận ra tài khoản đó, dù cho bề ngoài có thay đổi đến thế nào bởi trang bị bạc. Không còn nghi ngờ gì nữa, đó là tài khoản của đối thủ anh ta. Vậy có nghĩa là người trên sân khấu chính là … hắn?

----------------------------------

Bên hàng ghế Gia Thế, Tô Mộc Thu đang mỉm cười rạng rỡ. Cậu đương nhiên nhận ra set trang bị bạc trên người nhân vật kia. Vũ khí bạc đó là quà sinh nhật cậu tặng Diệp Tu nhiều năm về trước, những mảnh trang bị còn lại cũng là công sức mồ hôi nước mắt của hai người bỏ ra. Nhìn set trang bị bạc đó, Tô Mộc Thu cảm thấy vô cùng tự hào. Chiến mâu Khước Tà, đúng là một cặp trời sinh với Nhất Diệp Chi Thu.

----------------------------------

Người dẫn chương trình hoàn toàn không thể ngờ rằng một nhân vật như này lại có thể xuất hiện tại đây, trước mắt các khán giả. Trước giờ, trang bị bạc thường bị các chiến đội độc chiếm. Còn với những trang bị bạc do người chơi thường chế ra, thì bởi vì thuộc tính quá thấp, nên họ thà sử dụng trang bị cam còn hơn. Với một nhân vật mặc full set đồ bạc như này, đẳng cấp của chúng hẳn sẽ là rất cao.

Phần thi nhảy cao nhanh chóng bắt đầu, với hình ảnh 3D của bản đồ được chiếu lên sân khấu. Tám nhân vật xếp hàng ngay ngắn, đồng loạt ngẩng đầu xem xét những bàn đạp lơ lửng trên không trung, khiến cho bầu không khí ngày càng trở nên căng thẳng.

“Pằng!” Với một tiếng súng vang trời, cả 8 nhân vật bắt đầu vọt lên không trung. Tuy nhiên không lâu sau, trận đấu dần trở nên một chiều, khi mà Nhật Diệp Chi Thu và Mộc Vũ Tranh Phong nhanh chóng bỏ xa những người khác. Không chỉ thế, bản thân Nhất Diệp Chi Thu cũng đang từ từ tạo khoảng cách với Mộc Vũ Tranh Phong, trong khi thỉnh thoảng vẫn có những pha trao đổi qua lại giữa hai người. Bên dưới họ, ba tuyển thủ chuyên nghiệp còn lại vừa giữ vững tốc độ, vừa lao vào xà quần với nhau. Còn ba người chơi thường thì đang… PK nhau dưới đất. Không lâu sau, Nhất Diệp Chi Thu leo tới đỉnh tháp đầu tiên, tiếp đó là Mộc Vũ Tranh Phong, với chỉ vài giây chậm hơn.

----------------------------------

Diệp Tu ngồi chờ những người còn lại nhảy lên tới đỉnh. Hắn mỉm cười khi thấy Đường Nhu và Trần Quả hỗ trợ nhau nhảy lên từng bàn đạp. “Vinh Quang quả thực không phải trò chơi của một người.”, hắn nhủ thầm.

----------------------------------

Sau buổi phỏng vấn ngắn với MC, thay vì về chỗ với Trần Quả và Đường Nhu, Diệp Tu lẻn ra bên ngoài nhà thi đấu,đề phòng trường hợp có người chặn hỏi. Tuy nhiên, Mộc Thu đã đi guốc trong bụng hắn.Khi hắn ra đến cửa, thì đã thấy cậu đứng chờ sẵn.

“Thằng chóa, mày lừa bố mày!”.

Tô Mộc Thu nhảy lên bóp cổ hắn.Tới khi Diệp Tu tái xanh mặt, ra hiệu không thở được, cậu mới thả hắn ra.

“Thỉnh thoảng chơi lớn chút cũng đâu chết ai.”, hắn cười với cậu.

“Mày có biết bây giờ mọi người đang xôn xao vì mày không?” Mộc Thu vừa lướt QQ vừa nói. Không cần đoán cũng biết, room chat của hội tuyển thủ chuyên nghiệp đang bùng nổ với những câu hỏi về vị khán giả bí ẩn và tài khoản full set đồ bạc.

“Cứ để bọn họ đoán mò đi.”

“Và…?”

“Lát nữa đi ăn không? Tao đặt trước một bàn ở nhà hàng năm sao gần đây rồi.”

“....”

“Tao bao.”

“Duyệt.”

----------------------------------

“Khu C, hàng 18, ghế số 19!”

“Chúc mừng bạn khán giả có cơ hội khiêu chiến với tuyển thủ Đỗ Minh!”

Sau tiếng thông báo của MC, ở trên ghế ngồi của mình, Diệp Tu toát mồ hôi hột. “Chắc là ban tổ chức không động tay động chân gì vào hệ thống quay số đâu nhỉ?”, hắn nghĩ. Nếu biết trước thế này, thì hắn đã không sử dụng Nhất Diệp Chi Thu, để bây giờ bị bắt lên kiểm tra trình độ. Đúng là hắn có bấm nút, nhưng hắn chắc chắn rằng mình không bấm nhanh đến vậy. “Biết vậy thì mình đã không bấm cho rồi.”, Diệp Tu lê chân cất bước lên sân khấu, với tâm trạng hết sức buồn bực.

“Ai mà ngờ được rằng vị khán giả may mắn của chúng ta lại là người quen cũ chứ nhỉ! Nhưng chiếu theo quy tắc, thì vẫn xin mời bạn giới thiệu lại bản thân lần nữa.”

“Tôi tên là Diệp Tu.”

“Xin hỏi bạn chơi Vinh Quang được bao lâu rồi?”, MC tiếp lời. “Để có được full set đồ bạc như vậy, chắc hẳn bạn phải là người chơi rất lâu năm, phải vậy không?”

“Ừm, đúng vậy. Tôi chơi đến bây giờ cũng đã được mười năm rồi.”

“M...mười năm? Wow, điều này thật đáng kinh ngạc. Ai lại ngờ được rằng bạn là người thuộc thế hệ người chơi đời đầu. Vậy sau đây chúng ta hãy cùng chờ xem liệu kinh nghiệm của bạn có đủ để chiến đấu với một tuyển thủ chuyên nghiệp không nhé? Bạn có mang theo thẻ tài khoản của mình chứ?”

“Tất nhiên, nhưng lần này tôi sẽ sử dụng một nhân vật khác.”

Người dẫn chương trình thầm rớt mồ hôi. Diệp Tu được chọn chỉ bởi vì tài khoản Nhất Diệp Chi Thu của hắn. Nhưng giờ hắn lại sử dụng một nhân vật khác, vậy chẳng phải …mọi chuyện họ làm đều là công cốc hay sao?

Trận đấu chuẩn bị bắt đầu, hai người tiến tới ngồi vào ghế thi đấu. Diệp Tu lấy tấm thẻ tài khoản ra, rồi mỉm cười khi nhớ lại những sự cố gắng, nỗ lực, tâm huyết được dồn vào để xây dựng lên nhân vật này.

“Đã đến lúc để giới Vinh Quang biết đến mi rồi, ông bạn già.”, Diệp Tu nhủ thầm, rồi hắn nhanh chóng quẹt thẻ.

----------------------------------

“Đó là cái thể loại nhân vật quái quỷ gì vậy?? Trang bị thì một mớ lộn xộn, chẳng có tí xíu nào ăn nhập! Bộ đây là “Cuộc thi ghép combo trang bị xấu nhất” hay gì??? Ôi, mắt tui! Mắt tui! Đội trưởng, giúp tui với! Tui cần lọ thuốc rửa mắt, gấp gấp!!!” Hoàng Thiếu Thiên kêu ca.

“Nhân vật này … thú vị đây. Vũ khí kia cũng vậy.Đây là tán nhân chăng?” Dụ Văn Châu phân tích trong đầu.

----------------------------------

Hàn Văn Thanh nheo mắt, anh nhận ra kiểu nhân vật thế này. Đã từ rất lâu rồi, kiểu build nhân vật theo lối tán nhân như này mới lại xuất hiện trong Vinh Quang, kể từ bản cập nhật tăng hạn mức cấp nhân vật từ 50 lên 55, đồng thời mở ra cơ chế Thức Tỉnh nghề nghiệp.

----------------------------------

“Anh hai, đúng là nó rồi! Thật sự là Quân Mạc Tiếu kìa!” Tô Mộc Tranh tỏ ra rất kích động, trong khi Mộc Thu ngồi kế bên chỉ khẽ mỉm cười.

Một tầng nước mỏng đang bắt đầu bao phủ nơi khóe mắt của cậu. Tô Mộc Thu đã phải bỏ rất nhiều thời gian và tâm huyết để tạo ra Ô Thiên Cơ cho Quân Mạc Tiếu. Nhưng khi bản cập nhật của Vinh Quang khiến giấc mơ tan thành mây khói, cậu đã giao nó lại cho Diệp Tu. Cậu cũng không ngờ rằng, hắn không chỉ cày cấp cho Quân Mạc Tiếu, mà còn nghiên cứu, cải tiến Ô Thiên Cơ đến mức vượt qua cả những kế hoạch ban đầu của cậu.

Giờ đây, Tô Mộc Thu cảm thấy bản thân như một người cha, tự hào nhìn đứa con mình chập chững đặtnhững bước đi đầu tiên trên đường đời.

----------------------------------

Khỏi phải nói, cả khán giả lẫn tuyển thủ đều mắt chữ A miệng chữ O trước sự xuất hiện bất ngờ của nhân vật có một không hai này. Cũng phải thôi, bởi chỉ có những người chơi đời đầu mới có ký ức về cái thời kỳ tán nhân hoành hành ở Vinh Quang. Còn với lớp người chơi mới, thì chỉ có thể mắt tròn mắt dẹt chiêm ngưỡng lối build đã ngỡ chỉ còn trong truyền thuyết này.

----------------------------------

Khi Diệp Tu đánh bại Đỗ Minh, khán đài bên dưới hoàn toàn chết lặng. Còn Đỗ Minh thì dường như không thể tin vào mắt mình, khi bị bại một tán nhân. Đương nhiên là cậu từng nghe những lời đồn đại về lợi thế của chức nghiệp thứ 25 này, với bộ kỹ năng có khả năng kết hợp gần như là vô hạn.Nhưng đã qua rất nhiều lần cập nhật, thì điểm mạnh này đúng ra phải không còn nữa chứ? … Trong khi đó, khán giả phía dưới chỉ biết tròn mắt kinh ngạc trước sức mạnh của tán nhân. Một người có thể sử dụng tán nhân thuần thục đến thế này, liệu có khi nào, người thanh niên tên Diệp Tu này đã đạt đến cấp … Thần?

----------------------------------

Ở hàng ghế Gia Thế, Mộc Thu cười lớn một cách sảng khoái. Nếu có người nhìn thấy bộ dạng lúc này của cậu, thì họ sẽ liên tưởng ngay tới một người cha với ánh mắt đầy tự hào trước thành công của con mình.

----------------------------------

“Lại lần nữa!”

Đỗ Minh không tin rằng mình có thể thua bởi một đấu pháp, một lỗi build đã bị đào thải, hơn nữa còn là do một người chơi thường điều khiển. Nếu như không báo thù trận thua này, cậu sẽ không còn mặt mũi nào để gặp người hâm mộ nữa.

“Không, cám ơn. Tôi mệt rồi.”

“Hả? Mới có một ván mà đã mệt?” Đỗ Minh tức đến nghẹn họng. Tên này đánh bại mình dường như không tốn chút sức lực nào, vậy mà giờ hắn lại cáo mệt? Ý gì đây???

“Thôi được rồi. Vậy lần này tôi sẽ sử dụng tài khoản khác. Bởi có vẻ như đấu với tán nhân là quá trình của cậu rồi, nhỉ?”

Và thế là, một trận đấu mới bắt đầu. Lần này lên sàn là Nhất Diệp Chi Thu.

----------------------------------

“Th..Thao tác vừa rồi là cái quái gì vậy?!?” Toàn bộ nhà thi đấu và cả những khán giả đang xem trực tiếp qua truyền hình như chết lặng. Phục Long Tường Thiên lại có thể xoay đầu lại. Cái này nên gọi là … Rồng Ngẩng Đầu?

Cả thế giới như dậy sóng trước sự xuất hiện của một thao tác trước nay chưa từng thấy này. Sau đó, cả những người đã có nghi ngờ về vấn đề này, lẫn những người chưa từng có chút hoài nghi, thì tại thời điểm này, đều có chung một nhận định. Diệp Tu, con người này, không còn nghi ngờ gì nữa, hắn chính là … một vị Thần!

Sau ván đấu, Diệp Tu nhanh chóng chuồn ra ngoài, bởi hắn biết rằng nếu hắn còn nán lại thêm một chút nào nữa, thì sẽ bị oanh tạc bởi hàng loạt những câu hỏi. Thế nên nếu không nhanh chân, hắn chắc chắn sẽ hối không kịp.

Nhưng chỉ vừa bước chân tới cánh cửa ra vào của nhà thi đấu, một bóng người bỗng xuất hiện, chặn đường thoát thân của hắn.

“Tại sao cậu lại không tham gia Liên Minh? Chẳng phải cậu nói cậu đã ký hợp đồng với Gia Thế sao?” Hàn Văn Thanh hỏi.

“Ừ, đúng vậy”, Diệp Thu thở dài. “Nhưng biết sao được, tôi bị gia đình gô cổ về nhà mà.”

“Vậy cậu có từng nghĩ sau này sẽ tham gia giới chuyên nghiệp không?”

Diệp Thu nở nụ cười nhẹ, lách mình vượt qua Hàn Văn Thanh.

“Ở cái tuổi này, e rằng tôi không còn nhiều cơ hội nữa rồi. Nhưng mà dù gì thì tôi cũng đã có dấu ấn cho riêng mình. Nhiêu đó là quá đủ rồi.”

Một chuỗi im lặng kéo dài…

“Rảnh thì PK vài ván, Nhất Diệp Chi Thu.”

“Được, tôi sẽ chờ anh, Đại Mạc Cô Yên.”

----------------------------------

“Anh phải đi rồi sao?” Mộc Tranh hỏi trong khi Diệp Tu xoa đầu cô.

“Ừ, anh phải về giải quyết công chuyện ở Paris. Nếu không, tiểu Thu sẽ mắng anh chết mất.”

Mộc Thu cười khẽ bảo “Nhớ dành thời gian về thăm tụi này đấy. Chúng ta cần nhiều thời gian với nhau hơn là chỉ như này.”

“Đó là điều hiển nhiên rồi.”

“Tu ca, chuyến bay của anh sắp đến giờ cất cánh rồi. Anh mau đi thôi.”

“Ừm, anh đi đây.”

“Thượng lộ bình an, Diệp Tu,” Mộc Thu nói.

“Ờ, cảm ơn bồ tèo.”

Diệp Tu xoay người, tiến về phía cổng sân bay. Chợt, hắn quay người lại, và nói. “Mộc Thu, đôi khi tao ước rằng, giá như tao có thể sánh vai cùng mày ... tao biết hai đứa mình sẽ cùng nhau dành được rất nhiều Vinh Quang. Nhưng tao cũng mừng vì những Vinh Quang mà mày đã đạt được, cho cả hai đứa mình… ”

~HOÀN~
 
Last edited:

Ngân Sắc

Phó bản trăm người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
77
Số lượt thích
232
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Lão Tu vô sỉ
#2
Một fic gần như hoàn thành mọi mơ ước của tui QAQ Dù Tán Tu vẫn không được sánh vai nhau trên chiến trường Liên minh chuyên nghiệp, nhưng Tán ca vẫn còn sống, hơn nữa còn được tỏa sáng, trở thành một vị đại thần người người biết đến, tui hạnh phúc quớ :")
 

Bình luận bằng Facebook