Hoàn [Sinh nhật Song Diệp 2020][Dụ Diệp] Apart

Trời Sao

Dụng tẫn tâm ta, nâng gót chân người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
433
Số lượt thích
1,964
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn
#1
Apart

Author: sẽ bổ sung sau.
Converter: @张佳乐头上的小花儿
Edit: Trời Sao
Beta: @Thưởng Nguyệt
Sản phẩm thuộc project Chúc mừng sinh nhật Song Diệp 2020 - Chiến Thần Tự Thu Lai

☆☆☆
Vinh Quang mùa 10 lượt đấu thứ 25, sau khi nghênh chiến Hưng Hân trên sân nhà và giành được thắng lợi với tỷ số 8 - 2, Lam Vũ bày tỏ cực kỳ tức giận. Lý do đơn giản là vì 23 phút cuối cùng kia khiến cả Lam Vũ lẫn người xem cảm thấy uất ức như khỉ bị đùa cợt. Mà cái sự uất ức này cũng không hỏi ra được nguyên do trong buổi họp báo sau trận đấu, cho nên dù Lam Vũ thắng, vẻ mặt mọi người cũng chẳng dễ nhìn gì cho cam.

Thời điểm Dụ Văn Châu vỗ lên bả vai Diệp Tu, người kia đang ngậm một điếu thuốc, ở trong bóng tối nuốt mây nhả khói, thấy có người sau lưng thì kinh ngạc quay đầu.

"Sao cậu tìm thấy tôi sớm vậy, tôi còn định hút thêm năm phút nữa liền đi." Diệp Tu nói.

"Cũng chỉ có anh mới thích một mình ngồi xổm trong một xó xỉnh nào đó như thế này thôi." Dụ Văn Châu nói, trông thấy Diệp Tu lấy xuống điếu thuốc còn nửa, có vẻ muốn ném lên đất dùng chân dụi tắt liền nhanh tay lẹ mắt tước đi.

Diệp Tu còn chưa kịp phản ứng đã thấy Dụ Văn Châu như bao người khác ung dung thuần thục đặt điếu thuốc kia lên môi, còn vô cùng thoải mái nhàn nhã thổi một vòng khói.

"..." Diệp Tu cạn lời mất nửa buổi, nói, "Tôi nhớ rõ cậu không thích hút mấy thứ này."

"Không thích không có nghĩa là không biết hút." Dụ Văn Châu cười nói, "Huống chi đây là địa bàn của Lam Vũ, làm sao tôi có thể trơ mắt nhìn anh xả rác lung tung được."

"Thôi thôi xin cậu." Diệp Tu nói, "Lòng dạ Tư Mã Chiêu ai cũng biết."

"Ồ?" Dụ Văn Châu nói, "Vậy anh nói tôi nghe một chút, tôi có lòng dạ Tư Mã Chiêu chỗ nào, hửm?"

Hắn vừa nói vừa cố ý nghiêng người tới, hai ngón tay gỡ điếu thuốc sắp tàn khỏi môi, chậm rãi phun ra một làn khói, chỉ vừa đủ nhiều để lướt qua một bên mặt Diệp Tu.

Diệp Tu cực kỳ tự nhiên đưa tay ôm lấy eo đối phương, hơi híp mắt, ghé vào bên tai Dụ Văn Châu cố ý thấp giọng:

"Muốn gì đây đội trưởng Lam Vũ, hôm nay định cùng tôi ngồi xổm một góc ở chỗ này sao?"

Tiếng cười khẽ của Dụ Văn Châu vang lên sát bên tóc mai anh, sau đó hắn thẳng người dậy.

"Tôi thua." Hắn nói, "Theo tôi."

Hai người rảo bước trên con đường phủ đầy bóng đêm. Gần đây thời tiết bắt đầu ấm lên, dù gió đêm khá mát mẻ nhưng đi lâu cũng không thể tránh khỏi đổ một chút mồ hôi. Dụ Văn Châu đi được nửa đường đã cởi áo khoác ngoài vàng nhạt, rồi xắn tay áo sơ mi. Ngược lại, Diệp Tu chỉ tròng vào một chiếc áo thun rộng rãi mỏng manh, phong cách trang phục đối lập giữa hai người lập tức trở nên rõ ràng.

Thế nhưng cả hai người đàn ông hiển nhiên không để ý mấy đến chuyện này. Diệp Tu hai tay đút túi quần, nhìn người bên cạnh dáng vẻ cực kỳ hưởng thụ thú vui dạo phố, cảm thấy có chút bỡ ngỡ... Con người này dù rằng tay tàn, nhưng bàn về trí thông minh và EQ thì tuyệt đối là quái vật có năng lực sâu không thấy đáy.

"Cậu muốn đi dạo đến đâu đây?" Diệp Tu hỏi.

"A? Thật ra tôi cũng chưa nghĩ ra, nhưng nếu anh không ngại, chúng ta cùng đi xem phim thế nào?" Dụ Văn Châu rất nghiêm túc trả lời.

"Bà mịa nó, tôi để ý vl." Diệp Tu nói, "Không phải chứ Văn Châu, lần trước bị Mộc Tranh lôi kéo vừa xem phim truyền hình vừa chơi game với ẻm tui đã chịu đủ lắm rồi, huống chi hôm nay Lam Vũ không hề thua, cậu sẽ không dùng hình thức này trả thù tui đi."

"Đúng vậy." Dụ Văn Châu nói, "Nhưng 20 30 phút cuối cùng kia, anh có thể giải thích cho tôi không?" Chưa đợi Diệp Tu mở miệng, hắn đã nói tiếp, "Tôi biết anh sẽ lại trả lời bằng mấy câu vô nghĩa, cho nên không cần nói nữa, chúng ta đi xem phim đi."

Diệp Tu đối mặt với logic hết chỗ chê này, không khỏi cảm khái nói: "Văn Châu, hôm nay tôi mới nhận ra, cậu không hổ là một tay Nguỵ Sâm dạy dỗ mà."

Dụ Văn Châu cười cười: "Vô cùng vinh hạnh."

Hai người rẽ vào một rạp chiếu phim gần đó. Trời đã về khuya, nếu thật sự vào xem phim hẳn sẽ xem đến rạng sáng. Giữa lúc đó mặc kệ Diệp Tu dùng đủ loại lý do 'thời điểm này mà không về chiến đội lỡ có chuyện gì xảy ra' vân vân để thăm dò ra sao cũng đều bị đối phương hời hợt cản lại.

Diệp Tu khóc không ra nước mắt nhìn Dụ Văn Châu ôm một hộp bắp rang thơm phức đi đến trước mặt mình, nhịn không được rên rỉ một tiếng.

"Sao vậy? Anh không thích ăn cái này?" Dụ Văn Châu hỏi.

"Không có." Diệp Tu nói, "Chỉ là cảnh tượng này quá vi diệu, tôi cảm thấy phải tự véo hai cái xem sao."

Dụ Văn Châu nén cười nhìn anh, trong ánh mắt chứa một chút ý tứ nhìn không thấu khiến da đầu Diệp Tu tê rần theo bản năng, bèn nhanh chóng cười ha hả nói: "Cũng sắp bắt đầu rồi, đi vào đi thôi."

Hai người nắm chặt vé bước vào phòng chiếu. Nửa đêm hầu như không còn ai, có thể tuỳ ý lựa chọn chỗ ngồi. Bọn họ chọn ghế chính giữa hàng sau cùng ngồi xuống, đằng trước có mấy đôi ngồi túm năm tụm ba có vẻ là tình nhân.

Phim bắt đầu chưa được bao lâu, Dụ Văn Châu nghe thấy bên cạnh có tiếng ngáy khe khẽ. Khi hắn nhìn qua, Diệp Tu đã lệch hẳn đầu sang một bên ghế dựa, ngủ như heo chết. Hắn không khỏi giật giật khoé miệng, ánh mắt lại chuyển về trên màn hình, vẻ mặt hết sức chuyên chú, nhưng cũng tựa như không nhìn thấy cái gì.

Đôi lúc hắn nghĩ, đối với Diệp Tu, bất kể nhìn thấu nhiều hay ít cũng không có gì khác nhau. Người càng hiểu nhiều về anh sẽ càng cảm thấy mình không hiểu gì cả. Giống như trận đấu vô lý ngày hôm nay, hắn tự nói với mình là người kia nhất định có lý do, đây cũng tính là hiểu rõ?

Thế nhưng rốt cục là vì lý do gì?

Dụ Văn Châu không biết, thậm chí kể cả khi có nghe được đáp án từ Diệp Tu, hắn cũng không biết mình có thể tin tưởng được đáp án này không.

Từ khi hai người quen biết tới giờ, thậm chí là từ khi hẹn hò tới giờ, hai người dường như đã ăn ý tán đồng kiểu giao tiếp thăm dò quanh co lòng vòng này rồi. Không chỉ Diệp Tu, ngay cả bản thân Dụ Văn Châu cũng luyện được kỹ năng trong một câu có thể không thật không giả, nửa thật nửa giả, thật thật giả giả.

Khi đối đầu, hắn rất hưởng thủ loại đối chọi gay gắt ngang hàng như thế này.

Nhưng ngoài những lúc ấy?

Dụ Văn Châu hơi quay đầu, đôi con ngươi sẫm màu nương theo ánh sáng yếu ớt chứa đựng càng nhiều cảm xúc đọc không thấu. Hắn chỉ lặng lặng ngắm nhìn người đang say ngủ, thở dài một hơi nhẹ đến mức không nghe rõ.

Lúc Diệp Tu nhận ra có người đang hôn mình, anh đã sắp không thở nổi. Giữa lúc thân mật nếm được một ít vị ngọt của bơ, nhưng lại trộn lẫn với mùi thuốc lá vừa cay vừa đắng, hai thứ mùi vị đan xen vào nhau, khiến cho cái hôn trở nên vừa ôn nhu vừa mạnh mẽ Ngón tay Dụ Văn Châu len vào tóc hắn, nhốt hắn vào giữa một khoảng không gian chật hẹp. Tựa như một tư thế tuyên bố chủ quyền trước nay chưa từng xuất hiện, nụ cười của Dụ Văn Châu vẫn luôn rất ôn hoà, ôn hoà đến mức gần như là bình thản xa cách, cho dù là lúc đã kết giao, mối quan hệ của bọn họ dường như cũng không vượt quá quan hệ đối thủ bao nhiêu.

Mà bây giờ dường như có một chút khác biệt, Diệp Tu nghĩ lúc nửa tỉnh nửa mê. Có một thứ gì đó đang nhanh chóng thoát ly sự cân bằng mà hai người vẫn luôn duy trì, và đang hướng về phía mất khống chế.

Nhưng trước khi anh hoàn toàn thanh tỉnh, Dụ Văn Châu đã chấm dứt nụ hôn.

"Lần sau, gặp lại trên sàn đấu."

Chờ sau khi âm thanh trầm thấp xen lẫn một chút khàn khàn của Dụ Văn Châu rơi vào bên tai, tới tận lúc phim đã kết thúc, trên màn hình đang chạy một đoạn lời cảm ơn thật dài, toàn bộ phòng chiếu cũng đã sáng lên, Diệp Tu mới phát hiện bên cạnh mình đã không còn ai.

Còn lại ở phía bên kia chỉ có một hộp bắp rang còn đầy, trong không khí vương vấn vị ngọt ngào nhàn nhạt. Diệp Tu trầm mặc một lúc, rồi mới chậm rãi đi ra khỏi rạp chiếu phim.

Đầu đường có làn gió đêm mát lạnh thổi tới. Dưới ánh bình minh vô vị quen thuộc, bọn họ lần nữa chia đôi đường mà tiến bước.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook