Hoàn [CMSN Hoàng Thiếu Thiên 2020][Dụ Hoàng][R16] Thời đại liên kết

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#1


[Dụ Hoàng]
Thời đại liên kết

Đồng nhân Toàn Chức Cao Thủ​

Tác giả: Thanh Sơn Vi Tuyết (青山为雪)
Thể loại: HE, R16, tinh tế cơ giáp, hài
Edit: Katakara
Tình trạng: Hoàn

Lời editor: Kiểm tra trình độ trong sáng của bạn nào~~~





"Đội trưởng!" Hoàng Thiếu Thiên hô to trong kênh liên lạc, "Viện trợ, cần viện trợ khẩn cấp! Năng lượng dự trữ của Dạ Vũ Thanh Phiền sắp hết...... Tui cần bổ sung mana*!"

*Bổ sung mana: Trong "Fate/stay night", chủ nhân phải cung cấp năng lượng (mana) cho người hầu để họ tồn tại và chiến đấu. Để truyền mana, hai người cần phải có tiếp xúc cơ thể trực tiếp. Trong đó, Shirou và Arthur không có khả năng truyền mana chỉ qua tiếp xúc cơ thể, nên họ phải truyền năng lượng bằng cách "giao lưu có chiều sâu".

Đang mở kênh liên lạc, Trịnh Hiên nghe vậy suýt nữa nuốt luôn kẹo cao su đang nhai trong miệng. Người máy của hắn cũng chấn động, tựa như cảm nhận được tâm trạng hoảng sợ của chủ nhân.

"Anh học chữ bổ sung mana từ đâu vậy?" Trong kênh liên lạc, Từ Cảnh Hi nói hộ tiếng lòng mọi người.

"Không phải là bổ sung năng lượng sao?" Hoàng Thiếu Thiên khó hiểu, "Này không quan trọng, nhanh nhanh ai có dư năng lượng không? Chậm chạp nữa là tui sẽ rơi á! Mau lên mau lên mà chiến hạm hậu cần đâu?"

"Còn ở ngoài điểm nhảy vọt." Dụ Văn Châu bất đắc dĩ nói. Cho dù ở nơi vũ trụ xa xôi hẻo lánh này, tín hiệu truyền đi sẽ có chút sai lệch, nhưng ngữ điệu bình thản của Dụ Văn Châu vẫn có thể trấn an Hoàng Thiếu Thiên và nhóm đội viên bị hắn làm hoảng sợ, "Thiếu Thiên, cậu bay quá nhanh."

"Có chút." Hoàng Thiếu Thiên lầu bầu, "Nhưng chúng ta phát hiện khu mỏ quặng mới nha, chắc chắn là người đầu tiên! Ngẫm lại còn thấy có chút kích động đâu đúng không đội trưởng........."

"Trước đừng kích động." Dụ Văn Châu hỏi, "Cậu còn duy trì được bao lâu?"

"207 giây." Hoàng Thiếu Thiên nhanh chóng đáp, "Cho nên 207 không đúng 205 giây nữa mà không ai tới, Dạ Vũ Thanh Phiền sẽ nằm ôm khu mỏ quặng mới thiệt á! Hiện tại là 200 giây! 199! 197!"

Trước khi mọi người trong kênh liên lạc sụp đổ, Dụ Văn Châu như thường lệ lại cứu mọi người.

"Cậu ở đó đừng nhúc nhích." Anh nói, "Tôi tới 'bổ sung mana' cho cậu."

Trịnh Hiên: "Phốc..."

Trong các đội khảo sát hành tinh mới ở khu vực hắc ám của vũ trụ, hạm đội Lam Vũ khá là nổi bật. Những năm gần đây, dấu chân bọn họ trải rộng đến tận cùng tinh hệ Thập Tự Vinh Quang, để lại dấu ấn trong sách lịch sử và bản đồ vũ trụ, góp phần vào dòng sông nước mắt của các học sinh. Chưa kể đến danh sách các phát hiện mới hay những chiến dịch sáng lạn huy hoàng, chỉ nhắc tới những câu nói nổi tiếng của Hoàng Thiếu Thiên, một trong hai nhân vật thủ lĩnh, cũng đủ để khiến các học sinh phải học thuộc lòng hận không thể đập mở đầu mình ra, kéo lưỡi dài mười thước, mới có thể thuận lợi đọc hết từ đầu tới cuối.

Lần này, bọn họ tới một tiểu tinh hệ chưa được khai phá. Sau khi xuyên qua điểm nhảy vọt, người điều khiển và người máy có trình độ cao thể hiện ưu điểm của bọn họ, đội hình chuyển thành một đường vòng cung dài nhưng có trật tự trong vũ trụ.

Đi đầu là Hoàng Thiếu Thiên và người máy Dạ Vũ Thanh Phiền của hắn. Hành động của hắn thường khiến người ta theo không kịp, nhưng chưa bao giờ lỗ mãng; thường sẽ khiến mọi người trải qua một khoảng thời gian mới nhận ra ý đồ của hắn sau những hành động nhìn như vội vàng xao động. Thường thì đó cũng là lúc kết thúc. Tựa như lần này, Hoàng Thiếu Thiên lại thành công tìm được địa điểm khu mỏ quặng sau hai ngày vũ trụ, trước khi thiên thể trong chu kỳ vận chuyển thay đổi vị trí. Điều này giúp bọn họ có thể thăm dò nơi đây trước bất cứ hạm đội nào đã tiến vào tinh hệ này.

Cái giá của thành tựu này chính là, bởi vì Dạ Vũ Thanh Phiền bay quá nhanh, khiến khoảng cách với đội tiếp tế trở nên quá xa, nên trước mắt đã sắp hết năng lượng.

Nghiêm túc mà nói, Sách Khắc Tát Nhĩ - người máy của quan chỉ huy hạm đội Lam Vũ Dụ Văn Châu - không phát triển về mặt tốc độ. Hiện tại, nó là người máy duy nhất có thể tới kịp để tiếp tế Dạ Vũ Thanh Phiền, hoàn toàn chỉ vì nó tới bằng một điểm nhảy vọt khác.

Trước khi đếm ngược xuống tới 100, Hoàng Thiếu Thiên thấy được người máy kia trong cửa sổ cảm ứng thị giác. Dưới ánh sáng của hằng tinh, Sách Khắc Tát Nhĩ hiển lộ ra màu trắng bạc chói mắt. Trong mắt thẩm mỹ của một số người, nó nhìn quá sắc bén khiến người ta sợ hãi, nhưng Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy nó như vậy là vừa vặn, ngược lại còn vô cùng đẹp.

"Đội trưởng đội trưởng anh rốt cuộc đã đến!" Hoàng Thiếu Thiên cẩn thận điều khiển Dạ Vũ Thanh Phiền nghênh đón, "Mau cứu tui trong dầu sôi lửa bỏng nha còn có 100 giây... 98 giây..."

"Kênh." Dụ Văn Châu nhắc nhở hắn.

Hoàng Thiếu Thiên lập tức rời khỏi kênh đội ngũ, tiến vào kênh cá nhân, nên cũng không nghe thấy câu của Trịnh Hiên: "Cầu nhiều chuyện cầu truyền hình trực tiếp bổ sung mana nha!!!"

Các đội viên Lam Vũ khác còn trên đường chạy tới, cách nơi này khá xa, một số người còn chưa đi qua điểm nhảy vọt. Dụ Văn Châu nghiêm túc nói một câu vào kênh đội ngũ: "Nghiêm túc bay tới, đừng phân tâm."

Sau đó, anh cũng chuyển đến kênh cá nhân của Hoàng Thiếu Thiên.

"Anh có thể đặt khối năng lượng vào ống phóng tên lửa không?" Hoàng Thiếu Thiên trông mong nói, "88 giây... Tui cảm thấy sắp rơi xuống..."

Dụ Văn Châu nói: "Thật ra tôi không đem theo khối năng lượng."

Hoàng Thiếu Thiên suýt rơi xuống thật. Hắn giãy dụa lần nữa: "Nếu anh muốn thưởng thức bộ dạng Dạ Vũ Thanh Phiền lăn lộn trong khu mỏ quặng, chỗ ngồi này thật không tệ... Nhưng mà tui vẫn muốn nói má nó anh đùa tui à!"

"Không đùa cậu." Dụ Văn Châu thong thả điều khiển Sách Khắc Tát Nhĩ lại gần sát, "Tôi chuẩn bị truyền cho cậu năng lượng dự trữ. Năng lượng dự trữ của Sách Khắc Tát Nhĩ rất nhiều, đủ cho hai chúng ta chờ đến khi chiến hạm hậu cần tới."

"Liên kết... Tui chưa bao giờ thử qua." Hoàng Thiếu Thiên hơi khựng lại, rồi nhanh chóng quyết định, "Dù sao dù sao cũng tốt hơn là bị rơi xuống, cần liên kết thì liên kết đi! Nhưng nói trước, tui chỉ đọc qua những điều cần chú ý trong sách, cơ bản đã quên sạch nha..."

"Không sao." Dụ Văn Châu cười cười, "Cậu làm theo lời tôi là được."

Từ giọng điệu giống như thường ngày của anh, Hoàng Thiếu Thiên như nghe ra ý nào đó, không nhịn được mà rùng mình.

Liên kết là một cách để chia sẻ năng lượng dự trữ giữa hai người máy, nhưng vì thao tác quá khó mà rất ít người làm... Dù sao nếu không phải thăm dò tinh hệ mới, sẽ không bao giờ có chuyện hết khối năng lượng. Giờ phút này, pháo phù du của người máy Sách Khắc Tát Nhĩ nối vào người máy Dạ Vũ Thanh Phiền. Hoàng Thiếu Thiên chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó tầm nhìn điều khiển dần dần sáng lên. Thời gian đếm ngược do tổn hao năng lượng ngừng lại, rồi nhanh chóng tăng lên, chớp mắt đã nhảy đến 600 giây.

"Xong rồi!" Hoàng Thiếu Thiên vui sướng nói trong kênh, "Liên kết thật đơn giản, cứ vậy là xong? Đợi lát nữa hết năng lượng thì lại nối một tí?"

"Đây chỉ là mới bắt đầu." Dụ Văn Châu chậm rãi nói.

Pháo phù du kia bắt đầu chậm rãi trượt xuống, từ từ trượt qua khoang điều khiển của Dạ Vũ Thanh Phiền, cuối cùng đặt phía trên lò phản ứng... nếu ví von với cơ thể người, thì là vị trí trái tim của người máy. Hoàng Thiếu Thiên cảm giác có một vài tuyến liên kết chui vào khung máy của Dạ Vũ Thanh Phiền. Đối với người điều khiển có thể cảm nhận toàn bộ khung máy, loại cảm giác này rất kỳ diệu, cơ hồ có thể khiến hắn theo dõi mỗi một biến hóa của Sách Khắc Tát Nhĩ.

Sách Khắc Tát Nhĩ tỏ vẻ vô cùng bình tĩnh, nhưng lại cảm giác như khá sốt ruột.

"Thả lỏng." Thanh âm Dụ Văn Châu trong kênh cá nhân càng rõ ràng, giọng nói dịu dàng vang lên bên tai Hoàng Thiếu Thiên, "Đây là sự chuẩn bị thiết yếu."

"Tui có gì mà cần thả lỏng, Dạ Vũ Thanh Phiền thả lỏng mới đúng..."

Hoàng Thiếu Thiên còn chưa nói hết câu, đã cảm nhận được một cảm xúc kỳ lạ nơi ngực... Đó không phải là từ ngực hắn, cũng không phải cảm xúc của hắn, mà là Dạ Vũ Thanh Phiền. Sâu trong khung máy, bộ phận quan trọng nhất của Dạ Vũ Thanh Phiền đang dần dần mở ra vì Sách Khắc Tát Nhĩ, pháo phù du phía trên lò phản ứng đang chậm rãi di chuyển thực hiện chức trách này.

Người máy không có nhịp tim. Nhưng giờ đây, chấn động từ lò phản ứng của họ chạm vào nhau, như hai con tim tựa sát hòa cùng nhịp đập.

"Tim tui đập hơi nhanh." Hoàng Thiếu Thiên thì thào. Nhiệt độ trong Dạ Vũ Thanh Phiền tăng cao, dù chưa tới mức quá nóng... “Anh rốt cuộc làm gì vậy? Sao tui cứ thấy không bình thường."

"Đây chính là liên kết, rồi cậu sẽ quen." Dụ Văn Châu điều khiển pháo phù du, khiến nó nhẹ nhàng lướt qua mặt ngoài khoang điều khiển.

"Chờ đã, sao anh lại sờ mặt Dạ Vũ Thanh Phiền, không đúng, khoang điều khiển..." Hoàng Thiếu Thiên mở to hai mắt, "Hiệu quả của cửa sổ quá kinh dị! Tui thấy họng pháo lướt qua trước mắt nè!"

"Đừng để ý, tôi cũng là lần đầu liên kết, nên cần dùng tay để cảm nhận." Dụ Văn Châu nói một cách hời hợt.

Hoàng Thiếu Thiên sâu sắc cảm thấy thật không đáng tin. Hắn liếc nhìn con số 900 giây đếm ngược, im lặng chuẩn bị tinh thần sẵn sàng rơi xuống.

Nhưng sau đó Sách Khắc Tát Nhĩ không có động tác dư thừa nào khác. Ống pháo phù du dùng để liên kết biến từ một thành hai, những người điều khiển thường nói pháo phù du của người máy tựa như hai tay của nó. Vậy nên, hiện tại hai tay của Sách Khắc Tát Nhĩ đều dùng để liên kết. Nhờ những thao tác trên, người máy Dạ Vũ Thanh Phiền dần dần hoạt động, những luồng gió nóng trong khoang điều khiển khiến trán Hoàng Thiếu Thiên đổ đầy mồ hôi.

Sau đó, một ống pháo phù du của Sách Khắc Tát Nhĩ tiếp tục trượt xuống dưới, cuối cùng hướng đến bộ phận kết nối năng lượng của Dạ Vũ Thanh Phiền.

Khi pháo phù du nắm trong tay phần phía ngoài của bộ phận kết nối, Hoàng Thiếu Thiên suýt nữa nhảy dựng lên trong khoang điều khiển. Vai trò của bộ phận kết nối rất quan trọng, nó là trung tâm năng lượng của người máy, giờ phút này lại bị một người máy khác - mặc dù là Sách Khắc Tát Nhĩ thân thuộc nhất - nắm trong tay, suýt nữa khiến chút năng lượng còn sót lại của Dạ Vũ Thanh Phiền di chuyển ngược dòng.

"Anh anh anh đang làm gì vậy?" Hoàng Thiếu Thiên nói năng lộn xộn. Đối với hắn, chuyện này quá là ly kỳ, "Liên kết cũng không cần dùng đến bộ phận kết nối đi? Không phải Sách Khắc Tát Nhĩ liên kết qua là được rồi sao?"

"Cậu chắc chắn ngủ gục trong lớp chiến thuật." Dụ Văn Châu thở dài, "Liên kết không đơn giản là một người máy chuyển giao năng lượng dự trữ vào một người máy khác. Nó là một quá trình yêu cầu cả hai bên tham gia, bắt buộc dòng tuần hoàn năng lượng của cả hai phải đồng bộ, đạt tới sự hài hòa về máy móc, mới có thể tránh ảnh hưởng đến hiệu suất người máy."

"Nghe anh hết." Về mặt này, Hoàng Thiếu Thiên rất ngoan, không biết thì dựa cột mà nghe. Nhưng hắn vẫn không quên trào phúng: "Cái gì mà hài hòa về máy móc, nghe thiệt kỳ quái!"

"Ừm, đó không phải là thuật ngữ." Dụ Văn Châu ngẫm nghĩ, "Chỉ là... một cách hình dung. Tôi cảm thấy khá chính xác."

Hoàng Thiếu Thiên nhìn chằm chằm Sách Khắc Tát Nhĩ ngoài cửa sổ, hai gò má ửng hồng. Nhiệt độ của Dạ Vũ Thanh Phiền trực tiếp ảnh hưởng đến trạng thái của người điều khiển. Cho dù đây là sự chuyển động năng lượng khiến người vui sướng, hắn vẫn cảm thấy nóng. Khi tuần hoàn năng lượng của Dạ Vũ Thanh Phiền đang dần đồng bộ với Sách Khắc Tát Nhĩ, Hoàng Thiếu Thiên nhìn chăm chú người điều khiển trong người máy màu trắng bạc. Tiếc là trong trạng thái tiết kiệm năng lượng này, hắn không thể mở kết nối giữa hai cửa sổ.

Nghĩ đến đây, Hoàng Thiếu Thiên liếc nhìn số liệu, phát hiện nó đã rơi xuống dưới 300 giây.

"Hình như lại sắp hết năng lượng." Hắn nói trong kênh liên lạc, "Lại sờ thêm một lần nữa đi!"

"Kia chỉ là bổ sung năng lượng tạm thời, chỉ có tác dụng lần đầu." Dụ Văn Châu trả lời, "Nhưng đừng nóng vội, cậu còn bao lâu?"

"287 giây." Hoàng Thiếu Thiên nói, "Còn phải chuẩn bị bao lâu nữa? Tui cảm thấy tuần hoàn năng lượng của Dạ Vũ Thanh Phiền cũng được rồi."

"Chờ tí nữa." Dụ Văn Châu nói, "Bộ phận lưu trữ năng lượng của Dạ Vũ Thanh Phiền còn chưa chuẩn bị xong."

"Cái đó cũng cần chuẩn bị? Không phải trực tiếp liên kết là được?" Hoàng Thiếu Thiên không hiểu, "Khối năng lượng đều là từ khoang điều khiển. Tui còn chưa bao giờ sử dụng bộ phận lưu trữ năng lượng."

"Chưa bao giờ dùng qua là đúng. Chỗ đó vốn không phải thiết kế để liên kết." Dụ Văn Châu điều khiển một ống pháo phù du khác kéo dài, vòng ra phía sau Dạ Vũ Thanh Phiền, đặt lên bộ phận lưu trữ năng lượng, "Nó bây giờ không chứa được bộ phận kết nối của Sách Khắc Tát Nhĩ."

Hoàng Thiếu Thiên di chuyển góc nhìn của cửa sổ. Hắn biết với dòng tuần hoàn năng lượng cực nhanh của Dạ Vũ Thanh Phiền, bộ phận kết nối của nó đã sẵn sàng, giờ xem ra bộ phận kết nối của Sách Khắc Tát Nhĩ cũng đã sẵn sàng. Hoàng Thiếu Thiên nhìn bộ phận kết nối của Sách Khắc Tát Nhĩ, lại nhìn bộ phận lưu trữ năng lượng của Dạ Vũ Thanh Phiền, cảm thấy có chút không thích hợp.

"Cái kia, đội trưởng." Hoàng Thiếu Thiên chần chờ nói, "Anh chắc chắn liên kết được? Kích thước hai bên không xứng đôi nha..."

"Trong sách nói mỗi lần liên kết đều sẽ gặp vấn đề này." Dụ Văn Châu trấn an, "Nhưng chỉ cần chuẩn bị sẵn sàng, người máy sẽ không bị tổn thương."

Hoàng Thiếu Thiên vẫn còn hơi lo lắng, nhưng hắn tin tưởng phán đoán của Dụ Văn Châu. Pháo phù du của Sách Khắc Tát Nhĩ đã tới gần bộ phận lưu trữ năng lượng. Trong nhát mắt, một số ống máy móc từ pháo phù du vươn vào bộ phận lưu trữ năng lượng của Dạ Vũ Thanh Phiền.

Hoàng Thiếu Thiên đứng ngồi không yên trong khoang điều khiển. Dạ Vũ Thanh Phiền là lần đầu tiên bị người máy khác xâm nhập. Nó phải hoàn toàn tin tưởng giao cả cơ thể cho một người máy khác, mà cảm giác và trách nhiệm này lại được truyền chi tiết cho người điều khiển. Hoàng Thiếu Thiên cố nhịn không bắn Sách Khắc Tát Nhĩ một phát cho văng ra, khống chế vòng tuần hoàn năng lượng của Dạ Vũ Thanh Phiền, khiến nó tiếp nhận đối phương.

Cấu tạo của bộ phận lưu trữ năng lượng quả thật thần kỳ. Cấu trúc nhìn như chặt chẽ kia, dưới sự giúp đỡ của pháo phù du Sách Khắc Tát Nhĩ, từ từ buông lỏng. Ngay cả Hoàng Thiếu Thiên cũng kinh ngạc với sự biến hóa này của Dạ Vũ Thanh Phiền. Từ một chùm ống máy vươn vào bộ phận lưu trữ năng lượng, dần dần biến thành hai chùm. Bọn chúng điều chỉnh cấu trúc bên trong Dạ Vũ Thanh Phiền, giúp chuẩn bị sẵn sàng cho sự xâm nhập của bộ phận kết nối.

Khi con số giảm còn 50 giây, đã có bốn chùm máy móc hoạt động trong bộ phận lưu trữ năng lượng.

Cảm giác của Hoàng Thiếu Thiên lúc này không hẳn là tốt, nhưng cũng không quá tệ. Hắn chưa từng gặp Dạ Vũ Thanh Phiền thiếu khả năng chiến đấu như vậy, gần như là giao phó toàn bộ người máy cho Sách Khắc Tát Nhĩ, giao phó cho Dụ Văn Châu... Trong ký ức đã mơ hồ của hắn về trường quân đội, hắn nhớ mang máng giáo sư đã từng nói, liên kết chỉ có thể diễn ra giữa hai người máy và người điều khiển vô cùng quen thuộc với nhau.

"Đó là một nghi thức thần thánh." Giáo sư lớp chiến thuật không biết đã sống bao lâu nhưng vẫn nhìn rất trẻ, "Đừng có cười. Có lẽ các em cảm thấy này chẳng là gì... nhưng khi các em thật sự liên kết với người máy khác, các em sẽ hiểu ý của tôi."

"Đó không phải chỉ là quá trình bổ sung năng lượng sao?" Có sinh viên lớn tiếng hỏi từ phía dưới.

"Đúng, nhưng không chỉ vậy." Giáo sư gõ gõ màn hình, "Liên kết, là chia sẻ tất cả của người máy, là sự ăn ý và tín nhiệm tuyệt đối. Có lẽ các em vĩnh viễn cũng không tìm được người điều khiển có thể thực hiện liên kết với mình... Một ngày nào đó, các em sẽ hiểu rõ ý nghĩa trân quý kia."

Sinh viên quân đội nhỏ tuổi Hoàng Thiếu Thiên ngáp một cái, lại nằm đè lên màn hình ánh sáng của mình, ngủ thiếp đi.

Khi Hoàng Thiếu Thiên tỉnh lại từ trong dòng ký ức, quay lại trong khoang điều khiển của Dạ Vũ Thanh Phiền, con số chỉ còn 10 giây. Nhưng hắn dường như không nóng nảy.

"Có thể bắt đầu chưa?" Hoàng Thiếu Thiên hỏi.

"Có thể." Dụ Văn Châu khẽ đáp, "Chuẩn bị sẵn sàng, tôi sắp liên kết."

Toàn bộ thần kinh của Hoàng Thiếu Thiên đều căng thẳng, tựa như vòng tuần hoàn của Dạ Vũ Thanh Phiền đã tăng lên tốc độ nhanh nhất. Hắn nhìn con số trên màn hình đếm ngược, năm, bốn, ba, hai...

Bộ phận kết nối xông vào bộ phận lưu trữ năng lượng.

Nếu là ngày hôm qua, Hoàng Thiếu Thiên tuyệt đối sẽ không tin mình lại khẩn trương như vậy khi ở trong khoang điều khiển. Hắn vốn là đại diện tiêu biểu của kiểu người theo chủ nghĩa cơ hội, gặp chuyện không sợ hãi là tố chất cơ bản... Nhưng khi bộ phận lưu trữ năng lượng chứa đựng bộ phận kết nối của Sách Khắc Tát Nhĩ, cả người Hoàng Thiếu Thiên như chìm đắm trong dòng thác năng lượng nóng bỏng của Dạ Vũ Thanh Phiền. Mặc dù đây chỉ là phản ánh ý thức của người điều khiển, nhưng cảm giác bị nuốt trọn này quá chân thực, khi hắn tỉnh lại, chỉ thấy điểm sáng lấp lóe liên tục trong kênh liên lạc.

"Cảm giác ổn chứ?" Dụ Văn Châu hỏi nhỏ.

"Tui không sao..." Hoàng Thiếu Thiên vô thức lau mồ hôi, "Tui có nói gì à?"

"Không có." Dụ Văn Châu ngừng một chút, "Cậu thở hơi gấp. Muốn tôi điều khiển Sách Khắc Tát Nhĩ chậm một chút không?"

"Không cần... Cái gì chậm một chút?" Hoàng Thiếu Thiên kinh hãi, hắn thật không muốn trải nghiệm cảm giác vừa nãy một lần nữa, "Không phải đã liên kết xong rồi sao?"

"Bộ phận kết nối đã tiến vào bộ phận lưu trữ năng lượng, nhưng liên kết chưa được thành lập hoàn chỉnh." Dụ Văn Châu kiên nhẫn nói, "Giữa hai người máy vẫn tồn tại hai vòng tuần hoàn năng lượng. Chúng ta phải khiến chúng hoàn toàn đồng bộ, lúc ấy mới có thể truyền năng lượng vào."

"Được, dù sao đã tới nước này..." Hoàng Thiếu Thiên cảm giác cả người không còn sức lực, nhưng vòng tuần hoàn của Dạ Vũ Thanh Phiền vẫn tràn trề sức sống, không giống như đang bị xâm nhập... Chẳng thà nói sự kết nối người máy khiến nó trở nên càng sinh động, ít ra con số đếm ngược đã biến mất, chứng minh sự truyền năng lượng bước đầu có hiệu quả: "Nhưng anh kiềm chế một chút, chúng ta đều là lần đầu nha!"

"Tôi sẽ nhẹ nhàng một chút." Dụ Văn Châu vừa cười vừa nói.

Hoàng Thiếu Thiên chưa kịp hiểu thâm ý trong câu này, bộ phận kết nối của Sách Khắc Tát Nhĩ đã rút ra khỏi bộ phận lưu trữ năng lượng của Dạ Vũ Thanh Phiền. Một giây sau, nó lại tiến vào, lần này còn sâu hơn lần trước. Hoàng Thiếu Thiên hít sâu một hơi, số liệu trong màn hình nhảy loạn. Quá trình này lập đi lập lại nhiều lần, càng lúc càng nhanh, về sau gần như không có thời gian cho người ta thở dốc. Hoàng Thiếu Thiên chỉ cảm thấy dòng năng lượng của Dạ Vũ Thanh Phiền như sắp sôi trào. Hắn không thể không thả lỏng đầu óc, để tránh cho mình và người máy trở nên quá nóng.

Hoàng Thiếu Thiên vẫn có thể quan sát hoàn cảnh bên ngoài thông qua cửa sổ. Ánh sáng lạnh lẽo của vũ trụ chiếu lên hai người máy, bọn chúng liên kết chặt chẽ vô cùng, tựa như hòa thành một thể giữa trời sao. Hoàng Thiếu Thiên tiếc nuối hiện không thể mở kênh liên lạc hình ảnh. Mặc dù hắn hiện tại không quá bình tĩnh, nhưng lúc này vẫn muốn nhìn thấy Dụ Văn Châu.

Hoàng Thiếu Thiên nhìn khoang điều khiển của Sách Khắc Tát Nhĩ. Nơi khuôn mặt của người máy có một cổng ra vào dành riêng cho khoang điều khiển, tựa như là miệng của người máy.

Một trận chấn động cắt đứt trí tưởng tượng của hắn. Hoàng Thiếu Thiên nhận ra là pháo phù du của Sách Khắc Tát Nhĩ đang xoa nắn bộ phận kết nối của Dạ Vũ Thanh Phiền, mà bộ phận kết nối của đối phương vẫn đang di chuyển trong bộ phận lưu trữ năng lượng của người máy mình.

"Chờ đã..." Hoàng Thiếu Thiên phàn nàn một cách yếu ớt, "Đừng đụng tới bộ phận kết nối nữa, tui cảm giác năng lượng sắp tiết ra ngoài..."

"Tiết ra một chút cũng không sao." Dụ Văn Châu nói, có lẽ là ảo giác của Hoàng Thiếu Thiên, hắn cảm thấy giọng của đối phương không ổn lắm, "Trong trạng thái hiện tại, năng lượng tiết ra chỉ là tàn dư còn sót lại trong bộ phận kết nối... Liên kết chân chính sắp thành công rồi."

Hoàng Thiếu Thiên đã gần như từ bỏ suy nghĩ. Năng lượng tiết ra, dù chỉ một phần nhỏ, cũng sẽ khiến người máy suy yếu. Hắn căn bản không thể kiểm soát loại cảm giác này. Pháo phù du di chuyển lên xuống bộ phận kết nối của Dạ Vũ Thanh Phiền. Đồng thời, bộ phận kết nối của Sách Khắc Tát Nhĩ tiếp tục di chuyển mạnh mẽ trong bộ phận lưu trữ năng lượng. Hai động tác này đem đến cảm xúc mãnh liệt cho người máy lẫn người điều khiển. Hoàng Thiếu Thiên cố gắng duy trì sự tỉnh táo, không để cho vòng xoáy cảm xúc cuốn trôi đi.

Vòng tuần hoàn của Dạ Vũ Thanh Phiền nhanh chóng vượt ngưỡng giá trị. Khi Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy năng lượng sắp tràn khỏi bộ phận kết nối, pháo phù du của Sách Khắc Tát Nhĩ lại ngăn cản điều đó xảy ra.

Trước khi dòng năng lượng tràn ra, Hoàng Thiếu Thiên hoàn toàn không muốn vậy. Nhưng giờ phút này bị mạnh mẽ ngăn chặn, hắn chỉ muốn dòng năng lượng kia được thoải mái tiết ra.

Nhưng Hoàng Thiếu Thiên không dừng ở trạng thái này quá lâu. Bộ phận lưu trữ năng lượng của Dạ Vũ Thanh Phiền đã gần như đồng bộ với bộ phận kết nối của đối phương, từng thiết bị bên trong dần dần mở ra, cho đến khi vòng tuần hoàn hai bên đạt tới số liệu vô cùng tương tự. Hoàng Thiếu Thiên nghe được tiếng thở dốc của Dụ Văn Châu trong kênh liên lạc, đối phương không nói gì, nhưng hắn dường như cảm nhận được thời khắc đó đã đến.

Lần cuối cùng, bộ phận kết nối của Sách Khắc Tát Nhĩ chôn sâu trong bộ phận lưu trữ năng lượng. Bộ phận lưu trữ năng lượng của Dạ Vũ Thanh Phiền trong khoảng khắc đó nhanh chóng xiết lại, bao bọc lấy thiết bị đang đâm thẳng tới hạch tâm kia. Vô số ống phụ trợ lao ra từ người máy Sách Khắc Tát Nhĩ, bắt chặt lấy Dạ Vũ Thanh Phiền. Vỏ ngoài của hai người máy lấp lánh ánh sáng, rực rỡ hơn cả những hằng tinh chiếu sáng vạn dặm trong vũ trụ.

Đó là một cái ôm không ngần ngại giữa trời sao.

Trong lúc mê muội, Hoàng Thiếu Thiên cảm nhận được một dòng năng lượng trào dâng từ bộ phận kết nối của Sách Khắc Tát Nhĩ, lao thẳng tới hạch tâm của Dạ Vũ Thanh Phiền. Dòng năng lượng không có nhiệt độ hay xúc cảm, nhưng hắn vẫn cảm thấy cả người máy nóng bỏng như muốn hòa tan. Khi tai Hoàng Thiếu Thiên đang ong ong, trước mặt lại nhảy ra một cửa sổ giao diện, hắn mất mấy giây mới nhận ra đó là gì... Kênh liên lạc hình ảnh giữa Sách Khắc Tát Nhĩ và Dạ Vũ Thanh Phiền được mở ra.

Dụ Văn Châu trong khoang điều khiển xuất hiện trước mắt. Tóc của Dụ Văn Châu hơi rối, vô số số liệu chạy xung quanh anh, nét mặt chăm chú, ánh mắt sáng ngời, tựa như vượt qua không gian và sóng điện tử, chiếu vào mắt Hoàng Thiếu Thiên.

Kênh liên lạc tràn đầy tạp âm, Hoàng Thiếu Thiên nhìn thấy môi đối phương khẽ cử động, như đang nói: Thiếu Thiên.

Hình ảnh này chỉ kéo dài một giây, sau đó nhanh chóng hóa thành tia sáng biến mất khỏi cửa sổ do không chịu nổi chấn động kịch liệt từ vòng tuần hoàn năng lượng. Hoàng Thiếu Thiên thở hổn hển, cảm nhận được cả người máy đang dần dần khôi phục. Phần lớn năng lượng từ Sách Khắc Tát Nhĩ đã tiến vào vòng tuần hoàn, chỉ có số ít còn lưu lại trong bộ phận lưu trữ năng lượng, mà bộ phận kết nối của Sách Khắc Tát Nhĩ đã chậm rãi trượt ra ngoài.

Liên kết hoàn thành.

Sự mỏi mệt chưa từng có từ trước đến nay khiến cho Hoàng Thiếu Thiên ngã ra ghế điều khiển, không muốn cử động chút nào. Nhưng khóe mắt hắn nhìn thấy người máy Sách Khắc Tát Nhĩ hơi di chuyển, đổi một tư thế khác.

... Anh ta còn muốn làm gì? Hoàng Thiếu Thiên mệt mỏi tự hỏi.

Hắn không thắc mắc quá lâu. Người máy Sách Khắc Tát Nhĩ lại gần trước mặt Dạ Vũ Thanh Phiền, hai khoang điều khiển kề cận, sau đó hai cổng ra vào dính sát vào nhau. Hoàng Thiếu Thiên cảm giác cả khoang đều run lên. Một giây sau, cổng ra vào của khoang điều khiển Dạ Vũ Thanh Phiền mở ra.

Dụ Văn Châu đi tới từ khoang điều khiển của Sách Khắc Tát Nhĩ, mỉm cười hỏi: "Cảm giác thế nào?"

"Rất kỳ quái!" Hoàng Thiếu Thiên phàn nàn, "Tui chưa cảm thấy như vậy bao giờ. Được rồi, thật ra không tệ đến vậy..."

Âm thanh của hắn càng lúc càng nhỏ, cuối cùng thừa nhận: "Cũng rất khá."

Dụ Văn Châu xoa rối tóc hắn. Không còn là giữa hai người máy, lần này là một nụ hôn giữa hai con người.

- Hết -

Vậy là "Thời đại XX hệ liệt" đã chính thức kết thúc.
Hẹn gặp lại mọi người ở các fic khác nha.
 
Last edited:

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#2
Chời mẹ, tui liên tưởng tào lao nãy giờ....
 

Bình luận bằng Facebook