Hoàn [Song Diệp 2021] [Diệp All] Hậu Cung XX Truyện

Neko-chan

Thập Niên Chi Dương, Nhất Diệp Tri Thu
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
291
Số lượt thích
2,293
Fan não tàn của
Diệp thần Tán ca
#1
Tác giả: evergreen
Edit: @Neko-chan
Beta: @Neko-chan

Hậu Cung XX Truyện

THƯỢNG

Trời yên biển lặng, thiên hạ thái bình. Vị đế vương trẻ tuổi ngồi trong thâm cung, thở một hơi thật dài trước màn hình máy tính.

Vì sao trong hậu cung lại có máy tính?

A. Đây nhất định là truyện xuyên không
B. Không cần để ý tiểu tiết
C. Ai nghiêm túc người đó thua

Mời chọn một trong các đáp án trên.

“Hoàng thượng vẫn chưa đoán được mật mã ạ?” Staff hậu cung Kiều Nhất Phàm lo âu hỏi, “Ngài đã ngồi đoán một hồi lâu.”

“Không đoán ra được.” Diệp Tu thân là cửu ngũ chí tôn buồn bực nói, “Trẫm đã thử sinh nhật Thái hậu sinh nhật trẫm sinh nhật Trấn Quốc công sinh nhật Trưởng công chúa. . . Đều không đúng.”

“Nếu không người đi hỏi trực tiếp Thái hậu?” Thấy thiên tử mặt ủ mày chau, Kiều Nhất Phàm đề nghị. “Thái hậu đã đặt mật khẩu cho máy tính, không chơi game để uy hiếp ngài, xem ra là không đạt được mục đích thề không bỏ qua. Ngài ấy muốn người làm gì, người đồng ý là được.”

“Bà ấy còn có thể muốn trẫm làm gì. . .” Hoàng đế lẩm bẩm, nhưng vẫn đứng lên, “Đi Từ Ninh cung!”

Trong Từ Ninh cung, Thái hậu đang trò chuyện với Trưởng công chúa, Trấn Quốc công thì có staff thông báo, Hoàng thượng tới.

“Đến hỏi mật khẩu hả?” Thấy Hoàng đế tới, Thái hậu Trần Quả liếc mắt.

“Thái hậu anh minh.” Hoàng đế thành trả lời thành thật.

“Muốn mật khẩu thì dễ thôi. Ngươi sinh được Thái tử cho ai gia, mặc kệ ngươi tùy tiện chơi trò chơi!”

“Hai chuyện này thì có liên quan gì?” Hoàng đế buồn bực.

“Sao lại không liên quan được?!” Thái hậu tức giận vỗ bàn, “Hoàng đế ngươi mặc dù không phải ta sinh, nhưng mấy năm nay ta đối với ngươi cũng coi như đào tim đào phổi đi? Ngươi sao lại không thể khiến ai gia bớt lo như thế này! Chưa tính mỗi ngày không vào triều không hỏi chuyện chỉ lo chơi game, dù sao triều chính có người quản hộ ngươi. . . Nhưng ngươi đã đăng cơ 10 năm, hậu cung một đống, có đứa bé cũng sinh không ra, thế là thế nào?”

“Không sinh được ngài đi hỏi hậu cung chứ,” Hoàng đế vẻ mặt bất đắc dĩ, “Có chuyện gì liên quan tới ta đâu?”

“Hậu cung ba ngàn ngươi cũng không ngủ lấy một người, sao chuyện này không liên quan tới ngươi được!”

“Thái hậu ngài cũng biết, không phải trẫm không muốn ngủ, là hậu cung không cho trẫm ngủ. . .”

“Được rồi không cần ngươi nói nữa, lúc nào sinh được đứa con thì khi đó sẽ cho ngươi mật khẩu! Không thương lượng!”

“. . .”

Từ chỗ Thái hậu gặp phải trở ngại mà về, Hoàng đế xoay quanh máy tính thở ngắn than dài nửa ngày, ngay cả cơm cũng không muốn ăn.

“Ta nói ngươi cần phải làm đến mức này sao,” Staff hậu cung Ngụy Sâm kinh bỉ nói, “Chỉ là ngủ một giấc mà thôi, ngủ một giấc rất khó sao? Ngươi không làm thì để lão phu thay ngươi làm. . .”

“Người đâu, dẫn nghịch tặc này xuống chém.”

“Đậu má bệ hạ tha mạng, lão phu chỉ là nói đùa!”

“. . .”

Ồn ào biến im lặng, Ngụy Sâm trở về từ cõi chết, Hoàng đế lại đứng dậy, rốt cuộc hạ quyết tâm.

“Vì chơi game, hậu cung không phải không thể ngủ.” Hoàng đế kiên định nói.

“Bệ hạ anh minh.” Ngụy Sâm được miễn tội chết, vội vàng biểu hiện sự nịnh hót của mình, “Hoàng thượng muốn ngủ ai trước?”

“Đứng đầu hậu cung là Hoàng hậu, trẫm quyết định ngủ Hoàng hậu trước.” Hoàng đế không chút do dự nói, sau một lát lại bắt đầu hoang mang, “. . . Hoàng hậu bổn triều là ai vậy?”

Ngụy Sâm im lặng, mà ngay lúc này ngoài cửa xuất hiện một người, chẳng hiểu sao cũng không có ai thông báo.

“Hoàng thượng, các lão thần lại đang ở ngoài điện Kim Loan liên minh thỉnh cầu ngài thượng triều chấp chính. Ngài ngày mai vào triều không?” Dụ Văn Châu vừa tới đã đi thẳng vào vấn đề.

“Trẫm đã bao lâu không vào triều rồi?” Diệp Tu suy nghĩ một chút.

“Bẩm Hoàng thượng, từ lúc đăng cơ đến nay ngài chưa từng thượng triều lần nào, suốt 10 năm.”

“Rất tốt, vậy ngày mai vẫn như cũ không vào triều. Trẫm còn sự nghiệp bận rộn.”

“Hoàng thượng, sự nghiệp của ngài chính là chơi game, này ta không có ý kiến. . . Nhưng bây giờ máy tính đã bị Thái hậu khóa lại, ngài cũng đã thành người rảnh rỗi, không bằng làm chút chính sự?”

“Trẫm đang làm chính sự đây. Vì sớm ngày mở khóa máy tính, trẫm dự định ngủ Hoàng hậu. . .” Diệp Tu mặt mày ủ rũ, “Văn Châu ngươi tới đúng lúc lắm, Hoàng hậu bổn triều là ai ngươi có nhớ không?”

“Nhớ rõ.” Dụ Văn Châu cười cười, sau ba giây im lặng bổ sung, “Chính là ta.”

“. . .”

“Ái khanh à,” Hoàng đế lập tức vọt tới bên cạnh Hoàng hậu, lôi kéo tay của hắn vô cùng lo lắng, “Trẫm vừa rồi chỉ là nói đùa thôi.”

“Ha ha.”

“Văn Châu này, ngươi xem đại hôn của chúng ta đã được sáu bảy năm, những chuyện nên làm một cái cũng chưa làm, ngươi có cảm thấy lãng phí thanh xuân lãng phí nhân sinh? Đến đến đến, trẫm thấy hôm nay trời trong gió nhẹ vạn vật rực rỡ, chúng ta không thể cô phụ ngày tốt cảnh đẹp như thế được mau đi ngủ một giấc.”

“Hoàng thượng,” Dụ Văn Châu lập tức lùi hai bước, “Thật ra hôm nay ta tới là để từ chức. Ta cảm thấy chức vụ Hoàng hậu này không phát huy được tài năng của ta, cho nên đã nộp đơn từ chức cho Lễ bộ, tức khắc có hiệu lực. Xế chiều hôm nay vi thần sẽ báo cáo với Nội các.”

“Lễ bộ cũng quá kỳ cục rồi,” Hoàng đế không giận tự uy, “Trẫm còn chưa ký tên đã dám điều động hồ sơ nhân sự của Hoàng hậu? Trẫm không phê chuẩn!”

“Hoàng thượng không phê chuẩn cũng được.” Dụ Văn Châu mỉm cười, “Vậy ta cũng có chút việc xin ngài, đã để ta làm Hoàng hậu, ta sẽ chỉ làm công việc đúng chức Hoàng hậu. Từ nay về sau, tấu chương tự ngươi phê, thượng triều tự ngươi đi, loạn đảng tự ngươi diệt, ngoại địch tự ngươi chống. . .”

“Ái khanh lời này sai rồi, trẫm sao lại không phê?” Hoàng đế không nói hai lời, vung tay, “Ái khanh bảo trọng, tạm biệt không tiễn! Ái khanh vất vả, phục vụ nhân dân!”

. . .

“Cho nên, Hoàng thượng định làm thế nào?” Sau khi Dụ Văn Châu từ chức, Trưởng công chúa nghe tin mà đến, cắn hạt dưa hỏi.

“Hậu cung ba ngàn, phải có một hai người tình nguyện ngủ với trẫm chứ?” Lật qua lật lại danh sách hậu cung, Hoàng đế buồn bã ỉu xìu nói.

“Khó mà nói nha.” Trưởng công chúa giảo hoạt cười một tiếng, vỏ hạt dưa rơi đầy đất.

“Thấp hơn Hoàng hậu một cấp là cái gì ấy nhỉ?” Mở danh sách ra, Hoàng đế quay đầu hỏi trái hỏi phải.

“Hoàng Quý phi nha.” Trưởng công chúa nói, “Lại nói đây không phải hí đuôi sam, tại sao lại dùng phân cấp của triều Thanh?”

“Bởi vì đơn giản.” Hoàng đế một châm thấy máu.

“Hoàng Quý phi. . .” Lại quay về với danh sách, Hoàng đế có chút sửng sốt, “Á đù là Vương mắt bự à?”

“Người này ngươi không ngủ?” Ngụy Sâm thò đầu nhìn danh sách hỏi.

“Làm gì mà không ngủ, ngủ!” Hào khí ngút trời vung tay lên, Hoàng đế nói, “Mặc kệ hắn là ai, ngủ trước nói sau!”

TRUNG

Lúc đến chỗ Vương Kiệt Hi, Hoàng đế không cho người khác thông báo, lặng yên không tiếng động vào cửa. Chỗ ở của Hoàng Quý phi tại chính điện, Vương Kiệt Hi đang cầm cái gì đó quơ trái quơ phải, bên cạnh là hai hàng người, tình huống vô cùng trang nghiêm túc mục.

“Ai u, Hoàng Quý phi còn tự mình quét dọn vệ sinh à?” Hoàng đế tiếp thu giáo huấn lần trước, há miệng liền gọi danh hiệu của đối phương, “Trong tay cầm gì thế. . . Cái chổi? Cần cù! Chất phác! Làm cả công việc của nhân viên vệ sinh, có thể coi là tấm gương mẫu mực của hậu cung!”

. . .

Đối với lời ca tụng này, phản ứng của Vương Kiệt Hi là sắc mặt xanh trắng, gân xanh trên trán nhảy ba lần liên tục.

“Thứ nhất, đây không phải cái chổi, là một lễ khí. Thứ hai, đây là đang diễn luyện tế điển, sắp đến Thanh minh rồi. Thứ ba, Hoàng thượng không có việc gì có thể đi.”

“Tế điển Thanh minh à, chuyện này không phải do Hoàng hậu phụ trách sao?” Giống như là không nghe thấy câu sau cùng, Hoàng đế mỉm cười như gió xuân ấm áp, “Hoàng Quý phi quả nhiên lòng có xã tắc, vì giang sơn lê dân, nếu không chúng ta hùn vốn sinh đứa bé?”

“Hoàng thượng cho rằng là tại sao, Hoàng hậu mới từ chức tiến vào Nội các, khiến lượng công việc của ta không thể không tăng?”

“Vậy thì ngươi phải hỏi hắn chứ.” Hoàng thượng lắc đầu cực kỳ vô tội, “Dù sao không phải tại trẫm.”

. . .

“Đều lui ra đi, trẫm cùng Hoàng Quý phi muốn làm chính sự.” Hoàng đế vung tay lên. . . sửng sốt không ai động đậy.

“Đây là tiết tấu sắp mưu phản à?” Hoàng đế không tức giận, ngược lại có chút hăng hái đánh giá đám staff.

“Hoàng thượng, ta đang định báo cho ngươi.” Vương Kiệt Hi buông lễ khí trong tay, khí phách hăng hái nói, “Hoàng hậu kết bè kéo cánh, cầm giữ triều chính, vì thanh quân trắc, sau tiết Thanh minh ta cũng sẽ đi Nội các.”

“Ta nói Vương mắt bự ngươi đây đơn thuần là lấy việc công làm việc tư hả? Ngươi với Hoàng hậu suốt ngày dẫn theo một đám người sống mái với nhau, đây là chuyển chiến trường từ hậu cung sang Văn Uyên các đó nha.”

“Hoàng thượng không cho phép?”

“Không phải nói thừa à, không cho phép!”

“Được.” Vương Kiệt Hi gật gật đầu, “Vậy thì làm phi tần hậu cung, ta cũng không thể không vì thân thể của Hoàng thượng mà suy nghĩ. Ta chuẩn bị tìm Thái hậu thương lượng một chút, vì đề cao tố chất cư dân trong hậu cung cũng như chất lượng không khí, từ ngày mai trở đi chính thức toàn diện cấm thuốc trong Tử Cấm thành ——”

“Vương mắt bự ngươi không phải muốn đi Nội các sao? Không cần chờ đến Thanh minh, hiện tại liền đi đi.”

. . .

Thế là đêm đó Hoàng Quý phi cũng xách đồ đi Nội các, để lại vị đế vương không đoán được mật khẩu than ngắn thở dài với mảnh trăng lạnh lẽo.

“Hoàng thượng đang nghĩ gì vậy?” Staff hậu cung An Văn Dật cẩn thận từng li từng tí hỏi.

“Trẫm đang cảm thấy cuộc sống chưa bao giờ là ổn.” Hoàng đế thê lương nói.

“Hoàng hậu cùng Hoàng Quý phi một ngày trăm công ngàn việc, có lẽ là không có thời gian cũng không có tâm trạng thị tẩm.” An Văn Dật đề nghị, “Không bằng thừa dịp trăng sáng, đi cung khác thử xem?”

“Có đạo lí,” Hoàng đế gật đầu, “Dưới ánh trăng thăm mỹ nhân, không phải trong phim đều diễn như vậy sao? Lại nói trong cung ai nhan giá trị cao nhất?”

“Chính thức mà nói, thì hẳn là Chu Quý phi.”

“Cứ quyết định vậy đi.” Hoàng đế vỗ tay một cái, “Dưới ánh trăng thăm tiểu Chu, đi thôi!”

Chờ loan giá đến cửa điện của Chu Quý phi, Chu Trạch Khải đã ngủ rồi. Bị người kéo từ trên giường ra tiếp giá, Quý phi vẻ mặt không vui tí nào, một hồi lâu không nói với Hoàng thượng lấy một câu.

“Tiểu Chu vẫn không thích nói chuyện à?” Mắt to trừng mắt nhỏ, trừng cả buổi, Hoàng đế bắt chuyện trước.

Chu Trạch Khải gật đầu.

“Vẫn còn buồn ngủ?”

Chu Trạch Khải lắc đầu.

“Hoàng hậu với Hoàng Quý phi đều đã từ chức, sao ngươi không từ?”

Ba phút im lặng.

Sau đó gật đầu.

“Cho rằng bọn họ bỏ trẫm là vì không quan tâm?”

Lắc đầu.

“Có muốn làm Hoàng Quý phi không?”

Lắc đầu.

“Hoàng hậu thì sao?”

Lắc đầu.

“Vậy ngươi muốn chức vị gì? Tiếp tục đi lên chỉ còn có Thái hậu thôi.” Hoàng đế cười nói.

Thế là Chu Quý phi mở ra giấy tuyên, nâng bút viết hai chữ đầy sâu sắc và ý nghĩa: Từ chức.

“Ây ta nói ngươi đây là đang xướng cái gì,” Hoàng đế dở khóc dở cười, “Hai người bọn họ là vì vào Nội các, ngươi lại không hỏi chính sự, làm theo bọn họ làm gì?”

Lại nâng bút, bốn chữ thấy máu: Mệt mỏi không yêu.

“Lượng công việc của ngươi cũng không nhiều mà.” Hoàng đế buồn bực.

“Hoàng thượng có điều không biết,” Staff hậu cung Giang Ba Đào tiếng nói êm tai, “Quý phi hôm nay thay Hoàng thượng chủ trì thi đình, nói nhiều quá, mệt nhọc.”

“Thi đình cũng không cần hắn nói gì, chỉ cần phê bài văn không phải sao.”

“Nhưng ngoại trừ lời phê, còn phải nói ‘Tốt’ hoặc ‘Không tốt’ nha.” Giang Ba Đào giải thích, “Năm nay phê duyệt tương đối nhiều công chức vào biên chế, thi đình có hơn mấy trăm người. Tiểu Chu tổng cộng nói gần một ngàn chữ, mệt đến sắp ngất.”

Nghe Giang Ba Đào nói vậy, Chu Quý phi lập tức gật đầu tán đồng, xoạt một cái rút ra một tờ giấy tuyên trắng tinh, chấm mực thật đậm, viết hai chữ nét to cứng cáp.

“Từ chức!”

“Viết một lần là được, ngươi đổi cách viết khác?”

Chu Quý phi suy tư một lát, lại cúi đầu viết viết. Chẳng cần bao lâu, một bộ chữ có thể khiến cho Vương Hi Chi ghen ghét đến rơi lệ hiện lên trước mặt Hoàng đế, trên đó viết: Cố gắng ăn nhiều đừng nhớ thiếp, gấm vóc cuồn cuộn, cùng người vĩnh biệt.

HẠ

Ngày hôm sau Chu Quý phi thu dọn đồ đi Hàn Lâm viện, gương mặt Hoàng đế mơ hồ có nét tiều tụy.

Thái hậu suy cho cùng vẫn đau lòng hắn, chỉ hận rèn sắt không thành thép mà gọi hắn đến giáo huấn, vừa giáo huấn vừa hung hăng rót canh sâm thuốc bổ vào miệng hắn.

“Ta không hiểu tại sao, bộ dáng ngươi như thế này, rốt cuộc là luyến tiếc Quý phi hay là luyến tiếc máy tính?”

“Cái này còn phải hỏi sao?” Hoàng đế không chút do dự đáp, bưng lên chén canh sâm thứ sáu uống một hơi cạn sạch, “Đương nhiên là máy tính rồi!”

Thái hậu tức giận đến suýt ngất.

“Xảy ra chuyện như vậy, tất cả mọi người đều không muốn. Làm người quan trọng nhất là vui vẻ.” Hoàng đế đặt chén xuống, đau xót nói, “Ài, gần đây xảy ra thật nhiều chuyện, ta muốn một mình lẳng lặng. . .”

Thái hậu sững sờ, Hoàng đế liền đường hoàng chạy ra ngoài, Trưởng công chúa nghe nói chuyện này, ôm Trấn Quốc công cười nghiêng cười ngả.

“Ngươi định dựa theo phân cấp của hậu phi mà làm một tuần lễ lớn tại hậu cung à?” Buổi chiều, Trấn Quốc công tìm Hoàng đế luận bàn võ nghệ cười hỏi.

“Dựa theo thứ tự, vậy mới có trật tự.” Hoàng đế lười nhác trả lời.

“Nhưng trong lúc như thế này, không phải hẳn là ra tay trước với người ngươi thích sao?” Trấn Quốc công Đường Nhu nghi hoặc.

“Trấn Quốc công nói rất có lý.” Staff hậu cung Kiều Nhất Phàm đáp lời, “Hoàng thượng không phải hẳn là sủng hạnh phi tần được sủng ái nhất sao?”

Hai người nói có sách mách có chứng, Hoàng đế không thốt nên lời. Thế là suy tư ba giây đồng hồ, hắn hỏi: “Trương Quý phi đâu?”

Kiều Nhất Phàm sững sờ, nghĩ thầm Hoàng đế vậy mà vẫn nhớ rõ Trương Giai Lạc là Quý phi, này nhất định là chân ái.

“Bẩm Hoàng thượng, Trương Quý phi đang xuất chinh bên ngoài ạ! Năm đó hắn đi đánh Nam Cương, vẫn là Hoàng thượng đưa tiễn.”

“Hắn đã xuất chinh được bảy tám năm rồi đi?” Hoàng đế buồn bực, “Nam Cương chỉ lớn bằng cái mông như vậy mà còn chưa đánh xong?”

“Nam Cương sớm đã đánh xong rồi,” Kiều Nhất Phàm nhỏ giọng nói, “Nhưng Trương Quý phi đánh xong Nam Cương, lại lên Bắc đến Trung Á, một đường hướng Tây, vừa đi vừa đánh. . . Theo tiến độ, lúc này hẳn là đã sắp đánh tới khu vực sông Danube đi?”

“Hắn bảy tám năm không hồi cung một lần, cũng không ai báo cho trẫm một tiếng?” Hoàng đế không vui.

“Hoàng thượng ngài cũng không hỏi nha.” Đường Nhu nói một lời công đạo.

Kiều Nhất Phàm không lên tiếng, nhưng trong lòng không khỏi im lặng khinh bỉ. . . Chân ái cái con khỉ, bà xã bỏ nhà tám năm cũng không hỏi một tiếng, đây là chuyện mà con người có thể làm được sao?

“Hạ chỉ gọi hắn về,” Hoàng đế nói, “Lúc này có chuyện quan trọng.”

“Phòng Quân Cơ đã phát không biết bao nhiêu sổ con. . .” Kiều Nhất Phàm thở dài, “Nhưng Trương Quý phi nói hắn không trở về, còn nói. . .”

“Còn nói cái gì?”

“Hắn còn nói, mục đích chinh chiến của hắn là biển sao trời mênh mông.”

Mắt thấy Trương Quý phi là một đi không trở lại, Hoàng đế suy nghĩ vài giây đồng hồ, quả quyết lần nữa đổi đối tượng công lược.

“Thiếu Thiên đâu? Bảo Thiếu Thiên đến Dưỡng Tâm điện gặp trẫm.”

“Hồi bẩm Hoàng thượng,” Staff hậu cung An Văn Dật lạnh nhạt nói, “Hoa phi cũng không ở trong cung.”

“Hắn thành Hoa phi từ bao giờ thế?” Hoàng đế sửng sốt.

“Kịch bản cần.” An Văn Dật lạnh nhạt như cũ nói.

“Vậy được rồi, Hoa phi đi đâu?”

“Khi Trương Quý phi đánh đến tiểu quốc thứ 99 của Tây Vực, tiến triển có vẻ không thuận lợi. Thế là Hoa phi đêm khuya xuất cung, thay hắn ám sát thủ lĩnh nước ấy, đi mất nửa tháng.”

“Hai người bọn họ không ở trong cung chơi game với trẫm, ra ngoài chơi làm cái gì?” Hoàng đế có chút căm phẫn.

. . .

Phi tử được sủng ái còn phóng túng không bị trói buộc yêu tự do như thế, Hoàng đế vô cùng phiền muộn, càng thêm ý thức được hậu cung không thể một ngày không chủ.

“Phát thông báo,” Hoàng đế rút kinh nghiệm xương máu, “Làm một đợt thi đấu tranh cương vị Hoàng hậu. Thông báo cho toàn Hậu cung tuyển dụng Hoàng hậu, chỉ cần chịu thị tẩm liền có tư cách báo danh.”

Đến thư phòng cẩn trọng đi làm, ba ngày sau hồi phục Hoàng thượng, bệ hạ à, thông báo tuyển dụng Hoàng hậu chỉ sợ phải thất bại, bởi vì không đạt được tỉ lệ phỏng vấn tiêu chuẩn 1:3.

“Chỉ có hai người đăng ký?” Hoàng đế thật sự không phải rất thất vọng.

“Không phải hai người, mà là một người đều không có. . .” Kiều Nhất Phàm nơm nớp lo sợ.

Không đợi Hoàng đế nói chuyện, ngoài điện đột nhiên ồn ào, không lâu sau, liền có người vào bẩm báo, nói chuyện lớn rồi.

Chuyện thật sự lớn rồi, hóa ra là quan văn cùng võ tướng xảy ra tranh chấp, Đường quý nhân cùng Tường tần kiêm chức ở phòng Quân Cơ liền đứng ra, dẫn đầu đám võ tướng đánh ngôn quan.

Ẩu đả ngôn quan là trọng tội, Nội các giam lại Đường quý nhân cùng Tường tần, lại chuyển giao cho phủ Tông nhân, rồi báo cho Thái hậu. Thái hậu nghe vậy giận tím mặt, hạ lệnh muốn phạt nặng hai người.

Đường quý nhân bởi vì là tòng phạm, thái độ nhận sai tốt đẹp, chỉ giáng một cấp, phạt bổng lộc một năm và cấm túc nửa năm. Mà Tường tần là chủ mưu, lại mở miệng chống đối Thái hậu, Thái hậu dưới cơn nóng giận xử phạt thật nặng, phán quyết lưu đày hắn ba ngàn dặm.

“Ngày nào áp giải ra kinh?” Hoàng đế cũng lấy làm kinh hãi, vội vàng hỏi.

“Chính là hôm nay, người đã sắp đi đến ngoài cửa thành. Hoàng thượng muốn đi tìm Thái hậu cầu tình?”

“Được. . . Bãi giá xuất cung, đi Quảng An môn.”

Một đoàn người nhanh chóng lên đường, chưa được bao lâu đã đến Quảng An môn. Lúc này Tường tần đã thay cung trang thành áo tù, đám quan sai đang định đeo gông dành cho tội phạm bị áp giải cho hắn.

Gặp loan giá, đám quan sai tự nhiên quỳ xuống dập dầu, kính sợ mười phần. Chỉ có Tường tần còn ngẩng đầu đứng đó, hai cái lỗ mũi chỉ hận không thể chỉ thẳng bầu trời, hết sức làm càn cùng bất kính.

Thấy hắn như vậy, Hoàng đế lại không thèm để ý, vui tươi hớn hở lên tiếng chào: “Tạo hình này rất trendy nha?”

“Diệp Tu tên hôn quân này, có bản lĩnh thả ta ra! Chúng ta làm một trận sinh tử!”

“Có thả ngươi cũng đánh không lại ta.” Hoàng đế nhàn rỗi nói, “Thế này đi, có chuyện thương lượng với ngươi, Hoàng hậu có chút quyền được miễn hình sự, ngươi trở về làm Hoàng hậu liền không cần bị lưu đày ba ngàn dặm.”

“Ngươi mơ tưởng!” Nghe được phải làm Hoàng hậu, Tôn Tường không những không thích mà còn nổi giận, “Ta thà bị lưu đày ba ngàn dặm chứ không để ngươi được như ý!”

Nói xong hắn liền đoạt ngựa của quan sai, khiến cho đám quan sai hết hồn tranh thủ thời gian giục ngựa phi nước đại đuổi theo. Hoàng đế nhìn bụi mù xa xa, nghĩ thầm chỉ số thông minh của Tường tần thật đáng quan ngại. Nếu thật sự lưu đày ba ngàn dặm. . . hẳn là chạy đến Bắc Băng Dương đi.

Tường tần bị lưu đày, Đường quý nhân bị cấm túc, hơn nữa mỗi ngày đều có người từ chức, nhân khẩu hậu cung càng ngày càng lụi tàn.

Cho đến một ngày nọ, staff hậu cung đến hồi bẩm, nói hậu cung chỉ còn lại đúng một người.

“Ai?” Hoàng đế hết sức tò mò.

“Là Lam đáp ứng.”

“Hậu cung có người này?” Hoàng đế kinh ngạc.

“Có. . .”

Thế là thánh giá đã đến Lam Khê các, Hoàng đế nhìn trái nhìn phải, nghĩ thầm người này nhìn quen quen.

“Ái phi à. . .” Hoàng đế mở miệng nói.

“Hoàng thượng, ta không phải phi.” Gân xanh trên trán Lam Hà nhảy hai lần, nén lại cơn giận nói.

“Đây chỉ là xưng hô, không cần để ý tiểu tiết.”

“Hoàng thượng gọi ta như vậy, là do không thèm để ý tiểu tiết, hay do căn bản không biết ta tên là gì?”

Thế là Hoàng đế suy nghĩ nửa phút.

“Ái phi tên là gì nhỉ?”

Lập tức mặt mày Lam Hà tối sầm, cắn răng nói: “Từ chức!”

. . .

Thế là tam cung lục viện hoàn toàn yên tĩnh, hậu cung cuối cùng không có ai cả.

“Ngài xem đi, không phải trẫm không cố gắng.” Hoàng đế đi tìm Thái hậu khiếu nại, “Hậu cung đều chạy cả rồi còn có thể trách trẫm à? Ngài rốt cuộc bao giờ mới nói mật khẩu máy tính cho trẫm?”

Thái hậu uể oải nhìn hắn, cả người như là sắp sụp đổ.

“Ta cũng không rõ, hậu cung đang yên đang lành, sao lại bị ngươi sinh sôi hủy diệt?” Hiếm thấy không nổi giận, Thái hậu đau thương nói, “Ngươi nói đám phi tần của ngươi, lúc trước tất cả đều yêu ngươi sâu sắc, nhưng hiện tại. . .”

“Chờ chút,” Hoàng đế ngắt lời, “Ngươi nói hậu cung phi tần tất cả đều yêu trẫm sâu sắc?”

“Này còn phải nói sao!” Thái hậu cắn răng nghiến lợi, “Bằng không mỗi người đều đang làm việc rất tốt ở tiền triều, không có việc gì thì sao lại tiến cung?”

“Bởi vì hậu cung cuối năm trả lương gấp đôi, bình thường còn có trợ cấp giảm giá hàng?” Hoàng đế suy đoán.

“Móa! Ngươi dùng đầu nghĩ lại, có khả năng này sao?” Thái hậu vẫn là không nhịn được, tức giận đến suýt thì lật bàn, “Lúc trước khi bọn họ vào cung, ai không yêu ngươi đến chết đi sống lại hả, bây giờ thì hay rồi, ngươi đối xử với người ta như thế, toàn bộ đều chạy hết rồi! Ta chưa từng thấy ai vô tình vô sỉ cố tình gây sự như ngươi!”

“Ta đối xử với bọn hắn thế nào?” Hoàng đế rất là vô tội, “Không phải ta đối xử với bọn họ rất tốt hay sao?”

Thái hậu cắn răng trừng hắn hồi lâu, cuối cùng vẫn thở dài từng đợt.

“Hoàng hậu cùng Hoàng Quý phi trong lòng có triều chính, ngươi liền để bọn hắn phụ chính. Trương Quý phi cùng Hoa phi không thích bị quản thúc, ngươi liền thả bọn họ đi trời nam biển bắc chinh chiến bốn phương. Tiêu Thục phi thích nghiên cứu kỹ xảo kì lạ, ngươi liền cho hắn chủ trì Công bộ. Chu Quý phi thích yên tĩnh, ngươi liền tiễn hắn đến Hàn Lâm viện. . . Ngươi không chịu hạn chế bọn họ quản thúc bọn họ, để bọn họ thích gì làm nấy, cảm thấy là đang đối tốt với bọn họ?”

“Không phải sao?”

“Nhưng bọn họ tiến cung, không phải vì muốn thích gì làm nấy.” Thái hậu lắc đầu, “Người ta là bởi vì thích ngươi nên mới vào cung. Ngươi thì hay rồi, bỏ mặc hậu cung ba ngàn ở kia, lạnh nhạt xa cách. . .”

“Trẫm không phải không biết sao.” Cô phụ một mảnh thâm tình của hậu cung, Hoàng đế cũng có chút ngượng ngùng, “Mà có biết cũng vô dụng thôi! Đây là quyển hậu cung văn nha, giả thiết chính là phải lăng nhăng như thế, mặc kệ trẫm thích ai trong số bọn họ, thấy đều cặn bã như nhau cả.”

“Giả thiết đã như vậy rồi, ngươi không chấp nhận cũng không có cách nào!” Thái hậu nặng nề nói, “Một khi đã chấp nhận giả thiết này, ngươi sẽ cảm thấy, cảm giác có được ba nghìn mỹ nhân cũng không tệ nha! Mọi người chịu tiến cung, chính là đã tiếp nhận giả thiết như vậy, ai cũng không yêu cầu ngươi phải một lòng. . .”

“Nhưng giả thiết của trẫm chính là lạm tình, kết cục như vậy cũng không thể coi là tốt cho bọn họ được.” Hoàng đế kiên trì nói.

“Có tốt hay không, không phải xem một người có đạt được thứ tốt nhất hay không, mà là xem người đó có đạt được thứ mình muốn hay không!” Thái hậu sâu kín thở dài, “Được rồi, cho ngươi mật khẩu máy tính. . . Ta kỳ thật chỉ muốn nói với ngươi, đừng luôn nhìn vào màn hình, thi thoảng ngẩng đầu nhìn những người xung quanh ngươi. . . Tự ngươi suy nghĩ cho kỹ, ai gia chỉ giúp ngươi được đến đây.”

Thế là ngày hôm đó Hoàng đế cuối cùng cũng lấy được mật khẩu khởi động máy.

Nhưng ngày hôm đó Hoàng đế không bật máy.

Ngày hôm sau, đầu tiên Hoàng đế đến Văn Uyên các kiểm tra công việc, lại đến Hàn Lâm viện thị sát thăm hỏi, ra ngoài tiếp nhận phòng Quân Cơ. . . Cùng lúc đó, hai phong thư ngự bút được ra roi thúc ngựa mang đến Tây Vực, chẳng mấy ngày liền nằm trong tay Trương Quý phi cùng Hoa phi.

Thế là không đến một tháng, hậu cung ba ngàn mỹ nữ được phục chức. Hoàng đế cùng hậu cung của mình sống hạnh phúc bên nhau, mỗi ngày chơi game, đồng thời sinh một đám hoàng tử công chúa cho Liên minh Vinh Quang.

Diệp All đẩy cả đời.

Đẩy đến sinh một đống.

FIN.
 
Last edited:

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#2

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#4
Má ơi ai nghĩ ra cái kịch bản thổ tào này-
 

Bình luận bằng Facebook