Hoàn [SN Kiếm Thánh 2021] [Dụ Hoàng] Non nửa

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1

NON NỬA


Cre: 师绘
Tác giả: Loading…

Convert bởi: 张佳乐头上的小花儿

Edit: Nguyệt



Hoàng Thiếu Thiên kinh nhạc nhìn hình ảnh trong game, cảm thấy không yên lòng.

Màn hình trước mặt cậu chuyển đen trong khi màn hình của đồng đội vẫn sáng rực. Hiện hữu trên những màn hình khác là khung cảnh đánh huấn luyện cùng chiến đội Bách Hoa đang tới hồi căng thẳng, mọi người đều vô cùng chăm chú, nín thở ngưng thần, tiếng gõ phím dồn dập hòa cùng tiếng click chuột lách cách.

Cậu chẳng thể làm được gì ngoài việc ngây ngẩn thế này.

Trịnh Hiên lại đi dép lê đến phòng huấn luyện; hôm nay Vu Phong chải một kiểu đầu trông cực kỳ nổi bật, chắc đã dùng hết kha khá keo xịt tóc; trong cốc giữ nhiệt của Từ Cảnh Hi thực chất là Coca lạnh, thật chẳng lành mạnh gì cả.

Dụ Văn Châu không có gì khác biệt so với bình thường, anh vẫn ngồi thẳng lưng, tư thế ngay ngắn quá mức, chẳng giống tuyển thủ E-sport chút nào.

Trong trận đấu huấn luyện vừa rồi, Bách Hoa lại chơi chiêu bài “gặp chuyện không thể quyết, đè Thuật sĩ ra giết”. Phương thức này đã trở thành “cẩm nang diệu kế” âm thầm lưu truyền trong Liên minh khi đối chiến với Lam Vũ, chung quy, mở “bí tịch” ra là thấy ngay bốn chữ: Giết Dụ Văn Châu.

Nếu phải nói về tử huyệt trong thần công của Lam Vũ, có lẽ chính là vị đội trưởng có tốc độ tay đối lập hoàn toàn với ý thức chiến thuật này. Đương nhiên Lam Vũ cũng sẽ không để địch dễ dàng chạm tới điểm này, những kinh nghiệm quý giá đúc kết qua vô số trận chiến giúp cho chiến thuật mồi nhử được phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, Dụ Văn Châu trở thành một con cá trơn tuột, là miếng mồi cực kỳ thơm ngon.

Trận đấu này, Dụ Văn Châu lại trở thành mục tiêu bị tập trung công kích, nhưng trước khi anh kịp phản ứng, Hoàng Thiếu Thiên đã đỡ thay anh.

Sau đó Dạ Vũ Thanh Phiền vốn gần cạn máu ngã xuống, Từ Cảnh Hi chưa kịp tung Thuật Trị Liệu —— cậu ta vốn chuẩn bị heal Dụ Văn Châu.

Trong phòng huấn luyện không một ai lên tiếng, Hoàng Thiếu Thiên ngơ ngẩn nhìn màn hình, nhìn trần nhà rồi khe khẽ thở dài. Trận đấu luyện kết thúc, chắc chắn cậu sẽ bị hỏi vì sao lại đột nhiên lao lên đỡ sát thương trong buổi họp bàn cho xem, cậu còn chưa nghĩ ra câu trả lời ổn thỏa đâu.

Nói là trượt tay ấn nhầm phím, hoặc là chiến thuật phức tạp quá nghe không ra, hay lấy cớ rằng bản thân máu tàn rồi sức chiến đấu không mạnh, chẳng bằng hy sinh luôn…

Thế nhưng những điều này đều chẳng hợp lý gì hết, tốc độ tay cậu rất cao, phản ứng cũng nhạy bén kinh người, chiến thuật là do cậu và Dụ Văn Châu bàn bạc cùng cậu để sắp xếp, Dạ Vũ Thanh Phiền gần cạn máu còn có danh xưng Đại Ma Vương, vô số trận đấu trước đây cậu đã chứng minh năng lực khủng bố ở giai đoạn chót trước toàn thể khán giả.

Chính cậu cũng không biết nguyên do vì sao, cậu chỉ lao tới theo bản năng, rồi đến khi nhận ra, Dạ Vũ Thanh Phiền đã trở thành một cái xác. Suốt quá trình đó, Dụ Văn Châu hoàn toàn không quay sang nhìn cậu, thậm chí cũng không hỏi một lời… Sau khi cậu ngã xuống, trận đấu vẫn tiếp tục diễn ra như thường,

Dẫu sao thì trận đấu vẫn chưa kết thúc.

Mất đi tay đấm chủ lực, Lam Vũ nhanh chóng thất bại. Vừa kết thúc trận đấu, Trương Giai Lạc lập tức gửi tin nhắn hỏi cậu sao lại muốn thể hiện màn anh hùng cứu mỹ nhân vậy. Hoàng Thiếu Thiên ngẩn người, thầm nghĩ chính cậu còn chẳng biết nữa là.

Kết thúc cuộc họp bàn, Dụ Văn Châu không nhắc gì nhiều về sai lầm này, chỉ nhẹ nhàng nói một câu “Không cần cứu tôi”. Lúc anh nói, ngữ khí rất thản nhiên, hệt như cốc nước lọc nhạt nhẽo.

Nước lọc vốn dĩ đã chẳng có mùi vị gì rồi, bạn chẳng thể đòi hỏi nó phải mang lại cảm giác sảng khoái như nước có ga hay vị nồng hậu của rượu.

Thế nhưng nước lọc lại là thứ giúp giải khát tốt nhất.

Dụ Văn Châu chính là một cốc nước lọc như vậy. Khi trước Hoàng Thiếu Thiên cảnh giác, ghét bỏ anh, rồi dần dần cẩn thận tìm hiểu, nghiên cứu anh, dốc hết tâm tư để hiểu anh, cuối cùng đưa ra được kết luận ấy: Dụ Văn Châu chính là một cốc nước lọc như vậy. Trong game hay ngoài đời, anh luôn bình tĩnh đối diện với những biểu hiện không trọn vẹn của Hoàng Thiếu Thiên, hai người kề vai chiến đấu, ngủ chung gian phòng, Dụ Văn Châu anh là kiểu người ra sao, Hoàng Thiếu Thiên thấy rất rõ ràng.

Trên sàn đấu, anh là chỉ huy ưu tú, trong cuộc sống, anh là đồng đội đáng tin cậy. Thực ra anh ấy không hề cứng nhắc, nghiêm túc, anh ấy chỉ là một người bình thường, không lợi hại như truyền thông và người hâm mộ hay thần thánh hóa. Anh ấy cũng có lúc mắc sai lầm trong chiến thuật, thỉnh thoảng cũng sẽ nói mấy lời nhạt nhẽo.

Anh ấy rất tốt, duy chỉ có một điều không quá tốt là quản lý cảm xúc và tình cảm bản thân quá cẩn thận, khiến cho kẻ yêu thầm chẳng tìm được kẽ hở mà chui vào.

Hiện giờ kẻ yêu thầm đang ngồi lặng trên ghế, lần đầu tiên cảm thấy bản thân không nói được gì.

“Ui nóng quá đi.” Kẻ thầm mến gượng gạo lên tiếng như đang bắt chuyện với một người xa lạ.

“Ừ.” Dụ Văn Châu cầm kẹp tài liệu bên tay lên quạt gió về phía cậu.

Hoàng Thiếu Thiên che mặt, cậu chỉ cảm thấy càng bức bối hơn.

Đánh huấn luyện xong lại đi ăn cơm cùng nhau, Hoàng Thiếu Thiên bước phía trước, ánh mắt không ngừng liếc nhìn về sau lưng. Dụ Văn Châu vẫn đang thu dọn đồ đạc, vậy nên cậu đi chậm lại chút, chậm thêm chút nữa… Sau đó cậu bị Trịnh Hiên đang cúi đầu nhìn điện thoại vỗ một phát.

“Hoàng Thiếu, cậu sao thế? Đi chậm vậy, cứ quay đầu nhìn gì?”

Hoàng Thiếu Thiên vốn định viện cớ, tiếc là cớ gì vẫn chưa nghĩ ra. Trong khi đó, Trịnh Hiên đã quay đầu nhìn hướng khác, giọng điệu vô cùng vui vẻ: “À, đang chờ đội trưởng Dụ à!”

Ây, cái tên Trịnh Hiên thúi nhà cậu, bình thường không lắm lời mà sao đến lúc quan trọng toàn nói đúng trọng tâm thế!

Âm thanh không lớn không nhỏ, Dụ Văn Châu cũng nghe thấy. Anh cất gọn tài liệu, ngẩng đầu nhìn Hoàng Thiếu Thiên: “Đang đợi tôi à?”

Hoàng Thiếu Thiên chẳng hiểu sao lại bắt đầu nói lắp: “À, ầy ờ, đúng thế, đang đợi, đợi cậu đó.”

“Tôi tới ngay đây.”

“Ầy.”

Rốt cuộc Hoàng Thiếu Thiên có thể danh chính ngôn thuận đứng lại, Trịnh Hiên bước qua bên cạnh, khẽ nói một câu nhẹ nhàng mà đầy ẩn ý: “Chờ đội trưởng Dụ thì cứ nói thẳng ra.”

Hoàng Thiếu Thiên cảm giác da đầu mình giật giật, một mảng da gà nổi lên.

“Tui không chờ!” Hoàng Thiếu Thiên lớn tiếng ngụy biện.

Chính Hoàng Thiếu Thiên cũng không hiểu vì sao một kẻ thầm mến như cậu sao cứ phải gióng trống khua chiêng vẻ cực kỳ hợp lý vậy nữa.

Chiến đội Lam Vũ khá nổi tiếng, không thiếu tài trợ thương mại. Vậy nên chiến đội thường xuyên phải tham gia các hoạt động thương mại kiểu như đấu giao hữu hay giao lưu với fan. Hoàng Thiếu Thiên có rất nhiều kinh nghiệm với chuyện này, đa phần fan đều muốn được trò chuyện, bắt tay, ôm, ký tên… Đại khái là mấy việc kiểu như này. Nhưng Hoàng Thiếu Thiên nằm mơ cũng không ngờ được rằng fan hâm mộ lần này lại là kiểu bên ngoài đạo mạo, trong bụng láu cá, lên sân khấu hỏi thẳng một câu như nện vào tim cậu.

“Trong thi đấu, đội trưởng và đội phó Lam Vũ luôn phối hợp ăn ý, tôi muốn hỏi đội phó Hoàng, trong lòng anh, đội trưởng Dụ có địa vị ra sao?”

Chẳng hiểu sao người hâm mộ bên dưới bắt đầu nhốn nháo, Hoàng Thiếu Thiên chỉ cảm thấy não mình vừa nổ bùm một tiếng rồi gần như ngừng suy nghĩ luôn.

“Địa vị ra sao… À vấn đề này…” Hoàng Thiếu Thiên cầm micro, nhất thời không biết phải nói thế nào. Cậu quay đầu liếc nhìn Dụ Văn Châu, không ngờ ánh mắt Dụ Văn Châu lại lộ vẻ đang mong chờ.

“Thật sự tôi cũng rất muốn biết.” Dụ Văn Châu mỉm cười, khẽ nói.

Tất cả mọi người đang nhìn Hoàng Thiếu Thiên, cả Dụ Văn Châu cũng thế, ánh mắt họ như có thể nhìn thấu tâm tư cậu rồi lại như chỉ đang dõi theo cực kỳ bình thường, chờ đợi câu trả lời thú vị từ cậu.

“Chuyện này nói sao ta…” Hoàng Thiếu Thiên ho khẽ một tiếng, “Mọi người muốn nghe đáp án nào? Đồng đội tốt? Bạn thân? Anh em tốt?”

Fan hâm mộ lại ồn ào, Hoàng Thiếu Thiên không nghe rõ họ đang nói gì, đại khái là “bạn gei”. Cậu nghiêng đầu nhìn Dụ Văn Châu, vẻ mặt anh ấy vẫn đầy vẻ mong đợi, nét cười càng sâu hơn trước.

“Là bạn cùng phòng cực tốt.” Hoàng Thiếu Thiên hắng giọng, nghiêm túc trả lời. “Sáng sớm gọi tôi dậy, đêm muộn mang đồ ăn khuya cho tôi. Các bạn hài lòng với câu trả lời này chứ?”

Dường như fan hâm mộ cực kỳ vừa lòng, không chỉ vừa lòng, họ còn tỏ vẻ kinh ngạc kiểu “Tư tưởng trong đội các anh có vấn đề”, đồng thời cũng vô cùng sung sướng.

Người dẫn chương trình cũng khá bất ngờ, ngây ra một lát rồi mới tiếp lời: “Ồ, hóa ra phòng ngủ ở đội các anh là phòng đôi…”

Hoàng Thiếu Thiên bật cười, cậu đưa micro lại cho MC, sau đó điềm nhiên đứng về bên cạnh Dụ Văn Châu. Dưới ánh đèn, cậu hít sâu một hơi sau đó lại bình tĩnh nhìn phía trước. Cậu cảm giác được rằng Dụ Văn Châu đang nhìn cậu, ánh mắt của anh ấy luôn ôn hòa nhưng có cảm giác tồn tại rất rõ ràng. Ánh mắt ấy khiến cậu gượng gạo nhìn quanh, mất tự nhiên, không còn là chính mình nữa.

“Cậu nhìn tui làm chi.” Hoàng Thiếu Thiên vẫn nhìn thẳng phía trước, nhỏ giọng thì thầm.

Dụ Văn Châu mỉm cười, lắc đầu: “Thật chẳng biết cậu toàn suy nghĩ đâu đâu.”

Hoàng Thiếu Thiên cũng cười, cậu mím môi không đáp lại. Cậu biết mình đang nghĩ gì, cũng biết từng câu nói, từng ánh mắt của bản thân có ý nghĩa ra sao. Thầm mến thực chất chỉ là một người cuồng si. Nhưng chí ít cậu vẫn nắm chắc chừng mực tiến lui trong tay, cậu muốn nói rõ thì sẽ nói rõ, cậu muốn ám chỉ thì sẽ lặng lẽ cất giấu kỹ càng tất thảy, chẳng một ai có thể làm gì được.

Dường như Dụ Văn Châu vẫn không hiểu tâm ý của cậu, nhưng vậy thì sao chứ.

Hoàng Thiếu Thiên gặp được người này, rung động, chỉ cần như vậy thôi. Cậu sẽ tìm thời điểm thích hợp để nói ra, có lẽ là một ngày nào đó bọn họ đoạt được quán quân lần hai, cũng có thể là ngày mà họ phải rời xa sàn đấu này, hoặc chăng một cuộc trùng phùng nơi quê cũ sau nhiều tháng ngày xa cách, khung cảnh nào đều không quá quan trọng. Trước khi ngày đó đến, thầm mến là một giấc mộng đẹp chua ngọt hòa lẫn, là viên kẹo trái cây trong túi áo sơ mi của chàng trai trẻ.

END
 

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,037
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#2
Số 1. Bách Hoa
Cậu sẽ tìm thời điểm thích hợp để nói ra, có lẽ là một ngày nào đó bọn họ đoạt được quán quân lần hai, cũng có thể là ngày mà họ phải rời xa sàn đấu này, hoặc chăng một cuộc trùng phùng nơi quê cũ sau nhiều tháng ngày xa cách, khung cảnh nào đều không quá quan trọng. Trước khi ngày đó đến, thầm mến là một giấc mộng đẹp chua ngọt hòa lẫn, là viên kẹo trái cây trong túi áo sơ mi của chàng trai trẻ.
 
Last edited:

Fandiepalltime

Farm exp kiếm sống
Bình luận
35
Số lượt thích
173
#3
Hoàng Thiếu Thiên gặp được người này, rung động, chỉ cần như vậy thôi. Cậu sẽ tìm thời điểm thích hợp để nói ra, có lẽ là một ngày nào đó bọn họ đoạt được quán quân lần hai, cũng có thể là ngày mà họ phải rời xa sàn đấu này, hoặc chăng một cuộc trùng phùng nơi quê cũ sau nhiều tháng ngày xa cách, khung cảnh nào đều không quá quan trọng. Trước khi ngày đó đến, thầm mến là một giấc mộng đẹp chua ngọt hòa lẫn, là viên kẹo trái cây trong túi áo sơ mi của chàng trai trẻ.
Số 1, Bách Hoa
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,944
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#4
Hoàng Thiếu Thiên gặp được người này, rung động, chỉ cần như vậy thôi. Cậu sẽ tìm thời điểm thích hợp để nói ra, có lẽ là một ngày nào đó bọn họ đoạt được quán quân lần hai, cũng có thể là ngày mà họ phải rời xa sàn đấu này, hoặc chăng một cuộc trùng phùng nơi quê cũ sau nhiều tháng ngày xa cách, khung cảnh nào đều không quá quan trọng. Trước khi ngày đó đến, thầm mến là một giấc mộng đẹp chua ngọt hòa lẫn, là viên kẹo trái cây trong túi áo sơ mi của chàng trai trẻ.
1, chưa ai lấy thì "Kết thúc" nha
 

Cố Tiểu Hoành

VIC-tim of naming
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
196
Số lượt thích
1,525
Location
AVAK's home
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu Thiên
#5
1, chưa ai lấy thì "Kết thúc" nha
"Kết thúc" bị chị Nguỵt giành r chị ạ, chị chọn chữ khác cho em nhé
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,944
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#6

Bình luận bằng Facebook