Hoàn [Lẩu thập cẩm] [Tôn Tiêu] Chuyện thường ngày ở Đội Quốc gia

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1
Tác giả: 米三家爷

Link gốc: [孙肖]国家队日常

Edit: Nguyệt

-

1. Buổi họp chiến thuật

Hiện tại buổi họp đang thảo luận về trận đấu chia tổ luyện tập trong đội, mười mấy con người đều chăm chú quan sát từng chùm sáng chói mắt lóe ra từ màn chiếu, hoàn toàn yên lặng.

Khó chịu. Tôn Tường sột sà sột soạt truyền tờ giấy qua.

Tiêu Thời Khâm vốn đang nhìn màn chiếu bèn bớt vài giây liếc tờ giấy, chớp mắt một cái, lông mày thoáng nhăn lại rồi nhanh chóng giãn ra. Anh vừa mở tờ giấy, vừa nghĩ nếu Tôn Tường nói cậu ta "Rảnh rỗi đến khó chịu", phải chăng anh sẽ hủy thi diệt tích tên kia luôn chưa biết chừng.

Ăn - hết - kẹo - mất - tiêu - rồi!

Trông Tôn Tường cứ như tận thế giáng xuống vậy.

...

Quả nhiên không nên để tâm đến cậu ta, Tiêu Thời Khâm lạnh lùng trả lời bằng dấu ba chấm.

2. Phòng ngủ

Nơi đội quốc gia ở đều là phòng đôi, đa phần mọi người không có ý kiến gì. Thế nên dưới sự vòi vĩnh dai dẳng của Tôn Tường, Tiêu Thời Khâm chấp nhận ở chung phòng với cậu ta.

Để đảm bảo sức khỏe, điều hòa không được để nhiệt độ quá thấp, chăn cũng phải đắp dày một chút, đêm ngủ sẽ cảm thấy hơi nóng. Tiêu Thời Khâm mơ mơ màng màng trở mình, đạp văng chăn sang một bên. Vừa cảm thấy mát mẻ được một lát, cái nóng đã lập tức quay trở về. Anh hơi hơi tỉnh, nóng đến mức khó chịu, gắt một tiếng rồi lại đạp tung chăn ra. Bên cạnh yên lặng một hồi, Tiêu Thời Khâm cảm thấy thoải mái hẳn, vui vẻ chuẩn bị ngủ tiếp thì chợt nghe bên tai vang lên tiếng nói gần như run rẩy: "Chuyện Nhỏ... Anh thật sự ghét tui vậy sao?"

?

Tiêu Thời Khâm mở choàng mắt, tỉnh ngủ ngay tức thời.

? Tôn Tường, cậu chưa biến thành tên ngốc đấy chứ?? Tỉnh táo lại nào? Cậu có còn bình thường không đấy?? Có phải tôi vẫn đang gặp ác mộng không?? Tiêu Thời Khâm tuyệt vọng.

3. Thói quen

Từ sau lần Trương Giai Lạc bất cẩn vào nhầm phòng rồi kinh ngạc hét ầm lên khiến Sở Vân Tú và Tô Mộc Tranh tò mò chạy tới, thế là cả đội quốc gia đều biết Tiêu Thời Khâm có thói quen ôm gối ôm. Nói chứ, Tiêu Thời Khâm dùng cả hai chân hai tay ôm chặt lấy gối ôm, nằm cuộn người ngoan ngoãn ngủ say trông có vẻ đáng yêu lắm luôn.

Đương nhiên, Tiêu Thời Khâm từ chối cách đánh giá này.

Thực ra Tiêu Thời Khâm vốn không có thói quen ôm gối đi ngủ, vì anh thấy khá vướng...

Nguyên nhân cho việc ôm gối phải kể lại từ một dạo nọ, chẳng biết tại sao Tôn Tường cứ nhì nhèo đòi Tiêu Thời Khâm chụp ảnh chung. Tiêu Thời Khâm cũng không thích chụp ảnh, nhưng anh lại không chịu nổi Tôn Tường bám riết mãi. Anh không nỡ lòng nào từ chối yêu cầu của Tôn Tường, nhất là từ sau khi Tôn Tường phát hiện ra Tiêu Thời Khâm chỉ chịu xin xỏ, không nghe ép buộc, thế là lần nào cậu ta cũng nhìn anh bằng ánh mắt sáng long lanh. Tiêu Thời Khâm thật sự rất bất đắc dĩ, dù thừa biết cậu ta đang giả vờ nhưng lại chẳng nói được câu khước từ.

Sau khi chụp xong, Tôn Tường cứ cắm mặt vào điện thoại, biểu cảm ra chiều thích chí lắm. Tiêu Thời Khâm tò mò, len lén liếc trộm thử, phát hiện là giao diện Taobao. Còn muốn ngó nghiêng tiếp, Tôn Tường đã hốt hoảng tắt màn hình, gào to: "Chuyện Nhỏ, sao anh lại nhìn trộm hả!!"

... Rồi rồi rồi, tôi không nhìn nữa. Tiêu Thời Khâm buồn cười.

Sau đó, ngày sinh nhật, lúc nhận được gối ôm, Tiêu Thời Khâm thật sự chết trân. Anh hối hận nghĩ, đáng ra mình nên cướp điện thoại xem rốt cuộc cậu ta đang làm trò gì để ngăn cản kịp thời...

Anh hai à, anh không thấy in ảnh chụp chung của hai người lên gối ôm trông rất kỳ quái hả???

Tiêu Thời Khâm nhận món quà trong sự đấu tranh tâm lý gay gắt, hơn nữa kể từ đó trở đi, anh còn hình thành thói quen ôm gối đi ngủ, thậm chí mang cả nó theo khi gia nhập đội quốc gia.

Tôi biết làm thế nào đây, tôi cũng tuyệt vọng lắm chứ.

4. Đội quốc gia chiến thắng

Tuy rằng mệt gần chết nhưng có lẽ vì mới quẩy tưng bừng một trận, Tiêu Thời Khâm ngủ không được sâu giấc lắm. Anh có một giấc mơ.

Anh mơ thấy mình quay trở lại chung kết vừa kết thúc kia: Chỉ còn Diệt Sinh Linh và Nhất Diệp Chi Thu chiến đấu đến khoảnh khắc cuối cùng. Chưa kịp thở lấy hơi, chẳng biết sau anh như đã về hồi còn ở Gia Thế. Tiêu Thời Khâm hoảng hốt, trong thoáng chốc, anh nhận ra Gia Thế đã thắng, Gia Thế không phải giải tán. Tôn Tường... Thế nhưng Lôi Đình thì sao... Lôi Đình... Nghĩ thế, cảnh tượng trước mắt lại biến thành khung cảnh Luân Hồi và Lôi Đình giằng co, Khước Tà xé gió lao đến. Tiêu Thời Khâm kinh hãi, nhất thời không kịp phản ứng. Nhưng Diệt Sinh Linh lại như đã đoán trước rồi, tránh né, phản công, từng hành động đều nhanh nhẹn, chuẩn xác và cực kỳ trôi chảy.

Chém giết dữ dội, không biết là đầu người nào bị chém văng, hoa máu vẽ thành một vòng cung lớn giữa không trung.

Tiêu Thời Khâm choàng tỉnh. Mở mắt, anh thật sự trông thấy một khuôn mặt trắng bệch, suýt chút nữa đã quên cả việc hô hấp. Trấn tĩnh lại, anh nhận ra đây mình chỉ đang đối diện với cái gối ôm Tôn Tường tặng.

"..."

Tôn Nhị Tường, cậu lại đây cho tôi, tôi đảm bảo không đánh chết cậu!

END
 

Bình luận bằng Facebook