Chú ý: Từ chương này trở xuống chưa được dịch lại lần 2.
Bát Hoang Như Nguyện 08
—— Phạn âm quá nhĩ chung bất lưu, hữu tình chúng sinh kham bất phá
Tượng Phật tróc mẻ trong nháy mắt đổ sụp thành tro tàn, một viên trân châu nhũ bạch bay đến trên tay hắn.
“Đi thôi,” Tôn Triết Bình nhìn qua Trương Giai Lạc trong ngực, “Về nhà trước nói sau.”
Tòa miếu vũ kia đã lưu ở Đại Tuyết Sơn từ bách hoa nở rộ mùa đông năm ấy, tín đồ nghe tin mà đến, tay sờ soạng khắp mỗi một góc một tấc của nó, cho đến hiện tại nó mẫn diệt trong bụi cỏ cao bằng đầu người ở Đại Tuyết Sơn.
Sau đó đổ sụp hóa làm trần ai, đến năm sau nữa, hoa tươi từ trên đó tràn ngập nở ra ý cười.
Hiện thế an hảo là được.
Bây giờ vấn đề cần giải quyết là, Trương Giai Lạc tỉnh lại trở mặt với mình thì tính sao.
Tôn Triết Bình lúc này vô cùng kỳ vọng tỉnh lại chính là con tiểu Khổng Tước hồ đồ không hiểu đời, mà không phải là Khổng Tước Đại Minh vương bị mình chiều hỏng, chí ít con tiểu Khổng Tước non ngơ ngơ kia dễ lừa đến mức không tầm thường.
Lông mi dài như cánh quạt nho nhỏ của Trương Giai Lạc trên dưới khép mở mấy lần, mi mục một mảnh đắc ý cùng thỏa mãn. Tôn Triết Bình khẽ hôn lên mắt phải hắn, sau đó hắn liền an ổn nhắm mắt lại.
Tôn Triết Bình nằm trên giường không chút nào cảm thấy buồn ngủ, hắn nghĩ đến một việc rất lâu trước đây.
Hoan Hỉ Phật từ trăm ngàn năm trước đã bị đá ra khỏi giáo tông Phật giáo, vừa nãy bọn hắn tính là đang làm gì?
Ly kinh phản đạo.
Bằng độ dày da mặt của Trương Giai Lạc, hắn làm sao sẽ đồng ý ở nơi hoang giao dã lĩnh, dưới tượng Phật pháp làm chuyện này?
Tôn Triết Bình luôn cảm thấy Trương Giai Lạc đang dệt một cái lưới cho hắn, còn ngồi bên cạnh nhìn hắn cam tâm tình nguyện nhảy vào. Hơn nữa a, hắn xác thực đúng là cam tâm tình nguyện mà nhảy.
“Ta cảm thấy qua nhiều năm như vậy, ngươi một mực vẫn đang muốn làm một việc,” Tôn Triết Bình đưa tay khều khều mũi Trương Giai Lạc, “Cũng như năm đó khi ta hỏi ngươi có muốn giết tới Linh sơn hay không.”
“Ta thấy giáo lý bên phía Đông trong đó không phải có một câu sao?” A Tu La vương nắm lấy cổ chân Khổng Tước đem hắn kéo về, “Sở dục tòng tâm, ta chỉ là thuận theo tâm mình mà nói thôi.”
“Giáo lý nhà ai đến miệng của ngươi cũng bị chà đạp,” Khổng Tước lật người bò lên người hắn, “Không phải muốn nói chuyện sao? Mau nói chuyện gì?”
“Ta chính là muốn hỏi ngươi,” A Tu La vương đưa tay nắm cằm Khổng Tước, “Có muốn hay không chúng ta cùng nhau giết tới Linh sơn?”
“Cái này tính là gì đây? Trùng quan nhất nộ vì hồng nhan?” Khổng Tước ra vẻ bản thân có chút ảo não, “Sớm biết sẽ tạo nhiều nghiệt đến vậy a ta đã…”
“Đã cái gì?”
“Lúc đó đã nên nháo lớn hơn nữa.”
A Tu La vương cười lớn, tiếng cười tựa hồ có thể truyền tới ngoài ba mươi ba tầng trời.
“Ta thích,” A Tu La vương kéo Khổng Tước xuống liền hôn lên, “Tính xấu này quả thật hợp khẩu vị ta.”
Khổng Tước sóng mắt lưu chuyển, môi lưỡi đỏ hồng: “Thích tính xấu của ta a?”
“Chỉ cần là của ngươi, ta đều thích.”
“Đáp có bốn duyên, khiến chư nam tử có tâm, thường sinh ái dục nữ nhân, thích hắn theo ý làm việc trượng phu, là bốn loại nào? Thứ nhất, hoặc hiềm nghi hoặc nhạo báng hại người.” Tôn Triết Bình ôm Trương Giai Lạc tự mình lẩm bẩm, “Thứ hai, thích mặc y phục trang sức nữ nhân. Thứ ba, làm việc dâm uế với nữ trong thân tộc. Thứ tư, thực không thắng đức, nhận lễ xằng bậy. Lấy nhân duyên này khiến chư trượng phu bắt nguồn từ đó quên đi phiền não.”
Năm ấy Phật tụng Quan Thế Âm Bồ Tát phổ môn phẩm truyền khắp lục giới ba mươi ba chư thiên, chỉ sợ ở nơi sâu nhất hoàng tuyền ác quỷ cũng không cách nào che tai không nghe.
“Ta cảm thấy chúng ta cũng tính là quá được rồi,” Khổng Tước bò trên người A Tu La vương nhìn hắn lật hết bộ kinh thư kia, “Nhìn xem, Linh sơn sợ chúng ta không biết, còn ba ba chạy đi nghiên cứu xem hai chúng ta cùng một giới tính thế nào lại vừa mắt nhau.”
“Nghe nói là nhân quả báo ứng,” A Tu La vương đem dòng chữ kia chỉ cho Khổng Tước nhìn, “Phỉ báng người khác, thích mặc nữ trang*… Ngươi có mấy thói quen này sao?”
*trang là trang phục, sức là trang sức
“Nữ trang có đẹp bằng hóa thân vũ dực của ta sao?” Khổng Tước ghét bỏ liếc qua, “Phỉ báng ai a? Ta có thể không bị phỉ báng cũng đã không tệ rồi.”
Khổng Tước cùng A Tu La vương nhìn nhau mà cười, cả hai đều là kẻ không biết kiếp trước, không dính luân hồi, nào có ngọn nguồn bốn nghiệp chướng kia?
Phật viết, không thể nói, không thể nói.
“Đích thực là trời phạt Di Lặc* a…” Tôn Triết Bình cảm thán một câu, “Coi như có không có bốn cái nhân duyên này, lại nên thế nào?”
*Di Lặc khi mới đắc đạo, liền có thiên ma thiêu cung, đốt đài thất bảo
Ta chỉ cần thủ ngươi cho tốt là được, không sợ nhất chính là cái gọi là nhân quả luân hồi báo ứng.
Thật sự không sợ sao…
Ta sợ a…
Trương Giai Lạc trở mình, đem cả người vùi vào trong ngực Tôn Triết Bình.
“Đại Tôn…”
Tôn Triết Bình ôm hắn nhắm mắt: “Ngủ đi, ta ở đây.”
.
Bát Hoang Như Nguyện 08
—— Phạn âm quá nhĩ chung bất lưu, hữu tình chúng sinh kham bất phá
Trương Giai Lạc cắn môi dưới, nửa là bất mãn nửa nhuốm van cầu, ngước mắt nhìn Tôn Triết Bình, đôi mắt to long lanh ngấn nước ửng hồng vì dục niệm: “Nhẹ… Nhẹ chút…"
Tôn Triết Bình ngẩng đầu cắn vào hầu kết Trương Giai Lạc, giọng khàn đặc: "Ta sẽ cố."
Trương Giai Lạc căm tức, vươn tay kéo tóc Tôn Triết Bình: “Đồ khốn ngươi... Ta lúc trước... Oa ưm..."
“Để dành sức,” Tôn Triết Bình hạ thân vẫn cứng rắn, yêu thích nhất chính là giày vò Trương Giai Lạc, “lát nữa muốn cũng không có sức để rên thì sao đây?"
“Khốn kiếp…”
"Hay là,” Tôn Triết Bình đỡ mông Trương Giai Lạc lên, để hắn có thể thả lỏng một chút, “muốn đổi tư thế?”
Do đặc thù tư thế, Trương Giai Lạc bị đâm sâu đến choáng cả hồn phách, từ eo đến chân đều tê dại, không còn cảm giác được đó là cơ thể mình. Chỗ hai người kết hợp bị cọ sát quá lâu, khoái cảm, đau đớn, ê ẩm, tất cả hòa vào làm một, mỗi một lần Tôn Triết Bình đỉnh lên là một lần hành hạ.
Như bị quất bởi một chiếc roi nhúng đẫm mật ngọt, trốn không thoát, lại sợ phải đắm chìm.
“Ít nhất…” Trương Giai Lạc rướn lên ôm lấy Tôn Triết Bình, giọng nghẹn ngào như tan vỡ, "đổi... a ư... đổi... đừng tư thế này... ư ư..."
"Muốn tư thế nào?" Tôn Triết Bình duỗi chân, tay bóp nhẹ chỗ đùi căng chặt của Trương Giai Lạc, "thả lỏng chút, ngươi thích tư thế đứng hay là một chân gác lên vai... Ưm!?"
Miệng bỗng bị một vật mềm mại lấp đầy, Trương Giai Lạc vô cùng cấp thiết gặm mút môi hắn một cách hỗn loạn. Cơ thể cũng không an phận, hết cọ lại trườn, ngón tay rạch tới rạch lui trên da thịt hắn.
“Nhạc Nhạc?” Tôn Triết Bình nắm cằm nâng gương mặt Trương Giai Lạc lên, “sao vậy?”
“Đại Tôn…” Trương Giai Lạc duỗi tay câu lấy cổ hắn, thè lưỡi vô thức liếm ngón tay cái Tôn Triết Bình đặt bên môi mình, “Đại Tôn… Khó chịu… Ưm…”
Tôn Triết Bình phát giác điều bất ổn: “Nhạc Nhạc?”*
Gương mặt kiêu căng ngạo mạn lại cố cậy mạnh bị mình nuông chiều mà ra, vẻ không phục vốn đang đầy trên đó bỗng trong nháy mắt lùi đi sạch sẽ. Trên mặt toàn là diễm sắc bị tình dục nhuốm thành, còn có nét hồ đồ đến cơ hồ ngu ngơ không biết làm sao bất ngờ lẫn vào.
“Đại Tôn… Ô…” Trương Giai Lạc nhoài trên thân hắn, cơ hồ hoảng loạn cắn lên một dải trên cổ hắn, “Khó chịu a a…”
Tôn Triết Bình thở dài một tiếng, hắn đối mặt với Trương Giai Lạc rõ ràng nằm trong trạng thái linh trí không đủ, tâm đều mềm ra, làm sao còn nỡ khi phụ.
“Chỗ nào khó chịu?” Tôn Triết Bình ôm lấy Trương Giai Lạc, thay hắn xoa xoa lên khúc eo trắng tuyết, “Có muốn đổi tư thế khác hay không?”
Trương Giai Lạc nằm bò trên vai hắn, cái miệng nhỏ từng ngụm từng ngụm nức nở thở dốc, cánh tay mềm nhũn đặt lên tay Tôn Triết Bình bên hông hắn, cơ hồ trượt xuống không lấy sức nổi.
“Làm sao?” Tôn Triết Bình thân mật hôn chóp mũi đỏ hồng của Trương Giai Lạc một trận, “Muốn làm gì?”
Bàn tay vô cùng thuận theo cho tay Trương Giai Lạc dắt đi, bị Trương Giai Lạc nắm chặt ngón tay hướng về sau lưng.
“Khó chịu…” Trương Giai Lạc thanh âm luống cuống có chút hổn hển không nén được, “Chỗ này… khó chịu a a…”
Tôn Triết Bình nhịn không nổi khẽ thở gấp, xúc cảm trong tay quá mức tốt đẹp, hắn tỉ mỉ xoa xoa phần thịt non nơi hai người kết hợp, dỗ dành hôn Trương Giai Lạc đang bắt đầu giãy dụa không ngừng: “Thế này được chưa? Ừ, đừng sợ a… Ss… Cắn chặt đến thế làm gì? Thả lỏng… Đừng khóc a…”
Trương Giai Lạc chống vai Tôn Triết Bình muốn đào thoát, kết quả bên hông bị Tôn Triết Bình nắn một cái, cả người đều mềm nhũn: “Đừng…. A a a a a a…”
Tôn Triết Bình bị cú ngồi sụp xuống này xoắn đến tê cả da đầu, vừa rồi ý nghĩ có nên tha cho Trương Giai Lạc trong tình trạng thế này một lần hay không, cũng bị hắn vứt khỏi sau gáy.
“Nhạc Nhạc,” Tôn Triết Bình rút ra dục vọng chôn trong cơ thể Trương Giai Lạc, đem người ép lên đất dùng ngữ khí cơ hồ dụ dỗ kề sát lỗ tai Trương Giai Lạc: “Có muốn thoải mái một chút hay không?”
“Thoải mái…?” Trương Giai Lạc bắp đùi không tự chủ cọ sát theo cổ tay Tôn Triết Bình mò xuống, trong mắt phủ kín một tầng nước, có chút si mê sáp tới liếm hôn khóe miệng Tôn Triết Bình, “Thoải a… mái…”
Tôn Triết Bình ngón tay dò vào vách thịt trơn mềm ướt át, ở bên trong ấn ấn thăm dò, Trương Giai Lạc bị loại quấy rầy không nặng không nhẹ này giày vò đến không biết làm sao, hông bị nâng lên không kiềm chế được run rẩy.
“A a… Đại Tôn… A a…”
Trương Giai Lạc hoàn toàn để mặc cho Tôn Triết Bình tùy ý đùa bỡn, khoái cảm đối với hắn bây giờ là quá mới lạ, căn bản chưa hề nếm thử qua, quá mức kịch liệt khiến cả người hắn đều muốn bị nhấn chìm.
“Đại Tôn…”
“Ô ô… Đại Tôn…”
Trương Giai Lạc ôm lấy eo Tôn Triết Bình, cả người đều thiếp sát vào trên thân hắn, nhãn thần cơ hồ như hiến tế, toàn bộ thành kính, toàn bộ si mê.
Hắn chỉ muốn một người.
“Giúp ta… A a… Đại Tôn…”
Tôn Triết Bình che khuất đôi mắt kia, đem tiếng rên rỉ cùng tiếng thét sau đó của hắn nuốt vào cổ họng.
Lần nữa chặn lên lối vào tiêu hồn kia, công thành đoạt đất.
Từng giọt từng giọt lớn nước mắt lại lăn ra từ trong mắt Trương Giai Lạc, mắt hắn mở thật to, cơ hồ thất thần để mặc nước mắt rơi xuống đến không ngừng được. Tay hắn lại liều mạng câu chặt Tôn Triết Bình không buông, hai người hai đôi chân dài cũng quấn quýt làm một, màu da lúa mạch cùng màu trắng nõn mới sinh ra đời đặc biệt tương xứng.
“Đại Tôn… Tôn… Tôn Triết… Bình.”
Tôn Triết Bình đặt xuống trên một đoạn cằm của Trương Giai Lạc những dấu đỏ ửng liên tiếp: “Làm sao mà gọi đến nghiện rồi?”
Trương Giai Lạc thất thần đuổi theo môi lưỡi của Tôn Triết Bình, cả người quả thật ngoan ngoãn đến không ra hình thù gì. Thở dốc nho nhỏ cùng rên rỉ mang theo nức nở câu đến Tôn Triết Bình trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, hắn cảm thấy dưới đáy lòng mình có một ham muốn không thể để cho ai biết đã bị Trương Giai Lạc trong hình dáng này dẫn dắt ra.
“Ngoan,” Tôn Triết Bình ý đồ xấu chỉ dẫn Trương Giai Lạc an ủi dục vọng không biết khi nào lại đã đứng thẳng của chính mình, “Nắm cái này, lực độ nhẹ một chút, tự mình nắm một phen, xem thoải mái thế nào.”
Bộ dạng nghe lời của Trương Giai Lạc lấy lòng Tôn Triết Bình quá tốt, hắn dỗ dành hướng vào mấy nơi Trương Giai Lạc mẫn cảm nhất mà đâm đến, nhìn Trương Giai Lạc dưới thân mãnh nhiên cất cao thanh âm thét lên, ác ý đè thấp eo hắn: “Thế này có thoải mái không? Hở?”
“Ô…” Trương Giai Lạc liều mạng lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhiễm đầy nước mắt cùng mồ hôi rối tinh rối mù, cọ tới cọ lui trên má Tôn Triết Bình, “Không… không muốn… A a…”
“Không muốn thế này?” Tôn Triết Bình đùa bỡn đổi hướng, cọ sát xung quanh vị trí kia, “Thế này thì sao?”
“Không… A a!”
Trương Giai Lạc mũi chân đột ngột căng ra, cả ống chân căng thành một đường cong xinh đẹp đá đạp ra ngoài, bị Tôn Triết Bình cưỡng ép nhấn về, gác đến trên vai.
“Đòi mạng a…” Tôn Triết Bình tỏ vẻ khổ não lại đỉnh lên, “Thế này cũng không muốn, thế kia cũng không muốn, ngươi muốn cái gì?”
Trương Giai Lạc từng ngụm lớn thở hồng hộc, bên môi treo một luồng chỉ bạc. Hắn mở to mắt, trừng trừng nhìn Tôn Triết Bình, trong mắt trừ đi cuồn cuộn tình dục khát cầu cùng tầng tầng dựa dẫm, chỉ còn dư lại độc nhất vô nhị ——
Tôn Triết Bình.
“Đại Tôn… Ô…”
“Ngươi muốn ta?”
Bị khi phụ đến thần trí mơ hồ, tiểu Khổng Tước vươn tay hướng về gia hỏa đang khi phụ mình, tự dâng tới miệng, hắn ôm chặt cổ Tôn Triết Bình, cơ hồ vụng về từ trán một đường hôn xuống, sứt mẻ trông mong, như hy vọng có thể được đến giải thoát.
“Thật hết cách với ngươi thế này,” Tôn Triết Bình nhéo mấy nhéo lên cái mông coi như có chút thịt của hắn, “Trở về ăn nhiều một chút, toàn thân trên dưới đều là xương.”
“Hảo…” Trương Giai Lạc cấp thiết cần được giải cứu khỏi tình dục đang nướng chín mình, “Đại Tôn… Ô ô… A… A a a…”
Bắt đầu đại lực ra vào, Tôn Triết Bình một ngụm cắn lên bên cổ Trương Giai Lạc, răng cùng đầu lưỡi trên một vùng mạch máu màu xanh rõ rệt kia liếm láp gặm cắn: “Nhịn một chút, hồi nữa là xong việc…”
Hồi nữa là bao lâu đây?
Trương Giai Lạc hoàn toàn không có khái niệm này, hắn chỉ biết mình bị lăn tới lật lui khi phụ đủ vốn, Tôn Triết Bình chắn cái miệng nhỏ sắp muốn phun trào trên dục vọng đã cứng quá lâu của hắn.
“Ngoan, Nhạc Nhạc,” Tôn Triết Bình thở vào vành tai đỏ ửng, “Mau gọi tiếng êm tai.”
“A a a…”
“Nếu không gọi…”
“Đại Tôn… Đại Tôn… Ô… A a Đại Tôn…”
“Chỉ biết kêu cái đó thôi sao?” Tôn Triết Bình có chút bất mãn, hung ác đỉnh lên phía trên một trận, đổi lấy tiếng khóc hoàn toàn tan vỡ của Trương Giai Lạc.
“Tôn… Triết Bình… Ô ô…”
“Vậy thì gọi hai chữ cuối kia,” Tôn Triết Bình thay Trương Giai Lạc lau đi vệt nước mắt ngang dọc tứ tung trên mặt, “Nếu không, ngươi gọi tiếng phu quân a, tướng công a cái gì ta cũng không ngại.”
“… Triết Bình, Triết Bình… Ô ô… Đại Tôn… A a a…”
Tôn Triết Bình nhấn chặt Trương Giai Lạc bắt đầu giãy dụa dữ dội, để mặc hắn trên lưng mình cào ra từng dấu từng dấu.
Trương Giai Lạc chỉ cảm thấy vật chinh phạt đã lâu trong cơ thể mình tựa hồ lại lớn thêm mấy phần, sợ hãi bị nới rộng khiến hắn nỗ lực chống người lên, vô thức muốn trốn chạy, lại bị Tôn Triết Bình nắm eo nhấn về.
Một cỗ nhiệt lưu quất vào bên trong thân thể, Trương Giai Lạc đã sớm mệt mỏi bất kham cắn vai Tôn Triết Bình lộ ra mấy tiếng nức nở vỡ vụn, sau đó mềm nhũn hẳn.
Tôn Triết Bình nhìn Trương Giai Lạc ngất đi, có chút đau lòng hôn lên mi gian của hắn.
“Bỏ đi, lấy đồ quay về rồi nói.” Tôn Triết Bình bế Trương Giai Lạc lên, dùng y phục của mình đem hắn bọc kỹ, hướng pho tượng Hoan Hỉ Phật đưa tay trên không làm một động tác bàn tay hợp lại bóp nát đồ.
Tôn Triết Bình ngẩng đầu cắn vào hầu kết Trương Giai Lạc, giọng khàn đặc: "Ta sẽ cố."
Trương Giai Lạc căm tức, vươn tay kéo tóc Tôn Triết Bình: “Đồ khốn ngươi... Ta lúc trước... Oa ưm..."
“Để dành sức,” Tôn Triết Bình hạ thân vẫn cứng rắn, yêu thích nhất chính là giày vò Trương Giai Lạc, “lát nữa muốn cũng không có sức để rên thì sao đây?"
“Khốn kiếp…”
"Hay là,” Tôn Triết Bình đỡ mông Trương Giai Lạc lên, để hắn có thể thả lỏng một chút, “muốn đổi tư thế?”
Do đặc thù tư thế, Trương Giai Lạc bị đâm sâu đến choáng cả hồn phách, từ eo đến chân đều tê dại, không còn cảm giác được đó là cơ thể mình. Chỗ hai người kết hợp bị cọ sát quá lâu, khoái cảm, đau đớn, ê ẩm, tất cả hòa vào làm một, mỗi một lần Tôn Triết Bình đỉnh lên là một lần hành hạ.
Như bị quất bởi một chiếc roi nhúng đẫm mật ngọt, trốn không thoát, lại sợ phải đắm chìm.
“Ít nhất…” Trương Giai Lạc rướn lên ôm lấy Tôn Triết Bình, giọng nghẹn ngào như tan vỡ, "đổi... a ư... đổi... đừng tư thế này... ư ư..."
"Muốn tư thế nào?" Tôn Triết Bình duỗi chân, tay bóp nhẹ chỗ đùi căng chặt của Trương Giai Lạc, "thả lỏng chút, ngươi thích tư thế đứng hay là một chân gác lên vai... Ưm!?"
Miệng bỗng bị một vật mềm mại lấp đầy, Trương Giai Lạc vô cùng cấp thiết gặm mút môi hắn một cách hỗn loạn. Cơ thể cũng không an phận, hết cọ lại trườn, ngón tay rạch tới rạch lui trên da thịt hắn.
“Nhạc Nhạc?” Tôn Triết Bình nắm cằm nâng gương mặt Trương Giai Lạc lên, “sao vậy?”
“Đại Tôn…” Trương Giai Lạc duỗi tay câu lấy cổ hắn, thè lưỡi vô thức liếm ngón tay cái Tôn Triết Bình đặt bên môi mình, “Đại Tôn… Khó chịu… Ưm…”
Tôn Triết Bình phát giác điều bất ổn: “Nhạc Nhạc?”*
Gương mặt kiêu căng ngạo mạn lại cố cậy mạnh bị mình nuông chiều mà ra, vẻ không phục vốn đang đầy trên đó bỗng trong nháy mắt lùi đi sạch sẽ. Trên mặt toàn là diễm sắc bị tình dục nhuốm thành, còn có nét hồ đồ đến cơ hồ ngu ngơ không biết làm sao bất ngờ lẫn vào.
“Đại Tôn… Ô…” Trương Giai Lạc nhoài trên thân hắn, cơ hồ hoảng loạn cắn lên một dải trên cổ hắn, “Khó chịu a a…”
Tôn Triết Bình thở dài một tiếng, hắn đối mặt với Trương Giai Lạc rõ ràng nằm trong trạng thái linh trí không đủ, tâm đều mềm ra, làm sao còn nỡ khi phụ.
“Chỗ nào khó chịu?” Tôn Triết Bình ôm lấy Trương Giai Lạc, thay hắn xoa xoa lên khúc eo trắng tuyết, “Có muốn đổi tư thế khác hay không?”
Trương Giai Lạc nằm bò trên vai hắn, cái miệng nhỏ từng ngụm từng ngụm nức nở thở dốc, cánh tay mềm nhũn đặt lên tay Tôn Triết Bình bên hông hắn, cơ hồ trượt xuống không lấy sức nổi.
“Làm sao?” Tôn Triết Bình thân mật hôn chóp mũi đỏ hồng của Trương Giai Lạc một trận, “Muốn làm gì?”
Bàn tay vô cùng thuận theo cho tay Trương Giai Lạc dắt đi, bị Trương Giai Lạc nắm chặt ngón tay hướng về sau lưng.
“Khó chịu…” Trương Giai Lạc thanh âm luống cuống có chút hổn hển không nén được, “Chỗ này… khó chịu a a…”
Tôn Triết Bình nhịn không nổi khẽ thở gấp, xúc cảm trong tay quá mức tốt đẹp, hắn tỉ mỉ xoa xoa phần thịt non nơi hai người kết hợp, dỗ dành hôn Trương Giai Lạc đang bắt đầu giãy dụa không ngừng: “Thế này được chưa? Ừ, đừng sợ a… Ss… Cắn chặt đến thế làm gì? Thả lỏng… Đừng khóc a…”
Trương Giai Lạc chống vai Tôn Triết Bình muốn đào thoát, kết quả bên hông bị Tôn Triết Bình nắn một cái, cả người đều mềm nhũn: “Đừng…. A a a a a a…”
Tôn Triết Bình bị cú ngồi sụp xuống này xoắn đến tê cả da đầu, vừa rồi ý nghĩ có nên tha cho Trương Giai Lạc trong tình trạng thế này một lần hay không, cũng bị hắn vứt khỏi sau gáy.
“Nhạc Nhạc,” Tôn Triết Bình rút ra dục vọng chôn trong cơ thể Trương Giai Lạc, đem người ép lên đất dùng ngữ khí cơ hồ dụ dỗ kề sát lỗ tai Trương Giai Lạc: “Có muốn thoải mái một chút hay không?”
“Thoải mái…?” Trương Giai Lạc bắp đùi không tự chủ cọ sát theo cổ tay Tôn Triết Bình mò xuống, trong mắt phủ kín một tầng nước, có chút si mê sáp tới liếm hôn khóe miệng Tôn Triết Bình, “Thoải a… mái…”
Tôn Triết Bình ngón tay dò vào vách thịt trơn mềm ướt át, ở bên trong ấn ấn thăm dò, Trương Giai Lạc bị loại quấy rầy không nặng không nhẹ này giày vò đến không biết làm sao, hông bị nâng lên không kiềm chế được run rẩy.
“A a… Đại Tôn… A a…”
Trương Giai Lạc hoàn toàn để mặc cho Tôn Triết Bình tùy ý đùa bỡn, khoái cảm đối với hắn bây giờ là quá mới lạ, căn bản chưa hề nếm thử qua, quá mức kịch liệt khiến cả người hắn đều muốn bị nhấn chìm.
“Đại Tôn…”
“Ô ô… Đại Tôn…”
Trương Giai Lạc ôm lấy eo Tôn Triết Bình, cả người đều thiếp sát vào trên thân hắn, nhãn thần cơ hồ như hiến tế, toàn bộ thành kính, toàn bộ si mê.
Hắn chỉ muốn một người.
“Giúp ta… A a… Đại Tôn…”
Tôn Triết Bình che khuất đôi mắt kia, đem tiếng rên rỉ cùng tiếng thét sau đó của hắn nuốt vào cổ họng.
Lần nữa chặn lên lối vào tiêu hồn kia, công thành đoạt đất.
Từng giọt từng giọt lớn nước mắt lại lăn ra từ trong mắt Trương Giai Lạc, mắt hắn mở thật to, cơ hồ thất thần để mặc nước mắt rơi xuống đến không ngừng được. Tay hắn lại liều mạng câu chặt Tôn Triết Bình không buông, hai người hai đôi chân dài cũng quấn quýt làm một, màu da lúa mạch cùng màu trắng nõn mới sinh ra đời đặc biệt tương xứng.
“Đại Tôn… Tôn… Tôn Triết… Bình.”
Tôn Triết Bình đặt xuống trên một đoạn cằm của Trương Giai Lạc những dấu đỏ ửng liên tiếp: “Làm sao mà gọi đến nghiện rồi?”
Trương Giai Lạc thất thần đuổi theo môi lưỡi của Tôn Triết Bình, cả người quả thật ngoan ngoãn đến không ra hình thù gì. Thở dốc nho nhỏ cùng rên rỉ mang theo nức nở câu đến Tôn Triết Bình trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, hắn cảm thấy dưới đáy lòng mình có một ham muốn không thể để cho ai biết đã bị Trương Giai Lạc trong hình dáng này dẫn dắt ra.
“Ngoan,” Tôn Triết Bình ý đồ xấu chỉ dẫn Trương Giai Lạc an ủi dục vọng không biết khi nào lại đã đứng thẳng của chính mình, “Nắm cái này, lực độ nhẹ một chút, tự mình nắm một phen, xem thoải mái thế nào.”
Bộ dạng nghe lời của Trương Giai Lạc lấy lòng Tôn Triết Bình quá tốt, hắn dỗ dành hướng vào mấy nơi Trương Giai Lạc mẫn cảm nhất mà đâm đến, nhìn Trương Giai Lạc dưới thân mãnh nhiên cất cao thanh âm thét lên, ác ý đè thấp eo hắn: “Thế này có thoải mái không? Hở?”
“Ô…” Trương Giai Lạc liều mạng lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhiễm đầy nước mắt cùng mồ hôi rối tinh rối mù, cọ tới cọ lui trên má Tôn Triết Bình, “Không… không muốn… A a…”
“Không muốn thế này?” Tôn Triết Bình đùa bỡn đổi hướng, cọ sát xung quanh vị trí kia, “Thế này thì sao?”
“Không… A a!”
Trương Giai Lạc mũi chân đột ngột căng ra, cả ống chân căng thành một đường cong xinh đẹp đá đạp ra ngoài, bị Tôn Triết Bình cưỡng ép nhấn về, gác đến trên vai.
“Đòi mạng a…” Tôn Triết Bình tỏ vẻ khổ não lại đỉnh lên, “Thế này cũng không muốn, thế kia cũng không muốn, ngươi muốn cái gì?”
Trương Giai Lạc từng ngụm lớn thở hồng hộc, bên môi treo một luồng chỉ bạc. Hắn mở to mắt, trừng trừng nhìn Tôn Triết Bình, trong mắt trừ đi cuồn cuộn tình dục khát cầu cùng tầng tầng dựa dẫm, chỉ còn dư lại độc nhất vô nhị ——
Tôn Triết Bình.
“Đại Tôn… Ô…”
“Ngươi muốn ta?”
Bị khi phụ đến thần trí mơ hồ, tiểu Khổng Tước vươn tay hướng về gia hỏa đang khi phụ mình, tự dâng tới miệng, hắn ôm chặt cổ Tôn Triết Bình, cơ hồ vụng về từ trán một đường hôn xuống, sứt mẻ trông mong, như hy vọng có thể được đến giải thoát.
“Thật hết cách với ngươi thế này,” Tôn Triết Bình nhéo mấy nhéo lên cái mông coi như có chút thịt của hắn, “Trở về ăn nhiều một chút, toàn thân trên dưới đều là xương.”
“Hảo…” Trương Giai Lạc cấp thiết cần được giải cứu khỏi tình dục đang nướng chín mình, “Đại Tôn… Ô ô… A… A a a…”
Bắt đầu đại lực ra vào, Tôn Triết Bình một ngụm cắn lên bên cổ Trương Giai Lạc, răng cùng đầu lưỡi trên một vùng mạch máu màu xanh rõ rệt kia liếm láp gặm cắn: “Nhịn một chút, hồi nữa là xong việc…”
Hồi nữa là bao lâu đây?
Trương Giai Lạc hoàn toàn không có khái niệm này, hắn chỉ biết mình bị lăn tới lật lui khi phụ đủ vốn, Tôn Triết Bình chắn cái miệng nhỏ sắp muốn phun trào trên dục vọng đã cứng quá lâu của hắn.
“Ngoan, Nhạc Nhạc,” Tôn Triết Bình thở vào vành tai đỏ ửng, “Mau gọi tiếng êm tai.”
“A a a…”
“Nếu không gọi…”
“Đại Tôn… Đại Tôn… Ô… A a Đại Tôn…”
“Chỉ biết kêu cái đó thôi sao?” Tôn Triết Bình có chút bất mãn, hung ác đỉnh lên phía trên một trận, đổi lấy tiếng khóc hoàn toàn tan vỡ của Trương Giai Lạc.
“Tôn… Triết Bình… Ô ô…”
“Vậy thì gọi hai chữ cuối kia,” Tôn Triết Bình thay Trương Giai Lạc lau đi vệt nước mắt ngang dọc tứ tung trên mặt, “Nếu không, ngươi gọi tiếng phu quân a, tướng công a cái gì ta cũng không ngại.”
“… Triết Bình, Triết Bình… Ô ô… Đại Tôn… A a a…”
Tôn Triết Bình nhấn chặt Trương Giai Lạc bắt đầu giãy dụa dữ dội, để mặc hắn trên lưng mình cào ra từng dấu từng dấu.
Trương Giai Lạc chỉ cảm thấy vật chinh phạt đã lâu trong cơ thể mình tựa hồ lại lớn thêm mấy phần, sợ hãi bị nới rộng khiến hắn nỗ lực chống người lên, vô thức muốn trốn chạy, lại bị Tôn Triết Bình nắm eo nhấn về.
Một cỗ nhiệt lưu quất vào bên trong thân thể, Trương Giai Lạc đã sớm mệt mỏi bất kham cắn vai Tôn Triết Bình lộ ra mấy tiếng nức nở vỡ vụn, sau đó mềm nhũn hẳn.
Tôn Triết Bình nhìn Trương Giai Lạc ngất đi, có chút đau lòng hôn lên mi gian của hắn.
“Bỏ đi, lấy đồ quay về rồi nói.” Tôn Triết Bình bế Trương Giai Lạc lên, dùng y phục của mình đem hắn bọc kỹ, hướng pho tượng Hoan Hỉ Phật đưa tay trên không làm một động tác bàn tay hợp lại bóp nát đồ.
Tượng Phật tróc mẻ trong nháy mắt đổ sụp thành tro tàn, một viên trân châu nhũ bạch bay đến trên tay hắn.
“Đi thôi,” Tôn Triết Bình nhìn qua Trương Giai Lạc trong ngực, “Về nhà trước nói sau.”
Tòa miếu vũ kia đã lưu ở Đại Tuyết Sơn từ bách hoa nở rộ mùa đông năm ấy, tín đồ nghe tin mà đến, tay sờ soạng khắp mỗi một góc một tấc của nó, cho đến hiện tại nó mẫn diệt trong bụi cỏ cao bằng đầu người ở Đại Tuyết Sơn.
Sau đó đổ sụp hóa làm trần ai, đến năm sau nữa, hoa tươi từ trên đó tràn ngập nở ra ý cười.
Hiện thế an hảo là được.
Bây giờ vấn đề cần giải quyết là, Trương Giai Lạc tỉnh lại trở mặt với mình thì tính sao.
Tôn Triết Bình lúc này vô cùng kỳ vọng tỉnh lại chính là con tiểu Khổng Tước hồ đồ không hiểu đời, mà không phải là Khổng Tước Đại Minh vương bị mình chiều hỏng, chí ít con tiểu Khổng Tước non ngơ ngơ kia dễ lừa đến mức không tầm thường.
Hơn nữa, tiểu Khổng Tước khá ngon miệng, Tôn Triết Bình như nghĩ tới gì đó, có chút hoài niệm liếm liếm môi dưới.
Bất quá nhìn thấy trên giường nhô lên một đoàn chăn, Tôn Triết Bình liền biết, tỉnh lại không phải là tiểu Khổng Tước hắn cảm thấy ăn rất ngon kia.
“Nhạc Nhạc?” Tôn Triết Bình cho tay vào ổ chăn, “Đi ra, tắm rửa sạch ngủ tiếp.”
Trong đó là cái gì?
Tôn Triết Bình tìm thấy một con Khổng Tước lông xù xù.
“Cục tác!” Khổng Tước dùng ánh mắt vô cùng khinh bỉ lườm hắn, sau đó duy trì tư thế ta tức giận rồi.
“Trương Giai Lạc a…” Tôn Triết Bình duỗi tay vuốt lại lông vũ loạn tao tao của Khổng Tước, “Ta nhớ ngươi là chim trống, ngươi bày ra tư thế ấp trứng này là muốn làm gì a?”
Ta tức giận rồi khốn nạn!!!
Ngươi mới ấp trứng!!!
“Mau biến về,” Tôn Triết Bình nhéo phần thân dưới cánh Khổng Tước xoa nắn mấy cái, “Trong cơ thể còn giữ không ít thứ đi? Nếu không dễ chịu liền ngoan một chút.”
Trương Giai Lạc bi phẫn gần chết, nhào tới hung ác quạt cho Tôn Triết Bình mấy cánh lại thêm mấy vuốt.
“Ngươi cứ mãi khi phụ ta…”
“Nào có,” Tôn Triết Bình ôm lên Trương Giai Lạc trắng nõn liền hướng phòng tắm mà đi, “Ta làm sao nỡ.”
Trương Giai Lạc lập tức đem một đoạn đầy dấu tím tím đỏ đỏ trên cổ chỉ cho Tôn Triết Bình nhìn.
Tôn Triết Bình ở đoạn xanh tím loang lổ kia để lại thêm một dấu răng: “Ngươi sao không nhìn trên vai cùng trên lưng ta mấy dấu cào dấu cắn kia?”
Trương Giai Lạc thẹn quá hóa giận, tát Tôn Triết Bình một thân đầy nước.
Tôn Triết Bình duỗi tay nắm cằm Trương Giai Lạc: “Đừng phá, mau nuốt cái này.”
Trương Giai Lạc mặt đầy cảnh giác nhìn hạt châu bạch sắc kia: “Ta luôn cảm thấy nếu đem Tinh phách thu hồi, ngươi lại có cớ ta đủ sức rồi để khi phụ ta.”
Tôn Triết Bình đưa hạt châu đến bên môi Trương Giai Lạc, không có ý tốt hỏi: “Khi phụ thế nào?”
Trương Giai Lạc nháy mắt liền đem mình đốt thành một con Khổng Tước da đỏ.
“Được rồi chứ,” Tôn Triết Bình tiếp tục đổ thêm dầu, “Ngươi nếu không có Tinh phách, không chừng còn chưa được nửa đường đã không đủ thể lực chịu đựng…”
Mấy chữ cuối cùng bị lấp trong tiếng nước ầm ầm, Trương Giai Lạc vừa thẹn vừa giận, cuối cùng thành công đem Tôn Triết Bình kéo xuống bồn tắm.
Tôn Triết Bình một thân ướt đẫm đứng bên cạnh bồn, lấy khăn lau tóc: “Ta cảm thấy Nhạc Nhạc ngươi lần này hẳn rất vui đi? Ngươi rốt cục được như ước nguyện thấy ta “ướt át” rồi.”
Trương Giai Lạc cầm lấy hạt châu kia há miệng nuốt, giữ nguyên gương mặt chuyện không liên quan đến ta mà quay đi.
“Ngươi a…” Tôn Triết Bình duỗi tay xả đuôi thỏ Trương Giai Lạc ghim trên đầu, “Chờ đó cho ta.”
Trương Giai Lạc tỏ ý, không phải hắn muốn khuất phục dưới đe dọa bạo lực cùng ngôn ngữ hiếp bức, nhưng trên thực tế…
“Tôn Triết Bình ngươi là đồ…” Bị khiêng khỏi phòng tắm ném lên giường, Trương Giai Lạc ôm chăn nỗ lực tránh thoát bàn tay lớn của Tôn Triết Bình kẹp chặt eo mình, “Cầm thú a!”
“Sai rồi,” Tôn Triết Bình không hề lay động, nhìn Trương Giai Lạc thoát khỏi khống chế liền nhanh chóng dùng chăn đem mình quấn thành một con sâu lông, sau đó ung dung thong thả lôi góc chăn, “Rõ ràng ngươi là cầm, đi ra ta nhìn xem trên thân ngươi có khá hơn chưa.”
“Không ra.”
“Trương Giai Lạc.”
Trương Giai Lạc ủy ủy khuất khuất mở góc chăn, lộ ra thân thể mềm mại trắng ngần mang dấu vết loang lổ, duỗi tay ôm cổ Tôn Triết Bình: “Vậy ngươi… không cho ngươi bắt nạt ta nữa… Có nghe hay không?”
“Ta nào có bắt nạt ngươi?”
“Nhẹ chút… Đau…” Trương Giai Lạc quen thói dùng cổ Tôn Triết Bình mài răng, “Tư thế kia eo bị ngươi giày vò đến muốn đứt doạn, nhẹ chút… Kêu ngươi nhẹ chút a!”
Trên eo Trương Giai Lạc có một mảnh lớn xanh tím khắp nơi, một dấu chồng một dấu đến mức sắp nhìn không ra màu da nguyên bản.
“Khôi phục rất chậm a…” Tôn Triết Bình một bên xoa một bên nhìn vết bầm trên eo Trương Giai Lạc, “Xem ra ít đi Địa hồn cùng Thiên Trùng ngươi đúng là không đủ sức a.”
Trương Giai Lạc nhìn mấy dấu vết trên lưng cùng trên vai Tôn Triết Bình sắp biến mất sạch, lại cắn một dấu răng lên: “Đại Tôn ngươi dám nói ngươi trước đây không có âm thầm tiếc nuối trên người ta không thể lưu lại những dấu này?”
“Đương nhiên có,” Tôn Triết Bình mặc Trương Giai Lạc hồ nháo trên người hắn, “Hiện tại coi như toại nguyện.”
Trương Giai Lạc dùng sức liền đem Tôn Triết Bình nhấn về ổ chăn: “Toại nguyện rồi thì bồi ta ngủ thêm một hồi!”
Tôn Triết Bình nhìn Trương Giai Lạc vẻ mặt đắc ý dương dương ngồi trên người mình, chỉ kém không viết lên mặt xem đi ta đoán quá đúng ngươi chính là cầm thú, chụp tay đem người kéo vào trong ngực mình: “Ngủ đi ngủ đi, tỉnh ngủ muốn ăn cái gì?”
“Thì ra ta ở trong mắt ngươi trừ ăn ra chính là ngủ a?!”
Tôn Triết Bình nhíu mày: “Còn có hầu ngủ?”
“Đi ngươi đi!” Trương Giai Lạc kéo chăn che mình lại, “Rõ ràng còn có hầu ăn.”
“Ha ha ha ha!” Tôn Triết Bình lật người đem Trương Giai Lạc đặt dưới thân liền hung ác hôn một cái, “Được rồi được rồi hiện tại đến lượt ta hầu ngủ, mau ngủ mau ngủ.”
Bất quá nhìn thấy trên giường nhô lên một đoàn chăn, Tôn Triết Bình liền biết, tỉnh lại không phải là tiểu Khổng Tước hắn cảm thấy ăn rất ngon kia.
“Nhạc Nhạc?” Tôn Triết Bình cho tay vào ổ chăn, “Đi ra, tắm rửa sạch ngủ tiếp.”
Trong đó là cái gì?
Tôn Triết Bình tìm thấy một con Khổng Tước lông xù xù.
“Cục tác!” Khổng Tước dùng ánh mắt vô cùng khinh bỉ lườm hắn, sau đó duy trì tư thế ta tức giận rồi.
“Trương Giai Lạc a…” Tôn Triết Bình duỗi tay vuốt lại lông vũ loạn tao tao của Khổng Tước, “Ta nhớ ngươi là chim trống, ngươi bày ra tư thế ấp trứng này là muốn làm gì a?”
Ta tức giận rồi khốn nạn!!!
Ngươi mới ấp trứng!!!
“Mau biến về,” Tôn Triết Bình nhéo phần thân dưới cánh Khổng Tước xoa nắn mấy cái, “Trong cơ thể còn giữ không ít thứ đi? Nếu không dễ chịu liền ngoan một chút.”
Trương Giai Lạc bi phẫn gần chết, nhào tới hung ác quạt cho Tôn Triết Bình mấy cánh lại thêm mấy vuốt.
“Ngươi cứ mãi khi phụ ta…”
“Nào có,” Tôn Triết Bình ôm lên Trương Giai Lạc trắng nõn liền hướng phòng tắm mà đi, “Ta làm sao nỡ.”
Trương Giai Lạc lập tức đem một đoạn đầy dấu tím tím đỏ đỏ trên cổ chỉ cho Tôn Triết Bình nhìn.
Tôn Triết Bình ở đoạn xanh tím loang lổ kia để lại thêm một dấu răng: “Ngươi sao không nhìn trên vai cùng trên lưng ta mấy dấu cào dấu cắn kia?”
Trương Giai Lạc thẹn quá hóa giận, tát Tôn Triết Bình một thân đầy nước.
Tôn Triết Bình duỗi tay nắm cằm Trương Giai Lạc: “Đừng phá, mau nuốt cái này.”
Trương Giai Lạc mặt đầy cảnh giác nhìn hạt châu bạch sắc kia: “Ta luôn cảm thấy nếu đem Tinh phách thu hồi, ngươi lại có cớ ta đủ sức rồi để khi phụ ta.”
Tôn Triết Bình đưa hạt châu đến bên môi Trương Giai Lạc, không có ý tốt hỏi: “Khi phụ thế nào?”
Trương Giai Lạc nháy mắt liền đem mình đốt thành một con Khổng Tước da đỏ.
“Được rồi chứ,” Tôn Triết Bình tiếp tục đổ thêm dầu, “Ngươi nếu không có Tinh phách, không chừng còn chưa được nửa đường đã không đủ thể lực chịu đựng…”
Mấy chữ cuối cùng bị lấp trong tiếng nước ầm ầm, Trương Giai Lạc vừa thẹn vừa giận, cuối cùng thành công đem Tôn Triết Bình kéo xuống bồn tắm.
Tôn Triết Bình một thân ướt đẫm đứng bên cạnh bồn, lấy khăn lau tóc: “Ta cảm thấy Nhạc Nhạc ngươi lần này hẳn rất vui đi? Ngươi rốt cục được như ước nguyện thấy ta “ướt át” rồi.”
Trương Giai Lạc cầm lấy hạt châu kia há miệng nuốt, giữ nguyên gương mặt chuyện không liên quan đến ta mà quay đi.
“Ngươi a…” Tôn Triết Bình duỗi tay xả đuôi thỏ Trương Giai Lạc ghim trên đầu, “Chờ đó cho ta.”
Trương Giai Lạc tỏ ý, không phải hắn muốn khuất phục dưới đe dọa bạo lực cùng ngôn ngữ hiếp bức, nhưng trên thực tế…
“Tôn Triết Bình ngươi là đồ…” Bị khiêng khỏi phòng tắm ném lên giường, Trương Giai Lạc ôm chăn nỗ lực tránh thoát bàn tay lớn của Tôn Triết Bình kẹp chặt eo mình, “Cầm thú a!”
“Sai rồi,” Tôn Triết Bình không hề lay động, nhìn Trương Giai Lạc thoát khỏi khống chế liền nhanh chóng dùng chăn đem mình quấn thành một con sâu lông, sau đó ung dung thong thả lôi góc chăn, “Rõ ràng ngươi là cầm, đi ra ta nhìn xem trên thân ngươi có khá hơn chưa.”
“Không ra.”
“Trương Giai Lạc.”
Trương Giai Lạc ủy ủy khuất khuất mở góc chăn, lộ ra thân thể mềm mại trắng ngần mang dấu vết loang lổ, duỗi tay ôm cổ Tôn Triết Bình: “Vậy ngươi… không cho ngươi bắt nạt ta nữa… Có nghe hay không?”
“Ta nào có bắt nạt ngươi?”
“Nhẹ chút… Đau…” Trương Giai Lạc quen thói dùng cổ Tôn Triết Bình mài răng, “Tư thế kia eo bị ngươi giày vò đến muốn đứt doạn, nhẹ chút… Kêu ngươi nhẹ chút a!”
Trên eo Trương Giai Lạc có một mảnh lớn xanh tím khắp nơi, một dấu chồng một dấu đến mức sắp nhìn không ra màu da nguyên bản.
“Khôi phục rất chậm a…” Tôn Triết Bình một bên xoa một bên nhìn vết bầm trên eo Trương Giai Lạc, “Xem ra ít đi Địa hồn cùng Thiên Trùng ngươi đúng là không đủ sức a.”
Trương Giai Lạc nhìn mấy dấu vết trên lưng cùng trên vai Tôn Triết Bình sắp biến mất sạch, lại cắn một dấu răng lên: “Đại Tôn ngươi dám nói ngươi trước đây không có âm thầm tiếc nuối trên người ta không thể lưu lại những dấu này?”
“Đương nhiên có,” Tôn Triết Bình mặc Trương Giai Lạc hồ nháo trên người hắn, “Hiện tại coi như toại nguyện.”
Trương Giai Lạc dùng sức liền đem Tôn Triết Bình nhấn về ổ chăn: “Toại nguyện rồi thì bồi ta ngủ thêm một hồi!”
Tôn Triết Bình nhìn Trương Giai Lạc vẻ mặt đắc ý dương dương ngồi trên người mình, chỉ kém không viết lên mặt xem đi ta đoán quá đúng ngươi chính là cầm thú, chụp tay đem người kéo vào trong ngực mình: “Ngủ đi ngủ đi, tỉnh ngủ muốn ăn cái gì?”
“Thì ra ta ở trong mắt ngươi trừ ăn ra chính là ngủ a?!”
Tôn Triết Bình nhíu mày: “Còn có hầu ngủ?”
“Đi ngươi đi!” Trương Giai Lạc kéo chăn che mình lại, “Rõ ràng còn có hầu ăn.”
“Ha ha ha ha!” Tôn Triết Bình lật người đem Trương Giai Lạc đặt dưới thân liền hung ác hôn một cái, “Được rồi được rồi hiện tại đến lượt ta hầu ngủ, mau ngủ mau ngủ.”
Lông mi dài như cánh quạt nho nhỏ của Trương Giai Lạc trên dưới khép mở mấy lần, mi mục một mảnh đắc ý cùng thỏa mãn. Tôn Triết Bình khẽ hôn lên mắt phải hắn, sau đó hắn liền an ổn nhắm mắt lại.
Tôn Triết Bình nằm trên giường không chút nào cảm thấy buồn ngủ, hắn nghĩ đến một việc rất lâu trước đây.
Hoan Hỉ Phật từ trăm ngàn năm trước đã bị đá ra khỏi giáo tông Phật giáo, vừa nãy bọn hắn tính là đang làm gì?
Ly kinh phản đạo.
Bằng độ dày da mặt của Trương Giai Lạc, hắn làm sao sẽ đồng ý ở nơi hoang giao dã lĩnh, dưới tượng Phật pháp làm chuyện này?
Tôn Triết Bình luôn cảm thấy Trương Giai Lạc đang dệt một cái lưới cho hắn, còn ngồi bên cạnh nhìn hắn cam tâm tình nguyện nhảy vào. Hơn nữa a, hắn xác thực đúng là cam tâm tình nguyện mà nhảy.
“Ta cảm thấy qua nhiều năm như vậy, ngươi một mực vẫn đang muốn làm một việc,” Tôn Triết Bình đưa tay khều khều mũi Trương Giai Lạc, “Cũng như năm đó khi ta hỏi ngươi có muốn giết tới Linh sơn hay không.”
Năm đó Khổng Tước Đại Minh hảo ghét bỏ mà đem A Tu La vương đẩy văng khỏi giường lớn vốn thuộc về A Tu La vương.
“Ngươi mài răng a!” Khổng Tước xoa cổ, tức giận hỏi A Tu La vương nằm ở dưới giường nhìn mình, “Cắn thật ra sức! Ngươi đến cùng có làm hay không a!”
“Ta muốn xem thử,” A Tu La vương ngồi về giường kéo tay Khổng Tước, “Ngươi trên người lưu lại dấu ấn của ta là hình dạng gì.”
“…” Khổng Tước hất cái tay đang muốn chụp tay mình, “Ngươi làm sao đem những lời hạ lưu vô sỉ đến vậy nói đến cứ thế thản nhiên?”
“Ngươi mài răng a!” Khổng Tước xoa cổ, tức giận hỏi A Tu La vương nằm ở dưới giường nhìn mình, “Cắn thật ra sức! Ngươi đến cùng có làm hay không a!”
“Ta muốn xem thử,” A Tu La vương ngồi về giường kéo tay Khổng Tước, “Ngươi trên người lưu lại dấu ấn của ta là hình dạng gì.”
“…” Khổng Tước hất cái tay đang muốn chụp tay mình, “Ngươi làm sao đem những lời hạ lưu vô sỉ đến vậy nói đến cứ thế thản nhiên?”
“Ta thấy giáo lý bên phía Đông trong đó không phải có một câu sao?” A Tu La vương nắm lấy cổ chân Khổng Tước đem hắn kéo về, “Sở dục tòng tâm, ta chỉ là thuận theo tâm mình mà nói thôi.”
“Giáo lý nhà ai đến miệng của ngươi cũng bị chà đạp,” Khổng Tước lật người bò lên người hắn, “Không phải muốn nói chuyện sao? Mau nói chuyện gì?”
“Ta chính là muốn hỏi ngươi,” A Tu La vương đưa tay nắm cằm Khổng Tước, “Có muốn hay không chúng ta cùng nhau giết tới Linh sơn?”
“Cái này tính là gì đây? Trùng quan nhất nộ vì hồng nhan?” Khổng Tước ra vẻ bản thân có chút ảo não, “Sớm biết sẽ tạo nhiều nghiệt đến vậy a ta đã…”
“Đã cái gì?”
“Lúc đó đã nên nháo lớn hơn nữa.”
A Tu La vương cười lớn, tiếng cười tựa hồ có thể truyền tới ngoài ba mươi ba tầng trời.
“Ta thích,” A Tu La vương kéo Khổng Tước xuống liền hôn lên, “Tính xấu này quả thật hợp khẩu vị ta.”
Khổng Tước sóng mắt lưu chuyển, môi lưỡi đỏ hồng: “Thích tính xấu của ta a?”
“Chỉ cần là của ngươi, ta đều thích.”
“Đáp có bốn duyên, khiến chư nam tử có tâm, thường sinh ái dục nữ nhân, thích hắn theo ý làm việc trượng phu, là bốn loại nào? Thứ nhất, hoặc hiềm nghi hoặc nhạo báng hại người.” Tôn Triết Bình ôm Trương Giai Lạc tự mình lẩm bẩm, “Thứ hai, thích mặc y phục trang sức nữ nhân. Thứ ba, làm việc dâm uế với nữ trong thân tộc. Thứ tư, thực không thắng đức, nhận lễ xằng bậy. Lấy nhân duyên này khiến chư trượng phu bắt nguồn từ đó quên đi phiền não.”
Năm ấy Phật tụng Quan Thế Âm Bồ Tát phổ môn phẩm truyền khắp lục giới ba mươi ba chư thiên, chỉ sợ ở nơi sâu nhất hoàng tuyền ác quỷ cũng không cách nào che tai không nghe.
“Ta cảm thấy chúng ta cũng tính là quá được rồi,” Khổng Tước bò trên người A Tu La vương nhìn hắn lật hết bộ kinh thư kia, “Nhìn xem, Linh sơn sợ chúng ta không biết, còn ba ba chạy đi nghiên cứu xem hai chúng ta cùng một giới tính thế nào lại vừa mắt nhau.”
“Nghe nói là nhân quả báo ứng,” A Tu La vương đem dòng chữ kia chỉ cho Khổng Tước nhìn, “Phỉ báng người khác, thích mặc nữ trang*… Ngươi có mấy thói quen này sao?”
*trang là trang phục, sức là trang sức
“Nữ trang có đẹp bằng hóa thân vũ dực của ta sao?” Khổng Tước ghét bỏ liếc qua, “Phỉ báng ai a? Ta có thể không bị phỉ báng cũng đã không tệ rồi.”
Khổng Tước cùng A Tu La vương nhìn nhau mà cười, cả hai đều là kẻ không biết kiếp trước, không dính luân hồi, nào có ngọn nguồn bốn nghiệp chướng kia?
Phật viết, không thể nói, không thể nói.
“Đích thực là trời phạt Di Lặc* a…” Tôn Triết Bình cảm thán một câu, “Coi như có không có bốn cái nhân duyên này, lại nên thế nào?”
*Di Lặc khi mới đắc đạo, liền có thiên ma thiêu cung, đốt đài thất bảo
Ta chỉ cần thủ ngươi cho tốt là được, không sợ nhất chính là cái gọi là nhân quả luân hồi báo ứng.
Thật sự không sợ sao…
Ta sợ a…
Trương Giai Lạc trở mình, đem cả người vùi vào trong ngực Tôn Triết Bình.
“Đại Tôn…”
Tôn Triết Bình ôm hắn nhắm mắt: “Ngủ đi, ta ở đây.”
.
Last edited by a moderator: