Hoàn [Tán Tu] Ấm áp

Tường Thiên

Máy cày level
Hội Tự Sát
Bình luận
112
Số lượt thích
731
#1
[Tán Tu] Ấm Áp

Pairing: Tán Tu

Rating: Thân thiện với mọi lứa tuổi

Author: (bay theo chiều gió again)
*Note: Đây là bản dịch em lấy từ convert của chị @Tán Ô Nhỏ
Edit+Beta: Tường Thiên
Đây là mùa đông đầu tiên của Diệp Tu trải qua ở nhà anh em họ Tô.
Mùa đông ở phương Nam xem thoáng qua có vẻ khá ôn hòa, không giống như gió rét cùng nhiệt độ thấp ở phía Bắc, nhưng lại khiến cho người ta có một loại cảm giác lạnh lẽo thấu xương.
Vậy đại khái có lẽ là.......Bởi vì không có khí ấm.
Ngôi nhà nhỏ của hai anh em nhà họ Tô có hai cái giường, một giường chăn bông cùng một giường chăn mỏng. Trước khi Diệp Tu đến đây, mùa đông mọi năm đều là chăn bông cho Tô Mộc Chanh, còn Tô Mộc Thu thì chui trong chiếc chăn mỏng manh kia cuộn mình thành nem rán ngủ trên sô pha. Hiện tại nhà có nhiều thêm một Diệp Tu, nhìn nhiệt độ ngoài trời, Tô Mộc Thu bắt đầu phát sầu.
Thường mùa đông những năm trước chỉ có một mình hắn, mang chăn mỏng cuộn thành một đoàn vượt qua mùa đông giá rét vẫn có thể chịu được, nhưng nếu giờ hai người cùng đắp...Mùa đông ở thành phố H nhiệt độ thấp nhất dù không thể thấp đến nỗi khiến người ta đông thành tượng người đá, nhưng với thời tiết vừa lạnh lẽo lại ẩm ướt ở phương Nam, tỷ lệ mùa đông bị cảm mạo thật sự rất lớn.
Suy nghĩ đến tình huống bị bệnh, rồi tính toán đến khoản tiền thuốc thang kếch xù đối với bọn họ khi ấy, Tô Mộc Thu cuối cùng cũng quyết định bỏ tiền ra mua thêm giường cùng chăn nệm ấm.
Đen đủi, chưa chờ tới lúc Tô Mộc Thu mang quyết định của mình đi áp dụng thực tiễn, không khí lạnh lẽo đã tràn vào thành phố H, nhiệt độ giảm xuống vùn vụt, cao nhất còn có thể giảm tới 10 độ.
" Má ơi làm sao lạnh như thế này."
Sau bữa tối hôm đó, Diệp Tu xoa xoa hai tay đã đỏ bừng, hơi run rẩy vì lạnh, quay sang liếc nhìn Tô Mộc Thu đang rửa bát đũa bên cạnh, trợn mắt:
" Móa, cậu không thấy lạnh à?"
" Không lạnh mới lạ. Không thấy tay tui đều bị đông đỏ rồi à ?" Tô Mộc Thu dù đang rét run vẫn không quên quay qua lườm thằng đang đứng bên cạnh mình một cái.
" Nếu không chịu được nữa thì để tui rửa cho." Diệp Tu xắn tay áo muốn thò tay vào giúp
" Không cần. Cậu qua xem Mộc Mộc giúp tui đi, túi nước chườm nóng đến giờ chắc cũng lạnh rồi, đổi cho em ấy đi." Tô Mộc Thu vừa nói vừa mở vòi hoa sen, nước mùa đông lạnh như đá khiến anh không nhịn được rùng mình một cái.
Diệp Tu đáp lại một tiếng, đi ra ngoài giúp Tô Mộc Chanh thay túi chườm nóng-cô gái nhỏ đang vào kì sinh lí (aka đến tháng :v mấy thím hiểu mà), đang đau tới chỉ có thể nằm trên giường ôm bụng.
Nghe thấy tiếng Diệp Tu gõ cửa đi vào, Tô Mộc Chanh đang cả người núp trong chăn, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ ở bên ngoài, hai mắt đã hơi đỏ hoe.
Cô từ trong chăn bông chăn đưa tay nhận lấy Diệp Tu đưa cho túi chườm nóng, hơi thò đầu ra ngoài, không nhịn được khịt khịt mũi:
" Trời cứ lạnh như thế, đêm nay hai anh phải làm thế nào?"
" Cùng lắm là hai thằng ôm nhau ấm là được rồi." Diệp Tu đưa tay dịu dàng xoa mái tóc mềm của Tô Mộc Chanh: " Không sao, hai bọn anh đều là người trẻ tuổi thân thể khỏe mạnh, em lo cho mình thật tốt là được rồi".
" Thực ra giường này không nhỏ, ba người chúng ta có thể cùng nằm, có hơi chen chút nhưng đủ ấm."
"........Không thể, tin tưởng anh đi, anh trai em sẽ đánh chết anh."
Vừa nói dứt lời, lập tức truyền tới tiếng Tô Mộc Thu hô lớn bên ngoài:
" Diệp Tu! Chú trốn trong phòng em gái anh làm cái trò gì hả!"
" Nói chuyện vài câu cũng không được hả ?" Diệp Tu cũng hô lớn đáp trả một câu, quay lại vỗ vai Tô Mộc Chanh: " Đêm ngủ sớm chút."
Mà ở bên ngoài, Tô Mộc Thu đang ngồi ở giường sô pha xoắn quẩy vụ tối nay hai người họ sẽ qua thế nào -----Gian phòng này vốn dĩ chỉ có hai giường nhỏ, một cho Tô Mộc Chanh, một cái là Tô Mộc Thu dùng. Gian phòng này có một ghế sô pha có thể làm chỗ dựa lưng, biến thành một giường sô pha nhỏ. Diệp Tu từ khi được Tô Mộc Thu mang về sau đó, hai người vẫn cùng làm ổ ở chỗ này.
" Đừng có nghĩ nữa, mặc thêm áo khoác là ngủ được." Diệp Tu vỗ vỗ vai Tô Mộc Thu " Mau qua chỗ máy tính, cậu không phải vừa nhận cày hàng gấp à."
Có điều sự thực chứng minh, Diệp Tu vẫn đang đánh thấp buổi tối mùa đông phương Nam.
Hai người ở trong game lăn lộn tới tận hai giờ sáng, sau đó cùng mặc áo khoác cuộn người vào chăn ngủ. Cho tới 3 giờ sáng Tô Mộc Thu tỉnh dậy với tình trạng sắp đông cứng.
Mà Diệp Tu có lẽ vì lạnh cũng ngủ không được sâu, người bên cạnh vừa động mình liền tỉnh, mở mắt ra liền thấy Tô Mộc Thu đang ngồi bên cạnh lạnh tới ôm cánh tay xuýt xoa không ngừng hút khí, không kiềm được cười nhạo một câu: " Tô Mộc Thu cậu còn được không hả ?"
" Có bản lĩnh mang chăn chú cuốn đi của anh trả lại đây rồi nói."
Diệp Tu nghe thế, nhìn một hồi chăn bị mình cuốn đi hơn phân nửa, cuối cùng nhịn đau dịch chút cho Tô Mộc Thu.
Hai người nằm quay lưng vào nhau, trong phòng khách bao trùm không khí yên lặng tới có thể nghe rõ tiếng hô hấp, Diệp Tu cảm thấy hơi lạnh, ôm chặt cánh tay co thành một đoàn vào chăn.
Có điều, một số lúc, khi người ta đã chú ý tới một điều gì đó, càng muốn quên đi lại càng tập trung chú ý vào nó.
Diệp Tu hiện tại liền thấy hối hận rồi, khi nãy không nên cười nhạo Tô Mộc Thu sợ lạnh, càng không nên nói đến việc này, vốn ban đầu không có cảm giác gì lắm, hiện tại cảm thấy càng lúc càng lạnh.
Anh không kiềm được quay đầu vụng trộm nhìn sang người bên cạnh, nhưng vì hai người nằm quay lưng, chỉ có thể nhìn thấy gáy đối phương---Có lẽ đã ngủ rồi, trong phòng đặc biệt yên tĩnh, Diệp Tu có thể nghe được tiếng hô hấp đều đều, nhè nhẹ của Tô Mộc Thu.
Đệch ,rõ ràng khi nãy còn lạnh tới mức ngủ không được, hiện tại làm thế nào liền vừa nằm xuống liền ngủ như heo.
Diệp Tu âm thầm nhổ nước bọt trong lòng.
Kết quả thổ tào một câu, lại mang theo chữ "Lạnh" then chốt, mòe cảm giác càng lúc càng lạnh thêm.
Diệp Tu không chịu được rùng mình một cái, càng quấn chặt áo khoác, không ngừng tìm biện pháp làm thế nào mới giúp mình ấm lên.
Tuy rằng lúc ấy anh rất bình tĩnh nói với Tô Mộc Chanh "Lạnh liền ôm một cái", có điều dù đã cùng Tô Mộc Thu chung chăn gối non nửa năm, cũng không đến nổi mức độ mang ý nghĩ không an phận gì, nên để Diệp Tu mang cái câu nói kia đem ra làm thực tiễn kì thực có chút khó khăn.
Thực ra mà nói là rất khó (╮°-°)╮┳━━┳ ( ╯°□°)╯ ┻━━┻
Cuối cùng Diệp Tu thấy chết không sờn nghĩ một biện pháp: Không cần tới ôm, lại gần dùng chút nhiệt lượng cũng không sao.
Vì thế Diệp Tu bắt đầu lặng lẽ nhích dần thân thể tới gần Tô Mộc Thu. Nhích một chút, lại dừng một cái, chỉ sợ mang Tô Mộc Thu làm tỉnh giấc.
Giường sô pha không lớn, tuy hai người cùng nằm một chỗ không cần chen chúc, nhưng cũng chẳng có mấy khoảng cách, Diệp Tu nhích mấy cái liền kề sát sau lưng Tô Mộc Thu.
Người này rất gầy, mặc dù vẫn có chút bắt thịt, nhưng cả người nhìn qua vẫn là mảnh khảnh không đủ dinh dưỡng, Diệp Tu dựa sát một chút liền có thể cảm nhận được xương cột sống cùng xương sườn của anh.
Áp sát quá gần, Diệp Tu hoàn toàn có thể từ phía sau cảm nhận nhịp tim đều mà vững vàng của Tô Mộc Thu.
Này, mấy quyển tiểu thuyết đều không phải viết nghe nhịp tim người khác sẽ đặc biệt dễ ngủ à? Sao anh một chút cũng không thấy ??
Diệp Tu càng nghĩ càng lan man, lại vì thế mà càng lúc càng tỉnh táo.
Bởi vì kề sát quá gần, Diệp Tu không dám cựa người lộn xộn, sợ làm Tô Mộc Thu thức giấc----------- Có cái ấn tượng về một sáng sớm nào đó làm ồn khiến Tô Mộc Thu tỉnh giấc, cuối cùng bị đánh cho một trận.
Diệp Tu biểu thị anh đây rất ám ảnh có được không ? (□_□)
Nhưng dù yên tĩnh bất động như thế, Diệp Tu vẫn cảm thấy trong đầu, đại não sinh động tới ngủ không nổi, chân tay thì càng lúc càng đông cứng.
Còn không bằng ngồi dậy ôm máy tính đi đánh Vinh Quang, ít ra có thể phân tán ít sự chú ý, có điều đầu ngón tay đông cứng ảnh hưởng tới thao tác chút.
Có điều Diệp Tu không biết, dù anh vẫn luôn chú ý để bản thân nằm yên không lộn xộn, nhưng vẫn vô tình gây ra ít động tác nhỏ, kết quả là Tô Mộc Thu nằm bên cạnh bị làm phiền tỉnh rồi.
Diệp Tu vốn nằm dựa sát vào lưng Tô Mộc Thu, hưởng ké chút nhiệt độ ấm, cảm thấy nằm nghĩ linh tinh đông tây cũng có thể phân tán cảm giác lạnh giá, chỉ là phải thức trắng thôi. Đột nhiên cảm thấy sau lưng có động tác, người sau lưng đột ngột trở mình lại, một giây sau, cả người Diệp Tu theo quán tính nằm xuôi trong ngực Tô Mộc Thu.
" Không ngủ được à ?"
Trong giọng nói thanh niên còn mang theo chút khàn khàn, hơi híp mắt lại, vô thức hơi cọ cọ cằm vào vai người trong ngực: " Lạnh lắm không ?"
" Ngày mai tui có liều mạng cũng phải giúp cậu cày cái acc kia kiếm đồ, sau đó đi mua thêm cái chăn."
Diệp Tu chưa từng bị ôm thế này bao giờ, tay không biết nên làm gì, cuối cùng chỉ có thể dùng cùi chỏ chọc chọc người sau lưng:
" Này, nằm xê ra chút đi, cậu không thấy chen quá à."
" Lạnh, ôm liền không lạnh."
Giọng Tô Mộc Thu có chút giống như đang mơ ngủ nói mớ, rủ rỉ rù rì, rất khẽ vang lên bên tai Diệp Tu, tay lại siết chặt thêm chút. Diệp Tu bị ôm một lát liền thiếp đi trong ngực đối phương. Cảm giác ấm áp này không giống như khi nãy miễn cưỡng hưởng chút hơi ấm sau lưng hoàn toàn khác, lần này là chân chính cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của cơ thể.
Diệp Tu có thể cảm thấy rõ ràng hơi thở ấm nóng của Tô Mộc Thu, hô hấp theo quy luật, thở ra nhiệt khí đều tan đi ở gò má anh, sau lưng là lồng ngực ấm áp, nhịp tim đều đặn vững vàng, cùng lồng ngực phập phồng vì hô hấp.
Bản thân Diệp Tu cũng không rõ tại sao giờ mình lại cảm nhận những thứ này rõ ràng như thế, quan trọng giờ anh một chút cũng không lạnh, chỉ có nóng, nóng tới cả gương mặt đều nóng tới bỏng rồi.
Nhịp tim trong chốc lát rối loạn, đập càng lúc càng nhanh, như thể muốn phá tan lồng ngực thoát ra ngoài.
Mình bị cái gì vậy trời...
Diệp Tu mờ mịt không hiểu nổi phản ứng sinh lí của mình.
Tô Mộc Thu tựa hồ lại thiếp đi lần nữa, Diệp Tu để bàn tay ngượng ngùng loạn xạ hồi lâu cuối cùng vẫn dứt khoát đem tay khoát lên eo của đối phương------------Tin tưởng, anh thề là mình không có ý đồ kì quái gì! Đây chỉ là bởi vìu bất đắc dĩ để có tư thế ngủ thoải mái.
Nói tới cũng lạ, đầu óc mới đây còn tỉnh táo không ngủ được, vậy mà người kia mới ôm một chốc, cơn buồn ngủ đã kéo tới mí mắt Diệp Tu. Anh duỗi tay đem chăn kéo cao che lại mình, ôm lấy người bên cạnh, không bao lâu cũng tiến vào giấc ngủ say...
.
.
Tô Mộc Chanh đêm qua ngủ cũng không tệ lắm, sáng sớm liền thức dậy. Kết quả, đi ra phòng khách liền nhìn thấy trên giường sô pha, hai người anh trai của mình trùm chăn ngủ cạnh nhau mặt đối mặt, trán dí trán, tay cầm tay, một bộ dáng đoàn kết với nhau.
Mà từ đó về sau, trải qua bao nhiêu năm, cảnh tượng này đối với Tô Mộc Chanh là cảnh tượng ấm áp nhất cô từng gặp qua.


-END-​
Cuối cùng cũng xong TvT Bản edit này của em có lẽ sẽ không được sát với bản gốc của chị Tán, nếu có sai sót em xin được bỏ qua QAQ.
>v< Chiều em vừa rửa lá dong để gói bánh bằng nước lạnh xong
Lạnh như này giá có Tán ca ôm thì thích nhỉ :love::love:
 

Tán Ô Nhỏ

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
473
Số lượt thích
2,954
Team
Khác
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#2
Em quá năng suất :quỳ xuống bái phục:

Sát mà sát mà em, có chỗ nào lệch đâu mà không sát. Cơ mà nếu được thì khi xuống dòng em cách đoạn xem sao nhé, trông nó sẽ dễ nhìn hơn một chút.

Ngoài ra thì chỉ có 2 chỗ dịch bị thiếu với xa nghĩa quá này thôi. Lần sau có chi không hiểu thì cứ hú tui hen, do em không có QT, chỉ làm từ convert nên có hơi cực hơn ha.

Tô Mộc Thu đang rửa bát đũa bên cạnh
cái này thiếu chút này, nó là "Tô Mộc Thu đang dùng nước lạnh rửa bát đũa bên cạnh"

Diệp Tu biểu thị anh đây rất ám ảnh có được không ? (□_□)
Nhưng dù yên tĩnh bất động như thế, Diệp Tu vẫn cảm thấy trong đầu, đại não sinh động tới ngủ không nổi
==> "Nhưng dù cố gắng nằm yên không làm ồn, Diệp Tu vẫn cảm thấy não mình đang high quá ư high, ngủ không nổi"
 

Tường Thiên

Máy cày level
Hội Tự Sát
Bình luận
112
Số lượt thích
731
#3
Em quá năng suất :quỳ xuống bái phục:

Sát mà sát mà em, có chỗ nào lệch đâu mà không sát. Cơ mà nếu được thì khi xuống dòng em cách đoạn xem sao nhé, trông nó sẽ dễ nhìn hơn một chút.

Ngoài ra thì chỉ có 2 chỗ dịch bị thiếu với xa nghĩa quá này thôi. Lần sau có chi không hiểu thì cứ hú tui hen, do em không có QT, chỉ làm từ convert nên có hơi cực hơn ha.


cái này thiếu chút này, nó là "Tô Mộc Thu đang dùng nước lạnh rửa bát đũa bên cạnh"


==> "Nhưng dù cố gắng nằm yên không làm ồn, Diệp Tu vẫn cảm thấy não mình đang high quá ư high, ngủ không nổi"
Cám ơn chị đã góp ý cho em. Nói thật lúc mới đọc em nghĩ: " A, mình thích cái này, hay làm luôn nhể. Nhìn có vẻ ngắn chắc xong nhanh." :ROFLMAO::ROFLMAO::ROFLMAO: rồi em ngồi làm luôn vì thấy có vẻ ngắn... cuối cùng đến lúc làm, vừa ngồi gõ máy em vừa nghĩ sao dài thế mãi chả hết. Vậy mới nói đọc cái hết vèo, mà có người ngồi viết/làm mới hiểu khổ a (*꒦ິ꒳꒦ີ) (Lúc mình đọc truyện thì cứ ngồi lót dép giục tác giả mãi, hix)
 

Watsuimiji

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
47
Số lượt thích
76
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp diệp diệp
#4
Woa woa woa Σ>―(〃°ω°〃)♡→ đây là fic tán tu đầu tiên tui đọc mà ko khóc ha ha ha ha, ôi dẹt, số từ của bạn hiện là 22, moá chừng nào mới đủ, chị Lá tha em đi, em viết văn dở lắm á á
 

Bình luận bằng Facebook