21
Cao Anh Kiệt bị một nhát Ngân Quang Lạc Nhận kia đánh trúng, đỡ không kịp, thuận thế lăn xuống ngựa, trường tiên hộ thân, miễn cưỡng tiếp mấy chiêu, bị kiếm ý bức đến đỡ trái hở phải, chật vật bất kham.
Hắn vốn ỷ vào khinh công tuyệt thế, kiếm khách che mặt lại bộ phạt phiêu dật không thua gì hắn, kiếm chiêu lão luyện, khởi thủ chính là sát chiêu. Hắn liếc thấy Trâu Viễn bị thanh niên sử trọng kiếm kia bắt được, trong lòng càng gấp, trên tay liền loạn, bị mũi kiếm bức đến trước mắt.
Người che mặt kia một đôi đồng tử vàng óng quá phần sáng rực, trừ đi sát cơ, hận ý càng nhiều.
Cao Anh Kiệt thân thủ đã loạn, đầu óc lại thanh minh, vừa đối mặt ánh mắt kia, lập tức nghĩ tới một người, tâm đều lạnh rồi.
Lam Vũ quyền quốc chủ, Kiếm Thánh Hoàng Thiếu Thiên.
Hắn nhãn thần khác lạ, đều bị Hoàng Thiếu Thiên nhìn ở trong mắt, hắc hắc cười một tiếng, dứt khoát không che giấu nữa, khẽ nói: Người lớn nhà ngươi không chịu học, hôm nay liền dạy ngươi ngoan ngoãn.
Ai động người của ta, kết cục chính là thế này. Vương Kiệt Hi cùng Phương Sĩ Khiêm dám cấu trái tim ta, ta liền khoét tâm can hai người bọn hắn.
Trâu Viễn xa xa hồi đầu vọng nhìn, lòng như lửa đốt liều mạng giãy dụa, Vu Phong nhấn hắn không được, chỉ đành điểm huyệt đạo hắn, mặc cho Trâu Viễn chống ngực hắn kêu gào khẩn cầu, một hồi sau dẫn chút nghẹn ngào: … Tiểu Cao sẽ có chuyện.
Vu Phong một tay ôm chặt thiếu niên đã tê cứng tay chân, một mực ngự mã phi bôn, thấp giọng đáp: Hoàng thiếu sẽ không giết hắn.
Trâu Viễn lập tức ngộ ra: Ngươi là người Lam Vũ!
Hắn vừa giận vừa sợ: Lam Vũ ngươi định thế nào? Bắt hai ta áp chế Vi Thảo, hay là Hưng Hân Nghĩa Trảm?
Vu Phong thở dài: Ngươi yên tâm, ta chịu ơn dạy dỗ của Tôn Triết Bình tiền bối, quyết sẽ không bán nhi tử của hắn. Đưa ngươi đến nơi an ổn, ta tự sẽ rời khỏi.
Thiên hạ nào có nơi an ổn, hoa điêu thảo tàn, nhất diệp tri thu…
Vu Phong ôm hắn giục ngựa phi gấp, nửa buổi mới nói: Ngươi là nhi tử của hai vị kia, cũng đừng nên nói lời này đi thôi.
Cũng vì ta là nhi tử của hai người bọn hắn, mới không thèm khát an ổn.
Trâu Viễn đội lên ngực hắn cọ khô nước mắt, ngẩng đầu liền là mi mục tú tích nhiễm màu quyết tuyệt.
Vu Phong cúi đầu nhìn nhìn hắn, hốt nhiên có điểm tay chân vô thố.
Trong lòng hắn không khỏi lẩm bẩm: Nam hài tử nhìn như thỏi đường này, xem có vẻ yêu kiều nhút nhát dễ vỡ ngọt ngào… Đao thật thương thật đập tới, lại có một cỗ ngạnh khí riêng biệt.
Trâu Viễn trừng trừng thẳng tắp nhìn hắn: Ta muốn về Bách Hoa, ngươi đi không?
Vu Phong ngốc người.
Trâu Viễn thấp giọng nói: Ngươi nếu không đi, liền thả ta ra, tự về Lam Vũ của ngươi nghe người sai phái, hoặc là bắt ta quay về, đưa chủ tử ngươi khoe thành tích, phạm vào trận nghĩa khí không thượng không hạ này.
Ta không gì có thể làm, không sánh được Trương Giai Lạc, nhưng nếu có một con đường, chú định là ta phải đi, ta liền miễn cưỡng bao nhiêu cũng muốn đứng thẳng, đường đường chính chính mà đi.
Hoàng Thiếu Thiên chiêu chiêu tàn nhẫn, bức đến Cao Anh Kiệt chống đỡ không nổi. Dụ Văn Châu sớm đã mượn Chu Diệp Bách lộ ra tin tức cho hắn, vô luận thế nào, nhất định phải ngăn cản Bá Đồ Vi Thảo thông gia.
Bắt Cao Anh Kiệt lẫn Trâu Viễn, liền là nắm được Vương Kiệt Hi cùng Trương Giai Lạc.
Vừa phát hiện Diệp Tu đông sơn tái khởi, hắn cùng Dụ Văn Châu liền ngửi được mùi cơ hội tốt, Hoàng Thiếu Thiên quả đoán nhập kinh. Nếu không đến vạn bất đắc dĩ, lấy cẩn thận của Dụ Văn Châu, quyết không an tâm để Hoàng Thiếu Thiên tự thân xuất mã.
Cao Anh Kiệt cùng Trâu Viễn xưa nay rất thân với Cái Tài Tiệp, hai tiểu hoàng tử một tiểu hầu gia thường gom lại một chỗ, cùng ra cùng vào. Dụ Văn Châu không sợ cái khác, lại kiêng kỵ Hư Không quỷ chúng không đâu không lọt.
Cách thức Hư Không quỷ truyền âm báo tin quỷ bí vô đoan, giả sử tùy tiện động thủ, chọc phải Cái Tài Tiệp, chỉ sợ lập tức sẽ truyền tới Lý Hiên bên kia, tự nhiên cũng giấu không được Vương Kiệt Hi.
Thế nhưng trước mắt ngàn cân treo sợi tóc, cơ hội đại hảo: Hưng Hân Nghĩa Trảm một đường nam tiến, thế như phá trúc; Giang Ba Đào trọng thương, Chu Trạch Khải nhất định lòng mang oán hận; Định Quốc tứ hầu ôm tâm sự riêng, nghi kỵ lẫn nhau… Cục diện rối loạn đến vậy, cũng khó trách Vi Thảo muốn cùng Bá Đồ kết minh, không tiếc dùng Cao Anh Kiệt làm tin.
Bá Đồ Hàn Văn Thanh, nhưng chính là người năm đó cùng Diệp Tu cướp qua thiên hạ, hôm nay há có thể ưng phục Vương Kiệt Hi?
Dụ Văn Châu từng cười nói với Giang Ba Đào: Tật xấu của Hàn lão đại, chính là quá nói lý.
Muốn thiên hạ lại muốn nhân nghĩa, nào có chuyện tốt bậc này. Không ngại lấy thiên hạ trước, mới lại nhân nghĩa cho người trong thiên hạ nhìn đi thôi.
Giang Ba Đào hồi hắn một câu: Nhược Hàn Văn Thanh không phải là người như thế, Vương Kiệt Hi cũng không yên tâm đem Cao Anh Kiệt hứa Tống Kỳ Anh.
Chỉ là đáng tiếc, đừng nói tiểu Tống kia giống nhất kỳ thực là Trương Tân Kiệt, cho dù tính tình của hắn thật sự là phiên bản của Hàn Văn Thanh, sợ Lam Vũ ngươi cũng có bản lĩnh phá hôn sự này.
Hoàng Thiếu Thiên lẩm bẩm nói: Lão tử đây không phải là đến phá sao?
Hắn một chiêu Hồi Phong thức, xoáy thân khiêu ngang, mũi kiếm nghiễm nhiên rạch tới trên mặt Cao Anh Kiệt.
Dụ Văn Châu muốn hắn bắt sống Cao Anh Kiệt, hắn tay so với đầu óc còn nhanh hơn, một kiếm hạ xuống, không quản tốt xấu, đầu tiên hủy khuôn mặt này của thiếu niên đi rồi nói.
Ngươi đau bao nhiêu, có đau hơn được Văn Châu ta?
Cao Anh Kiệt khí lực đã tẫn, lùi hết chỗ lùi, mắt thấy phải bị Hoàng Thiếu Thiên rạch trúng, trong lúc nóng lòng, binh đi nước hiểm, lật tay dùng chuôi roi nghênh đón kiếm phong.
Trường tiên tùy thân của hắn không phải sợi Thần Lộ thường ngày quen dùng kia, tự nhiên chống không nổi danh kiếm Băng Vũ, kiếm thế có hơi ngưng trệ, xuy một tiếng liền chặt đứt chuôi roi, Cao Anh Kiệt mũi chân điểm đất, mượn chút khí lực này lướt nghiêng ra ngoài.
Hắn vạt áo liễu sắc tung bay, như yên trên thủy, thân pháp vội mà không mất xinh đẹp, thoáng đó đã lược ra gần một trượng, hiểm hiểm né khỏi mũi kiếm, hàn ý sắc bén cơ hồ sát qua gò má.
Cả Hoàng Thiếu Thiên cũng nhịn không được, dứt khoát kêu tiếng hay: Thiên hạ võ công, duy nhanh khó phá. Vương Kiệt Hi dạy ra một đứa như ngươi, có phải thật là dự định dùng đối phó ta a?
Đáng tiếc, còn non điểm.
Hắn cổ tay hơi rung, mũi kiếm ý lạnh bạo khởi, bỗng nhiên dài ra thêm ba tấc.
Kiếm khí nhiếp người, Cao Anh Kiệt toàn thân đều cứng. Trơ mắt nhìn đoạn kiếm quang nhanh như rắn vồ kia phút chốc chuyển hồi, một ngụm mổ tới.
Hắn đau đến thét lớn, lảo đảo ngã sấp, chỉ cảm thấy trên cổ đau đến sắc bén, nhưng chỉ kêu nửa tiếng liền im bặt, nửa tiếng còn lại nghẹn trong yết hầu, như cố nuốt xuống một miếng băng đá góc cạnh rõ ràng.
Hắn biết mình rốt cục thua rồi, Hoàng Thiếu Thiên bậc này cao thủ hàng đầu, hoa rơi lá rụng đều có thể giết người. Phóng kiếm khí đâm thương đối thủ, tự nhiên cũng dễ như lật bàn tay.
Cao Anh Kiệt nhìn không ra biểu cảm của Hoàng Thiếu Thiên, nhưng hắn hiểu ánh mắt đối phương.
Hoàng Thiếu Thiên lại thêm một chiêu, không phải hủy mặt hắn, chính là phế công phu hắn.
Giữa lúc đột ngột, sau lưng một cỗ lực khí phủ lên người hắn, có người tóm chặt gáy hắn liều mạng ném đi, văng khỏi kiếm thế, trước mắt hốt nhiên có tiếng giáo sắt, binh binh bang bang đã bắt đầu đánh lên.
Cao Anh Kiệt mệt nhọc trên đất, không thể ra tiếng. Trong lòng biết một đoạn kiếm khí kia tuy đả thương không nặng, nhưng đã phong huyệt Nhân nghênh trên cổ, qua một hồi khí trệ huyết ứ, đầu váng mắt hoa.
Chờ hắn tỉnh thần lại, trước mắt đã là một phen quang cảnh, Hoàng Thiếu Thiên ỷ kiếm mà đứng, Lam Vũ Kiếm Thánh đôi con ngươi như nanh miêu kia như cũ lộ ra một cỗ kim sắc hổ phách, màu là màu ấm, lại không mang một tia ý ấm nào.
Một bóng lưng cản ở trước mặt Cao Anh Kiệt, từ dưới nhìn lên, phản quang chỉ thấy thân tư thẳng tắp, một thân sam tử mộc mạc màu sơn cưu, hai tay chấp mâu, tư thế mười phần ngưng định.
Hoàng Thiếu Thiên lẩm bẩm nói: Long Nha khởi thủ, tiếp Hào Long Phá Quân, hảo.
Ngay cả ngươi cũng can thiệp vào, ngày tháng thế này quả thật khó ngờ.
Hắn mãnh nhiên ngẩng đầu, đỉnh đầu một chùm diễm hỏa kỳ quái màu bích thẳng nhập mây xanh, Cao Anh Kiệt đang thở dốc thu tay về.
Hoàng Thiếu Thiên giậm chân, biết rằng tín hiệu đã ra, hoàng tử gặp nguy, chỉ huy sứ trong ngoài hoàng thành khoảnh khắc liền đến, chiếm không được thêm nửa điểm lợi. Hắn quyết định rất nhanh, xoay người liền đi, Kiếm Ảnh Bộ sử xuất, chớp mắt vô tung vô ảnh.
Cao Anh Kiệt duỗi tay, níu góc áo sam tử cưu sắc, kéo hắn quay đầu lại.
Người nọ thuận thế cũng nhìn rõ hắn, đầu mày không tự chủ hơi nhướng lên, ngưng một chút mới đưa tay kéo hắn đứng dậy, thanh âm nhẹ mà ổn: Ngươi chảy máu rồi.
Cao Anh Kiệt một tay che vết thương trên cổ, Hoàng Thiếu Thiên một kiếm kia cực kỳ quỷ dị, kiếm khí ứ ở huyệt vị, vừa lạnh vừa đau. Hắn lên tiếng không được, bàn tay còn lại ngang bướng nắm chặt đối phương không buông.
Kia cũng là một thiếu niên, niên kỷ xấp xỉ với hắn, dung mạo mười phần tiêu sái, giữa hai mày lại mơ hồ một luồng lạnh nhạt, ý vị phấn chấn tuấn tú trên đường nét gương mặt vì thế bị áp xuống, ngược lại hiện ra lễ độ đoan chính.
Hắn tay không rời mâu, đỡ Cao Anh Kiệt lên ngựa, khẽ hỏi hắn: Ngươi là ai? Lam Vũ Hoàng Thiếu Thiên vì đâu thương ngươi?
Hắn thấy Cao Anh Kiệt môi động động, lên tiếng không nổi, chỉ đành thở dài nói: Vậy ngươi cẩn thận…
Cao Anh Kiệt vẫn nắm ống tay áo của hắn không buông, xa xa mơ hồ truyền đến từng trận vó ngựa, hắn nhịn không được dùng sức kéo lấy đối phương, trong ánh mắt lộ ra cầu khẩn.
Khâu Phi kỳ thực rất không cam tâm, còn chưa vào tới hoàng thành, đã chọc ra phiền. Đáng tiếc hắn rốt cục không có bản lĩnh tụ thủ bàng quan*, huống hồ liếc qua thấy đối phương cầm chính là Băng Vũ, mắt thấy Hoàng Thiếu Thiên từng bước bức tới, thiếu niên đối diện kia đã là nguy cấp quan đầu, hắn nhịn không nổi ra tay, qua mấy chiêu, lại dọa chạy Hoàng Thiếu Thiên, cũng coi như một chuyện kỳ lạ.
*để tay trong tay áo, đứng một bên nhìn, nói đơn giản là khoanh tay đứng nhìn
Hắn phụng mệnh đến đây, tự nhiên không muốn gặp quá nhiều người, thấy Cao Anh Kiệt ánh mắt này, rõ ràng tỏ ý muốn hắn cùng mình bỏ chạy lấy may. Hắn dứt khoát cũng thuận thế lên ngựa, vừa định hỏi đối phương nơi nào có thể náu thân, thình lình Cao Anh Kiệt quay đầu lại, kẽ tay lóe lên ánh bạc, thủ thế uyển chuyển, một châm đâm trúng sau tai hắn.
Khâu Phi vẫn chưa cảm thấy đau, đã bị cỗ tê dại thoát lực đột nhiên xuất hiện kia cuốn tới, đầu đổ lên vai Cao Anh Kiệt.
.
Cao Anh Kiệt bị một nhát Ngân Quang Lạc Nhận kia đánh trúng, đỡ không kịp, thuận thế lăn xuống ngựa, trường tiên hộ thân, miễn cưỡng tiếp mấy chiêu, bị kiếm ý bức đến đỡ trái hở phải, chật vật bất kham.
Hắn vốn ỷ vào khinh công tuyệt thế, kiếm khách che mặt lại bộ phạt phiêu dật không thua gì hắn, kiếm chiêu lão luyện, khởi thủ chính là sát chiêu. Hắn liếc thấy Trâu Viễn bị thanh niên sử trọng kiếm kia bắt được, trong lòng càng gấp, trên tay liền loạn, bị mũi kiếm bức đến trước mắt.
Người che mặt kia một đôi đồng tử vàng óng quá phần sáng rực, trừ đi sát cơ, hận ý càng nhiều.
Cao Anh Kiệt thân thủ đã loạn, đầu óc lại thanh minh, vừa đối mặt ánh mắt kia, lập tức nghĩ tới một người, tâm đều lạnh rồi.
Lam Vũ quyền quốc chủ, Kiếm Thánh Hoàng Thiếu Thiên.
Hắn nhãn thần khác lạ, đều bị Hoàng Thiếu Thiên nhìn ở trong mắt, hắc hắc cười một tiếng, dứt khoát không che giấu nữa, khẽ nói: Người lớn nhà ngươi không chịu học, hôm nay liền dạy ngươi ngoan ngoãn.
Ai động người của ta, kết cục chính là thế này. Vương Kiệt Hi cùng Phương Sĩ Khiêm dám cấu trái tim ta, ta liền khoét tâm can hai người bọn hắn.
Trâu Viễn xa xa hồi đầu vọng nhìn, lòng như lửa đốt liều mạng giãy dụa, Vu Phong nhấn hắn không được, chỉ đành điểm huyệt đạo hắn, mặc cho Trâu Viễn chống ngực hắn kêu gào khẩn cầu, một hồi sau dẫn chút nghẹn ngào: … Tiểu Cao sẽ có chuyện.
Vu Phong một tay ôm chặt thiếu niên đã tê cứng tay chân, một mực ngự mã phi bôn, thấp giọng đáp: Hoàng thiếu sẽ không giết hắn.
Trâu Viễn lập tức ngộ ra: Ngươi là người Lam Vũ!
Hắn vừa giận vừa sợ: Lam Vũ ngươi định thế nào? Bắt hai ta áp chế Vi Thảo, hay là Hưng Hân Nghĩa Trảm?
Vu Phong thở dài: Ngươi yên tâm, ta chịu ơn dạy dỗ của Tôn Triết Bình tiền bối, quyết sẽ không bán nhi tử của hắn. Đưa ngươi đến nơi an ổn, ta tự sẽ rời khỏi.
Thiên hạ nào có nơi an ổn, hoa điêu thảo tàn, nhất diệp tri thu…
Vu Phong ôm hắn giục ngựa phi gấp, nửa buổi mới nói: Ngươi là nhi tử của hai vị kia, cũng đừng nên nói lời này đi thôi.
Cũng vì ta là nhi tử của hai người bọn hắn, mới không thèm khát an ổn.
Trâu Viễn đội lên ngực hắn cọ khô nước mắt, ngẩng đầu liền là mi mục tú tích nhiễm màu quyết tuyệt.
Vu Phong cúi đầu nhìn nhìn hắn, hốt nhiên có điểm tay chân vô thố.
Trong lòng hắn không khỏi lẩm bẩm: Nam hài tử nhìn như thỏi đường này, xem có vẻ yêu kiều nhút nhát dễ vỡ ngọt ngào… Đao thật thương thật đập tới, lại có một cỗ ngạnh khí riêng biệt.
Trâu Viễn trừng trừng thẳng tắp nhìn hắn: Ta muốn về Bách Hoa, ngươi đi không?
Vu Phong ngốc người.
Trâu Viễn thấp giọng nói: Ngươi nếu không đi, liền thả ta ra, tự về Lam Vũ của ngươi nghe người sai phái, hoặc là bắt ta quay về, đưa chủ tử ngươi khoe thành tích, phạm vào trận nghĩa khí không thượng không hạ này.
Ta không gì có thể làm, không sánh được Trương Giai Lạc, nhưng nếu có một con đường, chú định là ta phải đi, ta liền miễn cưỡng bao nhiêu cũng muốn đứng thẳng, đường đường chính chính mà đi.
Hoàng Thiếu Thiên chiêu chiêu tàn nhẫn, bức đến Cao Anh Kiệt chống đỡ không nổi. Dụ Văn Châu sớm đã mượn Chu Diệp Bách lộ ra tin tức cho hắn, vô luận thế nào, nhất định phải ngăn cản Bá Đồ Vi Thảo thông gia.
Bắt Cao Anh Kiệt lẫn Trâu Viễn, liền là nắm được Vương Kiệt Hi cùng Trương Giai Lạc.
Vừa phát hiện Diệp Tu đông sơn tái khởi, hắn cùng Dụ Văn Châu liền ngửi được mùi cơ hội tốt, Hoàng Thiếu Thiên quả đoán nhập kinh. Nếu không đến vạn bất đắc dĩ, lấy cẩn thận của Dụ Văn Châu, quyết không an tâm để Hoàng Thiếu Thiên tự thân xuất mã.
Cao Anh Kiệt cùng Trâu Viễn xưa nay rất thân với Cái Tài Tiệp, hai tiểu hoàng tử một tiểu hầu gia thường gom lại một chỗ, cùng ra cùng vào. Dụ Văn Châu không sợ cái khác, lại kiêng kỵ Hư Không quỷ chúng không đâu không lọt.
Cách thức Hư Không quỷ truyền âm báo tin quỷ bí vô đoan, giả sử tùy tiện động thủ, chọc phải Cái Tài Tiệp, chỉ sợ lập tức sẽ truyền tới Lý Hiên bên kia, tự nhiên cũng giấu không được Vương Kiệt Hi.
Thế nhưng trước mắt ngàn cân treo sợi tóc, cơ hội đại hảo: Hưng Hân Nghĩa Trảm một đường nam tiến, thế như phá trúc; Giang Ba Đào trọng thương, Chu Trạch Khải nhất định lòng mang oán hận; Định Quốc tứ hầu ôm tâm sự riêng, nghi kỵ lẫn nhau… Cục diện rối loạn đến vậy, cũng khó trách Vi Thảo muốn cùng Bá Đồ kết minh, không tiếc dùng Cao Anh Kiệt làm tin.
Bá Đồ Hàn Văn Thanh, nhưng chính là người năm đó cùng Diệp Tu cướp qua thiên hạ, hôm nay há có thể ưng phục Vương Kiệt Hi?
Dụ Văn Châu từng cười nói với Giang Ba Đào: Tật xấu của Hàn lão đại, chính là quá nói lý.
Muốn thiên hạ lại muốn nhân nghĩa, nào có chuyện tốt bậc này. Không ngại lấy thiên hạ trước, mới lại nhân nghĩa cho người trong thiên hạ nhìn đi thôi.
Giang Ba Đào hồi hắn một câu: Nhược Hàn Văn Thanh không phải là người như thế, Vương Kiệt Hi cũng không yên tâm đem Cao Anh Kiệt hứa Tống Kỳ Anh.
Chỉ là đáng tiếc, đừng nói tiểu Tống kia giống nhất kỳ thực là Trương Tân Kiệt, cho dù tính tình của hắn thật sự là phiên bản của Hàn Văn Thanh, sợ Lam Vũ ngươi cũng có bản lĩnh phá hôn sự này.
Hoàng Thiếu Thiên lẩm bẩm nói: Lão tử đây không phải là đến phá sao?
Hắn một chiêu Hồi Phong thức, xoáy thân khiêu ngang, mũi kiếm nghiễm nhiên rạch tới trên mặt Cao Anh Kiệt.
Dụ Văn Châu muốn hắn bắt sống Cao Anh Kiệt, hắn tay so với đầu óc còn nhanh hơn, một kiếm hạ xuống, không quản tốt xấu, đầu tiên hủy khuôn mặt này của thiếu niên đi rồi nói.
Ngươi đau bao nhiêu, có đau hơn được Văn Châu ta?
Cao Anh Kiệt khí lực đã tẫn, lùi hết chỗ lùi, mắt thấy phải bị Hoàng Thiếu Thiên rạch trúng, trong lúc nóng lòng, binh đi nước hiểm, lật tay dùng chuôi roi nghênh đón kiếm phong.
Trường tiên tùy thân của hắn không phải sợi Thần Lộ thường ngày quen dùng kia, tự nhiên chống không nổi danh kiếm Băng Vũ, kiếm thế có hơi ngưng trệ, xuy một tiếng liền chặt đứt chuôi roi, Cao Anh Kiệt mũi chân điểm đất, mượn chút khí lực này lướt nghiêng ra ngoài.
Hắn vạt áo liễu sắc tung bay, như yên trên thủy, thân pháp vội mà không mất xinh đẹp, thoáng đó đã lược ra gần một trượng, hiểm hiểm né khỏi mũi kiếm, hàn ý sắc bén cơ hồ sát qua gò má.
Cả Hoàng Thiếu Thiên cũng nhịn không được, dứt khoát kêu tiếng hay: Thiên hạ võ công, duy nhanh khó phá. Vương Kiệt Hi dạy ra một đứa như ngươi, có phải thật là dự định dùng đối phó ta a?
Đáng tiếc, còn non điểm.
Hắn cổ tay hơi rung, mũi kiếm ý lạnh bạo khởi, bỗng nhiên dài ra thêm ba tấc.
Kiếm khí nhiếp người, Cao Anh Kiệt toàn thân đều cứng. Trơ mắt nhìn đoạn kiếm quang nhanh như rắn vồ kia phút chốc chuyển hồi, một ngụm mổ tới.
Hắn đau đến thét lớn, lảo đảo ngã sấp, chỉ cảm thấy trên cổ đau đến sắc bén, nhưng chỉ kêu nửa tiếng liền im bặt, nửa tiếng còn lại nghẹn trong yết hầu, như cố nuốt xuống một miếng băng đá góc cạnh rõ ràng.
Hắn biết mình rốt cục thua rồi, Hoàng Thiếu Thiên bậc này cao thủ hàng đầu, hoa rơi lá rụng đều có thể giết người. Phóng kiếm khí đâm thương đối thủ, tự nhiên cũng dễ như lật bàn tay.
Cao Anh Kiệt nhìn không ra biểu cảm của Hoàng Thiếu Thiên, nhưng hắn hiểu ánh mắt đối phương.
Hoàng Thiếu Thiên lại thêm một chiêu, không phải hủy mặt hắn, chính là phế công phu hắn.
Giữa lúc đột ngột, sau lưng một cỗ lực khí phủ lên người hắn, có người tóm chặt gáy hắn liều mạng ném đi, văng khỏi kiếm thế, trước mắt hốt nhiên có tiếng giáo sắt, binh binh bang bang đã bắt đầu đánh lên.
Cao Anh Kiệt mệt nhọc trên đất, không thể ra tiếng. Trong lòng biết một đoạn kiếm khí kia tuy đả thương không nặng, nhưng đã phong huyệt Nhân nghênh trên cổ, qua một hồi khí trệ huyết ứ, đầu váng mắt hoa.
Chờ hắn tỉnh thần lại, trước mắt đã là một phen quang cảnh, Hoàng Thiếu Thiên ỷ kiếm mà đứng, Lam Vũ Kiếm Thánh đôi con ngươi như nanh miêu kia như cũ lộ ra một cỗ kim sắc hổ phách, màu là màu ấm, lại không mang một tia ý ấm nào.
Một bóng lưng cản ở trước mặt Cao Anh Kiệt, từ dưới nhìn lên, phản quang chỉ thấy thân tư thẳng tắp, một thân sam tử mộc mạc màu sơn cưu, hai tay chấp mâu, tư thế mười phần ngưng định.
Hoàng Thiếu Thiên lẩm bẩm nói: Long Nha khởi thủ, tiếp Hào Long Phá Quân, hảo.
Ngay cả ngươi cũng can thiệp vào, ngày tháng thế này quả thật khó ngờ.
Hắn mãnh nhiên ngẩng đầu, đỉnh đầu một chùm diễm hỏa kỳ quái màu bích thẳng nhập mây xanh, Cao Anh Kiệt đang thở dốc thu tay về.
Hoàng Thiếu Thiên giậm chân, biết rằng tín hiệu đã ra, hoàng tử gặp nguy, chỉ huy sứ trong ngoài hoàng thành khoảnh khắc liền đến, chiếm không được thêm nửa điểm lợi. Hắn quyết định rất nhanh, xoay người liền đi, Kiếm Ảnh Bộ sử xuất, chớp mắt vô tung vô ảnh.
Cao Anh Kiệt duỗi tay, níu góc áo sam tử cưu sắc, kéo hắn quay đầu lại.
Người nọ thuận thế cũng nhìn rõ hắn, đầu mày không tự chủ hơi nhướng lên, ngưng một chút mới đưa tay kéo hắn đứng dậy, thanh âm nhẹ mà ổn: Ngươi chảy máu rồi.
Cao Anh Kiệt một tay che vết thương trên cổ, Hoàng Thiếu Thiên một kiếm kia cực kỳ quỷ dị, kiếm khí ứ ở huyệt vị, vừa lạnh vừa đau. Hắn lên tiếng không được, bàn tay còn lại ngang bướng nắm chặt đối phương không buông.
Kia cũng là một thiếu niên, niên kỷ xấp xỉ với hắn, dung mạo mười phần tiêu sái, giữa hai mày lại mơ hồ một luồng lạnh nhạt, ý vị phấn chấn tuấn tú trên đường nét gương mặt vì thế bị áp xuống, ngược lại hiện ra lễ độ đoan chính.
Hắn tay không rời mâu, đỡ Cao Anh Kiệt lên ngựa, khẽ hỏi hắn: Ngươi là ai? Lam Vũ Hoàng Thiếu Thiên vì đâu thương ngươi?
Hắn thấy Cao Anh Kiệt môi động động, lên tiếng không nổi, chỉ đành thở dài nói: Vậy ngươi cẩn thận…
Cao Anh Kiệt vẫn nắm ống tay áo của hắn không buông, xa xa mơ hồ truyền đến từng trận vó ngựa, hắn nhịn không được dùng sức kéo lấy đối phương, trong ánh mắt lộ ra cầu khẩn.
Khâu Phi kỳ thực rất không cam tâm, còn chưa vào tới hoàng thành, đã chọc ra phiền. Đáng tiếc hắn rốt cục không có bản lĩnh tụ thủ bàng quan*, huống hồ liếc qua thấy đối phương cầm chính là Băng Vũ, mắt thấy Hoàng Thiếu Thiên từng bước bức tới, thiếu niên đối diện kia đã là nguy cấp quan đầu, hắn nhịn không nổi ra tay, qua mấy chiêu, lại dọa chạy Hoàng Thiếu Thiên, cũng coi như một chuyện kỳ lạ.
*để tay trong tay áo, đứng một bên nhìn, nói đơn giản là khoanh tay đứng nhìn
Hắn phụng mệnh đến đây, tự nhiên không muốn gặp quá nhiều người, thấy Cao Anh Kiệt ánh mắt này, rõ ràng tỏ ý muốn hắn cùng mình bỏ chạy lấy may. Hắn dứt khoát cũng thuận thế lên ngựa, vừa định hỏi đối phương nơi nào có thể náu thân, thình lình Cao Anh Kiệt quay đầu lại, kẽ tay lóe lên ánh bạc, thủ thế uyển chuyển, một châm đâm trúng sau tai hắn.
Khâu Phi vẫn chưa cảm thấy đau, đã bị cỗ tê dại thoát lực đột nhiên xuất hiện kia cuốn tới, đầu đổ lên vai Cao Anh Kiệt.
.