Mục lục
3.
Giữa tháng bảy, Hư Không kết thúc huấn luyện, sau đó đến kỳ nghỉ một tháng.
Mùa giải thứ tư, chiến đội dừng chân ở vòng bán kết. Bọn họ không phải ông lớn trong Liên minh, thành tích này đã là kỷ lục trong lịch sử chiến đội. Năm nay Liên minh xuất hiện rất nhiều tân binh ưu tú, mỗi người đều là trụ cột chiến đội ngay từ năm đầu ra mắt. Bá Đồ Trương Tân Kiệt còn dùng thân phận tân binh năm nhất, hỗ trợ Hàn Văn Thanh thành công hủy diệt vương triều Gia Thế. Chiến đội của những người khác cũng tương tự, chiến tích không tầm thường, ngoại giới đánh giá rất cao thế hệ tân binh năm nay.
Lý Hiên cũng nằm trong số đó, có điều cậu không đến mức vì vậy mà sướng lên tận mây. Chưa tròn hai mươi, người trẻ tuổi luôn mang theo chí khí ngút trời, dã tâm hừng hực, quyết chí hướng về đỉnh núi cao xa vời vợi.
"Đội trưởng, năm tiếp theo chúng ta sẽ càng đánh hay hơn!"
Cậu đưa hai tay bắc thành loa, đứng trước cửa câu lạc bộ hò hét về phía đội trưởng đang kéo hành lý về nhà. Người đã đi xa, nghe không rõ lời cậu nói, nhưng vẫn xoay người lại vẫy tay với cậu.
Lý Hiên đứng một lúc lâu dưới ánh nắng chói chang, đến khi cái bóng dài đổ trên đường của đội trưởng biến mất hẳn mới đi vào trong. Vừa đẩy cửa, cậu nhìn thấy Ngô Vũ Sách đứng trước máy bán nước tự động đang xoay người lại, ánh mắt hai người chạm nhau.
"Đội phó?"
"Này, xa lạ như vậy làm gì, cứ gọi tên là được." Lý Hiên bước lại gần, cũng chọn nước uống trong máy, "Không về nhà à?"
"Ở thêm mấy ngày, mới tẩy điểm kỹ năng, muốn luyện để thích ứng chút."
"Ồ. . . Tôi chiều nay đi rồi, cậu cố gắng quá."
Lý Hiên xem xét một hồi, đăm chiêu tự nhủ: "Sao không có nước uống không lạnh nhỉ, tôi nhớ hai ngày trước vẫn còn."
Ngô Vũ Sách không vội đi, thấy Lý Hiên vẫn kiên quyết tìm nút bấm khác ngoài nút “Cold” màu xanh, không khỏi bật cười: "Mùa này mà máy tự động bán nước uống không lạnh thì mới lạ chứ, ít ra tôi chưa từng thấy."
"Nhưng ở Hư Không thật sự có mà! Món trà đội trưởng thường uống chính là loại đó, không phải đội trưởng vừa đi liền ngừng cung cấp chứ, đây là phân biệt đối xử. . ."
Một chai nước bỗng kề sát mặt cậu, cảm giác lạnh lẽo khiến đầu óc vừa phơi nắng đến mê man lập tức tỉnh táo lại.
"Vì sao không uống nước lạnh?"
Lý Hiên sờ sờ vệt nước trên mặt, quay lại thấy biểu cảm nghi hoặc của Ngô Vũ Sách. Trong mắt cậu ta, nam thanh niên ở tuổi này thích uống nước không lạnh là chuyện lạ khó tin, cứ mở một chai nước lạnh, dốc một ngụm lớn vào cổ họng, để yết hầu cũng phải buốt lên mới là chuyện bình thường.
"Nói chung là. . . Thói quen dưỡng sinh đặc biệt của tuyển thủ chuyên nghiệp? Mà nè, cậu cũng đừng uống lạnh quá nhiều, dù sao quá lạnh cũng không tốt cho sức khỏe."
Ngô Vũ Sách nhún vai một cái, không ý kiến.
Mấy giây sau, cậu đột nhiên hỏi: "Anh còn muốn uống không?"
Thấy Lý Hiên ngớ ra, cậu bèn bổ sung một câu: "Tủ lạnh phòng tôi có mấy chai trà xanh, mới bỏ vào chưa lâu, chắc vẫn chưa quá lạnh, anh muốn uống không? Trong hai ngày tới chắc tôi cũng không uống hết."
"Vậy cám ơn nha." Lý Hiên cũng không khách sáo, thuận tay vỗ vai Ngô Vũ Sách, "Không phải muốn lên lầu à? Tui đi chung."
Bạn cùng phòng của Ngô Vũ Sách đã về nhà, nhưng nửa gian phòng của chính cậu cũng sạch sẽ như không ai ở. Rèm cửa sổ kéo kín, chỉ còn vài tia sáng leo lét phát ra từ máy tính đang ở chế độ ngủ.
Lúc đi ngang qua máy, cậu hất chuột để màn hình khôi phục trở lại.
Trên màn hình là một chương trình huấn luyện đang bị tạm dừng, nguyên lý gần giống với phần luyện tập phối hợp bọn họ đã từng thử qua kia, chỉ khác là lần này đánh tổ hợp cùng Ngô Vũ Sách là AI.
". . . Điểm còn cao hơn lúc phối hợp với tui à?"
Lý Hiên liếc nhìn điểm số trên góc phải, tự dưng có cảm giác thất bại. Ngô Vũ Sách lấy chai trà xanh từ trong tủ lạnh, đưa qua: "Giảm độ khó xuống rồi."
"Vậy có cơ hội thì chúng ta thử đánh độ khó này xem? Tóm lại tui không tin tui sẽ thua AI."
Ngô Vũ Sách dường như cảm thấy sự cố chấp vô cớ của Lý Hiên rất thú vị, tiện tay bấm bàn phím: "Tôi lưu lại trận vừa rồi, để Sí Vũ tự động lặp lại thao tác theo trình tự, anh có muốn đánh từ góc nhìn của AI không?"
"Được!" Lý Hiên đang ngồi ở mép giường đứng dậy, bẻ khớp ngón tay rốp rốp, "Tui không tin."
Phùng Sơn Quỷ Khấp đăng nhập.
"Ê ê cái trận này sao lại thả vào lúc này!"
"Lại lên trước quá rồi... Ơ chiêu Bóng Rồng này ở đâu lòi ra vậy!"
"Đệt! Cậu đứng yên đó chờ tui phóng Đao Trận đã. . . Quên đi, để tui chờ cậu. . ."
Lý Hiên dường như không ý thức được người "phối hợp" cùng cậu chính là Sí Vũ trong thiết lập tự động lặp lại từ trận trước đó, hiện tại không có ai điều khiển. Đánh một lúc Lý Hiên cứ dựa theo tiết tấu của mình, điểm số khỏi bàn, thảm không nỡ nhìn. Ngô Vũ Sách không cười nhạo Lý Hiên, còn nghiêm túc nhìn một lúc rồi mở miệng hỏi: "Anh cảm thấy cái Viêm Trận ở đầu trận, tôi phóng không đúng thời điểm?"
"Cũng không thể nói không đúng, chỉ là trên lý thuyết, thời điểm tui thả ra mới là thích hợp nhất. Cậu thả hơi sớm, không tối đa hóa hiệu quả được, lần sau luyện thì thử làm giống tui."
Ngô Vũ Sách đăm chiêu một lúc: "Vậy nếu hai chúng ta cách nhau một chút, hiệu quả liệu có tốt hơn?"
"Ồ. . . Ý cậu là thế này?"
Lý Hiên tua replay về thời điểm bọn họ thảo luận, chỉ tay lên màn hình, tưởng tượng cảnh hai Viêm Trận đan xen nở rộ.
Ngô Vũ Sách cũng chỉ tay lên màn hình: "Vị trí đại khái là. . . Chỗ này và chỗ này."
Đầu ngón tay hai người suýt nữa chạm vào nhau, ngón tay đều thon dài sạch sẽ, đốt ngón rõ ràng.
Lý Hiên dùng khuỷu tay huých cậu: "Nè, che màn hình rồi, không thấy gì hết."
Ngô Vũ Sách ngẩn ra, vừa định rút ngón tay về bỗng bị Lý Hiên giữ lại.
"Cũng được lắm đó!" Lý Hiên có vẻ rất hào hứng, "Tính ra như vậy sát thương so với mở hai trận cao hơn, còn có thể rút ngắn thời gian CD!"
Ngô Vũ Sách nhìn đội phó trẻ tuổi của Hư Không, người được fan và truyền thông ca ngợi là "ngôi sao hy vọng của quỷ kiếm", cũng là đồng đội đầu tiên cậu quen từ khi gia nhập chiến đội. Cậu không biết ý tưởng có vẻ nhỏ bé tầm thường này sẽ mang đến điều gì cho tương lai bọn họ, chỉ biết người trước mặt vì ý tưởng này mà cười hớn hở như một tên nhóc, vẻ trầm ổn mọi khi cũng đã bị ném ra cửa sổ.
Nghiên cứu thêm một lúc, Lý Hiên đề nghị: "Chúng ta thử một lần nữa đi, đến phòng huấn luyện."
"Không phải chiều nay anh về nhà sao?"
"À đúng. . . Thời gian cũng không còn nhiều, tui về thu dọn đồ đã." Cậu đứng dậy, vẻ hưng phấn vẫn hiện rõ trên mặt, "Cậu lên mạng thì kêu tui, rồi tui lấy tài khoản phụ thêm bạn với cậu."
"Được."
Trước khi ra cửa Ngô Vũ Sách không quên nhét hai chai trà xanh vào tay Lý Hiên, đối phương giơ tay còn lại lên vẫy, tỏ vẻ cảm ơn.
"Mùa giải sau cùng nhau cố lên!"
Mấy chữ khí phách vang lên, tiếng ve kêu cũng trong nháy mắt im bặt.
Ngô Vũ Sách cúi đầu nhìn chăm chú thẻ tài khoản quỷ kiếm sĩ trong tay, để trong máy đọc thẻ quá lâu, mặt thẻ phẳng lì nóng ran hơn bình thường.
4.
Kỳ nghỉ của của tuyển thủ chuyên nghiệp không giống với nghỉ hè của học sinh, nghỉ càng lâu càng sướng. Kỳ nghỉ đối với bọn họ càng không phải để vứt hết mọi thứ ăn dầm nằm dề, mà là trạm dừng chân trước chiến dịch kế tiếp, thời gian nghỉ ngơi càng dài sẽ càng hao mòn đấu chí.
May sao kỳ nghỉ cũng không phải là chỉ có một con đường vào game ngược gà, kiểu gì cũng sẽ có một hội từ đại thần đến tiểu thần rảnh rỗi trà trộn vào đội ngũ cướp BOSS của công hội, vì thế khoảng thời gian này Thần Chi Lĩnh Vực thường xuyên vô cùng náo nhiệt. Tuyển thủ chuyên nghiệp lần lượt xuất hiện tụ tập một chỗ, nâng cao trình độ cướp BOSS, khiến loạn chiến cướp BOSS mọi khi không còn nhàm chán nữa.
Ngô Vũ Sách cũng bị Lý Hiên kéo đến chiến trường hỗn loạn góp vui.
Hôm đó cậu đăng nhập, liền nhận được một lời mời từ hảo hữu, sáng nào Lý Hiên cũng lập phòng mời tỷ thí nên cậu không thèm nhìn đã bấm đồng ý. Ai dè vị trí truyền tống tới lại không phải đấu trường, mà là nơi BOSS hoang dã xuất hiện người đông như kiến.
"?"
"Cả ngày từ sáng đến tối toàn PK chán lắm, thỉnh thoảng phải quay về chơi game chân chính chớ." Lý Hiên không đánh chữ, giọng nói truyền qua tai nghe, "Sẵn tiện xem như cống hiến chút cho chiến đội nhà mình."
Lý Hiên chơi Vinh Quang đã lâu lắm rồi, ngay từ lúc khu một vừa mở, rồi cập nhật Thần Chi Lĩnh Vực, về sau được một chiến đội rủ tham gia đánh khiêu chiến, về sau thì được Hư Không phát hiện, trở thành thành viên chiến đội. Con đường tuyển thủ chuyên nghiệp của cậu chính là bắt nguồn từ game.
Ngô Vũ Sách thì không. Từ khi xác định tình yêu với Vinh Quang đủ để trở thành lý tưởng đời mình, cậu không chút do dự lựa chọn con đường nhanh nhất đến với Liên minh chuyên nghiệp. Gia nhập trại huấn luyện, tiếp thu huấn luyện chính thống nhất một cách nghiêm khắc, dùng thành tích xuất sắc không thể bàn cãi ký hợp đồng với chiến đội.
"Quỷ kiếm sĩ trong công hội nhiều quá." Cậu gõ xuống một câu trên kênh chat riêng.
"Sau này sẽ còn nhiều hơn, bởi vì năm nay lại xuất hiện một quỷ kiếm lợi hại. Tui thấy chiến đội mình dứt khoát lấy quỷ kiếm làm đặc trưng là tốt nhất."
Ngô Vũ Sách định nói "Việc này sao anh quyết được", ngẫm nghĩ, cuối cùng lại gõ xuống, "Nghe không tệ."
"Sao cậu không nói chuyện? Trong nhà có người đang ngủ không tiện nói?"
Ngô Vũ Sách lắc đầu, bỗng nhớ ra đối phương không thể thấy động tác của mình, bèn nói to: "Ồn quá!"
Có lẽ âm lượng mic hơi lớn, người chơi xung quanh đồng loạt quay đầu tìm nơi phát ra tiếng nói, ngay cả hội trưởng công hội đứng cách đó không xa cũng liếc sang chỗ này.
Lý Hiên ngồi trước máy đập bàn cười không dứt: "Bao lâu rồi cậu không chơi game vậy? Điều chỉnh thiết lập âm thanh cũng không biết à?"
Ngô Vũ Sách đúng là chưa từng chỉnh thiết lập âm thanh, mọi khi trong đấu trường cậu cũng chỉ quen đánh chữ. Cứ thế gây chú ý, cậu lại càng không muốn nói chuyện, điều khiển clone dịch mấy bước tới chỗ ít người, tỏ vẻ chỉ muốn làm người ngoài cuộc hóng hớt.
"Khoan đi đã, ở lại chơi chút. Hội trưởng không biết chúng ta ở đây, trà trộn trong đội là được, đừng áp lực." Lý Hiên chat riêng, ". . . Cậu không dễ bực mình tới vậy chứ?"
"Không bực, chỉ là không quen cảnh tượng thế này lắm, có phải tuyển thủ chuyên nghiệp hay không cũng chẳng khác gì, loạn quá." Không ngờ đối phương trả lời rất nhanh, "Hồi trước còn chơi game tôi cũng không hứng thú mấy chuyện như cướp BOSS, nên cũng chưa vào công hội."
"Vậy thú vui chơi game của cậu là gì?"
"Thường là vào đấu trường."
Lý Hiên vừa định nói hay cậu đi ngược gà chút, chờ tui giúp công hội cướp BOSS rồi mình PK tiếp, ai dè cậu xoay người lại, bắt gặp đội hình Gia Vương Triều, đột nhiên phấn khích.
"Ê ê khoan đi đã, đại BOSS xuất hiện rồi! Hai đứa mình đi khiêu chiến thử đi, vui hơn vào đấu trường nhiều."
"Hả? Đại BOSS nào?"
Trong đông đảo người chơi Gia Vương Triều, một pháp sư chiến đấu bước ra, nhàn nhã đứng trước bàn dân thiên hạ.
"Clone của Diệp Thu, năm ngoái tui gặp rồi." Lý Hiên thấy Ngô Vũ Sách đang định rời đi thì ngừng lại, vội vàng gõ chữ, "Nếu chúng ta không giúp, Đạp Phá Hư Không 1% cơ hội thắng cũng không có đâu."
"Thế anh nghĩ hai ta lên thì phần thắng có thể có bao nhiêu?"
Cho dù vương triều Gia Thế đã chấm dứt dưới tay Bá Đồ, Diệp Thu không nghi ngờ gì chính là người đứng trên đỉnh Vinh Quang, hơn nữa cả chiến thuật lẫn kỹ thuật không gì không am hiểu. Chỉ cần anh xuất trận, chiến trường BOSS hoang dã có thể xem như đã nằm trong tay.
Người chơi xung quanh xì xào bàn tán càng lúc càng lớn, tiếng ra lệnh của hội trưởng gần như chìm trong biển người.
Có người hành động, có người chỉ lòng vòng không dám tiến lên.
"A Sách, chúng ta cũng ——"
Lý Hiên quay mặt nhìn, quỷ kiếm sĩ vốn yên lặng đứng sau đội ngũ, không biết từ khi nào đã rút vũ khí mở Quỷ Bộ, phóng nhanh về phía người mà trong mắt rất nhiều người khác là không thể đánh thắng nổi kia.
Diệp Thu cũng không ngờ mình đột nhiên bị tập kích. Lúc thái đao chém đến trước mặt, theo bản năng anh lách qua một bên, thuận tay phản kích lại, đối phương vững vàng đỡ đòn.
Người vừa xuất hiện không mảy may lung lay, cũng không lùi về sau, nhanh chóng điều chỉnh tầm nhìn, sau đó lập tức bổ một nhát Quỷ Trảm, đáng tiếc vẫn không trúng.
Thu thế, tiếp tục tấn công.
Phản ứng và tốc độ tay đều tương đối khá, không thể nghi ngờ là cấp độ chuyên nghiệp, Diệp Thu phán đoán. Chiến đội Hư Không. . . Quỷ kiếm sĩ trong đội bọn họ, phong cách đâu có chơi cứng thế này.
"Lý Hiên?"
Diệp Thu thử đánh chữ hỏi, đối phương không trả lời, chỉ liên tục ra chiêu giành thế chủ động.
Diệp Thu liếc mắt nhìn tình hình chiến trận, tuy cục diện hỗn loạn, Gia Vương Triều rõ ràng vẫn có ưu thế nhất. Thấy thế anh cũng không vội quay về, chiến mâu và thái đao dùng tiết tấu cực nhanh va chạm nhau, mùi thuốc súng mịt mù quả thật chỉ trên sân thi đấu chuyên nghiệp mới có.
Trao đổi vài chiêu, trong lòng Diệp Thu đã có kết luận.
Kỹ thuật rất tốt, chỉ là xông lên quá mạnh quá nhanh, cứng quá dễ gãy.
Pháp sư chiến đấu dùng một lối di chuyển ảo diệu vọt đến sau lưng quỷ kiếm sĩ của Ngô Vũ Sách, một cú Thiên Kích đơn giản nhất cũng có thể là trí mạng nhất lập tức ra tay.
Sau đó cử động của anh bỗng dưng chậm lại.
Một cái Băng Trận nhắm thời cơ vô cùng chuẩn xác thả xuống tại vị trí anh bước đến, mấy giây giảm tốc độ đã đủ để quỷ kiếm sĩ hung hăng trước mặt đánh ra một đợt liên kích gây sát thương đáng kể.
"Ê ê, không chơi kiểu này nha, hai người cùng đánh lén!" Diệp Thu vừa phàn nàn vừa không ngừng tay, vài thao tác liền thoát khỏi phạm vi Quỷ Liên Hoàn, đau lòng nhìn thanh máu mình vừa tụt cả khúc.
"Quá nguy hiểm, nhiều quỷ trận vậy mà anh cũng không để ý, không phải toàn là Lý Hiên cậu bày cả chứ? Đáng tiếc cậu bạn này hơi nôn nóng, nếu chọn vị trí khá hơn thì cả anh cũng trốn không thoát."
"Tiền bối cũng cảm thán nhiều quá đi." Lý Hiên cười, "Vũ khí bí mật mới của Hư Không làm sao có thể bị nhìn thấu thực lực trong game chứ."
"Ha ha, cũng phải. Cơ mà các cậu chỉ có hai người? Ở đây tiếp tục chơi với anh, khỏi nghĩ đến BOSS nữa há."
"Bọn em cũng dạo chơi vui thôi, đúng lúc gặp được tiền bối nên đến luận bàn một phen."
"Được, vậy các cậu cứ tiếp tục dạo." Diệp Thu thu lại vũ khí, rõ ràng không định đánh tiếp, "Bên kia cũng sắp xong rồi, dừng ở đây thôi?"
"Tiền bối đi thong thả ạ."
Diệp Thu tiện tay điều khiển nhân vật làm động tác phất tay, quay người bỏ đi. Đại chiến bên kia sắp kết thúc, xem tình hình, Gia Vương Triều lại đoạt được BOSS hoang dã một cách nhẹ nhàng, người công hội khác tuy không cam lòng nhưng mãi rồi cũng quen.
Thoát khỏi chiến trường, Lý Hiên hỏi Ngô Vũ Sách: "Cậu gấp cái gì, không phải tui ở đằng sau cậu sao, sao lại một mình xông lên?"
"Cơ hội hiếm có, lỡ như anh ta chạy vào biển người thì khó mà bắt được."
Ngô Vũ Sách định nói chỉ là gặp cường địch liền muốn đánh một trận, không hơn. Lời chưa kịp nói ra đã nghe Lý Hiên nhẹ nhàng bảo: "Chưa đánh đủ thì hẹn riêng là được, trong nhóm bọn tui có cô nàng rất thân với anh ta, lần sau nhờ cô ta hẹn."
"Ừ."
"Giờ chúng ta đi đấu trường?"
Lý Hiên đang chuẩn bị điều khiển nhân vật bước về phía đấu trường, sau lưng bỗng dưng truyền đến giọng nói mơ hồ của Ngô Vũ Sách.
"Ban nãy Băng Trận anh có thể thả chậm hơn chút."
". . . Cậu đang nói thật hay đang mỉa tui?"
"Nói thật. Tôi một bên ra sức điều khiển một bên thả quỷ trận, khống chế không tốt, anh thì vẫn có thể khống chế." Giọng nói truyền qua mạng khàn khàn nhưng rõ ràng, hơi mang vẻ tiếc nuối, "Nếu trận của chúng ta có thể trói được tiền bối Diệp Thu thì hay rồi."
AI = Artificial Intelligence: Trí tuệ nhân tạo. Khi chơi game có chế độ người chơi đánh với máy tính, thực chất là người chơi đánh với trí tuệ nhân tạo được thiết lập cho game, độ khó/dễ của game thường được quyết định bởi độ "thông minh" của trí tuệ nhân tạo này.