Hoàn [Diệp Tranh] Trăng Nơi Đáy Biển - Bắc Xuyên Hữu Noãn

CryingDevil.

Nông dân công nghiệp
Bình luận
238
Số lượt thích
908
Location
lò nướng bánh
Team
Hô Khiếu
Fan não tàn của
Thư gia tỷ muội, Cừu ngố, Bánh Ngọt, tiểu Vũ
#1
Tên truyện: Trăng nơi đáy biển (Đáy Nguyệt Biển)

Tác giả: Bắc Xuyên Hữu Noãn

Biên tập: Cảnh Mờ (Crying Devil)

Thể loại: đoản văn, Diệp Tranh đồng nhân

Tình trạng bản gốc: hoàn

Tình trạng bản biên tập: hoàn

Warning: do mình không biết tiếng Trung nên bản edit sẽ chỉ đảm bảo được xấp xỉ 80% nội dung gốc

_____________________________________



Thời điểm Tô Mộc Tranh mở kênh âm nhạc lên vừa kịp thấy được một cái bình luận bị đẩy lên đầu. Nàng biết nguồn gốc câu trích dẫn này. Mấy ngày hôm trước xem phim truyền hình nữ chính cũng nói một câu thoại như vậy, nguyên văn thuộc về nhà văn Trương Ái Linh.

"Trăng nơi đáy biển là trăng trên trời, người trước mắt chính là người trong lòng." Trong lòng nàng lặng lẽ mặc niệm những lời này.

Bỗng dưng Tô Mộc Tranh ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Diệp Tu đang ngồi ở bên cạnh. Người kia miệng đang ngậm điếu thuốc, mắt với tay vẫn chuyên chú đánh Vinh Quang.

Chắc là sợ bị Trần Quả đuổi ra ngoài, hoặc do không có bật lửa nên mới phải ngậm cho đỡ thèm ha? Tô Mộc Tranh không nhịn nổi cười cười. "Anh thèm hút thuốc thì đi sang khu hút thuốc hút là được mà."

"Chờ tí. Anh đánh xong cái phó bản này đã." Diệp Tu đáp. "Mà lần trước chị chủ có dặn anh không nên hút thuốc lúc ở bên cạnh em. Mỗi ngày để em hít nhiều khói như vậy không được, sẽ ốm mất."

"Cũng quen rồi, ốm cũng không ốm nổi nữa." Tô Mộc Tranh lười nhác nói, lại tiếp tục mặc niệm vế câu sau.

"Trăng dưới biển vớt mãi không lên, người trong lòng yêu mấy cũng chẳng thành."

Đúng vậy. Vớt trăng dưới biển, cũng chỉ như vớt nước. Từ khoảnh khắc chạm vào đã hiểu bản thân đang phí công vô ích. Mà trăng dưới biển, hay trăng trên trời cũng chẳng có gì khác nhau. Một thứ xa tít tắp không thể với đến, một thứ lại chỉ là ảo ảnh không thể chạm với. Tất cả, đều là không thể.

Còn người trong lòng ...

Tô Mộc Tranh tháo xuống găng tay, chà xát hai bàn tay lạnh lẽo, lại phải đưa lên miệng hà hơi một lát mới cảm thấy ấm lên. Mùa đông năm nay ở Hàng Châu thật lạnh. Nàng đột nhiênn có chút nhớ thời tiết ấm áp ở phương Bắc.

"Chị chủ, tăng nhiệt độ máy sưởi lên một chút được không?" Diệp Tu bỗng nhiên hỏi Trần Quả.

"Không phải vừa nãy cậu kêu nóng, bảo chị giảm nhiệt độ xuống sao?" Trần Quả ngạc nhiên nhìn qua, bàn tay cầm điều khiển từ xa ấn hai lần. "Nha, Mộc Mộc, bao tay của em xinh thế, mua ở đâu vậy a?"

"Mua lâu lắm rồi ạ." Tô Mộc Tranh cười nhẹ. "Nếu chị muốn mua thì chốc nữa tụi mình cùng đi dạo phố, tiện mua luôn lễ vật mừng năm mới nữa ạ."

Diệp Tu liếc mắt nhìn một cái, tháo tai nghe xuống, làm như vô tình nói. "Kiểu dáng có chút hơi cũ rồi."

"Nhưng mà em rất thích a. Vả lại bao nhiêu năm nữa trôi qua thì cái này cũng đâu thể hết hạn sử dụng . Dù sao cũng là do người nào đó tặng nhân dịp năm mới mà." Tô Mộc Tranh nói. "Đúng rồi, năm mới anh thích quà gì?"

"Sao đây? Định lì xì anh đấy à? Anh lớn hơn em đấy nhé." Diệp Tu đứng dậy, đi lấy nước. "Cốc giấy để ở chỗ nào rồi?"

Tô Mộc Tranh nhìn Diệp Tu cầm theo hai ly nước đến bên cạnh, trong nháy mắt có chút hoảng hốt. Nàng với Diệp Tu sống bên cạnh nhau lâu như vậy rồi. Đã từng ba người một nhà đùm bọc yêu thương nhau, cùng chung sống hạnh phúc, đến câu lạc bộ Gia Thế lại thành hai người, cuối cùng bây giờ chỉ còn một mình nàng.

Nàng chưa từng thấy Diệp Tu có bất kỳ nữ nhân nào khác bên cạnh. Cũng là, rất khó tưởng tượng khung cảnh hắn cùng người khác yêu đương sẽ như thế nào. Ở trong mắt hắn hình như trước giờ vẫn chẳng hề quan tâm đến những chuyện như vậy. Thế giới củ hắn chỉ có hai loại người, một là đồng đội, hai là đối thủ. Sở Vân Tú, hay xinh đẹp như Đường Nhu, đối với hắn cũng chỉ là những người rất có thiên phú với Vinh Quang.

Đến cả ở chung suốt ngày Trần Quả hắn cũng đều không có cảm giác.

Nếu vậy, đối với hắn, nàng là gì?

Bạn tốt, em gái, lớn lên bên nhau, bằng hữu đáng tin cậy?

Tô Mộc Tranh lắc đầu, hai tay tiếp nhận ly nước Diệp Tu cẩn thận đưa. Như sợ nước nóng làm tay nàng bị bỏng, hắn cẩn thận lót bên trong cái ly giấy một cái ly giấy khác. Nàng cười nhạt nói cảm ơn, đem những suy nghĩ mông lung trong đầu dọn dẹp sạch sẽ, tự làm cho bản thân an tĩnh lại, chuyên tâm hoàn thành cho xong nhiệm vụ ngày hôm nay.

Chẳng qua trong nháy mắt khi đầu ngón tay chạm vào ly nước ấm, Mộc Tranh tự hỏi, Diệp Tu, hắn có người trong lòng hay không?

Đi dạo phố là nghề của chị em phụ nữ. Trần Quả cùng Tô Mộc Tranh hai người vừa đi vừa cười nói vui vẻ, đến nỗi lờ luôn cả Diệp cu li Tu đang xách một đống túi lớn túi nhỏ chạy theo sau.

"Tôi nghỉ ở đây chút chờ hai người, hai người cứ đi tiếp đi." Diệp Tu ngồi xuống bậc cầu thang nghỉ ngơi, tay buông đống túi xách ra, quay qua nói với hai cô gái.

"Cậu thật quá kém cỏi a, bình thường ở nhà suốt ngày chỉ có chơi game. Cậu nhìn coi, mới đi bao xa mà đã mệt rồi? Còn không bằng chị với Mộc Mộc a." Trần Quả phun tào.

Mức độ phủ sóng của Tô Mộc Tranh quá cao nên nàng là người duy nhất trong ba người phải che đậy kín mít. Chính Diệp Tu cũng để ý thấy cách thắt khăn quàng cổ quen thuộc của Hoàng Thiếu Thiên nên không kìm được hỏi. "Ngụy trang kiểu này, là học Thiếu Thiên đấy à?"

"Người giang hồ đương nhiên phải cẩn thận." Tô Mộc Tranh đáp. "Bất quá Thiếu Thiên chắc là học theo Chu Trạch Khải a, hồi lâu lắm em thấy Đỗ Minh up ảnh chụp trộm Chu Trạch Khải cải trang lên nhóm chat, sau đó thành trend luôn."

"Mộc Mộc a, em cùng Chu Trạch Khải có chụp quảng cáo chung đúng không? Hắn ngoài đời trông còn đẹp trai hơn trên TV nữa, còn có, lúc trên sân thi đấu thật soái a." Trần Quả chỉ tay vào tấm bia quảng cáo kem ở gần đó, nhỏ giọng hỏi.

"Vâng, rất đẹp trai a, nếu không phải do sức chống cự của em cao thì chắc bây giờ cũng đã đổ em ấy rồi." Tô Mộc Tranh cười cười. "Nhưng cũng không thể trông mặt mà bắt hình dong a, người ta là Thương Vương đại đại siêu hung tàn đó."

"Chị thấy hai đứa một đôi tuấn nam mỹ nữ thật là hợp nhau, hôm all-stars phối hợp với nhau cũng không tồi." Trần Quả ngừng một lúc lại nói. "Cũng không ít người ship hai đứa với nhau nha."

"Mộc Vũ Tranh Phong vẫn hợp để đi chung với pháp sư chiến đấu hơn ạ." Mộc Tranh bật cười. "Em với Diệp Tu phối hợp với nhau lâu như vậy rồi, chắc lượng người ship còn đông hơn a."

"Cũng đúng, cơ mà thằng nhóc đó cứ không chịu lộ mặt, làm mọi người nghi ngờ có phải dung mạo quá xấu không. Mọi người vẫn thích tuấn nam mỹ nữ đi chung hơn, chứ ship đại mỹ nhân với người như vậy, thực không đành lòng a." Chạm đúng chủ đề, Trần Quả liền nói nhiều hơn hẳn mọi khi. Bình thường ngoài chơi Vinh Quang cô cũng thường hay lên mấy cái diễn đàn linh tinh, cho nên biết kha khá chuyện vui. "Kỳ thực ship với em vòn nhiều người lắm, bậy ai vũng ship được. Từ Hoàng Thiếu Thiên Dụ Văn Châu cho đến cả Sở Vân Tú, đều có fan ..."

"Vân Tú còn hiểu được, hai ông kia có gì mà ship thế?" Tô Mộc Tranh nhoẻn miệng cười. "Đúng rồi, Quả Quả, chị xem cái mũ nồi này có đẹp không, cảm giác rất hợp với chị nha ..."

Hai người đi mua sắm xong xuôi mới nhớ ra Diệp Tu đã phải ngồi đợi họ rất lâu rồi, liền vội vã trở về, phát hiện Diệp Tu đang ngồi phát ngốc tại chỗ."

"Đi thôi đi thôi, hôm nay chị mời cơm, chúng ta ra hàng ăn một bữa thật no." Trần Quả đi lên vỗ vỗ vai Diệp Tu, ý động viên hắn lên tinh thần. "Ăn lẩu cay nhé!"

"Em không thể ăn cay." Tô Mộc Tranh nói. "Diệp Tu anh ấy cũng không ăn được đồ cay quá đâu ạ."

"Vậy ăn lẩu uyên ương đi." Trần Quả cảm thấy vấn đề này không quan trọng. Ba người chọn một nhà hàng có chia gian, như vậy khi vào nếu nóng liền có thể tháo đồ ngụy trang xuống mà không bị ai thấy.

"Tới, Mộc Mộc ăn tôm đi nè." Trần Quả gắp tôm cho Tô Mộc Tranh.

"A, em cảm ơn ạ." Tô Mộc Tranh đang vớt viên thịt trong nồi, chưa có thời gian bóc con tôm trong bát thì Diệp Tu đã nhanh nhẹn đưa đũa gắp con tôm qua, bóc vỏ xong gắp lại về bát Mộc Tranh.

"Í, cảm ơn." Tô Mộc Tranh cười cười." Tới, cho anh một viên này.

Trần Quả trầm mặc. Nàng cảm thấy hai người này giống vợ chồng lâu năm đến đáng sợ. Nếu có một ngày hai người này kết hôn, Trần Quả khả năng sẽ không quá kinh ngạc đi, bởi vì hiện tại ở chung cảm giác chỉ kém một giọt nữa là thành sông, giống như hai người chỉ đang đợi người kia mở miệng trước vậy.

Cơm nước xong, ba người chia đều mỗi người xách một số túi nhất định. Trình tự bất kỳ, của ai chẳng được, khi nào về chia sau.

Khi về đến Hưng Hân, Diệp Tu đem toàn bộ túi đặt hết lên bàn rồi đi ra ngoài hút thuốc. Tô Mộc Tranh với Trần Quả cùng nhau dỡ đồ ra khỏi túi.

Ơ?

"Quả Quả, cái găng tay này chị mua ạ? Khi nào lấy đấy, sao em không biết vậy?"

Trần Quả kinh ngạc một lúc, sau đó lắc lắc đầu đáp. "Không, chị có mua cái này đâu? Này chắc chắn không phải hai chúng mình mua rồi, cơ mà nhìn cũng đáng yêu nhỉ ..."

Nàng bắt đầu nghĩ đến Diệp Tu.

Nguyên lai là anh a.

Quả nhiên là anh mà.

Trước kia chỉ có anh hai mới quan tâm đến những chuyện này. Dù anh gai rất bận, nhưng anh lúc nào cũng quan tâm đến nàng. Sau này, Diệp Tu liền thay anh hai quan tâm nàng.

Nhưng Diệp Tu lại không phải anh hai nàng. Hai người bọn họ vẫn luôn duy trì một khoảng cách không lớn cũng không nhỏ, có thể đùa giỡn nhau, cũng không cần câu nệ tiểu tiết. Bởi họ là bạn bè, lâu năm.

Tô Mộc Tranh bỗng cảm thấy mơ hồ về Diệp Tu. Anh ấy lúc nào cũng chỉ có Vinh Quang, vậy vì sao lại quan tâm đến nàng? Thói quen sao?

Nàng không mong muốn điều gì khác, cũng không nuôi hy vọng xa vời, chỉ mong có thể ở bên cạnh hắn, cùng nhau sóng vai đồng hành, vậy là được rồi. Vì thế, khi nghe hắn bảo chờ một năm, nàng liền rất ngoan ngoãn chờ đợi một năm kết thúc.

Lúc Diệp Tu quay về bàn máy phát hiện ra ở chỗ ngồi có đặt một bao lì xì, mặt trên là nét chữ quen thuộc, còn có một cái mặt cười.

TO Diệp Tu: tiền mừng tuổi. Tô Mộc Tranh.

"Em đây là lấy thân phận bề trên cấp trẻ nhỏ, hay là lấy thân phận trẻ nhỏ cấp đàn anh đây?" Diệp Tu dở khóc dở cười hỏi.

"Anh nghĩ sao cũng được, dù sao bổn ý cũng vẫn là muốn trừ tà đuổi quỷ, phù hộ bình an. Anh cứ nghĩ là em cho anh tiền mua thuốc lá cũng được." Tiểu cô nương quay lại làm mặt quỷ, bốc nắm hạt dưa ngồi xem phim truyền hình, tựa hồ tiến vào trạng thái tập trung hết mức, không để ai quấy rầy.

Cho nên Tô Mộc Tranh đã đeo tai nghe cũng không biết, Diệp Tu đối với ba chữ tiền mừng tuổi trên bao lì xì này khó chịu như thế nào.

Diệp Tu từ trước khi bỏ nhà đi bụi đến nay cũng chưa từng cùng các bạn nữ bằng tuổi giao thiệp. Lúc nào hắn cũng tự trầm mê trong thế giới của riêng mình, đến nỗi các bạn nữ hôm nay mặc thế nào, nga, đều là đồng phục, thắt nơ con bướm như thế nào, đeo vòng tay ra sao hắn đều không chú ý tới. Đứa con gái duy nhất hắn từng để ý tới là con bé hay vẫy tay với Diệp Thu lúc tan học. Mà con bé đó đeo một cái găng tay rất dễ thương.

"Bạn gái em à?" Hắn nhàn nhạt hỏi.

"Không. Bạn thôi. Hồi trước em có tặng bản một cái găng tay coi như quà cảm ơn... Thành phố B mùa đông lạnh như vậy, không đeo găng nhất định sẽ bị ốm." Diệp Thu nói.

"Em ghê à nha." Diệp Tu cảm khái một câu, cũng không đem chuyện này để trong lòng. Thẳng đến tận khi Gia Thế sang thành phố khiêu chiến Vi Thảo, hắn cảm nhận độ lạnh ở nơi đây mới sực nhớ ra chuyện đó.

Tô Mộc Tranh hình như không có găng tay.

Gặp được hai anh em họ Tô cũng thực trùng hợp, khi đó hắn cảm thấy Tô Mộc Thu vừa giống như anh em tốt cùng chung chí hướng, lại vừa giống đối thủ, mà Tô Mộc Tranh em gái y lại là một cô bé xinh xắn, lúc nào cũng giương đôi mắt to tròn xem hai bọn họ luận bàn.

Lại nói, có thứ gì tốt cũng phải nhường cho cô bé, đồ ăn ngon, hay đến cả cái quạt duy nhất trong nhà. Diệp Tu cũng không thấy việc này có gì không ổn. Tô Mộc Thu rất chiều em gái. Dù cho bản thân lúc nào cũng cực khổ bận bộn cũng luôn dành thời gian đưa đón em gái đi học.

Mùa đông ở thành phố H cũng rất lạnh.

Cho nên lúc Diệp Tu đi thi đấu ở thành phố H về cũng mua một đôi bao tay cho Mộc Tranh. "Đi học nhớ đeo vào, đừng để tay bị lạnh."

Diệp Thu hình như lại bị cấm túc.

Cha mẹ hắn lúc nào cũng vậy, luôn phản đối con cái còn nhỏ không được có chuyện này chuyện kia. Chờ đến khi lớn rồi lại ép con trai kết hôn để còn có cháu nối dõi. Mỗi lần như vậy, Diệp Tu đều cảm thấy tự do tự tại như bản thân mới là sướng nhất. Có thể làm mọi thứ mình yêu thích.

Những thứ Diệp Tu yêu thích? Diệp Tu nghĩ nghĩ, ngoại trừ Vinh Quang, hình như hắn chưa từng quá thích cái gì nữa cả.

Lại nói tiếp, hắn từng hỏi Tô Mộc Tranh có thích Vinh Quang hay không. Lúc ấy Tô Mộc Tranh trả lời thích, làm cho hắn không nhịn được thở dài nhẹ nhõm. Hắn yêu thích Vinh Quang, vì vậy nên hắn sẽ không bao giờ chán trò chơi này. Còn Tô Mộc Tranh? Nếu nàng không thích, vậy bắt nàng lên sân đấu chuyên nghiệp cũng chỉ tổ phí hoài thời gian. Nàng đến với Vinh Quang, nếu chỉ là để tiếp quản lại tài khoản Mộc Vũ Tranh Phong của anh hai thì sẽ rất mệt mỏi.

Tô Mộc Tranh cùng hắn bất đồng. Hắn không thích tham gia các hoạt động thương mại, còn Mộc Tranh từ khi sinh ra đã được trời phú cho ngoại hình duyên dáng. Hắn một khi giải nghệ liền sẽ thất nghiệp, còn Mộc Tranh, sau này gỉi nghệ còn có thể tiếp tục sự nghiệp khác.

Hắn có thể chuẩn bị cho nàng một tương lai thật đẹp không?

Cho nên khi Diệp Tu nhìn thấy biểu hiện của Tô Mộc Tranh khi không còn trên sàn đấu, hắn đã rất cao hứng. Nàng đã có thể tự biến mình thành một tay DPS mạnh mẽ, phát huy toàn bộ năng lực trên sân đấu. Mộc Tranh trưởng thành. Nàng hoàn toàn không phải là một cái bình hoa di động, nàng có thể kiên cường chiến đấu, lại không đánh mất đi sự ôn nhu của bản thân. Hắn đã không còn luôn phải ở phía trước che chắn bảo hộ nàng nữa. Hắn có thể để nàng tự vỗ cánh bay.

Cho nên bây giờ, Diệp Tu đang tính toán xem trong Liên Minh có thằng nhóc nào phù hợp làm muội phu của hắn không.

Kết quả là quan sát hết một vòng, vô luận là Hoàng Thiếu Thiên hay Chu Trạch Khải, Mộc Tranh đều có vẻ không hứng thú.

Này thật có chút phiền toái a.

"Diệp Tu, có đôi khi tao cảm thấy mày đúng là một thằng chó chết, em gái Tô ở bên cạnh mày lâu như vậy, dâng cho mày gần hết một tuổi thanh xuân đẹp đẽ rồi, vậy mà mày vẫn chưa cho người ta một cái công đạo." Ngụy Sâm uống lắm rượu bắt đầu nói nhảm, quay về phía hắn buông lời khiển trách.

"Mộc Tranh có thích tôi đâu, tôi có thể cấp cái công đạo nào chứ? Ông đừng nhìn thấy cái tình gì cũng đinh ninh là tình yêu được không? Tình yêu không phải như vậy, tôi với Mộc Tranh chỉ giống kiểu người nhà mà thôi."

"Vậy tình gia đình của hai đứa bây cũng thật tốt, đổi bằng tao tao không làm được như chúng mày đâu. Rõ ràng có thể tiếp tục đi học, thế mà lại chạy sang chơi game với mày, lúc nào cũng kè kè đi theo như cái bóng của mày, chỉ lo cùng mày phối hợp sao cho ăn ý, thay ngươi tham gia hết các loại hoạt động thương mại. Mày chạy chỗ nào ẻm cũng cố đuổi theo ... Tuyển thủ chuyên nghiệp mỗi ngày tập luyện mệt mỏi thế nào ngươi cũng biết rõ, thế mà ẻm vẫn dành thời gian cho mày. Mày xem, có chỗ nào chỉ giống tình cảm gia đình thôi không?"

Ngụy Sâm nói một thôi một hồi làm Diệp Tu giật mình. Hắn nghĩ tới rất nhiều tình huống, lại chưa từng nghĩ đến chuyện này. Hắn với Tô Mộc Tranh cứ giống như trong lòng đã thầm hẹn nhau không đề cập đến vấn đề này.

Diệp Tu trước giờ không hề cảm thấy mình đủ tốt để đến với Tô Mộc Tranh. Ở trong mắt hắn, Tô Mộc Tranh là một cô gái rất tốt, cưới về nhất định sẽ là người bạn đời lý tưởng. Hắn cũng chưa từng nghĩ sẽ có ý gì với Mộc Tranh. Diệp Tu nắm tay nàng bước qua ngã tư, chờ nàng một ngày rời khỏi con đường của hắn?

Rời đi đâu? Lại về bên cạnh hắn sao?

"Ẻm vẫn dành thời gian chơi game với mày kể cả khi mày giải nghệ nghỉ một năm. Thấy chơi trong game thú vị hơn, hay đơn giản chỉ vì muốn ở bên cạnh mày?" Ngụy Sâm vẫn tiếp tục nói. "Hai người vẫn chưa bàn nhau chuyện này đúng không?"

"Chờ thêm thời gian nữa đi." Diệp Tu châm điếu thuốc.

Nếu Mộc Tranh vẫn không có người trong lòng, vậy hắn là người thích hợp nhất đi.

Ngày Hưng Hân đoạt quán quân, mỗi người đều uống không ít rượu, say khướt nằm đầy đất. Diệp Tu tự biết bản thân tửu lượng không tốt, liền không dám uống rượu. Sau đó ... hắn phát hiện ra mình là người duy nhất trong đội không say.

Diệp Tu có chút bất đắc dĩ đỡ từng người về phòng. So với cái đám ồn ào vừa rồi, Mộc Tranh lặng lẽ nằm một chỗ trên ghế sô pha là dễ đỡ nhất.

Cho nên hắn đưa Tô Mộc Tranh về phòng cuối cùng.

"Diệp Tu?" Tô Mộc Tranh bỗng nhiên mở to mắt, gọi tên hắn.

"Đây." Hắn kinh ngạc trả lời.

"Diệp Tu, anh cứ như là ánh trăng nơi đáy biển vậy." Nàng nhỏ giọng thì thầm.

Là sao em? Diệp Tu hỏi một câu, người kia thật lâu không có trả lời. Sau đó hắn phát hiện Mộc Tranh đã ngủ mất rồi.

Trước kia hồi ba người họ còn sống chung nàng cũng thường ngủ quên trong phòng hắn và Mộc Thu. Đã nhiều năm rồi vẫn không đổi. Đây không phải là thói quen, mà là sự tín nhiệm. Nàng có thể an tâm ở trước mặt hắn mà buông xuống phòng bị, chính vì hắn đối với Mộc Tranh vẫn luôn thành thực như vậy.

Đem Tô Mộc Tranh đưa về phòng xong Diệp Tu mới dùng máy tính ở khách sạn vào mạng, tra xem cái câu trăng đáy biển kia là cái gì mới thấy được nguyên văn. Trăng nơi đáy biển là trăng trên trời, người trước mặt chính là người trong lòng. Cùng với vế câu sau, trăng nơi đáy biển vớt mãi không lên, người trong lòng yêu đến mấy thì tình này cũng không thể thành.

Diệp Tu không nhịn được bật cười, nếu hắn là ánh trăng nơi đáy biển, vậy Mộc Tranh đem chính mình so sánh là cái gì? Khỉ con vớt trăng à?

Người trong lòng yêu đến mấy thì tình này cũng không thể thành.

Chợt hắn vội vàng lục túi lấy ví tiền ra, nhìn bức ảnh ba người chụp chung ngày nàp ấy, tự cảm thán thời gian trôi thật là nhanh. Cuối cùng cũng đã đến lúc hắn phải giải nghệ rồi. Tương lai đại khái về nhà hiếu kính nhị lão, thay Diệp Thu gánh lên trách nhiệm bù đắp lại mười năm trước.

Thật đúng là một cô gái ngốc nghếch a. Bọn họ hai người, như thế nào lại không thể thành đôi? Rõ ràng là bởi vì quá thân cận nên mới cảm thấy lo sợ, không dám phá vỡ bức tường rào cản cuối cùng này mà thôi.

Hắn yêu Tô Mộc Tranh. Không phải vì quen lâu nên yêu. Bởi vì quen thuộc nên mới nương tựa nhau còn tạm chấp nhận được. Cũng không phải vì cảm động. Nếu hắn yêu Tô Mộc Tranh vì cảm động, này chính là không tôn trọng tình cảm nàng dành cho hắn. Trước đây hắn đã từng nghĩ mình hoàn toàn không xứng với Tô Mộc Tranh, nhưng nếu phải xứng mới được yêu nhau, thì đó không còn là tình yêu nữa, đó là phối giống mất rồi.

Tình yêu đi đến cuối cùng mới trở thành tình thân, mà hắn với Tô Mộc Tranh lại cùng bước trên hành trình ngược lại. Cùng nhau lớn lên, từ tình thân, từ sự quan tâm kết thành tình yêu.

Nguyên lai là nàng.

Quả nhiên chính là nàng a.

Hưng hân sau này là giao cho Tô Mộc Tranh. Liền chờ Mộc Tranh ở lại Hưng Hân vài năm nữa, đến khi nàng giải nghệ đi. Từ trước tới giờ lúc nào cũng là Mộc Tranh chờ đợi hắn.

Hắn chưa bao giờ thể hiện tình cảm khác thường nào đối với những cô gái khác chính là bởi vì hắn đã có người trong lòng. Có lẽ là từ lúc nàng lẽo đẽo ngồi sau xem hắn với Mộc Thu đánh game chăng? Trong đầu Diệp Tu lúc này, tất cả đều là nàng.

Vì nhận ra điều này, hắn liền vội vã mua vé máy bay vượt qua khoảng cách xa xôi từ thành phố B về thành phố H. Từ mùa giải đầu tiên cho tới mùa giải thứ mười cũng tựa như một khoảng cách tương đương vậy.

Trên thế giới có như vậy một cái Diệp Tu, đang rất nóng lòng gặp một cái như vậy Tô Mộc Tranh.

“Anh thi đấu xong, khi nào định trở về?” Diệp thu nhắn tin qua QQ hỏi.

“An bài xong tương lai câu lạc bộ, anh liền trở về.” Diệp Tu trả lời lại.

“Có cái gì cần an bài vậy?”

"Giúp chị dâu em an tâm thi đấu, anh sẽ vẫn luôn ở đằng sau sau ủng hộ nàng."

Nàng phối hợp tác chiến với hắn nhiều năm, hiện tại cũng đổi thành hắn từ đằng sau làm hậu thuẫn cho nàng đi.

Những lời này không cần nói ra, trong lòng hai người vẫn tự nhiên hiểu rõ.

Lúc Tô Mộc Tranh vừa dậy vẫn đang còn buồn ngủ liền phát hiện bên cạnh gối của mình có một bao lì xì. Cái bao đủ nhìn cũng thực quen mắt, hình như là bao lì xì lúc trước nàng đưa Diệp Tu.

Nàng mở ra liền phát hiện, bên trong có một tờ giấy, mặt trước tờ giấy chỉ có một chữ “Diệp” viết tay mới khô mực.

Trăng nơi đáy biển là trăng trên trời, người trước mắt chính là người trong lòng.

Trăng nơi đáy biển vớt mãi không lên, người trong lòng yêu đến mấy thì tình này cũng không thể thành.

Không cần cố gắng vớt ánh trăng dưới biển, cũng không cần bất lực đưa tay về phía bầu trời, tôi sẽ vượt qua mọi khoảng cách để đến trước mặt em, bên cạnh em.


—— Diệp Tu.

“Những lời này thật sến quá a. Bất quá là anh nói, nghe sao cũng chẳng thấy cảm giác gì cả

"Em chê sến thế nào cũng được, nhưng anh thích em thật đấy.”

“Những lời này cũng quá sến rồi a?”

“……”

Không phải là trăng nơi đáy biển, cũng không phải là trăng trên bầu trời, mà là cho tới nay người trong lòng.

END
 
Last edited:

You don't smile

Cống hiến cấp cao
Bình luận
257
Số lượt thích
1,371
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Tranh
#2
quá yêu bạn luôn. cảm ơn editor:love::love::love::love::love::love::love::love::love::love::love::love::love:
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,129
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#3
Aaaaaa cảm ơn người ơi ~~~. Mãi ms có hàng cp này đọc đỡ nghiền quan trọng hơn là hàng này chất lượng aaaaaaaaaa.

Tình cảm của Diệp Tranh dc tác giả tái hiện hoàn toàn khớp với gì mình tưởng tượng ra <3 .

Một chặng đường dài cho 2 người, ở cả hai đã sớm không còn biên giới của tình cảm nữa vì nó là sự hòa quyện của tình bạn tình thân và tình yêu.

<3
 

CryingDevil.

Nông dân công nghiệp
Bình luận
238
Số lượt thích
908
Location
lò nướng bánh
Team
Hô Khiếu
Fan não tàn của
Thư gia tỷ muội, Cừu ngố, Bánh Ngọt, tiểu Vũ
#5
Aaaaaa cảm ơn người ơi ~~~. Mãi ms có hàng cp này đọc đỡ nghiền quan trọng hơn là hàng này chất lượng aaaaaaaaaa.

Tình cảm của Diệp Tranh dc tác giả tái hiện hoàn toàn khớp với gì mình tưởng tượng ra <3 .

Một chặng đường dài cho 2 người, ở cả hai đã sớm không còn biên giới của tình cảm nữa vì nó là sự hòa quyện của tình bạn tình thân và tình yêu.

<3
<3 <3 <3 mãi yêu Diệp Tranh !!!
 

Túc Liên

Enthusiastic Dramatist
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
243
Số lượt thích
1,474
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tranh, Quả, Nhu, Tú, Kỳ
#6
Tô Mộc Tranh tháo xuống găng tay, chà xát hai bàn tay lạnh lẽo, lại phải đưa lên miệng hà hơi một lát mới cảm thấy ấm lên. Mùa đông năm nay ở Hàng Châu thật lạnh. Nàng đột nhiênn có chút nhớ thời tiết ấm áp ở phương Bắc.

"Chị chủ, tăng nhiệt độ máy sưởi lên một chút được không?" Diệp Tu bỗng nhiên hỏi Trần Quả.

"Không phải vừa nãy cậu kêu nóng, bảo chị giảm nhiệt độ xuống sao?"

"Quả Quả, cái găng tay này chị mua ạ? Khi nào lấy đấy, sao em không biết vậy?"

Trần Quả kinh ngạc một lúc, sau đó lắc lắc đầu đáp. "Không, chị có mua cái này đâu? Này chắc chắn không phải hai chúng mình mua rồi, cơ mà nhìn cũng đáng yêu nhỉ ..."

Nàng bắt đầu nghĩ đến Diệp Tu.

Nguyên lai là anh a.

Quả nhiên là anh mà.
Tu quan tâm đến Tranh từ những chi tiết nhỏ nhặt đến thế, trong khi lại thản nhiên như không. Mua găng tay rồi bỏ vào túi xách như không phải việc của mình, đòi tăng nhiệt độ điều hòa không thèm giải thích, đúng là kiểu quan tâm của Tu.

Những thứ Diệp Tu yêu thích? Diệp Tu nghĩ nghĩ, ngoại trừ Vinh Quang, hình như hắn chưa từng quá thích cái gì nữa cả.

Lại nói tiếp, hắn từng hỏi Tô Mộc Tranh có thích Vinh Quang hay không. Lúc ấy Tô Mộc Tranh trả lời thích, làm cho hắn không nhịn được thở dài nhẹ nhõm. Hắn yêu thích Vinh Quang, vì vậy nên hắn sẽ không bao giờ chán trò chơi này. Còn Tô Mộc Tranh? Nếu nàng không thích, vậy bắt nàng lên sân đấu chuyên nghiệp cũng chỉ tổ phí hoài thời gian. Nàng đến với Vinh Quang, nếu chỉ là để tiếp quản lại tài khoản Mộc Vũ Tranh Phong của anh hai thì sẽ rất mệt mỏi.
Lúc đầu mình cũng nghĩ, Tranh chỉ muốn làm một vai phụ của Tu, nếu Tán còn sống chắc Tranh vẫn sẽ ngồi sau lưng xem hai anh chơi game, vậy Tranh có thật sự thích Vinh Quang không? May mà Tranh thật sự thích Vinh Quang, càng ngày càng trở nên xuất sắc, còn gánh vác tương lai chiến đội nữa.

Tình yêu đi đến cuối cùng mới trở thành tình thân, mà hắn với Tô Mộc Tranh lại cùng bước trên hành trình ngược lại. Cùng nhau lớn lên, từ tình thân, từ sự quan tâm kết thành tình yêu.

Nguyên lai là nàng.

Quả nhiên chính là nàng a.

Hưng hân sau này là giao cho Tô Mộc Tranh. Liền chờ Mộc Tranh ở lại Hưng Hân vài năm nữa, đến khi nàng giải nghệ đi. Từ trước tới giờ lúc nào cũng là Mộc Tranh chờ đợi hắn.
Người đó đã xác định giải nghệ về nhà báo hiếu, nhưng vẫn ước hẹn với Tranh, đợi đến khi Tranh cùng giải nghệ. Hai người họ tuy luôn đợi chờ nhau, nhưng may mắn là vẫn thường xuyên ở bên nhau, trước đây cũng thế, sau này cũng vậy.

Đại thần vừa xuất hiện!!!

Đại thần edit có tâm quá ( ´ ▽ ` ).。♡ Mong bạn sẽ edit thêm truyện, đảng Diệp Tranh rất cần những nhân tài như bạn cứu vớt ;___;
 

CryingDevil.

Nông dân công nghiệp
Bình luận
238
Số lượt thích
908
Location
lò nướng bánh
Team
Hô Khiếu
Fan não tàn của
Thư gia tỷ muội, Cừu ngố, Bánh Ngọt, tiểu Vũ
#7
Tu quan tâm đến Tranh từ những chi tiết nhỏ nhặt đến thế, trong khi lại thản nhiên như không. Mua găng tay rồi bỏ vào túi xách như không phải việc của mình, đòi tăng nhiệt độ điều hòa không thèm giải thích, đúng là kiểu quan tâm của Tu.



Lúc đầu mình cũng nghĩ, Tranh chỉ muốn làm một vai phụ của Tu, nếu Tán còn sống chắc Tranh vẫn sẽ ngồi sau lưng xem hai anh chơi game, vậy Tranh có thật sự thích Vinh Quang không? May mà Tranh thật sự thích Vinh Quang, càng ngày càng trở nên xuất sắc, còn gánh vác tương lai chiến đội nữa.



Người đó đã xác định giải nghệ về nhà báo hiếu, nhưng vẫn ước hẹn với Tranh, đợi đến khi Tranh cùng giải nghệ. Hai người họ tuy luôn đợi chờ nhau, nhưng may mắn là vẫn thường xuyên ở bên nhau, trước đây cũng thế, sau này cũng vậy.

Đại thần vừa xuất hiện!!!

Đại thần edit có tâm quá ( ´ ▽ ` ).。♡ Mong bạn sẽ edit thêm truyện, đảng Diệp Tranh rất cần những nhân tài như bạn cứu vớt ;___;

Cảm ơn bạn. Mình sẽ cố gắng hơn nữa ạ. Mãi yêu đảng Diệp Tranh <3 <3 !
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,129
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#8
Cái đảng này ở Vn hiếm người đu lắm nên rất cần những người có tâm như thím ~~~~
 

CryingDevil.

Nông dân công nghiệp
Bình luận
238
Số lượt thích
908
Location
lò nướng bánh
Team
Hô Khiếu
Fan não tàn của
Thư gia tỷ muội, Cừu ngố, Bánh Ngọt, tiểu Vũ
#9
Cái đảng này ở Vn hiếm người đu lắm nên rất cần những người có tâm như thím ~~~~
Hí hí ^^ <3
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,152
Số lượt thích
2,609
Team
Hưng Hân
#10
Quen nhìn họ như ae ruột r nên có chút..., mà đúng là rất hay, rất có hậu, cái kết có lẽ hoàn mĩ nhất r, đợi Ngụy - Quả nữa k biết có k...
 

CryingDevil.

Nông dân công nghiệp
Bình luận
238
Số lượt thích
908
Location
lò nướng bánh
Team
Hô Khiếu
Fan não tàn của
Thư gia tỷ muội, Cừu ngố, Bánh Ngọt, tiểu Vũ
#11
Quen nhìn họ như ae ruột r nên có chút..., mà đúng là rất hay, rất có hậu, cái kết có lẽ hoàn mĩ nhất r, đợi Ngụy - Quả nữa k biết có k...
Có nhé ^^ trùng hợp 8/8 này sinh nhật Quả Quả em sẽ edit fic Ngụy Quả siêu siêu ngọt a~ ♡
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,152
Số lượt thích
2,609
Team
Hưng Hân
#12
Có nhé ^^ trùng hợp 8/8 này sinh nhật Quả Quả em sẽ edit fic Ngụy Quả siêu siêu ngọt a~ ♡
Nice! 2 tuần thôi, lót dép hóng :V
 

Himayunan

Người chơi công hội
Bình luận
185
Số lượt thích
403
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp đại đại, Mộc nữ thần, Tán ca
#14
Diệp tranh muôn năm!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Chân ái lòng tui
 

Bình luận bằng Facebook