Edit & beta: Lá
01.
Trương Tân Kiệt đặt bát xuống, trước tiên lau miệng, tiếp đó nhìn về phía Trương Giai Lạc đối diện bàn ăn đang bưng bát chăm chú coi TV.
"Anh." Cậu mở miệng gọi một tiếng.
"Ờ?" Trương Giai Lạc giật mình.
"Em có việc cần nói với anh." Trương Tân Kiệt tư thế không đổi, sắc mặt cũng rất nghiêm túc.
"... Ok, em nói đi." Trương Giai Lạc buông bát, cũng điều chỉnh tư thế một chút, nhưng đuôi mắt liếc thấy TV đang chiếu tới cao trào trận đấu, khó nén lộ ra vẻ mặt đau đớn.
"Em có người yêu rồi."
"Ờ? Í —— A!" Trương Giai Lạc một câu này bách chuyển thiên hồi, dẫn đến mở miệng rồi nhất thời nửa hội không khép lại nổi, có vẻ đặc biệt chấn kinh.
Mà thật sự anh cũng đặc biệt chấn kinh.
Cha mẹ Trương gia đi sớm, anh chỉ có một em trai thế này nương tựa lẫn nhau, từ nhỏ đã phi thường ưu tú đáng tin, khiến anh trai bớt lo, ba tuổi biết mua nước tương sáu tuổi biết nấu cơm, cả rửa chén cũng rửa sạch hơn người ta, quả thật soi không ra nửa điểm sai sót. Nếu muốn nói có vấn đề gì, chắc chắn chính là mọi việc đều quá nghiêm túc, cho nên Trương Giai Lạc luôn cho rằng ít nhất đến khi Trương Tân Kiệt chuẩn bị kết hôn, mình mới có thể nghe được câu này.
"Em... vẫn chưa tốt nghiệp mà?" Nghĩ tới đây anh buột miệng hỏi một câu, Trương Tân Kiệt ở trường y là học thẳng lên tiến sĩ, muốn tốt nghiệp phải hai ba năm nữa. Nhưng nói xong câu đó Trương Giai Lạc tự mình cảm thấy bản thân như thằng cổ lỗ, do đó không chờ Trương Tân Kiệt trả lời, lập tức đổi câu hỏi.
"Tuổi bao lớn a?" Anh nỗ lực thể hiện biểu cảm như một người anh tốt rất quan tâm em trai mình.
"28 tuổi."
Trương Giai Lạc cố nén một câu "Còn già hơn cả anh nữa", hỏi tiếp: "Vậy là đã đi làm rồi?"
"Ừ." Trương Tân Kiệt gật đầu, tựa hồ chẳng hề so đo chuyện tuổi tác.
"Làm nghề gì?"
"Cảnh sát."
Công việc của Trương Giai Lạc là chủ tiệm bán hoa, tiệm mở gần trường đại học, tên cũng rất phổ thông chính là Bách Hoa, buôn bán không đắt không ế, khai trương bao nhiêu năm không ai gây sự, cũng chưa bao giờ trốn thuế lậu thuế, vô cùng xa lạ với hai chữ cảnh sát.
Nhưng anh tốt xấu có quen một người hình như rất biết về nghề này.
"Không tin nổi, đúng là không tin nổi." Trương Giai Lạc nhìn người ngồi cầm tờ báo ngậm bánh mì trên quầy, "Ê ê đang nói chuyện với anh đó, Tôn Triết Bình!"
"Hả?" Tôn Triết Bình bỏ tờ báo xuống, liếc mắt nhìn: "Không phải em trai cậu kiếm được em cảnh sát lớn tuổi hơn cậu ta thôi, có gì không tin nổi?"
"Cút cút cút, nghe là biết anh có coi porn cảnh sát rồi, tui nói anh biết a, không được tự sướng với em dâu tương lai của tui!" Trương Giai Lạc đứng dậy giật bánh mì của hắn.
"Tôi chưa ăn no."
"Tui cho anh biết, chuyện lần này nếu anh không đứng chung phe với tui, sau này đừng tới chỗ tui kiếm cơm."
"Cậu là phe nào?" Tôn Triết Bình liếc mắt nhìn anh.
Trương Giai Lạc ngẩn người, cảm thấy vấn đề này có chút phức tạp, vì thế trực tiếp không trả lời, nói thẳng: "Em tui nói cuối tuần này muốn dẫn em gái kia về ăn cơm, anh cũng tới đi, giúp tui nhìn thử."
"Tôi rời khỏi sở cảnh sát mấy năm rồi, chưa chắc quen." Tôn Triết Bình lại mở tờ báo ra, khóe mắt liếc Trương Giai Lạc đang vò nắm đấm, lại hỏi: "Tên gì?"
Trương Giai Lạc nghe vậy há miệng, dùng vẻ mặt thuyết minh một câu "Quên hỏi rồi."
Sau đó anh nghe thấy Tôn Triết Bình ngắn ngủi cười một tiếng.
Tiệm bán hoa mở ở tầng trệt căn nhà nhỏ kiểu Tây của Trương gia, hai tầng trên dùng để ở, hai anh em sống trong lầu một, còn Tôn Triết Bình là khách trọ lầu hai, nghe nói từng làm cảnh sát, về sau không biết vì sao nghỉ làm, đổi nghề thành thám tử tư, tuy Trương Giai Lạc cảm thấy hắn chẳng hề thích hợp nghề này, nhưng hắn lại làm ăn không tệ. Nghe nói lần trước giúp người ta điều tra ngoại tình còn trực tiếp nhảy ra lôi thằng chồng kia đánh một trận hung ác, đánh đến đối phương từ đó cải tà quy chính, cuối cùng suýt chút còn nhận được bằng khen của người ủy thác.
Đương nhiên Trương Giai Lạc cũng cảm thấy việc này rất khó tin, Tôn Triết Bình chắc chắn có vấn đề mấu chốt nào đó không khai báo, bất quá chỉ cần không nợ tiền thuê nhà, anh cũng không đến nỗi đi quản chuyện của khách trọ. Nhưng vị khách trọ kia lại không nghĩ như anh, lúc bắt đầu chú ý phát hiện, Tôn Triết Bình đã mỗi ngày ba bữa kiếm cơm chỗ anh rồi.
Trương Giai Lạc cũng không hàm hồ, trực tiếp xòe tay đòi tiền sinh hoạt, sau đó hai người bắt đầu kết phường sống cuộc sống kêu đồ ăn ngoài, thỉnh thoảng cũng sẽ lên lầu vào bếp làm bữa cơm, Trương Giai Lạc tay nghề qua loa, Tôn Triết Bình thắng anh một chút —— đúng là chỉ "một chút", còn may hai người cũng không tính là kén chọn, tạm bợ qua ngày.
Nhưng cuối tuần ngoại lệ. Trương Tân Kiệt thông thường ăn ở tại trường học, chỉ có hai ngày cuối tuần sẽ về nhà, còn không chịu ăn cơm ngoài, cho nên lúc này hai anh em thay phiên xuống bếp, mà trận thế Trương Tân Kiệt nấu cơm Tôn Triết Bình từng mở mang kiến thức qua một lần, sau đó không can thiệp nữa.
"Cậu từ từ suy nghĩ coi mình phe nào, tới giờ mở cửa tiệm rồi."
Tôn Triết Bình đứng lên, như mọi thường giúp Trương Giai Lạc kéo cửa cuốn, dời giàn chậu hoa ra ngoài, hồi lâu sau vẫn không thấy Trương Giai Lạc kéo hoa ra, vòng về chỉ thấy người nọ cầm cây kéo rắc rắc cắt đến vang vọng, gương mặt mười phần khủng bố, nhịn không nổi nói một câu: "Cậu không đến mức vậy chứ."
"Anh biết cái gì, tui có dự cảm không tốt." Trương Giai Lạc bĩu môi, có chút đứng ngồi không yên, hơi nhích người.
"Lần cuối cậu có dự cảm không tốt, hình như là tôi làm vỡ hai chậu hoa của cậu." Tôn Triết Bình gật đầu.
"Vậy còn không phải quá chuẩn sao," Trương Giai Lạc nhớ lại, thở dài đi vòng ra trước quầy, vung tay nói, "Thôi bỏ, làm việc, Tôn Triết Bình, bưng cái chậu đằng sau ra đây."
"Tôi nhớ cậu đâu có trả lương cho tôi?" Tôn Triết Bình đứng bất động.
"Trưa nay cho anh thêm đồ ăn," Trương Giai Lạc thuận tay ném kéo trong tay về trên bàn, ngồi xổm người xuống đang định chuyển chậu hoa đi, cánh tay đột nhiên bị Tôn Triết Bình kéo ngược.
Hắn dùng sức rất mạnh, tay Trương Giai Lạc mới ôm vào chậu hoa đã bị kéo một cái lảo đảo, cả người ngồi ngã ra sau, đất trong chậu cũng văng đầy, anh vừa định mắng, bỗng phát hiện cây kéo kia đại khái là không để cẩn thận, rơi xuống suýt nữa đâm trúng anh, lời đến bên miệng lập tức nuốt lại, thai chết trong bụng.
"Đây chính là dự cảm không tốt của cậu?" Tôn Triết Bình cười hỏi một câu.
"... Còn không phải quá chuẩn sao." Trương Giai Lạc yếu ớt lẩm bẩm, bò lên phủi phủi người, đi dọn chậu hoa kia.
Tôn Triết Bình nhíu mày, đang định nói gì đó, bỗng thấy người kia ngồi xổm trên đất bất động.
"Sao vậy?" Cho là đối phương bị thương chỗ nào, hắn vội vàng kéo Trương Giai Lạc lần nữa.
"Ê Tôn Triết Bình," Trương Giai Lạc đứng dậy, nhưng vẻ mặt có chút kỳ lạ, "... Anh từng thấy qua ai lấy cái này làm phân bón chưa?"
Ánh mắt Tôn Triết Bình hướng về chậu hoa bên chân Trương Giai Lạc, mới liếc một cái, sắc mặt cũng bắt đầu quái dị.
"Linh cảm của cậu đúng là linh nghiệm thật." Cuối cùng hắn nói.
"Anh nói coi tính sao trước đã!" Trương Giai Lạc cơ hồ muốn nhảy dựng lên.
"Muốn nghe ý kiến chuyên nghiệp không?" Tôn Triết Bình kéo Trương Giai Lạc lùi hai bước, "Báo cảnh sát."
Lộ ra khỏi đám bùn đất ẩm ướt văng tứ tung, vật kia tuy đã thối rữa đen kịt nhưng vẫn nhìn ra được đại khái, đó là ngón tay con người.