Lông chim không gió
Song hoa | 22-24
22.
- Cậu có tâm sự?
- A . . . Không có gì. – Trương Giai Lạc nhận ra đã đến giờ tan làm, dọn dẹp bàn làm việc, đồng nghiệp nhắc nhở anh đêm nay có liên hoan.
Trương Giai Lạc không có lí do gì từ chối, anh gật gật đầu, đem đơn từ chức chưa viết xong ném vào ngăn kéo.
Từ hôm đó Tôn Triết Bình không liên lạc với anh. Trương Giai Lạc lúc này mới nhận ra, công ty lớn như vậy, muốn né tránh một người thật dễ dàng bao nhiêu, vô tình gặp gỡ một người lại khó khăn cỡ nào. Tôn Triết Bình đã từng vô tình gặp gỡ mình không ít, thực ra chỉ là một cái tất nhiên mà đối phương đã tỉ mỉ che giấu.
Sau lần ám muội đó, vô tình gặp gỡ cũng không còn tồn tại, những cuộc trò chuyện vài ngày một lần cũng cứ thế biến mất, Tôn Triết Bình giống như đã từ bỏ, không còn động tĩnh. Trương Giai Lạc viết thư từ chức, nhưng làm thế nào cũng không hài lòng, sửa đi sửa lại, cuỗi cùng vẫn không thể gửi đi.
- Uống!
Người cả ban đều đứng dậy cụng ly, một hơi uống từng ngụm ừng ực, như thể hiện khí phách đàn ông. Các cô gái uống nước trái cây, mạnh dạn một chút cũng liều mạng uống rượu như các anh chàng, rất có khí thế hôm nay không say không về. Qua ba đợt rượu, mỗi người đều có ít men say, các cô gái bạo lên, nhỏ giọng tán gẫu.
- Nghe nói, cấp trên có điều chỉnh, Tôn tổng làm xong đơn lập tức điều sang thành phố khác.
- Hả? Không thể nào, tôi một chút tiếng gió cũng không nghe được, cấp trên tốt như vậy biết đi đâu tìm bây giờ!
- Tôi nghe Hiểu Hiểu nói, cổ nói lần trước đến văn phòng Tôn tổng nhìn thấy đơn xin chuyển đến nơi khác, không biết khi nào thì đi.
- Cũng chưa chắc là chuyển đi mà.
- A, quan hệ giữa giám đốc Trương với Tôn tổng không phải rất tốt sao?
Trương Giai Lạc không biết trọng tâm câu chuyện từ khi nào đã chuyển sang người mình, anh không biết mình đã uống bao nhiêu, lại vào bụng thêm mấy ly sau đó tinh thần có chút hoảng hốt đứng dậy rời đi, cả người lâng lâng, anh nhìn thấy vào đồng nghiệp đến cạnh mình, miệng đóng mở dường như đang hỏi mình gì đó, chỉ loáng thoáng nghe thấy mấy chữ Tôn tổng chuyển đi.
Tôn Triết Bình. . . Muốn đi?
Đầu anh một trận đau đớn, cuối cùng không chống đỡ nổi cơn buồn ngủ khổng lồ ập đến, đầu ngã xuống.
23.
Tôn Triết Bình vừa về nhà lại nhận được điện thoại của Trương Giai Lạc.
Đây là lần đầu tiên Trương Giai Lạc chủ động gọi điện thoại cho hắn, hắn tắt xe âm thanh động cơ yên lặng mới bật máy.
Đầu bên kia xì xào vài giọng nói, Tôn Triết Bình hỏi vài tiếng, Trương Giai Lạc không nói chuyện, bên kia mơ hồ truyền tới giọng nói vài người nữ.
- Gọi điện thoại bậy là không tốt đâu!
- Chúng ta không biết nhà của giám đốc Trương, nên để người quen nói thì hơn chứ . . .
- Là thiếu gia nhà giàu hở, đặt ở vị trí đầu tiên nhất định là người rất quan trọng . . . Khoan khoan kết nối máy rồi!
- Xin chào, ngài khỏe chứ.
Tôn Triết Bình không biết vì sao trong điện thoại Trương Giai Lạc lại có tiếng của nữ giới, còi báo động mãnh liệt kêu lên.
- Cô là?
- Cái này . . . Tôi là đồng nghiệp của Trương Giai Lạc, anh ấy hiện đã uống say, chúng tôi không biết nhà anh ấy ở đâu, nên gọi điện thoại hỏi ngài một chút.
- Các cô đang ở đâu?
- Quán bar Dạ.
24.
Tửu lượng Trương Giai Lạc cũng không tính là tệ, không biết tối nay đã uống bao nhiêu mới say thành thế này.
Khi Tôn Triết Bình chạy đến không còn bao nhiêu người tỉnh táo, đa số đều đã bị rượu đánh gục, hắn nâng Trương Giai Lạc ngủ bất tỉnh nhân sự trên ghế salong, nhắc một câu chú ý an toàn với những người còn lại liền rời đi, lưu lại một đám người ồn ào xôn xao đằng sau.
Còn chưa lên xe, Trương Giai Lạc đã bị cấn tỉnh lại, phát hiện mình lơ lửng trên không liền ra sức giãy giụa. Tôn Triết Bình không giữ được anh chỉ có thể đặt anh xuống, người nọ liền đặt mông ngồi dưới đất, cứng đầu không chịu nhúc nhích.
- Làm gì? Lên xe tôi đưa anh về nhà.
- Tôi chờ thiếu gia.
Tôn Triết Bình ngẩn người, cánh tay đang mạnh mẽ kéo anh ngừng lại.
- Tôi ở đây.
- Tôi không biết cậu. – Trương Giai Lạc vỗ vỗ mặt anh, mùi rượu xông tới, - Không phải, tôi biết cậu . . . cậu cậu tên gì.
- Lên xe tôi sẽ cho anh biết.
- Tôi không ngồi xe “hắc”.
- Tôi không phải xe “hắc”.
- Xe cậu màu đen rõ ràng!
Tôn Triết Bình nghẹn không nói được.
Đường đến bãi đỗ xe vắng vẻ không người, Tôn Triết Bình chật vật giao lưu với con ma men Trương Giai Lạc ngồi giữa đường, từ lối đi bộ xa xa dòng xe cộ đột ngột lóe lên, ánh đèn thỉnh thoảng rọi đến đây, không ngừng lưu chuyển trên người hai người.
Trương Giai Lạc muốn bắt lấy ánh sáng, hai tay mở ra nhanh chóng di chuyển. Tôn Triết Bình lấy điện thoại bật sáng, khẽ đặt bên người Trương Giai Lạc, nói với anh:
- Ở đằng kia.
Trương Giai Lạc duỗi tay nắm lấy điện thoại di động, cười hì hì khoe với hắn:
- Tôi bắt được, phải đem cho thiếu gia xem.
- Ừm, nhìn thấy.
Tôn Triết Bình nhận điện thoại di động, Trương Giai Lạc nghịch phá xong lại xòe xòe ngón tay bắt đầu đếm, từ 0 đến 18, sau đó lại lặp lại, mười tám, mười tám, mười tám, sau cùng cúi đầu ngây ngốc nhìn.
- Tôi không ở nhà thiếu gia nữa.
- Tôi chỉ muốn gọi điện thoại cho thiếu gia, nhưng không thể gọi, tôi chỉ muốn nghe giọng nói của cậu một chút, nếu như cậu có thể ăn thật ngon, ngủ đủ, tôi đã rất thỏa mãn.
Vậy anh trước đây vì sao không gọi cho tôi, để tôi có thể nghe thấy giọng nói của anh, biết anh sống thật tốt, tôi cũng rất thỏa mãn.
- Gọi cho hắn đi.
- Hắn sẽ không tha thứ cho tôi. – Trương Giai Lạc lây điện thoại di động ta, số điện thoại trong máy anh đều nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh đầy đủ họ tên, chỉ có người đầu tiên “Thiếu gia” như hạc giữa bầy gà. Ngón tay anh trên màn hình cứng rắn nhấn nhấn nhấn, nhưng lại cố tình không trúng vào biểu tượng màu lá để gọi điện.
- Cậu ấy nhất định không muốn gặp lại tôi đúng không.
Tôn Triết Bình đoạt lấy điện thoại từ tay anh, thay anh nhấn xuống kí hiệu cái điện thoại nhỏ kia, điện thoại của mình trong túi lại bắt đầu vang lên, đinh linh linh, đinh linh linh, có hơi ồn ào.
- Này!
- Đã kết nối, nói chuyện với hắn đi, hắn rất nhớ ngươi.
25-FIN