Hoàn [Mừng SN Trương Giai Lạc 2019] [Song Hoa] Lông Chim Không Gió

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#1
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#2
;; v ;; cmn là bối cảnh thiếu gia quản gia các mẹ ạ ;v; toi thài đêiiiiiiiiii
[Song hoa]Lông Chim Không Gió
Convert: 张佳乐头上的小花儿 (link)
Edit: oomi

Nhất
Lúc Trương Giai Lạc chạy tới phòng giám thị, đập vào mắt chính là mặt mũi sưng phù của Tôn Triết Bình, bên kia là hai thiếu niên cỡ tuổi hắn đang đứng một bên cúi đầu nghe phê bình.
Anh không để ý ánh mắt của thầy chủ nhiệm, ngồi xổm xuống tỉ mỉ quan sát vết thương của Tôn Triết Bình, không tính là nhẹ, mặt mày sưng múp, trên người cũng bầm tím thành từng mảng. Tôn Triết Bình nhíu mày hơi mở miệng nhưng cũng không nói gì, Trương Giai Lạc sờ sờ đầu hắn một cái, thoải mái nói.
- Không có việc gì.
Anh đứng dậy, đổi thành vẻ mặt nghiêm túc, nói với thầy chủ nhiệm:
- Đầu tiên về việc ra tay đánh người, tôi thay thiếu gia nhà tôi xin lỗi.
Tôn Triết Bình nắm lấy quần áo anh mở miệng muốn phản bác, Trương Giai Lạc bắt được tay hắn, gật đầu.
- Nhưng thiếu gia nhà tôi sẽ không vô duyên vô cớ đánh người, phiền các anh bật lại camera giám sát, chúng ta sẽ biết rốt cuộc ai là người ra tay trước. Tiền chữa bệnh thì không cần các anh ra, nhưng hai bạn nhỏ kia cần đến cửa nhận lỗi, nếu không Tôn gia cũng không phải người các anh có thể đụng tới được.

Nhị
- Xem ra không phải thiếu gia ra tay trước rồi!
- Không phải.
Ra khỏi phòng giám thị, Trương Giai Lạc đi mua cho Tôn Triết Bình thùng đồ uống lạnh, giúp hắn đắp lên chỗ sưng.
- Vậy là ổn rồi.
Trương Giai Lạc quỳ một chân trước mặt Tôn Triết Bình, đỡ chân trái của hắn, một bên đắp một bên xoa. Tôn Triết Bình ngồi trên bậu hoa, nhìn nhìn đầu mày hơi nhíu của Trương Giai Lạc, duỗi tay chạm vào mi tâm anh.
Trương Giai Lạc ngẩng đầu, dùng ánh mắt hỏi hắn có chuyện gì.
- Anh không hỏi vì sao tôi đánh nhau?
Trương Giai Lạc cười, thuận theo lời nói của Tôn Triết Bình hỏi,
- Vậy vì sao tiểu thiếu gia lại đánh nhau?
- Bọn nó mắng tôi, bị tôi nghe được.
- Không phải là bọn họ ra tay trước sao?
Tôn Triết Bình có chút đắc ý ngửa đầu,
- Sau đó tôi mắng bọn nó, bọn nó ra tay trước.
Trương Giai Lạc dở khóc dở cười, anh cuối cùng đã biết được lễ nghi giáo sư giảng bài cho Tôn triết Bình đã chạy tới đâu.
- Lần sau đừng để ý đến bọn họ là được.

Tam
Trương Giai Lạc sáu tuổi tới Tôn gia.
Năm ấy trùng hợp cũng là năm Tôn triết Bình chào đời, trong nhà không có đứa trẻ cùng tuổi khác, Trương Giai Lạc liền được nhận mệnh thành bạn chơi của Tôn Triết Bình.
Phần công việc này cũng không thoải mái gì, phân nửa là bởi vì anh cũng chỉ mới là một đứa nhỏ, còn một nửa còn lại là bởi vì Tôn Triết Bình thật sự quá quậy phá.
Con cái nhà có tiền đại khái đều như vậy, được cưng chiều tới tính tình thật lớn, từ nhỏ đã thất thường ngông cuồng như thể không gì có thể gây trở ngại cho hắn. Mà sự thực cũng chính là như vậy, đứa nhỏ duy nhất của Tôn gia, tất cả bọn nhỏ đều bị ba mẹ giáo dục muốn có quan hệ tốt với hắn, cái gì cũng tùy theo hắn. Trương Giai Lạc trưởng thành sớm hơn người cùng tuổi một chút nhìn đám người luôn chực chờ muốn dùng quan hệ để leo lên kia, luôn tận lực làm tiểu thiếu gia duy trì một khoảng cách với bọn họ.
Nhưng mà việc này cũng không thể ngăn cản gì, trẻ nhỏ luôn mong muốn có bạn. Hẳn là chính bọn họ cũng không biết những chuyện mình nói ra là quan trọng cỡ nào, cũng không biết mình đến cùng có thể tạo thành những ảnh hưởng gì. Chỉ chút tin tức từ Tôn Triết Bình nói với mấy đứa nhỏ kia, lại tiếp tục từ mấy đứa nhỏ tuyền tới người lớn trong nhà mình, sau đó càng truyền càng rộng rãi.
Tôn Triết Bình vì thế mà trải qua một lần bắt cóc.

Tứ
Lần đó ngay cả Trương Giai Lạc cũng không biết,

(sắp tới tui hứa tui sẽ lấp các hố đã đào ;v; hố mới sau khi lấp hết hố hiện tại mới mò lên đào tiếp. Xin hứa =v=/~)
Lâu không lên tưởng mọi người quên tui rồi mà còn được gọi là đại thừn nữa ;v; dui quá, cảm ơn các thím <3

<3 Yêu người nhiều
 
Số lượt thích: oomi

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#3
1.

Lúc Trương Giai Lạc chạy tới phòng giám thị, đập vào mắt chính là mặt mũi sưng phù của Tôn Triết Bình, bên kia là hai thiếu niên cỡ tuổi hắn đang đứng một bên cúi đầu nghe phê bình.

Anh không để ý ánh mắt của thầy chủ nhiệm, ngồi xổm xuống tỉ mỉ quan sát vết thương của Tôn Triết Bình, không tính là nhẹ, mặt mày sưng múp, trên người cũng bầm tím thành từng mảng. Tôn Triết Bình nhíu mày hơi mở miệng nhưng cũng không nói gì, Trương Giai Lạc sờ sờ đầu hắn một cái, thoải mái nói.

- Không có việc gì.

Anh đứng dậy, đổi thành vẻ mặt nghiêm túc, nói với thầy chủ nhiệm:

- Đầu tiên về việc ra tay đánh người, tôi thay thiếu gia nhà tôi xin lỗi.

Tôn Triết Bình nắm lấy quần áo anh mở miệng muốn phản bác, Trương Giai Lạc bắt được tay hắn, gật đầu.

- Nhưng thiếu gia nhà tôi sẽ không vô duyên vô cớ đánh người, phiền các anh bật lại camera giám sát, chúng ta sẽ biết rốt cuộc ai là người ra tay trước. Tiền chữa bệnh thì không cần các anh ra, nhưng hai bạn nhỏ kia cần đến cửa nhận lỗi, nếu không Tôn gia cũng không phải người các anh có thể đụng tới được.

2.

- Xem ra không phải thiếu gia ra tay trước rồi!

- Không phải.

Ra khỏi phòng giám thị, Trương Giai Lạc đi mua cho Tôn Triết Bình thùng đồ uống lạnh, giúp hắn đắp lên chỗ sưng.

- Vậy là ổn rồi.

Trương Giai Lạc quỳ một chân trước mặt Tôn Triết Bình, đỡ chân trái của hắn, một bên đắp một bên xoa. Tôn Triết Bình ngồi trên bậu hoa, nhìn nhìn đầu mày hơi nhíu của Trương Giai Lạc, duỗi tay chạm vào mi tâm anh.

Trương Giai Lạc ngẩng đầu, dùng ánh mắt hỏi hắn có chuyện gì.

- Anh không hỏi vì sao tôi đánh nhau?

Trương Giai Lạc cười, thuận theo lời nói của Tôn Triết Bình hỏi,

- Vậy vì sao tiểu thiếu gia lại đánh nhau?

- Bọn nó mắng tôi, bị tôi nghe được.

- Không phải là bọn họ ra tay trước sao?

Tôn Triết Bình có chút đắc ý ngửa đầu,

- Sau đó tôi mắng bọn nó, bọn nó ra tay trước.

Trương Giai Lạc dở khóc dở cười, anh cuối cùng đã biết được lễ nghi giáo sư giảng bài cho Tôn triết Bình đã chạy tới đâu.

- Lần sau đừng để ý đến bọn họ là được.

3.

Trương Giai Lạc sáu tuổi tới Tôn gia.

Năm ấy trùng hợp cũng là năm Tôn triết Bình chào đời, trong nhà không có đứa trẻ cùng tuổi khác, Trương Giai Lạc liền được nhận mệnh thành bạn chơi của Tôn Triết Bình.

Phần công việc này cũng không thoải mái gì, phân nửa là bởi vì anh cũng chỉ mới là một đứa nhỏ, còn một nửa còn lại là bởi vì Tôn Triết Bình thật sự quá quậy phá.

Con cái nhà có tiền nói chung đều như vậy, được cưng chiều tới tính tình thật lớn, từ nhỏ đã thất thường ngông cuồng như thể không gì có thể gây trở ngại cho hắn. Mà sự thực cũng chính là như vậy, đứa nhỏ duy nhất của Tôn gia, tất cả những đứa nhỏ khác đều bị ba mẹ giáo dục phải có quan hệ tốt với hắn, cái gì cũng tùy theo ý hắn. Trương Giai Lạc trưởng thành sớm hơn người cùng tuổi một chút, nhìn đám người luôn chực chờ muốn dùng quan hệ để leo lên kia, luôn tận lực làm tiểu thiếu gia duy trì một khoảng cách với bọn họ.

Nhưng mà việc này cũng không thể ngăn cản gì mấy, trẻ nhỏ luôn mong muốn có bạn. Hẳn là chính bọn họ cũng không biết những chuyện mình nói ra là quan trọng cỡ nào, cũng không biết mình đến cùng có thể tạo thành những ảnh hưởng gì. Chỉ chút tin tức từ Tôn Triết Bình nói với mấy đứa nhỏ kia, lại tiếp tục từ mấy đứa nhỏ tuyền tới người lớn trong nhà mình, sau đó càng truyền càng rộng rãi.

Tôn Triết Bình vì thế mà trải qua một lần bắt cóc.


4.

Lần đó ngay cả Trương Giai Lạc cũng không biết, “Kế hoạch mạo hiểm” của Tôn Triết Bình, thường ngày anh vẫn cùng Tôn Triết Bình đến trường, nhưng cũng không thể ngăn vị thiếu gia không có chút kiên nhẫn nào đó.

Sau đó, anh chờ được chính là điện thoại uy hiếp của kẻ bắt cóc.

Bọn bắt cóc đòi tiền, Tôn gia lập tức chuẩn bị tiền chuộc, do Trương Giai Lạc mang đi giao dịch.

Cuối cùng hữu kinh vô hiểm giao dịch thành công, bọn cướp giữ đúng lời đưa cho bọn họ vị trí của Tôn Triết Bình. Trương Giai Lạc vôi vã chạy tới, Tôn Triết Bình bị trói gô, bị giấu trong một cái tầng hầm ẩm ướt bỏ hoang.

(hữu kinh vô hiểm: có kinh ngạc, sợ nhưng không gặp nguy hiểm)

Anh cởi bỏ dây thừng đã hằn thành vết đỏ, không biết có phải do vẻ mặt mình quá sợ hãi cùng hung tợn hay không, Tôn
Triết Bình liền cứ như vậy nhìn anh, ngây ngốc không nhúc nhích.

Cái gút dây cuối cùng được cởi ra, anh đã sợ đến môi cũng run rẩy. Anh hung ác ôm chặt tiểu thiếu gia Tôn Triết Bình sống sót sau nguy hiểm, nói thiếu gia sau này đừng dọa tôi, muốn làm gì nhất định nói tôi chúng ta cùng nhau, đừng lại một người.

Trong ấn tượng Tôn Triết Bình dường như ừ một tiếng, sau đó dùng cánh tay ngắn ngủn ôm lại Trương Giai Lạc, hai cánh tay cộng lại cũng không đủ ôm hết một vòng người của Trương Giai Lạc.

Phần tiếp theo | Về mục lục
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#4
Tứ
Lần đó ngay cả Trương Giai Lạc cũng không biết, “Kế hoạch mạo hiểm” của Tôn Triết Bình, thường ngày anh vẫn cùng Tôn Triết Bình đến trường, nhưng cũng không thể ngăn vị thiếu gia không có chút kiên nhẫn nào đó.
Sau đó, anh chờ được chính là điện thoại uy hiếp của kẻ bắt cóc.
Bọn bắt cóc đòi tiền, Tôn gia lập tức chuẩn bị tiền chuộc, do Trương Giai Lạc mang đi giao dịch.
Cuối cùng hữu kinh vô hiểm giao dịch thành công, bọn cướp giữ đúng lời đưa cho bọn họ vị trí của Tôn Triết Bình. Trương Giai Lạc vôi vã chạy tới, Tôn Triết Bình bị trói gô, bị giấu trong một cái tầng hầm ẩm ướt bỏ hoang.
(hữu kinh vô hiểm: có kinh ngạc, sợ nhưng không gặp nguy hiểm)
Anh cởi bỏ dây thừng đã hằn thành vết đỏ, không biết có phải do vẻ mặt mình quá sợ hãi cùng hung tợn hay không, Tôn Triết Bình liền cứ như vậy nhìn anh, ngây ngốc không nhúc nhích.
Cái gút dây cuối cùng được cởi ra, anh đã sợ đến môi cũng run rẩy. Anh hung ác ôm chặt tiểu thiếu gia Tôn Triết Bình sống sót sau nguy hiểm, nói thiếu gia sau này đừng dọa tôi, muốn làm gì nhất định nói tôi chúng ta cùng nhau, đừng lại một người.
Trong ấn tượng Tôn Triết Bình dường như ừ một tiếng, sau đó dùng cánh tay ngắn ngủn ôm lại Trương Giai Lạc, hai cánh tay cộng lại cũng không đủ ôm hết một vòng người của Trương Giai Lạc.

Ngũ
:< ui đứa nào dám bắt cóc Đại Tôn của tui :<<.
 
Số lượt thích: oomi

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#5
5.

Tôn Triết Bình chính là một đứa nhỏ.

Coi như Trương Giai Lạc từ bạn chơi biến thành bạn thân (hoặc quản lý), Tôn Triết Bình từ Tiểu học lên tới Cao trung (Cấp 2) , người cũng có xu hướng phát triển vượt bậc, nhưng ở trong mắt Trương Giai Lạc Tôn Triết Bình vẫn như trước là một đứa nhỏ bất cần đời. Cha mẹ hắn đem toàn quyền giao cho mình, Trương Giai Lạc liền đem hết tâm sức hoàn thiện chức trách của cả cha và mẹ, quan tâm , bảo vệ cùng giáo dục đứa nhỏ.

Anh không biết Tôn Triết Bình nghĩ về mình như thế nào, nhưng từ đáy lòng, anh đã đem Tôn Triết Bình thành người nhà của mình, cho dù hai người thuộc hai giai cấp khác biệt, anh chỉ cùng lắm chỉ là một quản gia nhỏ trong nhà, nhưng chuyện này cũng không thể ngăn cản quan hệ càng thân mật của hai người.

Giống như đánh lộn không thể ra tay trước, là Trương Giai Lạc dạy hắn. Hay trong tiệc của gia tộc lén mang Tôn Triết Bình chạy ra ngoài, cũng là chủ ý của Trương Giai Lạc.

Cũng có chút việc không phải do Trương Giai Lạc dạy hắn, hơn nữa cũng không biết Tôn Triết Bình học được từ chỗ nào, giống như hôn chúc ngủ ngon và hôn chào buổi sáng.

Hình như là vào bắt đầu vào một ngày nào đó, Tôn Triết Bình đột nhiên nói hắn muốn hôn chào buổi sáng. Trương Giai Lạc từ chối, sau đó Tôn Triết Bình nằm bò trên giường ngủ cả buổi sáng, không chịu rời giường đi ăn cơm.

Tôn Triết Bình làm nũng chơi xấu mười phần kiên định, không lấy được thứ mình muốn phải giày vò mình, bởi vì hắn biết Trương Giai Lạc chắc chắn sẽ không chịu được đáp ứng.

Trương Giai Lạc đúng là không chiu nổi uy hiếp của Tôn Triết Bình, cuối cùng chỉ có thể bẹp một cái trên trán hắn, xem như đồng ý yêu cầu của hắn.

Anh nhìn thiếu gia vì thực hiện ý xấu thành công đang treo một nụ cười đắc ý, trong ánh mắt tất cả đều là ý cười.

Trương Giai Lạc nghĩ, Tôn Triết Bình hẳn là vì thiếu tình yêu thương, phu nhân quanh năm ở bên ngoài, chỉ có tự làm mấy việc này.


Phần tiếp theo | Về mục lục
 
Last edited:

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#6
6.

- Hai người kia gọi điện thoại đến rồi, ngày mai bọn họ sẽ đến tận của xin lỗi.

- Hừ, tôi không cần.

- Vậy cậu không công đánh một trận như vậy?

Trương Giai Lạc lau sạch bàn chân của hắn, bỏ ống quần xuống cho hắn.

- Thiếu gia đừng tùy hứng, hai đứa nhỏ kia đều là con của công ty đối tác kinh doanh nhà cậu! Chúng ta cũng nên cho bọn họ chút mặt mũi.

- Tùy anh vậy, dù thế nào tôi cũng sẽ nói cha đoạn tuyệt quan hệ hợp tác với bọn họ.

- Đừng nghịch, - Trương Giai Lạc giúp hắn chỉnh lại chăn, bưng một ly nước tới, nhro giọng nói, - Ngày mai để bọn họ cho cậu sai bảo, sao nào?

Hai mắt Tôn triết Bình sáng lên, giơ một ngón tay cái với Trương Giai Lạc.

Trương Giai Lạc cuối cùng cũng dỗ được thiếu gia chịu nằm tốt, vừa định đứng lên, Tôn triết Bình nắm lấy tay anh, dùng ngữ khí chất vấn nói:

- Hôn chúc ngủ ngon đâu.

- Được được được.

Trương Giai Lạc biết tiểu thiếu gia có thể quên cái gì nhưng chắc chắn sẽ không quên việc này, anh thả vật trong tay xuống, quỳ gối bên giường nhè nhẹ đụng vào cái trán cao của Tôn Triết Bình.

Đồng thời, Tôn Triết Bình lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai ngẩng đầu bẹp một cái ở nửa bên mặt anh, sau đó đẩy anh ra,

- Được rồi, tôi muốn đi ngủ, anh ra ngoài đi.

7.

Tiểu thiếu gia nhà mình đến việc xấu hổ cũng đáng yêu như vậy.

Nếu như dùng việc đáng yêu để hình dung Tôn triết Bình, nhưng người xung quanh chắc chắn sẽ nhìn ngươi với anh mắt ‘ta đang nhìn kẻ ngu” để nhìn anh, nhưng Trương Giai Lạc từ nhỏ đến lớn ở cạnh Tôn Triết Bình, cảm thấy thiếu gia nhà mình mỗi hành động đều vô cùng đáng đáng yêu.

Anh thích thiếu gia giống như hâm mộ thần tượng vậy. Còn làm một quyển sách lưu giữ từng li từng tí của Tôn Triết Bình, từ lúc hắn ra đời nhỏ xiu xíu đến khi có thể đứng dậy, rồi bước đi, sau đó là lúc cùng mình mặc quần áo đến trường, đến tận hiện tại đã là học sinh cấp ba.

Anh vẫn cảm thấy thiếu gia nhà mình hôn trộm thật sự là quá đáng yêu, hôn xong còn mặt khôgn đổi sắc không thèm xấu hổ, thậm chí ngược lại còn làm một bộ mặt chê bai.

Anh nhịn không được ngâm nga bài hát nào đó bật cười ra tiếng, đến lúc xử lí mọi việc xong nằm xuống giường mới nhận ra một vấn đề.

Ý khoan, Tôn Triết Bình vì sao hôn lại mình?


Phần tiếp theo | Về mục lục

(=)))) Thương tiểu Tôn, Trương đại không biết đâu =))))))
 
Last edited:

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#7
8.

Tôn Triết Bình thích Trương Giai Lạc, hắn cho rằng Trương Giai Lạc biết.

Trương Giai Lạc đối với mình chiếu cố tỉ mỉ chu đáo, hắn cảm thấy chỉ có hai chữ “chức trách” là có thể nói hết được, quản gia nhà khác cũng không đối tốt như Trương Giai Lạc đối với mình, vì thế hắn son sắt phát thệ nghĩ, Trương Giai Lạc chắc chắn là thích mình.

Hắn bắt đầu đòi hỏi hôn chào buổi sáng, trương Giai Lạc lúc đầu cũng ầm ĩ một hồi khó chịu, nhưng cuối cùng vẫn tiếp nhận.

Hắn bắt đầu nắm tay Trương Giai Lạc, cho dù cầm thật chặt đến đổ mồ hôi dính dính, cũng không buông tay.

Hắn bắt đầu ôm Trương Giai Lạc, sau lưng hay đằng trước, tuy là lần nào Trương Giai Lạc đều sẽ ôm ngược lại mình rồi nâng lên, nhưng mà hai người có thể dính vào nhau làm Tôn Triết Bình hài lòng thật lâu.

Hắn bắt đàu len lén hôn Trương Giai Lạc, người đó vậy là lần nào cũng nhận, thỉnh thoảng hôn đến gần môi, hắn cũng sẽ cười đẩy đầu Tôn triết Bình, đổi chủ đề.

Hắn trưởng thành, lễ trưởng thành chính là lần đầu tiên hắn thử chính trang, đi qua lại trong bữa tiệc xa hoa lãng phí một đợt, lén lút đi tới sân thượng, hỏi Trương Giai Lạc có hợp hắn hay không.

Hắn nhớ tới đó là một buổi tối không sao, mây dày nặng đến cả bắc đẩu cũng bị che mất, gió có chút lạnh, thổi tới khuôn mặt hơi nóng lên vì rượu rất đúng lúc.

Trương Giai Lạc cầm khay, đem ly rượu hắn vừa uống hết đặt lên, cười trả lời:

- Thiếu gia tất nhiên là hợp rồi.

9.

Tôn triết Bình không chỉ một lần hối hận vì sự lỗ mãng của chính mình, sự ngu ngốc và không trưởng thành của chính mình.

Trương Giai Lạc nhếch khóe miệng dựa vào trên lan can nói câu này, trong mắt đều là kiêu ngạo và sủng nịch, đuôi tóc buộc lên và bộ trang phục quản gia càng tôn lên vóc người cao gầy. Một luồng máu nóng cứ thế làm đầu óc Tôn triết Bình mụ đi, hắn bước lên bắt lấy tay trái đang nâng khay của Trương Giai Lạc, ấn anh trên lan can, hôn anh.

Không phải trán không phải mặt, lần này Tôn triết Bình hôn lên là môi anh, thậm chí trong nháy mắt anh giật mình thoáng hé môi bắt đầu công chiếm cướp đất. Hắn đè gáy Trương Giai Lạc khiến anh không thể rời xa mình, mặc kệ anh giãy dụa, càng tiến vào nơi sâu hơn không ngừng đòi hỏi.

Chát, một tiếng vang vọng từ trong bóng đêm thanh thúy lan ra, tát cả lại quy về sự tĩnh lặng, xung quanh là tiếng gió ồn ào xao động cây cỏ, trái tim nóng ran và tình cảm không còn cách nào khống chế.

Trương Giai Lạc lần đầu tiên đánh hắn.


10.

Tôn Triết Bình bị rất nhiều tổn thương, có chính mình tạo thành, có người khác tạo thành, nhưng trong tất cả những người đó vĩnh viễn không bao gồm Trương Giai Lạc.

Sự phục vụ của Trương Giai Lạc vĩnh viễn là nhân vật bác sĩ đảm nhiệm bắn phép chữa trị cho hắn.

Mặt trái khô nóng rất nhanh bị một lại cảm giác nóng hừng hực thay thế, so với trước kia nóng hơn gấp trăm nhìn lần, từ ngực trái một tình cảm nào đó chậm rãi tựu lại truyền tới , sau đó lại lần nữa trở lại lồng ngực, mơ hồ đau đớn.

- Vì sao đánh tôi?

- Cậu biết cậu vừa làm gì không?

Trương Giai Lạc không có dáng vẻ đùa giỡn như thường ngày, giữa lông mày tất cả đều là không đành lòng và kiên định, một lát sau, gọi hắn:

- Thiếu gia.

Tiếng gọi này cho tới bây giờ chưa từng có sự lạnh lùng đó, xa lánh đó, tiếng gọi bình thường luôn mang theo âm điệu để gọi hắn đột nhiên biến thành thanh âm máy móc cứng ngắc, khoảng cách gần trong gang tấc đột nhiên bị kéo đến thật xa.

- Tôi thích anh.

Tôn Triết Bình lại lần nữa đến gầ, cầm tay của Trương Giai Lạc hôn lên, hôn lên,

- Anh sẽ không từ chối tôi, đúng không.

Hắn nghĩ, hắn cảm thấy, hắn chắc chắn, Trương Giai Lạc thích mình, Trương Giai Lạc sẽ không từ chối mình, Trương Giai Lạc không có lí do để rời khỏi mình.

Những đề bài toán học kia, sai nhiều hơn nữa, Tôn Triết Bình nhiều lắm chỉ vò bài thi lại rồi ném xuống.

Nhưng liên quan đến người này, hắn làm sai, lại không có cơ hội thay đổi.


11.
Trương Giai Lạc đi...

Phần tiếp theo | Về mục lục
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#8
Bát

Tôn Triết Bình thích Trương Giai Lạc, hắn cho rằng Trương Giai Lạc biết.

Trương Giai Lạc đối với mình chiếu cố tỉ mỉ chu đáo, hắn cảm thấy chỉ có hai chữ “chức trách” là có thể nói hết được, quản gia nhà khác cũng không đối tốt như Trương Giai Lạc đối với mình, vì thế hắn son sắt phát thệ nghĩ, Trương Giai Lạc chắc chắn là thích mình.

Hắn bắt đầu đòi hỏi hôn chào buổi sáng, trương Giai Lạc lúc đầu cũng ầm ĩ một hồi khó chịu, nhưng cuối cùng vẫn tiếp nhận.

Hắn bắt đầu nắm tay Trương Giai Lạc, cho dù cầm thật chặt đến đổ mồ hôi dính dính, cũng không buông tay.

Hắn bắt đầu ôm Trương Giai Lạc, sau lưng hay đằng trước, tuy là lần nào Trương Giai Lạc đều sẽ ôm ngược lại mình rồi nâng lên, nhưng mà hai người có thể dính vào nhau làm Tôn Triết Bình hài lòng thật lâu.

Hắn bắt đàu len lén hôn Trương Giai Lạc, người đó vậy là lần nào cũng nhận, thỉnh thoảng hôn đến gần môi, hắn cũng sẽ cười đẩy đầu Tôn triết Bình, đổi chủ đề.

Hắn trưởng thành, lễ trưởng thành chính là lần đầu tiên hắn thử chính trang, đi qua lại trong bữa tiệc xa hoa lãng phí một đợt, lén lút đi tới sân thượng, hỏi Trương Giai Lạc có hợp hắn hay không.

Hắn nhớ tới đó là một buổi tối không sao, mây dày nặng đến cả bắc đẩu cũng bị che mất, gió có chút lạnh, thổi tới khuôn mặt hơi nóng lên vì rượu rất đúng lúc.

Trương Giai Lạc cầm khay, đem ly rượu hắn vừa uống hết đặt lên, cười trả lời:

- Thiếu gia tất nhiên là hợp rồi.


Cửu.

Tôn triết Bình không chỉ một lần hối hận vì sự lỗ mãng của chính mình, sự ngu ngốc và không trưởng thành của chính mình.

Trương Giai Lạc nhếch khóe miệng dựa vào trên lan can nói câu này, trong mắt đều là kiêu ngạo và sủng nịch, đuôi tóc buộc lên và bộ trang phục quản gia càng tôn lên vóc người cao gầy. Một luồng máu nóng cứ thế làm đầu óc Tôn triết Bình mụ đi, hắn bước lên bắt lấy tay trái đang nâng khay của Trương Giai Lạc, ấn anh trên lan can, hôn anh.

Không phải trán không phải mặt, lần này Tôn triết Bình hôn lên là môi anh, thậm chí trong nháy mắt anh giật mình thoáng hé môi bắt đầu công chiếm cướp đất. Hắn đè gáy Trương Giai Lạc khiến anh không thể rời xa mình, mặc kệ anh giãy dụa, càng tiến vào nơi sâu hơn không ngừng đòi hỏi.

Chát, một tiếng vang vọng từ trong bóng đêm thanh thúy lan ra, tát cả lại quy về sự tĩnh lặng, xung quanh là tiếng gió ồn ào xao động cây cỏ, trái tim nóng ran và tình cảm không còn cách nào khống chế.

Trương Giai Lạc lần đầu tiên đánh hắn.


Thập.

Tôn Triết Bình bị rất nhiều tổn thương, có chính mình tạo thành, có người khác tạo thành, nhưng trong tất cả những người đó vĩnh viễn không bao gồm Trương Giai Lạc.

Sự phục vụ của Trương Giai Lạc vĩnh viễn là nhân vật bác sĩ đảm nhiệm bắn phép chữa trị cho hắn.

Mặt trái khô nóng rất nhanh bị một lại cảm giác nóng hừng hực thay thế, so với trước kia nóng hơn gấp trăm nhìn lần, từ ngực trái một tình cảm nào đó chậm rãi tựu lại truyền tới , sau đó lại lần nữa trở lại lồng ngực, mơ hồ đau đớn.

- Vì sao đánh tôi?

- Cậu biết cậu vừa làm gì không?

Trương Giai Lạc không có dáng vẻ đùa giỡn như thường ngày, giữa lông mày tất cả đều là không đành lòng và kiên định, một lát sau, gọi hắn:

- Thiếu gia.

Tiếng gọi này cho tới bây giờ chưa từng có sự lạnh lùng đó, xa lánh đó, tiếng gọi bình thường luôn mang theo âm điệu để gọi hắn đột nhiên biến thành thanh âm máy móc cứng ngắc, khoảng cách gần trong gang tấc đột nhiên bị kéo đến thật xa.

- Tôi thích anh.

Tôn Triết Bình lại lần nữa đến gầ, cầm tay của Trương Giai Lạc hôn lên, hôn lên,

- Anh sẽ không từ chối tôi, đúng không.

Hắn nghĩ, hắn cảm thấy, hắn chắc chắn, Trương Giai Lạc thích mình, Trương Giai Lạc sẽ không từ chối mình, Trương Giai Lạc không có lí do để rời khỏi mình.

Những đề bài toán học kia, sai nhiều hơn nữa, Tôn Triết Bình nhiều lắm chỉ vò bài thi lại rồi ném xuống.

Nhưng liên quan đến người này, hắn làm sai, lại không có cơ hội thay đổi.


Thập nhất

Trương Giai Lạc đi.

QAQ!!!!!!!
Đậu má !!!! Ngược đại Tôn của tui là ntn ?!?!?!?

Lạc ca sao nỡ đánh đại Tôn aaaaaaa !!!!
 

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#9
11.

Trương Giai Lạc đi.

Lần này lại mạnh mẽ quyết đoán, không chút do dự không dám tự mình quyết định giống như bình thường.

Sáng sớm hôm sau anh liền biến mất trong cuộc sống của Tôn Triết Bình, luôn miệng nói không muốn ở lại.

- Cậu ấy nói muốn ra ngoài thì cứ để cậu ấy đi.

Mẹ Tôn Triết Bình ngồi bên ban công,

- Cậu ấy thay chúng ta chăm sóc con đã bao nhiêu năm rồi, cũng không thể cứ trói buộc cậu ấy. Hôm nay đổi quản gia mới, mẹ và đại quản gia đã sắp xếp xong, bây giờ cứ chọn một người mới, không thích thì cứ đổi tiếp.

Mẹ hắn xưa nay đều lý trí mà lạnh lùng, trình bày lý do sau đó lập tức đưa ra quyết định, chỉ sợ làm phí phạm một phút một giây.

Tôn Triết Bình không nghe rõ mẹ hắn nói gì, hắn chỉ biết bà nói là Trương Giai Lạc sẽ rời đi, sẽ không quay về, hắn sẽ không còn gặp lại anh.

Hắn vẫn lặp lại câu nói kia.

- Tôi chỉ muốn anh.

12.

Tôn Triết Bình từ đó về sau không còn quản gia riêng nào nữa.

Một thời gian hắn nóng nảy, phát tác cũng không có ai ngăn hắn, theo sau hỗ trợ cho hắn, sau đó, hắn cũng ngừng công kích.

Đồ trương Giai Lạc để lại không nhiều, một ít chai chai lọ lọ, cùng một quyển album về bọn họ. Anh phảng phất như chưa từng xuất hiện tại Tôn gia, vừa đi, toàn bộ những vết tích về anh đều bị dọn dẹp sạch sành sanh. Phòng của anh cũng bị dọn sạch sẽ, sơn lại màu khác, Tôn triết Bình sau khi anh đi giống như cả hai là người xa lạ.

Quyển sách kia Tôn Triết Bình giữ lại, hắn từng trang từng trang lật xem, từ tức giận đến lãnh tĩnh. Hắn không rõ, Trương Giai Lạc rõ ràng là thích mình, ngay cả từng chi tiết vụn vặt phiền phức trong cuộc sống cũng tỉ mỉ ghi lại, vì sao lại cứ thế quyết định rời khỏi mình.

Mười tám tuổi không có nghĩa là trưởng thành, càng không có nghĩa là đã thành thục, chỉ là sự kiện Trương Giai Lạc vào năm hắn mười tám tuổi rời đi cho Tôn Triết Bình một bước ngoặt. Tôn Triết Bình bắt đầu tiếp quản việc làm ăn trong nhà, từ đó lăn lộn mà dần trưởng thành, chậm rãi hiểu được cảm giác khi đứng ở tâm cảnh của Trương Giai Lạc.

Cảm thụ Tôn Triết Bình đối với quyển album kia cũng bắt đầu có biến hóa, hắn mỗi ngày xem, mỗi ngày đều có giảm thụ khác nhau. Hắn lý giải được, Trương Giai Lạc trước kia đã từng xem mình thành một đứa em trai cần chăm sóc, chưa bao giờ xem hắn là một đối tượng có thể yêu, ở trong lòng hắn mình mãi mãi là một đứa bé không chịu lớn.

Nếu như mình năm đó có thể hiểu được những thứ này, có phải hai người bọn họ đã có một kết cục khác?


Phần tiếp theo | Về Mục lục
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#10
=)))) tội Đại Tôn nhà tui =))). Ráng vật lộn kiếm tiền rước Lạc về đại Tôn ơi ^^
 

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#11
13.

- Tôn tổng.

Tôn Triết Bình dừng bút,

- Vào đi.

- Nhân viên mới nhậm chức từ London đã tới, Tôn tổng có muốn đi kiểm tra một chút không?

- Không cần, như bình thường phân người vào ngành phù hợp, thực tập một tháng, không làm tốt trực tiếp tiễn người.

- Nhưng . . . hắn không hoàn toàn là học sinh mới tốt nghiệp, là do chi nhánh công ty bên kia trực tiếp phái tới.

- Đối xử bình đẳng.

- Đã rõ.

Tôn Triết Bình xoa xoa mi tâm của hắn, huyệt toàn trúc (hai điểm đầu chân mày), huyệt tinh minh (hai điểm đầu hai bên khóe mắt), đến huyệt thái dương. Hắn nghĩ tới mỗi lần mắt mình đau nhức, Trương Giai Lạc đều sẽ chăm chú thay hắn nhu nhu (ấn xoa), cũng là vào mấy huyệt vị này, mà hắn thế nào cũng không xoa ra được cảm giác thư thích thoải mái như trong tay Trương Giai Lạc.

Đều đã qua mấy năm, vẫn không quên được anh.

Mí mắt phải của Tôn Triết Bình đột nhiên nháy vài cái.

Huyệt toàn trúc

Huyệt tinh minh

14.


Không đến một tuần, đã có thực tập sinh đưa ra yêu cầu nghỉ việc.

Nhân lực hiền giờ đều táo bạo như vậy? Tiền lương cho thực tập sinh trong công ty hắn cũng không tính là thấp, hơn nữa còn bị ghi vào hồ sơ, nên dù có người có ý bất mãn cũng sẽ chờ một tháng thực tập xong mới rời khỏi, lần này nhanh vậy đã có người xin.

- Không cần báo cáo, trực tiếp duyệt cho hắn.

- Đã rõ.

Nữ thư kí nhận lại hồ sơ được trả lại,

- Vì Trương Giai Lạc là người được bên London trực tiếp phái tới, nên tôi tới xin chỉ thị chính thức của ngài.

Trong một chớp mắt nghe thấy tên gọi này, phản ứng đầu tiên của Tôn Triết Bình chính là trùng tên, chỉ là hai cái tên đồng âm khác chữ. Hắn gọi lại thư kí vừa định rời khỏi, ra hiệu cô đưa hồ sơ của Trương Giai Lạc cho mình.

Trong khoảnh khắc vừa mở ra, tắm ảnh màu sắc rực rỡ bắt mắt đập vào mi mắt. Tôn Triết Bình như thể đã quay trở lại khi mười tám tuổi năm ấy, một cỗ kích động vọt thẳng lên khiến thần kinh hắn như đứt đoạn mất đi lý trí, hắn đứng dậy cầm hồ sơ trong tay bước ra cửa, vừa bước ra một bước, đột nhiên nghĩ tới vẻ mặt của Trương Giai Lạc trong ngày sinh nhật đó.

Vẻ mặt lý trí mà xa lánh, khiến một chút nhiệt tình của hắn bị dập tắt, trở lại trước bàn làm việc, nhìn chăm chú hồ sơ của Trương Giai Lạc. Trong hình anh một đầu tóc rám đen (nắng ăn đen), hình như dài hơn một chút, đã qua vai, hướng về phía ống kính cười lộ ra vài chiếc răng trắng noãn.

Sau khi rời khỏi Tôn gia, Trương Giai Lạc ra nước ngoài tu tập mấy năm, sau đó tiếp tục ở lại làm việc tại công ty chi nhánh bên Anh. Lần này là bị coi trọng điều động trở về trợ giúp mình, tuy Tôn Triết Bình ở bên ngoài ngầm cự tuyệt không ít ý định “trợ giúp” của người khác, nhưng lần này hắn đúng là cảm tạ người bên công ty chi nhánh bên kia đã ra quyết định này.

Mấy năm thử quên đi Trương Giai Lạc đã tiêu ta thành mây khói, hắn mặt không đổi sắc đem hồ sơ trả lại,

- Trước đừng đồng ý, giúp tôi hẹn người này một bữa cơm tối tối nay, tôi tự mình hỏi anh ta có không hài lòng chỗ nào đối với đãi ngộ thực tập của chúng ta.

chớp mắt: gốc là sát na tức khoảng thời gian rất rất rất nhỏ, là một thuật ngữ nhà Phật hay sử dụng, chỉ đơn vị ngắn nhất của thời gian; hay nói cách khác, sát na chỉ thời gian chớp nhoáng của mỗi biến đổi (Một ngày 24 giờ được tính bằng sáu ngàn bốn trăm tỷ, chín vạn, chín ngàn, chín trăm tám mươi sát na). (Link)

Phần tiếp theo | Về Mục lục

Đang mùa cạn mana mà vẫn làm 3 bộ một ngày, cảm thấy mình thật vi diệu..
tình tiết bắt đầu chuyển hướng, ư ư mừng quá ;v;
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#12
Thập tam

- Tôn tổng.

Tôn Triết Bình dừng bút,

- Vào đi.

- Nhân viên mới nhậm chức từ London đã tới, Tôn tổng có muốn đi kiểm tra một chút không?

- Không cần, như bình thường phân người vào ngành phù hợp, thực tập một tháng, không làm tốt trực tiếp tiễn người.

- Nhưng . . . hắn không hoàn toàn là học sinh mới tốt nghiệp, là do chi nhánh công ty bên kia trực tiếp phái tới.

- Đối xử bình đẳng.

- Đã rõ.

Tôn Triết Bình xoa xoa mi tâm của hắn, huyệt toàn trúc (hai điểm đầu chân mày), huyệt tinh minh (hai điểm đầu hai bên khóe mắt), đến huyệt thái dương. Hắn nghĩ tới mỗi lần mắt mình đau nhức, Trương Giai Lạc đều sẽ chăm chú thay hắn nhu nhu (ấn xoa), cũng là vào mấy huyệt vị này, mà hắn thế nào cũng không xoa ra được cảm giác thư thích thoải mái như trong tay Trương Giai Lạc.

Đều đã qua mấy năm, vẫn không quên được anh.

Mí mắt phải của Tôn Triết Bình đột nhiên nháy vài cái.

Huyệt toàn trúc

Huyệt tinh minh

Thập tứ

Không đến một tuần, đã có thực tập sinh đưa ra yêu cầu nghỉ việc.

Nhân lực hiền giờ đều táo bạo như vậy? Tiền lương cho thực tập sinh trong công ty hắn cũng không tính là thấp, hơn nữa còn bị ghi vào hồ sơ, nên dù có người có ý bất mãn cũng sẽ chờ một tháng thực tập xong mới rời khỏi, lần này nhanh vậy đã có người xin.

- Không cần báo cáo, trực tiếp duyệt cho hắn.

- Đã rõ.

Nữ thư kí nhận lại hồ sơ được trả lại,

- Vì Trương Giai Lạc là người được bên London trực tiếp phái tới, nên tôi tới xin chỉ thị chính thức của ngài.

Trong một chớp mắt nghe thấy tên gọi này, phản ứng đầu tiên của Tôn Triết Bình chính là trùng tên, chỉ là hai cái tên đồng âm khác chữ. Hắn gọi lại thư kí vừa định rời khỏi, ra hiệu cô đưa hồ sơ của Trương Giai Lạc cho mình.

Trong khoảnh khắc vừa mở ra, tắm ảnh màu sắc rực rỡ bắt mắt đập vào mi mắt. Tôn Triết Bình như thể đã quay trở lại khi mười tám tuổi năm ấy, một cỗ kích động vọt thẳng lên khiến thần kinh hắn như đứt đoạn mất đi lý trí, hắn đứng dậy cầm hồ sơ trong tay bước ra cửa, vừa bước ra một bước, đột nhiên nghĩ tới vẻ mặt của Trương Giai Lạc trong ngày sinh nhật đó.

Vẻ mặt lý trí mà xa lánh, khiến một chút nhiệt tình của hắn bị dập tắt, trở lại trước bàn làm việc, nhìn chăm chú hồ sơ của Trương Giai Lạc. Trong hình anh một đầu tóc rám đen (nắng ăn đen), hình như dài hơn một chút, đã qua vai, hướng về phía ống kính cười lộ ra vài chiếc răng trắng noãn.

Sau khi rời khỏi Tôn gia, Trương Giai Lạc ra nước ngoài tu tập mấy năm, sau đó tiếp tục ở lại làm việc tại công ty chi nhánh bên Anh. Lần này là bị coi trọng điều động trở về trợ giúp mình, tuy Tôn Triết Bình ở bên ngoài ngầm cự tuyệt không ít ý định “trợ giúp” của người khác, nhưng lần này hắn đúng là cảm tạ người bên công ty chi nhánh bên kia đã ra quyết định này.

Mấy năm thử quên đi Trương Giai Lạc đã tiêu ta thành mây khói, hắn mặt không đổi sắc đem hồ sơ trả lại,

- Trước đừng đồng ý, giúp tôi hẹn người này một bữa cơm tối tối nay, tôi tự mình hỏi anh ta có không hài lòng chỗ nào đối với đãi ngộ thực tập của chúng ta.

chớp mắt: gốc là sát na tức khoảng thời gian rất rất rất nhỏ, là một thuật ngữ nhà Phật hay sử dụng, chỉ đơn vị ngắn nhất của thời gian; hay nói cách khác, sát na chỉ thời gian chớp nhoáng của mỗi biến đổi (Một ngày 24 giờ được tính bằng sáu ngàn bốn trăm tỷ, chín vạn, chín ngàn, chín trăm tám mươi sát na). (Link)

Phần tiếp theo | Về Mục lục

Đang mùa cạn mana mà vẫn làm 3 bộ một ngày, cảm thấy mình thật vi diệu..
tình tiết bắt đầu chuyển hướng, ư ư mừng quá ;v;
Cái bông nhỏ sau khi lưu lạc trời Tây đã quay về miệng sói =))
 

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#13
15.

Trương Giai Lạc trong phòng ăn như đang đứng đống lửa, đang ngồi đống than.

Bên cạnh anh là dáng người nữ sinh nhẹ nhàng đung đưa kéo đàn violong đặc biệt phục vụ anh, dùng các loại kĩ pháp để biểu diễn tài năng đánh đàn của mình. Trong phòng ăn hỗn tạp đủ mọi ngôn ngữ, ánh đèn mờ mờ quả thật tạo nên một bầu không khí có chút âm u. Anh càng nghe càng buồn bực, thậm chí còn bùng lên một sự xung động trong đầu.

Anh đã quá bất cẩn, trong số các công ty anh ngàn lựa vạn tuyển, mới tìm được một công ty có quan hệ không sâu với Tôn gia, lần điều động trở về mới phát hiện không ngờ quốc nội bổn gia chính là Tôn gia. Tôn gia rõ ràng là một xí nghiệp gia tộc, ai mà biết được người bên nước ngoài kia lại là người được người nhà họ ủy thác, cũng do bản thân không điều tra rõ, làm trong công ty vài ngày, lúc nghe được mây nhân viên kia nhắc tới Tôn tổng Tôn Triết Bình anh đúng là hối hận không kịp.

Anh đã rời khỏi Tôn gia sáu năm, trong lúc đó anh không thể không lo lắng cho cảm xúc của Tôn Triết Bình. Anh đổi số di động nhưng vẫn như cũ không đổi lưu số của Tôn Triết Bình đầu tiên, cho dù chưa một lần anh nhấn vào dãy số này.

Anh đã sớm không còn ở lập trường đến quan tâm Tôn Triết Bình, lo lắng cho hắn, chỉ có thể nhịn xuống, ly khai hắn. Mỗi khi nhớ đến nụ hôn ngây thơ khả ái của Tôn Triết Bình, anh đều nhắc nhở chính mình quên đi. Hiện tại anh râts tốt, anh tin tưởng Tôn Triết Bình cũng thật tốt.

Lãnh đạo cấp cao của công ty nói mời anh một bữa cơm, Trương Giai Lạc nghĩ chắc là muốn nói mình ở lại, dù sao cũng là nhân lực được trực tiếp cử tới, anh tự định vị bản thân cũng được xem như nhân tài, mấy vị mắt cú vọ trong công ty hẳn sẽ không dễ cho anh đi.

Anh đã nghĩ sẵn một loạt lời thoại trong đầu, trước là gia đình có việc gấp, không rõ ngày về, hiện cứ tạm lui một bước đáp ứng việc nghỉ ngơi dài ngày. Sau đó một ngày khác nói trong nhà có người bệnh nặng, định sang thành phố khác tìm việc làm mới để chăm sóc người thân, như vậy thì có thể toàn thân trở ra.

Tầm mắt phía trước bị một cái bóng chặn lại, Trương Giai Lạc biết hẳn là lãnh đạo đã tới. Anh vội đứng dậy đưa tay thể hiện phép lịch sự, trong khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt đối phương, anh cứng đờ người ngay tại chỗ.

Đối diện anh, Tôn Triết Bình thuận tay nắm lấy tay anh, cực kì lễ phép mà lắc nhẹ tay anh hai cái.

- Trương Giai Lạc, đã lâu không gặp.


16.

Có bao giờ gặp một tình hướng vắt não nghĩ một bài viết văn sml nhưng không viết thêm một chữ nào?

Trương Giai Lạc gặp được.

Anh đã hoàn toàn quên mất mục đích của chính mình, chăm chú nhìn Tôn Triết Bình đã lớn ở trước mắt gọi thức ăn, gọi rượu, sau đó ánh mắt đối diện với chính mình.

Trương Giai Lạc cuống quít dời đi tầm mắt, nhìn quá tập trung như vậy cũng quá thiếu lịch sự. Tóc Tôn Triết Bình lại càng ngắn hơn, cằm cũng không còn non nớt như xưa. Năm đó, chính trang mặc trên người hắn có chút đột ngột (không phù hợp), nhưng đến bây giờ, một chút cảm giác không thích hợp cũng không có.

Trương Giai Lạc đặt hai tay lên bàn, hồi hộp nắm lại, trong chỗ tối, cái tay kia không ngừng nhéo vào lòng bàn tay mình, nhắc nhở mình nhất định phải tỉnh táo.

- Thiếu . . . Tôn tổng.

Trong một thoáng, anh không kịp lấy lại tinh thần, suýt chút nữa gọi lên xưng hô năm đó.

- Trương tiên sinh đừng khẩn trương, tôi chỉ muốn biết một chút vì sao anh muốn rời khỏi công ty.

- Tôi . . .

Tôn Triết Bình hiểu rõ chuyện của hắn, từ nhỏ không cha không mẹ không người thân, cũng không có một người thân nào bệnh nặng cần anh chăm sóc. Một đoạn văn dài đầy tình thương cảm động đến rơi lệ bị bóp chết từ trong trứng nước, Trương Giai Lạc chỉ có thể im lặng ngậm bồ hòn làm ngọt, giả câm giả điếc.

- Xem ra Trương tiên sinh chỉ đơn thuần là không muốn vào công ty này sao?

- Không có, nào dám.

Hai người đều ngầm hiểu lẫn nhau mà kết thúc đề tài này. Món khai vị nho nhỏ đã được đưa đến, hiện tại Trương Giai Lạc chỉ hận không thể lập tức đổ hết tất cả đồ ăn một hơi nuốt xuống rồi lập tức rời đi, nhưng Tôn Triết Bình giống như có thể nhìn thấu suy nghĩ của anh, không chọn một bữa ăn Pháp.

Tôn Triết Bình đúng là đang dùng một thái độ bàn việc công, không nhắc tới một chữ vào sinh nhật năm đó. Hắn hỏi anh một chút vấn đề công tác, bên cạnh đó triển khai đánh bọc bên sườn hỏi thăm một chút những chuyện mấy năm nay Trương Giai Lạc đã trải qua, sau đó hồi tưởng không ít những việc đau khổ liên quan, nhưng lại khiến cho Trương Giai Lạc buông bỏ đề phòng, ngửa bụng cười to không ít lần.

- Cậu còn nhớ không, cứ kêu cậu đi cửa chính cậu lại cứ nhất quyết đi qua lan can, cuối cùng còn leo lên cao quá không dám xuống, cuối cùng vẫn là tôi ở dưới đỡ cậu.

Nếu là người khác, Tôn Triết Bình lại bị nhắc đến những lịch sử đen tối này, hắn đã sớm trở mặt, nhưng lúc này người đó lại là Trương Giai Lạc đang cười một cách thoải mái không chút xa cách, Tôn Triết Bình nghĩ nát óc tìm ra mấy chuyện ngu xuẩn trước kia của hắn, sau đó từng việc từng việc lấy ra cùng Trương Giai Lạc chia sẻ.

Một bữa cơm ăn hết bốn năm tiếng, lúc rời bàn, Trương Giai Lạc mới phát hiện Tôn Triết Bình đã cao hơn mình một đoạn. Vị trí hai người có biến hóa, Trương Giai Lạc nhịn xuống xúc động một màn muốn sờ đầu hắn trong lòng, có chút vui vẻ nở nụ cười.

- Cậu đúng là lớn thật rồi.

Phần tiếp theo | Về Mục lục
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#14
Thập ngũ.

Trương Giai Lạc trong phòng ăn như đang đứng đống lửa, đang ngồi đống than.

Bên cạnh anh là dáng người nữ sinh nhẹ nhàng đung đưa kéo đàn violong đặc biệt phục vụ anh, dùng các loại kĩ pháp để biểu diễn tài năng đánh đàn của mình. Trong phòng ăn hỗn tạp đủ mọi ngôn ngữ, ánh đèn mờ mờ quả thật tạo nên một bầu không khí có chút âm u. Anh càng nghe càng buồn bực, thậm chí còn bùng lên một sự xung động trong đầu.

Anh đã quá bất cẩn, trong số các công ty anh ngàn lựa vạn tuyển, mới tìm được một công ty có quan hệ không sâu với Tôn gia, lần điều động trở về mới phát hiện không ngờ quốc nội bổn gia chính là Tôn gia. Tôn gia rõ ràng là một xí nghiệp gia tộc, ai mà biết được người bên nước ngoài kia lại là người được người nhà họ ủy thác, cũng do bản thân không điều tra rõ, làm trong công ty vài ngày, lúc nghe được mây nhân viên kia nhắc tới Tôn tổng Tôn Triết Bình anh đúng là hối hận không kịp.

Anh đã rời khỏi Tôn gia sáu năm, trong lúc đó anh không thể không lo lắng cho cảm xúc của Tôn Triết Bình. Anh đổi số di động nhưng vẫn như cũ không đổi lưu số của Tôn Triết Bình đầu tiên, cho dù chưa một lần anh nhấn vào dãy số này.

Anh đã sớm không còn ở lập trường đến quan tâm Tôn Triết Bình, lo lắng cho hắn, chỉ có thể nhịn xuống, ly khai hắn. Mỗi khi nhớ đến nụ hôn ngây thơ khả ái của Tôn Triết Bình, anh đều nhắc nhở chính mình quên đi. Hiện tại anh râts tốt, anh tin tưởng Tôn Triết Bình cũng thật tốt.

Lãnh đạo cấp cao của công ty nói mời anh một bữa cơm, Trương Giai Lạc nghĩ chắc là muốn nói mình ở lại, dù sao cũng là nhân lực được trực tiếp cử tới, anh tự định vị bản thân cũng được xem như nhân tài, mấy vị mắt cú vọ trong công ty hẳn sẽ không dễ cho anh đi.

Anh đã nghĩ sẵn một loạt lời thoại trong đầu, trước là gia đình có việc gấp, không rõ ngày về, hiện cứ tạm lui một bước đáp ứng việc nghỉ ngơi dài ngày. Sau đó một ngày khác nói trong nhà có người bệnh nặng, định sang thành phố khác tìm việc làm mới để chăm sóc người thân, như vậy thì có thể toàn thân trở ra.

Tầm mắt phía trước bị một cái bóng chặn lại, Trương Giai Lạc biết hẳn là lãnh đạo đã tới. Anh vội đứng dậy đưa tay thể hiện phép lịch sự, trong khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt đối phương, anh cứng đờ người ngay tại chỗ.

Đối diện anh, Tôn Triết Bình thuận tay nắm lấy tay anh, cực kì lễ phép mà lắc nhẹ tay anh hai cái.

- Trương Giai Lạc, đã lâu không gặp.


Thập lục

Có bao giờ gặp một tình hướng vắt não nghĩ một bài viết văn sml nhưng không viết thêm một chữ nào?

Trương Giai Lạc gặp được.

Anh đã hoàn toàn quên mất mục đích của chính mình, chăm chú nhìn Tôn Triết Bình đã lớn ở trước mắt gọi thức ăn, gọi rượu, sau đó ánh mắt đối diện với chính mình.

Trương Giai Lạc cuống quít dời đi tầm mắt, nhìn quá tập trung như vậy cũng quá thiếu lịch sự. Tóc Tôn Triết Bình lại càng ngắn hơn, cằm cũng không còn non nớt như xưa. Năm đó, chính trang mặc trên người hắn có chút đột ngột (không phù hợp), nhưng đến bây giờ, một chút cảm giác không thích hợp cũng không có.

Trương Giai Lạc đặt hai tay lên bàn, hồi hộp nắm lại, trong chỗ tối, cái tay kia không ngừng nhéo vào lòng bàn tay mình, nhắc nhở mình nhất định phải tỉnh táo.

- Thiếu . . . Tôn tổng.

Trong một thoáng, anh không kịp lấy lại tinh thần, suýt chút nữa gọi lên xưng hô năm đó.

- Trương tiên sinh đừng khẩn trương, tôi chỉ muốn biết một chút vì sao anh muốn rời khỏi công ty.

- Tôi . . .

Tôn Triết Bình hiểu rõ chuyện của hắn, từ nhỏ không cha không mẹ không người thân, cũng không có một người thân nào bệnh nặng cần anh chăm sóc. Một đoạn văn dài đầy tình thương cảm động đến rơi lệ bị bóp chết từ trong trứng nước, Trương Giai Lạc chỉ có thể im lặng ngậm bồ hòn làm ngọt, giả câm giả điếc.

- Xem ra Trương tiên sinh chỉ đơn thuần là không muốn vào công ty này sao?

- Không có, nào dám.

Hai người đều ngầm hiểu lẫn nhau mà kết thúc đề tài này. Món khai vị nho nhỏ đã được đưa đến, hiện tại Trương Giai Lạc chỉ hận không thể lập tức đổ hết tất cả đồ ăn một hơi nuốt xuống rồi lập tức rời đi, nhưng Tôn Triết Bình giống như có thể nhìn thấu suy nghĩ của anh, không chọn một bữa ăn Pháp.

Tôn Triết Bình đúng là đang dùng một thái độ bàn việc công, không nhắc tới một chữ vào sinh nhật năm đó. Hắn hỏi anh một chút vấn đề công tác, bên cạnh đó triển khai đánh bọc bên sườn hỏi thăm một chút những chuyện mấy năm nay Trương Giai Lạc đã trải qua, sau đó hồi tưởng không ít những việc đau khổ liên quan, nhưng lại khiến cho Trương Giai Lạc buông bỏ đề phòng, ngửa bụng cười to không ít lần.

- Cậu còn nhớ không, cứ kêu cậu đi cửa chính cậu lại cứ nhất quyết đi qua lan can, cuối cùng còn leo lên cao quá không dám xuống, cuối cùng vẫn là tôi ở dưới đỡ cậu.

Nếu là người khác, Tôn Triết Bình lại bị nhắc đến những lịch sử đen tối này, hắn đã sớm trở mặt, nhưng lúc này người đó lại là Trương Giai Lạc đang cười một cách thoải mái không chút xa cách, Tôn Triết Bình nghĩ nát óc tìm ra mấy chuyện ngu xuẩn trước kia của hắn, sau đó từng việc từng việc lấy ra cùng Trương Giai Lạc chia sẻ.

Một bữa cơm ăn hết bốn năm tiếng, lúc rời bàn, Trương Giai Lạc mới phát hiện Tôn Triết Bình đã cao hơn mình một đoạn. Vị trí hai người có biến hóa, Trương Giai Lạc nhịn xuống xúc động một màn muốn sờ đầu hắn trong lòng, có chút vui vẻ nở nụ cười.

- Cậu đúng là lớn thật rồi.

Phần tiếp theo | Về Mục lục
" Lớn rồi mới ko cho anh chạy dc "-đại Tôn said
 

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#15
Edit & Beta: oomi

17.

Trương Giai Lạc cuối cùng cũng rút đơn xin nghỉ việc, tiếp tục ở lại công ty. Tôn Triết Bình đặc biệt đưa anh trở thành thư ký riêng của mình, ngày ngày xử lý văn kiện tài liệu, qua một thời gian lại cảm thấy như vậy quá lãng phí tài năng của anh, lại chuyển anh sang bên quản lý.

Trương Giai Lạc lại nghĩ đó là vì Tôn Triết Bình không thích mình, giải tỏa được lo lắng trong lòng khiến anh cảm thấy rất thoải mái. Tôn Triết Bình lại có chút chán nản, hắn nhận ra Trương Giai Lạc khi cho rằng hắn không thích anh anh lại vui vẻ thêm một chút, hắn cũng chỉ có thể tiếp tục giả như thế để tiếp tục giữ anh ở lại công ty.

Nhưng cho dù hắn khắc chế bản thân mình tốt thế nào, cũng không thể kiềm được kích động muốn đến gần anh. Bỏ lỡ một lần, hắn không thể để có thêm lần thứ hai nào nữa, Tôn Triết Bình không tùy tiện ra tay mà bắt đầu thâm nhập từng chút từng chút một vào sinh hoạt của Trương Giai Lạc.

Hắn bắt đầu hẹn Trương Giai Lạc đi ăn cơm chiều, một tuần trung bình khoảng hai lần, đều trùng hợp vào những ngày anh không cần tăng ca vào buổi tối. Nếu anh phải tăng ca làm việc vào buổi tối hắn sẽ cố ý ở lại, sau đó lại lơ đãng đi tới phát hiện anh tăng ca, hai người cùng với hội tăng ca buổi tối đi ăn khuya.

Hắn thỉnh thoảng để Trương Giai Lạc quản lý việc phát phúc lợi cho nhân viên, Trương Giai Lạc còn vì vậy mà tự tìm tới nói với hắn đừng nên quá nuông chiều nhân viên.

- Phát phúc lợi cho họ, họ mới được kích high tiếp tục làm tốt công việc.

Tôn Triết Bình ngồi trước bàn, ngẩng đầu, nhìn anh, môi cong thành một nụ cười.

Nữ thư ký của hắn chỉ hắn, tổng giám đốc 45 độ nghiêng đầu tà mị còn cười một cái, làm một lần xài cả đời.

Nhưng Trương Giai Lạc sau khi nhìn thấy lại lùi về sau mấy bước, nhìn như sắp ụp toàn bộ hồ sơ trên tay vào người.

- Tôn Triết Bình cậu nói chuyện là được rồi đừng cười làm người khác sợ hãi như vậy được không?

Phần tiếp theo | Về Mục lục

---
Chúc mừng Sinh nhật Trương Giai Lạc!!
Hiện Fic Lông chim không gió thuộc PJ mừng sinh nhật Trương Giai Lạc 2019.
Luôn luôn vui vẻ và tươi tắn nha anh <3
 
Last edited:

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#16
18.

Hắn cũng có lúc phải lực bất tòng tâm, khi đó dù hắn nhớ nhung Trương Giai Lạc cách mấy, cũng không có thời gian hẹn anh.

Đến khi nhân viên đều về hết, hắn cho thư ký của mình về trước giờ tan tầm. Hợp đồng cần dùng ngày mai còn chưa xử lý xong, hắn chỉ có thể tự mình tăng ca giải quyết, tranh thủ xong việc trước khi deadline dí sát mông.

Cửa bị gõ, âm thanh quanh quẩn trong căn phòng làm việc trống rống. Đêm đã khuya, trong công ty lấy đâu ra người tới báo cáo công việc mà gõ cửa, Tôn Triết Bình nổi da gà đầy người, cảm thấy tiếng đập cửa không khác gì truyền tới từ địa ngục, hệt như điềm báo tử vong trong phim kinh dị.

Hắn ngừng thở không trả lời, chốt cửa dần dần mở hết, thời điểm khóa cửa mở ra kêu răng rắc một tiếng, suýt chút nữa phá tan phòng tuyến trong lòng Tôn Triết Bình.

Ngoài cửa một bóng người quen thuôc ló đầu vào, ở trên tường sờ sờ một hồi, mở đèn của phòng làm việc lên.

- Sao anh lại ở đây?

- Sao cậu không bật đèn?

Hai câu hỏi gần như đồng thời, Trương Giai Lạc giơ giơ đồ ăn khuya trên tay,

- Giao đồ ăn mua cho cậu đến.


Phần tiếp theo | Về Mục lục
 
Last edited:

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#17
19.

Đến khi gấp rút hoàn thành tất cả công việc đã là sáng ngày hôm sau.

Tôn Triết Bình còn có một cuộc họp, chỉ có thể qua loa ngủ tại pphòng làm việc mấy tiếng. Lúc tỉnh lại trên người đã đắp một chiếc chăn bông, trong văn phòng của hắn không có vật này, không biết Trương Giai Lạc mượn được từ nơi nào. Hắn ngửi qua một cái, không có mùi vị quen thuộc của Trương Giai Lạc, tất cả đều là mùi nhàn nhạt của bột giặt.

Không lẽ anh vẫn đối xử với mình như một đứa nhở sao?

Tôn Triết Bình nắm chặt chăn bông.

Trương Giai Lạc đúng giờ tan tầm. Đãi ngộ ở công ty đúng là không tệ, ngoại trừ thỉnh thoảng tăng ca, làm việc cả đêm, trên tinh thần có hơi mệt mỏi nhưng tiền lương đúng là rất xứng đáng phần cực khổ này.

Anh mới quẹt thẻ ra khỏi cửa công ty, phát hiện ngoài trời đột nhiên bắt đầu rơi cuống từng hạt từng hạt mưa to. Ô để mượn ở cửa đã có người mượn trước, anh giơ cặp công văn, định lên tinh thần chuẩn bị xông pha vào màn mưa trắng.

- Này. - Còn chưa kịp lao ra, đã có người kéo cánh tay của anh lại, làm Trương Giai Lạc hơi lảo đảo một chút, - Anh sẽ cảm mạo.

Tôn Triết Bình suy nghĩ trong chốc lát,

- Anh chờ ở đây chờ tôi một chút, tôi đi lấy xe.

Phần tiếp theo | Về Mục lục
 
Last edited:

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#18
20.

Tôn Triết Bình lái xe đến trước cửa, Trương Giai Lạc lên xe dễ như ăn bánh, một hạt mưa cũng không rơi tới.

Hiển nhiên Tôn Triết Bình Tôn tổng ngồi trên ghế tài xế lại không may mắn như vậy, hắn một đường chạy thẳng vào bãi đậu xe, trong lòng suy nghĩ sau này nhất định phải xây cho công ty một bãi đậu xe dưới đất.

- Hôm nay đàm phán thế nào?

- Không bàn xong, hừ. – Tôn Triết Bình không cảm xúc trần thuật, - Bọn họ sẽ hối hận.

Khi còn bé Tôn Triết Bình cũng như thế này, gặp phải một chút ngăn trở luôn luôn phát thệ nói, ta sẽ khiến bọn họ hối hận, hơn nữa lần nào cũng hữu hiệu.

- Một chút cũng không thay đổi.

Màn mưa đánh vào cửa sổ xe, nóc xe, ào ào nổ vang, phảng phất như thể chặt đứt liên hệ bên trong xe với thế giới bên ngoài, toàn bộ thế giới như chỉ còn lại độc nhất một không gian hoàn chỉnh ấm áp như vậy. Radio trong xe vẫn còn đang bật kiên trì đứt quãng phát tiếp bài tình ca nho nhỏ tiếng hát y y nha nha dinh dính ngọt nị, lẫn vào hô hấp của hai người, khiến thế giới nhỏ này dần dần ấm lên.

- Là nơi này.

Trương Giai Lạc cảm thấy sự xấu hổ đã lâu không thấy lại trở về, trực tiếp chuẩn bị bước xuống xe. Tôn Triết Bình dừng một bên tại kkhu an toàn, nhưng chậm chạp không để Trương Giai Lạc mở cửa.

- Đến nơi rồi.

- Trương Giai Lạc. - Tôn Triết Bình cuối cùng cũng mở miệng, Trương Giai Lạc giữa ngữ khí và những lời hắn định nói có chút thấp thỏm, - Anh vẫn xem tôi là một đứa nhỏ để đối xử sao?

Trương Giai Lạc nhìn vào mắt hắn, không biết vì sao Tôn Triết Bình đột nhiên lại hỏi mình như vậy.

Tôn Triết Bình tháo đây an toàn, nghiêng cả người ép tới, khiến Trương Giai Lạc hốt hoảng dựa cả người lên kính xe.

- Tôi hiện tại đã cao hơn anh rồi, cũng đã đi làm kiếm tiền rồi. Trong nhà lời nói của tôi cũng đã có trọng lượng, có thể quyết định tương lai của mình, tình cảm cũng rất nghiêm túc rồi.

- Ừ, cậu trưởng thành rồi.

Trương Giai lạc không biết Tôn Triết Bình muốn nói cái gì, nhưng cảm giác áp bách náy khiến anh có chút khó chịu, chỉ muốn nay chóng rời khỏi không gian này.

Hai người đều nín thở, Trương Giai Lạc cảm giác được gương mặt của Tôn Triết Bình tiếp cận càng ngày càng gần. Anh nhìn Tôn Triết Bình gần trong gang tấc, đột nhiên lại giơ tay, nhẹ nhàng sờ đầu của hắn.
 
Last edited:

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#19
21.

Trương Giai Lạc chạy trối chết.

Tôn Triết Bình sau khi tìm ra manh mối trong mắt lóe lên một tia bi thương. Hắn thu hồi tư thế nghiêng về phía trước, chủ động nhấn xuống khóa cửa xe, sau đó lạnh lùng nói với Trương Giai Lạc:

- Đi xuống đi.

Trương Giai Lạc phản ứng như chim sợ cành cong, vội vàng chạy vọt vào màn mưa.

Anh không phải người ngu, anh có thể nhìn ra Tôn Triết Bình có ý gì. Anh vốn tưởng Tôn Triết Bình đã sớm không còn thích mình, có thể hài hòa ở cùng nhau. Nhưng lớp cửa sổ mỏng đã bị đâm rách, anh lại gặp phải tình trạng năm đó, chỉ có thể một lần nữa lặp lại lựa chọn năm đó.

Trở lại phòng mình, Trương Giai Lạc qua quýt thu dọn một chút, cuối cùng nhìn về phía tấm ảnh chụp Tôn Triết Bình lúc nhỏ mà bản thân vẫn luôn luyến tiếc không muốn vứt đi và dần bình tĩnh lại.

Thực ra tình cảnh không còn giống năm đó.

Năm đó, thái độ bất cần của Tôn Triết Bình rất khó khiến người khác tin tưởng hắn nghiêm túc, huống hồ Trương Giai Lạc thực sự không có tình cảm kia, dưới tình huống không biết phải làm sao trả lời anh chỉ có thể lựa chọn rời đi.

Còn hiện tại?

Tôn Triết Bình trưởng thành, hắn vẫn như trước, lựa chọn anh, một người đàn ông ba mươi tuổi. Hắn biết mình phải đối mặt với cái gì, con đường phía trước có bao nhiêu gian nan, hắn vẫn một mực hướng về phía anh thổ lộ lòng mình.

Mà chính anh?

Anh . . .

Ánh mắt trương Giai Lạc lưu chuyển trên tấm hình, sau cùng thống khổ nhắm mắt lại.

Anh không thể chối bỏ tình cảm của chính mình, khi chỉ còn một mình, anh mới dám thừa nhận, sự cám dỗ của Tôn triết Bình ngày hôm nay đối với anh đã vượt xa tưởng tượng của anh.

Một lần nữa gặp lại, ngày đó, anh đã bị trưởng thành và từng trải Tôn Triết Bình, chính trực bận rộn Tôn Triết Bình, tóm chặt lấy ánh mắt.

Không giống như tình cảm yêu thích như với người thân, đó là tình cảm khiến cho tim anh kịch liệt đập, nhịp nhàng không nghỉ.
 

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#20
Lông chim không gió
Song hoa | 22-24

22.

- Cậu có tâm sự?

- A . . . Không có gì. – Trương Giai Lạc nhận ra đã đến giờ tan làm, dọn dẹp bàn làm việc, đồng nghiệp nhắc nhở anh đêm nay có liên hoan.

Trương Giai Lạc không có lí do gì từ chối, anh gật gật đầu, đem đơn từ chức chưa viết xong ném vào ngăn kéo.

Từ hôm đó Tôn Triết Bình không liên lạc với anh. Trương Giai Lạc lúc này mới nhận ra, công ty lớn như vậy, muốn né tránh một người thật dễ dàng bao nhiêu, vô tình gặp gỡ một người lại khó khăn cỡ nào. Tôn Triết Bình đã từng vô tình gặp gỡ mình không ít, thực ra chỉ là một cái tất nhiên mà đối phương đã tỉ mỉ che giấu.

Sau lần ám muội đó, vô tình gặp gỡ cũng không còn tồn tại, những cuộc trò chuyện vài ngày một lần cũng cứ thế biến mất, Tôn Triết Bình giống như đã từ bỏ, không còn động tĩnh. Trương Giai Lạc viết thư từ chức, nhưng làm thế nào cũng không hài lòng, sửa đi sửa lại, cuỗi cùng vẫn không thể gửi đi.

- Uống!

Người cả ban đều đứng dậy cụng ly, một hơi uống từng ngụm ừng ực, như thể hiện khí phách đàn ông. Các cô gái uống nước trái cây, mạnh dạn một chút cũng liều mạng uống rượu như các anh chàng, rất có khí thế hôm nay không say không về. Qua ba đợt rượu, mỗi người đều có ít men say, các cô gái bạo lên, nhỏ giọng tán gẫu.

- Nghe nói, cấp trên có điều chỉnh, Tôn tổng làm xong đơn lập tức điều sang thành phố khác.

- Hả? Không thể nào, tôi một chút tiếng gió cũng không nghe được, cấp trên tốt như vậy biết đi đâu tìm bây giờ!

- Tôi nghe Hiểu Hiểu nói, cổ nói lần trước đến văn phòng Tôn tổng nhìn thấy đơn xin chuyển đến nơi khác, không biết khi nào thì đi.

- Cũng chưa chắc là chuyển đi mà.

- A, quan hệ giữa giám đốc Trương với Tôn tổng không phải rất tốt sao?

Trương Giai Lạc không biết trọng tâm câu chuyện từ khi nào đã chuyển sang người mình, anh không biết mình đã uống bao nhiêu, lại vào bụng thêm mấy ly sau đó tinh thần có chút hoảng hốt đứng dậy rời đi, cả người lâng lâng, anh nhìn thấy vào đồng nghiệp đến cạnh mình, miệng đóng mở dường như đang hỏi mình gì đó, chỉ loáng thoáng nghe thấy mấy chữ Tôn tổng chuyển đi.

Tôn Triết Bình. . . Muốn đi?

Đầu anh một trận đau đớn, cuối cùng không chống đỡ nổi cơn buồn ngủ khổng lồ ập đến, đầu ngã xuống.


23.

Tôn Triết Bình vừa về nhà lại nhận được điện thoại của Trương Giai Lạc.

Đây là lần đầu tiên Trương Giai Lạc chủ động gọi điện thoại cho hắn, hắn tắt xe âm thanh động cơ yên lặng mới bật máy.

Đầu bên kia xì xào vài giọng nói, Tôn Triết Bình hỏi vài tiếng, Trương Giai Lạc không nói chuyện, bên kia mơ hồ truyền tới giọng nói vài người nữ.

- Gọi điện thoại bậy là không tốt đâu!

- Chúng ta không biết nhà của giám đốc Trương, nên để người quen nói thì hơn chứ . . .

- Là thiếu gia nhà giàu hở, đặt ở vị trí đầu tiên nhất định là người rất quan trọng . . . Khoan khoan kết nối máy rồi!

- Xin chào, ngài khỏe chứ.

Tôn Triết Bình không biết vì sao trong điện thoại Trương Giai Lạc lại có tiếng của nữ giới, còi báo động mãnh liệt kêu lên.

- Cô là?

- Cái này . . . Tôi là đồng nghiệp của Trương Giai Lạc, anh ấy hiện đã uống say, chúng tôi không biết nhà anh ấy ở đâu, nên gọi điện thoại hỏi ngài một chút.

- Các cô đang ở đâu?

- Quán bar Dạ.


24.

Tửu lượng Trương Giai Lạc cũng không tính là tệ, không biết tối nay đã uống bao nhiêu mới say thành thế này.

Khi Tôn Triết Bình chạy đến không còn bao nhiêu người tỉnh táo, đa số đều đã bị rượu đánh gục, hắn nâng Trương Giai Lạc ngủ bất tỉnh nhân sự trên ghế salong, nhắc một câu chú ý an toàn với những người còn lại liền rời đi, lưu lại một đám người ồn ào xôn xao đằng sau.

Còn chưa lên xe, Trương Giai Lạc đã bị cấn tỉnh lại, phát hiện mình lơ lửng trên không liền ra sức giãy giụa. Tôn Triết Bình không giữ được anh chỉ có thể đặt anh xuống, người nọ liền đặt mông ngồi dưới đất, cứng đầu không chịu nhúc nhích.

- Làm gì? Lên xe tôi đưa anh về nhà.

- Tôi chờ thiếu gia.

Tôn Triết Bình ngẩn người, cánh tay đang mạnh mẽ kéo anh ngừng lại.

- Tôi ở đây.

- Tôi không biết cậu. – Trương Giai Lạc vỗ vỗ mặt anh, mùi rượu xông tới, - Không phải, tôi biết cậu . . . cậu cậu tên gì.

- Lên xe tôi sẽ cho anh biết.

- Tôi không ngồi xe “hắc”.

- Tôi không phải xe “hắc”.

- Xe cậu màu đen rõ ràng!

Tôn Triết Bình nghẹn không nói được.

Đường đến bãi đỗ xe vắng vẻ không người, Tôn Triết Bình chật vật giao lưu với con ma men Trương Giai Lạc ngồi giữa đường, từ lối đi bộ xa xa dòng xe cộ đột ngột lóe lên, ánh đèn thỉnh thoảng rọi đến đây, không ngừng lưu chuyển trên người hai người.

Trương Giai Lạc muốn bắt lấy ánh sáng, hai tay mở ra nhanh chóng di chuyển. Tôn Triết Bình lấy điện thoại bật sáng, khẽ đặt bên người Trương Giai Lạc, nói với anh:

- Ở đằng kia.

Trương Giai Lạc duỗi tay nắm lấy điện thoại di động, cười hì hì khoe với hắn:

- Tôi bắt được, phải đem cho thiếu gia xem.

- Ừm, nhìn thấy.

Tôn Triết Bình nhận điện thoại di động, Trương Giai Lạc nghịch phá xong lại xòe xòe ngón tay bắt đầu đếm, từ 0 đến 18, sau đó lại lặp lại, mười tám, mười tám, mười tám, sau cùng cúi đầu ngây ngốc nhìn.

- Tôi không ở nhà thiếu gia nữa.

- Tôi chỉ muốn gọi điện thoại cho thiếu gia, nhưng không thể gọi, tôi chỉ muốn nghe giọng nói của cậu một chút, nếu như cậu có thể ăn thật ngon, ngủ đủ, tôi đã rất thỏa mãn.

Vậy anh trước đây vì sao không gọi cho tôi, để tôi có thể nghe thấy giọng nói của anh, biết anh sống thật tốt, tôi cũng rất thỏa mãn.

- Gọi cho hắn đi.

- Hắn sẽ không tha thứ cho tôi. – Trương Giai Lạc lây điện thoại di động ta, số điện thoại trong máy anh đều nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh đầy đủ họ tên, chỉ có người đầu tiên “Thiếu gia” như hạc giữa bầy gà. Ngón tay anh trên màn hình cứng rắn nhấn nhấn nhấn, nhưng lại cố tình không trúng vào biểu tượng màu lá để gọi điện.

- Cậu ấy nhất định không muốn gặp lại tôi đúng không.

Tôn Triết Bình đoạt lấy điện thoại từ tay anh, thay anh nhấn xuống kí hiệu cái điện thoại nhỏ kia, điện thoại của mình trong túi lại bắt đầu vang lên, đinh linh linh, đinh linh linh, có hơi ồn ào.

- Này!

- Đã kết nối, nói chuyện với hắn đi, hắn rất nhớ ngươi.


25-FIN
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook