- Bình luận
- 291
- Số lượt thích
- 2,293
- Fan não tàn của
- Diệp thần Tán ca
Tác giả: 白梦泽
Edit: Neko-chan
Tình trạng: Hoàn
Nhân vật chính: Dụ Văn Châu x Hoàng Thiếu Thiên
Phối hợp diễn: Chiến đội Lam Vũ
---
Sau khi kết thúc mùa giải thứ mười, cái nóng mùa hạ ở Quảng Châu dài dằng dặc, tưởng như không kết thúc.
Đám nhóc ở trại huấn luyện đã nhao nhao rời câu lạc bộ về nhà nghỉ ngơi, đám tuyển thủ vẫn ở lại thêm mấy ngày, trong khi nghỉ hè thảo luận một chút về sắp xếp huấn luyện cùng những khả năng có thể xảy ra ở mùa giải sau. Nhân viên công tác phần lớn cũng đã rời đi, thế là tòa nhà lớn của câu lạc bộ bình thường vẫn rất náo nhiệt, lập tức trở nên trống trải.
Cửa phòng họp bị mở ra, một luồng không khí mát mẻ cùng với giọng nói lọt vào trong phòng qua cánh cửa.
"Tiểu Lư! Nhóc lau sạch sẽ bảng trắng trước!"
"Vâng!"
Thành viên nhỏ tuổi nhất của chiến đội chạy về đầu phòng họp như gió, cầm giẻ lau lên xóa đi những điều mục cùng mũi tên viết đầy trên tấm bảng.
Bọn họ vừa mới mở xong cuộc họp tổng kết lại toàn bộ các trận đấu trong mùa giải vừa qua. Lau bảng kiểu này, giống như lau đi cả mùa giải thứ mười, một tấm bảng trắng tinh, tựa tương lai tươi sáng của một năm sắp tới.
Lý Viễn còn đang nói chuyện với Trịnh Hiên.
"Nếu như lúc ấy tui giữ lại một chút mana. . ."
Hoàng Thiếu Thiên xoay người lại, cong ngón tay búng vào trán Lý Viễn.
"Không nói nữa! Ăn cơm ăn cơm ăn cơm ăn cơm ăn cơm ăn cơm ăn cơm ăn cơm!"
Cậu cười nói.
Khi cậu cười lên, ngay cả cái nắng chói chang đến không thể chói hơn nữa đều phủ thêm một tầng ánh sáng.
"Đúng thế, đừng nói nữa, áp lực như núi a. . ." Trịnh Hiên gãi đầu, "Không bằng nghĩ xem buổi trưa ăn gì đi."
"Em muốn ăn cơm tay cầm!" Lư Hãn Văn chạy vài bước đuổi kịp mọi người, cậu nhóc luôn tràn đầy tinh lực, không hổ là thiếu niên ngày một phát triển, ngôi sao của ngày mai.
"Thời tiết ăn cơm tay cầm? Quá nóng a. . ."
"Không thì ăn xíu mại ta muốn ăn thịt lợn nướng BBQ!" Hoàng Thiếu Thiên lại cười. Cậu vươn tay, cực kì tự nhiên ôm cổ Dụ Văn Châu.
"Cơm vịt quay cũng được, cơm tay cầm cũng được, cơm tam bảo cũng được, cơm lợn quay cũng được, cơm gà quay cũng được, cả hai càng tốt! Ăn mì cũng không tệ. Đội trưởng anh muốn ăn gì? Đi đi chỗ anh thích Trần Ký đi! Nước mắm Trần Ký cũng ngon a tui muốn ăn platter* a. . ."
Cậu nói một đống lớn tên món ăn, giữa trưa đói bụng nghe vào quả thực như là ma âm.
"Tập kích Hoàng Thiếu Thiên!" Từ Cảnh Hi hét to một tiếng xông tới chỗ phó đội của bọn họ. Tuyển thủ kiếm khách ở ngoài game thân thủ như cũ vẫn rất nhanh, lắc mình một cái, cười lớn chạy lên phía trước.
Lư Hãn Văn lập tức hưng phấn đuổi theo, Lý Viễn cũng chạy theo, Trịnh Hiên chạy vài bước tượng trưng rồi chậm lại, các cậu không nóng sao áp lực như núi a, hắn vừa buồn cười vừa nói câu cửa miệng của mình.
Dụ Văn Châu một mình đi ở phía sau, anh bình tĩnh thong dong nhìn thoáng qua cửa sổ, bên ngoài là một mảnh xanh um tươi tốt. Anh cùng Hoàng Thiếu Thiên trải qua một thời gian rất dài ở nơi đây, nếu như vận mệnh không theo con người sở liệu, vậy vẫn cứ thể không thoát được quan hệ với cái tên Lam Vũ này.
Điện thoại của anh vang lên, ở hành lang trống vắng vang xa. Anh đứng ngay cạnh cửa sổ nhìn về phía cổng câu lạc bộ, trông thấy Hoàng Thiếu Thiên đứng đó, xuống một bậc thềm, rồi lại lui một bước.
Ngón tay anh lướt qua màn hình điện thoại, đặt lên tai nghe.
"Đội trưởng hôm nay quá nóng rồi căn cứ theo nhiệt kế cơ thể tui thấy ít nhất phải 38 độ a quá nóng quá nóng thực sự không ra cửa được a!"
"Thẳng lên tầng hai đi." Dụ Văn Châu mỉm cười, nói.
Tầng hai là nhà ăn Lam Vũ. Bởi vì nhân viên đều đi nghỉ rồi, nên dù nói là nhà ăn, nhưng lại đơn giản giống như một cái nhà bếp nhỏ. Một đám người kê hai cái bàn làm một, trời nam đất bắc, nói xàm nói nhảm. Bọn họ còn nói về trận đấu giữa Hưng Hân với Bá Đồ, cũng nói cả trận quyết đấu cuối cùng của Lôi Đình với Vi Thảo, tự nhiên giống như không có khúc mắc, tựa hồ trong đoàn thể nhỏ này chưa bao giờ bị phủ lên nỗi lo lắng thất bại.
"Không biết tui còn cơ hội đánh với lão đội trưởng trên sàn đấu không."
Lư Hãn Văn gắp một miếng xương sườn ướp tiêu vào bát.
"Chắc không có đâu." Trịnh Hiên cắn cắn đũa, "Ngụy đội đoán chừng sau mùa giải tới sẽ lui về sau."
"Hoàng thiếu Hoàng thiếu." Lưu Hãn Văn lại kêu lên.
"Hửm?"
"Chúng ta sẽ gặp ở trên sân đấu sao?"
Hoàng Thiếu Thiên đang vương đũa về phía chiếc cánh gà kho tàu cuối cùng kia hơi ngừng. Cậu nghiêng nghiêng đầu, nhìn Dụ Văn Châu ở đối diện một chút.
"Sẽ không." Cậu nói.
Hai chữ này được nói rõ ràng mà nhanh gọn, đơn giản như một lời hứa hẹn không tầm thường.
"Cánh gà của tui đâu? Đm đm đm đm đm đm đm đm đm đm Từ Cảnh Hi?! Cậu bỏ ngay xuống, tui cảnh cáo cậu, giao nộp cánh thì tui không giết! Móa! PKPKPKPKPKPKPKPKPK" Cậu đột nhiên trừng mắt Từ Cảnh Hi đang chuẩn bị gặm.
"Hoàng thiếu anh có chút tiết tháo được không, anh tìm vú em PK?"
Đoạn nhạc dạo ngắn này, cứ thế trôi đi.
"Cậu hôm nay sao lại trả lời tiểu Lư như vậy?"
Đến chiều tựa hồ Dụ Văn Châu mới nhớ ra mẩu chuyện nhỏ này.
Hoàng Thiếu Thiên đang lục tung tìm quần áo cùng giày chơi bóng, phía dưới tầng tầng lớp lớp quần áo cậu thấy một góc áo màu hồng, vội vàng túm lấy nó, dùng hết sức mới kéo lên được.
"Hả, trả lời gì?" Cậu quay đầu lại nhìn Dụ Văn Châu.
Trước mặt anh, cậu không tính là nói quá nhiều, sự ồn ào kia tựa như một lớp vỏ xã giao, mà mỗi người trên thế gian này đều cần có một góc nhỏ để hoàn toàn thả lỏng.
Dụ Văn Châu mỉm cười.
Anh khẽ đẩy bàn máy tính, xoay ghế đối diện với Hoàng Thiếu Thiên. Bất kể lúc nào anh nhìn qua đều có vẻ lạnh nhạt ôn hòa. Nếu như nói Hoàng Thiếu Thiên là cánh buồm ngang dương của Lam Vũ, thì anh chính là tay lái giúp con tàu lớn này vận chuyển tự nhiên.
"Những chuyện sau này không nói chắc được, cậu nói chắc chắn như vậy, về sau nếu gặp trên sân thi đấu. . ."
"Sẽ không." Hoàng Thiếu Thiên trả lời anh một cách tự nhiên. "Tiểu Lư là được bồi dưỡng thẳng từ trại huấn luyện lên, lại trẻ như vậy, trong vòng ít nhất 5-6 năm, câu lạc bộ sẽ không nghĩ đến việc chuyển nhượng cậu nhóc. Khi đó tui cũng gần như giải nghệ rồi. Làm sao đụng phải được."
"Luôn có vạn nhất." Dụ Văn Châu nhàn nhạt nói.
"Vậy nói lại nha." Hoàng Thiếu Thiên cười trả lời.
"Chẳng lẽ cậu sẽ không chuyển nhượng." Anh đột nhiên hỏi, mà lại không giống như đang hỏi.
Dụ Văn Châu nhìn vào mắt Hoàng Thiếu Thiên. Mà Hoàng Thiếu Thiên cũng nhìn anh.
Cậu đi vài bước về phía anh, ngồi xổm xuống, nắm chặt đôi tay có chút lạnh của anh.
"Tôi sẽ không rời khỏi anh, mà anh cũng sẽ không rời khỏi Lam Vũ."
Hoàng Thiếu Thiên nói.
Lời nay nghe vào đâu có khác tình thoại. Mà hai người phải cộng tác, mỗi tuyển thủ Lam Vũ đều hiểu rõ, cho dù vậy, câu nói này không chỉ là một lời tỏ tình ngọt ngào để ngoài miệng.
Không có Dụ Văn Châu bày mưu nghĩ kế tùy cơ ứng biến, Hoàng Thiếu Thiên Dạ Vũ Thanh Phiền sẽ chỉ là một thanh đao sắc bén chuyên tấn công. Mà Liên Minh, không thiếu kiếm khách như vậy.
Bọn họ cũng chưa từng là chân chính cộng tác sóng vai nhau, nhưng cậu là không gian của anh, là sự linh động của anh, là tấm khiên kiên cường cả gan làm loạn của anh. Chỉ khi đó, cậu mới là kiếm khách theo chủ nghĩa cơ hội khiến người ta nghe tên đã sợ mất mật, thanh kiếm của Damocles.
Anh là giá trị của cậu.
Mà Dụ Văn Châu sẽ không rời đi Lam Vũ, bởi vì chỉ có Lam Vũ mới có thể cực kì quý trọng bậc thầy chiến thuật này, một tuyển thủ chuyên nghiệp nhưng khuyết thiếu APM.
Thế giới thay đổi trong nháy mắt, nhưng nguyện vọng của Hoàng Thiếu Thiên cùng Dụ Văn Châu chỉ là vẫn luôn an định như vậy. Bọn họ sẽ ở cùng một chỗ, ở cùng một chỗ với Lam Vũ. Đó cũng không phải Phật Đà chờ đợi trước hư vô, mà là tương lai hai người đã tinh tế suy nghĩ, phân tích.
Bọn họ hôn chuồn chuồn lướt nước, hôn như vậy vào mỗi ngày mỗi đêm như vậy.
Hai người quen biết từ nhỏ, lại vẫn hận gặp nhau quá muộn.
"Giày của tui đâu?" Cậu lại trở về với công cuộc tìm giày chơi bóng.
"Cậu xem thử dưới gầm giường." Cậu theo lời anh, lấy từ gầm giường ra một đôi giày phủ đầy bụi.
Sau đó hai người xách túi đi tụ tập, một người hứng trí bừng bừng, một người lại hơi thiếu chút thành ý.
Câu lạc bộ nói, muốn các tuyển thủ tăng cường rèn luyện thể chất.
Lư Hãn Văn cùng Từ Cảnh Hi đã đứng sẵn ở cổng chờ bọn họ. Xa xa, tiểu Lư đang vẫy cao tay, đội trưởng, Hoàng thiếu, cậu nhóc gọi. Con hàng Trịnh Hiên kia đâu, Hoàng Thiếu Thiên hét to. Đoán chừng đội viên luôn luôn thiếu nhiệt tình này lại giả chết, quả thực là khắc tinh của cậu, vị đội phó lúc nào cũng mười phần nhiệt tình này lấy điện thoại ra, chuẩn bị bắt đầu skill đoạt mệnh của cậu - liên hoàn call.
Bọn họ quan hệ tốt như vậy, mà bọn họ có lẽ sẽ tách ra, bởi vì chỉ có trong truyện cổ tích thì nhân vật chính cùng đồng bạn mới có thể vĩnh viễn cùng nhau sinh sống hạnh phúc. Nhưng bọn họ giống như những hạt giống nhỏ mang trên mình lớp lông xù trắng tuyết, dù cho bị gió thổi bay đi, cũng sẽ không quên mình đã từng thuộc về cùng một đóa hoa.
Đóa hoa ấy tên là Lam Vũ.
* Platter: Một đĩa là một bữa ăn hoặc khóa học được phục vụ trên đĩa. Trong thuật ngữ nhà hàng, platter thường là món chính được phục vụ trên đĩa với một hoặc nhiều món ăn phụ, chẳng hạn như salad hoặc khoai tây chiên. (Wikipedia)
Edit: Neko-chan
Tình trạng: Hoàn
Nhân vật chính: Dụ Văn Châu x Hoàng Thiếu Thiên
Phối hợp diễn: Chiến đội Lam Vũ
---
Sau khi kết thúc mùa giải thứ mười, cái nóng mùa hạ ở Quảng Châu dài dằng dặc, tưởng như không kết thúc.
Đám nhóc ở trại huấn luyện đã nhao nhao rời câu lạc bộ về nhà nghỉ ngơi, đám tuyển thủ vẫn ở lại thêm mấy ngày, trong khi nghỉ hè thảo luận một chút về sắp xếp huấn luyện cùng những khả năng có thể xảy ra ở mùa giải sau. Nhân viên công tác phần lớn cũng đã rời đi, thế là tòa nhà lớn của câu lạc bộ bình thường vẫn rất náo nhiệt, lập tức trở nên trống trải.
Cửa phòng họp bị mở ra, một luồng không khí mát mẻ cùng với giọng nói lọt vào trong phòng qua cánh cửa.
"Tiểu Lư! Nhóc lau sạch sẽ bảng trắng trước!"
"Vâng!"
Thành viên nhỏ tuổi nhất của chiến đội chạy về đầu phòng họp như gió, cầm giẻ lau lên xóa đi những điều mục cùng mũi tên viết đầy trên tấm bảng.
Bọn họ vừa mới mở xong cuộc họp tổng kết lại toàn bộ các trận đấu trong mùa giải vừa qua. Lau bảng kiểu này, giống như lau đi cả mùa giải thứ mười, một tấm bảng trắng tinh, tựa tương lai tươi sáng của một năm sắp tới.
Lý Viễn còn đang nói chuyện với Trịnh Hiên.
"Nếu như lúc ấy tui giữ lại một chút mana. . ."
Hoàng Thiếu Thiên xoay người lại, cong ngón tay búng vào trán Lý Viễn.
"Không nói nữa! Ăn cơm ăn cơm ăn cơm ăn cơm ăn cơm ăn cơm ăn cơm ăn cơm!"
Cậu cười nói.
Khi cậu cười lên, ngay cả cái nắng chói chang đến không thể chói hơn nữa đều phủ thêm một tầng ánh sáng.
"Đúng thế, đừng nói nữa, áp lực như núi a. . ." Trịnh Hiên gãi đầu, "Không bằng nghĩ xem buổi trưa ăn gì đi."
"Em muốn ăn cơm tay cầm!" Lư Hãn Văn chạy vài bước đuổi kịp mọi người, cậu nhóc luôn tràn đầy tinh lực, không hổ là thiếu niên ngày một phát triển, ngôi sao của ngày mai.
"Thời tiết ăn cơm tay cầm? Quá nóng a. . ."
"Không thì ăn xíu mại ta muốn ăn thịt lợn nướng BBQ!" Hoàng Thiếu Thiên lại cười. Cậu vươn tay, cực kì tự nhiên ôm cổ Dụ Văn Châu.
"Cơm vịt quay cũng được, cơm tay cầm cũng được, cơm tam bảo cũng được, cơm lợn quay cũng được, cơm gà quay cũng được, cả hai càng tốt! Ăn mì cũng không tệ. Đội trưởng anh muốn ăn gì? Đi đi chỗ anh thích Trần Ký đi! Nước mắm Trần Ký cũng ngon a tui muốn ăn platter* a. . ."
Cậu nói một đống lớn tên món ăn, giữa trưa đói bụng nghe vào quả thực như là ma âm.
"Tập kích Hoàng Thiếu Thiên!" Từ Cảnh Hi hét to một tiếng xông tới chỗ phó đội của bọn họ. Tuyển thủ kiếm khách ở ngoài game thân thủ như cũ vẫn rất nhanh, lắc mình một cái, cười lớn chạy lên phía trước.
Lư Hãn Văn lập tức hưng phấn đuổi theo, Lý Viễn cũng chạy theo, Trịnh Hiên chạy vài bước tượng trưng rồi chậm lại, các cậu không nóng sao áp lực như núi a, hắn vừa buồn cười vừa nói câu cửa miệng của mình.
Dụ Văn Châu một mình đi ở phía sau, anh bình tĩnh thong dong nhìn thoáng qua cửa sổ, bên ngoài là một mảnh xanh um tươi tốt. Anh cùng Hoàng Thiếu Thiên trải qua một thời gian rất dài ở nơi đây, nếu như vận mệnh không theo con người sở liệu, vậy vẫn cứ thể không thoát được quan hệ với cái tên Lam Vũ này.
Điện thoại của anh vang lên, ở hành lang trống vắng vang xa. Anh đứng ngay cạnh cửa sổ nhìn về phía cổng câu lạc bộ, trông thấy Hoàng Thiếu Thiên đứng đó, xuống một bậc thềm, rồi lại lui một bước.
Ngón tay anh lướt qua màn hình điện thoại, đặt lên tai nghe.
"Đội trưởng hôm nay quá nóng rồi căn cứ theo nhiệt kế cơ thể tui thấy ít nhất phải 38 độ a quá nóng quá nóng thực sự không ra cửa được a!"
"Thẳng lên tầng hai đi." Dụ Văn Châu mỉm cười, nói.
Tầng hai là nhà ăn Lam Vũ. Bởi vì nhân viên đều đi nghỉ rồi, nên dù nói là nhà ăn, nhưng lại đơn giản giống như một cái nhà bếp nhỏ. Một đám người kê hai cái bàn làm một, trời nam đất bắc, nói xàm nói nhảm. Bọn họ còn nói về trận đấu giữa Hưng Hân với Bá Đồ, cũng nói cả trận quyết đấu cuối cùng của Lôi Đình với Vi Thảo, tự nhiên giống như không có khúc mắc, tựa hồ trong đoàn thể nhỏ này chưa bao giờ bị phủ lên nỗi lo lắng thất bại.
"Không biết tui còn cơ hội đánh với lão đội trưởng trên sàn đấu không."
Lư Hãn Văn gắp một miếng xương sườn ướp tiêu vào bát.
"Chắc không có đâu." Trịnh Hiên cắn cắn đũa, "Ngụy đội đoán chừng sau mùa giải tới sẽ lui về sau."
"Hoàng thiếu Hoàng thiếu." Lưu Hãn Văn lại kêu lên.
"Hửm?"
"Chúng ta sẽ gặp ở trên sân đấu sao?"
Hoàng Thiếu Thiên đang vương đũa về phía chiếc cánh gà kho tàu cuối cùng kia hơi ngừng. Cậu nghiêng nghiêng đầu, nhìn Dụ Văn Châu ở đối diện một chút.
"Sẽ không." Cậu nói.
Hai chữ này được nói rõ ràng mà nhanh gọn, đơn giản như một lời hứa hẹn không tầm thường.
"Cánh gà của tui đâu? Đm đm đm đm đm đm đm đm đm đm Từ Cảnh Hi?! Cậu bỏ ngay xuống, tui cảnh cáo cậu, giao nộp cánh thì tui không giết! Móa! PKPKPKPKPKPKPKPKPK" Cậu đột nhiên trừng mắt Từ Cảnh Hi đang chuẩn bị gặm.
"Hoàng thiếu anh có chút tiết tháo được không, anh tìm vú em PK?"
Đoạn nhạc dạo ngắn này, cứ thế trôi đi.
"Cậu hôm nay sao lại trả lời tiểu Lư như vậy?"
Đến chiều tựa hồ Dụ Văn Châu mới nhớ ra mẩu chuyện nhỏ này.
Hoàng Thiếu Thiên đang lục tung tìm quần áo cùng giày chơi bóng, phía dưới tầng tầng lớp lớp quần áo cậu thấy một góc áo màu hồng, vội vàng túm lấy nó, dùng hết sức mới kéo lên được.
"Hả, trả lời gì?" Cậu quay đầu lại nhìn Dụ Văn Châu.
Trước mặt anh, cậu không tính là nói quá nhiều, sự ồn ào kia tựa như một lớp vỏ xã giao, mà mỗi người trên thế gian này đều cần có một góc nhỏ để hoàn toàn thả lỏng.
Dụ Văn Châu mỉm cười.
Anh khẽ đẩy bàn máy tính, xoay ghế đối diện với Hoàng Thiếu Thiên. Bất kể lúc nào anh nhìn qua đều có vẻ lạnh nhạt ôn hòa. Nếu như nói Hoàng Thiếu Thiên là cánh buồm ngang dương của Lam Vũ, thì anh chính là tay lái giúp con tàu lớn này vận chuyển tự nhiên.
"Những chuyện sau này không nói chắc được, cậu nói chắc chắn như vậy, về sau nếu gặp trên sân thi đấu. . ."
"Sẽ không." Hoàng Thiếu Thiên trả lời anh một cách tự nhiên. "Tiểu Lư là được bồi dưỡng thẳng từ trại huấn luyện lên, lại trẻ như vậy, trong vòng ít nhất 5-6 năm, câu lạc bộ sẽ không nghĩ đến việc chuyển nhượng cậu nhóc. Khi đó tui cũng gần như giải nghệ rồi. Làm sao đụng phải được."
"Luôn có vạn nhất." Dụ Văn Châu nhàn nhạt nói.
"Vậy nói lại nha." Hoàng Thiếu Thiên cười trả lời.
"Chẳng lẽ cậu sẽ không chuyển nhượng." Anh đột nhiên hỏi, mà lại không giống như đang hỏi.
Dụ Văn Châu nhìn vào mắt Hoàng Thiếu Thiên. Mà Hoàng Thiếu Thiên cũng nhìn anh.
Cậu đi vài bước về phía anh, ngồi xổm xuống, nắm chặt đôi tay có chút lạnh của anh.
"Tôi sẽ không rời khỏi anh, mà anh cũng sẽ không rời khỏi Lam Vũ."
Hoàng Thiếu Thiên nói.
Lời nay nghe vào đâu có khác tình thoại. Mà hai người phải cộng tác, mỗi tuyển thủ Lam Vũ đều hiểu rõ, cho dù vậy, câu nói này không chỉ là một lời tỏ tình ngọt ngào để ngoài miệng.
Không có Dụ Văn Châu bày mưu nghĩ kế tùy cơ ứng biến, Hoàng Thiếu Thiên Dạ Vũ Thanh Phiền sẽ chỉ là một thanh đao sắc bén chuyên tấn công. Mà Liên Minh, không thiếu kiếm khách như vậy.
Bọn họ cũng chưa từng là chân chính cộng tác sóng vai nhau, nhưng cậu là không gian của anh, là sự linh động của anh, là tấm khiên kiên cường cả gan làm loạn của anh. Chỉ khi đó, cậu mới là kiếm khách theo chủ nghĩa cơ hội khiến người ta nghe tên đã sợ mất mật, thanh kiếm của Damocles.
Anh là giá trị của cậu.
Mà Dụ Văn Châu sẽ không rời đi Lam Vũ, bởi vì chỉ có Lam Vũ mới có thể cực kì quý trọng bậc thầy chiến thuật này, một tuyển thủ chuyên nghiệp nhưng khuyết thiếu APM.
Thế giới thay đổi trong nháy mắt, nhưng nguyện vọng của Hoàng Thiếu Thiên cùng Dụ Văn Châu chỉ là vẫn luôn an định như vậy. Bọn họ sẽ ở cùng một chỗ, ở cùng một chỗ với Lam Vũ. Đó cũng không phải Phật Đà chờ đợi trước hư vô, mà là tương lai hai người đã tinh tế suy nghĩ, phân tích.
Bọn họ hôn chuồn chuồn lướt nước, hôn như vậy vào mỗi ngày mỗi đêm như vậy.
Hai người quen biết từ nhỏ, lại vẫn hận gặp nhau quá muộn.
"Giày của tui đâu?" Cậu lại trở về với công cuộc tìm giày chơi bóng.
"Cậu xem thử dưới gầm giường." Cậu theo lời anh, lấy từ gầm giường ra một đôi giày phủ đầy bụi.
Sau đó hai người xách túi đi tụ tập, một người hứng trí bừng bừng, một người lại hơi thiếu chút thành ý.
Câu lạc bộ nói, muốn các tuyển thủ tăng cường rèn luyện thể chất.
Lư Hãn Văn cùng Từ Cảnh Hi đã đứng sẵn ở cổng chờ bọn họ. Xa xa, tiểu Lư đang vẫy cao tay, đội trưởng, Hoàng thiếu, cậu nhóc gọi. Con hàng Trịnh Hiên kia đâu, Hoàng Thiếu Thiên hét to. Đoán chừng đội viên luôn luôn thiếu nhiệt tình này lại giả chết, quả thực là khắc tinh của cậu, vị đội phó lúc nào cũng mười phần nhiệt tình này lấy điện thoại ra, chuẩn bị bắt đầu skill đoạt mệnh của cậu - liên hoàn call.
Bọn họ quan hệ tốt như vậy, mà bọn họ có lẽ sẽ tách ra, bởi vì chỉ có trong truyện cổ tích thì nhân vật chính cùng đồng bạn mới có thể vĩnh viễn cùng nhau sinh sống hạnh phúc. Nhưng bọn họ giống như những hạt giống nhỏ mang trên mình lớp lông xù trắng tuyết, dù cho bị gió thổi bay đi, cũng sẽ không quên mình đã từng thuộc về cùng một đóa hoa.
Đóa hoa ấy tên là Lam Vũ.
* Platter: Một đĩa là một bữa ăn hoặc khóa học được phục vụ trên đĩa. Trong thuật ngữ nhà hàng, platter thường là món chính được phục vụ trên đĩa với một hoặc nhiều món ăn phụ, chẳng hạn như salad hoặc khoai tây chiên. (Wikipedia)