Hoàn [Mừng SN Dụ Văn Châu 2019] [Dụ Hoàng] Bồ Công Anh

Neko-chan

Thập Niên Chi Dương, Nhất Diệp Tri Thu
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
291
Số lượt thích
2,293
Fan não tàn của
Diệp thần Tán ca
#1
Tác giả: 白梦泽

Edit: Neko-chan

Tình trạng: Hoàn

Nhân vật chính: Dụ Văn Châu x Hoàng Thiếu Thiên

Phối hợp diễn: Chiến đội Lam Vũ

---

Sau khi kết thúc mùa giải thứ mười, cái nóng mùa hạ ở Quảng Châu dài dằng dặc, tưởng như không kết thúc.

Đám nhóc ở trại huấn luyện đã nhao nhao rời câu lạc bộ về nhà nghỉ ngơi, đám tuyển thủ vẫn ở lại thêm mấy ngày, trong khi nghỉ hè thảo luận một chút về sắp xếp huấn luyện cùng những khả năng có thể xảy ra ở mùa giải sau. Nhân viên công tác phần lớn cũng đã rời đi, thế là tòa nhà lớn của câu lạc bộ bình thường vẫn rất náo nhiệt, lập tức trở nên trống trải.

Cửa phòng họp bị mở ra, một luồng không khí mát mẻ cùng với giọng nói lọt vào trong phòng qua cánh cửa.

"Tiểu Lư! Nhóc lau sạch sẽ bảng trắng trước!"

"Vâng!"

Thành viên nhỏ tuổi nhất của chiến đội chạy về đầu phòng họp như gió, cầm giẻ lau lên xóa đi những điều mục cùng mũi tên viết đầy trên tấm bảng.

Bọn họ vừa mới mở xong cuộc họp tổng kết lại toàn bộ các trận đấu trong mùa giải vừa qua. Lau bảng kiểu này, giống như lau đi cả mùa giải thứ mười, một tấm bảng trắng tinh, tựa tương lai tươi sáng của một năm sắp tới.

Lý Viễn còn đang nói chuyện với Trịnh Hiên.

"Nếu như lúc ấy tui giữ lại một chút mana. . ."

Hoàng Thiếu Thiên xoay người lại, cong ngón tay búng vào trán Lý Viễn.

"Không nói nữa! Ăn cơm ăn cơm ăn cơm ăn cơm ăn cơm ăn cơm ăn cơm ăn cơm!"

Cậu cười nói.

Khi cậu cười lên, ngay cả cái nắng chói chang đến không thể chói hơn nữa đều phủ thêm một tầng ánh sáng.

"Đúng thế, đừng nói nữa, áp lực như núi a. . ." Trịnh Hiên gãi đầu, "Không bằng nghĩ xem buổi trưa ăn gì đi."

"Em muốn ăn cơm tay cầm!" Lư Hãn Văn chạy vài bước đuổi kịp mọi người, cậu nhóc luôn tràn đầy tinh lực, không hổ là thiếu niên ngày một phát triển, ngôi sao của ngày mai.

"Thời tiết ăn cơm tay cầm? Quá nóng a. . ."

"Không thì ăn xíu mại ta muốn ăn thịt lợn nướng BBQ!" Hoàng Thiếu Thiên lại cười. Cậu vươn tay, cực kì tự nhiên ôm cổ Dụ Văn Châu.

"Cơm vịt quay cũng được, cơm tay cầm cũng được, cơm tam bảo cũng được, cơm lợn quay cũng được, cơm gà quay cũng được, cả hai càng tốt! Ăn mì cũng không tệ. Đội trưởng anh muốn ăn gì? Đi đi chỗ anh thích Trần Ký đi! Nước mắm Trần Ký cũng ngon a tui muốn ăn platter* a. . ."

Cậu nói một đống lớn tên món ăn, giữa trưa đói bụng nghe vào quả thực như là ma âm.

"Tập kích Hoàng Thiếu Thiên!" Từ Cảnh Hi hét to một tiếng xông tới chỗ phó đội của bọn họ. Tuyển thủ kiếm khách ở ngoài game thân thủ như cũ vẫn rất nhanh, lắc mình một cái, cười lớn chạy lên phía trước.

Lư Hãn Văn lập tức hưng phấn đuổi theo, Lý Viễn cũng chạy theo, Trịnh Hiên chạy vài bước tượng trưng rồi chậm lại, các cậu không nóng sao áp lực như núi a, hắn vừa buồn cười vừa nói câu cửa miệng của mình.

Dụ Văn Châu một mình đi ở phía sau, anh bình tĩnh thong dong nhìn thoáng qua cửa sổ, bên ngoài là một mảnh xanh um tươi tốt. Anh cùng Hoàng Thiếu Thiên trải qua một thời gian rất dài ở nơi đây, nếu như vận mệnh không theo con người sở liệu, vậy vẫn cứ thể không thoát được quan hệ với cái tên Lam Vũ này.

Điện thoại của anh vang lên, ở hành lang trống vắng vang xa. Anh đứng ngay cạnh cửa sổ nhìn về phía cổng câu lạc bộ, trông thấy Hoàng Thiếu Thiên đứng đó, xuống một bậc thềm, rồi lại lui một bước.

Ngón tay anh lướt qua màn hình điện thoại, đặt lên tai nghe.

"Đội trưởng hôm nay quá nóng rồi căn cứ theo nhiệt kế cơ thể tui thấy ít nhất phải 38 độ a quá nóng quá nóng thực sự không ra cửa được a!"

"Thẳng lên tầng hai đi." Dụ Văn Châu mỉm cười, nói.

Tầng hai là nhà ăn Lam Vũ. Bởi vì nhân viên đều đi nghỉ rồi, nên dù nói là nhà ăn, nhưng lại đơn giản giống như một cái nhà bếp nhỏ. Một đám người kê hai cái bàn làm một, trời nam đất bắc, nói xàm nói nhảm. Bọn họ còn nói về trận đấu giữa Hưng Hân với Bá Đồ, cũng nói cả trận quyết đấu cuối cùng của Lôi Đình với Vi Thảo, tự nhiên giống như không có khúc mắc, tựa hồ trong đoàn thể nhỏ này chưa bao giờ bị phủ lên nỗi lo lắng thất bại.

"Không biết tui còn cơ hội đánh với lão đội trưởng trên sàn đấu không."

Lư Hãn Văn gắp một miếng xương sườn ướp tiêu vào bát.

"Chắc không có đâu." Trịnh Hiên cắn cắn đũa, "Ngụy đội đoán chừng sau mùa giải tới sẽ lui về sau."

"Hoàng thiếu Hoàng thiếu." Lưu Hãn Văn lại kêu lên.

"Hửm?"

"Chúng ta sẽ gặp ở trên sân đấu sao?"

Hoàng Thiếu Thiên đang vương đũa về phía chiếc cánh gà kho tàu cuối cùng kia hơi ngừng. Cậu nghiêng nghiêng đầu, nhìn Dụ Văn Châu ở đối diện một chút.

"Sẽ không." Cậu nói.

Hai chữ này được nói rõ ràng mà nhanh gọn, đơn giản như một lời hứa hẹn không tầm thường.

"Cánh gà của tui đâu? Đm đm đm đm đm đm đm đm đm đm Từ Cảnh Hi?! Cậu bỏ ngay xuống, tui cảnh cáo cậu, giao nộp cánh thì tui không giết! Móa! PKPKPKPKPKPKPKPKPK" Cậu đột nhiên trừng mắt Từ Cảnh Hi đang chuẩn bị gặm.

"Hoàng thiếu anh có chút tiết tháo được không, anh tìm vú em PK?"

Đoạn nhạc dạo ngắn này, cứ thế trôi đi.

"Cậu hôm nay sao lại trả lời tiểu Lư như vậy?"

Đến chiều tựa hồ Dụ Văn Châu mới nhớ ra mẩu chuyện nhỏ này.

Hoàng Thiếu Thiên đang lục tung tìm quần áo cùng giày chơi bóng, phía dưới tầng tầng lớp lớp quần áo cậu thấy một góc áo màu hồng, vội vàng túm lấy nó, dùng hết sức mới kéo lên được.

"Hả, trả lời gì?" Cậu quay đầu lại nhìn Dụ Văn Châu.

Trước mặt anh, cậu không tính là nói quá nhiều, sự ồn ào kia tựa như một lớp vỏ xã giao, mà mỗi người trên thế gian này đều cần có một góc nhỏ để hoàn toàn thả lỏng.

Dụ Văn Châu mỉm cười.

Anh khẽ đẩy bàn máy tính, xoay ghế đối diện với Hoàng Thiếu Thiên. Bất kể lúc nào anh nhìn qua đều có vẻ lạnh nhạt ôn hòa. Nếu như nói Hoàng Thiếu Thiên là cánh buồm ngang dương của Lam Vũ, thì anh chính là tay lái giúp con tàu lớn này vận chuyển tự nhiên.

"Những chuyện sau này không nói chắc được, cậu nói chắc chắn như vậy, về sau nếu gặp trên sân thi đấu. . ."

"Sẽ không." Hoàng Thiếu Thiên trả lời anh một cách tự nhiên. "Tiểu Lư là được bồi dưỡng thẳng từ trại huấn luyện lên, lại trẻ như vậy, trong vòng ít nhất 5-6 năm, câu lạc bộ sẽ không nghĩ đến việc chuyển nhượng cậu nhóc. Khi đó tui cũng gần như giải nghệ rồi. Làm sao đụng phải được."

"Luôn có vạn nhất." Dụ Văn Châu nhàn nhạt nói.

"Vậy nói lại nha." Hoàng Thiếu Thiên cười trả lời.

"Chẳng lẽ cậu sẽ không chuyển nhượng." Anh đột nhiên hỏi, mà lại không giống như đang hỏi.

Dụ Văn Châu nhìn vào mắt Hoàng Thiếu Thiên. Mà Hoàng Thiếu Thiên cũng nhìn anh.

Cậu đi vài bước về phía anh, ngồi xổm xuống, nắm chặt đôi tay có chút lạnh của anh.

"Tôi sẽ không rời khỏi anh, mà anh cũng sẽ không rời khỏi Lam Vũ."

Hoàng Thiếu Thiên nói.

Lời nay nghe vào đâu có khác tình thoại. Mà hai người phải cộng tác, mỗi tuyển thủ Lam Vũ đều hiểu rõ, cho dù vậy, câu nói này không chỉ là một lời tỏ tình ngọt ngào để ngoài miệng.

Không có Dụ Văn Châu bày mưu nghĩ kế tùy cơ ứng biến, Hoàng Thiếu Thiên Dạ Vũ Thanh Phiền sẽ chỉ là một thanh đao sắc bén chuyên tấn công. Mà Liên Minh, không thiếu kiếm khách như vậy.

Bọn họ cũng chưa từng là chân chính cộng tác sóng vai nhau, nhưng cậu là không gian của anh, là sự linh động của anh, là tấm khiên kiên cường cả gan làm loạn của anh. Chỉ khi đó, cậu mới là kiếm khách theo chủ nghĩa cơ hội khiến người ta nghe tên đã sợ mất mật, thanh kiếm của Damocles.

Anh là giá trị của cậu.

Mà Dụ Văn Châu sẽ không rời đi Lam Vũ, bởi vì chỉ có Lam Vũ mới có thể cực kì quý trọng bậc thầy chiến thuật này, một tuyển thủ chuyên nghiệp nhưng khuyết thiếu APM.

Thế giới thay đổi trong nháy mắt, nhưng nguyện vọng của Hoàng Thiếu Thiên cùng Dụ Văn Châu chỉ là vẫn luôn an định như vậy. Bọn họ sẽ ở cùng một chỗ, ở cùng một chỗ với Lam Vũ. Đó cũng không phải Phật Đà chờ đợi trước hư vô, mà là tương lai hai người đã tinh tế suy nghĩ, phân tích.

Bọn họ hôn chuồn chuồn lướt nước, hôn như vậy vào mỗi ngày mỗi đêm như vậy.

Hai người quen biết từ nhỏ, lại vẫn hận gặp nhau quá muộn.

"Giày của tui đâu?" Cậu lại trở về với công cuộc tìm giày chơi bóng.

"Cậu xem thử dưới gầm giường." Cậu theo lời anh, lấy từ gầm giường ra một đôi giày phủ đầy bụi.

Sau đó hai người xách túi đi tụ tập, một người hứng trí bừng bừng, một người lại hơi thiếu chút thành ý.

Câu lạc bộ nói, muốn các tuyển thủ tăng cường rèn luyện thể chất.

Lư Hãn Văn cùng Từ Cảnh Hi đã đứng sẵn ở cổng chờ bọn họ. Xa xa, tiểu Lư đang vẫy cao tay, đội trưởng, Hoàng thiếu, cậu nhóc gọi. Con hàng Trịnh Hiên kia đâu, Hoàng Thiếu Thiên hét to. Đoán chừng đội viên luôn luôn thiếu nhiệt tình này lại giả chết, quả thực là khắc tinh của cậu, vị đội phó lúc nào cũng mười phần nhiệt tình này lấy điện thoại ra, chuẩn bị bắt đầu skill đoạt mệnh của cậu - liên hoàn call.

Bọn họ quan hệ tốt như vậy, mà bọn họ có lẽ sẽ tách ra, bởi vì chỉ có trong truyện cổ tích thì nhân vật chính cùng đồng bạn mới có thể vĩnh viễn cùng nhau sinh sống hạnh phúc. Nhưng bọn họ giống như những hạt giống nhỏ mang trên mình lớp lông xù trắng tuyết, dù cho bị gió thổi bay đi, cũng sẽ không quên mình đã từng thuộc về cùng một đóa hoa.

Đóa hoa ấy tên là Lam Vũ.


* Platter: Một đĩa là một bữa ăn hoặc khóa học được phục vụ trên đĩa. Trong thuật ngữ nhà hàng, platter thường là món chính được phục vụ trên đĩa với một hoặc nhiều món ăn phụ, chẳng hạn như salad hoặc khoai tây chiên. (Wikipedia)
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,024
Số lượt thích
3,987
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#2
Nụ cười Hoàng Thiếu chói hơn cả nắng, chói thẳng vào lòng Dụ đội (và tui) nha~

*xách quần chạy theo hóng hớt* Đâu? Đâu? Ai muốn tập kích xử Hoàng Thiếu? Trò vui vậy sao không ai không hú sớm??! Ahuhuhu, Lam Vũ vui quá, đi ăn cơm trưa thôi mà cũng có án mạng được. Hoàng thiếu tui cho anh hai cái chân gà luôn, cầu thu lưu tui vào Lam Vũ!!

Châu Kiệt Luân từng nói “Cho anh thời gian một bài hát”. Chủ nhà xin phép cho tui thời gian một bài hát để tui... thở cái đã rồi deep tiếp, chứ tui thấy oxy lên não tui không đủ dùng rồi, đọc tới khúc cuối cảm động quá tay run mém ném điện thoại luôn. *hít một hơi thật sâu* *mode não tàn* A A A A A A A A A, LAM VŨ LAM VŨ LAM VŨ TUI YÊU MỌI NGƯỜI YÊU MỌI NGƯỜI RẤT YÊU MỌI NGƯỜI, YÊU ĐẾN LỆ RƠI ĐẦY MẶT, YÊU ĐẾN ĐỊA LÃO THIÊN HOANG, YÊU ĐẾN HOA CÚC CŨNG ÚA TÀN, YÊU ĐẾN THỜI GIAN MỘT BÀI HÁT, HAI BÀI HÁT, BA BÀI HÁT... ĐẾN KHI ĐĨA CD TRẦY LUÔN CŨNG VẪN YÊU!

E hèm...

Người Lam Vũ đi khắp thế gian vẫn quay đầu tưởng niệm, phương hướng đó có một nơi gọi là cố hương.

Ở Lam Vũ rất tốt, tốt đến độ khiến người không thốt nên lời, chính là sự cảm động chưa kịp lan tràn đã bị các anh chọc cười náo loạn điên điên khùng khùng, còn chưa kịp thương cảm thì đã tự mình không kiềm được cũng bật cười theo luôn. Ha, nhìn tới Lam Vũ, thời tiết nóng bức, mặt trời chiếu thẳng, bảng đen, phấn trắng, mọi người cùng nhau giành đồ ăn, cãi nhau, tám chuyện trên trời dưới đất, đùa giỡn, chạy bộ rèn luyện trên sân... Những hình ảnh này muốn không nghĩ tới trường học cũng khó nhỉ. Cũng là những hình ảnh đại diện cho một thời thanh xuân tuổi trẻ. Đó là những năm tháng khổ tận cam lai, những ước mơ ban sơ nhất chúng ta cùng nỗ lực, những giọt mồ hôi từng đổ xuống trước gian nan vất vả, ấy vậy mà những bước chân nhiệt huyết thanh xuân của các thiếu niên chưa từng một lần chùn xuống, vẫn vang lên đều đặn chạy tới tương lai trước mắt. Bọn họ từng đứng trên đỉnh phong cao nhất của Vinh Quang đời người, cũng từng cay đắng khóc cho nhân sinh thất bại không như nguyện. Ai quy định là không thể, người Lam Vũ dám khóc dám cười, tự do tự tại, vấp ngã liền đỡ nhau dậy đứng lên tiếp tục vụt chạy về phía trước. Chưa từng có chướng ngại gì có thể cản bước họ, bởi chúng đều sẽ bị đạp bẹp mà qua! Thời gian, thật sự là thứ tuổi trẻ dùng không bao giờ hết. Hy vọng, cũng thật sự là thứ Lam Vũ chảy không bao giờ cạn.

Đồng phục Lam Vũ cũng rất đẹp, trong mắt chúng ta đó là màu sắc đẹp nhất thân thương nhất thế giới này. Sắc trắng tinh khôi xen lẫn sắc xanh dịu mát, những chiến đội khác cứ cười nhạo bảo giống đồng phục học sinh, nhưng như thế thì đã sao? Chẳng phải đều nói thời học sinh là thời gian đẹp nhất đời người, chẳng phải nắng mùa hạ cũng là cái nắng rực rỡ nhất trong tim? Có ai đi học mà không mong nghỉ hè chứ, bởi vì ở mùa hè chính là niềm vui bất tận!

Ở Lam Vũ mãi mãi là mùa hè.

Mùa hè đó không có ai nói dối, không có ai già đi, càng không có ai rời bước, tất cả chúng ta đều là những thiếu niên ngây ngô cất giữ một lời hứa vĩ đại nhất trong lòng. Nếu nói hẹn ước là một loại lãng mạn, vậy chiến đội Lam Vũ là chiến đội lãng mạn nhất trên đời này! Một lời hứa nặng bao nhiêu? Một lời hứa của niên thiếu vô tri lại nặng được bao nhiêu? Chẳng ai nói ra miệng, nhưng mọi người chúng ta vẫn ở bên nhau, hơn trăm hàng ngàn ngày đêm khổ luyện chưa từng ngơi nghỉ, bể đầu chảy máu ngậm đắng nuốt cay, chỉ để có một ngày Lam Vũ có thể phát sáng rực rỡ trên một vũ đài thuộc về riêng mình.

Không cầu đồng sinh cộng tử thật cao cả, chỉ cầu kề vai chiến đấu đỗi bình phàm.

Vì có thể cùng mọi người, chúng ta tình nguyện hy sinh tương lai của bản thân chỉ để bất chấp tất cả lao vào màn sương mơ hồ phía trước. Không phải là không sợ, trước giờ đáng sợ nhất là những điều mơ hồ bất định cơ mà! Nhưng chỉ vì tôi nhìn thấy trong mắt mọi người một thứ ánh sáng thật giống với thứ ánh sáng trong mắt tôi. Ánh sáng của ước mơ. Chưa từng có một lời hứa được thốt thành lời, cũng bởi nó chưa từng cần phải thốt thành lời. Đối với chúng ta, lời hứa vô giá đó ẩn trong ánh mắt, cất tận đáy lòng. Và được đồng hành thực hiện nó với mọi người, chính là Vinh Quang của tôi.

Niên hoa chính hảo, liệt nhật đương không. Đó là ánh nắng chói lọi nhất mùa hè, vào một ngày đẹp trời nhất, xuyên qua bầu trời xanh vạn lý không mây, chiếu đến nụ cười chân thành của những thiếu niên. Trên đời này không còn phong cảnh nào đẹp hơn thế nữa hết, đến thời gian nhìn thấy cũng phải cam bái hạ phong!

Áo ai xanh cho lòng ai vương vấn, mộng đêm hè là giấc mộng chưa thành.

Dù thật muốn lắm, nhưng ai nói Lam Vũ chỉ mãi có niềm vui và tiếng cười, Lam Vũ của chúng ta cũng có những giấc mộng mùa hè chưa trọn vẹn, khiến người ta thổn thức khôn nguôi. Nhưng trong lòng mọi người mang theo một giấc mơ kiên định nhất, những chiến binh Lam Vũ vẫn sẽ can đảm tiến tới phía trước, vừa lau nước mắt vừa trêu chọc lẫn nhau, quàng vai bá cổ vừa bước vừa cười. Chính nụ cười dũng cảm đó của những chàng trai Lam Vũ là thứ sức mạnh to lớn nhất của họ, cũng là tình yêu to lớn nhất của tôi. Dù là thất bại, nhưng nụ cười của họ chưa bao giờ là nhuộm sắc màu tuyệt vọng. Bọn họ tin tưởng, tin vào bản thân, tin vào đồng đội, tin vào một ngày Lam Vũ sẽ đăng quang. Ở Lam Vũ chúng ta chưa bao giờ tồn tại cái gọi là vô vọng! Truy mộng nhân, chúng ta đều là truy mộng nhân vĩ đại nhất thế giới này!!

Nói cũng thú vị, như trong fic này tui chỉ thấy nắng mùa hè Lam Vũ, nhưng thật ra Lam Vũ trong lòng tui vừa như nắng, lại cũng như mưa. Thật ra không kỳ lạ gì, dù mọi người là ánh mặt trời sáng nhất, nhưng nhìn lại tên của chúng ta vẫn là mưa chính hiệu đó nha.

"Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào, dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa thì bạn vẫn muốn được đắm mình trong cơn mưa ấy lần nữa." (trích Cửu Bả Đao)

Nên là, Lam Vũ của tôi ơi, thanh xuân của tôi ơi, tôi nguyện vì mọi người mắc mưa một lần một lần lại một lần, bởi ở dưới cơn mưa đó là chúng ta trong dáng vẻ tốt đẹp nhất, ở bên nhau, qua phong vũ, ngập tiếng cười. Trên đời này tuyệt đối không có một chiến đội nào tự do bằng Lam Vũ! Chúng ta muốn sải cánh bay tới phương trời xa xăm nhất, muốn ngắm nhìn hết tận phong cảnh thế gian, muốn trải qua núi cao biển lớn, muốn cả sơn hà phải khuất phục dưới chân mình. Ngang ngược tự do, khiến tôi hận ngay lúc này không thể chạy ra đường ba vòng hét lên thật to cho cả thế giới biết Lam Vũ tôi yêu tốt đến thế nào!

“Không màng thật giả, chẳng hề do dự, chẳng sợ thế giới cười chê.
Tôi từng đem thanh xuân giao cho các cậu ấy.
Những ngón tay gảy nên mùa hạ rực rỡ.
Rung động trong tim đều tuỳ gió mà bay đi.”
(Trích Nổi gió rồi - Tiêu Ức Tình)

Quảng Châu bốn mùa như xuân, Lam Vũ mười năm mưa hạ, dẫm lên ánh trăng bước tận bình minh, một đường Vinh Quang, sơ tâm không đổi. Mãi mãi không có một Lam Vũ thứ hai như thế!

Nói tới Lam Vũ, lại không thể không nói tới Dụ Hoàng, hai chàng trai tài năng đã đồng hành cùng Lam Vũ đến ngày hôm nay. (nếu không tui sẽ bị chủ nhà đuổi đánh cmt không dính tẹo nào tới CP mất >.<)

Có một đoá hoa mang tên Dụ Hoàng, có một tình yêu mang tên Lam Vũ.

Thật ra cũng nói đơn giản thôi, bởi trong lòng tui, Lam Vũ còn, Dụ Hoàng còn. Ngược lại, Dụ Hoàng còn, vậy Lam Vũ nhất định còn. Lời tỏ tình trịch thượng nhất trong lịch sử “Không rời không bỏ, đừng mất đừng quên” (trích Hồng Lâu Mộng), chính phó của tui một vạn năm trước đã làm được! Dễ dàng! Có đánh chết cũng không đuổi hai anh được, thậm chí ai dám mở miệng đuổi thì chờ Băng Vũ đến hốt đi!

Dụ đội anh lừa ai chứ, câu nói rời đi đó đến tui đọc còn không tin, anh nghĩ Hoàng Thiếu với ánh mắt sắc bén như lợi kiếm đó sẽ tin sao. Anh bất an điều gì, người ta đã sớm nhìn thấu rồi, nên là tui thề với trời nụ hôn đó là nụ hôn cảm động lòng người nhất tui từng thấy, đứng cách một cái màn hình cũng thấy được sự ôn nhu lan tràn vạn dặm, đâm thẳng vào tim (và mắt) luôn~ Muốn an ủi~ Muốn ôm ôm~ (Muốn mù luôn~)

“Một người độc hành, sẽ đi được rất nhanh. Nhưng hai người cùng đi, sẽ đi rất xa.” (Trích Hạ hữu kiều mộc Nhã vọng thiên đường)

Thời điểm thanh xuân mỹ lệ nhất, ta đúng lúc gặp được đúng người. Vừa khéo, chúng ta cùng một phương hướng tiến về phía trước. Hãy để đôi ta cùng chung bước, sử Kiếm hạ Nguyền, thủ hộ một Lam Vũ tốt đẹp của chúng ta.

Nên là,

Có một tình yêu mang tên Dụ Hoàng, có một đoá hoa mang tên Lam Vũ.

Tình yêu treo trên gương mặt, đoá hoa nở rộ trong tim.

(Chủ nhà tui bắt đền a. Ban đầu tui đọc cũng không ngờ phần sau nó hay như vậy, cái kinh hỉ bự bự này tới bất ngờ quá, tui nhận mà áp lực như núi nha~ Đọc xong bây giờ tui đi đâu nghe nhạc có mấy từ “mùa hè”, “thiếu niên” “ước mơ” “kiên trì” các kiểu là lăn ra cười như điên~ Nói giỡn chứ yêu thương chủ nhà một ngàn lần, sau fic này tui đã thành fan của chủ nhà rồi, thiếu điều quỳ xuống ôm đùi hô vạn tuế nữa thôi ^^ Không liên quan mà nghe giống kiểu trong mấy truyện ba xu, nam chính hay nói: “Cô gái này thật thú vị. Tui đã ghi nhớ kỹ tên cô ấy rồi.” =)) kiểu vậy nhở)

(Dập đầu tạ tội vì tui đã trích bài hát trích quote đồ các thứ quá nhiều, chắc hơi lạc quẻ, cơ mà tui đã đi nghe n bài hát lục n trí nhớ để lấy cảm hứng viết a, bỏ ra tui uổng T_T)

(Dập đầu tạ tội lần nữa vì tui đã bị thanh niên họ Hoàng nhập phía trên, viết nhiều cũng ngại, cơ mà không viết thì ngứa. Thứ lỗi tui chỉ là một đứa fan não tàn của Lam Vũ, thím đừng áp lực như núi mà bị sự não tãn của tui doạ chạy mất đó T_T)

(Lời cuối: LAM VŨ RỒI SẼ CHINH PHỤC CẢ THẾ GIỚI NÀY, BẤT KỂ CẢ THẾ GIỚI CÓ ĐỒNG Ý THEO HAY KHÔNG! THUẬN TA THÌ SỐNG, NGHỊCH TA THÌ CHẾT!!! ĐÓNG CỬA, THẢ HOÀNG THIẾU!)
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#3
Nụ cười Hoàng Thiếu chói hơn cả nắng, chói thẳng vào lòng Dụ đội (và tui) nha~

*xách quần chạy theo hóng hớt* Đâu? Đâu? Ai muốn tập kích xử Hoàng Thiếu? Trò vui vậy sao không ai không hú sớm??! Ahuhuhu, Lam Vũ vui quá, đi ăn cơm trưa thôi mà cũng có án mạng được. Hoàng thiếu tui cho anh hai cái chân gà luôn, cầu thu lưu tui vào Lam Vũ!!

Châu Kiệt Luân từng nói “Cho anh thời gian một bài hát”. Chủ nhà xin phép cho tui thời gian một bài hát để tui... thở cái đã rồi deep tiếp, chứ tui thấy oxy lên não tui không đủ dùng rồi, đọc tới khúc cuối cảm động quá tay run mém ném điện thoại luôn. *hít một hơi thật sâu* *mode não tàn* A A A A A A A A A, LAM VŨ LAM VŨ LAM VŨ TUI YÊU MỌI NGƯỜI YÊU MỌI NGƯỜI RẤT YÊU MỌI NGƯỜI, YÊU ĐẾN LỆ RƠI ĐẦY MẶT, YÊU ĐẾN ĐỊA LÃO THIÊN HOANG, YÊU ĐẾN HOA CÚC CŨNG ÚA TÀN, YÊU ĐẾN THỜI GIAN MỘT BÀI HÁT, HAI BÀI HÁT, BA BÀI HÁT... ĐẾN KHI ĐĨA CD TRẦY LUÔN CŨNG VẪN YÊU!

E hèm...

Người Lam Vũ đi khắp thế gian vẫn quay đầu tưởng niệm, phương hướng đó có một nơi gọi là cố hương.

Ở Lam Vũ rất tốt, tốt đến độ khiến người không thốt nên lời, chính là sự cảm động chưa kịp lan tràn đã bị các anh chọc cười náo loạn điên điên khùng khùng, còn chưa kịp thương cảm thì đã tự mình không kiềm được cũng bật cười theo luôn. Ha, nhìn tới Lam Vũ, thời tiết nóng bức, mặt trời chiếu thẳng, bảng đen, phấn trắng, mọi người cùng nhau giành đồ ăn, cãi nhau, tám chuyện trên trời dưới đất, đùa giỡn, chạy bộ rèn luyện trên sân... Những hình ảnh này muốn không nghĩ tới trường học cũng khó nhỉ. Cũng là những hình ảnh đại diện cho một thời thanh xuân tuổi trẻ. Đó là những năm tháng khổ tận cam lai, những ước mơ ban sơ nhất chúng ta cùng nỗ lực, những giọt mồ hôi từng đổ xuống trước gian nan vất vả, ấy vậy mà những bước chân nhiệt huyết thanh xuân của các thiếu niên chưa từng một lần chùn xuống, vẫn vang lên đều đặn chạy tới tương lai trước mắt. Bọn họ từng đứng trên đỉnh phong cao nhất của Vinh Quang đời người, cũng từng cay đắng khóc cho nhân sinh thất bại không như nguyện. Ai quy định là không thể, người Lam Vũ dám khóc dám cười, tự do tự tại, vấp ngã liền đỡ nhau dậy đứng lên tiếp tục vụt chạy về phía trước. Chưa từng có chướng ngại gì có thể cản bước họ, bởi chúng đều sẽ bị đạp bẹp mà qua! Thời gian, thật sự là thứ tuổi trẻ dùng không bao giờ hết. Hy vọng, cũng thật sự là thứ Lam Vũ chảy không bao giờ cạn.

Đồng phục Lam Vũ cũng rất đẹp, trong mắt chúng ta đó là màu sắc đẹp nhất thân thương nhất thế giới này. Sắc trắng tinh khôi xen lẫn sắc xanh dịu mát, những chiến đội khác cứ cười nhạo bảo giống đồng phục học sinh, nhưng như thế thì đã sao? Chẳng phải đều nói thời học sinh là thời gian đẹp nhất đời người, chẳng phải nắng mùa hạ cũng là cái nắng rực rỡ nhất trong tim? Có ai đi học mà không mong nghỉ hè chứ, bởi vì ở mùa hè chính là niềm vui bất tận!

Ở Lam Vũ mãi mãi là mùa hè.

Mùa hè đó không có ai nói dối, không có ai già đi, càng không có ai rời bước, tất cả chúng ta đều là những thiếu niên ngây ngô cất giữ một lời hứa vĩ đại nhất trong lòng. Nếu nói hẹn ước là một loại lãng mạn, vậy chiến đội Lam Vũ là chiến đội lãng mạn nhất trên đời này! Một lời hứa nặng bao nhiêu? Một lời hứa của niên thiếu vô tri lại nặng được bao nhiêu? Chẳng ai nói ra miệng, nhưng mọi người chúng ta vẫn ở bên nhau, hơn trăm hàng ngàn ngày đêm khổ luyện chưa từng ngơi nghỉ, bể đầu chảy máu ngậm đắng nuốt cay, chỉ để có một ngày Lam Vũ có thể phát sáng rực rỡ trên một vũ đài thuộc về riêng mình.

Không cầu đồng sinh cộng tử thật cao cả, chỉ cầu kề vai chiến đấu đỗi bình phàm.

Vì có thể cùng mọi người, chúng ta tình nguyện hy sinh tương lai của bản thân chỉ để bất chấp tất cả lao vào màn sương mơ hồ phía trước. Không phải là không sợ, trước giờ đáng sợ nhất là những điều mơ hồ bất định cơ mà! Nhưng chỉ vì tôi nhìn thấy trong mắt mọi người một thứ ánh sáng thật giống với thứ ánh sáng trong mắt tôi. Ánh sáng của ước mơ. Chưa từng có một lời hứa được thốt thành lời, cũng bởi nó chưa từng cần phải thốt thành lời. Đối với chúng ta, lời hứa vô giá đó ẩn trong ánh mắt, cất tận đáy lòng. Và được đồng hành thực hiện nó với mọi người, chính là Vinh Quang của tôi.

Niên hoa chính hảo, liệt nhật đương không. Đó là ánh nắng chói lọi nhất mùa hè, vào một ngày đẹp trời nhất, xuyên qua bầu trời xanh vạn lý không mây, chiếu đến nụ cười chân thành của những thiếu niên. Trên đời này không còn phong cảnh nào đẹp hơn thế nữa hết, đến thời gian nhìn thấy cũng phải cam bái hạ phong!

Áo ai xanh cho lòng ai vương vấn, mộng đêm hè là giấc mộng chưa thành.

Dù thật muốn lắm, nhưng ai nói Lam Vũ chỉ mãi có niềm vui và tiếng cười, Lam Vũ của chúng ta cũng có những giấc mộng mùa hè chưa trọn vẹn, khiến người ta thổn thức khôn nguôi. Nhưng trong lòng mọi người mang theo một giấc mơ kiên định nhất, những chiến binh Lam Vũ vẫn sẽ can đảm tiến tới phía trước, vừa lau nước mắt vừa trêu chọc lẫn nhau, quàng vai bá cổ vừa bước vừa cười. Chính nụ cười dũng cảm đó của những chàng trai Lam Vũ là thứ sức mạnh to lớn nhất của họ, cũng là tình yêu to lớn nhất của tôi. Dù là thất bại, nhưng nụ cười của họ chưa bao giờ là nhuộm sắc màu tuyệt vọng. Bọn họ tin tưởng, tin vào bản thân, tin vào đồng đội, tin vào một ngày Lam Vũ sẽ đăng quang. Ở Lam Vũ chúng ta chưa bao giờ tồn tại cái gọi là vô vọng! Truy mộng nhân, chúng ta đều là truy mộng nhân vĩ đại nhất thế giới này!!

Nói cũng thú vị, như trong fic này tui chỉ thấy nắng mùa hè Lam Vũ, nhưng thật ra Lam Vũ trong lòng tui vừa như nắng, lại cũng như mưa. Thật ra không kỳ lạ gì, dù mọi người là ánh mặt trời sáng nhất, nhưng nhìn lại tên của chúng ta vẫn là mưa chính hiệu đó nha.

"Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào, dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa thì bạn vẫn muốn được đắm mình trong cơn mưa ấy lần nữa." (trích Cửu Bả Đao)

Nên là, Lam Vũ của tôi ơi, thanh xuân của tôi ơi, tôi nguyện vì mọi người mắc mưa một lần một lần lại một lần, bởi ở dưới cơn mưa đó là chúng ta trong dáng vẻ tốt đẹp nhất, ở bên nhau, qua phong vũ, ngập tiếng cười. Trên đời này tuyệt đối không có một chiến đội nào tự do bằng Lam Vũ! Chúng ta muốn sải cánh bay tới phương trời xa xăm nhất, muốn ngắm nhìn hết tận phong cảnh thế gian, muốn trải qua núi cao biển lớn, muốn cả sơn hà phải khuất phục dưới chân mình. Ngang ngược tự do, khiến tôi hận ngay lúc này không thể chạy ra đường ba vòng hét lên thật to cho cả thế giới biết Lam Vũ tôi yêu tốt đến thế nào!

“Không màng thật giả, chẳng hề do dự, chẳng sợ thế giới cười chê.
Tôi từng đem thanh xuân giao cho các cậu ấy.
Những ngón tay gảy nên mùa hạ rực rỡ.
Rung động trong tim đều tuỳ gió mà bay đi.”
(Trích Nổi gió rồi - Tiêu Ức Tình)

Quảng Châu bốn mùa như xuân, Lam Vũ mười năm mưa hạ, dẫm lên ánh trăng bước tận bình minh, một đường Vinh Quang, sơ tâm không đổi. Mãi mãi không có một Lam Vũ thứ hai như thế!

Nói tới Lam Vũ, lại không thể không nói tới Dụ Hoàng, hai chàng trai tài năng đã đồng hành cùng Lam Vũ đến ngày hôm nay. (nếu không tui sẽ bị chủ nhà đuổi đánh cmt không dính tẹo nào tới CP mất >.<)

Có một đoá hoa mang tên Dụ Hoàng, có một tình yêu mang tên Lam Vũ.

Thật ra cũng nói đơn giản thôi, bởi trong lòng tui, Lam Vũ còn, Dụ Hoàng còn. Ngược lại, Dụ Hoàng còn, vậy Lam Vũ nhất định còn. Lời tỏ tình trịch thượng nhất trong lịch sử “Không rời không bỏ, đừng mất đừng quên” (trích Hồng Lâu Mộng), chính phó của tui một vạn năm trước đã làm được! Dễ dàng! Có đánh chết cũng không đuổi hai anh được, thậm chí ai dám mở miệng đuổi thì chờ Băng Vũ đến hốt đi!

Dụ đội anh lừa ai chứ, câu nói rời đi đó đến tui đọc còn không tin, anh nghĩ Hoàng Thiếu với ánh mắt sắc bén như lợi kiếm đó sẽ tin sao. Anh bất an điều gì, người ta đã sớm nhìn thấu rồi, nên là tui thề với trời nụ hôn đó là nụ hôn cảm động lòng người nhất tui từng thấy, đứng cách một cái màn hình cũng thấy được sự ôn nhu lan tràn vạn dặm, đâm thẳng vào tim (và mắt) luôn~ Muốn an ủi~ Muốn ôm ôm~ (Muốn mù luôn~)

“Một người độc hành, sẽ đi được rất nhanh. Nhưng hai người cùng đi, sẽ đi rất xa.” (Trích Hạ hữu kiều mộc Nhã vọng thiên đường)

Thời điểm thanh xuân mỹ lệ nhất, ta đúng lúc gặp được đúng người. Vừa khéo, chúng ta cùng một phương hướng tiến về phía trước. Hãy để đôi ta cùng chung bước, sử Kiếm hạ Nguyền, thủ hộ một Lam Vũ tốt đẹp của chúng ta.

Nên là,

Có một tình yêu mang tên Dụ Hoàng, có một đoá hoa mang tên Lam Vũ.

Tình yêu treo trên gương mặt, đoá hoa nở rộ trong tim.

(Chủ nhà tui bắt đền a. Ban đầu tui đọc cũng không ngờ phần sau nó hay như vậy, cái kinh hỉ bự bự này tới bất ngờ quá, tui nhận mà áp lực như núi nha~ Đọc xong bây giờ tui đi đâu nghe nhạc có mấy từ “mùa hè”, “thiếu niên” “ước mơ” “kiên trì” các kiểu là lăn ra cười như điên~ Nói giỡn chứ yêu thương chủ nhà một ngàn lần, sau fic này tui đã thành fan của chủ nhà rồi, thiếu điều quỳ xuống ôm đùi hô vạn tuế nữa thôi ^^ Không liên quan mà nghe giống kiểu trong mấy truyện ba xu, nam chính hay nói: “Cô gái này thật thú vị. Tui đã ghi nhớ kỹ tên cô ấy rồi.” =)) kiểu vậy nhở)

(Dập đầu tạ tội vì tui đã trích bài hát trích quote đồ các thứ quá nhiều, chắc hơi lạc quẻ, cơ mà tui đã đi nghe n bài hát lục n trí nhớ để lấy cảm hứng viết a, bỏ ra tui uổng T_T)

(Dập đầu tạ tội lần nữa vì tui đã bị thanh niên họ Hoàng nhập phía trên, viết nhiều cũng ngại, cơ mà không viết thì ngứa. Thứ lỗi tui chỉ là một đứa fan não tàn của Lam Vũ, thím đừng áp lực như núi mà bị sự não tãn của tui doạ chạy mất đó T_T)

(Lời cuối: LAM VŨ RỒI SẼ CHINH PHỤC CẢ THẾ GIỚI NÀY, BẤT KỂ CẢ THẾ GIỚI CÓ ĐỒNG Ý THEO HAY KHÔNG! THUẬN TA THÌ SỐNG, NGHỊCH TA THÌ CHẾT!!! ĐÓNG CỬA, THẢ HOÀNG THIẾU!)
Fic đã là một mùa hè tươi mát một con đang trốn nắng ở quán trà sữa cho hay.

Mùa hè của Lam Vũ đã là bất tậng, đọc fic đã thấy yên bình đọc cmt quả nhiên là bị con trai tui nhập của Bạch viết ra, cảm giác còn thoải mái hơn nữa. Một cơn mưa rào mùa hè mang theo cả thanh xuân của đời người.

Lam Vũ vẫn sẽ ở đó, Dụ Hoàng và những người khác sẽ tiếp tục đắm trong cơn mưa rào thanh xuân đó.
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,024
Số lượt thích
3,987
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#4
Fic đã là một mùa hè tươi mát một con đang trốn nắng ở quán trà sữa cho hay.

Mùa hè của Lam Vũ đã là bất tậng, đọc fic đã thấy yên bình đọc cmt quả nhiên là bị con trai tui nhập của Bạch viết ra, cảm giác còn thoải mái hơn nữa. Một cơn mưa rào mùa hè mang theo cả thanh xuân của đời người.

Lam Vũ vẫn sẽ ở đó, Dụ Hoàng và những người khác sẽ tiếp tục đắm trong cơn mưa rào thanh xuân đó.
Tui nói thật, đây là cái comt mà tui thấy có lỗi với chủ nhà nhất, dập đầu tạ tội bao nhiêu lần cũng thấy không đủ T_T Nhìn trong thông báo thấy tên nó mà tui hết dám mở ra...

Thật sự nhìn lại, hôm đó lẽ ra nên comt não tàn như bình thường, nhưng tui có một tật chẳng biết tính là xấu hay không, chính là tui chuyên gia cứ ngồi viết một đoạn nửa nạc nửa mỡ, một nửa là high truyện một nửa là cảm nhận cá nhân riêng tui từ trước đến giờ. Kiểu truyện nó kích thích cảm nhận chung tổng thể của tui về nhân vật đó ấy. Nên là n bài nửa-cảm-nhận-nửa-high-fic về n nhân vật đã bị tui chôn vùi trong cmt dưới fic hết ráo rồi...

Hôm đó vật vã lâu như vậy mới viết được đoạn trên, cũng tính là cảm nhận trong lòng tui về chiến đội Lam Vũ, mà chần chừ mãi chưa dám bấm nút đăng. Cảm thấy nó lạc quẻ trong đây thật, mà đem lên khu chiến đội cũng lạc quẻ nốt (khụ, không thể ba cái vụ nắng mưa gì đó mình nói là lấy cảm hứng từ fic gei được...) nên thôi tui thành thật xin lỗi chủ nhà một lần nữa. Tui biết là nó không hợp thật, cũng có điểm dài, vì tui lúc viết không nghĩ đây là comt fic mà thật sự viết cho Lam Vũ của tui một đoạn cảm nhận mà đứa fan Lam Vũ ăn hại như tui đã nợ họ bao lâu rồi. Hi, nên là tui lâu lâu vẫn vô đây đọc lại lắm ấy <3

Cảm ơn thím lầu trên đã động viên, hôm nay có nhã hứng đi lội fic tiếp hả?
 
Last edited:

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#5
Tui nói thật, đây là cái comt mà tui thấy có lỗi với chủ nhà nhất, dập đầu tạ tội bao nhiêu lần cũng thấy không đủ T_T Nhìn trong đống thông báo thấy tên nó mà tui hết dám mở ra...

Thật sự nhìn lại, hôm đó lẽ ra nên comt não tàn như bình thường, nhưng tui có một tật chẳng biết tính là xấu hay không, chính là tui chuyên gia cứ ngồi viết một đoạn nửa nạc nửa mỡ, một nửa là high truyện một nửa là cảm nhận cá nhân riêng tui từ trước đến giờ. Kiểu truyện nó kích thích cảm nhận chung tổng thể của tui về nhân vật đó ấy. Nên là n bài nửa-cảm-nhận về n nhân vật đã bị tui chôn vùi trong cmt dưới fic hết ráo rồi...

Hôm đó vật vã lâu như vậy mới viết được đoạn trên, cũng tính là cảm nhận trong lòng tui về chiến đội Lam Vũ, mà chần chừ mãi chưa dám bấm nút đăng. Cảm thấy nó lạc quẻ trong đây thật, mà đem lên khu chiến đội cũng lạc quẻ nốt (khụ, không thể ba cái vụ nắng mưa gì đó mình nói là lấy cảm hứng từ fic gei được...) nên thôi tui thành thật xin lỗi chủ nhà một lần nữa. Tui biết là nó không hợp thật, cũng có điểm dài, vì tui lúc viết không nghĩ đây là comt fic mà thật sự viết cho Lam Vũ của tui một đoạn cảm nhận mà đứa fan Lam Vũ ăn hại như tui đã nợ họ bao lâu rồi. Hi, nên là tui lâu lâu vẫn vô đây đọc lại lắm ấy <3

Cảm ơn thím lầu trên đã động viên, hôm nay có nhã hứng đi lội fic tiếp hả?
Thím có thể nhìn qua chỗ khu fic có cp để biết chiều nay tui đã oanh tạc nó ntn. Bạch chat nhiều mà có tâm như vậy đó mn mới ấn tg vs Bạch nhìu như vậy, cứ thể phát huy :v
 

Kiseki

Farm exp kiếm sống
Thần Lĩnh
Bình luận
21
Số lượt thích
114
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Hoàng aaaaaaaa!!!!!!!!
#6
Mỗi lần thấy câu " Còn rất nhiều mùa hè thuộc về Lam Vũ" là không thể nào thôi suy nghĩ về chiến đội đặc biệt nhất Vinh Quang này. Một đội trưởng khiếm khuyết tốc độ tay, điểm yếu chí mạng của mọi tuyển thủ, một đội phó nói nhiều, là máy phun lời rác rưởi xịn xò nhất Liên Minh, một tiểu tuyển thủ kỉ lục nhỏ tuổi nhất liên minh, kinh nghiệm còn non, một chuyên gia đạn dược thiếu ý chí chiến đấu, mội vú em xông pha bảo vệ ngược cả tay đấm trong đội, và còn nhiều tuyển thủ khác nữa...Lam Vũ làm cho người đọc cảm nhận được không khí gia đình thật sự, mỗi người mỗi vẻ vẫn vô cùng hòa hợp dưới mái nhà chung này. Dù biết không có cuộc vui nào không tàn, sẽ có 1 ngày người Lam Vũ hiện nay sẽ mỗi người một phương, nhưng chắc chắn họ sẽ mãi nhớ và giữ gìn, bảo vệ một cách trân trọng nhất quảng thời gian tuyệt đẹp này, dù cho có là những người hiện tại hay những người từng rời bỏ vẫn luôn thế.
Nhắc tới Lam Vũ không thể không nhắc tới Dụ Hoàng, đây là tổ hợp mà mỗi lần xuất hiện chung làm cho mình quắn quéo không thôi. Dụ hiểu Hoàng vô cùng và Hoàng cũng vậy, đây là mối quan hệ 2 chiều bền vững rắn chắc không gì phá nổi, chỉ cần 1 ngày Dụ vẫn còn ở Lam Vũ, Hoàng sẽ không đi và ngược lại. Dụ Hoàng chính là Lam Vũ, Lam Vũ chính là Dụ hoàng. Chi tiết nụ hôn chuồn chuồn lướt sóng nhẹ nhàng nhưng ngày ngày đêm đêm càng làm mình thích. Không cần hôn nồng nàn hay quá sâu, chỉ cần khẽ chạm, nhưng với tần suất đều đặn, cứ như một thói quen làm ta hình dung ra độ thân thuộ mà 2 người họ dành cho nhau sâu sắc đến mức nào.
Nói chung fic làm mình yêu thích quá mà không kiềm được giữa đêm phải com liền cho bạn,sợ cảm xúc nếu để lâu sẽ không còn nguyên vẹn. Mong bạn có thể dịch thêm nhiều fic Dụ Hoàng nữa
 

Bình luận bằng Facebook