Hoàn [Pj Batu 101.2019] [Hàn Diệp] Tích

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#1
[Hàn Diệp]
Tích

(Cre có trên hình)
Edit và Beta: oomi và Lãi

Tag: Hàn Diệp, AU, hài
.

Gần đây Hàn Văn Thanh nghi ngờ một chuyện, anh nghĩ anh cần phải tự mình xác nhận việc này.

Vì vậy hôm nay, khi bọn họ trở về nơi đóng quân, Hàn Văn Thanh nhìn bóng lưng đối phương đột nhiên nói:

- Diệp Tu, cậu không phải người đúng không?

Diệp Tu đang khiêng một cái thùng giữ nhiệt, đầu đầy bụi đất, uể oải không chịu nổi nhưng vẫn hết sức hùng hồn nói:

- Con mẹ nó anh mới không phải người.

- . . .

Hàn Văn Thanh bước nhanh hai bước, xoay người chắn đường vào lều của hắn:

- Không phải, ý tôi là, tôi cảm thấy cậu không phải con người.

- Hay tôi đập cái thùng này lên đầu anh thì sao? – Diệp Tu hỏi.

Hàn Văn Thanh nhìn hắn một cái, cầm lấy thùng giữ nhiệt, đem cất vào trong lều xong. Lại qua thêm vài phút đồng hồ, Diệp Tu đứng ngoài lều hút xong điếu thuốc, cất cái bình đựng mứt hoa quả xấu số đã trở thành cái gạt tàn thuốc, sau đó cũng khom lưng chui vào lều.

Từ biểu tình trên mặt hắn, Hàn Văn Thanh đoán hẳn đối phương cũng biết điều mình định nói.

Diệp Tu bước qua những dây nhợ chằng chịt trên mặt đất, ngồi xuống thùng pin, nghiêm túc nhìn Hàn Văn Thanh:

- Anh phát hiện từ khi nào?

Không lâu, Hàn Văn Thanh nghĩ. Anh nói:

- Xem ra tôi đoán không sai.

Nếu như không phải trùng hợp cùng Diệp Tu đi thực hiện nhiệm vụ lần này, Hàn Văn Thanh có lẽ mãi mãi cũng không phát hiện việc này. Trong trường học hai người bọn họ như nước với lửa, thủ hạ dưới tay cũng không đội trời chung với đối phương, Hàn Văn Thanh đối với học thuật của Diệp Tu nắm rõ như lòng bàn tay, nhưng chuyện sinh hoạt cá nhân của hắn thì không quan tâm tới. Thế nhưng có một chuyện anh phải thừa nhận: Diệp Tu thật sự là một đối thủ cạnh tranh rất dễ khiến người khác có cảm giác nguy hiểm, cho dù lập trường thay đổi, quan hệ giữa bọn họ cũng không thể tốt hơn được.

Nhưng người định không bằng trời định, khi Hàn Văn Thanh mất liên lạc với đội khảo sát trong rừng mưa ở ngoài trường, suýt chút nữa thành thực phẩm cung cấp cho bọn cá ăn thịt, khi đó bắt được tín hiệu của anh đầu tiên không ngờ lại là người này. Bọn họ vì để thoát ra khỏi rừng mưa, cùng hợp tác ở trong vượt qua nửa tháng, trong lúc vô tình đã bồi dưỡng ra một chút ăn ý của đồng đội.

Cũng vì sớm chiều ở chung, Hàn Văn Thanh muốn không chú ý tới những điểm đáng ngờ của đối phương cũng khó.

Đầu tiên người này không ăn không uống.

Thứ hai hắn cơ bản không ngủ.

Hơn nữa buổi tối hắn cũng không hô hấp.

. . .

Hàn Văn Thanh trình bày xong ba điều trên, Diệp Tu trầm mặc, miết nhẹ hộp hoa quả trong tay:

- Không ngờ, khả năng quan sát của Lão Hàn anh lại xuất sắc như vậy, là tôi sơ suất.

- . . . – Hàn Văn Thanh hơi ngứa tay, - Cậu cho rằng tôi là đồ ngốc sao!?

- Tất nhiên không, - Diệp Tu nói, - Chẳng qua tôi chỉ cảm thấy dựa theo lẽ thường, tôi hẳn nên nói như vậy.

- Vậy cậu rốt cuộc là cái gì? – Hàn Văn Thanh hỏi, - Là người máy cao cấp kiểu mới mô phỏng con người? Hay là cái gì thành tinh?

- Có thể nói, là vế sau. – Diệp Tu nói, - Chỉ là bản thể của tôi, aiii . . .

Hắn thở dài một tiếng, ánh mắt tang thương.

Hàn Văn Thanh sửng sốt một chút, tự hỏi có phải mình đã hỏi quá trực tiếp hay không. Tuy giữa bọn họ trước nay đều là có chuyện thì nói, không hợp thì đánh, nhưng chuyện như thân thế như thế này cũng không thể đánh đồng vào được, nếu lỡ đụng phải nỗi đau của hắn khiến anh rất băn khoăn.

- Cậu không muốn nói thì không cần phải nói.

Hiếm khi anh sử dụng ngữ khí mềm mỏng như vậy,

- Tôi sẽ không báo cáo lên trên vạch trần cậu.

- Không phải, thật ra chuyện này cũng không có gì. – Diệp Tu lắc đầu, - Chỉ là tôi nói xong anh đừng giật mình quá là được.

Hàn Văn Thanh:

- Cậu nói đi.

Anh cầm ly nước lên, hạ quyết tâm, mặc kệ hắn nói hắn là loại sinh vật kì quái gì, là hươu bào, cải trắng, chim đầu rìu hay con ba ba, anh nhất định phải bảo trì vẻ “bát phong bất động”, không lộ biểu tình khiếp sợ hay ngạc nhiên ra ngoài, không thể để cho đối phương chịu tổn thương đến từ đồng bào nhân loại.

- Thực ra bản thể của tôi là điện thoại di động. – Diệp Tu nói.

Hàn Văn Thanh một ngụm nước phun tới.

Trong lều rơi vào sự yên tĩnh kì dị.

Diệp Tu lau nước trên mặt, biến thành vẻ mặt cười hề hề có chút thiếu đánh.

Hàn Văn Thanh ngây người tại chỗ một chút, nhìn vẻ mặt của đối phương, không khỏi hỏi lại:

- Cậu thật sự là điện thoại tinh?

- Cái gì mà điện thoại tinh, khó nghe vãi chưởng. – Diệp Tu chỉ chỉ chính mình, - Gọi tôi là “Người máy tiến hóa trí năng CELL 8000 PLUS siêu cấp vô địch”.

- Điện thoại di động bây giờ cũng có thể thành tinh . . .

Hàn Văn Thanh ngẩn người nghĩ, căn bản không để ý đến Diệp Tu.

- Không đúng, cậu thành tinh khi nào?

- Không lâu. – Diệp Tu nói, - Cho nên tôi là thành tinh trái phép, anh không muốn tố cáo tôi thật?

Hàn Văn Thanh dần tỉnh táo lại, anh nhận ra một vấn đề.

- Cho nên cậu là người đầu tiên nhận được tín hiệu của tôi, - Anh hỏi, - Cũng là vì cậu là điện thoại tinh sao?

- Đã nói không phải là điện thoại tinh - Diệp Tu sửa - Thật ra tín hiệu của anh cơ bản là không phát ra ngoài được, thông tin vừa tới vùng phụ cận đã bị chặn đứng.

Hàn Văn Thanh suy nghĩ một chút:

- Vậy cậu thực ra cũng không phải là trùng hợp mất tin tức với đội ngũ mà là đặc biệt đi tìm tôi?

- Thiên phú dị bẩm này nếu giải thích thêm với người khác có khi sẽ dẫn tới chuyện không hay. – Diệp Tu nói.

- Khoan đã, không đúng. – Hàn Văn Thanh nhíu mày, - Vậy cậu làm sao có thể nhận được tín hiệu của tôi?

- Được rồi tôi thừa nhận, - Diệp Tu xòe tay, - Vì để kịp thời ghi chép lịch sử cuộc gọi của anh trong rừng mưa, nên tôi có để lại trong điện thoại di động của anh một đầu sợi giám thị.

Hàn Văn Thanh: . . .

Diệp Tu liếc nhìn vẻ mặt anh, chần chờ nói:

- Khụ, dù sao cũng coi như nhờ vậy là gián tiếp giúp anh một lần, đêm nay chúng ta không cần đánh nhau được chứ?

- Quên đi. – Hàn Văn Thanh hỏi, - Nhưng tôi vẫn luôn thấy rất kì lạ, cậu không bao giờ dùng thiết bị cầm tay, không lẽ cũng là vì vậy?

- Tất nhiên.

- Nhưng vì sao điện thoại tinh thì không thể dùng thiết bị cầm tay khác?

Diệp Tu nhìn anh bằng ánh mắt kì quái:

- Anh có thấy củ cải tinh nào ăn cà rốt chưa?

Hàn Văn Thanh: . . .

Đây là kiểu suy luận gì.

- Anh không tin. – Diệp Tu xoa xoa bàn tay, - Tôi biết chuyện này có vẻ khá là không khoa học, vậy để tôi cho anh xem một chút.

Hắn đưa tay phải ra tạo thành một tư thế tay nhìn như chữ lục (六), giống như một đứa nhỏ làm bộ gọi điện thoại, dựng thẳng lên đặt ở bên tai, lắc nhẹ.

Điện thoại di động vốn không hề có tín hiệu điện thoại đột nhiên vang lên.

Anh nghi ngờ lấy ra nhìn, bên trên hiển thị người này chưa từng được lưu lại. Diệp Tu hối anh.

- Nhận đi.

Hàn Văn Thanh chấp nhận cuộc gọi, đặt bên tai, chỉ nghe Diệp Tu đối diện phát ra một tiếng “Tích~” vào tay hắn.

Nửa giây đồng hồ sau, trong điện thoại anh cũng truyền tới một tiếng “Tích~” tương tự.

Tối hôm đó, Hàn Văn Thanh nằm trong túi ngủ, trằn trọc.

Mặc dù suy đoán của anh đã được xác nhận, nhưng anh vạn vạn lần không chờ tới sự thật lại kì lạ như vậy.

- Anh có ngủ hay không? – Diệp Tu cách đó không xa nói - Ầm ĩ quá ba.

Hàn Văn Thanh hỏi:

- Điện thoại di động cũng buồn ngủ? Tôi còn tưởng bình thường cậu đều giả bộ.

- Sao không? – Diệp Tu nói như lẽ đương nhiên – Tiến vào trạng thái ngủ cũng là một hình thức nghỉ ngơi, nếu không tôi sẽ dễ high quá mức.

Hàn Văn Thanh không thể nói thêm gì.

Nhưng anh vẫn không ngủ được. Khoảng nửa tiếng sau, anh đứng lên, đẩy túi ngủ (sleeping bag) của Diệp Tu một cái.

Diệp Tu lập tức mở mắt ra, trong bóng đêm hệt như 2 cái bóng đèn lấp lóa.

Hàn Văn Thanh giật mình: “. . .”

Sau đó ánh sáng trong mắt Diệp Tu chậm rãi dịu lại, rất giống như thích nghi với bóng tối của hoàn cảnh xung quanh, tự động tiến hành điều chỉnh.

Hàn Văn Thanh cái gì cũng không muốn nói nữa.

- Anh biết cảm giác hơn nửa đêm, mình đột nhiên xuất hiện trước camera là cảm giác gì không? – Diệp Tu thân thiện nói, - Tôi có cài chế độ mặc định hồng ngoại cảnh báo nguy hiểm đó.

Hàn Văn Thanh một tay bịt chặt miệng của hắn:

- Đừng lên tiếng.

- Đệt ưm ừm? - Diệp Tu phát sinh nghi vấn qua lòng bàn tay anh.

Sau đó bọn họ đều nghe được tiếng sàn sạt liên tục truyền tới từ xung quanh. Hàn Văn Thanh buông hắn ra, hai người rón ra rón rén bò đến cửa lều, thò đầu nhìn ra ngoài.

Cạnh bờ sông và trên cây, khắp nơi chi chít đầy những con rắn đang treo mình. Đây là nơi tán cây che kín bầu trời, trong đêm tối không có ánh trăng, chỉ có một ít ánh sáng nhàn nhạt phát ra từ những cây dương xỉ có thể miễn cưỡng cung cấp một ít ánh sáng, những con rắn lặng lẽ trườn đi trong bóng tối tĩnh lặng, cùng tiến về một hướng.

- Hừm – Diệp Tu nhẹ nhàng nói – Không khác phim thảm hoạ trên ti vi mấy.

Hàn Văn Thanh cũng nhẹ nhàng trả lời:

- Im lặng.

Bọn họ cẩn cẩn thận thận thu dọn những vật dụng cần thiết, ngay cả lều cũng không thể mang theo, thừa lúc ban đêm đi xuôi theo hướng bầy rắn đi tới. Tuy những con rắn này không có ý định để ý bọn họ, thế nhưng loại hiện tượng này hẳn là điềm báo cho một tai họa sắp tới, nếu bọn họ tiếp tục chờ ở đây, đảm bảo không bao lâu đã bị người dân bản địa nơi này nuốt vào bụng.

Diệp Tu toàn thân bọc áo mưa y như cây xúc xích di động, Hàn Văn Thanh đã quen với kiểu hóa trang này của hắn, nhưng bây giờ anh mới hiểu rõ vì sao:

- Cậu bọc kín như vậy là để tránh thấm nước?

- Đương nhiên. – Diệp Tu dùng răng cắn dây lưng, mơ mơ hồ hồ nói – Anh gặp qua điện thoại di động nào không sợ nước chưa?

Hàn Văn Thanh đưa tay giúp hắn cột chắc dây lưng:

- Vậy cậu còn dám đi?

- Không còn cách nào, - Diệp Tu nói – Nhìn anh làm trò cười, thêm mười năm nữa cũng không chán . . .

Hàn Văn Thanh đánh một cái vào gáy hắn.

Anh nhớ khi còn đi học, Diệp Tu ngày mưa thì dù thế nào cũng không muốn ra khỏi cửa, thà đem chính mình buồn tới chết trong kí túc xá, trái ngược với đa số người trẻ thanh xuân phơi phới khác. Rừng mưa càng vào trong càng ẩm ướt, mỗi bước đi đều có nguy cơ bị nước lũ cuốn bay, nhưng hắn vẫn đến đây.

Hai người trong khoảng thời gian này đã dần thích nghi với điều kiện ở nơi này, giày đạp trên những lớp lá rụng, hầu như không phát ra chút tiếng động nào. Bọn họ dọc theo dưới tàng cây từ từ đi tới, Hàn Văn Thanh bật đèn khẩn cấp, còn chưa đi được mấy bước, đèn chớp tắt chớp tắt, sau đó, ngủm.

- Đèn hỏng rồi?

Diệp Tu quay đầu.

Hàn Văn Thanh xem xét một chút, cảm thấy hơn phân nửa là không thể dùng nữa, thuận miệng nói:

- Cậu là điện thoại tinh không phải sao, bật đèn?

- Được. – Diệp Tu nói.

Hàn Văn Thanh vừa nói xong, lúc anh ngẩng đầu lên nhìn một cái, thình lình nhìn thấy cả khuôn mặt Diệp Tu được bao phủ bởi một lớp ánh sáng nhạt màu lam trắng nhè nhè, trong bóng đêm y hệt như một cái lồng đèn lơ lửng.

“. . .” Hàn Văn Thanh suýt tắt thở. . .

- Lão Hàn anh cũng có vẻ mặt này . . . – Diệp Tu liều mạng nhìn cười – Anh cuối cùng cũng có ngày bị người khác dọa sợ . . .

Hàn Văn Thanh thật sự rất muốn một đá một phát cho tên này lọt xuống sông.

Kiềm chế xúc động trong lòng, hỏi:

- Không còn mode chiếu sáng khác sao?

Diệp Tu suy nghĩ một chút, ánh sáng trên mặt tối lại. Hai giây sau, từ đỉnh đầu hắn thẳng tắp bắn ra một đường sáng như một cột tuyết sáng, đâm thẳng lên trời.

Hàn Văn Thanh: “... ... ..."

- Đây là mode đèn pin cầm tay – Diệp Tu giải thích.

Họ bôn ba gần 2 tiếng đồng hồ, ánh sáng phát ra từ mode đèn pin cầm tay đang dần yếu đi, cuối cùng cũng đến được nơi bầy rắn bắt đầu di tản đi.

Hai người ngồi nghỉ ngơi ở một hốc cây khuất gió gần đó. Hàn Văn Thanh liếc mắt nhìn người bên cạnh, đầu hắn vẫn còn một luồng sáng mờ, cả người tên này có thể trực tiếp kéo đến thẳng phim trường mấy bộ phim kinh dị mà không cần thêm hiệu ứng đặc biệt nào.

- Bản thể của cậu rốt cuộc là điện thoại gì? – Hỏi.

- Loại phổ thông nhất, cục gạch. – Diệp Tu nói, - Một ngày nọ tu thành điện thoại nắp gập, sau đó thành nắp trượt, lúc sau là smartphone, cuối cùng là biến thành người.

Hàn Văn Thanh bán tín bán nghi:

- Chiều ngang của cậu cũng phát triển hơi nhanh rồi đó.

- Vẫn còn một bước trung gian nữa – Diệp Tu nói, - Từ smartphone, trước đó biến thành một quả thận, từ đó mới biến thành một con người.”

- . . . .

- Các anh trời sinh đã là con người nên không biết quá trình đó khó như thế nào. – Nói về vấn đề này, Diệp Tu có vài phần hứng thú – Hơn nữa lúc biến thành quả thận là giai đoạn yếu ớt nhất. Chẳng những lúc nào cũng phải đối mặt với nguy cơ bị trực tiếp đem đi bán, còn phải phòng ngừa nguy hiểm bị cắt khúc cho vào chảo xào. Nếu biến thành thỏ hay hồ ly ít ra còn có thể dựa vào vẻ ngoài đáng yêu mà tránh đi một kiếp nạn, chứ còn hình dạng một quả thận như thế thì đáng yêu chỗ nào. . .

Hàn Văn Thanh vốn muốn nói một quả thận lớn 5 màu thật ra cũng rất đáng yêu, tuy nhiên sau khi ngẫm nghĩ lại vẫn quyết định im lặng, không nhất thiết phải kích thích hắn.

Bọn họ đang nói chuyện, mặt Diệp Tu đột ngột biến sắc, duỗi tay kéo Hàn Văn Thanh ra khỏi hốc cây.

Chuyện xảy ra quá đột ngột, tuy nhiên Hàn Văn Thanh phản ứng rất nhanh, đúng vào lúc ngã xuống thuận tiện nắm lấy áo mưa của Diệp Tu kéo hắn xuống theo. Hai người chỉ nghe bộp một tiếng, một cái đuôi mọc đầy gai nhọn từ sau lưng Diệp vung tới, lực hề không giảm. Hắn trực tiếp bị quất thẳng xuống con sông cách đó không xa.

Hốc cây cách mặt đất cũng hơn một thước, Hàn Văn Thanh ngã xuống ngay khu đất mềm, trừ việc trong miệng có vài thứ không thể gọi tên ra thì còn lại không vấn đề gì. Nhìn cái đuôi từ từ thu lại vào hốc cây kia, thầm nghĩ chắc do bọn họ xui xẻo, chọn ngay trước cửa nhà người ta ngồi nên mới bị đánh.

Bây giờ, anh không có thời gian quản những thứ khác, ba bước thành hai vọt tới bên sông, đem Diệp Tu “bị rớt” xuống con sông cạn kéo vào bờ. Vốn Hàn Văn Thanh lo hắn sẽ bị thương, tuy nhiên khi nhìn kỹ, cái đuôi kia cũng không hề cắt rách phần lưng áo của Diệp Tu, chỉ là kéo ra một lỗ lớn trên áo mưa.

Hàn Văn Thanh thở phào một hơi nhẹ nhõm, cảm thấy vẫn còn tốt hắn là một cái điện thoại tinh.

. . . Khoan đã, hình như không đúng lắm.

Hàn Văn Thanh vội vàng lật Diệp Tu lại, nhìn vào đỉnh đầu để kiểm tra tia sáng yếu ớt. Hắn nhìn thấy vẻ mặt Diệp Tu trống rỗng, hai mắt vô thần như thể linh hồn đã bay đi.

Hàn Văn Thanh: “ . . .”

Xong, tên này bị nước vào chắc rồi.

Điện thoại vô nước thì phải làm sao?

Hàn Văn Thanh đặt Diệp Tu nằm lên trên áo mưa, cố gắng nghĩ lại những mẹo giải quyết ở trên mạng liên quan tới việc điện thoại bị dính nước sẽ phải làm gì. Hợp lý nhất vẫn là thay cái mới -- -- hiển nhiên không thích hợp với tình huống bây giờ.

Nếu đã là như vậy, đối với điện thoại có thể tháo ra, tốt nhất là lấy pin ra. Hàn Văn Thanh nhìn Diệp Tu, cảm thấy nếu mình đem hắn “tháo ra”, có khi hắn không chết vì nước thì cũng sẽ cắn lưỡi mà chết.

Còn một cách nữa, chính là lắc cho hết nước.

Nghĩ đến đó, Hàn Văn Thanh gánh lấy Diệp Tu, đi đến một nơi khá trống trải. Sau đó xuống tấn, nắm lấy ống chân của Diệp Tu, mạnh mẽ ra sức, đối phương lập tức bị hắn lôi bay lên.

Hàn Văn Thanh đặc biệt hít một ngụm khí lớn, bắt đầu đứng tại chỗ điên cuồng xoay vòng.

Diệp Tu giống như trò Bạch Tuột Phi Thiên thường thấy trong công viên giải trí, hắn bị xoay thành một đường tàn ảnh. Hàn Văn Thanh mệt, nhưng sợ Diệp Tu vào nước quá lâu sẽ trực tiếp hư máy, chỉ đành cắn răng, điên cuồng xoay.

Vào thời điểm Hàn Văn Thanh sắp xỉu vì quá mệt, ánh sáng nhạt trên đỉnh đầu Diệp Tu đột nhiên trở nên sáng bừng.

Diệp Tu:

- Khoan khoan khoan khoan khoan khoan khoan đã đã đã đã đã đã đã đã đã, dừng dừng dừng dừng dừng dừng dừng dừng lại lại lại lại lại lại lại lại lại lại lại một một một một một một chút chút chút chút chút chút chút chút. . .

Hàn Văn Thanh phát hiện đối phương đã tỉnh, bất ngờ nới lỏng tay. Diệp Tu theo lực li tâm theo đà bay thẳng ra ngoài, đầu đâm vào gốc cây bên cạnh hốc cây ban đầu.

Hàn Văn Thanh: “. . .”

Đầu óc anh cũng choáng váng, trời đất xoay vòng, tại chỗ lảo đảo hai vòng mới miễn cưỡng đứng lại được.

Qua mấy phút, Diệp Tu từ trong hốc cây chậm rãi bò ra. Sau gáy hắn có ánh sáng lấp loé hình cái lá, giống như đang khởi động máy.

- Nước đẩy ra hết rồi? - Hàn Văn Thanh uể oải dò hỏi.

- Phải. - Diệp Tu lau bùn dính trên mặt, - Nhờ anh nhanh trí.

Hắn khó khăn đi tới bên cạnh Hàn Văn Thanh, luồng sáng trên đỉnh đầu khi sáng khi tắt. Hàn Văn Thanh do dự hỏi:

- Cậu không sao chứ?

- Không chết được. - Diệp Tu nói - Đúng rồi, lúc nãy tôi tính nói, thật ra hiện tại chúng ta cách trạm thí nghiệm khoa học gần nhất không xa.

- Vậy sao? - Tin tức này khiến Hàn Văn Thanh phấn chấn, - Vậy nghỉ ngơi một chút, hừng đông liền đi. Có thể đi được không? Nếu không cậu biến về bản thể, tôi cất cậu vào túi.

- Không không không, bây giờ đi. - Diệp Tu kéo cánh tay anh lại, - Đến đó tôi sẽ cho anh mở mang kiến thức một chút, cái gì được gọi là hình thức phi hành của điện thoại.

Không chờ Hàn Văn Thanh trả lời, anh liền cảm thấy vai mình bị ghìm lại, lắc lư lảo đảo giữa không trung. Diệp Tu lơ lửng giữa không trung, nhìn quanh bốn phía một chút, sau đó liền tang tốc, theo hướng tây mà lướt đi.

Hàn Văn Thanh: “. . .” Hình thức phi hành là như này sao?

Trong trong tiếng gió vù vù, hắn nghe thấy Diệp Tu nói:

- Không cần hỏi tại sao tôi không sử dụng hình thức này sớm hơn, khi hình thức này được khởi động. Não của tôi sẽ tự động cắt đứt mọi quan hệ, tác dụng phụ rất lớn.

- Vậy tại sao hiện tại cậu không cắt đứt quan hệ? - Hàn Văn Thanh hỏi.

- Cũng có thể cưỡng chế duy trì như bình thường, tuy nhiên sau khi xong chuyện phải lắp lại hệ thống mới. - Diệp Tu nói, - Nhưng bởi vì vừa nãy phải vào nước một trận, nên dù thế nào cũng không thể cứ chiến hết cái này đến cái khác được, trực tiếp đem chuyện tốt làm đến cùng.

Hàn Văn Thanh có một loại dự cảm xấu: “Lắp lại hệ thống thì sẽ như thế nào?”

- Chính là sẽ tan biến một khoảng thời gian để bế quan tu luyện. - Diệp Tu cà lơ phất phơ nói, - Trong khoảng thời gian này tôi sẽ chụp mấy tấm ảnh, ghi chú vài công việc, thu lấy vài đoạn ghi âm, thông tin liên lạc trong Danh bạ --- --- đều phải trống rỗng. Một đêm cuối cùng trước khi về với sự tự do.

- . . .Không cần chơi trò mất trí nhớ vào lúc này! - Hàn Văn Thanh tức giận nói.

Anh cảm giác chân mình chạm đất, sau đó theo quán tính ngồi xuống đất.

Chân trời xuất hiện vệt sáng đầu tiên của bình minh. Ở phía bìa của mẫu ruộng nhỏ, hắn nhìn thấy cách đó không xa là nóc nhà của trạm căn cứ, các tuabin gió xoay tròn. Diệp Tu từ phía sau, ép sát vào tai hắn thì thầm:

- Đừng quay lại.

Hàn Văn Thanh mới không tin trò lừa gạt của hắn, lập tức xoay đầu lại.

Diệp Tu không đầu đứng ở đó, lúng túng nhìn hắn.

- Ai. - Diệp Tu đưa tay lên, ở trong không khí gãi gãi, - Đầu của tôi đã rất nhanh sẽ trở lại.

Hàn Văn Thanh : “. . .”

Cơn chấn động truyền đến cổ áo của hắn, đầu từ từ xuất hiện, chỉ lập loè nhấp nháy, có chút không ổn định.

- Tóm lại lại tôi muốn đi. - Diệp Tu nói, - Ừm, không chào, chúc bình an này nọ?

Cho dù là Hàn Văn Thanh, ở trong vòng mười mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi, muốn tiếp thu bạn học của anh là yêu quái, không chỉ là yêu quái mà còn là một cái điện thoại tinh. Điện thoại dính nước sẽ hư, kích hoạt hình thức phi hành thôi mà cũng phải lắp lại hệ thống, lắp lại hệ thống còn phải bị mất trí nhớ. . . Hệ liệt này thật sự, lượng thông tin có hơi lớn.

Hàn Văn Thanh nhìn gương mặt thiếu đòn đang tín hiệu chập chờn của đối phương, có mấy lời đến bên môi lại không nói ra được. Sau cùng anh hỏi:

- Có còn gặp lại không?

- Sẽ gặp. - Diệp Tu nói.

- Cho dù cậu không nhớ tôi, - Hàn Văn Thanh nói, - Tôi sẽ nhớ kỹ cậu.

Đối phương trầm mặc một lúc.

- Ha ha ha ha ha ha ha ha thật ra cho dù có gắn lại hệ thống, tôi cũng sẽ không quên được anh đâu! - Diệp Tu không khỏi bật cười thành tiếng, - Anh có biết có thử gọi là sao lưu trực tuyến (cloud backup) không?

Hàn Văn Thanh: "... ... ... ..."

Quả nhiên vẫn cần phải đánh hắn một trận!

Nhưng trước khi Hàn Văn Thanh kịp hành động, Diệp Tu đã ở phía khác của sườn núi nhảy xuống:

- Vậy đi, còn gặp lại, không cần nhớ tôi quá đâu!

Câu nói cuối cùng của hắn giống như một luồng sóng điện cứ như vậy truyền đến rồi theo gió biến mất. Hàn Văn Thanh đến chỗ đó, phóng mắt nhìn xuống nơi hắn biến mất, trong mênh mông màn sương dày không một bóng người.

. . .

Hai năm sau.

Hàn Văn Thanh bước ra khỏi cổng trường, trên đầu có rất nhiều ruy băng và hoa giấy, trong tay vẫn cầm theo túi lớn túi nhỏ.

Tuy lúc còn học hắn trông không mấy thân thiện, nhưng học đệ học muội và kẻ sung bái hắn thì rất nhiều. Bọn họ thường không dám tiếp cận hắn, chỉ nhằm vào lúc hôm nay là lễ tốt nghiệp, tất cả dùng hết dũng khí cả đời để đến nói chuyện với hắn. Trong đó có một học muội vô tình nói một câu: “Không biết Diệp học trưởng trước đây bị đuổi học đi đâu mất rồi, năm đó hai người các anh đều là huyền thoại của trường chúng ta. . .

Trời bắt đầu chuyển mưa, mưa phùn lác đác, Hàn Văn Thanh không bung dù, bước nhanh trên vỉa hè.

Mưa luôn gợi lại ký ức của hắn về chút chuyện cũ. Thỉnh thoảng hắn hoài nghi, sự việc hắn trải qua ở trong rừng mưa ngày hôm đó có phải là do bị một con sâu nào cắn sau đó bị ảo giác, trùng hợp không tỉnh táo mà đi đến trạm thí nghiệm khoa học rồi được họ cứu, y như tiểu thuyết -- -- Tuy nhiên, cho dù có là nằm mơ, một số việc hắn sẽ không quên.

Đúng lúc này, di động của anh vang lên. Hàn Văn Thanh đem mấy cái túi chuyển qua một tay, lấy điện thoại ra nhìn, trên màn hình không hiển thị người gọi. Ấn phím nhận, nghe điện thoại.

Đột nhiên, cảm giác ở phía đối diện dường như có ai đang nhìn.

Các một màn mưa mông lung, một người mặc áo mưa đi tới. Tay đối phương tạo thành hình chữ lục, trông giống như giả vờ gọi điện thoại, đem tay đặt lên tai.

Sau đó Hàn Văn Thanh nghe từ trong điện thoại tuyền đến một giọng nói hết sức quen thuộc của người cách anh một bước chân.

Diệp Tu nói: “Tích ~ “

END.

Một chút hường phắn
(Chưa tìm thấy Artist)
Đọc thiệt vui vẻ nhé <3
Giai đoạn 3.1
Hàn Diệp lên hí hí hí \ = V = /
 
Last edited:

Tsuki

Người chơi công hội
Thần Lĩnh
Bình luận
137
Số lượt thích
547
Location
Cái ổ nho nhỏ của Miêu
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Lá lớn, Lá nhỏ, Mộc Tranh cưng cưng
#2
Nửa đêm đọc cái này cười như con dại ???
 

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#3
Kịch bản “tích” trong lòng tui: cổ trang hoặc hướng nguyên, đối thủ 10 năm trước sau như một hoặc oan gia tương ái tương sát, HE hoặc OE, v.v. KHÔNG có điện thoại tinh, phi đầu man, cloud back up cùng các loại thần triển khai. Tui quỳ tác giả, quỳ editor, quỳ beta!!! Hàn đội, xin nhận đầu gối của em, quỳ sự bình chân như vại của anh!
 
Last edited:

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,016
Số lượt thích
3,957
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#4
Hàn Văn Thanh đại đại, người đã nói ra tiếng lòng của toàn Liên minh rồi đó! Câu “Diệp Tu, cậu không phải người đúng không?” này còn cần phải hỏi sao, chẳng phải tác giả đã dùng cả ngàn chương truyện để chứng minh Tu ổng không phải người sao =))

“Anh phát hiện từ khi nào?” *đập bàn* Trời Tu ơi, cả Liên minh chờ câu nói này của anh tới mòn mỏi rồi ấy! Đứa nào mau mau trả đĩa bay cho ổng về hành tinh của ổng đi kìa! Tui dập đầu tạ tội với hai vị chủ nhà, tui không hiểu sao khúc đầu gay (cấn) vậy mà não tui cứ bị điên, luôn dìm Tu trong vô thức. Chắc tại quá phấn khích khi cuối cùng cũng được nghe Tu không phải người sao? ^^

*nhảy dựng lên* Quái vật!! Á á á, Tu là lão quái vật! Liên minh mấy anh không cần phải cảm khái mỗi lần bị ăn hành nữa đâu, sự thật rồi kìa =)) Tui nhớ chính văn có đoạn “Nếu Diệp Tu không biết lợi dụng sơ hở này thì uổng công hắn thành tinh bao năm”. Tui cá nửa thùng nước mà Hàn đội đang bưng là tác giả lấy đúng chữ “thành tinh” từ trong này ra làm cảm hứng ^^ (dập đầu tạ tội tiếp tục vì tui vẫn đang in dìm Tu mode)

Hì hì, quân đội nha, tui thích nha~ Hàn đội của tui mà mặc quân phục chắc chắn rất soái!

(Tui đọc nhầm “thân thế” thành “thân thể”, câu nó thành “Chuyện thân thể hắn nói ra cũng không tiện” tui cũng mém phun nước như Hàn Văn Thanh đại đại)

Woah woah, thật mở mang tầm mắt, giờ mới biết còn cos nhiều thuật ngữ vậy nha “Điện thoại tinh” với “thành tinh trái phép” (này là cái quỷ gì???) đó. Thụ giáo, thụ giáo~ Anh hùng cứu mỹ nhân gì đó đều xưa rồi, là điện thoại cứu anh hùng trong lúc hoạn nạn mới đúng!

Í í, tui biết tư thế 666 này nè, chính là bàn tay nắm lại chỉ giơ ngón cái và ngón út ra. Tui hồi xưa có thời đúng thích làm cái này, bởi 666 nghĩa là “ngầu ngầu ngầu” nha~

*tắt mode dìm Tu* *bật mode sủng Tu* A a a a a a, Tu moe moe quá đi!! Tui cũng muốn có một cái điện thoại tinh như ổng! (Hàn ơi anh đừng nhìn tui với ánh mắt đáng sợ đó.) Ra đường trùm áo mưa vì sợ thấm nước, tối đi ngủ sạc pin, làm đèn đường chiếu sáng là củ cải tốt không ăn cà rốt, à nhầm, là điện thoại tốt không dùng điện thoại =)) Nến là gì, trend cũ rồi, thắp một ngọn Tu cho Hàn đội a~

Trời tui cười chết với hai ông này! Quá trình Hàn đội mỗi ngày một niềm vui phát hiện thêm chức năng của Tu, giờ còn cảnh ôm nhau quay vòng vòng “chỉ còn tàn ảnh” nữa =)) Tự nhiên tui nhớ tới hồi xưa, @Lãi thím với tui cũng ôm nhau quay vòng vòng. ^^ À mà có người nói “Lãi không có chân, là đang lừa tui thôi, không thể ôm quay vòng vòng được” nghĩa là gì vậy?

Diệp Tu sợ nước lại vì ai đó mà rơi xuống nước, lại vì ai đó mà cố chấp đâm đầu vào hốc cũ nhiều lần... Tui không đùa các bạn đâu, đây cũng chẳng phải câu deep cảm động gì, mà là thật sự ổng lại đâm đầu vào hốc cũ ấy! Ôm nhau quay vòng vòng có hại cho sức khoẻ nha các đại đại!

Diệp Tu không đầu, Lãi không chân (dù tui không hiểu vì sao? Cầu giải thích?), số mệnh đây chăng? =)) Hì hì, dập đầu tạ tội vì đã từ mode dìm Tu sang mode dìm Lãi. =))

Ahuhuhu, lại dập đầu tạ tội với oomi đại thần, nãy giờ tui cứ gọi hồn Lãi trong nhà người, tại trước giờ tui chỉ mới nói chuyện với thím đó thôi T_T Trước giờ vào nhà của oomi đại thần mà không thấy đại thần ừ hử phản ứng gì hết, mị chưa tương tác kỹ bao giờ ạ, chứ không phải mị lơ người đâu T_T

Đồng ý với thím lầu trên, tui còn tưởng Tích là cổ trang chứ, ai ngờ lại thành ra dạng này. ^^

Tui đọc xong ngồi nhìn điện thoại trầm tư 3s, có cách nào để nó thành tinh biến ra một anh đẹp trai thân thủ tốt như Tu không nhỉ? Sau đó đem điện thoại tới trước mặt Hàn đội, vậy là tui dụ được tận hai anh đẹp trai thân thủ tốt luôn rồi!

Ờ... tuy là sau đó chắc khả năng cao là tui lại vừa dâng ví tiền vừa dâng điện thoại, rỗng túi mà về, không làm ăn được gì hết.... T_T
 

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,085
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#5
Tự nhiên tui nhớ tới hồi xưa, @Lãi thím với tui cũng ôm nhau quay vòng vòng. ^^ À mà có người nói “Lãi không có chân, là đang lừa tui thôi, không thể ôm quay vòng vòng được” nghĩa là gì vậy?
*khụ khụ khụ khụ khụ khụ* cái gì đâyyyy???!!! Là ai đã gieo tiếng ác cho tui. Tiểu Bạch Bạch, người mau nói tui nghe, là ai nói điều đó với người *cầm dao* *cười thảo mai*

Ahuhuhu, lại dập đầu tạ tội với oomi đại thần, nãy giờ tui cứ gọi hồn Lãi trong nhà người, tại trước giờ tui chỉ mới nói chuyện với thím đó thôi T_T Trước giờ vào nhà của oomi đại thần mà không thấy đại thần ừ hử phản ứng gì hết, mị chưa tương tác kỹ bao giờ ạ, chứ không phải mị lơ người đâu T_T
Oomi đại thừn là người cao lãnh ( nói chứ ẻm là sĩ tử, đang trong kì thi í nên chỉ trồi lên post bài là lặn mất tăm ), Lãi tui cũng cao lãnh, lơ lửng trên không nên mới bị đồn là không chưn!!! Là bị dèm phaaa, dèm pha đó người hiểu khônggggg!!!! *lăn lăn lăn*
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,016
Số lượt thích
3,957
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#6
*khụ khụ khụ khụ khụ khụ* cái gì đâyyyy???!!! Là ai đã gieo tiếng ác cho tui. Tiểu Bạch Bạch, người mau nói tui nghe, là ai nói điều đó với người *cầm dao* *cười thảo mai*



Oomi đại thừn là người cao lãnh ( nói chứ ẻm là sĩ tử, đang trong kì thi í nên chỉ trồi lên post bài là lặn mất tăm ), Lãi tui cũng cao lãnh, lơ lửng trên không nên mới bị đồn là không chưn!!! Là bị dèm phaaa, dèm pha đó người hiểu khônggggg!!!! *lăn lăn lăn*
Đây đây nè

Cảm ơn em đã cảm nhận theo từng câu chữ trong tác phẩm. Anh nói hoài câu này, vẫn muốn nói lại, nể em lắm! Anh không như các đại thần khác tỏ tình với em ngay câu đầu cmt, cũng không ôm em quay 180 độ được... (thật ra Lãi lừa em đấy, tại Lãi làm gì có chân mà ôm quay vòng vòng chứ...) Nhưng anh có lời cảm ơn chân thành này... đơn giản có vậy thôi. Cảm ơn em, nhiều lắm!
Khụ khụ, tui chỉ là người trích lại, tui vô tội lắm... Nguỵ Hoàng Dụ fic Tương Lai đó thím, sẵn tiện con người ấy còn nói y hệt cái động tác thím đang làm luôn í, chính là thím hay một bên cầm dao một bên thảo mai với người ta... (Ai đó đi ngang quá, khụ khụ, này là đang quảng cáo PR giùm đó, không phải bị đem bán đâu...)

Ừm tui có thấy lần trước Cụt với oomi nói chuyện bảo oomi là sĩ tử, bởi vậy giờ tui mới đi ưu tiên buff mana cho sĩ tử nè, hẳn là tui sẽ lượn vô project Bá Đồ trước đó. Hy vọng sĩ tử nhận buff xong tinh thần thoải mái mà thi tốt nha. Tổ quốc tự hào về cô!
 

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,085
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#7
Đây đây nè


Khụ khụ, tui chỉ là người trích lại, tui vô tội lắm... Nguỵ Hoàng Dụ fic Tương Lai đó thím, sẵn tiện con người ấy còn nói y hệt cái động tác thím đang làm luôn í, chính là thím hay một bên cầm dao một bên thảo mai với người ta... (Ai đó đi ngang quá, khụ khụ, này là đang quảng cáo PR giùm đó, không phải bị đem bán đâu...)

Ừm tui có thấy lần trước Cụt với oomi nói chuyện bảo oomi là sĩ tử, bởi vậy giờ tui mới đi ưu tiên buff mana cho sĩ tử nè, hẳn là tui sẽ lượn vô project Bá Đồ trước đó. Hy vọng sĩ tử nhận buff xong tinh thần thoải mái mà thi tốt nha. Tổ quốc tự hào về cô!
*mode thảo mai on* àaaaaaa~ thì ra là Chianti đại thừnnnnnn~ hihi, Bạch là đang hiểu lầm rồi. Lãi là người bình thường chứ hem phải đại thừn nào đó "ôm em quay 180 vòng" đâuuuu~ Lãi có chưn nhaaaa!! =v= / ~

Chắc chắn Oomi vui lắm! Để lát Lãi kêu em ấy lên hưởng buff của người!!! <3

*tự rùng mình* *cầm dao dời chiến trường đi nơi khác*
 

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#8
@Đỗ Tiểu Bạch chào Bạch nha, oomi đọc hết comment của Bạch rồi nè, oomi xin lỗi vì oomi không thường tương tác được, vì oomi ít dùng máy mà dùng điện thoại thì oomi chỉ lên check tin với like thôi. Nhưng mà oomi đọc hết tin Bạch comment í, oomi được buff nhiều lắm luôn.

Cảm ơn lời chúc của Bạch =v= <3 nhận được lời Bạch chúc từ nơi này qua nơi khác làm ngày của oomi bừng sáng *cười*

You make my day <3

Oomi rất là thích đọc comment của Bạch luôn, tha thứ cho oomi vì ít trả lời lại nhé, luôn ngồi chờ Bạch gõ cửa khiến ngày trở nên tươi sáng hơn =v=b

Hì hì, cái này cái này tặng Bạch nè, Bạch đoán được không >v>



 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,016
Số lượt thích
3,957
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#9
@Đỗ Tiểu Bạch chào Bạch nha, oomi đọc hết comment của Bạch rồi nè, oomi xin lỗi vì oomi không thường tương tác được, vì oomi ít dùng máy mà dùng điện thoại thì oomi chỉ lên check tin với like thôi. Nhưng mà oomi đọc hết tin Bạch comment í, oomi được buff nhiều lắm luôn.

Cảm ơn lời chúc của Bạch =v= <3 nhận được lời Bạch chúc từ nơi này qua nơi khác làm ngày của oomi bừng sáng *cười*

You make my day <3

Oomi rất là thích đọc comment của Bạch luôn, tha thứ cho oomi vì ít trả lời lại nhé, luôn ngồi chờ Bạch gõ cửa khiến ngày trở nên tươi sáng hơn =v=b

Hì hì, cái này cái này tặng Bạch nè, Bạch đoán được không >v>



Không sao đâu thím, gì chứ tui yêu thưn sĩ tử đi thi lắm, cảm thấy buff bao nhiêu cũng không đủ <3 Aww, make your day là tui zui lắm á, không gì zui hơn là sau khi đi lấy thân bồi quân tử đi buff dạo nhận lại câu này đâu. Hí hí cố lên cô nhé, ngày sau còn dài, đợi cô thi xong sẽ gặp nhau mấy fic khác nhé <3

Cái hình =)))) Diệp-đèn-pha và Hàn-xách-đèn-pha đúng không =)))) Tui nhìn tui thấy hài dễ sợ, cô cũng thật sự make my day a <3
 

Trời Sao

Dụng tẫn tâm ta, nâng gót chân người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
433
Số lượt thích
1,964
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn
#10
Cười mệt quá ?

Cách tác giả đưa những đặc điểm của điện thoại nhét vào Diệp Tu thật quá hợp ný! Quỳ lạy trình tư duy và logic của tác giả!

Thiết nghĩ nếu bằng một cách kỳ diệu nào đó, chỗ hai người xuất hiện một thùng gạo.... Hẳn lão Hàn đã nhét lão Diệp vào đó nằm rồi.... ?
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook