Hoàn [ Hàn Diệp ] - Yêu

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,085
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#1
Hàn Diệp – Yêu.


Edit + Beta : Lãi​

Văn án :

Bạn hiểu thế nào là “Yêu”?​




Vài lời từ editor:

. Đây là món quà mình xin dành tặng @oomi nhân dịp project Bá Đồ kết thúc – Cám ơn em đã đồng hành cùng chị suốt 101 ngày ! Vui có, buồn có, mệt mỏi có, nản chí có, nhưng chúng ta đã vượt qua tất cả rồi ôm ôm giỏi lắm! vỗ tay . Fic này tặng em, hi vọng em sẽ thi thật tốt, bước đi thật vững vàng trên con đường sau này của mình! Cố lên ! Em gái chị giỏi nhất =v= / <3

. Cũng xin dành tặng món quà này cho chị @张佳乐头上的小花儿 , cám ơn chị đã giúp đỡ tụi em suốt thời gian qua. Hi vọng mọi chuyện tốt đẹp nhất sẽ đến với chị. Chị cũng cố lên \ =v= / ( Tuy hem phải SH nhưng chị nhận đỡ trước, tháng 8 em tặng thêm nha )

. Đồng thời cũng tặng @Ú chỉ thích ăn ngủ – cám ơn em đã giúp chị rất nhiều, em cũng vất vả rồi. Chị @Gingitsune – em chỉ tặng chơi vì chị thích Hàn Diệp thôi =3= / <3 .

Nói chung là em yêu mọi người! Mọi người cùng cố lên !!!

. Cũng dành tặng cho tất cả những người đã, đang và sắp có tình trong cuộc sống. Hãy cứ tin rằng: “Người có tình, nhất định sẽ quay về với nhau”

Chúc mọi người đọc vui vẻ ! =v= / <3

Lãi.



.​

.​

.​

.​

.​

.​

.​

Ngày 31 tháng 3 là Chủ Nhật, tôi và bạn trai chia tay.

Từ trước tới giờ, tôi luôn cho rằng mình là người rộng lượng, sẽ không để bụng, nhưng thật sự có một khoảnh khắc tôi lại cảm thấy tổn thương tột cùng, khiến cho tôi – một thiếu nữ 20 tuổi bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về ý nghĩa thật sự của chữ “Yêu”. Thời gian không nhiều, bà ngoại ở ngoài cửa gọi tôi: “Tiểu Tô.”

Bà ngoại tôi họ Tô, mẹ tôi theo họ ngoại. Như một truyền thống, tôi là con gái cũng theo họ mẹ - họ Tô, còn anh trai tôi theo họ nội, cả nhà đều thích gọi tôi là “Tiểu Tô”.

Điều chỉnh lại tâm tình một chút, tôi mở của đi ra ngoài. Bà ngoại đã bảy mươi tuổi nhưng tinh thần vẫn rất minh mẫn. Mắt người không tốt lắm nhưng thính lực vẫn rất nhạy. Bà ngoại rất thích cười, bây giờ người đang đứng trước cửa phòng tôi, cười bảo rằng chiều nay sẽ có cố nhân tới thăm, có thể chiếm dụng một khoảng thời gian của tôi để phụ giúp dọn dẹp nhà cửa hay không. Ngoại biết tôi vừa chia tay với bạn trai, lại nhờ tôi giúp vào lúc này, hẳn là người hi vọng tôi kiếm chút việc gì đó làm để không nghĩ tới những chuyện buồn lòng nữa. Tôi đồng ý giúp ngoại.

Bà ngoại có vẻ rất vui, dẫn tôi đến thư phòng. Tôi chú ý, bà ngoại hôm nay mặc một cái áo màu trắng đính hoa nhỏ, trông rất đẹp. Tôi từng xem qua ảnh của người lúc còn trẻ, người là một đại mỹ nhân, đến khi về già, người vẫn rất chú trọng trang phục, lại chọn rất khéo. Tuổi trẻ đã trôi qua, nhưng khí chất vẫn như xưa.

Tôi rất hiếm khi vào thư phòng của bà ngoại. Giá sách không đầy, trên đó còn có một ngăn xếp đầy mô hình bằng nhựa, từ nhiều năm trước. Màu sắc đã phai đi đôi chút, nhưng bà ngoại thỉnh thoảng vẫn sẽ phủi bụi và lau lại kính. Những mô hình này đều là những nhân vật trong một game online tên là “Vinh Quang” - bà ngoại lúc còn trẻ là một tuyển thủ chuyên nghiệp tham gia giải đấu Vinh Quang, nghe nói người từng là đệ nhất bậc thầy pháo súng. Trong giá sách của người, mô hình của nữ bậc thầy pháo súng “Mộc Vũ Tranh Phong” là nhiều nhất, từ hình dáng đến khuôn mặt đều khắc hoạ từ người. Súng pháo và mỹ nhân, hiên ngang phóng khoáng.

Ít hơn một chút là mô hình của một nam pháp sư chiến đấu có tên “Nhất Diệp Chi Thu”, tuy nhiên đến một khoảng thời gian nào đó, người không còn sưu tập nó nữa. Ngược lại lại có thêm hai mô hình khác, một là nhân vật nam được gọi là “Quân Mạc Tiếu”, nghề nghiệp thi đấu là tán nhân. Mô hình thứ hai song song bên cạnh tên là “Đại Mạc Cô Yên”, nam nhà quyền pháp. Còn có rất nhiều mô hình khác, như là nữ pháp sư chiến đấu “Hàn Yên Nhu”, nam khí công sư “Hải Vô Lượng” được sắp xếp tán loạn, nhưng mọi tài khoản đều được sưu tập đầy đủ.

Tôi giúp ngoại thu dọn sách, thỉnh thoảng sẽ liếc nhìn mấy nhân vật nhỏ cực kì sống động đang được bày trong tủ kiếng kia. Vinh Quang – trò này đã không còn rất lâu rồi, tôi không thể nào tưởng tượng được bà ngoại cùng những người đồng đội năm đó ở trong game cùng nhau dốc sức, làm rầm rộ như vậy. Bà ngoại rất ít khi nhắc về chuyện thời còn trẻ của mình, trừ đi những lúc anh trai tôi hứng chí bừng bừng đòi ngoại kể lại. Tôi không có nhiều hứng thú lắm, đối với việc này cũng không biết nhiều, chỉ biết người điều khiển “Nhất Diệp Chi Thu” và “Quân Mạc Tiếu” gọi là “Diệp Tu”, là người mà bà ngoại yêu quý như anh trai mình. Tôi từng gặp người nọ hai lần, là một người khá dễ gần.

“Tiểu Tô.” Bà ngoại lại gọi, tôi có chút mất tập trung nên lúc đi về phía người không cẩn thận đá phải một thùng giấy nhỏ, đồ đạc đều văng hết ra ngoài, ngoại trừ mấy cuốn sách thì còn có vài tấm ảnh và một cái đĩa CD. Tôi cảm thấy áy náy nên liền ngồi xổm xuống gom lại sách vào thùng, cho đến lúc nhặt tấm ảnh kia, tôi đã cực kỳ kinh ngạc.

Trong bức ảnh đầu tiên là hình hai người đàn ông trẻ tuổi ngồi sóng vai nhau. Tư thế của họ rất tự nhiên, đều cười rất ngọt ngào. Nam nhân bên trái mặc một thân đồ tây màu đen, trước ngực đang đeo hoa dành cho tân lang. Mà bên phải người đó, là một nam nhân khác mặc tây trang màu trắng, cũng tương tự đeo trước ngực cũng là hoa dành cho tân lang, mặt mũi nhìn rất quen.

Nhất thời tôi không nhớ được đây ai, liền đổi sang tấm ảnh thứ hai, không nghĩ đến nó lại khiến tôi càng kinh ngạc hơn. Bối cảnh vẫn giống như tấm ảnh trước, nhưng người nam nhân mặc tây trang đen đã không còn trong hình, thay vào đó trong ảnh là bà ngoại thời còn trẻ, mặc lễ phục. Người ngồi cạnh nam nhân mặc đồ trắng -- -- xem ra, người là phù dâu.

Tôi nhìn hai tấm ảnh này đến xuất thần, lúc này bà ngoại đã đi đến bên cạnh. Người cúi xuống nhặt chiếc đĩa CD ở dưới đất, nhìn tấm ảnh trong tay tôi, cười híp mắt, nói: “Đây là tấm ảnh vào hôm hôn lễ của Diệp Tu.”

“Diệp Tu?!” Tôi buột miệng. Đột nhiên phát hiện mình như vậy có chút không tôn kính, tôi ách hẳn nên gọi người đó một tiếng “ông” mới phải. Nhưng cả hai người chúng tôi đều không mấy để ý. Giờ phút này tôi bỗng dưng bừng tỉnh, chẳng trách sao người mặc âu phục màu trắng nhìn có chút quen mắt, thì ra là Diệp Tu. Thế nhưng. . .tân nương đâu? Tôi chưa từng nghe bà ngoại đề cập đến chuyện ông ấy có vợ.

Bà ngoại dường như cũng nhìn ra được sự ngờ vực của tôi, cười nói: “Không có tân nương, chỉ có hai vị tân lang.” Người chỉ vào bức ảnh đầu tiên, hai người nam nhân ngồi cạnh nhau. Không chờ tôi phải hỏi lại, bà ngoại quơ quơ đĩa CD trong tay: “Đây là video về hôn lễ của bọn họ, có muốn xem thử không?”

Tôi liều mạng gật đầu. Lúc này đây tôi đã hoàn toàn quên mất những chuyện khiến tôi buồn rầu trước đó, trong đầu toàn bộ được thay thế bằng sự hiếu kỳ.

Bà ngoại vui cười hớn hở mở máy vi tính lên, lấy đĩa CD bỏ vào. Đã lâu rồi không dùng đầu đọc đĩa này, nhưng may thay đĩa CD vẫn chạy bình thường. Tôi ngồi xuống cạnh bà ngoại, trong quá trình đợi video tải, tôi thậm chí còn cảm nhận được sự căng thẳng của chính mình.

Cảnh bắt đầu video được quay trong một gian phòng nhỏ, trong phòng có chừng bốn năm người, nhìn có chút chật chội. Giữa màn hình là Diệp Tu lúc còn trẻ -- -- bấy giờ tầm khoảng 30 tuổi. Người trong phòng đi tới đi lui giúp ông ấy thử y phục. Lúc này Diệp Tu đã đổi sang một chiếc quân tây trắng -- -- giống như trong ảnh -- -- phía trên đang thử một kiện áo sơ mi màu xanh lam. Hai cô gái xa lạ cực kì xinh đẹp đang ngồi một bên nhìn, còn có một chàng trai cao xấp xỉ Diệp Tu đứng bên cạnh người, giống như tham mưu. Trong phòng không hề yên tĩnh chút nào, trong màn hình, mọi người đều nói chuyện với nhau, không nghe rõ là đang nói gì.

Diệp Tu đang cài lần lượt từng nút, hình ảnh toàn thân được phản chiếu trên chiếc gương dài trước mặt. “Chà, đúng là người đẹp vì lụa nha. Lão Diệp, ông mà cũng có lúc nhìn tươm tất như thế này.” Người đàn ông bên cạnh đánh giá.

“Cổ áo chưa lật đàng hoàng. Phương Duệ, giúp anh ấy một chút.” Giọng nói của bà ngoại từ trong video truyền ra, vô cùng rõ ràng, hoá ra video là do người quay. Người đàn ông được gọi là “Phương Duệ” thuận tay với tới cổ áo của Diệp Tu lật đi lật lại, quay đầu hướng hai người phụ nữ, hỏi: “Hai vị mỹ nữ, cảm thấy thế nào?”

“Hay thử thêm cái này xem sao?” Cô gái có vẻ lớn tuổi hơn đề nghị.

“Tha cho tôi đi, chị chủ!” Diệp Tu mặt đầy bất đắc dĩ, “Hôm nay đã thử hết 5 bộ rồi! Cũng đâu phải đi thi người mẫu chứ!”

Từ trong video có thể nghe thấy giọng bà ngoài cười khúc khích. Một nữ nhân tóc ngắn khác quan sát Diệp Tu một hồi rồi nói: “Em cảm thấy cái này cũng không tệ.”

Bà ngoại cũng vội vàng nói đỡ: “Em đồng ý với Nhu Nhu, em cũng cảm thấy cái này ổn rồi.”

Diệp Tu cao hứng, hướng phía máy quay nháy mắt mấy cái. Theo cuộc bỏ phiếu, kết quả cuối cùng chị chủ cũng quyết định từ bỏ ý định bắt Diệp Tu thử một cái áo sơ mi khác. Diệp Tu bày ra vẻ mặt được cứu rỗi liền trực tiếp ngồi phịch xuống ghế: “Mệt chết tôi rồi.”

Phương Duệ đứng nhìn Diệp Tu – người đang ngồi với dáng người chẳng chút đứng đắn nào, chống cằm nói: “Chúng ta cảm thấy hài lòng cũng vô dụng, phải gọi Hàn Văn Thanh tới xem một chút. Quan trọng là anh ta phải cảm thấy hài lòng.”

Chị chủ trừng cậu ta: “Trước hôn lễ một ngày, hai người đôi bên không được gặp nhau.”

Nghe xong câu này, gương mặt Diệp Tu đầy khổ sở: “Không cần nghiêm túc như vậy, cứ coi như mọi người tụ tập một trận là được rồi.”

Chị chủ dường như có chút giận, hơi lên giọng: “Đây là do cậu và Hàn Văn Thanh nói muốn tổ chức hôn lễ, là đại sự cả đời, làm sao có thể làm tuỳ tiện được? Còn cà vạt nữa, mau tới đây thử xem.”

“Không đeo cà vạt!” Diệp Tu lập tức phản đối, “Tuỳ tiện một chút là được rồi.”

Phương Duệ một bên cười, cô gái được gọi là “Nhu Nhu” vội vàng bước tới kéo chị chủ lại: “Quả Quả, mặc kệ anh ta đi, hai người bọn họ đã lớn già đầu rồi, chị cũng đừng bận tâm quá.”

Được người khuyên can, chị chủ trong nháy mắt không còn gì để nói, ở trong phòng loay hoay một hồi, dặn dò Diệp Tu nghỉ ngơi sớm một chút, liền cùng cô gái tóc ngắn đi mất. Phương Duệ nói với Diệp Tu hai câu, sau đó cũng rời đi.

Trong màn hình chỉ còn lại mỗi mình Diệp Tu, người quay đầu về máy quay: “Cực khổ rồi, Mộc Tranh, quay clip có vấn đề gì không?”

“Không vấn đề gì! Ngày mai cứ để đó cho tụi em!” Giọng của bà ngoại tràn đầy ý cười.

Diệp Tu gật đầu đầy hài lòng. Màn hình sau đó tối sầm, hẳn là ngừng quay rồi. Đoạn video không hề được qua bất kì khâu chỉnh sửa nào, tựa như theo một câu kia của Diệp Tu “tuỳ tiện một chút là được rồi.”, tất cả đều được lưu giữ trong những thước phim nguyên thuỷ nhất.

Mấy giây sau, màn hình lại sang lên, video lúc này đang ở trong một chiếc xe nội bộ, người cầm máy ghi hình ngồi bên phải phía sau xe, màn ảnh chuyển qua hướng bên trái một chút, một chàng trai trẻ tuổi đeo kính xuất hiện trong màn hình, một giọng nam rõ ràng cất lên: “Khụ khụ, Trương Tân Kiệt, nói một câu chúc phúc lão Hàn đi!”

Trương Tân Kiệt đẩy đẩy mắt kính, cười suy tư một chút, nói: “Chúc đội trưởng tân hôn hạnh phúc!”

“Vỗ tay!” Người cầm máy quay hào hứng hô lên. Lúc này lại truyền đến một giọng nam khác: “Trương Giai Lạc, cậu chơi vui thật nhỉ?”. Người cầm máy quay – Trương Giai Lạc, vội vàng chuyển góc quay tới tài xế: “Lão Lâm, hôm nay mọi người ai cũng đều rất vui.”

Tài xế cười ha ha, lập tức nói: “Vậy tôi cũng chúc lão Hàn, lão Diệp trăm năm hảo hợp!”

“Tuy nghe hơi lạ,” Trương Giai Lạc nói, “nhưng đây là lời nên nói.”. Cậu ấy đem máy quay hướng về ghế phụ lái: “Hàn tân lang quan, quay đầu qua đây cho nhìn chút xem!”

Người đàn ông có gương mặt mang theo chút uy nghiêm quay đầu lại, chính là người mặc âu phục màu đen trong hình, vẻ mặt của người này ngược lại khá bình thản, nhưng cũng không thể giấu được hạnh phúc. Trương Giai Lạc lúc này lại lên tiếng: “Lão Hàn, tối nay lúc “thử thách” trước khi vào động phòng, tuyệt đối không được giận nha.” Lão Lâm lái xe cũng phụ hoạ theo.

Hàn Văn Thanh trong màn hình cười một tiếng, nói: “Tôi bỏ qua cho các cậu, Diệp Tu có bỏ qua không?”

Trong xe còn lại ba người đều ha ha cười lớn. Trương Giai Lạc vui vẻ nói: “Hôm nay nhất định phải uống rượu, cho dù không uống được cũng phải uống!” Sau đó máy quay chuyển về phía Trương Tân Kiệt: “Tiểu Trương tối nay giao cho cậu cầm máy quay, không được bỏ xuống. Nhất định phải quay được những khoảnh khắc khó quên.”

Trương Tân Kiệt cười, nói được.

Trong thời gian ngắn ngủi video ngừng lại, bà ngoại giải thích với tôi, người ghi hình là Trương Giai Lạc, đang lái xe là Lâm Kính Ngôn và người tên Trương Tân Kiệt kia đều là những đồng đội rất quan trọng của Hàn Văn Thanh. Bọn họ cùng Diệp Tu, còn có bà ngoại, năm xưa đều là tuyển thủ e-Sport chuyên nghiệp. Thời đó, Hàn Văn Thanh và Diệp Tu là hai trong những người ưu tú nhất, làm đối thủ mười năm, là túc địch của nhau, không ai có thể hiểu rõ họ hơn đối phương. Những năm tháng hào hùng cũng đến lúc lắng xuống, song đó tình yêu cũng nở rộ. Vào năm đó, game online vẫn được cho là một thứ "thuốc phiện", bọn họ là những kẻ đi ngược với định kiến, ở phương diện tình cảm cũng chỉ có thể đơn giản sóng vai nhau mà đi qua bao bão tố. Hôn lễ này được cử hành sau khi hai người cùng đồng thời tuyên bố giải nghệ. Ban đầu, Diệp Tu nhờ bà ngoại và Phương Duệ quay lại mọi thứ, không ngờ được Hàn Văn Thanh bên kia cũng nhờ sự trợ giúp của đồng đội ghi hình lại quá trình. Đến cuối cả hai bên cùng tổng hợp lại mới cho ra được CD kỷ niệm này, hoàn chỉnh lại còn quý giá.

Video lại sáng lên, người quay vẫn là Trương Giai Lạc. Cửa xe được mở ra, người ngồi ở ghế phụ lái - Hàn Văn Thanh, bước xuống đầu tiên, máy quáy liền lập tức theo sau, nhưng trong nháy mắt, bất kể màn ảnh vẫn chưa hề rời khỏi Hàn Văn Thanh, trên video đều dính đầy hoa giấy. Màn hình có chút rung lắc, từ trong truyền ra một trận ầm ĩ.

"Tiểu Hàn, nhìn bên này!" "Hàn đội, có lỗi rồi." Trước khi nghe tiếng pháo nổ, hai giọng nói được truyền đến đầu tiên. Đột nhiên màn hình rung lắc mãnh liệt, giọng nói của Trương Giai Lạc vang lên: "Tui kháo! Hoàng Thiếu Thiên, cậu làm quái gì bắn lên người tui, tân lang bên kia. . ." "Ngẫu nhiên một chút mới vui chứ! Nguỵ lão đại và đội trưởng đang vây công Hàn đội, anh cũng mau tới đây cảm nhận một chút cái gì được gọi là "Bách Hoa Liễu Loạn" đi! Đợi đã, Trương Tân Kiệt đừng chạy! Chặn đứng mục sư! Chặn đứng mục sư! . . ."

Video đang rung động kịch liệt, lúc có lúc không thì đột nhiên ổn định lại, là từ góc quay khác. Từ máy quay này có thể nhìn được rõ ràng toàn cảnh, Hàn Văn Thanh dẫn đầu, chịu đựng mọi đòn “tấn công”, khiến cả người từ trên xuống dưới đều "bị thương", tuy nhiên gương mặt người ấy lại chẳng chút giận dữ hay vẻ thị uy thường thấy chút nào, thay vào đó chỉ có vui sướng và hưởng thụ ngự trị trong giây phút này. Một đám người đang bao vây trước mặt vị tân lang họ Hàn, máy quay vẫn ổn định theo sau. Đột nhiên lúc này có người hô lên "Diệp Tu đến rồi! Diệp Tu đến rồi! Focus Diệp Tu!" Trong nháy mắt, số người cầm pháo hoa đều chạy đi một nửa. Một thanh niên cao to, trẻ tuổi dẫn đầu, đầu hướng về phía người kia la lên: "Chúc mừng lão đại! Em vẫn nhanh hơn!" "Không phải đàn em của anh!" Bụp hai tiếng, đứng kế bên người cao lớn còn có một cậu thanh niên đeo mắt kính, bắn hai cây pháo giấy làm toàn thân một bộ đồ tây trắng của Diệp Tu dính toàn giấy màu. Diệp Tu một bên phủi phủi hoa giấy trên người xuống, giọng nói lại rất vui vẻ nhưng vẫn không kém phần kiêu ngạo: "Tiền mừng đã chuẩn bị xong chưa? Giao tiền mừng ra, ca đây sẽ cho các người con đường sống!"

"Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, mọi người tối nay tiếp tục!" Phương Duệ lúc này vừa nhảy từ trong xe ra ngoài, đem Diệp Tu đẩy vào bên trong đoàn người. Bên kia Lâm Kính Ngôn cũng tương tự đẩy Hàn Văn Thanh. Hai người một đen một trắng đứng cùng một chỗ, đồng thời trên đầu họ là một cái pháo hoa lớn được giật nổ, giống như trò đùa của những đứa con nít ngày xưa, cả hai người họ lúc này toàn thân đều xanh xanh đỏ đỏ từ các loại giấy màu dính từ trên xuống dưới.

"Tiểu Đường làm rất tốt!" Trong đoàn người vang lên tiếng tán thưởng. Máy quay hướng về một phía khác, cô gái tóc ngắn xuất hiện trên màn ảnh, cười cực kì hài lòng.

Ở giữa cả đám người, hai vị tân lang hai mặt nhìn nhau, đều bị hình dạng "bị thương" của đối phương chọc cười. "Nhìn bộ dạng em xem!" Hàn Văn Thanh mở lời trước, một bên duỗi tay giúp Diệp Tu sửa lại tóc, phủi bớt giấy màu trên vai. "Anh cũng chẳng tốt hơn chỗ nào." Diệp Tu cười, đồng thời cũng giúp đối phương sửa soạn lại. Từ trong đám người phát ra bài tiếng phản đối, cuối cùng có người còn la lên : "Đừng có mà đứng ngoài này show ân ái nữa, mau nhập tiệc! Phù dâu, phù rể đâu mau vào vị trí!"

Màn ảnh đang tiến gần về phía Phương Duệ, sau đó quay lại, có thể thấy được bà ngoại đang giao máy cho Phương Duệ để tiếp tục ghi hình. Hai vị tân lang sóng vai xuất hiện, bà ngoại mặc lễ phục ngắn, tay cầm một bó hoa nhỏ đi phía sau lưng Diệp Tu, mà bên cạnh chính là Trương Tân Kiệt - đi ngay phía sau Hàn Văn Thanh. Tiếng Phương Duệ phía sau máy quay ồn ào: "Chậc chậc chậc, lão Diệp, phù dâu của ông vừa nhìn một phát, ai không biết liền nghĩ là tân nương!"

Diệp Tu vô cảm hướng tới cậu ta phất phất tay: "Cậu đây là đang thẳng thừng ghen tị với ca." Mọi người đều thở dài một tiếng. Cả đám người vừa đi vừa cãi nhau đến trước cửa khách sạn, màn ảnh lướt qua tấm băng rôn được treo phía trên ghi "Tiệc mừng sinh nhật ngài Hàn Văn Thanh".

Bà ngoại cười, quay đầu nhìn sang tôi: "Ngày đó trùng hợp cũng là ngày 31 tháng 3. Thật ra hôn lễ cũng không thể công khai, nên chỉ có thể dùng lý do mừng sinh nhật Hàn Văn Thanh để mở tiệc."

Tôi gật đầu, trong không khí hỗn loạn đầy vui vẻ này, tôi suýt nữa đã quên mất một điều trọng yếu: Đây là hôn lễ của hai người đàn ông.

Sau khi vào nhà hàng, video quay toàn cảnh, không có đối tượng cụ thể. Mọi người đều ngồi xuống, tuy cả hội trường đều được bao, nhưng cũng không có bao nhiêu người, có lẽ chỉ đủ ba bàn. Bà ngoại giải thích rằng chỉ có những người trong liên minh Vinh Quang có quan hệ tốt nhất với họ tham dự.

Tiếp tân Lâm Kính Ngôn đứng lên, phía sau là Hàn Văn Thanh và Diệp Tu, nhưng lại không có phù dâu và phù rể bên cạnh, có thể thấy được hôn lễ này không được tiến hành theo đúng quy củ - MC bắt đầu dẫn dắt buổi lễ. Lâm Kính Ngôn cầm microphone, hắng giọng một cái, phía dưới liền yên tĩnh lại. Anh ta nói: “Chào mọi người, tôi là Lâm Kính Ngôn.”

“Vỗ tay!” Phương Duệ phía sau màn ảnh hô to, dưới khán đài mọi người thi nhau vỗ tay bùm bùm. Lâm Kính Ngôn thoáng dừng, sau đó lại lên tiếng: “Tôi xin đại diện hai vị tân lang hôm nay cảm ơn mọi người bỏ qua trăm công nghìn việc để đến đây tham dự buổi lễ.”

“Vỗ tay!” Lần này đến lượt chàng thanh niên cao to ( bà ngoại nói cậu ấy tên Bao Vinh Hưng ) dẫn đầu hô lên, mọi người lại bùm bùm một trận. Máy quay lia qua, thấy được chị chủ kéo góc áo của cậu ta, bảo mau ngồi xuống.

Lâm Kính Ngôn mặt đầy bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn Hàn Văn Thanh và Diệp Tu. Hàn Văn Thanh bước tới tiếp lời: “Hàn mỗ sẽ không nói lời khách sáo, toàn bộ đều như mọi người chứng kiến, cám ơn mọi người, cám ơn Vinh Quang.”

“Vỗ tay!” Lần này đến lượt Diệp Tu ở phía sau hô lên, phía dưới càng nhiệt liệt hơn. Bà ngoại trong màn ảnh cười đến không dừng được. Bây giờ vào lúc hồi tưởng lại giây phút ấy, người vẫn rất vui vẻ. Diệp Tu lập tức đi lên phía trước, tiếp lấy micro từ Hàn Văn Thanh: “Tôi, cuối cùng cũng rút khỏi sàn đấu Vinh Quang.” Ông dừng một chút, “Cùng rời khỏi, còn có tất cả mọi người làm đối thủ suốt mười năm. Kể từ lúc này đây, hai chúng tôi là đồng đội, mọi người ngứa tay đều có thể đến làm hai ván, dù là solo hay đoàn đội 2 chấp 5 đều được, thoải mái lựa chọn!”

“Xuỳ --- ---“Phía dưới khan đài bắt đầu ồn ào kháng nghị.

Diệp Tu vung tay. “Sau đây có lẽ tôi sẽ nói vài lời sướt mướt. Trải qua mười năm rèn luyện cùng nỗ lực, gặt được vô số thành công cũng phải chịu không biết bao nhiêu sự thất bại, chúng ta cuối cùng mới có được ngày hôm này, hơn nữa quyết định mời các bằng hữu tốt nhất trong liên minh đến để chung vui thời khắc này. . .”

“Mang lão phu cái xô để ói!” Máy quay quét qua phía người đàn ông đầu tiên bắn pháo hoa lên người Hàn Văn Thanh.

Diệp Tu không để ý khi bị ngắt ngang, tiếp tục: “-- cho nên các người đi tiền mừng không nhiều một chút thì không cảm thấy ngại hay sao?!”

“Chuốc chết Diệp Tu, chuốc chết Diệp Tu chuốc chết tên đóoo!!” Hoàng Thiếu Thiên đứng lên.

“Lúc này không báo được thù, tên tôi liền viết ngược lại!” Lại một người khác đứng lên phụ hoạ.

“Support Vương Kiệt Hi!” Trương Giai Lạc ở phía xa la lên, đồng thời giơ cao ly rượu. Lúc này ở phía dưới mọi người đều dồn dập đứng lên, giơ cao ly rượu về sân khấu. Diệp Tu vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, Hàn Văn Thanh đã chủ động bước tới trước một bước, cười nói: “Hôm nay tôi rất vui, tôi bồi mọi người uống!”

“Hàn đội đủ sảng khoái!” “Hàn đội uy vũ!” Người phía dưới giơ cao ly, hô hào, dồn dập lên tiếng ủng hộ.

“Hai vị tân lang, mau trao nhẫn cưới!” Trong bầu không khí hào hùng không say không về, một tiếng nữ sang sảng đầy anh dũng của chị chủ rốt cuộc cũng đem cả khán phòng kéo về đúng quỹ đạo bình thường.

Mọi người cũng đều hoàn hồn lại, vỗ tay dồn dập. Màn ảnh chuyển về phía phù dâu, phù rể đang ngồi, Trương Tân Kiệt và bà ngoại vội vàng bước lên sân khấu, đem hai cái hộp nhung màu xanh lam đậm giao cho hai người kia. Cả hai người cẩn thận mở ra, khung cảnh lãng mạn tương tự tưởng tượng của mấy bé gái lúc còn bé - - dù cho trên sân khấu lúc này là hai vị tân lang - - bọn họ nâng tay đối phương lên, đeo nhẫn kết hôn vào tay người kia, không chút chần chừ, rất dứt khoát. Máy quay tiến đến gần, cho cặp nhẫn một cảnh đặc tả: Một đôi nhẫn nam giống nhau như đúc, có ánh bạc. Lúc này toàn hội trường đều vô cùng yên tĩnh, không còn ồn ào, cũng không có tiếng vỗ tay, mọi người đều nín thở, tập trung tựa như đang chứng kiến một chuyện ý nghĩa, đầy thiêng liêng.

Một khắc đó, tôi cũng cảm thấy dường như mình cũng đang ngồi phía dưới, tôi như lạc vào một thế giới khác khi tận mắt chứng kiến tình yêu của họ. Những việc liên quan đến tình yêu, tôi biết không nhiều - - hơn nữa còn là một kẻ thất bại. Trong thế giới đầy ánh sáng này, hai người họ lại như núp trong bóng tối. Chúng ta đi thuận gió, một đường còn gập gềnh, nhấp nhô. Bọn họ lại ngược gió, dùng sức nặng của một con kiến để đối chọi với một con voi. Ký phù du mà miểu thương hải (*), từ giây phút ta sinh ra, lấy lợi ích cho đối phương làm mục tiêu cả đời.

( chú thích * : gửi phận bèo trôi mà khinh thị thời thế vô thường )

“Rất đẹp.” Im lặng một hồi lâu, Hàn Văn Thanh nhìn tay Diệp Tu, nói.

“Anh cũng không tệ.” Diệp Tu cười một tiếng.

Phía dưới bắt đầu vang lên tiếng vỗ tay, từ nhỏ sau đó lớn dần lên, càng ngày càng kịch liệt.

“Hôn đi!” “Hàn đội tiến lên!” “Giết chết Diệp Tu!” Phía khán giả lại bắt đầu ồn ào, còn có vài tiếng huýt sáo, Diệp Tu quay đầu nhìn về phía màn ảnh: “Phương bỉ ổi, ngừng quay ngừng quay!” Phương Duệ giấu máy quay đằng sau lưng, đáp lại một tiếng “OK - -“

Video quay ở phía xa một chút, nhưng rõ ràng vẫn đang ở chế độ ghi hình. Diệp Tu thoáng lùi về sau một bước, hướng phía dưới khán đài làm một động tác "suỵt" khiến mọi người phía dưới yên tĩnh lại. Diệp Tu nhấc tay: "Các vị - - "

Người đó hít sâu một hơi, "Bây giờ cùng nhau chúc Hàn Văn Thanh đại đại của chúng ta ---"

"--- sinh nhật vui vẻ!" Nói xong bốn chữ này, Diệp Tu bước nhanh tới trước một bước. Ở trước mặt mọi người, hai tay giữ lấy cổ của Hàn Văn Thanh, nhón chân lên hôn đối phương. Hàn Văn Thanh rõ ràng khá bất ngờ, cứng người một phen, nhưng rất nhanh khôi phục lại, lập tức dùng một tay ôm eo Diệp Tu, tay còn lại nâng lên gò má người đối diện, khiến nụ hôn càng sâu hơn. Bọn họ không chút kiêng dè ở trước mắt mọi người hôn nồng nhiệt hơn. Tuỳ tiện, không e dè bất cứ điều gì, lại còn được thêm tiện lợi.

"Ồ, quaooo!" "YOOOOOO---!" "Mù mắt chó rồi!" Phía dưới khán đài, tiếng hoan hô của mọi người như một làn sóng bao bọc tất cả, trên màn ảnh vẫn là hai người họ đang hôn nhau giữa những tiếng tung hô ồn ào, như thể cả trời đất này chỉ có đối phương tồn tại, không còn bất kì chuyện gì khác có thể ảnh hưởng đến.

Sau 3 phút, màn hình tối lại, toàn bộ những náo động kết thúc.

"Xong chưa?" Tôi khẽ run, buổi hôn lễ của những người không quen biết này vô cớ khiến tôi cảm động. Tôi không biết cuộc đời của hai vị tân lang ra sao, cũng không rõ họ làm thế nào tới với nhau, nhưng ở giây phút họ hướng về đối phương, trao nhau lời hứa cả đời đó có thể khiến người khác mủi lòng.

Tôi quay đầu nhìn bà ngoại, người không nhúc nhích, vẫn lẳng lặng nhìn màn hình. Một lát sau lại có giọng nói truyền ra: "Khụ khụ khụ, mấy tên đó đúng là ồn ào quá trời, tôi suýt nữa bị chuốc chết rồi, cũng còn may tôi không liều mạng, thật quá tiện nghi cho bọn họ!"

"Em là suýt chút nữa bị coca chuốc chết rồi." Đây là giọng nói của Hàn Văn Thanh. Màn hình dần dần sáng lên, trong video là gương mặt hai vị tân lang phóng đại, bọn họ ngồi song song với nhau, chắc máy quay được đặt trên bàn, có một vài vật lót phía dưới. Trong phòng chỉ có hai người, đèn vàng ấm áp, hẳn là buổi tối sau khi hôn lễ kết thúc.

"Chuẩn bị xong chưa? Tôi nói trước hay anh nói trước đây?" Diệp Tu quay đầu hỏi thử người bên cạnh, Hàn Văn Thanh liếc qua người kia, nói: "Để tôi."

Diệp Tu ở bên cạnh vỗ tay bộp bộp: "Xin mời tân lang Hàn Văn Thanh lên đọc diễn văn."

Hàn Văn Thanh vỗ một cái sau gáy Diệp Tu, cười một tiếng. Không thể không nói lúc người đó cười lên nhìn tương đối nhu hoà. Diệp Tu nghiêng người, trên màn hình chỉ còn sót lại gương mặt của Hàn Văn Thanh.

"Diệp Tu, tôi là Hàn Văn Thanh." Hàn Văn Thanh đối diện màn ảnh nói, "Tôi rất vui."

Tiếng cười của Diệp Tu ở một bên vang lên, Hàn Văn Thanh cũng không bị ngắt ngang, tiếp tục: "Tôi rất vui, thắng Vinh Quang, cũng thắng được em." Người ấy dừng một chút, mở miệng lần nữa: "Sau này, trước sau như một."

"Lâu như vậy." Diệp Tu chen vào màn hình, giả vờ ghét bỏ, "Sau đây đến lượt tân lang Diệp Tu đọc diễn văn."

Hàn Văn Thanh rời khỏi màn ảnh, cũng vỗ tay cho đối phương. Diệp Tu hài lòng cười một tiếng, nói: Lão Hàn, tôi là Diệp Tu. Tôi cũng rất vui." Người trong màn hình nhếch miệng cười, "Tôi rất vui, kết thúc Vinh Quang còn có anh."

Người kia thoảng dừng: "Cứ như anh nói, trước sau như một! Thời gian của chúng ta còn rất nhiều."

Hai người cùng nhau cười lên, màn hình hoàn toàn tối sầm lại, giọng nói dần nhỏ đi, video về hôn lễ ngừng hẳn.

Tôi vẫn ngồi ngơ ngác, vẫn chưa hoàn hồn lại từ sau câu nói không đầu không đuôi ở cuối video. Bà ngoại đã đứng lên, lấy CD ra. Tôi không nhịn được, quay sang người hỏi: “Câu nói cuối cùng của Diệp Tu . . . là ý gì ạ?”

Bà ngoại ngồi xuống, cười nói: “Sau hôn lễ, bọn họ liền chia xa.”

“Chia xa?!” Tôi giật mình.

“Ngoài mặt là chia xa.” Bà ngoại giải thích, “Bởi vì sau khi giải nghệ, Diệp Tu phải về nhà, người nhà nhất định sẽ không đồng ý bọn họ chính thức bên nhau. Cho nên họ trước tiên là cử hành hôn lễ, coi như lời hứa với đối phương trước khi quay lại cuộc sống bình thường.”

“Vì sao?!” Tôi cảm thấy khó tin, “Bọn họ đã rõ ràng tới mức này mà vẫn có thể bị chia cách vì định kiến của xã hội sao?”

“Chia xa chỉ là không thường ở cạnh nhau. Bọn họ vẫn luôn liên lạc với nhau, có cơ hội liền tranh thủ gặp mặt.” Bà ngoại cười mị mị như đang cố an ủi tôi.

“Việc này…” Tôi nói không nên lời, tôi cảm thấy đây chính là biệt ly, so với chuyện của mình và bạn trai vẫn khiến người khác khó chịu hơn gấp trăm lần: “Gia đình ảnh hưởng lớn đến vậy sao? Vì sao Diệp Tu nhất định phải về nhà?”

“Tiểu Tô!” Bà ngoại nhìn thẳng vào mắt tôi, “Con có biết yêu là gì không?”

Tôi dĩ nhiên không biết.

“Yêu là trách nhiệm.” Người nói.

“Năm đó Diệp Tu bỏ nhà ra đi, nhưng anh ấy đã đồng ý sau khi giải nghệ sẽ trở về, nhất định cũng là vì yêu người nhà của mình. Chỉ cần có phần “yêu” này trong tim, anh ấy nhất định sẽ gánh chịu trách nhiệm với gia đình mình, vậy nên anh ấy chắc chắn sẽ về nhà.”

“Đó cũng không bắt buộc, người đó đã từng bỏ nhà đi, đâu thể nào nào khẳng định được rằng ông ấy yêu gia đình chứ? Hơn nữa, người nhà cũng không ủng hộ ông ta đến với người mình yêu.” Tôi phản bác.

“Đứa nhỏ ngốc,” Bà ngoại cười nói, “Anh ấy làm sao không yêu người nhà của mình được chứ.”

“Năm xưa, sau khi anh trai ta mất, Diệp Tu liền đem vấn đề sinh hoạt của ta đặt lên hàng đầu, cũng trở thành trụ cột duy nhất của ta. Anh ấy không phải anh ruột của ta, nhưng lại gánh lên phần trách nhiệm của một người anh, thậm chí là của người cha. Đối với một bé gái mồ côi quen biết không lâu, anh ấy còn bỏ ra nhiều như vậy, thì nói gì đến người thân ruột thịt của mình?”

“Anh ấy yêu Vinh Quang, nên đuổi theo thắng lợi. Vào lúc anh ấy bị chính đội ngũ của mình trục xuất, Diệp Tu vẫn tự mình lập nên một chiến đội khác, từng bước từng bước trở về sàn đấu Vinh Quang, một lần nữa nâng lên chiếc cúp quán quân. Đối với một tuyển thủ chuyên nghiệp, dành được quán quân, chính là trách nhiệm. Bởi vì yêu Vinh Quang, nên anh ấy chịu trách nhiệm với kiếp sống Vinh Quang của mình, một lòng theo đuổi quán quân, trái tim vĩnh viễn chưa bao giờ thay đổi.”

“Hàn Văn Thanh là đối thủ tốt nhất của anh ấy. Bọn họ là túc địch mười năm, mỗi lần gặp nhau, luôn dốc hết toàn lực ứng phó, thắng thua chỉ trong gang tấc. Hàn Văn Thanh yêu anh ấy, đồng thời cũng tôn trọng anh ấy, hơn nữa còn cùng anh ấy gánh chịu trách nhiệm. Những năm tháng Chúa trời lấy đi khỏi họ, những tháng ngày không gặp mặt nhau, họ thậm chí chưa bao giờ tháo nhẫn kết hôn ra.”

“Dù cho. . .” Bà ngoại ngẫm nghĩ, lại nở nụ cười, “Dù cho lúc em trai song sinh của Diệp Tu là Diệp Thu kết hôn. Thân làm anh trai, người phù hợp nhất làm phù rể cho em trai mình chính là anh ấy, nhưng khoảng thời gian đó anh ta vẫn mãi trốn ở chỗ ta không chịu về nhà. Vì anh ấy luôn kiên trì, nói rằng mình đã kết hôn. . . không còn thích hợp làm phù rể nữa.”

“Anh ấy trở về nhà, kế thừa gia nghiệp, nhưng luôn từ chối cưới vợ sinh con. Anh ấy dùng phần sức lớn nhất của mình để gánh lấy toàn bộ trách nhiệm của gia đình mình, cũng là gánh lấy trách nhiệm của tình yêu giữa mình và Hàn Văn Thanh.”

“Trong cuộc sống không có kế sách nào vẹn toàn, dù thế nào đi chăng nửa, một bên cũng phải hi sinh.” Bà ngoại thở dài một hơi, “Bọn họ có lẽ đã chọn con đường tốt nhất. May mắn một điều chính là thời gian không hề bạc đãi họ. Hai người đều là truyền kỳ của Vinh Quang. Vào năm Diệp Tu 45 tuổi, bọn họ cũng có thể ở cùng nhau. . . cho đến nay.”

Bà ngoại hướng tôi nháy mắt mấy cái.

Tôi yên lặng ngồi đó, lời của bà ngoại khiến trong lòng tôi rối loạn, không có cách nào trả lời.

Trong lúc đó, chuông cửa chợt vang lên, tôi nhìn đồng hồ trên tường, chiều rồi.

“Tiểu Tô, con đi mở cửa đi.” Bà ngoại cười giảo hoạt, nhìn tôi nói, “Hôm này là ngày tốt, có cố nhân tới thăm.”

Tôi thẫn thờ đứng dậy, đi ra mở cửa.

Ngoài cửa là hai ông lão đã ngoài bảy mươi, tóc bạc da mồi, tinh thần minh mẫn. Diệp Tu nhìn tôi phất tay: “Tiểu Tô.” Bên cạnh ông là Hàn Văn Thanh, nhìn tôi gật đầu. Tôi không nói nên lời, chỉ biết né sang một bên mời họ vào nhà. Theo bản năng tôi đánh mắt nhìn vào ngón áp út của họ.

-- -- Hai chiếc nhẫn màu bạc trải qua bao nhiêu ngày tháng sóng gió vẫn còn đó, trên tay họ.

Tôi yêu người, không màng biệt ly. Tôi nhớ người, vĩnh viễn không thôi.

END.
 
Last edited:

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#2
Aaaaaaa, em chỉ tặng chơi nhưng chị cmt thật
Sao lại có thể cuteee đến thế này!!!! Cảnh hôn lễ vô cùng ấm áp, các tuyển thủ Vinh Quang như sống trước mắt, nụ cười và hạnh phúc của họ như đang lan tràn khỏi màn hình, khiến người ta không thể không cười!! Trường Giai Lạc, Phương Duệ, Bánh Bao, Quả Quả, đều thật đáng iu!!!

Vậy mà... cứ tưởng sẽ là một câu chuyện lở lửng trên may vì hạnh phúc, phần tiếp theo lại kéo người ta cái bụp xuống đất. Kéo hơi nhanh nên chị vẫn còn ú ớ, nhưng ngẫm lại từng cầu chữ, lại thấy có lý, nhưng vẫn đắng lòng. Cuộc đời có bao nhiêu lần 15 năm? Vậy mà Hàn đã đợi Diệp từng ấy năm đấy. Diệp cũng vì Hàn mà kiên trì từng ấy năm. Cái chi tiết hôn lễ của Diệp nhỏ, chị như nghe tiến lòng của Diệp: "Gia đình là trách nhiệm, là yêu, nhưng Hàn Văn Thanh là điểm mấu chốt, không ai có thể không nhìn." Aaaaaaa... May là HE, nếu ko :di :gach: #đôngchí
 

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,085
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#3
Aaaaaaa, em chỉ tặng chơi nhưng chị cmt thật
Sao lại có thể cuteee đến thế này!!!! Cảnh hôn lễ vô cùng ấm áp, các tuyển thủ Vinh Quang như sống trước mắt, nụ cười và hạnh phúc của họ như đang lan tràn khỏi màn hình, khiến người ta không thể không cười!! Trường Giai Lạc, Phương Duệ, Bánh Bao, Quả Quả, đều thật đáng iu!!!

Vậy mà... cứ tưởng sẽ là một câu chuyện lở lửng trên may vì hạnh phúc, phần tiếp theo lại kéo người ta cái bụp xuống đất. Kéo hơi nhanh nên chị vẫn còn ú ớ, nhưng ngẫm lại từng cầu chữ, lại thấy có lý, nhưng vẫn đắng lòng. Cuộc đời có bao nhiêu lần 15 năm? Vậy mà Hàn đã đợi Diệp từng ấy năm đấy. Diệp cũng vì Hàn mà kiên trì từng ấy năm. Cái chi tiết hôn lễ của Diệp nhỏ, chị như nghe tiến lòng của Diệp: "Gia đình là trách nhiệm, là yêu, nhưng Hàn Văn Thanh là điểm mấu chốt, không ai có thể không nhìn." Aaaaaaa... May là HE, nếu ko :di :gach: #đôngchí
Đây cũng là lý do dù em bị bún đè em cũng phải chạy đi giành cọng bún này về đó chị, vì nó gần gũi, ấm áp nhưng lại có chút ám ảnh đến kì lạ. *ôm ôm*

Em hi vọng chị thích món quà này!! Hí hí

HE HE =)))) chị đừng làm như em chuyên trị BE với OE chứ huhu =))) em là con Lãi k ăn ngược mà :p
 

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#4
Nam nhân bên trái mặc một thân đồ tây màu đen, trước ngực đang đeo hoa dành cho tân lang. Mà bên phải người đó, là một nam nhân khác mặc tây trang màu trắng, cũng tương tự đeo trước ngực cũng là hoa dành cho tân lang, mặt mũi nhìn rất quen.
:surprisedrainbowface:
Đoạn video không hề được qua bất kì khâu chỉnh sửa nào, tựa như theo một câu kia của Diệp Tu “tuỳ tiện một chút là được rồi.”, tất cả đều được lưu giữ trong những thước phim nguyên thuỷ nhất.
Em siêu thích chi tiết này, nếu sau này mà mở xem lại, mọi thứ vẫn được giữ toàn vẹn nhất, nguyên thủy nhất, cảm giác hẳn sẽ rất tuyệt. Không cắt không ghép không chỉnh sửa, tùy tiện một chút là đc rồi.

Đúng kiểu tính cách của Hàn và Diệp luôn.
Thẳng thắng, đơn giản, trực tiếp.

Nhìn bộ dạng em xem!" Hàn Văn Thanh mở lời trước, một bên duỗi tay giúp Diệp Tu sửa lại tóc, phủi bớt giấy màu trên vai. "Anh cũng chẳng tốt hơn chỗ nào." Diệp Tu cười, đồng thời cũng giúp đối phương sửa soạn lại.
Ư ư ư ư ư ư ư
Gâu gâu ẳng ẳng
Anh em kìa, cẩu lương kìa, phủi tóc, sửa tóc các kiểu....
Mấy người xung quanh kiểu "bọn tui chưa chết, vẫn chưa mà aaaaa.... tém tém lại đi hai người kia!!!"
"Ngày đó trùng hợp cũng là ngày 31 tháng 3. Thật ra hôn lễ cũng không thể công khai, nên chỉ có thể dùng lý do mừng sinh nhật Hàn Văn Thanh để mở tiệc."
:cry::cry::cry:

. Diệp Tu lập tức đi lên phía trước, tiếp lấy micro từ Hàn Văn Thanh: “Tôi, cuối cùng cũng rút khỏi sàn đấu Vinh Quang.” Ông dừng một chút, “Cùng rời khỏi, còn có tất cả mọi người làm đối thủ suốt mười năm. Kể từ lúc này đây, hai chúng tôi là đồng đội, mọi người ngứa tay đều có thể đến làm hai ván, dù là solo hay đoàn đội 2 chấp 5 đều được, thoải mái lựa chọn!”
Anh có Hàn đội, mấy người không có, tới đây anh chấp hết.
Bt có 1 người đã làm mưa làm gió, h Đấu Thần và Quyền Hoàng đứng chung, dân tình sao chịu nỗi.

Diệp Tu vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, Hàn Văn Thanh đã chủ động bước tới trước một bước, cười nói: “Hôm nay tôi rất vui, tôi bồi mọi người uống!”
Hí hí hí hí hí híiiiiiiiii
Khụ....
Muốn làm khó vợ tôi? Hỏi ý kiến tôi chưa?

Diệp Tu bước nhanh tới trước một bước. Ở trước mặt mọi người, hai tay giữ lấy cổ của Hàn Văn Thanh, nhón chân lên hôn đối phương. Hàn Văn Thanh rõ ràng khá bất ngờ, cứng người một phen, nhưng rất nhanh khôi phục lại, lập tức dùng một tay ôm eo Diệp Tu, tay còn lại nâng lên gò má người đối diện, khiến nụ hôn càng sâu hơn. Bọn họ không chút kiêng dè ở trước mắt mọi người hôn nồng nhiệt hơn. Tuỳ tiện, không e dè bất cứ điều gì, lại còn được thêm tiện lợi.
Em chết lâm sàng rồi, mắt mù rồi, tim cungz ngừng đập rồi....
Xin Lãi đừng cứu em, em nguyện ý làm cẩu độc thân chết trong hố đường này....

Hàn Văn Thanh vỗ một cái sau gáy Diệp Tu, cười một tiếng.
Tại sao chi tiếc nhỏ vầy cũng làm em cảm thấy ngọt muốn sâu răng vậy???
Ư ư ư ư ư

Những năm tháng Chúa trời lấy đi khỏi họ, những tháng ngày không gặp mặt nhau, họ thậm chí chưa bao giờ tháo nhẫn kết hôn ra.”
nhưng khoảng thời gian đó anh ta vẫn mãi trốn ở chỗ ta không chịu về nhà. Vì anh ấy luôn kiên trì, nói rằng mình đã kết hôn. . . không còn thích hợp làm phù rể nữa.”

“Anh ấy trở về nhà, kế thừa gia nghiệp, nhưng luôn từ chối cưới vợ sinh con.
Đây là lí do em thích Hàn Diệp.
Là tin tưởng,
Là sự chín chắn,
Là trách nhiệm,
Là hai phần độc lập, nhưng thu hút lẫn nhau.

Trong thế giới đầy ánh sáng này, hai người họ lại như núp trong bóng tối. Chúng ta đi thuận gió, một đường còn gập gềnh, nhấp nhô. Bọn họ lại ngược gió, dùng sức nặng của một con kiến để đối chọi với một con voi. Ký phù du mà miểu thương hải (*), từ giây phút ta sinh ra, lấy lợi ích cho đối phương làm mục tiêu cả đời.
“Yêu là trách nhiệm.”
Hàn Văn Thanh yêu anh ấy, đồng thời cũng tôn trọng anh ấy, hơn nữa còn cùng anh ấy gánh chịu trách nhiệm.
Anh ấy dùng phần sức lớn nhất của mình để gánh lấy toàn bộ trách nhiệm của gia đình mình, cũng là gánh lấy trách nhiệm của tình yêu giữa mình và Hàn Văn Thanh.”
"Tôi yêu người, không màng biệt ly. Tôi nhớ người, vĩnh viễn không thôi."

Fic này thật sự đã khắc họa được gần như là trọn vẹn Hàn Diệp mà em thường tưởng tượng. Túc địch 10 năm, giữa họ có sự thấu hiểu nhau, tin tưởng nhau tuyệt đối.
Không cần lời nói cũng hiểu được đối phương muốn gì, làm gì, tại sao

Chỉ cần hành động đủ để chứng minh tất cả. Họ thu hút đối phương, đồng điệu về mục tiêu, lý tưởng, hành động, suy nghĩ... như là đã đồng cam cộng khổ, kề vai sát cánh vậy.

Hàn Diệp trong em là kiểu tình cảm vô cùng lý tưởng.

Em cảm thấy Hàn Diệp trong fic này, chính là Hàn Diệp.

P/s: Được giúp đỡ chị và chim nhỏ em thực sự rất vui.
Cảm ơn chị vì một fic hay như vậy.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook