Hoàn [Hàn Diệp] Ngôn Ngữ Mèo Đen

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#1
[Hàn Diệp] Ngôn Ngữ Mèo Đen
Tác giả:
Nhân Sinh Hà Xử Bất Tương Phùng
Thể loại: AU, Hiện đại
CP: Hàn Diệp
Edit: Gingitsune
Beta:@Katakara
Nguyên tác: Hoàn​


Nghe nói tháng này là sinh nhật em gái nào đó, nên Chúc Mừng Sinh Nhật.
Ngoài ra, tặng cho @Lãi , @Ú chỉ thích ăn ngủ , @oomi , tiếp sức mùa thi cho các sĩ tử trẻ, trung, lão;)
Với lại chị 张佳乐头上的小花儿 , dù chị hơm phải đảng Hàn Diệp, nhưng trong này có cá, với lại âm mưu luận có Trương, nên chị gặm đỡ ghiền nhóa
<3<3<3<3 Các Chị Em.
Cảm ơn Kata làm việc năng suất nhóa! Quá nhanh, quá nguy hiểm!
01.

Hàn Văn Thanh là một meo meo màu đen.

Cái tên thanh nhã thoát tục đầy tính chất văn nghệ này là do chủ nhân trước đây của hắn đặt. Cụ bà yêu mèo như mạng kia đặt tên cho mỗi nhóc con, lứa của Hàn Văn Thanh vừa lúc đến bối phận chữ Văn. Hàn meo meo lại vừa vặn đen tuyền như mực, nên được gọi là "Văn Thanh". Cụ bà hy vọng sau này hắn sẽ lớn lên thành một chú mèo tốt, xua tan điềm xấu, trừ tà diệt ác.

Ngày nay, Hàn meo meo đã mười một tháng tuổi. Như cụ bà mong đợi, hắn lớn lên thành một meo meo uy phong lẫm liệt, bá khí khôn cùng. Hàn meo meo chỉ tùy tiện dạo một vòng quảng trường cũng có thể giống như lão đại thị sát lãnh địa - một đám mèo hoang đều không nhịn được mà quỳ bái - dù hắn thật sự chỉ là một meo meo ăn sung mặc sướng trong nhà.

Có điều số lần Hàn Văn Thanh ra ngoài cũng không nhiều. Phần lớn thời gian hắn đóng quân trong nhà, trời đẹp thì đi phơi nắng trên ban công, trời mưa thì nhắm mắt thả lỏng trong ổ của mình.

Hàn meo meo không thường xuyên ra ngoài là vì chủ nhân của hắn, một đầu bếp thực tập trẻ tuổi. Chủ nhân ngày ngày đi sớm về trễ, đầu tắt mặt tối mà chỉ được trả vài đồng lương ít ỏi chẳng đủ xài. Có lần chủ nhà trọ hùng hùng hổ hổ đến đòi tiền nhà, người trẻ tuổi hiền lành kia liền tay chân luống cuống, loay hoay như con ruồi đứt đầu, chẳng biết làm sao. Đột nhiên, Hàn Văn Thanh lao ra từ cạnh chân hắn, hạ thấp thân mình, đuôi dựng thẳng, mắt híp lại trừng kẻ không mời mà tới. Cuối cùng, chủ cho thuê nhà bị dọa chạy mất.

Từ dạo đó, Hàn Văn Thanh liền khẳng khái bảo kê cả nhà trọ lẫn chủ nhân. Bất cứ sinh vật nào âm mưu lợi dụng chiếm tiện nghi đều sẽ bị hắn giáo huấn đến khóc cha gọi mẹ.

Vậy nên, khi hắn bắt gặp con mèo hoang đang trộm cá trên ban công kia, không cần nói cũng biết hắn đã tức giận đến mức nào.

Đó là một buổi chiều bình thường chẳng khác chút nào với những buổi chiều khác, ánh nắng ngập tràn, ấm áp cả người. Hàn meo meo thong thả sải bước đến ban công, dự định phơi nắng một chút. Ngờ đâu, ngay góc hẻo lánh của ban công, hắn phát hiện một con mèo vằn lạ mặt đang ngậm một con cá muối ướp gia vị, vểnh mông chuẩn bị phi qua hàng rào.

Con ngươi Hàn meo meo rụt lại. Đó là cá muối đặc biệt, hôm qua chủ nhân vừa làm xong, là đồ ăn dự trữ, của, hắn! Vậy mà thành quả lao động vất vả này lại bị một con mèo hoang tùy tiện chôm?

Nằm mơ!

Trong tích tắc, Hàn meo meo hóa thành người bảo vệ cá muối. Hắn vừa gầm gừ cảnh cáo vừa phóng mình về phía... cái mông con mèo vằn kia, hung hăng chụp một vuốt.

Con mèo hoang kia cũng chẳng phải tay mơ, dù đưa lưng về phía Hàn meo meo cũng có thể cảm giác được sát khí, lập tức uốn mình, lợi dụng góc ban công né vuốt. Có điều cú trảo của Hàn meo meo dùng mười phần lực, mèo hoang dù tránh đi phần lớn lực đạo, cũng chỉ kham kham né qua, da lông vẫn bị cào một mớ.

"Có gì từ từ nói, làm gì mới lên liền đánh mèo vậy!"

Mèo vằn miệng ngậm cá, phát âm mơ hồ, chẳng chờ Hàn meo meo trả lời liền chui lên hàng rào. Chiếm được vị thế cao chiến lược xong, hắn mới nghiêm túc đánh giá con mèo mun trước mặt.

"Buông cá."

Hàn meo meo hạ thấp người trước, ánh mắt hung tợn trừng mèo vằn. Qua cú vật lộn mới rồi, hắn biết hàng này vô cùng linh hoạt và nhạy bén, nếu bộp chộp xông lên sẽ khiến hắn bắt được sơ sót mà tẩu thoát. Lại nói, hàng rào của ban công dù cao nhưng lại chẳng phải địa điểm chạy trốn lý tưởng. Nhà trọ ở lầu bốn, nếu trực tiếp nhảy xuống từ hàng rào thì meo meo nào cũng không dám tùy tiện thử. Con mèo vằn này chắc đã dùng ban công nhà bên làm điểm tựa để nhảy vào, lúc về nhất định cũng phải đi theo đường cũ. Vậy nên Hàn meo meo không vội vã tiến lên, trái lại dùng thân mình che mất đường lui của kẻ đối diện.

Mèo vằn quả nhiên nhả con cá - lại lập tức đè chặt bằng móng vuốt. Hắn nhận ra ý đồ của mèo mun, lại chẳng hề hốt hoảng, bình tĩnh thương lượng - chỉ là một con cá, mèo nhà sao lại tính toán với mèo hoang, đúng không?

"Ngươi đừng hòng đụng vào thứ gì trong nhà này!" Hàn meo meo đương nhiên đã gặp qua mèo hoang trên đường phố, cũng biết đối với meo meo không nhà để về, ngoại trừ moi thùng rác ăn cơm hẩm cháo hoa, cũng chỉ còn đường mạo hiểm ăn vụng trong nhà loài người.

Nhưng đồ vật trong nhà này, những con cá do thanh niên kia vất vả làm ra, Hàn meo meo không cho phép bất cứ con mèo nào tùy tiện trộm.

Mèo vằn trên lan can chớp chớp mắt, nghiêng đầu không ngừng đánh giá Hàn Văn Thanh: "Thuộc tính của ngươi hình như hơi sai, sao trung khuyển vậy?"

"Im mồm!"

Hàn meo meo nhe hàm răng bén nhọn, gồng người như mũi tên sẵn sàng bắn khỏi cung.

"Đừng hung dữ vậy mà," mèo vằn bất đắc dĩ liếc mèo mun, đối phương đã bung cả móng vuốt. "Chúng ta giải quyết trong hòa bình được không? Ta không lấy không cá, sẽ mang mấy thứ tới đổi với ngươi được không?"

Hàn meo meo không phải Tào Tháo, nhưng nhìn con mèo cà lơ phất phơ thái độ lười nhác trước mặt, hắn thật sự cảm thấy lời hứa này không đáng tin. Vạn nhất con mèo hoang này chỉ đi ngang qua, làm một cú liền rút, lúc đó meo meo tìm mèo nào tính sổ?

"Đừng nhiều lời, mèo có thể đi, cá để lại."

"Ha, sao ngươi cố chấp vậy?"

"Hoặc cả mèo cũng ở lại đi."

Chưa dứt lời, Hàn meo meo đã tung người lên lan can. Mục tiêu lần này khá rõ ràng, không phải con mèo vằn kia, mà là con cá muối dưới vuốt hắn. Dù sao đi nữa, lấy lại con cá mới là ưu tiên, còn con mèo kia để tính sau.

Mèo vằn ra sức đẩy đi con cá trước khi chân trước của Hàn meo meo chạm được mục tiêu. Cá trượt gần nửa mét trên hành lang. Mèo mun vồ hụt, liền nửa đường chuyển hướng tấn công mèo vằn.

"Ngươi không chụp cá, chụp ta làm chi?"

Mèo vằn nhảy lùi, nhìn vuốt trước sắc bén của Hàn Văn Thanh, nghĩ mà sợ: "Mèo nhà quả nhiên nói không giữ lời!"

Miệng không ngừng nả súng, mèo vằn lại chẳng hề hoảng loạn, nhanh nhẹn nhảy tới nhảy lui trên hàng rào hẹp như đi trên đất bằng. Hàn meo meo cũng không chịu thua, từng bước ép sát, gần như ép hắn đến cuối hàng rào.

"Không tồi! Gan lớn đấy!"

Lỗi tai mèo vằn run run, chóp đuôi nhẹ nhàng đung đưa. Hắn đã gặp không ít mèo nhà, con nào cũng bị hầu hạ như ông hoàng bà chúa, thân kiều thịt quý, nhảy từ trên bàn xuống cũng chần chừ nửa ngày. Dã tính loài mèo trong bọn họ đã chẳng còn thừa bao nhiêu, chỉ có thể ỷ lại sự che chở của loài người.

Ngược lại, con mèo mun trước mắt hắn không chỉ có khí chất hung thần ác sát, rõ ràng dã tính chưa thuần, hành vi cử chỉ cũng lớn mật vô cùng. Khí thế hùng hổ của hắn thậm chí hơn hẳn rất nhiều mèo hoang.

Một gã thú vị!

"Dám đến đây trộm cá, gan ngươi cũng lớn không kém!"

Hàn meo meo trả lời, chầm chậm tiến tới, thân trước đè thật thấp, sẵn sàng nhào lên.

"Đã nói sẽ chẳng lấy không, trao đổi đồng giá, sao ngươi lại không nói đạo lý vậy?"

Mèo vằn thở dài, hiển nhiên con mèo trước mặt không tôn thờ chủ nghĩa hòa bình, đàm phán thất bại, chỉ có thể xem vuốt ai càng sắc.

Tiếc ghê. Hắn nghĩ bụng, lại đột ngột lui một bước, xoay mình tại chỗ, đuôi dài quất mặt mèo mun cái bốp.

Hàn Văn Thanh không lường được cú tập kích bất ngờ này, nghiên đầu theo bản năng, liền cảm giác có thứ gì giẫm lên lưng mình, theo sát là cái đuôi che khuất tầm nhìn kia xẹt qua đỉnh đầu hắn.

Bị xem là bàn đạp. Hàn meo meo lập tức duỗi vuốt, hung hăng túm lấy chân sau mèo vằn, dù lực đạp đẩy hắn về sau vẫn cắn răng không buông.

Mất thăng bằng, hai meo meo đè nhau trên lan can, may mà mèo vằn phản ứng nhanh, chân trước ôm hàng rào mới không trượt chân rớt xuống. Con mèo đen vướng chân kia... vẫn ôm chặt chân hắn không buông.

"... Này."

"..."

"Ngươi thích chân ta đến thế à?" Ghé vào lan can lạnh băng, mèo vằn cảm thấy bụng mình cũng lạnh lẽo. "Còn chưa chịu buông?"

Hàn meo meo nghe nói vậy cũng có chút xấu hổ. Dù sao trong mười mấy tháng cuộc đời, hắn chưa từng tiếp xúc meo meo nào ở khoảng cách gần như vậy, chớ nói chi ôm chân đối phương đè thân đối phương.

Quan trọng nhất: đối phương ở đây là một con mèo đực.

"Trộm đồ ở chỗ này, đáng phạt!"

Ỷ vào mèo vằn không thấy mặt hắn, Hàn meo meo dù xấu hổ vẫn dõng dạc trả lời.

"Hồi nãy cá rớt mất rồi, ta cũng không xơ múi được gì, ngươi buông ra trước được không?"

Hàn Văn Thanh nhìn ra ngoài hàng rào. Những lùm cây thấp lè tè xanh mượt hoàn hảo che giấu con cá bé tẹo, chẳng thể thấy gì.

Hắn quay lại nhìn chằm chằm cái đầu vằn trắng đen trước mắt, suy nghĩ một chút, vỗ vào đùi sau của con meo meo nào đó.

"Được rồi, lần sau không được lấy cớ này nữa."

Mèo vằn nhìn hắn, cạn lời, chẳng buồn phỉ nhổ hay phàn nàn.

TBC
 
Last edited:

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,083
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#2
Áaaaaa!!!

MNMG phiên bản đồng nhân đây saooo!??? ?????

Siêu cấp dễ thương!! Hiu hiu!!! Cám ơn hai chịiiii ?????
 

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#3
oaaaaaaaa ///////w////// dễ xương dễ xương moe moe quá à ///////w////// *lăn lăn lăn* diệp bản mèo vằn này cưng quá cưng dễ sợ cưng ư ư

Hàn mun meo meo đã bị vạch trần thuộc tính thật: trung khuyển
Tiếp tục chờ phần sauuuuuu nha, tata ging ging fighting !!

*ẳng ẳng ẳng* sắp tới sinh nhật chị gái mii ùi >V> *dòm lầu trên*
 

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#4
*mắt lấp lánh*
Mèo bá khí với mèo vô sỉ
Aaaaaaaa!!!!!!
Được hai chị gái buff mana
:love::love::love:
Iu thưng hai người <3<3<3
*ôm một trời lông, ôm một trời chưn lăn lăn lăn*
 

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#5
02.

Hai ngày sau, con mèo vằn kia lại xuất hiện trên ban công.

Nhưng lần này hắn tỏ vẻ không có ý định chôm chỉa - ít nhất lúc Hàn Văn Thanh nhìn thấy hắn còn không có. Mèo vằn chỉ bình chân như vại nằm đó, híp mắt phơi nắng, bên cạnh là một túi nylon màu trắng căng phồng.

"Lão Hắc, tới phơi nắng à?"

Nhìn thấy Hàn meo meo, mèo vằn chào hỏi như quen biết đã lâu. Gương mặt đen tuyền của Hàn meo meo càng trở nên đen sì: lão Hắc là gọi ai?

"Chẳng lẽ ta tự gọi mình?" Mèo vằn đáp lời một cách đương nhiên. "Mặt ngươi viết rõ ràng hai chữ Lão Hắc kìa."

"Ta tên Hàn Văn Thanh." Mèo mun nhìn chăm chú cái đuôi rũ xuống không ngừng đong đưa kia, thật muốn cho một vuốt!

"Đệt! Một cái tên thanh nhã thoát tục như vậy..." Mèo vằn líu lưỡi. "Ngươi gọi ta Diệp Tu là được."

"Tới đây làm gì?"

"Đưa đồ tới cho ngươi, không chào đón?" Diệp Tu vỗ cái túi nhựa bên cạnh. "Đưa cái này cho con người nhà ngươi, bảo đảm hắn thích."

"Sao tự nhiên lại tặng đồ?" Hàn meo meo cảnh giác nhìn Diệp meo meo.

"Có qua có lại mới toại lòng nhau."

"Ngươi lại trộm cá?"

"Đã nói không phải trộm mà. Chỉ là ta tìm được con cá lọt bụi cỏ lần trước." Diệp Tu tự động không nhìn ánh mắt hung ác bắn tới từ phía Hàn Văn Thanh, phe phẩy chân trước. "Đừng quan tâm chi tiết. Lần này ta tới tặng quà."

Hàn meo meo cũng phóng lên hàng rào, vươn vuốt chọt chọt cái túi đựng mấy vật thể không rõ kia, lại hỏi Diệp meo meo đây là cái quái quỷ gì.

"Nấm hương, con người thích dùng thứ này nấu ăn." Diệp meo meo đắc ý mở miệng bao, khoe với Hàn meo meo mấy thứ bên trong.

Hàn meo meo chưa thấy cái thứ tròn tròn nâu nâu này bao giờ, nghi ngờ hỏi: "Sao lại đưa cái này?"

"Người kia nấu cơm rất giỏi đúng không? Cá muối cũng là tự làm, mùi vị không sai. Nấm hương là thứ tốt, loài người thích ăn."

Hàn meo meo trầm mặc. Thường ngày hắn cũng mang con mồi về làm lễ vật cho chủ nhân, từ châu chấu đến chim sẻ đều có. Meo meo tặng nấm cho người, quả thật lần đầu mới thấy.

"Sao ta phải tin ngươi?"

Diệp meo meo hùng hồn dõng dạc vỗ túi nylon, cam đoan nếu người kia không thích có thể trả hàng, hắn cũng không tới ăn cá nữa.

"Còn muốn tới ăn?" Mèo mun nheo mắt.

Diệp meo meo nhô đầu lưỡi hồng hồng liếm môi, nói thật nhé, ta đã ăn không biết bao nhiêu cá muối các nhà, nhà này quả thật không tệ. Lại nói, ta sẽ đáp lễ nha!

Cuối cùng Diệp meo meo thật sự để lại cái túi đựng thứ gọi là nấm hương kia trên ban công. Hàn meo meo dù tràn ngập hoài nghi, vẫn lẳng lặng canh chừng cái túi, chờ đến khi đầu bếp thực tập tan tầm về nhà.

Người trẻ tuổi nhìn thấy một cái túi tràn đầy nấm hương, vui mừng nhướng mày, dùng sức xoa đầu Hàn meo meo đang ngồi kế bên: "Lần này lại biết đưa nấm hương? Tiểu Hàn quả nhiên là chú mèo siêu cấp thông minh siêu cấp ngoan!"

Dù hơi không cam lòng, Hàn meo meo không thể không thừa nhận lần này Diệp meo meo nói đúng. Phản ứng vui sướng lúc nhìn thấy nấm hương của người kia, hơn hẳn những lần thu được chim sẻ châu chấu trong quá khứ.

Từ sau hôm đó, Diệp meo meo đạt được tư cách cầm cá muối nhà Hàn meo meo. Tới lui vài chuyến, hàng này liền quen với ban công, không việc gì làm liền chạy tới phơi nắng.

Mỗi lần Hàn meo meo nhìn thấy một cái đuôi vằn đen trắng lắc lư ẩn hiện trên ban công liền biết có kẻ tu hú chiếm tổ, đoạt mất vị trí tắm nắng tuyệt hảo của hắn. Có điều lan can dài như thế, ban công lớn như vậy, thật sự không đáng so đo với tên kia, lãng phí thời gian. Vậy nên Hàn meo meo khoan dung độ lượng, nhảy đến bên cạnh Diệp meo meo. Hai meo meo nằm song song híp mắt, cùng nhau hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp.

03.

Từ sau ngày hai meo meo không đánh nhau không quen biết trên ban công, số lần Diệp meo meo đến thăm nhà luôn đều đều liên tục, nhưng đôi khi mèo vằn cũng biệt tăm biệt tích năm sáu ngày. Những lúc này, Hàn meo meo mới sâu sắc cảm nhận được tên kia là một con mèo hoang, sẽ đến rồi đi như một cơn gió. Có lẽ một ngày nọ, hắn sẽ hoàn toàn triệt để bặt vô âm tín, đột ngột như ngày hắn nhảy lên ban công trộm cá thuở nào.

Đôi khi, Diệp meo meo cũng nửa đùa nửa thật hỏi hắn: lão Hàn, muốn rời nhà theo ca đi phiêu bạt giang hồ không?

Hàn meo meo sẽ nheo mắt, đáp: chính ngươi tự giải quyết vấn đề ấm no của mình trước đã.

Diệp meo meo chẳng để tâm, có ăn là được, vấn đề này hoàn toàn không thể so sánh với tự do.

Hàn meo meo trầm mặc. Mèo vằn cũng không nhiều lời, chỉ im lặng, chăm chú nhìn mèo mun, mở to đôi mắt luôn lim dim mọi ngày.

Hàn Văn Thanh, một meo meo có sinh hoạt an bình ở nhà, chẳng thể tưởng tượng mình cũng sẽ bị người tấn công, cho đến khi hắn gặp Diệp Tu.

Khác với Hàn meo meo, sinh hoạt của Diệp meo meo tự tại tùy tính, lại ẩn chứa bao nguy hiểm. Có điều meo meo này thông minh nhạy bén, dù một thân một mình cũng có thể gặp dữ hóa lành. Vậy nên, trước lần ngoài ý muốn kia, Hàn meo meo cũng chưa nhận ra cuộc sống tự do tự tại mà Diệp meo meo nói lại tràn ngập nguy cơ như thế nào.

Đó là một ngày cuối tuần, chủ nhân của mèo mun ở nhà, nên Hàn meo meo quyết định ra ngoài đi dạo. Kết quả là khi đi ngang qua đầu một con hẻm nhỏ, hắn chợt thấy meo meo quen thuộc - Diệp Tu - đang gồng lưng trong thế giằng co với người đàn ông trước mặt hắn.

Mục đích của kẻ kia là gì, Hàn meo meo không biết, cũng không quan tâm. Người này bộc lộ ác ý cực kỳ nguy hiểm, chỉ bấy nhiêu đã đủ.

Ban đầu Diệp meo meo cũng không định cứng đối cứng với kẻ kia, chỉ cần đối phó đến khi xuất hiện cơ hội chạy trốn là đủ. Nhưng sự xuất hiện đột ngột của Hàn meo meo khiến hắn không thể không cải biến kế hoạch - con mèo mun quá mức dũng cảm, chỉ tiến không lùi này vừa xuất hiện liền bay tới cắn tay gã đàn ông kia.

Bắt được thời cơ để tẩu thoát, nhưng mèo vằn cũng không rời đi. Mèo mun tuy hung hãn, nhưng đối mặt với một người trưởng thành bị chọc giận cũng chỉ là bọ ngựa đấu xe. Vậy nên hai meo meo ăn ý cùng tiến công, cào kẻ kia trở tay không kịp.

Có điều ngoài ý muốn vẫn xảy ra. Gã kia vốn định bắt mèo vằn, trong tay đương nhiên có công cụ phòng hộ. Hắn đột ngột rút ra một cây dao nhỏ đâm về hướng mèo mun, meo meo muốn tránh cũng đã muộn. Mèo vằn liền cấp tốc xoay người, móng vuốt sắc bén hung hăng chụp vào mu bàn tay cầm dao. Đó là lần đầu tiên Hàn Văn Thanh thấy hắn lộ ra nanh vuốt, cũng là lần đầu thực sự nhận thức được: dù ngày thường biếng nhác thế nào, Diệp Tu, từ đầu đến cuối, vẫn là một con mèo hoang nguy hiểm, hung ác.

Lưỡi dao lệch mục tiêu vào giây phút cuối cùng, chỗ hiểm không bị đâm trúng, bị thương ngoài da lại không thể tránh. Cuối cùng hai meo meo chớp thời cơ nhảy lên đầu tường, chạy đến chỗ an toàn, mới xem như triệt để hóa giải nguy cơ.

Vết thương trên đùi không dài không ngắn, máu đỏ thấm ướt bộ lông đen tuyền, chỉ nhìn miệng vết thương cũng đã làm meo meo kinh hồn táng đảm. Vậy mà Hàn Văn Thanh tỉnh bơ, chỉ khom người liếm vết thương, bảo Diệp meo meo về trước đã.

Lúc này hai meo meo đang trốn trong bụi cây ở công viên công cộng. Diệp meo meo nhích lại gần để kiểm tra vết thương của đối phương. Hắn vừa nhìn vừa thì thầm, ngươi xem ngươi xem, cào ít mấy vuốt, trực tiếp bỏ chạy không tốt sao? Chậc chậc, có vẻ sâu nhỉ.

Hàn meo meo định lui về sau, vết thương lại tê lại nhói như vừa bị đâm một nhát nữa.

"Đừng nhúc nhích!" Diệp meo meo hạ thấp giọng nói, xích lại gần một chút, le lưỡi nhẹ liếm vết dao cắt kia.

Mèo mun chợt cứng người, chân cũng như bị diện giật - tê cứng chẳng thể cục cựa. Hắn thậm chí hoài nghi mèo vằn đang làm vết thương nặng thêm.

Nhưng chẳng mấy chốc hắn liền thả lỏng người. Đầu lưỡi mèo vằn ẩm ướt mà ấm áp, khiến hắn cảm nhận được một sự dễ chịu bất ngờ chỉ từ việc được một con meo meo khác liếm lông. Hắn cúi xuống, cũng nhẹ nhàng liếm liếm đầu cùng lỗ tai đối phương.

Mãi đến lúc máu tươi không tiếp tục trào ra từ vết thương, Diệp meo meo mới ngồi thẳng dậy, thở phào.

"Được rồi! Chúng ta chậm rãi đi về. Vết thương này tốt nhất vẫn nên cho bác sĩ thú y xem."

"Ngươi còn biết cả bác sĩ thú y?"

Hàn meo meo, vốn hơi mất tự nhiên, chợt phát hiện một chủ đề đối thoại mới. Hắn cảm thấy tuy là một chú mèo hoang, Diệp meo meo lại quá quen thuộc với thế giới loài người. Nếu không phải hàng này tự xưng mèo hoang, chỉ nhìn vào bộ lông óng mượt màu sắc sáng bóng kia, Hàn meo meo nhất định cho rằng đây là ông hoàng nhà ai.

"Từng được người nuôi, sau chạy trốn." Diệp Tu hời hợt trả lời. "Bác sĩ thú y thật sự rất hung tàn! Một kim vừa chọt, chậc chậc, thật sự rất vô miêu đạo."

"Vô dụng."

"... Ta không nói đây là lý do ta bỏ nhà ra đi, ok? Đi, phải tranh thủ thời gian tiễn ngươi về."

TBC
 

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#6
04.

Hàn meo meo nhận ra, dạo này tâm trạng chủ nhân nhà hắn tốt kỳ cục, ngồi cạnh bàn nhìn đồ ăn cũng có thể tự bật cười, đôi lúc còn bế mèo mun lên rồi dùng sức vò lông. Nếu không phải người này là chủ nhân của hắn, hắn nhất định đã cho nguyên bộ vuốt vào mặt.

"Yêu đương đó." Diệp meo meo, một thành viên của đội ngũ vây xem, hững hờ phán: "Nói không chừng chẳng bao lâu ngươi sẽ có nữ chủ nhân đó, lão Hàn."

Hàn meo meo thật ra không quan tâm việc có thêm một chủ nhân nữa, chỉ là cái dáng vẻ cười ngây ngô với không khí của đầu bếp trẻ tuổi nhà hắn khiến mèo run rẩy. Loài người yêu đương sẽ biến thành như vậy? Phải kéo dài đến bao giờ mới kết thúc đây?

Nếu chỉ vậy thôi còn không nói. Khiến Hàn meo meo nhức đầu nhất là việc thanh niên rơi vào bể tình xong, không chỉ đuổi theo hạnh phúc bản thân, mà còn lập chí tìm một bạn lữ cho meo meo nhà hắn. Vậy nên, khi Diệp meo meo lại leo lên ban công, mắt thanh niên sáng rực.

Mèo vằn vừa đặt chân lên hàng rào đã cảm giác được một luồng gió lạnh, vừa đưa mắt nhìn đã thấy ngay một thanh niên với khuôn mặt xuân sắc rạng ngời "bạch bạch bạch" chạy tới trước mặt hắn, trong tay là con mèo mun nào đó.

Diệp meo meo cọ chớp mũi của Hàn meo meo theo thói quen. Vị chủ nhân trẻ tuổi kia liền mừng rỡ vô cùng, có vẻ như cho rằng meo meo nhà mình đã tìm được nửa kia của đời mèo.

Có điều lúc hắn phát hiện mèo vằn là một con mèo đực, loại cảm giác thành tựu hư vô mộng ảo này nháy mắt tan nát thành bột mịn.

Diệp meo meo không rõ nguyên do, ngồi trên ban công nhìn cảm xúc của thanh niên phập phồng như sóng biển Đông. Đến tận lúc thanh niên xám mặt về phòng, hắn liền hỏi mèo mun, vì sao lúc người này yêu đương, cảm xúc lại dao động như thế?

Vai kề vai với Diệp meo meo, Hàn meo meo đã đoán được phần nào tâm tư của chủ nhân nhà mình, chỉ đơn giản trả lời "Không sao, sẽ bình thường nhanh thôi."

Nhưng mà mức độ lan tràn yêu đương cũng không giảm dần theo thời gian, trái lại, mèo mun bắt đầu hoài nghi chủ nhân nhà mình mới là nguồn gốc tội lỗi của virus yêu đương quá đà. Nếu không, vì sao thanh niên chẳng những không hồi phục, còn lây bệnh yêu đương này cho mình?

Dạo này Hàn meo meo cùng Diệp meo meo thường xuyên động chạm tứ chi, càng ngày càng nhiều. Mèo vằn phát hiện con mèo mun ngày thường trầm tĩnh như núi nay chợt trở nên ham thích cắn lỗ tai mình. Thậm chí, trong một lần hai meo meo liếm láp da lông cho nhau, Hàn meo meo còn cắn cổ hắn trong vô thức.

Hắn đương nhiên biết rõ mấy hành động kỳ quái này biểu hiện cho cái gì, nhưng hắn cũng chỉ mắt nhắm mắt mở, thuận theo tự nhiên. Dù sao đi nữa, dù chưa hề nói rõ, hắn vẫn biết trong lòng mình, đối phương có một vị trí vô cùng đặc biệt.

Như vậy, bọn họ cũng có thể xem như yêu thích lẫn nhau, không phải rất tốt sao.

Chỉ là, ngày vui ngắn chẳng tày gang. Đường tình duyên của đầu bếp thực tập trẻ tuổi phát triển thuận lợi, lại bất ngờ thụt lùi một bước dài vào ngày hắn dẫn bạn gái đến nhà trọ.

Bạn gái dị ứng lông mèo nghiêm trọng, vừa vào cửa liền bắt đầu hô hấp không thông, thở khò khè. Mèo mun - vốn định nghênh đón nữ chủ nhân tương lai của nhà trọ, cùng mèo vằn - bon chen xem náo nhiệt, trở thành nguồn cơn tội ác. Hai meo meo chỉ có thể bối rối đứng đằng xa, nhìn theo thanh niên luống cuống mang bạn gái đến bệnh viện.

Diệp Tu của ngày xưa nhất định sẽ nói linh tinh chọc cười, hôm nay lại hiếm thấy không nói nên lời. Hắn chỉ an tĩnh cùng mèo mun trầm mặc chờ đợi trên ban công. Mãi đến khi mặt trời buông xuống phía tây, người trẻ tuổi tinh thần sa sút, buồn bã quay về, hắn mới biến mất vào màn đêm.

Đoạn thời gian tiếp theo quả thật rất gian nan, mèo mun cảm nhận được sự bi thống của chủ nhân. Hắn không lại dẫn bạn gái về nhà, cũng hiếm khi nhắc đến tên của người yêu. Có đôi khi hắn ngồi ngẩn người trên ghế salon, mỗi ánh mắt nhìn thân ảnh mèo mun đều chứa đầy dấu vết bi thương tịch mịch.

Lời tạm biệt đột ngột của Diệp Tu vào đoạn thời gian u ám đó, thật chẳng khác nhà dột gặp mưa, khiến mọi thứ như rơi vào đáy vực. Mèo vằn đứng trên hàng rào ban công, nói: lão Hàn, ta muốn đi nơi khác xem sao.

"Thật không muốn đi với ta?" Diệp Tu lặp lại câu hỏi đã từng bị đối phương xem là lời đùa kia.

Mèo mun trầm mặc nhảy tới, cẩn thận liếm láp bộ lông mềm mại của đối phương, nói: Chúc ngươi may mắn.

Đuôi của Diệp Tu nhẹ nhàng câu lấy đuôi đối phương, quấn quanh chóp đuôi màu đen từng vòng lưu luyến.

"Chốn dung thân không phải chỉ có một." Trán của hắn chạm vào trán mèo mun. "Ngươi thích hợp làm một con mèo hoang."

Hàn Văn Thanh không nói, chỉ nghiêng đầu, cắn chóp tai mèo vằn lần cuối.

05.

Ngày thứ hai tuần thứ năm từ khi bạn gái đầu bếp trẻ nhập viện vì dị ứng, Diệp Tu rời đi vừa tròn một tháng.

Hàn Văn Thanh yên lặng rời khỏi chàng đầu bếp trẻ hiền lành, cũng rời khỏi nhà trọ mình đã sinh sống hơn một năm. Hắn không còn là meo meo có được chỗ ở ấm áp cùng sự che chở của loài người, không còn kho lương thực ngon miệng chẳng bao giờ cạn cùng cá muối. Hắn thành một con mèo hoang phiêu bạt, mỗi ngày vì miếng ăn mà phiền não, còn phải luôn đề phòng những con người xa lạ với dụng tâm bất lương, cùng mấy con chó hoang không mang ý tốt.

Thế nhưng mỗi khi Hàn Văn Thanh đứng trên mái hiên nhìn bình minh phương xa, lười nhác phơi nắng trong một buổi chiều no bụng, hoặc khi hắn đơn thương độc mã dạy dỗ lũ mèo hoang lấy mạnh hiếp yếu, hắn biết mình không ghét cuộc sống này. Tương phản, cuộc sống tự do tùy tính thật khiến meo meo trầm mê.

Không lâu sau đó, Hàn meo meo trở thành bá chủ đích thực của toàn khu phố. Không chỉ mèo nhà và mèo hoang, ngay cả các loài động vật khác cũng có mấy phần kiêng kị hắn.

Thời gian của mèo mun trôi qua trong thanh nhàn và thoải mái. Hắn đi tuần tra tình huống khu phố theo định kỳ, có lúc giáo huấn mấy con mèo hoang phách lối để giết gà dọa khỉ, có lúc nghĩ cách tìm một ít nấm hương để trên ban công chủ nhân cũ, rỗi rãi lại đến mái hiên chuyên chúc của hắn phơi nắng.

Vào một buổi chiều tĩnh mịch nào đó, Hàn meo meo uốn mình trên mái hiên hưởng thụ ánh nắng ấm áp như mọi ngày. Bỗng một cái bóng che trước mặt hắn. Mèo mun bất mãn trợn mắt định răn dạy tên gan to bằng trời kia, nhưng trước mắt hắn lại là một con mèo vằn quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.

"Ca đi chưa bao lâu mà khu vực này đã đổi chủ?"

Hàn meo meo nheo mắt, lắng nghe âm điệu lười biếng đã lâu không thấy kia, đuôi dài thong thả đung đưa.

"Nói linh tinh gì đó." Hắn trầm giọng đáp: "Nơi này vốn luôn là địa bàn của ta nha, Diệp Tu."

END.

Lời tác giả: Mèo đen trừ tà, lại chủ động đi áp chế những thứ không sạch sẽ. Bởi vậy nơi nào tương đối nhiều tà khí, nơi đó nhất định sẽ có mèo đen. Chính vì vậy, người đời thường nhầm là mèo đen mang lại tai họa. Chủ động trừ tà, quả thật rất hợp với lão Hàn.

 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,140
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#8
Fic cute thật =)) Mấy cảnh tả đơn giản mà đọc vào có thể thấy ngay động tác của mèo như đang xem hình vậy đó, cảnh Hàn đội ung dung đi trên ban công, cảnh Hàn đội xù lông gồng người như mũi tên sắp bắn. Lão Hắc =)))) Mẹ, mỗi lần thấy Diệp troll Hàn đội là mình vừa yêu lại vừa hận =)) Vô miêu đạo =))

Thích cách Ging và mọi người chọn fic Hàn Diệp, luôn là cường cường, đọc vào thấy đúng hình tượng Diệp. Nam thần Toàn Chức, nhất là Diệp, phải soái! Soái từ chính văn soái đến fic. Hàn đội cục súc cơ mà Hàn đội làm gì cũng đúng, kể cả cho nguyên bộ vuốt vô mặt chủ nhân cũng ok, em sẽ đánh call cho Hàn đội cả đời (làm một fan Bá Đồ, tôi tỏ ý phê pha khi thấy Hàn đội ung dung đi trên ban công và quào phát trúng luôn con mèo hoang chôm cá nào đó).

Cuối fic tự dưng hơi buồn man mác. Không hiểu vì sao mỗi lần đọc thấy những con mèo rời nhà, đều thấy buồn buồn. Lá ko nuôi mèo nên ko biết, thuộc tính của mèo là thích lang thang hở mọi người? Dù vậy, Hàn đội làm một con mèo phiêu bạt cũng thật tốt, lại còn... lại còn tiếp tục đặt nấm hương lên ban công nhà chủ cũ. Thôi thôi, phiêu bạt thế nào, bên người có kẻ làm bạn, ngại gì lang thang.

Thích cách dịch gọi mèo là meo meo: Hàn meo meo, Diệp meo meo o((>ω< ))o Mà quả nhiên Ging rất hợp với những fic tung bay thế này nha, đọc văn như nói chuyện với Ging vậy =)) rất giang hồ
 

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#9
Thích cách dịch gọi mèo là meo meo: Hàn meo meo, Diệp meo meo o((>ω< ))o Mà quả nhiên Ging rất hợp với những fic tung bay thế này nha, đọc văn như nói chuyện với Ging vậy =)) rất giang hồ
Noted. Sẽ tiếp tục nói chuyện giang hồ dịch fic tung bay =))

Em nghĩ khúc buồn nhất là căn nhà áp lực vì chủ nhân không biết làm sao. Thật sự là hồi đi volunteer ở Humane Society, thấy cảnh chó mèo bị đưa vào vì tình trạng chủ nhân thay đổi không nuôi được nữa (có em bé, đổi nhà, đổi job, hoặc đơn giản là... ko muốn) mà thấy rất thương. Nhưng vì Hàn meo meo rất bá khí, nên ra đi lại là một sự giải thoát cho đôi bên, nên okkkkk. Dù sao, đi hoang hơi áp lực về vật chất, nhưng bù lại tinh thần tự do, làm theo điều tâm muốn, dù sau này có hối tiếc, cũng xứng đáng vì ít ra ta đã làm hết sức mình. Ít ra là nhờ đi hoang mà Hàn meo meo vẫn có thể lâu lâu tặng nấm hương, nếu ở lại, em chẳng muốn biết chủ nhân sẽ chọn ai TT_TT

Mới đầu, em nghĩ đầu bếp giống Trương, chắc là ở chỗ trẻ + e tưởng tượng 1 cặp mắt kiếng + ai khác dám nuôi Hàn. Nhưng về cuối không giống lắm... khụ... Nhưng vẫn có cá. Nên thui, đọc vui là được =w=
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,140
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#10
Em nghĩ khúc buồn nhất là căn nhà áp lực vì chủ nhân không biết làm sao. Thật sự là hồi đi volunteer ở Humane Society, thấy cảnh chó mèo bị đưa vào vì tình trạng chủ nhân thay đổi không nuôi được nữa (có em bé, đổi nhà, đổi job, hoặc đơn giản là... ko muốn) mà thấy rất thương. Nhưng vì Hàn meo meo rất bá khí, nên ra đi lại là một sự giải thoát cho đôi bên, nên okkkkk. Dù sao, đi hoang hơi áp lực về vật chất, nhưng bù lại tinh thần tự do, làm theo điều tâm muốn, dù sau này có hối tiếc, cũng xứng đáng vì ít ra ta đã làm hết sức mình. Ít ra là nhờ đi hoang mà Hàn meo meo vẫn có thể lâu lâu tặng nấm hương, nếu ở lại, em chẳng muốn biết chủ nhân sẽ chọn ai TT_TT
~>hug Ging

Đúng là vậy, nên chỉ thấy buồn man mác còn thì vẫn cảm giác ngọt dịu đáy lòng á. Mà cái gì gọi là đi hoang áp lực vật chất =)) Hàn meo meo đi đến đâu bóp tiền rớt đến đó, không lo. Với lại có Diệp meo meo làm bạn rồi, không lo x2.
 

Đào ổ chó Bá Đồ

Gà con tiến hóa
Bình luận
2
Số lượt thích
11
#11
[Hàn Diệp] Ngôn Ngữ Mèo Đen
Tác giả:
Nhân Sinh Hà Xử Bất Tương Phùng
Thể loại: AU, Hiện đại
CP: Hàn Diệp
Edit: Gingitsune
Beta:@Katakara
Nguyên tác: Hoàn​


Nghe nói tháng này là sinh nhật em gái nào đó, nên Chúc Mừng Sinh Nhật.
Ngoài ra, tặng cho @Lãi , @Ú chỉ thích ăn ngủ , @oomi , tiếp sức mùa thi cho các sĩ tử trẻ, trung, lão;)
Với lại chị 张佳乐头上的小花儿 , dù chị hơm phải đảng Hàn Diệp, nhưng trong này có cá, với lại âm mưu luận có Trương, nên chị gặm đỡ ghiền nhóa
<3<3<3<3 Các Chị Em.
Cảm ơn Kata làm việc năng suất nhóa! Quá nhanh, quá nguy hiểm!
01.

Hàn Văn Thanh là một meo meo màu đen.

Cái tên thanh nhã thoát tục đầy tính chất văn nghệ này là do chủ nhân trước đây của hắn đặt. Cụ bà yêu mèo như mạng kia đặt tên cho mỗi nhóc con, lứa của Hàn Văn Thanh vừa lúc đến bối phận chữ Văn. Hàn meo meo lại vừa vặn đen tuyền như mực, nên được gọi là "Văn Thanh". Cụ bà hy vọng sau này hắn sẽ lớn lên thành một chú mèo tốt, xua tan điềm xấu, trừ tà diệt ác.

Ngày nay, Hàn meo meo đã mười một tháng tuổi. Như cụ bà mong đợi, hắn lớn lên thành một meo meo uy phong lẫm liệt, bá khí khôn cùng. Hàn meo meo chỉ tùy tiện dạo một vòng quảng trường cũng có thể giống như lão đại thị sát lãnh địa - một đám mèo hoang đều không nhịn được mà quỳ bái - dù hắn thật sự chỉ là một meo meo ăn sung mặc sướng trong nhà.

Có điều số lần Hàn Văn Thanh ra ngoài cũng không nhiều. Phần lớn thời gian hắn đóng quân trong nhà, trời đẹp thì đi phơi nắng trên ban công, trời mưa thì nhắm mắt thả lỏng trong ổ của mình.

Hàn meo meo không thường xuyên ra ngoài là vì chủ nhân của hắn, một đầu bếp thực tập trẻ tuổi. Chủ nhân ngày ngày đi sớm về trễ, đầu tắt mặt tối mà chỉ được trả vài đồng lương ít ỏi chẳng đủ xài. Có lần chủ nhà trọ hùng hùng hổ hổ đến đòi tiền nhà, người trẻ tuổi hiền lành kia liền tay chân luống cuống, loay hoay như con ruồi đứt đầu, chẳng biết làm sao. Đột nhiên, Hàn Văn Thanh lao ra từ cạnh chân hắn, hạ thấp thân mình, đuôi dựng thẳng, mắt híp lại trừng kẻ không mời mà tới. Cuối cùng, chủ cho thuê nhà bị dọa chạy mất.

Từ dạo đó, Hàn Văn Thanh liền khẳng khái bảo kê cả nhà trọ lẫn chủ nhân. Bất cứ sinh vật nào âm mưu lợi dụng chiếm tiện nghi đều sẽ bị hắn giáo huấn đến khóc cha gọi mẹ.

Vậy nên, khi hắn bắt gặp con mèo hoang đang trộm cá trên ban công kia, không cần nói cũng biết hắn đã tức giận đến mức nào.

Đó là một buổi chiều bình thường chẳng khác chút nào với những buổi chiều khác, ánh nắng ngập tràn, ấm áp cả người. Hàn meo meo thong thả sải bước đến ban công, dự định phơi nắng một chút. Ngờ đâu, ngay góc hẻo lánh của ban công, hắn phát hiện một con mèo vằn lạ mặt đang ngậm một con cá muối ướp gia vị, vểnh mông chuẩn bị phi qua hàng rào.

Con ngươi Hàn meo meo rụt lại. Đó là cá muối đặc biệt, hôm qua chủ nhân vừa làm xong, là đồ ăn dự trữ, của, hắn! Vậy mà thành quả lao động vất vả này lại bị một con mèo hoang tùy tiện chôm?

Nằm mơ!

Trong tích tắc, Hàn meo meo hóa thành người bảo vệ cá muối. Hắn vừa gầm gừ cảnh cáo vừa phóng mình về phía... cái mông con mèo vằn kia, hung hăng chụp một vuốt.

Con mèo hoang kia cũng chẳng phải tay mơ, dù đưa lưng về phía Hàn meo meo cũng có thể cảm giác được sát khí, lập tức uốn mình, lợi dụng góc ban công né vuốt. Có điều cú trảo của Hàn meo meo dùng mười phần lực, mèo hoang dù tránh đi phần lớn lực đạo, cũng chỉ kham kham né qua, da lông vẫn bị cào một mớ.

"Có gì từ từ nói, làm gì mới lên liền đánh mèo vậy!"

Mèo vằn miệng ngậm cá, phát âm mơ hồ, chẳng chờ Hàn meo meo trả lời liền chui lên hàng rào. Chiếm được vị thế cao chiến lược xong, hắn mới nghiêm túc đánh giá con mèo mun trước mặt.

"Buông cá."

Hàn meo meo hạ thấp người trước, ánh mắt hung tợn trừng mèo vằn. Qua cú vật lộn mới rồi, hắn biết hàng này vô cùng linh hoạt và nhạy bén, nếu bộp chộp xông lên sẽ khiến hắn bắt được sơ sót mà tẩu thoát. Lại nói, hàng rào của ban công dù cao nhưng lại chẳng phải địa điểm chạy trốn lý tưởng. Nhà trọ ở lầu bốn, nếu trực tiếp nhảy xuống từ hàng rào thì meo meo nào cũng không dám tùy tiện thử. Con mèo vằn này chắc đã dùng ban công nhà bên làm điểm tựa để nhảy vào, lúc về nhất định cũng phải đi theo đường cũ. Vậy nên Hàn meo meo không vội vã tiến lên, trái lại dùng thân mình che mất đường lui của kẻ đối diện.

Mèo vằn quả nhiên nhả con cá - lại lập tức đè chặt bằng móng vuốt. Hắn nhận ra ý đồ của mèo mun, lại chẳng hề hốt hoảng, bình tĩnh thương lượng - chỉ là một con cá, mèo nhà sao lại tính toán với mèo hoang, đúng không?

"Ngươi đừng hòng đụng vào thứ gì trong nhà này!" Hàn meo meo đương nhiên đã gặp qua mèo hoang trên đường phố, cũng biết đối với meo meo không nhà để về, ngoại trừ moi thùng rác ăn cơm hẩm cháo hoa, cũng chỉ còn đường mạo hiểm ăn vụng trong nhà loài người.

Nhưng đồ vật trong nhà này, những con cá do thanh niên kia vất vả làm ra, Hàn meo meo không cho phép bất cứ con mèo nào tùy tiện trộm.

Mèo vằn trên lan can chớp chớp mắt, nghiêng đầu không ngừng đánh giá Hàn Văn Thanh: "Thuộc tính của ngươi hình như hơi sai, sao trung khuyển vậy?"

"Im mồm!"

Hàn meo meo nhe hàm răng bén nhọn, gồng người như mũi tên sẵn sàng bắn khỏi cung.

"Đừng hung dữ vậy mà," mèo vằn bất đắc dĩ liếc mèo mun, đối phương đã bung cả móng vuốt. "Chúng ta giải quyết trong hòa bình được không? Ta không lấy không cá, sẽ mang mấy thứ tới đổi với ngươi được không?"

Hàn meo meo không phải Tào Tháo, nhưng nhìn con mèo cà lơ phất phơ thái độ lười nhác trước mặt, hắn thật sự cảm thấy lời hứa này không đáng tin. Vạn nhất con mèo hoang này chỉ đi ngang qua, làm một cú liền rút, lúc đó meo meo tìm mèo nào tính sổ?

"Đừng nhiều lời, mèo có thể đi, cá để lại."

"Ha, sao ngươi cố chấp vậy?"

"Hoặc cả mèo cũng ở lại đi."

Chưa dứt lời, Hàn meo meo đã tung người lên lan can. Mục tiêu lần này khá rõ ràng, không phải con mèo vằn kia, mà là con cá muối dưới vuốt hắn. Dù sao đi nữa, lấy lại con cá mới là ưu tiên, còn con mèo kia để tính sau.

Mèo vằn ra sức đẩy đi con cá trước khi chân trước của Hàn meo meo chạm được mục tiêu. Cá trượt gần nửa mét trên hành lang. Mèo mun vồ hụt, liền nửa đường chuyển hướng tấn công mèo vằn.

"Ngươi không chụp cá, chụp ta làm chi?"

Mèo vằn nhảy lùi, nhìn vuốt trước sắc bén của Hàn Văn Thanh, nghĩ mà sợ: "Mèo nhà quả nhiên nói không giữ lời!"

Miệng không ngừng nả súng, mèo vằn lại chẳng hề hoảng loạn, nhanh nhẹn nhảy tới nhảy lui trên hàng rào hẹp như đi trên đất bằng. Hàn meo meo cũng không chịu thua, từng bước ép sát, gần như ép hắn đến cuối hàng rào.

"Không tồi! Gan lớn đấy!"

Lỗi tai mèo vằn run run, chóp đuôi nhẹ nhàng đung đưa. Hắn đã gặp không ít mèo nhà, con nào cũng bị hầu hạ như ông hoàng bà chúa, thân kiều thịt quý, nhảy từ trên bàn xuống cũng chần chừ nửa ngày. Dã tính loài mèo trong bọn họ đã chẳng còn thừa bao nhiêu, chỉ có thể ỷ lại sự che chở của loài người.

Ngược lại, con mèo mun trước mắt hắn không chỉ có khí chất hung thần ác sát, rõ ràng dã tính chưa thuần, hành vi cử chỉ cũng lớn mật vô cùng. Khí thế hùng hổ của hắn thậm chí hơn hẳn rất nhiều mèo hoang.

Một gã thú vị!

"Dám đến đây trộm cá, gan ngươi cũng lớn không kém!"

Hàn meo meo trả lời, chầm chậm tiến tới, thân trước đè thật thấp, sẵn sàng nhào lên.

"Đã nói sẽ chẳng lấy không, trao đổi đồng giá, sao ngươi lại không nói đạo lý vậy?"

Mèo vằn thở dài, hiển nhiên con mèo trước mặt không tôn thờ chủ nghĩa hòa bình, đàm phán thất bại, chỉ có thể xem vuốt ai càng sắc.

Tiếc ghê. Hắn nghĩ bụng, lại đột ngột lui một bước, xoay mình tại chỗ, đuôi dài quất mặt mèo mun cái bốp.

Hàn Văn Thanh không lường được cú tập kích bất ngờ này, nghiên đầu theo bản năng, liền cảm giác có thứ gì giẫm lên lưng mình, theo sát là cái đuôi che khuất tầm nhìn kia xẹt qua đỉnh đầu hắn.

Bị xem là bàn đạp. Hàn meo meo lập tức duỗi vuốt, hung hăng túm lấy chân sau mèo vằn, dù lực đạp đẩy hắn về sau vẫn cắn răng không buông.

Mất thăng bằng, hai meo meo đè nhau trên lan can, may mà mèo vằn phản ứng nhanh, chân trước ôm hàng rào mới không trượt chân rớt xuống. Con mèo đen vướng chân kia... vẫn ôm chặt chân hắn không buông.

"... Này."

"..."

"Ngươi thích chân ta đến thế à?" Ghé vào lan can lạnh băng, mèo vằn cảm thấy bụng mình cũng lạnh lẽo. "Còn chưa chịu buông?"

Hàn meo meo nghe nói vậy cũng có chút xấu hổ. Dù sao trong mười mấy tháng cuộc đời, hắn chưa từng tiếp xúc meo meo nào ở khoảng cách gần như vậy, chớ nói chi ôm chân đối phương đè thân đối phương.

Quan trọng nhất: đối phương ở đây là một con mèo đực.

"Trộm đồ ở chỗ này, đáng phạt!"

Ỷ vào mèo vằn không thấy mặt hắn, Hàn meo meo dù xấu hổ vẫn dõng dạc trả lời.

"Hồi nãy cá rớt mất rồi, ta cũng không xơ múi được gì, ngươi buông ra trước được không?"

Hàn Văn Thanh nhìn ra ngoài hàng rào. Những lùm cây thấp lè tè xanh mượt hoàn hảo che giấu con cá bé tẹo, chẳng thể thấy gì.

Hắn quay lại nhìn chằm chằm cái đầu vằn trắng đen trước mắt, suy nghĩ một chút, vỗ vào đùi sau của con meo meo nào đó.

"Được rồi, lần sau không được lấy cớ này nữa."

Mèo vằn nhìn hắn, cạn lời, chẳng buồn phỉ nhổ hay phàn nàn.

TBC
Aaaaaa đây là mều tinh đánh nhau lày, cưng quá trời quá đất, cảm giác mana đầy bình rồi. Sẽ chết dưới sự đáng yêu này. Cảm ơm chủ thớtttttt
 

Đào ổ chó Bá Đồ

Gà con tiến hóa
Bình luận
2
Số lượt thích
11
#12
02.

Hai ngày sau, con mèo vằn kia lại xuất hiện trên ban công.

Nhưng lần này hắn tỏ vẻ không có ý định chôm chỉa - ít nhất lúc Hàn Văn Thanh nhìn thấy hắn còn không có. Mèo vằn chỉ bình chân như vại nằm đó, híp mắt phơi nắng, bên cạnh là một túi nylon màu trắng căng phồng.

"Lão Hắc, tới phơi nắng à?"

Nhìn thấy Hàn meo meo, mèo vằn chào hỏi như quen biết đã lâu. Gương mặt đen tuyền của Hàn meo meo càng trở nên đen sì: lão Hắc là gọi ai?

"Chẳng lẽ ta tự gọi mình?" Mèo vằn đáp lời một cách đương nhiên. "Mặt ngươi viết rõ ràng hai chữ Lão Hắc kìa."

"Ta tên Hàn Văn Thanh." Mèo mun nhìn chăm chú cái đuôi rũ xuống không ngừng đong đưa kia, thật muốn cho một vuốt!

"Đệt! Một cái tên thanh nhã thoát tục như vậy..." Mèo vằn líu lưỡi. "Ngươi gọi ta Diệp Tu là được."

"Tới đây làm gì?"

"Đưa đồ tới cho ngươi, không chào đón?" Diệp Tu vỗ cái túi nhựa bên cạnh. "Đưa cái này cho con người nhà ngươi, bảo đảm hắn thích."

"Sao tự nhiên lại tặng đồ?" Hàn meo meo cảnh giác nhìn Diệp meo meo.

"Có qua có lại mới toại lòng nhau."

"Ngươi lại trộm cá?"

"Đã nói không phải trộm mà. Chỉ là ta tìm được con cá lọt bụi cỏ lần trước." Diệp Tu tự động không nhìn ánh mắt hung ác bắn tới từ phía Hàn Văn Thanh, phe phẩy chân trước. "Đừng quan tâm chi tiết. Lần này ta tới tặng quà."

Hàn meo meo cũng phóng lên hàng rào, vươn vuốt chọt chọt cái túi đựng mấy vật thể không rõ kia, lại hỏi Diệp meo meo đây là cái quái quỷ gì.

"Nấm hương, con người thích dùng thứ này nấu ăn." Diệp meo meo đắc ý mở miệng bao, khoe với Hàn meo meo mấy thứ bên trong.

Hàn meo meo chưa thấy cái thứ tròn tròn nâu nâu này bao giờ, nghi ngờ hỏi: "Sao lại đưa cái này?"

"Người kia nấu cơm rất giỏi đúng không? Cá muối cũng là tự làm, mùi vị không sai. Nấm hương là thứ tốt, loài người thích ăn."

Hàn meo meo trầm mặc. Thường ngày hắn cũng mang con mồi về làm lễ vật cho chủ nhân, từ châu chấu đến chim sẻ đều có. Meo meo tặng nấm cho người, quả thật lần đầu mới thấy.

"Sao ta phải tin ngươi?"

Diệp meo meo hùng hồn dõng dạc vỗ túi nylon, cam đoan nếu người kia không thích có thể trả hàng, hắn cũng không tới ăn cá nữa.

"Còn muốn tới ăn?" Mèo mun nheo mắt.

Diệp meo meo nhô đầu lưỡi hồng hồng liếm môi, nói thật nhé, ta đã ăn không biết bao nhiêu cá muối các nhà, nhà này quả thật không tệ. Lại nói, ta sẽ đáp lễ nha!

Cuối cùng Diệp meo meo thật sự để lại cái túi đựng thứ gọi là nấm hương kia trên ban công. Hàn meo meo dù tràn ngập hoài nghi, vẫn lẳng lặng canh chừng cái túi, chờ đến khi đầu bếp thực tập tan tầm về nhà.

Người trẻ tuổi nhìn thấy một cái túi tràn đầy nấm hương, vui mừng nhướng mày, dùng sức xoa đầu Hàn meo meo đang ngồi kế bên: "Lần này lại biết đưa nấm hương? Tiểu Hàn quả nhiên là chú mèo siêu cấp thông minh siêu cấp ngoan!"

Dù hơi không cam lòng, Hàn meo meo không thể không thừa nhận lần này Diệp meo meo nói đúng. Phản ứng vui sướng lúc nhìn thấy nấm hương của người kia, hơn hẳn những lần thu được chim sẻ châu chấu trong quá khứ.

Từ sau hôm đó, Diệp meo meo đạt được tư cách cầm cá muối nhà Hàn meo meo. Tới lui vài chuyến, hàng này liền quen với ban công, không việc gì làm liền chạy tới phơi nắng.

Mỗi lần Hàn meo meo nhìn thấy một cái đuôi vằn đen trắng lắc lư ẩn hiện trên ban công liền biết có kẻ tu hú chiếm tổ, đoạt mất vị trí tắm nắng tuyệt hảo của hắn. Có điều lan can dài như thế, ban công lớn như vậy, thật sự không đáng so đo với tên kia, lãng phí thời gian. Vậy nên Hàn meo meo khoan dung độ lượng, nhảy đến bên cạnh Diệp meo meo. Hai meo meo nằm song song híp mắt, cùng nhau hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp.

03.

Từ sau ngày hai meo meo không đánh nhau không quen biết trên ban công, số lần Diệp meo meo đến thăm nhà luôn đều đều liên tục, nhưng đôi khi mèo vằn cũng biệt tăm biệt tích năm sáu ngày. Những lúc này, Hàn meo meo mới sâu sắc cảm nhận được tên kia là một con mèo hoang, sẽ đến rồi đi như một cơn gió. Có lẽ một ngày nọ, hắn sẽ hoàn toàn triệt để bặt vô âm tín, đột ngột như ngày hắn nhảy lên ban công trộm cá thuở nào.

Đôi khi, Diệp meo meo cũng nửa đùa nửa thật hỏi hắn: lão Hàn, muốn rời nhà theo ca đi phiêu bạt giang hồ không?

Hàn meo meo sẽ nheo mắt, đáp: chính ngươi tự giải quyết vấn đề ấm no của mình trước đã.

Diệp meo meo chẳng để tâm, có ăn là được, vấn đề này hoàn toàn không thể so sánh với tự do.

Hàn meo meo trầm mặc. Mèo vằn cũng không nhiều lời, chỉ im lặng, chăm chú nhìn mèo mun, mở to đôi mắt luôn lim dim mọi ngày.

Hàn Văn Thanh, một meo meo có sinh hoạt an bình ở nhà, chẳng thể tưởng tượng mình cũng sẽ bị người tấn công, cho đến khi hắn gặp Diệp Tu.

Khác với Hàn meo meo, sinh hoạt của Diệp meo meo tự tại tùy tính, lại ẩn chứa bao nguy hiểm. Có điều meo meo này thông minh nhạy bén, dù một thân một mình cũng có thể gặp dữ hóa lành. Vậy nên, trước lần ngoài ý muốn kia, Hàn meo meo cũng chưa nhận ra cuộc sống tự do tự tại mà Diệp meo meo nói lại tràn ngập nguy cơ như thế nào.

Đó là một ngày cuối tuần, chủ nhân của mèo mun ở nhà, nên Hàn meo meo quyết định ra ngoài đi dạo. Kết quả là khi đi ngang qua đầu một con hẻm nhỏ, hắn chợt thấy meo meo quen thuộc - Diệp Tu - đang gồng lưng trong thế giằng co với người đàn ông trước mặt hắn.

Mục đích của kẻ kia là gì, Hàn meo meo không biết, cũng không quan tâm. Người này bộc lộ ác ý cực kỳ nguy hiểm, chỉ bấy nhiêu đã đủ.

Ban đầu Diệp meo meo cũng không định cứng đối cứng với kẻ kia, chỉ cần đối phó đến khi xuất hiện cơ hội chạy trốn là đủ. Nhưng sự xuất hiện đột ngột của Hàn meo meo khiến hắn không thể không cải biến kế hoạch - con mèo mun quá mức dũng cảm, chỉ tiến không lùi này vừa xuất hiện liền bay tới cắn tay gã đàn ông kia.

Bắt được thời cơ để tẩu thoát, nhưng mèo vằn cũng không rời đi. Mèo mun tuy hung hãn, nhưng đối mặt với một người trưởng thành bị chọc giận cũng chỉ là bọ ngựa đấu xe. Vậy nên hai meo meo ăn ý cùng tiến công, cào kẻ kia trở tay không kịp.

Có điều ngoài ý muốn vẫn xảy ra. Gã kia vốn định bắt mèo vằn, trong tay đương nhiên có công cụ phòng hộ. Hắn đột ngột rút ra một cây dao nhỏ đâm về hướng mèo mun, meo meo muốn tránh cũng đã muộn. Mèo vằn liền cấp tốc xoay người, móng vuốt sắc bén hung hăng chụp vào mu bàn tay cầm dao. Đó là lần đầu tiên Hàn Văn Thanh thấy hắn lộ ra nanh vuốt, cũng là lần đầu thực sự nhận thức được: dù ngày thường biếng nhác thế nào, Diệp Tu, từ đầu đến cuối, vẫn là một con mèo hoang nguy hiểm, hung ác.

Lưỡi dao lệch mục tiêu vào giây phút cuối cùng, chỗ hiểm không bị đâm trúng, bị thương ngoài da lại không thể tránh. Cuối cùng hai meo meo chớp thời cơ nhảy lên đầu tường, chạy đến chỗ an toàn, mới xem như triệt để hóa giải nguy cơ.

Vết thương trên đùi không dài không ngắn, máu đỏ thấm ướt bộ lông đen tuyền, chỉ nhìn miệng vết thương cũng đã làm meo meo kinh hồn táng đảm. Vậy mà Hàn Văn Thanh tỉnh bơ, chỉ khom người liếm vết thương, bảo Diệp meo meo về trước đã.

Lúc này hai meo meo đang trốn trong bụi cây ở công viên công cộng. Diệp meo meo nhích lại gần để kiểm tra vết thương của đối phương. Hắn vừa nhìn vừa thì thầm, ngươi xem ngươi xem, cào ít mấy vuốt, trực tiếp bỏ chạy không tốt sao? Chậc chậc, có vẻ sâu nhỉ.

Hàn meo meo định lui về sau, vết thương lại tê lại nhói như vừa bị đâm một nhát nữa.

"Đừng nhúc nhích!" Diệp meo meo hạ thấp giọng nói, xích lại gần một chút, le lưỡi nhẹ liếm vết dao cắt kia.

Mèo mun chợt cứng người, chân cũng như bị diện giật - tê cứng chẳng thể cục cựa. Hắn thậm chí hoài nghi mèo vằn đang làm vết thương nặng thêm.

Nhưng chẳng mấy chốc hắn liền thả lỏng người. Đầu lưỡi mèo vằn ẩm ướt mà ấm áp, khiến hắn cảm nhận được một sự dễ chịu bất ngờ chỉ từ việc được một con meo meo khác liếm lông. Hắn cúi xuống, cũng nhẹ nhàng liếm liếm đầu cùng lỗ tai đối phương.

Mãi đến lúc máu tươi không tiếp tục trào ra từ vết thương, Diệp meo meo mới ngồi thẳng dậy, thở phào.

"Được rồi! Chúng ta chậm rãi đi về. Vết thương này tốt nhất vẫn nên cho bác sĩ thú y xem."

"Ngươi còn biết cả bác sĩ thú y?"

Hàn meo meo, vốn hơi mất tự nhiên, chợt phát hiện một chủ đề đối thoại mới. Hắn cảm thấy tuy là một chú mèo hoang, Diệp meo meo lại quá quen thuộc với thế giới loài người. Nếu không phải hàng này tự xưng mèo hoang, chỉ nhìn vào bộ lông óng mượt màu sắc sáng bóng kia, Hàn meo meo nhất định cho rằng đây là ông hoàng nhà ai.

"Từng được người nuôi, sau chạy trốn." Diệp Tu hời hợt trả lời. "Bác sĩ thú y thật sự rất hung tàn! Một kim vừa chọt, chậc chậc, thật sự rất vô miêu đạo."

"Vô dụng."

"... Ta không nói đây là lý do ta bỏ nhà ra đi, ok? Đi, phải tranh thủ thời gian tiễn ngươi về."

TBC
Đọc tới khúc liếm vết thương rồi cho nhau sao mà ấm áp quạ. Thật thíchhhhh

04.

Hàn meo meo nhận ra, dạo này tâm trạng chủ nhân nhà hắn tốt kỳ cục, ngồi cạnh bàn nhìn đồ ăn cũng có thể tự bật cười, đôi lúc còn bế mèo mun lên rồi dùng sức vò lông. Nếu không phải người này là chủ nhân của hắn, hắn nhất định đã cho nguyên bộ vuốt vào mặt.

"Yêu đương đó." Diệp meo meo, một thành viên của đội ngũ vây xem, hững hờ phán: "Nói không chừng chẳng bao lâu ngươi sẽ có nữ chủ nhân đó, lão Hàn."

Hàn meo meo thật ra không quan tâm việc có thêm một chủ nhân nữa, chỉ là cái dáng vẻ cười ngây ngô với không khí của đầu bếp trẻ tuổi nhà hắn khiến mèo run rẩy. Loài người yêu đương sẽ biến thành như vậy? Phải kéo dài đến bao giờ mới kết thúc đây?

Nếu chỉ vậy thôi còn không nói. Khiến Hàn meo meo nhức đầu nhất là việc thanh niên rơi vào bể tình xong, không chỉ đuổi theo hạnh phúc bản thân, mà còn lập chí tìm một bạn lữ cho meo meo nhà hắn. Vậy nên, khi Diệp meo meo lại leo lên ban công, mắt thanh niên sáng rực.

Mèo vằn vừa đặt chân lên hàng rào đã cảm giác được một luồng gió lạnh, vừa đưa mắt nhìn đã thấy ngay một thanh niên với khuôn mặt xuân sắc rạng ngời "bạch bạch bạch" chạy tới trước mặt hắn, trong tay là con mèo mun nào đó.

Diệp meo meo cọ chớp mũi của Hàn meo meo theo thói quen. Vị chủ nhân trẻ tuổi kia liền mừng rỡ vô cùng, có vẻ như cho rằng meo meo nhà mình đã tìm được nửa kia của đời mèo.

Có điều lúc hắn phát hiện mèo vằn là một con mèo đực, loại cảm giác thành tựu hư vô mộng ảo này nháy mắt tan nát thành bột mịn.

Diệp meo meo không rõ nguyên do, ngồi trên ban công nhìn cảm xúc của thanh niên phập phồng như sóng biển Đông. Đến tận lúc thanh niên xám mặt về phòng, hắn liền hỏi mèo mun, vì sao lúc người này yêu đương, cảm xúc lại dao động như thế?

Vai kề vai với Diệp meo meo, Hàn meo meo đã đoán được phần nào tâm tư của chủ nhân nhà mình, chỉ đơn giản trả lời "Không sao, sẽ bình thường nhanh thôi."

Nhưng mà mức độ lan tràn yêu đương cũng không giảm dần theo thời gian, trái lại, mèo mun bắt đầu hoài nghi chủ nhân nhà mình mới là nguồn gốc tội lỗi của virus yêu đương quá đà. Nếu không, vì sao thanh niên chẳng những không hồi phục, còn lây bệnh yêu đương này cho mình?

Dạo này Hàn meo meo cùng Diệp meo meo thường xuyên động chạm tứ chi, càng ngày càng nhiều. Mèo vằn phát hiện con mèo mun ngày thường trầm tĩnh như núi nay chợt trở nên ham thích cắn lỗ tai mình. Thậm chí, trong một lần hai meo meo liếm láp da lông cho nhau, Hàn meo meo còn cắn cổ hắn trong vô thức.

Hắn đương nhiên biết rõ mấy hành động kỳ quái này biểu hiện cho cái gì, nhưng hắn cũng chỉ mắt nhắm mắt mở, thuận theo tự nhiên. Dù sao đi nữa, dù chưa hề nói rõ, hắn vẫn biết trong lòng mình, đối phương có một vị trí vô cùng đặc biệt.

Như vậy, bọn họ cũng có thể xem như yêu thích lẫn nhau, không phải rất tốt sao.

Chỉ là, ngày vui ngắn chẳng tày gang. Đường tình duyên của đầu bếp thực tập trẻ tuổi phát triển thuận lợi, lại bất ngờ thụt lùi một bước dài vào ngày hắn dẫn bạn gái đến nhà trọ.

Bạn gái dị ứng lông mèo nghiêm trọng, vừa vào cửa liền bắt đầu hô hấp không thông, thở khò khè. Mèo mun - vốn định nghênh đón nữ chủ nhân tương lai của nhà trọ, cùng mèo vằn - bon chen xem náo nhiệt, trở thành nguồn cơn tội ác. Hai meo meo chỉ có thể bối rối đứng đằng xa, nhìn theo thanh niên luống cuống mang bạn gái đến bệnh viện.

Diệp Tu của ngày xưa nhất định sẽ nói linh tinh chọc cười, hôm nay lại hiếm thấy không nói nên lời. Hắn chỉ an tĩnh cùng mèo mun trầm mặc chờ đợi trên ban công. Mãi đến khi mặt trời buông xuống phía tây, người trẻ tuổi tinh thần sa sút, buồn bã quay về, hắn mới biến mất vào màn đêm.

Đoạn thời gian tiếp theo quả thật rất gian nan, mèo mun cảm nhận được sự bi thống của chủ nhân. Hắn không lại dẫn bạn gái về nhà, cũng hiếm khi nhắc đến tên của người yêu. Có đôi khi hắn ngồi ngẩn người trên ghế salon, mỗi ánh mắt nhìn thân ảnh mèo mun đều chứa đầy dấu vết bi thương tịch mịch.

Lời tạm biệt đột ngột của Diệp Tu vào đoạn thời gian u ám đó, thật chẳng khác nhà dột gặp mưa, khiến mọi thứ như rơi vào đáy vực. Mèo vằn đứng trên hàng rào ban công, nói: lão Hàn, ta muốn đi nơi khác xem sao.

"Thật không muốn đi với ta?" Diệp Tu lặp lại câu hỏi đã từng bị đối phương xem là lời đùa kia.

Mèo mun trầm mặc nhảy tới, cẩn thận liếm láp bộ lông mềm mại của đối phương, nói: Chúc ngươi may mắn.

Đuôi của Diệp Tu nhẹ nhàng câu lấy đuôi đối phương, quấn quanh chóp đuôi màu đen từng vòng lưu luyến.

"Chốn dung thân không phải chỉ có một." Trán của hắn chạm vào trán mèo mun. "Ngươi thích hợp làm một con mèo hoang."

Hàn Văn Thanh không nói, chỉ nghiêng đầu, cắn chóp tai mèo vằn lần cuối.

05.

Ngày thứ hai tuần thứ năm từ khi bạn gái đầu bếp trẻ nhập viện vì dị ứng, Diệp Tu rời đi vừa tròn một tháng.

Hàn Văn Thanh yên lặng rời khỏi chàng đầu bếp trẻ hiền lành, cũng rời khỏi nhà trọ mình đã sinh sống hơn một năm. Hắn không còn là meo meo có được chỗ ở ấm áp cùng sự che chở của loài người, không còn kho lương thực ngon miệng chẳng bao giờ cạn cùng cá muối. Hắn thành một con mèo hoang phiêu bạt, mỗi ngày vì miếng ăn mà phiền não, còn phải luôn đề phòng những con người xa lạ với dụng tâm bất lương, cùng mấy con chó hoang không mang ý tốt.

Thế nhưng mỗi khi Hàn Văn Thanh đứng trên mái hiên nhìn bình minh phương xa, lười nhác phơi nắng trong một buổi chiều no bụng, hoặc khi hắn đơn thương độc mã dạy dỗ lũ mèo hoang lấy mạnh hiếp yếu, hắn biết mình không ghét cuộc sống này. Tương phản, cuộc sống tự do tùy tính thật khiến meo meo trầm mê.

Không lâu sau đó, Hàn meo meo trở thành bá chủ đích thực của toàn khu phố. Không chỉ mèo nhà và mèo hoang, ngay cả các loài động vật khác cũng có mấy phần kiêng kị hắn.

Thời gian của mèo mun trôi qua trong thanh nhàn và thoải mái. Hắn đi tuần tra tình huống khu phố theo định kỳ, có lúc giáo huấn mấy con mèo hoang phách lối để giết gà dọa khỉ, có lúc nghĩ cách tìm một ít nấm hương để trên ban công chủ nhân cũ, rỗi rãi lại đến mái hiên chuyên chúc của hắn phơi nắng.

Vào một buổi chiều tĩnh mịch nào đó, Hàn meo meo uốn mình trên mái hiên hưởng thụ ánh nắng ấm áp như mọi ngày. Bỗng một cái bóng che trước mặt hắn. Mèo mun bất mãn trợn mắt định răn dạy tên gan to bằng trời kia, nhưng trước mắt hắn lại là một con mèo vằn quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.

"Ca đi chưa bao lâu mà khu vực này đã đổi chủ?"

Hàn meo meo nheo mắt, lắng nghe âm điệu lười biếng đã lâu không thấy kia, đuôi dài thong thả đung đưa.

"Nói linh tinh gì đó." Hắn trầm giọng đáp: "Nơi này vốn luôn là địa bàn của ta nha, Diệp Tu."

END.

Lời tác giả: Mèo đen trừ tà, lại chủ động đi áp chế những thứ không sạch sẽ. Bởi vậy nơi nào tương đối nhiều tà khí, nơi đó nhất định sẽ có mèo đen. Chính vì vậy, người đời thường nhầm là mèo đen mang lại tai họa. Chủ động trừ tà, quả thật rất hợp với lão Hàn.

Đọc bình dị gần gũi nhưng cảm động quá chừngggg. Ôi thôi đoạn cuối đúng là tính cách của Lão Hànnn
 

cây cỏ

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
174
Số lượt thích
786
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
tay tàn tay tàn tay tàn ^_^
#13
Dạo này Hàn meo meo cùng Diệp meo meo thường xuyên động chạm tứ chi, càng ngày càng nhiều. Mèo vằn phát hiện con mèo mun ngày thường trầm tĩnh như núi nay chợt trở nên ham thích cắn lỗ tai mình. Thậm chí, trong một lần hai meo meo liếm láp da lông cho nhau, Hàn meo meo còn cắn cổ hắn trong vô thức.
Đây là đoạn em rất thích trong fic này, đoạn này nó thể hiện tình cảm yêu mến nhau của hai meo meo, nó ngọt ngào, ngọt hơn cả mía đường luôn <3!
Tuy ko có H nhưng em thấy nó còn hay hơn cả khi có H ;)
Mèo vằn vừa đặt chân lên hàng rào đã cảm giác được một luồng gió lạnh, vừa đưa mắt nhìn đã thấy ngay một thanh niên với khuôn mặt xuân sắc rạng ngời "bạch bạch bạch" chạy tới trước mặt hắn, trong tay là con mèo mun nào đó.

Diệp meo meo cọ chớp mũi của Hàn meo meo theo thói quen. Vị chủ nhân trẻ tuổi kia liền mừng rỡ vô cùng, có vẻ như cho rằng meo meo nhà mình đã tìm được nửa kia của đời mèo.

Có điều lúc hắn phát hiện mèo vằn là một con mèo đực, loại cảm giác thành tựu hư vô mộng ảo này nháy mắt tan nát thành bột mịn.
Còn đây là đoạn em thích nhất trong fic này, Diệp meo meo và Hàn meo meo đã hình thành thói quen chớp mũi nhau rồi, nghĩa là gì nghĩa là 2 meo meo đã thích và yêu đối phương rồi đó (oa thích qua đi, lăn lăn lăn)
anh chủ mèo mun à, em hiểu cảm giác của anh, cái cảm giác mà trước đó là thiên đường sau lại ở 18 tầng địa ngục, nhưng em biết chắc anh vẫn ủng hộ 2 meo meo mà đúng ko.
 

Mều Tinh

Cả thế giới thuộc về loài Mều
Hội Tự Sát
Bình luận
265
Số lượt thích
1,762
Location
Hành tinh của loài Mèo :v
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Song Diệp, Tán, Tranh, Sở, Lạc, Hoàng,....
#14
Aaaaaa đây là mều tinh đánh nhau lày, cưng quá trời quá đất, cảm giác mana đầy bình rồi. Sẽ chết dưới sự đáng yêu này. Cảm ơm chủ thớtttttt
Cô làm tui nhột qué Orz
 

Bình luận bằng Facebook