- Bình luận
- 784
- Số lượt thích
- 6,233
- Team
- Bá Đồ
- Fan não tàn của
- Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
[Hàn Diệp] Ngôn Ngữ Mèo Đen
Tác giả: Nhân Sinh Hà Xử Bất Tương Phùng
Thể loại: AU, Hiện đại
CP: Hàn Diệp
Edit: Gingitsune
Beta:@Katakara
Nguyên tác: Hoàn
Tác giả: Nhân Sinh Hà Xử Bất Tương Phùng
Thể loại: AU, Hiện đại
CP: Hàn Diệp
Edit: Gingitsune
Beta:@Katakara
Nguyên tác: Hoàn
Nghe nói tháng này là sinh nhật em gái nào đó, nên Chúc Mừng Sinh Nhật.
Ngoài ra, tặng cho @Lãi , @Ú chỉ thích ăn ngủ , @oomi , tiếp sức mùa thi cho các sĩ tử trẻ, trung, lão
Với lại chị 张佳乐头上的小花儿 , dù chị hơm phải đảng Hàn Diệp, nhưng trong này có cá, với lại âm mưu luận có Trương, nên chị gặm đỡ ghiền nhóa
<3<3<3<3 Các Chị Em.
Cảm ơn Kata làm việc năng suất nhóa! Quá nhanh, quá nguy hiểm!
01.Ngoài ra, tặng cho @Lãi , @Ú chỉ thích ăn ngủ , @oomi , tiếp sức mùa thi cho các sĩ tử trẻ, trung, lão
Với lại chị 张佳乐头上的小花儿 , dù chị hơm phải đảng Hàn Diệp, nhưng trong này có cá, với lại âm mưu luận có Trương, nên chị gặm đỡ ghiền nhóa
<3<3<3<3 Các Chị Em.
Cảm ơn Kata làm việc năng suất nhóa! Quá nhanh, quá nguy hiểm!
Hàn Văn Thanh là một meo meo màu đen.
Cái tên thanh nhã thoát tục đầy tính chất văn nghệ này là do chủ nhân trước đây của hắn đặt. Cụ bà yêu mèo như mạng kia đặt tên cho mỗi nhóc con, lứa của Hàn Văn Thanh vừa lúc đến bối phận chữ Văn. Hàn meo meo lại vừa vặn đen tuyền như mực, nên được gọi là "Văn Thanh". Cụ bà hy vọng sau này hắn sẽ lớn lên thành một chú mèo tốt, xua tan điềm xấu, trừ tà diệt ác.
Ngày nay, Hàn meo meo đã mười một tháng tuổi. Như cụ bà mong đợi, hắn lớn lên thành một meo meo uy phong lẫm liệt, bá khí khôn cùng. Hàn meo meo chỉ tùy tiện dạo một vòng quảng trường cũng có thể giống như lão đại thị sát lãnh địa - một đám mèo hoang đều không nhịn được mà quỳ bái - dù hắn thật sự chỉ là một meo meo ăn sung mặc sướng trong nhà.
Có điều số lần Hàn Văn Thanh ra ngoài cũng không nhiều. Phần lớn thời gian hắn đóng quân trong nhà, trời đẹp thì đi phơi nắng trên ban công, trời mưa thì nhắm mắt thả lỏng trong ổ của mình.
Hàn meo meo không thường xuyên ra ngoài là vì chủ nhân của hắn, một đầu bếp thực tập trẻ tuổi. Chủ nhân ngày ngày đi sớm về trễ, đầu tắt mặt tối mà chỉ được trả vài đồng lương ít ỏi chẳng đủ xài. Có lần chủ nhà trọ hùng hùng hổ hổ đến đòi tiền nhà, người trẻ tuổi hiền lành kia liền tay chân luống cuống, loay hoay như con ruồi đứt đầu, chẳng biết làm sao. Đột nhiên, Hàn Văn Thanh lao ra từ cạnh chân hắn, hạ thấp thân mình, đuôi dựng thẳng, mắt híp lại trừng kẻ không mời mà tới. Cuối cùng, chủ cho thuê nhà bị dọa chạy mất.
Từ dạo đó, Hàn Văn Thanh liền khẳng khái bảo kê cả nhà trọ lẫn chủ nhân. Bất cứ sinh vật nào âm mưu lợi dụng chiếm tiện nghi đều sẽ bị hắn giáo huấn đến khóc cha gọi mẹ.
Vậy nên, khi hắn bắt gặp con mèo hoang đang trộm cá trên ban công kia, không cần nói cũng biết hắn đã tức giận đến mức nào.
Đó là một buổi chiều bình thường chẳng khác chút nào với những buổi chiều khác, ánh nắng ngập tràn, ấm áp cả người. Hàn meo meo thong thả sải bước đến ban công, dự định phơi nắng một chút. Ngờ đâu, ngay góc hẻo lánh của ban công, hắn phát hiện một con mèo vằn lạ mặt đang ngậm một con cá muối ướp gia vị, vểnh mông chuẩn bị phi qua hàng rào.
Con ngươi Hàn meo meo rụt lại. Đó là cá muối đặc biệt, hôm qua chủ nhân vừa làm xong, là đồ ăn dự trữ, của, hắn! Vậy mà thành quả lao động vất vả này lại bị một con mèo hoang tùy tiện chôm?
Nằm mơ!
Trong tích tắc, Hàn meo meo hóa thành người bảo vệ cá muối. Hắn vừa gầm gừ cảnh cáo vừa phóng mình về phía... cái mông con mèo vằn kia, hung hăng chụp một vuốt.
Con mèo hoang kia cũng chẳng phải tay mơ, dù đưa lưng về phía Hàn meo meo cũng có thể cảm giác được sát khí, lập tức uốn mình, lợi dụng góc ban công né vuốt. Có điều cú trảo của Hàn meo meo dùng mười phần lực, mèo hoang dù tránh đi phần lớn lực đạo, cũng chỉ kham kham né qua, da lông vẫn bị cào một mớ.
"Có gì từ từ nói, làm gì mới lên liền đánh mèo vậy!"
Mèo vằn miệng ngậm cá, phát âm mơ hồ, chẳng chờ Hàn meo meo trả lời liền chui lên hàng rào. Chiếm được vị thế cao chiến lược xong, hắn mới nghiêm túc đánh giá con mèo mun trước mặt.
"Buông cá."
Hàn meo meo hạ thấp người trước, ánh mắt hung tợn trừng mèo vằn. Qua cú vật lộn mới rồi, hắn biết hàng này vô cùng linh hoạt và nhạy bén, nếu bộp chộp xông lên sẽ khiến hắn bắt được sơ sót mà tẩu thoát. Lại nói, hàng rào của ban công dù cao nhưng lại chẳng phải địa điểm chạy trốn lý tưởng. Nhà trọ ở lầu bốn, nếu trực tiếp nhảy xuống từ hàng rào thì meo meo nào cũng không dám tùy tiện thử. Con mèo vằn này chắc đã dùng ban công nhà bên làm điểm tựa để nhảy vào, lúc về nhất định cũng phải đi theo đường cũ. Vậy nên Hàn meo meo không vội vã tiến lên, trái lại dùng thân mình che mất đường lui của kẻ đối diện.
Mèo vằn quả nhiên nhả con cá - lại lập tức đè chặt bằng móng vuốt. Hắn nhận ra ý đồ của mèo mun, lại chẳng hề hốt hoảng, bình tĩnh thương lượng - chỉ là một con cá, mèo nhà sao lại tính toán với mèo hoang, đúng không?
"Ngươi đừng hòng đụng vào thứ gì trong nhà này!" Hàn meo meo đương nhiên đã gặp qua mèo hoang trên đường phố, cũng biết đối với meo meo không nhà để về, ngoại trừ moi thùng rác ăn cơm hẩm cháo hoa, cũng chỉ còn đường mạo hiểm ăn vụng trong nhà loài người.
Nhưng đồ vật trong nhà này, những con cá do thanh niên kia vất vả làm ra, Hàn meo meo không cho phép bất cứ con mèo nào tùy tiện trộm.
Mèo vằn trên lan can chớp chớp mắt, nghiêng đầu không ngừng đánh giá Hàn Văn Thanh: "Thuộc tính của ngươi hình như hơi sai, sao trung khuyển vậy?"
"Im mồm!"
Hàn meo meo nhe hàm răng bén nhọn, gồng người như mũi tên sẵn sàng bắn khỏi cung.
"Đừng hung dữ vậy mà," mèo vằn bất đắc dĩ liếc mèo mun, đối phương đã bung cả móng vuốt. "Chúng ta giải quyết trong hòa bình được không? Ta không lấy không cá, sẽ mang mấy thứ tới đổi với ngươi được không?"
Hàn meo meo không phải Tào Tháo, nhưng nhìn con mèo cà lơ phất phơ thái độ lười nhác trước mặt, hắn thật sự cảm thấy lời hứa này không đáng tin. Vạn nhất con mèo hoang này chỉ đi ngang qua, làm một cú liền rút, lúc đó meo meo tìm mèo nào tính sổ?
"Đừng nhiều lời, mèo có thể đi, cá để lại."
"Ha, sao ngươi cố chấp vậy?"
"Hoặc cả mèo cũng ở lại đi."
Chưa dứt lời, Hàn meo meo đã tung người lên lan can. Mục tiêu lần này khá rõ ràng, không phải con mèo vằn kia, mà là con cá muối dưới vuốt hắn. Dù sao đi nữa, lấy lại con cá mới là ưu tiên, còn con mèo kia để tính sau.
Mèo vằn ra sức đẩy đi con cá trước khi chân trước của Hàn meo meo chạm được mục tiêu. Cá trượt gần nửa mét trên hành lang. Mèo mun vồ hụt, liền nửa đường chuyển hướng tấn công mèo vằn.
"Ngươi không chụp cá, chụp ta làm chi?"
Mèo vằn nhảy lùi, nhìn vuốt trước sắc bén của Hàn Văn Thanh, nghĩ mà sợ: "Mèo nhà quả nhiên nói không giữ lời!"
Miệng không ngừng nả súng, mèo vằn lại chẳng hề hoảng loạn, nhanh nhẹn nhảy tới nhảy lui trên hàng rào hẹp như đi trên đất bằng. Hàn meo meo cũng không chịu thua, từng bước ép sát, gần như ép hắn đến cuối hàng rào.
"Không tồi! Gan lớn đấy!"
Lỗi tai mèo vằn run run, chóp đuôi nhẹ nhàng đung đưa. Hắn đã gặp không ít mèo nhà, con nào cũng bị hầu hạ như ông hoàng bà chúa, thân kiều thịt quý, nhảy từ trên bàn xuống cũng chần chừ nửa ngày. Dã tính loài mèo trong bọn họ đã chẳng còn thừa bao nhiêu, chỉ có thể ỷ lại sự che chở của loài người.
Ngược lại, con mèo mun trước mắt hắn không chỉ có khí chất hung thần ác sát, rõ ràng dã tính chưa thuần, hành vi cử chỉ cũng lớn mật vô cùng. Khí thế hùng hổ của hắn thậm chí hơn hẳn rất nhiều mèo hoang.
Một gã thú vị!
"Dám đến đây trộm cá, gan ngươi cũng lớn không kém!"
Hàn meo meo trả lời, chầm chậm tiến tới, thân trước đè thật thấp, sẵn sàng nhào lên.
"Đã nói sẽ chẳng lấy không, trao đổi đồng giá, sao ngươi lại không nói đạo lý vậy?"
Mèo vằn thở dài, hiển nhiên con mèo trước mặt không tôn thờ chủ nghĩa hòa bình, đàm phán thất bại, chỉ có thể xem vuốt ai càng sắc.
Tiếc ghê. Hắn nghĩ bụng, lại đột ngột lui một bước, xoay mình tại chỗ, đuôi dài quất mặt mèo mun cái bốp.
Hàn Văn Thanh không lường được cú tập kích bất ngờ này, nghiên đầu theo bản năng, liền cảm giác có thứ gì giẫm lên lưng mình, theo sát là cái đuôi che khuất tầm nhìn kia xẹt qua đỉnh đầu hắn.
Bị xem là bàn đạp. Hàn meo meo lập tức duỗi vuốt, hung hăng túm lấy chân sau mèo vằn, dù lực đạp đẩy hắn về sau vẫn cắn răng không buông.
Mất thăng bằng, hai meo meo đè nhau trên lan can, may mà mèo vằn phản ứng nhanh, chân trước ôm hàng rào mới không trượt chân rớt xuống. Con mèo đen vướng chân kia... vẫn ôm chặt chân hắn không buông.
"... Này."
"..."
"Ngươi thích chân ta đến thế à?" Ghé vào lan can lạnh băng, mèo vằn cảm thấy bụng mình cũng lạnh lẽo. "Còn chưa chịu buông?"
Hàn meo meo nghe nói vậy cũng có chút xấu hổ. Dù sao trong mười mấy tháng cuộc đời, hắn chưa từng tiếp xúc meo meo nào ở khoảng cách gần như vậy, chớ nói chi ôm chân đối phương đè thân đối phương.
Quan trọng nhất: đối phương ở đây là một con mèo đực.
"Trộm đồ ở chỗ này, đáng phạt!"
Ỷ vào mèo vằn không thấy mặt hắn, Hàn meo meo dù xấu hổ vẫn dõng dạc trả lời.
"Hồi nãy cá rớt mất rồi, ta cũng không xơ múi được gì, ngươi buông ra trước được không?"
Hàn Văn Thanh nhìn ra ngoài hàng rào. Những lùm cây thấp lè tè xanh mượt hoàn hảo che giấu con cá bé tẹo, chẳng thể thấy gì.
Hắn quay lại nhìn chằm chằm cái đầu vằn trắng đen trước mắt, suy nghĩ một chút, vỗ vào đùi sau của con meo meo nào đó.
"Được rồi, lần sau không được lấy cớ này nữa."
Mèo vằn nhìn hắn, cạn lời, chẳng buồn phỉ nhổ hay phàn nàn.
TBC
Last edited: