Hoàn [Pj Batu 101.0208] Trương Giai Lạc - Tuổi đời đẹp nhất

Lãi

Lơ lửng trên mây, dòm đời vùng vẫy
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
284
Số lượt thích
3,085
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp is real \^m^/
#1
Trương Giai Lạc
Tuổi đời đẹp nhất.



Tác giả: 北川有暖

Edit: Lãi.

Văn án:
Tuổi đời đẹp nhất của hắn thuộc về Vinh Quang.


Lời từ Editor:
. Món quà dành cho Lạc nhân ngày Bá Đồ 02/08/2019.


. Đồng thời cũng là món quà sinh nhật giành tặng cho chị @张佳乐头上的小花儿
cám ơn vì tất cả những cố gắng của chị suốt thời gian qua,
em mong rằng những gì tốt đẹp nhất sẽ đến với chị trong tương lai.
Hãy luôn vui vẻ, tiếp tục tiến về phía trước
hãy để những năm tháng đẹp nhất của chị kéo dài mãi mãi nhé!

Mãi yêu chị =3= / <3
.
.
.
.
.
Trương Giai Lạc - Tuổi đời đẹp nhất.

Chiến đội Tân Gia Thế đạt được quán quân vòng khiêu chiến mùa giải thứ mười, mùa giải thứ 11 chính thức quay về Liên minh sau hai năm rời khỏi, tuy rằng ban đầu bọn họ khô ng được coi trọng, nhưng truyền thông vẫn đem đội trưởng Gia Thế - Khưu Phi, còn có Cao Anh Kiệt của Vi Thảo, Lam Vũ Lư Hãn Văn và Tống Kỳ Anh của Bá Đồ đặt cạnh nhau, gọi chung là những người mở ra thời đại mới ở những năm tháng đẹp nhất.

Nói như thế thật ra cũng không sai, những tuyển thủ này đều bước vào giới chuyên nghiệp ở độ tuổi tốt nhất, bản thân họ lại có thiên phú, thêm vào đây là khoảng thời gian những tuyển thủ thuở đầu Liên Minh lục tục giải nghệ, rời khỏi đội hình chủ lực, tuyển thủ thuộc thế hệ Hoàng kim cũng đã bắt đầu tìm mầm non thích hợp để bồi dưỡng, xem ra thật sự muốn mở ra một thời đại mới.

Diệp Tu và Nguỵ Sâm từ thời kì khai hoang đã giải nghệ, còn sót lại một mình Hàn Văn Thanh trước sau như một, Lâm Kính Ngôn của mùa 2 cũng đi mất, Tôn Triết Bình vẫn còn ở Nghĩa Trảm, nhưng Trương Giai Lạc vẫn luôn cảm thấy có chút cô độc, nếu một ngày nào đó Vương Kiệt Hi hay Dương Thông từ mùa 3 giải nghệ, vậy hắn thật sự cần phải suy nghĩ về bản thân mình một chút rồi.

Nhắc tới Trương Giai Lạc, người hâm mộ lẫn truyền thông đều cảm thấy khoảng thời gian tốt nhất của hắn là ở Bách Hoa, khi đó hắn vẫn còn trẻ, tính tình nóng nảy, đặc biệt lại còn ở thời gian đầu, còn có người hợp tác tốt nhất – Tôn Triết Bình, dẫn dắt một đội ngũ không biết từ đâu rơi xuống vậy mà lại là hắc mã tốt nhất lúc bấy giờ, năm đó Bách Hoa còn giành được á quân, vào thời điểm đó, tất cả mọi người đều cảm thấy bất luận là Bách Hoa hay là Trương Giai Lạc, tương lai tuyệt đối đều xán lạn, cho đến khi Tôn Triết Bình giải nghệ vì chấn thương.

Cho nên từ lúc Tôn Triết Bình giải nghệ đến khi Trương Giai Lạc giải nghệ, có lẽ là khoảng thời gian bết bát nhất của hắn trên con đường này, mùa giải thứ 5, một mình gồng gánh cả chiến đội, bỏ lỡ quán quân, mùa giải thứ 7 Bách Hoa một lần nữa dốc hết toàn lực một lần nữa, đến cuối vẫn chỉ là á quân, việc này ảnh hưởng trực tiếp lên người đội trưởng một mình chống đỡ cả chiến đội khiến hắn phải giải nghệ.

Trương Giai Lạc đã tập thành một thành một thói quen, đối với các loại bình luận trên mạng đều coi như không thấy, thế gian muôn vẻ, cứ mãi đọ sức với những người không biết từ đâu chui ra chỉ rước thêm phiền não và tức giận cho mình, không bằng cứ giả mù mà sống.

Đến khi Hàn Văn Thanh kết hôn hắn vẫn không cảm thấy gì, ngoài trừ việc mình không tìm thấy em gái nào thích hợp để làm bạn gái nên phải từ chối lời đề nghị làm phù rể ra, thậm chí hắn còn có chút an vui. Tính ra trước đây bọn họ đều vì chuyện yêu đương của vị đội trưởng nhà mình mà lòng không yên, hằng ngày đều lo rằng loại nam nhân quá coi trọng sự nghiệp như thế này rất khó tìm được bạn gái. . .

Còn về việc không kiếm được phù dâu, việc này không thành vấn đề, cùng lắm thì đi nhờ mấy vị tuyển thủ nữ ghép thành cặp cũng được, Tô Mộc Tranh hay Sở Vân Tú đều thân với hắn hơn sau mùa giải Thế giới, hoặc mấy hậu bối khác. . .Hắn quen đội trưởng của họ!

Kết quả khiến Trương Giai Lạc có chút bất ngờ chính là vào một ngày Tôn Triết Bình đột nhiên tới nói với hắn rằng mình có một người bạn gái, hơn nữa còn đang tính đến chuyện kết hôn, khiến Trương Giai Lạc ngạc nhiên đến mức suýt chút nữa rớt khoai tây chiên trên tay xuống đất: “Cái gì?”

“Không cần phải kinh ngạc như vậy chứ, trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng là chuyện đương nhiên, chẳng lẻ cô nhà không giục cậu sao?” Tôn Triết Bình vô cùng bình tĩnh đối diện với phản ứng từ người bạn tốt của mình, “Hay cậu nghĩ tôi sẽ không tìm bạn gái, mãi mãi sống như tên FA?”

“Việc này cũng không phải, suy nghĩ của tôi chỉ là thành gia lập nghiệp, có điều muốn lập nghiệp trước sau đó mới thành gia sau.” Trương Giai Lạc nhớ lại lần cuối cùng hắn nói chuyện với mẹ mình, xác thực là có nói bóng gió về việc yêu đương, nhưng hắn đều trực tiếp cười ha ha cho qua chuyện, lý do thì giống với những gì hắn vừa nói, tuy ngoài miệng thì nói mình không có bạn gái, nhưng bản thân hắn cũng không có thời gian để nói chuyện yêu đương.

“Thật ra tôi vẫn mãi không để ý, cứ luôn cảm thấy mình vẫn còn rất trẻ, vậy mà bây giờ, ông một cái, lão Hàn cũng liền ngay sau đó khiến tôi có một loại cảm giác cực kì nguy hiểm, cảm giác rằng mình đã già rồi.” Trương Giai Lạc rầu rĩ nói.

Trạng thái của Trương Giai Lạc vẫn luôn được duy trì tốt, không giống như Lâm Kính Ngôn sau khi trở về thì trạng thái bị trượt nghiêm trọng, mà Hàn Văn Thanh cũng đang điều chỉnh, đấu pháp Bách Hoa của hắn vẫn luôn cực kì ổn định, ẩn giấu trong sự xán lạn chính là một cỗ máy chết chóc, cho nên không hề bị ảnh hưởng bởi tuổi tác.

Về việc này Lâm Kính Ngôn cũng từng nói là do đuôi tóc của hắn nhìn rất có sức sống, Trương Giai Lạc đem lời này tự giải nghĩa thành vì mình càng lớn nhìn càng trẻ, cho nên vẫn mãi không già.

“Cậu nói Hàn Văn Thanh quá coi trọng sự nghiệp, tôi thấy cậu cũng không kém người ta bao nhiêu.” Tôn Triết Bình bình luận một câu.

Trương Giai Lạc muốn phản bác nhưng lại thấy lời Tôn Triết Bình nói cũng không sai, tuy ở giữa đường có dừng lại nghỉ ngơi một năm để suy ngẫm về nhân sinh, nhưng nếu gộp lại mà tính thì hắn cũng mới chỉ đánh có tám năm, xuất phát điểm là từ tình yêu thuần tuý với Vinh Quang cho đến tận bây giờ hắn vẫn luôn dùng sự khao khát với chức quán quân để làm động lực tiếp tục chiến đấu.

Chỉ có điều sau giải Thế giới kết thúc, hắn cũng đã giành được quán quân, mục tiêu “lập nghiệp” coi như cũng đã đạt được, nhưng hắn vẫn lựa chọn tiếp tục cùng Bá Đồ đánh mùa giải mới, dựa vào mấy việc đó xem ra mình quả thật cũng quá để tâm vào sự nghiệp rồi.

“Có phải cảm thấy mình già rồi, nhiều lúc sẽ ngồi nghĩ về mấy chuyện đã qua, luôn cảm thấy quá khứ là khoảng thời gian tốt nhất, đẹp nhất, tràn đầy dũng khí nhất và tinh lực cũng dồi dào nhất.” Tôn Triết Bình nói.

Trương Giai Lạc ừ một tiếng rồi bắt đầu hồi tưởng, đúng là hắn cũng có lúc sẽ nhớ lại những chuyện cũ, vào thời khoảng thời gian Tôn Triết Bình vừa giải nghệ, hắn thường xuyên nhớ đến nơi Tây Bộ hoang dã kia lần đầu họ gặp nhau, nghĩ đến bọn họ sau này cùng nhau rong ruổi khắp Liên minh. Ban đầu vẫn chưa có ai tài trợ, cả hai người phải chen chút trong một căn phòng cho thuê nhỏ mà nghĩ về tương lai, cũng còn may là mùa hè ở thành phố K không quá nóng, nhưng lại có rất nhiều ruồi, muỗi bay tới bay lui dưới ánh đèn, phát ra tiếng ong ong có chút ảnh hưởng đến việc chơi game của bọn họ. Sau này khi đã có nhà tài trợ, hai người mua hẳn một bình xịt to, xịt hết một trận, lúc đó thế giới mới trở nên yên tĩnh hơn nhiều.

Tương lai thì có gì tốt, cũng chẳng có gì ngoài mấy lời khen đến từ mấy tên đối thủ quen đến nhẵng mặt, như là đám người Diệp Tu, Hàn Văn Thành, Ngô Tuyết Phong, Nguỵ Sâm bọn họ, nhìn mấy cái tên này mà xem, đến bây giờ cơ bản cũng đã giải nghệ gần hết, lúc đó Diệp Tu vẫn còn là Diệp Thu. . . Thời gian thật sự trôi rất nhanh.

Hồi tưởng lại, Trương Giai Lạc cảm thấy bọn họ khi đó rất có dũng khí, mới mười bảy mười tám tuổi đã dám đặt cược cả tương lai mình ở ván bài được ăn cả ngã về không, không sợ trời không sợ đất, không đi học mà theo con đường này, tràn đầy nhiệt huyết với sàn đấu chuyên nghiệp vừa mới xuất hiện, còn vì để thành lập được chiến đội họ phải hối hả ngược xuôi khiến nhà tài trợ công nhận thực lực của mình, xem ra thời gian đó quả thật là độ tuổi tốt nhất.

Sau khi có nhà đầu tư, thì mùa hè còn lại chẳng còn bao nhiêu. Tên của chiến đội ban đầu Tôn Triết Bình đã chọn được, Song Hoa làm sao đủ, phải Bách Hoa mới được, Trương Giai Lạc vẫn luôn suy nghĩ, đấu pháp Bách Hoa của hắn rốt cuộc là lấy tên từ đâu, còn có Bách Hoa Liễu Loạn, rồi chiến đội Bách Hoa, rồi những gì cả hai người cùng đạt được? Hắn chỉ biết khi nhắc đến hai chữ này là hắn nói về cả thanh xuân.

Tôn Triết Bình thật sự rất thích hợp trở thành một người đội trưởng, cậu ta sẽ tìm người mới bằng ánh mắt sắc bén độc đáo, ừ, bằng không làm sao có thể ở nơi Tây Bộ hoang dã kia mà tìm được người cộng sự tốt nhất của mình, hơn nữa đối với viếc sắp xếp và quản lý chiến đội, cậu đều có biện pháp của riêng mình.

Trương Giai Lạc làm đội phó, thật ra càng hiểu rõ hơn, rồi cùng nhau bàn bạc về đấu pháp, hay là lúc quyết định màu đồng phục liền đề nghị màu hồng phấn, cũng không ngờ rằng họ thật sự sẽ chọn, tóm lại chuyện hắn cần làm cũng không nhiều. Đến khi Tôn Triết Bình giải nghệ, sau khi những gánh nặng này toàn bộ đều đè lên vai hắn, mọi viếc kéo đến chỉ trong nháy mắt khiến hắn không kịp thở, quên mất việc phải tức giận, làm một người đội trưởng làm sao có thể mệt như vậy chứ.

Cho nên hắn thật sự có thể hiểu được Trâu Viễn, đứa nhỏ này mặt đầy mơ hồ tiếp lấy Bách Hoa Liễu Loạn và chiến đội Bách Hoa, thi đấu ở Ngôi Sao hội tụ đều không có chút tự tin nào, đứng bên cạnh Tô Mộc Tranh liền sẽ vô thức lùi về phía sau một bước, quá thiếu tự tin. Mình tiếp nhận chiến đội khi đã vào giới chuyên nghiệp mấy năm, vậy mà vẫn không đủ tinh lực, huống hồ gì là Trâu Viễn – người chỉ mới ra mắt lần đầu chứ?

Bất quá hắn vẫn khá hơn một chút, hắn có tự tin, cho dù lúc đó vẫn liên tục giành được á quân nhưng hắn vẫn có tự tin rằng năm sau quán quân là của mình. Người ngoài cảm thấy hắn vì mặt mũi của chính mình, vì chấp niệm nên cắn răng tiếp tục, thế nhưng hắn biết bản thân mình không phải vậy, tuy Diệp Tu rất mạnh, tuy Vương Kiệt Hi và đám người mới thuộc thế hệ Hoàng Kim đều rất ưu tú, tuy Tôn Triết Bình đã giải nghệ. . . Nhưng thi đấu vẫn có thắng có thua, người khác có thể giành quán quân, hắn nhất định cũng có thể.

Lúc ban đầu Trương Giai Lạc không hề biết về việc chấn thương tay của Tôn Triết Bình, tuy rằng trước đây hắn mơ hồ phát hiện đấu pháp của đối thủ dùng Tôn Triệt Bình dường như có thể gây ra thương tổn, cũng từng hỏi Tôn Triết Bình vài câu, nhưng sau khi nghe được vài câu trả lời hờ hững từ người bạn tốt của mình, hắn liền yên tâm bỏ qua, coi như không có chuyện gì, hay nghĩ rằng bọn họ còn trẻ, mình chỉ là suy nghĩ quá nhiều, cảm thấy mình nên tin tưởng Tôn Triết Bình, hay cũng có thể không dám đối mặt với hiện thực nên lựa chọn trốn tránh mà thôi.

Những cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi, hắn từ một bên đội phó đi về phía trước, trở thành đội trưởng.

Sau này hắn không còn nhớ về những tháng ngày trước kia nữa, ảnh chụp chung vẫn đặt trên bàn, nhưng hắn vẫn rất ít khi nghĩ về quá khứ, bởi vì không còn nhàn rỗi nữa, cũng không nghĩ cứ như vậy mà dừng lại, không muốn bị ràng buộc bởi những gì đã qua.

Lúc Lạc Hoa Lang Tạ vẫn chưa có người tiếp nhận, Trương Giai Lạc cũng từng nghĩ tới ai sẽ là người tiếp lấy tài khoản này, hắn sẽ có người hợp tác mới, nhưng sâu trong tiềm thức hắn biết rõ, chỉ có duy nhất một Tôn Triết Bình, đệ nhất cuồng kiếm sĩ phối hợp cực kì ăn ý với mình cũng chỉ có một, cho nên chắc là phải thay đổi chiến thuật rồi, con người không thể chỉ biết sống mãi trong hồi ức, phái tiến về phía trước - - vì thế mùa giải thứ 7, chiến đội Bách Hoa tiến thẳng vào trận tổng chung kết, kết quả lại một lần nữa thất bại trước Vi Thảo.

Quá mệt mỏi, một mình thật sự quá mệt mỏi.

Vương Kiệt Hi đứng bên cạnh Phương Sĩ Khiêm. Đồng đội của cậu ta vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, hay đơn giản chỉ là một đám người trẻ tuổi. Có lẽ cũng giống như hắn, hắn cần một hướng đi, không thể dựa dẫm vào Phồn Hoa Huyết Cảnh, đó là câu chuyện của hai người, một người không viêt được. Bách Hoa cũng muốn điều chỉnh, không thể tiếp tục vào Trương Giai Lạc này nữa.

Hắn là át chủ bài của chiến đội Bách Hoa, nhưng lại tuyệt nhiên không thể là sự tồn tại không thể thiếu. Một khi hắn ngã xuống trên sàn đấu, cả đội sẽ trở nên hỗn loạn, việc này không nên xảy ra. . . Chiến đội Bách Hoa cần phải thay đổi.

Trong một năm giải nghệ, Trương Giai Lạc suy nghĩ rất nhiều chuyện, tuy đã không còn ở Liên minh nhưng các tin tức về Vinh Quang hắn vẫn luôn quan tâm, theo dõi. Biết Gia Thế thi đấu không tốt, Diệp Tu giải nghệ, khu mười xuất hiện một tên tán nhân, lúc rảnh rỗi còn có thể giúp Bách Hoa Cốc cướp BOSS, hắn yêu trò chơi này, cho nên hắn không nỡ rời bỏ nó, không cam tâm rời đi.

Hắn nhiều lần tự nói với mình, không cần để ý quá vào kết quả, quan trọng là phải hưởng thụ quá trình, là cùng đồng đội chiến đấu, cùng vui vẻ khi thành công, á quân cũng rất tốt. . . Đúng, trước đây Trương Giai Lạc cảm thấy mình là á quân thì có gì mất mặt chứ, kết quả này có được nhờ sự nỗ lực của hắn, quang minh chính đại mà đạt được, hắn nên vì mình mà kiêu ngạo.

Nhưng trong kiếp sống chuyên nghiệp, không có một cái quán quân, dường như có chút cô quạnh.

Lúc Diệp Tu hỏi hắn có muốn gia nhập Hưng Hân hay không, phản ứng đầu tiên của Trương Giai Lạc là từ chối. Hắn đã sớm khẳng định Diệp Tu sẽ quay về, cũng biết rằng người kia rất lợi hại không nên xem thường, nhưng lập ra một chiến đội không phải là chuyện dễ dàng, tuy rằng trạng thái của anh ta vẫn rất tốt, nhưng cũng không thể tiếp tục trong khoảng thời gian dài. . . Tiếp tục chờ đợi, không ngừng đấu tranh, quá mệt mỏi, không chỉ xem xét về thực lực của chiến đội, còn phải nhìn về đội hình, tính toán khả năng đạt quán quân của họ. Hắn cuối cùng chọn Bá Đồ.

Không nằm ngoài dự liệu, những người hâm mộ không hiểu, họ bắt đầu chửi rủa.

Thật ra Trương Giai Lạc không hoàn toàn đồng ý với quan điểm của mọi người về việc gọi khoảng thời gian sau khi Tôn Triết Bình rời đi là thời kì hắn bết bát nhất của hắn. Như vậy thì có gì tệ cơ chú, còn chẳng bằng lúc quay về bị tất cả fan trách cữ, không còn chút sức nặng nào, thậm chí còn tệ hơn cả cảm giác khi bị đánh.

Hắn mang Bách Hoa Liêu Loạn từ chiến đội Bách Hoa rời đi.

Không có Bách Hoa Liễu Loạn thì chiến đội Bách Hoa vẫn còn là Bách Hoa sao? Tài khoản của Trâu Viễn có tên Phồn Hoa Tự Cẩm, trong đó cũng có hoa, Vu Phong cũng đến tiếp nhận Lạc Hoa Lang Tạ, tạo thành tổ hợp Song Hoa mới, Trương Giai Lạc mong chờ một Bách Hoa hoàn toàn mới từ hai người họ, tiến về phía trước, chờ một ngày trăm hoa nở rộ.

Chỉ có duy nhất hai việc khiến hắn có chút xúc động.

Đầu tiên là khi gặp lại Tôn Triết Bình trong trận loạn đấu trong game, vô tình lúc đó hắn và Vu Phong tái hiện lại Phồn Hoa Huyết Cảnh, sau đó liền quả quyết đánh giết Vu Phong, việc này đối với Vu Phong là việc tốt, vì cuối cùng Bách Hoa cũng công nhận Vu đội, vậy mới nói cậu ta nên biết ơn mình.

Nhưng đối với hắn lại rước thêm càng nhiều hiểu lầm và oán giận, yêu càng sâu hận càng nhiều, đối mặt với chiến đội tự tay mình và người bạn tốt nhất gầy dựng nên không một chút hoài cựu, tàn nhẫn cắt đứt hết toàn bộ, quyết định dùng phương thức này để gửi lời từ biệt với quá khứ.

Cứ như vậy trong lúc không để ý, cũng là vì cả hai đều có kỹ thuật tốt nên vô tình tái hiện lại Phồn Hoa Huyết Cảnh, giữa những tiếng gào thét tê tâm phế phổi khắp nơi: “Trương Giai Lạc, tại sao lại bỏ đi?”

Hắn biết, fan hâm mộ Bách Hoa là bởi vì không nỡ từ bỏ hắn nên hận hắn khi lựa chọn Bá Đồ khi quay về như vậy. Bọn họ cho rằng nếu hắn vẫn ở Bách Hoa, bây giờ có thêm Vu Phong, Phồn Hoa Huyết Cảnh mà mình đã chờ đợi nhiều năm không phải có thể xuất hiện lại rồi sao?

Phồn Hoa Huyết Cảnh nhìn thì tưởng chừng như cốt lõi nằm ở đấu pháp Bách Hoa của chuyên gia đạn dược, thế nhưng sự thật cuồng kiếm sĩ mới là người nắm giữ tiết tấu chính trong đấu pháp này, mọi chuyện không hề đơn giản như vậy, mà bấy giờ như nước đã tràn ly.

Sau đó cũng giống như lần loạn chiến ở Tây Bộ hoang dã, Tôn Triết Bình xuất hiện, hai người họ chẳng khác gì ngày trước, Bách Hoa xán lạn, trọng kiếm huyết ảnh, súng vang, đạn rền, kiếm dậy, Phồn Hoa Huyết Cảnh - - đã quyết định vẫy tay tạm biệt quá khứ, vì sao còn muốn giữ lại một tia yếu mềm? Lấy hết tạp niệm trong lòng, triệt để bắn đến tan tành mới là quyết định đúng đắn.

Nhiều năm không gặp nhưng vẫn phối hợp ăn ý với nhau không khác gì ngày trước, hai người giao cả sinh mệnh của mình cho Bách Hoa nay lại hợp sức công kích Bách Hoa, đúng là rất tàn nhẫn, chỉ là cuối cùng hắn vẫn khiến Vu Phong phá mất Phồn Hoa Huyết Cảnh của hai người họ, có đáng hay không, tự hắn biết rõ.

Chỉ là khi đó hắn và Tôn Triết Bình mỗi người đều có phương pháp riêng, tranh đấu với nhau, khiến cho đấu pháp bọn họ rèn luyện vào mùa giải thứ 3 dần dần thành hình và đạt đến đỉnh cảo, vĩnh viễn dừng lại ở đỉnh cao.

Bách Hoa dường như là khoảng thời gian đẹp nhất của hắn, thế nhưng cũng là những năm tháng khó nói nhất, khi nhắc đến đôi lúc hắn sẽ muốn cười, nhưng lại cảm thấy có chút khổ sở,. Không một ai có thể hờ hững, tuỳ tiện nhắc lại những thứ đã qua đi, thời gian trôi qua có thể giúp hắn từ từ buông bỏ, giúp hắn thích nghi với đội ngũ mới, đồng đội mới. Nỗ lực của hắn không uổng phí, cuối cùng hắn cũng đạt được quán quân đầu tiên trong đời, cho dù nó không phải ở giải đấu hắn quen thuộc nhất.

Chuyện còn lại chính là trong trận đoàn đội giữa Hưng Hân và Bách Hoa, các thành viên của chiến đội Bách Hoa bị Hưng Hân bao vây, cuối cùng Trâu Viễn dùng đấu pháp Bách Hoa để giải vây cho mọi người, dùng hết mọi khả năng che chắn cho bọn họ rút lui.

Việc này khiến tâm tình của những người hâm mộ Bách Hoa một lần nữa trở nên phức tạp, trên mạng có người bình luận rằng chiến đội Bách Hoa đối với đấu pháp Bách Hoa đến cùng mang ý nghĩa như thế nào? Mọi người đều cho rằng chiến đội Bách Hoa đã lật sang một trang mới, nhưng vào thời khắc tràn đầy nguy cơ như thế này, thứ giúp mọi người có thể tranh thủ được chút thời gian để chuyển bại thành thắng lại chính là đấu pháp Bách Hoa của Trương Giai Lạc – người mà bọn họ vẫn khăng khăng oán hận.

Trương Giai Lạc đối với chiến đội Bách Hoa có ý nghĩa như thế nào, Tiêu Thời Khâm rời khỏi Lôi Đình lần thứ hai quay trở về vẫn được hoan nghênh, bọn họ có phải đã quá hà khắc đối với Trương Giai Lạc hay không? Hắn dẫn dắt Bách Hoa đạt được ba á quân, vẫn bồi dưỡng người thừa kế đấu pháp Bách Hoa – Trâu Viễn, hắn vì theo đuổi quán quân mà rời đi, rốt cuộc thì hắn đã làm gì sai chứ?

Bình luận này dẫn tới một cuộc cuộc tranh luận, có người đồng tình, cũng có phán đối, nhưng nhiều nhất vẫn là khiến fan của các chiến đội khác thổn thức.

Trương Giai Lạc cũng có chút thổn thức, đấu pháp Bách Hoa của Bách Hoa, không chỉ Bách Hoa Liễu Loạn của Bách Hoa, mà còn có chiến đội Bách Hoa của Bách Hoa. Chỉ có điều chuyện này hắn chỉ là người ngoài cuộc, không còn giống như trước đây ở bên trong để có thể cảm nhận sâu sắc bất cứ điều gì nữa.

“Phát ngốc cái gì?” Tôn Triết Bình phất phất tay khiến Trương Giai Lạc hoàn hồn.

“Xong rồi, vừa nãy tôi bất ngờ đem những chuyện đã qua nghĩ lại một hồi như xem phim vậy, tôi thật đã già rồi, cực kì thích nhớ về mấy chuyện trước kia.” Trương Giai Lạc nở nụ cười tự giễu, “Aiz, hồi nãy tôi đang nghĩ, ông lấy dũng khí đâu ra mà dám bay từ thành phố B xa xôi đến đây chứ, rồi cùng tôi thành lập chiến đội chỉ với lý do kỹ thuật của tôi không tệ nên muốn cùng tôi tạo thành một tổ hợp, ông cũng không sợ gặp phải tên lừa đảo nào đó rồi bị bắt đi mất sao?”

“Cậu? Bắt tôi?” Tôn Triết Bình quan sát hắn một lượt, “Tay chân nhỏ xíu như cậu đánh thắng được sao?”

“Đây không phải là khái niệm về tốt hay xấu có được hay không, còn nữa thế nào là tay chân nhỏ xíu, gia đình tôi sống đúng tiêu chuẩn, tôi lớn lên ở thành phố K đối với mấy tên đến từ phương Bắc cơ bản là hoàn toàn khác nhau.” Trương Giai Lạc nhếch môi, nhưng phiền muộn trong long về lần hồi tưởng trước đó đã phai nhạt đi rất nhiều, “Thật ra tôi không phải hoàn toàn đồng ý với những gì trên mạng nói.”

“Nói cái gì?”

“Thì liên quan đến thời gian trước của Bách Hoa, với cái quan điểm cho rằng đó là thời kì tốt nhất của tôi. Đối với tôi mà nói, mỗi giờ mỗi khác ở trong giới chuyên nghiệp đều là lúc tuổi đời đẹp nhất của tôi.” Trương Giai Lạc bắt đầu đếm lên, “Hơn nữa còn rất kỳ diệu nha, mùa giải thứ 2 chúng ta thất bại vì quá tự tin, lúc bị Hàn đội một chấp hai có ai ngờ rằng sau này sẽ trở thành đồng đội của anh ta đâu chứ?”

“Lúc đó cứ nghĩ rằng xông thẳng vào tổng chung kết, đánh một trận tử chiến với Diệp Tu, lấy cái quán quân rửa sạch nhục nhã, tiếp tục, không ngừng cố gắng, một bầu nhiệt huyết không biết sợ, trải qua vài mùa hạ thật dài nhưng vẫn tràn đầy hứng khởi, quả thật là lúc tuổi đời đẹp nhất.”

Trương Giai Lạc một bên nói, vừa nhớ đến tài khoản của Tôn Triết Bình, Tái Thuỵ Nhất Hạ, phải ha, ngủ tiếp một mùa hạ, mỗi năm đối với mỗi người bọn họ đều là một mùa hè đầy ý nghĩa, bận rộn nhưng cũng rất vui.

“Sau khi ông giải nghệ, tôi rất là mệt, nhưng khi đó vẫn có mục tiêu, tôi muốn dẫn dắt tâm huyết còn lại của ông tiếp tục tiến về phía trước, không thể để người khác xem thường Bách Hoa, không thể để họ nói rằng thiếu đi một người chiến đội này coi như là đồ bỏ đi được, tôi phải ra sức chống đỡ. Để tiếp tục đấu tranh cho điều đó, tôi ra sức nỗ lực, nè nè nói trước lúc đó là do tôi tuổi trẻ còn lạc quan, hơn nữa không có ông, cả chiến đội đều sùng bái tôi, chẳng lẻ còn không phải thời kì tốt nhất của tôi hay sao?” Trương Giai Lạc nói đến cuối, khó tránh nở nụ cười.

“Nói nghe thật nhẹ nhàng.” Tôn Triết Bình lắc đầu, “Nếu cậu dư sức như vậy thì việc gì cần phải giải nghệ.”

“Giải nghệ thật ra cũng không tệ đâu nha, rảnh rỗi thức từ tối đến giữa trưa ngày hôm sau, tụi mình vốn dĩ đều bước ra từ game, bây giờ quay trở về game cũng không có gì là không phải, hơn nữa cả công hội đều biết đó là tài khoản phụ của tôi, cũng chẳng ai làm khó dễ, tôi cảm thấy như vậy cũng rất tốt.”

“Đến Bá Đồ, có đồng đội mới, lão Lâm, lão Hàn, Tân Kiệt còn có vài người hậu bối, đều là những đồng đội rất đáng tin, tôi vẫn mãi vì mục tiêu của bản thân mà nỗ lực, vẫn mãi phấn đấu, tôi vẫn luôn có cảm xúc mãnh liệt của tuổi trẻ, như vậy chẳng phải mỗi thời mỗi khắc đều là thời gian đẹp nhất hay sao?” Trương Giai Lạc cười, “Hiện tại cũng vậy, có thể lại cùng ông nói chuyện phiếm, cuối năm còn được ông tới tận nhà chơi, thông báo có bạn gái, nói muốn kết hôn, tôi cảm thấy rất vui, cảm thấy thế này rất tốt, thật sự tốt.”

“Mục tiêu của cậu là gì?” Tôn Triết Bình đột nhiên hỏi, “Tuy biết đã hỏi rồi, nhưng tôi vẫn muốn hỏi lại một chút, có lẻ cậu sẽ có một đáp án khác.”

“Dĩ nhiên là đạt quán quân, thuận tiện đập Diệp Tu một trận.” Trương Giai Lạc cười ha ha, “Vậy thì tôi hỏi một câu, trong Liên minh có ai không muốn đánh ổngmột trận chứ? Cho dù bây giờ ổng cũng giải nghệ rồi, nếu sau này trong game gặp lại thì cùng hợp sức cho tên đó một trận.”

“Tri túc thường nhạc* mà, ông nhìn tên tôi xem, không thì có gì vui chứ, tri túc thường nhạc mới là tốt nhất, tốt nhất chính là tốt nhất, tôi chỉ cần vui vẻ, cần gì phải quan tâm thời nào khắc nào làm gì chứ, những kỉ niệm đáng nhớ, những chuyện quan trọng, toàn bộ thời gian đều là những năm tháng tốt đẹp nhất.” Trương Giai Lạc tổng kết nói.

( *: một thành ngữ của Trung Quốc, ý nói có vừa đủ mới là hạnh phúc.. – cre baidu)

“À đúng rồi, bạn gái của ông là thế nào?” Hắn đột nhiên nhớ tới việc này, “Ông cho tôi xem ảnh rồi, tôi thấy cô ấy nhìn thật điềm đạm, bất quá cũng không thể nào hấp dẫn được ông, có khi nào là người cùng chung chí hướng phải không?”

“Đúng vậy, người cùng chung chí hướng, em ấy vì tôi mà bây giờ vẫn đang đi tìm hiểu về Vinh Quang, chúng tôi quen nhau được một khoảng thời gian, tính cách sao? Muốn điềm đạm thì sẽ điềm đạm, muốn hoạt bát thì liền hoạt bát, dù thế nào tôi cũng đều thích.” Tôn Triết Bình trả lời, “Vậy còn cậu, cậu muốn người bạn gái sau này của mình sẽ như thế nào?”

Trương Giai Lạc cảm thấy mình vừa bị thồn một họng đầy cẩu lương: “Tôi cũng giống như ông thôi, chỉ cần có chủ đề chung là được, không có yêu cầu cứng nhắc gì, quan trọng nhất là mình phải thích. . . Nói một hồi, tôi thấy Hàn đội với vợ anh ta thật sự rất tốt, tuy rằng cô ấy nhìn như một tiểu cô nương, nhưng lại rất tinh ranh, lão Hàn không kháng được chiêu này, tiểu cô nương chính là khắc tinh của anh ta, hai người gom chung một chỗ, giống như câu cáo mượn oai hùm, đây chính là con cáo nhỏ và con hổ lớn.”

“Cho nên hiện tại tôi cảm thấy rất tốt, đương nhiên kiếm được bạn gái đến khi hôn lễ của ông diễn ra sẽ càng tốt hơn.”

Hắn đang tự mình thổn thức thì điện thoại đột nhiên vang lên, kinh ngạc giơ tay lấy máy: “Cuối năm rồi còn có chuyện gì chứ. . .Alo? Cái gì, Hưng Hân lại cướp BOSS của chúng ta?”

“A, Đại Tôn, ông có muốn đăng nhập giúp Nghĩa Trảm . . . À không, Lâu đội của ông với hội của tên Diệp Tu kia quan hệ rất tốt, nói không chừng lần này lại hợp tác phái ông đến tìm tôi nói chuyện mục đích là để kéo dài thời gian chi viện Bá Đồ phải không?” Trương Giai Lạc một bên nghi ngờ, một bên mở máy tính lên, Tôn Triết Bình bên cạnh cầm đồ ăn vặt của hắn. “Tôi không nhàm chán như vậy.”

Cứ như vậy ở những tháng năm đẹp nhất của cuộc đời, Trương Giai Lạc mở máy tính cắm đầu vào Vinh Quang, cũng giống như năm đó sau khi kì thi đại học kết thúc, hắn trong một tiệm net ở thành phố K, mở máy tính đi tới Tây bộ hoang dã.

Tuổi đời đẹp nhất của hắn đều thuộc về Vinh Quang.

END.

 
Last edited:

Ú chỉ thích ăn ngủ

Lù khù ôm cái lu chạy mất
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
319
Số lượt thích
2,924
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Dụ Hoàng
#2
“Cậu nói Hàn Văn Thanh quá coi trọng sự nghiệp, tôi thấy cậu cũng không kém người ta bao nhiêu.” Tôn Triết Bình bình luận một câu.
Đồng ý với Tôn Triết Bình, một mình gánh cả chiến đội, đột ngột nhân chức đội trưởng, Song Hoa chỉ còn lại mình Trương Giai Lạc, Phồn Hoa Huyết Cảnh mất đi cùng người hợp tác tốt nhất.
Vậy mà Trương Giai Lạc vẫn đưa Bách Hoa hai lần vào chung kết, nói điên cuồng vì Vinh Quang, có mấy ai điên hơn anh.
Từ "coi trọng sự nghiệp" có lẽ vẫn nhẹ để chỉ những gì Trương Giai Lạc bỏ ra cho Bách Hoa, cho quán quân và cho Vinh Quang.



Hồi tưởng lại, Trương Giai Lạc cảm thấy bọn họ khi đó rất có dũng khí, mới mười bảy mười tám tuổi đã dám đặt cược cả tương lai mình ở ván bài được ăn cả ngã về không, không sợ trời không sợ đất, không đi học mà theo con đường này, tràn đầy nhiệt huyết với sàn đấu chuyên nghiệp vừa mới xuất hiện, còn vì để thành lập được chiến đội họ phải hối hả ngược xuôi khiến nhà tài trợ công nhận thực lực của mình, xem ra thời gian đó quả thật là độ tuổi tốt nhất.
Những tuyển thủ thời đầu của Liên minh, bất kể còn trụ lại hay đã giải nghệ. Để thành tuyển thủ chuyên nghiệp, họ như đánh một ván bài, tiền cược là cả tương lai.
Thấy lựa chọn của họ, phút đầu có thể cho họ là người trẻ ngây ngô, sốc nỗi khi lựa chọn; nhưng bọn họ đạp lên khó khăn, đạp lên chông gai, cho Liên minh từng viên gạch vũng chắc đầu tiên.
Họ mang tương lai và tuổi trẻ của mình ra chơi một ván bài lớn, thành công hay thất bại, nỗi dũng khí để làm việc này cũng đủ để ta thán phục họ.

Hắn nhiều lần tự nói với mình, không cần để ý quá vào kết quả, quan trọng là phải hưởng thụ quá trình, là cùng đồng đội chiến đấu, cùng vui vẻ khi thành công, á quân cũng rất tốt. . . Đúng, trước đây Trương Giai Lạc cảm thấy mình là á quân thì có gì mất mặt chứ, kết quả này có được nhờ sự nỗ lực của hắn, quang minh chính đại mà đạt được, hắn nên vì mình mà kiêu ngạo.
Nỗi đau mang đến từ vòng tuế nguyệt, không nên bị xem là một sự thất bại.

Càng ngẫm, càng thấy nó đúng.


Cứ như vậy ở những tháng năm đẹp nhất của cuộc đời, Trương Giai Lạc mở máy tính cắm đầu vào Vinh Quang, cũng giống như năm đó sau khi kì thi đại học kết thúc, hắn trong một tiệm net ở thành phố K, mở máy tính đi tới Tây bộ hoang dã.

Tuổi đời đẹp nhất của hắn đều thuộc về Vinh Quang.
Trương Gia Lạc, người như anh, tôi tin ở độ tuổi nào, bất kể làm gì, nơi đâu,... đều sẽ là Trương Giai Lạc tươi đẹp nhất, rực rỡ nhất.

Cảm ơn Lãi Lãi vì một fic hay ~❤❤
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook