Hi bạn, dạo gần đây vô tình tui biết được forum của Toàn chức cao thủ, vừa vặn tui cũng là dân viết nên tui ghé ngang qua khu tự sản xuất, vừa hay đọc được fic của bạn. Đọc xong tui nghĩ nên viết một chút cảm nhận của tui về fic.
Nhìn chung, mạch văn của bạn khá là lủng củng. Vì sao lại như thế? Vì bạn sử dụng dấu phẩy quá nhiều trong một câu khiến câu văn vô tình bị ngắt quãng, có những chỗ không cần thiết phải sử dụng dấu phẩy thì bạn lại thêm vào làm nhịp điệu của câu trở nên lộn xộn. Thêm nữa, bạn vướng phải lỗi lặp từ, lặp trạng từ, câu sau lặp lại ý câu trước nên khi đọc lên tui cảm giác cứ như mình đang đi quanh một vòng tròn, đi mãi mà vẫn về lại vị trí ban đầu.
Một ngày chủ nhật rảnh rỗi, hôm nay cả Diệp Tu và Hàn Văn Thanh đều lười biếng, dạo trước vì nhận lời mời của Liên minh, họ bận rộn suốt hai tuần, nên sau khi xong xuôi trở về, cả hai người đều trở nên lười biếng.
Trong một câu không cần quá nhiều trạng từ chỉ thời gian, "một ngày chủ nhật rảnh rỗi" rồi không cần phải thêm một trạng từ "hôm nay" để chỉ thời gian nữa. Vế trước của câu đã có "lười biếng", vế sau lại lặp thêm một lần "lười biếng" nữa, thay vì dùng mãi một từ "lười biếng", bạn có thể thay nó bằng một từ đồng nghĩa hay một câu diễn đạt ra ý nghĩa tương tự.
---> Một ngày chủ nhật rảnh rỗi, cả Diệp Tu và Hàn Văn Thanh đều
trở nên lười biếng
. Dạo trước vì nhận lời mời của Liên minh
khiến họ bận rộn suốt hai tuần, nên sau khi mọi chuyện đã được giải quyết xong cả hai người đều
không muốn làm gì nữa cả.
Bọn họ không còn là tuyển thủ chuyên nghiệp, sau khi buông xuống nghĩa vụ và trách nhiệm, không còn là đối thủ trên sàn đấu. Diệp Tu và Hàn Văn Thanh chỉ là hai người muốn cạnh nhau cả đời. Thế nên dù là người rất nghiêm khắc, có nhiều lúc Hàn Văn Thanh cũng sẽ ‘lười biếng’ theo Diệp Tu. Ở cạnh nhau, đã rất nhiều năm, cả hai người đều chậm rãi thay đổi, từng chút một, không phải thay đổi nguyên tắc hay thay đổi bản thân, đơn giản là thích nghi với đối phương, từng chút mà yêu nhau.
Câu này lại mắc phải lỗi lặp từ, từ "lười biếng" một lần nữa lại xuất hiện, vấn đề ở câu này chính là "nghiêm khắc" và "lười biếng" không dùng để đối nhau được. "Nghiêm khắc" mang nghĩa "không dễ dàng tha thứ hoặc bỏ qua một sai sót nào" (từ điển việt - việt), còn "lười biếng" là tính từ mang nghĩa khái quát trạng thái không muốn làm một việc gì cả. Hai tính từ này đặt trong một câu có hai vế đối nhau, nghĩa của chúng lại không trái ngược nhau để tạo thành một câu đối.
Ở cạnh nhau, đã rất nhiều năm, cả hai người đều chậm rãi thay đổi, từng chút một, không phải thay đổi nguyên tắc hay thay đổi bản thân, đơn giản là thích nghi với đối phương, từng chút mà yêu nhau.
---> Thừa dấu phẩy
----> Bọn họ không còn là tuyển thủ chuyên nghiệp, sau khi buông xuống nghĩa vụ và trách nhiệm
họ cũng không còn là đối thủ trên sàn đấu
, Diệp Tu và Hàn Văn Thanh chỉ là hai người muốn cạnh nhau cả đời. Thế nên dù là người
không có thói quen chây lười, có nhiều lúc Hàn Văn Thanh cũng sẽ ‘lười biếng’ theo Diệp Tu. Ở cạnh nhau, đã rất nhiều năm
qua đi, cả hai người đều chậm rãi thay đổi từng chút một,
bọn họ không phải thay đổi nguyên tắc
của bản thân, đơn giản là
họ bắt đầu dần thích nghi với
thói quen của đối phương, từng chút mà yêu nhau.
Đã 10 giờ trưa, Diệp Tu cởi trần, Hàn Văn Thanh mặc một chiếc áo ba lỗ mát mẻ, ôm nhau ngủ tới trưa. Dạo này bọn họ đang ‘lười biếng’ nên rất rảnh rỗi, thường thường ngủ thẳng một giấc đến khi tự thức dậy, thức dậy thì xem đó là thời gian nào trong ngày. Diệp Tu lông bông quét nhà, Hàn Văn Thanh nấu ăn, nếu Diệp Tu rảnh rỗi, sẽ vào bếp nhìn Hàn Văn Thanh nấu ăn. Khi lười biếng thì gọi đồ ăn ngoài, cùng ăn, tán gẫu vài việc vặt.
Chiều sẽ cùng đi dạo, Hàn Văn Thanh và Diệp Tu tay cầm tay tản bộ, lúc này Hàn Văn Thanh sẽ không bỏ qua cơ hội bắt Diệp Tu tập thể dục một chút, rồi họ sẽ cùng về nhà.
Hơi tối sẽ đi mua ít đồ, sau đó là tối. Có thể nói ban đêm các sinh vật mang tên - trạch nam luôn có rất nhiều thú vui. Với Hàn Văn Thanh và Diệp Tu tất nhiên không thể thiếu Vinh Quang, chơi một chút, xem ti vi, bốn tháng trước Diệp Tu đã bị Hàn Văn Thanh ra không cho ăn vặt buổi tối nên thường hắn chỉ ngậm điếu thuốc không châm lượn lờ trong nhà hoặc chơi game, nghiên cứu vài tài liệu gửi Hưng Hân . . .
Từ "lười biếng" vẫn bị lặp lại, tui tự hỏi vì sao mỗi đoạn nhất định phải có "lười biếng" vậy? Nếu bạn muốn nhấn mạnh trạng thái "lười biếng" của Diệp thần và Hàn đội, bạn cũng không nhất thiết phải liên tục sử dụng nó như vậy. Điều này khiến cả một chương truyện trở nên nhàm chán, vô hình nó lại đi ngược tác dụng mà bạn mong muốn. Lặp từ "thức dậy", "nấu ăn". "Đi dạo" đồng nghĩa với "tản bộ" rồi, trong trường hợp này "tản bộ" không cần thiết phải thay thế "đi dạo" để tránh lặp từ.
Tiếng Việt không có từ "hơi tối", có thể văn nói có sử dụng nhưng văn viết thì không. "...sau đó là tối" vế này tối nghĩa, "sau đó là tối" vậy thì "tối" thì thế nào? Hay "tối" thì làm gì? Nếu câu sau giải thích cho vế "sau đó là tối" thì bạn chấm câu ngay ở chỗ đấy thật sự rất không ổn.
--> Đã 10 giờ trưa, Diệp Tu cởi trần
còn Hàn Văn Thanh mặc một chiếc áo ba lỗ mát mẻ, ôm nhau ngủ tới trưa. Dạo này bọn họ đang rất rảnh rỗi, thường ngủ thẳng một giấc đến khi tự thức
giấc, dậy
rồi thì xem
đã là
khoảng thời gian nào trong ngày. Diệp Tu lông bông quét nhà, Hàn Văn Thanh nấu ăn, nếu Diệp Tu rảnh rỗi, sẽ vào bếp nhìn Hàn Văn Thanh
chuẩn bị bữa cơm. Khi lười biếng thì gọi đồ ăn ngoài, cùng ăn, tán gẫu vài việc vặt.
Chiều sẽ cùng đi dạo, Hàn Văn Thanh và Diệp Tu tay cầm tay
cùng sóng vai nhau, lúc này Hàn Văn Thanh sẽ không bỏ qua cơ hội bắt Diệp Tu tập thể dục một chút, rồi họ sẽ cùng về nhà.
Xế chiều sẽ đi mua ít đồ, (sau đó là tối?). Có thể nói ban đêm các sinh vật mang tên - trạch nam luôn có rất nhiều thú vui. Với Hàn Văn Thanh và Diệp Tu tất nhiên không thể thiếu Vinh Quang, chơi một chút, xem ti vi, bốn tháng trước Diệp Tu đã bị Hàn Văn Thanh (ra không?)
cấm ăn vặt buổi tối nên thường hắn chỉ ngậm điếu thuốc không châm
lửa lượn lờ trong nhà hoặc chơi game, nghiên cứu vài tài liệu gửi Hưng Hân . . .
Ừm, đây là vài góp ý nhỏ + beta của tui dành cho fic của bạn. Chúc bạn càng ngày càng viết tốt hơn nữa.