Chương 3
Ngụy Sâm liếc nhìn màn hình, nhân vật trong màn hình đang nằm thẳng cẳng, hai chữ Vinh Quang chói mắt như đang trêu tức người điều khiển vì đối thủ không mất nổi 1 giọt máu.
"Mày thấy sao?" Ngụy Sâm bỏ qua người điều khiển mà hỏi người ngồi đối diện.
"Trình độ khá cao so với đám nhóc trong trại huấn luyện." Diệp Tu châm điếu thuốc rồi nói.
"Mẹ mày, tao không hỏi cái đó." Ngụy Sâm chửi.
"Kĩ thuật khá, chiến thuật ổn, phản xạ và tư duy không tồi." Diệp Tu lại nói tiếp.
"Mẹ nó, tao qua đập mày." Ngụy Sâm nổi khùng lên.
"Thì trừ mục sư ra chưa đánh thử, tiểu Văn đánh nghề nào cũng ổn như nhau. Chính ông cũng nhìn ra mà." Diệp Tu cười cười đáp.
Đây mới là vấn đề mà Ngụy Sâm đang nhức đầu. Tên nhóc này nghề nào cũng chơi được mà không có sự nổi trội đặc biệt nào.
Phải nói đây là chuyện cực kì dễ hiểu. Văn Nhược vốn là dân cày thuê Khiêu Chiến Thần, mà còn thuộc loại cao thủ nên nghề nào cậu nhóc cũng giỏi.
"Tuy nhiên, nghề phù hợp với tiểu Văn nhất là nghề cận chiến có sát thương cao." Diệp Tu nói tiếp. "Không lẽ ông tính đào tạo thêm một Kiếm Thánh?"
Ngụy Sâm lắc đầu. Hoàng Thiếu Thiên là do mê kiếm khách nên mới chọn chơi kiếm khách rồi mang theo vào giới chuyên nghiệp vì phù hợp. Tên nhóc này tuy có ánh mắt, khả năng nắm bắt cơ hội tốt không khác gì Hoàng Thiếu Thiên nhưng bảo tên nhóc này nên chơi kiếm khách thì hắn thấy có gì đó không tốt.
Thấy Ngụy Sâm lắc đầu, Diệp Tu cũng bó tay, bèn hỏi:
"Tiểu Văn, em thích chơi nghề nào?"
"Em…" Văn Nhược phân vân không biết trả lời ra sao.
"Lão Diệp! Lão Diệp! Ông qua đây xem!" Quan Dung Phi tông cửa chạy thẳng vào. Liếc mắt thấy Ngụy Sâm, hắn chào một tiếng, người còn lại hắn chả quen nên chỉ gật đầu chào rồi thôi.
Chào hỏi xong xuôi, Quan Dung Phi túm lấy Diệp Tu kéo đi, trên đường tiện dập điếu thuốc Diệp Tu đang hút rồi vứt luôn vào sọt rác làm Diệp Tu rầu ơi là rầu. Tất cả là do Trần Quả cấm hút thuốc ở mọi phòng trừ một số phòng được phép. Việc Diệp Tu lén hút trong trại huấn luyện nếu bị lộ ra là đảm bảo hắn bị nghe chửi.
"Từ từ…" Diệp Tu nói như mếu khi bị kéo đi.
Quan Dung Phi cũng dần bình tĩnh lại, nhưng miệng không ngừng hối thúc.
"Ông xem này. Vũ khí không giới hạn nghề nghiệp." Quan Dung Phi chỉ vào màn hình.
Diệp Tu giật mình khi nghe giới thiệu. Đa số vũ khí, đặc biệt là vũ khí chuyên dụng đều giới hạn nghề nghiệp. Vinh Quang không cấm cầm vũ khí trái nghề, nhưng sử dụng lại là chuyện khác. Như kiếm quang chỉ có kiếm khách có thể sử dụng, các nghề khác có cầm thì chỉ cầm chơi thôi.
Nhưng trên màn hình là một mục sư đang treo mình trên vách núi bằng kiếm ninja.
"Đù má. Ngon quá bây." Bỗng có tiếng nói quen thuộc phát ra từ sau lưng hai người.
Giật mình quay lại, Quan Dung Phi vội vàng lên tiếng:
"Anh Ngụy, phòng nghiên cứu là khu tuyệt mật. Sao anh lại dẫn trại sinh trại huấn luyện vào." Quan Dung Phi chỉ vào thằng nhóc kế bên Ngụy Sâm.
"Ịt mẹ. Chú mày để cửa mở toang vậy ai ra vào chả được." Ngụy Sâm chửi.
Quan Dung Phi giật mình nhận ra ban nãy quên đóng cửa bèn vội vàng chạy ra đóng. Hắn vừa quay lại đã thấy 2 người kia đang thảo luận gì đó, để lại thằng nhóc đang ngồi nghịch máy của hắn.
"Này nhóc con, không được phá." Quan Dung Phi hoảng loạn lên tiếng.
Tới gần, Quan Dung Phi hộc máu khi thấy tên nhóc cầm tài khoản của mình leo nốt phần còn lại của vách núi. Thao tác cực kì mượt, không có một sai sót nào.
"Không lẽ cho thằng nhóc chơi ninja?" Ngụy Sâm tự hỏi khi nhìn thấy thao tác cùa Văn Nhược.
"Ông tính đợi thằng Mạc Phàm giải nghệ rồi kế thừa Hại Người Không Mệt à?" Diệp Tu đáp lại bằng câu hỏi khác.
"Anh Diệp, anh Ngụy, món vũ khí này có ép kĩ năng lên được không?" Đột nhiên, Văn Nhược quay lại hỏi hai người bọn.
Bị hỏi bất ngờ, hai người giật mình lắc đầu tỏ vẻ không biết rồi quay sang nhìn Quan Dung Phi.
Chưa gì đã quay lại thành nhân vật chính, nhưng Quan Dung Phi vẫn bình tĩnh đáp:
"Được!"
"Vậy… em muốn chơi thuật sĩ." Văn Nhược quay sang Diệp Tu đáp.
Hình ảnh thuật sĩ leo lên cây, vách núi, nóc nhà rồi xả kĩ năng của mình xuống dưới áp chế đối phương hiện lên trong đầu Diệp Tu và Ngụy Sâm.
"Đù má, trường giang sóng sau xô sóng trước." Ngụy Sâm đỡ trán.
"Bỉ ổi hơn cả ông nữa." Diệp Tu choáng váng.
"Tao nên vui hay buồn đây?" Ngụy Sâm hỏi.