[Project] Vũ Trung Tán Khởi - Mừng SN Tô Mộc Thu 21/10/2019

auroradream

Thập niên nhất giác nan trường mộng
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
316
Số lượt thích
1,514
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Bất Tu
#1
[ Project SN Tô Mộc Thu 2019 ]
Vũ Trung Tán Khởi


Tô Mộc Thu, sinh thần khoái lạc !



Lịch project

Project Vũ Trung Tán Khởi sẽ diễn ra trong 5 ngày:
từ 19/10/2019 ~ 23/10/2019.

Các sản phẩm sẽ đăng vào 3 khung giờ nhất định:
Khung giờ 1: 11-14h trưa
Khung giờ 2: 15-18h chiều
Khung giờ 3: 19-22h đêm


( Link sẽ được update trong quá trình project diễn ra tại đây )

 
Last edited:

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#2
10 sự thật về Tô Mộc Thu

Có thể bạn đã biết

Lời của Ly: Khi fan não tàn cos fan lý trí.

_____________________________________________



Cre: wuzuizhizui

_________________________​

1. Ban đầu Tán ca chơi game vì tiền.

Đây là sự thật mà ai cũng biết. Ban đầu Tán ca chơi game để kiếm tiền, để mưu sinh, để nuôi sống hai anh em, cho nên trò gì anh cũng có thể làm. Khi Vinh Quang ra đời, ban đầu Mộc Thu để ý đến hệ thống chỉnh sửa trang bị vì nhìn thấy khả năng kiếm tiền của nó, “một vốn bốn lời”.

So với người chơi khác chỉ an tâm hưởng thụ game, Tô Mộc Thu là game thủ chuyên nghiệp phải dựa vào trò chơi mà nuôi sống chính mình và em gái, vào game cái đầu tiên muốn tìm chính là những yếu tố có thể kiếm tiền, có thể sinh ra lợi nhuận.

Bán mình, luyện cấp thuê, đầu cơ trục lợi trang bị, thậm chí viết auto hack… Đủ loại trò mèo tồn tại trên mạng, phàm là có thể kiếm lợi được, Tô Mộc Thu cái gì chưa làm qua?

Mà game Vinh Quang mới ra lò này có sức mạnh hoành tảo thiên hạ, Tô Mộc Thu đã tìm ra trong đó một thứ sinh lợi hoàn toàn mới: hệ thống tạo trang bị.

Trích Phiên ngoại “Đỉnh Vinh Quang”.

Phong cách chơi game của Tán cũng thế, tính toán chi li, dùng ít phí tổn nhất để tạo ra hiệu quả cao nhất.

Cậu vẫn luôn luồn lách kiếm tiền trong game, giỏi nhất phát hiện bug và kẽ hở, những thứ này lúc nào cũng là điểm đột phá để tạo ra thu nhập khả quan. Cậu đã nuôi được thói quen đó, ngay cả cách chiến đấu cũng trở thành cực kỳ tính toán phí tổn.

Dùng chi phí thấp nhất, thu hoạch thành quả lớn nhất, đây là nguyên tắc của cậu.

Tán rất thực dụng, đó là sự thật, anh không hề vân đạm phong khinh, thanh cao thoát tục như hình ảnh mà mọi người hay tưởng tượng về “thiếu niên áo trắng mỉm cười rạng rỡ như ánh mặt trời trong ký ức” đâu.

Sau đó Tán gặp Tu, chứng kiến cuộc đấu quyết liệt giữa hai đệ nhất cao thủ đấu trường trong Vinh Quang lúc bấy giờ: Nhất Diệp Chi Thu và Đại Mạc Cô Yên, sục sôi nhiệt huyết, Tán mới đột nhiên có suy nghĩ rằng:

Nhìn thấy một cao thủ có tư thái như thế, Tô Mộc Thu cảm thấy chính mình cũng hừng hực chiến ý. Từ trước tới nay, cậu đều thiên về tìm kiếm thu nhập trong game, PK thắng bại, nếu không kiếm được tiền thì sẽ không khiến cậu quan tâm. Nhưng lúc này, cậu đột nhiên có kích động muốn vứt bỏ hết thảy những thứ khác, chỉ đơn thuần truy cầu một lần thắng thua.

Đừng thua!

Tô Mộc Thu bỗng nhiên có kỳ vọng này, cậu vốn không có hứng thú gì lắm, thậm chí có chút ý nghĩ muốn xem thử hình thù Diệp Tu sau khi bị đánh bại, thế nhưng giờ này khắc này, cậu cực kỳ kiên định hy vọng Diệp Tu thắng lợi, một kiểu tâm tình có chung mối thù, đặc biệt rõ rệt.

Trước giờ Tô Mộc Thu chưa từng để ý thắng thua, chỉ muốn kiếm tiền từ trò chơi, nhưng giây phút ấy thậm chí Tán đã thẳng thắn giơ súng lên muốn bắn về phía Đại Mạc Cô Yên, Tán khát cầu mong mỏi Diệp Tu chiến thắng và thừa nhận một cách tôn trọng sự thẳng thắn xông về phía trước bất chấp tất cả của Hàn Văn Thanh – chuyện trước giờ chưa từng có trong suy nghĩ thực tế của Tán.

Sau khi Ô Thiên Cơ – nơi đổ vào bao nhiêu mồ hôi, công sức và vật liệu hiếm (thậm chí cả tiền bạc) trở thành “sản phẩm thất bại” vì sự đổi mới đột ngột của game lên cấp 55, Tô Mộc Thu vẫn tiếp tục chơi Vinh Quang và nói rằng “Chỉ là làm lại từ đầu thôi mà”. Sự thoải mái vô tư không chút tính toán này khá đối lập với tính cách thực dụng ban đầu của Tán, nên có thể nói sau một thời gian chơi Vinh Quang, anh đã nhận ra tình yêu của mình dành cho Vinh Quang và khát vọng thắng thua chân chính, đó là lúc tình yêu game của Tán đã lấn át sự lý trí của anh, anh chơi game không phải chỉ vì kiếm tiền như trước nữa.

2. Tán ca nói nhiều.

Tán ca không phải là người dịu dàng ít nói, trầm tĩnh yên lặng, ngược lại anh khá hoạt bát sôi nổi, nói nhiều và rất tự tin vào khả năng của mình.

Ngược lại, Diệp Tu của thuở ban đầu là người khá ít nói, dĩ nhiên không đến mức như Chu Trạch Khải, nhưng nhìn chung là yên tĩnh hơn hiện tại nhiều. Diệp Tu trong chính văn là người có khả năng ngôn ngữ rất tốt, trình độ nói lời rác rưởi sánh ngang Hoàng Thiếu Thiên, lúc đi thuyết phục người khác cũng tương đối dài dòng, miệng lưỡi trào phúng khiến người ta chỉ muốn đánh, lại cực kỳ tự hào về thực lực của bản thân, có thể đi cà khịa mọi đối thủ mạnh, bất kể là Hàn đội, Song Hoa hay sau này là Tiểu Chu.

Vì thế tôi khá bất ngờ khi đọc ngoại truyện, gặp một Diệp Tu của thuở 16 ít nói đến như thế (tuy câu nào cũng rất gợi đòn).

Trong lần lôi kéo vài người đi lập kỷ lục để lấy tài liệu hiếm của boss ở Khe Núi Nhất Tuyến, Mộc Thu là người nói nhiều nhất, anh nói là chủ yếu, Diệp Tu chỉ yên lặng lắng nghe và phụ họa khi Tán cần, lời nói ra cũng rất ngắn.

Vậy vì sao một thiếu niên yên lặng của thuở sơ khai ấy sau này lại trở thành một Diệp thần miệng lưỡi sắc bén?

Vì không còn Tô Mộc Thu bên cạnh. Đúng vậy, trước kia hắn có quyền không nói, cũng không cần nói, vì bên cạnh hắn có Tô Mộc Thu, một Tô Mộc Thu phóng khoáng nhiệt tình, một Tô Mộc Thu nhanh mồm nhanh miệng, nói nhanh nói nhiều, nói hết cả phần của hắn, nói hết những gì hắn cần nói với đồng đội, nên hắn cũng chả cần phải giải thích thêm làm gì.

Nhưng khi không còn Mộc Thu nữa, hắn cần phải nói tất cả, không ai nói thay hắn nữa. Cho nên sự hoạt ngôn của Diệp Tu sau này, có lẽ vì bên cạnh hắn đã không còn "đồng đội mạnh nhất tốt nhất" thuở ban đầu.

3. Tán ca có chút trẻ con.

Tô Mộc Thu 16 tuổi mua một quyển sổ để ghi vào thành tích last hit cuối cùng lên boss của mình và Diệp Tu, mỗi lần Tu muốn xem đều không cho vì thành tích của Tu tốt hơn Tán (Tán 318, Tu 474).

Lúc Tu hỏi thì lại tự giảm số hit của Tu xuống để Tu không trêu chọc mình, quả thực có chút hiếu thắng khá trẻ con và hài hước.

Sau đó cuốn sổ ấy đã bị xử lý như di vật của Tô Mộc Thu, nhưng Mộc Tranh lại có suy nghĩ rằng: “Nếu anh trai còn thì bây giờ trong cuốn sổ ấy sẽ ghi như thế nào?”

Dù ngoài mặt tỏ ra như vậy nhưng thực ra Tán hiểu rõ Diệp Tu giỏi hơn mình và thừa nhận với Mộc Tranh rằng “Diệp Tu mạnh nhất”. Đây là sự thật và Mộc Tranh luôn có niềm tin sắt đá về điều này suốt những năm về sau, bởi vì anh cô đã nói với cô như thế: “Diệp Tu - mạnh nhất.”

4. Tán ca không quá bảo bọc em gái.

Trong một số bài bình luận Tô Mộc Thu hay một số fic mà tôi đọc, đều nói Mộc Thu cuồng em gái, yêu thương nuông chiều Mộc Tranh hết mực.

Nhưng tôi không nghĩ thế.

Tán ca rất yêu thương Mộc Tranh, cũng có phần chiều em, nhưng không hề cuồng em gái. Ngược lại, tôi luôn cảm thấy cách nuôi của Tán với Tranh là “nuôi thả” chứ không phải “bảo bọc”.

Tán không hề bảo bọc Mộc Tranh trong cái kén, anh thả cô ra để tiếp xúc với cuộc sống từ rất sớm. Những năm tháng ấy hai anh em sống nương tựa lẫn nhau, tức là cả hai đều làm điểm tựa cho đối phương chứ không phải một bên hoàn toàn phụ thuộc vào bên còn lại.

Mộc Tranh xuất hiện trong ngoại truyện là hình ảnh đi đưa cơm cho anh trai ở tiệm net. Một quán net vàng thau lẫn lộn, dù Đào ca hay Thôi ca có tốt thì ai biết những người chơi ngày ngày ra vào ở đó là người như thế nào, nhưng Tán vẫn thoải mái để Mộc Tranh đến đó mỗi ngày. Không có chi tiết nào nói Tán đi đón Mộc Tranh tan học, vì Tán còn đang bận ngày ngày ngồi trước máy tính ở quán net Gia Thế làm đủ chuyện kể cả hợp pháp hay bất hợp pháp để kiếm tiền, làm gì có thời gian đi đón em? Mộc Tranh đi đưa cơm xong cũng tự về, Tán không hề có ý định đưa em về. Điều đó nghĩa là gì? Là Mộc Tranh tự đi học, tự về nhà, tự nấu cơm mang đến cho anh. Cực kỳ tự lập, không dựa dẫm, không ỷ lại, không làm nũng.

Năm đó Mộc Tranh bao nhiêu tuổi? 12 tuổi.

Rất trưởng thành, trưởng thành sớm hơn tuổi rất nhiều.

Về tương lai của Mộc Tranh, Tán cũng cho phép cô tự chọn. Khi cô muốn chơi game chuyên nghiệp, Tán không ủng hộ cũng chẳng ngăn cấm, anh cho phép em gái tự do lựa chọn, chỉ bảo cô nên học hết cấp ba, đủ 18 tuổi rồi tự quyết cuộc đời mình, anh không can thiệp.

Chứng tỏ một điều rằng, Tán nuôi em theo kiểu để em độc lập tự chủ, tự chịu trách nhiệm cuộc đời mình, không hề che chở bảo bọc em trong nhà kính chút nào.

5. Bộ ba năm ấy, thực sự là người một nhà.

Đừng hiểu nhầm, không phải vì tôi chèo OTP nên tôi nói thế đâu.

Mà thực tế là như vậy.

Quan hệ Tán Tu Tranh rất tốt, bọn họ đã sớm coi nhau thành người thân trong nhà, nên bọn họ có phần thiên vị nhau là điều tất yếu.

Diệp Tu rất dung túng Mộc Thu, khi hắn đang ở đấu trường nghe Mộc Thu gọi đi đánh phó bản là hắn đập thẳng tay cái đứa có tỷ lệ thắng 96.1% trong 40s để chạy ngay tới chỗ Mộc Thu.

“Ê ê ê, đến giúp tui đánh phó bản.” Kết quả lúc này bên cạnh có người kêu lên, mà Diệp Tu cũng đang thất vọng, đối thủ ngẫu nhiên được phân phối không phải Đại Mạc Cô Yên.

“Phó bản nào?” Diệp Tu một bên thuận miệng hỏi, một bên bước vào đấu trường với đối thủ mới.

“Khe Núi Nhất Tuyến, đồ tui cần đòi phải có kỷ lục phó bản. A không phải, chính xác là phần thưởng kỷ lục phó bản.” Tô Mộc Thu nói.

“Chờ.” Diệp Tu nói xong, đối chiến bắt đầu.

“Tốc độ lên.” Tô Mộc Thu ngoài miệng thúc giục, mà nhìn Diệp Tu vừa mới nhập cuộc cũng không có vẻ gì là chờ không kịp. Bởi vì cậu biết nhất định sẽ rất nhanh.

“Đi thôi!” 40 giây sau, Nhất Diệp Chi Thu rời khỏi đấu trường, để lại một kênh chat đầy biểu tình sợ té xỉu, người chơi vừa mới thua cũng một lúc lâu vẫn chưa thể phục hồi tinh thần.

Khi mấy đứa mà Tán gọi tới đánh phó bản không tin tài năng của Tán, Tán bèn bảo Tu chứng minh hộ, Tu nâng luôn tỷ lệ thắng đấu trường của Tán từ 67.8% thành 97.8%. Tu mở miệng nói dối không chớp mắt để bảo vệ Tán trước mặt người ngoài, tin tưởng thực lực của Tán tuyệt đối xuất chúng, không cho phép ai coi thường bạn mình.

Tu đi đánh đấu trường 3686 trận đều thắng, tích được số điểm cao vút, đổi được nhiều vật liệu quý hiếm, đi cướp boss cũng cướp được không ít đồ ngon, tất cả đều đưa cho Mộc Thu đi nghiên cứu chế tạo trang bị. Thậm chí mấy món trang bị tốt trên người Nhất Diệp Chi Thu mỗi lần đăng nhập đều mất một hai món, Tu biết thừa là Tán lấy đem đi nghiên cứu rồi, nhưng vẫn cười xòa cho qua, bao nhiêu đồ tốt vẫn đưa hết cho Tán không cần suy nghĩ.

Đánh trận với Đại Mạc Cô Yên xong vớ được vũ khí cam Dung Nham Nộ Hỏa (lúc đó là siêu hiếm trong game, người người mơ ước), Hàn Văn Thanh không cần lấy lại, Ngô Tuyết Phong cũng từ chối, Tu liền tùy tiện đưa luôn cho Tán chẳng chút chần chừ. Có thể gọi là cực kỳ vô pháp vô thiên, chỉ cần bạn mình thích là được.

Rồi ai bảo Tán không dung túng Tu? Tự dưng nhặt được một đứa “yêu quái” từ trên trời rơi xuống, chơi game giỏi hơn mình lại lang thang vật vờ không nhà không cửa, Tán đem luôn Tu về nhà mình, ba năm chung sống chia sẻ với nhau từng bữa ăn giấc ngủ. Tán coi trọng hệ thống chế tạo trang bị như vậy, đổ vào đó không biết bao nhiêu vật liệu, nhưng vũ khí bạc đầu tiên làm ra trong Vinh Quang là chiến mâu Khước Tà dành cho Nhất Diệp Chi Thu chứ không phải trọng pháo Thôn Nhật cho bản thân mình, Tán luôn ưu tiên Tu hơn hết.

Cái gọi là song hạch tri âm đầu tiên của Vinh Quang, Đào Hiên không hề nói quá. Có thể nói hai người đã không chỉ là bạn bè, mà đã dốc hết ruột gan đối xử với nhau như người thân trong nhà.

6. Tán Tu phối hợp với nhau rất ăn ý.

Ví dụ điển hình là lần đi đánh boss ở Khe Núi Nhất Tuyến, đấu pháp đơn giản thô bạo nhưng hai người phối hợp với nhau một cách hoàn hảo, dựa vào kỹ thuật xuất chúng mà đại sát tứ phương, đập quái dễ như ăn kẹo.

“Tốc độ tốc độ tốc độ!” Tô Mộc Thu chỉ thúc giục, Thu Mộc Tô của cậu ôm hai cây súng nòng xoay rách nát pằng pằng pằng bắn liên tục, quả thật gặp quái là đánh, chỉ trong nháy mắt sáu con tiểu quái ở lối vào phó bản đã chạy tới…

Nhưng một lần sáu quái, làm sao giết nổi?

Ba người không biết nên ra tay từ đâu, bên kia cũng không có chỉ huy, kết quả chỉ thấy Nhất Diệp Chi Thu của Diệp Tu xông lên, chọn vị trí di chuyển khắp nơi, chiến mâu trong tay chọc quét móc đâm, trong phút chốc sáu tiểu quái đều bị cậu ta đẩy tới gần nhau, sau đó tay áo phất một cái, Áo Choàng Bóng Đêm – chiêu cấp thấp của ma đạo học giả – bay tới, sáu con tiểu quái lập tức bị tụ vào một chỗ.

Sau khi đánh thắng Đại Mạc Cô Yên, rơi ra quyền sáo chữ cam, người chơi trong game lập tức nhào lên tấn công Nhất Diệp Chi Thu để cướp vũ khí cam, Ngô Tuyết Phong giữa đường anh hùng thấy bất bình chẳng tha, ném một cái lồng niệm khí tới bảo vệ Nhất Diệp Chi Thu.

“A!” Nhưng người chơi khí công sư ngay sau đó liền kêu lên một tiếng sợ hãi, hắn nhìn thấy Nhất Diệp Chi Thu thình lình xông ra ngoài, đón lấy mấy đòn công kích muốn giết hắn kia.

“Ê cậu…” Khí công sư cuống quít gọi, sau khi Lồng Niệm Khí phát động là không thể di chuyển được nữa, Nhất Diệp Chi Thu này chủ động xông ra khỏi phòng hộ, không lẽ không thấy mình ra tay? Nhưng mới hô được hai chữ, người chơi khí công sư trợn mắt há miệng, Nhất Diệp Chi Thu đảo mắt đã xuyên qua khỏi những công kích đến từ khắp nơi, lông tóc vô thương vọt tới bên thi thể Đại Mạc Cô Yên mới ngã xuống, cực nhanh nhặt lên quyền sáo kia, lại quay người một phát, vài bước liền về tới trong Lồng Niệm Khí mà hắn mở ra.

“Cám ơn.” Hắn nghe thấy Nhất Diệp Chi Thu nói với mình, bất quá lúc này tầm mắt của hắn đã chuyển tới một đầu khác, bên kia đứng một thần thương thủ, giơ lên hai súng, trang bị vô cùng rách nát, nhưng người chơi khí công sư biết rất rõ, mới vừa rồi, thần thương thủ này đã phát động công kích nhiễu loạn công kích của các người chơi khác, Nhất Diệp Chi Thu mới có thể né được mà nhặt quyền sáo.

“Cũng là một cao thủ a…” Người chơi khí công sư nhìn nhìn Thu Mộc Tô thêm vài lần, mà mấy người chơi nổi lòng tham kia nhìn thấy trang bị đã bị nhặt, cũng không tính làm gì nữa, nhanh chóng tản đi.

Diệp Tu lúc này đã cho Nhất Diệp Chi Thu ăn thuốc hồi máu, sinh mệnh tạm khôi phục, cũng không sợ có ai âm mưu gì thêm, đi về phía khí công sư.

“Mới nãy cảm ơn nha.” Diệp Tu lần thứ hai tỏ ý biết ơn.

“Ha ha, làm điều thừa mà thôi.” Khí công sư cười, lại nhìn Thu Mộc Tô mấy lần nữa. Trong lòng hắn đã rõ, Lồng Niệm Khí của hắn trên thực tế không hề giúp được cái gì, Nhất Diệp Chi Thu nhặt quyền sáo xong trốn về Lồng Niệm Khí, hoàn toàn chỉ là cho hắn mặt mũi thôi.

Vì sao Diệp Tu có thể giữa mưa bay đạn lạc như vậy an toàn xông ra nhặt quyền sáo chữ cam mà không mảy may thương tích? Không chỉ vì kỹ thuật của hắn hơn người mà còn nhờ một vị “thần thương thủ” phía sau phát động công kích với những người chơi khác để bảo vệ Diệp Tu an toàn.

Ngô phó, tuy rằng anh rất anh hùng trượng nghĩa nhưng khi em đọc đoạn này cứ có cảm giác anh bị…. “nhét cẩu lương” của Tán Tu vậy, có lòng tương trợ nhưng phát hiện đôi trẻ nhà người ta ăn ý quá nên sự giúp đỡ mình không cần thiết lắm. Đùa thôi, em xin lỗi Ngô phó, nhưng thực sự là Tán Tu phối hợp với nhau một cách xuất sắc không kẽ hở. Đến chính tác giả Hồ Điệp Lam cũng thừa nhận rằng Tô Mộc Thu là “đồng đội mạnh nhất tốt nhất” của Diệp Tu.

Có điều ăn ý quá thì chỉ tốt cho hai vị thôi chứ người khác chẳng vui vẻ gì đâu. Các bác đừng bị lừa tình bởi mấy tấm fanart vẽ Tán ca áo trắng trong trẻo như thiên sứ không nhiễm bụi trần, thực ra Tán ca với lão Diệp trong Vinh Quang xét về độ “xấu xa” với “tâm bẩn” thì một chín một mười chả khác gì nhau đâu. Thu Mộc Tô và Nhất Diệp Chi Thu suốt ngày bị tế trên diễn đàn khu 1 Vinh Quang năm ấy vì sở trường đi cướp boss dạo, đã từng có “thành tích” đạp cả công hội nhà người ta xuống vách núi, tai tiếng vang xa đến mức bị Ngụy lão đại của Lam Khê Các canh chừng như kẻ trộm lúc đoàn tinh anh nhà ổng đi đánh boss.

Ngụy Sâm một bên chỉ huy đoàn đội đánh boss, một bên còn cố ý phái ra một tiểu đội, chuyên nhìn chằm chằm hành động của Nhất Diệp Chi Thu và Thu Mộc Tô, rõ ràng là bởi vì úy kỵ hai thằng này nhất.

Nghe được hai thằng vẫn không có động tĩnh, Ngụy Sâm trong lòng càng yên ổn thêm mấy phần. Uy hiếp đến từ hai thằng này trong mắt gã còn muốn đáng sợ hơn nhiều so với đại chiêu máu đỏ của boss.

Các bác thấy Song Nhất bên Luân Hồi – Súng Vương x Tân Đấu Thần mạnh khủng bố như thế nào chưa, đấy, Song Thần của Gia Vương Triều – Súng Thần x Đấu Thần thậm chí còn mạnh hơn thế nữa cơ, hai vị này mà cùng vào Liên minh thì ai dám tranh tổ hợp cộng tác tốt nhất với các vị?

7. Tán ca là tuyển thủ chủ công.

Tán ca là kiểu tuyển thủ chủ công, tức là thiên về tấn công, là một tay đấm chính của đội ngũ (carry).

Tán Tu phối hợp với nhau là kiểu “hai người cùng đánh”, kết hợp với nhau cùng tạo ra sát thương mạnh lên đối thủ, khá giống với Trương Giai Lạc và Tôn Triết Bình năm đó. Tu cầm mâu cận chiến càn quét chiến trường, Tán xả đạn viễn trình công kích đối thủ, đấu pháp cực kỳ bạo lực.

Không phải ngẫu nhiên mà Đào Hiên lại thương tiếc rằng “Giá như Mộc Thu còn thì Vinh Quang đã sớm nhìn thấy cái gì gọi là song hạch”, quả thực là “song hạch” hàng thật giá thật không sai.

Nhưng cuộc đời khó lường, sau khi Tán ca tạ thế, hai người cộng sự ăn ý tiếp theo của Diệp Tu đều là kiểu tuyển thủ hỗ trợ (support).

Khí Xung Vân Thủy, Ngô Tuyết Phong.

Mộc Vũ Tranh Phong, Tô Mộc Tranh.

Cả hai vị này trùng hợp thay lại đều chơi theo kiểu tuyển thủ phụ trợ, đứng đằng sau hỗ trợ Đấu Thần, đều cùng muốn làm một vai phụ để tôn lên vai chính Diệp Tu. Vốn là “hai vai chính”, bây giờ lại thành một mình là vai chính, đồng đội đứng sau hỗ trợ, cho dù cũng vẫn rất ăn ý, nhưng ít nhiều sẽ có chút hụt hẫng ban đầu.

Trong bốn bậc thầy chiến thuật chỉ có duy nhất Diệp Tu là tay đấm cận chiến, chơi cả hai mảng, văn võ song toàn, nghe thì oai phong nhưng thực ra là không hề vui vẻ. Đáng lẽ hắn cũng có thể yên tâm làm một MT như Hàn Văn Thanh, bên cạnh có một bậc thầy chiến thuật đồng hành, đáng tiếc bây giờ lại phải kiêm nhiệm công việc của cả hai người.

Thực ra nghề bậc thầy pháo súng mà Tán chọn cho Mộc Vũ Tranh Phong không hẳn là nghề support, chỉ là nữ thần chơi nó thành nghề sp thôi. Sau khi Tu rời khỏi Gia Thế thì chị Tranh đã biến phắt một phát thành DPS chính nâng cao lực tấn công của đội ngũ, hổ báo cáo chồn đến mức dọa được cả Đại Tôn, dám chơi cứng đối cứng với đệ nhất cuồng kiếm. Ai bảo chị là support, rõ rành rành là carry trường phái bạo lực. Ắt hẳn nếu Tán ca còn sống thì phong cách của anh sẽ thiên về hướng như vậy. Gia Thế năm đó nếu có Tán Tu là carry, bên cạnh lại có một support “nguy hiểm ngầm” Ngô Tuyết Phong trình không kém support đẳng cấp hiện nay là Giang Ba Đào, rồi ai chơi lại Gia Thế?

8. Biệt danh Thương Thần là do Ngụy Sâm đặt.

Trong chính văn thì là như thế, nhưng trong ngoại truyện ngay từ đầu đã gọi Tán là “thần thương thủ”, nên cái biệt danh này của Tán là có sẵn ngay từ trong game, và cũng rất có thể là do Tán tự xưng.

Trong số những vị đại thần được phong danh hiệu như Đấu Thần, Quyền Hoàng, Kiếm Thánh, Súng Vương, Ma Thuật Sư, …, chỉ có hai vị Đấu Thần và Thương Thần là “Thần”.

“Gia Thế đáng lẽ cũng có Song Thần”, chính là như vậy.

9. Phong cách chơi Vinh Quang của Tu bị ảnh hưởng khá nhiều bởi Tán.

Không rõ phong cách chơi game của Tu trước khi gặp Tán là như thế nào, nhưng từ ngày đầu chơi Vinh Quang (sau khi đã sống chung với Tán được một thời gian) thì khá là giống Tán.

Thực dụng.

Chuẩn, chính là thực dụng.

Dùng đấu pháp cốt lõi nhất, quê mùa nhất, “lúa” nhất nhưng đánh ra hiệu quả cao nhất. Dùng ít “chi phí” nhất để đạt được nhiều “lợi nhuận” nhất, chính là phong cách của hai vị này.

Đào Hiên đã từng cáu với Diệp Tu, bảo cậu bớt đánh thực dụng đi, thêm tí màu mè hoa lá vào cho đẹp mắt fan, thu hút nhà tài trợ, Tu bảo chỉ cần thắng là được. Điển hình là chiêu “Rồng Quay Đầu” có hiệu ứng hình ảnh bắt mắt, lại có giá trị tuyên truyền cao bởi vì lúc đó chỉ mình Diệp làm được, Đào muốn Diệp dùng thêm vài lần nhưng Diệp nói chiêu đó chỉ đẹp chứ không có giá trị thực chiến nên rất ít dùng. Ý là: Anh cần chiêu lấy máu thật, không thích chiêu làm màu.

Kể cả sau này khi đánh với một loạt các cường địch sử dụng đấu pháp rực rỡ muôn màu như Phồn Hoa Huyết Cảnh của Song Hoa, hay trận chiến kinh điển với Chu Trạch Khải của mùa 10, đối mặt với đấu pháp hoa lệ của Súng Vương, Diệp vẫn sử dụng cách đánh “lúa” nhất, “phục cổ nhất, đơn giản nhất, hiệu quả nhất” của mình để phá giải tất cả.

Tôn Tường cũng từng bị ảnh hưởng bởi tư tưởng này, trong trận khiêu chiến sinh tử giữa Gia Thế x Hưng Hân, Tường đã dám để Nhất Diệp Chi Thu lăn lê bò toài mặc kệ hình tượng để cắt ngang thế công của Quân Mạc Tiếu – điều mà trước giờ một Tôn Tường trọng mặt mũi chưa từng làm. Chỉ cần thắng, có thể bất chấp.

Thực dụng.

Phong cách thống nhất của Tô Mộc Thu, của Diệp Tu, cũng là của Gia Thế thời kỳ đầu.

10. Tô Mộc Thu đóng góp không nhỏ cho nền móng Vương Triều.

Gia Vương Triều và Lam Khê Các là hai công hội thành lập đầu tiên trong Vinh Quang, do hội trưởng Đào Hiên và hội trưởng Ngụy Sâm lập ra.

Gia Vương Triều là công hội mạnh nhất trong khu 1 Vinh Quang hồi đó, sự thật không ai phản đối được. Lý do? Tại vì trong đoàn tinh anh của Gia Vương Triều có hai cái tên: Thu Mộc Tô và Nhất Diệp Chi Thu.

Hai ông giời con này kỹ thuật đã xuất chúng rồi còn chuyên bắt tay nhau làm việc xấu đi rắc hành các công hội khác, bảo sao Gia Vương Triều không xưng bá trong game? Lão Ngụy đề phòng Tô Diệp còn hơn đề phòng boss máu đỏ, chứng tỏ đã bị hai vị này chơi cho không ít vố đau rồi.

Mọi người còn nhớ cuốn sổ ghi last hit lên boss không, Tô Diệp ai nấy đều 300, 400, tính tròn cũng phải “làm thịt” được hơn 700 con boss, số vật liệu khổng lồ rơi ra từ từng ấy con boss ngoài việc để chế tạo vũ khí bạc thì đổ vào đâu? Vào nhà kho công hội Gia Vương Triều chứ đâu.

Tuy rằng Tán ca chưa từng bước chân vào Liên minh chuyên nghiệp, cũng không có cơ hội ghi danh chính thức trong chiến đội Gia Thế, nhưng những đóng góp của anh cho Gia Thế không hề nhỏ chút nào.

Chiến mâu Khước Tà, trọng pháo Thôn Nhật, Mộc Vũ Tranh Phong.

Bốn chữ “khai quốc công thần” cũng chưa đủ để nói hết tầm ảnh hưởng của Tô Mộc Thu với nền móng Vương Triều của Gia Thế sau này.


Tô Mộc Thu đại đại, anh vẫn luôn là Thần Thương chân chính trong trái tim fan nhà Ô nói riêng và fans “Toàn chức” nói chung. Chúc anh sinh nhật vui vẻ, chàng trai năm ấy chúng ta cùng yêu mến!




Cre: 我叫咕咕咕咕咕

P/s: Tui đã cố gắng hết sức để cos fan lý trí, nhưng cuối cùng vẫn lộ đuôi là fan não tàn!!! Không giấu nổi!!!
Vũ Trung Tán Khởi, Thần Thương Xuất Thế!
 
Last edited:

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#3
10 sự thật về Tô Mộc Thu

Có thể bạn đã biết

Lời của Ly: Khi fan não tàn cos fan lý trí.

_____________________________________________​



Cre: on pic.

_________________________​

1. Ban đầu Tán ca chơi game vì tiền.

Đây là sự thật mà ai cũng biết. Ban đầu Tán ca chơi game để kiếm tiền, để mưu sinh, để nuôi sống hai anh em, cho nên trò gì anh cũng có thể làm. Khi Vinh Quang ra đời, ban đầu Mộc Thu để ý đến hệ thống chỉnh sửa trang bị vì nhìn thấy khả năng kiếm tiền của nó, “một vốn bốn lời”.

So với người chơi khác chỉ an tâm hưởng thụ game, Tô Mộc Thu là game thủ chuyên nghiệp phải dựa vào trò chơi mà nuôi sống chính mình và em gái, vào game cái đầu tiên muốn tìm chính là những yếu tố có thể kiếm tiền, có thể sinh ra lợi nhuận.

Bán mình, luyện cấp thuê, đầu cơ trục lợi trang bị, thậm chí viết auto hack… Đủ loại trò mèo tồn tại trên mạng, phàm là có thể kiếm lợi được, Tô Mộc Thu cái gì chưa làm qua?

Mà game Vinh Quang mới ra lò này có sức mạnh hoành tảo thiên hạ, Tô Mộc Thu đã tìm ra trong đó một thứ sinh lợi hoàn toàn mới: hệ thống tạo trang bị.

Trích Phiên ngoại “Đỉnh Vinh Quang”.

Phong cách chơi game của Tán cũng thế, tính toán chi li, dùng ít phí tổn nhất để tạo ra hiệu quả cao nhất.

Cậu vẫn luôn luồn lách kiếm tiền trong game, giỏi nhất phát hiện bug và kẽ hở, những thứ này lúc nào cũng là điểm đột phá để tạo ra thu nhập khả quan. Cậu đã nuôi được thói quen đó, ngay cả cách chiến đấu cũng trở thành cực kỳ tính toán phí tổn.

Dùng chi phí thấp nhất, thu hoạch thành quả lớn nhất, đây là nguyên tắc của cậu.

Tán rất thực dụng, đó là sự thật, anh không hề vân đạm phong khinh, thanh cao thoát tục như hình ảnh mà mọi người hay tưởng tượng về “thiếu niên áo trắng mỉm cười rạng rỡ như ánh mặt trời trong ký ức” đâu.

Sau đó Tán gặp Tu, chứng kiến cuộc đấu quyết liệt giữa hai đệ nhất cao thủ đấu trường trong Vinh Quang lúc bấy giờ: Nhất Diệp Chi Thu và Đại Mạc Cô Yên, sục sôi nhiệt huyết, Tán mới đột nhiên có suy nghĩ rằng:

Nhìn thấy một cao thủ có tư thái như thế, Tô Mộc Thu cảm thấy chính mình cũng hừng hực chiến ý. Từ trước tới nay, cậu đều thiên về tìm kiếm thu nhập trong game, PK thắng bại, nếu không kiếm được tiền thì sẽ không khiến cậu quan tâm. Nhưng lúc này, cậu đột nhiên có kích động muốn vứt bỏ hết thảy những thứ khác, chỉ đơn thuần truy cầu một lần thắng thua.

Đừng thua!

Tô Mộc Thu bỗng nhiên có kỳ vọng này, cậu vốn không có hứng thú gì lắm, thậm chí có chút ý nghĩ muốn xem thử hình thù Diệp Tu sau khi bị đánh bại, thế nhưng giờ này khắc này, cậu cực kỳ kiên định hy vọng Diệp Tu thắng lợi, một kiểu tâm tình có chung mối thù, đặc biệt rõ rệt.

Trước giờ Tô Mộc Thu chưa từng để ý thắng thua, chỉ muốn kiếm tiền từ trò chơi, nhưng giây phút ấy thậm chí Tán đã thẳng thắn giơ súng lên muốn bắn về phía Đại Mạc Cô Yên, Tán khát cầu mong mỏi Diệp Tu chiến thắng và thừa nhận một cách tôn trọng sự thẳng thắn xông về phía trước bất chấp tất cả của Hàn Văn Thanh – chuyện trước giờ chưa từng có trong suy nghĩ thực tế của Tán.

Sau khi Ô Thiên Cơ – nơi đổ vào bao nhiêu mồ hôi, công sức và vật liệu hiếm (thậm chí cả tiền bạc) trở thành “sản phẩm thất bại” vì sự đổi mới đột ngột của game lên cấp 55, Tô Mộc Thu vẫn tiếp tục chơi Vinh Quang và nói rằng “Chỉ là làm lại từ đầu thôi mà”. Sự thoải mái vô tư không chút tính toán này khá đối lập với tính cách thực dụng ban đầu của Tán, nên có thể nói sau một thời gian chơi Vinh Quang, anh đã nhận ra tình yêu của mình dành cho Vinh Quang và khát vọng thắng thua chân chính, đó là lúc tình yêu game của Tán đã lấn át sự lý trí của anh, anh chơi game không phải chỉ vì kiếm tiền như trước nữa.

2. Tán ca nói nhiều.

Tán ca không phải là người dịu dàng ít nói, trầm tĩnh yên lặng, ngược lại anh khá hoạt bát sôi nổi, nói nhiều và rất tự tin vào khả năng của mình.

Ngược lại, Diệp Tu của thuở ban đầu là người khá ít nói, dĩ nhiên không đến mức như Chu Trạch Khải, nhưng nhìn chung là yên tĩnh hơn hiện tại nhiều. Diệp Tu trong chính văn là người có khả năng ngôn ngữ rất tốt, trình độ nói lời rác rưởi sánh ngang Hoàng Thiếu Thiên, lúc đi thuyết phục người khác cũng tương đối dài dòng, miệng lưỡi trào phúng khiến người ta chỉ muốn đánh, lại cực kỳ tự hào về thực lực của bản thân, có thể đi cà khịa mọi đối thủ mạnh, bất kể là Hàn đội, Song Hoa hay sau này là Tiểu Chu.

Vì thế tôi khá bất ngờ khi đọc ngoại truyện, gặp một Diệp Tu của thuở 16 ít nói đến như thế (tuy câu nào cũng rất gợi đòn).

Trong lần lôi kéo vài người đi lập kỷ lục để lấy tài liệu hiếm của boss ở Khe Núi Nhất Tuyến, Mộc Thu là người nói nhiều nhất, anh nói là chủ yếu, Diệp Tu chỉ yên lặng lắng nghe và phụ họa khi Tán cần, lời nói ra cũng rất ngắn.

Vậy vì sao một thiếu niên yên lặng của thưở sơ khai ấy sau này lại trở thành một Diệp thần miệng lưỡi sắc bén?

Vì không còn Tô Mộc Thu bên cạnh. Đúng vậy, trước kia hắn có quyền không nói, cũng không cần nói, vì bên cạnh hắn có Tô Mộc Thu, một Tô Mộc Thu phóng khoáng nhiệt tình, một Tô Mộc Thu nhanh mồm nhanh miệng, nói nhanh nói nhiều, nói hết cả phần của hắn, nói hết những gì hắn cần nói với đồng đội, nên hắn cũng chả cần phải giải thích thêm làm gì.

Nhưng khi không còn Mộc Thu nữa, hắn cần phải nói tất cả, không ai nói thay hắn nữa. Cho nên sự hoạt ngôn của Diệp Tu sau này, chính là phần tính cách của Tô Mộc Thu mà hắn đã tự dung nhập vào bản thân mình.

Tôi tự dưng lại nhớ đến đã từng có một fan nhận xét về nhân vật Trương Nhật Sơn (Trương Phó quan) trong Sa Hải rằng: “Sống vì tưởng niệm hắn, cuối cùng biến thành hắn”.

3. Tán ca có chút trẻ con.

Tô Mộc Thu 16 tuổi mua một quyển sổ để ghi vào thành tích last hit cuối cùng lên boss của mình và Diệp Tu, mỗi lần Tu muốn xem đều không cho vì thành tích của Tu tốt hơn Tán (Tán 318, Tu 474).

Lúc Tu hỏi thì lại tự giảm số hit của Tu xuống để Tu không trêu chọc mình, quả thực có chút hiếu thắng khá trẻ con và hài hước.

Sau đó cuốn sổ ấy đã bị xử lý như di vật của Tô Mộc Thu, nhưng Mộc Tranh lại có suy nghĩ rằng: “Nếu anh trai còn thì bây giờ trong cuốn sổ ấy sẽ ghi như thế nào?”

Dù ngoài mặt tỏ ra như vậy nhưng thực ra Tán hiểu rõ Diệp Tu giỏi hơn mình và thừa nhận với Mộc Tranh rằng “Diệp Tu mạnh nhất”. Đây là sự thật và Mộc Tranh luôn có niềm tin sắt đá về điều này suốt những năm về sau, bởi vì anh cô đã nói với cô như thế: “Diệp Tu - mạnh nhất.”

4. Tán ca không quá bảo bọc em gái.

Trong một số bài bình luận Tô Mộc Thu hay một số fic mà tôi đọc, đều nói Mộc Thu cuồng em gái, yêu thương nuông chiều Mộc Tranh hết mực.

Nhưng tôi không nghĩ thế.

Tán ca rất yêu thương Mộc Tranh, cũng có phần chiều em, nhưng không hề cuồng em gái. Ngược lại, tôi luôn cảm thấy cách nuôi của Tán với Tranh là “nuôi thả” chứ không phải “bảo bọc”.

Tán không hề bảo bọc Mộc Tranh trong cái kén, anh thả cô ra để tiếp xúc với cuộc sống từ rất sớm. Những năm tháng ấy hai anh em sống nương tựa lẫn nhau, tức là cả hai đều làm điểm tựa cho đối phương chứ không phải một bên hoàn toàn phụ thuộc vào bên còn lại.

Mộc Tranh xuất hiện trong ngoại truyện là hình ảnh đi đưa cơm cho anh trai ở tiệm net. Một quán net vàng thau lẫn lộn, dù Đào ca hay Thôi ca có tốt thì ai biết những người chơi ngày ngày ra vào ở đó là người như thế nào, nhưng Tán vẫn thoải mái để Mộc Tranh đến đó mỗi ngày. Không có chi tiết nào nói Tán đi đón Mộc Tranh tan học, vì Tán còn đang bận ngày ngày ngồi trước máy tính ở quán net Gia Thế làm đủ chuyện kể cả hợp pháp hay bất hợp pháp để kiếm tiền, làm gì có thời gian đi đón em? Mộc Tranh đi đưa cơm xong cũng tự về, Tán không hề có ý định đưa em về. Điều đó nghĩa là gì? Là Mộc Tranh tự đi học, tự về nhà, tự nấu cơm mang đến cho anh. Cực kỳ tự lập, không dựa dẫm, không ỷ lại, không làm nũng.

Năm đó Mộc Tranh bao nhiêu tuổi? 12 tuổi.

Rất trưởng thành, trưởng thành sớm hơn tuổi rất nhiều.

Về tương lai của Mộc Tranh, Tán cũng cho phép cô tự chọn. Khi cô muốn chơi game chuyên nghiệp, Tán không ủng hộ cũng chẳng ngăn cấm, anh cho phép em gái tự do lựa chọn, chỉ bảo cô nên học hết cấp ba, đủ 18 tuổi rồi tự quyết cuộc đời mình, anh không can thiệp.

Chứng tỏ một điều rằng, Tán nuôi em theo kiểu để em độc lập tự chủ, tự chịu trách nhiệm cuộc đời mình, không hề che chở bảo bọc em trong nhà kính chút nào.

5. Cả Tán lẫn Tu đều rất chiều đối phương.

Đừng hiểu nhầm, không phải vì tôi chèo CP Tán Tu nên tôi nói thế đâu.

Mà thực tế là như vậy.

Quan hệ Tán Tu Tranh rất tốt, bọn họ đã sớm coi nhau thành người thân trong nhà, nên bọn họ có phần thiên vị nhau là điều tất yếu.

Diệp Tu rất chiều Mộc Thu, khi hắn đang ở đấu trường nghe Mộc Thu gọi đi đánh phó bản là hắn đập thẳng tay cái đứa có tỷ lệ thắng 96.1% trong 40s để chạy ngay tới chỗ Mộc Thu.

“Ê ê ê, đến giúp tui đánh phó bản.” Kết quả lúc này bên cạnh có người kêu lên, mà Diệp Tu cũng đang thất vọng, đối thủ ngẫu nhiên được phân phối không phải Đại Mạc Cô Yên.

“Phó bản nào?” Diệp Tu một bên thuận miệng hỏi, một bên bước vào đấu trường với đối thủ mới.

“Khe Núi Nhất Tuyến, đồ tui cần đòi phải có kỷ lục phó bản. A không phải, chính xác là phần thưởng kỷ lục phó bản.” Tô Mộc Thu nói.

“Chờ.” Diệp Tu nói xong, đối chiến bắt đầu.

“Tốc độ lên.” Tô Mộc Thu ngoài miệng thúc giục, mà nhìn Diệp Tu vừa mới nhập cuộc cũng không có vẻ gì là chờ không kịp. Bởi vì cậu biết nhất định sẽ rất nhanh.

“Đi thôi!” 40 giây sau, Nhất Diệp Chi Thu rời khỏi đấu trường, để lại một kênh chat đầy biểu tình sợ té xỉu, người chơi vừa mới thua cũng một lúc lâu vẫn chưa thể phục hồi tinh thần.

Khi mấy đứa mà Tán gọi tới đánh phó bản không tin tài năng của Tán, Tán bèn bảo Tu chứng minh hộ, Tu nâng luôn tỷ lệ thắng đấu trường của Tán từ 67.8% thành 97.8%. Tu mở miệng nói dối không chớp mắt để bảo vệ Tán trước mặt người ngoài, tin tưởng thực lực của Tán tuyệt đối xuất chúng, không cho phép ai coi thường bạn mình.

Tu đi đánh đấu trường 3686 trận đều thắng, tích được số điểm cao vút, đổi được nhiều vật liệu quý hiếm, đi cướp boss cũng cướp được không ít đồ ngon, tất cả đều đưa cho Mộc Thu đi nghiên cứu chế tạo trang bị. Thậm chí mấy món trang bị tốt trên người Nhất Diệp Chi Thu mỗi lần đăng nhập đều mất một hai món, Tu biết thừa là Tán lấy đem đi nghiên cứu rồi, nhưng vẫn cười xòa cho qua, bao nhiêu đồ tốt vẫn đưa hết cho Tán không cần suy nghĩ.

Đánh trận với Đại Mạc Cô Yên xong vớ được vũ khí cam Dung Nam Nộ Hỏa (lúc đó là siêu hiếm trong game, người người mơ ước), Hàn Văn Thanh không cần lấy lại, Ngô Tuyết Phong cũng từ chối, Tu liền tùy tiện đưa luôn cho Tán chẳng chút chần chừ. Có thể gọi là nuông chiều đến vô pháp vô thiên, chỉ cần bạn mình thích là được.

Rồi ai bảo Tán không chiều Tu? Tự dưng nhặt được một đứa “yêu quái” từ trên trời rơi xuống, chơi game giỏi hơn mình lại lang thang vật vờ không nhà không cửa, Tán đem luôn Tu về nhà mình, ba năm chung sống chia sẻ với nhau từng bữa ăn giấc ngủ. Tán coi trọng hệ thống chế tạo trang bị như vậy, đổ vào đó không biết bao nhiêu vật liệu, nhưng vũ khí bạc đầu tiên làm ra trong Vinh Quang là chiến mâu Khước Tà dành cho Nhất Diệp Chi Thu chứ không phải trọng pháo Thôn Nhật cho bản thân mình, Tán luôn ưu tiên Tu hơn hết.

Chiều chuộng đến mức dung túng, có lẽ không ai chiều Tán được hơn Tu, cũng không ai cưng Tu được bằng Tán. Có thể nói hai người đã không chỉ là bạn bè, mà đã dốc hết ruột gan đối xử với nhau như người thân trong nhà.

6. Tán Tu phối hợp với nhau rất ăn ý.

Ví dụ điển hình là lần đi đánh boss ở Khe Núi Nhất Tuyến, đấu pháp đơn giản thô bạo nhưng hai người phối hợp với nhau một cách hoàn hảo, dựa vào kỹ thuật xuất chúng mà đại sát tứ phương, đập quái dễ như ăn kẹo.

“Tốc độ tốc độ tốc độ!” Tô Mộc Thu chỉ thúc giục, Thu Mộc Tô của cậu ôm hai cây súng nòng xoay rách nát pằng pằng pằng bắn liên tục, quả thật gặp quái là đánh, chỉ trong nháy mắt sáu con tiểu quái ở lối vào phó bản đã chạy tới…

Nhưng một lần sáu quái, làm sao giết nổi?

Ba người không biết nên ra tay từ đâu, bên kia cũng không có chỉ huy, kết quả chỉ thấy Nhất Diệp Chi Thu của Diệp Tu xông lên, chọn vị trí di chuyển khắp nơi, chiến mâu trong tay chọc quét móc đâm, trong phút chốc sáu tiểu quái đều bị cậu ta đẩy tới gần nhau, sau đó tay áo phất một cái, Áo Choàng Bóng Đêm – chiêu cấp thấp của ma đạo học giả – bay tới, sáu con tiểu quái lập tức bị tụ vào một chỗ.

Sau khi đánh thắng Đại Mạc Cô Yên, rơi ra quyền sáo chữ cam, người chơi trong game lập tức nhào lên tấn công Nhất Diệp Chi Thu để cướp vũ khí cam, Ngô Tuyết Phong giữa đường anh hùng thấy bất bình chẳng tha, ném một cái lồng niệm khí tới bảo vệ Nhất Diệp Chi Thu.

“A!” Nhưng người chơi khí công sư ngay sau đó liền kêu lên một tiếng sợ hãi, hắn nhìn thấy Nhất Diệp Chi Thu thình lình xông ra ngoài, đón lấy mấy đòn công kích muốn giết hắn kia.

“Ê cậu…” Khí công sư cuống quít gọi, sau khi Lồng Niệm Khí phát động là không thể di chuyển được nữa, Nhất Diệp Chi Thu này chủ động xông ra khỏi phòng hộ, không lẽ không thấy mình ra tay? Nhưng mới hô được hai chữ, người chơi khí công sư trợn mắt há miệng, Nhất Diệp Chi Thu đảo mắt đã xuyên qua khỏi những công kích đến từ khắp nơi, lông tóc vô thương vọt tới bên thi thể Đại Mạc Cô Yên mới ngã xuống, cực nhanh nhặt lên quyền sáo kia, lại quay người một phát, vài bước liền về tới trong Lồng Niệm Khí mà hắn mở ra.

“Cám ơn.” Hắn nghe thấy Nhất Diệp Chi Thu nói với mình, bất quá lúc này tầm mắt của hắn đã chuyển tới một đầu khác, bên kia đứng một thần thương thủ, giơ lên hai súng, trang bị vô cùng rách nát, nhưng người chơi khí công sư biết rất rõ, mới vừa rồi, thần thương thủ này đã phát động công kích nhiễu loạn công kích của các người chơi khác, Nhất Diệp Chi Thu mới có thể né được mà nhặt quyền sáo.

“Cũng là một cao thủ a…” Người chơi khí công sư nhìn nhìn Thu Mộc Tô thêm vài lần, mà mấy người chơi nổi lòng tham kia nhìn thấy trang bị đã bị nhặt, cũng không tính làm gì nữa, nhanh chóng tản đi.

Diệp Tu lúc này đã cho Nhất Diệp Chi Thu ăn thuốc hồi máu, sinh mệnh tạm khôi phục, cũng không sợ có ai âm mưu gì thêm, đi về phía khí công sư.

“Mới nãy cám ơn nha.” Diệp Tu lần thứ hai tỏ ý biết ơn.

“Ha ha, làm điều thừa mà thôi.” Khí công sư cười, lại nhìn Thu Mộc Tô mấy lần nữa. Trong lòng hắn đã rõ, Lồng Niệm Khí của hắn trên thực tế không hề giúp được cái gì, Nhất Diệp Chi Thu nhặt quyền sáo xong trốn về Lồng Niệm Khí, hoàn toàn chỉ là cho hắn mặt mũi thôi.

Vì sao Diệp Tu có thể giữa mưa bay đạn lạc như vậy an toàn xông ra nhặt quyền sáo chữ cam mà không mảy may thương tích? Không chỉ vì kỹ thuật của hắn hơn người mà còn nhờ một vị “thần thương thủ” phía sau phát động công kích với những người chơi khác để bảo vệ Diệp Tu an toàn.

Ngô phó, tuy rằng anh rất anh hùng trượng nghĩa nhưng khi em đọc đoạn này cứ có cảm giác anh bị…. “nhét cẩu lương” của Tán Tu vậy, có lòng tương trợ nhưng phát hiện đôi trẻ nhà người ta ăn ý quá nên sự giúp đỡ mình không cần thiết lắm. Đùa thôi, em xin lỗi Ngô phó, nhưng thực sự là Tán Tu phối hợp với nhau một cách xuất sắc không kẽ hở. Đến chính tác giả Hồ Điệp Lam cũng thừa nhận rằng Tô Mộc Thu là “đồng đội mạnh nhất tốt nhất” của Diệp Tu.

Có điều ăn ý quá thì chỉ tốt cho hai vị thôi chứ người khác chẳng vui vẻ gì đâu. Các bác đừng bị lừa tình bởi mấy tấm fanart vẽ Tán ca áo trắng trong trẻo như thiên sứ không nhiễm bụi trần, thực ra Tán ca với lão Diệp trong Vinh Quang xét về độ “xấu xa” với “tâm bẩn” thì một chín một mười chả khác gì nhau đâu. Thu Mộc Tô và Nhất Diệp Chi Thu suốt ngày bị tế trên diễn đàn khu 1 Vinh Quang năm ấy vì sở trường đi cướp boss dạo, đã từng có “thành tích” đạp cả công hội nhà người ta xuống vách núi, tai tiếng vang xa đến mức bị Ngụy lão đại của Lam Khê Các canh chừng như kẻ trộm lúc đoàn tinh anh nhà ổng đi đánh boss.

Ngụy Sâm một bên chỉ huy đoàn đội đánh boss, một bên còn cố ý phái ra một tiểu đội, chuyên nhìn chằm chằm hành động của Nhất Diệp Chi Thu và Thu Mộc Tô, rõ ràng là bởi vì úy kỵ hai thằng này nhất.

Nghe được hai thằng vẫn không có động tĩnh, Ngụy Sâm trong lòng càng yên ổn thêm mấy phần. Uy hiếp đến từ hai thằng này trong mắt gã còn muốn đáng sợ hơn nhiều so với đại chiêu máu đỏ của boss.

Các bác thấy Song Nhất bên Luân Hồi – Súng Vương x Tân Đấu Thần mạnh khủng bố như thế nào chưa, đấy, Song Thần của Gia Vương Triều – Súng Thần x Đấu Thần thậm chí còn mạnh hơn thế nữa cơ, hai vị này mà cùng vào Liên minh thì ai dám tranh tổ hợp cộng tác tốt nhất với các vị?

7. Tán ca là tuyển thủ chủ công.

Tán ca là kiểu tuyển thủ chủ công, tức là thiên về tấn công, là một tay đấm chính của đội ngũ (carry).

Tán Tu phối hợp với nhau là kiểu “hai người cùng đánh”, kết hợp với nhau cùng tạo ra sát thương mạnh lên đối thủ, khá giống với Trương Giai Lạc và Tôn Triết Bình năm đó. Tu cầm mâu cận chiến càn quét chiến trường, Tán xả đạn viễn trình công kích đối thủ, đấu pháp cực kỳ bạo lực.

Không phải ngẫu nhiên mà Đào Hiên lại thương tiếc rằng “Giá như Mộc Thu còn thì Vinh Quang đã sớm nhìn thấy cái gì gọi là song hạch”, quả thực là “song hạch” hàng thật giá thật không sai.

Nhưng cuộc đời khó lường, sau khi Tán ca tạ thế, hai người cộng sự ăn ý tiếp theo của Diệp Tu đều là kiểu tuyển thủ hỗ trợ (support).

Khí Xung Vân Thủy, Ngô Tuyết Phong.

Mộc Vũ Tranh Phong, Tô Mộc Tranh.

Cả hai vị này trùng hợp thay lại đều chơi theo kiểu tuyển thủ phụ trợ, đứng đằng sau hỗ trợ Đấu Thần, đều cùng muốn làm một vai phụ để tôn lên vai chính Diệp Tu. Vốn là “hai vai chính”, bây giờ lại thành một mình là vai chính, đồng đội đứng sau hỗ trợ, cho dù cũng vẫn rất ăn ý, nhưng ít nhiều sẽ có chút hụt hẫng ban đầu.

Trong bốn bậc thầy chiến thuật chỉ có duy nhất Diệp Tu là tay đấm cận chiến, chơi cả hai mảng, văn võ song toàn, nghe thì oai phong nhưng thực ra là không hề vui vẻ. Đáng lẽ hắn cũng có thể yên tâm làm một MT như Hàn Văn Thanh, bên cạnh có một bậc thầy chiến thuật đồng hành, đáng tiếc bây giờ lại phải kiêm nhiệm công việc của cả hai người.

Thực ra nghề bậc thầy pháo súng mà Tán chọn cho Mộc Vũ Tranh Phong không hẳn là nghề support, chỉ là nữ thần chơi nó thành nghề sp thôi. Sau khi Tu rời khỏi Gia Thế thì chị Tranh đã biến phắt một phát thành DPS chính nâng cao lực tấn công của đội ngũ, hổ báo cáo chồn đến mức dọa được cả Đại Tôn, dám chơi cứng đối cứng với đệ nhất cuồng kiếm. Ai bảo chị là support, rõ rành rành là carry trường phái bạo lực. Ắt hẳn nếu Tán ca còn sống thì phong cách của anh sẽ thiên về hướng như vậy. Gia Thế năm đó nếu có Tán Tu là carry, bên cạnh lại có một support “nguy hiểm ngầm” Ngô Tuyết Phong trình không kém support đẳng cấp hiện nay là Giang Ba Đào, rồi ai chơi lại Gia Thế?

8. Biệt danh Thương Thần là do Ngụy Sâm đặt.

Trong chính văn thì là như thế, nhưng trong ngoại truyện ngay từ đầu đã gọi Tán là “thần thương thủ”, nên cái biệt danh này của Tán là có sẵn ngay từ trong game, và cũng rất có thể là do Tán tự xưng.

Trong số những vị đại thần được phong danh hiệu như Đấu Thần, Quyền Hoàng, Kiếm Thánh, Súng Vương, Ma Thuật Sư, …, chỉ có hai vị Đấu Thần và Thương Thần là “Thần”.

“Gia Thế đáng lẽ cũng có Song Thần”, chính là như vậy.

9. Phong cách chơi Vinh Quang của Tu bị ảnh hưởng khá nhiều bởi Tán.

Không rõ phong cách chơi game của Tu trước khi gặp Tán là như thế nào, nhưng từ ngày đầu chơi Vinh Quang (sau khi đã sống chung với Tán được một thời gian) thì khá là giống Tán.

Thực dụng.

Chuẩn, chính là thực dụng.

Dùng đấu pháp cốt lõi nhất, quê mùa nhất, “lúa” nhất nhưng đánh ra hiệu quả cao nhất. Dùng ít “chi phí” nhất để đạt được nhiều “lợi nhuận” nhất, chính là phong cách của hai vị này.

Đào Hiên đã từng cáu với Diệp Tu, bảo cậu bớt đánh thực dụng đi, thêm tí màu mè hoa lá vào cho đẹp mắt fan, thu hút nhà tài trợ, Tu bảo chỉ cần thắng là được. Điển hình là chiêu “Rồng Quay Đầu” có hiệu ứng hình ảnh bắt mắt, lại có giá trị tuyên truyền cao bởi vì lúc đó chỉ mình Diệp làm được, Đào muốn Diệp dùng thêm vài lần nhưng Diệp nói chiêu đó chỉ đẹp chứ không có giá trị thực chiến nên rất ít dùng. Ý là: Anh cần chiêu lấy máu thật, không thích chiêu làm màu.

Kể cả sau này khi đánh với một loạt các cường địch sử dụng đấu pháp rực rỡ muôn màu như Phồn Hoa Huyết Cảnh của Song Hoa, hay trận chiến kinh điển với Chu Trạch Khải của mùa 10, đối mặt với đấu pháp hoa lệ của Súng Vương, Diệp vẫn sử dụng cách đánh “lúa” nhất, “phục cổ nhất, đơn giản nhất, hiệu quả nhất” của mình để phá giải tất cả.

Tôn Tường cũng từng bị ảnh hưởng bởi tư tưởng này, trong trận khiêu chiến sinh tử giữa Gia Thế x Hưng Hân, Tường đã dám để Nhất Diệp Chi Thu lăn lê bò toài mặc kệ hình tượng để cắt ngang thế công của Quân Mạc Tiếu – điều mà trước giờ một Tôn Tường trọng mặt mũi chưa từng làm. Chỉ cần thắng, có thể bất chấp.

Thực dụng.

Phong cách thống nhất của Tô Mộc Thu, của Diệp Tu, cũng là của Gia Thế thời kỳ đầu.

10. Tô Mộc Thu đóng góp không nhỏ cho nền móng Vương Triều.

Gia Vương Triều và Lam Khê Các là hai công hội thành lập đầu tiên trong Vinh Quang, do hội trưởng Đào Hiên và hội trưởng Ngụy Sâm lập ra.

Gia Vương Triều là công hội mạnh nhất trong khu 1 Vinh Quang hồi đó, sự thật không ai phản đối được. Lý do? Tại vì trong đoàn tinh anh của Gia Vương Triều có hai cái tên: Thu Mộc Tô và Nhất Diệp Chi Thu.

Hai ông giời con này kỹ thuật đã xuất chúng rồi còn chuyên bắt tay nhau làm việc xấu đi rắc hành các công hội khác, bảo sao Gia Vương Triều không xưng bá trong game? Lão Ngụy đề phòng Tô Diệp còn hơn đề phòng boss máu đỏ, chứng tỏ đã bị hai vị này chơi cho không ít vố đau rồi.

Mọi người còn nhớ cuốn sổ ghi last hit lên boss không, Tô Diệp ai nấy đều 300, 400, tính tròn cũng phải “làm thịt” được hơn 700 con boss, số vật liệu khổng lồ rơi ra từ từng ấy con boss ngoài việc để chế tạo vũ khí bạc thì đổ vào đâu? Vào nhà kho công hội Gia Vương Triều chứ đâu.

Tuy rằng Tán ca chưa từng bước chân vào Liên minh chuyên nghiệp, cũng không có cơ hội ghi danh chính thức trong chiến đội Gia Thế, nhưng những đóng góp của anh cho Gia Thế không hề nhỏ chút nào.

Chiến mâu Khước Tà, trọng pháo Thôn Nhật, Mộc Vũ Tranh Phong.

Bốn chữ “khai quốc công thần” cũng chưa đủ để nói hết tầm ảnh hưởng của Tô Mộc Thu với nền móng Vương Triều của Gia Thế sau này.


Tô Mộc Thu đại đại, anh vẫn luôn là Thần Thương chân chính trong trái tim fan nhà Ô nói riêng và fans “Toàn chức” nói chung. Chúc anh sinh nhật vui vẻ, chàng trai năm ấy chúng ta cùng yêu mến!




Cre: 我叫咕咕咕咕咕

P/s: Tui đã cố gắng hết sức để cos fan lý trí, nhưng cuối cùng vẫn lộ đuôi là fan não tàn!!! Không giấu nổi!!!
Vũ Trung Tán Khởi, Thần Thương Xuất Thế!
Hay, hay, rất hay, chuyện quan trọng nói ba lần!!!!
 

A Châu

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
58
Số lượt thích
592
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu
#4
Chúc mừng sinh nhật Súng Thần.
 

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#5
Đừng mất đừng quên, không rời không bỏ

Tác giả:盛夏星尘

Edit: Băng Ly

Beta: @FanPD

Lưu ý: Một bài phân tích chân thực và cảm động về Tán và Tu, rất khuyến khích mọi người ghé qua. Tuy nhiên bài viết có yếu tố cp, các bác không ship xin cân nhắc trước khi đọc. Nếu các bác không ngại, xin mời lên thuyền tới đây để đọc nhé.




(cre: on pic)

Mạc thất mạc vong, tiên thọ hằng xương

Bất khí bất li, phương linh vĩnh kế

Hồng Lâu Mộng – Tào Tuyết Cần


_______________________________​
 
Last edited:

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#6
Huyền thoại trên đỉnh Vinh Quang


(Cre: 无罪之罪)

“Sử sách lưu được mấy phần công tội của hào kiệt?”

__________________________________

Notes:
Bài viết có ship cp, bác nào không theo đảng xin hãy bỏ qua.
Anh em đồng chí chung thuyền, xin mời lên thuyền tới
đây để đọc nhé!


:vq:vq:vq
 
Last edited:

Neko-chan

Thập Niên Chi Dương, Nhất Diệp Tri Thu
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
291
Số lượt thích
2,291
Fan não tàn của
Diệp thần Tán ca
#7
Trung Tán Khởi _ Vô Đ

Vô đề không phải vì không thể nghĩ được một cái tên mà không có cái tên nào có thể diễn tả cảm xúc của tôi dành cho anh.
____________________________​

Ấn tượng đầu tiên của ta về Tô Mộc Thu là khi Diệp Tu trả lời chị chủ Trần về món vũ khí bạc làm cùng một người bạn. Nhưng ấn tượng sâu sắc nhất của ta về Tán ca là ở Thượng Lâm Uyển, khi Diệp thần trả lời tiểu phóng viên Thường Tiên: “Tôi có một người bạn. Cậu ấy chơi Vinh Quang rất giỏi. Sau đó, cậu ấy qua đời.” Ba câu, ba dấu chấm, không có xúc động hay cảm thán. Đó là sự bình thản đến lạ lùng trong lời nói của Diệp Tu. Chính sự bình thản ấy khiến ta ngẩn người, lòng ta nhói lên, không mãnh liệt nhưng mà cứ kéo dài âm ỉ đến tận bây giờ. Và khi nghe được những lời tự thuật của lão Ngụy ta mới thực sự biết được, Tô Mộc Thu tài năng cỡ nào. Bởi vì càng hiểu biết nên lại càng thương tiếc. Cho đến thời điểm đó, Tán ca trong lòng ta là một người ôn nhu ấm áp tựa vầng thái dương. Không lâu sau đó, hình tượng sụp đổ, bởi vì Đỉnh Vinh Quang. Nó mang cho ta một Tán ca hoàn toàn khác với những gì ta từng nghĩ: một Tán ca giỏi giang, một Tán ca khôn khéo, một Tán ca vô sỉ không thua Diệp bất Tu của sau này, một Tán ca càng chân thật. Và ta cũng thấy một người thanh niên dựa vào game để nuôi gia đình, dùng mọi cách để kiếm tiền. Không phải vì anh không làm được nghề nào khác, mà vì tự đáy lòng, anh cũng muốn được chơi game. Anh là Tô Mộc Thu mang một trái tim yêu Vinh Quang nồng cháy. Khoảnh khắc chứng kiến trận solo đầu tiên giữa hai vị thần, Diệp Tu và Hàn Văn Thanh, khao khát được chiến đấu và chiến thắng trong anh bùng lên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Sau đó, anh có một ước mơ, mơ được chạm tay vào giấc mộng Vinh Quang. Rồi lại, anh không thể tiếp tục vươn tay tới ước mơ ấy nữa. Tô Mộc Thu đã từng nói “Chỉ là làm lại từ đầu mà thôi”. Ngày hôm ấy, sau khi bước ra cánh cửa tiệm net, anh đã không còn cơ hội để làm lại nữa. “Đời người còn rất dài”, nhưng cuộc đời Tô Mộc Thu thật ngắn ngủi. Dù vậy, anh thật may mắn, vì anh có một Diệp Tu thay anh cầm lên tấm thẻ tài khoản năm ấy thay anh thực hiện giấc mộng còn dang dở.

Đối với ta, mỗi lần nhắc tới Tô Mộc Thu là mỗi lần vạch ra vết thương cũ, rạch thêm một nhát dao khiến nó máu tươi đầm đìa. Mặc dầu vậy, rồi sẽ có một ngày, nó không chảy máu nữa, nhưng vết sẹo thật sâu ấy vẫn còn đó, không bao giờ lành lại được, vẫn sẽ nhói lên từng cơn nhắc nhở ta về một thiên tài đã ngã xuống quá sớm.

Thanh Minh mỗi năm, Diệp Tu cùng Tô Mộc Tranh đều sẽ đến nghĩa trang Nam Sơn tặng Tô Mộc Thu một bó hoa.

Ngày này mỗi năm, ta đều sẽ chúc Thương Thần của ta...

Tô Mộc Thu, sinh nhật vui sướng.

 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook