Sói
Tác giả:颓
Edit: Lãi
Đã quá lâu rồi mới edit lại, nếu có sượng xin hãy bỏ qua!
orz orz orz
Bụi đá lập loè chậm rãi trôi giữa không trung, một trận gió lạnh lướt qua bãi cỏ, rét đến mức khiến người ta run cầm cập.
Diệp Tu khoác áo ngồi xổm trên đống cỏ khô, nhìn chằm chằm mấy vì sao nơi chân trời mà ngẩn người.
— — Hàn Văn Thanh giống như một con sói.
Hắn nghĩ thế.
Khi tốt nghiệp, hắn tự mình đăng ký vào đội ngũ đến Nội Mông Cổ, vào ngày đầu tiên, người lái xe đến đón hắn chính là Hàn Văn Thanh.
Nghe người khác nói anh ta đã ở đây hơn hai năm, sẽ chịu trách nhiệm hướng dẫn cách thức sinh hoạt ở Tây Tạng cho đoàn thanh niên trí thức lần này. Mọi người khi nhìn thấy gương mặt hung như thần giữ cửa kia, ai cũng khóc không ra nước mắt.
Mấy thanh niên thành phố đừng nói là làm việc, đến giặt quần áo hay nấu cơm chân tay đều lóng ngóng. Mới tới thảo nguyên chưa được mấy ngày, người nào người nấy đều bị giày vò không ra hình thù gì.
Mà một khi bị Hàn Văn Thanh bắt được đang lười biếng, chắc chắn sẽ dẫn đến một trận phê bình nghiêm khắc, thậm chí còn phải viết kiểm điểm, cho nên người nào người nấy cũng đều tránh anh như tránh ôn thần.
“Sợ chịu khổ thì tới chỗ này làm gì?! — — Cút về nhà mà khóc!”
Đây là câu mà Diệp Tu nghe đối phương nói nhiều nhất.
Thế nhưng hắn không chán ghét sự hà khắc của Hàn Văn Thanh giống những người khác.
Chờ đợi ở nơi này, không mệt mỏi sao?
Hoàn cảnh, khí hậu đều vô cùng khắc nghiệt, đồ dùng sinh hoạt đơn sơ, công việc mỗi ngày đều khô khan, vô vị, vị trí địa lý xa xôi hẻo lánh, thuốc than khan hiếm.
Không mệt sao?
Ở thành phố lớn có điểm nào không tốt hơn so với nơi này? Vì sao lại muốn phí phạm thời gian ở đây?
Không một ai hiểu Hàn Văn Thanh, bọn họ chỉ cảm thấy anh là một tên ngốc đang lãng phí tuổi thanh xuân.
Vì sao phải cố gắng như vậy?
Từ trong ánh mắt người nọ, Diệp Tu đã thấy được đáp án.
Hắn thấy được trách nhiệm và sự nghiêm túc, hắn nhìn thấy được tình yêu của người đó dành cho mảnh thảo nguyên này, anh đem nơi đó xem như là nhà, đem những người chăn nuôi coi như là người thân.
Kể từ khi đó, Hàn Văn Thanh trong mắt Diệp Tu trở nên thành một con sói cô độc, toàn thân đều là vết thương to nhỏ, lang thang giữa cánh đồng hoang vu.
Tuy rằng trong mắt người khác sự nghiêm khắc của anh là vô dụng, nhưng thật ra anh nghiêm ngặt với bản thân mình hơn so với bất cứ ai.
Tuy rằng bình thường anh đều bình tĩnh, kinh sợ bất biến, nhưng khi thấy người khác xảy ra chuyện, anh luôn là người sốt ruột nhất.
Tuy rằng vẻ ngoài nghiêm túc, tính tình kiên cường thường bị người khác cho rằng không có tình người, nhưng mỗi lần được người người cảm ơn, khuôn mặt anh khi đó đều sẽ trở nên ôn nhu hơn một chút.
Tuy rằng không một ai hiểu được vì sao anh cứ mãi cố chấp ở lại Nội Mông này, nhưng anh vẫn tin tưởng vào sự lựa chọn của chính mình.
Rất mệt.
Nhưng Hàn Văn Thanh không cúi đầu, thời gian không dập tắt được nhiệt huyết của anh, anh chỉ biết không ngừng tiến về phía trước, càng ngày càng mạnh mẽ, chưa từng một lần lùi bước.
Anh dùng hết thảy mọi thứ để bảo hộ vùng thảo nguyên mình yêu nhất.
Cũng là vì những điều này.
Diệp Tu thở dài,
Cũng là vì những điều này nên mình mới thích anh ta.
Mình chưa từng nói, Hàn Văn Thanh lại càng không biết.
Nhưng cứ giữ bí mật này mãi cho đến khi nó nát ở trong bụng hay sao.
Mình đợi ở Nội Mông năm năm, sau khoảng thời gian mài giũa đã không còn thấy được bộ dạng lúc trẻ miệng còn hôi sữa, hắn lưu luyến cuộc sống năm năm qua, nhưng cũng không cách nào vứt bỏ người nhà.
Năm năm nay, hắn cùng Hàn Văn Thanh đưa một nhóm, sang năm lại đón thêm một nhóm, cuối cùng, bây giờ đến lượt mình rời khỏi sao.
Cười khổ một tiếng, hắn đứng lên vỗ vỗ bụi trên mông mình, quay lại liền trực tiếp chạm mặt một người.
“Hôm nay cậu đi sao?”
Ngữ khí Hàn Văn Thanh vẫn bình thản như thường ngày, Diệp Tu cảm thấy trong lòng mình nhói lên một cái, hắn khịt khịt mũi.
“Biết rồi còn hỏi?”
Dứt lời liền vòng qua người Hàn Văn Thanh – đang muốn nói gì đó rồi lại thôi, bước nhanh vào trong nhà.
“…Tên ngốc.”
Diệp Tu cả ngày không đi tìm đối phương, Hàn Văn Thanh cũng không đến tìm hắn, đến sáng sớm hôm sau khi xe Diệp Tu đến nơi, hai người mới chạm mặt.
“. . .Gặp lại sau.”
“. . . . . . . .Gặp lại sau. . .”
Không có quá nhiều thứ để nói, qua loa nói lời từ biệt, không còn liên hệ gì với nhau.
Diệp Tu để chân bên ngoài chiếc xe cũ nát, không biết có phải do gió thổi đỏ hai hốc mắt hắn hay không. . .
. . . .
Bốn tháng sau khi trở về, Diệp Tu vẫn không bỏ được thói quen dậy sớm, ngồi trên sân thượng đờ ra.
Mấy tháng nay không chỉ ngoan ngoãn nghe lời, đến cả lời rác rưởi cũng không buồn nói vài câu, dáng vẻ sầu não phiền muộn doạ Diệp Thu sợ đến mức suýt chút đưa hắn đi bệnh viện.
Đến cùng, hắn tốn không ít sức giải thích rằng không có chuyện gì mới coi như được yên ổn.
“Thật sự. . .tẻ nhạt. . .”
Diệp Tu thấp đầu nhỏ giọng lầm bầm, đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
“Ai đó?”
Không ai trả lời, vẫn tiếp tục gõ cửa.
Đứa nhỏ nào phá phách giờ này chứ?
Hắn lười biếng đạp dép đi ra mở cửa.
“. . . Lão Hàn?”
END.