Hoàn [SMQ's Birthday 2018] [Sinh Ly - Tử Biệt] Till The Day I Let You Go

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,151
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#1
Fanfic Toàn Chức Cao Thủ
Tác giả:
Lá Mùa Thu
CP: Song Hoa, Tu Tán.

Tư thiết: Diệp Tôn và Tán Lạc là hai cặp anh em khác họ. Truyện không có sự xuất hiện của Diệp Thu và Tô Mộc Tranh.

Warning: Character death.

- Vinh quang thuộc về ba Bướm, OOC thuộc về Lá.
- Không sở trường viết hiện đại, vọng tha thứ.
- Bãi biển Victoria thực sự có một lâu đài cổ bỏ hoang trên vách đá giữa một dải du lịch phồn hoa, vị trí rất khó phát hiện.

Viết tặng sinh nhật @Tán Ô Nhỏ 17/10, chúc em sinh nhật vui vẻ, lần trước em nói muốn coi giết chóc. Vì sao năm nào em cũng không cho Lá mừng sinh nhật em một cách nhẹ nhàng và luôn hướng về tương lai tốt đẹp như con người em vậy?

Truyện hơi dài hơn thời lượng BGM, nên nếu có thể replay liên tục là tốt nhất, nếu không thể, hãy bấm BGM từ đoạn 14.




TILL THE DAY I LET YOU GO



—— till the day I let you go, till we say our next hello, it's not goodbye.

01

Nhà bọn hắn nằm trên vách đá nhìn ra biển lớn, một mình một cõi, ngoài chim trời không ai lai vãng, dẫn xuống đường đèo vượt núi phía dưới cũng không xa lắm, bất quá lối đi kín đáo có cây có đá che chắn, tương đối yên ổn.

Một nửa nhà là kiến trúc lâu đài Tây phương cổ, nửa còn lại xây theo phong cách hiện đại. Mặt lâu đài vừa vặn xoay ra hướng Đông, cho nên mỗi sáng phòng Trương Giai Lạc là nơi đón ánh mặt trời đầu tiên, mà phòng Diệp Tu tối tăm khó phân đêm ngày. Nhưng bằng một cách bí ẩn nào đó, Trương Giai Lạc vẫn luôn thức trễ hơn, thời gian đầu Diệp Tu úp xong ly mì sáng còn đi vào gọi hắn dậy, có một lần ngồi hẳn lên giường lay hắn, Trương Giai Lạc ngủ mê ngủ muội, lăn qua ôm chầm lấy Diệp Tu, miệng lẩm bẩm “Đại Tôn, cho em ngủ thêm năm phút nữa thôi”. Diệp Tu hoảng hồn bật khỏi giường, từ đó xin chừa.

Ly mì ăn xong để trên bàn, Diệp Tu bật lửa châm thuốc, ngồi vắt chân bên cửa kính ngắm biển. Hắn cảm thấy may mắn lúc trước Trương Giai Lạc nhất quyết đòi mua tòa lâu đài cổ nho nhỏ này sửa lại để ở, quả thật mỗi sáng ngắm mặt trời trên biển rất đẹp. Hút được nửa điếu, Trương Giai Lạc lần mò đi ra, một gương mặt chưa tỉnh ngủ nhìn Diệp Tu. Diệp Tu chỉ điếu thuốc vào ly mì, hỏi:

- Ăn mì không?

Trương Giai Lạc lắc đầu, bỏ đi vào bếp. Một lúc lâu sau mới quay ra, tay bưng một cái nồi nhỏ hai cái chén, nói:

- Sáng sớm ăn mì không tốt, tôi nấu cháo, ăn chung đi.

Diệp Tu dụi tắt điếu thuốc thứ mấy không rõ, sửa tư thế ngồi, tay thuần thục múc cháo trong khi Trương Giai Lạc mang thêm rau dưa từ bếp lên, được lợi không quên trào phúng:

- Quả nhiên ngoan hiền, cưới cậu về nhà anh có phúc.

- Cút! Miệng chó không mọc được ngà voi!

Trương Giai Lạc nhào tới cướp chén, nhưng Diệp Tu đã sớm ôm chặt phần mình.

02

Trương Giai Lạc không phải Diệp Tu cưới về nhà. Trương Giai Lạc là Tôn Triết Bình em trai Diệp Tu cưới về nhà. Cũng không phải, nhà do Trương Giai Lạc mua, Diệp Tu Tô Mộc Thu Tôn Triết Bình tự động dọn vào ở. Năm đó Tô Mộc Thu Tôn Triết Bình chết, cũng tự hắn bỏ tiền ra thuê người đính hai tòa kiến trúc có phong cách hoàn toàn khác biệt vào làm một. Diệp Tu không phản đối. Tôn Triết Bình không còn, em dâu này thuộc về hắn trông nom, Tô Mộc Thu cũng không còn, em vợ này càng thuộc về hắn trông nom. Dĩ nhiên Trương Giai Lạc có cách nghĩ tương tự, chỉ đổi ngôi chủ vị một chút.

Trương Giai Lạc không thiếu nhất là tiền. Lời này lùi về hai mươi năm trước, Tô Mộc Thu nhất định trừng mắt. Tính tình dễ dàng nhào lên cắn người ở hai anh em hắn thật sự rất giống nhau, ngược hẳn cái cách nhởn nhơ nhìn đời của Diệp Tu Tôn Triết Bình. Đây gọi là khác biệt đến từ xuất thân? Tô Trương hai người là trẻ mồ côi, nương tựa lẫn nhau mà sống, thiện chế tác sử dụng hàng nóng, chơi súng ống bom đạn, còn Diệp Tôn xuất thân thế gia Bắc Kinh, gia tộc mục ruỗng không dung người trẻ, bản thân lại thích nếm máu đầu mâu mũi kiếm, từ niên thiếu đã rời nhà, mỗi người một món vũ khí thành danh, sở trường đều là hàng lạnh. Năm đó hai đại thiếu gia lang bạt kỳ hồ, một đường từ Bắc xuống Nam gặp được hai tiểu lang thang, bốn kẻ thiên tài, hoán đổi hợp tác, đánh ra cả một mảnh trời.

Dù hiện tại, trên đầu bọn hắn không còn là mảnh trời ấy.

Mỗi mảnh biển góc trời thường sẽ có hai người ước hẹn chung thân, mảnh bao dung bọn hắn hôm nay có màu xanh lam, cánh hải âu trắng, có mùi gió mặn, không phải màu đỏ, không tanh như máu, dưới chân là cát là sóng bạc đầu, xứng với một câu thiên đường hạ giới. Có điều, hai người mượn chốn dung thân trong đó lại không liên quan gì nhau.

Không người yêu, chẳng người thân.

Bọn hắn chỉ, cùng sở hữu một bãi biển không người, một lâu đài cheo leo, bốn bàn tay trắng, lồng ngực rỗng không, thế giới lạc màu.

03

“Đại Tôn, ngoài khơi có cá heo nhảy kìa!”

“Đại Tôn, trên vách đá có lâu đài!”

“Đại Tôn Đại Tôn, mình mua ngôi nhà trên đó đi!”

Tiếng Trương Giai Lạc ríu rít không ngừng vang lên bên tai, Tôn Triết Bình thỉnh thoảng ừ thỉnh thoảng trả lời đôi câu, nội dung không nhiều muối như bãi biển bọn hắn đang chân trần mà đi. Diệp Tu ngồi hút thuốc trên đá, gió biển táp vào mặt, khói tản nhanh hơn khói đưa, mấy lần muốn tắt, hắn hút chẳng thấy vị, bèn dụi đầu thuốc trên mặt đá bám rêu.

“Lũ trẻ trâu ấu trĩ.” Hắn nói.

Tô Mộc Thu bên cạnh khì cười.

“Trương Giai Lạc cười lên nhìn giống mày nhỉ.” Diệp Tu vén tóc hắn.

Dù không phải anh em ruột, nhưng Tô Trương hai người có rất nhiều điểm tương đồng. Miền Nam Trung Hoa xinh đẹp sinh ra những con người nhu hòa, dẫu có là nam, cũng thanh tú hơn hán tử phương Bắc, huống hồ Tô Mộc Thu Trương Giai Lạc còn được trời ban không những tài năng, mà cả diện mạo xuất chúng vạn người có một. Một tóc cam một tóc đỏ, mỗi khi cười rộ, cả ánh nắng đượm vàng cũng phải nhạt màu.

“Ừ, ai cũng nói nó có cái miệng giống tao.”

Diệp Tu vít cổ Tô Mộc Thu xuống hôn, nói:

“Hết giống rồi. Tôn Triết Bình không hút thuốc, miệng Trương Giai Lạc sẽ không có mùi thuốc lá như mày.”

Ngoài xa, Trương Giai Lạc nhảy lên kẹp hông Tôn Triết Bình, một người bế một người càng đi càng dấn sâu vào sóng nước. Trương Giai Lạc vòng tay qua vai hắn, Tôn Triết Bình không hút thuốc, môi Trương Giai Lạc lúc này chỉ có vị mặn của muối, mùi gió biển phả mặt mà đến, bọn hắn tự do cả một vùng trời.

04

Diệp Tu ngậm thuốc, tay bật đèn tay đặt túi nilon lên kệ thấp nối liền với bếp gần cửa, cất giọng:

- Trương Giai Lạc, cơm tối về rồi, mau ra nấu!

Dứt lời hắn cũng ngưng thở, một họng súng đen ngòm lạnh toát dí sát vào thái dương. Diệp Tu nghĩ, quả nhiên tính cảnh giác của mình khi ở nhà vẫn còn rất thấp, hoặc là nói, mình đã quá lơ là cảnh giác với Trương Giai Lạc.

Trương Giai Lạc không tháo súng hay đồ nghề giấu trên người hắn. Ít nhất hắn biết 50% vị trí các nơi Diệp Tu giấu nó, nhưng hắn chỉ lạnh lẽo hỏi:

- Trương Tân Kiệt còn sống?

Diệp Tu âm thầm trừ thêm điểm tự tin với việc bản thân không đề phòng Trương Giai Lạc. Hắn thả túi thức ăn xuống, thừa nhận.

- Ừ.

Trương Giai Lạc nghe thấy lời này như chạm phải nọc, hắn vứt súng, lao lên như một con báo điên, chộp lấy cổ áo Diệp Tu kéo về phía mình, gầm lớn:

- Anh giấu tôi? Anh giấu tôi điều tra bọn chúng? Anh không cho tôi biết?

Khoảnh khắc cổ áo bị xốc lên, Diệp Tu nhanh không kịp nghĩ đã lật tay chế ngự cổ tay Trương Giai Lạc, chân móc ra sau đẩy hắn xuống thảm. Bàn kiếng thấp loảng xoảng đổ nát sau lưng hai người đàn ông giằng co lẫn nhau. Trương Giai Lạc húc đầu vào trán hắn, nhân cơ hội giãy ra được một tay, giơ lên định đấm, Diệp Tu liền nắm được cánh tay đó ấn ngang cổ hắn. Luận tốc độ, chỉ sợ Trương Giai Lạc không có cửa so với Diệp Tu, nếu đổi thành Tôn Triết Bình có thể đã rất khác. Hắn bị kẹp cổ, đôi mắt vẫn trừng lên đỏ ngầu, Diệp Tu nghĩ trong đầu, nhóc con này quả thật bị Tôn Triết Bình dung túng đến mức muốn gì làm nấy. Hắn nói:

- Cậu nổi điên cái gì?

Trương Giai Lạc cố rướn cổ, đứt quãng gằn giọng:

- Hắn giết anh trai tôi! Giết cả… người yêu tôi!

Diệp Tu chậc lưỡi, thầm nói đó cũng là người yêu và em trai anh đấy thôi. Hắn hơi nhả tay, Trương Giai Lạc liền há miệng cắn cánh tay chặn ngang cổ mình, cả người giãy dụa. Diệp Tu ấn hai gối vào đùi hắn, hạ thân Trương Giai Lạc lập tức thoát lực, Diệp Tu lại nhanh như chớp sờ tay xuống đùi trái Trương Giai Lạc kéo ra một khẩu súng khác dí vào cằm hắn, buộc hắn ngửa cổ lên cao. Trương Giai Lạc quật cường cố sức giằng ra, hầu kết động đậy trên chiếc cổ sát bên mặt Diệp Tu không ngừng lên xuống, Diệp Tu nhìn chiếc cằm cùng khóe miệng thanh tú kia, bỗng có một khắc hoảng nhiên tưởng như đang cùng Tô Mộc Thu đùa giỡn. Suốt năm năm qua hắn vẫn ngủ trên chiếc giường cũ, mùi vị người nọ đã sớm phai nhạt, chỉ còn đường nét gương mặt rõ rệt như khắc vào ký ức.

“Ai cũng nói nó có cái miệng giống tao.”

Hắn sực tỉnh, cố nén kích động muốn hôn lên khóe môi trước mắt, vứt súng bóp mạnh cằm Trương Giai Lạc, nói:

- Cậu bình tĩnh lại, tôi nói cậu nghe!

Năm năm qua, quả thật Diệp Tu không ngừng điều tra Bá Đồ và Trương Tân Kiệt. Vì sao muốn che giấu Trương Giai Lạc? Diệp Tu không muốn giấu hắn, Trương Giai Lạc rất mạnh, có thêm hắn mọi việc sẽ càng dễ dàng hơn. Diệp Tu chỉ muốn tìm hiểu trước, hắn đang lập kế hoạch, nếu cuối cùng không cần đến Trương Giai Lạc vẫn có thể một người thực hiện, hắn mới sẽ không tiết lộ.

Hắn muốn giữ mạng cho Trương Giai Lạc, dù sao nay hắn đã biết Tôn Triết Bình còn sống, mà Tô Mộc Thu, là hắn tận mắt nhìn thấy bị bắn chết.

05

“Anh!”

Trương Giai Lạc lao về phía Hàn Văn Thanh và Tô Mộc Thu. Một bóng người vút qua trước mắt, hắn thấy Diệp Tu nhanh hơn cả mình, mà cùng lúc đó, một con dao găm quân dụng Kabar cỡ lớn bay sượt qua mặt hai người bọn hắn như tên rời cung, phóng thẳng vào giữa Hàn Văn Thanh và Tô Mộc Thu. Nắm đấm Hàn Văn Thanh đang vung vào cổ Tô Mộc Thu, đột nhiên nghe tiếng gió thét vùn vụt đến sát bên mình, hắn phản ứng cực nhanh rút tay về. Dao găm cắm phập vào tường thay vì bàn tay Hàn Văn Thanh.

Trương Giai Lạc bỗng cảm thấy cổ áo bị xách lên, cả người bị ném mạnh về phía sau. Tôn Triết Bình không chậm hơn Diệp Tu, đối mặt với kẻ được mệnh danh Quyền Hoàng cận chiến số một trong giới này, Trương Giai Lạc là người không nên đến gần nhất, cho dù có là 3v1 đi nữa.

Lưng Trương Giai Lạc đập thẳng vào tường. Mất máu quá nhiều trước đó, cú va đập là liều thuốc an thần cho hắn chìm vào bóng tối mê man, cứu lấy chính tinh thần hắn trước lúc kịp thấy một cảnh cuối cùng khi Trương Tân Kiệt nổ súng.

Đoàng!

Có người đổ ập vào lòng Diệp Tu.

Màu tóc cam, hắn vô thức đưa tay ra ôm. Thân thể kia ấm đến lạ thường, cả máu cũng là ấm, ướt sũng cả ngực hắn. Hắn bỗng thấy mọi thứ trôi qua thật chậm, thật chậm, bởi người kia dường như đang thở rất khẽ.

Cảm giác đó, không chỉ một mình hắn có.

Khi con quân dao Kabar cắm vào cổ Hàn Văn Thanh, kẻ cầm súng ngoài xa cũng sững người khuỵu gối. Viên đạn thứ hai rời nòng súng Trương Tân Kiệt, Tôn Triết Bình buông Hàn Văn Thanh, vội đẩy mạnh Diệp Tu. Người kia trong ngực trượt xuống sàn, Diệp Tu hụt tay, sực tỉnh đã biết mình văng ra khỏi cửa sổ.

Cảnh cuối cùng hắn nhìn thấy, là Hàn Văn Thanh gắng gượng hơi tàn, kéo chốt một quả lựu đạn. Khắc kế tiếp, Trương Giai Lạc cũng bị xách cổ ném xuống cách hắn không xa.

Lửa bừng sáng một mảnh trời trước mắt, lưng va vào đất hắn không thấy đau, bùn văng vào miệng hắn không thấy đắng.

Hắn chỉ thấy thế giới ngừng quay.

Hoặc nên nói, nó vẫn đang quay, mà hắn thì ngừng lại.

06

Nóng quá.

Lồng ngực hắn nóng hừng hực, nặng như chì, ướt đẫm không ngừng lan rộng. Mùi tóc một người lẫn vào mùi máu, thuốc súng nồng nặc phả vào mặt. Là đỏ rực máu, là đỏ rực lửa, vụt tắt thành bóng đêm thăm thẳm. Tứ chi não bộ một khắc đó ngừng hoạt động, ánh mắt người long lanh mà vô hồn, ít tóc mái lòa xòa trên trán.

A Thu.

Diệp Tu mở bừng mắt, suýt nữa bật dậy khỏi ghế.

Hắn không thể bật dậy, vì thật sự trên ngực đang có một cái đầu trĩu nặng. Hắn mất mấy giây hoàn hồn, đưa tay định đẩy cái đầu có màu đỏ rực chói mắt như giấc mơ lúc nãy ra, dưới tay chợt chạm phải một vùng ướt trên ngực áo.

Hắn sửng sốt, im lặng một lúc mới quyết định để yên cho Trương Giai Lạc. Ngủ trên máy bay có thể gục đầu qua người ngồi cạnh, Trương Giai Lạc này có thực sự là một cựu sát thủ? Một cựu lãnh đạo hắc bang?

Diệp Tu thở dài, khó xử không biết để tay thế nào. Hắn nhìn nhìn xung quanh, cuối cùng gác khuỷu tay lên lưng Trương Giai Lạc, chống cằm nhìn ra cửa sổ nhỏ xíu của chiếc 747. Bên ngoài tối như bưng một màu, chỉ có ánh đèn từ cánh máy bay chớp tắt liên tục. Hắn biết không chỉ mình mới buông lỏng cảnh giác với Trương Giai Lạc, Trương Giai Lạc cũng hoàn toàn bỏ đi vỏ bọc cứng rắn khi bên cạnh mình.

Gia đình bốn người nay chỉ còn hai, thi thoảng ác mộng nọ cứ ùa về. Không chỉ với hắn, Trương Giai Lạc một kẻ nặng tình có lẽ càng thêm nghiêm trọng. Mà đêm nay, sau bao nhiêu năm xa rời đất cũ, bọn hắn cầm trong tay thông tin căn cứ Bá Đồ mới, thông tin Trương Tân Kiệt, về nước, Tô Mộc Thu cũng hợp thời hợp cảnh xuất hiện trong giấc ngủ của hắn.

Còn Trương Giai Lạc, ai xuất hiện trong giấc ngủ của Trương Giai Lạc?

Diệp Tu vuốt đầu đứa em không cùng dòng máu, khóe môi khẽ cong, bản thân hắn không hay không biết. Nhóc con, em trai anh còn sống, cậu về sau cũng đừng khóc nữa, đừng ôm anh nữa. Lồng ngực này của anh chỉ dành cho một người, dù rỗng không, cũng chỉ chờ một người, biết chứ?

07

Mùi biển Thanh Đảo mặn không kém biển Victoria, nghe vào lẽ ra khiến người khoan khoái, nhưng Diệp Tu và Trương Giai Lạc chỉ cảm thấy một mùi tanh nồng của máu phả thẳng vào mặt. Mùi của quá khứ, của cố quốc, của quãng đời bắn giết không ngừng nghỉ. Mùi của hận thù.

- Anh từ đâu điều tra ra Trương Tân Kiệt còn sống?

Trương Giai Lạc vứt phịch túi xách to tướng xuống giường. Diệp Tu luôn có chút hãi hùng với hành động này của hắn. Trong túi đồ của Tô Mộc Thu và Trương Giai Lạc luôn là vô số đạn dược, súng pháo, khắp người bọn hắn, cũng toàn các loại đạn pháo tự tạo. Anh em bọn hắn chơi hàng nóng từ nhỏ, dù có là thiên tài vũ khí như Diệp Tu cũng tự nhận không bằng, nghe nói Tôn Triết Bình từ ngày hợp tác với Trương Giai Lạc đã ăn đạn từ đồng đội không ít. Làm hợp tác cũ của Tôn Triết Bình, Diệp Tu còn từng trố mắt ngạc nhiên khi thấy lượng thương tích cháy xém trên người hắn thời gian đầu mới quen Trương Giai Lạc.

Hắn đứng trước rèm cửa sổ đốt thuốc, nhả một vòng khói, liếc mắt khắp các rãnh cửa, nói:

- Ngô Tuyết Phong.

Trương Giai Lạc nhảy lên nhảy xuống giường kiểm tra khắp nơi. Để đảm bảo bí mật, bọn hắn chỉ thuê một phòng khách sạn, khả năng sẽ không ở quá hai ngày, cũng không định ngủ. Khách sạn thuê cũng là loại bình dân không đòi giấy tờ, tường phòng ẩm thấp, không tivi không cáp, kệ đầu giường chỉ vỏn vẹn điện thoại bàn và menu thức ăn. Hắn không hỏi thêm khi nghe câu trả lời từ Diệp Tu. Năm ấy bốn người bọn hắn ra nước ngoài, đã hoàn toàn dứt tay khỏi Gia Thế Bách Hoa, nay về nước cũng không có ý định liên lạc lại. Liên lạc, là nguy hiểm cho mình, cũng nguy hiểm cho anh em cũ, hậu bối mới.

Nhưng Diệp Tu với Ngô Tuyết Phong thì khác. Ngô Tuyết Phong giao tình với hắn rất thâm sâu, Diệp Tu nếu nhờ người này, Trương Giai Lạc không gì ngạc nhiên. Chỉ là, về lại nơi này, dù Thanh Đảo cách Côn Minh rất xa, nhưng cũng không thể xa bằng khoảng cách hai châu lục, hắn không khỏi nghĩ đến quãng thời gian mình cùng Tôn Triết Bình vẫy vùng dựng nghiệp, một mảnh trời che đầu, dưới chân hoa nhuốm máu.

Đại Tôn, anh đi rồi, nhưng Trương Giai Lạc của anh vẫn sống.

Hôm nay hắn quay về, dùng đôi mắt mình, thay anh nhìn mảnh trời quá khứ.

Anh có thấy không, Đại Tôn?

08

"Hoa ca, anh lại đến thăm Mạc ca?"

"Ừ." Trương Giai Lạc mỉm cười.

"Hai đóa? Anh gửi lời giúp lão đại luôn à?"

Trương Giai Lạc gật đầu, đặt hai cành hồng nhung đỏ xuống bia mộ xám màu. Trên mộ khắc hai cái tên, một nam một nữ, nam là người anh em Bách Hoa đã đi cùng bọn hắn từ những ngày đầu, nữ là người yêu chôn cùng. Sống trong thế giới chỉ có hai màu trắng đen như màu bia mộ, màu ô tang, bọn hắn chứng kiến quá nhiều cái chết để không còn biết sợ hãi. Thứ khiến Trương Giai Lạc lặng người, là nước mắt cô bé người yêu. Cô bé không gào khóc, không vật vã, chỉ lặng lẽ đứng khóc, đêm đó cầm khẩu súng bọn hắn đưa lại coi như tưởng niệm, tự bắn vào đầu.

Một kẻ điên không sợ trời không sợ đất như Tôn Triết Bình, lần đầu biết run cả tay khi nghe tin đó. Hắn là người đưa khẩu súng cho cô bé. Hắn cũng là người đã dẫn Mạc Sở Thần đến với cái chết. Hắn nhìn vào hai bàn tay nhuốm cả máu địch lẫn máu đồng đội, máu bản thân, thứ duy nhất nhìn thấy, là Trương Giai Lạc áp đôi tay đó lên má.

"Hoa ca, có phải... mai mốt em chết, anh và lão đại cũng sẽ đặt hoa hồng đỏ lên mộ em?"

Tay Trương Giai Lạc bỗng run lên. Hắn quay đầu nhìn cậu nhóc mới vào bang, gõ trán quở trách, "Nói xui xẻo cái gì? Tự mình rủa mình?"

Cậu nhóc ăn đau nhíu mắt, ôm đầu nói, "Nghe các anh em trong bang kể, lúc đầu gọi anh nhị ca, anh không chịu, nói nghe giống Quan nhị ca, họ thấy anh có thói quen thả hoa bên xác cả kẻ thù lẫn người mình, bèn gọi anh Hoa ca, em mỗi lần gọi anh Hoa ca, đều không khỏi nghĩ bậy."

Trương Giai Lạc phụt cười, "Anh không có dư hoa cho chú mày."

Cậu nhóc cười khì, ngồi im lặng với hắn một hồi, bỗng lại cất tiếng, "Hoa ca, sau này em sẽ không yêu ai."

Trương Giai Lạc tròn mắt nhìn, "Vì sao?"

Cậu nhóc cúi đầu, chỉ vào tên cô bé trên mộ, nói, "Em không muốn người yêu mình sẽ giống chị ấy."

Trương Giai Lạc thở dài, nói, "Không trách Diệp Tu nói lũ trẻ thời nay có bệnh, không chỉ tự mình rủa mình, còn rủa cả người yêu.”

Cậu nhóc nói, "Không phải, Hoa ca. Từ ngày đầu bước chân vào nghề em đã biết, sẽ có một kết cục dành cho mình. Không lẽ anh không từng nghĩ?"

Trương Giai Lạc ngẩn người. Hắn quả thật chưa từng. Ngày đầu Tô Mộc Thu và hắn chế súng đạn đơn thuần là vì kiếm tiền, sau không thể không dấn thân vào giới bắn giết, sau quen biết Diệp Tôn hai người, lại càng thuận lý thành chương lập bang phái, làm lão đại. Vậy Tôn Triết Bình, Tôn Triết Bình có nghĩ?

Ánh mắt hắn dừng ở hai cái tên khắc cùng nhau trên mộ. Nếu Trương Giai Lạc chết, Tôn Triết Bình sẽ thế nào?

“Tôi sẽ không để cậu chết.” Tôn Triết Bình trả lời, kéo đầu hắn vào ngực hôn.

Hắn nghe vậy hỏi, còn anh?

"Nếu tôi chết, cậu càng phải hảo hảo mà sống cho tôi."

10

Năm năm trước, trụ sở chính Bá Đồ ở ngoại quốc chôn trong biển lửa.

Năm năm sau, căn cứ mới Bá Đồ ở Thanh Đảo sụp đổ tan hoang.

Trương Tân Kiệt trốn đến rất khá, nếu không phải để sổng Tôn Triết Bình, căn cứ mới này có lẽ vĩnh viễn chìm trong bí mật. Diệp Tu đứng tựa bàn, lật mớ tư liệu giữa đống đổ nát. Hắn cũng không biết mình đang tìm kiếm cái gì. Trương Tân Kiệt ngậm tăm như hến, một kẻ văn nhược quanh năm cầm súng chỉ để tự vệ, lần duy nhất trực tiếp giết người có lẽ chính là cái chết của Tô Mộc Thu, nay bị Trương Giai Lạc đánh đến không mở nổi mắt, nhưng nhất quyết không nói thêm được cái gì thú vị.

Ừ, lần duy nhất trực tiếp giết người, giết chính là Tô Mộc Thu, cho nên không còn kết quả nào khác chờ đợi hắn.

Diệp Tu liếc thấy gương mặt phẫn nộ của Trương Giai Lạc. Nếu không phải ngực Trương Tân Kiệt đẫm máu do bị hắn đánh, sợ rằng nhìn vào cứ tưởng Trương Giai Lạc mới là kẻ đang chịu tra tấn. Tóc hắn sũng mồ hôi, đỏ bừng trên mặt lan xuống cổ, hàm răng cắn chặt, hai mắt đầy tơ máu.

Diệp Tu chợt nhớ ra, Trương Giai Lạc vẫn cho rằng Tôn Triết Bình cũng bị Trương Tân Kiệt gián tiếp giết hại.

Lúc bọn hắn đến, Tôn Triết Bình đã biến mất dạng. Hắn góp công trong việc phá hủy một nửa chỗ này. Diệp Tu nghĩ đến thành tích điên cuồng của hắn những năm còn ở Bắc Kinh, không cảm thấy lạ. Năm đó bọn hắn bôn ba xuyên châu lục, diệt toàn Bá Đồ, để sổng gần như chỉ mình Trương Tân Kiệt. Cũng là một kẻ tay trắng. Qua năm năm, dựng nên một căn cứ nho nhỏ này đã không hổ danh thủ lĩnh thứ hai của Bá Đồ.

Kỳ thực Diệp Tu cũng không quá rõ Tôn Triết Bình đang trốn chạy cái gì, vì sao muốn giấu diếm tung tích với Trương Giai Lạc. Hắn không giết Trương Tân Kiệt ngay cũng bởi muốn tra hỏi thử, dù trong lòng chắc chắn 90% Trương Tân Kiệt sẽ không hé răng. Tôn Triết Bình còn sống sau vụ nổ, cho nên Diệp Tu đã từng bấu víu một tia hi vọng mỏng manh nào đó.

Bất quá, chính Tôn Triết Bình đã để lại tin nhắn, bảo giết Trương Tân Kiệt.

Diệp Tu thở dài.

Quả nhiên không thể thay đổi được số phận. Mà Diệp Tu cũng chưa bao giờ tin vào số phận. Hắn bật lửa châm thuốc, nói:

- Giết đi.

Đoàng!

Trương Giai Lạc chỉ chờ có thế. Hắn không hiểu Diệp Tu còn cần gì ở Trương Tân Kiệt, hắn đã muốn giết kẻ thù không đội trời chung này từ giây đầu tiên gặp lại. Khẩu Desert Eagle bắn ở cự ly gần không đem đến kết quả nào khác ngoài vỡ sọ đến nhìn không ra đầu người. Trương Tân Kiệt đổ gục xuống như một con búp bê vải bị rút dây.

Diệp Tu quay lưng đi.

Mũi ủng chiến Trương Giai Lạc đạp trên đất cứng đỏ rực màu máu cùng óc văng tung tóe, hắn nhíu mày ngồi xổm xuống nhìn.

Khóe môi Trương Tân Kiệt đang mỉm cười.

11

Khoảnh khắc nhìn thấy nụ cười kia, Trương Giai Lạc bỗng cảm thấy có gì đó đau nhói ở nơi sâu nhất cơ thể. Hắn nhìn vào khẩu súng trong tay mình, có thứ cảm giác mình vừa làm một việc rất đáng hối hận.

Cái gì đáng hối hận? Hắn mất tất cả rồi. Anh trai, người thân duy nhất của hắn trên đời. Tôn Triết Bình, người yêu hắn nhất trên đời. Hắn chỉ còn… Hắn chỉ còn Diệp Tu. Nhưng Diệp Tu trông rất ổn, rất khỏe, chính anh ta còn lệnh cho hắn giết Trương Tân Kiệt.

Cho nên, vì sao Trương Tân Kiệt lại cười?

Năm đó Bá Đồ động vào Tô Mộc Thu, có lẽ đã tính sai. Kết cục không chỉ mất đi Hàn Văn Thanh, còn hủy cả cơ nghiệp lâu năm nhiều đời gầy dựng. Là người trù tính kế hoạch, Trương Tân Kiệt ắt phải hối hận lắm.

Mà hôm nay, một lần nữa bị chính Diệp Tu Trương Giai Lạc phá hủy phần tàn dư hắn cố công cứu vớt suốt năm năm qua ở cố quốc, Trương Tân Kiệt lại cười như thể rất hài lòng.

Là giải thoát?

Là vì chút nỗ lực cuối cùng, có thể ăn nói với linh hồn anh em nơi chín suối?

Trương Giai Lạc nghĩ lại mình, rồi nghĩ đến Diệp Tu. Có lẽ vậy nhỉ, bởi hai người bọn hắn đâu còn cái gì để Trương Tân Kiệt uy hiếp.

…đúng không?

Tim Trương Giai Lạc đập hụt một nhịp.

Diệp Tu đang giấu hắn cái gì đó. Hắn biết.

12

“Lại súng?”

Tô Mộc Thu gật đầu, hất tay Diệp Tu khỏi cổ mình.

“Anh em mày thích súng đến vậy? Súng không qua được kiểm an đâu.” Diệp Tu rút tay về, ánh mắt vẫn lượn quanh vật nhỏ lấp lánh trên cổ Tô Mộc Thu.

“Trương Giai Lạc.” Tô Mộc Thu lời ít ý nhiều.

Diệp Tu rít một hơi thuốc cuối cùng, dụi tắt vứt vào sọt rác, đứng dậy nói, “Mày chiều nó thật đấy.”

Tô Mộc Thu cười cười, khoác chiếc túi to lên vai. Quả thật ngoài súng ống, hắn thích nhất đứa em này. Ngoan ngoãn, xinh đẹp, lại giống hệt anh trai. Anh em hắn nghịch ngợm không ai bằng, cái gì cũng muốn làm muốn thử, lúc bé cởi truồng chạy quanh chọc gái, đến lớn ôm bom ôm đạn về tháo lắp, người ta nói cuộc đời có một người cùng chia sẻ đam mê chính là hạnh phúc, nào sợ liều mình cũng có đứa chết chung. Trước khi Diệp Tu Tôn Triết Bình xuất hiện, Tô Mộc Thu và Trương Giai Lạc đã sống rất hạnh phúc. Sau khi có thêm sự tồn tại của Diệp Tôn hai người, bọn hắn lại càng hạnh phúc, ngày ngày đều cười át nắng vàng.

“Anh, nhanh lên!” Trương Giai Lạc ở cửa an kiểm hét lớn. Tôn Triết Bình hai tay đút túi đứng cạnh hắn, có vẻ rất phởn.

“Tao nói, lần này đi, Tôn Triết Bình là đứa không vướng víu nhất.” Tô Mộc Thu thổ tào, nhìn lại chính mình lỉnh kỉnh đồ nghề, Diệp Tu còn phải xách giúp hai túi.

“Lúc Trương Giai Lạc nói sẽ không quay về Trung Quốc nữa, nó còn chẳng buồn chớp mắt.”

“Còn mày?”

Diệp Tu ngạc nhiên, dừng chân nghiêng mặt nhìn hắn.

“Tao?”

“Nghe nói… gia đình mày ở Bắc Kinh…”

Đó là lần đầu tiên Tô Mộc Thu nhắc đến gia đình Diệp Tu. Hắn không quá hiểu khái niệm gia đình là thế nào, sợ nói sai, ậm ừ tìm từ mãi không xong. Diệp Tu nở nụ cười, huých vai hắn.

“Gia đình tao, là mày.”

Đoạn quay đầu nhìn lên phía trước, ra vẻ tiếc hận thở dài.

“Với hai thằng ấu trĩ đằng kia.”

“Không hối hận?”

“Không hối hận.”

Tô Mộc Thu cười.

13

Tôn Triết Bình không cho nói với Trương Giai Lạc rằng hắn còn sống, Diệp Tu không rõ lắm vì sao, nhưng hắn biết em trai mình dẫu lấy ngông cuồng nổi danh, vẫn luôn làm việc có lý do. Tôn Triết Bình chỉ là, không thường nói về những lý do ấy với người khác, kể cả người nhà. Thế giới này, có lẽ chỉ có một người duy nhất hiểu Tôn Triết Bình. Người ấy không phải Diệp Tu, người ấy lúc này, đang mông lung dò dẫm giữa đêm, dùng hai bàn tay đào bới từng phòng từng phòng trong mảnh căn cứ đổ nát của Bá Đồ.

Năm đó Diệp Tu chứng kiến căn cứ Bá Đồ chôn trong biển lửa, về sau thường cảm thấy may mắn, vì Trương Giai Lạc ngất đi không thấy anh trai và người yêu bị giết. Bằng không với tính tình Trương Giai Lạc, không biết hắn sẽ liều mạng thế nào.

Nhưng Diệp Tu không phải người hiểu Trương Giai Lạc nhất. Anh hắn đã chết, hợp tác cũng không còn, chỉ số may mắn kỳ lạ của Trương Giai Lạc là thứ Diệp Tu không bao giờ tính toán nổi. Ngày trước Trương Giai Lạc gặp Tôn Triết Bình không rõ là thậm xui hay thậm may, việc Trương Giai Lạc tìm thấy mặt dây chuyền của Tô Mộc Thu ở căn cứ Bá Đồ cũng vậy. Khi mặt dây chuyền hình khẩu Beretta 92 kia lấp lánh dưới gạch đá, Trương Giai Lạc liếc mắt liền thấy.

Bởi sợi dây đó, là quà Trương Giai Lạc tặng Tô Mộc Thu.

Anh trai hắn chưa bao giờ để nó rời khỏi cổ. Mà nó cũng nào phải vật quý giá gì để khi người đã chết, Trương Tân Kiệt vẫn giữ lại?

Trương Giai Lạc nắm chặt mặt dây chuyền trong lòng bàn tay, áp vào lồng ngực nóng rực đẫm mồ hôi.

Thình thịch.

Thình thịch.

Tuyết dày giữa đông, chân người chạy vội không tạo nên tiếng động to bằng nhịp đập nơi lồng ngực. Một khắc ấy, Trương Giai Lạc bỗng không ngăn nổi mình nghĩ đến Diệp Tu.

Diệp Tu, Diệp Tu, nếu… nếu anh tôi còn sống! Tô Mộc Thu còn sống!

Anh sẽ không phải cô độc nữa, Diệp Tu!

14

Diệp Tu không có ở khách sạn. Trương Giai Lạc lúc này mới nhớ ra, hắn bảo đi gặp Ngô Tuyết Phong. Hắn ngồi xuống giường, tay vẫn nắm chặt mặt dây chuyền, buộc mình bình tĩnh lại. Ngô Tuyết Phong biết hay không biết chuyện này? Tô Mộc Thu bị Trương Tân Kiệt bắt hay tự sống sót lẩn trốn? Trương Tân Kiệt nay chỉ còn một mình, vì sao gắng gượng cũng phải duy trì một căn cứ nhỏ bé chỉ cần hắn và Diệp Tu lật tay liền có thể phá hủy?

Trương Giai Lạc rút khẩu Beretta 92 hàng thật ra khỏi hông, thoăn thoắt tháo thành từng món linh kiện đặt xuống giường, sau đó lắp lại như cũ. Đây là cách hắn thường làm để tìm tĩnh tâm. Miết tay trên khẩu súng giống hệt như mặt dây chuyền phiên bản phóng to, tim hắn dần dần đều nhịp.

Tô Mộc Thu đang ở đâu?

Diệp Tu đi không mang theo điện thoại. Diệp Tu chưa bao giờ sử dụng điện thoại, nhất là từ ngày Tô Mộc Thu chết. Hắn không cảm thấy còn ai trên đời để phải liên lạc nữa, cho nên lúc này Trương Giai Lạc chỉ còn ngồi chờ, lặng lẽ chờ, thậm chí quên cả mở đèn. Hắn thở dốc giữa màn đêm bao phủ quanh mình, đến khi nghe thấy tiếng điện thoại bàn vang lên.

Reng.

Reng.

Reng.

Tiếng điện thoại như tố cáo chất lượng tệ hại của khách sạn bọn hắn ở. Nhưng Trương Giai Lạc không quan tâm. Đêm đã khuya, tiếp tân sẽ không gọi bọn hắn giờ này. Hắn rướn người đặt tay trên ống nghe, hồi lâu sau mới nhấc nó áp vào tai, nhưng không lên tiếng.

Đầu dây bên kia cũng không cần hắn lên tiếng.

- 2520E, Mansion, 90036.

Tiếng cúp máy khô khốc đã trôi qua năm phút, Trương Giai Lạc vẫn duy trì tư thế áp tai nghe vào má. Tay hắn đang run rẩy. Toàn thân hắn đều run rẩy. Giọng nói ấy, là nhung nhớ, là đau đớn, là ánh trăng rót vào phòng hắn, tiếng sóng vỗ vào tâm khảm hắn mỗi đêm trong suốt một nghìn ngày qua.

Là ác mộng, cũng là ước mộng.

Là Đại Tôn.

15

Tôn Triết Bình ấn Tô Mộc Thu vào tường. Tô Mộc Thu cận chiến không tệ, dùng súng càng là đứng đầu trong giới, coi như Tôn Triết Bình cũng số một số hai cận chiến, muốn áp chế Tô Mộc Thu quá lâu không phải chuyện dễ dàng. Cũng như Diệp Tu nếu một đối một với Trương Giai Lạc chưa biết ai thắng ai thua, mấu chốt phải chế ngự bọn hắn chặt chẽ trước khi bọn hắn sờ được đến súng, sẽ đỡ tốn rất nhiều công phu. Hắn chặn tay chân Tô Mộc Thu, cúi đầu chui vào cổ áo sơ mi cắn lấy sợi dây mảnh đeo trên cổ hắn. Răng Tôn Triết Bình sắc nhọn như sói, tiếp xúc cơ thể khiến Tô Mộc Thu run khẽ, sợi dây chuyền không mặt bị hắn dùng lưỡi tháo chốt, dứt ra nhả vào trong cổ áo mình.

Kim loại chạm vào da thịt, như người ở bên cạnh người.

Hắn đánh ngất Tô Mộc Thu. Hắn không cách nào quay về nữa, nhưng Tô Mộc Thu thì khác. Dù có quên lãng mọi thứ, dù có bị Bá Đồ nghiên cứu não bộ đến thần trí bất minh, dù hôm nay đã không nhận ra ai bạn ai thù, Tô Mộc Thu vẫn sẽ sống được.

Còn con chip trong đầu hắn, chỉ duy nhất một kẻ biết cách lấy ra.

Trương Tân Kiệt.

Cũng là kẻ có người yêu bị hắn tự tay giết chết. Họ Trương, tên Tân Kiệt, người Bá Đồ, hận không thể vững chắc như đá, dẫu sống dẫu chết, nhất mực không cho kẻ thù một tia tốt đẹp.

Ngày Tôn Triết Bình tỉnh lại sau cuộc phẫu thuật, Trương Tân Kiệt trên mặt không chút gợn sóng, hoặc nên nói, dưới cặp kính lạnh lẽo kia, ai cũng không thấy được ánh mắt hắn. Chỉ bình thản một câu, báo lại chuyện gì xảy ra. Hậu quả thế nào, tự nạn nhân hiểu.

Hàn Văn Thanh chết rồi, Tôn Triết Bình có sống, cũng phải sống trong nỗi đau xác thịt, lẫn tinh thần. Một ngày còn sống, liền là một ngày chờ đợi cái chết, không thể gặp lại người mình yêu nhất, buộc hắn qua cả quãng đời còn lại tưởng rằng mình đã vùi thây trong lửa đêm đó.

Tâm thật bẩn. Người khác sẽ nói câu này, duy chỉ không phải Tôn Triết Bình.

Hắn lẽ ra đã chết từ biển lửa. Sống thêm vài năm, chưa biết ai lời hơn ai đây. Cho nên Tôn Triết Bình mỗi khi nghĩ đến con chip trong não mình, lại không khỏi mỉm cười, vì tất cả những gì hiện lên trong đầu hắn chỉ là một chữ, một cái họ.

Trương.

Người họ Trương trên đời này, có phải đều rất chấp nhất?

Trương Giai Lạc, ít nhất trước khi chết, để tôi cứu được người em yêu thương nhất trên đời, trả lại cho em.

Cả anh nữa Diệp Tu, hạnh phúc nhé, anh trai.

16

Lạch cạch.

Sau lưng có tiếng vật kim loại rơi.

17

Tôn Triết Bình kéo Tô Mộc Thu lăn xuống, quay phắt người giơ súng về phía cửa. Trước lúc bóp cò, hắn nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

Người đến họ Trương, chính là một kẻ chấp nhất họ Trương, tên Giai Lạc.

Cái tên hắn đã gọi suốt bao đêm, từ khi người nọ còn bên gối, đến những thời khắc một mình cô độc giữa đất sâu lục địa nhớ tiếng sóng vỗ ngoài khung cửa, cái tên giúp hắn vượt qua tháng ngày chật vật tìm sống, trên đường đào vong, cái tên hắn nghĩ mình sẽ gọi ở phút cuối cuộc đời, khi vùi thân ở một xó nào đó chân trời góc biển chờ đợi cái chết giáng lâm. Bóng người trước mắt và bóng người trong nỗi nhớ chất chồng lên nhau, tràn ngập ý thức hắn chỉ còn hình hài người nọ, hắn quên luôn cả mắng thằng anh trai khốn nạn không giữ được người ở yên trong nhà như đã hứa.

Khi sức nặng ập vào ngực mình, Tôn Triết Bình có cảm giác như năm năm qua, lần đầu tiên hắn mới thực sự đang thở. Đều nói người trong giới bắn giết không biết đau vì thương tích, mới sẽ không biết sợ cái chết, nhưng cú va đập từ Trương Giai Lạc mạnh đến mức hắn tưởng chừng tim sẽ từ sau lưng bắn ra ngoài. Cứng rắn như Tôn Triết Bình, một khắc đó bỗng dưng run rẩy.

Đại Tôn.

Trương Giai Lạc gọi, không phải bằng lời. Hắn vùi đầu vào cổ hắn, dùng mi mắt nhắm nghiền cảm nhận mạch đập trên cổ Tôn Triết Bình, để xác nhận rằng người này thực sự đang sống. Mi mắt nơi có vùng da mỏng mảnh nhất cơ thể, truyền từng nhịp đập mạnh mẽ như tiếng giông bão ngoài trời xuống nhãn cầu nóng rực của hắn.

Là anh thật sao?

Tôn Triết Bình một tay cầm súng, một tay ghì chặt cổ hắn vào mình. Trương Giai Lạc một đường từ Thanh Đảo đến đây, mặc gió tuyết, mặc biển Đông, chân chân chính chính vượt thời gian, vượt không gian đến tìm hắn, một người về từ cõi chết.

Không, là hai người! Đúng, có đến hai người, Trương Giai Lạc vui mừng ngẩng đầu, đẩy Tôn Triết Bình ra nhìn sau lưng.

Tô Mộc Thu đổ gục trên sàn. Gương mặt như điêu như khắc của hắn dính mấy vạt tro bụi, mi mắt là cánh bướm đen ngủ say trên một bức họa. Có đôi lúc, bởi vì Tô Mộc Thu quá đẹp, khi nhìn ở khoảng cách gần sẽ cảm thấy hắn như không thuộc về thế giới này, như một sinh vật chỉ thuộc về những giấc mơ.

Nhưng Trương Giai Lạc đặt trán mình lên trán hắn, chạm chóp mũi vào chóp mũi hắn, chút phập phù kia là hơi thở rất đều, chút âm ẩm kia là làn da rất ấm, mà dưới lòng bàn tay, là ngực Tô Mộc Thu đang đập. Hòa cùng một nhịp với Trương Giai Lạc lúc này.

Thình thịch.

Thình thịch.

Trương Giai Lạc xốc hắn dậy ôm chặt, bật khóc rống lên, buông bỏ toàn bộ mệt nhoài.

Sau đó mọi thứ trước mắt hắn tối sầm, chút đau đớn sau gáy không nghe ra, chỉ biết mi mắt nặng rất nặng, hắn chìm vào vô thức.

18

Trương Giai Lạc được đặt xuống giường.

Tuyết rơi chạm vào tóc hắn liền tan, để lại những thắt rượu đỏ đậm màu. Có người cởi buộc tóc hắn, đem làn tóc dài năm năm qua chưa từng cắt xõa xuống gối mềm. Ánh trăng vẫn như mọi đêm chiếu xuống gương mặt thanh tú của hắn. Người kia đặt lên trán hắn một nụ hôn, môi khô khốc quét qua da Trương Giai Lạc, hắn vô thức nhíu mày, hai tay níu lấy cổ người bên gối. Tiếng sóng vỗ ầm ì bên tai cho hắn một cảm giác như chìm như nổi trong cơn mơ ngủ, như đang được cứu vớt, như cổ người kia là chiếc phao cứu sinh, hắn liều chết giữ chặt không buông.

Hơi thở lại quen thuộc đến thế, lẫn vào nhau như bao đêm trước năm năm trường chớp mắt là qua lại như thể dài đến một đời, lúc trước bọn hắn cùng ở nơi này, nghe tiếng sóng vỗ ngoài cửa kính, nhìn ra có thể thấy ánh trăng phủ bạc biển rộng, thi thoảng ở đường chân trời, có bóng thuyền nhỏ rất nhỏ từ phía Đông phiêu du mà đến. Đó là Trung Quốc, nhà cũ bọn hắn, mảnh trời bọn hắn từng sống từng vẫy vùng.

Lời hát kia hát thế nào?

Nguyệt quang đêm đêm chiếu cố hương.

Bọn hắn đêm đêm nhìn hướng cũ, là hoài niệm không là ước vọng. Nếu ước vọng, ngày đó đã không ra đi. Nhưng nếu ngày đó biết ra đi đổi lấy hiện tại, bọn hắn có sẽ chọn ở lại? Nếu hiện tại có thể đổi lấy quá khứ, bọn hắn có sẽ chọn quay về?

19

Diệp Tu mở cửa. Trong nhà không một ánh đèn. Hắn thận trọng kẹp súng, lắng tai nghe ngóng, không một tiếng động. Tòa lâu đài cổ này chưa bao giờ lạnh tanh như hôm nay, tính từ ngày bốn người bọn hắn xem nó như nhà mình. Năm năm qua không có Tô Mộc Thu Tôn Triết Bình, hắn cùng Trương Giai Lạc sống ở đây như cũ, nơi này vẫn có chút ấm áp, có chút hơi người.

Có Trương Giai Lạc, làm sao sẽ thiếu hơi người?

Nhưng sự thật là Trương Giai Lạc không thấy. Không nói tiếng nào, tự mình đi khỏi Thanh Đảo, gấp đến mức không để lại một lời nhắn cho Diệp Tu. Nói tin tức do Ngô Tuyết Phong cung cấp là giả, nhưng Diệp Ngô hai người thâm giao là thật, cho nên Diệp Tu muốn bàn giao căn cứ Bá Đồ cho hắn. Trương Giai Lạc tuy về nước, nhưng không có ý định liên lạc người Bách Hoa, mọi chuyện cứ thế để Gia Thế quản. Trước khi đi, Diệp Tu có báo với Trương Giai Lạc, đứa em trai này chỉ lơ đãng gật đầu, nửa nghe nửa không. Hắn nghĩ giải quyết xong Trương Tân Kiệt, dỡ xuống mối thù chiếm đóng tâm trí suốt năm năm qua, Trương Giai Lạc có lẽ cần sắp xếp nhiều thứ trong lòng, bèn xoa đầu hắn nói một tiếng đi nhanh sẽ về.

Nào hay, đi một đêm về, người liền không thấy.

Diệp Tu hoảng hốt tìm hắn khắp nơi, nếu không phải tra được Trương Giai Lạc mua vé bay gấp về nhà trong đêm, hắn đã định lật tung Thanh Đảo. Trương Giai Lạc không thể có chuyện. Tô Mộc Thu mất rồi, hắn phải trông chừng đứa em trai của cả hai.

Trương Giai Lạc, cậu còn phải chờ Tôn Triết Bình trở lại.

Cầm súng rảo một vòng khắp nhà trong bóng tối, không phát hiện cái gì đặc biệt, ngoại trừ phòng Trương Giai Lạc Tôn Triết Bình có hơi người chưa tan.

Diệp Tu nghe ra cảm giác quen thuộc, buông súng mở đèn.

20

Phòng dưới trăng là một mảnh dời sông lấp núi. Nếu không phải quen với cách sống của Trương Giai Lạc, cách hắn xốc cả phòng lên để tìm đồ, Diệp Tu lúc này sẽ cho rằng có người đột nhập vào nhà lục lọi. Bởi trước mắt hắn, là cửa kính nhìn ra biển không đóng, gió thổi tung rèm, súng ống đạn dược, đồ nghề Trương Giai Lạc thường sử dụng, đều biến mất.

Trên bàn có hai đóa hồng.

Loài hồng nhung đỏ rực.

Từ ngày không còn Tôn Triết Bình, Trương Giai Lạc chưa từng đặt hoa hồng ở bất kỳ đâu. Diệp Tu ngạc nhiên, khóe môi không tự chủ mỉm cười nghĩ đến một việc. Hắn bước tới bàn, phát hiện dưới hai đóa hồng đỏ là một tờ giấy trắng, cùng một dòng chữ nắn nót, trái ngược hoàn toàn với khung cảnh bừa bộn trong phòng.

Trương Giai Lạc đi rồi, hắn đi về nơi ánh trăng chiếu xuống biển lớn.

Để lại cho Diệp Tu một dòng chữ.

“Lên tầng tháp cao nhất lâu đài.”

21

Biển lớn có vách đá, vách đá có lâu đài,

Lâu đài có mỹ nhân đang ngủ,

Chờ đợi một nụ hôn.

FIN
 
Last edited:

Cát Tường Tam Bảo

Cống hiến cấp cao
Hội Tự Sát
Team Đánh Thuê
Thần Lĩnh
Bình luận
374
Số lượt thích
1,328
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
muitenbac1

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,131
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#5
Em ko ngờ chị lại ngược Song Hoa đến mức này, đây là OTP của chị mà... Bất quá chị viết hay quá ^^
tới cả Bá Đồ chị ấy còn diệt, đội trưởng đội phó bị giết hết, Song Hoa OE cũng ko có gì là lạ :v
 

Bình luận bằng Facebook