Ấn tượng nhân vật Toàn Chức - Lâm Kính Ngôn

Neko-chan

Thập Niên Chi Dương, Nhất Diệp Tri Thu
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
291
Số lượt thích
2,292
Fan não tàn của
Diệp thần Tán ca
#1
Tác giả: 全职高手相关内容

Editor: Mèo

Ấn tượng nhân vật Toàn Chức - Lâm Kính Ngôn


Chỉ là cái nhìn cá nhân, có chuyện thì dài không có thì ngắn, não động tương đối lớn

(1)

Khi anh bước lên vũ đài, chỉ để lại cho chúng ta bóng lưng.

Bắt đầu từ khi cái tên Lâm Kính Ngôn xuất hiện lần thứ hai, Hồ Điệp Lam đều không ngừng nhấn mạnh bởi vì tuổi tác nên trạng thái trượt xuống, Lâm Kính Ngôn quả lực gắn liền với trạng thái trượt. Lặp đi lặp lại đột nhiên cùng cường điệu như vậy thậm chí làm tôi thấy phiền, trượt thì trượt cần phải lần nào cũng nhắc lại sao, mỗi lần nói chỉ sợ mọi người quên mất tuổi của anh.

Từ khi mới lên sân đã nhận được đãi ngộ như vậy, bản tôn khi thi đấu liền càng thảm đạm, Lâm Kính Ngôn chính mình lần thứ nhất ra sân, tự mình tàn khốc chứng mình chứng minh bốn chữ trạng thái trượt xuống, bị chính Đường Hạo niên thiếu khí thịnh lấy hạ khắc thượng, sau đó lập tức bị chiến đội từ bỏ, tài khoản đổi chủ, được Bá Đồ thu nhận, cách quán quân lại xa một bước, cuối cùng lấy giải nghệ kết thúc.

Nhìn đoạn đường này của Lâm Kính Ngôn khiến người ta khó chịu.

Anh từng bước một rời đi võ đài huy hoàng kia, cước bộ chần chờ, thỉnh thoảng quay đầu lại xem, đi đến mấy bước cuối cùng, anh đột nhiên kiên định xoay người nói, ta chờ một chút, nhìn nhìn lại võ đài này. Anh cuối cùng bùng nổ một lần, dùng hết toàn lực, sau đó quyết định, một đi không trở lại.

(2)

Khi lựa chọn từ ngữ miêu tả cảm giác Lâm Kính Ngôn đem lại cho tôi, xuất hiện đầu tiên lại là "ôn hòa", đó là một từ tốt nhưng không thích hợp cho một tuyển thủ chuyên nghiệp, tuổi tác của anh không tính nhỏ, nhưng anh không có bá khí tỏa ra quanh người như Hàn Văn Thanh cũng không có tài hoa hơn người như Diệp Tu, anh không chút nào yếu thế nhưng cũng không mạnh đến mức quang mang tứ phía, giữa một đám đại thần đặc điểm rực rỡ yêu nghiệt, Lâm Kính Ngôn giống một chén nước sôi để nguội bị phơi đến nửa ấm.

(3)

Anh là người tốt.

Nhìn Lâm Kính Ngôn tôi nghĩ như vậy, không phải ý nói người khác đều xấu, mà ta từ ngữ nghèo nàn trừ "người tốt" ra cũng không nghĩ được từ khác có thể khái quát. Nếu mở cuộc bình chọn lương tâm của Liên Minh, sức cạnh tranh của lão Lâm nhất định rất mạnh, anh làm người vừa khiêm tốn vừa phúc hậu.

Tôi nhớ một chi tiết, lúc Diệp Tu trào phúng Trương Giai Lạc Lâm Kính Ngôn thiếu chút nữa cười ra tiếng, nhưng khi Trương Giai Lạc nhìn sang thì lập tức che giấu thần sắc. Dù mọi người đều biết là trò đùa dai của đứa bạn xấu, lão Lâm khi đó không cắm thêm một đao thật sự là quá phúc hậu.

Viết đến đây tôi bỗng nhiên nhớ lại buổi tối nào đó ở siêu thị nhìn thấy mật ong nhãn hiệu Bách Hoa thổn thức về Trương Giai Lạc không thôi, nháy mắt não bổ ra một Lâm Kính Ngôn ở sau lưng cậu vẻ mặt cố nén cười còn phải vỗ vai Trương Giai lạc nói "Cần phải đi rồi", lão Lâm thật sự không dễ dàng.

(4)

Một đặc điểm khác khiến người ấn tượng sâu sắc là trọng cảm tình, bất hạnh thay, lại là một điểm không thích hợp với thi đấu, không phải nói con người không có tình cảm, kì thực mỗi tuyển thủ đều có cảm tình, nhưng trước mặt thắng bại có chút cảm tình là nên buông xuống.

Trong lòng Lâm Kính Ngôn, cảm thấy tình cảm giữa người với người rất nặng, những tình cảm này lại ảnh hưởng quyết định của anh, bị chiến đội từ bỏ mà anh lại một mực bày tỏ trung tâm với Hô Khiếu, mùa giải thứ 9 Bá Đồ không giành được Tổng Quán quân anh muốn giải nghệ, thấy các đồng đội kiên trì lại không muốn rời đi, nhất là thời điểm gặp được Phương Duệ, thời điểm chặt đứt ăn ý ngày xưa để truy cầu thắng lợi, anh chung quy là không đủ tàn nhẫn, anh sẽ không nhịn được hoài niệm Đường Tam Đả của anh, hoài niệm Quỷ Mê Thần Nghi của Phương Duệ, hoài niệm tổ hợp tội phạm, nhớ nhung quá khứ, kì thật từ điểm này, anh đã thua.

Điều này rất đáng tiếc, nhưng cũng là điểm khiến người ta thích cùng tôn trọng Lâm Kính Ngôn nhất.

(5)

Thật ra khi Bánh Bao hỏi Lâm Kính Ngôn "Anh không thích chơi lưu manh tại sao lại chọn nghề này", tôi cũng từng tự hỏi. Cũng không phải giống Bánh Bao mạch não sao Hỏa, tôi chỉ cảm thấy nghề lưu manh với Lâm Kính Ngôn mà nói có chút mãnh.

Sau này mới hiểu được, chúng ta nhìn thấy, Lâm Kính Ngôn hiện tại, chủ yếu là nhã nhặn ôn hòa, khí tràng hiện ra có chút yếu, nhưng đây là kết quả sau khi bị năm tháng mài giũa.

Đường Tam Đả, nguyên bản cũng là nhân vật chính diện cường công a.

Trong chính văn có hai lần Bánh Bao gọi Lâm Kính Ngôn là đệ nhất lưu manh, lão Lâm nghe rất vui.

Nhớ có một đoạn như vậy

"Lan sơn hổ. Nhất định phải ngăn được, Lâm Kính Ngôn cắn răng vung chuột."

Hai chữ cắn răng đơn giản chính là hội tâm nhất kích, chấp nhất với Vinh Quang, truy cầu cùng khát vọng với thắng lợi, những thứ này, trong lòng Lâm Kính Ngôn tuyệt không ít hơn bất luận một tuyển thủ nào.

Ai lại không muốn thắng? Ai lại không muốn gặt hái Vinh Quang? Không thích thì tại sao lại chọn nghề này? Chẳng qua bất luận kẻ nào đều không thể chống lại sự bào mòn của thời gian, anh chỉ bắt đầu đem nhiệt huyết năm xưa, chậm rãi giấu phía sau mắt kính phẳng, chôn đến đáy lòng thôi.

(6)

"Thi đấu vẫn chưa kết thúc, cậu cũng vẫn chưa"

"Lão Lâm, nhìn thấy không? Ta, Tổng Quán quân"

Thái độ như vậy của Lâm Kính Ngôn cùng Phương Duệ, nghe nói khiến cp đảng đều ngọt khóc.

Mà tôi chưa từng đứng ở góc độ cp, thấy không chỉ là ăn ý thấu triệt giữa hai người, còn có loại mong đợi cùng truyền thừa nào đó.

Phương Duệ đang nỗ lực, dốc hết tất cả, mang theo phần của Lâm Kính Ngôn.

Cậu đã từng là người kế thừa của Lâm Kính Ngôn mà vào Hô Khiếu, rồi lại thành cộng tác xuất sắc, bọn họ hiểu nhau rất rõ. Tin nhắn kia của Lâm Kính Ngôn, có lẽ cũng không phải thấy dáng vẻ của Phương Duệ trên ghế thi đấu mới gửi, tại thời khắc Phương Duệ kết thúc thi đấu, anh liền đã biết tâm tư của Phương Duệ, biết Phương Duệ cần cái gì nhất.

Cậu vẫn chưa kết thúc, cậu vẫn còn tương lai.

Lâm Kính Ngôn đã kết thúc, phó thác tương lai cho Phương Duệ.

Phương Duệ cũng không để anh thất vọng, còn có chuyện gì khiến người vui mừng hơn sao?

(7)

Lâm Kính Ngôn giống như mỗi một lão tướng giải nghệ, để lại bóng lưng cho chúng ta

Thật rất đáng tiếc a, cho dù là bỏ ra rất nhiều nỗ lực, cũng không cầm được chiếc cup cao nhất, làm sao lại cam tâm.

Nhưng là nhân sinh nào có viên mãn, chắc chắn sẽ có rất nhiều bất đắc dĩ, tôi tin rằng khi Lâm Kính Ngôn bước xuống võ đài kia, nụ cười là đến từ nội tâm, lòng anh có tiếc nuối, nhưng không có hối hận.

Gặp lại, Lâm Kính Ngôn.

Đôi lời editor:

Ta cảm thấy chặng đường này của Lâm Kính Ngôn là đáng buồn nhất, so với ai đều phải buồn. Bởi vì anh không có tài hoa như Diệp thần, cũng không có khí tràng mạnh mẽ như lão Hàn, càng không có tương lai rộng mở như những tân binh tài năng, để bước lên vũ đài dành cho những vị thần, anh phải bỏ ra rất nhiều công sức nhưng chung quy, vẫn là theo không được bước chân của họ. Chính văn, Lâm Kính Ngôn đã từng nghĩ rằng không có thiên phú thì phải nỗ lực, cần cù bù thông minh, nhưng so với anh có thiên phú, cũng so với anh càng nỗ lực, thì làm sao có thể vượt qua họ đây? Anh mỉm cười, là thật lòng, là chua xót cũng là bình thản. Từ bây giờ, anh chỉ có thể đứng trên khán đài nhìn họ tiếp tục theo đuổi, khát vọng chạm đến Vinh Quang, mà anh, trước kia không thể, bây giờ cùng mai sau càng không thể. Bởi vì, Lâm Kính Ngôn đã không còn cơ hội đó rồi.
 

Bình luận bằng Facebook