Hoàn [Sở Vân Tú] Nữ nhi thì sao?

Cát Tường Tam Bảo

Cống hiến cấp cao
Hội Tự Sát
Team Đánh Thuê
Thần Lĩnh
Bình luận
374
Số lượt thích
1,328
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
muitenbac1
#1
Toàn Chức Cao Thủ đồng nhân
Tác giả: Cát Tường Tam Bẩu


Lời tựa:
Sở Vân Tú trung tâm.
Truyện được tác giả dựa trên một nhân vật có thật, ngẫu nhiên thay lại cảm thấy có thể dựng nên một câu chuyện về quá khứ của vị nữ vương Yên Vũ.





“Mọi người, nhanh chân một chút, phía sau đã đuổi kịp rồi!” Giọng của vị chỉ huy công hội vang lên. “Boss lần này phải cố gắng hơn, nhiều lần tụi mình bị vượt mặt rồi.”

“Dạ!!!” Tiếng của tinh anh đoàn đáp lại.

Công hội Yên Vũ Lâu chỉ thuộc hàng trung cấp trong lục địa Vinh Quang, thế nhưng hội trưởng của họ lại là người rất có danh tiếng. Tuy hắn chưa thể sánh ngang với Đấu Thần, Quyền Hoàng nhưng cũng không phải loại mà người bình thường có thể với tới được.

Phong Thành Yên Vũ.

Cái tên này có sức uy hiếp rất lớn. Trên người toàn bộ dát Cam, lại sắp có cả vũ khí Bạc, một thứ trang bị có tính chất xoay chuyển tình thế. Người điều khiển lại có trình độ cực cao, từng giao thủ ngang ngửa với rất nhiều đại thần như Diệp Thu, Hàn Văn Thanh, Ngụy Sâm, etc. Hắn gọi Thanh Bá.

Tên này bất quá cũng là một cậu thanh niên 21 tuổi mà thôi, thế nhưng trình độ lẫn sự lão làng thì không hề kém cạnh một ai. Hắn có kỹ thuật cá nhân, có tầm nhìn chiến thuật, lại đầy đủ cơ mưu trí trá. Người ta nói rằng, nếu hắn tham gia game sớm một vài năm, e là cũng đã tề danh với các vị đại thần kia…

Người anh cả của công hội Yên Vũ, thời gian gần đây lại nhận ở đâu về một cô gái vô cùng dễ thương. Nghe nói là vì hâm mộ Phong Thành Yên Vũ mà cô đã tự mình cày một nhân vật Pháp Sư Nguyên Tố, đợi sau này có thể đến trước mặt idol dõng dạc tuyên bố cho anh ấy biết mình là ai.

Phong Hoa Tuyết Nguyệt.

Chính là tên nhân vật của cô bé, nhìn sơ qua cũng có thể thấy chính là học đòi theo vị ca ca nào kia.

“Bá ca, Bá ca, chờ em với!” Một giọng nói lảnh lót dễ thương cứ như mè nheo với anh trai của mình vậy. Quả thật, Thanh Bá cũng đã chiều hư cô tiểu quỷ này rồi.

“Vân Tú, đừng quậy, sắp đến nơi rồi.” Nam nhân kia nghiêm mặt nói, thế nhưng cũng chẳng vào tai của cô gái nhỏ được.

Lúc Thanh Bá nhận cô gái này về đã dấy lên không biết bao nhiêu lời dèm pha và nghi ngờ. Họ nói, mắt nhìn của hắn có vấn đề. Đây rõ ràng chỉ là một con nhóc teen, có được bao lớn tài năng chứ? Hơn nữa, khi đánh nhau trong công hội, Vân Tú thực sự cũng không thể hiện được gì nhiều. Có người còn ác mồm bảo, con bé nhìn cũng xinh xắn đó, biết đâu…

“Dẹp ngay!” Đó luôn là phản ứng của Thanh Bá mỗi khi nhắc đến vấn đề này. Có lẽ chỉ mỗi mình hắn mới nhận ra được sự khác biệt của Vân Tú chăng?

“Vân Tú thực sự rất tài năng, mấy người không nhìn thấy thôi. Cho đến lúc này con bé vẫn chưa thể hiện được gì nhiều, chắc chắn là còn đang vướng mắc đâu đó mà thôi. Đợi đến lúc con bé ngộ ra được, để anh coi mấy người nói sao.”

Vẫn là một niềm tin mù quáng nào đó không thể lý giải được của hội trưởng nhà Yên Vũ.

Quay trở lại cuộc chiến trước mắt, boss hoang dã luôn là thứ phải tranh giành khốc liệt, Gia Vương Triều, Bá Khí Hùng Đồ, Lam Khê Các, Trung Thảo Đường, Bách Hoa Cốc đều đến đủ cả. Đối với một công hội tầm trung như Yên Vũ Lâu, việc phải giao tranh với các ông lớn đó quả thật có chút quá sức. Nhưng tôn chỉ của hội trưởng là gì: gặp mạnh thì càng mạnh hơn. Hắn nói, nếu biết mình yếu thì phải tự biết làm cho mình mạnh hơn. Nếu gặp mạnh mà tự động thoái lui để bảo vệ lòng tự trọng của bản thân thì đến bao giờ mới thoát khỏi kiếp hèn yếu này?

Thanh Bá làm người đúng như hắn nói. Tay trắng làm nên, xây dựng công hội, tìm kiếm nhân tài, dẫn dắt mọi người, vun đắp mọi thứ. Hắn có đủ tư cách hi vọng người khác có thể làm theo như hắn.

Người của Yên Vũ ai ai cũng cố gắng học theo. Phần vì cảm khái trước cái lý tưởng của hắn, phần vì cũng muốn thử xem bản thân mình ra sao. Thế nhưng, thực tế phũ phàng rằng chỉ có rất ít người có thể theo kịp được hắn. Vì sao à? Vì chỉ có hắn mới không cảm thấy mệt mỏi.

Đối với người bình thường mà nói thì chơi game là để giải trí, họ treo trên miệng một câu “Game thôi mà, làm gì căng thẳng vậy?”

Hắn không cho là đúng. Hắn nói, game hay cuộc sống tất cả đều không khác biệt. Nếu ở đây không thắng thì điều gì khiến các ngươi nghĩ, ở ngoài đời, các ngươi sẽ thắng? Nghiêm túc đến vậy trong từng hành vi của mình, chẳng trách rất nhiều người đánh giá hắn thực sự sánh ngang được với tầm vóc của Diệp Thu hay Hàn Văn Thanh.

Thế nhưng vẫn có một người luôn nguyện ý tin tưởng hắn. Sở Vân Tú, một cô bé vô cùng thiên chân, nhưng lại có một niềm đam mê mãnh liệt với game, yêu game như cái cách mà hắn yêu vậy. Có lẽ vì thế mà hắn đã luôn để ý đến cô chăng?

“Bá ca, có phải do em quá tệ,trở thành gánh nặng nên mọi người mới không thích em?” Vân Tú vẫn thường xuyên hỏi hắn như vậy.

“Bậy nè, câu này em hỏi anh bao lần rồi vẫn không chán hả? Kệ họ đi, em chỉ cần trau dồi cho bản bản thân là được, đừng để tâm tới người khác.”

“Nhưng em cảm thấy được mình cũng kéo chân anh nữa. Anh sắp thành lập một chiến đội đi tranh giải rồi, anh lại còn muốn dẫn em theo, nhưng trình độ của em thì…”

“Anh nói bao nhiêu lần rồi, vĩnh viễn không được xem thường bản thân mình. Em xem nhẹ mình chính là sỉ nhục anh, sỉ nhục tầm nhìn của anh, vì em chính là lựa chọn của anh kia mà.”

“Em biết, nhưng…” Vân Tú thường nói đến đây thì dừng lại, vì cô hiểu những gì Thanh Bá nói, chỉ là cảm thấy lực bất tòng tâm.

Không phải chỉ biết nói suông, Sở Vân Tú thực sự bỏ ra rất nhiều tâm sức cho việc luyện tập của mình. Mỗi ngày chỉ cần rảnh rỗi cô đều xem đi xem lại replay chiến đấu của Thanh Bá và các tiền bối, sau đó còn tự cố gắng mô phỏng theo. Những điểm không hiểu cô đều đem đi tham khảo với hắn, thậm chí thường xuyên dành hàng giờ ra để cùng mày mò tìm hiểu về các trick của game...

“Tránh ra, mày đang cản đường đó!” Một giọng nói ồn ào vang lên sau đầu. Rõ ràng là do cô hơi mơ màng mà đã vô tình bước vào vị trí của đội khác.

“Mẹ, cái con này, biết chơi không hả?!?!”

Cô bé tội nghiệp luống cuống tay chân, chỉ biết chạy vội về với đội hình của mình. Thường thì cô sẽ đi mè nheo với đội trưởng, nhưng lúc này thì không tiện, vì hắn đang ở giữa vòng xoáy chiến trận mất rồi.

“Đội 2 đội 3, tiến lên bảo hộ nòng cốt. Cố gắng giảm thiểu thiệt hại.”

“Đội Tầm Xa, giữ sức, đợi vào đúng cự ly.”

“Đội Kiếm, mở ra một con đường vào cánh trái Bá Khí Hùng Đồ.”

“Đội 8 9 10, giữ mặt phải, đừng cho Trung Thảo Đường quấy phá.”

Từng mệnh lệnh vô cùng rõ ràng là thế, đó cũng là cách mà Vân Tú luôn ngưỡng mộ chàng trai này. Cô hay nói, phải chi mình giỏi giang hơn thì có lẽ anh ấy sẽ bớt đi gánh nặng, anh ấy sẽ đạt được những thành tựu của các đại thần ngoài kia. Có lẽ nếu không có mình thì…

Dẹp dẹp dẹp ngay những ý tưởng tiêu cực, mình phải cố gắng hơn nữa, phải xông lên.

A, bên kia, được rồi, để mình đột phá vậy!

Chuyên Tâm Toàn Phần!

Bão Lửa!

“Vân Tú, đừng!!!” Thanh Bá chỉ kịp hét lên.

Lúc này cô vẫn chưa hiểu vì sao phải ngừng lại, Bão Lửa đã được cast, không bị ai ngắt phép, quá hoàn hảo!

“Yo, cảm ơn cái Pháp Sư bên đó giùm tui nhé!” Một dòng chat vang lên từ phía bên kia của Gia Vương Triều, Nhất Diệp Chi Thu.

Nói đoạn, phía sau của Yên Vũ Lâu đã bị tập kích. Lúc này đây, màn lửa giăng ra đã che hết tầm nhìn của các đội phía sau, khiến cho công hội không trở tay kịp với đợt tập kích đang đến. Phía sau vốn là những đội đang phải lui về hồi máu, mana, cho nên họ không cách nào ngăn cản hoặc chống trả được lực lượng mới đến của Gia Vương Triều.

“Ơ…” Trong mắt của Vân Tú lúc này là hàng hàng lớp lớp nhân mã của Yên Vũ Lâu ngã xuống trước sức dồn ép của đối phương.

“Con mẹ nó, đắp đồ xịn để nó phá hoại như vậy đó hả?” Một giọng nói tức tối vang lên, đã không còn nể nang gì nữa

“Xời ơi, nhỏ tiếng thôi, hồng nhan bên cạnh hội trưởng đó, léng phéng là ăn kick nha con.” Một người khác lên tiếng mỉa mai.

“C*c, tao out guild, đánh đấm cái mẹ gì nữa.”

Ngày hôm đó dường như mọi phẫn nộ đều đạt đến đỉnh điểm, tiếng oán thán khắp nơi, Thanh Bá cũng khó một lời mà vãn hồi được. Vân Tú thì càng không cần phải nói đến, cô chỉ biết im lặng, cúi gằm mặt bên máy tính của mình.

“Em… em xin lỗi, hôm nay do em tự ý hành động mà liên lụy mọi người. Em sẽ rời công hội, sẽ không làm anh khó xử nữa.” Cô nói lí nhí trong miệng.

“Đừng khờ quá, ai chả có lúc mắc lỗi.” Hắn cười. “Cứ hễ mắc lỗi là out thì công hội tèo mất.”

“Nhưng mọi người… mọi người…”

“Nghe anh, ngủ một giấc dậy, sáng mai lại luyện tập cho tốt, từ từ rồi sẽ khá lên mà.” Hắn vẫn luôn an ủi và dỗ dành cô như thế.

Hắn hôm nay hơi khác lạ, ít nhất là theo cách nhìn của Vân Tú. Thông thường, dù cho thắng hay thua, hắn sẽ luôn ở lại bông đùa với mọi người thêm vài ba câu, lúc cao hứng còn rủ nhau đi ăn nữa. Nhưng hôm nay, hắn chỉ an ủi cô vài câu, sau đó bỏ đi một mạch. Có lẽ, cô đã làm hắn giận lắm chăng?

Vân Tú không biết...

Vài ngày sau, hắn bỏ đi đâu đó biệt tích. Cả đám cuống cuồng lên, nhưng không ai dám để cho công hội trong game biết, vì sợ bạo loạn sẽ xảy ra.

Lại một vài ngày nữa, hắn trở về, vẫn mang một nụ cười tươi như thế.

Chào đón hắn là nụ cười như mếu của cô gái nhỏ. Hắn lại xoa đầu cô mà nói.

“Khóc cái gì mà khóc, chẳng phải anh về rồi sao?” Vẫn là nụ cười hiền hòa đó, nhưng Vân Tú cảm nhận được có điều gì không còn như xưa nữa.

Hắn vẫn mạnh mẽ như thế, chỉ là có phần nghiêm khắc hơn hẳn. Đội viên mắc lỗi, hắn sẽ không ngần ngại mắng nhiếc tại chỗ, lời lẽ lại càng khó nghe hơn. Không phải mắng người vô cớ, mọi thứ được chỉ ra đều đúng, chỉ là với con người trước đây của Thanh Bá, mọi thứ sẽ ôn nhu hòa nhã hơn nhiều.

Vân Tú cũng không ngoại lệ, cô bị mắng tới mức thương tâm, còn có cả cảm giác Thanh Bá ca ca hết thương mình rồi…

Một đêm nọ, mọi người ra về trong mệt mỏi, một phần vì cường độ luyện tập quá nhiều, phần còn lại là do hội trưởng nhà mình chỉ trích không thương tiếc. Cô gái Sở Vân Tú cũng không dám hó hé quá nhiều, chỉ lẳng lặng thu dọn đồ đạc rồi về phòng.

Một lúc lâu sau cũng không thấy hắn đi ngang, cô lấy làm lạ, bèn quay lại phòng tập. Nơi ánh sáng không còn, tối tăm lặng lẽ, cô chỉ nhìn thấy bóng vai gầy của hắn, dường như đang run lên…

Hắn đang khóc.

Cái con người đó, dù gặp bao nhiêu nghịch cảnh, dù gặp đối thủ mạnh mẽ đến đâu, cũng chưa từng cảm thấy thoái chí nản lòng. Vậy mà hôm nay, cô lại nhìn thấy hắn khóc. Những giọt nước mắt đó phải chứa đựng biết bao đau khổ...

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Rốt cuộc có thứ gì trên đời khiến người anh này phải đến mức rơi lệ như thế?

Cô khẽ gõ cửa.

Đáp lại là giọng hắn nhẹ nhàng.

“Vân Tú à, vào đi.” Hắn không quay đầu lại, nhưng biết rất rõ người đến là ai.

“Anh, có chuyện gì à?” Cô nhẹ nhàng ngồi bên cạnh hắn.

“Anh không còn nhiều thời gian nữa.” Hắn nói không giấu diếm, đôi mắt cũng bị quệt đến qua loa. “Bác sĩ chẩn đoán anh bị chứng teo cơ. Không bao lâu nữa, tay anh sẽ chẳng còn có thể hoạt động được bình thường.”

“Sao lại ra nông nỗi này?!?!” Vân Tú thảng thốt. Đối với một người yêu game như Bá ca, việc bắt hắn phải rời bỏ chuột và bàn phím, chẳng khác nào giết hắn. Thế mà, con người này, đối với nghịch cảnh bản thân, lại có thể điềm nhiên nói ra đến vậy.

“Anh biết gần đây bản thân có hơi quá quắt với mọi người, nhưng anh cũng không còn cách nào khác. Anh muốn trong thời gian ngắn nhất “viết xong di chúc” cho mình.” Hắn vẫn còn tâm trí để đùa, nhưng người bên cạnh thì không còn đủ bình tĩnh nữa.

Sở Vân Tú coi hắn như thần, mọi người trong công hội đều vậy, không ai dám tưởng tượng một ngày ra trận mà không nhìn thấy bóng lưng của người này.

“Vân Tú à…” Hắn lên tiếng ngắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

“Dạ…”

“Khi thời điểm đó tới, em phải nhận lấy trách nhiệm này, có được không?” Hắn mỉm cười.

“Em?!?!” Cô chỉ có thể bật lên thảng thốt.

“Phải, em.”

“Anh nghĩ lại đi, em sao có thể? Nói trình độ, em còn không bằng ai. Hơn nữa, em còn là con gái…”

“Con gái thì sao?” Hắn gắt. “Đến bao giờ em mới thôi lảm nhảm về những thứ vô nghĩa đó hả??”

“Em.. em…”

Vân Tú không biết nói lời nào cho phải, vì cô bé biết lời này là đúng. Chướng ngại tâm lý chính là rào cản lớn nhất đối với cô, nhưng cô hiện tại không có giải pháp nào cả.

“Anh xin lỗi, anh không nên lớn tiếng với em.” Hắn dịu giọng. “Anh chỉ là rất mong nhìn thấy em có thể thực sự đem ra tài năng của mình, để đánh lấy vinh quang cho bản thân.”

“Vân Tú à, em có nhớ ngày đầu anh gặp em không?” Hắn cười nói nhìn cô.

“Có chứ. Đó là lúc mà anh đang dẫn đoàn đi săn boss, gặp phải party mà em đang lead, thế là lao vào đánh thành một đoàn, đúng không?” Cô cười khúc khích.

“Đúng vậy, anh rất chấm em ở điểm đó. Em nhìn xung quanh mà xem, anh không nói tất cả, nhưng phần lớn các cô gái chơi game đều mang tâm lý gì? Một là, họ sẽ chơi vì bạn trai họ chơi, tức là kiểu chơi để vui thôi, không nghiêm túc. Hai là, họ chơi sẽ nhắm tới các class support, hỗ trợ, heal máu, bởi vì họ không dám đương đầu với thử thách và khó khăn.”

“Em lại khác. Ở cái nơi này, bản thân cầm một class thiên về tấn công như thế đã chứng tỏ sự khác biệt của bản thân em, hơn nữa, thời điểm gặp nhau, em còn không ngần ngại quay ra đánh trả anh, một quân đoàn lớn hơn em nhiều lần.”

“Cái khác biệt của em với phần còn lại của thế giới chính là tâm tính cương liệt của mình. Em không đầu hàng thứ gì cả, em lại càng không chấp nhận áp đặt. Cái em muốn, em sẽ đánh lấy nó.”

“Tài năng là thứ có thể trui rèn, tâm tính thì không. Một con chó lãnh đạo một bầy sư tử thì cả bầy sẽ là chó. Một con sư tử lãnh đạo một đàn chó thì đó sẽ là một đàn sư tử.”

“Ha, anh dám nói em là sư tử hả??” Cô dỗi.

“Ha ha, còn có tâm trạng để đùa thì tốt.” Hắn cười. “Nghe anh đi, anh biết bệnh tình của mình. Ít ra ông trời còn cho anh ba tháng để chuẩn bị mọi thứ, mà cái anh quan tâm nhất, chỉ có em mà thôi.”

“Anh…”

Đối với một cô gái mới lớn mà nói, đây quả thực là một sự kiện to lớn. Áp lực đến từ việc mình sắp sửa phải gánh vác, đến từ người mà mình tin yêu nhất. Thứ áp lực đó, hoàn toàn có thể nghiền nát bất cứ người nào.

Một đêm đó thật không dễ dàng với Sở Vân Tú.

Không ai biết chuyện gì đã diễn ra với cô bé, chỉ biết rằng, cô là người đến phòng tập sớm nhất ngày hôm sau.

Sau lưng cô vẫn là tiếng cười nói như chọc vào tâm hồn nhỏ bé đó.

“Ê mày, coi nó làm màu kìa.”

“Phải rồi, người ta làm lỗi, người ta phải ra vẻ một chút chứ mậy, không thì làm sao lấy lòng hội trưởng đại nhân được.” Tiếng chế giễu kéo dài ra như kim châm vào tim Vân Tú.

“Xời, rốt cuộc chỉ là một cái gối thêu hoa mà thôi.”

“Gì chứ, thêu hoa thì người ta mới thích. Mà tao nói, hội trưởng đâu tới mức như vậy chứ, một em gái xinh xắn thôi mà, ngoài đường đầy cả ra, mắc mớ gì phải phiền phức dắt đi chơi game rồi này nọ kia như vậy. Chơi qua đường thôi mà, có cần phải phức tạp vậy không…”

Thanh Bá sau cùng cũng đến, lời ong tiếng ve cũng dừng lại.

“Vẫn như cũ, đoàn 2 nghe chỉ huy của Vân Tú.”

“Dạ.” Có tiếng đáp lại lời phân phó của hắn, nhưng dường như chẳng ai quan tâm mảy may.

Lúc này, tiếng cô vang lên, vừa đủ nghe, nhưng vô cùng rõ ràng và dứt khoát.

“Đội 9 đội 10 chú ý phía sau. Tám đội trước dàn hình cánh võng, yểm trở cho đoàn 1 của hội trưởng.”

“Đội 1 2 3 đợi lệnh của tôi.”

Bắt đầu có tiếng xì xầm.

“Ê ê ê, nó làm thiệt kìa tụi mày ơi, hôm nay còn lớn giọng chỉ huy nữa.”

“Hắc hắc, kệ mẹ nó, đánh theo tụi mình là được.”

“Tao đồng ý, dù gì dưới trướng con nhỏ này thì cũng có làm ăn được gì đâu.”

Bởi thế nên đoàn 2 do Sở Vân Tú dẫn dắt bắt đầu có dấu hiệu loạn đội hình. Cô vẫn bình tĩnh nhắc lại.

“Hai đội 9 10 từ từ thôi, đi lố rồi, phía sau có nhiều lỗ hổng quá.

“Đội 4 5 6 đừng gấp gáp xả đạn, chưa đủ tầm bắn, một lát thiếu hụt mana sẽ không đủ lực.”

“Đội 1 2 vào vị trí mau lên, đối phương sắp đến rồi.”

Vẫn là những tiếng xì xào khắp nơi, không một ai nghe theo chỉ huy của cô gái này cả.

Tàn cuộc, Yên Vũ Lâu vẫn không giành được boss. Sở Vân Tú ngồi ở máy của mình, chỉ im lặng không nói. Một lúc sau, Thanh Bá mới định lại khuyên cô, bất chợt thân hình nhỏ bé ấy đứng thẳng lên mà nói.

“Đội trưởng các đội từ 4 đến 10 đâu?”

Một thoáng ngơ ngác của mọi người, tất cả đều không hiểu cô gái này đang định làm gì.

“Hiệu lệnh không rõ ràng, đội hình bất cập, đó là lỗi của người chỉ huy, lần đầu thì nhắc nhở, lặp lại chiến thuật. Nhưng sau khi lặp lại mà mọi thứ vẫn không thay đổi, thì đó là lỗi của ai?”

Không ai dám lên tiếng trả lời.

“Đó là lỗi của cấp dưới. Vậy thì, theo quy tắc công hội, nếu phạm lỗi do yếu tố kỹ thuật, thì phạt thế nào? Mà nếu phạm lỗi do cố ý làm sai, thì phạt thế nào?” Cô gằn từng tiếng mà hỏi.

“Nhẹ thì cắt lương thưởng, nặng thì đuổi khỏi công hội, miễn trừ toàn bộ lợi ích…” Hội phó lên tiếng trả lời.

“Vậy thì đội trưởng các đội từ 4 tới 10 này sẽ bị xử trí ra sao?”

“Đuổi…”

“Tốt, vậy chiếu theo quy tắc đã định sẵn, các người có gì để nói không?” Cô lại hỏi.

Một đám bị truy vấn đến tận cùng, lúc này sắc mặt vô cùng khó coi, không biết phải nói gì. Bỗng dưng có một tên đứng dậy mà chất vấn lại.

"Mày lấy tư cách gì đuổi bọn tao? Bọn tao theo hội trưởng từ những ngày đầu, vào sinh ra tử, lập ra bao nhiêu chiến công. Con mẹ, mày chỉ là đứa đến sau, ỷ vào một chút xinh đẹp thì hôm nay đã dám làm càn à?"

“Tao dựa vào tư cách là đoàn trưởng đoàn 2. Cái tao làm là tuân theo quy tắc được định ra sẵn. Tao sai thì tao sẽ nhận, mày sai thì lại không dám nhận à?” Sở Vân Tú cũng không kiêng nể.

“Mẹ nó, ỷ vào hội trưởng chống lưng mà không coi ai ra gì, một đứa con gái thì biết cái gì??”

“Con gái thì sao?” Cô dõng dạc tuyên bố. “Tao ra trận đã xem mình như mọi người, ở đây chừng nào tới lượt mày phân biệt giới tính?”

Một đám bị khí phách của cô gái này dọa cho sợ hãi.

Hội phó lúc này mới nói nhỏ với hắn.

“Bá ca, hay là anh nói một lời công đạo đi, đằng nào bọn họ cũng theo mình đã lâu…”

“Ta nói, cổ nhân có câu “Quân kính chúa tất thắng”. Ngày hôm nay, “Bá Vương” của chúng ta đã thể hiện cái uy của mình rồi còn gì.” Hắn cười rất vui vẻ

“Được rồi, các vị đã nghe đoàn trưởng đoàn 2 nói rồi đó, vui lòng dời bước đi cho.”

Tối hôm đó, cô lại tìm đến hắn.

“Bá ca, hôm nay em có phải quá đáng lắm không?”

“Nói cái gì vậy?” Hắn nhìn cô mà cười. “Anh có hơi bất ngờ một chút thôi, nhưng hoàn toàn đồng ý với quyết định của em á.”

“Hi hi hi, em còn tưởng em đã là quá, khiến cho anh khó xử.” Cô lè lưỡi.

“Được rồi, tới đây, để anh giới thiệu cho làm quen. Đây là một cậu nhóc anh mới tìm được trong mấy ngày qua, tuy còn nhỏ, nhưng anh thấy tiềm năng của thằng bé này không tệ. Em tới làm quen một chút, sau này có thêm người đỡ đần em.”

“Dạ, chào chị Sở, em họ Lý.” Một giọng nói còn non nớt vang lên.

“Ô, chào em, chị tên là Vân Tú, sau này cứ gọi Vân Tú là được.”

“Dạ, chị Vân Tú.” Tuy là nói qua voice chat nhưng cô vẫn cảm nhận được sự lễ phép của cậu nhóc này.

Cô có thể hiểu được hành động này của hắn, một lòng muốn dọn sẵn mọi thứ cho con đường sau này của cô. Điều này càng chứng tỏ tính kỹ càng trước sau của Thanh Bá, một khi đã làm thì đều đặt mọi tâm tư của mình vào đó. Nhưng cũng có nghĩa, ngày hắn rời xa cô đã sắp đến…

“Bá ca, anh định sau này sẽ thế nào?” Cô dè dặt.

“Anh không rõ, không đánh nữa thì thôi vậy, ôm đùi Sở Nữ Vương của chúng ta cầu bao nuôi có được không hả?” Hắn ngược lại còn vui vẻ mà chọc ghẹo cô.

“Được được được, tới đây đi, để bổn cung bao nuôi nhà ngươi.” Cô gái này cũng không vừa gì.

“Anh không ngại đâu á, anh sẽ để em bao nuôi á.” Hắn ra vẻ nghiêm túc.

“Bộ anh tưởng Bá Vương sẽ nuốt lời? Anh chính là xem thường em quá rồi.”

Hai người cứ thế mà vui đùa, như chưa từng để tâm đến tương lai ra sao.

Một vài ngày sau đó, Yên Vũ Lâu đón nhận một người mới đến, chính là cậu nhóc lần trước đã trò chuyện với cô qua voice. Cậu nhóc này trông nho nhã như một thư sinh vậy, cũng đang tuổi ăn tuổi lớn.

“Em tên là Lý Hoa, hân hạnh được gặp mọi người.” Cậu lễ phép chào hỏi mọi người.

“Chào em, chị là Vân Tú, chúng ta từng nói chuyện với nhau rồi đó.” Cô cười và bắt tay cậu.

Sau màn chào hỏi làm quen thì mọi người tản về ai làm việc nấy, chỉ có Sở Vân Tú đang hướng dẫn cho Lý Hoa những điều cần biết về mọi thứ xung quanh.

“Chị Sở, Bá ca đâu, từ lúc đến đây em chưa từng gặp.” Cậu lên tiếng hỏi.

“Thanh Bá hả? Ảnh đi chơi rồi.”

“Hả? Đi chơi.” Cậu ngạc nhiên hết sức.

“Phải, đi chơi á.” Cô cũng thản nhiên đáp lại.

“Ơ, vậy mọi người phải làm sao???”

“Không sao cả, có chị đây rồi còn gì?” Sở Vân Tú cười cười.

“Chị???” Giọng của Lý Hoa có hơi dè dặt.

“Phải, chị!” Giọng cô càng thêm khẳng định. “Từ hôm nay, chị từ bỏ thân phận nữ nhi của mình, khoác lên danh tự Phong Thành Yên Vũ của Bá ca. Chính chị sẽ đánh ra cả giang sơn sau này của Yên Vũ Lâu chúng ta.”

“!!!”

Lý Hoa ngạc nhiên hết sức, cậu hoàn toàn không tiếp thu nổi thay đổi to lớn này, nhưng Vân Tú đã rời đi rồi. Điều cuối cùng cậu còn thấy chỉ là mái tóc dài óng ả đó. Tự nhiên cậu như nhìn thấy bóng lưng to lớn của người kia đang chồng lên, nhưng lại như điểm tựa cho cái người trước mặt này.

Cô gái ấy vừa nhảy chân sáo vừa hát theo một điệu nhạc không rõ tên nào đó.




Nhiều năm về sau, người ta sẽ không còn nhớ đến Thanh Bá là ai, càng không nhớ ai là chủ nhân đầu tiên của Đệ Nhất Pháp Sư Nguyên Tố, Phong Thành Yên Vũ. Tên của hắn, sẽ vĩnh viễn bị cát bụi chôn vùi.

Không đâu, tên của hắn, đã được một cô gái mang theo trong tim mình, từ nơi tối tăm nhất đến nơi sáng lạn nhất.

Thanh Bá ca.

Phong Thành Yên Vũ.

Sở Vân Tú.

Nữ nhi thì sao? Mạnh là được!


---Hoàn---
Thực ra câu chuyện này tác giả dựa trên người yêu của mình. Thanh Bá chính là hình ảnh của cô ấy.
Không hẳn là bị bệnh như Thanh Bá, nhưng chứng đau tay đã làm cho cô ấy không còn có thể chơi game được nữa.
Đó cũng là một phần lớn lý do mà cô ấy cực kỳ yêu thích nhân vật Tôn Triết Bình, từ tính cách tới hoàn cảnh, có lẽ là cảm giác thấu hiểu đi.
Sau đó, tác giả đã kế thừa nhân vật trứ danh của cô ấy.
Mặc dù không thể nào đánh ra được phong cách cuồng dã ban đầu, nhưng ít ra cũng không phụ lòng chủ nhân của nó.
Đem nó từ nơi tối tăm nhất đến nơi sáng lạn nhất.
 
Last edited:

Mều Tinh

Cả thế giới thuộc về loài Mều
Hội Tự Sát
Bình luận
265
Số lượt thích
1,762
Location
Hành tinh của loài Mèo :v
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Song Diệp, Tán, Tranh, Sở, Lạc, Hoàng,....
#2
Giật tem trước, tối về đọc rùi cmt cho anh =v=

Ban đầu đọc lời tựa, cứ nghĩ hình mẫu anh lấy đó là một người bạn..... hóa ra lại là chị ấy.........

Trước đây em cũng từng suy nghĩ, chủ nhân đầu tiên của Phong Thành Yên Vũ sẽ là người như thế nào? Rồi cũng tưởng tượng nhiều hình mẫu, nhiều tính cách khác nhau.... Nhưng có lẽ hình ảnh Thanh Bá của anh là người phù hợp nhất a.

Một Thanh Bá tài giỏi, trình cao, lại rất nuông chiều Sở. Như một người anh trai trong nhà vậy....

Nhưng cũng như một người anh lớn, có lúc nuông chiều, cũng có lúc nghiêm khắc.... Anh mắng cô đến phát khóc, làm cô những tưởng anh hết thương cô rồi, tưởng anh giận cô lắm. Nhưng rồi, cô thấy anh khóc, một con người ôn hòa, dịu dàng, luôn treo nụ cười trên môi, chỉ biết tiến về phía trước, vậy mà lại bất lực khóc trong màn đêm.... ngồi lặng lẽ khóc trong cô độc....

Hóa ra... anh vẫn luôn thương cô.... anh chỉ là........ Anh muốn cô làm người kế thừa của mình, nhận lấy tránh nhiệm của anh, thay anh.. thực hiện ước mơ của mình.... Là con gái thì sao chứ?

Đúng vậy, là con gái thì có hề chi. Một khi đã hòa nhập với mọi người thì còn phải phân biệt giới tính sao? Làm sai thì nhận, thì sửa lỗi.... tất cả đều như nhau. "Bá vương" nay đã thể hiện cái uy với tất cả mọi người... một hành trình mới bắt đầu....

Một hành trình khó khăn.....Còn cô, cứ như Hoa Mộc Lan vậy, từ bỏ thân phận nữ nhi, khoác lên lớp vỏ nam nhân, đánh ra một giang sơn cho Yên Vũ...... Hình ảnh người con trai làm điểm tựa cho cô cùng với cô hòa làm một..... như ngụ ý rằng... Dù cho anh có không thể xuất hiện trên đấu trường đi nữa, thì còn có cô. Cô sẽ đem Yên Vũ Lâu của họ, Phong Thành Yên Vũ của họ đánh ra cả giang sơn rộng lớn.....

Và.... cô đã làm được.... Phong Thành Yên Vũ - đệ nhất Pháp Sư Nguyên Tố. Yên Vũ Lâu - chiến đội duy nhất có nữ đội trưởng lại là một trong những chiến đội là khách quen của vòng chung kết.... Tuy không còn ai nhớ đến anh, nhưng có sao đâu, cô nhớ là được.... anh mãi mãi trong tim cô....

Cảm tưởng sau khi đọc xong, hình ảnh của chị ấy vừa giống như Thanh Bá, lại cũng giống như Sở..... Là con gái thì sao? Mạnh là được! Chị ơi, hãy mạnh mẽ lên nhé! Mọi người luôn bên chị ^^

Cảm giác cẩu lương của hai người ngập mặt :V
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook