Hoàn [Phụng Hoàng Hiên 2019] [PN Cộng Hòa] [Chu - Tường] Anh ấy là đội trưởng của tôi đấy

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,075
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#1
Phiên ngoại 09: Anh ấy là đội trưởng của tôi đấy

Tác giả: Hoàng Sơ
(Phiên ngoại Công Hòa Quốc Chi Kiếm)
Edit: Thobeo​


Chúc mừng sinh nhật Tường Nhi. Fic thuộc project sinh nhật Chu Giang Tường [Project] Phụng Hoàng Hiên - Vở kịch không hồi kết của Luân Hồi 2019

1.​

Năm Tôn Tường được đưa đến Học viện Đào tạo Chỉ huy Lục quân Thạch Gia Trang, Chu Trạch Khải là cán bộ cao cấp của Thần Kiếm xuất hiện nhiều nhất.​

Việc đội trưởng Trung đội VI nhiều lần chạy tới "thăm thân" chẳng mấy mà khiến đám Đường Hạo, Lâm Phong, Viên Bách Thanh cảm thấy bất mãn.​

Đường Hạo nổi giận đùng đùng nghĩ: Tôn Triết Bình, Trương Giai Lạc! Hai người còn không đến thăm tôi một lần nào! Tôi còn có phải đội viên Trung đội I hay không? Hai người có phải đội trưởng Trung đội I hay không!​

Lâm Phong cũng không vui: Có phải Phương Duệ chán mình rồi? Lâm Kính Ngôn nói thế nào? Sau khi về thì tôi còn có chỗ đứng ở Trung đội II không? Tôi sẽ không bị điều về đơn vị cũ đâu!​

Viên Bách Thanh thở dài nói: "Chính ủy không đến, Đại đội trưởng cũng không đến, cháu nhỏ không cảm nhận được sự quan tâm của tổ chức."​

Tôn Tường bá vai bá cổ Đường Hạo và Lâm Phong từ sau lưng, chân đá Viên Bách Thanh một cái, đắc ý cười: "Không phục hả? Nhịn đi!"​

2.​

Không phải mấy đội trưởng khác của Thần Kiếm không quan tâm đến nhãi con nhà mình, mà do Học viện chỉ huy có điều lệ nghiêm ngặt, không phải ai muốn vào thì vào.​

Chu Trạch Khải là một ngoại lệ, thân là Súng Vương của Lục quân, thỉnh thoảng anh sẽ bị bắt đến trường quân đội để hướng dẫn cho đội đặc công, hoặc chỉ dẫn cho nhân tài có tiềm năng, hoặc chỉ điểm cho mấy đội viên chuẩn bị xuất ngoại tham gia Thi đấu bắn tỉa thế giới.​

Có thể mời được anh cũng không dễ dàng, trước tiên phải có phê chuẩn của Quân khu, rồi đến phê chuẩn của Thần Kiếm, cuối cùng còn phải đợi chính anh sắp xếp được thời gian. Vậy nên Học viện Đào tạo Chỉ huy Lục quân Thạch Gia Trang trước nay đều bật đèn xanh cho anh, muốn tới thì tới.​

3.​

Lần đầu tiên đến học viên, Chu Trạch Khải dùng xe jeep Dũng sĩ chất đầy đồ ăn.​

Có hơn mười bình giữ nhiệt thức ăn, có điểm tâm Đại đội trưởng tự tay làm, còn có một bọc lớn đồ ăn vặt Trương Giai Lạc cùng Phương Duệ mua, thậm chí có cả thuốc lá mà Tôn Triết Bình và Lâm Kính Ngôn lén nhét trong góc túi.​

Hôm đó là ngày nghỉ, sáu tên nhóc Đặc chủng quân phải nghe giảng cả ngày đã chán đến mất cả khẩu vị giờ như nòng nọc tìm thấy ếch mẹ, hận không thể gặm luôn cả Chu Trạch Khải.​

Súng Vương mặt vô biểu tình đứng một bên, cũng chẳng cố khuyên "Ăn từ từ, không ai cướp đâu", cũng chẳng nghĩ sẽ ôm ấp yêu thương từng đứa. Anh chỉ thấy mặt mũi của Thần Kiếm mất hết rồi, đến mặt của mình cũng chả còn chỗ chôn —— một năm huấn luyện các cậu chỉ học được cách cướp miếng ăn? Tố chất quân đặc chủng đi đâu rồi?​

Đang á khẩu nhìn, Tôn Tường đột nhiên chen ra ngoài, trưng ra nụ cười bướng bỉnh trên khuôn mặt bóng mỡ.​

"Đội trưởng!"​

" . . . "​

"Đội trưởng! !"​

". . ."​

"Đội trưởng! ! !"​

"Haiz chớ có sờ, dầu!"​

Đội trưởng Trung đội IV và tiểu binh Trung đội IV, một người mặt camo dã chiến chuyên dụng của không quân, một người mặc đồng phục học viên quần xanh áo trắng, một người nhíu mày liên tục lùi lại, một người vươn tay tiến tới muốn ôm.​

Giằng co nửa phút, đội trưởng đành thở dài rồi dang tay ra, để tiểu binh nhào vào lòng.​

"Đội trưởng!" Tôn Tường ôm chặt lấy lưng, dụi cái miệng đầy dầu vào vai Chu Trạch Khải. Anh ghét bỏ đẩy đầu hắn ra. Tôn Tường lại cười hì hì nói: "Tôi nhớ anh chết mất!"​

Chu Trạch Khải mỉm cười bất đắc dĩ, chọt trán Tôn Tường nói: "Muốn ăn cái gì."​

"Đều muốn!" Tôn Tường khoác vai Chu Trạch Khải, nghiêng sang chạm vào đầu anh, vừa tủi thân vừa vui vẻ nói: "Nhớ anh, nhớ đội phó Pi Pi, nhớ lão Đỗ lão Lữ, còn có Tôn đội Hàn đội Chính ủy nữa. Haiz bọn họ cũng chẳng tới thăm chúng tôi, anh biết bọn tôi học ở đây có biết bao khổ sở không, phải học thuộc lòng cả quyển sách đó, còn phải học tiếng Anh. Đường Hạo với Viên Bách Thanh còn trượt lần thi đầu tiên, anh về đừng có nói với Trương Giai Lạc nhé, Đường Hạo không dám khai đâu."​

Chu Trạch Khải lườm hắn một cái, việc thi trượt tiếng Anh đúng là bản lĩnh gia truyền của Thần Kiếm.​

"Chúng tôi ở đây hơn tháng mà cảm giác còn dài hơn mười năm!" Tôn Tường xòe hai tay, ra vẻ cường điệu: "Lúc trước huấn luyện anh với Pi Pi giày vò cả đội mà tôi chẳng thấy ngày tháng trôi qua khó khăn thế này . . . "​

"Tôi giày vò các cậu?" Chu Trạch Khải ra vẻ vô tội, "Không phải chứ?"​

"Sao lại không!" Tôn Tường cả kinh: "Bắt tôi với Đường Hạo khiêng gỗ chạy, đá tấm ván của chúng tôi, ban đêm tập bắn không chuẩn không được ngủ, vượt hố phân, hứng gió không nháy mắt . . . Tôi còn nhớ rõ ràng!"​

"Ồ." Vẻ mặt hững hờ của Chu Trạch Khải vô cùng gợi đòn.​

"Cơ mà chúng tôi đều vượt qua cả rồi!" Tôn Tường gãi đầu, "Giờ tôi lại cực kỳ nhớ lúc bị các anh giày vò, chịu khổ thế nào cũng được, chứ tôi không muốn tiếp tục khóa học thuộc lòng này nữa đâu."​

"Cái tên này." Chu Trạch Khải vỗ một cái lên gáy hắn, "Bị cuồng tra tấn à?"​

"Sao có thể!" Tôn Tường vuốt trán tranh luận, "Anh không phải thích ngược người khác thì tôi đâu phải thích bị tra tấn?"​

"Hử?" Chu Trạch Khải cười nhìn hắn.​

"Các anh giày vò để chúng tôi tiến bộ hơn mà." Tôn Tường càng nói càng chính đáng, "Không phải ngược đãi mà là yêu thương."​

Ánh mắt Chu Trạch Khải bỗng lộ vẻ nhu hòa. Lúc sao anh mới vỗ vai Tôn Tường, cười: "Ngốc nghếch."​

4.​

Sau khi chia chác đồ ăn xong, Tôn Tường và Đường Hạo suýt thì đánh nhau vì một gói thuốc lá. Chu Trạch Khải dùng một ngón tay móc cổ áo Tôn Tường kéo lại bên cạnh mình. Tôn Tường chun mũi hô: "Đù má! Con mẹ nó Đường Hạo, cấm cướp! Kia là đồ của tao! Haiz Chu Trạch . . . Đội trưởng anh thả tôi ra, tôi sắp hết thuốc lá rồi!"​

"Tôi cho." Chu Trạch Khải thấp giọng thì thầm, "Trong túi tôi vẫn còn."​

"Thật sự?" Tôn Tường lập tức xoay người, hai mắt lấp lánh như sao.​

"Thật sự." Chu Trạch Khải giúp hắn chỉnh lại cổ áo xộc xệch, dặn dò: "Nhưng đừng hút nhiều."​

"Đội trưởng!" Tôn Tường ôm lấy Chu Trạch Khải, chẳng khác nào một con chó becgie quấn chủ, "Đội trưởng tuyệt nhất! Tuyệt nhất!"​

Chu Trạch Khải khẽ cau mày, Tôn Tường vẫn treo trên cổ anh cọ cọ, làm anh nổi da gà khắp sống lưng.​

Thời gian thăm thân kết thúc rất nhanh, Tôn Tường đá văng cửa ký túc xá với bao thuốc lá trong tay, khí thế hùng hổ chẳng kém Lý Thiên Vương nâng bảo tháp.​

"Mẹ nó!"​

"Đệt mợ!"​

"Đù má!"​

Đường Hạo, Viên Bách Thanh, Lưu Tiểu Biệt nhìn chằm chằm vào cái "Tháp" trong tay Tôn Tường, quên cả dựng ngón giữa.​

May mà Lâm Phong không quên.​

"Ha ha ha ha ha ha!" Tôn Tường cực kỳ đắc ý, vung vẩy "tháp" trong tay, "Cướp à? Cướp cái đếch! Anh Tường nhã nhặn phong độ như này, không cần cướp vẫn có nhé! Hâm mộ chưa? Đố kị chưa?"​

"Đù, tên ngốc này điên rồi." Đường Hạo che mặt.​

"Đường Hạo mày úp úp mở mở cái gì? Không phải buổi chiều còn cướp thuốc lá của tao à! Nhìn xem đây là cái gì!" Tôn Tường chống hông, "Đội trưởng Trung đội VI cung cấp đấy! Ha ha ha ha!"​

Ký túc xá chợt yên tĩnh, Lâm Phong mắng: "Đệt, anh Duệ sao chẳng tới thăm tao!"​

"Đội trưởng với Nhạc Nhạc cũng không đến thăm tao." Trâu Viễn nói thầm: "Dù tao không hút thuốc."​

"Ha ha ha ha ha ha!" Tôn Tường ngậm thuốc lá vênh mặt, "Chu Trạch Khải bảo anh ấy mấy hôm nữa lại phải đến thăm tao!"​

"Là chúng ta!" Đường Hạo tức giận nói, "Thăm chúng ta!"​

"Tao!" Tôn Tường phun một ngụm khói khiêu khích vào cằm Đường Hạo, "Trước đây anh ấy là huấn luyện viên của chúng ta, còn giờ là đội trưởng của một mình tao!"​

Đêm đó, Tôn Tường bị năm đồng đội tẩn cho một trận.​

Sáng sớm hôm sau, bao thuốc lá hắn cất giấu bị xâu xé chẳng còn điếu nào . . .​

Khi gọi điện thoại tới nơi đóng quân của Thần Kiếm, tiểu binh Trung đội VI đặc biệt làm nũng với đội trưởng của hắn.​

"Đội trưởng! Thuốc lá bị phát hiện, không còn, mất hết rồi!" Khi huấn luyện trên núi đao biển lửa, khi làm nhiệm vụ dưới mưa bom bão đạn, lính Đặc chủng quân đã quen với kiên cường giờ lại khóc lóc oan ức chỉ vì một bao thuốc lá, hắn làm người nghe thấy ngại dùm.​

"Đừng giận!" Chu Trạch Khải cố gắng an ủi: "Lần sau sẽ lén cho cậu."​

5.​

Tuy nhiên, mỗi lần Chu Trạch Khải lén đưa Tôn Tường thuốc lá với kẹo đều sẽ bị năm người còn lại chia chác.​

Tôn Tường tự hào nghĩ: Đội trưởng quan tâm mình rồi mình lại quan tâm bè lũ Đường Hạo, Lưu Tiểu Biệt.​

6.​

Nửa năm sau, huấn luyện bắn súng chuyên nghiệp ở Học viện cũng bắt đầu.​

Trên sân bắn, mấy tên Đặc chủng quân vốn hay bị đám bạn học khối kỹ thuật và khối dân sự đè đầu cưỡi cổ, giờ mới được trổ tài. Súng lục, súng trường đột kích, súng tiểu liên, súng bẳn tỉa lớn và nhỏ, họ bắn được mười vòng dễ như chơi.​

Kết thúc mỗi ngày, Tôn Tường sung sướng nằm trên đất, thở dài nói: "Cmn đây mới là cuộc sống chứ, đàn ông chân chính là phải chơi súng!"​

Trâu Viễn hết sức tán thành: "Thật có cảm giác giống như hồi huấn luyện bắn súng đặc biệt."​

Hắn cảm giác đúng rồi . . .​

Ngày tiếp theo, huấn luyện viên bắn súng hết sức phấn khởi vỗ tay nói: "Giới thiệu với mọi người, huấn luyện viên đặc biệt chúng tôi mời tới!"​

Tôn Tường nhìn lên trên đài, lập tức kích động suýt nhảy cẫng lên.​

Chu! Trạch! Khải!​

"Vị này là người nổi tiếng, đến từ quân khu Bắc Kinh, Đại đội Đặc chủng lính Lục quân Súng Vương!" Huấn luyện viên bắn súng đi lại gần, giọng nói mười phần kính trọng, "Thượng tá, Chu Trạch Khải!"​

Đám học viên bùng nổ, ở trong quân, dù là khối dân sự hay quân sự, không ai không biết đến Súng Vương tiếng tăm lẫy lừng.​

Tôn Tường toét miệng cười, quay trái quay phải nhìn phàn ứng của các bạn học viên. Đường Hạo ngứa mắt, đưa tay kẹp lại cổ hẳn, nhắc: "Mày xem mày giống cái dạng gì!"​

"Ơ hay!" Tôn Tường cực kỳ đắc ý, "Xem bọn họ giống fan cuồng không?"​

Đường Hạo hết nói nổi, Tôn Tường hất cằm: "Mày sao hiểu tâm tình của tao lúc này, trừ phi người đứng trên kia là Tôn Triết Bình!"​

Huấn luyện bắt đầu rất nhanh, Chu Trạch Khải mỉm cười sửa lại động tác của các học viên, không chút nào nghiêm khắc như lúc huấn luyện người mới ở Thần Kiếm.​

Đến lượt sáu người đã được mình dạy dỗ, anh lại chắp hai tay sau lưng, như tản bộ mà đi qua.​

Đường Hạo cáu, Viên Bách Thanh cáu, Tôn Tường càng cáu ——​

Sao anh không nhìn chúng tôi!​

Sao anh không khen chúng tôi!​

Vì muốn được Chu Trạch Khải "chỉ đạo", Tôn Tường nhanh trí cố tình ôm súng sai tư thế, chẳng ngờ không được anh chỉ đạo, ngược lại bị anh thờ ơ đá cho một phát.​

Không phải nói "Chu lang để mắt người bắn sai" à? Tiểu binh Trung đội VI oan ức nghĩ.​

Giờ giải lao, đám học viên bị Súng Vương mê hoặc đến hồ đồ tụ lại cùng nhau bô lô ba la tán thưởng thần tượng. Sáu tên Thần Kiếm thầm cười lạnh: Nữa rồi, mấy người lại không qua nổi gương mặt của ảnh!​

"Này Tôn Tường, Chu Trạch Khải là người của Đại đội Đặc chủng các cậu đúng không? Cậu có quen anh ấy không?" Bạn học A bên dân sự hỏi.​

"Anh ấy thật tốt, bình thường ảnh thế nào?" Bạn học B bên dân sự hỏi.​

Khóe miệng Tôn Tường khẽ run, giả vờ nhẹ nhàng nói: "Nói chung là, anh ấy cũng như những người khác trong đội thôi, không có gì đặc biệt."​

Đường Hạo lườm sang, thầm nghĩ con mẹ nó Tôn Tường mày điêu trẹo họng!​

"Nghe nói Chu Trạch Khải có thể bắn nhiều phát cùng lỗ? Còn có thể giật súng lên đạn? Là thật?" Bạn học C bên dân sự hỏi.​

"Là thật, tôi thấy tận mắt." Tôn Tường chẳng thèm thấp giọng.​

"Thật sự có người làm được như vậy a!"​

"Tay súng thiên tài!"​

"Được anh ấy đích thân chỉ đạo, khi về đơn vị tôi có thể khoe vài ngày liền!"​

"Mấy cậu ai có máy ảnh không, chút nữa chụp ảnh với anh ấy đi!"​

. . .​

Sau khi đám fan cuồng tản đi, Tôn Tường cười khinh bỉ một tiếng.​

Bạn học A bên dân sự hỏi: "Cậu cười gì?"​

Hắn lắc ngón trỏ, khinh thường nói: "Mấy cậu đều thành fan Chu Trạch Khải rồi?"​

Mấy bạn học khác liền kêu: "Làm sao! Không được à?"​

"Được, được chứ!" Hắn bắt chước mấy diễn viên hài kịch dài giọng nói, "Mấy cậu đều là fan não tàn của anh ấy sao!"​

Bạn học khoa dân sự ABC đồng thời dựng ngón giữa.​

Hắn hất cằm, vẻ mặt rất gợi đòn: "Các cậu là fan não tàn, còn tôi, tôi là đội viên của ảnh! Haiz, mấy cậu là fan của Chu Trạch Khải hả . . . mà ảnh là đội trưởng của tôi đó!"​

Hắn bỏ thêm ít nhất 180 cái trọng âm vào hai chữ "của tôi" .​

Chu Trạch Khải đi tới không một tiếng động, đưa tay đè đầu hắn mà xoa.​

Viên Bách Thanh khẽ ho khan, nói tóm lại: "Nói theo kiểu thời thượng, xoa đầu kiểu này vừa sủng nịnh vừa ghét bỏ."​

- End -​
 
Last edited:

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#2
Cừu Cừu, chú dám nói mình không phải fan não tàn của đội trưởng nhà chú không? :)

Tui thấy một bầy con thơ nheo nhóc nhớ nhà hiện lên rồi!!!
 

Huyenanh0901

Người chơi công hội
Thần Lĩnh
Bình luận
160
Số lượt thích
460
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Vương Kiệt Hi, Tôn Tường, có nửa fan Luân Hồi
#3
Nhị Tường chú có nên tự vả mình cái cho tỉnh ko? :)))))) Là ai phổng mũi khoe khoang Chu đội là đội trưởng duy nhất đến thăm đám lính mới. Là ai với người khác thì lôi bản mặt ngứa đòn ra còn với Chu Trạch Khải thì bán manh, làm nũng đòi thuốc lá hở. Là ai đứng trước toàn bộ học viện tự hào khoe đội trưởng mình giỏi ra sao, nói mình là đội viên của Súng Vương với cái bản mặt thiếu đánh, xong chốt một câu CỦA TÔI :)))))))
Chú có phải fan não tàn ko chú tự mình biết
 

Bình luận bằng Facebook