Trịnh Hiên - Tặng ngọc như ý, một đời bình an

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,016
Số lượt thích
3,956
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#1
Trích đoạn từ Lam Vũ - Ohana means family


Sau một màn giới thiệu về chồng về con về bạn thân về đại ca xã hội đen của tui, thì tiếp đến tui sẽ kéo cái gia phả này đến người anh em thất lạc lâu năm của tui: Trịnh Hiên đồng chí.

Vì sao lại gọi là anh em thất lạc lâu năm? Vì tui cảm thấy người này vô cùng giống tui!

Tụi tui: lười.

Phải nói là đặc điểm thiếu đấu chí này của Trịnh Hiên khá giống tui đó. Vừa đọc đến miêu tả như thế về Trịnh Hiên này, là tui đã cảm thấy trong Lam Vũ này, tuy ôm đùi nhiều người như thế, cơ mà hẳn chỉ có Lão Trịnh là giống với tui nhất, giống từ cái tính tính đến lối nghĩ luôn ấy.

Giới trẻ hiện nay ai cũng ham hố kiến công lập nghiệp, ông này bà nọ, sự nghiệp to lớn nhiều tiền nhiều danh các thứ. Tạm thời khoan nói về việc họ có thực sự thành công hay không, thì riêng cái chí lớn đó của bọn họ, mỗi lần tui nhìn vào đều hâm mộ không ngớt.

Tui cũng không biết là vì sao đâu Lão Trịnh à, người khác hay bảo tụi mình chưa bung hết sức, mà tụi mình cũng cảm thấy bản thân cũng chưa bung hết sức, rõ ràng nếu chúng ta ráng rướn người thêm chút nữa, hăng thêm tí nữa, thì có lẽ giờ này đã đạt được thành tựu gì lớn lao hơn rồi chăng?

Nhưng chính là, ừm... không lên nổi, dưới này sống tốt lắm mà...



Thật ra, nói đến lười và thiếu đấu chí, người ta hay lầm tưởng rằng Trịnh Hiên không hề nỗ lực, hoặc là lười biếng lơ là tập luyện nên mãi mới không khá lên nổi, nên cứ tà tà như vậy hoài. Cách nghĩ hoàn toàn là một sự ngộ nhận, tui tin rằng ở Lam Vũ dung chứa sự phá cách, chứ không phải là hạng lười nhác ham ăn biếng làm đâu.

Trịnh Hiên có nỗ lực, và sự nỗ lực đó thể hiện ở trình độ chơi chuyên gia đạn dược slot chủ lực vững chắc ở một chiến đội ông lớn Lam Vũ. Ra mắt thế hệ hoàng kim mùa bốn, cùng trưởng thành song song với Kiếm và Lời Nguyền, sống dưới bóng của Cặp đôi hợp tác Dụ Hoàng, ấy vậy mà trình độ của Trịnh Hiên vẫn được cả giới chuyên nghiệp công nhận thực lực của hắn chỉ đứng sau Trương Giai Lạc.

Điển hình như, Bách Hoa từng có lời mời hắn về tiếp nhận Bách Hoa Liễu Loạn đánh slot át chủ bài cho họ. Ở Bách Hoa, việc ai có đủ trình để cầm chuyên gia đạn dược - nhân vật linh hồn của chiến đội này - nào phải chuyện đùa, đâu phải chỉ cần vớ bừa tên ất ơ nào vô thế chỗ là xong? Điều này càng là một sự tái khẳng định lần nữa với trình độ và tư chất bẩm sinh của Trịnh Hiên.

Không có quả ngọt nào không được gieo trồng bởi nỗ lực, Trịnh Hiên mà không cố gắng phấn đấu thì khó lòng gặt hái được những thành tựu hắn có ngày hôm nay.



Còn việc “lười” và “thiếu đấu chí”, thì tui cho rằng đây là một cách chọn từ miêu tả rất thú vị.

Nhớ lúc trong trận lôi đài với Tô Mộc Tranh, ông tướng họ Trịnh này vừa di chuyển vừa nghĩ loạn xạ gì đó trong đầu, ngẫm nhân tình thế thái tình xưa nghĩa cũ về Nguỵ đội thổn thức cảnh còn người mất không thôi, đến nỗi chạy te te lố nguyên khúc dài, đến khi sực mình tỉnh táo lại thì mới phát hiện ngừng lại.

Rồi còn cả lúc, trong trận đoàn đội, Trịnh Hiên đồng chí của chúng ta đang hì hục dồn dame vào kẻ địch bên Hưng Hân, sau đó em gái Tay Nhỏ Lạnh Giá trị liệu theo đường bạo máu, giật một phát dây máu của đồng đội tăng cao một đoạn lớn, Trịnh đồng chí nhìn công sức dồn dame nãy giờ đổ sông đổ biển mà lòng đau như cắt, bởi “thiếu đấu chí như Trịnh Hiên thì sợ nhất những lúc như thế”, lúc đó tui còn tưởng ổng định buông chuột nghỉ đánh về nhà luôn rồi chứ.



Thật ra, nào phải.

Tuyển thủ chuyên nghiệp, nào chỉ có đơn giản như vậy.



Mọi người hay bỏ sót một sự thật quan trọng rằng, sợ thì sợ, lười thì lười, miệng thì “áp lực như núi”, còn tay hắn vẫn đánh đấm liên tục đó chứ!

Hì hục liều mạng mà làm, than thở thì than thở cho có, thân kẹt giữa loạn cục mà trong đầu thì toàn ảo tưởng con đường an nhàn nhất, gặp mấy tình huống gay go áp lực như núi thì vã mồ hôi. Bởi vậy mới nói Lão Trịnh đúng là anh em tốt của tui, cảm thấy về mặt này, thì tụi mình cũng giống nhau ghê đó.

Cơ mà, chẳng phải tụi mình đều vững vàng vượt qua rồi đó sao?

Giống như Hoàng thiếu chat nhảm để tập trung, thì Trịnh Hiên than thở, cũng là để tập trung vậy. Kiểu “than thở” trên là than thở mặt tâm lý mà thôi, còn trên thực tế thì về mặt cơ thể hắn vẫn không ngừng hoạt động tiến về phía trước kìa! Kiểu như buông trăn trối vậy í, trước khi lên thớt liều mạng, thì hãy để tụi tôi than thở cảm thán đôi câu vài lời cho có không khí tí.

Rồi sau đó, cùng lao đầu ra liều mạng một trận thống khoái nào!

Núi cao biển lửa, nghĩa bất từ nan.

Con đường phía trước toàn chông gai, như câu cửa miệng của Trịnh Hiên vậy: Áp lực như núi.

Thế nhưng hắn chỉ nói ngoài miệng thôi, chứ khi đối mặt áp lực, hắn vẫn vượt lên để đi tiếp. Hắn thiếu đấu chí, nhưng hắn không ngừng cổ vũ chính mình.

Câu nói “áp lực như núi” đó, chính là cách hắn cổ vũ chính mình. Là phương thức để Trịnh Hiên bộc lộ phát tiết cảm xúc, từ đó trở nên tập trung định thần kỹ hơn.

Giống như một số người khi đi thi cử thường có thói quen đem cây bút cục tẩy thước kẻ may mắn các thứ đó theo sờ ngắm nhìn rờ mó, để họ có thể tìm cảm giác quen thuộc vững lòng trấn an bản thân giữa một môi trường xa lạ và căng thẳng vậy.

Vào phòng thi đấu không thể mang bút theo, nên đồng chí Trịnh Hiên chỉ có thể... áp lực như núi mà thôi.

Là một cách tự trấn an rất kỳ lạ đúng không? So với Hoàng thiếu chat nhảm không kém tí nào. Xem ra người Lam Vũ, người sau so với người trước càng quái nhân hơn.



Kỳ thực mọi người không biết chứ, thật ra an phận cũng là một loại cảnh giới, đúng như Trịnh Hiên từng nói, “thấp hơn bên trên mà cao hơn bên dưới, chà, cũng là một cảnh giới của đời người ấy chứ!” Vị thế trong Lam Vũ của hắn sống dưới Kiếm và Lời Nguyền, nghề nghiệp chuyên gia đạn dược của hắn xếp dưới Trương Giai Lạc, nhưng rồi thì sao?

Vừa than oán, hắn vừa trưởng thành qua tháng năm, kề vai sát cánh hai tên Thế hệ Hoàng kim đầy đặc thù, trở thành người đồng đội đáng tin cậy của họ.

Trịnh Hiên của ngày hôm nay, có ai dám nhởn nhơ chê cười cái thực lực và địa vị “không trên không dưới” của hắn?



Trịnh Hiên là một người hiền hoà phúc hậu, thái độ sống rất tử tế, tốt với bản thân mình, và tốt với những người xung quanh.

Trên người hắn luôn có một loại khí chất “cam chịu”, nhìn vào cái tên không có tiền đồ này thật sự khiến người khác phụt cười bó tay.

Giống như lúc hắn nhìn vào thế hệ hoàng kim đồng lứa toàn người tài, hắn “chỉ đành câm nín”. Rồi sau hắn lại quay sang hai tên đồng bọn nhà mình có những đặc điểm quá khác người, Lão Trịnh lại chỉ có thể tiếp tục khóc tiếng mán, ngẩng đầu nhìn trời cao ưu thương “ngậm ngùi: Thiên tài, quả nhiên phải có gì đó khác người!”

Rồi... tiếp tục bó tay bó chân bó gối chui vô góc của hắn lăn lăn tự kỷ tiếp.

Loại khí chất trên người hắn rất ôn hoà đúng không, hoàn toàn không có tí gì tranh giành xô bồn xô bộn với đời.

Chứng kiến bạn bè đồng lứa xung quanh mình ai ai cũng hô phong hoán vũ oai hùng, ai cũng nổi bật lung linh, nếu là một người khác thì hẳn là họ ghen tỵ ấm ức nghĩ quẩn hận đời rất nhiều. Còn Trịnh Hiên, hắn chỉ cảm thán đôi câu, rồi tiếp tục coi mọi thứ như gió thổi mây vờn nhẹ thoảng, tiếp tục vui vẻ lạc quan hưởng thụ cái vị thế không trên không dưới, mà chính hắn cho là siêu tốt, siêu thích hợp với chính mình.

Không hề tranh với đời, cũng không hề đổ lỗi cho hoàn cảnh, càng không rơi vào phủ nhận bản thân, Lão Trịnh thật sự là một thanh niên ôn hoà dễ sống dễ thích nghi với hoàn cảnh đó. Hắn dễ sống, người xung quanh hắn cũng dễ thở, không hề lo lắng tên đồng bọn này có ôm oán hận thành kiến xấu xa gì không.

Ở bên những người như vậy, luôn khiến người ta cảm thấy rất yên bình.



Ngoại giới có rất nhiều người bảo Trịnh Hiên không biết nhìn thế cuộc, không biết chọn đường tốt nhất cho tiền đồ, không biết gắng sức tính toán cho tương lai. Bỏ qua cơ hội làm át chủ bài ở Bách Hoa, chỉ vì cái lý do “ở Lam Vũ quen rồi”.

Vậy quen, là quen cái gì mới được chứ?

Không đến nỗi quen chỗ ăn chỗ ở tại Lam Vũ, “lười” đến mức không muốn dọn đến chỗ mới chứ ba?


Ừ, hắn quen thật.

Quen ăn cơm ở căng tin Lam Vũ, quen ngồi ăn với những gương mặt thân thuộc nơi đây, quen đường đến phòng huấn luyện, quen đường về ký túc xá nghỉ ngơi, quen nói lời chào buổi sáng với những đồng đội của mình, quen tán nhảm bà tám hóng hớt với những bóng người nơi đây, quen cái chỗ ngồi trong phòng huấn luyện, quen luôn cái vị trí không phải át chủ bài của mình, quen gõ “Áp lực như núi” trên kênh chat Lam Vũ, quen thói lâu lâu lại lơ đễnh mất tập trung tí đánh chết cũng không sửa được của mình.

Bởi hắn biết, đồng đội sẽ luôn chiếu cố đến hắn. Cũng như, hắn sẽ luôn kề vai sát cánh bên họ khi họ cần.

Thói quen nó đáng sợ như vậy đấy. Tình yêu, cũng đáng sợ như vậy đấy.



Trịnh Hiên và Vu Phong thường được đặt lên bàn cân so sánh, là một sự tương quan thú vị. Vu Phong vì quá hăng mà rời Lam Vũ đi Bách Hoa, Trịnh Hiên vì kém hăng mà từ chối Bách Hoa ở lại Lam Vũ.

Vu Phong đến Bách Hoa rồi, điều đầu tiên hắn cảm nhận được không phải là ánh hào quang lấp lánh và ngàn vạn hoa tươi tung hô tên mình, mà là gánh nặng của vị trí át chủ bài. Hắn mờ mịt không biết cách làm sao động viên đội ngũ như đội trưởng Dụ Văn Châu trước kia của mình từng làm, và học được rằng:

Địa vị, đi đôi với trách nhiệm.

Thú vị đúng không, đây chính là lý do ban đầu vì sao Trịnh Hiên từ chối Bách Hoa.



Đừng ai bảo Trịnh Hiên quá lười biếng không chịu suy nghĩ thấu đáo đã vội vã từ chối cơ hội lên làm át chủ bài. Bởi, hắn ý thức rất rõ ràng những chuyện gì đang xảy ra, không hề lơ tơ mơ lơ đãng tí nào cả.

Hào quang của hai hạch tâm ở Lam Vũ quá chói mắt, che mất Vu Phong và Trịnh Hiên, cả hai tất nhiên đều rất yêu mến Dụ đội và Hoàng thiếu chứ, nhưng vì tính cách, nên Vu Phong vẫn sục sôi cái chí muốn thử sức tự mình dẫn dắt team đoạt quán quân.

Còn Trịnh Hiên, ngay từ ban đầu hắn còn “méo miệng cười” lúc người khác phát hiện muộn màng rằng ở Lam Vũ có một tên xuất thân thế hệ hoàng kim như hắn, “song dần dần lại quen”. Hắn không hăng như Vu Phong, hắn rất nhàn nhã bình tĩnh lùi về phía sau một bước, nhận định phi thường rõ ràng tình huống thế cục ra sao.

Hắn nhìn thấy, những giây phút khi Lam Vũ đánh không tốt, thì Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên phải đưa đầu đối mặt với một rừng phóng viên, nghe họ chỉ trích gay gắt.

Hắn nhìn thấy, sự vất vả cơ cực và trách nhiệm nặng nề đè trên đôi vai của những át chủ bài “ngời sáng” này.

Hắn biết rõ rằng, cây to đón gió, muốn làm nhật nguyệt sáng chói thay vì sao trời hát bè, thì phải trả cái giá lớn hơn nhiều so với “một vị trí quan trọng, nhưng không phải quan trọng nhất” của hắn đang giữ hiện nay.

Cái Vu Phong không nhìn rõ được, hoặc nhìn rõ được mà vẫn quyết định gánh lên, thì Trịnh Hiên nhìn thấy, và hắn lựa chọn cảm thấy may mắn cho tình cảnh của mình.



Thế giới quá bi quan, luôn chấp nhặt với mấy chữ “nếu như” vô nghĩa. Còn Trịnh Hiên rất lạc quan, luôn nhìn về cái tốt của mọi việc. Thái độ lạc quan như thế, tìm vui trong khổ.

Huống chi, nào có khổ?

Chẳng phải chính là mặc đời xô đẩy, miễn lòng an thì sẽ luôn đứng trên đỉnh phong đời người, gió mát rười rượi đó sao? Cảnh giới “thấp hơn bên trên mà cao hơn bên dưới” này, chà, quả là phong cảnh tuyệt vời!

Đủ cao để tận hưởng ngắm nhân sinh rạng rỡ huy hoàng, lại không phải quá mất sức mệt lả người vì leo lên đến đỉnh làm gì? Chẳng bằng đừng hối hận, cũng đừng tiếc nuối, hãy cứ xoa hai tay than một tiếng chà, phong cảnh nơi đây thật đẹp biết bao!

Một vị trí quan trọng, nhưng không phải quan trọng nhất, trong một chiến đội như Lam Vũ. Thấp hơn bên trên mà cao hơn bên dưới, chà, cũng là một cảnh giới của đời người ấy chứ!

Trịnh Hiên rất hài lòng với cảnh giới này. Hắn muốn cứ vậy mãi luôn, đến khi đời đánh giải kết thúc. Nói thật nha, chẳng có gì tiếc nuối cả, vì tổng quán quân cũng có rồi cơ mà!

Những người lạc quan thường rất hạnh phúc. Những người không có tiếc nuối, cũng thường được cuộc đời khoản đãi rất nhiều.




Nếu tui phải tặng một món quà gì đó cho Lão Trịnh, tui sẽ tặng hắn một mảnh ngọc như ý, xỏ sợi dây màu đỏ may mắn đeo trên cổ, như cái mà những đứa trẻ nhỏ thường được người lớn tặng làm quà chúc phúc lúc bé vậy.

Đông ấm hạ mát, một đời bình an.




Trịnh Hiên sợ đối mặt với những tình huống áp lực lớn, không phải là hắn làm không tốt hay sẽ run tay run chân gì, đó chỉ là một loại tâm lý tự vệ cầu an bình mà thôi.

Thường thời đại bây giờ mọi người hay gán với hai từ “an phận” một ý nghĩa tiêu cực. Nhưng thật ra nếu đủ ăn đủ uống, gia đình thân hữu đủ tiêu đủ xài, thì “được an phận” cũng là một loại hạnh phúc và may mắn.

Cô phương tự thưởng, tự vui tự cười, cuộc đời thanh bình như thế, có phong vị biết bao?



Trên đời này có nhiều loại người khác nhau, thứ mỗi người truy cầu đều khác nhau, không thể áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác được. Tuy rằng thời đại ngày nay trên sách vở hay khuyến khích chúng ta phải có chí tiến thủ, phải đạt được thành tựu rực rỡ thì mới có mặt mũi ra đường nhìn đời, nhưng không phải ai cũng có thể làm được điều này.

Đương nhiên có cố gắng nỗ lực đấu tranh là chuyện tốt, tui hoàn toàn ủng hộ, nhưng khi thành quả cuối cùng không như ý nguyện của mình, thì những người mang một tâm thái quá chắc ăn quá tự tin ban đầu, có phải sẽ rất trèo cao té đau, càng hi vọng càng thất vọng gì không? Nếu đã không làm được, vậy chẳng bằng như Trịnh Hiên, hãy vui vẻ với những vì mình có, nhìn vào mặt tốt của sự việc, thay vì ôm cau có oán giận tích tụ vào bụng.

Gần như từ khi tui biết suy nghĩ về vấn đề tương lai, tui đã luôn rất bối rối sau này mình sẽ chọn một con đường như thế nào, có thành công hay không, lỡ thất bại thì sao, có khi nào tui sẽ thất nghiệp dọn ra đường sống không, còn gia đình người nhà bỏ tiền ra cho mình ăn học, mình không thể báo đáp đã đành, có khi nào còn trở thành gánh nặng luôn không... vân vân.

Đến gần đây, thì tui cũng đã nghĩ thông được một số những chuyện này rồi, và tui cuối cùng cũng đã có dũng khí nhìn thẳng vào sự thật rằng mình có lẽ cũng giống như Trịnh Hiên vậy, không hề ôm đại mộng, nghiệp lớn thiên thu nhiều tiền tài danh vọng gì có lẽ đều quá xa vời với tui.

Chỉ cầu, một đời bình an vui vẻ, là đủ.

Đi đến định hướng này, cũng không phải nhờ Trịnh Hiên. Cơ mà giây phút tui đọc những dòng suy nghĩ của hắn, tui chợt cảm thấy xúc động và thân quen hết sức.

Giữa thế giới Toàn Chức Cao Thủ luôn sôi sục trong bầu không khí tranh đua khốc liệt này, lòi ra một Trịnh Hiên không có chí tiến thủ. Giữa một đời thực tràn ngập những khẩu hiệu những cạnh tranh sứt đầu bể trán này, lòi ra một tui nhỏ bé chỉ mong an ổn yên vui qua ngày.

Lão Trịnh à, cảm ơn nhé.

Người Lam Vũ luôn dũng cảm tui biết chứ, nhưng nhờ mấy cậu, mà tui cũng đã trở nên dũng cảm để đối mặt với cái định hướng cuộc đời kỳ lạ “khác người” của tui rồi đó. Theo đuổi idol Lam Vũ để làm gì, nếu tui không thể học hỏi được những điểm tốt từ họ chứ?

Trịnh Hiên à, tụi mình không cô đơn, cậu còn có Lam Vũ bao dung cậu, tui rồi cũng sẽ tìm được một góc nhỏ ngập tràn hạnh phúc và niềm vui giữa thế giới rộng lớn này, để trú ngụ neo đậu an phận phần tui suốt quãng đời còn lại thôi.

Nhất thế trường an, có gì không tốt?



Ấy dô Lão Trịnh à, vậy mà có nhiều người lại hay đánh đồng “an phận” với “vô dụng” đấy nhỉ?

Ha ha, không lẽ thực sự có người tin là thật sao?

Kỳ thực, người tự biết thân biết phận mình không thể xuất sắc bằng người, cũng buông tay nhận mệnh thay vì chịu khó rướn thêm chút nữa như tụi tui, thì đều phải có một tâm lý tự động viên tự buff bản thân rất dẻo dai kiên cường, giống như tiểu cường đập mãi không chết ấy.

Thử nghĩ xem, xung quanh bạn toàn nhân tài, bạn thì tự biết sức mình sẽ đi đến đâu, mãi cũng không thể tiến xa như người khác được. Thử hỏi mà nếu bạn không có một tâm lý lạc quan bền bỉ, tự tin vào bản thân, tự biết an ủi động viên buff chính mình, thì bạn sẽ sớm chết vì uất ức phẫn hận mất.

Đại mộng không thành, thì còn có trăm ngàn tiểu mộng nho nhỏ khác chờ chúng ta thực hiện. Chân trời nào mà không có cỏ thơm, cứ suốt ngày ủ ê vì chuyện cũ như thế, lại thành ra chuyện gì cũng không làm được, con người thì héo rũ buồn phiền xua mãi không tan.

Trịnh Hiên an phận, chứ không hề vô dụng. An phận là một loại thái độ đối với các quyết định trong đời, chứ không phải là một đánh giá về khả năng và năng lực của người đó.

Một người vừa có thể an phận trong “góc nhỏ” của mình không muốn rời đi, như Trịnh Hiên ở Lam Vũ vậy, không có nghĩa là hắn dở. Thực lực của Lão Trịnh vẫn luôn được công nhận đó thôi. Chỉ là, hắn không quá quan tâm để ý dồn sức vào việc phải làm sao để thực lực “không hề vô dụng” của mình giương danh sao cho hot cho nổi ai ai cũng biết đến như mấy đứa con nhà người ta cùng năm.

Hắn cảm thấy hài lòng vì tình thế của mình hiện nay, cũng không muốn thay đổi nó, chứ không có nghĩa là hắn kém cỏi không có năng lực thay đổi nó.

Chỉ có thế thôi.



Có điều “an phận” này, là an phận trong lối sống, chứ không có nghĩa là vào trận đánh thì Trịnh Hiên ôm tâm lý “thắng thua sao cũng được, dù sao cũng không tệ, mình không quan tâm lắm” đâu như nhiều người hiểu lầm nha!

Bình thường nói Trịnh Hiên thiếu đấu chí, hay lơ đãng thiếu hăng mất tập trung.

Chỉ là, hắn chưa tìm thấy lý do để mình phải hăng, phải tập trung, phải cầu tiến.

Và Lam Vũ, là lý do của hắn.

Thiếu đấu chí?

Nếu Vinh Quang chỉ thuộc về một cá nhân, Trịnh Hiên có lẽ đã sớm bị đào thải. Nhưng Vinh Quang là trò chơi của đoàn đội, không phải của riêng một người. Trịnh Hiên không phải thiếu đấu chí, chẳng qua đấu chí ở hắn cần được kích bằng những cách đặc biệt. Chẳng hạn như, vì đồng đội, vì cả team...

Đối với Trịnh Hiên, ai đặt niềm tin vào hắn, người ấy chắc chắn sẽ không thất vọng. Và đó là điều mà chiến đội Lam Vũ đã làm.

"Lên đi!!"

Thấy cái cách Trịnh Hiên đang chơi Thương Lâm Đạn Vũ, fan Lam Vũ bùng nổ những tiếng gào thét trên khán đài.

Giây phút mấu chốt, không một ai cho phép mình thiếu tinh thần

Trước giờ nghe câu “Vinh Quang không phải là trò chơi của một người”, nghe đến nhàn rồi, thành ra tui có chút chai lì sáo rỗng. Hôm nay nghe tình cảnh của bạn học Trịnh, mới cảm thấy thật sự thấu được ý nghĩa của câu nói trứ danh này.

Có rất nhiều tuyển thủ nổi danh vì trình đấu solo như Lưu Tiểu Biệt từng được giải Vua solo mùa tám, hay trấn lôi đài như Vương Kiệt Hi Tôn Tường, hay nguyên team Hô Khiếu đều rất mạnh về trình cá nhân, đến đấu đoàn đội cũng biến thành một kèm một cho được.

Đó đều là ví dụ những tuyển thủ có trình độ cá nhân được ghi nhận cao, cũng không phải là họ không thể đánh đoàn đội hay đánh đoàn đội không tốt, đơn giản chỉ là phương diện cá nhân của họ quá áp đảo hơn chiến tích đoàn đội mà thôi.

Ngược lại, có những tuyển thủ hoàn toàn là dạng tuyển thủ vì đoàn đội, ví dụ như Từ Cảnh Hi cầm trị liệu, cũng ví như Dụ đội vì lý do đặc thù ít lên đấu đơn. Những người này, thì giá trị của họ, lại nằm ở phần đấu đoàn đội mới có thể phô bày toả sáng được.

Lại, có những kẻ như Trịnh Hiên, không thể nói hắn là dạng tuyển thủ hoàn toàn vì đoàn đội được, bởi thực tế thì hắn vẫn lên đấu đơn bình thường.

Song khi đấu đơn, thì chúng ta không thấy được một “Trịnh Hiên vì đoàn đội”.

Hay nói đúng hơn, là một Trịnh Hiên mạnh mẽ cường hãn nhất, thế không thể ngăn.

Theo tui, thì Trịnh Hiên cũng có thể xếp vào thư mục “dạng tuyển thủ vì đoàn đội”, bởi chỉ khi nào hắn được đặt dưới tình huống chiến đội đang cấp thiết cần sự trợ giúp từ hắn, thì hắn mới bức phá hết mình.

Thậm chí cảm giác đó mạnh mẽ đến mức, dù cho khi Trịnh Hiên không phải ở dưới giây phút cấp bách khi chiến đội kêu gào sinh tử trong trận đoàn đội, đến ngay cả khi Lão Trịnh lên solo một mình thì hắn cũng cho tui cảm giác rằng hắn vẫn là một dạng tuyển thủ vì đoàn đội hết sức mãnh liệt.

Nhớ trận Trịnh Hiên đấu lôi đài với Tô Mộc Tranh, cả hai bên gần như đều đầy máu, tuy rằng tác giả không tả kỹ, nhưng mọi người đều biết Tô Mộc Tranh đến cả Hoàng thiếu cũng phải gặp khó, thì không hề dễ đối phó.

Nhưng hôm đó, đối thủ của cô là Trịnh Hiên.

Một Trịnh Hiên gánh lên vai mình trách nhiệm nặng nề và niềm tin tha thiết của đồng đội sau lưng, mong ngóng hắn gặt điểm mang về gỡ gạc cho tình thế nguy cấp của đội ta, thì hắn chiến thắng.

Hắn dần dần nghe thấy tiếng bước chân. Mộc Vũ Tranh Phong đang tiến đến gần.

Thắng xong người này, còn một người khác, thắng xong người đó, chắc còn người nữa...

Tao mệt, rất là mệt!

Trịnh Hiên nhe răng.

"Đúng là áp lực như núi!" Hắn nói. Thương Lâm Đạn Vũ tấn công!

"Áp lực như núi thiệt mà!"

Lần cuối Trịnh Hiên lải nhải câu cửa miệng này, là lúc Thương Lâm Đạn Vũ của hắn ngã xuống, nhưng không phải dưới tay Mộc Vũ Tranh Phong, mà dưới tay Hải Vô Lượng.

Trịnh Hiên thắng một trận.

Dốc hết toàn lực, hắn đánh thắng Tô Mộc Tranh.

Tác giả không miêu tả hắn thắng thế nào, chỉ biết rằng Lão Trịnh đã dốc hết toàn lực, liều cả cái mạng già, để giành về con điểm chiến thắng đang rất cần thiết cho đội ngũ vừa sa sút tinh thần vì lượt đi gặp bất lợi liên hoàn trên sân khách.

Bình thường có thể thấy hắn thiếu đấu chí, nhưng nếu đã là thiếu chứ không phải là không có, chẳng qua là có ít hơn người khác thôi.

Vậy thì, một mẩu chút chút đấu chí đó là trốn ở đâu?

Chỉ khi, hắn biết rằng sau lưng mình, đoàn đội cần, chiến hữu cần, thì Trịnh Hiên mới tìm thấy đấu chí của mình. Bởi, phần "đấu chí" đó được thêu liền sát trên màu cờ sắc áo của hai chữ "Lam Vũ".

Nói Trịnh Hiên là dạng tuyển thủ vì đoàn đội, không phải sai đâu.



Dạng tuyển thủ vì đoàn đội, vẫn là xem biểu hiện trong trận đoàn đội, thì mới thấy được vì sao một tên lười nhác hay lơ đãng như Trịnh Hiên, lại phải “chấn chỉnh tinh thần, tập trung cao độ.”

Trận Hưng Hân Lam Vũ lượt về, khi ở các đầu chiến trường, người Hưng Hân đều chia ra kèm người rất chặt nhằm xử Linh Hồn Ngữ Giả trước, tình thế trước mắt đã vô cùng ngặt nghèo, nếu còn không có ai đứng ra nghịch chuyển thế trận, thì sẽ khiến Lam Vũ rơi vào thế hạ phong cực kỳ nguy hiểm.

Khi đó, Trịnh Hiên đứng ra, bắn mở một con đường rực rỡ ánh đạn đồng. Giây phút đó, trên chiến trường, hắn chính là kẻ bức phá gan dạ nhất.


Thương Lâm Đạn Vũ.

Mưa bom bão đạn.

Gặp các tình huống quan trọng thế này, Trịnh Hiên thường rất thích lải nhải vài lần "Áp lực như núi" rồi mới ra tay. Đêm nay thật hiếm thấy, hắn không than vãn. Thương Lâm Đạn Vũ rải xuống một trận mưa bom bão đạn, từ đó lao lên.

Ầm ầm ầm ầm.

Trên con đường lát nên bởi lửa, chuyên gia đạn dược triển khai toàn diện thế tấn công, sắc màu lấp lánh hệt như pháp sư ra chiêu.
Vì thiếu đấu chí mà bị ngoại giới lên án nhiều lần, Trịnh Hiên xưa nay chưa từng quan tâm miệng lưỡi người đời.

Hắn không ôm chí lớn, nên cũng chẳng trông mong được đánh giá cao hay kỳ vọng gì.

Thế nhưng lúc này, Trịnh Hiên lại kiên quyết thắp cháy tất thảy lửa nóng trong mình.
Trịnh Hiên, tên tuyển thủ thiếu đấu chí, lúc này đánh ra cả một trời màu sắc lung linh.
"Đừng đánh giá thấp tui chứ!" Ai ngờ Trịnh Hiên chat lên một câu, nhưng không phải câu cửa miệng "áp lực như núi".

Màn mưa bom bão đạn chuyển hướng.

Điên cuồng tỏa sáng rực rỡ, truy đuổi sát gót hai nhân vật đang bay giữa không trung.

Từ một vùng đạn dược cháy nổ lấp lánh thành một trời rợp sáng sắc màu, vây quanh Hải Vô Lượng và Linh Hồn Ngữ Giả, liên tục tan đi.

Trình bắn súng thần thánh!

Mọi người xem đến quên cả chớp mắt.

Dù Hải Vô Lượng vì ôm Linh Hồn Ngữ Giả nên tốc độ văng hơi chậm, nhưng có thể rải lửa đạn sát theo quỹ đạo bay như Trịnh Hiên thì mấy ai làm được?

Rào rào rào rào!

Những tràng pháo tay vang khắp nhà thi đấu Lam Vũ.

Tên Trịnh Hiên thiếu đấu chí lại đánh ra một pha quá ngoạn mục ở đúng giây phút quan trọng, làm fan nhà quá bất ngờ và hãnh diện.

Mà hắn đâu chỉ dồn hỏa lực gây sát thương!

Dĩ nhiên không!

Bom Xung Chấn hất bay mục tiêu chóng vánh, Thương Lâm Đạn Vũ cũng rải đạn theo chóng vánh.


Để tôi mua được một chiếc vé góp mặt ở trận tứ kết ấy, hoà mình cùng fan hân mộ Lam Vũ trên khán đài. Thì chứng kiến giây phút đó, sẽ là một khung cảnh xúc động và bi tráng đến mức nào?

Thấy cái cách Trịnh Hiên chơi Thương Lâm Đạn Vũ mãnh liệt kiên quyết như thế khác với mọi khi, bất giác khiến lòng người xúc động, bất giác thấy lửa đạn ngập trời, bất giác thấy lệ rơi đầy mặt, bất giác thấy thịnh thế mở ra, bất giác khiến ngàn con người nghẹt thở dõi theo, bất giác khiến trong tim chúng tôi đều nở ra hoa lửa đốt người cùng Vinh Quang chiến đội.

Một Vinh Quang mà, con người ta không hề chiến đấu một mình, bỏ qua sạch sẽ cái ích kỷ cá nhân, nhìn thấu qua bản thân, nhìn thấu qua thế sự nhiễu nhương, nhìn thấu qua những tự ti và mặc cảm, nhìn thấu qua ước mơ và lý tưởng, nhìn thấu vĩnh hằng.

Chỉ là, Trịnh Hiên của giây phút ấy, trong hoàn cảnh mạnh yếu cách biệt, lòng bỗng sinh chiến ý, ánh mắt không hề chùn bước, hung ác nhìn thẳng vào định mệnh trước mặt.

Tui luôn đánh giá rất cao những trải nghiệm có thể bức phá chúng ta vươn người xa nhất cao nhất có thể, để có thể đạt đến tiềm năng lớn nhất mạnh mẽ nhất của mình.

Lam Vũ, chính là một tập thể những con người như vậy.

Ở bên nhau, những chàng trai ấy, một lần lại một lần đột phá giới hạn của bản thân, một lần lại một lần, tìm thấy một bản ngã tốt đẹp hơn của chính mình.

Hết lần này đến lần khác khiến độc giả bỡ ngỡ bất ngờ đến xúc động vỡ òa, càng hết lần này tới lần khác chưa bao giờ khiến cho đồng đội thất vọng.

Thời khắc quyết định, mọi người nghĩ cũng không cần nghĩ, đều không ngần ngại dẹp hết mọi rào cản cá nhân, vươn mình hết sức đột phá tiềm năng của chính mình, không vươn nổi cũng phải ráng mà vươn cho nổi!

Ở trong một tập thể không ngừng khích lệ sự trưởng thành lẫn nhau như thế, cá nhân cũng không thể không trưởng thành theo.

Tuyển thủ ở đây đều hoà mình theo cái bầu không khí hài hoà và khoan dung đó. Tự nhiên như việc trồng một cái cây, hạt giống đón ánh mặt trời, xuân về nảy nở, mầm cây cũng hoan hỉ bất giác mà phá đất ra.

Có gì đó rất tự nhiên và tự nguyện trong cái cách tuyển thủ Lam Vũ trưởng thành, có lẽ là vì môi trường hài hoà và phá cách nơi đây đi. Hẳn vì thế, mà Diệp Tu từng nhận xét Lam Vũ là cái nôi có môi trường phát triển tốt nhất cho xu thế tương lai đó nhỉ.






“Lười nhác, lơ đãng mất tập trung... Những tình trạng này chỉ xảy ra ở Trịnh Hiên trong các giai đoạn không mang tính quyết định. Phàm là lúc mấu chốt, tên này sẽ luôn mắng một câu "áp lực như núi" rồi ào ạt xông lên, chứ chưa từng biết nhùn là gì.”

Đây là lý do vì sao bình thường chiến đội và đồng đội “cho phép hắn thỉnh thoảng lười nhác, thỉnh thoảng thả hồn lên mây ngay khi đang đánh làm ai nấy phải lo nơm nớp.”

Bởi vì, niềm tin.



Thành viên của Lam Vũ có một tính tự giác chiến thuật cao hơn so với mặt bằng chung, bởi vì đội trưởng của họ có tốc độ tay hạn chế, khiến anh không thể gõ chi chít những mệnh lệnh như Tiêu Thời Khâm của Lôi Đình được. Song tái ông mất ngựa, cũng nhờ thế mà nền tảng tự giác chiến thuật của các thành viên đều rất cao.

Không chỉ về phương diện chiến thuật, ban nãy tui cũng đã nói, đó còn là sự tự nguyện và tự giác giúp đỡ đồng đội và tự thân tiến bộ trong chính mỗi thành viên ở Lam Vũ.

Không phải vì họ là đồng đội nên mới giúp đỡ nhau, mà vì họ giúp đỡ nhau nên mới thành đồng đội.

Những người đồng đội chân chính, có một niềm tin mãnh liệt vào nhau.

Lam Vũ không hề buông xuôi ngó lơ Trịnh Hiên cho hắn tự tung tự tác muốn lười thì lười. “Mà vì chiến đội Lam Vũ, tuyển thủ Lam Vũ đều rất tin tưởng Trịnh Hiên tự biết chừng mực.”

Cái chừng mực của hắn, thể hiện ở việc hắn là một người hiểu chuyện, biết mình đã nhận được sự bao dung từ chiến đội, nên hắn sẽ luôn đền đáp hết mình sự bao dung ấy.

Trịnh Hiên biết rõ, trên sàn đấu này, hắn không chỉ chiến đấu vì bản thân. Có một vài lúc nếu được lựa chọn cá nhân, hắn sẽ phủi tay dẹp nghỉ. Nhưng chiến đội thì không, đồng đội của hắn thì không, cho nên hắn sẽ kiên trì sóng vai với họ. Hắn chưa bao giờ phụ lòng tin của họ.

Đọc câu này, không hiểu vì sao tui lại cảm thấy, vinh quang của Trịnh Hiên không phải là Vinh Quang.

Mà vinh quang lẫn Vinh Quang của Trịnh Hiên, toàn bộ đều là Lam Vũ.

Giống như trong chính văn có nhắc, nếu Vinh Quang chỉ là trò chơi cá nhân, thì Trịnh Hiên đã bị loại từ sớm, bởi hắn không có tâm cầu thắng mạnh mẽ sôi sục như những tuyển thủ khác.

Hắn không thực sự đánh Vinh Quang vì chính Vinh Quang. Mà hắn đánh Vinh Quang, là vì Lam Vũ đánh Vinh Quang.

Đây là lý do vì sao tui xếp Trịnh Hiên vào dạng tuyển thủ vì đoàn đội, trong khi rõ ràng hắn có lên solo. Chỉ là vì, tui cảm thấy, Lam Vũ và đồng đội là thứ khiến hắn nặng tâm nhất ở sàn đấu Vinh Quang này.

Chiến thắng của hắn, không phải vì bản thân hắn muốn thắng, mà phần nhiều hơn là vì Lam Vũ cần thắng.

Mọi người đọc đừng lầm tưởng rằng nói vậy thì thành ra bạn Trịnh là người thường xuyên lười lao động đó, kiểu Lam Vũ không cấp thiết cần thắng thì hắn auto nhả kèo đâu. Nghĩ vậy thì oan bạn Trịnh chết, siêu áp lực như núi luôn đó, người ta chỉ là đôi khi mất tập trung thiếu hăng thôi mà, không phải bán độ đâu.

Tui đơn giản chỉ là muốn nói, động lực để Trịnh Hiên bước lên sàn đấu hơi khác với người thường.

Động lực để thúc đẩy hắn dốc hết sức mình đoạt được chiến thắng, không nằm trong chính bản thân hắn, cũng không nằm trong chiến thắng Vinh Quang, mà là nằm ở những đồng đội và chiến đội cần hắn phải dốc hết mình ở thời khắc sống còn.

“Lý do chính, là vì hắn không muốn làm đồng đội thất vọng ở thời khắc then chốt.”

Thấy cái lý do “chính” của hắn chưa, không phải vì hắn điên cuồng mãnh liệt muốn thắng, cũng không phải vì hắn có chấp nhất không buông vì Vinh Quang.

Hắn, chỉ là vì đồng đội, vì chiến đội, vì ơn tri ngộ tri ân, đã khiến một kẻ không hề có chí lớn mộng cao như Trịnh Hiên cũng phải liều mình bức phá xông lên!

Lam Vũ, là nơi thay đổi con người ta đến thế đó. Hay nói đúng hơn, là nơi khiến con người ta tự nguyện thay đổi trưởng thành đến thế đó chăng.



May mắn, Vinh Quang không phải là trò chơi của một người. Cũng may mắn, chiến đội Lam Vũ không phải là chiến đội một người. Vì thế, Trịnh Hiên sẽ còn đứng trên sàn đấu này dài dài, sóng vai với các đồng đội của hắn, đi tìm mùa hè thuộc về Lam Vũ chúng ta.


Lão ca Trịnh Hiên à, đến đây, kính anh một ly, đừng áp lực như núi nữa. Lão Trịnh à anh không phúc hậu, anh gan dạ dũng cảm như thế, thật sự bỏ lại mình tui lẻ loi bơ vơ chôn chân ở đây, áp lực như núi quá đi mất.
 
Last edited:

girlbbo_

Gà con tiến hóa
Bình luận
5
Số lượt thích
14
Location
TP HCM
Fan não tàn của
Lá Mùa Thu, Tu Thần và Tô Tỷ
#2
Thích nhất là Trịnh Hiên, từ câu cửa miệng đến tính cách đều rất giống với mình, không những vậy mà tính cách hành động khi người khác đặt niềm tin vào mình càng tôn lên vẻ đẹp của Trịnh. Trịnh thiếu đấu chí thiệt đấy, Trịnh không có những thứ cháy như ngọn đuốc trong tim, nhưng tim anh luôn đập chung nhịp với các đồng đội ở Lam Vũ. Người ta có thể nói Trịnh thiếu ánh sáng của mặt trời, thiếu sức sống, nhưng người đó sẽ không bao giờ có thể biết được, thứ ánh sáng phát ra ở anh là ánh trăng của ban đêm! Những lúc đồng đội cần anh nhất, anh sẽ tỏa sáng. Trịnh Hiên không cầu danh lợi không cầu cao xa nhưng anh vẫn đứng dưới mái nhà Lam Vũ, anh vẫn là một trụ cột vững chắc của căn nhà ấy! Tuy vậy, cái người ta tiếc nuối nhất ở anh chính là phẩm chất thiên tài vốn có của anh... Trịnh Hiên có thể sóng vai cùng các đại thần, chiến đấu và trở thành một người như hiện nay cũng là điều hiếm thấy ở đa phần tuyển thủ, nhưng sao mọi người lại cảm thấy đó là tiếc nuối, là hai chữ "nếu như"? Rõ ràng Trịnh hoàn toàn đủ tư cách đứng ngang với những Dụ Văn Châu hay Hoàng Thiếu Thiên, chỉ thiếu một chút thôi... nhưng anh không làm, câu chuyện đó với anh là không cần thiết, vì ở đây, ngay lúc này anh đã cảm nhận được vinh quang chân chính của mình, vinh quang mà anh theo đuổi không hoa lệ mà vô cùng yên bình, giản đơn: Chiến đấu vì Lam Vũ, vì đồng đội. *********** Thế nào là hạnh phúc? Sống như Trịnh Hiên là hạnh phúc! Biết hài lòng, biết điểm dừng, biết tận hưởng giây phút còn được sống, còn được chiến đấu!
 

Bình luận bằng Facebook