Hoàn [Sở Tô] [Tán Tu] Ái Tình Bi Ai

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,156
Số lượt thích
2,613
Team
Hưng Hân
#1
Ái Tình Bi Ai

***Warning: Truyện viết theo sở thích cá nhân, có yếu tố ngược và một số vấn đề nhạy cảm. Bối cảnh cổ trang, cung đấu, triều đấu. Không khuyến khích các thanh niên nghiêm túc và các shipper không ưa ngược.

*********************************
Thường ngày Tô Mộc Tranh đều bận rộn. Ngồi trên phượng vị như đi trên rừng đao, một khi lỡ bước sẽ là vạn kiếp bất phục. Tứ phi cửu tần hai người là công chúa ngoại bang, còn lại cũng đều là trưởng nữ thế gia. Những người như họ đâu chỉ có mẫu gia chống đỡ, các loại thủ đoạn tranh sủng, minh tranh ám đấu cũng sớm đã thành thạo. Nữ nhân trong hậu cung, nhất là nữ nhân địa vị cao, lùi một bước lập tức sẽ bị người khác dẫm đạp lên. Ngoại trừ tứ phi bề ngoài vẫn yên ổn, cửu tần cũng đã hai lần thay đổi. Diệp đế bận rộn chính sự, việc hậu cung tất cả đều là nàng chưởng quản. Hôm nay giải quyết tranh chấp giữa hai phi, ngày mai điều tra hai tần bị đầu độc,... những chuyện như vậy đều đã gặp qua.

Hôm nay là một ngày yên tĩnh hiếm có. Mộc Tranh nhàn nhã thưởng hoa trong tiểu đình. Chậm rãi nhấm nháp một khối điểm tâm, nàng tận hưởng làn gió mát đầu thu. Bất chợt, phía sau vang lên một giọng nói quen thuộc:

-Ăn nhiều điểm tâm ngọt như vậy ngươi không sợ béo lên sao?

Mộc Tranh mỉm cười quay lại:

-Ngươi tới đấy à? Mau lại đây, điểm tâm này ngon lắm đó.

Sở Vân Tú bước vào tiểu đình, ngồi xuống đối diện Tô Mộc Tranh. Nàng phất tay với đám thuộc hạ:

-Các ngươi lui ra đi.

Tô Mộc Tranh cũn ra hiệu cho cung nữ lui ra:

-Các ngươi cũng lui ra cả đi.

Đợi cho cung nữ lui ra hết, Mộc Tranh mới mỉm cười ngọt ngào:

-Vân Tú, nhanh như vậy đã nhớ ta không chịu nổi rồi sao?

Sở Vân Tú bật cười. Người này luôn thích trêu chọc nàng. Mặt không đổi sắc, Vân Tú cầm lên một khối điểm tâm, nhẹ nhàng trả lời:

-Đúng vậy. Nhớ ngươi muốn chết.

Mộc Tranh bật cười:

-Ngươi mới tới tháng trước, đầu tháng này lại tới. Như thế này không phải là hơi nhiều hay sao?

Vân Tú cắn một ngụm điểm tâm, cảm nhận vị ngọt thanh mát trong miệng. Ăn xong hai ngụm, nàng mới trả lời:

-Hôm nay ta tới chúc thọ Ngụy thừa tướng, thuận tiện tới thăm hoàng hậu, có gì không phải? Hơn nữa Phong Vũ Lâu làm tình báo, chuyện ta tới đây cũng không phải là hiếm lạ đi.

Mộc Tranh đáp lại:

-Lâu chủ Phong Vũ Lâu tới thường xuyên như vậy, chỉ sợ thiên hạ lại đồn đại chuyện không hay thôi. Dù sao để đích thân Sở lâu chủ tới mật tấu cũng không phải là chuyện đơn giản gì.

Vân Tú nhìn Mộc Tranh, nàng vẫn luôn giữ phong thái vân đạm phong khinh như thế. Chỉ là dưới mặt nước phẳng lặng đâu ai biết đang ẩn dấu bao nhiêu sóng ngầm. Thở dài một hơi, Vân Tú nhìn xuống hồ sen mà nói:

-Không bức tường nào là không lọt gió. Ta cũng không nghĩ chuyện của ta và ngươi có thể giấu được mãi. Chỉ là có những việc bản thân không thể kìm chế được.

Mộc Tranh nhẹ cười. Nụ cười của nàng rất nhẹ nhàng như không vướng bận bất cứ điều gì nhưng giọng nói của nàng lại nhuốm vài phần tư vị:

-Ta hiểu. Chính ta cũng như vậy mà.

Hai người đều rơi vào im lặng. Nhất thời họ đều không biết nói gì, không biết phải làm gì với cảm xúc đang đè nặng trong tim. Một lúc sau Mộc Tranh mới nói nhỏ:

-Đêm nay ngươi ở lại được không?

Vân Tú cười khổ lắc đầu:

-Lần này không được rồi. Trong lâu vẫn còn chuyện cần ta giải quyết. Hơn nữa nếu ta ở lại, chỉ sợ giấy không gói được lửa.

Mộc Tranh thu lại vẻ hi vọng mới nãy. Nàng tựa người vào lan can, nhìn xuống hồ sen buồn buồn nói:

-Phải rồi, ta đợi ngươi khi khác vậy.

Thân là lâu chủ Phong Vũ Lâu, đối mặt với vô số chuyện vẫn không đổi sắc mặt, vậy mà phải vất vả lắm Sở Vân Tú mới đè nén được cảm xúc trong lòng xuống. Nở một nụ cười gượng gạo, Vân Tú trào phúng nói:

-Để hoàng hậu của mình ngày đêm tâm niệm nữ nhân khác, từ cổ chí kim cũng chỉ có mình hắn.

Mộc Tranh không cười, nàng nhẹ giọng đáp lại:

-Hắn cũng có chấp niệm của riêng mình. Mọi chuyện hắn đều biết, chỉ là...

Mộc Tranh không nói tiếp, tự lấy cho mình một khối điểm tâm cắn một ngụm. Vân Tú tự rót cho mình một chén rượu. Một hơi uống cạn, nàng cảm nhận rõ chút cay nồng từ họng tràn xuống bụng.

-Năm đó lẽ ra hắn không nên đưa ngươi lên ngôi hậu vị này.

Mộc Tranh đặt tay lên bàn tay của Vân Tú, khẽ nắm lại. Nàng khẽ nói:

-Đừng trách hắn. Tình cảnh năm đó như thế nào ai cũng rõ. Muốn trấn áp thế lực cũ thủ đoạn nào cũng phải dùng tới. Những vị phi tần ở đây có ai là không có mẫu gia quyền lực? Chỉ có thể lợi dụng các thế lực đó kiềm hãm lẫn nhau, Hưng Hân vương triều mới có thể miễn cưỡng yên ổn. Chỉ cần bất cứ ai ngoài ta ngồi vào ngôi hậu vị, thế cục cân bằng sao có thể duy trì? Mà ta lại là người ở bên cạnh hắn lâu nhất, một đường lập quốc cùng hắn nằm gai nếm mật cũng được tính là khai quốc công thần. Ta danh chính ngôn thuận chưởng quản hậu cung này, không ai có thể nghị luận được gì.

Vân Tú nặng nề nói:

-Ta biết. Ngươi và hắn tình thâm nghĩa trọng, ngươi lên hậu vị cũng là lựa chọn tốt nhất khi đó. Nhưng đâu phải không có cách nào khác?

Bàn tay Mộc Tranh tăng thêm một chút lực đạo. Nàng nói rõ ràng từng chữ:

-Tình cảnh năm đó giống như đi trên băng mỏng. Tân triều mới lập, các thế lực còn chưa quy phục hẳn, ngoại quốc nhăm nhe, hung hiểm trùng trùng. Nếu để ta quay lại khi đó, ta vẫn sẽ chọn làm như vậy.

Sở Vân Tú hít sâu một hơi, những việc đó nàng đâu phải không biết, đâu phải không hiểu. Một lúc sau nàng mới lên tiếng hỏi, vẫn không nhìn Mộc Tranh:

-Bây giờ hắn thế nào rồi?

Mộc Tranh nhỏ giọng đáp lại:

-Hắn vẫn thỉnh thoảng mộng thấy ca ca ta. Chấp niệm của hắn quá sâu, đã thành tâm ma. Người khác nói hắn thiên vị ta, trừ Ngự Điện ra hắn cũng chỉ ngủ lại Phượng Cung của ta. Mỗi lần thị tẩm phi tần đều quay về Ngự Điện ngủ, tuyệt đối không bao giờ ngủ lại. Chỉ là họ không biết giữa ta và hắn không bao giờ có thể phát sinh chuyện thân mật. Hắn nói không thể động tay vào thân muội muội của người kia.

Ngừng một lát nàng lại nói thêm:

-Hắn sợ mình nằm mộng sẽ nói mê. Tân Kiệt cũng từng nói, đã là tâm bệnh thì không có thuốc nào chữa được.

Nghe Mộc Tranh thở dài, Vân Tú cũng cảm thấy Diệp Tu thật đáng thương. Bản thân chí ít vẫn thỉnh thoảng được gặp người yêu, tùy thời còn có thể thân mật. Mà hắn thì chỉ có thể ôm mộng ảo tưởng niệm, vĩnh viễn không chạm được vào người đó nữa. Lại nói mình sau này vẫn còn hi vọng, còn hắn chỉ sợ sẽ chỉ có chấp niệm mãi mãi giấu trong lòng. Rồi tự nhìn lại bản thân nàng cũng chỉ biết cười tự diễu. Việc mình đang làm một khi lộ ra sẽ có hậu quả như thế nào, cả hai đều biết mình không thể gánh nổi. Vậy mà vẫn cố chấp không buông bỏ, xem ra bản thân và hắn cũng cùng là một dạng người.

Mộc Tranh an ủi nàng:

-Ngươi hay đợi ta thêm một thời gian nữa. Đợi thế cục đã xắp đặt xong, hắn thoái ngôi nhường vị lui về ở ẩn, ta cũng sẽ rời khỏi hậu cung này. Đến lúc đó chúng ta sẽ tìm một nơi không ai lui tới, cùng nhau sống cuộc sống an nhàn thanh tĩnh.

Sở Vân Tú gượng cười, Diệp Tu khởi nghĩa xưng vương chỉ là chuyện của mấy năm trước, hoàng tử còn chưa có lấy một người, chuyện Mộc Tranh nói chỉ sợ sẽ còn phải đợi rất lâu nữa. Nhưng dù sao vẫn còn có hi vọng, Sở Vân Tú chắc chắn sẽ dốc sức để biến hi vọng đó thành sự thật.

Sở Vân Tú ở lại thêm nửa canh giờ nữa rồi mới xuất cung. Còn lại một mình, Mộc Tranh kín đáo lấy từ trong người ra một khối ngọc bội. Trên ngọc bội khắc một chữ Sở, mặt kia khắc một chữ Tô, nét chữ mềm mại uyển chuyển. Ngọc bội này năm xưa Sở Vân Tú tự tay làm tặng Tô Mộc Tranh, cũng không ít lần nàng đã dùng vật này huy động tình báo Phong Vũ Lâu. Miết nhẹ tay lên từng nét chữ, Mộc Tranh tựa người vào lan can. Nàng ngắm hồ sen mà tâm trí lại đang phiêu du ở nơi khác, một nơi giữa kinh thành náo nhiệt nhưng lại mang một vẻ thần bí âm trầm. Nơi đó có một người nàng luôn tâm niệm.
 

Bình luận bằng Facebook