Ongoing [Ngô Tuyết Phong - Diệp Tu] Tuyết trên đỉnh Kilimanjaro

ButNgonPhi

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
497
Số lượt thích
6,225
Location
Hàng Châu
Fan não tàn của
Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
#1
Tuyết trên đỉnh Kilimanjaro






Tác giả: faurschou
Editor: Bút Ngôn Phi
Nhân vật chính: Ngô Tuyết Phong - Diệp Tu
Lịch đăng: Trong tháng 8-9/2020



Giới thiệu: nằm trong hệ liệt các fic viết về Diệp Tu dưới góc nhìn của nhân vật khác, gồm:

Vương miện chông gai - The Thorny Crown (Lưu Hạo - Diệp Tu)

Hai ngả đường - All Means (Đào Hiên - Diệp Tu)

Những ngày ngây thơ - The innocence (Tô Mộc Tranh - Diệp Tu)

Bầy quỷ - The Pandemonium (Gia Thế - Diệp Tu)

Giữa những màn diễn - Between the Acts (Diệp Thu - Diệp Tu)

Bão tố - The Tempest (Tô Mộc Tranh - Diệp Tu)

Đâu đã vào đấy - To Each His Own (Gia Thế - Diệp Tu)

Niềm vui thường nhật - The Routine Pleasure (Diệp Thu - Diệp Tu)

Trong cát bụi và tàn tro - In Dust and Ashes (Ngũ Thần, Tiểu Minh, Quan Dung Phi, Quách Minh Vũ - Diệp Tu)

Tuyết trên đỉnh Kilimanjaro - The Snows of Kilimanjaro (Ngô Tuyết Phong - Diệp Tu)

Diễn thế thứ sinh - Secondary Succession (Khưu Phi - Diệp Tu)

Thiên thu - Everybody Wants Some (Diệp Thu - Diêp Tu)

Vượt qua đêm đen và thác lũ - Through Night and Flood (Trần Quả - Diệp Tu)

Suối nguồn tươi trẻ - The fountain of Youth (Diệp Tu)

Tiềm điểu - The loon (Diệp Thu - Diệp Tu)

Sáng - Revelation (Diệp Thu - Diệp Tu)

Nghe tiếng mưa rơi - As a New Day Breaks (Diệp Thu - Diệp Tu)



Summary: Trong tầm mắt hắn là lá cờ phong đỏ của Gia Thế phấp phới tung bay khắp sân thi đấu, cùng với đủ các loại đèn chiếu công suất cao của cung thể thao. Cảm giác mất trọng lượng đột ngột đẩy sự hưng phấn của Ngô Tuyết Phong lên cao, ngay sau đó hắn rơi xuống vòng tay của các đồng đội. Đèn đóm sáng trưng làm hắn phải nhắm nghiền mắt lại. Nhưng giờ phút huy hoàng nhất này lại thiếu phần của duy nhất một người đó – Ngô Tuyết Phong nhanh chóng thầm nghĩ – nên nó sẽ vĩnh viễn không phải là đỉnh cao của Gia Thế.




Mục lục

Chương 1 (1-2)
Chương 2 (1-2-3)
Chương 3 (1-2-3-4)
Chương 4 (1-2-3-4)
Chương 5 (1-2-3)
Chương 6 (1-2-3)

Chương 7 (1-2-3)
 
Last edited:

ButNgonPhi

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
497
Số lượt thích
6,225
Location
Hàng Châu
Fan não tàn của
Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
#2
Chương 1


1.

Mùa đông mấy năm nay, không khí lạnh từ cực Bắc tràn xuống bình nguyên nước Mỹ như thủy triều vỡ đê. Tuyết nặng hạt, mãi đến chạng vạng tối mới ngừng một lát. Lớp tuyết trắng nặng nề phủ lên vạn vật. Từ trong nhà đi tới ven bờ sông Charles, khung cảnh thoắt đã thay đổi, chốn huyên náo ấm áp đã trở thành một vùng lạnh lẽo vắng vẻ không một bóng người từ lúc nào. Ngô Tuyết Phong đút tay vào túi áo, giấu nửa gương mặt sau lớp khăn quàng cổ, trong đôi mắt đen in bóng con đường dài.​

Hắn thoáng liếc đồng hồ, chỉ vừa qua nửa đêm. Tại một nơi khác cách đây 13 tiếng đồng hồ, Gia Thế đang tổ chức buổi họp báo tuyên bố đội trưởng Diệp Thu chính thức giải nghệ. Vài người đại diện chiến đội xuất hiện trước ống kính truyền hình, nhưng trong số đó Ngô Tuyết Phong chỉ biết mỗi Đào Hiên. Một người lạ mặt đứng dậy từ nhóm nhân viên quản lý, phụ đề đúng lúc chạy tới chú thích người trên màn hình: quản lý bộ phận PR - Vương Thăng.​

Liên minh dựng một đoạn video cắt ghép từ những clip thi đấu của Nhất Diệp Chi Thu, Ngô Tuyết Phong cố gắng từ bối cảnh xanh xanh đỏ đỏ đó nhận ra một Khí Trùng Vân Thủy đã hoàn toàn thay đổi. Dựa vào số kinh nghiệm chơi game còn sót lại, khi Diệp Thu quay người, trong đầu hắn thầm gõ ra một cái Lồng Niệm Khí. Nhưng nhân vật trong màn hình lại chuyển sang tấn công hướng khác, khiến Nhất Diệp Chi Thu hai mặt thụ địch. Sau đó là một đoạn khổ chiến ngắn ngủi nhưng rất ngoạn mục.​

Ngô Tuyết Phong biết Liên minh muốn khoe ra thao tác trâu bò lấy một địch ba không gì sánh kịp của Nhất Diệp Chi Thu, nhưng đoạn chiến đấu đó – trong mắt hắn hoặc Diệp Thu cũng thế - không phải một màn đoàn đội phối hợp đẹp mắt gì cho cam.​

Hắn đi tới vài bước, dưới bậc thang xi măng của nhịp cầu đã lạnh cóng là những khối tuyết đọng lẫn lộn tạp chất. Mặt sông thoạt nhìn đã đóng băng, sừng sững bất động dưới trời tuyết, xem chừng không gì phá nổi, chỉ có ánh sáng phản xạ một mảng lớn màu trắng giữa đêm đen. Cũng chính trong một đêm đông tuyết rơi hồi còn đi học, hắn từng nhìn thấy cảnh sụp hố băng giữa mặt hồ. Ngoài rìa rất vuông thành sắc cạnh, ở giữa lại toàn là nước đá, chắc là do ai đi qua đạp lên.​

Giờ hắn nhìn Diệp Tu giống như nhìn qua một tấm pha lê trong suốt, vẫn rất đồng cảm, nhưng thiếu đi mấy phần đau xót khi đặt mình vào hoàn cảnh của người ta. Cuộc sống của người trưởng thành chính là tự kiềm chế, là lãnh đạm, cũng không kịch nghệ kiểu “không có abcxyz thì không sống được.”. Việc Đào Hiên bị thương mại hóa biến thành một con người lạnh lùng khắc nghiệt là điều hắn tiếc nuối, nhưng cho đến giờ hắn cũng chưa từng có ý định liên lạc với người trong cuộc. Lập trường của hắn ngày càng tỉnh táo, là lập trường của người đứng xem bên ngoài. Lý trí nói với hắn, đó là chuyện bình thường nhất có thể xảy ra khi cùng làm việc. Bây giờ, vị trí của Liên minh hiển nhiên đã khác xa thời của hắn.​




2.

Sau khi mùa hè tiêu cạn những ngày cuối cùng , mùa thu Bắc Kinh đến rất nhanh và dứt khoát. Nhiệt độ không khí bằng mắt trần cũng có thể thấy được là hạ xuống một đường thẳng tắp, không lâu sau đó, trời nổi gió lớn. Trên những hàng cây bên đường, từng hàng quạ đen tụ hội. Trên những khoảng đất bắt đầu xuất hiện những bãi “chất bài tiết” của chim màu trăng trắng, mới chỉ lốm đa lốm đốm thôi nhưng ai cũng đoán được là không lâu sau chúng sẽ chi chít trên mặt đất.​

Đây là lần đầu tiên Ngô Tuyết Phong trở lại trường sau khi tốt nghiệp, đúng lúc chương trình học buổi chiều kết thúc, ngoài đường là đủ các loại xe đạp lao vùn vụt rồi kẹt cứng ở gần khu phòng học. Quan Dung Phi cố luồn lách qua khe hở giữa một rừng xe đạp lộn xộn, chiếc xe đạp cũ kĩ của hắn bị xước một vết. Hắn cau mày lẩm bẩm đôi câu, sau đó gật gật đầu với Ngô Tuyết Phong đứng phía ven đường, coi như là chào.​

Hắn mặc một chiếc áo dài tay sọc ngang, đeo mắt kính thật dày, đầu tóc rối bời. Vì thiếu vận động trong thời gian dài, người hắn tầm trung, hơi gầy.​

Ngô Tuyết Phong quen Quan Dung Phi trong một trận đấu ở trường. Lúc ấy Ngô Tuyết Phong học khoa Máy tính năm 3, là học bá kiêm game thủ trứ danh của lứa sinh viên đó. Còn Quan Dung Phi vào nhầm khoa Kiến trúc gỗ, hoang mang một thời gian dài với tình thế khó khăn của nghề, rốt cuộc đến cuối năm hai đại học mới tìm được chân ái, máy tính. Sau khi Vinh Quang ra mắt thị trường, Quan Dung Phi và các bạn học mở hack mấy lần liền u mê nghiên cứu vũ khí tự chế không ngừng được. Vì học toán tốt, năng lực cũng mạnh, nhanh chóng có chút danh tiếng trong trường.​

Đào Hiên ngồi chờ ở phòng ăn đã lâu. Thấy người đến, hắn liền đứng lên đi tới, đưa tay ra với một sự khách khí đối phương không quen thuộc : “Xin chào, xin chào.”​

“Cậu chính là Diệp Thu?”​

Quan Dung Phi chỉ bắt tay đơn giản với Đào Hiên, sau đó quan sát cậu thiếu niên đứng cạnh. Diệp Thu xem ra không khác những cậu học sinh trong sân trường lắm, gương mặt vẫn còn nét ngây ngô, quần áo xuề xòa, hai mắt thâm quầng, mặt không biểu cảm. Miệng hắn ngậm một điếu thuốc chưa châm lửa, nhìn qua có vẻ hơi mỏi mệt, nhưng vẫn toát lên sức mạnh “bẻ gẫy sừng trâu” của nam sinh tuổi dậy thì.​

“Xin chào, xin chào.” Diệp Thu nói, điếu thuốc run run, “Hút không?”” Quan Dung Phi khoát tay từ chối, nhìn người kia nhiều hơn vài lần.​

“À, vậy để tôi ra bên ngoài.” Diệp Thu lơ đễnh ngậm điếu thuốc ậm ờ. Chờ Đào Hiên chọn xong món ăn rồi đi thanh toán, hắn đứng lên nhường đường rồi tiện thể phủi mông chuồn ra ngoài.​

“Gần đây thế nào?” Ngô Tuyết Phong cười hỏi.​

“Chẳng ra làm sao cả.”​

“Tôi nghe nói bên nghiên cứu bảo mật có vấn đề rồi?”​

“Bị bẫy chết!! Tuần đầu tiên sau khai giảng đột nhiên tuyên bố giảm số lượng lớn slot nghiên cứu bảo mật, không chuẩn bị,” Quan Dung Phi nói, “Tôi bị gạt ra khỏi danh sách.”​

“Nên?”​

“Trong vòng vài ngày nữa phải quyết định có xin học thẳng Tiến sĩ không?”​

“Không định làm gì hả?”​

“Không. Không định làm kiến trúc gỗ. Nếu chuyển lên chuyên ngành tiếp, tôi cũng không định làm nghiên cứu. Chỉ có thể chuẩn bị xuất ngoại.”​

Quan Dung Phi từ bên bàn xuống ngồi ghế, gõ gõ ngón tay lên mặt bàn. Ngô Tuyết Phong nhấp một ngụm đồ uống mua từ canteen trường học, ngọt khé cổ họng.​

“Còn đi làm thì sao?”​

“Không sai. Với . . . “ Quan Dung Phi nói, “Tôi nhìn mấy người đánh giải, Diệp Thu đánh rất tốt.”​

Ngô Tuyết Phong nở một nụ cười đã-hiểu: “Đúng không?”​

“Còn anh, năm nay 22 à? Đánh được lâu không?”​

“Tôi coi như là đang gap year đi”. Ngô Tuyết Phong cười nói, lại bổ sung, “Nhưng làm nhân viên kỹ thuật thì không cần quan tâm đến mấy cái hạn chế tuổi tác này.”​

Quan Dung Phi gật đầu.​

“Trước đó liên lạc với cậu nói chuyện này, đoán chừng cậu cũng đã có một chút suy nghĩ.” Ngô Tuyết Phong nói.​

“Không phải anh nói muốn cho tôi xem cái gì đó sao?”​

Ngô Tuyết Phong đưa cho hắn một tấm thẻ được mở bán đợt 1, mặt ngoài hơi hư hại: “Cậu xem qua cái vũ khí này một chút coi.”​

“Vũ khí bạc à?” Quan Dung Phi ngầm hiểu, “Khước Tà?’​

“Không phải.”​

“Ô Thiên Cơ.” Load xong, Quan Dung Phi chiếu vào tên vũ khí đọc một lần, “Gia Thế mấy người giờ đã làm được cái thứ hai rồi à?”​

“Cậu cứ xem trước đi.”​

Quan Dung Phi nghi ngờ cúi đầu, không lâu sau, Ngô Tuyết Phong đã nhìn thấy sự kinh ngạc càng lúc càng đậm trên gương mặt hắn.​

“Thế nào?” Ngô Tuyết Phong cười hỏi.​

Quan Dung Phi gỡ kính xuống, lau lau. Lời bình ngắn gọn, nhưng thần sắc khi nói lại rất chắc chắn.​

“Rất mạnh.”​

“Để cậu một mình gắng sức, có thể làm ra đến mức này không?”​

“Không nghĩ tới. Khó mà nói.”​

Quan Dung Phi tấm tắc lấy làm kỳ lạ, kéo qua kéo lại mô hình Ô Thiên Cơ trong ô chế tạo.​

“Diệp Thu không cầm cái này đi đánh trận à?”​

“Cái này không liên quan gì đến câu lạc bộ.”​

Ngô Tuyết Phong chống tay lên mặt bàn, thấp giọng nói.​

“Vậy cái này ai làm? Diệp Thu?”​

“Không phải, là một người khác.”​

“Vậy hắn đâu?”​

“Chết rồi.”​

Quan Dung Phi kinh ngạc ngồi thẳng dậy, sau đó nhanh chóng liếc nhìn bên kia. Diệp Thu đã qua cơn ghiền thuốc, đang cùng Đào Hiên quay lại.​

“Phôi thô của vũ khí này rất mới lạ.” Quan Dung Phi khẳng định lần nữa.​

“Đấu pháp chơi tất cả các nghề nghiệp này gọi là tán nhân, tác giả cũng là người chơi. Người không chơi sẽ không nghĩ đến ý tưởng này.”​

“Tôi vào Gia Thế sẽ nghiên cứu cái này hả?”​

“Đương nhiên là không, là Khước Tà chứ. Tôi xin cậu, vẻ mặt gì thế, Khước Tà cũng là đỉnh cao rồi, được không?” Ngô Tuyết Phong dở khóc dở cười.​

Thứ đầu tiên của Gia Thế gây ấn tượng với Quan Dung Phi cũng không phải là Nhất Diệp Chi Thu, mà là một trong hai vũ khí bạc còn lại trong Liên minh, Khước Tà. Trong giai đoạn đầu nghiên cứu vũ khí tự chế, đại đa số vũ khí bạc chưa đột phá khỏi giới hạn năng lực vũ khí cam. Nhưng Khước Tà lại là một thanh vũ khí bạc chân chính. Thuộc tính của nó mạnh vượt mức quy định, tựa như trong thời đại vũ khí lạnh xuất hiện một tay thương thủ xuyên qua thời không.​

“Hôm nay tới tìm cậu chủ yếu vì chuyện này.” Bữa ăn đã vào hồi cuối, Đào Hiên dùng một giọng điệu công nghiệp tiêu chuẩn cười cười nói nói, xem ra hắn đã khôi phục lại trạng thái bình thường, lại biến trở về bộ dáng đĩnh đạc của một người lập nghiệp trẻ tuổi, “Tôi nghe nói cậu học … công trình gỗ, đúng không? Không phải tôi có ý không tôn trọng, nhưng cùng với sự phát triển của xã hội, có một số nghề phải tiến đến giai đoạn hoàng hôn. Nó là một ngành nghề truyền thống cực kỳ điển hình của Trung Quốc. Nhưng Internet còn đang ở trong giai đoạn phát triển mạnh mẽ. Còn eSport, chính là một nghề mới trỗi dậy tiêu biểu, đang phát triển cấp tốc.”​

“Quy mô của eSport, so với những ngành nghề truyền thống, còn rất nhiều chỗ trống để phát triển. Những năm gần đây, đã có nền tảng về công chúng, những thị trường liên quan của người cùng làm đang dần khuếch đại, nhân số cũng khả quan, tính gắn kết cũng lớn, các loại hình thi đấu khá hấp dẫn, những người trẻ tuổi xem thi đấu như là xem các ngôi sao bóng đá, bóng rổ.”​

Diệp Thu sau khi ăn cơm vẫn một mực không nói một lời, Đào Hiên diễn thuyết một tràng xong, hắn lặng lẽ nhíu mày nhìn đĩa Pizza trên bàn, khóe miệng cong lên một góc độ như có như không.​

“Dù chúng ta, so với mấy nhà bên Thượng Hải, Bắc Kinh, . . . nói thế nào nhỉ, giống rạp xiếc hơn một chút . . .”​

Khi nói đến những từ này, sự tự tin thuyết giảng của Đào Hiên rốt cuộc thoát ly thành công. Hắn lộ ra chút chột dạ cùng một ý vị lấy lòng ngắn ngủi, cười một tiếng: “Nhưng cậu cũng thấy đấy, đây là mùa giải đầu tiên, mục tiêu năm nay của chúng tôi chính là quán quân. Chúng tôi bây giờ cũng đang tổ chức các trận đấu trong trường trung học, tìm kiếm các nhân tài có tiềm lực, chuẩn bị thành lập trại huấn luyện. Tất cả đang từng bước vào quỹ đạo. Việc ấy cậu không cần lo lắng.”​

“Đại đa số trong Liên minh hiện nay chưa bắt đầu xây dựng lĩnh vực kỹ thuật. Tài nguyên, mặt bằng trình độ, tiến độ của Gia Thế đều vượt xa các chiến đội khác. Lão Ngô nói cậu rất có hứng thú với hệ thống vũ khí tự chế của Vinh Quang, Gia Thế có thể cho cậu một sân khấu để thi triển tài hoa.”​

Bài thuyết trình hoàn tất. Đào Hiên cố tình bơ sự cười nhạo của Diệp Thu, chỉ nhìn Quan Dung Phi.​

“Quan điểm của cậu thế nào?”​

“Nguyên lý tự chế vũ khí vô cùng đơn giản, qua rất nhiều các tính toán và thí nghiệm để lấy được thuộc tính mong muốn ra rồi gắn vào phôi thô vũ khí. Nói trắng ra, là kiểu vũ khí trang trí.”​

“Cái gì?” Đào Hiên hỏi. Quan Dung Phi nhả chữ vừa nhanh vừa không rõ ràng.​

“Kiểu vũ khí trang trí.” Hắn nhanh chóng lặp lại một lần. Lần này Đào Hiên gắng gượng lắm mới nghe rõ.​

“Chỗ khó chính là ở quá trình thí nghiệm, tính toán.” Ngô Tuyết Phong nói.​

“Giải quyết như thế nào?”​

Quan Dung Phi tựa lưng vào ghế, lấy kính xuống, vuốt vuốt mũi, nói ngắn gọn: “Thử.”​

Nụ cười của Đào Hiên trong nháy mắt trở nên hơi khó xử.​

“Thử bao nhiêu?”​

“Khó nói được.”​

“Áng chừng một chút không được sao?”​

“Tôi nói thế này đi,” Quan Dung Phi tiếp tục, “Thuộc tính vũ khí và những thay đổi khác chỉ là dự kiến, trong đó còn các loại điều kiện hạn chế. Hệ thống cung cấp tất cả những thông tin này thì đều dành cho các vũ khí đã thành hình thành dạng hết rồi.”​

“Nghĩa là chúng ta phải có được tất cả vũ khí của Vinh Quang, mỗi loại còn không chỉ cần một cái?”​

“Không đến mức tất cả vũ khí,” Ngô Tuyết Phong nói, “Nhưng muốn làm ra thuộc tính nào, nhất định phải tham khảo vũ khí nào đã có thuộc tính này. Chúng ta có thể vô tình tạo ra thuộc tính mới, nhưng như thế quá ngẫu nhiên, tỉ lệ cực nhỏ. Phương pháp có hiệu suất cao nhất chính là bắt đầu từ những cái đã biết.”​

“Cũng chính là cần vũ khí có gần như tất cả các thuộc tính?”​

Quan Dung Phi do dự một chút rồi gật đầu: “Đúng.”​

“Có thể ít hơn được không?”​

“Chuyện đó . . . có thể nhờ các phương pháp kỹ thuật để cố gắng tiết kiệm các hao tổn cho tính toán và thí nghiệm.” Ý là, trừ dựa vào trình độ của nhân viên kỹ thuật ra thì không còn lựa chọn nào khác.​

Người ở đây trừ Đào Hiên ra thì đều đang tuổi học đại học. Cách ăn mặc của ông chủ Đào là ra dáng nhất, để thể hiện coi trọng khách, hắn mặc một bộ Âu phục bình thường mua từ hồi học Đại học, chất liệu kém hơn những bộ cao cấp rất nhiều, dưới ánh sáng mờ mờ của nhà hàng đồ Tây trong trường học, nhìn Đào Hiên càng có vẻ sa sút tinh thần, giống như một viên chức nhỏ vừa bị sa thải vì tinh giảm biên chế.​

“Có thể giải quyết không?” Đào Hiên quay sang hỏi Diệp Thu.​

Diệp Thu lơ đễnh gật đầu.​

“Cày vật liệu và mua vật liệu đều nhất định phải làm.”​

Đào Hiên đột nhiên hơi co rúm lại, liếc thoáng qua Quan Dung Phi một chút, chỉ thấy hắn đang hững hờ tựa bàn nghịch điện thoại. Ông chủ Đào lại lén đụng đụng Ngô Tuyết Phong và Diệp Thu bên kia, thấp giọng nói: “Không được. Cày phó bản cướp boss, muốn như thế công hội cần rất nhiều nhân lực, chúng ta không đuổi kịp người khác. Ai làm cho được?”​

“Tôi.” Diệp Thu nói.​

“Lúc trước đã nói phải chuẩn hóa giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi, các cậu đã thi đấu còn định thức đêm cho hao sức chắc? Nói đùa!”​

“Nhất định phải có bộ phận kỹ thuật. Càng sớm càng tốt.”​

Mắt thấy Diệp Thu nhìn Đào Hiên chằm chằm, Ngô Tuyết Phong tiếp lời:​

“Là như này, nói đến nghiên cứu vũ khí bạc, Gia Thế dẫn trước tuyệt đối. Nửa mùa giải đã qua, vũ khí bạc tăng sức mạnh cả đội thế nào, anh cũng đã thấy. Nhưng nếu dừng lại ở đó không tiến lên, sau này đối mặt với sự cạnh tranh của người khác sẽ rất nghiêm trọng, không bằng ra tay trước một bước, giữ vững khoảng cách dẫn trước. Có bộ phận kỹ thuật, cũng có thể triển khai huấn luyện bằng phần mềm, thậm chí bán một phần cho ngoại giới.”​

Diệp Thu ném cọng khoai tây chiên vào miệng: “Chính là ý tứ này. Ý cậu thế nào?”​

“Tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ.” Quan Dung Phi nói.​

“Đúng, phải báo cáo cha mẹ, chuẩn bị một chút. Diệp Thu hờ hững chấm sốt cà chua, “Được không, lão Đào?”​

Đào Hiên rốt cuộc cũng có thể vui vẻ nâng cái cốc lên, vội vàng uống ực một hớp.​
 
Last edited:

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,075
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#3
Cest luôn đánh vào những chi tiết nhỏ ít ai chú ý, rồi viết thành những chi tiết hợp lý gợi sự tò mò :3
Ít ra Tuyết đỉnh ko múa bút hay vắt nào vì chú thích như mấy fic khác :3 đọc ngon rùi :3
 

ButNgonPhi

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
497
Số lượt thích
6,225
Location
Hàng Châu
Fan não tàn của
Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
#4
Chương 2


1.

Đào Hiên lần thứ tư bị Quan Dung Phi làm cho phát điên.​

Cuộc gặp mặt đầu tiên tạm coi như suôn sẻ đã là đỉnh cao giao tiếp xã hội của Quan Dung Phi. Tính tình hắn cứng nhắc y hệt mấy tay học bá trong ấn tượng của mọi người, lầm lũi một mình, vùi đầu khổ luyện, không có sở trường giao tiếp, nói chuyện lúc thì tưng tửng lúc thì cục cằn, miệng lưỡi không theo kịp đầu óc, giải thích khái niệm cơ bản thì làm nó tối nghĩa đi không biết bao nhiêu lần, người ta không hiểu thì lại cáu. Chưa đến một tháng chung sống làm việc, những khuyết điểm nho nhỏ mà theo Đào Hiên là “có thể bỏ qua” này đã chồng chất thành những cơn tức giận hại gan hại phổi ông chủ Đào. Hắn gọi Ngô Tuyết Phong ra trút cơn hờn dỗi: “Trước kia thằng cha này cũng như vậy hả?”​

Ngô Tuyết Phong bỏ tai nghe xuống, cười cười. Trước mặt hắn, Đào Hiên gieo mình trên sofa, như có điều suy nghĩ. Cách đó không xa, Diệp Thu nhú lên nửa người giữa hai hàng máy tính, mắt nhìn không chớp. Tay hắn lướt rào rào trên bàn phím, trôi chảy, có trình tự có quy tắc, dưới bất kỳ tình huống nào cũng có thể duy trì “đao đao thấy máu”, vừa nhanh vừa nhẹ nhàng như bay.​

Lịch đấu mùa giải thứ nhất chuẩn bị kết thúc, Gia Thế có Diệp Thu tọa trấn, một đường băng băng như chạy xe. Diễn đàn bàn luận giải chuyên nghiệp khi ấy vẫn còn thô sơ đã sớm nhận định chiến thắng của Gia Thế, thậm chí khẳng định, cứ chênh lệch trình độ thế này, Liên minh chưa đến ba năm đã giải tán – các bạn ý kiến gì cơ? Còn không phải vì Diệp Thu cứ đơn phương bón hành người mới đấy sao? Hành trình Vinh Quang của người ta giống như là đi Tây Thiên thỉnh kinh, phải trải qua chín chín tám mốt kiếp nạn. Tám mươi mốt kiếp này đều là do thần kỹ của Diệp Thu bày ra, hắn bày xong, Liên minh cũng đi đến mạt lộ.​

Đào Hiên cũng chơi Vinh Quang, mỗi lần đánh ghép đôi, hắn sầu não vì đối thủ mạnh hơn, ranh ma hơn không chỉ một lần. Nhưng nếu xem clip thu lại từ góc nhìn Diệp Thu, những đối thủ cao hơn một bậc kia dường như không thể chịu nổi một kích, Người giảo hoạt hơn, mạnh mẽ hơn lúc nào cũng là Diệp Thu.​

“Hắn là một thiên tài.” Ngô Tuyết Phong nói.​

Hắn không ngờ suy nghĩ của Đào Hiên đã chuyển từ Quan Dung Phi sang Diệp Thu, chỉ cảm thấy sự khó xử của ông chủ Đào thực ra cực kỳ đơn giản. Hồi Ngô Tuyết Phong còn ở trường có biết một gã hội trưởng chỉ thích khăng khăng làm theo ý mình, nhưng hội viên của gã lại là anh tài khắp các khoa, các viện. Vì thế nên quần chúng phẫn nộ, kết quả tan rã không vui vẻ gì. Những kẻ được trời cao ưu ái đúng là có kiêu căng, có khiêm tốn, cũng khắc nghiệt, nhưng thực chất họ cao ngạo từ cốt tủy, nên cũng bướng bỉnh, quyết liệt. Đào Hiên không làm gì được người kia, giống như gã hội trưởng nào đó không làm gì được một đám thủ hạ thiên tài. Lãnh đạo người bình thường hiển nhiên đơn giản hơn lãnh đạo thiên tài nhiều. Thiên tài, vì không thể thay thế, mà yêu cầu tiền lương nằm ngoài mức chấp nhận được.​

“Có phải cậu nghĩ mấy cậu ở chung vui vẻ lắm không?” Đào Hiên hỏi.​

Ngô Tuyết Phong vốn nghĩ hắn đang hỏi Quan Dung Phi, nhưng cách chọn từ ngữ của Đào Hiên lại có ám chỉ khác. Ám chỉ khác ở đây là Diệp Thu.​

Diệp Thu năm nay mười tám tuổi. Bằng tuổi hắn, Ngô Tuyết Phong đang học đại học năm nhất. Hắn cố nhớ lại khi ấy mình như thế nào. Thời gian bốn năm có vẻ hơi xa xôi, kia là bức ảnh chụp khi mới tốt nghiệp trung học, chính là cái tuổi không biết trời cao đất dày. Hắn luôn có cảm giác mình hồi đó vẫn còn rất trẻ, là một đứa nhỏ. Hắn nhìn Diệp Thu cũng như nhìn đứa nhỏ.​

Đứa nhỏ này rất được trời cao ưu ái, có kiêu căng cỡ nào cũng không kỳ lạ, nhưng Diệp Thu lại rất khéo léo. Trước sự dụ dỗ, hứa hẹn rất nhiều thứ của ông chủ Đào trẻ tuổi, hắn lại thể hiện sự già dặn vượt tuổi tác, hiếm khi kinh ngạc, hiếm khi bị mê hoặc, có lúc lại ngây thơ không tưởng. Ngô Tuyết Phong không có ý định tìm hiểu quá khứ người khác, chỉ cảm thấy đối phương nhất định không phải tầm thường. Dưới sự láu cá của một kẻ sớm phải lăn lộn ngoài xã hội dường như có vết tích của một nền giáo dục cực kỳ chính thống, nghiêm khắc.​

Nếu xét phương diện này, hắn phát hiện ra cậu thiếu niên kia có vài đặc điểm giống với mình, vì thế phỏng đoán Diệp Thu có cùng loại trải nghiệm với hắn. Ngô Tuyết Phong xuất thân từ một gia đình trí thức tương đối bảo thủ, cha làm quân y, mẹ làm luật sư, ngay từ đầu đã luôn cực lực phản đối cậu con trai độc nhất bỏ bê việc học đi “chơi game”. Gia đình cãi nhau một trận rất căng, dù sau này cũng có dấu hiệu mềm hóa, cha mẹ hắn thỉnh thoảng cũng sẽ tán gẫu chuyện thành tích thi đấu với hắn, cũng chủ động gửi tin nhắn hỏi hắn khi nào về nhà ăn Tết.​

“Lúc trước cha mẹ anh phản đối lắm hả?” Diệp Thu hỏi.​

Ngô Tuyết Phong bất đắc dĩ cười một tiếng.​

“Cũng là người lưu lạc chân trời góc bể a!” Diệp Thu vỗ vỗ bờ vai hắn.​

Kỳ nghỉ Tết năm đó, Ngô Tuyết Phong về Bắc Kinh một chuyến, trước khi về đặt vé máy bay còn hỏi Diệp Thu có muốn đặt cùng không. Diệp Thu nói không cần, Ngô Tuyết Phong còn tưởng là hắn đã sớm đặt vé tàu hỏa. Hết ngày nghỉ quay lại, hắn mới biết Diệp Thu không hề về nhà, cơm tất niên càng khỏi nói, ăn chực nhà Đào Hiên.​

Đào Hiên chẳng qua chỉ lớn hơn hắn ba tuổi, lúc nào hắn do dự không quyết định được đều thích đến bàn bạc với Ngô Tuyết Phong. Năm trước hắn tới, tay cầm cuốn sổ, phía trên viết loằng ngoằng mấy phép tính, mặt mũi hồng hào như thể được ý tưởng tuyệt diệu nào thắp sáng.​

“Tôi nói cậu nghe,” Mặt Đào Hiên ngập tràn phấn khởi, “Tôi định thuê Tiêu Sơn lâu dài.”​

Cung thể thao Tiêu Sơn là sân thi đấu Gia Thế thuê cố định để đánh giải. Mấy năm gần đây việc làm ăn ế ẩm nên hồi đầu họ thương lượng giá cả cũng hợp lý. Đánh được một thời gian, Cung thể thao Tiêu Sơn coi như thành từ đồng nghĩa với giải đấu Vinh Quang ở khu vực Hàng Châu. Thấy Đào Hiên có nhu cầu lâu dài, lại không còn sự lựa chọn nào khác, bên kia bèn bắt đầu nảy lòng tham, giá thuê mỗi lần mỗi đắt, mất công mất sức lắm mới có thể thương lượng xuống một chút.​

“Tôi bèn nghĩ, hay là ta dứt khoát nhận thầu luôn, còn có thể cho nó cái tên mới.”​

“Tên gì?”​

“Đương nhiên là Cung thể thao Gia Thế! Bên ngoài còn có thể treo áp-phích cực lớn nữa.”​

“Cái này chắc phải bỏ vốn lớn đấy nhỉ?”​

“Đúng,” Đào Hiên nói, “Nhưng sự hưng thịnh của Vinh Quang đâu phải chuyện ngày một ngày hai. Vinh Quang còn chưa bắt đầu thương mại hóa, rồi chắc chắc sẽ có nhà tài trợ, tiền thưởng cũng sẽ tăng lên, cái khác cũng tăng lên, với lại không phải còn có thu nhập từ quảng cáo đấy sao? Đến lúc đó, chúng ta chính là đội quán quân, là team hút tiền duy nhất của cả Liên minh, lão Ngô, cậu tin không?”​

“Tin.” Ngô Tuyết Phong bất đắc dĩ cười nói.​

“Tôi định qua Tết sẽ bàn chút công chuyện với lão Diệp. Một đội trưởng, dù sao cũng phải ra mặt chứ. Hiện giờ đã có không ít người liên lạc với tôi, muốn hắn ra mặt. Sau này có thể quảng cáo mới là nguồn thu nhập hàng đầu của chúng ta. Hắn đánh quá hay, ngoại hình lại không tệ, đúng không?”​

Hắn vừa nói vừa vung vẩy cuốn sổ trong tay, bộ dáng cực kỳ mãn nguyện, cực kỳ chắc chắn. Sau đó mấy ngày, dựa trên lời người ta đã mời, hắn nhanh chóng soạn ra một bản kế hoạch hợp tác quảng cáo của Diệp Thu rất chi tiết. Hắn không thay đổi gì trong đống giấy tờ, đây toàn là những tờ giấy sẽ biến thành tiền mặt cả. Nhưng đến khi Ngô Tuyết Phong trở về sau lễ mừng năm mới, Đào Hiên trông có vẻ rất sa sút tinh thần, có chút không cam lòng.​

“Không thỏa thuận được.” Hắn tuyên bố.​

“Cái gì không thỏa thuận được? Sân bãi à?”​

“Sân bãi thương lượng rất tốt, chỉ có vấn đề giá cả thôi. Tôi đoán mùa giải này xong là giải quyết được, đợi chút nữa tôi đi đàm phán tiếp. Nhưng Diệp Thu lại từ chối tôi, hắn không định lộ diện. Tôi cứ nghĩ thằng nhóc này giả bộ thần bí, không tham dự họp báo thì cũng thôi đi, ngay cả quảng cáo đường đường chính chính cũng không đồng ý ư?”​

“Nguyên nhân là gì?”​

“Chả có nguyên nhân gì cả. Chó má!”​

“Tôi không nghĩ hắn sẽ cự tuyệt,” Ngô Tuyết Phong nói, “Có nỗi khổ gì chăng?”​

“Cậu đừng nói nữa,” Đào Hiên cười lạnh, “Thật sự là có nỗi khổ tâm. Hắn bảo nguyện vọng của cá nhân hắn là không hề muốn làm những chuyện này. Còn nói Gia Thế vừa mới cất bước, hẳn là nên lấy thành tích chiến đội làm trọng. Tôi còn có thể nói gì nữa?”​

“Hắn nói cũng không sai.”​

“Nghiêm trọng hóa vấn đề như vậy, cứ như thể năm nay mình chưa chắc đã được quán quân ấy!” Đào Hiên cả giận nói. Ngô Tuyết Phong chỉ nhìn hắn, từ chối phát biểu ý kiến.​

Hắn biết, đây là ý kiến phổ biến trong giới Vinh Quang quốc nội hiện tại. Chính bởi vì Gia Thế đánh đâu thắng đó, Diệp Thu và tài khoản của hắn hào quang lóa mắt, người người đều gọi hắn là Đấu Thần. Diệp Thu rất mạnh, ngay từ đầu Ngô Tuyết Phong đã biết điều đó. Đáng sợ nhất thậm chí không phải thiên phú hơn người của hắn, mà chính là việc đầu óc hắn cực kỳ tỉnh táo, có thiên phú nổi bật như thế mà vẫn có thể dứt khoát nâng lên được hạ xuống được. Sự trưởng thành sớm ấy biến hắn thành tuyển thủ Vinh Quang khó đánh bại nhất. Nhờ hắn, bất kể là chiến thuật hay phối hợp, Gia Thế đều cao hơn người khác một cấp độ. Lại càng không cần phải nói đến trang bị và thực lực, dám liều những thứ này với Gia Thế chỉ có đối thủ cũ Bá Đồ Hàn Văn Thanh. Một đường hành quân dĩ nhiên suôn sẻ thuận lợi, đoạt quán quân dễ dàng như trở bàn tay.​

Cảm giác tự nhiên của người xem là như vậy, không thể chỉ trích, nhưng từ trong miệng Đào Hiên nói ra lại có rất nhiều điểm không ổn. Diệp Thu quá mạnh, khiến Đào Hiên được giải thoát khỏi sự lo nghĩ về chiến tích cơ bản nhất từ quá sớm. Hắn đã coi quán quân là đương nhiên, không còn trải nghiệm cảm giác vinh nhục cùng hưởng, từ đó bắt đầu quá chuyên tâm vào suy nghĩ chuyện kinh doanh. Ngô Tuyết Phong không cách nào xen vào chuyện này.​



2.

Qua năm mới, mùa giải Vinh Quang chuyên nghiệp đầu tiên nghênh đón giai đoạn gay cấn nhất. Mấy lượt đấu trôi qua, Gia Thế và Bá Đồ quyết phân thắng bại, rồi sẽ ở sân nhà nghênh chiến Hoàng Phong, tranh đoạt cúp quán quân đầu tiên của Liên minh Vinh Quang chuyên nghiệp Trung Quốc. Cũng chính thời gian ấy, cuộc giằng co giữa ông chủ Đào và cung thể thao rốt cuộc kết thúc với một kết quả đáng hài lòng. Đào Hiên đấm tay lên cửa, quyết cải tạo Cung thể thao Tiêu Sơn ngay trước khi trận quyết chiến diễn ra.​

Hắn kết nối nhân lực xong xuôi liền lập tức chạy đến phòng huấn luyện tìm Diệp Thu và Ngô Tuyết Phong đi xem thực địa. Trên xe một đường cười cười nói nói nói, Diệp Thu nói mình cùng học trò nhỏ du xuân, không nhịn được vui vẻ. Đến nơi, đã thấy mấy người công nhân đang loảng xoảng treo lên biển tên mới và logo của Gia Thế. Lá phong đỏ rực dưới ánh mặt trời, nhìn như một ngọn lửa thiêu đốt. “Tốt lắm,” Triệu Tử Lâm nói, “Đào ca đã sớm chuẩn bị kỹ càng.”​

Bọn hắn nối đuôi nhau lần lượt đi vào, phía trước là cung thể thao trống rỗng. Từng dãy ghế ngồi từ đằng xa kéo dài đến trước mặt, Diệp Thu dừng lại, không nói gì nữa. Vị trí này ngay ở cửa lên tầng hai, nằm giữa không trung cung thể thao, qua mấy ngày, từ nơi này cúi xuống chỉ thấy một biển đen lấp lánh ánh huỳnh quang. Ngô Tuyết Phong tựa lan can, ngây người, cảm thấy đến không khí hít vào mũi mình cũng thật là tươi mới.​

“Làm cái này cần nhiêu tiền?” Diệp Thu đột nhiên hỏi.​

Đào Hiên ngẩn người.​

“Đi thôi,” Đào Hiên cười mắng, “Đừng nói mấy lời mất hứng.”​

Diệp Thu cười cười, không hề tiếp lời. Hắn một tay cầm điếu thuốc, mắt phóng ra đằng xa quan sát bên dưới.​

“Cậu nhìn, chỗ này, tôi đặt ghế tuyển thủ,” Đào Hiên kéo vai Diệp Thu qua, chỉ cho hắn nhìn, “Giữa đây là khu xung quanh đài chủ tịch, vừa khéo có thể bắt đầu lắp đặt thiết bị, thông với không gian phía sau làm hậu trường, cũng đã thiết kế đường riêng cho tuyển thủ rồi.”​

“Ừm.”​

“Tôi chuẩn bị rồi đây, ở chỗ giữa này sẽ lắp các màn hình lớn, quay đi khắp bốn phương tám hướng. Hóa ra cũng có thể sử dụng màn hình hơn như vậy, dùng để tiếp sóng những cảnh quay không quan trọng lắm, mặt tuyển thủ này, tay tuyển thủ này, . . . Chủ yếu là vì vị trí chúng phân tán quá.”​

Diệp Thu gật gật đầu.​

“Mấy mặt tường này đều có thể treo poster PR của chúng ta, áp phích cực lớn nữa. Hôm trước bên thiết kế đã làm cho tôi xem mấy cái hiệu ứng, cực kỳ cực kỳ lớn, đảm bảo dòng xe đi tới đi lui ngoài kia đều phải nhìn qua đây. Tôi đã bảo sân này hơi đắt so với những chỗ khác, nhưng thắng ở khí thế. Cả Liên minh bây giờ có mấy nhà có? Hoàng Phong? Hoàng Phong đến sân khách này cũng chẳng dám thở mạnh! Có phải không, lão Ngô?”​

Đào Hiên rất đắc ý, dù sao, liên hệ với chính quyền rồi làm được đến mức này cũng thực sự không dễ gì. Ngô Tuyết Phong trước đó đã nghe hắn nhắc tới một loạt từ “quảng cáo” đến “PR”, chỉ sợ hắn lập tức liên tưởng tới Diệp Thu. Đào Hiên bây giờ đang vui đến choáng óc, quả thực là chưa nhớ ra. Áp phích cực lớn, poster PR, chụp ai? Chẳng lẽ chụp một bóng đen thần bí?​

Đào Hiên vẫn đang cao hứng, không đứng yên được, đi đi lại lại trong sân sắp xếp công việc sáng mai cho nhân viên. Một đám người Gia Thế, hậu cần, quản lí, tuyển thủ thi đấu, tràn vào trong sân, ríu ra ríu rít tản đi khắp nơi. Thuê tiệm ăn là một chuyện, nhưng có tiệm ăn “thuộc về” mình lại là một chuyện khác. Đám tuyến thủ ù ù cạc cạc thiết kế nhưng rất hưng phấn, đứng hồi lâu bắt bẻ kiểu chữ “Cung thể thao Gia Thế”, rồi bắt đầu ý kiến đến vạch xuất phát, đồ trang trí, . . . Thử lắng nghe, tất cả đều là chủ ý ngu ngốc.​

Ngô Tuyết Phong đi theo cười, chợt quay lại nhìn, chỉ thấy Diệp Thu đang im lặng hút thuốc.​

“Cậu căng thẳng à?”​

“Tôi không có gì căng thẳng cả,” Diệp Thu thở ra một hơi, “Sẽ thắng.”​

“Đúng.”​

“Tôi cảm thấy lão Đào nói đúng, Vinh Quang sau này sẽ còn được chú ý hơn rất nhiều. Nhất định là như thế.”​

“Đúng.”​

“Năm nay cậu về nhà, khói bụi còn nghiêm trọng lắm không?”​

“Vẫn vậy.” Diệp Thu ngậm điếu thuốc cười.​

“Lão Diệp,” Ngô Tuyết Phong dừng lại, “Sau này dù không ra mặt, nhưng nếu có mấy hoạt động ký tên thì cứ nhường lão Đào một chút.”​

Diệp Thu gật gật đầu, nhất thời cũng không nói gì. Không lâu sau, hắn mới lên tiếng:​

“Anh sợ Đào Hiên có ý kiến với tôi hả?” Diệp Thu hỏi.​

Ngô Tuyết Phong ngẩn người, chưa kịp nói gì cả. Chỉ thấy người trước mặt hắn cúi thấp đầu nhìn xuống mặt đất cung thể thao phía dưới, ngừng một lát, dường như là cười khe khẽ rồi mới ngẩng lên, giọng điệu cực kỳ chắc chắn: “Sẽ không có chuyện ấy đâu.”​

Trên mặt Diệp Thu còn vương ý cười, đèn chiếu thoáng qua, biểu cảm nhỏ xíu bị ánh sáng phóng đại lên nhiều lần. Ngô Tuyết Phong lặng lẽ nhìn hắn, trong lòng tự nhủ Diệp Thu hẳn là đang nghĩ đến điều gì. Cậu thiếu niên này nhìn thì có vẻ vô tâm vô tính nhưng thực ra cái gì cũng thấu suốt. Giống như đánh Vinh Quang vậy, trên phương diện này, Ngô Tuyết Phong xưa nay chưa từng hoài nghi tiêu chuẩn của Diệp Thu.​



3.

Quách Minh Vũ đưa ra một bàn tay: “Đánh tốt lắm.”​

Bên thắng cuộc lúc này nếu lắm lời thì có vẻ thích khoe mẽ quá! Ngô Tuyết Phong chỉ thản nhiên cười một tiếng, đưa tay phải ra bắt lại, tay trái thì vỗ vỗ bả vai đối phương.​

“Không nghĩ tới rơi vào tình huống này rồi mà Diệp Thu còn có thể đột phá thêm nữa.” Quách Minh Vũ cười khổ, “Giới hạn của hắn đến tột cùng là ở đâu?”​

Cũng may Quách Minh Vũ gần như là chỉ lẩm bẩm cho mình nghe, không mong nhận được đáp án xác thực.​

Quách Minh Vũ cùng tầm tuổi với Ngô Tuyết Phong, còn có thể khống chế được cảm xúc. Những đội viên Hoàng Phong khác nhỏ tuổi hơn lại không thể che giấu sự chán nản trên mặt, khác một trời một vực với những người Gia Thế đồng lứa đang hứng chí bừng bừng. Chuyện này ngoài vì áp lực khi thất bại, còn vì trong Liên minh có không ít người việc học dang dở muốn dùng một năm này chứng minh tuổi trẻ của mình. Ngô Tuyết Phong quay đầu đi, nhìn thấy cậu quỷ kiếm sĩ của Hoàng Phong đứng một bên vừa khóc vừa nắm tay Dương Thiêm, tự dưng nghĩ đến Diệp Thu đã trốn vào hậu trường.​

Quỷ kiếm sĩ của Hoàng Phong mười tám tuổi, hẹn bố mẹ cho một năm để trải nghiệm, nếu thất bại sẽ quay về trường học hành tử tế. Gương mặt cậu ta vẫn còn đầy vết tích ngây ngô của tuổi thiếu niên. Mười tám tuổi, bình thường chính là tuổi tốt nghiệp trung học, chuẩn bị vào đại học năm nhất. Khi đó Ngô Tuyết Phong cũng ngồi máy chơi game, còn nghề chính là viết code. Bên cạnh hắn có không ít bạn học cũng trải qua môi trường giáo dục tương tự. Trừ bỏ hào quang của một profile học hành xuất sắc, bọn họ cũng thích chơi game như thường, chỉ là không ai nghiêm túc nghĩ đến việc kiếm sống bằng nó. Tương lai họ là phải dựa vào trí nhớ để mưu sinh, dựa vào những nghề nghiệp cao cấp, danh giá, đứng đắn, thù lao hậu hĩnh. Không ít cá tính người trẻ ở trường đại học đã bị cái khuôn sáo “thành công” như vậy bóp chết.​

Đầu cả bọn dính đầy những mảnh pháo hoa màu nãy giờ, bọn hắn vẫy tay với hàng ghế khán giả đầu tiên rồi cùng quay trở về. Bành Bác khóc lóc thảm thiết, không nói được một lời, ôm chặt lấy tấm biển cứng biểu tượng tiền thưởng quán quân không chịu buông tay, nhưng cũng không ai ở đây muốn soi mói chuyện đó. “Tui thật không ngờ,” hắn cực kì vui vẻ, vừa nói vừa khóc thút thít, “thật sự có một ngày tui có thể kiếm tiền nhờ chơi game, nhờ chơi game!!!” Hắn khóc đến mức nước mắt nước mũi ròng ròng, đành lén bôi lên quần Triệu Tử Lâm.​

Diệp Thu đã quen thói chuồn mất dạng về phòng nghỉ sau khi trận đấu kết thúc, đang chờ cả đội tụ họp. Hắn ngồi bệt xuống chiếc ghế sofa cũ, hai khuỷu tay chống trên đầu gối, ở giữa là chiếc thùng rác nhỏ đã đầy tàn thuốc. Bên cạnh là một chậu cây sắp héo khô, cành cây khẳng khiu trơ trọi. Hắn vùi đầu vào hai tay, từ trên nhìn xuống có thể thấy một cái xoáy trên đỉnh đầu.​

Bọn họ đã chiến thắng trận đấu cuối cùng của mùa giải đầu tiên, người lẽ ra nên ở đây chờ còn có ông chủ Đào Hiên. Nhưng cả phòng yên tĩnh đến mức hơi đáng sợ, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng âm vang ù ù từ ngoài sân thi đấu vọng vào.​

Diệp Thu ngẩng lên: “Anh về rồi à?”​

“Có sao không?”​

“Có thể có chuyện gì được?” Diệp Thu không hề lo lắng.​

Ngô Tuyết Phong nhìn quanh một lượt: “Đào Hiên đâu?”​

“Đi trước rồi.” Diệp Thu bình tĩnh đáp, rít một hơi thuốc.​

“Đi đâu?” Ngô Tuyết Phong sững sờ.​

“Đến nhà hàng chờ chúng ta.”​

Một lúc trước, Đào Hiên phấn khởi thu xếp một buổi tiệc mừng công, ăn ở một nhà hàng nổi tiếng. Vì giờ khắc này, hắn mưu đồ suy tính chờ mong đã lâu, thế mà lúc này lại không thấy tăm hơi đâu. Ngô Tuyết Phong ngẩng lên, đối mặt với đôi mắt không chút gợn sóng của Diệp Thu – mấy giờ trước, trong thời khắc quyết phân thắng bại, hắn vẫn nhớ đôi mắt này lấp lánh cuồng nhiệt như thế nào.​

“Một lát nữa sẽ có lễ trao giải.”​

Diệp Thu ngồi trên ghế hút thuốc, nhìn cờ đội Gia Thế, từ chối cho ý kiến.​

“Hôm nay vẫn là tôi đi sao?”​

“Đúng,” Diệp Thu nói, "Anh đi.”​

Ngô Tuyết Phong ngẩng lên nhìn thẳng vào hắn lần nữa.​

Diệp Thu khẽ gật đầu, lặp lại: “Anh đi đi.”​

Ngô Tuyết Phong bỏ ống tay áo mình xuống, nói ngắn gọn: “Được.”​

Bên ngoài là một đám đông Gia Thế đang lén lút nháy mắt ra hiệu, định dành bất ngờ cho một người. Bọn hắn đã thắng trận chung kết, mùa giải đầu tiên hết thảy đã kết thúc. Cả đám đã tưởng tượng mình sẽ lao đến vây quanh Diệp Thu, tung hắn lên trời giữa những tiếng thét chói tai. Nhưng giờ người này đi ra, bọn hắn lại ngập ngừng, trù trừ, lúng túng mãi không biết nói làm sao. Ánh mắt Ngô Tuyết Phong lặng lẽ đảo một lượt, đám đội viên lập tức im lặng, bộ dáng hết sức thành thật. Bầu không khí đang sôi sùng sục chợt hạ xuống điểm đóng băng. Ngô Tuyết Phong cảm thấy sự hoài nghi trên mặt cả bọn đã đến giới hạn trời long đất lở.​

“Thất thần làm cái gì?” Hắn nói, “Cả bọn cùng lên đi.”​

Giống như tảng băng ban nãy đã nứt ra, những tiếng thở phào, tiếng nói chuyện râm ran lần nữa vang lên, có vẻ nhẹ nhõm đi nhiều lắm.​

“Đi thôi.” Triệu Tử Lâm vượt lên trước một bước rồi quay lại vẫy tay với những người phía sau.​

Cả đám đội viên Gia Thế nối đuôi nhau theo sau Ngô Tuyết Phong đi ra. Từ phòng chuẩn bị thi đấu ra hậu trường phải đi qua mội hàng lang vừa dài dằng dãng vừa tối. Vừa mới bước vào không gian hẹp, mọi âm thanh như được khuếch đại lên, từ tiếng bước chân trộn đến tiếng đội phục ma sát xoàn xoạt và tiếng thở của đám người. Một lát sau, bên cạnh hắn có người đến gần, thấp giọng nói: “Lão Ngô.”​

Triệu Tử Lâm hỏi: “Trao giải trận tổng chung kết mà lão Diệp cũng không lên hả?”​

“Không lên. Sau này cũng không lên.”​

“Có chuyện gì vậy?”​

“Hắn không đi.”​

“Vì sao? Anh không khuyên hắn một chút sao?”​

“Hắn có điều bất đắc dĩ,” Ngô Tuyết Phong nói, “Đừng hỏi tôi, tôi cũng không rõ lắm.​

“Không phải,” Triệu Tử Lâm nói, “Hắn làm như vậy, ông chủ Đào không vui đâu.”​

Ngô Tuyết Phong đột nhiên dừng lại. Triệu Tử Lâm mải nhìn mặt hắn, không để ý bèn va vào người hắn. Triệu Tử Lâm lẩm bẩm xin lỗi, cau mày lùi lại mấy bước.​

“Cậu cảm thấy như vậy?”​

“Đây không phải đương nhiên sao?” Triệu Tử Lâm thấp giọng, sốt ruột.​

“. . . Tôi biết.”​

“Đào Hiên không phải tuyển thủ, lão Ngô.”​

Ngô Tuyết Phong nhìn hắn.​

“Thôi đừng bận tâm.” Hắn im lặng một lát rồi nói.​

Bọn hắn đi tới cánh cửa cuối cùng dẫn tới sân đấu. Cánh cửa nặng nề đang khép kín, ngăn bớt những âm thanh và ánh sáng bên trong. Ngô Tuyết Phong quay lại nhìn những người khác một chút, hít sâu một hơi.​

Hắn đã lên bục trao giải, không chỉ một lần. Thời trung học, hắn được huy chương IOI, lên Đại học thì đã từng đứng trên sân khấu rực rỡ hào quang của ACM-ICPC-WF. Nhưng nhìn chung tất cả những lần đó, dù quan trọng cỡ nào, cũng đều diễn ra trong không khí trang trọng, yên tĩnh. Sự cuồng nhiệt, kích động, máu lửa bị bỏ bên ngoài. Hắn đẩy cửa ra, bước vào trong.​

Ánh đèn sáng đến cay cả mắt xộc tới, nhanh chóng theo sau là ánh mắt dò xét của cả biển người. Tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, đám fan hâm mộ Gia Thế đang bày tỏ sự nhiệt thành của mình lên trần cao của cung thể thao. Gần gần, xa xa, âm thanh nối thành một dải. Những đốm sáng nhỏ vụn lóe lên liên tiếp trên khán đài, không biết là pháo giấy phản quang hay là ánh đèn máy ảnh. Sự rung động đến từ từng con người khắp bốn phương tám hướng hợp lại với nhau, truyền xuống mặt đất, chấn động ầm ầm. Giữa những cơn sóng rời non lấp bể, Ngô Tuyết Phong khó khăn mở mắt ra, trong nháy mắt, hắn hoảng hốt tưởng rằng mình đang nhìn vào một thế giới khác, sau đó mới nhận ra thứ đang cuồn cuộn không chỉ có mỗi khán đài. Một cảm giác chua xót dâng lên.​

Vì sự phản đối của những người thân nhất, hắn đã từng thao thức nhiều đêm suy nghĩ giữa tiền đồ vốn sáng lạn và sự lựa chọn có vẻ mịt mờ này. Trong lòng hắn lẽ ra phải có một cái cân, giống như hắn khi trên sàn thi đấu, để cân nhắc đủ loại hậu qủa. Gia đình và chiến đội Vinh Quang lẽ ra nên nằm trong cùng một chỉnh thể, nhưng nó không xảy ra, nên hắn đã phải lựa chọn cạnh sắc bén nhất của chỉnh thể ấy.​

Hắn khư khư cố chấp, lần đầu tiên. Tuổi nổi loạn tới không sớm, nhưng cũng may là vẫn chưa quá muộn.​

Màn hình lớn hướng ra xung quanh treo trên đỉnh đầu lần lượt phát lại những đoạn chiến đấu kinh điển trong trận đấu. Dàn âm thanh phải mở tối đa mới không bị tiếng reo hò nuốt chửng. Tiếng huýt sáo xen lẫn những tiếng thét chói tai, khó mà phân rõ. Mỗi đoạn chiến đấu đặc sắc lướt qua, chúng lại biến thành một con sóng dâng đến. Bọn hắn cùng khóc cùng cười, giữa chập trùng biển sóng huy hoàng ấy. Vì đội trưởng Diệp Thu không có mặt, không trâu bắt chó đi cày, Ngô Tuyết Phong bị cả bọn tóm lấy tung lên.​

Đúng lúc này, màn hình chiếu đến chuỗi liên kích đặc trưng của pháp sư chiến đấu. Tiếng đủ loại huyễn văn vỡ vụn theo một tiết tấu người thường không thể đạt đến đẩy mọi thứ lên cao trào. Cả sân thi đấu huyên náo chợt im bặt trong một chớp mắt, cả ngàn vạn người thành kính chăm chú nhìn lên màn hình. Chỉ một chớp mắt. Sau đó tiếng hoan hô còn vang dội hơn ban nãy, theo hai chữ “Vinh Quang” xuất hiện, nổ tung.​

Đó là khoảnh khắc cuối cùng, khi Nhất Diệp Chi Thu tăng tốc giết chết Quét Đất Dâng Hương.​

Trong tầm mắt hắn là lá cờ phong đỏ của Gia Thế phấp phới tung bay khắp sân thi đấu, cùng với đủ các loại đèn chiếu công suất cao của cung thể thao. Cảm giác mất trọng lượng đột ngột đẩy sự hưng phấn của Ngô Tuyết Phong lên cao, ngay sau đó hắn rơi xuống vòng tay của các đồng đội. Đèn đóm sáng trưng làm hắn phải nhắm nghiền mắt lại. Nhưng giờ phút huy hoàng nhất này lại thiếu phần của duy nhất một người đó – Ngô Tuyết Phong nhanh chóng thầm nghĩ – nên nó sẽ vĩnh viễn không phải là đỉnh cao của Gia Thế.​
 
Last edited:

ButNgonPhi

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
497
Số lượt thích
6,225
Location
Hàng Châu
Fan não tàn của
Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
#5
Chương 3 (1) (2)

1.

Đêm hè ở Hàng Châu cũng không khác đêm hè ở những thành phố khác nhiều lắm. Vì ở gần Tây Hồ nên xung quanh không có nhiều cao ốc, chỉ nhìn thấy một khoảng bầu trời bị hệ thống đường dây điện vạch ngang vạch dọc, nhưng thế đã là quý hóa. Một mảng trời u lam phủ xuống mảng vàng chói mắt là thành phố đang lên đèn, điểm xuyết vài ngôi sao lấp lánh sáng tỏ. Trong con hẻm này không có người qua lại, mấy cửa hàng cũng đã đóng cửa. Giữa sự thinh lặng đột nhiên vang lên tiếng bước chân, một bóng đèn cảm ứng ở đầu hành lang chợt sáng.​

Gần một ngã rẽ vang lên tiếng lon kim loại lạch cạch rơi xuống khay lấy đồ của máy bán hàng tự động, sau đó là “tách” một tiếng, móc kim loại bị mở ra. Một thiếu niên gầy tong teo thong thả bước ra từ bóng tối, ánh mắt lấp lánh sáng ngời. Diệp Thu uống một hớp, thăm dò: “Lão Ngô?”​

Hắn đi một đôi tông lào, bộ dạng xuề xòa hết nói, tay trái cầm một lon coca vẫn còn ngưng tụ hơi nước, tay phải cầm điếu thuốc khói bay lượn lờ. Người hắn lại rất khô ráo, không có mùi mồ hôi mùa hè. Ngô Tuyết Phong đoán hắn vừa ở trong phòng huấn luyện bật điều hòa 24/24 đi ra.​

“Hút ít thôi.” Ngô Tuyết Phong đưa tay bóp điếu thuốc.​

Diệp Thu cười hì hì rồi nhấn điếu thuốc sắp tắt vào nắp thùng rác.​

“Vất vả quá!”​

Hẳn ngẩng lên, mượn ánh sáng rọi xuống từ cầu thang tầng trên để quan sát Ngô Tuyết Phong. Không gian quá tối làm nhưng mảng đánh khối trên mặt Ngô Tuyết Phong không thể hiện lên rõ ràng, dù có là Diệp Thu mắt tinh như cú vọ cũng chịu chết không nhìn rõ.​

“Nhìn không khác lắm.”​

“Trang điểm là thứ rất kì diệu.”​

“Mộc Tranh sẽ phá đảo mấy cái này.”​

“Nam nữ sao giống nhau được?”​

“Chưa chắc. Anh xem quảng cáo của Trương Giai Lạc chưa, lớp trang điểm đó phải . . . “​

Cánh cửa cũ kỹ kêu ken két khi được mở ra. Sau cửa là chiếc cầu thang ngang dẫn lên tầng. Ngô Tuyết Phong giữ cửa, Diệp Thu bước vào rồi chậm rãi khép cửa lại thật khẽ, tránh để những âm thanh chói tai vang khắp khu tập thể giữa đêm khuya. Câu lạc bộ kiêm quán net Gia Thế nằm trong khu phố cổ cạnh Tây Hồ, Đào Hiên thuê luôn một căn nhà tập thể gần đó làm ký túc xá cho đội viên. Nhà cũ nhưng được cái rộng rãi, hơn một trăm mét vuông, có thể ngăn ra làm nhiều phòng, rất hợp lí về mặt kinh tế, đúng ý Đào Hiên. Căn hộ của bọn họ trên tầng năm, Ngô Tuyết Phong và Diệp Thu rón rén nhẹ bước, ngoài hành lang chỉ có ba bóng đèn tù mù, Ngô Tuyết Phong bật điện thoại soi đèn cho Diệp Thu lục tìm chìa khóa.​

Mùa giải này, tuyển thủ kị sĩ Tạ Khâm Vũ của bọn họ giải nghệ. Tạ Khâm Vũ năm ấy vừa mới tốt nghiệp trung học, theo cha mẹ di dân sang Mỹ, bắt chước thanh niên bên bển trải nghiệm một năm gap year. Hắn nói mình phải trải nghiệm cuộc sống, nhưng thực ra chính là đến Gia Thế chơi game, không ngờ được quán quân quay về. Cha mẹ hắn khá cởi mở, rất ít khi can thiệp vào quyết định của hắn, nhưng sau một năm, họ cũng gọi một cuộc điện thoại dài dằng dẵng thương lượng với con trai chuyện học đại học. Ngày Tạ Khâm Vũ đi, cả đám choai choai thần kinh thô không hề rơi lấy một giọt nước mắt, chỉ cảm thấy còn rất nhiều thời gian, có duyên sẽ gặp lại. Mãi đến khi Diệp Thu và Ngô Tuyết Phong tiễn người vào cổng an ninh, cậu thanh niên cao lớn đang kéo vali mới bỗng nhiên quay phắt lại, gào lên một tiếng “Đội trưởng”, giọng điệu u oán như thể sinh ly tử biệt, có thể so với nàng Mạnh Khương khóc đổ Trường thành, kinh thiên địa khiếp quỷ thần, người người chung quanh ai cũng phải quay ra nhìn một cái.​

Kỳ nghỉ hè năm ấy Diệp Thu phải đi tìm đội viên mới, ở khu Tây Nam có một thế lực trỗi dậy . Hai tân binh hợp tác với nhau, khuấy đảo Liên minh gió tanh mưa máu. Thành tích rất tốt, hiệu quả thị giác cũng rất tốt, fan hâm mộ còn đặt cho sự kết hợp mới lạ của hai người một cái danh tự, gọi là Phồn Hoa Huyết Cảnh. Đội trưởng là một gã cuồng kiếm sĩ, tên Tôn Triết Bình, người kia là chuyên gia đạn dược, kêu Trương Giai Lạc. Vì suốt một quãng thời gian không ngắn mà bọn họ chưa một lần bại, rất có khí thế quét ngang Liên minh khiêu chiến Gia Thế, giá trị thương mại của hai người tăng vòn vọt mãi không thấy đỉnh.​

Trước đó Trương Giai Lạc và Tôn Triết Bình cùng nhận quay quảng cáo cho một cái webgame, khi mở mấy trang video lớn ra xem thỉnh thoảng cũng thấy đoạn quảng cáo của bọn họ xuất hiện lúc mở đầu. Chuyện này làm group chat đám tuyển thủ chuyên nghiệp sôi nổi hết sức. Theo kịch bản của nhà tài trợ, Tôn Triết Bình và Trương Giai Lạc vừa diễn vừa đọc lời thoại, thể hiện mình u mê trong webgame không thể tự giải thoát. Không chỉ thế, còn có một đoạn nhân vật game đánh nhau mà theo lời Diệp Thu là: “Nhìn Tôn Triết Bình vác đại kiếm đứng đó, tôi còn tưởng là Đồ Long bảo đao, click là được nhận.”​

"Đồ Long bảo đao, click là được nhận" là câu nói troll các webgame dễ dãi, auto target, auto làm quest, auto di chuyển, click là được tặng vũ khí. Đây là một hình ảnh troll rất phổ biến trong giới game thủ, được parody luôn. Các bạn có thể hiểu thái độ của những game thủ chơi game khó như Vinh Quang với các thể loại dead game đấy rùi đó =))))​


“Trương Giai Lạc à?” Sau trận đụng độ đầu tiên giữa họ, Diệp Thu ra vẻ từng trải, “Không phải cậu đang chơi webgame rất vui sao, sao vẫn còn đánh Vinh Quang thế?”​

Bách Hoa thua trận, Trương Giai Lạc đang buồn bã tới cực điểm. Nghe Diệp Thu khiêu khích, hắn chỉ dứt khoát hét lên: “Cút!”​

Ngoại hình Trương Giai Lạc không phải loại đẹp trai kinh thiên động địa, nhưng tóm lại là cũng nét nào ra nét đấy, thanh tú dễ nhìn, lại có làn da trắng trẻo mềm mại ngậm hơi nước phương Nam. Thêm kiểu đầu nghệ sĩ, chính là kiểu tóc đang được các cô gái trẻ yêu thích nhất. Nhờ thế, Bách Hoa tuy mới thành lập nhưng sự vụ thương mại lại hanh thông lạ thường, kiếm tiền bỏ trĩu cả túi, nghiễm nhiên trở thành vua không ngai của mùa giải này, cơ hồ áp đảo cả đội trưởng đội phó Gia Thế vốn luôn tình nguyện khiêm tốn trên phương diện quảng cáo.​

“Cậu nghĩ cái gì thế?” Ngô Tuyết Phong cười nói, “Tôi làm sao mà so sánh được?”​

“Mũi anh cao hơn mũi hắn.”​

“Người ta là hắc mã mùa giải này đấy.”​

“Anh là đương kim quán quân mùa giải này, được chưa?”​

Diệp Thu đặt điếu thuốc lập lòe lửa ngoài cửa sổ, quay lại đối diện với Ngô Tuyết Phong, khoa chân múa tay. Hắn dĩ nhiên hiểu trọng lượng của danh hiệu quán quân này. Hồi nghỉ hè, có lần Ngô Tuyết Phong ngồi ở sân bay ăn cơm rau dưa với Đào Hiên, ông chủ Đào phàn nàn: “Diệp Thu không hề biết quán quân giải Vinh Quang chuyên nghiệp có ý nghĩa thế nào!” Lúc ấy Ngô Tuyết Phong đang bỏ đường cát vào cà phê, vừa dốc túi giấy đựng đường vừa nghĩ, dùng logic, dùng suy luận mà nghĩ. Hắn không thiếu não, luôn có thể hiểu ý Đào Hiên. Quán quân có thể biến thành trọng điểm PR, là lợi thế cạnh tranh tuyệt đối của Gia Thế. Nhưng cách nghĩ của Đào Hiên về những phương pháp này dường như không giống hắn, ông chủ Đào dựa trên trực giác nhạy bén của một người làm ăn kinh qua thương trường. Hắn nhớ lại lời Triệu Tử Lâm nói, Đào Hiên không phải tuyển thủ. Ông chủ, đến cùng thì, cũng không giống tuyển thủ.​

Người quay phim của Vinh Quang nhận xét Ngô Tuyết Phong rất có khí chất “thanh niên tri thức”, thế là lúc chụp ảnh mới nhét cho hắn một chiếc kính tròn gọng đen, 0 độ, và một quyển sách. Cô bé trợ lý là fan cứng của Gia Thế, cẩn thận chuẩn bị một quyển sách rất phù hợp với tên hắn, đó là tuyển tập truyện ngắn của một tác giả người Mỹ, với tác phẩm nổi tiếng nhất trong đó được đặt tên ở ngoài bìa. Ngô Tuyết Phong không có chuyện gì làm, khi chụp ảnh thường hay đọc sách luôn. Số trang hắn lật dần tăng lên, quyển sách cũng giảm bớt sự căng thẳng trước ống kính của hắn. Bên đối tác hiển nhiên rất hài lòng, nghĩ quyển sách này cũng chỉ để đó, bèn dứt khoát tặng luôn cho hắn.​

“Kilimanjaro là một ngọn núi phủ tuyết, cao 19,710 feet so với mực nước biển, được coi là đỉnh núi cao nhất Châu Phi. Đỉnh phía Tây của nó, gọi là Masai "Ngaje Ngai", nghĩa là Nơi ở của Thần. Gần đỉnh phía Tây đó có thi thể của một con báo đốm đã bị đóng băng. Không ai biết con báo đốm ấy tìm kiếm điều gì ở độ cao đó.”

Bìa sách màu bạc hà, in trên giấy vân da, khổ sách hay độ dày đều vừa phải. Sau khi hắn rửa mặt quay lại, Diệp Thu đang ngồi đó mở đèn bàn đọc trước vài trang. Thấy hắn lại gần, Diệp Thu giơ quyển sách trong tay lên, nói với hắn:​

“Anh đi quay quảng cáo còn mang sách làm gì thế?”​

“Đạo cụ.”​

“Được đấy. Con đường tri thức nha!” Diệp Thu tiện tay mở sách ra, “Hồi cấp 2 tôi cũng từng đọc qua quyển này.”​

“Trùng hợp quá! Thầy giáo bắt đọc à?”​

“Bắt phải làm nhật ký đọc sách, tôi lười đi mua, may mà thằng em có sẵn. Hồi đó anh học trường chuyên của Đại học Nhân dân nhỉ? Em tôi cũng thế. Anh không lớn hơn nó nhiều lắm, hai người có khi cùng học một ông thầy dạy văn không chừng?”​

“Đọc thấy thế nào?”​

“Làm cho xong nhiệm vụ thôi. Trọng tâm bài viết của tôi toàn hướng vào chuyện vì sao con báo ấy lại lên núi tuyết. Nơi ở của nó không phải là những thảo nguyên dưới chân núi Châu Phi sao? Thầy giáo đánh tôi trượt, còn gọi điện cho mẹ tôi, nói tôi vốn không hề nghiêm túc suy nghĩ. Thật ra lúc đấy tôi còn muốn viết nhiều lắm, nhưng mà không thể viết được: Nếu như tôi đi thám hiểm Châu Phi mà bị hoại tử, trước khi chết thì sẽ nghĩ gì nhỉ?”​

“Nghĩ gì?”​

“Tôi muốn chơi game.”​

Ngô Tuyết Phong bật cười.​

“Nhưng trước khi chết mà còn nghĩ đến chuyện chơi game thì hẳn là sẽ không đi thám hiểu Châu Phi đâu. Nhọc!”​

“Đúng.” Diệp Thu cũng cười.​

Tuyết trên đỉnh Kilimanjaro là một trong những truyện ngắn nổi tiếng nhất của E.M. Hemingway, một trong những tiểu thuyết gia người Mỹ có ảnh hưởng lớn nhất. Đoạn văn “Kilimanjaro là một ngọn núi phủ tuyết, cao 19,710 feet so với mực nước biển, được coi là đỉnh núi cao nhất Châu Phi. Đỉnh phía Tây của nó, gọi là Masai "Ngaje Ngai", nghĩa là Nơi ở của Thần. Gần đỉnh phía Tây đó có thi thể của một con báo đốm đã bị đóng băng. Không ai biết con báo đốm ấy tìm kiếm điều gì ở độ cao đó.” là đoạn mở đầu của truyện ngắn này. Tuy nhiên, cả tác phẩm này lại nói về quá trình suy nghĩ, tự ngẫm lại của anh nhà văn Harry, một người da trắng đi thám hiểm Châu Phi đang bị kẹt ở trên núi, chân bị thương sau một lần đi săn và đang dần hoại tử. Xuyên suốt cả tác phẩm, hình ảnh con báo không hề xuất hiện lại một lần nào nữa, nó chỉ là ẩn dụ báo trước kết cục của Harry. Vì thế, khi tóm tắt nội dung truyện ngắn này mà lại cứ thắc mắc con báo làm gì ở đó như Diệp Tu thì thầy phê lạc đề là cũng hợp lý thôi. =))​


Ngày mai bọn họ sẽ phải nghênh đón chú hắc mã của mùa giải này – Bách Hoa. Diệp Thu rất phản đối chuyện ngay trước đêm ra trận mà Ngô Tuyết Phong vẫn phải đi làm những “chuyện vặt vãnh” kia, sợ sẽ ảnh hưởng trạng thái thi đấu. Đào Hiên lại chỉ cảm thấy hắn nói quá. Mấy ngày trước Gia Thế Bách Hoa đã chiến nhau trận đầu, trong sự chú ý của cả giới Vinh Quang, bọn họ đã thắng thật nhẹ nhõm. Truyền thuyết Phồn Hoa Huyết Cảnh đã kết thúc.​

Đào Hiên hỏi, cậu sẽ thua Bách Hoa được chắc? Hắn còn nói, nếu không phải vì cậu không đồng ý ra mặt, người ta làm sao lại phải sắp xếp cái thời gian tréo ngoe như vậy? Đấy còn không phải từ cậu mà ra sao?​

Đối mặt với sự lên án của ông chủ Đào, Diệp Thu trước nay chỉ im lặng. Có một sự tồn tại nào đó, không thể tranh luận cũng không thể xóa bỏ, vắt ngang mối quan hệ giữa hai người, người duy nhất có thể gỡ bỏ nó là Diệp Thu lại không hề tỏ ra muốn thỏa hiệp. Bọn hắn gần như không biết về tình trạng gia đình Diệp Thu. Các thiếu niên tuổi mới lớn bây giờ rất thích chủ nghĩa gia đình nguyên sinh - con cái không lập gia đình, sống với cha mẹ, Ngô Tuyết Phong ban đầu đoán Diệp Thu cũng là người ủng hộ tư tưởng ấy. Nhưng sau này, hắn phát hiện ra Diệp Thu chưa từng biểu hiện bất cứ dấu hiệu nổi loạn hay tự tách ra khỏi gia đình. Cậu ta càng giống mình. Ngô Tuyết Phong nghĩ, chuyện này và “thằng em" không rõ tên tuổi cũng chưa ai từng gặp trong lời Diệp Thu kia có quan hệ gì với hắn cũng khó kiểm chứng.​



2.

Khoảnh khắc Ngô Tuyết Phong ý thức được trạng thái mình đã trượt vẫn còn tươi rói trong ký ức. Đội huy Gia Thế là chiếc vương miện lá phong đỏ, trên đỉnh đính một ngôi sao, biểu tượng cho chiến tích huy hoàng của bọn hắn mùa giải trước. Người thiết kế hiển nhiên nó đã để dành chỗ cho sự phát triển sau này. Khi Đào Hiên gửi bản thảo trong group hắn nói, sau này mỗi lần được quán quân sẽ thêm một ngôi sao, được mười cái là có thể đính hết quanh chiếc lá rồi. Ngô Tuyết Phong là người quen cân nhắc mọi thứ, sau một hồi, hắn không cảm thấy Gia Thế đạt quán quân khó như hái sao trên trời, cũng không cảm thấy dễ như trở bàn tay. Hồi vừa học Đại học vừa chơi game, hắn cơ hồ đánh khắp trường vô địch thủ, việc học cũng đủ biết tròn biết méo. Nếu như không phải vững tin mình có thực lực trở thành đội viên đội quán quân, hắn cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua giấy báo trúng tuyển của một chương trình nghiên cứu danh giá để chấp nhận lời mời của Đào Hiên. Sau này có thời gian hắn làm việc ở Google, nhận dìu dắt một nhóm thực tập. Trong nhóm có một thiếu niên là thiên tài học đường, có thể coi là đàn em của hắn. Cậu thiếu niên trẻ tuổi vẫn đắm chìm trong tháp ngà của giới học thuật, thiên phú hơn người nhưng lại ngây ngô không rành thế sự. Không biết chỉn chu ngoại hình, tóc dài không biết đi cắt, đi bảo vệ học bổng không thắt caravat, cũng không quen xã giao kết bạn, phần lớn thời gian đều chỉ nở nụ cười vừa trẻ trâu vừa ngượng ngùng. Làm việc cũng nghiêm túc tận tụy, nhưng không thể coi là già dặn. Vừa xem anime vừa chơi game rất giỏi. Vinh Quang là một trong số những game cậu ta chơi, nhưng cậu sư đệ này không hề biết lai lịch của người sư huynh kiêm cấp trên của mình. Ngô Tuyết Phong nhìn cậu ta, nhớ tới Diệp Thu, lại nhớ về mình của những năm tháng ấy. Mái vòm sân vận động treo cao, tỏa ra ánh sáng lung linh.​

“Xin lỗi.” Ngô Tuyết Phong chủ động lên tiếng, “Là lỗi của tôi, thao tác của tôi không theo kịp.”​

“Chuyện này đâu thể trách anh được.”​

“Thua là phải kiểm điểm.” Ngô Tuyết Phong khăng khăng.​

“Cả đội thua cơ mà.”​

“Đúng rồi, thi đấu đoàn đội không có một người sai.”​

“Vì tôi không chi viện kịp thời nên mới lộ sơ hở cho Trương Giai Lạc tận dụng.”​

“Cũng vì tôi không biết tùy cơ ứng biến, lúc đấy hẳn là nên thả một cái Băng Tuyến.”​

“Nói tóm lại vẫn là tôi sai.”​

“Rồi, đừng lộn xộn nữa.” Diệp Thu lên tiếng, “Thắng bại là chuyện bình thường của nhà binh.”​

“Đúng rồi, lần sau tái chiến chưa chắc đã thua.”​

“Chính xác.”​

“Đừng để trong lòng nhé!” Bành Bác đập lên vai Ngô Tuyết Phong thật lực.​

“Kệ xác mấy thằng xàm xí trên mạng đi anh!”​

“Cảm ơn mọi người.” Ngô Tuyết Phong cười với bọn hắn.​

“Haiz,” Dương Thiêm khoát tay, “Lão Ngô đúng là quá khách khí!”​

Hồi học cấp 3, Ngô Tuyết Phong từng nghe thầy giáo dạy học trò, người hói đầu không hói đầu mới có thể ý thức được mình đang rụng tóc, băng dày ba thước không phải do cơn lạnh một mùa, giờ mới phát hiện đã muộn. Hắn đăm chiêu nhìn mấy chiếc máy tính nằm rải rác trong phòng huấn luyện, cảm thấy trạng thái thi đấu eSport cũng giống như vậy. Hồi trước mình có từng chú ý đến trạng thái thi đấu không? Một năm rưỡi ở Gia Thế này là quãng thời gian hắn sống vui vẻ, phong phú, có cảm giác thành công nhất. Dù trong Liên minh hắn cũng coi như là hơi lớn tuổi, nhưng dưới ánh mắt của người ngoài giới, hắn đương nhiên vẫn có thể đắc ý vì mình mới có hơn hai mươi năm tuổi xuân. Hắn chưa từng nghĩ đến chuyện mình sẽ “già” – cái khái niệm mà đến năm ba bốn mươi tuổi mới bắt đầu ập đến.​

Hắn đã làm đi làm lại những nội dung ít ỏi trong phần mềm huấn luện vô số lần. Trong trí nhớ, hắn luôn thực hiện rất thuần thục, nào ngờ hôm nay lại lâm vào khốn cảnh tận sức bình sinh mà vẫn bất lực. Hắn vào hậu trường lục lại ghi chép số liệu một năm nay, vẽ biểu đồ số liệu là một đường gấp khúc đang có xu hướng đi xuống, tuy hơi mờ nhưng đã đủ súc tích. Người ta đều nói trượt trạng thái là quá trình diễn ra dần dần, nhưng khi tự mình trải nghiệm lại cảm thấy sao mà quá đột ngột.​

Hắn nhớ lại lúc thi đấu, nhớ lại Đấu pháp Bách Hoa rào rào như mưa của Trương Giai Lạc, nhớ lại những sơ hở tiềm ẩn mà hắn quan sát được đang tua chậm lại vài lần trong đầu. Sau đó, hắn trơ mắt nhìn tay mình bỏ lỡ chúng. Không bắt được, hắn tự hỏi lại mình nhiều lần, tại sao đột nhiên lại không bắt được? Trước kia mình bắt lấy chúng thế nào? Mình mấy tháng trước và mình bây giờ đã khác nhau nhiều đến thế sao? Hắn nhớ lại ngày quyết đấu với Bách Hoa lần đầu tiên, sớm hôm ấy hắn vừa soi gương vừa đánh răng, không khác gì hiện tại. Một mình hắn ngồi vô thức trong căn phòng huấn luyện vắng vẻ vì đang trong ngày nghỉ, từ sáng sớm cho đến khi thái dương hạ sơn. Xung quanh đen kịt một màu. Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, ánh sáng ngoài hành lang tràn vào.​

“Lão Ngô?” Diệp Thu lại gần, “Anh ăn chưa?”​

“Chuẩn bị đi ăn đây.”​

Ngô Tuyết Phong ậm ừ đáp lại, nhưng Diệp Thu lại rất hiểu. Đội trưởng Gia Thế đứng đó trầm tư một lát, rồi kéo cái ghế bên cạnh ngồi xuống nhìn đội phó của mình luyện tập. Một ván cuối cùng, Ngô Tuyết Phong gỡ tai nghe xuống, nhìn màn hình, trong gian phòng yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng thùng máy ro ro tản nhiệt. Khi hắn kết thúc ván đấu, thứ tạp âm vốn tưởng cả hai người đều đã thích ứng ấy bỗng trở nên chói tai kỳ lạ.​

“Gay thật, hồi trước tôi chạy chương trình nào nặng quá mới phải nghe tiếng này.”​

Diệp Thu chỉ nhìn hắn không nói gì. Một lát sau, hắn mới lên tiếng: “Cột sống của anh vẫn ổn chứ?”​

“Không sao.”​

“Vậy anh đứng lên thử cử động đi.”​

“Được rồi.”​

“Lão Ngô,” Diệp Thu nói, “Anh tự cảm thấy thế nào?”​

“Mùa giải này xong là tôi 24 rồi.”​

“Anh cũng nghĩ là tuổi tác dẫn đến chuyện trượt trạng thái sao?” Diệp Thu nhíu mày.​

“Ừ,” Ngô Tuyết Phong cười khổ, “Trước đây tôi không để ý đến, gần đây mới đột nhiên ý thức được thì đã muộn rồi.”​

Diệp Thu chỉ trầm ngâm không nói. Hắn quay đi, tự đốt một điếu thuốc, thở một hơi dài lên trời.​

“Tuổi thọ đời chuyên nghiệp của kiếp tuyển thủ eSport thật sự là quá trêu người!”​

“Đánh sảng khoái một lần rồi rút thôi.”​

“Rút á? Tôi còn muốn đánh mười năm nữa.”​

“Đấy không phải chuyện chúng ta có thể quyết định.”​

“Cũng phải, hết cách rồi.” Diệp Thu nói, “Hệ thống huấn luyện bây giờ chưa hoàn thiện.” Hắn vừa nói vừa giơ tay phải lên xem, ở nơi cổ tay có một vết chai rất rõ. Cổ tay phải Ngô Tuyết Phong cũng có một vết tương tự, ở chỗ tương tự, cứ như là cùng được đánh dấu.​

“Nếu sau này được huấn luyện khoa học hơn thì có thể duy trì trạng thái, giảm tiêu hao sức lực, không chừng có thể đánh thêm mười năm nữa, thậm chí là hơn.”​

“Vậy tôi liền tạ ơn trời đất.”​

“Sau này sẽ tốt hơn.”​

“Đúng.”​


(còn tiếp)
 
Last edited:

ButNgonPhi

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
497
Số lượt thích
6,225
Location
Hàng Châu
Fan não tàn của
Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
#6
Chương 3 (3) (4)

3.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Thu đến trường của Tô Mộc Tranh. Tô Mộc Tranh sắp lớp mười hai, giáo viên của cô bé sốt ruột như sắp tiễn con ra trận, vừa muốn thúc đám học sinh đã mệt bở hơi tai cố mà học hành, vừa muốn nhắc nhở phụ huynh. Tô Mộc Tranh luôn nói, em tốt nghiệp trung học xong sẽ đi đánh Vinh Quang. Lời cô bé nói ra mang sắc thái không giống những người khác, mơ hồ có phần coi đó là sứ mệnh, Ngô Tuyết Phong đoán là bởi vì người anh trai thiên tài Vinh Quang đã mất sớm kia.​

Gần trưa, Ngô Tuyết Phong ra ngoài ăn cơm, nhận được một cuộc điện thoại. Thật bất ngờ, đó là một người bạn cũ đã lâu không liên lạc.​

“Phong thần, Tuyết Phong đại đại, tôi nhìn thấy ông ở Hàng Châu.”​

“Ở đâu? Tôi không để ý. Sao ông không gọi tôi một tiếng?”​

“Tôi gặp ảnh quảng cáo của ông cơ, ra dáng lắm! Tôi được nghỉ, về nước du lịch, lúc đi qua chỗ Cung thể thao Tiêu Sơn ngày xưa liền nhìn thấy ông, cứ tưởng mình hoa mắt. Tôi còn nghĩ, khá lắm, nhân sinh hà xứ bất tương phùng. Giờ ngài coi như là tai to mặt lớn rồi, định hôm nào gặp mặt cho ông bạn cùng phòng cũ xin cái chữ ký nào? Một người làm quan cả họ được nhờ, tôi cũng cá kiếm một chút, xin chút tiếng thơm, kiếm chút tiền.”​

“Đúng là oan gia ngõ hẹp.”​

Cửu biệt trùng phùng, hắn hẹn người bạn cùng phòng năm đó tại một quán cà phê gần câu lạc bộ. Trong phòng huyên náo tiếng người, tiếng xủng xẻng nơi quầy bar, tiếng người chọn món, tiếng saxophone đứt quãng vốn để thêm chút phong tình xứ lạ vào khung cảnh mua bán đồ ăn tấp nập, nhưng nhờ ơn một thằng cha trung niên cứ liên tục hét lên khoe của vào điện thoại mà phong tình biến đâu sạch sẽ.​

Người bạn cùng phòng khuấy đều kem trong cốc. Đã không gặp nhiều năm, lại ngăn cách nghìn trùng, chủ đề chung lớn nhất giữa họ vẫn là ngôi trường cũ.​

“Ở trường vẫn đồn đại có ông anh khóa trên nào đó nghiện game, rớt môn nhiều quá cuối cùng phải nghỉ học thi lại. Lúc trước bọn tôi thấy ông mê Vinh Quang quá, cứ sợ cậu sẽ theo gót người anh đó, rốt cuộc thi giữa kỳ, thi cuối kỳ xong đi dò kết quả, con mẹ nó, ông còn điểm cao hơn bọn tôi. Tôi mới nghĩ, được, cần đách gì phải lo hộ cho ông. Thật không ngờ,” Anh bạn hớn hở vỗ đùi đen đét, “Hồi năm 4, ông nhận được “tứ đại offer”, tôi hỏi ông định chọn cái nào, thế mà ông lại bảo tôi, muốn đi làm tuyển thủ chuyên nghiệp, chơi game????? Đấy không phải là ông đùa tôi sao?? Cha mẹ ông sao chưa đánh chết ông nhỉ, tư tưởng quá là tiến bộ luôn ấy!!”​

“Bọn họ muốn đánh chết tôi, nhưng tôi tiền trảm hậu tấu.”​

“Khó trách sau đó ông tìm bọn tôi vay tiền, tôi còn nhủ thầm ông thì thiếu tiền thế đách nào được, hay là kiểu lừa đảo mới nào trên mạng đây.”​

“Không phải ông bắt tôi viết tay hai cái Quadtree để chứng minh thân phận đấy sao?”​

“Thật phóng khoáng! Tôi không ngờ Ngô Tuyết Phong lại là con người như vậy. Sau này còn định chơi game tiếp không?”​

“Tôi hả? Đánh xong mùa này, cùng lắm là thêm một mùa nữa.”​

“Sau đó thì sao, lại đi học à?”​

“Đúng.”​

“. . . Tôi kính ông là một trang nam tử!” Anh bạn cùng phòng giơ cốc Frappuccino lên.​

“Nhưng mà, tôi nói nghe,” hắn như trút được gánh nặng, “nếu vẫn tiếp tục như vậy, cha mẹ ông chắc chắn không đồng ý.”​

“Đúng.”​

“Từ góc độ bạn học với ông bốn năm, tôi cũng thấy hơi tiếc.”​

“Tiếc chỗ nào?”​

“Không đùa với ông, tôi năm đó rất rất rất chắc chắn, người có khả năng trở thành kỹ sư đẳng cấp thế giới nhất lớp mình chắc chắn là ông, không lệch đi đâu được.”​

“Cảm ơn ông.”​

“Tôi kể ông nghe một chuyện. Hồi đó trường tôi có chương trình nghiên cứu lớn, có anh bạn học người Mỹ làm nội dung liên quan đến neural style transfer. Lúc tra tư liệu, hắn đọc được mấy thứ ông viết năm đó, phục sát đất, tí nữa là gửi tin nhắn đến địa chỉ mail trường ông để lại. Tôi mới bảo, tôi biết người này, tốt nghiệp sớm rồi, bạn cùng phòng cùng khoa tôi. Hắn hỏi tôi bây giờ ông đang nghiên cứu chỗ nào? Tôi bảo không, không nghiên cứu gì, giờ đang ở Trung Quốc chơi game, chuyên nghiệp. Vinh Quang, chơi khí công sư, quán quân giải chuyên nghiệp. Hắn thở dài một tiếng, sau đó lên mạng tìm video thi đấu Vinh Quang Trung Quốc, rồi ông đoán xem?”​

“ . . . hắn trở thành fan của Diệp Thu.” Ngô Tuyết Phong nín cười.​

“Đúng. Tôi thấy nhiều lúc ông đoán cmn như thần.”​

Hắn ngẩng lên từ cốc cà phê, trên chóp mũi còn dính một chút kem tươi. Đề tài nói chuyện giữa họ đã dần chuyển về lĩnh vực quen thuộc nhất từ lúc nào không biết. Người kia lúc nhàn rỗi cũng sẽ chơi game, hơi có tâm đắc, nhất thời nói nhăng nói cuội, cảm giác như đã quay lại thời sinh viên ngồi dưới nhà ăn lầu một ký túc xá ở trường. Hàng Châu ngoài cửa khác Bắc Kinh một trời một vực, cây cối rậm rạp làm khung cảnh xanh mắt hơn một chút, những khu sầm uất người đến người đi, không còn cảnh tượng hùng vĩ từng dãy từng dãy xe đạp đỗ ngoài cửa sổ năm đó.​

Ngày hắn trốn khỏi Bắc Kinh đến đây gặp đúng cơn mưa rào mùa hạ đất Hàng Châu. Máy bay xuyên qua tầng mây đáp xuống sân bay Tiêu Sơn, cơn mưa rơi nghiêng ngoài cửa sổ, từng hạt nước chậm rãi men theo mặt kính. Tín hiệu điện thoại vừa trở lại, cuộc gọi đầu tiên đến là từ người cha làm quân y của hắn: “Ngô Tuyết Phong,” ông gằn từng chữ, “mày đúng là không thể tưởng tượng nổi.”​

Hồi hắn học tiểu học từng được cử đi tranh giải ở một vòng chung kết quốc tế. Cha mẹ bận rộn, hắn một mình ngồi máy bay đến đất khách quê người. Khi đó hắn chưa nói tiếng Anh thuần thục, lúc ăn cơm lại gặp người muốn ra oai phủ đầu. Nản lòng, hắn đột nhiên sinh sợ hãi với những điều không biết. Vinh hạnh đặc biệt biến thành đau khổ, thậm chí trong nháy mắt hắn bỗng dưng có một sự nhát gan nào đó, ước rằng giá như mình chưa từng trúng tuyển thì giờ này hẳn sẽ không hoang mang, không khổ sở thế này. Rồi đến khi hắn tốt nghiệp trung học, cha mẹ cùng một người ân sư giao hảo từ nhỏ dẫn cả nhà tới chúc mừng. Hắn đến nơi hẹn muộn 8 phút, lúc vào phòng ăn bị cha hung hăng quở mắng gần nửa tiếng đồng hồ: “ Mày đúng là tệ hại, đến lễ tiết cơ bản như đúng giờ còn không làm được, học đại học cũng để làm gì?”. Thế là thành tựu cũng biến thành đau khổ. Sự nhát gan tuổi nhỏ dần biến mất khi hắn trưởng thành, nỗi hối hận khi mù mờ lạc lối cũng chỉ là chuyện thường tình của con người.​

Nhu cầu về cảm giác an toàn của con người đôi khi sẽ lấn át cả cảm giác thành tựu lẫn khát vọng.​

Người bạn cùng phòng đùa nói: “Tôi không ngờ Ngô Tuyết Phong lại là con người như vậy.” Hắn nghe xong chỉ cười, nhưng chính trong tâm cũng cảm thấy ngạc nhiên. Nếu quay ngược lại mười năm trước, cậu nhóc Ngô Tuyết Phong khi ấy chắc chắn sẽ không tin mình sẽ làm như vậy. Sau này, hắn coi đó là sự nổi loạn của thiếu niên dậy thì. Với hắn, tuổi nổi loạn đến muộn, nhưng cũng chính vì thế mà hắn càng thấm thía áp lực nổi loạn còn nhiều hơn vui sướng.​

Hắn không thông báo cho bất kỳ ai, trước khi gọi điện cho Đào Hiên, hắn tần ngần do dự ở sân bay Tiêu Sơn gần hai tiếng đồng hồ. Cha hắn khi gọi điện lại đã không còn sự cáu gắt đầy giận dữ, nhưng cơn thịnh nộ hiển nhiên chưa giảm, ngữ khí vẫn uy nghiêm, vẫn có thể tác động đến cậu con trai. Khi đó hắn nghĩ là mình đã hạ quyết tâm, nhưng sự bất an và hoang mang đột nhiên ập đến làm tiếng trống lui quân trong lòng dồn dập như cuồng phong vũ bão. Ngẩng đầu lên là sân bay sáng choang, đây là cách xuất hành hắn đã quen thuộc hơn hai mươi năm nay. Vé máy bay về thủ đô ít nhất đã là hơn ngàn, nhưng đa số thời gian, hắn sẽ mua loại vé đắt hơn, dù sao cũng không mảy may ảnh hưởng đến kinh tế gia đình. Hắn bỗng dưng nghĩ đến, ngắn thì một năm, lâu thì ba năm, lần này sẽ không còn được như vậy nữa. Quán net Gia Thế hắn còn chưa rõ thế nào kia thuộc về một thế giới khác, dù nó bây giờ đang là thứ thôi thúc hắn. Hắn không phải trường hợp ngoại lệ, không thể vô cớ từ bỏ trách nhiệm của mình. Thế gian này vốn luôn kháng sự sự thay đổi, dù ở phương diện xã hội hay khoa học tự nhiên đều là như thế, trong cuộc sống thường ngày càng là như thế, ngay cả trong triết học cũng thế. Hắn không nghĩ chỉ bằng mấy tiếng ở sân bay là có thể nghĩ thông vấn đề này, nếu không thì Pushkin đã không phải sáng tác cả một tiểu thuyết thơ lấy tên là Eugene Onegin.​

Sự mạo hiểm của người thiếu niên nhìn chung giống như một con quay. Muốn đứng thẳng, muốn thông suốt, trước tiên phải hành động rồi mới nói được. Thế là hắn kéo vali đi đến chiến đội Gia Thế lúc ấy còn chưa đâu vào đâu. Ở đó có một người tên là Diệp Thu – vừa mất đi chí hữu cả đời, trẻ tuổi nhưng rất đáng tin cậy, giọng vẫn còn sót lại chút khẩu âm Bắc Kinh. Hắn ý thức được mình và Diệp Thu đều cùng là một loại người, cũng từng tò mò, nhưng cuối cùng không hỏi. Sau này hắn đã quen thuộc với căn phòng không chút hơi ấm giữa mùa đông và loài gián của phương Nam.​


4.

Đi được nửa đường, Ngô Tuyết Phong nhận được điện thoại của Tô Mộc Tranh.​

“Anh Tuyết Phong,” cô bé nói, “Hết bột mỳ rồi, anh tiện thể mua luôn một túi nhé?”​

“Được”​

“Cũng sắp hết thuốc lá rồi, anh có mua hộ Diệp Thu . . .?”​

“Nó á? Thôi, cho nó bớt hút đi.”​

Tô Mộc Tranh cười: “Thế tốt quá ạ.”​

Hắn cúp điện thoại, đúng lúc đi đến hàng tạp hóa mở cửa 24/7 ven đường. Vừa vào cửa đã thấy người được nhắc đến ban nãy mồm ngậm điếu thuốc, trên tay cầm một bao thuốc khác, đang sờ túi quần định tính tiền. Hắn quay ra chào Ngô Tuyết Phong.​

“A, lão Ngô.”​

Ngô Tuyết Phong nhìn thấy trên chùm chìa khóa của người kia xuất hiện thêm một con Kumamon bằng bông nho nhỏ, hỏi: “Đây là cái gì?”​

“Vừa mua thuốc, tiện thể đổi cho Mộc Tranh.”​

“Được đấy,” Ngô Tuyết Phong nói, “Còn biết tự mua thêm đồ cơ đấy?”​

“Vừa gặp nhau đã cà khịa vậy?”​

“Mộc Tranh vừa nhờ tôi mua thuốc hộ cậu.”​

“Khỏi đi. Để tôi tự mua cho đúng ý.”​

“Cái này mà cũng phải chọn à?"​

“Không hút được thuốc tốt cứ như kiểu là phóng đại chiêu lên trời ấy.”​

“Nói thật, cậu có thể bỏ thuốc được không?”​

“Tôi không lấy hoa hồng đâu.”​

“Mới mấy tuổi đầu mà đã buôn thuốc lá chuyên nghiệp rồi à?”​

“Haha,” Diệp Thu cười, lại hỏi, “Mộc Tranh nhờ mua cái gì?”​

“Bột mỳ.”​

“. . . Để làm gì?”​

Diệp Thu chờ Ngô Tuyết Phong trả tiền rồi cùng đi ra ngoài. Máy cảm ứng treo ở cửa kêu tinh ting một hồi, sau đó vang lên một tràng: “Cảm ơn quý khách đã ghé thăm.” Khả năng nấu nướng của Ngô Tuyết Phong chỉ giới hạn ở mức độ biết úp mỳ gói, vì thế cũng lắc đầu.​

Gia Thế thuê kí túc xá cho đội viên, nhưng dù sao cả bọn đều là đàn ông, Tô Mộc Tranh liền trọ ở trường. Bình thường không có mặt, cuối tuần mới đến đánh Vinh Quang, tiện thể nấu một bữa cải thiện linh đình cho đám con trai độc thân chỉ biết gặm mỳ tôm qua ngày. Đây có thể coi như là ánh sáng giữa đêm đen trong cuộc sống của đám đội viên nam, bởi thế Triệu Tử Lâm gọi cô là “Thần tiên muội muội.”​

“Để gói thịt.” Tô Mộc Tranh vừa bực mình vừa buồn cười, “Mấy anh ăn bao nhiêu bữa rồi mà vẫn không biết có lớp vỏ mỏng bọc ngoài viên thịt đó à?”​

“Bảo sao thịt lại ngọt như vậy.”​

“Loại vụng thối vụng thây như anh thế này làm sao mà nuôi được cô em gái đảm thế không biết?” Triệu Tử Lâm khinh bỉ Diệp Thu.​

“Nhất định là năng lực tự lập max cấp rồi.”​

Ngô Tuyết Phong sớm đã biết rõ mối quan hệ giữa Tô Mộc Tranh và Diệp Thu. Cô bé và anh trai Tô Mộc Thu là trẻ mồ côi. Nói văn vẻ là hai người sống nương tựa lẫn nhau, cả hai anh em đều rất tự lập. Sau khi Tô Mộc Thu gặp tai nạn xe cộ rồi qua đời, trách nhiệm chăm sóc cô bé rơi xuống đầu anh bạn Diệp Thu sống cùng dưới một mái nhà. Nói là Diệp Thu chăm sóc Mộc Tranh, nhưng hóa ra cô bé mới là người chăm sóc Diệp Thu nhiều hơn trong cuộc sống thường ngày. Lúc ăn cơm cô bé thấy đồng hồ treo tường đã chết khựng, dừng ở một khắc đó không biết đã bao lâu. Đa số mọi người bây giờ đều có điện thoại di động, đồng hồ chết hay không cũng không ảnh hưởng lắm, thế nên cũng chẳng ai đi sửa. Trên đường đến quán net, Tô Mộc Tranh mua một đôi pin rồi mới vào ngồi máy luyện tập. Từ khi cô bé bắt đầu quyết tâm trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, phân nửa đầu óc đã chuyển từ trong trường học sang Vinh Quang.​

Ban đầu cô hỏi Ngô Tuyết Phong: “Anh Tuyết Phong, làm sao anh biết được chỗ nào cần phối hợp tác chiến?” Sau này vấn đề dần trở nên cụ thể hơn một chút, những lúc thế này Diệp Thu sẽ làm gì, những phương diện kia cần phán đoán như thế nào. Cô bé tự định hướng mình không phải tuyển thủ chủ công, thật bất ngờ, vị trí này rất giống Ngô Tuyết Phong, nhưng lại không liên quan quá nhiều đến kinh nghiệm cuộc sống hay đối nhân xử thế.​

Biểu hiện của Ngô Tuyết Phong đặt giữa chiến đội Gia Thế cũng không quá nổi bật, đám fan cứng chỉ cảm thấy đội phó nhà mình ổn định đáng tin cậy, những người khác càng cảm thấy hắn năng lực tầm thường, thỉnh thoảng hắn còn bị hiểu lầm, bị người ta nhục mạ. Các đồng đội và hội bạn học cũ đều cảm thấy oan uổng cho hắn, Ngô Tuyết Phong lại chẳng để tâm. Tuyển thủ được phong thần trong Liên minh, có ai mà không phải là tay đấm chính lấp lánh hào quang, người chơi game bình thường cũng đều ảo tưởng rằng mình là một nhân vật như vậy. Tô Mộc Tranh lại có thể bỏ đi sự kiêu ngạo của một người được trời cao ưu ái, tình nguyện đứng sau lưng người khác.​

Cô bé này trời sinh tai thính mắt tinh, nhanh tay nhanh miệng, có thể kiếm được bát cơm này. Nhờ vào sự hun đúc của người anh trai thiên tài năm xưa, Tô Mộc Tranh nhanh chóng tìm được phong cách riêng của mình giữa bộn bề rối như tơ vò.​

Thời còn trong game, Ngô Tuyết Phong từng có tiếp xúc ngắn ngủi với Tô Mộc Thu. Ngươi đó thông minh, sắc bén, mồm miệng xéo sắc nhưng lại rất hiền lành. Hắn tuyệt nhiên chưa bao giờ nghi ngờ vì sao một người như vậy lại là bạn của Diệp Thu. Lúc ấy Tô Mộc Thu đang phát triển một loại vũ khí rất thú vị để hiện thực hóa lý tưởng “tán nhân hoàn hảo”, thảo luận với sinh viên chính quy Ngô Tuyết Phong rất nhiều lần. Sau đó một quãng thời gian rất lâu đều không thấy bóng dáng hắn, Ngô Tuyết Phong chủ động liên lạc mấy lần đều không có người trả lời. Trong ấn tượng của hắn, Thu Mộc Tô và Nhất Diệp Chi Thu cơ hồ là online 24/7.​

Ngày đầu tiên đến Hàng Châu, Ngô Tuyết Phong hỏi Diệp Thu: “Thu Mộc Tô đâu?”. Diệp Thu nói: “Hắn chết rồi.” Hắn cứ tưởng người kia nói đùa, người trong game sinh sinh tử tử liên tục, tóm đại trong net cũng có đứa cao giọng rú lên: “Chết rồi! Tao lại chết rồi!”. Nhưng không ai lấy chuyện như thế này ra nói đùa.​

Sau này, Diệp Thu nói: “Hình như anh còn chưa biết mặt cậu ấy như thế nào đúng không?” Ngô Tuyết Phong nói phải. Ngày đó trời âm u, mưa bụi giăng giăng, ngay trước tiết Thanh minh. Người thao tác Thu Mộc Tô cười với nhân gian qua tấm ảnh trên bia mộ. Ngô Tuyết Phong đọc tên, lại nhanh chóng nhẩm tính, Tô Mộc Thu, 18 tuổi. Trên mặt đá nhỏ hẹp đã đặt một bó hoa, bị mưa dầm qua đêm, cánh hoa ướt đẫm dính trên mặt đất.​

“Ai đặt đây nhỉ?”​

“Chắc là lão Đào.”​

Giọng hắn nói không nghe ra xúc động, mưa xuân phương Nam giăng giăng, dai dẳng không dứt, làm bóng người cũng trở nên mơ hồ. Diệp Thu bung ô, mặc một chiếc áo khoác cũ, vạt áo rũ xuống chạm vào vũng nước, người hơi cúi.​

Ngô Tuyết Phong quen một đàn em, ngày đó ở trường bỗng nhiên đột tử, tuổi vừa mới trưởng thành. Hắn từng là trợ giảng một môn chuyên ngành của cậu ấy nên có chút ấn tượng. Trên tài khoản Weibo chính thức đăng một bài điếu văn của người bạn cùng phòng, không lâu sau cũng bị xóa đi vì tránh hiềm nghi. Ngôi trường danh giá của bọn họ lo lắng có người có động cơ khác lợi dụng. Trong bài điếu văn ấy viết, mấy hôm trước còn tranh đồ ăn vặt với cậu, mà giờ giường của cậu đã trống không, thật sự không dám tin.​

Liên hệ ngày xưa giữa hắn và Tô Mộc Thu cách một màn hình và hệ thống internet, không tính là thân thiết. Sự thương cảm giống như âm thanh cách một lớp pha lê, tuy không chân thực nhưng vẫn làm lòng mình chấn động. Vậy Tô Mộc Tranh sẽ cảm thấy thế nào? Diệp Thu thế nào? Đào Hiên thế nào?​

Lúc ký hợp đồng Diệp Thu nói, tôi phải đảm bảo chi phí cho Mộc Tranh học đại học, dù cuối cùng cô bé không đi, cũng phải dành cho cô những sự lựa chọn khác. Ngô Tuyết Phong không bất ngờ chuyện Tô Mộc Tranh sẽ quyết định không đi học đại học. Thiên phú chơi game, ngoại hình được trời cao ưu ái, thậm chí là có nhiều người yêu thích, . . . đây cũng không phải nguyên nhân. Quyết định của cô bé, chỉ vì Tô Mộc Thu và Diệp Thu. Ý nghĩa của Mộc Vũ Tranh Phong và Vinh Quang đối với cô còn sâu nặng hơn sự yêu thích đơn thuần. Đào Hiên cũng hoài niệm Tô Mộc Thu. Sau mùa xuân của mùa giải thứ nhất, Ngô Tuyết Phong quay về chiến đội, nghe Đào Hiên nói, Diệp Thu từ chối tất cả các kế hoạch thương mại của hắn. Ông chủ Đào có vẻ rất sa sút tinh thần, cũng cảm thấy rất khó hiểu. Từ ban đầu, trực giác của một thương nhân nói cho Đào Hiên biết, dù chào giá lần đầu không bao giờ là giá chót, nhưng với Diệp Thu, hắn đã ra giá chót rồi .Hắn không tin sự kiên quyết của Diệp Thu, không tin Diệp Thu không thể đối mặt, không thể giải quyết vấn đề này.​

Nguồn thu từ thương mại hóa đối với Ngô Tuyết Phong cũng không thể gọi là nhiều, hắn đến Gia Thế chỉ để chơi game, trực giác hắn cảm thấy Diệp Thu cũng thế, nhưng Đào Hiên lại không giống như vậy. Nếu người này vì bần cùng mà sớm cúi đầu trước thị trường, vậy thiếu niên giảo hoạt được trời cao ưu ái kia thì sao?​

Hắn không suy nghĩ thêm nữa, chỉ sợ vấn đề này sẽ khoét sâu thêm oán niệm giữa họ, chẳng giải quyết được gì.​
 
Last edited:

ButNgonPhi

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
497
Số lượt thích
6,225
Location
Hàng Châu
Fan não tàn của
Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
#7
Chương 4

1.

Phòng ăn hình bán nguyệt, một bên tường là cửa sổ sát đất, trên trần treo mấy chùm đèn đang tỏa ra những luồng ánh sáng ấm áp. Cạnh lối vào khu bếp phía sau là một hàng bể thủy sinh mỏng nhưng rộng, trong bể lắp đèn, soi rọi từng cuộn bọt sủi lên, có tác dụng ngăn cách nhất định. Mặt sàn nhẵn nhụi, nhưng bề mặt lúc nào cũng như có một lớp dầu, không hề bóng loáng. Nhà hàng này thuộc trường cũ của bạn gái cũ Ngô Tuyết Phong, ở gần công viên. Ý định ban đầu của cô nàng là ăn ở căng-tin đông đúc, nơi những lời càm ràm năm xưa nay đã thành ký ức ngọt ngào. Nhưng giờ hai người không có thẻ cơm còn hiệu lực, cũng không muốn phiền người khác, thế là chọn một nhà hàng gần đó. Sau khi đến Bắc Kinh, Ngô Tuyết Phong muốn làm ba việc: một, thi đấu với Vi Thảo; hai, đến phòng quản lí xuất nhập cảnh của quận Hải Điến, ba là ăn một bữa cơm với bạn gái cũ mới về nước. Hộ chiếu và visa của Ngô Tuyết Phong đều sắp hết hạn, mà hết mùa giải này hắn muốn đi, vì thế mới phải đi xin. Vì hộ khẩu lẫn hộ chiếu đều đăng ký ở Bắc Kinh, không thể làm ở Hàng Châu, chỉ có thể tranh thủ cơ hội đi đánh sân khách. Bữa cơm này cũng là nhờ thế. Lúc trước hai người chia tay có liên quan mật thiết tới việc một người chọn nghe theo con tim, còn một người vẫn luôn suy nghĩ thực dụng. Bạn gái cũ học ngành quản trị ở ngôi trường bên cạnh trường Ngô Tuyết Phong, dấn thân thử sức ở ngoại quốc, kết quả không cần nói cũng biết. Cũng may đôi bên đều tỉnh táo, có gặp gỡ thì cũng có chia tay, vẫn là bạn bè. Lần này cô nàng về nước, không xung đột với lịch trình của hắn, cơ hội khó có được, thế là dứt khoát gặp nhau một lần.​

Cô gái này xa cố hương ngàn dặm, vì thế hôm nay chỉ gọi mấy món ăn bình dân. Bát bánh canh bưng lên, đồ ăn còn chưa ra hết mà đảo mắt một cái đã vơi đi quá nửa. Chuyện cần nói rõ hai người lần lượt nói rõ, tán gẫu cũng hợp gu, dù sao cũng chỉ nói đến chủ đề an toàn nhất là ăn uống. Trường của cô ở Bờ Đông, có lần không thể nhá nổi đồ ở Chinatown nữa nên mới rủ mấy người bạn cũng là du học sinh lái xe ngang qua toàn bộ nước Mỹ sang Los Angeles ăn cơm trưa. Người chủ và đầu bếp ở nhà hàng đó đều là người Bắc Kinh, nấu đồ ăn cực chuẩn vị gốc quê nhà. Mấy người ăn thỏa thích, đến khi quay về mới phát hiện mình bỏ quên một người.​

So với cô, chuyện của Ngô Tuyết Phong có vẻ không có gì để nói. Vì bạn gái cũ của hắn không chơi game, chuyện hắn có thể nói cũng chỉ là những việc vụn vặt ngày thường trong cuộc sống của các đội viên, thêm cả giới thiệu chế độ thi đấu và lịch đấu, mấy đội trong Liên minh. Một trong số đó chính là Vi Thảo mùa giải này danh tiếng nhất nhì vì sở hữu một tân binh thiên tài, là chiến đội bản địa ở Bắc Kinh.​

“Nên hôm nay anh đến thi đấu hả? Đấu với đội Vi Thảo ở đây?”​

“Ừ.”​

Cô gái đối diện trầm ngâm một lát, đôi mày lá liễu nhíu lại.​

“Có mấy lời em vẫn nghĩ là nên nói với anh. Dù sao từ khi em biết anh từ hồi trung học đến giờ, chúng ta cũng coi như chia tay trong hòa bình. Lúc trước em hỏi anh còn định chơi đến khi nào, nhưng thật ra là ôm lòng tiểu nhân, em xin lỗi anh. Chỉ là sau 3 năm, cuối cùng anh vẫn lựa chọn quay về với thế giới của chúng ta. Việc này, nói nặng lời là anh lãng phí 3 năm, nhẹ nhàng hơn cũng là đã bỏ lỡ đi rất nhiều. Anh có hối hận không?”​

“Không.”​

“Không thật ư?”​

“Trước kia anh luôn cảm thấy anh không là chính mình.”​

“Vậy anh cảm thấy như bây giờ mới là chính mình sao?”​

“Đúng.” Ngô Tuyết Phong nói, “Dù có hơi . . . không truyền thống cho lắm.”​

“Ý anh là việc anh cãi lời, hay việc anh chơi game.”​

“Ý anh là việc anh làm theo sở thích của mình.”​

Cô nhíu mày, ngẫm nghĩ.​

“Em cũng không hiểu lắm. Em cứ nghĩ là anh thích chuyên ngành học của mình. Từ hồi cấp 2 anh đã bắt đầu học về công nghệ thông tin, đến khi lên đại học lại đỗ vào đúng khoa Khoa học Máy tính như ý nguyện. Nhất là lúc học công nghệ thông tin ấy, em không nghĩ anh có thể kiên trì với một nội dung học ngoại khóa như thế suốt cả thời trung học, nếu như anh không thực sự đam mê nó.”​

“Từ tiểu học anh đã chơi game rồi, lên đại học vẫn đánh,” Ngô Tuyết Phong cười nói, “Sao em chỉ nói đến mỗi Khoa học máy tính với công nghệ thông tin.”​

Cô nàng không phản bác được.​

“Vì chúng ta đều vô thức cảm thấy, những sở thích có liên quan đến nghiệp học đứng đắn mới có thể gọi là đam mê, còn những thứ mê đắm đến mức mất cả lí trí mà không liên quan thì nhiều lắm cũng chỉ có thể gọi là ‘thích’, đúng không?”​

“Anh nghĩ anh thích chơi game và anh thích công nghệ thông tin cũng không có gì khác nhau, nên việc anh đi chơi game cũng là rất chính đáng?​

“Không,” Hắn nói, “Không liên quan gì đến việc chính đáng hay không cả. Đối với anh, ý nghĩa quan trọng hơn là, anh rốt cuộc có gan dám theo đuổi nó. Sở thích của anh, gồm cả chơi game nữa, là một thứ đã tạo nên anh. Chúng ta đều là người suy nghĩ nhiều, nên nói những lời này với em hẳn là sẽ không bị chê cười nhỉ? Hồi còn học đại học, có một lần anh đột nhiên rất nghi ngờ, một ‘Ngô Tuyết Phong’ mà mọi người yêu quý, công nhận rốt cuộc là bản thân anh hay là suy nghĩ của mọi người về anh? Cuối cùng vấn đề biến thành, tại sao anh lại là anh? Sau đó anh phát hiện ngay cả chính bản thân anh cũng đang phủ nhận một phần những gì tạo nên anh, ví dụ như niềm yêu thích với game chẳng hạn.”​

“Ý anh là anh muốn sống trung thực với bản thân mình hơn?”​

“Đúng, người khác chưa hẳn đã chấp nhận, nhưng anh muốn thử một chút”​

“Anh chờ mong người khác sẽ chấp nhận sao?”​

“Có lẽ vậy.”​

Cô trầm tư một lát, rồi gật đầu.​

“Em, rất hiểu anh trên phương diện tình cảm, nhưng chuyện này không có khả năng xảy ra.”​

“Đúng là như vậy,” hắn cười, “Anh không phủ nhân rất nhiều kỳ vọng của mọi người với anh, nên sau khi giải nghệ anh sẽ không ở lại.”​

“Là sao?”​

“Anh cũng không thể hoàn toàn chấp nhận mình.”​

“Ý anh nói đến nhân sinh quan của anh và cách nhìn bây giờ của mọi người với anh?”​

“Đúng.”​

“Nghe thế em lại có chút vui mừng.”​

“Cảm ơn em.”​

“Không, em nên xin lỗi mới phải. Em hiểu động cơ việc anh ‘phá rồi lại lập’, nhưng em biết nó không hề dễ dàng. Chỉ vì cuộc sống hạnh phúc, nhưng càng sống càng thấy khó hạnh phúc. Có rất nhiều thứ khó tránh được. Ban đầu em nghĩ thuyết phục anh khó lắm, nhưng giờ phát hiện anh vốn không cần em thuyết phục, bản thân anh đã rất rõ ràng rồi.”​

Cô cười buồn.​

“Là em lo lắng thôi,” cô thở dài, “hồi trung học em cảm thấy chúng ta rất giống nhau, nhưng giờ lại thấy hoàn toàn khác biệt.”​

“Thật sao?”​

“Chí ít là em không có dũng khí như anh.”​

“Dũng khí này chỉ là một phương diện của con người thôi.”​

“Nhưng phương diện này chiếm một bộ phận rất lớn trong nhân cách.”​

“Anh không nói lại em,” Ngô Tuyết Phong bất đắc dĩ cười nói, “Có lẽ em nói đúng.”​

“Có lúc em cảm thấy người xung quanh chẳng qua chỉ là một cái khuôn mô hình, chúng ta đều là những nhân vật được thiết kế tinh xảo, sản xuất số lượng lớn, ngay cả đường đi nước bước trong đời cũng na ná nhau, vì đó là con đường được định nghĩa là đảm bảo thành công nhất. Phần lớn chúng ta đều rất dè dặt trước mạo hiểm, nhìn thì có vẻ khôn khéo, nhưng thực ra là vì yếu đuối. Có thể thoát ra khỏi vòng luẩn quẩn này đều là người khác thường.”​

Cô cười một tiếng, thần sắc có phần bất đắc dĩ. Sự bất đắc dĩ này không phải dành cho hắn, ngược lại, dường như là dành cho chính bản thân cô. Cô chỉnh trang quần áo một chút rồi đứng dậy:​

“Thứ anh nhờ em có thể giúp, . . .” Cô nói, thủ thế một cái điện thoại. Bọn họ trao nhau một cái ôm ngắn ngủi: “Về phần những cái khác, ba chức quán quân liên tiếp gì đó, em cũng chỉ có thể chúc anh suôn sẻ. Đúng rồi, chiến đội của bọn anh,” cô cân nhắc một chút rồi mới nói ra được từ ngữ xa lạ này, “Đội trưởng tên là gì nhỉ? Em nghe nói hình như gọi là . . . Diệp Thu?”​

“Đúng, Diệp Thu.”​

“Hắn năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”​


~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~​


Chút cảm nghĩ của editor: Ngô phó, từ những chi tiết như sau khi giải nghệ bèn sang Mỹ học Thạc sĩ máy tính trong chính văn, có thể suy ra anh là một con người từ bé đến lớn luôn là “con nhà người ta” trong truyền thuyết. Với Ngô Tuyết Phong, việc anh đắm đuối trong công nghệ thông tin hay đắm đuối trong game thì cũng đều là đầu tư thời gian, tâm sức làm việc mình thích, bản thân anh không có sự phân biệt gì, chỉ là với xã hội và môi trường anh lớn lên, công nghệ thông tin là một sở thích nghiêm túc, gắn với việc học hành, những thành tựu danh giá, một sự nghiệp ổn định, vì thế nó gọi là đam mê. Còn chơi game, vốn dành cho việc “giải trí”, thì không phải đam mê.

Suy nghĩ hồi đại học của Ngô Tuyết Phong chính là sự nhận thức về bản ngã. Ngô Tuyết Phong là chính bản thân Ngô Tuyết Phong, một con người cũng biết buồn, giận, cũng biết hoang mang và thích chơi game, hay là một Ngô Tuyết Phong “con nhà người ta”, sinh viên máy tính giỏi nhận được “tứ đại offer” khi chuẩn bị tốt nghiệp. Nhưng tất cả những điều đó đều cấu thành một con người Ngô Tuyết Phong đa chiều, vừa gắn bó với nền giáo dục nghiêm khắc bao năm làm con nhà người ta, vừa là Ngô Tuyết Phong nổi loạn 3 năm gác lại sự nghiệp “danh giá” để được một lần đi tới tận cùng với sở thích chơi game của mình. Con người ta luôn chọn những con đường na ná nhau, chọn đến những thứ “an toàn, ổn định”, rất ít người dám chọn sự mạo hiểm. Ngô Tuyết Phong mạo hiểm một lần, phá bỏ những băn khoăn, rào cản đến trong tâm trí để đi trọn với sở thích của mình, sau đó khi thỏa chí, anh quay lại với con đường vốn có của bản thân – chính là đi nước ngoài học Thạc sĩ, quay về với nền giáo dục lẫn môi trường sống “danh giá”, những thứ đã cấu thành anh chàng Ngô Tuyết Phong trước khi bảo lưu đại học đi chơi game với đám Diệp Tu. Đó chính là cách giải thích của cụm từ “phá rồi lại lập” trong đoạn trên. Cô bạn gái cũ là một người trạc tuổi Ngô phó, lớn lên trong hoàn cảnh tương tự, chí hướng đáng lẽ ra cũng tương đồng, nhưng sự khác biệt trong quỹ đạo cuộc sống của 2 người chính là một lần mạo hiểm kia của Ngô Tuyết Phong, vì thế cô bội phục sự dũng khí của anh, nhưng cũng nhận thức rõ ràng, chơi game mang đến niềm vui cho Ngô phó, nhưng niềm vui không là vĩnh viễn, anh cũng sẽ không thể ở lại mãi trong Liên minh, “càng sống càng khó hạnh phúc”. Cô định khuyên nhủ Ngô phó, nhưng Ngô phó luôn nhận thức điều đó rõ ràng hơn cả người ngoài cuộc như cô.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook