Hoàn [Bất Kiến Bạch Đầu 2020] [Tán Tu] Thất Thế Kiếp

Hoàng Thu Quân

Gà con tiến hóa
Bình luận
2
Số lượt thích
18
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#1
Đồng nhân Toàn Chức Cao Thủ của tác giả Hồ Điệp Lam.
Fic thuộc [Project] Bất Kiến Bạch Đầu - Happy Birthday Tô Mộc Thu 2020
One shot lấy cảm hứng từ bài hát
Thất Thế Kiếp.



[One shot] Thất Thế Kiếp

Tác gi: Hoàng Thu Quân.

CP: Tô Mộc Thu x Diệp Tu.

Thể loại: Đam mỹ, luân hồi, thanh thủy, linh thần dị quái, huyền huyễn, ngọt, oneshot, HE.




1.
Năm Hồng Hoang, mùa hạ đầu tiên, trời thoáng đãng.


Hôm nay ta bắt đầu ghi chép lịch sử của thế giới này. Ca ca nói chúng ta sống rất lâu, sẽ có nhiều thứ không nhớ rõ được, vậy nên phải cái gì thú vị phải ghi lại hết.

Thật ra chẳng ai biết hôm nay là ngày tháng năm nào, nên ta quyết định tự đặt tên. Dù sao về sau cũng không ai biết.



Năm Hồng Hoang, mùa hạ đầu tiên, mưa nhỏ.

Ca ca xách về một tiểu tử máu me be bét, nhìn siêu thảm, may mắn là tứ chi còn đầy đủ, đầu óc vẫn hoạt động được. Ca ca nói hắn là một đạo sĩ.

Đạo sĩ nhân loại đều là một đám đạo đức giả! Đáng ghét!

Ừm, đạo đức giả là từ mới ca ca dạy ta.



Năm Hồng Hoang, mùa thu đầu tiên, trời mây.

Đạo sĩ kia tỉnh lại rồi. Sau khi biết bản thân bị phế phải tu luyện lại từ đầu, hắn cũng không ngạc nhiên. Kỳ quái ghê, chắc chắn hắn đang làm bộ, nhân loại coi trọng mặt mũi nhất mà.



Năm Hồng Hoang, mùa thu đầu tiên, trời gió.

Đạo sĩ kia tên là Diệp Tu. Hôm nay hắn tu luyện dưới tán cây. Thật sự là tu luyện lại từ đầu, không khổ sở không tức giận! Hắn còn cười với ta!

Nếu ta phải tu luyện lại từ đầu chắc chắn ta sẽ khóc đó. Tu luyện mệt lắm.



Năm Hồng Hoang, mùa thu đầu tiên, trời mây.

Hôm nay ca ca xuống núi, huynh ấy còn cãi nhau với Diệp Tu một trận. Hahahahaha, ta chưa từng thấy ca ca bị nói đến nghẹn họng bao giờ đâu.

Bình thường toàn là huynh ấy đi bắt nạt người ta, cuối cùng cũng tới lượt mình, mọi người đều cười rất to.



Năm Hồng Hoang, mùa đông đầu tiên, tuyết rơi.

Tuyết phủ đầy cả núi. Ca ca cũng trở về rồi, huynh ấy mua cho ta rất nhiều quà, còn có đồ ăn ngon, những người khác đều không có gì hết. Á không đúng, buổi tối ta thấy ca ca lén đưa cho Diệp Tu một bọc đồ ngọt.

Lúc huynh ấy không ở đây Diệp Tu vẫn luôn đối xử với ta rất tốt, nhưng ca ca cứ hung dữ với hắn mãi.



Năm Hồng Hoang, mùa đông đầu tiên, tuyết vẫn rơi.

Ca ca nói Diệp Tu lúc trước rất nổi tiếng, là một đạo sĩ lợi hại, chuyên diệt yêu trừ ma. Ta biết Diệp Tu không giống các đạo sĩ nhân loại khác, nhưng lợi hại là lợi hại thế nào? Ca ca nói lợi hại tới mức nhìn ra được chúng ta không phải là người.

Ta không tin! Làm sao có nhân loại nhìn ra được chứ!



Năm Hồng Hoang, mùa đông đầu tiên, tuyết rơi ít.

Thế mà là thật! Diệp Tu thật sự biết chúng ta không phải nhân loại! Hoàng Thiếu Thiên cũng ngu người luôn rồi!

Không phải hắn mất hết đạo hạnh, phải tu luyện lại từ đầu hả?!

Ca ca nói cái đó gọi là nhãn lực và trực giác.

QAQ, nguyên hình của ta không đẹp đâu, ta không muốn bị Diệp Tu thấy…



Năm Hồng Hoang, mùa xuân thứ hai, trời gió.

Ta hỏi Diệp Tu rồi, hắn không thấy được nguyên hình! Thiệt là tốt, ta thấy hình người của ta rất đẹp, không muốn bị Diệp Tu thấy nguyên hình đâu.



Năm Hồng Hoang, mùa hạ thứ hai, trời nóng.

Tròn một năm kể từ lúc ca ca nhặt được Diệp Tu. Ta hỏi hắn tại sao lúc trước lại bị thương thảm vậy, hắn nói là bất hòa với đồng môn. Bất hòa cái gì, ta không tin, chắc chắn là hắn bị hãm hại. Nên ta lén lút giấu hai cái bánh cho hắn, an ủi hắn một chút.



Năm Hồng Hoang, mùa hạ thứ hai, trời nóng.

Diệp Tu cuối cùng cũng biết làm bánh ngọt, nhưng hình dạng bánh ngọt chẳng ra làm sao. Ca ca gọi đó là “Than hấp tro”. Có điều mì hắn làm ngon lắm.

Quan hệ giữa ca ca với Diệp Tu cũng tốt lên rồi, hôm trước ta thấy Diệp Tu làm mì cho huynh ấy ăn mà.



Năm Hồng Hoang, mùa đông thứ hai, tuyết dày.

Mùa đông năm nay tuyết thật là nhiều, ca ca xuống núi chưa về nữa.

Đạo hạnh của Diệp Tu tăng nhanh khủng khiếp. Hoàng Thiếu Thiên nói làm lại sẽ nhanh hơn khi mới bắt đầu, nhưng thế này cũng nhanh quá rồi đó. Tuổi thọ của nhân loại ngắn lắm, lỡ Diệp Tu không kịp tu luyện đến mức có thể kéo dài tuổi thọ ra thì sao?



Năm Hồng Hoang, mùa đông thứ hai, tuyết vẫn dày.

Ca ca về! Trên người huynh ấy toàn là máu, máu của nhiều người khác nhau. Nhưng ca ca không bị thương, ca ca lợi hại nhất! Huynh ấy mang bánh ngọt về cho ta, còn cho Diệp Tu một viên ngọc. Viên ngọc đó là đồ tốt, có thể tẩy sạch vết thương cũ trong người Diệp Tu, còn thúc đẩy việc tu luyện nữa. Chưa bao giờ ta thấy Diệp Tu kinh ngạc như vậy cả.



Năm Hồng Hoang, mùa đông thứ hai, tuyết rơi ít lại.

Diệp Tu hỏi ta có muốn xuống núi không, tất nhiên là muốn rồi! Từ khi sinh ra đến giờ ta chưa từng xuống núi lần nào đâu. Hoàng Thiếu Thiên được Lão Ngụy mang từ nơi khác đến, cả ngọn núi này chỉ có mình ta là không biết dưới núi có gì. Nhưng mà ca ca sẽ không đồng ý đâu.



Năm Hồng Hoang, mùa xuân thứ ba, trời quang.

Hôm nay ta xuống núi đó! Lần đầu tiên xuống! Ca ca đi với ta, Diệp Tu cũng đi với ta! Vui quá đi~

Hình như Diệp Tu thích thỏ trắng, lúc đi ngang qua bầy thỏ hắn còn chăm chú nhìn một lúc. Ca ca không vui, ca ca nói với ta sau này chúng ta là thỏ trắng tinh. Ơ? Cũng được, thỏ trắng đáng yêu hơn nguyên hình của ta nhiều.



Năm Hồng Hoang, mùa xuân thứ ba, trời mây.

Thì ra Diệp Tu xuống núi để gặp gia đình, ta không biết hắn nói gì với họ mà nói rất lâu. Diệp gia toàn là người tốt, giường ở đây êm lắm, ta còn được cho kẹo nữa.

Ca ca vẫn không vui, huynh ấy với Diệp Tu cãi nhau gì đó. Ta biết cuối cùng Diệp Tu thắng, vì Diệp Tu phải đi nấu mì dỗ ca ca.



Năm Hồng Hoang, mùa hạ thứ ba, trời quang.

Tròn hai năm Diệp Tu đến đây. Lần trước xuống núi chúng ta đi lấy rất nhiều bảo bối, Diệp Tu cuối cùng cũng đạt lại được đạo hạnh trước kia của mình. Hoàng Thiếu Thiên đòi cùng hắn đánh nhau, à, là tỷ thí.

Hoàng Thiếu Thiên bị đánh nằm! Bị đánh nằm rạp trên đất! Hahahahaha!



Năm Hồng Hoang, mùa thu thứ ba, trời gió.

Dạo này ca ca với Diệp Tu cứ thích đi chung với nhau, cái gì cũng cùng làm. Ca ca làm bánh ngọt, Diệp Tu làm mì, Diệp Tu làm bánh ngọt, ca ca đem vất. Đạo hạnh của Diệp Tu vẫn tăng, còn nhanh hơn lúc trước!

Lão Ngụy nói đây là kết quả của “song tu”. “Song tu” là gì?



Năm Hồng Hoang, mùa đông thứ ba, chưa có tuyết.

Ca ca xuống núi, lúc nãy ta nghe huynh ấy nói với Diệp Tu chúng ta là thỏ trắng tinh. Ừm, thỏ trắng tinh thì thỏ trắng tinh, thỏ trắng đáng yêu mà.



Năm Hồng Hoang, mùa xuân thứ tư, không có mây.

Bây giờ ca ca mới về, đi cả mùa đông. Ca ca vừa về đã ôm Diệp Tu, hai người kéo nhau vào phòng rồi. Ừm, chắc chắn là ca ca rất mệt, đi lâu vậy mà. Ta muốn vào xem nhưng Lão Ngụy kéo ta đi! Hoàng Thiếu Thiên thì thôi, tại sao cả ta cũng phải đi!



Năm Hồng Hoang, mùa hạ thứ tư, mưa lớn.

Diệp Tu phải đi. Ta biết mà, ta nghe hai người họ nói rồi, Diệp Tu phải xuống núi, có thể hắn sẽ không bao giờ trở lại. Ta biết ca ca muốn đi cùng, nên ta nói có Lão Ngụy ở đây là được rồi. Ta và Hoàng Thiếu Thiên cũng không phải mới sinh, hai người muốn đi thì cứ đi.



Năm Hồng Hoang, mùa xuân thứ mười lăm, trời ít mây.

Lão Ngụy vừa về, nhân loại biết Diệp Tu trở lại rồi. Tất cả đều truy sát hắn! Ta đã nói đám đồng môn kia có vấn đề mà! Nhưng Diệp Tu rất lợi hại, lại thêm ca ca bên cạnh, sẽ không sao đâu.



Năm Hồng Hoang, mùa hạ thứ mười bảy, trời khô nóng.

Nhân loại cuối cùng cũng sáng mắt ra, Diệp Tu lại làm đạo sĩ siêu lợi hại danh tiếng vang xa. Nhưng ta thấy bất an lắm, giống như có chuyện gì sắp xảy ra vậy.



Năm Hồng Hoang, mùa hạ thứ hai mươi, trời đầy mây.

Sắp có tai kiếp, giờ ta cũng nhìn thấy rồi. Diệp Tu hẳn là người chống đỡ tai kiếp lần này, ca ca không muốn để hắn một mình, nhưng ca ca không thể nhúng tay vào. Ta muốn xuống núi, Lão Ngụy không cho, hắn nói “Tai kiếp đến, dưới núi có một Tô Mộc Thu thì thôi, ngươi mà xuống nữa là bung bét hết cả. Lôi kiếp giáng xuống là không chỉ nhân loại mà huynh muội các ngươi cũng tàn đời.”

Nhưng lúc trước ta xuống cùng hai người đó có sao đâu!



Năm Hồng Hoang, mùa đông thứ hai mươi ba, tuyết rơi nhiều.

Tai kiếp đến vạn vật đều khẩn trương. Đến nhân loại còn cảm thấy có điềm chẳng lành. Ta muốn xuống xem ca ca và Diệp Tu! Thế mà Lão Ngụy dám đặt kết giới!



Năm Hồng Hoang, mùa xuân thứ hai mươi tư, tuyết vẫn còn rơi.

Mong là hai người họ không sao, ta không thấy được tai kiếp lần này là gì, Lão Ngụy nói đó là một con yêu. Ta không nhớ tên, nhưng ta biết nó, vừa ác vừa xấu nhưng nó mạnh lắm, ta và Hoàng Thiếu Thiên liên thủ đánh cũng không lại. Tại sao lần này lại là nó! Là do ca ca xuống núi sao?



Năm Hồng Hoang, mùa xuân thứ hai mươi lăm, trời trong.

Tai kiếp qua rồi, nhân gian trở lại bình thường. Nhưng, tại sao ta không cảm nhận được Diệp Tu! Ta muốn xuống núi!



Năm Hồng Hoang, mùa đông thứ hai mươi lăm, tuyết rơi.

Diệp Tu vẫn ổn! Ca ca gửi thư nói cho ta biết, họ đều ổn, mặc dù số người chết rất nhiều, nhưng chỉ cần họ ổn, tai kiếp lần này coi như trôi qua êm đẹp.



Năm Hồng Hoang, mùa xuân thứ bốn mươi tư, mưa nhỏ.

Kết hôn! Hai người này cuối cùng cũng chịu kết hôn, ta mừng muốn khóc! Bốn mươi tư năm rồi cuối cùng ca ca cũng có danh phận! Mọi người quyết định xuống núi tham gia hôn lễ này. Diệp Tu bây giờ thành anh dâu của ta rồi, vui quá đi!



Năm Hồng Hoang, mùa xuân thứ tám mươi lăm, trời mây.

Diệp Tu năm nay một trăm mười tuổi. Thọ mệnh của huynh ấy sắp hết… Ta, ta phải làm sao đây?



Năm Hồng Hoang, mùa thu thứ chín mươi, trời âm u.

Hai người ở lại núi, lần này không đi nữa.

Cho dù có cố kéo dài, huynh ấy cũng không sống thêm được bao lâu. Ca ca nói Diệp Tu không muốn kéo dài thọ mệnh…



Năm Hồng Hoang, mùa xuân thứ một trăm mười bốn, trời mưa.

Diệp Tu không đi được nữa, ca ca không rời khỏi phòng của hai người.



Năm Hồng Hoang, mùa hạ thứ một trăm mười bốn, trời mưa.

Diệp Tu nói muốn ăn mì kỷ niệm một trăm mười bốn năm quen biết, ta đi làm mì cho huynh ấy. Nhưng huynh ấy không ăn hết được, cuối cùng vẫn phải để ca ca ăn.



Năm Hồng Hoang, mùa thu thứ một trăm mười bốn, trời mưa.

Sau khi Diệp Tu ngủ, ta thấy ca ca ra sau núi, huynh ấy gục xuống, ta biết huynh ấy muốn làm gì, nhưng cuối cùng vẫn không làm. Ca ca vẫn luôn không thể làm trái với ý muốn của Diệp Tu.



Năm Hồng Hoang, mùa đông thứ một trăm mười bốn, tuyết dày.

Mùa đông năm nay lạnh quá. May mắn có Hoàng Thiếu Thiên nên trong phòng Diệp Tu vẫn luôn ấm áp. Nhưng Diệp Tu thật sự yếu lắm rồi.



Năm Hồng Hoang, mùa xuân thứ một trăm mười lăm, tuyết ngừng rơi.

Qua được một mùa xuân nữa, ta chỉ có thể ước thêm một ngày, lại thêm một ngày. Chưa bao giờ ta sợ hãi tử vong đến như vậy.



Năm Hồng Hoang, mùa xuân thứ một trăm mười lăm, trời âm u.

Tình trạng của Diệp Tu đột nhiên tốt lên, huynh ấy còn có thể vào bếp nấu mì. Ca ca cười rất tươi, huynh ấy ăn sạch tô mì, Lão Ngụy còn trộm ăn một chút.

Nhưng ta không cười được, Hoàng Thiếu Thiên cũng không.



Năm Hồng Hoang, mùa hạ thứ một trăm mười lăm, trời mưa.

Diệp Tu đi rồi.

Thọ mệnh một trăm bốn mươi tuổi.



Năm Hồng Hoang, mùa hạ thứ một trăm mười lăm, trời mưa.

Ca ca vẫn không nói gì, huynh ấy cũng không chịu ra khỏi phòng.



Năm Hồng Hoang, mùa thu thứ một trăm mười lăm, trời mưa.

Lần đầu tiên ta nghe ca ca khóc.



Năm Hồng Hoang, mùa xuân thứ một trăm mười sáu, trời trong.

Ca ca nói huynh ấy muốn đợi kiếp sau của Diệp Tu. Nhưng thế giới này rộng như vậy, không biết tới bao giờ mới gặp lại.





2.
Năm Hưng Hân thứ nhất, mùa thu, mưa nhỏ.


Tìm được rồi! Tìm được rồi! Thật sự tìm được rồi!

Nhân gian chiến loạn, nhân loại đột nhiên phát điên, từng nước xuất quân đánh nhau, máu chảy thành sông, thây chất thành đống. May mắn, ca ca tìm được Diệp Tu rồi.



Năm Hưng Hân thứ nhất, mùa thu, gió lớn.

Diệp Tu chỉ có năm tuổi, giống như cái bánh bao vậy, mềm mềm nhỏ xíu, không khóc cũng không quấy. Lão Ngụy nói kiếp này huynh ấy có mệnh làm Đế Vương.

Đế Vương hay gì ta không quan tâm, quan trọng là ca ca cứ ôm Diệp Tu không buông! Ta cũng nhớ huynh ấy mà! Ta cũng muốn ôm!



Năm Hưng Hân thứ hai, mùa đông, tuyết lất phất.

Kiếp này Diệp Tu có thể không gọi là Diệp Tu nữa, nhưng con nít năm tuổi không nhớ rõ tên họ mình là gì. Ca ca tự tiện gọi huynh ấy là Diệp Tu luôn. Vì vậy Diệp Tu lần đầu tiên thấy tuyết, chạy nhảy vô cùng vui vẻ. Bánh bao trắng nhỏ thật đáng yêu, hai chân ngắn cũn, cũng không biết với cái chân đó làm sao huynh ấy leo lên cây được.



Năm Hưng Hân thứ ba, mùa thu, trời quang.

Ca ca bất công tới điên rồi, lúc trước cái gì tốt cũng muội muội, bây giờ cái gì tốt cũng Diệp Tu! Không thể cho ta để ta đưa Diệp Tu được sao! Chẳng lẽ ta lại giành vợ với huynh.



Năm Hưng Hân thứ mười, mùa xuân, gió nhẹ.

Diệp Tu mười lăm tuổi! Sắp cao hơn cả ta rồi, giờ mới đột nhiên nghĩ đến, chúng ta nuôi huynh ấy lâu như vậy, lỡ Diệp Tu coi ca ca như ba nuôi thì phải làm sao!

Đối với vấn đề này ca ca rất bình tĩnh.



Năm Hưng Hân thứ mười, mùa hạ, trời nóng quá.

Đêm qua ta nghe thấy Diệp Tu lầm bầm tên ca ca trong lúc ngủ, sáng dậy mặt đỏ hết cả lên. Ta nghĩ nhiều rồi. Thủ đoạn của ca ca đúng là cao thâm khó lường, trẻ nhỏ cũng không buông tha.



Năm Hưng Hân thứ mười một, mùa xuân, trời nhiều mây.

Ca ca từ chối Diệp Tu! Ca ca! Từ chối! Diệp Tu!

Chẳng lẽ cuối cùng huynh ấy cũng biết mình nên tìm tiết tháo về rồi sao?!



Năm Hưng Hân thứ mười một, mùa xuân, trời gió.

Ta nói sớm quá. Thì ra là từ chối lăn giường cùng Diệp Tu vì huynh ấy còn nhỏ. Nhưng huynh ấy không nỡ phân phòng ngủ, kết quả là mỗi tối ta đều thấy ca ca tắm nước lạnh. Đáng đời!



Năm Hưng Hân thứ mười một, mùa đông, mưa nhỏ.

Diệp Tu nói muốn xuống núi, chúng ta đều biết đến lúc huynh ấy hoàn tất số mệnh của mình. Nhân gian hung hiểm, chiến tranh đang diễn ra gay gắt nhưng ca ca vẫn để Diệp Tu xuống núi, huynh ấy không đi theo. Ca ca nói là phải thuận theo tự nhiên.

Nếu huynh ấy không điên cuồng học tập binh pháp, đạo trị quốc này nọ kia, ta còn tin được.



Năm Hưng Hân thứ mười bốn, mùa xuân, gió nhẹ.

Ca ca xuống núi. Diệp Tu lập ra Hưng Hân, hai năm đầu này sẽ rất cực khổ, tất cả đều do Gia Thế làm khó đủ đường. Ta thử tính, Gia Thế sắp tàn rồi, tốc độ quả báo này đúng là nhanh ghê.



Năm Hưng Hân thứ mười sáu, mùa hạ, trời lại nóng nữa.

Gia Thế tàn, Hưng Hân lớn mạnh nhanh chóng, tiện thể nuốt luôn Gia Thế. Lão Ngụy nói ca ca gặp được Diệp Tu rồi, không biết khi nào Diệp Tu mới thống nhất xong đại lục nhỉ? Ta muốn ăn cưới.



Năm Hưng Hân thứ hai mươi, mùa hạ, còn nóng hơn.

Hoàng Thiếu Thiên vì nhàm chán nên quyết định xuống núi gia nhập đoàn người đi theo Diệp Tu. Đợi hắn về sẽ tới lượt ta đi, ta cũng muốn nhìn cảnh ca ca mặc giáp! Cả Diệp Tu nữa!



Năm Hưng Hân thứ hai mươi lăm, mùa đông, tuyết rơi.

Hoàng! Phiền! Phiền! Không về! Chơi vui tới quên hết đông tây nam bắc rồi! Diệp Tu muốn thống nhất đại lục, đối thủ lần này rất nhiều, nên cho dù trong đoàn có hai phi nhân loại cũng không làm lệch cán cân sức mạnh. Nhưng thêm ta xuống nữa thì không được! Nhưng ta muốn xuống!

Hoàng Phiền Phiền, có ngon ngươi đừng về!



Năm Hưng Hân thứ hai mươi bảy, mùa xuân, trời đầy mây.

Diệp Tu càng đánh càng hăng, sắp được một nửa đại lục! Hôm nay rảnh rỗi nhìn xem mệnh của Hoàng Thiếu Thiên, hắn dính tình kiếp rồi. Không biết có nên nói cho Lão Ngụy không.



Năm Hưng Hân thứ ba mươi, mùa thu, trời quang.

Còn một chút nữa thôi! Ca ca vô địch, một mình dắt quân hạ một nước! Đại lục nằm trong tầm tay, cố gắng lên! Ta muốn ăn cưới!



Năm Hưng Hân thứ ba mươi hai, mùa hạ, ít mây.

Xong rồi! Hoàn thành! Toàn bộ đều về tay Diệp Tu! Mặc dù trên núi chỉ có ta và Lão Ngụy, nhưng chúng ta vẫn ăn mừng suốt đêm. Đời trước lo lắng muốn chết, đời này sảng khoái hơn nhiều lắm.



Năm Hưng Hân thứ ba mươi lăm, mùa thu, hơi lạnh.

Đế Quốc Hưng Hân tiến vào quỹ đạo, mọi thứ đều ổn định. Diệp Tu ra chiếu bày tỏ muốn đại hôn! Đối tượng đại hôn còn có thể là ai? Tất nhiên là ca ca!

À quên, có vẻ Hoàng Thiếu Thiên cũng muốn kết hôn, đối tượng là một con bạch xà tinh, Lão Ngụy điên tiết bay xuống núi rồi.



Năm Hưng Hân thứ ba mươi lăm, mùa thu, trời mát.

Cái bánh bao nhỏ mềm mềm đáng yêu không những lớn lên khỏe mạnh, đại sát tứ phương, mà còn rước ba nuôi vào cửa, thời gian sao mà trôi nhanh thế. Nhìn ca ca mặc áo phượng đỏ mà ta suýt cười chết.

Hahahahahaha, không ngờ huynh cũng có ngày này!



Năm Hưng Hân thứ năm mươi, mùa xuân, gió nhẹ.

Bàn giao Hưng Hân cho người khác, ca ca dẫn Diệp Tu đi thăm thú khắp nơi, ta cũng đi theo cùng. Hoàng Thiếu Thiên thì bị Lão Ngụy xách về, còn Dụ Văn Châu, ừm, là con bạch xà tinh ấy, thì đang chịu khảo nghiệm. Qua khảo nghiệm mới được tiếp tục qua lại với Hoàng Thiếu Thiên.

Miêu tả Dụ Văn Châu thì, đại khái là thế này: ^-^



Năm Hưng Hân thứ sáu mươi, mùa thu, trời trong.

Đêm qua vô tình thấy ca ca biến thành thỏ trắng, thật không hiểu tại sao huynh ấy lại cố chấp muốn trở thành thỏ trắng tinh như vậy.



Năm Hưng Hân thứ sáu mươi tư, mùa xuân, trời nhiều mây.

Chúng ta về núi, ca ca nói huynh ấy không thích nhìn Diệp Tu già yếu, vì vậy Diệp Tu vẫn là bộ dáng ba mươi tuổi. Hoàng Thiếu Thiên xuống núi hẹn hò với Dụ Văn Châu vẫn chưa về, Lão Ngụy tức muốn lật bàn.



Năm Hưng Hân thứ sáu mươi bảy, mùa hạ, lại nóng nữa huhu.

Hoàng Thiếu Thiên về, dắt theo Dụ Văn Châu lên núi, vậy là nhà chúng ta lại có thêm một người. Diệp Tu có vẻ rất vui, ca ca tỏ vẻ không sao hết. Lão Ngụy hình như chịu chấp nhận Dụ Văn Châu rồi. Ta cảm thấy Dụ Văn Châu rất tốt, rất dịu dàng với Hoàng Thiếu Thiên.



Năm Hưng Hân thứ bảy mươi, mùa đông, âm u.

Diệp Tu gần đây ho khan liên tục, cho dù có vẻ ngoài là thanh niên nhưng bên trong huynh ấy đã già rồi. Huynh ấy lại muốn ăn mì, phải là mì ca ca làm.



Năm Hưng Hân thứ bảy mươi, mùa đông, âm u.

Cuối cùng tô mì đó phần lớn đều vào bụng ca ca.

Buổi tối Dụ Văn Châu đưa cho ca ca một lọ thuốc, nhưng ca ca không nhận. Diệp Tu vẫn từ chối kéo dài thọ mệnh.



Năm Hưng Hân thứ bảy mươi mốt, mùa xuân, trời mưa.

Ca ca nói muốn đưa Diệp Tu ra ngoài phơi nắng, ở trong phòng mãi cũng ngộp.



Năm Hưng Hân thứ bảy mươi mốt, mùa xuân, trời mưa.

Không phải lần đầu tiên, nhưng ta vẫn cứ khóc, lại không dám khóc to, ta sợ Diệp Tu nghe thấy.



Năm Hưng Hân thứ bảy mươi mốt, mùa xuân, trời mưa.

Ca ca ôm Diệp Tu trong lòng, nỉ non. Ca ca khóc.



Năm Hưng Hân thứ bảy mươi mốt, mùa xuân, trời mưa.

Diệp Tu không còn nữa.

Thọ mệnh bảy mươi sáu tuổi.



Năm Hưng Hân thứ bảy mươi mốt, mùa đông, âm u.

Ca ca tiếp tục xuống núi tìm kiếp sau của Diệp Tu.





3.
Năm Chiến Hỏa thứ nhất, mùa xuân, trời mưa.


Dụ Văn Châu tìm được Diệp Tu. Anh ấy mới được năm tháng tuổi, quấn trong miếng vải mềm, không thấy mẹ cũng không khóc, chỉ mở to mắt tò mò nhìn chúng ta. Tôi đã truyền tin cho anh hai, lần chuyển kiếp này cách lần trước rất lâu, anh hai tìm kiếm cũng phải mấy trăm năm rồi.



Năm Chiến Hỏa thứ nhất, mùa hạ, trời gió.

Anh hai về tới, không kịp thay đồ đã chạy tới chỗ Diệp Tu. Diệp Tu giống như có cảm ứng, tay nhỏ quơ loạn, muốn được anh hai ôm. Hoàng Thiếu Thiên bĩu môi, hắn bĩu môi cái gì, đã ôm mấy ngày rồi còn chưa đã thèm nữa!



Năm Chiến Hỏa thứ nhất, mùa hạ, năm nay không nóng!

Con người đúng là rảnh rỗi. Đế Quốc mà Diệp Tu thành lập đã sớm bị dòng chảy lịch sử cuốn đi, bây giờ các nước lại tiếp tục đánh nhau tranh giành địa bàn. Anh hai nói không muốn để Diệp Tu cực khổ nữa, nên kiếp này Diệp Tu sẽ sống một cuộc sống bình thường.

Tôi không tin Diệp Tu lại sống bình thường được. Anh ấy ưu tú như vậy, muốn giấu cũng giấu không được.



Năm Chiến Hỏa thứ ba, mùa thu, trời quang.

Diệp Tu ba tuổi. Siêu đáng yêu, từ đầu tiên ra khỏi miệng là mama, hướng về phía anh hai, gọi mama! Hahahahahaha! Hoàng Thiếu Thiêu và Lão Ngụy vì chuyện này mà cười cả ngày.



Năm Chiến Hỏa thứ sáu, mùa đông, tuyết rơi.

Hai đời trước Diệp Tu giỏi võ nghệ, đời này cũng không thoát nổi. Bánh bao nhỏ sáu tuổi phát hiện chiến mâu đen anh hai làm cho anh ấy kiếp trước, hai mắt phát sáng, cứ kéo anh hai mãi.

Rốt cuộc anh hai cũng không chịu được, đành dạy Diệp Tu võ thuật.



Năm Chiến Hỏa thứ mười, mùa xuân, trời mát.

Diệp Tu vừa học võ vừa đọc sách. Cả nhà năm người đặt cược xem rốt cuộc kiếp này anh ấy sẽ làm gì. Tôi cảm thấy nhân gian loạn thành thế này, có khi Diệp Tu lại tiếp tục làm quân chủ một nước đi dẹp giặc. Lão Ngụy nghĩ Diệp Tu sẽ tòng quân làm lính, Hoàng Thiếu Thiên lại nói làm nhà nghiên cứu mới đúng. Dụ Văn Châu đưa ra một ý kiến sáng tạo, làm quân y. Anh hai chém đinh chặt sắt nói, tuyệt đối cái nào cũng không.



Năm Chiến Hỏa thứ mười lăm, mùa xuân, trời nhiều mây.

Trời ấm áp, không còn một chút hơi lạnh nào của mùa đông sót lại. Hôm nay Diệp Tu nói muốn làm thầy giáo.

Tất cả đều ngây người, tôi cũng ngây luôn. Không phải thầy giáo không tốt, nhưng thầy giáo… thôi Diệp Tu thích là được.



Năm Chiến Hỏa thứ mười lăm, mùa hạ, trời mưa.

Anh hai đưa Diệp Tu xuống núi gia nhập xã hội loài người để Diệp Tu có thể làm thầy giáo. Bọn họ không ai biết cái thứ này, nên đành phải nhờ tới con người. Mọi người dù sao cũng không có gì để làm, cả đám dọn nhà xuống núi, vui vẻ ăn chơi.



Năm Chiến Hỏa thứ mười bảy, mùa xuân, trời gió.

Tiệm bánh tôi mở làm ăn rất tốt, may mắn đất nước này không bị chiến tranh lan tới. Dụ Văn Châu mở tiệm thuốc, Hoàng Thiếu Thiên ăn bám bên đó. Lão Ngụy không biết chạy đi đâu, mấy năm nay mất hút.

Chiều hôm qua tôi còn thấy Diệp Tu đè anh hai lên sofa. Tình hình có vẻ rất không ổn, tôi và Hoàng Thiếu Thiên đành lấy bánh ra vừa ăn vừa xem:

Diệp Tu nói anh ấy thích anh hai. Anh ấy không hề xem anh hai là mẹ của mình.

Anh hai nói ừm.

Diệp Tu lại bảo anh đừng có mà nói anh là ba tôi.

Anh hai nói ừm.

Diệp Tu bực mình hôn anh hai. Anh hai hôn lại. Sau đó, sau đó Dụ Văn Châu không cho tụi tôi coi nữa!



Năm Chiến Hỏa thứ hai mươi, mùa đông, không có tuyết.

Đất Nước này không có tuyết, nhưng trời vẫn lạnh. Anh hai mỗi ngày đều bọc Diệp Tu chặt chẽ, lớp lớp quần áo, chỉ hở mỗi con mắt. Hoàng Thiếu Thiên còn cười nhạo một hồi, sau đó cũng bị Dụ Văn Châu bọc chặt chẽ. Tôi chỉ ở trong nhà, tôi không cần bọc, tôi vô địch!



Năm Chiến Hỏa thứ hai mươi lăm, mùa xuân, trời quang.

Diệp Tu đi dạy, anh ấy rất vui, mỗi ngày đều vui vẻ đi vui vẻ về. Diệp Tu vui, anh hai cũng vui theo. Lão Ngụy về rồi, giờ tôi mới biết Lão Ngụy tên là Ngụy Sâm, nhìn sắc mặt ổng không tốt lắm. Anh hai nói cái này gọi là bị cá cắn.



Năm Chiến Hỏa thứ hai mươi lăm, mùa hạ, trời nóng...

Tôi gặp con cá cắn Lão Ngụy rồi, gọi là Phương Thế Kính. Sư phụ của Dụ Văn Châu, là một con cá tinh, thì ra năm đó Lão Ngụy ghét Dụ Văn Châu không chỉ vì hắn cuỗm mất Hoàng Thiếu Thiên.



Năm Chiến Hỏa thứ ba mươi, mùa hạ, nóng quá...

Chiến tranh càng ngày càng lan rộng. Học sinh của Diệp Tu lần lượt bị cuốn vào chiến tranh, anh ấy không chịu được. Nhưng chỉ cần anh ấy chen chân vào cuộc chiến, tụi tôi đều phải về núi, lần này ngay cả anh hai cũng không thể ở lại.



Năm Chiến Hỏa thứ ba mươi hai, mùa đông, âm u.

Anh hai và Diệp Tu cãi to, mấy ngày nay không khí trong nhà rất áp lực, ngay cả Hoàng Thiếu Thiên cũng chỉ dám nói nhỏ nhỏ. Diệp Tu thật sự rất mềm lòng, anh ấy vẫn quyết định gia nhập cuộc chiến. Mọi người đều phải về núi, chỉ có Phương Thế Kính được anh hai giao trọng trách chăm sóc Diệp Tu là ở lại được.



Năm Chiến Hỏa thứ ba mươi tư, mùa đông, âm u.

Phương Thế Kính vẫn đều đặn gửi thư báo cáo tình hình. Anh hai không nói gì nhưng anh ấy không cười nữa, Diệp Tu không cho Phương Thế Kính nói anh ấy đang làm gì. Mọi người chỉ biết Diệp Tu vẫn là thầy giáo, còn là thầy giáo dạy cái gì thì không ai biết. Anh hai cũng không bấm tính nhìn mệnh Diệp Tu, nên những người còn lại đều không thể làm gì.



Năm Chiến Hỏa thứ ba mươi bảy, mùa xuân, trời gió.

Chiến tranh kết thúc, nhân gian rốt cuộc cũng yên lặng lại. Phương Thế Kính đưa Diệp Tu về, anh hai lập tức vọt tới kiểm tra Diệp Tu. Thấy Diệp Tu không thiếu tay thiếu chân, cũng không bị thương ở đâu mới bình tĩnh lại. Còn rốt cuộc những năm này Diệp Tu đã làm gì, anh hai không hỏi Diệp Tu cũng không nói. Phương Thế Kính chỉ thở dài một hơi.



Năm Chiến Hỏa thứ bốn mươi, mùa hạ, trời mưa.

Diệp Tu lại muốn làm thầy giáo, anh hai không ngăn cản, mọi người lại dọn nhà xuống núi lần nữa. Để tránh nghi ngờ, ai cũng phải biến đổi một phen, dưới sự kiên quyết của Diệp Tu, rốt cuộc anh hai phải biến thành một ông lão sáu mươi. Diệp Tu nói muốn để anh hai làm ba anh ấy.

Tôi thiệt sự không hiểu tình thú của tình nhân mấy người mà. Nhưng tôi vẫn làm một cô gái hai mươi tuổi xinh đẹp như hoa, làm em gái họ hàng xa của Diệp Tu.



Năm Chiến Hỏa thứ bốn mươi bảy, mùa đông, không có tuyết.

Lão Ngụy và Phương Thế Kính cứ úp úp mở mở. Anh hai nói hai người này nhập nhằng như thế cũng phải hai ngàn năm, đúng là sống lâu quá không biết nên làm gì.

Hôm nay cô gái thích Diệp Tu thấy anh hai và Diệp Tu hôn nhau, cổ sốc tới nỗi ngất tại chỗ. Tôi thiệt không biết nói gì, loài người ngày nay yếu ớt quá. Nếu mà cổ thấy Hoàng Thiếu Thiên hôn Dụ Văn Châu trong dạng rắn thì không biết thế nào.



Năm Chiến Hỏa thứ năm mươi lăm, mùa hạ, lại nóng.

Anh hai làm Diệp Tu tức giận, khó khăn lắm mới thấy Diệp Tu tức giận, mặc dù tôi không biết anh ấy giận chuyện gì. Anh hai biến thành thỏ trắng, dùng bốn chân ngắn cũn nhảy lên đùi Diệp Tu, không biết xấu hổ làm nũng. Đến giờ tôi vẫn không hiểu tại sao anh hai cố chấp với hình dáng thỏ trắng như vậy.



Năm Chiến Hỏa thứ sáu mươi tám, mùa thu, âm u.

Có lẽ là những năm chiến tranh liên miên làm Diệp Tu suy yếu, kiếp này anh ấy bệnh nhiều hơn hẳn hai kiếp trước.



Năm Chiến Hỏa thứ bảy mươi lăm, mùa đông, âm u.

Tôi thấy anh hai hút thuốc. Anh ấy không thích mùi thuốc lánên bắt Diệp Tu phải cai thuốc. Nhưng bây giờ anh hai lại lấy ra hút. Tôi cảm thấy Diệp Tu xảy ra chuyện rồi.



Năm Chiến hỏa thứ bảy mươi tám, mùa xuân, trời mưa.

Đây là lần thứ ba, nhưng không ai quen được. Diệp Tu nằm trên giường, anh ấy nói là muốn ở lại nhân gian, hai lần trước đều là ở trên núi. Chắc anh ấy đã thấy hai ngôi mộ, anh hai không nói gì, vẫn ở bên người Diệp Tu không đi như cũ.



Năm Chiến Hỏa thứ bảy mươi tám, mùa hạ, trời mưa.

Diệp Tu nói kiếp sau muốn chơi game cùng anh hai, anh ấy bảo thấy bọn nhỏ rất thích thứ đó.



Năm Chiến Hỏa thứ bảy mươi tám, mùa thu, trời mưa.

Anh hai gọi học trò của Diệp Tu tới, bọn họ đều sống rất tốt, công thành danh toại, lập gia đình hạnh phúc. Mọi người nói chuyện với nhau đến khi trời tối sẫm mới quay về.



Năm Chiến Hỏa thứ bảy mươi tám, mùa đông, âm u.

Anh hai hút thuốc, khói thuốc che đi mặt, không biết anh ấy có khóc không. Tôi thấy tay anh hai run lên, anh ấy đang triển thuật, nhưng làm được một nửa chợt nghe Diệp Tu gọi. Cuối cùng anh ấy dập thuốc đến bên Diệp Tu.



Năm Chiến Hỏa thứ bảy mươi tám, mùa đông, âm u.

Diệp Tu vẫn không chịu kéo dài thọ mệnh.

Diệp Tu lại đi rồi.

Bảy mươi tám tuổi.



Năm Chiến Hỏa thứ bảy mươi tám, mùa đông, âm u.

Hoàng Thiếu Thiên chịu không được, lén lút khóc. Mắt của Dụ Văn Châu cũng đỏ lên. Lão Ngụy trốn ra sân sau hút thuốc, không để ý Phương Thế Kính ngồi bên cạnh.

Anh hai nói muốn phong ấn ký ức, đầu thai chuyển sinh thành người, anh ấy muốn cùng sinh cùng tử với Diệp Tu.
 
Last edited:

Hoàng Thu Quân

Gà con tiến hóa
Bình luận
2
Số lượt thích
18
Fan não tàn của
Tô Mộc Thu
#2
4.
Năm Vinh Quang thứ mười, mùa xuân, trời quang.


Mọi người trừ tui ai cũng phong ấn ký ức đi chuyển sinh, không phải tui không muốn, mà là phải có người trông chừng. Tui rút thăm thua nên đành chịu thôi. Dù không thể phong ấn ký ức tui vẫn có thể giả làm em gái của anh hai.

Anh hai vẫn là Tô Mộc Thu, tui vẫn là Tô Mộc Tranh. Anh hai chơi game rất giỏi, ảnh kiếm tiền nuôi cả hai đều bằng game, tui cũng muốn chơi nhưng anh hai bắt tui đi học.



Năm Vinh Quang thứ mười lăm, mùa hạ, trời mưa.

Tui thấy Diệp Tu! Lần này là Diệp Tu tự tìm đến! Hai người chơi game tới vui vẻ, Diệp Tu là trẻ em vị thành niên trốn nhà đi chơi game hahahahaha. Thật là vui, hai người lại gặp nhau.



Năm Vinh Quang thứ mười sau, mùa xuân, trời nhiều mây.

Cảm giác này rất lạ, cả hai anh đều là trẻ con, tui luôn lén lút biến ra thêm một ít thức ăn, thì ra nuôi người khác là như thế này.

Anh hai không bỏ qua cơ hội kiếm tiền nào, game Vinh Quang mới ra bị ảnh đào móc phân tích bung bét hết cả. Diệp Tu nhìn mãi thành quen, có vẻ không chút hứng thú. Nhưng tui lén tính rồi, sau này Diệp Tu và Vinh Quang sẽ dính chặt vào nhau.



Năm Vinh Quang thứ mười bảy, mùa hạ, trời quang.

Anh hai làm ra Ô Thiên Cơ, nghiên cứu cả ngày lẫn đêm, tui rất chờ mong vào món vũ khí này!

Có thể là vì lần nào gặp Diệp Tu trời cũng mưa nên anh ấy muốn làm ra một cái ô.


Năm Vinh Quang thứ mười bảy, mùa đông, trời tuyết.

Không được rồi, tán nhân bị giới hạn ở cấp 50. Ô Thiên Cơ… Quân Mạc Tiếu… đều không dùng được. Công sức của anh hai...



Năm Vinh Quang thứ mười tám, mùa xuân, trời gió.

Liên minh mở giải đấu chuyên nghiệp! Anh hai và Diệp Tu có thể sóng vai chiến đấu rồi, vui quá đi. Tui muốn ngồi trong nhà thi đấu coi hai người chiến đấu!



Năm Vinh Quang thứ mười tám, mùa xuân, âm u.

Hai người này thành một cặp từ lúc nào vậy chứ, còn lén lút nắm tay, cứ tưởng tui không thấy, tui chụp hình hết lại rồi đó!



Năm Vinh Quang thứ mười tám, mùa hạ, trời mưa.

Anh hai bị tai nạn. Phòng cấp cứu vẫn luôn sáng đèn. Diệp Tu nói sẽ không sao đâu.



Năm Vinh Quang thứ mười tám, mùa hạ, trời mưa.

Tui thấy linh hồn của anh hai, có vẻ phong ấn ký ức được mở rồi. Ảnh xin lỗi Diệp Tu, xin lỗi liên tục.

Tui không dám khóc, tui cũng không dám nói. Diệp Tu rất căng thẳng.



Năm Vinh Quang thứ mười tám, mùa hạ, trời mưa.

Anh hai mất rồi.

Diệp Tu cứng đờ, nhưng anh ấy vẫn bình tĩnh ôm tui. Tui thật sự không nhịn được mà khóc to.

Anh hai nhìn vào phòng phẫu thuật, im lặng.



Năm Vinh Quang thứ mười tám, mùa đông, âm u.

Tui biết Diệp Tu đang khóc, anh ấy mới mười tám tuổi lại phải cố gắng gồng gánh tất cả. Anh hai vẫn luôn ở bên Diệp Tu, nhìn rất buồn.



Năm Vinh Quang thứ mười tám, mùa đông, âm u.

Thi đấu vẫn phải thi, mọi người chỉ thấy được vinh quang của Diệp Tu, đâu ai biết ảnh đang chịu đựng những gì.



Năm Vinh Quang thứ hai mươi hai, mùa hạ, trời gió.

Bá Đồ thắng. Gia Thế chỉ giành được Á quân, tui vẫn chưa đủ tốt, nếu có anh hai ở đây…



Năm Vinh Quang thứ hai mươi lăm, mùa đông, tuyết dày.

Diệp Tu giải nghệ, ảnh không cho tui đi theo. Hợp đồng là cái quái gì, tui tùy tiện lấy mấy cục vàng trên núi là giải quyết được hết.



Năm Vinh Quang thứ hai mươi bảy, mùa xuân, trời gió.

Hưng Hân đạt quán quân vòng khiêu chiến! Gia Thế bị knock out! Tui cứ có cảm giác lời này quen quen, lúc trước có nói qua sao?

(Ai không nhớ có thể quay lên lại năm Hưng Hân.)



Năm Vinh Quang thứ hai mươi bảy, mùa xuân, trời nhiều mây.

Diệp Tu tìm được nhà tài trợ cho Tân Gia Thế rồi, Tiểu Khưu có thể gánh Tân Gia Thế tiếp tục bước đi. Thật tốt.



Năm Vinh Quang thứ hai mươi bảy, mùa thu, trời quang.

Hưng Hân tham gia mùa giải thứ 10! Trên cơ sở giữ vé, tranh thủ giật quán quân!



Năm Vinh Quang thứ hai mươi tám, mùa hè, rất ấm áp!

HƯNG HÂN GIÀNH QUÁN QUÂN! HƯNG HẤN THẮNG! THẮNG THẬT RỒI!



Năm Vinh Quang thứ hai mươi tám, mùa hè, rất ấm áp!

Mọi người nhậu say bí tỉ, anh hai buồn cười nhìn cả đám. Tui thân là người duy nhất tỉnh táo, chỉ có thể lấy chăn đắp cho từng người. Quay qua quay lại thấy Diệp Tu mất tích. Mong anh hai không mượn rượu làm quá. Đời này Diệp Tu chỉ là trạch nam, sức chiến đấu không bằng một con gà.



Năm Vinh Quang thứ hai mươi tám, mùa hè, rất ấm áp!

Diệp Tu về nhà, nhìn ảnh không mệt mỏi lắm nhưng tui biết tối qua anh hai xuất hiện trong giấc mơ của Diệp Tu. Chỉ những lúc thế này anh hai mới dám hiện ra.



Năm Vinh Quang thứ hai mươi chín, mùa hè, rất ấm áp!

Có tin thi đấu Vinh Quang thế giới, là giải thế giới đó! Diệp Tu nói ba của ảnh ném ảnh ra khỏi nhà rồi, không lấy được quán quân không cho về.



Năm Vinh Quang thứ ba mươi, mùa hè, rất ấm áp!

VÔ ĐỊCH THẾ GIỚI! VÔ ĐỊCH! MỌI NGƯỜI CÙNG VÔ ĐỊCH! CHÚNG TA THẮNG!



Năm Vinh Quang thứ ba mươi, mùa thu, trời gió.

Lần này Diệp Tu thật sự giải nghệ. Vinh Quang rất vui, tui muốn chơi nữa. Đáng thương cho anh hai chỉ có thể lén lút chơi lúc không có ai cho đỡ nghiện.



Năm Vinh Quang thứ ba mươi lăm, mùa hạ, trời gió.

Tui cũng phải giải nghệ rồi. Mặc dù tui còn có thể đánh thêm vài trăm năm nữa, nhưng tui muốn ở cùng Diệp Tu, anh hai không còn, tui phải trông nom Diệp Tu.



Năm Vinh Quang thứ bốn mươi, mùa xuân, trời nhiều mây.

Tui dắt Diệp Tu lên núi, ảnh không ngạc nhiên lắm, ảnh nói trong mơ đã thấy cảnh này. Nhân lúc anh hai chạy đi thăm mộ, tui hỏi Diệp Tu có phải ảnh thích thỏ trắng lắm không. Diệp Tu kinh ngạc nhìn tui, rồi ảnh nói bỗng nhiên thèm lẩu thỏ. Mặc dù chưa ăn bao giờ nhưng có cảm giác nó rất ngon.

À, cho nên là Diệp Tu thích lẩu thỏ chứ không phải thích thỏ. Tui quyết định không nói cho anh hai biết chuyện này.



Năm Vinh Quang thứ bốn mươi, mùa xuân, trời mát.

Lúc sắp về anh hai biến thành thỏ trắng chạy ra ôm chân Diệp Tu. Ánh mắt của Diệp Tu rất lạ. Haha, tui sẽ không nói cho anh hai đâu.



Năm Vinh Quang thứ bốn mươi lăm, mùa thu, trời hơi lạnh.

Anh hai càng lúc càng béo, tròn ủng, suốt ngày lăn lộn trong lòng Diệp Tu.



Năm Vinh Quang thứ sáu mươi, mùa đông, tuyết rơi.

Tui thấy lạ ghê, Diệp Tu không tự hỏi tại sao có con thỏ sống được lâu thế à? Anh hai sống cũng mười lăm năm rồi đó! Anh hai không muốn đi trước Diệp Tu lần nữa, nhưng mà nếu thế thì ít nhất ảnh cũng phải biến thành rùa chứ?!



Năm Vinh Quang thứ bảy mươi lăm, mùa xuân, trời quang.

Tui nghe Diệp Tu nói với thỏ trắng béo “Mộc Thu, anh tính làm thỏ tới bao giờ?”

Tui: !!!

Tui biết Diệp Tu sẽ không bị lừa, nhưng sao ảnh biết thỏ là anh hai?



Năm Vinh Quang thứ tám mươi, mùa hạ, nóng quá.

Anh hai sau khi bị lộ không thèm làm thỏ nữa, trực tiếp hóa hình người ở trong nhà. Giờ tui biết sao ảnh lại lộ rồi, là Lão Ngụy báo mộng, Lão Ngụy lên núi trước ở chung với Phương Thế Kính.



Năm Vinh Quang thứ chín mươi, mùa đông, âm u.

Diệp Tu vẫn không chịu kéo dài thọ mệnh.

Anh ấy chơi Vinh Quang rất vui, cuộc đời tràn ngập vui vẻ, tui nghĩ một đời này rốt cuộc Diệp Tu cũng không cần quá lao lực. Chơi game, giành quán quân, hỷ nộ ái ố như người bình thường, vậy là được rồi.



Năm Vinh Quang thứ một trăm, mùa thu, trời mưa.

Diệp Tu ra đi rất thanh thản. Nhẹ nhàng hơn bất cứ đời nào.

Anh hai không khóc, ảnh đã hứa là sẽ không khóc nữa.



Năm Vinh Quang thứ một trăm, mùa thu, trời gió.

Anh hai tiếp tục tìm kiếp sau của Diệp Tu. Đại nạn của thế giới sắp tới, phải mau chóng kiếm được Diệp Tu.





5.
Mạt thế năm thứ nhất.


Tận thế đến, có người thành zombie, có người có dị năng, có người vẫn là người thường. Tận thế đến từ đâu, tại sao lại đến, đến như thế nào đều không quan trọng, kể cả nó là gì cũng không quan trọng. Dù sao con người vẫn phải cố gắng sinh tồn trong địa ngục này.



Mạt thế năm thứ năm.

Vẫn chưa tìm được Diệp Tu. Anh hai nóng vội, tìm từ người đến zombie, kể cả giữa mạt thế ảnh vẫn rất mạnh. Mọi người đều xuống núi tìm kiếm, không ai biết Diệp Tu đã sinh ra hay chưa, sinh ra ở đâu, tên là gì.



Mạt thế năm thứ mười.

Chưa bao giờ anh hai lo lắng đến vậy, ảnh cưỡng chế xem thử, Diệp Tu đã sinh ra rồi, nhưng vẫn tìm không thấy.
Mạt thế năm thứ mười.


Tìm được. Nhưng không tốt lắm. Ừm, Hoàng Thiếu Thiên biến về nguyên hình, vô tình bị Diệp Tu bắt lại nhốt vào phòng thí nghiệm. Đời này Diệp Tu là nhà khoa học, chuyên ngành hóa sinh, nghề nghiệp chính hiện tại là người điều chế vắc xin.



Mạt thế năm thứ mười.

Dụ Văn Châu cứu được Hoàng Thiếu Thiên ra, thay anh hai vào. Diệp Tu có vẻ không hứng thú với một con thỏ béo màu trắng cho lắm. Nhưng anh hai rất thích, ảnh chưa bao giờ gặp một Diệp Tu ba mươi lăm tuổi không quen biết ảnh.



Mạt thế năm thứ mười hai.

Diệp Tu vùi đầu vào nghiên cứu, ảnh bị cuồng nghiên cứu, tới bây giờ chưa xỉu lần nào đều nhờ công anh hai liên tục bồi bổ. Do tận thế đến nên lôi kiếp cũng không đếm xỉa nữa, chỉ cần không ra tay làm quá nó sẽ mặc kệ không quản. Mọi người ai cũng xuống núi tranh thủ tham quan thế giới thời tận thế.



Mạt thế năm thứ mười lăm.

Diệp Tu tạo ra được vắc xin. Còn tiện tay tạo ra được phương thuốc biến zombie về thành người. Nhưng thuốc này nếu tiêm vào những người có dị năng sẽ khiến họ trở thành người bình thường. Tin tức này lộ ra, dị năng giả toàn thế giới phát điên, ai cũng không muốn từ bỏ sức mạnh.



Mạt thế năm thứ mười lăm.

Anh hai tạo ra tên lửa, cho phương thuốc của Diệp Tu vào đó phóng ra toàn thế giới. Nơi nơi đều nhiễm thuốc, không một ai thoát được, zombie hay dị năng giả gì đều trở thành người bình thường. Diệp Tu cực kỳ hài lòng.



Mạt thế năm thứ mười sáu.

Chính phủ các nước xây dựng lại xã hội loài người. Anh hai kéo Diệp Tu đi du lịch, tui bám theo, cảnh sắc hoang tàn của thế giới hiện đại cũng có một loại mỹ cảm kỳ lạ.



Mạt thế năm thứ mười sáu.

Tui lỡ biến thành nguyên hình trước mặt Diệp Tu! Chết rồi, lỡ làm lộ bí mật anh hai không phải thỏ tinh! Tui phải làm sao đây!



Mạt thế năm thứ mười sáu.

Từ đầu Diệp Tu đã biết tụi tui không phải là thỏ tinh. Mặc dù tui biết Diệp Tu rất thông minh, nhưng kiếp này đặc biệt thông minh, thông minh hơn hẳn mấy kiếp trước. Nhà khoa học nào cũng đáng sợ vậy sao QAQ?



Mạt thế năm thứ mười sáu.

Anh hai không biết ảnh bị lộ rồi, người ta đã biết ảnh không phải thỏ từ lâu. Diệp Tu không cho tui nói, ảnh bảo thỏ rất đáng yêu, ôm vào cũng phê.

Tui thắc mắc tại sao ảnh biết tụi tui không phải thỏ, ảnh nói có con thỏ tinh nào sống gần vạn năm sao. Tui không phản bác được, yêu tinh bình thường cũng không có tuổi thọ dài thế. Nói đến đây, tui chợt nhớ đến Dụ Văn Châu với Phương Thế Kính, hai người đó rốt cuộc là cái gì?



Mạt thế năm thứ hai mươi.

Ba người bọn tui về nhà rồi! Tui lén quan sát vẻ mặt Diệp Tu nhưng ảnh nhìn thấy bốn cái mộ không có gì ngạc nhiên hết. Người có IQ cao đúng là đáng sợ, chẳng lẽ đến chuyện này cũng biết?

Anh hai cứ như không biết, vẫn vô tư đi nhổ cỏ, quét tước.



Mạt thế năm thứ hai mươi.

Trời tối mịt rồi mà tui vẫn nghe bên phòng anh hai với Diệp Tu truyền ra tiếng nói.

Diệp Tu: Có thể cho tôi biết tên bốn người đó được không?

Anh hai: Diệp Tu.

Diệp Tu: Ừ?

Anh hai: … Là Diệp Tu.

Diệp Tu: Cả bốn người anh từng yêu đều tên Diệp Tu?

Ờm, cho nên Diệp Tu nghĩ anh tui có tận bốn người yêu cũ và cả bốn người đều tên Diệp Tu nên giờ ảnh bắt đầu ghen và hoài nghi anh tui có một fetish kỳ cục với hai chữ “Diệp Tu”?

Lôi kiếp ơi, tui nghẹn cười muốn nội thương. Hahahahaha, tui đi đâu cười bây giờ!!!

Khoan, hình như anh hai hiểu tình hình rồi.

Anh hai: Không phải, em hiểu lầm rồi, anh chỉ yêu em.

Diệp Tu: Đúng là anh chỉ yêu Diệp Tu.

Anh hai: IQ của em cao như vậy mà sao không nghĩ tới chuyện chuyển kiếp nhỉ.

Diệp Tu: Chuyển kiếp rồi thì không phải là người khác à?

Anh hai: Em cứng đầu như vậy, năm kiếp rồi vẫn y như ban đầu, không có gì thay đổi cả. Anh chỉ yêu một Diệp Tu như thế này thôi.

A, tui đỏ mặt luôn rồi, anh tui dỗ Diệp Tu ngọt như vậy sao tui không biết? Cái này gọi là kinh nghiệm tràn đầy, gương mặt vàng trong làng dỗ Diệp.

Bên phòng hai người họ yên lặng rồi. À không, có tiếng rồi.



Tui muốn dựng kết giới, tui là thiếu nữ tươi đẹp ngây thơ trong sáng như ánh trăng!



Mạt thế năm thứ năm mươi.

Mọi người lại tập trung về núi. Diệp Tu rất có hứng thú với Dụ Văn Châu, bảy mươi lăm tuổi rồi mà vẫn nhiệt tình làm thí nghiệm. Hoàng Thiếu Thiên không quan tâm lắm, anh hai thì tức đỏ mắt. Lão Ngụy dựa vào Phương Thế Kính coi kịch, có vẻ hai người này cuối cùng cũng về với nhau.

Nhắc tới chuyện đó, chừng nào tui mới có người yêu! Trên cái núi này tận sáu thằng đàn ông, và bọn họ yêu nhau sạch! Dạo này tìm đàn ông tốt để yêu khó vậy sao?



Mạt thế năm thứ năm mươi lăm.

Diệp Tu nghiên cứu từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới Dụ Văn Châu đến chán, ảnh bắt đầu chuyển mục tiêu sang Phương Thế Kính. Lão Ngụy cực kỳ bằng lòng ném cá cho ảnh, anh hai thật đáng thương.



Mạt thế năm thứ sáu mươi lăm.

Anh hai bình tĩnh đến mức mọi người đều sợ. Hôm nay Lão Ngụy đặc biệt tới nói chuyện với ảnh, nhưng anh hai vẫn tiếp tục bình tĩnh. Diệp Tu nhìn thấy, nhưng ảnh không nói gì.



Mạt thế năm thứ bảy mươi.

Diệp Tu đi rồi.

Thọ chín mươi lăm tuổi.



Mạt thế năm thứ bảy mươi.

Tui hiểu rồi. Không phải là bình tĩnh, mà là biết cách sống với nỗi đau. Ngay cả khóc tui cũng không thể khóc nữa, thêm một đao vào trái tim vốn đã đầy rẫy những vết thương, không phải không còn đau, mà là đau đến lặng người.



Mạt thế năm thứ bảy mươi.

Dụ Văn Châu ngăn anh hai tiếp tục tìm kiếp sau của Diệp Tu. Thêm một kiếp là lại thêm một lần đau. Nhưng anh hai không ngừng được, tui cũng không ngừng được, không được gặp Diệp Tu hay phải nhìn Diệp Tu ra đi đều đau đớn như nhau. Vậy chẳng bằng cố gắng nếm được một chút ngọt ngào.



Mạt thế năm thứ bảy mươi.

Tui cùng anh hai xuống núi.





6.
Lịch Tinh Tế, năm đầu.


Thế giới không chịu được loài người tàn phá, nó quyết định đuổi loài người đi. Đến lúc này loài người mới tỉnh ngộ, đáng tiếc đã quá trễ. Những người may mắn sống sót lên phi thuyền ra vũ trụ, quyết định sống trên những hành tinh khác, tạo thành Liên bang Ngân Hà.



Lịch Tinh Tế, năm thứ hai.

Anh hai mua cả một tinh cầu riêng để đặt ngọn núi. Xung quanh tinh cầu là kết giới bảo vệ, mọi người có thể hiện nguyên hình mà không cần suy nghĩ nhiều. Mặc dù tui không thích nguyên hình của mình nhưng phải công nhận được hiện nguyên hình nhảy nhót thật thoải mái.

Tinh cầu được tui đặt tên là Tán Tu, đừng hỏi tại sao.



Lịch Tinh Tế, năm thứ năm.

Hôm nay có một phi thuyền lao thẳng qua kết giới, đâm sầm xuống mặt đất. Mọi người vội vàng chạy qua, có thể vào được kết giới chỉ có người trong nhà. Tui gấp gáp khoét một lỗ hổng trên phi thuyền, quả nhiên là Diệp Tu.

Diệp Tu đề phòng nhìn tui, nhìn trang phục của ảnh thì chắc lần này là quân nhân. Tui còn đang nghĩ làm sao để thuyết phục ảnh tụi tui không phải người xấu, anh hai đã chạy tới. Vừa nhìn thấy anh hai, Diệp Tu thở phào rồi gục vào người anh hai.

Tui không thể tin nổi, duyên sáu kiếp là vậy hả? Cả em gái cũng không nhận, chỉ muốn bạn trai?



Lịch Tinh Tế, năm thứ năm.

Diệp Tu bị thương nặng, ngủ liền tù tì nửa tháng. Tui lục quần áo, hành lý và cái phi thuyền kia của ảnh, mới biết kiếp này ảnh làm Nguyên soái. Hôm trước vừa có tin Nguyên soái của Liên bang chết trận, bây giờ Nguyên soái đang nằm trên giường của anh hai. Kiếp nào Diệp Tu không lao lực là không chịu được mà.



Lịch Tinh Tế, năm thứ năm.

Diệp Tu tỉnh lại. Việc đầu tiên làm quan sát khắp nơi, nhìn thấy anh hai cũng không có phản ứng đặc biệt. Vậy hành động lần trước có vẻ là bản năng, tiềm thức coi anh hai thành người đáng tin cậy, đống bánh chó này tui ăn vạn năm rồi, không muốn ăn nữa đâu.



Lịch Tinh Tế, năm thứ sáu.

Anh hai lo ăn uống mặc nghỉ cho Diệp Tu từ đầu đến đuôi, Diệp Tu nhìn thấy mọi người biến thành nguyên hình chạy lòng vòng mà kinh ngạc. Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Diệp Tu, tui rất thỏa mãn, không tiếc công biến ra nguyên hình xấu đau đớn này. Chỉ có anh hai vẫn kiên trì làm thỏ trắng, u mê không lối thoát.



Lịch Tinh Tế, năm thứ mười.

Diệp Tu ở lại năm năm, thương thế đã khỏi từ lâu nhưng ảnh không đi. Kinh nghiệm của tui nói cho tui biết, chừng nào Diệp Tu đi nghĩa là sắp có tai kiếp. Vạn năm trôi qua tui mạnh hơn rất nhiều, bây giờ đã nhìn thấy trước tương lai được một khoảng xa.



Lịch Tinh Tế, năm thứ mười.

Anh hai và Diệp Tu trốn trong phòng, còn kéo cả Dụ Văn Châu vào thảo luận, tui cá một con thỏ trắng, ba người đó dự định tham gia vào tai kiếp lần này. Bởi vì loài người kéo quân ra vũ trụ, lôi kiếp mặc dù cũng chạy theo nhưng không còn hạn chế phi nhân loại giúp đỡ loài người nữa.



Lịch Tinh Tế, năm thứ mười một.

Phương Thế Kính và Lão Ngụy không đi, chỉ có năm người bọn tui rời Tán Tu. Anh hai và Diệp Tu quay về Liên bang trước, ba người tụi tui vừa đi vừa chơi, dù sao cũng không gấp, tai kiếp đâu thể đến liền trong mấy ngày được.



Lịch Tinh Tế, năm thứ mười một.

Tui sai rồi, không phải ba người, mà là hai người và một cái bóng đèn. Tui có cảm giác mình là mặt trời di động.



Lịch Tinh Tế, năm thứ mười một.

Anh hai và Diệp Tu quét dọn sạch sẽ quân đội, mọi người vội vàng chuẩn bị cho trận chiến sắp tới. Tui tò mò muốn biết tai kiếp lần này là cái gì nhưng anh hai ngăn tui lại. Kinh nghiệm đọc văn tinh tế bao nhiêu năm, tui đoán thế nào cũng là Trùng Tộc.



Lịch Tinh Tế, năm thứ mười hai.

Tui lại sai rồi, giờ tui biết tại sao lôi kiếp không can thiệp. Tai kiếp lần này là cả một đội quân Bướm! Không phải Trùng Tộc, mà là Bướm Tộc! Những con bướm khổng lồ màu xanh lam sặc sỡ, phấn rơi xuống tới đâu ăn mòn tới đó, không biết vợt muỗi có xử lý được không. Bướm bay giữa vũ trụ cũng không tự thấy vô lý.



Lịch Tinh Tế, năm thứ mười hai.

Đây là lần đầu tiên tui đánh nhau, tui không sợ, nhưng thật sự rất mệt, cũng rất hung phấn. Bao nhiêu buồn phiền theo một súng ra ngoài hết, tui muốn đánh nhiều hơn!



Lịch Tinh Tế, năm thứ mười ba.

Hoàng Thiếu Thiên hoảng sợ nhìn tui, chắc là do tui điều khiển cơ giáp cầm đại bác đuổi theo bắn giết một đàn trăm con Bướm Xanh. Hắn nói không ngờ tui bạo lực như vậy. Tui không có bạo lực, tui cầm đại bác nói với hắn như thế, nhưng hắn không tin.



Lịch Tinh Tế, năm thứ mười ba.

Bướm Xanh nhiều nhưng có hạn, chỉ cần dọn sạch ổ của chúng là được. Khi đột kích vào ổ Bướm, cảnh tượng anh hai và Diệp Tu cùng nhau diệt địch thật sự ngầu chết tui, tui lại vui quá.



Lịch Tinh Tế, năm thứ mười lăm.

Quá trình thanh lý kết thúc, không còn một con Bướm nào quanh đây. Tui có thể nghỉ rồi, nhưng tui muốn đánh tiếp, vui như chơi Vinh Quang vậy.

Diệp Tu từ chức, trước khi chính thức từ chức còn come out thông báo với vũ trụ sẽ đi kết hôn. Liên bang nháo nhào hết cả lên, nhưng hai người bọn họ chuồn về Tán Tu rồi. Để lại tui một mình đối phó với mấy người này. Tui quyết định kéo theo Hoàng Thiếu Thiên xuống nước, solo không bằng kéo theo đồng đội.



Lịch Tinh Tế, năm thứ hai mươi.

Loài người tiến hóa làm tuổi thọ của con người cũng kéo dài, nhưng khi gặp được Diệp Tu ảnh đã bốn mươi rồi. Con người dù có sống được lâu hơn vẫn không thể hơn một trăm năm mươi năm.



Lịch Tinh Tế, năm thứ hai mươi lăm.

Anh hai dẫn Diệp Tu lên núi, hai người ở đó tròn bảy ngày bảy đêm. Tui không biết họ nói chuyện gì, nhưng khi xuống núi cả hai đều rất bình tĩnh. Hình như Dụ Văn Châu biết, vì cậu ta làm bản mặt thế này: ^-^



Lịch Tinh Tế, năm thứ bốn mươi.

Anh hai chế tạo một tinh cầu. Ừm, là tinh cầu handmade hàng thật giá thật, to hơn cả Tán Tu. Hoàng Thiếu Thiên không biết ảnh tạo ra làm gì nhưng tui biết, là để bán. Anh hai nói kinh doanh mới kiếm được tiền, buôn tinh cầu chắc chắn có tiền.

Lúc tui nói ra Hoàng Thiếu Thiên không tin.



Lịch Tinh Tế, năm thứ bốn mươi lăm.

Tinh cầu đầu tiên được bán ra, Hoàng Thiếu Thiên trợn lớn mắt, tui đã nói là bán thật mà. Anh hai có một nỗi chấp niệm kỳ quái với tiền.



Lịch Tinh Tế, năm thứ năm mươi hai.

Diệp Tu nấu cho tui một tô mì, tui bỗng nhiên thấy bất an, tui lén tỉnh thử nhưng không thấy gì hết. Những người khác cũng không nhìn ra cái gì. Là trực giác của tui sai sao?



Lịch Tinh Tế, năm thứ năm mươi tám.

Anh hai và Diệp Tu đang giấu tui gì đó, tui ở chung với bọn họ hơn vạn năm, còn không nhìn ra chắc. Dụ Văn Châu cũng đáng giấu gì đó, Hoàng Thiếu Thiên nói với tui như vậy, ba người này có bí mật nào không thể nói à?



Lịch Tinh Tế, năm thứ sáu mươi lăm.

Sinh nhật lần thứ một trăm của Diệp Tu! Mọi người cùng nhau chúc mừng, anh hai còn phá lệ để cho vài người bạn loài người tiến vào Tán Tu. Tiệc thâu đêm, ai cũng vui vẻ, nhưng tửu lượng của Diệp Tu mấy đời vẫn thế, một ly là gục. Cuối cùng vẫn do anh hai đưa về phòng.



Lịch Tinh Tế, năm thứ bảy mươi bảy.

Anh hai không biết đi đâu mất, tui đi dạo với Diệp Tu. Trải qua cảm giác này đến lần thứ sáu, tui vẫn không thể quen được, lần đầu tiên trong vạn năm, tui muốn Diệp Tu kéo dài thọ mệnh. Tui thật sự sợ, có thể tìm được kiếp sau của Diệp Tu liên tục sáu lần thật sự là kỳ tích, bây giờ loài người tiến ra vũ trụ, ai biết được kiếp kế tiếp có còn gặp lại được không. Nhưng tui không nói ra, Diệp Tu sẽ từ chối, năm lần trước như vậy, bây giờ cũng sẽ vậy.



Lịch Tinh Tế, năm thứ bảy mươi tám.

Diệp Tu không đi được nữa. Anh hai đứng hút thuốc, lần chia ly này rất khác, anh hai trông bất an hơn hẳn.



Lịch Tinh Tế, năm thứ bảy mươi tám.

Tui thấy được, linh hồn của Diệp Tu đang rời khỏi cơ thể, tui không dám nhìn tiếp.

Anh hai nắm chặt tay lại, gân xanh nổi lên. Mặt anh ấy trắng bệch, tui có dự cảm bất an.



Lịch Tinh Tế, năm thứ bảy mươi tám.

Diệp Tu lại đi rồi.

Thọ một trăm mười ba tuổi.



Lịch Tinh Tế, năm thứ bảy mươi tám.

Anh hai nhốt mình trong phòng, không để ai chôn cất Diệp Tu, giống như đang chờ đợi kỳ tích.



Lịch Tinh Tế, năm thứ bảy mươi tám.

Lão Ngụy muốn xông vào phòng lôi anh hai ra, nhưng bị Dụ Văn Châu ngăn lại.



Lịch Tinh Tế, năm thứ bảy mươi chín.

Tui gõ cửa phòng, tui nói rất nhiều thứ, tui không nhớ nổi mình đã nói gì nữa, nhưng anh hai mở cửa.



Mặt Tô Mộc Thu tái nhợt, hai mắt ảm đạm, năng lượng tràn trề trong đôi ngươi rút đi không để lại một chút gì. Hắn cười như khóc, trái tim chết lặng, Tô Mộc Thu miễn cưỡng nâng lên khóe môi, vỗ đầu em gái:

“Chúng ta tìm Diệp Tu tiếp thôi.”

Tô Mộc Tranh rõ ràng đã nhận ra điều gì, lại như không hay biết gì cả. Cô gật đầu, cũng mỉm cười “Không biết đời tiếp anh ấy sẽ làm gì.”

Tô Mộc Thu kiềm nén cảm xúc, dồn bước nặng nề.

Diệp Tu,

Diệp Tu…

Diệp Tu

Sẽ không trở về.



“Hai người đi đâu vậy?”

Cả người Tô Mộc Thu run rẩy. Tim hắn như ngừng đập, máu toàn thân chợt nóng chợt lạnh. Tô Mộc Thu không dám quay người, nhưng hắn thấy Tô Mộc Tranh quay phắt lại, mắt cô trừng lớn, nước mắt trào ra.

A,

Kỳ tích quả nhiên sẽ xuất hiện.

Người đàn ông đó vốn dĩ vẫn luôn mang đến kỳ tích.





7.
Năm Kỳ Tích thứ nhất.


Diệp Tu sống lại, tiện thể bất tử luôn.

Bây giờ anh hai mới nói cho tui biết, ảnh lấy công đức Diệp Tu tích lũy qua các kiếp, cộng thêm khả năng của ảnh, đổi cho Diệp Tu một thân bất tử, trẻ mãi không già, nói dễ hiểu một chút là biến Diệp Tu thành Thần.

Biến một con người thành Thần, nói dễ hơn làm. Nếu thất bại người đó sẽ hồn phi phách tán. Hai người này dám lén làm một chuyện nguy hiểm như vậy mà không nói với tui! Dụ Văn Châu biết mà cũng không nói!

Tui quyết định bỏ nhà ra đi!

Tui muốn tìm chân ái đời mình!



_End_
 
Last edited:

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,151
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#3
Bảy kiếp tương tư, bảy kiếp nhìn người sinh lão bệnh tử, nếm trải nỗi đau của kẻ ở lại nhìn người ra đi, nhưng vẫn không ngần ngại lựa chọn tiếp tục, bởi vì thà có được những phút giây hạnh phúc bên người chứ không nguyện tìm người chẳng thấy. Đó là lựa chọn của Tô Mộc Thu, mà gia đình - Mộc Tranh, Thiếu Thiên, Văn Châu, lão Ngụy, Phương Thế Kính - cũng một lòng một dạ tuân theo lựa chọn của hắn, thủ Diệp Tu suốt tháng năm thăng trầm, từ thuở hồng hoang đến niên đại kỳ tích.

Đọc mà ấm lòng, lại có hài hước đáng yêu đan xen, Quân Quân, còn không, dí dao cầu thêm!
 

Bình luận bằng Facebook