- Bình luận
- 2
- Số lượt thích
- 18
- Fan não tàn của
- Tô Mộc Thu
Đồng nhân Toàn Chức Cao Thủ của tác giả Hồ Điệp Lam.
Fic thuộc [Project] Bất Kiến Bạch Đầu - Happy Birthday Tô Mộc Thu 2020
One shot lấy cảm hứng từ bài hát Thất Thế Kiếp.
[One shot] Thất Thế Kiếp
1.
Năm Hồng Hoang, mùa hạ đầu tiên, trời thoáng đãng.
Hôm nay ta bắt đầu ghi chép lịch sử của thế giới này. Ca ca nói chúng ta sống rất lâu, sẽ có nhiều thứ không nhớ rõ được, vậy nên phải cái gì thú vị phải ghi lại hết.
Thật ra chẳng ai biết hôm nay là ngày tháng năm nào, nên ta quyết định tự đặt tên. Dù sao về sau cũng không ai biết.
Năm Hồng Hoang, mùa hạ đầu tiên, mưa nhỏ.
Ca ca xách về một tiểu tử máu me be bét, nhìn siêu thảm, may mắn là tứ chi còn đầy đủ, đầu óc vẫn hoạt động được. Ca ca nói hắn là một đạo sĩ.
Đạo sĩ nhân loại đều là một đám đạo đức giả! Đáng ghét!
Ừm, đạo đức giả là từ mới ca ca dạy ta.
Năm Hồng Hoang, mùa thu đầu tiên, trời mây.
Đạo sĩ kia tỉnh lại rồi. Sau khi biết bản thân bị phế phải tu luyện lại từ đầu, hắn cũng không ngạc nhiên. Kỳ quái ghê, chắc chắn hắn đang làm bộ, nhân loại coi trọng mặt mũi nhất mà.
Năm Hồng Hoang, mùa thu đầu tiên, trời gió.
Đạo sĩ kia tên là Diệp Tu. Hôm nay hắn tu luyện dưới tán cây. Thật sự là tu luyện lại từ đầu, không khổ sở không tức giận! Hắn còn cười với ta!
Nếu ta phải tu luyện lại từ đầu chắc chắn ta sẽ khóc đó. Tu luyện mệt lắm.
Năm Hồng Hoang, mùa thu đầu tiên, trời mây.
Hôm nay ca ca xuống núi, huynh ấy còn cãi nhau với Diệp Tu một trận. Hahahahaha, ta chưa từng thấy ca ca bị nói đến nghẹn họng bao giờ đâu.
Bình thường toàn là huynh ấy đi bắt nạt người ta, cuối cùng cũng tới lượt mình, mọi người đều cười rất to.
Năm Hồng Hoang, mùa đông đầu tiên, tuyết rơi.
Tuyết phủ đầy cả núi. Ca ca cũng trở về rồi, huynh ấy mua cho ta rất nhiều quà, còn có đồ ăn ngon, những người khác đều không có gì hết. Á không đúng, buổi tối ta thấy ca ca lén đưa cho Diệp Tu một bọc đồ ngọt.
Lúc huynh ấy không ở đây Diệp Tu vẫn luôn đối xử với ta rất tốt, nhưng ca ca cứ hung dữ với hắn mãi.
Năm Hồng Hoang, mùa đông đầu tiên, tuyết vẫn rơi.
Ca ca nói Diệp Tu lúc trước rất nổi tiếng, là một đạo sĩ lợi hại, chuyên diệt yêu trừ ma. Ta biết Diệp Tu không giống các đạo sĩ nhân loại khác, nhưng lợi hại là lợi hại thế nào? Ca ca nói lợi hại tới mức nhìn ra được chúng ta không phải là người.
Ta không tin! Làm sao có nhân loại nhìn ra được chứ!
Năm Hồng Hoang, mùa đông đầu tiên, tuyết rơi ít.
Thế mà là thật! Diệp Tu thật sự biết chúng ta không phải nhân loại! Hoàng Thiếu Thiên cũng ngu người luôn rồi!
Không phải hắn mất hết đạo hạnh, phải tu luyện lại từ đầu hả?!
Ca ca nói cái đó gọi là nhãn lực và trực giác.
QAQ, nguyên hình của ta không đẹp đâu, ta không muốn bị Diệp Tu thấy…
Năm Hồng Hoang, mùa xuân thứ hai, trời gió.
Ta hỏi Diệp Tu rồi, hắn không thấy được nguyên hình! Thiệt là tốt, ta thấy hình người của ta rất đẹp, không muốn bị Diệp Tu thấy nguyên hình đâu.
Năm Hồng Hoang, mùa hạ thứ hai, trời nóng.
Tròn một năm kể từ lúc ca ca nhặt được Diệp Tu. Ta hỏi hắn tại sao lúc trước lại bị thương thảm vậy, hắn nói là bất hòa với đồng môn. Bất hòa cái gì, ta không tin, chắc chắn là hắn bị hãm hại. Nên ta lén lút giấu hai cái bánh cho hắn, an ủi hắn một chút.
Năm Hồng Hoang, mùa hạ thứ hai, trời nóng.
Diệp Tu cuối cùng cũng biết làm bánh ngọt, nhưng hình dạng bánh ngọt chẳng ra làm sao. Ca ca gọi đó là “Than hấp tro”. Có điều mì hắn làm ngon lắm.
Quan hệ giữa ca ca với Diệp Tu cũng tốt lên rồi, hôm trước ta thấy Diệp Tu làm mì cho huynh ấy ăn mà.
Năm Hồng Hoang, mùa đông thứ hai, tuyết dày.
Mùa đông năm nay tuyết thật là nhiều, ca ca xuống núi chưa về nữa.
Đạo hạnh của Diệp Tu tăng nhanh khủng khiếp. Hoàng Thiếu Thiên nói làm lại sẽ nhanh hơn khi mới bắt đầu, nhưng thế này cũng nhanh quá rồi đó. Tuổi thọ của nhân loại ngắn lắm, lỡ Diệp Tu không kịp tu luyện đến mức có thể kéo dài tuổi thọ ra thì sao?
Năm Hồng Hoang, mùa đông thứ hai, tuyết vẫn dày.
Ca ca về! Trên người huynh ấy toàn là máu, máu của nhiều người khác nhau. Nhưng ca ca không bị thương, ca ca lợi hại nhất! Huynh ấy mang bánh ngọt về cho ta, còn cho Diệp Tu một viên ngọc. Viên ngọc đó là đồ tốt, có thể tẩy sạch vết thương cũ trong người Diệp Tu, còn thúc đẩy việc tu luyện nữa. Chưa bao giờ ta thấy Diệp Tu kinh ngạc như vậy cả.
Năm Hồng Hoang, mùa đông thứ hai, tuyết rơi ít lại.
Diệp Tu hỏi ta có muốn xuống núi không, tất nhiên là muốn rồi! Từ khi sinh ra đến giờ ta chưa từng xuống núi lần nào đâu. Hoàng Thiếu Thiên được Lão Ngụy mang từ nơi khác đến, cả ngọn núi này chỉ có mình ta là không biết dưới núi có gì. Nhưng mà ca ca sẽ không đồng ý đâu.
Năm Hồng Hoang, mùa xuân thứ ba, trời quang.
Hôm nay ta xuống núi đó! Lần đầu tiên xuống! Ca ca đi với ta, Diệp Tu cũng đi với ta! Vui quá đi~
Hình như Diệp Tu thích thỏ trắng, lúc đi ngang qua bầy thỏ hắn còn chăm chú nhìn một lúc. Ca ca không vui, ca ca nói với ta sau này chúng ta là thỏ trắng tinh. Ơ? Cũng được, thỏ trắng đáng yêu hơn nguyên hình của ta nhiều.
Năm Hồng Hoang, mùa xuân thứ ba, trời mây.
Thì ra Diệp Tu xuống núi để gặp gia đình, ta không biết hắn nói gì với họ mà nói rất lâu. Diệp gia toàn là người tốt, giường ở đây êm lắm, ta còn được cho kẹo nữa.
Ca ca vẫn không vui, huynh ấy với Diệp Tu cãi nhau gì đó. Ta biết cuối cùng Diệp Tu thắng, vì Diệp Tu phải đi nấu mì dỗ ca ca.
Năm Hồng Hoang, mùa hạ thứ ba, trời quang.
Tròn hai năm Diệp Tu đến đây. Lần trước xuống núi chúng ta đi lấy rất nhiều bảo bối, Diệp Tu cuối cùng cũng đạt lại được đạo hạnh trước kia của mình. Hoàng Thiếu Thiên đòi cùng hắn đánh nhau, à, là tỷ thí.
Hoàng Thiếu Thiên bị đánh nằm! Bị đánh nằm rạp trên đất! Hahahahaha!
Năm Hồng Hoang, mùa thu thứ ba, trời gió.
Dạo này ca ca với Diệp Tu cứ thích đi chung với nhau, cái gì cũng cùng làm. Ca ca làm bánh ngọt, Diệp Tu làm mì, Diệp Tu làm bánh ngọt, ca ca đem vất. Đạo hạnh của Diệp Tu vẫn tăng, còn nhanh hơn lúc trước!
Lão Ngụy nói đây là kết quả của “song tu”. “Song tu” là gì?
Năm Hồng Hoang, mùa đông thứ ba, chưa có tuyết.
Ca ca xuống núi, lúc nãy ta nghe huynh ấy nói với Diệp Tu chúng ta là thỏ trắng tinh. Ừm, thỏ trắng tinh thì thỏ trắng tinh, thỏ trắng đáng yêu mà.
Năm Hồng Hoang, mùa xuân thứ tư, không có mây.
Bây giờ ca ca mới về, đi cả mùa đông. Ca ca vừa về đã ôm Diệp Tu, hai người kéo nhau vào phòng rồi. Ừm, chắc chắn là ca ca rất mệt, đi lâu vậy mà. Ta muốn vào xem nhưng Lão Ngụy kéo ta đi! Hoàng Thiếu Thiên thì thôi, tại sao cả ta cũng phải đi!
Năm Hồng Hoang, mùa hạ thứ tư, mưa lớn.
Diệp Tu phải đi. Ta biết mà, ta nghe hai người họ nói rồi, Diệp Tu phải xuống núi, có thể hắn sẽ không bao giờ trở lại. Ta biết ca ca muốn đi cùng, nên ta nói có Lão Ngụy ở đây là được rồi. Ta và Hoàng Thiếu Thiên cũng không phải mới sinh, hai người muốn đi thì cứ đi.
Năm Hồng Hoang, mùa xuân thứ mười lăm, trời ít mây.
Lão Ngụy vừa về, nhân loại biết Diệp Tu trở lại rồi. Tất cả đều truy sát hắn! Ta đã nói đám đồng môn kia có vấn đề mà! Nhưng Diệp Tu rất lợi hại, lại thêm ca ca bên cạnh, sẽ không sao đâu.
Năm Hồng Hoang, mùa hạ thứ mười bảy, trời khô nóng.
Nhân loại cuối cùng cũng sáng mắt ra, Diệp Tu lại làm đạo sĩ siêu lợi hại danh tiếng vang xa. Nhưng ta thấy bất an lắm, giống như có chuyện gì sắp xảy ra vậy.
Năm Hồng Hoang, mùa hạ thứ hai mươi, trời đầy mây.
Sắp có tai kiếp, giờ ta cũng nhìn thấy rồi. Diệp Tu hẳn là người chống đỡ tai kiếp lần này, ca ca không muốn để hắn một mình, nhưng ca ca không thể nhúng tay vào. Ta muốn xuống núi, Lão Ngụy không cho, hắn nói “Tai kiếp đến, dưới núi có một Tô Mộc Thu thì thôi, ngươi mà xuống nữa là bung bét hết cả. Lôi kiếp giáng xuống là không chỉ nhân loại mà huynh muội các ngươi cũng tàn đời.”
Nhưng lúc trước ta xuống cùng hai người đó có sao đâu!
Năm Hồng Hoang, mùa đông thứ hai mươi ba, tuyết rơi nhiều.
Tai kiếp đến vạn vật đều khẩn trương. Đến nhân loại còn cảm thấy có điềm chẳng lành. Ta muốn xuống xem ca ca và Diệp Tu! Thế mà Lão Ngụy dám đặt kết giới!
Năm Hồng Hoang, mùa xuân thứ hai mươi tư, tuyết vẫn còn rơi.
Mong là hai người họ không sao, ta không thấy được tai kiếp lần này là gì, Lão Ngụy nói đó là một con yêu. Ta không nhớ tên, nhưng ta biết nó, vừa ác vừa xấu nhưng nó mạnh lắm, ta và Hoàng Thiếu Thiên liên thủ đánh cũng không lại. Tại sao lần này lại là nó! Là do ca ca xuống núi sao?
Năm Hồng Hoang, mùa xuân thứ hai mươi lăm, trời trong.
Tai kiếp qua rồi, nhân gian trở lại bình thường. Nhưng, tại sao ta không cảm nhận được Diệp Tu! Ta muốn xuống núi!
Năm Hồng Hoang, mùa đông thứ hai mươi lăm, tuyết rơi.
Diệp Tu vẫn ổn! Ca ca gửi thư nói cho ta biết, họ đều ổn, mặc dù số người chết rất nhiều, nhưng chỉ cần họ ổn, tai kiếp lần này coi như trôi qua êm đẹp.
Năm Hồng Hoang, mùa xuân thứ bốn mươi tư, mưa nhỏ.
Kết hôn! Hai người này cuối cùng cũng chịu kết hôn, ta mừng muốn khóc! Bốn mươi tư năm rồi cuối cùng ca ca cũng có danh phận! Mọi người quyết định xuống núi tham gia hôn lễ này. Diệp Tu bây giờ thành anh dâu của ta rồi, vui quá đi!
Năm Hồng Hoang, mùa xuân thứ tám mươi lăm, trời mây.
Diệp Tu năm nay một trăm mười tuổi. Thọ mệnh của huynh ấy sắp hết… Ta, ta phải làm sao đây?
Năm Hồng Hoang, mùa thu thứ chín mươi, trời âm u.
Hai người ở lại núi, lần này không đi nữa.
Cho dù có cố kéo dài, huynh ấy cũng không sống thêm được bao lâu. Ca ca nói Diệp Tu không muốn kéo dài thọ mệnh…
Năm Hồng Hoang, mùa xuân thứ một trăm mười bốn, trời mưa.
Diệp Tu không đi được nữa, ca ca không rời khỏi phòng của hai người.
Năm Hồng Hoang, mùa hạ thứ một trăm mười bốn, trời mưa.
Diệp Tu nói muốn ăn mì kỷ niệm một trăm mười bốn năm quen biết, ta đi làm mì cho huynh ấy. Nhưng huynh ấy không ăn hết được, cuối cùng vẫn phải để ca ca ăn.
Năm Hồng Hoang, mùa thu thứ một trăm mười bốn, trời mưa.
Sau khi Diệp Tu ngủ, ta thấy ca ca ra sau núi, huynh ấy gục xuống, ta biết huynh ấy muốn làm gì, nhưng cuối cùng vẫn không làm. Ca ca vẫn luôn không thể làm trái với ý muốn của Diệp Tu.
Năm Hồng Hoang, mùa đông thứ một trăm mười bốn, tuyết dày.
Mùa đông năm nay lạnh quá. May mắn có Hoàng Thiếu Thiên nên trong phòng Diệp Tu vẫn luôn ấm áp. Nhưng Diệp Tu thật sự yếu lắm rồi.
Năm Hồng Hoang, mùa xuân thứ một trăm mười lăm, tuyết ngừng rơi.
Qua được một mùa xuân nữa, ta chỉ có thể ước thêm một ngày, lại thêm một ngày. Chưa bao giờ ta sợ hãi tử vong đến như vậy.
Năm Hồng Hoang, mùa xuân thứ một trăm mười lăm, trời âm u.
Tình trạng của Diệp Tu đột nhiên tốt lên, huynh ấy còn có thể vào bếp nấu mì. Ca ca cười rất tươi, huynh ấy ăn sạch tô mì, Lão Ngụy còn trộm ăn một chút.
Nhưng ta không cười được, Hoàng Thiếu Thiên cũng không.
Năm Hồng Hoang, mùa hạ thứ một trăm mười lăm, trời mưa.
Diệp Tu đi rồi.
Thọ mệnh một trăm bốn mươi tuổi.
Năm Hồng Hoang, mùa hạ thứ một trăm mười lăm, trời mưa.
Ca ca vẫn không nói gì, huynh ấy cũng không chịu ra khỏi phòng.
Năm Hồng Hoang, mùa thu thứ một trăm mười lăm, trời mưa.
Lần đầu tiên ta nghe ca ca khóc.
Năm Hồng Hoang, mùa xuân thứ một trăm mười sáu, trời trong.
Ca ca nói huynh ấy muốn đợi kiếp sau của Diệp Tu. Nhưng thế giới này rộng như vậy, không biết tới bao giờ mới gặp lại.
2.
Năm Hưng Hân thứ nhất, mùa thu, mưa nhỏ.
Tìm được rồi! Tìm được rồi! Thật sự tìm được rồi!
Nhân gian chiến loạn, nhân loại đột nhiên phát điên, từng nước xuất quân đánh nhau, máu chảy thành sông, thây chất thành đống. May mắn, ca ca tìm được Diệp Tu rồi.
Năm Hưng Hân thứ nhất, mùa thu, gió lớn.
Diệp Tu chỉ có năm tuổi, giống như cái bánh bao vậy, mềm mềm nhỏ xíu, không khóc cũng không quấy. Lão Ngụy nói kiếp này huynh ấy có mệnh làm Đế Vương.
Đế Vương hay gì ta không quan tâm, quan trọng là ca ca cứ ôm Diệp Tu không buông! Ta cũng nhớ huynh ấy mà! Ta cũng muốn ôm!
Năm Hưng Hân thứ hai, mùa đông, tuyết lất phất.
Kiếp này Diệp Tu có thể không gọi là Diệp Tu nữa, nhưng con nít năm tuổi không nhớ rõ tên họ mình là gì. Ca ca tự tiện gọi huynh ấy là Diệp Tu luôn. Vì vậy Diệp Tu lần đầu tiên thấy tuyết, chạy nhảy vô cùng vui vẻ. Bánh bao trắng nhỏ thật đáng yêu, hai chân ngắn cũn, cũng không biết với cái chân đó làm sao huynh ấy leo lên cây được.
Năm Hưng Hân thứ ba, mùa thu, trời quang.
Ca ca bất công tới điên rồi, lúc trước cái gì tốt cũng muội muội, bây giờ cái gì tốt cũng Diệp Tu! Không thể cho ta để ta đưa Diệp Tu được sao! Chẳng lẽ ta lại giành vợ với huynh.
Năm Hưng Hân thứ mười, mùa xuân, gió nhẹ.
Diệp Tu mười lăm tuổi! Sắp cao hơn cả ta rồi, giờ mới đột nhiên nghĩ đến, chúng ta nuôi huynh ấy lâu như vậy, lỡ Diệp Tu coi ca ca như ba nuôi thì phải làm sao!
Đối với vấn đề này ca ca rất bình tĩnh.
Năm Hưng Hân thứ mười, mùa hạ, trời nóng quá.
Đêm qua ta nghe thấy Diệp Tu lầm bầm tên ca ca trong lúc ngủ, sáng dậy mặt đỏ hết cả lên. Ta nghĩ nhiều rồi. Thủ đoạn của ca ca đúng là cao thâm khó lường, trẻ nhỏ cũng không buông tha.
Năm Hưng Hân thứ mười một, mùa xuân, trời nhiều mây.
Ca ca từ chối Diệp Tu! Ca ca! Từ chối! Diệp Tu!
Chẳng lẽ cuối cùng huynh ấy cũng biết mình nên tìm tiết tháo về rồi sao?!
Năm Hưng Hân thứ mười một, mùa xuân, trời gió.
Ta nói sớm quá. Thì ra là từ chối lăn giường cùng Diệp Tu vì huynh ấy còn nhỏ. Nhưng huynh ấy không nỡ phân phòng ngủ, kết quả là mỗi tối ta đều thấy ca ca tắm nước lạnh. Đáng đời!
Năm Hưng Hân thứ mười một, mùa đông, mưa nhỏ.
Diệp Tu nói muốn xuống núi, chúng ta đều biết đến lúc huynh ấy hoàn tất số mệnh của mình. Nhân gian hung hiểm, chiến tranh đang diễn ra gay gắt nhưng ca ca vẫn để Diệp Tu xuống núi, huynh ấy không đi theo. Ca ca nói là phải thuận theo tự nhiên.
Nếu huynh ấy không điên cuồng học tập binh pháp, đạo trị quốc này nọ kia, ta còn tin được.
Năm Hưng Hân thứ mười bốn, mùa xuân, gió nhẹ.
Ca ca xuống núi. Diệp Tu lập ra Hưng Hân, hai năm đầu này sẽ rất cực khổ, tất cả đều do Gia Thế làm khó đủ đường. Ta thử tính, Gia Thế sắp tàn rồi, tốc độ quả báo này đúng là nhanh ghê.
Năm Hưng Hân thứ mười sáu, mùa hạ, trời lại nóng nữa.
Gia Thế tàn, Hưng Hân lớn mạnh nhanh chóng, tiện thể nuốt luôn Gia Thế. Lão Ngụy nói ca ca gặp được Diệp Tu rồi, không biết khi nào Diệp Tu mới thống nhất xong đại lục nhỉ? Ta muốn ăn cưới.
Năm Hưng Hân thứ hai mươi, mùa hạ, còn nóng hơn.
Hoàng Thiếu Thiên vì nhàm chán nên quyết định xuống núi gia nhập đoàn người đi theo Diệp Tu. Đợi hắn về sẽ tới lượt ta đi, ta cũng muốn nhìn cảnh ca ca mặc giáp! Cả Diệp Tu nữa!
Năm Hưng Hân thứ hai mươi lăm, mùa đông, tuyết rơi.
Hoàng! Phiền! Phiền! Không về! Chơi vui tới quên hết đông tây nam bắc rồi! Diệp Tu muốn thống nhất đại lục, đối thủ lần này rất nhiều, nên cho dù trong đoàn có hai phi nhân loại cũng không làm lệch cán cân sức mạnh. Nhưng thêm ta xuống nữa thì không được! Nhưng ta muốn xuống!
Hoàng Phiền Phiền, có ngon ngươi đừng về!
Năm Hưng Hân thứ hai mươi bảy, mùa xuân, trời đầy mây.
Diệp Tu càng đánh càng hăng, sắp được một nửa đại lục! Hôm nay rảnh rỗi nhìn xem mệnh của Hoàng Thiếu Thiên, hắn dính tình kiếp rồi. Không biết có nên nói cho Lão Ngụy không.
Năm Hưng Hân thứ ba mươi, mùa thu, trời quang.
Còn một chút nữa thôi! Ca ca vô địch, một mình dắt quân hạ một nước! Đại lục nằm trong tầm tay, cố gắng lên! Ta muốn ăn cưới!
Năm Hưng Hân thứ ba mươi hai, mùa hạ, ít mây.
Xong rồi! Hoàn thành! Toàn bộ đều về tay Diệp Tu! Mặc dù trên núi chỉ có ta và Lão Ngụy, nhưng chúng ta vẫn ăn mừng suốt đêm. Đời trước lo lắng muốn chết, đời này sảng khoái hơn nhiều lắm.
Năm Hưng Hân thứ ba mươi lăm, mùa thu, hơi lạnh.
Đế Quốc Hưng Hân tiến vào quỹ đạo, mọi thứ đều ổn định. Diệp Tu ra chiếu bày tỏ muốn đại hôn! Đối tượng đại hôn còn có thể là ai? Tất nhiên là ca ca!
À quên, có vẻ Hoàng Thiếu Thiên cũng muốn kết hôn, đối tượng là một con bạch xà tinh, Lão Ngụy điên tiết bay xuống núi rồi.
Năm Hưng Hân thứ ba mươi lăm, mùa thu, trời mát.
Cái bánh bao nhỏ mềm mềm đáng yêu không những lớn lên khỏe mạnh, đại sát tứ phương, mà còn rước ba nuôi vào cửa, thời gian sao mà trôi nhanh thế. Nhìn ca ca mặc áo phượng đỏ mà ta suýt cười chết.
Hahahahahaha, không ngờ huynh cũng có ngày này!
Năm Hưng Hân thứ năm mươi, mùa xuân, gió nhẹ.
Bàn giao Hưng Hân cho người khác, ca ca dẫn Diệp Tu đi thăm thú khắp nơi, ta cũng đi theo cùng. Hoàng Thiếu Thiên thì bị Lão Ngụy xách về, còn Dụ Văn Châu, ừm, là con bạch xà tinh ấy, thì đang chịu khảo nghiệm. Qua khảo nghiệm mới được tiếp tục qua lại với Hoàng Thiếu Thiên.
Miêu tả Dụ Văn Châu thì, đại khái là thế này: ^-^
Năm Hưng Hân thứ sáu mươi, mùa thu, trời trong.
Đêm qua vô tình thấy ca ca biến thành thỏ trắng, thật không hiểu tại sao huynh ấy lại cố chấp muốn trở thành thỏ trắng tinh như vậy.
Năm Hưng Hân thứ sáu mươi tư, mùa xuân, trời nhiều mây.
Chúng ta về núi, ca ca nói huynh ấy không thích nhìn Diệp Tu già yếu, vì vậy Diệp Tu vẫn là bộ dáng ba mươi tuổi. Hoàng Thiếu Thiên xuống núi hẹn hò với Dụ Văn Châu vẫn chưa về, Lão Ngụy tức muốn lật bàn.
Năm Hưng Hân thứ sáu mươi bảy, mùa hạ, lại nóng nữa huhu.
Hoàng Thiếu Thiên về, dắt theo Dụ Văn Châu lên núi, vậy là nhà chúng ta lại có thêm một người. Diệp Tu có vẻ rất vui, ca ca tỏ vẻ không sao hết. Lão Ngụy hình như chịu chấp nhận Dụ Văn Châu rồi. Ta cảm thấy Dụ Văn Châu rất tốt, rất dịu dàng với Hoàng Thiếu Thiên.
Năm Hưng Hân thứ bảy mươi, mùa đông, âm u.
Diệp Tu gần đây ho khan liên tục, cho dù có vẻ ngoài là thanh niên nhưng bên trong huynh ấy đã già rồi. Huynh ấy lại muốn ăn mì, phải là mì ca ca làm.
Năm Hưng Hân thứ bảy mươi, mùa đông, âm u.
Cuối cùng tô mì đó phần lớn đều vào bụng ca ca.
Buổi tối Dụ Văn Châu đưa cho ca ca một lọ thuốc, nhưng ca ca không nhận. Diệp Tu vẫn từ chối kéo dài thọ mệnh.
Năm Hưng Hân thứ bảy mươi mốt, mùa xuân, trời mưa.
Ca ca nói muốn đưa Diệp Tu ra ngoài phơi nắng, ở trong phòng mãi cũng ngộp.
Năm Hưng Hân thứ bảy mươi mốt, mùa xuân, trời mưa.
Không phải lần đầu tiên, nhưng ta vẫn cứ khóc, lại không dám khóc to, ta sợ Diệp Tu nghe thấy.
Năm Hưng Hân thứ bảy mươi mốt, mùa xuân, trời mưa.
Ca ca ôm Diệp Tu trong lòng, nỉ non. Ca ca khóc.
Năm Hưng Hân thứ bảy mươi mốt, mùa xuân, trời mưa.
Diệp Tu không còn nữa.
Thọ mệnh bảy mươi sáu tuổi.
Năm Hưng Hân thứ bảy mươi mốt, mùa đông, âm u.
Ca ca tiếp tục xuống núi tìm kiếp sau của Diệp Tu.
3.
Năm Chiến Hỏa thứ nhất, mùa xuân, trời mưa.
Dụ Văn Châu tìm được Diệp Tu. Anh ấy mới được năm tháng tuổi, quấn trong miếng vải mềm, không thấy mẹ cũng không khóc, chỉ mở to mắt tò mò nhìn chúng ta. Tôi đã truyền tin cho anh hai, lần chuyển kiếp này cách lần trước rất lâu, anh hai tìm kiếm cũng phải mấy trăm năm rồi.
Năm Chiến Hỏa thứ nhất, mùa hạ, trời gió.
Anh hai về tới, không kịp thay đồ đã chạy tới chỗ Diệp Tu. Diệp Tu giống như có cảm ứng, tay nhỏ quơ loạn, muốn được anh hai ôm. Hoàng Thiếu Thiên bĩu môi, hắn bĩu môi cái gì, đã ôm mấy ngày rồi còn chưa đã thèm nữa!
Năm Chiến Hỏa thứ nhất, mùa hạ, năm nay không nóng!
Con người đúng là rảnh rỗi. Đế Quốc mà Diệp Tu thành lập đã sớm bị dòng chảy lịch sử cuốn đi, bây giờ các nước lại tiếp tục đánh nhau tranh giành địa bàn. Anh hai nói không muốn để Diệp Tu cực khổ nữa, nên kiếp này Diệp Tu sẽ sống một cuộc sống bình thường.
Tôi không tin Diệp Tu lại sống bình thường được. Anh ấy ưu tú như vậy, muốn giấu cũng giấu không được.
Năm Chiến Hỏa thứ ba, mùa thu, trời quang.
Diệp Tu ba tuổi. Siêu đáng yêu, từ đầu tiên ra khỏi miệng là mama, hướng về phía anh hai, gọi mama! Hahahahahaha! Hoàng Thiếu Thiêu và Lão Ngụy vì chuyện này mà cười cả ngày.
Năm Chiến Hỏa thứ sáu, mùa đông, tuyết rơi.
Hai đời trước Diệp Tu giỏi võ nghệ, đời này cũng không thoát nổi. Bánh bao nhỏ sáu tuổi phát hiện chiến mâu đen anh hai làm cho anh ấy kiếp trước, hai mắt phát sáng, cứ kéo anh hai mãi.
Rốt cuộc anh hai cũng không chịu được, đành dạy Diệp Tu võ thuật.
Năm Chiến Hỏa thứ mười, mùa xuân, trời mát.
Diệp Tu vừa học võ vừa đọc sách. Cả nhà năm người đặt cược xem rốt cuộc kiếp này anh ấy sẽ làm gì. Tôi cảm thấy nhân gian loạn thành thế này, có khi Diệp Tu lại tiếp tục làm quân chủ một nước đi dẹp giặc. Lão Ngụy nghĩ Diệp Tu sẽ tòng quân làm lính, Hoàng Thiếu Thiên lại nói làm nhà nghiên cứu mới đúng. Dụ Văn Châu đưa ra một ý kiến sáng tạo, làm quân y. Anh hai chém đinh chặt sắt nói, tuyệt đối cái nào cũng không.
Năm Chiến Hỏa thứ mười lăm, mùa xuân, trời nhiều mây.
Trời ấm áp, không còn một chút hơi lạnh nào của mùa đông sót lại. Hôm nay Diệp Tu nói muốn làm thầy giáo.
Tất cả đều ngây người, tôi cũng ngây luôn. Không phải thầy giáo không tốt, nhưng thầy giáo… thôi Diệp Tu thích là được.
Năm Chiến Hỏa thứ mười lăm, mùa hạ, trời mưa.
Anh hai đưa Diệp Tu xuống núi gia nhập xã hội loài người để Diệp Tu có thể làm thầy giáo. Bọn họ không ai biết cái thứ này, nên đành phải nhờ tới con người. Mọi người dù sao cũng không có gì để làm, cả đám dọn nhà xuống núi, vui vẻ ăn chơi.
Năm Chiến Hỏa thứ mười bảy, mùa xuân, trời gió.
Tiệm bánh tôi mở làm ăn rất tốt, may mắn đất nước này không bị chiến tranh lan tới. Dụ Văn Châu mở tiệm thuốc, Hoàng Thiếu Thiên ăn bám bên đó. Lão Ngụy không biết chạy đi đâu, mấy năm nay mất hút.
Chiều hôm qua tôi còn thấy Diệp Tu đè anh hai lên sofa. Tình hình có vẻ rất không ổn, tôi và Hoàng Thiếu Thiên đành lấy bánh ra vừa ăn vừa xem:
Diệp Tu nói anh ấy thích anh hai. Anh ấy không hề xem anh hai là mẹ của mình.
Anh hai nói ừm.
Diệp Tu lại bảo anh đừng có mà nói anh là ba tôi.
Anh hai nói ừm.
Diệp Tu bực mình hôn anh hai. Anh hai hôn lại. Sau đó, sau đó Dụ Văn Châu không cho tụi tôi coi nữa!
Năm Chiến Hỏa thứ hai mươi, mùa đông, không có tuyết.
Đất Nước này không có tuyết, nhưng trời vẫn lạnh. Anh hai mỗi ngày đều bọc Diệp Tu chặt chẽ, lớp lớp quần áo, chỉ hở mỗi con mắt. Hoàng Thiếu Thiên còn cười nhạo một hồi, sau đó cũng bị Dụ Văn Châu bọc chặt chẽ. Tôi chỉ ở trong nhà, tôi không cần bọc, tôi vô địch!
Năm Chiến Hỏa thứ hai mươi lăm, mùa xuân, trời quang.
Diệp Tu đi dạy, anh ấy rất vui, mỗi ngày đều vui vẻ đi vui vẻ về. Diệp Tu vui, anh hai cũng vui theo. Lão Ngụy về rồi, giờ tôi mới biết Lão Ngụy tên là Ngụy Sâm, nhìn sắc mặt ổng không tốt lắm. Anh hai nói cái này gọi là bị cá cắn.
Năm Chiến Hỏa thứ hai mươi lăm, mùa hạ, trời nóng...
Tôi gặp con cá cắn Lão Ngụy rồi, gọi là Phương Thế Kính. Sư phụ của Dụ Văn Châu, là một con cá tinh, thì ra năm đó Lão Ngụy ghét Dụ Văn Châu không chỉ vì hắn cuỗm mất Hoàng Thiếu Thiên.
Năm Chiến Hỏa thứ ba mươi, mùa hạ, nóng quá...
Chiến tranh càng ngày càng lan rộng. Học sinh của Diệp Tu lần lượt bị cuốn vào chiến tranh, anh ấy không chịu được. Nhưng chỉ cần anh ấy chen chân vào cuộc chiến, tụi tôi đều phải về núi, lần này ngay cả anh hai cũng không thể ở lại.
Năm Chiến Hỏa thứ ba mươi hai, mùa đông, âm u.
Anh hai và Diệp Tu cãi to, mấy ngày nay không khí trong nhà rất áp lực, ngay cả Hoàng Thiếu Thiên cũng chỉ dám nói nhỏ nhỏ. Diệp Tu thật sự rất mềm lòng, anh ấy vẫn quyết định gia nhập cuộc chiến. Mọi người đều phải về núi, chỉ có Phương Thế Kính được anh hai giao trọng trách chăm sóc Diệp Tu là ở lại được.
Năm Chiến Hỏa thứ ba mươi tư, mùa đông, âm u.
Phương Thế Kính vẫn đều đặn gửi thư báo cáo tình hình. Anh hai không nói gì nhưng anh ấy không cười nữa, Diệp Tu không cho Phương Thế Kính nói anh ấy đang làm gì. Mọi người chỉ biết Diệp Tu vẫn là thầy giáo, còn là thầy giáo dạy cái gì thì không ai biết. Anh hai cũng không bấm tính nhìn mệnh Diệp Tu, nên những người còn lại đều không thể làm gì.
Năm Chiến Hỏa thứ ba mươi bảy, mùa xuân, trời gió.
Chiến tranh kết thúc, nhân gian rốt cuộc cũng yên lặng lại. Phương Thế Kính đưa Diệp Tu về, anh hai lập tức vọt tới kiểm tra Diệp Tu. Thấy Diệp Tu không thiếu tay thiếu chân, cũng không bị thương ở đâu mới bình tĩnh lại. Còn rốt cuộc những năm này Diệp Tu đã làm gì, anh hai không hỏi Diệp Tu cũng không nói. Phương Thế Kính chỉ thở dài một hơi.
Năm Chiến Hỏa thứ bốn mươi, mùa hạ, trời mưa.
Diệp Tu lại muốn làm thầy giáo, anh hai không ngăn cản, mọi người lại dọn nhà xuống núi lần nữa. Để tránh nghi ngờ, ai cũng phải biến đổi một phen, dưới sự kiên quyết của Diệp Tu, rốt cuộc anh hai phải biến thành một ông lão sáu mươi. Diệp Tu nói muốn để anh hai làm ba anh ấy.
Tôi thiệt sự không hiểu tình thú của tình nhân mấy người mà. Nhưng tôi vẫn làm một cô gái hai mươi tuổi xinh đẹp như hoa, làm em gái họ hàng xa của Diệp Tu.
Năm Chiến Hỏa thứ bốn mươi bảy, mùa đông, không có tuyết.
Lão Ngụy và Phương Thế Kính cứ úp úp mở mở. Anh hai nói hai người này nhập nhằng như thế cũng phải hai ngàn năm, đúng là sống lâu quá không biết nên làm gì.
Hôm nay cô gái thích Diệp Tu thấy anh hai và Diệp Tu hôn nhau, cổ sốc tới nỗi ngất tại chỗ. Tôi thiệt không biết nói gì, loài người ngày nay yếu ớt quá. Nếu mà cổ thấy Hoàng Thiếu Thiên hôn Dụ Văn Châu trong dạng rắn thì không biết thế nào.
Năm Chiến Hỏa thứ năm mươi lăm, mùa hạ, lại nóng.
Anh hai làm Diệp Tu tức giận, khó khăn lắm mới thấy Diệp Tu tức giận, mặc dù tôi không biết anh ấy giận chuyện gì. Anh hai biến thành thỏ trắng, dùng bốn chân ngắn cũn nhảy lên đùi Diệp Tu, không biết xấu hổ làm nũng. Đến giờ tôi vẫn không hiểu tại sao anh hai cố chấp với hình dáng thỏ trắng như vậy.
Năm Chiến Hỏa thứ sáu mươi tám, mùa thu, âm u.
Có lẽ là những năm chiến tranh liên miên làm Diệp Tu suy yếu, kiếp này anh ấy bệnh nhiều hơn hẳn hai kiếp trước.
Năm Chiến Hỏa thứ bảy mươi lăm, mùa đông, âm u.
Tôi thấy anh hai hút thuốc. Anh ấy không thích mùi thuốc lánên bắt Diệp Tu phải cai thuốc. Nhưng bây giờ anh hai lại lấy ra hút. Tôi cảm thấy Diệp Tu xảy ra chuyện rồi.
Năm Chiến hỏa thứ bảy mươi tám, mùa xuân, trời mưa.
Đây là lần thứ ba, nhưng không ai quen được. Diệp Tu nằm trên giường, anh ấy nói là muốn ở lại nhân gian, hai lần trước đều là ở trên núi. Chắc anh ấy đã thấy hai ngôi mộ, anh hai không nói gì, vẫn ở bên người Diệp Tu không đi như cũ.
Năm Chiến Hỏa thứ bảy mươi tám, mùa hạ, trời mưa.
Diệp Tu nói kiếp sau muốn chơi game cùng anh hai, anh ấy bảo thấy bọn nhỏ rất thích thứ đó.
Năm Chiến Hỏa thứ bảy mươi tám, mùa thu, trời mưa.
Anh hai gọi học trò của Diệp Tu tới, bọn họ đều sống rất tốt, công thành danh toại, lập gia đình hạnh phúc. Mọi người nói chuyện với nhau đến khi trời tối sẫm mới quay về.
Năm Chiến Hỏa thứ bảy mươi tám, mùa đông, âm u.
Anh hai hút thuốc, khói thuốc che đi mặt, không biết anh ấy có khóc không. Tôi thấy tay anh hai run lên, anh ấy đang triển thuật, nhưng làm được một nửa chợt nghe Diệp Tu gọi. Cuối cùng anh ấy dập thuốc đến bên Diệp Tu.
Năm Chiến Hỏa thứ bảy mươi tám, mùa đông, âm u.
Diệp Tu vẫn không chịu kéo dài thọ mệnh.
Diệp Tu lại đi rồi.
Bảy mươi tám tuổi.
Năm Chiến Hỏa thứ bảy mươi tám, mùa đông, âm u.
Hoàng Thiếu Thiên chịu không được, lén lút khóc. Mắt của Dụ Văn Châu cũng đỏ lên. Lão Ngụy trốn ra sân sau hút thuốc, không để ý Phương Thế Kính ngồi bên cạnh.
Anh hai nói muốn phong ấn ký ức, đầu thai chuyển sinh thành người, anh ấy muốn cùng sinh cùng tử với Diệp Tu.
Fic thuộc [Project] Bất Kiến Bạch Đầu - Happy Birthday Tô Mộc Thu 2020
One shot lấy cảm hứng từ bài hát Thất Thế Kiếp.
[One shot] Thất Thế Kiếp
Tác giả: Hoàng Thu Quân.
CP: Tô Mộc Thu x Diệp Tu.
Thể loại: Đam mỹ, luân hồi, thanh thủy, linh thần dị quái, huyền huyễn, ngọt, oneshot, HE.
CP: Tô Mộc Thu x Diệp Tu.
Thể loại: Đam mỹ, luân hồi, thanh thủy, linh thần dị quái, huyền huyễn, ngọt, oneshot, HE.
1.
Năm Hồng Hoang, mùa hạ đầu tiên, trời thoáng đãng.
Hôm nay ta bắt đầu ghi chép lịch sử của thế giới này. Ca ca nói chúng ta sống rất lâu, sẽ có nhiều thứ không nhớ rõ được, vậy nên phải cái gì thú vị phải ghi lại hết.
Thật ra chẳng ai biết hôm nay là ngày tháng năm nào, nên ta quyết định tự đặt tên. Dù sao về sau cũng không ai biết.
Năm Hồng Hoang, mùa hạ đầu tiên, mưa nhỏ.
Ca ca xách về một tiểu tử máu me be bét, nhìn siêu thảm, may mắn là tứ chi còn đầy đủ, đầu óc vẫn hoạt động được. Ca ca nói hắn là một đạo sĩ.
Đạo sĩ nhân loại đều là một đám đạo đức giả! Đáng ghét!
Ừm, đạo đức giả là từ mới ca ca dạy ta.
Năm Hồng Hoang, mùa thu đầu tiên, trời mây.
Đạo sĩ kia tỉnh lại rồi. Sau khi biết bản thân bị phế phải tu luyện lại từ đầu, hắn cũng không ngạc nhiên. Kỳ quái ghê, chắc chắn hắn đang làm bộ, nhân loại coi trọng mặt mũi nhất mà.
Năm Hồng Hoang, mùa thu đầu tiên, trời gió.
Đạo sĩ kia tên là Diệp Tu. Hôm nay hắn tu luyện dưới tán cây. Thật sự là tu luyện lại từ đầu, không khổ sở không tức giận! Hắn còn cười với ta!
Nếu ta phải tu luyện lại từ đầu chắc chắn ta sẽ khóc đó. Tu luyện mệt lắm.
Năm Hồng Hoang, mùa thu đầu tiên, trời mây.
Hôm nay ca ca xuống núi, huynh ấy còn cãi nhau với Diệp Tu một trận. Hahahahaha, ta chưa từng thấy ca ca bị nói đến nghẹn họng bao giờ đâu.
Bình thường toàn là huynh ấy đi bắt nạt người ta, cuối cùng cũng tới lượt mình, mọi người đều cười rất to.
Năm Hồng Hoang, mùa đông đầu tiên, tuyết rơi.
Tuyết phủ đầy cả núi. Ca ca cũng trở về rồi, huynh ấy mua cho ta rất nhiều quà, còn có đồ ăn ngon, những người khác đều không có gì hết. Á không đúng, buổi tối ta thấy ca ca lén đưa cho Diệp Tu một bọc đồ ngọt.
Lúc huynh ấy không ở đây Diệp Tu vẫn luôn đối xử với ta rất tốt, nhưng ca ca cứ hung dữ với hắn mãi.
Năm Hồng Hoang, mùa đông đầu tiên, tuyết vẫn rơi.
Ca ca nói Diệp Tu lúc trước rất nổi tiếng, là một đạo sĩ lợi hại, chuyên diệt yêu trừ ma. Ta biết Diệp Tu không giống các đạo sĩ nhân loại khác, nhưng lợi hại là lợi hại thế nào? Ca ca nói lợi hại tới mức nhìn ra được chúng ta không phải là người.
Ta không tin! Làm sao có nhân loại nhìn ra được chứ!
Năm Hồng Hoang, mùa đông đầu tiên, tuyết rơi ít.
Thế mà là thật! Diệp Tu thật sự biết chúng ta không phải nhân loại! Hoàng Thiếu Thiên cũng ngu người luôn rồi!
Không phải hắn mất hết đạo hạnh, phải tu luyện lại từ đầu hả?!
Ca ca nói cái đó gọi là nhãn lực và trực giác.
QAQ, nguyên hình của ta không đẹp đâu, ta không muốn bị Diệp Tu thấy…
Năm Hồng Hoang, mùa xuân thứ hai, trời gió.
Ta hỏi Diệp Tu rồi, hắn không thấy được nguyên hình! Thiệt là tốt, ta thấy hình người của ta rất đẹp, không muốn bị Diệp Tu thấy nguyên hình đâu.
Năm Hồng Hoang, mùa hạ thứ hai, trời nóng.
Tròn một năm kể từ lúc ca ca nhặt được Diệp Tu. Ta hỏi hắn tại sao lúc trước lại bị thương thảm vậy, hắn nói là bất hòa với đồng môn. Bất hòa cái gì, ta không tin, chắc chắn là hắn bị hãm hại. Nên ta lén lút giấu hai cái bánh cho hắn, an ủi hắn một chút.
Năm Hồng Hoang, mùa hạ thứ hai, trời nóng.
Diệp Tu cuối cùng cũng biết làm bánh ngọt, nhưng hình dạng bánh ngọt chẳng ra làm sao. Ca ca gọi đó là “Than hấp tro”. Có điều mì hắn làm ngon lắm.
Quan hệ giữa ca ca với Diệp Tu cũng tốt lên rồi, hôm trước ta thấy Diệp Tu làm mì cho huynh ấy ăn mà.
Năm Hồng Hoang, mùa đông thứ hai, tuyết dày.
Mùa đông năm nay tuyết thật là nhiều, ca ca xuống núi chưa về nữa.
Đạo hạnh của Diệp Tu tăng nhanh khủng khiếp. Hoàng Thiếu Thiên nói làm lại sẽ nhanh hơn khi mới bắt đầu, nhưng thế này cũng nhanh quá rồi đó. Tuổi thọ của nhân loại ngắn lắm, lỡ Diệp Tu không kịp tu luyện đến mức có thể kéo dài tuổi thọ ra thì sao?
Năm Hồng Hoang, mùa đông thứ hai, tuyết vẫn dày.
Ca ca về! Trên người huynh ấy toàn là máu, máu của nhiều người khác nhau. Nhưng ca ca không bị thương, ca ca lợi hại nhất! Huynh ấy mang bánh ngọt về cho ta, còn cho Diệp Tu một viên ngọc. Viên ngọc đó là đồ tốt, có thể tẩy sạch vết thương cũ trong người Diệp Tu, còn thúc đẩy việc tu luyện nữa. Chưa bao giờ ta thấy Diệp Tu kinh ngạc như vậy cả.
Năm Hồng Hoang, mùa đông thứ hai, tuyết rơi ít lại.
Diệp Tu hỏi ta có muốn xuống núi không, tất nhiên là muốn rồi! Từ khi sinh ra đến giờ ta chưa từng xuống núi lần nào đâu. Hoàng Thiếu Thiên được Lão Ngụy mang từ nơi khác đến, cả ngọn núi này chỉ có mình ta là không biết dưới núi có gì. Nhưng mà ca ca sẽ không đồng ý đâu.
Năm Hồng Hoang, mùa xuân thứ ba, trời quang.
Hôm nay ta xuống núi đó! Lần đầu tiên xuống! Ca ca đi với ta, Diệp Tu cũng đi với ta! Vui quá đi~
Hình như Diệp Tu thích thỏ trắng, lúc đi ngang qua bầy thỏ hắn còn chăm chú nhìn một lúc. Ca ca không vui, ca ca nói với ta sau này chúng ta là thỏ trắng tinh. Ơ? Cũng được, thỏ trắng đáng yêu hơn nguyên hình của ta nhiều.
Năm Hồng Hoang, mùa xuân thứ ba, trời mây.
Thì ra Diệp Tu xuống núi để gặp gia đình, ta không biết hắn nói gì với họ mà nói rất lâu. Diệp gia toàn là người tốt, giường ở đây êm lắm, ta còn được cho kẹo nữa.
Ca ca vẫn không vui, huynh ấy với Diệp Tu cãi nhau gì đó. Ta biết cuối cùng Diệp Tu thắng, vì Diệp Tu phải đi nấu mì dỗ ca ca.
Năm Hồng Hoang, mùa hạ thứ ba, trời quang.
Tròn hai năm Diệp Tu đến đây. Lần trước xuống núi chúng ta đi lấy rất nhiều bảo bối, Diệp Tu cuối cùng cũng đạt lại được đạo hạnh trước kia của mình. Hoàng Thiếu Thiên đòi cùng hắn đánh nhau, à, là tỷ thí.
Hoàng Thiếu Thiên bị đánh nằm! Bị đánh nằm rạp trên đất! Hahahahaha!
Năm Hồng Hoang, mùa thu thứ ba, trời gió.
Dạo này ca ca với Diệp Tu cứ thích đi chung với nhau, cái gì cũng cùng làm. Ca ca làm bánh ngọt, Diệp Tu làm mì, Diệp Tu làm bánh ngọt, ca ca đem vất. Đạo hạnh của Diệp Tu vẫn tăng, còn nhanh hơn lúc trước!
Lão Ngụy nói đây là kết quả của “song tu”. “Song tu” là gì?
Năm Hồng Hoang, mùa đông thứ ba, chưa có tuyết.
Ca ca xuống núi, lúc nãy ta nghe huynh ấy nói với Diệp Tu chúng ta là thỏ trắng tinh. Ừm, thỏ trắng tinh thì thỏ trắng tinh, thỏ trắng đáng yêu mà.
Năm Hồng Hoang, mùa xuân thứ tư, không có mây.
Bây giờ ca ca mới về, đi cả mùa đông. Ca ca vừa về đã ôm Diệp Tu, hai người kéo nhau vào phòng rồi. Ừm, chắc chắn là ca ca rất mệt, đi lâu vậy mà. Ta muốn vào xem nhưng Lão Ngụy kéo ta đi! Hoàng Thiếu Thiên thì thôi, tại sao cả ta cũng phải đi!
Năm Hồng Hoang, mùa hạ thứ tư, mưa lớn.
Diệp Tu phải đi. Ta biết mà, ta nghe hai người họ nói rồi, Diệp Tu phải xuống núi, có thể hắn sẽ không bao giờ trở lại. Ta biết ca ca muốn đi cùng, nên ta nói có Lão Ngụy ở đây là được rồi. Ta và Hoàng Thiếu Thiên cũng không phải mới sinh, hai người muốn đi thì cứ đi.
Năm Hồng Hoang, mùa xuân thứ mười lăm, trời ít mây.
Lão Ngụy vừa về, nhân loại biết Diệp Tu trở lại rồi. Tất cả đều truy sát hắn! Ta đã nói đám đồng môn kia có vấn đề mà! Nhưng Diệp Tu rất lợi hại, lại thêm ca ca bên cạnh, sẽ không sao đâu.
Năm Hồng Hoang, mùa hạ thứ mười bảy, trời khô nóng.
Nhân loại cuối cùng cũng sáng mắt ra, Diệp Tu lại làm đạo sĩ siêu lợi hại danh tiếng vang xa. Nhưng ta thấy bất an lắm, giống như có chuyện gì sắp xảy ra vậy.
Năm Hồng Hoang, mùa hạ thứ hai mươi, trời đầy mây.
Sắp có tai kiếp, giờ ta cũng nhìn thấy rồi. Diệp Tu hẳn là người chống đỡ tai kiếp lần này, ca ca không muốn để hắn một mình, nhưng ca ca không thể nhúng tay vào. Ta muốn xuống núi, Lão Ngụy không cho, hắn nói “Tai kiếp đến, dưới núi có một Tô Mộc Thu thì thôi, ngươi mà xuống nữa là bung bét hết cả. Lôi kiếp giáng xuống là không chỉ nhân loại mà huynh muội các ngươi cũng tàn đời.”
Nhưng lúc trước ta xuống cùng hai người đó có sao đâu!
Năm Hồng Hoang, mùa đông thứ hai mươi ba, tuyết rơi nhiều.
Tai kiếp đến vạn vật đều khẩn trương. Đến nhân loại còn cảm thấy có điềm chẳng lành. Ta muốn xuống xem ca ca và Diệp Tu! Thế mà Lão Ngụy dám đặt kết giới!
Năm Hồng Hoang, mùa xuân thứ hai mươi tư, tuyết vẫn còn rơi.
Mong là hai người họ không sao, ta không thấy được tai kiếp lần này là gì, Lão Ngụy nói đó là một con yêu. Ta không nhớ tên, nhưng ta biết nó, vừa ác vừa xấu nhưng nó mạnh lắm, ta và Hoàng Thiếu Thiên liên thủ đánh cũng không lại. Tại sao lần này lại là nó! Là do ca ca xuống núi sao?
Năm Hồng Hoang, mùa xuân thứ hai mươi lăm, trời trong.
Tai kiếp qua rồi, nhân gian trở lại bình thường. Nhưng, tại sao ta không cảm nhận được Diệp Tu! Ta muốn xuống núi!
Năm Hồng Hoang, mùa đông thứ hai mươi lăm, tuyết rơi.
Diệp Tu vẫn ổn! Ca ca gửi thư nói cho ta biết, họ đều ổn, mặc dù số người chết rất nhiều, nhưng chỉ cần họ ổn, tai kiếp lần này coi như trôi qua êm đẹp.
Năm Hồng Hoang, mùa xuân thứ bốn mươi tư, mưa nhỏ.
Kết hôn! Hai người này cuối cùng cũng chịu kết hôn, ta mừng muốn khóc! Bốn mươi tư năm rồi cuối cùng ca ca cũng có danh phận! Mọi người quyết định xuống núi tham gia hôn lễ này. Diệp Tu bây giờ thành anh dâu của ta rồi, vui quá đi!
Năm Hồng Hoang, mùa xuân thứ tám mươi lăm, trời mây.
Diệp Tu năm nay một trăm mười tuổi. Thọ mệnh của huynh ấy sắp hết… Ta, ta phải làm sao đây?
Năm Hồng Hoang, mùa thu thứ chín mươi, trời âm u.
Hai người ở lại núi, lần này không đi nữa.
Cho dù có cố kéo dài, huynh ấy cũng không sống thêm được bao lâu. Ca ca nói Diệp Tu không muốn kéo dài thọ mệnh…
Năm Hồng Hoang, mùa xuân thứ một trăm mười bốn, trời mưa.
Diệp Tu không đi được nữa, ca ca không rời khỏi phòng của hai người.
Năm Hồng Hoang, mùa hạ thứ một trăm mười bốn, trời mưa.
Diệp Tu nói muốn ăn mì kỷ niệm một trăm mười bốn năm quen biết, ta đi làm mì cho huynh ấy. Nhưng huynh ấy không ăn hết được, cuối cùng vẫn phải để ca ca ăn.
Năm Hồng Hoang, mùa thu thứ một trăm mười bốn, trời mưa.
Sau khi Diệp Tu ngủ, ta thấy ca ca ra sau núi, huynh ấy gục xuống, ta biết huynh ấy muốn làm gì, nhưng cuối cùng vẫn không làm. Ca ca vẫn luôn không thể làm trái với ý muốn của Diệp Tu.
Năm Hồng Hoang, mùa đông thứ một trăm mười bốn, tuyết dày.
Mùa đông năm nay lạnh quá. May mắn có Hoàng Thiếu Thiên nên trong phòng Diệp Tu vẫn luôn ấm áp. Nhưng Diệp Tu thật sự yếu lắm rồi.
Năm Hồng Hoang, mùa xuân thứ một trăm mười lăm, tuyết ngừng rơi.
Qua được một mùa xuân nữa, ta chỉ có thể ước thêm một ngày, lại thêm một ngày. Chưa bao giờ ta sợ hãi tử vong đến như vậy.
Năm Hồng Hoang, mùa xuân thứ một trăm mười lăm, trời âm u.
Tình trạng của Diệp Tu đột nhiên tốt lên, huynh ấy còn có thể vào bếp nấu mì. Ca ca cười rất tươi, huynh ấy ăn sạch tô mì, Lão Ngụy còn trộm ăn một chút.
Nhưng ta không cười được, Hoàng Thiếu Thiên cũng không.
Năm Hồng Hoang, mùa hạ thứ một trăm mười lăm, trời mưa.
Diệp Tu đi rồi.
Thọ mệnh một trăm bốn mươi tuổi.
Năm Hồng Hoang, mùa hạ thứ một trăm mười lăm, trời mưa.
Ca ca vẫn không nói gì, huynh ấy cũng không chịu ra khỏi phòng.
Năm Hồng Hoang, mùa thu thứ một trăm mười lăm, trời mưa.
Lần đầu tiên ta nghe ca ca khóc.
Năm Hồng Hoang, mùa xuân thứ một trăm mười sáu, trời trong.
Ca ca nói huynh ấy muốn đợi kiếp sau của Diệp Tu. Nhưng thế giới này rộng như vậy, không biết tới bao giờ mới gặp lại.
2.
Năm Hưng Hân thứ nhất, mùa thu, mưa nhỏ.
Tìm được rồi! Tìm được rồi! Thật sự tìm được rồi!
Nhân gian chiến loạn, nhân loại đột nhiên phát điên, từng nước xuất quân đánh nhau, máu chảy thành sông, thây chất thành đống. May mắn, ca ca tìm được Diệp Tu rồi.
Năm Hưng Hân thứ nhất, mùa thu, gió lớn.
Diệp Tu chỉ có năm tuổi, giống như cái bánh bao vậy, mềm mềm nhỏ xíu, không khóc cũng không quấy. Lão Ngụy nói kiếp này huynh ấy có mệnh làm Đế Vương.
Đế Vương hay gì ta không quan tâm, quan trọng là ca ca cứ ôm Diệp Tu không buông! Ta cũng nhớ huynh ấy mà! Ta cũng muốn ôm!
Năm Hưng Hân thứ hai, mùa đông, tuyết lất phất.
Kiếp này Diệp Tu có thể không gọi là Diệp Tu nữa, nhưng con nít năm tuổi không nhớ rõ tên họ mình là gì. Ca ca tự tiện gọi huynh ấy là Diệp Tu luôn. Vì vậy Diệp Tu lần đầu tiên thấy tuyết, chạy nhảy vô cùng vui vẻ. Bánh bao trắng nhỏ thật đáng yêu, hai chân ngắn cũn, cũng không biết với cái chân đó làm sao huynh ấy leo lên cây được.
Năm Hưng Hân thứ ba, mùa thu, trời quang.
Ca ca bất công tới điên rồi, lúc trước cái gì tốt cũng muội muội, bây giờ cái gì tốt cũng Diệp Tu! Không thể cho ta để ta đưa Diệp Tu được sao! Chẳng lẽ ta lại giành vợ với huynh.
Năm Hưng Hân thứ mười, mùa xuân, gió nhẹ.
Diệp Tu mười lăm tuổi! Sắp cao hơn cả ta rồi, giờ mới đột nhiên nghĩ đến, chúng ta nuôi huynh ấy lâu như vậy, lỡ Diệp Tu coi ca ca như ba nuôi thì phải làm sao!
Đối với vấn đề này ca ca rất bình tĩnh.
Năm Hưng Hân thứ mười, mùa hạ, trời nóng quá.
Đêm qua ta nghe thấy Diệp Tu lầm bầm tên ca ca trong lúc ngủ, sáng dậy mặt đỏ hết cả lên. Ta nghĩ nhiều rồi. Thủ đoạn của ca ca đúng là cao thâm khó lường, trẻ nhỏ cũng không buông tha.
Năm Hưng Hân thứ mười một, mùa xuân, trời nhiều mây.
Ca ca từ chối Diệp Tu! Ca ca! Từ chối! Diệp Tu!
Chẳng lẽ cuối cùng huynh ấy cũng biết mình nên tìm tiết tháo về rồi sao?!
Năm Hưng Hân thứ mười một, mùa xuân, trời gió.
Ta nói sớm quá. Thì ra là từ chối lăn giường cùng Diệp Tu vì huynh ấy còn nhỏ. Nhưng huynh ấy không nỡ phân phòng ngủ, kết quả là mỗi tối ta đều thấy ca ca tắm nước lạnh. Đáng đời!
Năm Hưng Hân thứ mười một, mùa đông, mưa nhỏ.
Diệp Tu nói muốn xuống núi, chúng ta đều biết đến lúc huynh ấy hoàn tất số mệnh của mình. Nhân gian hung hiểm, chiến tranh đang diễn ra gay gắt nhưng ca ca vẫn để Diệp Tu xuống núi, huynh ấy không đi theo. Ca ca nói là phải thuận theo tự nhiên.
Nếu huynh ấy không điên cuồng học tập binh pháp, đạo trị quốc này nọ kia, ta còn tin được.
Năm Hưng Hân thứ mười bốn, mùa xuân, gió nhẹ.
Ca ca xuống núi. Diệp Tu lập ra Hưng Hân, hai năm đầu này sẽ rất cực khổ, tất cả đều do Gia Thế làm khó đủ đường. Ta thử tính, Gia Thế sắp tàn rồi, tốc độ quả báo này đúng là nhanh ghê.
Năm Hưng Hân thứ mười sáu, mùa hạ, trời lại nóng nữa.
Gia Thế tàn, Hưng Hân lớn mạnh nhanh chóng, tiện thể nuốt luôn Gia Thế. Lão Ngụy nói ca ca gặp được Diệp Tu rồi, không biết khi nào Diệp Tu mới thống nhất xong đại lục nhỉ? Ta muốn ăn cưới.
Năm Hưng Hân thứ hai mươi, mùa hạ, còn nóng hơn.
Hoàng Thiếu Thiên vì nhàm chán nên quyết định xuống núi gia nhập đoàn người đi theo Diệp Tu. Đợi hắn về sẽ tới lượt ta đi, ta cũng muốn nhìn cảnh ca ca mặc giáp! Cả Diệp Tu nữa!
Năm Hưng Hân thứ hai mươi lăm, mùa đông, tuyết rơi.
Hoàng! Phiền! Phiền! Không về! Chơi vui tới quên hết đông tây nam bắc rồi! Diệp Tu muốn thống nhất đại lục, đối thủ lần này rất nhiều, nên cho dù trong đoàn có hai phi nhân loại cũng không làm lệch cán cân sức mạnh. Nhưng thêm ta xuống nữa thì không được! Nhưng ta muốn xuống!
Hoàng Phiền Phiền, có ngon ngươi đừng về!
Năm Hưng Hân thứ hai mươi bảy, mùa xuân, trời đầy mây.
Diệp Tu càng đánh càng hăng, sắp được một nửa đại lục! Hôm nay rảnh rỗi nhìn xem mệnh của Hoàng Thiếu Thiên, hắn dính tình kiếp rồi. Không biết có nên nói cho Lão Ngụy không.
Năm Hưng Hân thứ ba mươi, mùa thu, trời quang.
Còn một chút nữa thôi! Ca ca vô địch, một mình dắt quân hạ một nước! Đại lục nằm trong tầm tay, cố gắng lên! Ta muốn ăn cưới!
Năm Hưng Hân thứ ba mươi hai, mùa hạ, ít mây.
Xong rồi! Hoàn thành! Toàn bộ đều về tay Diệp Tu! Mặc dù trên núi chỉ có ta và Lão Ngụy, nhưng chúng ta vẫn ăn mừng suốt đêm. Đời trước lo lắng muốn chết, đời này sảng khoái hơn nhiều lắm.
Năm Hưng Hân thứ ba mươi lăm, mùa thu, hơi lạnh.
Đế Quốc Hưng Hân tiến vào quỹ đạo, mọi thứ đều ổn định. Diệp Tu ra chiếu bày tỏ muốn đại hôn! Đối tượng đại hôn còn có thể là ai? Tất nhiên là ca ca!
À quên, có vẻ Hoàng Thiếu Thiên cũng muốn kết hôn, đối tượng là một con bạch xà tinh, Lão Ngụy điên tiết bay xuống núi rồi.
Năm Hưng Hân thứ ba mươi lăm, mùa thu, trời mát.
Cái bánh bao nhỏ mềm mềm đáng yêu không những lớn lên khỏe mạnh, đại sát tứ phương, mà còn rước ba nuôi vào cửa, thời gian sao mà trôi nhanh thế. Nhìn ca ca mặc áo phượng đỏ mà ta suýt cười chết.
Hahahahahaha, không ngờ huynh cũng có ngày này!
Năm Hưng Hân thứ năm mươi, mùa xuân, gió nhẹ.
Bàn giao Hưng Hân cho người khác, ca ca dẫn Diệp Tu đi thăm thú khắp nơi, ta cũng đi theo cùng. Hoàng Thiếu Thiên thì bị Lão Ngụy xách về, còn Dụ Văn Châu, ừm, là con bạch xà tinh ấy, thì đang chịu khảo nghiệm. Qua khảo nghiệm mới được tiếp tục qua lại với Hoàng Thiếu Thiên.
Miêu tả Dụ Văn Châu thì, đại khái là thế này: ^-^
Năm Hưng Hân thứ sáu mươi, mùa thu, trời trong.
Đêm qua vô tình thấy ca ca biến thành thỏ trắng, thật không hiểu tại sao huynh ấy lại cố chấp muốn trở thành thỏ trắng tinh như vậy.
Năm Hưng Hân thứ sáu mươi tư, mùa xuân, trời nhiều mây.
Chúng ta về núi, ca ca nói huynh ấy không thích nhìn Diệp Tu già yếu, vì vậy Diệp Tu vẫn là bộ dáng ba mươi tuổi. Hoàng Thiếu Thiên xuống núi hẹn hò với Dụ Văn Châu vẫn chưa về, Lão Ngụy tức muốn lật bàn.
Năm Hưng Hân thứ sáu mươi bảy, mùa hạ, lại nóng nữa huhu.
Hoàng Thiếu Thiên về, dắt theo Dụ Văn Châu lên núi, vậy là nhà chúng ta lại có thêm một người. Diệp Tu có vẻ rất vui, ca ca tỏ vẻ không sao hết. Lão Ngụy hình như chịu chấp nhận Dụ Văn Châu rồi. Ta cảm thấy Dụ Văn Châu rất tốt, rất dịu dàng với Hoàng Thiếu Thiên.
Năm Hưng Hân thứ bảy mươi, mùa đông, âm u.
Diệp Tu gần đây ho khan liên tục, cho dù có vẻ ngoài là thanh niên nhưng bên trong huynh ấy đã già rồi. Huynh ấy lại muốn ăn mì, phải là mì ca ca làm.
Năm Hưng Hân thứ bảy mươi, mùa đông, âm u.
Cuối cùng tô mì đó phần lớn đều vào bụng ca ca.
Buổi tối Dụ Văn Châu đưa cho ca ca một lọ thuốc, nhưng ca ca không nhận. Diệp Tu vẫn từ chối kéo dài thọ mệnh.
Năm Hưng Hân thứ bảy mươi mốt, mùa xuân, trời mưa.
Ca ca nói muốn đưa Diệp Tu ra ngoài phơi nắng, ở trong phòng mãi cũng ngộp.
Năm Hưng Hân thứ bảy mươi mốt, mùa xuân, trời mưa.
Không phải lần đầu tiên, nhưng ta vẫn cứ khóc, lại không dám khóc to, ta sợ Diệp Tu nghe thấy.
Năm Hưng Hân thứ bảy mươi mốt, mùa xuân, trời mưa.
Ca ca ôm Diệp Tu trong lòng, nỉ non. Ca ca khóc.
Năm Hưng Hân thứ bảy mươi mốt, mùa xuân, trời mưa.
Diệp Tu không còn nữa.
Thọ mệnh bảy mươi sáu tuổi.
Năm Hưng Hân thứ bảy mươi mốt, mùa đông, âm u.
Ca ca tiếp tục xuống núi tìm kiếp sau của Diệp Tu.
3.
Năm Chiến Hỏa thứ nhất, mùa xuân, trời mưa.
Dụ Văn Châu tìm được Diệp Tu. Anh ấy mới được năm tháng tuổi, quấn trong miếng vải mềm, không thấy mẹ cũng không khóc, chỉ mở to mắt tò mò nhìn chúng ta. Tôi đã truyền tin cho anh hai, lần chuyển kiếp này cách lần trước rất lâu, anh hai tìm kiếm cũng phải mấy trăm năm rồi.
Năm Chiến Hỏa thứ nhất, mùa hạ, trời gió.
Anh hai về tới, không kịp thay đồ đã chạy tới chỗ Diệp Tu. Diệp Tu giống như có cảm ứng, tay nhỏ quơ loạn, muốn được anh hai ôm. Hoàng Thiếu Thiên bĩu môi, hắn bĩu môi cái gì, đã ôm mấy ngày rồi còn chưa đã thèm nữa!
Năm Chiến Hỏa thứ nhất, mùa hạ, năm nay không nóng!
Con người đúng là rảnh rỗi. Đế Quốc mà Diệp Tu thành lập đã sớm bị dòng chảy lịch sử cuốn đi, bây giờ các nước lại tiếp tục đánh nhau tranh giành địa bàn. Anh hai nói không muốn để Diệp Tu cực khổ nữa, nên kiếp này Diệp Tu sẽ sống một cuộc sống bình thường.
Tôi không tin Diệp Tu lại sống bình thường được. Anh ấy ưu tú như vậy, muốn giấu cũng giấu không được.
Năm Chiến Hỏa thứ ba, mùa thu, trời quang.
Diệp Tu ba tuổi. Siêu đáng yêu, từ đầu tiên ra khỏi miệng là mama, hướng về phía anh hai, gọi mama! Hahahahahaha! Hoàng Thiếu Thiêu và Lão Ngụy vì chuyện này mà cười cả ngày.
Năm Chiến Hỏa thứ sáu, mùa đông, tuyết rơi.
Hai đời trước Diệp Tu giỏi võ nghệ, đời này cũng không thoát nổi. Bánh bao nhỏ sáu tuổi phát hiện chiến mâu đen anh hai làm cho anh ấy kiếp trước, hai mắt phát sáng, cứ kéo anh hai mãi.
Rốt cuộc anh hai cũng không chịu được, đành dạy Diệp Tu võ thuật.
Năm Chiến Hỏa thứ mười, mùa xuân, trời mát.
Diệp Tu vừa học võ vừa đọc sách. Cả nhà năm người đặt cược xem rốt cuộc kiếp này anh ấy sẽ làm gì. Tôi cảm thấy nhân gian loạn thành thế này, có khi Diệp Tu lại tiếp tục làm quân chủ một nước đi dẹp giặc. Lão Ngụy nghĩ Diệp Tu sẽ tòng quân làm lính, Hoàng Thiếu Thiên lại nói làm nhà nghiên cứu mới đúng. Dụ Văn Châu đưa ra một ý kiến sáng tạo, làm quân y. Anh hai chém đinh chặt sắt nói, tuyệt đối cái nào cũng không.
Năm Chiến Hỏa thứ mười lăm, mùa xuân, trời nhiều mây.
Trời ấm áp, không còn một chút hơi lạnh nào của mùa đông sót lại. Hôm nay Diệp Tu nói muốn làm thầy giáo.
Tất cả đều ngây người, tôi cũng ngây luôn. Không phải thầy giáo không tốt, nhưng thầy giáo… thôi Diệp Tu thích là được.
Năm Chiến Hỏa thứ mười lăm, mùa hạ, trời mưa.
Anh hai đưa Diệp Tu xuống núi gia nhập xã hội loài người để Diệp Tu có thể làm thầy giáo. Bọn họ không ai biết cái thứ này, nên đành phải nhờ tới con người. Mọi người dù sao cũng không có gì để làm, cả đám dọn nhà xuống núi, vui vẻ ăn chơi.
Năm Chiến Hỏa thứ mười bảy, mùa xuân, trời gió.
Tiệm bánh tôi mở làm ăn rất tốt, may mắn đất nước này không bị chiến tranh lan tới. Dụ Văn Châu mở tiệm thuốc, Hoàng Thiếu Thiên ăn bám bên đó. Lão Ngụy không biết chạy đi đâu, mấy năm nay mất hút.
Chiều hôm qua tôi còn thấy Diệp Tu đè anh hai lên sofa. Tình hình có vẻ rất không ổn, tôi và Hoàng Thiếu Thiên đành lấy bánh ra vừa ăn vừa xem:
Diệp Tu nói anh ấy thích anh hai. Anh ấy không hề xem anh hai là mẹ của mình.
Anh hai nói ừm.
Diệp Tu lại bảo anh đừng có mà nói anh là ba tôi.
Anh hai nói ừm.
Diệp Tu bực mình hôn anh hai. Anh hai hôn lại. Sau đó, sau đó Dụ Văn Châu không cho tụi tôi coi nữa!
Năm Chiến Hỏa thứ hai mươi, mùa đông, không có tuyết.
Đất Nước này không có tuyết, nhưng trời vẫn lạnh. Anh hai mỗi ngày đều bọc Diệp Tu chặt chẽ, lớp lớp quần áo, chỉ hở mỗi con mắt. Hoàng Thiếu Thiên còn cười nhạo một hồi, sau đó cũng bị Dụ Văn Châu bọc chặt chẽ. Tôi chỉ ở trong nhà, tôi không cần bọc, tôi vô địch!
Năm Chiến Hỏa thứ hai mươi lăm, mùa xuân, trời quang.
Diệp Tu đi dạy, anh ấy rất vui, mỗi ngày đều vui vẻ đi vui vẻ về. Diệp Tu vui, anh hai cũng vui theo. Lão Ngụy về rồi, giờ tôi mới biết Lão Ngụy tên là Ngụy Sâm, nhìn sắc mặt ổng không tốt lắm. Anh hai nói cái này gọi là bị cá cắn.
Năm Chiến Hỏa thứ hai mươi lăm, mùa hạ, trời nóng...
Tôi gặp con cá cắn Lão Ngụy rồi, gọi là Phương Thế Kính. Sư phụ của Dụ Văn Châu, là một con cá tinh, thì ra năm đó Lão Ngụy ghét Dụ Văn Châu không chỉ vì hắn cuỗm mất Hoàng Thiếu Thiên.
Năm Chiến Hỏa thứ ba mươi, mùa hạ, nóng quá...
Chiến tranh càng ngày càng lan rộng. Học sinh của Diệp Tu lần lượt bị cuốn vào chiến tranh, anh ấy không chịu được. Nhưng chỉ cần anh ấy chen chân vào cuộc chiến, tụi tôi đều phải về núi, lần này ngay cả anh hai cũng không thể ở lại.
Năm Chiến Hỏa thứ ba mươi hai, mùa đông, âm u.
Anh hai và Diệp Tu cãi to, mấy ngày nay không khí trong nhà rất áp lực, ngay cả Hoàng Thiếu Thiên cũng chỉ dám nói nhỏ nhỏ. Diệp Tu thật sự rất mềm lòng, anh ấy vẫn quyết định gia nhập cuộc chiến. Mọi người đều phải về núi, chỉ có Phương Thế Kính được anh hai giao trọng trách chăm sóc Diệp Tu là ở lại được.
Năm Chiến Hỏa thứ ba mươi tư, mùa đông, âm u.
Phương Thế Kính vẫn đều đặn gửi thư báo cáo tình hình. Anh hai không nói gì nhưng anh ấy không cười nữa, Diệp Tu không cho Phương Thế Kính nói anh ấy đang làm gì. Mọi người chỉ biết Diệp Tu vẫn là thầy giáo, còn là thầy giáo dạy cái gì thì không ai biết. Anh hai cũng không bấm tính nhìn mệnh Diệp Tu, nên những người còn lại đều không thể làm gì.
Năm Chiến Hỏa thứ ba mươi bảy, mùa xuân, trời gió.
Chiến tranh kết thúc, nhân gian rốt cuộc cũng yên lặng lại. Phương Thế Kính đưa Diệp Tu về, anh hai lập tức vọt tới kiểm tra Diệp Tu. Thấy Diệp Tu không thiếu tay thiếu chân, cũng không bị thương ở đâu mới bình tĩnh lại. Còn rốt cuộc những năm này Diệp Tu đã làm gì, anh hai không hỏi Diệp Tu cũng không nói. Phương Thế Kính chỉ thở dài một hơi.
Năm Chiến Hỏa thứ bốn mươi, mùa hạ, trời mưa.
Diệp Tu lại muốn làm thầy giáo, anh hai không ngăn cản, mọi người lại dọn nhà xuống núi lần nữa. Để tránh nghi ngờ, ai cũng phải biến đổi một phen, dưới sự kiên quyết của Diệp Tu, rốt cuộc anh hai phải biến thành một ông lão sáu mươi. Diệp Tu nói muốn để anh hai làm ba anh ấy.
Tôi thiệt sự không hiểu tình thú của tình nhân mấy người mà. Nhưng tôi vẫn làm một cô gái hai mươi tuổi xinh đẹp như hoa, làm em gái họ hàng xa của Diệp Tu.
Năm Chiến Hỏa thứ bốn mươi bảy, mùa đông, không có tuyết.
Lão Ngụy và Phương Thế Kính cứ úp úp mở mở. Anh hai nói hai người này nhập nhằng như thế cũng phải hai ngàn năm, đúng là sống lâu quá không biết nên làm gì.
Hôm nay cô gái thích Diệp Tu thấy anh hai và Diệp Tu hôn nhau, cổ sốc tới nỗi ngất tại chỗ. Tôi thiệt không biết nói gì, loài người ngày nay yếu ớt quá. Nếu mà cổ thấy Hoàng Thiếu Thiên hôn Dụ Văn Châu trong dạng rắn thì không biết thế nào.
Năm Chiến Hỏa thứ năm mươi lăm, mùa hạ, lại nóng.
Anh hai làm Diệp Tu tức giận, khó khăn lắm mới thấy Diệp Tu tức giận, mặc dù tôi không biết anh ấy giận chuyện gì. Anh hai biến thành thỏ trắng, dùng bốn chân ngắn cũn nhảy lên đùi Diệp Tu, không biết xấu hổ làm nũng. Đến giờ tôi vẫn không hiểu tại sao anh hai cố chấp với hình dáng thỏ trắng như vậy.
Năm Chiến Hỏa thứ sáu mươi tám, mùa thu, âm u.
Có lẽ là những năm chiến tranh liên miên làm Diệp Tu suy yếu, kiếp này anh ấy bệnh nhiều hơn hẳn hai kiếp trước.
Năm Chiến Hỏa thứ bảy mươi lăm, mùa đông, âm u.
Tôi thấy anh hai hút thuốc. Anh ấy không thích mùi thuốc lánên bắt Diệp Tu phải cai thuốc. Nhưng bây giờ anh hai lại lấy ra hút. Tôi cảm thấy Diệp Tu xảy ra chuyện rồi.
Năm Chiến hỏa thứ bảy mươi tám, mùa xuân, trời mưa.
Đây là lần thứ ba, nhưng không ai quen được. Diệp Tu nằm trên giường, anh ấy nói là muốn ở lại nhân gian, hai lần trước đều là ở trên núi. Chắc anh ấy đã thấy hai ngôi mộ, anh hai không nói gì, vẫn ở bên người Diệp Tu không đi như cũ.
Năm Chiến Hỏa thứ bảy mươi tám, mùa hạ, trời mưa.
Diệp Tu nói kiếp sau muốn chơi game cùng anh hai, anh ấy bảo thấy bọn nhỏ rất thích thứ đó.
Năm Chiến Hỏa thứ bảy mươi tám, mùa thu, trời mưa.
Anh hai gọi học trò của Diệp Tu tới, bọn họ đều sống rất tốt, công thành danh toại, lập gia đình hạnh phúc. Mọi người nói chuyện với nhau đến khi trời tối sẫm mới quay về.
Năm Chiến Hỏa thứ bảy mươi tám, mùa đông, âm u.
Anh hai hút thuốc, khói thuốc che đi mặt, không biết anh ấy có khóc không. Tôi thấy tay anh hai run lên, anh ấy đang triển thuật, nhưng làm được một nửa chợt nghe Diệp Tu gọi. Cuối cùng anh ấy dập thuốc đến bên Diệp Tu.
Năm Chiến Hỏa thứ bảy mươi tám, mùa đông, âm u.
Diệp Tu vẫn không chịu kéo dài thọ mệnh.
Diệp Tu lại đi rồi.
Bảy mươi tám tuổi.
Năm Chiến Hỏa thứ bảy mươi tám, mùa đông, âm u.
Hoàng Thiếu Thiên chịu không được, lén lút khóc. Mắt của Dụ Văn Châu cũng đỏ lên. Lão Ngụy trốn ra sân sau hút thuốc, không để ý Phương Thế Kính ngồi bên cạnh.
Anh hai nói muốn phong ấn ký ức, đầu thai chuyển sinh thành người, anh ấy muốn cùng sinh cùng tử với Diệp Tu.
Last edited: