Ongoing [Vân Hữu Mộc Hề 2021][Sở Tô] Rose of No Man's Land

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#21
Tô Mộc Tranh đếm thử, một, hai, ba, bốn, nếu như hai bên trái phải giống nhau, vậy ước chừng có tám gian cả thảy.
3 đi :yao
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,151
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#22
Xuống đến nơi, Sở Vân Tú cũng nhanh chóng bật đèn. Không ngoài dự liệu, chính giữa gian tầng hầm bố trí một cây cột bằng sắt thẳng đứng, thanh ngang chìa ra hai bên như thập tự giá, lủng lẳng mấy sợi xích nặng nề. Mà dù là cột sắt hay xiềng xích, kể cả mặt đất gồ ghề bên dưới, hết thảy đều có vết máu hiện rõ.
10!!!!! 10!!!!!!!!!!!
 

Neko-chan

Thập Niên Chi Dương, Nhất Diệp Tri Thu
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
291
Số lượt thích
2,292
Fan não tàn của
Diệp thần Tán ca
#25
Ngoại trừ khu vực trước mặt thoạt nhìn là trung tâm hành hình, phía sau khoảng bảy tám bước chân, hai bên trái phải còn có mấy cái cửa nhỏ, trải dài theo hành lang nhỏ hẹp.​
7 :lkxt
 

FanPD

Khanh bản giai nhân, nại hà si tặc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
496
Số lượt thích
3,383
Location
HCMC
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ
#26
Sở Vân Tú từng trải rất nhiều âm mưu toan tính, quen dùng sắc bén đối phó với mọi người, rốt cuộc đến khi bản thân được đối đãi dịu dàng, lại không biết nên ứng đáp thế nào mới tốt.
Thích đoạn này! Hình ảnh này rất giống hoàn cảnh của Sở đội trong chính văn, quen chịu đựng và trở nên gai góc.
 

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,036
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#27
11.

Bên trong không gian chật chội nhỏ hẹp, chỉ có hai người các nàng, Sở Vân Tú thậm chí nghe được tiếng tim mình đập. Nàng nhếch môi, nắm lấy bàn tay của Tô Mộc Tranh, khẽ siết chặt.​

Trên mặt Tô Mộc Tranh thoáng hiện lên sự thất vọng, nhưng chỉ lướt qua rồi lập tức trở lại tươi cười. Cô to gan làm ra một hành động, tiến tới ôm lấy Sở Vân Tú.​

Chuyện này quả thật vượt ngoài tưởng tượng của Sở Vân Tú, đã rất lâu nàng không tiếp xúc gần gũi thế này với bất kỳ ai. Sở lão bang chủ quá cố bồi dưỡng nàng như người thừa kế, dù không thiếu những lúc ân cần dạy bảo, nhưng tuyệt đối sẽ không có cử chỉ thân thiết đến vậy. Trong trí nhớ của mình, lần cuối cùng nàng được ôm ấp là rất nhiều năm về trước, khi nàng còn bé, mẹ giữ nàng trong lòng khe khẽ dỗ dành.​

Tiếc rằng mẹ sinh bệnh đột ngột ra đi rất sớm, được người ôm trong lòng là cảm giác gì Sở Vân Tú từ lâu đã không còn ấn tượng. Cảm giác Tô Mộc Tranh cho nàng rất dịu êm và ấm áp, trên người cô có hương cam tươi mát, quyện với mùi xà phòng nhàn nhạt, rất trong lành sạch sẽ, khiến cho người ta an tâm.​

Nàng kìm lòng không đặng buông thả bản thân một lúc.​

Sau đó Sở Vân Tú vẫn kéo mình ra khỏi lồng ngực của Tô Mộc Tranh.​

Nàng cúi đầu cẩn thận giúp Tô Mộc Tranh phủi đi bụi bẩn bám trên váy áo. Sau khi cảm thấy thật sạch sẽ mới phủi tay, nói: "Được rồi."​

Sạch sẽ này không phải sạch sẽ kia, thứ bụi bẩn này cũng không phải bụi bẩn kia.​

Tô Mộc Tranh còn chìm đắm trong cảm giác thỏa mãn do cái ôm vừa rồi mang đến, Sở Vân Tú đột nhiên rời khỏi, trong lòng cô liền thấy trống trải. Nhìn động tác chú tâm của Sở Vân Tú, bỗng nhiên Tô Mộc Tranh cảm thấy hơi tức giận, Sở Vân Tú hệt như Diệp Tu, chỉ muốn bảo hộ cô trong tòa nhà pha lê ấm áp, lấy danh nghĩa là muốn tốt cho mình.​

Cách lớp tường trong suốt kia, chỉ có tia nắng là thật, còn hết thảy mưa gió sấm sét đều trông rất giả dối.​

Cô cũng không phải là nhành hoa yếu ớt đến như vậy.​

"Mấy tuổi thì cô tiếp quản Yên Vũ Lâu?" Tô Mộc Tranh hỏi, xong lại ngẫm nghĩ, tự hỏi tự trả lời, "Diệp Tu từng nói, vừa qua sinh nhật 18 tuổi không bao lâu."​

"Cũng không phải ngay từ đầu cô đã như thế."​

"Ta là như thế." Sở Vân Tú bình tĩnh trả lời.​

"Từ ngày được sinh ra ở Sở gia, đã định trước ta là loại người như thế."​

"Năm tuổi, lần đầu tiên ta học cách giết người, đến 10 tuổi được tự tay giết người, 13 tuổi dự thính các buổi họp bàn diễn ra trong nhà, 15 tuổi hiệp quản một phần việc vận chuyển đường thủy, 17 tuổi bắt đầu tiếp quản thế lực ngầm của phụ thân."​

"Lúc đầu, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, kế hoạch của phụ thân là chờ ta bồi dưỡng được thế lực tâm phúc của riêng mình, thêm vài năm nữa chuyển giao quyền lực sang hết cho ta. Thế nhưng kế hoạch không lường được biến hóa, người ra đi quá đột ngột. Nếu không phải như vậy, Sở Vân Tuyên vốn không có khả năng tìm được cơ hội xúi giục."​

Những kẻ bị hắn lôi kéo, tên của bọn chúng đã nằm sẵn trên danh sách mà nàng dự định tước sạch quyền hành. Nếu cho nàng thêm chút thời gian, sẽ không cần dùng đến cách thức gió tanh mưa máu như vậy, tới mức để lại tiếng ác lẫy lừng.​

Sở Vân Tú ánh nhìn trong suốt: "Gia đình của ta là như thế, từ lúc sinh ra đã buộc phải lăn lộn trong bùn lầy, không có lựa chọn nào khác."​

Khóe môi Tô Mộc Tranh hơi giật, lại không nói ra được lời nào.​

"Cô thì khác. Cô không cần dính lấy bùn nhơ, cô có thể vĩnh viễn sạch sẽ."​

"Không ai có thể vĩnh viễn sạch sẽ." Tô Mộc Tranh tức giận phản bác.​

"Tô Mộc Thu và Diệp Tu đã bảo vệ cô rất tốt, cô không cần để ý tới những thư dơ bẩn đó." Tô Mộc Tranh không chịu thỏa hiệp, Sở Vân Tú vẫn cư xử kiên nhẫn, vô thức điều chỉnh giọng điệu thật mềm, "Diệp Tu đã mất đi Tô Mộc Thu, hắn sẽ không để cô chịu bất kỳ tổn thương nào."​

"Ca ca?" Tô Mộc Tranh nhíu mày, "Không phải ca ca chết vì tai nạn ngoài ý muốn hay sao?"​

Lời nói chưa dứt, cô đã co người kề sát Sở Vân Tú, đột nhiên lấy tay bụm miệng. Sắc mặt khó khăn lắm mới khôi phục chút huyết sắc, lại trở nên tái nhợt, tựa trang giấy mỏng manh khẽ thổi liền rách.​

Sở Vân Tú vỗ lưng Tô Mộc Tranh, an ủi cô gái đang cong người ghìm xuống tiếng nấc nghẹn.​

Mặc dù đều muốn bảo vệ Tô Mộc Tranh, nhưng suy nghĩ của nàng và Diệp Tu vẫn có khác biệt. Có những chuyện không thể để lộ ra ngoài ánh sáng, Tô Mộc Tranh không cần nhúng tay vào, nhưng cô hẳn phải biết.​

Sạch sẽ không có nghĩa là ngu xuẩn, thế đạo này không dung được người quá đơn thuần.​

Nhưng nhìn Tô Mộc Tranh thống khổ nghẹn ngào, Sở Vân Tú vẫn cảm thấy hết sức đau lòng. Cô gái trước mắt, trông như non mềm yếu đuối, nhưng thực tế bên trong lại cực kỳ bền bỉ. Bất ngờ biết được sự thật nghiêm trọng như vậy, cô vẫn không hề quá khích, chỉ là cắn môi mình đến rướm máu. Mặc dù đáy mắt Tô Mộc Tranh đã ửng đỏ, nhưng không hề để nước mắt rơi xuống, có thể thấy được đâu đó một ý chí kiên cường.​

Sở Vân Tú nghĩ, có lẽ là nàng và Diệp Tu đều đã sai.​

"Cô biết phụ thân ta chết như thế nào không?" Sở Vân Tú hỏi.​

Tô Mộc Tranh nhớ rõ Diệp Tu đã kể, Sở lão bang chủ chết vì tai nạn. Một đêm mưa to, ông ấy vừa hoàn thành một vụ giao dịch, liền vội vã trở về nhà, không chịu nghe mọi người can ngăn, kết quả đã gặp tai nạn xe cộ trên đường lớn ngoài thành.​

Nghe nói lúc ấy, xe chạy quá nhanh đã đâm vào gốc cổ thụ ven đường, thân cây vững chắc chịu được mưa bão bao nhiêu năm qua cũng bị nứt toạc, đầu xe biến dạng không còn gì, lái xe và vị trí cạnh ghế lái bị nghiền ép vô cùng thê thảm, đến khi dọn dẹp hiện trường, cũng không cách nào mang thi thể bên trong ra ngoài một cách nguyên vẹn.​

Sở Vân Tú rủ mắt: "Người ngoài đều nói ông ấy gấp gáp trở về để mừng sinh nhật ta. Nhưng truyền thống gia đình chúng ta không dùng công lịch, những ngày quan trọng đều chọn theo âm lịch. Phụ thân vẫn luôn thương yêu ta, cái cớ này đã đủ cho những kẻ bình thường không hiểu chuyện."​

"Nhưng nếu tìm hiểu kỹ, thì rất khó để tin tưởng. Phụ thân không phải kẻ lỗ mãng, chỉ vì cưng chiều ta mà khăng khăng làm theo ý mình, ngày đó mưa lớn, ra đường phải cân nhắc vấn đề an toàn, ông ấy sẽ không cố chấp như vậy. Cho nên ta đoán rằng, có người đã cho ông ấy một lý do buộc phải lập tức quay về."​

"Là lý do gì?"​

"Ta cũng không biết nữa." Trong giọng nói của Sở Vân Tú thấm đẫm sự bất đắc dĩ, nàng nhìn Tô Mộc Tranh, ánh mắt sâu xa, "Ta cũng muốn hỏi ông ấy, rốt cuộc là vì sao lại trở về Tô Châu ngay lúc đó, nhưng ông ấy lại không thể trả lời ta."​

Tô Mộc Tranh im lặng hồi lâu, rồi nhẹ giọng hỏi: "Có liên quan đến em trai của cô không?"​

"Tốt nhất là không." Sở Vân Tú lạnh lùng đáp.​

Nàng vẫn đang điều tra. Nhưng nàng cũng cảm thấy Sở Vân Tuyên không có năng lực sắp đặt chuyện lớn như vậy, chưa nói đến việc hắn đủ gan dám giết cha đoạt quyền hay không, nhưng ít nhất có thể chắc chắn rằng hắn không có đầu óc để cẩn thận mưu tính hết thảy chuyện này. Thế nên coi như thật sự có liên quan, cũng chỉ là bị người ta mượn đao giết người, kẻ chủ mưu phía sau nhất định là một người khác.​

Đây là một tấm lưới lớn nhằm vào Yên Vũ Lâu, Sở Vân Tú hãm thân ở trung tâm vòng xoáy. Đột ngột mất cha, ngay cả thống khổ nàng cũng không được phép, quả thực là cắn răng gánh lên vai tòa Yên Vũ Lâu, bang phái lớn nhất Tô Châu này, ép buộc bản thân nhanh chóng tiếp quản hết thảy sự vụ mà lẽ ra cần thêm một khoảng thời gian nữa mới có thể thích ứng.​

Nhoáng một cái đã qua mấy năm.​

Bên cạnh không có mấy người đáng để tin tưởng, từ lâu Sở Vân Tú đã quyết định ghìm chặt chuyện này tận đáy lòng, nhưng không biết vì sao, đối mặt với Tô Mộc Tranh, bỗng nhiên nàng có ham muốn thổ lộ hết ra.​

Có lẽ do cảm thấy cô gái này có thể khiến mình an tâm, cũng có thể chỉ vì cùng là kẻ bất hạnh lưu lạc giữa thế thời này.​

Tô Mộc Tranh rất thông minh, chẳng bao lâu liền nhận ra được ẩn ý trong lời nói mơ hồ của Sở Vân Tú. Ánh mắt cô cụp xuống, hàng mi tinh tế che đi đôi mắt trong veo, nhẹ nhàng nói: "Tôi đã hiểu."​

Cái chết của Tô Mộc Thu xem ra không đơn giản như lời kể của Diệp Tu, không chỉ là một tai nạn bất ngờ.​

Nhưng vẫn còn điều Tô Mộc Tranh chưa hiểu, cô hỏi Sở Vân Tú: "Vì sao?"​

"Thiên hạ rộn ràng, đều vì lợi đến. Thiên hạ nhốn nháo, cũng vì lợi đi."​

"Có ý nghĩa gì?"​

Sở Vân Tú cười đáp: "Ta cảm thấy không có ý nghĩa gì."​

Nhưng cô không thể lùi bước.​

Rất nhiều chuyện trên thế gian đều như vậy, cuồn cuộn dưới lớp sóng trào, là rất nhiều việc thân bất do kỷ.​

Lúc trở ra, Sở Vân Tú chậm lại mấy bước đi sau lưng Tô Mộc Tranh. Trước khi rời khỏi, cô liếc nhìn nhà giam nhỏ hẹp u tối kia lần cuối, tự giễu nói: "Diệp Tu chắc sẽ mắng tôi đến chết mất."​

🌹🌹🌹
Mục Lục
 
Last edited:

Hóng chuyện 24/7

Hóng ai mà đôi mắt không đều (☆_@)
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
337
Số lượt thích
2,062
Location
Bắc Kinh
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Phương Minh Hoa, Trịnh Hiên, Lý Diệc Huy
#28
"Năm tuổi, lần đầu tiên ta học cách giết người, đến 10 tuổi được tự tay giết người, 13 tuổi dự thính các buổi họp bàn diễn ra trong nhà, 15 tuổi hiệp quản một phần việc vận chuyển đường thủy, 17 tuổi bắt đầu tiếp quản thế lực ngầm của phụ thân."​
17 ạ.
 

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#30
"Năm tuổi, lần đầu tiên ta học cách giết người, đến 10 tuổi được tự tay giết người, 13 tuổi dự thính các buổi họp bàn diễn ra trong nhà, 15 tuổi hiệp quản một phần việc vận chuyển đường thủy, 17 tuổi bắt đầu tiếp quản thế lực ngầm của phụ thân."​

10
 
Last edited:

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#31
"
Năm tuổi, lần đầu tiên ta học cách giết người, đến 10 tuổi được tự tay giết người, 13 tuổi dự thính các buổi họp bàn diễn ra trong nhà, 15 tuổi hiệp quản một phần việc vận chuyển đường thủy, 17 tuổi bắt đầu tiếp quản thế lực ngầm của phụ thân."
13
 

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#32

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,036
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#33
12.

Quả nhiên Diệp Tu rất tức giận.​

Mặc dù không nói ra lời đả kích, nhưng sắc mặt cứ luôn sa sầm. Ngay cả Tô Mộc Tranh cũng ít khi thấy hắn như vậy, bình thường cười đùa trêu ghẹo nhau đã quen, đột nhiên nhìn hắn nghiêm túc, trong lòng cô thậm chí có hơi sợ hãi.​

Diệp Tu bảo Tô Mộc Tranh về phòng nghỉ ngơi trước, Tô Mộc Tranh dè dặt liếc nhìn Sở Vân Tú, sợ nàng bị khó xử. Nhưng Sở Vân Tú chỉ lắc đầu cười với với cô, đón nhìn ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống người ta của Diệp Tu, ung dung nhàn nhã ngồi xuống ghế.​

Dù thế nào đi nữa, nàng cũng là thủ lĩnh của đệ nhất bang phái ở Tô Châu, dù trong lòng có đôi chút áy náy, cũng không đến mức cụp mắt cúi đầu, đánh mất khí thế của mình.​

Tô Mộc Tranh xem thần thái bình tĩnh của nàng, biết rằng nàng đã có tính toán, nhưng vẫn cứ không yên lòng, mỗi bước rời đi cứ ngoái đầu nhìn lại. Xưa nay cô luôn có chừng có mực, trước những vấn đề hệ trọng sẽ không tùy hứng gây chuyện làm ảnh hưởng tới Diệp Tu.​

Nhìn dáng vẻ lưu luyến không muốn chia xa của Tô Mộc Tranh, Diệp Tu chỉ cười gằn, giọng điệu mỉa mai: "Sở bang chủ thủ đoạn khá lắm, chưa mất bao lâu, nha đầu này đã cùi chỏ hướng ra ngoài."​

"Trên bàn không có được một chén trà, đây là cách Diệp lão bản đối đãi với khách hay sao?" Sở Vân Tú hỏi vặn, chỉa mũi súng ngầm châm chọc Diệp Tu.​

"Chỉ có rượu, Sở bang chủ có dám uống hay không?" Diệp Tu hỏi.​

Sở Vân Tú thản nhiên đáp: "Ở Tô Châu này, không có chuyện gì Sở Vân Tú ta không dám làm."​

Diệp Tu ngồi vào ghế đối diện với nàng.​

Mặt đối mặt với Sở Vân Tú, nữ nhân tiếng ác đầy mình, hắn không hề lộ vẻ mất tự nhiên. Sở Vân Tú vừa dứt lời, Diệp Tu liền phối hợp vỗ tay hai cái, trào phúng tán thưởng một câu: "Sở bang chủ quả nhiên có bản lĩnh có đảm lược."​

"Diệp Tu, ngươi tìm ta tới đây không phải để lãng phí thời gian đấy chứ." Sở Vân Tú nói, "Xác thực ta tự nhận mình đuối lý, nhưng ta không thẹn với lòng."​

Diệp Tu nghe nàng nói lời này, mày kiếm bất giác cau chặt. Sở Vân Tú ánh mắt bình tĩnh, nói tiếp: "Ngươi cũng vậy, Tô Mộc Thu cũng vậy, các ngươi muốn bảo hộ Mộc Tranh không có gì đáng trách, nhưng các ngươi không thể mãi mãi che chở cho cô ấy, cô ấy cũng không thể một mực chẳng biết cái gì hết."​

Thấy khóe môi Diệp Tu mấp mấy như muốn phản bác, Sở Vân Tú lại nói thêm một câu chặn trước: "Ta tra không được thân phận thật sự của ngươi, nhưng ngươi phải biết, sức lực con người rồi cũng đến lúc cạn kệt, nếu không thì lần trước đã không cần ta nửa đường xuất hiện làm anh hùng cứu mỹ nhân."​

"Nhắc đến việc này, ta vẫn chưa chính thức nói một tiếng cảm ơn." Diệp Tu chắp tay.​

Sở Vân Tú mi mắt cũng không chớp: "Không cần, dù sao cũng không phải do nể mặt ngươi." Diệp Tu không giữ lễ chủ khách với Sở Vân Tú, Sở Vân Tú tự nhiên cũng không thèm khách khí.​

Nhưng đối với loại người như bọn họ mà nói, trực tiếp giương cung bạt kiếm vẫn tốt hơn ngoài mặt hòa nhã mà trong lòng âm thầm giăng bày thủ đoạn. So ra lại dễ dàng để người ta cảm thấy gần gũi.​

"Diệp Tu." Thật ra Sở Vân Tú không phải người thích hùng hổ dọa người, hai bên giằng co, nàng chọn lui trước một bước, "Kỳ thật, Mộc Tranh không phải là một cô gái yếu đuối."​

"Ta biết chứ." Nhắc đến Tô Mộc Tranh, khí thế dữ tợn quanh người Diệp Tu giảm đi hơn phân nửa.​

Hắn thở dài, ánh mắt phức tạp: "Thực ra thì ta và Mộc Thu đều biết, nha đầu này không phải đóa phong lan phải được nuông chiều chăm chút trong nhà, nhìn muội ấy lúc nào cũng vui vẻ tốt tính, gặp ai cũng có thể cười nói rạng rỡ, nhưng thực chất bên trong lại dẻo dai bền bỉ vô cùng, một khi đã nhận định chuyện gì sẽ không dao động. Dù không có quan hệ huyết thống, nhưng về điểm này huynh muội hai người họ rất giống nhau."​

"Chỉ tiếc là, Mộc Thu hắn đã..." Diệp Tu thoáng ngừng, do dự giây lát, rồi nhanh chóng khôi phục sự kiên định tiếp lời, "Ta không thể mạo hiểm."​

"Ngươi không thể nào vĩnh viễn không thất thủ." Sở Vân Tú nói, "Phải biết, muốn bảo vệ một đóa hồng, quan trọng là để đóa hồng mọc ra gai nhọn."​

Nàng liếc nhìn sắc mặt của Diệp Tu, thở dài nói tiếp: "Ngươi hẳn biết rõ, có rất nhiều thứ, chúng ta rốt cuộc không tránh được."​

Mềm lòng trong một thoáng, có thể ủ thành mầm họa lớn hơn sau này.​

Vừa rồi Diệp Tu mạnh miệng nhất thời, nhưng cũng không thật sự tiếp khách sơ sài như thế. Trên bàn bày hai chén trà, bản thân hắn không hề động tới, Sở Vân Tú lại không dè chừng mà bưng chén, ung dung nhấp một hớp.​

Như lời nàng đã nói, ở Tô Châu này không có chuyện gì khiến nàng phải cố kỵ. Đây là tự tin của nàng, mà đích xác nàng cũng có thứ quyền lực này.​

Hương trà thoang thoảng, kẻ hầu xung quanh đã được cho lui xuống từ lâu. Diệp Tu nhìn nữ nhân phía đối diện, sắc mặt âm trầm bất định.​

"Sở bang chủ." Cuối cùng Diệp Tu chậm rãi mở miệng, "Ý tứ của ngươi ta hiểu được, thế nhưng ngươi phải hiểu rõ, Mộc Tranh và ngươi không phải người trên cùng một con đường."​

"Ừm." Sở Vân Tú nhàn nhạt đáp, không phủ định cũng không xác nhận, "Nếu không phải vậy, Diệp lão bản cho rằng, hôm nay ta đưa nàng đến tư lao là để làm gì?"​

"Ta không có thói quen để lộ bí mật cho người ngoài."​

Nghe nàng nói như vậy, cơn giận vốn tích tụ trong lòng Diệp Tu không còn phát tác ra ngoài. Thái độ Sở Vân Tú đối đãi với Tô Mộc Tranh thật ra rất rõ ràng, ôn nhu chăm sóc, nhưng khống chế khoảng cách vừa đủ, đôi bên duy trì mức độ không quá xa lạ cũng không quá thân thiết, từ ngoài nhìn vào chẳng quá tốt đẹp.​

Nhưng nghĩ đến điểm này, Diệp Tu lại cảm thấy có chút buồn bực: "Mộc Tranh rất thích ngươi."​

Sở Vân Tú cười một tiếng: "Ta cũng rất thích cô ấy."​

"Nhưng ta không chỉ là Sở Vân Tú, còn là Sở bang chủ của Yên Vũ Lâu. Cái gì nặng cái gì nhẹ, Diệp lão bản chung quy hiểu rõ."​

Hai người trò chuyện, hoàn toàn không chú ý tới ngay ngoài cửa lúc này có người đang nghe trộm. Tô Mộc Tranh bám lấy khung cửa, hai tay khẽ run, cố gắng giữ yên cơn sóng trào cuồn cuộn trong lòng.​

Ngày thường cô luôn nghe lời, dù làm gì cũng sẽ không làm phiền tới Diệp Tu bàn chuyện quan trọng. Cũng chính vì như vậy, Diệp Tu mới vô cùng yên tâm với cô.​

Nhưng lần này thì khác, bởi vì Sở Vân Tú đã nói với cô việc Diệp Tu luôn ra sức giữ kín bí mật, phá vỡ sự cân bằng ấm áp mà Diệp Tu cố gắng tạo ra cho mình. Lúc cô rời đi đã chú ý tới vẻ mặt khó lường của Diệp Tu, mặc dù tin tưởng hắn vốn là người lịch thiệp ân cần, nhưng không gạt đi được sự lo lắng dành cho Sở Vân Tú, cho nên cô lén lút quay trở lại. Dù sao đám người hầu xung quanh đều bị Diệp Tu xua đi, sẽ không có ai chú ý tới cô.​

Việc Tô Mộc Thu chết còn có ẩn tình khác, trước đó Sở Vân Tú âm thầm ám chỉ, cô cũng đã chuẩn bị tâm lý, thế nên lúc nghe Diệp Tu ngầm thừa nhận cô cũng chỉ cảm thấy bi thương, không đến mức quá suy sụp, nhưng chuyện sau đó Sở Vân Tú và Diệp Tu thảo luận lại khiến cô như mất hồn.​

Nếu như nói, ngay từ đầu Sở Vân Tú luôn cố ý gìn giữ khiến cho trái tim Tô Mộc Tranh tựa như ngân hà rực rỡ, thì những lời dứt khoát gọn gàng sau đó không tránh được khiến Tô Mộc Tranh rơi vào băng giá.​

Cảm giác tủi thân vô cớ kéo tới bao trùm, Tô Mộc Tranh cắn chặt môi, rõ ràng mình đã cố gắng nhiều như vậy.​

Đối mặt với những biểu đạt hoặc uyển chuyển hoặc trực tiếp của Sở Vân Tú, Tô Mộc Tranh cảm thấy mình đều có thể thản nhiên tiếp nhận, Sở Vân Tú lùi lại một bước, cô sẽ gắng sức tiến lên một bước, cô cho rằng bản thân đủ dũng cảm sẽ có thể khiến cho đối phương dao động, dù chỉ một chút, nhưng không ngờ Sở Vân Tú trước sau vẫn cứng rắn.​

Quả nhiên là nữ nhân đã có thể tàn nhẫn thanh tẩy thành Cô Tô giữa những lời thì thầm êm dịu.​

Bốn phía hoàn toàn tĩnh lặng, âm thanh từ cuộc nói chuyện của Sở Vân Tú và Diệp Tu bỗng trở nên mơ hồ. Tô Mộc Tranh suy sụp tinh thần, đột nhiên bên tai lại vang lên câu trả lời của Sở Vân Tú lúc ở hí viện, nàng ấy đã nói: "Ta không thể."​

Tô Mộc Tranh xiết chặt tay trái, ngẩng đầu nhìn bức điêu khắc tinh tế đẹp đẽ trên trần nhà một lúc, để giọt nóng ẩm nơi đáy mắt chảy ngược trở vào. Trong lòng cô rất loạn, lại không thể như mọi thường đến tìm Diệp Tu trò chuyện.​

Nhưng không do dự quá lâu, cuối cùng Tô Mộc Tranh chọn cách tránh đi đám người giúp việc, từ cửa chính chạy ra ngoài.​


Chúc Sở bang chủ sinh nhật vui vẻ <3 <3 <3
Tàn nhẫn vừa vừa thôi, ăn hiếp Mộc Tranh vừa vừa thôi.
 
Last edited:

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#35
Bốn phía hoàn toàn tĩnh lặng, âm thanh từ cuộc nói chuyện của Sở Vân Tú và Diệp Tu bỗng trở nên mơ hồ. Tô Mộc Tranh suy sụp tinh thần, đột nhiên bên tai lại vang lên câu trả lời của Sở Vân Tú lúc ở hí viện, nàng ấy đã nói: "Ta không thể."
4
 

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,036
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#37
Cái này trong thể lệ ko ghi chú rõ nhưng em ko duyệt được ạ.
Mình tìm số ẩn trong fic thôi, số chương tha nó đi ạ :yao
 

Ail

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
338
Số lượt thích
1,538
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu, Dụ đội, Tiểu Lư !!!
#39
Last edited:

Bình luận bằng Facebook