Hoàn [Kiều Mộc 2021] [Kiều Nhất Phàm] Tương lai hứa hẹn

KaoriShun

Người chơi công hội
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
30
Số lượt thích
395
Fan não tàn của
Tán Tu, Dụ Hoàng
#1
Một sản phẩm thuộc project Kiều Mộc Tham Thiên – Mừng sinh nhật Kiều Nhất Phàm 2021
Convent: Đang dịch - [Kiều Nhất Phàm] Tương lai hứa hẹn
Link: 【04H/24H 三冬暖】未来可期-去以六月息者也
Edit và Beta: @KaoriShun & @cây cỏ



[Kiều Nhất Phàm] Tương lai hứa hẹn

Đôi lúc Kiều Nhất Phàm tự hỏi, bản thân lựa chọn E-sport có phải là ... con đường chính xác không? Nhất là trong khoảng thời gian cuộc sống mịt mù, cậu ấy sẽ xuất hiện cảm xúc hối hận.


Lúc trước người khác sẽ rất khó hiểu quyết định của Kiều Nhất Phàm, một đứa bé hiếu học lại bỏ học để chơi game.


Nhưng đây không phải là điều khó hiểu nhất.


Sau khi Hưng Hân giành được quán quân, Kiều Nhất Phàm cũng cảm thấy may mắn vì đã không bỏ cuộc ngay từ đầu để có được kết quả này. May mắn vì mình gặp được tiền bối Diệp Tu, cũng may mắn đã tới quán net Hưng Hân và chiến đấu cùng mọi người.


Nhưng Kiều Nhất Phàm cảm thấy may mắn nhất là người nhà không ngăn cản sự lựa chọn này, cho phép mình trở thành đứa bé "Phản nghịch" trong mắt người khác.


-


Tất nhiên tôi không hiểu lắm, cả bản thân tôi hay cậu ấy. Nói cách khác, tôi thậm chí không biết cái suy nghĩ này từ đâu ra.


Với tôi, việc con trai chơi game là một chuyện hết sức bình thường. Chỉ cần không vượt quá giới hạn, tôi sẽ không can thiệp.


Nhưng “tuyển thủ chuyên nghiệp”. . . Từ này mà nói đối với tôi có vẻ mới lạ, thật có chút khó hiểu.


Có lẽ tôi nên nhận ra sớm hơn, từ khi cậu ấy nhận được một tờ giấy có in dòng chữ "Vi Thảo" vào một ngày cuối tuần.


Ngẫm lại, cho dù ở thời đại này, game dần dần tách khỏi tai họa và trở thành một môn thể thao. Hầu hết những người cao tuổi không thấy lạc quan về những người trẻ tuổi đi con đường này.


Lãng phí thanh xuân, hao phí thời gian.


Cho dù tôi tự nhận mình là một phụ huynh khá hiện đại, nhưng là một phụ nữ trung niên, việc tiếp nhận những điều mới mẻ không nhanh như người trẻ tuổi, nên cũng sẽ không hiểu tuyển thủ E-sport là gì.


Tính cách Nhất Phàm chưa bao giờ khiến tôi phải nhọc lòng, tôi nhìn con trưởng thành từ lúc là đứa nhỏ khờ khạo cho đến khi thành thanh niên gương mẫu như hiện tại. Hầu hết mọi bước đi của con đều đi đúng hướng trong mắt mọi người, nên tôi chưa bao giờ nghĩ một ngày nào đó con sẽ đi lệch quỹ đạo.


"Mẹ, con muốn làm tuyển thủ chuyên nghiệp."


Tuyển thủ chuyên nghiệp? Đầu óc tôi hơi bối rối, căn bản không nghĩ ra đây là từ nào. Dù con bỗng nhiên nói với tôi con muốn đi gây dựng sự nghiệp thì tôi còn chuẩn bị tâm lý tốt hơn so với trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp.


Tôi chỉ biết con thích chơi một trò chơi nào đó, nhưng tôi không biết con thích trò chơi đến mức có thể đưa ra quyết định như vậy. Nên vào một ngày, một ngày cuối tuần bình thường, khiến cho tôi chấn động.


Từ nhỏ tính cách Nhất Phàm rất ngại ngùng, quá mức săn sóc. Điều này khiến tôi thường bỏ qua một số chi tiết mà tôi chưa bao giờ để ý đến.


Đứa nhỏ không còn trong vòng tay tôi nữa.


Tôi ngừng làm việc, nhìn con trai mình, mở miệng, bỗng nhiên không biết phải nói gì.


Mười mấy tuổi tuổi, nhìn cũng không cao lắm, ở trong mắt tôi vẫn một đứa nhỏ.


Con muốn quyết định điều gì?


Nhưng khi tôi nhìn thấy đôi mắt con sáng lên nhìn tôi và khuôn mặt còn non nớt toát ra vẻ kiên định, tôi đã do dự.


Điều này rất khó thấy trong quá khứ.


Cảm giác này thật khó tả, cứ như hôm qua con đang ngủ ngon lành trong vòng tay bạn, hôm nay lại có thể chạy nhảy tung tăng.


Có lẽ con không biết, câu này đối với ba mẹ có ý nghĩa như thế nào.


Tôi cảm thấy hơi bối rối.


Nếu tôi là một người mẹ bình thường, thì tôi nên nói với con, con nghĩ cái gì vậy? Chơi game? Chơi game có tiền đồ sao? Tập trung vào học tập!


Đây mới là điều mỗi bậc phụ huynh, truyền thống hay bình thường nên nói ra. Mà trong mắt tôi, con cái đọc sách có triển vọng hơn chơi game.


Nhưng tôi thì sao? Tôi nghĩ cách hình thành gia đình có thể giống nhau, nhưng cách để gia đình hòa thuận thì không bao giờ giống nhau.


Là một người mẹ, tôi biết tính con mình. Không giống như nhiều người, chúng tôi tự lập từ rất sớm, Nhất Phàm quá mức hiểu chuyện, từ nhỏ đã biết mình nên làm gì.


Con rất hiếm khi nói những điều như vậy với tôi.


Kiên định, kỳ vọng, bất an.


Có lẽ gia đình bình thường đã cãi nhau.


Nhưng chúng tôi không, chúng tôi chỉ yên lặng suy nghĩ, suy nghĩ thuyết phục đối phương hoặc chính mình.


Cha mẹ có thật sự hiểu con cái không? Tôi có thật sự hiểu con mình? Tôi nên tin vào suy nghĩ của mình hay của con?


Tôi không biết, chúng tôi luôn nghĩ rằng trẻ con chưa đến mười tám tuổi không có quyền tự quyết định tương lai của mình, chúng tôi quen với việc sắp xếp, hướng dẫn con phải làm gì và đi như thế nào.


Nhưng Nhất Phàm bất ngờ thông báo với tôi rằng, con đã có kế hoạch tương lai của mình.


"Tạo sao thế nhỉ?" Tôi nhìn Nhất Phàm, dùng những câu nghi vấn. Kể từ lúc này, tôi nên đặt con ở vị trí ngang hàng với mình.


Con lo lắng ngước nhìn tôi, lạ là người trong gia đình cũng sẽ sinh ra cảm xúc căng thẳng, tôi nghĩ lúc này trong lòng tôi và con giống nhau đều lo lắng bất an.


"Có. . . Có một số người nói con có thể, hơn nữa ta. . . Con thực sự thích Vinh Quang, con. . ." Con cắn môi, vẻ mặt hơi lo lắng, như thể có thể nói tất cả ngôn ngữ, nhưng không biết nói thế nào: "Mẹ, trại huấn luyện đến tìm con, nói con. . ."


Con mở miệng, mặt đỏ bừng.


Trên thực tế, tôi có hàng vạn lý do chính đáng để phản bác ý nghĩ ngây thơ của con, hơn nữa còn toàn diện và chi tiết hơn nhiều.


"Con muốn trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp?" Tôi nhìn Nhất Phàm, không thể hiện rõ sự tán thành hay phản đối quyết định của con: "Con đủ kiên trì đi trên con đường này sao? Hoặc con nghĩ rằng mình đủ tài năng để đi trên con đường này?"


"Vâng." Con trả lời tôi thật đơn giản, như thể đó là một quyết định rất dễ dàng. Nhưng giọng nói rất coi trọng, như đó là một quyết định mà con đã cân nhắc nhiều lần: "Mẹ, con có thể."


"Nhất Phàm." Tôi nhẹ nhàng gọi một tiếng, khi cha mẹ gọi con bằng tên, ánh mắt họ nhìn đứa con đó không còn là một đứa trẻ nữa: "Mẹ chắc không biết tuyển thủ chuyên nghiệp là gì, cũng không biết con đường này đi như thế nào, nhưng con phải suy nghĩ thật kĩ, đây có phải quyết định trong tâm con không. Có lẽ con cảm thấy hiện tại mình đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng cũng có thể là chưa. Dù sao đây cũng là con đường tương lai con chọn, mẹ không hi vọng đó chỉ là suy nghĩ nhất thời."


"Mẹ, con đã suy nghĩ thật kỹ." Nhất Phàm nghiêm túc nhìn tôi: "Con suy nghĩ rất lâu, và cũng hỏi họ cẩn thận. Họ nói con có thể bắt đầu huấn luyện từ ngày nghỉ, kiểm tra tình hình, nếu vượt qua con có thể đi tiếp. Còn không được, con quay về trường học."


Con chăm chú nhìn tôi, nói cho tôi nghe tất cả những nội dung con đã tìm hiểu, rất tỉ mỉ và nỗ lực thuyết phục tôi đồng ý.


Tuy rằng chúng ta luôn hiểu rõ. Nhưng sẽ có một ngày, một giờ, một khắc bạn đột nhiên ý thức được, đứa nhỏ chưa bao giờ phụ thuộc vào bạn, con có thể xác và linh hồn riêng.


Cuối cùng tôi nhìn con, nhẹ nhàng gật đầu, đáp: "Được."


END.


Lâu lắm mới thoát khỏi chính văn, nguyên tác viết rất khó, cũng không có cp, vẽ vật thực chúc thời điểm thật sự có điểm không thể nào xuống tay.


Sau đó bỗng nghĩ đến câu nói này "Sinh nhật của con là Thứ Sáu Tuần Thánh của mẹ". Liền quyết định viết một Fic ngắn dưới góc nhìn mẹ tiểu Kiều.


Tôi luôn cảm thấy hiếm khi cha mẹ tôn trọng sự lựa chọn của con cái.


Cuối cùng chúc mừng sinh nhật Tiểu Kiều!


by: 赫桀言
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook