Ongoing [Nhất Trụ Kình Thiên 2020] [Song Hoa - Hàn Trương] Keep Out

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#61
Keep Out đã về rồi đây \ = V = /
Edit: oomi
28.

Mọi người đều vào phòng, Trương Giai Lạc đại thù đã báo, vênh cằm với Tôn Triết Bình.

- Vừa nãy các anh không đóng cửa. – Trương Tân Kiệt chỉ cánh cửa phòng hiện đã được khép hờ.

- Không phải, - Tôn Triết Bình xoa xoa mũi, nét mặt có chút quái dị, - Đừng nói nhưu bọn tôi bị mấy cậu bắt tại trận hay gì đó.

- . . .

Chuyện cười này đúng là rất không đúng lúc, khiến ba người còn lại đều bị chấn động một hồi, nửa buổi nói không nên lời.

- Lão Hàn anh muốn đánh hắn không? – Trương Giai Lạc chống cằm, - Để tui giúp cho.

- . . .

Hàn Văn Thanh nhìn đồng hồ, quay về phía Trương Tân Kiệt, - Giờ này còn chưa nghỉ ngơi.

- Không ngủ được. – Trương Tân Kiệt nở nụ cười.

- Âyyyyy, tình hình như vầy ai ngủ nổi chứ . . .? – Trương Giai Lạc cố nhịn hắt hơi, - Dù Tân Kiệt cũng không được nữa.

- Tóc còn chưa sấy khô đã chạy tới. – Tôn Triết Bình bất đắc dĩ nói.

Tóc Trương Giai Lạc xem ra chỉ sấy bừa một chút, vẫn ướt nhẹp buông trên vai.

- Thời gian đâu để sấy tóc, tới chậm một bước lại không biết mấy anh đã nói gì. – Trương Giai Lạc nói, - Vậy? Bây giờ chúng ta chơi đoán số xem ai ở đây, ai lên lầu?

- Các cậu nghe được bao nhiêu? – Hàn Văn Thanh cau mày.

- Cũng không bao nhiêu, lúc đến thấy các anh đang ở trong sân, - Trương Tân Kiệt đáp, - Nghe được suy đoán về kẻ ra tay của hai người.

- Không sai, là suy đoán. – Hàn Văn Thanh gật đầu, - Chỉ là suy đoán không cơ sở, cần chứng cứ.

- Nếu hung thủ đúng như chúng ta suy đoán, hắn không biết có người đã lấy đi hung khí và quần áo hắn giấu, nhất định sẽ trở về.

Tôn Triết Bình tiếp lời:

- Có thể bắt trong lúc hắn đang hành động.

- Tôi và Tân Kiệt ở lại, cậu và Trương Giai Lạc phụ trách hai người trên lầu . . . Ba người, đồng thời xác nhận Đan Kiêu có phải vẫn ở trong phòng không.

- Không chơi đoán số? Việc của anh hình như dễ nuốt hơn đấy. – Tôn Triết Bình liếc mắt nhìn Hàn Văn Thanh.

- Cần mai phục, hai người quá náo. – Hàn Văn Thanh nói thẳng.

- . . . Có nghe không, - Tôn Triết Bình vỗ vai Trương Giai Lạc, - Đi thôi, Trương Lạc Lạc.

- Rõ rồi, Tôn Bình Bình.

- . . .

Hàn Văn Thanh khóa trái cửa, thuận tay tắt đèn.

Căn phòng ảm đạm trở lại, Trương Tân Kiệt bình tĩnh đứng trong bóng tối nhìn anh.

- Lại đây. – Hàn Văn Thanh thấp giọng nói.

Ánh sáng mờ nhạt từ ngoài song cửa chiếu vào, Trương Tân Kiệt không nhìn rõ biểu cảm của Hàn Văn Thanh, vẫn lập tức tới cạnh đối phương, Hàn Văn Thanh kéo cậu ngồi xuống.

Họ ngồi ngay cạnh cửa ra vào, chỉ cần có chút tiếng vang thì với khoảng cách này có thể nghe được ngay.

- Ngủ chút đi. – Hàn Văn Thanh ấn đầu Trương Tân Kiệt lên vai mình.

- . . . – Trương Tân Kiệt sửng sốt, - Ngủ không được.

- Kẻ kia dù muốn tới cũng khoảng nửa đêm, hiện tại vẫn chưa tới 12 giờ, - Hàn Văn Thanh nghiêng nửa mặt nhìn cậu, - Ngủ.

Trương Tân Kiệt hơi há miệng, vốn còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn tự điều chỉnh cho mình một tư thế thoải mái nhất, nhắm mắt.

Trên quần áo Hàn Văn Thanh vẫn còn một chút mùi vị của gió tuyết, Trương Tân Kiệt hơi nghiêng đầu, chóp mũi sát bên gáy đối phương, cũng rất lạnh.

Hệ thống sưởi hẳn đang bật, trong bóng tối lần mò hai cái, nắm lấy tay của đối phương, lòng bàn tay . . . quả thật khô ráo mà ấm áp.

- Ừ? – Hàn Văn Thanh cúi đầu.

Trương Tân Kiệt không tiếng động lắc đầu, buông lỏng tay.

Hàn Văn Thanh không nắm lại, cũng không ôm, mà hệt như một cái đệm dựa tận chức tận trách, không hề động đậy để cậu gối lên vai mình.

Trương Tân Kiệt biết anh đang trong tư thế có thể duy trì trạng thái tốt nhất, tránh tay chân qua thời gian dài bị mất cảm giác.

Thế nhưng, anh vẫn nhớ đồng hồ sinh học có chút cố chấp của mình.

Trương Tân Kiệt cười một tiếng.

Liên quan tới vấn đề này, trước khi bắt đầu hẹn hò bọn họ từng nghiêm túc thảo luận, tính chất công việc của Hàn Văn Thanh rất không ổn định, thậm chí có lúc mấy ngày không ngủ là chuyện như cơm bữa, thỉnh thoảng chỉ có thể giành ra những khoảng thời gian vô cùng kì lạ tới thăm cậu một lần.

- Tôi còn nhớ. – Hàn Văn Thanh đột nhiên nói.

- Ừ. – Trương Tân Kiệt vẫn nhắm mắt.

- Có một lần tôi tới dưới ký túc xá của cậu lúc một giờ sáng, gọi điện thoại, - Hàn Văn Thanh duỗi tay vén tóc cậu, dùng ngón cái vuốt nhẹ mi tâm Trương Tân Kiệt, - Lúc xuống lầu hình như còn đang mơ màng.

- Tôi có quên kính mắt không.

- Có, - Hàn Văn Thanh thu tay, hôn lên thái dương Trương Tân Kiệt, - Ngủ đi.

Trương Tân Kiệt quả thật có chút buồn ngủ, không biết là vì đồng hồ sinh học cứng đầu bắt đầu phát huy hay vì giọng nói của Hàn Văn Thanh, trầm thấp mà ấm áp mê hoặc ý thức, giống như nơi này chính là chỗ an toàn nhất thế giới.

Trương Tân Kiệt thật sự ngủ mất.

Tôn Triết Bình gọi điện thoại cho Đan Kiêu ở phòng tiếp tân, nghe được đối phương “Alo” hai tiếng sau đó lại treo, liếc mắt ra hiệu cho Trương Giai Lạc.

- Có việc gì vậy, - Người tiếp tân mặt không kiên nhẫn cắt đứt mày qua mắt lại của họ, - Muộn như vậy cảnh sát sẽ không gọi điện tới chứ, tôi có thể vào phòng nghỉ ngủ chút không?

- Hử? – Tôn Triết Bình quay đầu nhìn người tiếp tân, - Cậu bình thường không trực đêm?

- Làm ơn đi, chỗ này ban đêm làm gì có khách tới, - Người tiếp tân vẫn đang nắm tay nắm cửa, - Được không vậy? Tôi vào ngủ một lúc, ở ngoài có điện thoại vẫn nghe được.

- Cậu không sợ hung thủ ra tay lần nữa? – Trương Giai Lạc hiếu kì hỏi.

- Hừ, chết chính là người kia, sao còn tùy tiện giết là giết nữa, chắc chắn . . . – Người phục vụ nói được nửa câu thì dừng lại, ném một câu khác – Tôi quản được chắc – Sau đó trực tiếp đứng dậy, vào phòng nghỉ phía sau.

- . . . Chắc chắn cậu ta biết gì đó. – Trương Giai Lạc ghé bên tai Tôn Triết Bình nói, - Trước đây tôi tới đây hỏi chuyện, cậu ta cũng chỉ nói lấp lửng.

- Ồ, người tình con trai ông chủ xem ra cũng là kẻ lắm mồm, - Tôn Triết Bình nói, - Đan Kiêu ở trong phòng.

- Vậy chúng ta chỉ cần chú ý cửa thang gác là được, gã ta ở tầng ba cũng không thể nhảy ra ngoài.

- Đi, chúng ta lên lầu gặp hai vị đáng nghi kia trước. – Tôn Triết Bình xoay người lên lầu.

- Ừa, vậy lát nữa . . . Hắt xì! Hơ . . . Hắt xì!

Trương Giai Lạc hắt xì liên tục ba cái.

- Cậu . . . – Tôn Triết Bình nhìn Trương Giai Lạc, muốn nói lại thôi.

- Không có cảm, - Trương Giai Lạc khịt khịt mũi, trả lời ngay, - Chắc chắn là có người nói xấu tui.

- . . . – Tôn Triết Bình ném bịch khăn giấy lấy từ trong túi tới, - Ban nãy tôi lấy ở chỗ tiếp tân.

- Ơ. – Trương Giai Lạc nhận lấy, đi cùng Tôn Triết Bình lên lầu.

- Lát nữa cậu đừng nói . . . – Tôn Triết Bình hơi liếc mắt nhìn Trương Giai Lạc, - Quên đi, cậu muốn nói gì thì nói cái đó.

- Xem tôi ngốc đúng không? – Mũi Trương Giai Lạc hỉ đến đỏ lên, - Tôi biết cái gì có thể nói cái gì không, các anh có ý gì, không lẽ Trần Lệ Lệ chính là hung thủ, nhảy từ cửa sổ vào sau đó đóng lại, cuối cùng mới giả vờ giả vịt hét lên hai tiếng?

- Không nhất định, cũng có thể là người thứ hai đóng cửa sổ và cửa trước.

- Muốn nhiều người vào như vậy, không bằng nói chỗ này là hắc điếm.

- Vậy cũng không nhất định. – Tôn Triết Bình cười.

- Nè nè thời đại này không lẽ còn “Khách sạn Long Môn” gì gì đó chứ?

(tên hắc điếm nổi tiếng trong một bộ phim xưa)

- Tóm lại Trần Lệ Lệ là người có hiềm nghi nhất, trước tiên quan sát cô ta đã, - Tôn Triết Bình cười, - Dù sao trước đây tôi cũng từng nói với cô ta, tôi là thám tử tư.

- Đi điều tra tình ngoài giá thú. – Trương Giai Lạc bổ sung.

- . . .

Tâm trạng Trần Lệ Lệ nhìn qua có vẻ . . . tinh thần chưa vững vàng lắm, ít nhất so với quản lý vẫn đang rúc vào một góc lải nhải gì đó đã là khá tốt.

- Cảnh sát Hàn đâu? – Cô nhìn sau lưng hai người hỏi.

- Em trai tôi bị chút cảm mạo, hơi sốt, Lão Hàn đang chăm sóc nó, - Trương Giai Lạc thuận miệng bịa, - Cũng tại bọn họ ăn cơm xong còn chui ra ngoài trò chuyện.

- . . . Vâng, thời tiết này đúng là . . . – Trần Lệ Lệ miễn cưỡng nở nụ cười.

- Trước đây ở chỗ các cô nếu xuất hiện thời tiết thế này cũng sẽ xuất hiện tuyết lớn chặn đường, điện thoại không có tín hiệu? – Tôn Triết Bình đi thẳng vào vấn đề.

- Vâng, lần nào cũng vậy. – Trần Lệ Lệ nghi ngờ, - Tôn tiên sinh . . . anh không phải đến điều tra tình ngoài giá thú đúng không?

Trương Giai Lạc suýt nữa cười thành tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác khống chế biểu cảm.

- Chậc, người chết trên giường chính là đối tượng điều tra của tôi, - Tôn Triết Bình bịa còn xa hơn, - Hết cách, giờ chỉ có thể tiện tay giúp cảnh sát Hàn một chút xem sao.

- Cái . . . cái gì? – Trần Lệ Lệ xem ra có chút không hiểu.

- À, là tôi được ủy thác điều tra vợ người thuê cùng người chết có . . . Chậc, ngại quá, cô và người chết có quan hệ tình nhân?

- Không phải! – Lần này Trần Lệ Lệ lập tức phản bác, - Tôi . . . Chúng tôi thật ra . . .

- Quan hệ thân xác. – Tôn Triết Bình mặt không đổi sắc nói.

Trương Giai Lạc ngẩng đầu nhìn nhìn trần nhà, đi tới cái ghế cạnh cửa, từ đây thuận tiện có thể quan sát cửa thang gác, ra hiệu bọn họ cứ tiếp tục.

TBC
 

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#62
Edit và beta: oomi
29.

Tôn Triết Bình cũng tìm một cái ghế ngồi xuống, chậm rãi duỗi chân, một bộ dáng sẽ nói chuyện thâu đêm.

Hai người khác trong phòng đều có vẻ hơi xấu hổ, Trần Lệ Lệ đứng ngây ra một hồi, lại ngồi về mép giường, cúi đầu nhìn ngón tay của chính mình . . . quản lý từ đầu vẫn không làm gì bắt đầu nơm nớp lo sợ dịch về phía trước mấy bước.

- Muộn như vậy . . . có chuyện gì có thể để ngày mai nói không? Hơn nữa cảnh sát cũng không tới . . .

- Nói mới nhớ, xem ra hung thủ đối với tình hình của nơi này hiểu rất rõ, biết chọn thời tiết để ra tay, cảnh sát không đến được, thiết bị liên lạc cũng không bắt được tín hiệu.

- Cái này . . . – Có thể nghe ra trong giọng nói của quản lý có phần do dự.

- Thực ra có mấy lời cũng không đến phiên tôi hỏi, - Tôn Triết Bình cười, thuận miệng nói:

- Nói cho cùng tôi vẫn là một người dân bình thường, đừng sốt ruột.

- Vậy Tôn tiên sinh anh là . . . – Trần Lệ Lệ ngẩng đầu.

- Nhận được lời ủy thác của Hàn cảnh sát tới bảo vệ sự an toàn của hai người, - Tôn Triết Bình thở dài, - Tôi cũng rất muốn trở về phòng . . . ngủ.

Trương Giai Lạc ở cửa liếc hắn một cái.

- Tôi cảm thấy chúng tôi rất an toàn, - Trần Lệ Lệ sốt ruột nói, - Hung thủ giết Trần thiếu chắc chắn có thù oán với nhau? Nói không chừng đã sớm chạy xuống núi trốn, vậy chúng tôi có thể có chuyện gì chứ.

- Sao vậy, tiểu thiếu gia này có thường kết thù với người khác? – Tôn Triết Bình lấy điện thoại ra, - Ấy, còn có, thời tiết này, còn có đường xuống núi?

- . . .

- À, tôi không mở ghi âm đâu. – Tôn Triết Bình giơ màn hình điện thoại ra cho hai người xem, hắn đang mở một game giết thời gian.

Trần Lệ Lệ có chút xấu hổ nói:

- Ghi âm cũng không sao, tôi chỉ đoán bừa thôi . . .

Tôn Triết Bình quơ quơ tay bày tỏ không ý kiến, như thật sự không muốn hỏi gì, tự nhiên chơi điện thoại.

Tình huống một lần nữa trở nên vô cùng khó xử. Trương Giai Lạc nghĩ muốn nhịn không lấy điện thoại ra chơi cũng khó.

Anh đổi tư thế, dùng dư quang ở khóe mắt liếc qua Tôn Triết Bình, phát hiện người này giống như không hề nhận ra ánh mắt kì quái của hai người kia, vô cùng thoải mái tập trung chọt màn hình.

Tinh thần coi người khác không ra gì này, người khác muốn học cũng học không nổi.

Trương Giai Lạc oán thầm, lại đột nhiên nghe Tôn Triết Bình đang chăm chỉ chơi điện thoại nói:

- Nhìn tôi làm gì?

Hai người kia ngẩn ra mở miệng muốn nói gì đó, Tôn Triết Bình lại ngẩng đầu lên.

- A, tôi không nói hai người, - Hắn chỉ Trương Giai Lạc, - Tôi nói vị kia.

Trương Giai Lạc cạn lời.

- Anh hỏi câu này, tui có thật sự cần trả lời không?

Tôn Triết Bình không nhịn được cười “Ha ha” hai tiếng.

- Việc đó, - Quản lý cuối cùng không nhịn nổi, cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn hắn, - Tôi . . . tôi biết ai là nghi phạm.

Ba người còn lại đều nhìn về phía gã, Trần Lệ Lệ càng nhíu mày, lặng lẽ kéo tay áo gã.

Tôn Triết Bình coi như không thấy, giống như rất có hứng thú, buông điện thoại:

- Ồ?

- Thực ra, thiếu gia còn có một người em trai, - Quản lý cũng ngồi xuống mép giường, nuốt ngụm nước miếng, nói tiếp, - Nhưng tài sản của ông chủ sau này đều để hết cho thiếu gia, hơn nữa tình cảm của hai anh em cũng không tốt . . .

- Chà, - Tôn Triết Bình mặt không cảm xúc cảm thán một tiếng, - Tranh đoạt tài sản?

- Có, có thể. – Quản lý miễn cưỡng nở nụ cười.

- Đúng rồi, ông chủ các anh bình thường đều không ở đây?

- Không có, việc làm ăn chính của ông chủ cơ bản là ở bên ngoài, với lại hằng năm khoảng thời gian này thiếu gia đều tới đây tắm suối nước nóng và nghỉ ngơi.

- Còn tiểu thiếu gia kia? – Tôn Triết Bình nhìn gã.

- Tiểu . . . tiểu thiếu gia . . . vẫn luôn ở đây nhưng thường không ở trong sơn trang.

- À? Ông chủ các anh còn có nhà ở đây?

- Cũng không phải, vì tiểu thiếu gia sức khỏe không tốt nên thường không ở cùng người khác . . .

- Sức khỏe không tốt? Vẫn có thể giữa gió tuyết đầy trời vào phòng giết người? – Tôn Triết Bình ngạc nhiên hỏi.

- Không, cũng không phải thân thể không ổn, mà là . . . – Quản lý chỉ đầu mình, - Chỗ này không ổn lắm.

Tôn Triết Bình “Ồ” một tiếng, ngón tay gõ vào tay vịn, trầm mặc.

Một người sẽ không xuất hiện trong sơn trang, lại hiểu rất rõ nơi này, hai người trong suy đoán trước đây thật ra có thể là một người.

- Dù đầu óc không tốt lắm cũng là con ruột ông chủ các anh đúng không, không đưa vào mấy nơi như viện an dưỡng hoặc trường học đặc biệt? Lại nuôi thả ở đây?

- Là con ruột ông chủ nhưng không phải con ruột của bà chủ, - Quản lý không còn lo lắng như lúc đầu, như thể lời này đã nói tới quen thuộc, - Không còn cách nào khác đành để ở nhà tại đây, cũng rất đáng thương.

Trương Giai Lạc vẫn luôn lắng nghe lại xen vào hỏi:

- Nhưng người đầu óc không tốt cũng không thể tìm tới giết người chứ?

- Hay ý của quản lý là, có người xúi giục? – Tôn Triết Bình nói.

- Không, không. – Quản lý vội xua tay, - Sao tôi biết chứ, mẹ cậu ấy đã chết mấy năm rồi, bên cạnh không có ai, sống một mình, đầu óc còn không dễ xài, chỉ có một thân cơ bắp, chỗ này của chúng tôi nhỏ, có vài người lắm mồm, nghe người khác nói nhiều rồi có ý xấu cũng rất bình thường.

- Tốt xấu gì cũng là con trai ruột, có chút tật nhưng ngay cả một người bên cạnh để chăm sóc cũng không có? – Trương Giai Lạc không nhịn được nói, - Nghe ý của anh, người khác vẫn khá ghét bỏ anh ta?

- Việc này . . . – Quản lý dừng lời, mắt liếc sang người bên cạnh.

- Thực ra điều này người trong trấn đều biết, - Trần Lệ Lệ do sự một chút rồi nói tiếp, - Ở chỗ chúng tôi, đa số mọi người đều có họ hàng thân thích . . . Dù đến hiện tại cũng có chút quan hệ họ hàng.

- A, - Tôn Triết Bình đột nhiên nói – Chỗ này trước đây chính là thôn Trần gia đúng không?

- Đúng, - Trần Lệ Lệ nắn nắn ngón tay, - Cậu hai họ Trần kia, mẹ anh ta và ông chủ cũng là thân thích, còn là . . . là họ hàng gần.

Hàn Văn Thanh nhìn đồng hồ, một giờ rưỡi.

Trương Tân Kiệt vẫn dựa vào anh ngủ rất an ổn, hơi thở đều đều nhẹ nhàng đảo qua vai rồi lướt qua gáy anh. Ngoài phòng dường như tuyết đã nhỏ hơn, cả tiếng gió cũng không còn khí thế gào thét dữ dội, ánh đèn xuyên qua khung cửa sổ trải xuống đất, phảng phất có cái bóng hoa tuyết lướt qua.

Sắp đến lúc rồi. Hàn Văn Thanh nghĩ, thoáng bật người dậy, hoạt động cổ tay một chút.

Trương Tân Kiệt gần như tỉnh ngay lập tức, ngẩng đầu, có chút mờ mịt nhìn anh.

Hàn Văn Thanh đem ngón trỏ đặt lên môi mình.

Trương Tân Kiệt hơi ngẩn người, sau đó gật đầu, yên tĩnh ngồi một lúc, đầu óc tỉnh táo lại, theo bản năng nhìn đồng hồ.

Sắp đến lúc, cậu nghĩ.

Hiệu ứng cách âm của căn phòng không tệ, có thể nghe được tiếng gió bên ngoài song cửa lại không thể nghe được tiếng bước chân ngoài hành lang, nên Hàn Văn Thanh đổi tư thế, dán sát tường ngồi xổm cạnh cửa, sự chú ý đều tập trung bên ngoài cửa.

Trương Tân Kiệt lặng lẽ không tiếng động co người vào bóng tối, trong việc bắt người cậu không thể giúp gì nhiều, nhưng nếu đối phương chỉ có một người thì không đủ trình độ tạo thành uy hiếp đối với Hàn Văn Thanh, việc cậu có thể làm chính là chăm chú quan sát đối phương.

Mà đối phương cũng không để bọn họ chờ lâu, cánh cửa đang đóng phát sinh một chút tiếng vang, Hàn Văn Thanh hơi cong lưng, tay nhấn trên tường.

Trương Tân Kiệt lặng lẽ đến giây, vừa đếm đến ba, cửa bị đẩy thành một cái khe, một bóng người hốt hoảng lách vào, định đóng cửa.

Nhưng chưa đợi hắn thực hiện, cổ tay đột nhiên bị kiềm chặt, hoảng hốt hô lên một câu:

- Ai!!

Nhưng Hàn Văn Thanh không cho hắn cơ hội phản kháng, ra sức kéo tay, nhân lúc đối phương đứng không vững, chân anh bước tới một bước ngáng chân, trực tiếp bẻ ngược hai tay người kia, ấn xuống sát đất.

Một tiếng vang trầm sau đó là một tiếng hét thảm.

Hẳn là trật khớp vai. Trương Tân Kiệt nghĩ, đứng dậy mở đèn.

Ánh sáng đột ngột khiến mọi người đều nheo mắt, người bị đè xuống càng giãy giụa kịch liệt, nhưng dưới sự khống chế của Hàn Văn Thanh không hề có tác dụng.

- Là cậu? – Hàn Văn Thanh nhíu mày.

- Cái gì? Anh có ý gì? – Mặt người nọ bị ghì sát đất, hai mắt trợn tròn, - Các anh là ai, dựa vào cái gì tấn công tôi! Thả ra!

- Tôi lại muốn hỏi, đêm khuya cậu đến đây làm gì? – Hàn Văn Thanh trầm giọng nói.

- Tôi đến đây liên quan gì tới anh!

Trương Tân Kiệt đi tới, lục túi hắn, tìm được một túi rác bị vò thành cục.

- Đến tìm rác? – Trương Tân Kiệt nhìn hắn.

- Tôi . . . tôi không ngủ được! Nên đi kiểm tra phòng!

- Ồ. – Hàn Văn Thanh không hỏi thêm, ra hiệu Trương Tân Kiệt vào phòng tắm lấy vài cái khăn, xoắn lại, sau đó bắt đầu trói tay chân đối phương.

- Cậu suy nghĩ thêm lý do tới đây đi. – Anh buông tay, mặc đối phương nằm trên đất như cá chết.

- Vai trật khớp, tốt nhất đừng giãy giụa, - Trương Tân Kiệt nói, - Sẽ rất đau.

Thái dương đối phương chảy từng giọt mồ hôi lạnh, biểu cảm như muốn ăn thịt họ.

- . . . Là ai gọi các người tới, Trần Lệ Lệ đúng không?

Hàn Văn Thanh và Trương Tân Kiệt liếc nhìn nhau, vừa nghĩ nói gì tiếp theo lại nghe ngoài cửa lần nữa truyền tới tiếng hét quen thuộc.

Anh ngẩn người, lập tức cùng Trương Tân Kiệt ra ngoài phòng, nhìn thấy Trương Giai Lạc từ đại sảnh bên kia thở gấp chạy tới, nhìn bọn họ nói:

- Lại xảy ra chuyện rồi.
 

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#63
30.

Người chết chính là người tiếp tân nói cần vào phòng ngủ nghỉ ngơi.

Thi thể bày ra rõ ràng trên sô pha, vẫn bị cắt cổ họng, máu tươi nhỏ xuống đọng thành vũng.

- Sợ rằng hung khí cũng giống nhau, - Trương Tân Kiệt kiểm tra vết thương, - Hơn nữa là khi đang ngủ bị giết, nhưng tư thế ngủ trước đó của anh ta không . . . quen, nên còn có dấu vết giãy giụa.

- Trên đất còn dấu chân, - Trương Giai Lạc chỉ sàn nhà, giọng có chút nôn nóng, - Hung thủ hẳn là từ đây chạy về cửa sau, Tôn Triết Bình đuổi theo sau!

- Một mình cậu ta? – Hàn Văn Thanh cau mày hỏi.

- Ừ, là anh ta nói tui đừng đuổi theo, - Trương Giai Lạc hiển nhiên có chút không yên, nghiến răng nói, - Hết cách, tôi phải ở lại chờ các anh.

- Có chuyện gì vậy? – Hàn Văn Thanh nhìn hai người Trần Lệ Lệ là quản lý đứng ở cửa không vào.

- Vừa rồi chúng tôi ở trên lầu, đột nhiên điện thoại trong phòng vang lên một tiếng lại ngắt, trên màn hình báo là tiếp tân, chúng tôi mới xuống ngó qua, hơn nữa . . .

Trương Giai Lạc dùng âm lượng chỉ hai người trước mặt có thể nghe được nói:

- Lúc tôi tới tìm hai người, có loáng thoáng nghe qua cô Trần Lệ Lệ kia và quản lý nói một câu . . . ‘Thật sự không phải cô/anh?’

- Ha, - Mặt Hàn Văn Thanh không cảm xúc cười một tiếng, - Thú vị.

Trương Tân Kiệt nghĩ rồi nói

– Vấn đề này khoan đề cập tới, nhưng đối phương chắc chắn muốn có người trong chúng ta ở lại canh phòng này mới gọi cuộc gọi kia.

- Không sai, - Hàn Văn Thanh trầm giọng, - Phiền phức.

- Hẳn là muốn nói với chúng ta đã bắt sai người rồi, - Trương Tân Kiệt hơi dừng, chậm rãi nói, - . . . Hay nói cách khác, chúng ta . . . chưa bắt sai người, nhưng người đó phải nói cho cảnh sát, quan tòa người bị chúng ta bắt không phải hung phạm.

- Vốn đều là chúng ta suy luận, nhưng hiện tại chứng cứ lại bị một kẻ khác, dùng để giết người khác.

- Cũng có thể ban đầu chúng ta đã bị đánh lạc hướng. – Trương Giai Lạc hơi mất tập trung nhìn phòng nghỉ và hành lang uốn khúc phía sau, vẫn không thấy bóng dáng Tôn Triết Bình, không khỏi “Chậc” một tiếng.

- Cũng không thể giải thích vì sao đêm hôm khuya khoắt người phục vụ kia lại chạy đến phòng nghỉ này. – Hàn Văn Thanh nói.

- Cũng đúng, - Trương Giai Lạc vừa buồn phiền vừa đau đầu, - Nếu không đưa người phục vụ kia lên đây, nếu tôi nhớ không lầm, người chết là anh của cậu ta, các anh xem xét kỹ lại xem, tôi đi tìm Tôn Triết Bình.

- Anh đi đâu tìm? – Trương Tân Kiệt cau mày, - Một mình anh ta tách ra nhưng vẫn có năng lực tự vệ, còn anh . . .

- Nè nè, anh sao hả, - Trương Giai Lạc không phục, - Coi thường anh của em đúng không? Cách ngoài trăm mét anh của em thừa sức làm nổ đầu kẻ địch có biết không?

- Yên tâm, đối phương là người bình thường, trong tay dù có thêm một cây đao cũng không phải đối thủ của Tôn Triết Bình, - Hàn Văn Thanh nói, - Điều này tôi hiểu rõ, cậu còn không tin anh ta?

Trương Giai Lạc mở miệng, không nói gì.

- Này các anh, người chết tên là Trần Cường, người kia tên là Trần Lực.

Trần Lệ Lệ và quản lý được gọi vào, có thể là thấy hai án mạng trong một đêm, biểu cảm của hai người đều hơi sốc, nhưng không còn quá thấp thỏm và hoảng loạn như trước.

Trương Giai Lạc nheo mắt nhìn bọn họ, không nói nhiều, mà gọi Trương Tân Kiệt qua một bên, đơn giản thuật lại lời anh và Tôn Triết Bình nói về hai người này.

Trương Tân Kiệt gật đầu, trầm ngâm nửa buổi sau đó nói:

- Em rõ rồi.

- Mười phần rõ ràng . . .

Lời Trương Giai Lạc chưa dứt, đã nhìn thấy Hàn Văn Thanh như xác gà con mang Trần Lực về.

- Khụ, anh đánh cậu ta? – Trương Giai Lạc nhẹ giọng hỏi.

- Không. – Hàn Văn Thanh nhìn qua Trần Lực một cái, lỏng tay nắm Trần Lực, đẩy cậu ta về trước một cái.

- Các người . . . Á!

Nhưng ngoài dự đoán của bọn họ, Trần Lực sau khi nhìn thấy thi thể cũng không có bao nhiêu cái gọi là “cực kỳ bi thương”, mà như bị đấm một đấm thật mạnh trong chốc lát, sau đó biểu cảm như thiên biến vạn hóa, đầu tiên là sợ hãi, có lẽ tâm hồn có chút tổn thương nhưng cuối cùng lại trở thành mừng như điên.

- Tôi nói rồi! – Cậu ta thái độ uể oải, chỉ thiếu nhảy dựng tại chỗ, - Thiếu gia chết liên quan gì tới tôi! Các anh bắt bừa người! Xem đi! Xem đi! Anh tôi cũng chết rồi! Chắc chắn là cùng một người làm!

Hàn Văn Thanh sầm mặt, vừa định quát, lại nghe người khác nói trước:

- Câm mồm.

Câu nãy vẫn chặn mãi ở cổ họng Trương Giai Lạc cuối cùng cũng bộc phát phun ra.

Tôn Triết Bình đi từ cửa vào, một thân khí lạnh tỏa ra, việc đầu tiên là đưa tay xoa xoa đầu Trương Giai Lạc một cái.

- Không sao chứ, sao lại đi lâu vậy. – Trương Giai Lạc thấp giọng hỏi.

- Tay chân đầy đủ, - Tôn Triết Bình cười, - Tuyết dừng rồi.

- Sao rồi? – Hàn Văn Thanh hỏi.

- Có dấu chân và vết máu, kéo đến bức tường sụp vây quanh chỗ này trước kia có nhắc tới, dẫn vào cánh rừng phía sau, tôi lần theo một đoạn nhưng hiển nhiên đối phương rất quen thuộc địa hình, tôi đành trở về.

- Không phải nói là không đuổi theo quá xa sao! – Trương Giai Lạc giận dữ nói.

- Cái này . . . - Quản lý muốn nói lại thôi nhìn bọn họ.

- Anh muốn nói gì? – Trương Tân Kiệt quay đầu qua.

- Tôi . . . Trước đây cũng có nói, tiểu thiếu gia, cậu ấy luôn ở trong cánh rừng phía sau sơn trang . . . Trong rừng cũng có một gian nhà.

Mấy người đối diện liếc nhìn nhau.

- Trần lão nhị? Là Trần lão nhị làm sao? Tôi biết mà, - Trần Lực lại rêu rao, - Đầu óc tên đó đúng là không bình thường mà!

- Cậu biết rất rõ về cậu ta? – Tôn Triết Bình thuận miệng hỏi.

- Ai nói với anh là tôi thân với tên bệnh thần kinh đó? – Trần Lực khinh bỉ nói, - Tên đó rất quen thuộc nơi này của chúng tôi, sợ là chỉ có Trần Lệ Lệ, tới kẻ đần độn mà còn . . .

- Cậu nói nhăng cuội gì đó! – Trần Lệ Lệ vẫn luôn im lặng không kiềm được lên tiếng, giơ tay đẩy đối phương một cái.

Trần Lực “Hừ” một tiếng, lùi về sau hai bước, lùi về sau hai bước, khớp vai bị trật khớp của hắn vẫn chưa được chỉnh lại, vừa động lại đau đến run rẩy.

- Tôi giúp cậu chỉnh lại vai. – Trương Tân Kiệt đột nhiên nói.

Trần Lực nghi ngờ liếc nhìn cậu.

- Tôi là bác sĩ.

Trương Tân Kiệt nói xong, không chờ đối phương trả lời, bước tới đè bả vai và cánh tay hắn, ra sức kéo chỉnh lại.

- Á!!! – Trần Lực hét thảm một tiếng, Trương Giai Lạc sợ đến lùi về sau một bước.

- Được rồi. – Trương Tân Kiệt mặt không cảm xúc buông tay.

- . . .

Mọi người đều ngẩn người . . . Tôn Triết Bình ho một tiếng, nói với Trần Lực vẫn đang chảy mồ hôi ròng ròng:

- Cậu và hắn ta không có quen biết, vì sao lại muốn hắn gánh tội thay?

Câu này nói quá bất ngờ, Trần Lệ Lệ là người đầu tiên hiểu ra.

- Là cậu??

Trần Lực hoàn hồn, lớn tiếng nói:

- Đừng có nói hưu nói vượn! Có chứng cứ không? Các người không phải cảnh sát sao? Hung thủ chạy rồi mà không bắt, chăm chăm nhìn tôi làm gì??

- Tôi nhắc lại lần nữa, tôi không phải cảnh sát, - Tôn Triết Bình nhìn đồng hồ, - Hiện tuyết đã ngừng, ngày mai cảnh sát sẽ đến, có vài lời mấy người nên chờ ngày mai cảnh sát tới rồi nói.

- Vì vậy hiện tại nói rõ ràng mọi chuyện, - Hàn Văn Thanh tiếp lời, - Ví dụ như, Trần Lệ Lệ, hung án trên lầu có phải chính cô đóng cửa sổ không.

- Tôi . . . – Cô nhìn quản lý bên cạnh, không khỏi lùi lại một bước.

- Sau khi cảnh sát tới có thể lấy dấu vân tay trên cửa sổ. – Hàn Văn Thanh nói.

- Còn có đồ mà người chết trước khi tử vong đã ăn, và vài vật dụng . . . như ly cà phê trên tủ đầu giường. – Trương Tân Kiệt không cho Trần Lệ Lệ thời gian suy nghĩ, ép sát hỏi:

- Thuốc ngủ có phải là cô ra tay không?

- Không, không phải! Tôi không . . . Tôi . . .

- Không phải cô ấy, - Quản lý kéo Trần Lệ Lệ ra sau lưng, - Thuốc ngủ là tôi . . . tôi bỏ, nhưng tôi không giết người, chúng tôi không giết người!

Trương Giai Lạc “Ờ” một tiếng, thực ra vì không có điều kiện giải phẫu, đối với việc thiếu gia kia trước khi chết có dùng thuốc ngủ cũng chỉ là suy đoán, không ngờ tới hai người kia không qua nổi màn đánh lừa này.

Trần Lực lại như được bằng chứng trời cho, lập tức nói:

- Đúng, tôi biết các người và Trần lão nhị là một bọn, Trần Lệ Lệ, mẹ mày không phải định gả mày cho hắn sao, đến lúc đó chỗ này đều thuộc về bọn mày đúng không!

- Tôi nói lại lần nữa, - Tôn Triết Bình quay đầu nhìn hắn, không nhịn được nói – Câm miệng, nếu không tôi sẽ khiến cậu không thể mở miệng được.

- Ây nha, tôi nói cho mọi người biết, người này trước đây từng lăn lộn trong xã hội đen đó. – Trương Giai Lạc bổ sung.

- . . . – Tôn Triết Bình nghẹn họng một hồi.

- Vì sao lại cho hắn uống thuốc ngủ? – Hàn Văn Thanh ngắt lời bọn họ.

- Tôi . . . không có giết người, vì thiếu gia hẹn Lệ Lệ gặp mặt ban đêm, lại nghĩ . . . Nên tôi, bỏ vào cà phê thuốc ngủ đưa cho thiếu gia, để cậu ấy ngủ thiếp đi tránh . . .

- Cô cũng biết chuyện thuốc ngủ? – Trương Tân Kiệt nhìn về phía Trần Lệ Lệ.

- . . . Vâng, nên khi tôi đên thấy thi thế, biết là anh ta. . . Tôi liền đóng cửa sổ đang mở lại. – Trần Lệ Lệ nói, - nhưng chúng tôi thật sự không giết người, cũng không có liên quan gì tới Trần lão nhị.

Trương Giai Lạc nhìn hai người, cảm thấy có chút khó.

- Tôi tạm thời tin tưởng, - Mặt Hàn Văn Thanh không chút thay đổi nói, - Còn có ai biết chuyện thuốc ngủ không?

- Không có . . . Không có ai, nhưng . . . A! – Quản lý dừng một lát sau, đột nhiên chỉ vào Trần Lực, - Cậu ta! Cậu ta có thể cũng biết, tôi ở đại sảnh chính là nhờ cậu ta pha cà phê!

Đúng là trò hay. Trương Giai Lạc nghĩ, mẹ nó, phiền chết tôi rồi.
 

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#64
31.

Hàn Văn Thanh trực tiếp nhét Trần Lực vào nhà vệ sinh của phòng nghỉ, khóa trái cửa từ bên ngoài.

- . . .

Tôn Triết Bình liếc qua hắn, thuận miệng nói, - Ngươi cẩn thận lại bị trách.

Cách một tầng ván cửa, kẻ bên trong vừa hét vừa, mắng, Hàn Văn Thanh trực tiếp nhấc chân đạp mạnh vào khung cửa, tiếng vang đến mức chấn động tới mức bụi từ trên rơi xuống.

Bên trong cửa lập tức yên tĩnh lại.

- Tôi sợ hắn trách tôi? – Hàn Văn Thanh chỉ vào cửa, trầm giọng nói.

Trương Giai Lạc đang nghỉ ngơi bên ngoài, đi ngang qua đưa đầu vào, vẻ mặt thương hại nói:

- Không có gì, anh thất nghiệp tôi sẽ tới thăm.

- . . . – Đầu ngón tay Hàn Văn Thanh cứng lại.

- Khụ, - Trương Tân Kiệt bên cạnh hắn vẫy vẫy tay, đợi Tôn Triết Bình và Hàn Văn Thanh đi ra, - Điện thoại được rồi, ngày mai cảnh sát có thể đến.

- Còn các hộ gia đình khác?

- Cũng báo cả rồi, nhắc bọn họ đóng chặt của không nên ra ngoài, vừa nãy động tĩnh lúc phát hiện cỗ thi thể thứ hai không ít người đều nghe được, nhưng không dám ra đây nhìn, - Trương Tân Kiệt thoáng dừng, lại nói – Vậy Đan Kiêu kia, chúng ta cũng thông báo sao?

- Hắn hiện tại vẫn tính là không để ý tới, nhưng . . . – Tôn Triết Bình nheo mắt, - Nếu Trần lão nhị kia có đầu óc không bình thường như những người kia nói, những chuyện này chắc chắn có quan hệ với hắn.

- Hiện tại nói gì cũng vô dụng, bảo lưu hiện trường cho cảnh sát, buổi tối đừng tách ra, toàn bộ ở trong đại sảnh, - Hàn Văn Thanh quay đầu nói với hai người Trần Lệ Lệ, - Các người cũng vậy.

Chung quy bên ngoài còn có một kẻ bị hiềm nghi đầu óc không bình thường, không cần được nhắc nhở hai người cũng không dám tự ý tách ra, không ngừng gật đầu đồng ý, từ phòng trống ở lầu một lấy ra vài chiếc chăn phân cho mỗi người.

Tôn Triết Bình thuận tay nhận lấy, sau đó hỏi một câu:

- Nơi ở của Trần lão nhị, có cách nào khác để xuống núi không?

Quản lý lắc đầu nói:

- Đường cái đều ngập tuyết, đường nhỏ càng không thể đi được, chỗ của hắn vốn là chỗ của người bảo vệ rừng.

- Anh có quen đường không? – Tôn Triết Bình cắt đứt lời hắn.

Quản lý chần chờ một chút, lại quay sang nhìn Trần Lệ Lệ.

- Tôi . . . tương đối quen thuộc, ngày mai có thể dẫn cảnh sát vào rừng. – Trần Lệ Lệ cúi đầu nói.

- Được rồi, mọi người nghỉ ngơi đi, - Hàn Văn Thanh cuộn chăn trên giường lại, quay đầu nói .

với Tôn Triết Bình, - Tôi bảo vệ cửa sau cxùng tên kia, cậu canh cửa trước,

- Đã biết. – Tôn Triết Bình không nhịn được phất phất tay.

- A, điện thoại có chút tín hiệu.

Trương Giai Lạc giơ điện thoại dạo một vòng trong đại sảnh, chẳng dễ mới tìm được một chút tín hiệu tràn ngập nguy cơ biến mất, lại nhìn thấy Tôn Triết Bình bọc chăn quanh người trực tiếp dựa cửa lớn ngồi xuống.

Hắn do dự một chút, lại đứng dậy đi tới, Tôn Triết Bình lại chỉ sô pha nhỏ bên cạnh, mở miệng, không tiếng động mà nói với anh một tiếng: “Ngủ.”

Thời gian trên màn hình điện thoại hiển thị đã 4 giờ sáng.

Ghế sô pha dài để cho Trần Lệ Lệ, mấy người còn lại từng người chiếm một cái sô pha đơn, Trương Giai Lạc cuộn trong chăn co thành một đoàn, cuộn tới đầu choáng váng lại không ngủ được, đây là vì rất nhiều thông tin không giải thích được trong một ngày này nhồi vào đầu anh.

Đêm đầy tuyết và thi thể, hai hung thủ, không tìm ra chứng cứ.

Anh nghi ngờ có pải chỉ có chính mình ngủ không được, bốn phía yên tĩnh đến gần như có thể nghe rõ tiếng hô hấp của chính mình, tim đập, thậm chí còn có âm thanh máu lưu động trong huyết mạch. Cứ như thế, trong nháy mắt, Trương Giai Lạc cảm thấy cả căn phòng này chỉ còn lại một người là chính mình.

Đây đương nhiên chỉ là ảo giác, anh miến cưỡng cử động cơ thể, nửa mặt kề sát trên tay vịn sô pha, nhìn về Tôn Triết Bình cạnh cửa. Dù dưới tia sáng tối tăm, anh vẫn như cũ thấy được đối phương nhắm hai mắt, hơi cúi đầu, hẳn là đã ngủ say.

Anh nhớ Hàn Văn Thanh đã từng nói, Tôn Triết Bình đặc biệt mẫn cảm đối với tầm mắt người khác, cho dù là lúc ngủ, chỉ cần có người nhìn hắn cũng rất nhanh tỉnh giấc.

Nhưng tựa hồ ngoại trừ mình. Trương Giai Lạc nghĩ, nói không chừng chỉ có chính mình nhìn thấy bộ dáng đang ngủ của hắn.

Anh có hơi cao hứng, lại cảm thấy có chút khổ sở.

Trong quá khứ nhiều năm như vậy, trước khi anh gặp Tôn Triết Bình, hắn là người thế nào?

Anh nghĩ một hồi, đột nhiên có chút hình dung mơ mơ hồ hồ, cuối cùng thả lỏng theo giấc ngủ tràn vào, mà hình dung kia dần dần rõ ràng lúc anh còn thức, nhanh chóng chìm theo vào giấc mộng.

Trương Giai Lạc có một giấc mơ ngắn.

Một mảnh ánh mặt trời chiếu vào rừng rậm, trước mắt anh là một chuỗi dấu chân dính máu, không biết bắt nguồn từ đâu, phía trước lại xuất hiện bóng người mơ hồ, anh theo sau tiến về phía trước hai bước, sau đó không khỏi bắt đầu chạy tới. Vẫn là không gian yên tĩnh không chút tiếng giờ, không có cả tiếng bước chân của chính mình, anh chạy rất gấp, nhưng ngay cả tiếng thở dốc của bản thân mình cũng không nghe được.

Ngay thời điểm Tôn Triết Bình quay đầy, anh tỉnh lại.

Trái tim Trương Giai Lạc đập mạnh một nhịp.

Anh không biết mình đã ngủ bao lâu, nhưng thời gian hẳn không quá lâu, vì những người khác vẫn đang trong giấc ngủ say, trừ Tôn Triết Bình.

Mà quan trọng hơn, trong phòng nhiều thêm một người.

Đan Kiêu không biết đã xuống lầu từ lúc nào, hiện đang đứng ở cửa, mặt đối mặt cùng Tôn Triết Bình.

Hai người tựa hồ dùng khẩu hình đơn giản để trò chuyện vài câu, Tôn Triết Bình cau mày, hai người cùng lách ra khỏi cửa.

Trương Giai Lạc lấy lại tinh thần, lập tức luống cuống tay chân bò lên từ trên ghế sô pha, muốn gọi Hàn Văn Thanh hoặc Trương Tân Kiệt dậy, nhưng lại thoáng khựng người.

Anh không hề không tin Tôn Triết Bình, nhưng theo bản năng không muốn để người khác cảm thấy Tôn Triết Bình có quan hệ gì với Đan Kiêu.

Nghĩ nghĩ, anh trực tiếp lặng lẽ tiến tới cửa, trước tiên là đè sát trên cửa lắng nghe một hồi, không nghe phía sau có tiếng động gì. Anh đẩy cửa ra một khe hở, nhìn ra phía ngoài.

Tầng mây xa xa đã ánh lên một tia nắng ban mai, tuyết và gió đều đã ngừng, chỉ có một thế giới trắng xóa.

Tôn Triết Bình và Đan Kiêu không đi xa mà ngừng ở nơi có thể nhìn tấy cửa chính.

- Sợ tao dụ mày ra ngoài, gây khó dễ cho mấy người trong phòng? – Đan Kiêu nở nụ cười.

Tôn Triết Bình không tiếp lời, lấy từ núi ra một điếu thuốc, nhen lửa.

Hôm nay hẳn là một ngày trời nắng, tuyết sẽ tan rất nhanh, nhưng sáng sớm nhiệt độ vẫn đông đến ngón tay hắn hơi cứng nhắc, hắn hoạt động vài khớp tay, lại nhìn về phía cửa.

- Vị nọ nhà mày cùng ra rồi, - Đan Kiêu cũng nhìn thấy, - Mày nói hắn có hiểu lần tao và mày có giao dịch gì không?

- Ha, - Tôn Triết Bình cười một tiếng, - Có rắm mau thả.

Đăn Kiêu thở ra một hơi khí trắng, nói:

- Hung thủ là con trai thứ của ông chủ nơi này, mày thấy suy đoán này có chính xác không?

- A, rất hợp lý. – Tôn Triết Bình mất tập trung nhìn xung quanh.

- Hung khí hẳn là trên tay hắn, hiện trường cũng để lại chúng cứ, hắn sẽ chờ cảnh sát tới bắt người?

Tôn Triết Bình hơi nheo mắt, đột nhiên rõ ràng đối phương muốn nói gì.

Đan Kiêu tiếp tục nói:

- Hai mạng người, nhưng nghe nói đầu óc hắn có chút vấn đề, nên có lẽ không thể phán đoán được.

- Hai mạng người. – Tôn Triết Bình nhìn hắn, - Không phải hai kẻ tình nghi?

- Không lẽ không chỉ có một hung thủ, hai tòng phạm?

Đan Kiêu suy nghĩ một chút rồi nói:

- Động cơ cũng rất rõ ràng, tài sản, tình cảm, mẹ của Trần Lệ Lệ cũng có gì đó với ông chủ chỗ này, sang năm lại để cô ta và hung thủ kết hôn, nhưng cô ta lại có quan hệ thể xác với thiếu gia chỗ này.

- Mày biết . . . ngược lại cũng không ít. – Tôn Triết Bình nói.

- Cũng hết cách, ai bảo tao lắm mồm làm chi? Tốt xấu cũng đã ở đây vài ngày.

- A, thời gian đúng là không ngắn, cũng đủ cho mày xúi giục Trần Lực phạm án, hoặc là lén lút tẩy não Trần lão nhị, khiến hắn gánh tội thay cho Trần Lực, ông chú chân dài?

- Tao nghe không hiểu lắm, tao nhiều lắm chỉ là một du khách, - Đan Kiêu nở nụ cười, - Cảnh tuyết nơi này rất đẹp.

- Là không tệ, - Tôn Triết Bình nắm môt nắm tuyết, dụi tắt tàn thuốc trong tay, - Mày gọi tao ra, là để nói với tao mấy lời này?

- Ngược lại là không phải, tao chỉ muốn hỏi thử, - Đan Kiêu dừng một chút, chậm rãi nói, - Dưới mí mắt chúng mày xảy ra hai án mạng, bọn mày lại không bắt được phạm nhân, uất ức không?

Không chở Tôn Triết Bình mở miệng, Đan Kiêu lại cho ra một cái tổng kết:

- Cảnh sát nhiều lắm cũng chỉ đến thế.

- Tao không phải cảnh sát, hơn nữa còn không phải người tốt, cả tính tình cũng không quá được, - Tôn Triết Bình ngắp một cái, lại cười, - Nên nếu tao muốn, nơi này vẫn có thể tăng thêm một bộ án mạng, đỡ có người luôn lo lắng làm thế nào ép tao ngột chết.

- Tao đây lại tin lời này, nhưng mà, vị kia nhà bọn mày biết mày từng giết qua bao nhiêu người sao? – Đan Kiêu nhắc nhở hắn, - Hoặc là nói, hại chết qua bao nhiêu người?

- Tao chỉ biết kỹ thuật bắn súng của cậu ấy rất không tệ. – Tôn Triết Bình nhìn hắn nói – Dù ở khoảng cách này, cũng có thể một súng bắn nổ đầu chó của mày.

(plot twist rồi bà con ui)
 

oomi

Đốm trắng giữa đại mạc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
3,814
Location
Thanh Đảo
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Những chàng trai Thanh Đảo
#65
[Mừng SN Trương Tân Kiệt 2020]
Chúc Trương phó sức khỏe, niềm vui, mỗi năm mừng sinh nhật anh, lại cảm thấy một chút hoài niệm, một chút vui vẻ, yêu thương thật nhiều <3

32.

Lúc Tôn Triết Bình về tới cửa, Trương Giai Lạc nhịn hắt xì một cách khó khăn, biểu cảm kì quái bóp mũi.

- Tôi nghĩ cậu sắp cảm mạo rồi đấy. – Sợ người khác vẫn không nhịn được tỉnh giấc, hắn giảm thấp âm lượng nói.

Trương Giai Lạc dùng giọng mũi “Ừ” một tiếng, vẫn canh chừng Đan Kiêu ở bên kia.

Đan Kiêu vẫn mang ý cười chỉ về phía hắn, nói:

- Tao về phòng trước, nếu sau đó cảnh sát có vấn đề gì muốn tìm, là một công dân hợp pháp, nhất định sẽ phối hợp điều tra.

- Vậy thì đành làm phiền mày, cút đi. – Tôn Triết Bình phất phất tay.

Trương Giai Lạc không lên tiếng, vẫn đưa mắt nhìn theo Đan Kiêu lên lầu, mới quay đầu về.

- Lại ngủ thêm một lúc? – Tôn Triết Bình đóng cửa lại, thuận miệng nói.

- . . . Được á. – Trương Giai Lạc liếc mắt nhìn hắn, trực tiếp ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.

Tôn Triết Bình không nghĩ anh sẽ nghe lời như thế, chỉ có thể ngồi xuống theo, kéo cái chăn vừa nãy bị bỏ lại tại cửa bọc hai người lại.

Trương Giai Lạc khịt khịt mũi.

- Còn lạnh? – Tôn Triết Bình đem anh ôm vào ngực mình, sờ sờ tai anh, có hơi lạnh.

- Ban nãy nhìn qua cửa bị thổi lạnh, - Trương Giai Lạc không kiềm được mà tốt tính, nhưng cũng đè thấp âm thanh nói, - Anh có phải đã sớm phát hiện không?

- Ừ, - Tôn Triết Bình cười, - Muốn hỏi gì sao?

- Có gì để hỏi, - Trương Giai Lạc dừng một chút, lại nói, - Tên kia phỏng chừng chính là lựa cái gì khiến anh khó chịu ra mà nói.

- Yo, thông minh.

- Còn không thì sao, - Anh chậm rãi mở mắt, từ từ nói, - Này Tôn Triết Bình… anh cho rằng tui muốn hỏi cái gì?

Tôn Triết Bình . . . ngẩn người.

- Tôi nói, chúng ta cũng coi như là, ừ, cái kia, ừm, dạng . . . quan hệ kia đi, - Trương Giai Lạc có chút không tự nhien nhìn chằm chằm mặt đất, - Chẳng lẽ anh nghĩ tôi . . .

Lời của anh còn chưa nói xong, Tôn Triết Bình lại vươn tay nắm cằm Trương Giai Lạc, buộc anh quay đầu.

- Có gì sao? – Gương mặt Trương Giai Lạc hơi đỏ.

Tôn Triết Bình nhìn anh một hồi, đột nhiên kéo chăn che kín hai người, sau đó hôn tới.

Môi cả hai vẫn chưa ấm lại, mang theo cảm giác lạnh lẽo, nhưng dưới không gian nhỏ hẹp bên dưới tấm chăn, hơi thở đan xen, không khí quanh họ lập tức trở nên ít lại, nóng bỏng lên.

“Ưm . . .” Trương Giai Lạc nhíu mày, đẩy đối phương ra một chút, lại bị bàn tay thon dài nắm lấy gáy, ép về phía trước.

Tôn Triết Bình không chút khách khí cạy mở hàm răng, lưỡi tiến quân thần tốc mà vào, thậm chí thô bạo xâm phạm mỗi một tấc niêm mạc trong cổ họng anh, tạo thành tiếng nước, cướp đoạt một chút không gian hô hấp còn sót lại của hắn.

Ảo giác suýt nữa nghẹt thở khiến Trương Giai Lạc muốn duỗi tay giũ xuống tấm chăn che trên đầu họ, nhưng tay đang vươn lại bị Tôn Triết Bình đè lại.

- Em trai cậu tỉnh rồi. – Tôn Triết Bình dựa bên vai anh, mang theo thở dốc nói.

- Vậy anh vẫn . . . ! – Trương Giai Lạc quả thật sắp bị hắn làm tức chết, cũng không dám động.

- Ai, Trương Lạc Lạc. – Tôn Triết Bình gọi hắn một tiếng.

Bọn họ chóp mũi chạm nhau, ở trong bóng tối không thấy rõ biểu cảm của nhau, chỉ có thể nghe tiếng tim đập cùng hô hấp, còn có tiếng nuốt, hầu kết chuyển động.

Tôn Triết Bình:

- Tôi thật thích cậu.

Trương Tân Kiệt tay nhìn đồng hồ, sáng sớm bảy giờ.

Tuy chỉ ngủ mất tiếng, nhưng đồng hồ sinh học vẫn ngoan cường đánh thức hắ.

Trần Lệ Lệ và quản lý vẫn còn đang đang ngủ mê, cậu nhìn hai người khác ử cạnh cửa, lạng lẽ đứng dậy, đi tới phòng nghỉ phía sau.

Phòng giam giữ Trần Lực trong phòng rửa tay không thể cách âm bao nhiêu, không biết là hắn đã ngủ hay đang suy tính gì, mà thi thể anh trai hắn vẫn là tử trạng thê thảm đặt ở chỗ cũ, bỏ đi mùi máu tanh, cả căn phòng vây kín bởi một loại mùi vị cổ quái, đó là mùi vị Trương Tân Kiệt vẫn thường nghe thấy tại bệnh viện.

Mùi vị tử vong.

Trương Tân Kiệt cẩn thận vòng qua vết máu khô, đi tới cạnh Hàn Văn Thanh đang bảo vệ sau cửa.

Đối phương lúc cậu tiến vào đã mở mắt ra, lúc này chỉ hỏi một câu:

- Đã tỉnh?

- Anh vẫn luôn không ngủ? – Trương Tân Kiệt hỏi ngược lại.

- Ừ, - Hàn Văn Thanh cau mày, - Nghĩ chút chuyện.

Trương Tân Kiệt không hỏi anh đang nghĩ gì, mà nửa quỳ xuống, duỗi tay vì đối phương nhấn huyệt Thái dương.

Bốn mắt nhìn nhau, cậu nhìn thấy tơ máu cùng sự uể oải trong mắt Hàn Văn Thanh, trong đó còn có một chút nghi hoặc.

- Vừa nãy Đan Kiêu xuống lầu. – Trương Tân Kiệt nhỏ giọng nói.

- Hắn làm gì? – Hàn Văn Thanh có chút không ngờ.

- Hình như là nói gì đó với Tôn Triết Bình, - Tay Trương Tân Kiệt không dừng lại, miệng nói – Nhưng tôi nghĩ là còn để khiêu khích.

Hàn Văn Thanh cười lạnh, không lên tiếng.

Trương Tân Kiệt tiếp tục nói:

- Ngày trước hắn đến, trên thực tế . . . Có thể nói, chính là vì khiến chúng ta khó chịu.

- Đó là mục đích chính của hắn, - Hàn Văn Thanh lôi kéo hắn ngồi lên chân của mình, - Tôi không có việc gì.

Nhưng ngón tay Trương Tân Kiệt vẫn đang luồn vào tóc anh, chậm rãi mà ung dung nhấn huyệt thái dương của anh.

Trương Tân Kiệt không khỏi, lại nói:

- Hắn tăng áp lực.

- Hửm?

- Đan Kiêu, - Trương Tân Kiệt nói, - Lần trước, hắn đánh cược chúng ta không bắt được nhược điểm cửa hắn, còn đây là đánh cược chúng ta không thể bắt hết toàn bộ hung thủ.

- Đó chính là nguyên nhân hai hung thủ xuất hiện? – Hàn Văn Thanh trầm mặc một hồi, - Nếu là hắn xúi giục Trần Lực giết nạn nhân đầu tiên, hoàn toàn có thể toàn thân trở ra, nhưng hắn lại lựa chọn xúi giục hung thủ thứ hai.

- Cho nến nếu có lần sau, - Trương Tân Kiệt nói, - Mục tiêu của hắn chính là khiến chúng ta một tên hung thủ cũng không bắt được.

- Đầu óc có bệnh. – Hàn Văn Thanh đưa ra bốn chữ.

- Cũng là đang bức bách chúng ta . . . Muốn chúng ta tức giận, thất thố, hoặc là . . .

- Khiến chúng ta nghi ngờ bản thân, cảm thấy vô dụng. – Hàn Văn Thanh tiếp lời.

- Nhưng lần này ta cảm thấy hăn đã tính có chút sai, - Tay Trương Tân Kiệt từ sau gáy anh trượt xuống, như an ủi mơn trớn sống lưng Hàn Văn Thanh, - Bất kể là lão Liêu trước đây, lần này là Trần Lực, đều có năng lực suy nghĩ bình thường, tôi cảm thấy Đan Kiêu hẳn là lợi dụng lòng tìm lợi tránh hại của bọn họ, kèm thêm một chút điều kiện, hoặc là uy hiếp, lại có thể phong kín miệng họ.

- Nhưng với Trần lão nhị kia thì không. – Hàn Văn Thanh hiểu rõ.

- Không sai, hiện tại cần chính là một động cơ, - Trương Tân Kiệt ngẫm nghĩ, - Động cơ hắn giết Trần Cường, hay nên nói là . . . Vì sao hắn lại nghe lời Đan Kiêu.

- Thực ra có một cách nghĩ đơn giản hơn, - Hàn Văn Thanh nói, - Vì sao hắn lại muốn gánh tội thay Trần Lực.

Trương Tân Kiệt sửng sốt, nói:

- Đúng, nhưng theo chúng ta thấy, Trần lão nhị bởi vì thân thế khó nhìn mặt người, hơn nữa bản thân còn có chút ít thiếu hụt, điều kiện sinh hoạt thông thường hẳn rất kém, hơn nữa Trần Lực chính là một người có đối với hắn không tốt, thực không có lý gì lại . . . Chờ đã!

- Ngẫm ngược lại, - Hàn Văn Thanh nói, - Chúng ta biết, người nào có thể khiến hắn làm vậy?

- Đúng, - Trương Tân Kiệt nói, - Chúng ta ắt hẳn đã nói cùng Trần Lệ Lệ.

Lúc cảnh sát đến đã gần giữa trưa, tiếng còi cảnh sát từ xa tiến lại, giữa lưng chừng núi yên tĩnh trở nên chói tai dị thường.

Mọi người bị gọi vào phòng khách, bao gồm Trần Lực vẫn luôn bị giam trong phòng rửa tay, nhưng Tôn Triết Bình vẫn luôn trông coi hắn, ngăn chặn bất cứ khả năng khó lường nào.

Chỉ có vài người phục vụ trốn trong góc phòng xì xào bàn tán, các vị khách ngồi trên sô pha, không ai ngoại lệ, tất cả mọi người đều mang theo hai vành mắt thâm đen, hẳn là một đêm không thể ngủ ngon.

Nhưng qua một đêm này, quản lý vẫn chưa bình tĩnh lại, có thể là bởi vì cuộc gọi cuối cùng với ông chủ, dù trong lòng vẫn còn một khối lớn vướng bận vẫn chỉ huy phòng bếp làm chút đồ cho mọi người.

- Hỏi ra gì không? – Trương Giai Lạc dán vào tai Trương Tân Kiệt hỏi.

- Ừm, - Trương Tân Kiệt gật đầu, nhìn Hàn Văn Thanh đã đi ra ngoài, nói, - Một hồi lại nói đi.

Hàn Văn Thanh đến đón xe cảnh sát đã dừng lại, bắt tay cùng cảnh sát đứng đầu, tỏ rõ thân phận.

Đối phương đã nghe qua tương đối tình huống của nơi này qua điện thoại, vừa muốn khách sáo vài câu lại đột nhiên sửng sốt.

Hàn Văn Thanh ngẩn người, nhìn theo tầm mắt hắn.

Một sân khác có một người đàn ông đang đứng, áo khoác trên người dính đầy vết máu, tay nắm dao nhọn nhuốm máu.
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,149
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#66
Trùm mền hôn nhau, lãng mạn!!
Trốn phụ huynh!! Ủa nhầm, trốn em trai và... ờm, em dâu...
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#67

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,149
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#68
Lại một năm nữa với Vinh Quang rồi, chúc mừng SN, Hàn đội.
Đường anh đi, mỗi bước là vinh quang.


33.

"Tự thú?" Trương Giai Lạc lấy tay bịt miệng, vừa nói vừa nhìn dáo dác xung quanh.

"Vâng, cũng không ngoài ý muốn," Trương Tân Kiệt đứng gần anh, cũng khẽ giọng nói, "Chung quy theo bọn em suy đoán, hắn định một mình gánh hết mọi chuyện."

"Vậy còn Trần Cường?"

"Giao cho cảnh sát rồi, chỉ xem bọn họ có thể thẩm tra được bao nhiêu," Trương Tân Kiệt thoáng dừng mới nói, "Chúng ta dù sao cũng không phải cảnh sát, nơi này càng không phải địa phận quản lý của Hàn Văn Thanh."

Trương Giai Lạc chẳng phán đúng sai chỉ ô một tiếng, quay đầu nhìn về phía gian phòng nọ.

Hàn Văn Thanh vẫn đang trao đổi với cảnh sát, Tôn Triết Bình vẻ mặt mất kiên nhẫn đứng cạnh anh, thỉnh thoảng chen vào mấy lời.

Cảnh sát đã tiếp quản hiện trường, khách trọ đều được tập trung về nhà ăn, có hai cảnh sát lần lượt ngồi ghi chép, mà bốn người bọn họ coi như nhân chứng quan trọng, buộc phải ở trong đại sảnh với cảnh sát, kẻ tình nghi thì tạm thời chia ra giam giữ hai phòng.

"Chuyện của Thiện Kiêu..." Trương Giai Lạc gõ gõ vai Trương Tân Kiệt.

"Họ có lẽ sẽ không đề cập," Trương Tân Kiệt theo bản năng nhìn liếc qua hướng phòng ăn, "Nhưng chúng ta không có nhiều thời gian."

"Hở?" Trương Giai Lạc chuyển tầm nhìn về.

"Họ chắc chắn sẽ không ở đây qua đêm, chờ pháp y tới điều tra hiện trường xong, là bắt người xuống núi."

"Ô, chúng ta khẳng định phải đi theo rồi, nhưng Thiện Kiêu chỉ là một... khách trọ bình thường, ý là vậy phải không?"

"Vâng," Trương Tân Kiệt gật đầu, "Trước đó, em cần nghĩ cách nói chuyện với Trần lão nhị."

"Khéo thật," Trương Giai Lạc sờ sờ cằm, "Anh cũng định nói chuyện với Thiện Kiêu."

Trương Tân Kiệt liếc mắt nhìn anh, lưỡng lự hồi lâu bỗng nói: "Lúc sáng nay..."

"Khụ!" Trương Giai Lạc lập tức hắng giọng rõ to, "A? Sáng nay sao?"

Trương Tân Kiệt ngẩn ra: "Em không phải nói anh với Tôn Triết Bình."

"..." Trương Giai Lạc gương mặt hơi đỏ, cắn răng thấp giọng, "Anh biết!"

Trương Tân Kiệt không khỏi cười, lại nói: "Lúc sáng nay, Thiện Kiêu và Tôn Triết Bình nói gì đó với nhau phải không?"

"Lúc đó em thức?" Trương Giai Lạc kinh ngạc nhìn cậu.

"Vâng, mà Tôn Triết Bình ắt cũng biết là em thức."

"Ô... anh không có hỏi," Trương Giai Lạc cực nhanh đáp, "Nhưng nghĩ bằng đầu gối cũng biết Thiện Kiêu nói những gì."

Trương Tân Kiệt đang định tiếp tục lên tiếng thì thấy Hàn Văn Thanh và Tôn Triết Bình đi tới.

"Thế nào?" Trương Giai Lạc lập tức hỏi.

"Họ muốn cho người đến chỗ ở của Trần lão nhị sau bìa rừng xem thử, đang kiếm ai đó dẫn đường." Hàn Văn Thanh nói.

"Trần Lệ Lệ chắc là rành đường nhất, nhưng..." Trương Tân Kiệt trầm ngâm, "Tôi thì muốn Trần Lệ Lệ ở lại, đi theo tôi nói chuyện với Trần lão nhị."

"Cho nên bọn tôi đề cử Thiện Kiêu," Tôn Triết Bình nói, "Bảo là hắn đến đây chụp hình, từng qua đó lấy cảnh."

Ngoài ý muốn chính là, Thiện Kiêu đồng ý rất dứt khoát, cũng không dị nghị với lý do vô căn cứ của bọn họ.

"Hắn cũng muốn xem thử chúng ta có trò gì." Hàn Văn Thanh lạnh lùng nói.

"Còn phía Trần lão nhị..." Trương Tân Kiệt nhìn anh.

"Lẽ ra không hợp quy tắc, nhưng họ đáp ứng cho chúng ta nửa giờ, với điều kiện người của họ cũng sẽ có mặt."

"Người của họ" là ai, Trương Tân Kiệt trong lòng biết rõ, gật đầu nói: "Được."

"Nhưng phía Thiện Kiêu chúng ta cũng không thể thả không quản, vẫn phải theo dõi thật chặt, bên kia cũng đồng ý chúng ta ra một người."

"Tôi đi."

"Tui đi."

Tôn Triết Bình và Trương Giai Lạc đồng thời lên tiếng, sau đó đồng thời quay mặt nhìn nhau.

"Tui đi một mình." Trương Giai Lạc lập tức bổ sung.

"Cậu đi làm cái gì?" Tôn Triết Bình trầm giọng.

"... hắn không đề phòng tui," Trương Giai Lạc tự giễu, "Ít nhất chuyện đó tui ý thức được."

Lời này khiến Tôn Triết Bình nhất thời nghẹn họng, chỉ có thể nhìn hai người còn lại.

"Tôi đồng ý." Hàn Văn Thanh nói.

"Em không đồng ý." Trương Tân Kiệt nối đuôi.

"Mấy người..." Trương Giai Lạc bó tay toàn tập, trực tiếp vỗ bàn, "Ok, giơ tay biểu quyết!"

"Anh, đến lúc này rồi..." Trương Tân Kiệt nhíu mày muốn phản đối, nhưng bị Trương Giai Lạc ngắt ngang.

"Anh không đùa giỡn," Trương Giai Lạc thôi mỉm cười, nhìn Tôn Triết Bình nói, "Anh cảm thấy chỉ mỗi việc theo chân một người tui cũng không làm nổi?"

"Không có," Tôn Triết Bình ấn ấn sống mũi, giọng nói mang chút rã rời, "Không phải ý này."

"Tui biết anh ý gì," Trương Giai Lạc nhìn đoàn người trong sảnh, lẩm bẩm một câu, "Nhưng tui đảm bảo tui hữu dụng hơn đám người kia."

"Với lại," Thấy Tôn Triết Bình định mở miệng, anh nói tiếp, "Tui đảm bảo sẽ an toàn quay về."

"Cậu lấy cái gì đảm bảo?" Tôn Triết Bình không quá dễ chịu.

"Tán thành." Trương Tân Kiệt giơ tay.

"Trẫm suýt bị các ngươi tức chết!" Trương Giai Lạc nổi điên hô lên, bị toàn bộ cảnh sát trong sảnh nhìn qua.

Tôn Triết Bình nhìn anh nửa buổi, sau cùng thở dài: "Thôi được, tôi đồng ý."

Trương Tân Kiệt kinh ngạc nhìn về phía hắn, im lặng một lúc mới nói: "Tôn Triết Bình, anh biết mục đích của Thiện Kiêu, hắn cũng biết quan hệ giữa hai người, nếu..."

Tôn Triết Bình ừ một tiếng, nói: "Tôi biết, nhưng cậu nên hiểu một điều, nếu hắn muốn chơi chúng ta bằng cách đơn giản, hiện tại đã không có những chuyện này."

"Nếu nói hắn sẽ làm điều bất lợi với Trương Giai Lạc, không bằng nói..." Hắn bỗng dừng dừng, "Tôi cho rằng hắn không ra tay vào thời điểm này."

"Tóm lại ba thắng một," Trương Giai Lạc vỗ vỗ vai Trương Tân Kiệt, "Đừng lo, em còn nhớ thành tích lẫy lừng một chấp năm của anh trai em hồi cấp ba không?"

"..."

Nhóm vào rừng có tổng cộng năm người, trong đó là ba cảnh sát cầm súng, một cậu chủ tiệm hoa cũng cầm súng, và một khách trọ bình thường lòng mang ý xấu.

Tuyết đọng chói mắt, Trương Giai Lạc đeo cặp kính râm giá rẻ lựa từ quầy tạp hóa khách sạn, ánh mắt nhìn Thiện Kiêu như nhìn một thằng tù tội.

"Đường rừng không dễ đi," Thiện Kiêu đi ở trước nhất, "Thường có bẫy động vật, mọi người chú ý dưới chân."

Nhưng tuyết đã lấp qua mắt cá, chú ý thế nào cũng phí công, mỗi người đành bẻ một cành cây, vừa đi vừa dò đường.

"Khụ," Trương Giai Lạc bên quét tuyết bên tăng tốc, bước tới bên cạnh Thiện Kiêu, "Lần trước anh Thiện đến đây, chắc không có tuyết chứ."

"Không cần xưng hô quá khách sáo." Thiện Kiêu mỉm cười nói.

"Ô," Trương Giai Lạc biết nghe lời phải, "Cha già kia, lần đầu ông tới chỗ này là đi lạc hả?"

"..." Thiện Kiêu thở ra khí trắng, thật sự chuyện trò cùng hắn, "Không tới nỗi, thấy bờ tường sơn trang có chỗ bị sụp, có vẻ cũng bị lâu rồi, cảm thấy lạ vì sao không sửa, đi hỏi thì được trả lời phía sau có đường."

"... tui không nhìn ra chỗ nào có đường." Trương Giai Lạc cạn lời nhìn quang cảnh xung quanh.

Nơi này là cánh rừng thông thưa thớt, không có chạc cây che phủ bầu trời, nhưng cũng không có con đường mắt thường thấy được, động vật phần nhiều ngủ đông, trừ tiếng tuyết đọng thi thoảng rơi xuống, hầu như lặng ngắt.

"Anh xem." Thiện Kiêu gõ gõ một thân cây khô bên cạnh, trên vỏ cây có khắc hình mũi tên.

"Ai khắc vậy?" Trương Giai Lạc quét mắt nhìn.

"Không biết," Thiện Kiêu thở dài, "Nhưng nghe nói gian nhà kia trước đây để kiểm lâm ở... Sếp Tôn không phải từng vào cánh rừng này sao, anh ta không nói với anh về ký hiệu này?"

Đây đây. Trương Giai Lạc thầm mắng một câu, thuận miệng nói: "Anh ta không phải cảnh sát."

"Thật sao?" Thiện Kiêu như rất ngạc nhiên, "Nhưng tôi thấy anh ta tham gia tra án từ đầu mà."

Giọng hắn nói câu này khá lớn, ba cảnh sát gần đó đều nhìn lại.

"Ô, anh ta coi truyện trinh thám nhiều, là fan của Sherlock Holmes." Trương Giai Lạc vô cùng tự nhiên trả lời.

"..."

"Ê, mà sao ông biết anh ta có vào rừng này." Trương Giai Lạc dõi ánh mắt về phía hắn.

"Sáng nay nghe sếp Tôn... nghe anh Tôn thuận miệng nói."

Trương Giai Lạc dài giọng ồ một tiếng, lại cười.

"Mày biết vì sao anh ta cho tao đi với mày không?"

Thiện Kiêu nghe vậy ngẩn người.

"Bởi vì... Hắt xì!" Trương Giai Lạc hắt hơi, xoa xoa mũi, "À, không nói mày biết đâu."

Bởi vì anh ta biết, mày sẽ nói với tao cái gì.

Trương Giai Lạc nghĩ.

Anh ta muốn mình biết, trong mắt kẻ khác anh ta là loại người gì.
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,149
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#69
34.

"Bên phía anh tôi vẫn ổn."

Trương Tân Kiệt nhìn tin nhắn mới nhận được, nói với hai người còn lại.

Tôn Triết Bình ừ một tiếng, không thêm lời.

Bọn họ đang đứng ở cửa phòng giam Trần Nhị, có mấy cảnh sát đưa Trần Lệ Lệ và Trần Cường tới.

"Chúng tôi cần file ghi âm và lời khai toàn bộ quá trình."

"Chắc chắn rồi," Hàn Văn Thanh gật đầu, "Phiền các cậu."

"Nhưng nói thật... Hắn cũng nhận tội rồi, các anh còn muốn hắn khai thêm cái gì?" Một cảnh sát họ Hoàng nhếch miệng cười, "Aiya, sếp Hàn, nể anh lắm đó."

"Ha ha." Tôn Triết Bình cười lạnh.

Cảnh sát Hoàng nghiêng mặt nhìn hắn, thở dài nói: "Sếp Tôn, vụ năm đó tôi cũng có nghe kể, tiếc thật, rõ ràng lập công rồi, sao lại rút lui trên đỉnh sự nghiệp?"

"Cậu ta từ chức vì chấn thương," Hàn Văn Thanh ngăn Tôn Triết Bình, đáp: "Mà không muốn ngồi làm văn phòng."

"Ô," Cảnh sát Hoàng tỏ ý đã hiểu, "Không qua được trắc nghiệm tâm lý?"

Tôn Triết Bình híp mắt, đang định bật lại thì bị Trương Tân Kiệt kéo tay, đưa điện thoại tới.

"Lát nữa có tin nhắn của anh tôi, anh nhận."

"..." Tôn Triết Bình cầm điện thoại, chậc một tiếng cũng không nói thêm.

"Với lại a, sếp Hàn," Họ Hoàng chỉ vào Trần Lực, "Lúc nãy anh nói với tôi người này cũng là nghi phạm, giờ lại muốn lấy cung cùng lúc, không sợ họ thông đồng?"

"Nói đùa rồi," Hàn Văn Thanh thản nhiên nói, "Sếp Hoàng đã đồng ý, tức là không xem hắn như nghi phạm."

Cảnh sát Hoàng nghe vậy ngẩn người, ha ha hai tiếng đổi đề tài, quay đầu dặn các tiểu cảnh sát khác ghi chép đầy đủ, đoạn bỏ đi.

"Vất vả anh." Trương Tân Kiệt thấp giọng nói một câu.

"Vốn chuyện cũng bởi bọn tôi mà nên," Hàn Văn Thanh lắc đầu, "Không cần để ý mấy người kia."

Trần Nhị không có tên, thậm chí không được khai hộ khẩu.

Mọi người chỉ biết hắn là lão nhị Trần gia, nhưng cha hắn không nhận con, từ nhỏ đã ít nói, sau phát hiện đầu óc có vấn đề, người ta bắt đầu đồn đãi, nói cận huyết, sinh phải đứa nhỏ đần độn, dù sao cũng là chuyện phiếm dễ truyền.

Trương Tân Kiệt ngồi đối diện hắn, yên lặng quan sát một hồi, cảm thấy có chút nan giải.

Cậu tuy học tâm lý học cho văn bằng phụ, nhưng chung quy không phải chuyên gia đàm phán, cũng không có kinh nghiệm, Hàn Văn Thanh lại nhất định muốn cậu làm, lý do còn không khác Trương Giai Lạc.

"Hắn không cảnh giác với cậu bằng với bọn tôi," Hàn Văn Thanh nói, "Những người như hắn, trực giác mạnh hơn suy nghĩ, tôi và Tôn Triết Bình không ổn."

Trương Tân Kiệt hiểu, Hàn Văn Thanh và Tôn Triết Bình sát khí quá mạnh, dù gạt được con người, cũng không gạt được dã thú —— cậu nhìn kẻ kia như nhìn một con dã thú.

Đó là một người đàn ông khó đoán tuổi, vóc người cao lớn, da dẻ thô ráp, hai mắt vẩn đục, trán và gò má có vài vết sẹo, râu tóc lại rất gọn gàng sạch sẽ. Bộ đồ nhuốm máu có lẽ đã bị tịch thu làm vật chứng, hắn hiện đang mặc áo bông không biết của ai, không quá vừa vặn, nút trước cổ gài cũng không được.

Hắn bị còng vào tay vịn ghế, hai mắt thẫn thờ nhìn về phía trước, tầm mắt không đặt trên ai, thẳng đến vách tường trống trải.

Trần Lệ Lệ trông như muốn nói gì đó, có lẽ muốn chào, cuối cùng lại mím môi đứng sau lưng Trương Tân Kiệt. Mà Trần Lực thì có vẻ sợ sệt, không như bọn họ từng gặp trước đây, từ lúc bước vào đã rụt đến góc phòng.

"Trần Nhị," Trương Tân Kiệt kéo cái ghế ngồi xuống, "Tôi có thể gọi anh thế không?"

Đối phương lúc này mới như sực tỉnh, con ngươi đảo quanh, lướt qua tất cả những người trong phòng, đến Trần Lệ Lệ thì thoáng dừng.

Trần Lệ Lệ cũng thấy, bèn nhích một bước lên trước, "Lão Nhị?"

Trần lão Nhị không đáp, tiếp tục nhìn tới Trần Cường, sau cùng rủ mắt xuống nhìn mặt đất.

"Ê, hỏi mày đó, câm hả?" Một cảnh sát không nhịn được lấy côn chọc vào lưng ghế.

Trần lão Nhị há miệng thốt một chữ, "Ừ."

Cảnh sát kia sửng sốt, nhưng Trương Tân Kiệt biết hắn đang trả lời câu hỏi của mình, thở phào một hơi.

Nghe hiểu là tốt rồi.

"Anh vì sao giết Trần Lực?" Cậu đi thẳng vào vấn đề.

"Bọn tôi hỏi bao nhiêu lần rồi," Cảnh sát kia lầm bầm, "Hắn không chịu trả lời."

"Cậu tới để ghi chép hay để nói," Hàn Văn Thanh chỉ một bên bàn, "Ngồi xuống."

Cảnh sát kia nhướng mày, vốn định phản bác, đối mặt nhìn Hàn Văn Thanh hai giây liền thua trận, ngoan ngoãn ôm giấy bút ngồi ghi.

"Tôi không phải cảnh sát," Trương Tân Kiệt chậm rãi nói, "Tôi là một bác sĩ."

Trần lão Nhị ngẩng đầu, nhíu mắt quan sát cậu.

"Bác sĩ, tôi không muốn giết anh ta," Hắn mở miệng nói, Trương Tân Kiệt mới nghe ra giọng hắn khàn khàn, như từng bị thương cổ họng, "Tôi chỉ muốn giết người."

Sát nhân cuồng. Trương Tân Kiệt có thể tưởng tượng cảnh sát kia đã viết lên giấy mấy chữ này.

"Vậy còn anh trai anh, anh nói cũng là do anh giết?"

"Phải." Trần lão Nhị cúi đầu.

"Nếu anh chỉ muốn giết đại một người, vào đại sảnh là được, cần gì phiền phức đi giết anh trai anh."

"Phiền à... Không có phiền."

"Vậy tại sao anh muốn giết anh ta?" Trương Tân Kiệt đổi câu hỏi.

Trần lão Nhị im lặng một lúc, ngẩng đầu lên ra hiệu nhìn vào cổ mình, một vết sẹo ghê tợn xuất hiện trước mắt mọi người.

"... anh trai anh làm?"

Trần lão Nhị gật đầu.

Trần thiếu cũng bị cắt cổ. Trương Tân Kiệt nghĩ, cả động cơ gây án cũng có, nếu không phải hành vi của Trần Cường và điểm đáng nghi tại hiện trường quá nhiều, cậu cũng sẽ tin Trần lão Nhị đã giết hai người.

Cậu quay đầu nhìn Trần Cường, người đàn ông nọ vẫn rúc trong góc tường, đầu cũng không ngẩng.

"Trần Lệ Lệ," Trương Tân Kiệt ngoảnh mặt nhìn cô gái mãi vẫn đứng sau lưng mình, "Cô và Trần Cường từng là người yêu, đúng không?"

Trương Giai Lạc nhìn căn nhà gỗ trước mặt, thở hắt ra.

Đoạn đường này dài hơn anh nghĩ, không biết có phải vì Thiện Kiêu cố ý dắt đi lòng vòng.

Căn nhà gỗ cũng rộng hơn anh nghĩ, trước sau có đến mấy gian, dựng rất vững chãi, không phải lụp xụp dưới tuyết, chỉ là ánh đèn le lói, trong mấy gian phòng chồng chất tạp vật, da thú, củi khô, xương thú, cùng ít gia cụ bằng gỗ sần sùi cũ kỹ.

"Nơi này cả điện cũng không có." Một cảnh sát cau mày, chỉ vào ngọn đèn như di sản thế kỷ trước.

"Từng gặp không ít con riêng ông chủ lớn, lần đầu mới thấy có người thảm vậy." Một cảnh sát khác còn cười cười.

Trương Giai Lạc mở miệng định đốp bọn họ vài câu, sau lại nhịn.

"Nhiệm vụ của tôi đã xong," Thiện Kiêu đứng ngay cửa, nở nụ cười, "Về trước được chưa?"

"Ê, không được đi," Trương Giai Lạc lập tức nói, "Nơi này đường đi phức tạp, lỡ lát nữa tụi tui quay về lạc đường tính sao?"

"Ok," Thiện Kiêu gật đầu, "Tôi đi với anh một vòng? Đảm bảo không chạm cái gì cả."

"Tui cũng đảm bảo không chạm cái gì hết." Trương Giai Lạc giơ hai tay lên.

Mấy cảnh sát kia nhìn nhìn nhau, một người chế giễu: "Hai người đọc truyện trinh thám nhiều quá, hung khí nghiệm chứng rồi, chỗ này chỉ nhìn qua cái thôi, kiếm đâu ra chứng cứ nhiều vậy."

"Ồ ừ." Trương Giai Lạc mất tập trung đáp hai tiếng, ánh mắt dừng trên bộ bàn ghế hoàn chỉnh một cách kỳ lạ, nhíu mày.

Bàn và ghế trông có vẻ rất chắc, nhưng giấu đi rất nhiều vết rạn, lại không giống rạn tự nhiên.

"Hay anh xem thử mớ gia cụ bị hỏng đi?" Thiện Kiêu ra vẻ tốt bụng nhắc nhở.

Trương Giai Lạc liếc nhìn hắn, tay vẫn bật đèn pin chiếu tới, ngẩn người.

"... đều bị đập hỏng."

"Aiz," Thiện Kiêu thở dài, "Các người đều biết Trần lão Nhị đầu óc có vấn đề, nhưng có biết vấn đề chỗ nào không?"

Trương Giai Lạc quay đầu nhìn hắn, lại cầm đèn pin chiếu một vòng khắp nhà, trên tường, trên đất, khắp nơi đều có không ít vết nứt, có cả vết máu đã khô đến đen sẫm, hoàn toàn không giống đêm qua mới dính.

"Anh có biết vì sao bọn họ muốn đuổi hắn vào rừng? Vì sao anh trai hắn nhất quyết muốn giết hắn?"

"Anh trai hắn muốn giết hắn?" Trương Giai Lạc bắt được trọng điểm, ánh mắt nhìn về.

"Bởi vì hắn hỏng đầu," Thiện Kiêu cười chỉ trán mình, "... không chỉ là không giỏi suy nghĩ, mà những khi nghĩ không ra, sẽ phát điên."

"Có vài kẻ trời sinh đã có thú tính, như hắn, hoặc như vị kia nhà anh," Thiện Kiêu nhìn Trương Giai Lạc trợn to mắt, tiếp tục nói, "Đúng rồi, em trai anh có nói muốn hỏi cung Trần lão Nhị?"
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,149
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#70
35.

Tôn Triết Bình há miệng ngáp, kiểm tra điện thoại, Trương Giai Lạc không gửi tin nhắn nữa, hắn chỉ đành mặt đầy nhàm chán nhìn về phía mấy người đang đối diện nhau trong phòng.

"Từng, đúng không?" Trương Tân Kiệt nói tiếp.

"... vâng," Trần Lệ Lệ liếc nhìn Trần lão nhị qua khóe mắt, thấp giọng: "Trần Cường là bạn trai cũ của tôi."

"Ha ha, tôi?" Trần Cường mãi vẫn rụt trong góc tường lúc này mới cười một tiếng, "Bạn trai cũ cô không phải đại thiếu gia à?"

"Tôi với anh ta không phải kiểu đó!"

"Ô, không phải kiểu bạn trai bạn gái, mà là kiểu lên giường," Trần Cường nghiến răng nói, "Kiểu cắm sừng tôi."

Lời này vừa dứt, những người khác đều nhìn hắn.

"Cho nên cậu cũng có động cơ gây án." Hàn Văn Thanh nói.

"... đùa gì vậy sếp," Trần Cường cười gượng, "Tôi nếu vì lý do này mà giết người, thì giết bao nhiêu cho đủ, sếp cứ hỏi thử con đàn bà đó..."

"Anh vui lòng im lặng cho," Trương Tân Kiệt ngắt lời hắn, quay đầu nhìn Trần lão Nhị, "Anh cũng nghe rồi, nếu anh muốn gánh tội thay Trần Cường vì Trần Lệ Lệ, thì không cần thiết."

"Cái gì?" Không chỉ Trần Lệ Lệ, cả cảnh sát đang ghi chép cũng kinh ngạc.

Trần lão Nhị lại như chẳng hề nghe thấy, vẫn nhìn chằm chằm mặt đất, chỉ có còng tay khóa vào ghế đang run lên.

"... tuy tôi không biết người kia nói với anh những gì," Trương Tân Kiệt nhấn mạnh hai tiếng người kia, "Nhưng tôi cũng đoán được đại khái."

Kết hợp lời khai từ vài người và thông tin trước đây, điều ít ỏi cậu có thể xác định là sự tồn tại của Trần Lệ Lệ hết sức đặc biệt đối với Trần lão Nhị, sau khi mẹ qua đời, cha và anh trai có cũng như không, cô nói không chừng là sự tồn tại đặc biệt duy nhất.

Bọn họ từng nghĩ về động cơ của Trần lão Nhị, nhưng rõ ràng vật chất không có sức hấp dẫn với người như hắn, nếu muốn báo thù cũng không cần e ngại, muốn giết người đã sớm giết, mà cách Thiện Kiêu thuyết phục hắn chỉ có thể liên quan đến Trần Lệ Lệ, người duy nhất đánh động được hắn.

"Tôi đoán hắn nói với anh, Trần Lệ Lệ và Trần Cường sắp kết hôn?" Trương Tân Kiệt nói tiếp, "Hoặc... hắn nói với anh Trần Cường muốn giết anh trai anh là vì Trần Lệ Lệ?"

Chỉ có một điểm khả nghi, là lời nói dối này quá dễ bóc mẽ. Trương Tân Kiệt nghĩ, nhưng đang là mùa đông, Trần đại thiếu về nhà nghỉ phép, Trần lão Nhị tất nhiên không đến sơn trang, cũng không cách nào gặp mặt Trần Lệ Lệ trực tiếp, nhưng... không lẽ hắn cảm thấy bọn mình không phát giác?

"Tôi hiện tại không còn quan hệ gì với anh ta!" Trần Lệ Lệ hoàn hồn, vội giải thích, "Tôi với người này!" Cô chỉ vào Trần Cường, "Một chút quan hệ cũng không có! Tôi đã sớm đá anh ta!"

"Là tôi đá cô!" Trần Cường cũng gầm lên, "Con điếm này... cô..."

"Đủ rồi!" Hàn Văn Thanh quát ngăn hai người.

"Anh có gì muốn nói không?" Trương Tân Kiệt nhẹ giọng nói với Trần lão Nhị.

"Tôi..." Trần lão Nhị chầm chậm ngẩng đầu, "Tôi buồn ngủ, muốn ngủ."

"Cái gì?" Cảnh sát đang ngồi dỏng tai ghi chép cạnh bên lập tức thể hiện thái độ, "Đang kêu mày khai khẩu cung đó!"

"Từ từ," Trương Tân Kiệt cản hắn, "Để anh ta nghỉ ngơi, anh ta chắc đang cần... suy nghĩ một chút."

"Hả? Đầu óc tên này nghĩ được cái gì?"

"Sắp hết nửa tiếng rồi." Hàn Văn Thanh nhìn đồng hồ.

Vấn đề thời gian, cảnh sát kia chỉ đành mở khóa còng tay Trần lão Nhị trên ghế, còng hai tay hắn vào nhau như cũ, cả quá trình đối phương đều lẳng lặng phối hợp.

Tôn Triết Bình rời khỏi phòng đầu tiên, mà hắn mới bước ra cửa, Trương Giai Lạc đã gọi điện tới.

"Ừ? Là tôi, không phải em trai cậu," Hắn thả bước đến hành lang nghe điện thoại, "Cậu nói cái gì? Trần lão Nhị rất nguy hiểm?"

Hắn cầm điện thoại quay đầu liếc nhìn: "Làm gì có..."

Lời còn chưa dứt, hắn đã nghe tiếng bàn ghế lật ngã, cùng tiếng thét tiếng quát hỗn tạp thất thanh.

"Alo? Alo?" Trương Giai Lạc cầm điện thoại chạy khỏi căn nhà gỗ, "Tôn Triết Bình! Anh còn đó không?"

Tôn Triết Bình mới nói nửa câu đã dừng, kế tiếp toàn tiếng la hét đánh nhau ầm ĩ, có người đang la to "Đừng dùng đèn pin!"

"Alo? Chuyện gì vậy? Fuck!" Trương Giai Lạc hận không thể đập điện thoại xuống tuyết.

"Xảy ra chuyện gì à?" Thiện Kiêu theo chân anh ra ngoài, đứng sau lưng hỏi.

"Mày..." Trương Giai Lạc cúp điện thoại, quay đầu nhìn hắn.

"A a, đừng làm tôi sợ," Thiện Kiêu cười, "Nói trước, tôi một không giỏi đánh nhau, hai không thích bạo lực... Nhìn anh thế này, không giống một cậu chủ tiệm hoa cho lắm a."

"Cho nên người đưa chậu hoa đến tiệm tao chính là mày?" Trương Giai Lạc lại bình tĩnh hẳn.

"Tôi chỉ từng tiện đường ghé mua hoa," Thiện Kiêu bước lên một bước, đứng trước mặt anh, "Tiệm bán được lắm."

"Tao không rảnh nghe mày nói nhảm, quay về mau."

Trương Giai Lạc thở hắt ra, đẩy Thiện Kiêu định về căn nhà gỗ gọi mấy người cảnh sát, cổ tay bỗng bị kéo.

"Khoan hãy vội, nghe tao nói vài câu," Thiện Kiêu kề sát tai anh, "Lúc tao trong tù hối cải làm lại cuộc đời, có quen một người tên Long Chính... Thật sự là một người rất giỏi, tao rất phục ông ấy, cũng rất thích ông ấy, đã nghe ông ấy kể không ít chuyện của Tôn Triết Bình."

"Liên quan gì tao," Trương Giai Lạc giơ cánh tay lên, "Buông ra."

"Không phải tao vừa nói từng ghé mua hoa tiệm mày?" Thiện Kiêu nói, "Kỳ thực mấy năm trước, Tôn Triết Bình cũng vào tiệm mày mua hoa, một buổi sáng sớm mùng một Tết..."

Trương Giai Lạc sửng sốt ngẩn người.

"Đừng hỏi tao làm sao biết, đó là lần đầu Long vương phái hắn đi làm nhiệm vụ, dĩ nhiên sẽ có đệ theo dõi, mày biết hắn được phái đi làm gì không?"

Trương Giai Lạc nhớ ra rồi, buổi sáng hôm đó anh dậy đi tè, tiện đường ra ngoài vứt rác, bỗng thấy trước cửa đứng một người, sáng tinh mơ đòi mua hoa hồng.

"Hắn ôm hoa hồng mày bán cho hắn, đi giết người," Thiện Kiêu chỉ vào trán mình, "Đoàng! Một phát súng vào đầu, óc văng đầy đất..."

Trương Giai Lạc không để hắn nói hết lời, vặn tay thoát khỏi cầm cố, kẹp cổ Thiện Kiêu đẩy mạnh, đè hắn xuống tuyết, bộp một tiếng, chạc cây gần đó rơi xuống không ít tuyết đọng.

Thiện Kiêu tựa hồ không ngờ anh đột nhiên động thủ, vừa kịp hoàn hồn đã thấy một nòng súng đen sì dí trên trán mình.

"Đoàng." Trương Giai Lạc thản nhiên nói.

Thiện Kiêu rụt mắt: "Mày đùa nhạt toẹt."

Trương Giai Lạc cười, nói: "Tao đang cám ơn mày đã cho tao biết, anh ta mua hoa hồng của tao không phải để đi tỏ tình với gái."

"..."

Thiện Kiêu còn định nói thêm, nhưng Trương Giai Lạc đã thu súng đứng dậy.

"Có chuyện gì vậy?" Một cảnh sát nghe tiếng động, thò đầu ra cửa hỏi.

"Dưới sơn trang hình như xảy ra chuyện," Trương Giai Lạc nói, "Chúng ta tốt nhất nên về liền."

"Dưới đó có thể xảy ra chuyện gì?"

Trương Giai Lạc đang tính trả lời, điện thoại đúng lúc vang lên, anh lập tức bấm nhận cuộc gọi.

"Alo, cái gì? Sao có thể... Chỗ tui..." Anh liếc nhìn Thiện Kiêu vẫn ngồi trên tuyết, "Tụi tui lập tức quay về."

"Ồ? Xảy ra chuyện thật rồi?" Thiện Kiêu phủi phủi tuyết trên đầu mình.

Trương Giai Lạc phà một hơi thở trắng xóa, nói: "Trần Cường bị thương nặng."

Tôn Triết Bình cúp điện thoại, có chút bực mình mắng một câu.

Hàn Văn Thanh và mấy cảnh sát cùng khống chế Trần lão Nhị, khớp xương hai tay hắn đều bị bẻ trặc, hắn vẫn cố giãy dụa, sau cùng bị côn gõ vào gáy mới chịu ngất xỉu.

"Phải đưa anh ta xuống núi gấp," Trương Tân Kiệt kiểm tra thương thế Trần Cường, chỉ có thể xử lý đơn giản, "Ngay lập tức."

Cảnh sát Hoàng nghe tin chạy đến, thấy hiện trường cũng kinh hãi, vội cho người đưa Trần Cường xuống núi, trói luôn Trần lão Nhị áp giải theo.

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Cảnh sát Hoàng sa sầm mặt, nhìn về phía Hàn Văn Thanh, "Vụ này... anh chịu trách nhiệm a, lão Hàn."

"Là trách nhiệm của tôi, quay về tôi sẽ báo cáo với sở cảnh sát, xuất công văn cho các cậu." Hàn Văn Thanh cũng không hàm hồ.

Mặt cảnh sát Hoàng lúc này mới giãn ra, nghiêng mặt nhìn tiểu cảnh sát bên cạnh, quở trách: "Sao lại thế hả, bấy nhiêu người khống chế không nổi một thằng bại não?"

"Không, không phải a, hắn vẫn luôn ngoan ngoãn, bọn tôi cũng đã còng tay rồi," Tiểu cảnh sát lắp bắp, "Ai ngờ khi đi ngang Trần Cường hắn đột nhiên phát rồ, dùng còng tay kẹp cổ Trần Cường, đập đầu Trần Cường vào tường, sếp không biết sức hắn mạnh đến cỡ nào, thật sự, thật sự là..."

Mọi người đều trầm xuống.

"Hắn không chỉ bại não, còn là một tên điên." Tôn Triết Bình trào phúng.

Cảnh sát Hoàng cũng không biết nói gì thêm, chỉ đành căm phẫn trừng mắt nhìn họ, nói một câu, "Chờ mấy người kia quay về, tất cả xuống núi hết!"

"Dẫn quản lý sơn trang, với Trần Lệ Lệ đi chung luôn." Trương Tân Kiệt bình thản lên tiếng.

"Còn cần cậu nói!" Cảnh sát Hoàng hầm hừ đáp, thở hổn hển bỏ đi.

Đợi tất cả đều đi rồi, Tôn Triết Bình mới nói: "Rốt cuộc vẫn bị chơi."

"Chúng ta có quá ít thời gian, chỉ một buổi tối, điều tra không hết nổi," Hàn Văn Thanh sắc mặt cũng khó coi, "Thiện Kiêu biết Trần lão Nhị kích động bởi cái gì, nên mới lộ sơ hở cho chúng ta."

"Vẫn như dự tính cũ của hắn, dù Trần lão Nhị thừa nhận gánh tội thay, hay khai ra Thiện Kiêu, lời khai cũng không được tính," Trương Tân Kiệt xoa xoa hai bàn tay, "Huống hồ tình trạng đường sá hiện tại, với thương thế Trần Cường, khả năng rất cao sẽ..."

"Mệt nhất sẽ là anh đó, lão Hàn," Tôn Triết Bình nhìn Hàn Văn Thanh, "Nhúng tay vào vụ án tổ khác, còn để nghi phạm bị trọng thương có thể chết, cái tổ tệ hại của anh không cứu nổi anh."

"Tôi biết," Hàn Văn Thanh trầm giọng, "Ban đầu hắn chọn nơi đây chứ không phải khu tôi quản, có lẽ đã nhắm đến mục đích này."

"Tại tôi đòi đàm phán với Trần lão Nhị," Trương Tân Kiệt lập tức nói, "Tôi nghĩ quá đơn giản, đáng lẽ..."

"Không liên quan cậu," Hàn Văn Thanh liền ngắt lời, "Lời này không thể nói lại lần nữa, bây giờ không được, về sở cảnh sát càng không được."

Trương Tân Kiệt nhíu mày.

"Biết chưa?" Hàn Văn Thanh tăng trọng âm.

Trương Tân Kiệt thở dài, nói: "Vâng."

"Ô," Tôn Triết Bình đứng bên cạnh nói, "Tôi phải méc Trương Lạc Lạc, anh gắt em trai cậu ta."

"..." Hàn Văn Thanh lại cười, "Được, chờ Trương Giai Lạc quay về, chuyện khác chúng ta xuống núi bàn tiếp."

"Cũng phải," Tôn Triết Bình nhìn tuyết rơi ngoài song cửa, im lặng một hồi mới nói, "Chỗ chết tiệt này tôi một phút cũng không muốn ở thêm..."

... chỉ muốn thật nhanh được gặp lại Trương Giai Lạc.
 
Last edited:

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#71

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,149
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#73
36.

Vừa xuống núi, Trương Giai Lạc liền bệnh.

Đêm trước vốn đã cảm lạnh, về tới thành phố lại ngâm hai ngày ở sở cảnh sát không nghỉ ngơi đủ, cuối cùng oanh oanh liệt liệt sốt lên, bị Tôn Triết Bình áp giải về nhà.

Tuy cách nhau mấy trăm cây số, ở nhà hai ngày trước cũng từng rơi tuyết, mặt đường ướt nhẹp, người đi đường ngang qua tiệm hoa đều rụt cổ, sân sau cũng đẫm nước tuyết tan, giày giẫm lên liền dính bùn.

Hàn khí bởi tuyết tan xuôi theo giọt nước treo mái hiên, vụn băng chân tường, cùng sương phủ mặt cửa kính luồn vào phòng, nhưng Trương Giai Lạc quấn chăn bông mềm mại khô ráo, gác cằm trên bệ cửa sổ bên giường, cũng không cảm thấy lạnh, nhất là khi nhìn Tôn Triết Bình đứng trong sân, anh thấy mình ấm áp hơn hắn nhiều lắm.

Thì ra hắn có sợ lạnh. Trương Giai Lạc nghĩ, anh vẫn cảm thấy Tôn Triết Bình dường như cái gì cũng không sợ, không sợ lạnh, không sợ nóng, không sợ đau, chắc có lẽ cũng không sợ chết.

Nhưng hiện tại người này mặc một tấm áo bông cũ quét sân, hà hơi ra khí trắng, gom mớ cành khô bị tuyết đè gãy vào một mối, xong việc còn xoa xoa tay đốt điếu thuốc, so với hình ảnh đại ca mafia máu lạnh trong truyền thuyết, hoặc hình cảnh tinh nhuệ nằm vùng gì đó, quả thật xa đến một vạn tám ngàn dặm.

Anh mơ mơ màng màng nhìn, lại mơ mơ màng màng cảm thấy buồn cười, đến khi cửa sổ bị gõ hai cái, anh ngẩng đầu, thấy Tôn Triết Bình không biết khi nào đã đến bên cửa, cách mặt kính chỉ vào giường, ra hiệu anh nằm xuống.

Vì thế Trương Giai Lạc quấn lấy chăn, đem mình bó chặt hơn một chút.

"..."

Tôn Triết Bình tựa hồ nói câu gì, nhưng cửa kính cách âm quá tốt, anh nhìn miệng đối phương mở rồi lại khép, mờ mịt gật đầu.

Hai người đối mặt nhìn nhau một lúc, Tôn Triết Bình nhíu nhíu mày, vòng qua cửa sổ biến mất khỏi tầm mắt anh.

Trương Giai Lạc hụt hẫng một hồi, mới hiểu ra Tôn Triết Bình đang đi về phòng, lập tức nằm xuống, rụt thành con cá phơi khô.

Lúc Tôn Triết Bình bước vào, chỉ thấy Trương Giai Lạc đã nằm ngoan ngoãn trên giường.

"Cậu sốt ngu người rồi?" Tôn Triết Bình cởi áo khoác, hong tay trên máy sưởi một lúc, mới tới sờ trán anh, "Vẫn hơi sốt, cậu còn nghịch nữa thì đi bệnh viện."

"Tui không muốn đi đâu hết." Trương Giai Lạc thò đầu khỏi chăn.

"Ừ," Tôn Triết Bình tỏ ý đồng thuận, sau đó kéo cái ghế ngồi xuống đầu giường gọt táo, "Tôi cũng không muốn đi đâu hết."

Trương Giai Lạc muốn nói lại thôi, nhìn hết nửa buổi, lên tiếng: "Rốt cuộc ai quy định bị bệnh phải ăn táo, tui cảm thấy muốn giảm béo mới nên ăn táo."

Tôn Triết Bình đách care.

"Lần trước lão Hàn nói anh cực giỏi sử dao, anh sử dao gọt táo thật lãng phí." Trương Giai Lạc cố vớt vát.

"Ok, gọt con thỏ cho cậu." Tôn Triết Bình đầu cũng không ngẩng.

"... tui ăn nhiều tới sắp nôn rồi."

Nhưng Trương Giai Lạc nghiêng mặt nhìn, thấy Tôn Triết Bình thật sự buông quả táo đã gọt một nửa xuống, nhặt quả khác lên gọt thành con thỏ, thủ pháp linh xảo, rất nhanh bày thành một vòng trên dĩa.

"Anh đang dỗ dành con nít à." Trương Giai Lạc không khỏi khịt cười, lại ho hai tiếng.

Tay Tôn Triết Bình khựng lại, ghim một miếng đưa đến miệng anh: "Ngoan, bé con, há miệng."

"..." Trương Giai Lạc khuất nhục cắn miếng nhỏ, nhai bừa hai cái rồi nuốt, chần chừ hỏi: "Tân Kiệt có gọi về không?"

"Không muốn hỏi cái khác?" Tôn Triết Bình đặt dĩa táo lên đầu giường, sờ xem độ ấm ly nước, bưng lên uống.

"Coi chừng lây bệnh." Trương Giai Lạc nhắc hắn.

"Ừ." Tôn Triết Bình rót thêm một ly nước nóng cho anh, lại cúi người hôn lên môi anh, cảm giác lành lạnh lướt qua, khiến anh ngẩn người.

"... đừng đánh trống lảng," Trương Giai Lạc quay mặt đi, hỏi lại, "Tân Kiệt có gọi về không?"

"Cậu khỏe rồi?" Tôn Triết Bình ngồi về trên ghế.

"Muốn tui nhảy cóc cho anh xem không?" Trương Giai Lạc hớn hở.

Tôn Triết Bình liếc nhìn, có lẽ là sợ anh nghịch ngợm, mở miệng nói: "Trần Cường giữ mạng."

Trương Giai Lạc ô một tiếng, biết còn đoạn sau.

"Nhưng muốn lấy cung thì chắc không được," Tôn Triết Bình chỉ vào đầu mình, "Trong đầu hắn có máu đông, giờ vẫn đang nằm viện."

"Còn Trần lão Nhị?"

"Cái gì cũng không chịu nói," Tôn Triết Bình nói, "Theo suy đoán của em cậu, hắn hình như muốn tin rằng mình đã giết anh trai, may mà ——"

"May mà?" Trương Giai Lạc nhổm dậy hỏi, bị Tôn Triết Bình đè vào chăn trở lại.

"Chúng ta còn một người xài được, tên quản lý sơn trang."

"Hắn cũng có vấn đề?" Trương Giai Lạc trợn mắt.

"Quay về lúc đầu nhất đi, ai bỏ thuốc ngủ Trần đại thiếu?" Tôn Triết Bình đan hai tay vào nhau, nhìn hắn, "Lúc đó hắn nói, là vì Trần đại thiếu hẹn Trần Lệ Lệ buổi tối gặp, vì ngăn cản bọn họ tiếp tục tư tình."

Trương Giai Lạc hiểu ngay: "Nhưng mối quan hệ giữa Trần Lệ Lệ và Trần đại thiếu đã không phải ngày một ngày hai..."

"Không sai, chúng ta bị Trần lão Nhị và Trần Cường dắt mũi đi khỏi trọng điểm, dù hung thủ xác thực là bọn hắn," Tôn Triết Bình ngồi ngửa ra sau, "Trần Cường ôm hận từ lâu với Trần đại thiếu gia cũng là sự thật, nhưng một kẻ như hắn, sẽ chỉ vì thế mà giết người?"

"Nếu nói vậy, tức là có người xúi giục."

"Hai tên, quản lý sơn trang và Thiện Kiêu, một mua chuộc Trần Cường giết người, một kích động Trần lão Nhị... Cũng như lần trước, nếu không phải Thiện Kiêu nhúng tay, vụ án sẽ đơn giản hơn nhiều."

"Hắn đúng là kẻ phá hoại," Trương Giai Lạc cắn răng nói, "Chỉ để chọc phá chúng ta, xem mạng người là cái gì?"

"Không là gì cả," Tôn Triết Bình cúi đầu nhìn hai tay mình, "Có lúc để đạt được mục đích, mạng người là cái gì cũng không cần biết."

Trương Giai Lạc nhíu mày, đang định nói lại bị ngắt lời.

"Họ điều tra thu chi của sơn trang, phát hiện sai sót rất nhiều, đây mới là động cơ của tên quản lý, vốn là trời cao hoàng đế xa, ai ngờ đại thiếu gia tới nghỉ mát, chỉ cần kiểm tra sổ sách liền biết có vấn đề, cho nên ắt hẳn hắn đã hứa cho Trần Cường tiền."

"Ô..." Trương Giai Lạc vẫn nhìn hắn.

"Bọn hắn đều sẽ bị truy tố."

"Trừ Thiện Kiêu, đúng không." Trương Giai Lạc tiếp lời.

"Phải," Tôn Triết Bình nói, "Khi khác nói tiếp, cậu nghe đủ nhiều rồi, nghỉ một chút đi."

"Nói tới hắn..." Trương Giai Lạc nhắm mắt, "Hắn muốn gửi lời nhắn đến từng người."

"Ừ?" Tôn Triết Bình ngẩn ra.

"Hắn muốn nói với lão Hàn, mày xem, tao làm chuyện xấu ngay trước mắt mày, cảnh sát như mày biết rõ bị tao hãm hại cũng không bắt được tao... Muốn nói với Tân Kiệt, mày tưởng mày biết tao đang nghĩ gì sao, mày không biết."

"Còn gì nữa?"

"... còn gì nữa nói sau," Trương Giai Lạc nhắm hai mắt, "Tui muốn ngủ."

Tôn Triết Bình không khỏi nở nụ cười, không hỏi tiếp.

Hắn yên tĩnh ngồi bên giường, nhìn ra song cửa, vừa nãy Trương Giai Lạc chính từ cửa sổ này ngó dáo dác ra bên ngoài, cách cửa kính phủ mờ hơi lạnh, nhìn mình.

Bên ngoài rét đến thấu xương, mà trong phòng khí ấm lại phả đến hắn nóng rực bàn tay, nơi đây là nhà Trương Giai Lạc, hắn nghĩ, một nơi cách xa quá khứ hắn nhất.

"Tôn Bình Bình." Trương Giai Lạc đột nhiên gọi hắn, mắt vẫn nhắm.

"Cậu không phải ngủ rồi?" Hắn cười hỏi một câu.

"Tháng này qua hết, mùa xuân sẽ đến."

"Ừ, lại muốn gọi lão Hàn qua ăn lẩu? Cậu gói hoành thánh?"

"Thiện Kiêu nói với tui..." Trương Giai Lạc hơi dừng, nói, "Anh lần đầu tiên gặp tui là ngày mùng một Tết."

Tôn Triết Bình a một tiếng, không nói gì.

"Hôm đó tui chưa tỉnh ngủ, bán hoa hồng cho anh xong về ngủ tiếp, ngủ dậy cũng quên anh luôn."

"Cậu có giảm giá cho tôi." Tôn Triết Bình nói.

"Tui chỉ muốn hỏi anh, hôm đó anh sáng tinh mơ đi mua hoa hồng... Không phải để tỏ tình với gái chứ, Thiện Kiêu nói không phải, nhưng lỡ hắn lại lừa tui thì sao."

Tôn Triết Bình lặng yên rất lâu, nói: "Không phải."

"Ô, vậy là được," Trương Giai Lạc mở mắt ra, quay đầu nhìn hắn cười, "Tỏ tình với tui, hoa cũng không có."

"Cậu muốn không?" Tôn Triết Bình cúi người, đưa tay vuốt sợi tóc bết mồ hôi của anh, kề sát chóp mũi anh hỏi, "Hoa hồng luôn?"

"Mua ở tiệm tui hả?" Trương Giai Lạc nhoẻn cười, ngửa đầu chạm nhẹ môi hắn, "... anh chờ tui tặng anh đi."
 

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,149
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#74
Vì lý do cá nhân, oomi muốn nhượng lại Keep Out cho bạn khác có hứng thú làm. Về phần Lá, xong miếng đường ngọt mang hơi lạnh cuối đông và hơi ấm trong chăn của Lạc ở chương 36 này, Lá đã mãn nguyện. Keep Out hiện đang lênh đênh mồ côi, hàng Mạc Hoa nữ thần, mọi người mau vào giành giật nào.
 

Bình luận bằng Facebook