Hoàn [Dụ Hoàng] Chuyện Vương Kiệt Hy biết xem bói có thật hay không?

Trúc 1m8

Phó bản trăm người
Hội Tự Sát
Bình luận
30
Số lượt thích
243
Location
trong tim trương phó
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
kyaa trương phó
#1
【Toàn viên】Chuyện Vương Kiệt Hy biết xem bói có thật hay không?

– Tác giả: 宝批龙 (link post gốc: x)
– QT dịch, mình edit
– CP: Dụ Hoàng, hint vài cặp khác
– (Cái này rõ ràng là dìm hàng Vương Mắt Bự trá hình)

---

1.

Buổi họp báo sau khi mùa giải thứ 9 kết thúc, Vương Kiệt Hy gặp một vấn đề rất rất rất rất nan giải.

Phóng viên trên đời này có hai loại.

Loại thứ nhất: Phóng viên Hongkong. Đặc điểm: chạy cực kì nhanh.

Loại thứ hai: Phóng viên thành phố B. Đặc điểm: siêu cấp nhiều chuyện.

Vương Kiệt Hy lúc này đụng độ phóng viên B thị, chính là loại thứ hai. Người nọ giơ micro lên cao, tung ra một vấn đề.

“Vương đội, nghe nói anh có thể đoán trước được tương lai? Chuyện này là thật sao? Có một người không tiết lộ thân phận, lấy tên giả là Thiên Thiên đã nhiệt tình tiết lộ cho chúng tôi rất nhiều tin tức hay ho. Cậu ta nói anh luôn luôn xem bói trước mỗi trận đấu để đoán xem sẽ phát sinh sự việc gì, chuyện này đúng hay sai?

Vương Kiệt Hy trầm tư một lúc rồi mở miệng: “Cậu là Triêu Dương Khu sao?”

“Đúng. nhưng cái này với câu hỏi trên có liên quan gì sao?”

“Không liên quan gì.” Vương Kiệt Hy nói. “…Chỉ có một vấn đề.”

Hắn khẽ cau mày, “Tôi có thể biết ai loan tin không?”

“Xin lỗi, chúng tôi làm gì cũng phải nghĩ đến đạo đức nghề nghiệp, không thể tùy tiện nói cho anh biết được.” Vị phóng viên kia rất có tố chất nghề nghiệp.

“Hoàng Thiếu Thiên?” Vương Kiệt Hy nói.

“…..” Phóng viên do dự một lát, “… Làm sao anh lại nghĩ vậy?”

“Dùng tên giả Thiên Thiên không phải cậu ta, chả nhẽ lại là Dụ Văn Châu à?” Vương Kiệt Hy nói.

“Nói đúng ra, là Dụ đội thật đó.” Phóng viên nọ rút điện thoại di động ra từ trong túi, bật lên một đoạn video.

Trong video, chiến đội Lam Vũ lần lượt bước ra khỏi sân thi đấu, Hoàng Thiếu Thiên đi đầu tiên, Dụ Văn Châu tiến ra ngay sau đó. Phóng viên tiến hành phỏng vấn đơn giản, bỗng dưng đặt câu hỏi cho Hoàng Thiếu Thiên.

“Hoàng Thiếu! Anh nhận định Vương đội của chiến đội Vi Thảo là người như thế nào?”

“Không có gì a, tên Vương Kiệt Hy kia suốt ngày thần thần bí bí, từ sáng đến tối không biết đang nghĩ gì thì sao tui có thể nhận định được gì đây. Ui đội trưởng anh đi đâu thế chờ một lát cho em đi cùng với!!”

Dụ Văn Châu nói, “Thiếu Thiên, anh chỉ đi rửa tay một lát thôi.”

Thấy vậy, phóng viên tiếp tục phỏng vấn Hoàng Thiếu, “Thần thần bí bí? Sao lại thần thần bí bí? Có thể rõ hơn một chút không?”

Hoàng Thiếu Thiên nghe xong, vuốt vuốt cằm, nhướng mày suy nghĩ suy nghĩ chốc lát. Đột nhiên cậu ta lén lút nhìn bốn phía, nhỏ giọng nói: “Mấy người làm mờ tui lại, dùng cái mosaic gì gì ấy.” Hoàng Thiếu Thiên chỉ chỉ mặt mình, “Chỗ này nè, chỗ này nữa, làm cẩn thận chút. Che hết xong chưa? Được rồi được rồi tui chuẩn bị nói đây, mọi người bắt đầu bấm từ đoạn này nè.”

Hoàng Thiếu Thiên đột nhiên hào hoa phong nhã mở miệng, “Tôi là Dụ Văn Châu, hôm nay tôi sẽ cho mọi người biết một bí mật to lớn của liên minh. Ở đây cũng biết Vương đội chứ? Kì thực Vương đội là người có khả năng đoán trước tương lai, trước mỗi trận đấu đều phải chiêm tinh bói toán một hồi, không những vậy còn xem tướng cho mỗi thành viên của chiến đội luôn. Này nhé mọi người mà lượn thành phố B một vòng, thấy người nào mắt to mắt nhỏ kì cục không cân xứng thì đó chính là vị Vương đội trong truyền thuyết. Ai muốn tin thì tin còn không thì thôi, chỉ là tôi sẽ không bao giờ lừa mọi người, Dụ Văn Châu tôi đã lừa anh em bao giờ chưa?-”

“Hoàng Thiếu, Hoàng Thiếu… suỵt suỵt đừng nói nữa!!” Mấy người phóng viên điên cuồng nháy mắt ra dấu.

Dụ Văn Châu thật thình lình xuất hiện phía sau, “Thiếu Thiên, làm gì đó?”

“Đậu xanh!! Đội trưởng sao anh đi không phát ra tiếng động vậy!!!” Hoàng Thiếu Thiên hốt cả hền, phần mosaic che ở trên mặt lúc này cũng bị chệch vị trí.

Một pha khôi hài dây dưa chốc lát, trước khi rời đi, Hoàng Thiếu Thiên vẫn chưa yên tâm dặn dò phóng viên: “Ai da, mấy người cắt đoạn đó đi, đừng nói là đội trưởng nhá. Sửa thế nào lấy phần tên giả ấy, đặt là Thiên Thiên đi, tự dưng thấy cái tên này siêu đáng yêu cực kì hợp với người như tui á.”

Phóng viên chợt cảm thấy Hoàng Thiếu Thiên đúng là con người vô cùng trượng nghĩa, nắm chặt tay, lệ chảy ròng ròng vì hạnh phúc: “Thiên Thiên quả là người con trai hiền lành nhất trần gian!”

“Giả nhân giả nghĩa.” Vương Kiệt Hy bình luận, “Cậu ta bịa đó.”

2.

Vào mùa giải thứ 10, Diệp Tu vô tình đụng Vương Kiệt Hy ở cửa sân vận động.

Vương Kiệt Hy lúc bấy giờ đang chỉ đạo Cao Anh Kiệt, lôi kéo tay cậu nhóc một cách đầy chân tình thân ái, thể hiện tố chất tốt đẹp của người đảm đương chức trách đội trưởng.

“Ai da là Vương Mắt Bự đang coi chỉ tay cho Anh Kiệt đây mà!” Diệp Tu niềm nở chào hỏi.

“Tui không có coi chỉ tay.” Vương Kiệt Hy giải thích.

“Gớm ạ lại còn giả bộ khiêm tốn nữa, Hoàng Thiếu nói hết cho tụi anh rồi. Không phải hồi trước chú còn nghiên cứu những vì sao sao? Thế nào? Trận hôm nay bên nào thắng đó?”

“Tui cũng không có nghiên cứu các vì sao.” Vương Kiệt Hy tiếp tục giải thích.

“Hơ, lại còn nói không nghiên cứu các vì sao, vậy chú nói anh coi trên đầu Vương Bất Lưu Hành là cái gì đây?” Diệp Tu nhíu mày.

Vương Kiệt Hy suy nghĩ một lát, đột nhiên thấy hơi bực bực.

“…… Là những vì sao.”

“Vậy xem tướng cho anh chút, chẳng phải trước đây chú từng xem tướng mạo cho Lưu Hạo sao? Coi mặt anh nè, khỏi cần nói cũng biết phi thường đẹp trai.”

“Tui không có xem tướng mạo.” Vương Kiệt Hy nói, “Ai bảo ông là tui hồi trước xem tướng cho Lưu Hạo thế?”

“Hoàng Thiếu Thiên.” Diệp Tu nói.

“Không coi tướng mạo thì anh cũng không làm khó nữa, vậy thì xem cho anh một quẻ đi, trước đây chú mày từng xem bói cho Chu Trạch Khải mà.”

“Tui không có xem bói.” Vương Kiệt Hy không nhịn nổi liền nhíu nhíu mày, “Ai bảo ông là tui hồi trước xem bói cho Chu Trạch Khải thế?”

“Hoàng Thiếu Thiên.” Diệp Tu nói đầy kinh ngạc.

“Ủa chả nhẽ chú cũng không niệm chú vẽ pháp trận trong phòng huấn luyện?” Diệp Tu vẫn mặt dày hỏi.

“Tui không có niệm chú, cũng không có vẽ pháp trận.” Vương Kiệt Hy nghiến răng nghiến lợi, “Ai bảo ông– thôi quên đi!”

Vương Kiệt Hy xoay người rời đi, Diệp Tu thấy vậy gọi với ở phía sau, “Ủa Vương Mắt Bự chú đi đâu đấy?”

Vương Kiệt Hy nói, “Tìm Hoàng Thiếu Thiên tính sổ.”

3.

Ở kí túc xá, Hoàng Thiếu Thiên ngồi trên giường cao nhất, phía dưới vây quanh mấy người bạn nhỏ.

Lư Hãn Văn tích cực giơ tay phát biểu: “Hoàng Thiếu Hoàng Thiếu, việc Vương đội xem bói có phải thật không ạ?”

Hoàng Thiếu Thiên đáp: “Vậy còn không biết! Hắn hắn hắn lúc nào cũng thích làm mấy trò mê tín lạc hậu. Cơ mà cũng phải nói là khá linh thiêng đó, việc Diệp Thu giải nghệ vậy mà Vương Kiệt Hy cũng đoán trúng được.”

Tống Hiểu: “Thiệt á?”

“Áp lực như núi…” Trịnh Hiên bồi thêm.

“Vậy còn không biết! Con mắt thần của Vương Kiệt Hy ý…” Hoàng Thiếu Thiên duỗi ra hai đầu ngón tay, mạnh mẽ chỉ về phía hai mắt mình: “Cũng chỉ vì biết quá nhiều chuyện tương lai, thế nên hai mắt mới một lớn một nhỏ đó!!!”

Lư Hãn Văn vội vàng hỏi: “Ủa vậy sao mắt trái to mắt phải nhỏ ạ? Có phải mắt trái nhìn thấy nhiều chuyện hơn không?”

Hoàng Thiếu Thiên nheo mắt lại, nói đầy nghiêm túc: “Ầy, vấn đề này quả thực anh chưa nghĩ tới. Đội trưởng đội trưởng!!” Cậu ta đập đập ván giường, cố hỏi ý kiến Dụ Văn Châu, “Đội trưởng anh nghĩ xem tại sao mắt Vương Kiệt Hy lại bên trái to hơn bên phải a?”

Dụ Văn Châu chỉ đặt bộ quần áo cuối cùng vào va li: “Thiếu Thiên, chiều nay lên máy bay rồi và em thì vẫn chưa sắp đồ đâu.”

“Ầy đội trưởng, anh sắp đồ giúp em đi, đồ của em cũng có nhiều đâu mà! Cứ tùy tiện nhét vô hành lí của anh là được rồi. Lần này là lần cuối lần cuối lần cuối nha em bảo đảm!” Hoàng Thiếu Thiên cuống lên, vèo cái nhảy từ giường trên xuống sàn, thuận tiện lấy từ trong tủ quần áo ra hai bộ đồ rồi cứ thế nhanh nhẹn nhét vào va li của Dụ Văn Châu.

“Sữa rửa mặt đâu?” Dụ Văn Châu hỏi.

“Anh xem mình thi đấu được ngần đó tiền. Đến đấy rồi mua đến đấy rồi mua!” Hoàng Thiếu Thiên xong xuôi lại la đến Lư Hãn Văn: “Tiểu Lư em cũng chưa có xếp đồ đâu đó!!!”

3.

Vương Kiệt Hy vừa bước ra từ sân bay Tiêu Sơn, phóng viên ngay lập tức ùa lên như kiến.

Để chúng ta hồi tưởng lại, tui xin phép tóm tắt.

Phóng viên trên đời này có hai loại.

Loại thứ nhất: Phóng viên Hongkong. Đặc điểm: chạy cực kì nhanh.

Loại thứ hai: Phóng viên thành phố B. Đặc điểm: siêu cấp nhiều chuyện.

Vương Kiệt Hy ở sân bay Tiêu Sơn, gặp phải một vấn đề rất rất rất rất nan giải.

“Vương đội, nghe đồn mắt anh một to một nhỏ là do nhìn thấy tương lai quá nhiều sao. Lần này lại là người có bí danh Thiên Thiên tiết lộ. Cho hỏi đây có phải sự thật không?”

Vương Kiệt Hy nói, “Lại là cậu.”

“Đúng vậy đúng vậy, tôi vừa được chuyển công tác sang đây rồi!” Tay phóng viên kia rất cao hứng.

Vương Kiệt Hy cũng rất không cao hứng.

Nguyên lai phóng viên B thị nào có thể thi chạy với phóng viên Hongkong. Cơ mà đã nhiều chuyện lại còn cố bám theo từ thành phố B qua đây nữa, tội thêm một bậc, hắn nghĩ.

“Hoàng Thiếu Thiên sao?”

“Anh nói gì lạ vậy tôi không biết gì hết!!” Bỗng dưng vị phóng viên vỗ đùi cái đét, “Ai da quên xừ mất, Vương đội anh xem một quẻ đi!” Đoạn, y lấy từ trong bọc ra cái mai rùa, “Mọi thứ tôi đã chuẩn bị hết cho anh rồi.”

Vương Kiệt Hy không cần đến mai rùa để bói toán, hắn cần tìm đến Hoàng Thiếu Thiên, bịt mồm cậu ta không cho loan tin đồn nhảm nữa.

Thế nhưng trước khi tìm thấy Hoàng Thiếu Thiên, Vương Kiệt Hy lại bị Tô Mộc Tranh ngăn cản!

Tô Mộc Tranh ôm một xấp bài tarot dày cộp, nóng lòng nhìn hắn.

Chuông báo động trong lòng Vương Kiệt Hy rung liên hồi, ngay lập tức mở miệng từ chối: “Mộc Tranh, anh không có coi tarot.”

“Em đã hỏi gì đâu.” Tô Mộc Tranh nói, “Vậy chi bằng anh coi chỉ tay giùm em đi.”

Vương Kiệt Hy nghĩ, Mộc Tranh em gái này suốt ngày theo đuôi Diệp Tu, cuối cùng cũng bị Diệp Tu tiêm nhiễm vào đầu mấy thứ vớ va vớ vẩn. Đáng tiếc, nữ thần liên minh— Cơ mà nữ thần vốn dĩ là của cải!

Của cải này thế là bị tổn thất rồi, liên kết hai câu lại, thiệt thòi vô cùng vô cùng lớn.

Vương Kiệt Hy đau lòng xiết bao, nhưng tiếc thay hắn lại là người ngoài, đâu thể kéo Mộc Tranh tránh xa Diệp Tu, bảo vệ tiết tháo? Nói không được mà không nói cũng chả xong, hắn bị em gái Mộc Tranh lườm một phát.

“Anh cũng không có coi chỉ tay.” Vương Kiệt Hy đành lặp lại.

“Vậy thì xem tướng mạo? Em nghe…”

“Hoàng Thiếu Thiên nói bậy bạ với em hả?”

“Không phải.” Tô Mộc Tranh lè lưỡi, “Là Diệp Tu nói với em đó!”

Vương Kiệt Hy nghĩ: Được, được lắm. Diệp Tu, Hoàng Thiếu Thiên, hai kẻ bại hoại của liên minh chỉ cần vài câu liền có thể vu khống cho con người nhỏ bé là mình. Vậy mà giờ lại đi liên kết thành một hội chuyên đi bịa đặt. Diệp Tu thì thôi, còn Hoàng Thiếu Thiên nếu xảy ra chuyện gì Dụ Văn Châu nào dám bỏ qua!

Vương Kiệt Hy định bụng tìm đến Hoàng Thiếu Thiên tính sổ, cuối cùng lại dừng chân, quay ngược về hướng gian phòng của Dụ Văn Châu.

Hẳn mở cửa ra, trong phòng chỉ thấy tối đen như mực.

Vương Kiệt Hy quờ tay lên tường, bấm vào công tắc đèn.

Trong phòng vang lên tiếng kêu thảm thiết.

“Tắt đèn tắt đèn! Ta sẽ tan thành mây khói mất!” Phương Duệ vung tay vung chân loạn xạ, giống như vừa bị người ta đập một phát.

“Chậc, Vương Kiệt Hy chú làm cái gì đấy?” Diệp Tu che che mắt.

Vương Kiệt Hy bình tĩnh nói, “Lời này tui hỏi mới đúng. Mấy người đang làm gì vậy?”

Trong phòng, một đống tuyển thủ nhà nghề ngồi quây xung quanh một cái bàn nho nhỏ, đặt một cây nến ở giữa. Trước khi hắn tới, tất cả bọn họ thâm trầm nhìn chằm chằm lẫn nhau trong bóng tối.

“Mấy người là học sinh cấp ba hả?” Vương Kiệt Hy hỏi, “Du lịch mùa hè? Đại chiến gối? Kể chuyện ma?”

Hoàng Thiếu Thiên vui vẻ nói: “Đến đúng lúc lắm Vương Kiệt Hy! Đúng đó cả hội đang kể chuyện ma cho nhau đó. Này chẳng phải là nghề của ông sao, mau mau ra đây kể vài chuyện nào!!”

Trương Giai Lạc sửa lại: “Hiện tại không thể gọi Vương Kiệt Hy, thay vào đó gọi Vương Bán Tiên đúng hơn á.”

Không một ai phản ứng.

Thế nhưng Tôn Tường lại cười ha ha.

Bốn phía xung quanh thinh lặng, chỉ có tiếng cười của cậu ta là đột ngột vang lên.

Tôn Tường nổi giận, rõ ràng.

“Mịa nó! Mấy ông sao không cười! Cười lên cho tui coi!!!”

Cuối cùng chỉ có mỗi Chu Trạch Khải mím mím môi, mỉm cười cổ vũ một hồi.

4.

Dạ đàm của các tuyển thủ nhà nghề đã diễn ra được phân nửa. Diệp Tu vừa châm điếu thuốc vừa nói:

“Chuyện ma đương nhiên là có, nói ra chỉ sợ mấy chú bị hù hết thôi. Cách Hưng Hân tầm 200 mét trước đây có từng có một rừng cây chết, xuyên qua rừng cây chết chóc đó có thể thấy một cái hồ nhỏ. Nước hồ không sâu nhưng lại dìm chết rất nhiều rất nhiều người. Từng có một người đàn ông ra hồ vào ban đêm, thấy ở đó vui vẻ dị thường. Là đám cưới ma đó, văn hóa đó mấy chú có biết không? Đám-cưới-ma!

Diệp Tu nhìn một vòng quanh phòng, Hoàng Thiếu Thiên mở miệng phản bác: “Lão Diệp ông xàm quá đi, cái này so với thuốc cứu mạng thần kì của tui còn khó tin hơn nhiều ấy.”

Trương Giai Lạc: “Thuốc cứu mạng thần kì là cái khỉ gì vậy Hoàng Thiếu lúc đó mài chỉ nghiền viên thuốc ra thôi mà!”

“Rasengan không phải tuyệt chiêu của Naruto hả?” Tôn Tường thắc mắc. (Nghiền viên thuốc đồng âm với Rasengan)

“Nghe giống cách cho tụi trẻ con uống thuốc quá, Hoàng Thiếu Thiên cậu bắt chước uống thuốc kiểu đó hả?” Sở Vân Tú nhíu mày.

Thấy con mắt to nhỏ Vương Kiệt Hy liếc nhìn mình, Dụ Văn Châu đành phải giải thích: “Thiếu Thiên đem thuốc viên giảm đau nghiền thành bột, vốn định giỡn chút ai ngờ nó vẫn có tác dụng thật.”

Diệp Tu đánh giá: “Mánh khóe lừa bịp giang hồ nha.”

“Cơ mà Vương Kiệt Hy, chú không phải là nghề chính chơi game nghề phụ bói toán sao? Mọi người đều ở đây đông đủ chi bằng cậu xác nhận tin này chút.”

Vương Kiệt Hy nói: “Đều là bịa đặt, tui không có coi bói gì hết.” Hắn lườm Hoàng Thiếu Thiên: “Hoàng Thiếu cậu giải thích xem nào.”

Hoàng Thiếu Thiên dù chột dạ nhưng vẫn mặt dày bán đứng Vương Kiệt Hy đến cùng: “Vậy là không được nha Vương Kiệt Hy, lần trước rõ ràng ông nói Lưu Hạo mặt mày giống sói, trông là biết có toan tính trong lòng. Cuối cùng chuyện đó lại thành sự thật còn gì! Mấy người nói xem có thần kì không!”

Diệp Tu đề nghị: “Thực ra thì để biết chuyện này thật hay không thật, mình đi thực tiễn một chuyến là biết liền à.”

Hắn như không có ý tốt nhưng lại cười cực kì ngây thơ.

Bất quá, biểu cảm này xuất hiện trên mặt Diệp Tu xem ra còn đáng sợ hơn việc Hoàng Thiếu Thiên không nói lời nào ngàn lần.

Diệp Tu nói: “Thực tiễn mới ra chân lý mà, chẳng phải ai cũng từng học chủ nghĩa Mác rồi sao.”

Mọi người nói như chặt đinh chém sắt: “Không có!”

5.

“Đệt đệt tui nói nha lão Diệp ông có thấy mình vô lí lắm không lớn đùng đùng buổi đêm không chịu ngủ, đã thế mai còn có hoạt động nữa đó! Ông tự dưng dắt cả hội ra ngoài đi bắt ma, người ta biết được chuyện này chắc cười cho thối mũi!” Hoàng Thiếu Thiên cầm đèn pin trong tay, run lẩy bẩy, đậu xanh rau má mùa đông có nhất thiết phải lạnh thế này không, lạnh đến mức hàm trên hàm dưới cũng chuẩn bị xông pha đánh nhau hiệp nữa rồi, “Mà cái đèn pin này không phải là quá yếu sinh lí đi! Tại sao lại càng soi càng mờ chứ khiếp quá…”

Dụ Văn Châu lấy khăn quàng của mình đắp một vòng vào cổ Hoàng Thiếu Thiên, vô tình khiến cậu ta cảm nhận được trong đêm đông lạnh giá có người đội trưởng đáng tin cậy thật diệu kỳ bao nhiêu.

“Ai da cả Trung Quốc đều cảm động phát khóc đội trưởng anh tốt quá đi!!!” Cậu ta vừa nói vừa dựa sát người vào Dụ Văn Châu hơn.

“Vô liêm sỉ.” Trương Giai Lạc xì một tiếng, “Tự dưng sáp sáp vào người người ta như thế có thấy mất mặt hay không hả?”

“Sao nào, ghen tị hả, thèm lắm sao, ui ông thèm thì cứ nói thẳng ra bày đặt vòng vo làm gì. Tui là tui ủng hộ hai tay hai chân mấy người sưởi ấm cùng đội trưởng mình nha, ây dà chỉ sợ lão Hàn thấy thế ngay lập tức đập chết ông. Nhưng không sao đâu ngày lễ ngày Tết tui hứa vẫn sẽ nhớ đến ông, đốt cho ông chút tiền giấy…”

Diệp Tu đột nhiên nói: “Con đường này không phải khi nãy mình vừa đi qua sao?”

Mọi người sững sờ dừng bước, Vương Kiệt Hy bình tĩnh mở miệng:

“Có điều này tui vẫn muốn nói từ nãy, thật ra con đường này mình đi bốn lần rồi.”

Tôn Tường vô cùng hoang mang, không hiểu chuyện gì đang diễn ra: “Ơ cái đệt mấy ông điên à một con đường đi tận bốn lần làm gì?!”

Diệp Tu nói: “Không cần để ý cậu ta, đầu óc cậu ta so với người bình thường như mình cấu tạo không giống nhau cho lắm.”

Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy giận dữ và trống rỗng, chợt gió lạnh thổi qua một đợt, hận không thể nép sát hơn vào người Dụ Văn Châu nữa. “Nè không lẽ chuyện ma quái ở đây là thật sao? Lão Diệp ông có độc! Chỗ này thật sự có ma đó!! Tại sao ông lại phải dắt theo cả hội đến cái nơi nguy hiểm như này a!”

“Anh chỉ đề xuất,” Diệp Tu nhàn nhạt nói, “Người thứ nhất hăng hái giơ tay báo danh là ai?”

“Là Hoàng Thiếu Thiên.” Vương Kiệt Hy đáp.

“Người thứ nhất đòi xông ra đường là ai?”

“Là Hoàng Thiếu Thiên.” Vương Kiệt Hy tiếp tục.

“Người thứ nhất xung phong bắt ma là ai?”

Hoàng Thiếu Thiên cướp lời, “Là Vương Kiệt Hy!!!” Cậu ta khẳng định hùng hồn, “Hoàng Thiếu Thiên đẹp trai nói.”

“Tốt.” Diệp Tu châm điếu thuốc mới, “Mấu chốt đã tới, Vương Kiệt Hy đại đại, chú sẽ bắt ma cho tụi anh phải không?”

“Tui không biết gì hết.”

6.

Thật ra lúc Diệp Tu nhắc đến việc ra ngoài thực tiễn, người đầu tiên báo danh là Tô Mộc Tranh.

Thế nhưng Diệp Tu lại xách Mộc Tranh như thể xách mèo về phòng, trực tiếp diệt sạch ý định của em gái.

Vì lẽ đó mà vị trí người đầu tiên báo danh chuyển sang Hoàng Thiếu Thiên.

Hoàng Thiếu Thiên muốn đi, tự nhiên mà rủ được Dụ Văn Châu đồng thời gây án.

Thấy người như Dụ Văn Châu tham gia, Diệp Tu cũng nảy sinh chút hứng thú dù lúc đầu chỉ nói cho vui mồm. Không chỉ vậy còn có “muốn đi xem trò vui” Chu Trạch Khải, “Chu Trạch Khải đi thì tui cũng đi” Tôn Tường, “hiếu kì không biết Diệp Tu tính giở trò quỷ gì” Trương Giai Lạc, “nghe lời chị chủ không được sa đọa theo Diệp Tu” Phương Duệ.

Trong đó kém hứng thú nhất vẫn là Vương Kiệt Hy, nguyên lai lần thực tiễn là để chứng minh hắn có khả năng xem bói bắt quỷ hay không, cái này rõ ràng là cưỡng chế…

Phương Duệ trầm tư một chút, sau đó cổ vũ mọi người: “Chúng ta không thể cứ ngồi đó mà chờ chết được!”

“Thế nên chúng ta mới đang đứng.” Diệp Tu nói.

“Diệp Tu ông có nhất thiết phải chơi chữ bây giờ không hả?” Phương Duệ xắn xắn tay áo.

“Ay, mấy chuyện yêu ma quỷ quái này tui một chữ cũng không biết. Mọi người nghĩ giải pháp xem nào, tui đây chỉ là một thiếu niên đẹp trai người gặp người mê hoa gặp hoa nở bị vướng vào thôi hà.” Khỏi cần nói cũng biết là Hoàng Thiếu Thiên.

“… Đẹp trai ơi, trước tiên em leo xuống người anh đã rồi sau đó từ từ nói chuyện, được không?” Dụ Văn Châu gian nan bám lấy cái cây lấy điểm tựa, trong khi Hoàng Thiếu Thiên bám víu ở trên người anh như một con gấu, nhất quyết không chịu xuống.

Diệp Tu châm chọc: “Không phải chú có thể nghiền thuốc cứu mạng thần kì sao, thế mà bây giờ một chữ cũng không biết?”

“Ha ha ha ha ha ha Hoàng Thiếu Thiên! Nói vậy khác nào ông thừa nhận mình sợ ma!!” Tôn Tường thấy cậu ta như vậy, không chút lưu tình cười nhạo.

“Cút! Sợ cái em gái cậu!” Hoàng Thiếu Thiên ngay lập tức nhe nanh trợn mắt phản bác.

Một ý nghĩ sinh động bất chợt xẹt qua đầu Phương Duệ: “À nè tui nghe nói có thể lấy máu trai tân trừ tà, ở đây ai là trai tân giơ tay lên nào!!”

Trai tân, nói rõ ra thì ngày trước từng có truyền thuyết con trai 25 tuổi vẫn chưa ứ ừ sẽ trở thành phù thủy, có khả năng lấy máu trừ tà.

Mọi người nghe Phương Duệ nói xong, nhất thời trầm mặc.

Đây không phải vấn đề sợ ma sợ quỷ hay không. Đây rõ ràng là vấn đề sĩ diện.

Trương Giai Lạc mở miệng trước: “E hèm, đó là một đêm sấm vang chớp giật…”

“…… Mịa nó không phải chứ Trương Giai Lạc! Ông ông ông mà không phải trai tân á tui không thể tin tui không dám tin…” Hoàng Thiếu Thiên cắt lời, vô cùng khiếp sợ, cảm tưởng như Trương Giai Lạc vừa phản bội cả Liên minh.

Nghe Trương Giai Lạc nói xong, ánh mắt mọi người đổ dồn vào Diệp Tu.

Diệp Tu cao thâm khó dò: “Mấy chú nhìn anh làm gì? Ai da anh đây là người đã có gia đình nha. Nói vậy vẫn chưa hiểu sao, có cần làm rõ một lần cho xong không? Chuyện này liên quan đến mối quan hệ hài hòa gắn kết giữa người với Vinh Quang, ngày đó khi khu 10 vừa mở…”

“Sờ tốp!” Hoàng Thiếu Thiên giơ tay làm tư thế tạm dừng, “Ở đây đâu có ai bảo ông kể chuyện tình yêu!”

“Haha, vậy thì cũng đừng nhìn anh chứ. Chú nhìn lại chính mình coi nào.” Diệp Tu nói.

Da mặt Hoàng Thiếu Thiên vốn dĩ dày bao nhiêu thì đối với phương diện này lại mỏng bấy nhiêu, ấp úng nửa ngày chẳng biết nói gì đành phải chĩa mũi súng sang phía Chu Trạch Khải: “Nè mấy ông coi Chu Trạch Khải! Tên này nhiều fangirl đến vậy chẳng nhẽ không ai hiếu kì?!”

“Chú cũng biết cậu ta nhiều fangirl cơ đấy, Tiểu Chu còn phải nói sao, đương nhiêu phải… Đúng không?” Diệp Tu ở giữa lược bớt một ít chữ.

“Ai nói mấy người nhiều fangirl là phải… a.” Phương Duệ cũng phải lược bớt đi n chữ ấy ấy của bọn họ. Xem ra cả đám đối với loại sự tình này đều ngượng ngùng cả…

Chu Trạch Khải nhìn nhìn mũi chân, chủ đề đặt trên người mình cũng không dám ngẩng đầu.

Thấy Chu Trạch Khải yên lặng, mọi người lại chĩa tầm ngắm sang Tôn Tường bên cạnh.

“Tôn Tường nhìn từ trên xuống dưới ai cũng biết là một tuyển thủ thi đấu thể thao điện tử, xem chừng…” Người tự giác chuyển đề tài vẫn là Hoàng Thiếu Thiên.

“Ơ cái đệt ông điên à!” Tôn Tường nằm không cũng dính đạn, liền tiếp chuyện thẳng thắn: “Ông nhìn lại mình với Dụ Văn Châu xem, dính nhau chặt như keo con chó, chắc chắn là đang làm chuyện gei lọ.”

“Mọi người làm chứng cho tui tui mà gei thì tui làm con vịt!!!” Hoàng Thiếu Thiên giãy đành đạch như đỉa phải vôi, “Chú đừng có bôi tro trát trấu lên tình đồng chí xì trây kiên cố của anh với đội trưởng! Nhìn mấy cái cây kia thẳng tắp như thế nào thì anh với đội trưởng cũng thẳng tắp như thế đó!”

Vừa dứt lời, trong rừng nổi lên một trận cuồng phong, cây cối ban đầu thẳng tắp bỗng dưng bị bẻ oặt cho cong vòng chín mươi độ.



Vương Kiệt Hy cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa.

“Giả thiết này cũng chỉ là suy đoán mà thôi, bây giờ nói mấy lời này cũng không có tác dụng. Cứ đi về phía trước sẽ có một con đường.”

7.

“Rất tốt, bây giờ chúng ta đã quay cmn về điểm xuất phát.” Diệp Tu bình tĩnh mở miệng, “Ở đây có đồng chí nào theo chủ nghĩa duy vật xin hãy giơ tay lên.”

Vương Kiệt Hy quyết tâm không nhúc nhích.

“Được lắm Vương Mắt Bự.” Diệp Tu mỉm cười, “Giờ trọng trách của liên minh sẽ nằm trong tay chú.” Hắn lượm từ dưới đất lên một cái cành cây, hết sức trịnh trọng trao lại cho Vương Kiệt Hy, mặt không biến sắc bổ sung thêm: “Đây là kiếm gỗ đào truyền lại từ gia đình anh từ ba đời trước, bảo vật trấn giữ Phan Gia Viên, ưu tiên phẩm chất, công tốc 10 pháp lực 10. Cái này trước khi đi anh đã chuẩn bị riêng cho chú.”

“Cái này ông vừa nhặt lên từ dưới đất.” Vương Kiệt Hy không cảm xúc trả lời.

“Cố lên Vương Kiệt Hy đại đại, hãy gánh vác tương lai của Vi Thảo đi!!” Diệp Tu chân thành cổ vũ, mọi người cũng hiểu ý mà lùi xuống hơn mười mét với tốc độ ánh sáng.

“… Cái này liên quan gì đến tương lai Vi Thảo chứ?!” Vương Kiệt Hy bùng nổ tức giận.

Hoàng Thiếu Thiên vẫn bám dính trên người Dụ Văn Châu, lấy khăn quàng của Dụ Văn Châu huơ huơ mấy đường trên không, trông như parody Tân dòng sông ly biệt cảnh Y Bình tiễn biệt Thư Hoàn. Cậu ta làm tư thế kinh điển, cười trên nỗi đau thay cho việc tiếp sức Vương Kiệt Hy.

Phương Duệ trốn ở sau cây có chút lương tâm bất an: “Tui nói nè, một mình ổng làm được trò trống gì không vậy? Kiểu không trâu bắt chó đi cày, tự dưng phải đi bắt ma thì ít ra cũng phải đưa cho ổng dụng cụ khai đàn làm phép các thứ chứ?”

“Chú nói rất đúng.” Diệp Tu nói, đoạn dùng sức đẩy Phương Duệ ra ngoài, “Trông chú có vẻ muốn làm trợ thủ cho lão Vương, anh sẽ để chú toại nguyện.”

Phương Duệ ngay lập tức chen về chỗ Diệp Tu đứng: “Ai da, không được không được, Diệp Tu ông anh nói gì kì dzậy sao tui dám cản trở công ăn việc làm của Vương Kiệt Hy đại đại chứ. Tui chỉ muốn ở đằng xa chiêm ngưỡng thôi, chiêm ngưỡng chút thôi…”

Lúc này, Vương Kiệt Hy đi xuống: “Tui sẽ không bắt ma.”

“Ấy đừng, chớ có khiêm nhường nha cậu bé mắt to! Anh tin tưởng chú mà!” Diệp Tu vẫn nhiệt liệt cổ vũ.

“Vậy ông cũng phải đưa tui tí đồ nghề mới làm được chứ?!” Vương Kiệt Hy gằn giọng, bình thường hắn luôn bình tĩnh tự tin mà rơi vào tình cảnh này cũng phải phẫn nộ.

“Hừm, ngại quá, là lỗi của anh thiệt.” Diệp Tu nói, “Cơ mà chú không hài lòng với kiếm gỗ đào gia truyền ba đời nhà anh sao?”

“Đấy là cành cây ông vừa lượm dưới đất!” Vương Kiệt Hy hô to, “Chính mắt tui thấy ông nhặt lên!”

Hoàng Thiếu Thiên thấy trò vui, cũng xen mồm vào: “Ui cha lão Diệp vậy là không được đâu nha. Đồ gia truyền phải cất giữ cẩn thận chứ ai lại như ông vứt dưới đất xong lượm lên được? Tui không nhìn nổi hành động bất hiếu này nữa, Vương Kiệt Hy ông không cần nể mặt mũi gì đâu, xông ra trực tiếp đập Diệp Tu một trận bằng kiếm gỗ đào xem nào!!”

Dụ Văn Châu lôi cổ Hoàng Thiếu Thiên về: “Thiếu Thiên, đừng lộn xộn.” Nói rồi cười híp mắt: “Nếu không anh không nhịn được mà cho em nhiễm sắc thể gia truyền đó.”

Hoàng Thiếu Thiên hoảng hồn câm miệng ngay tức khắc.

Lúc này, Chu Trạch Khải mím mím môi, lấy ra từ túi đồ một cái bát gạo trắng.

Đúng, một cái bát gạo trắng.

Chính là loại gạo trắng người ta dùng để bắt cương thi trong phim.

Đùng một cái lấy ra một bát gạo trắng.

Phen này làm mọi người chấn kinh rồi.

“Tiểu Chu… Chú ra ngoài mang theo gạo trắng làm gì?” Diệp Tu từng trải hiếm khi kinh sợ, lúc này vẫn cố giữ vẻ nghiêm chỉnh.

Chu Trạch Khải tiếp tục lấy ra từ trong túi: nến sáp, chỉ đỏ, tiền đồng.

Bốn phương im lặng như tờ.

Hoàng Thiếu Thiên chần chừ mở miệng: “Là tui nhầm hay Chu Trạch Khải mới chính là người phải đi bắt ma?”

Phương Duệ vô cùng hiếu kì về cái túi của Chu Trạch Khải: “Chu đội, cái túi của ông là túi gì vậy? Có nhiều thứ khác nữa đúng không? Móc hết ra luôn đi!”

Trương Giai Lạc cực kì khiếp sợ, không nói nửa lời liền trực tiếp mò mẫm túi đồ của Chu Trạch Khải. Cậu ta lấy từ đó ra theo trình tự: bánh quy, điện thoại, đồng hồ báo thức, bút chì, bình nước, figure, hình dán,…

Một mạch lấy ra tất cả, cuối cùng thấy một tờ giấy rơi bẹp xuống đất.

Diệp Tu nhìn liếc qua, đọc cho mọi người nghe.

“Xin chào tiên sinh, người mà mà ngài vừa nhặt được là đội trưởng chiến đội Luân Hồi – Chu Trạch Khải – người có vai trò vô cùng quan trọng trong đội chúng tôi. Cậu ấy tuy không thích nói chuyện nhưng lại phi thường đẹp trai, bất quá xin ngài hãy kiềm chế không tùy tiện mang người lạ về nhà trưng bày. Xin vui lòng liên hệ với số điện thoại này, tôi sẽ đến trong vòng 20 phút.”

Diệp Tu nhíu mày: “Cái này là cái gì…?”

Tôn Tường trừng mắt: “A..! Cái này…”

Vương Kiệt Hy gọi vào số điện thoại.

Đúng 20 phút sau, Giang Ba Đào xuất hiện thật.

Cậu ta lau lau mồ hôi trên trán, thở hồng hộc, liếc nhìn một vòng thấy một dàn đại thần tụ lại một chỗ. Sau đó liền mỉm cười dịu dàng:

“Ngại quá, cho hỏi mọi người đang chơi trò gì đó kì quái sao?”

Giang Ba Đào cẩn thận soát lại lần nữa, nhìn một Vương Kiệt Hy cầm theo cành cây khô đứng lẻ loi, một Hoàng Thiếu Thiên đến giờ vẫn chưa chịu rời khỏi người Dụ Văn Châu và một Trương Giai Lạc vẫn đang lúi húi bới đồ trong túi Chu Trạch Khải, ánh mắt hơi biến đổi một chút:

“Tiểu Chu là người rất đơn thuần, kính mong các tiền bối lần sau không rủ cậu ấy chơi mấy trò mạo hiểm nữa.”

8.

Sáng sớm, Tô Mộc Tranh gõ cửa phòng Diệp Tu.

“Hôm qua mấy anh có đi bắt ma có gặp gì trục trặc không đó?”

“Coi như là có đi.” Diệp Tu thở dài, “Cơ mà bọn anh rút ra được một kết luận.”

Tô Mộc Tranh hỏi: “Kết luận gì vậy?”

“Tiểu Giang thực sự không phải người dễ dàng.”

9.

“Đệch, Giang Ba Đào gì mà như vú em của Chu Trạch Khải ấy, dọa chết người.” Lúc ở trên máy bay bay về nhà, Hoàng Thiếu Thiên vẫn không khỏi cảm thán chuyện đêm hôm đó.

“Cái này coi như tình thương của cha bao la như núi đi?” Dụ Văn Châu hỏi ngược lại.

Hai người đồng thời nhớ lại lời Giang Ba Đào giải thích:

Chu Trạch Khải là người rất dễ bị lạc đường. Cậu ta lớn lên với ngoại hình đẹp trai làm lu mờ tất cả các đặc điểm khác, dễ dàng thu hút mọi đối tượng xung quanh. Cơ mà để thế không tốt nên Giang Ba Đào đã chuẩn bị sẵn một cái túi chứa đồ dùng hàng ngày. Phòng ngừa Tôn Tường cũng bị kéo theo làm mấy trò sa đọa, cái túi phải chia ra làm hai phần để phòng mọi trường hợp bất trắc. Dẫu vậy, Chu Trạch Khải nhét gì vào túi kì thực Giang Ba Đào không nhìn cũng biết. Cậu ta còn bổ sung thêm thông tin: Chu Trạch Khải dạo gần đây mê mẩn phim Cương Thi Tiên Sinh do Lâm Chính Anh đóng…

“Chẳng trách lúc nói đến chuyện đi ra ngoài bắt ma, tên kia hai mắt đều sáng như bắt được tiền.” Hoàng Thiếu Thiên phỉ nhổ.

10.

Vương Kiệt Hy về đến thành phố B, gặp đám phóng viên nhiều chuyện dù mình vừa xuống khỏi máy bay đã cố chạy trốn.

Vương Kiệt Hy giành trả lời trước cả khi được hỏi: “Đừng hỏi về vấn đề coi bói.” Hắn nói thêm, “Đều do Hoàng Thiếu Thiên bịa đặt hết.”

Sau đó, Vương Kiệt Hy vội vã quay về phòng làm việc ở chiến đội.

Hắn ngồi một lát, lại không kiềm được mà kéo ra từ hộc tối của giá sách hơn hai chục cuốn chiêm tinh đoán mệnh xem phong thủy.

Vương Kiệt Hy mặt không cảm xúc cất chúng đi, mở máy tính đăng nhập vào Vinh Quang.

11.

Nguy hiểm thật, hắn nghĩ, suýt thì bị bọn họ phát hiện ra mình có thể xem bói rồi.
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,133
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#4
Đậu má cười muốn nội thương. Vẫn là Chu đội tui ngây thơ thật thà bị dễ bị dụ nhất. Đọc đoạn cuối như Tiểu Chu là trẻ lạc phải do Giang kiếm về vậy
má ơi cíu tui ko nhịn cười dc
 

Trúc 1m8

Phó bản trăm người
Hội Tự Sát
Bình luận
30
Số lượt thích
243
Location
trong tim trương phó
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
kyaa trương phó
#5
tác giả không nói hint gì cơ mà trong này mình ngửi được mùi chu tường với diệp lam =)))) chu tường không chắc lắm nhưng sure kèo là có diệp lam luôn cái đoạn ngày ấy khu 10 vừa mở á
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,324
Số lượt thích
5,133
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#6
tác giả không nói hint gì cơ mà trong này mình ngửi được mùi chu tường với diệp lam =)))) chu tường không chắc lắm nhưng sure kèo là có diệp lam luôn cái đoạn ngày ấy khu 10 vừa mở á
hint Chu Giang Chu cũng có aaaa ~~~
 

Trúc 1m8

Phó bản trăm người
Hội Tự Sát
Bình luận
30
Số lượt thích
243
Location
trong tim trương phó
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
kyaa trương phó
#8

Kychiro

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
234
Số lượt thích
648
#9
Tiểu Chu ...y như trẻ con dễ lạc đường, có Giang nãi nãi bên cạnh, Nhị Tường thơm lây.


Nguy hiểm thật, hắn nghĩ, suýt thì bị bọn họ phát hiện ra mình có thể xem bói rồi.
Vương papa vì cuộc sống mãi sau của mình, bất chấp tất cả dấu nhẹm sự việc
 

Hàn Chiêu Thiến

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
790
Số lượt thích
3,187
Location
Đà Lạt
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp izthebezt!
#10
“Ơ cái đệt ông điên à!” Tôn Tường nằm không cũng dính đạn, liền tiếp chuyện thẳng thắn: “Ông nhìn lại mình với Dụ Văn Châu xem, dính nhau chặt như keo con chó, chắc chắn là đang làm chuyện gei lọ.”

“Mọi người làm chứng cho tui tui mà gei thì tui làm con vịt!!!” Hoàng Thiếu Thiên giãy đành đạch như đỉa phải vôi, “Chú đừng có bôi tro trát trấu lên tình đồng chí xì trây kiên cố của anh với đội trưởng! Nhìn mấy cái cây kia thẳng tắp như thế nào thì anh với đội trưởng cũng thẳng tắp như thế đó!”

Vừa dứt lời, trong rừng nổi lên một trận cuồng phong, cây cối ban đầu thẳng tắp bỗng dưng bị bẻ oặt cho cong vòng chín mươi độ.
Đến ông trời cũng muốn phanh phui sự thật nhanh như vậy....

Dụ Văn Châu lôi cổ Hoàng Thiếu Thiên về: “Thiếu Thiên, đừng lộn xộn.” Nói rồi cười híp mắt: “Nếu không anh không nhịn được mà cho em nhiễm sắc thể gia truyền đó.”

Hoàng Thiếu Thiên hoảng hồn câm miệng ngay tức khắc.
Nhiễm sắc thể gia truyền? Quào! :)
 

10 năm luân hồi

Gà con lon ton
Bình luận
5
Số lượt thích
2
Fan não tàn của
Giang Chu, Giang Chu là chân ái
#12
Vừa dứt lời, trong rừng nổi lên một trận cuồng phong, cây cối ban đầu thẳng tắp bỗng dưng bị bẻ oặt cho cong vòng chín mươi độ.
trời cũng chứng minh hai anh ko thẳng
 

Tuyết Hà Nam Dương

Gà con tiến hóa
Bình luận
8
Số lượt thích
10
Team
Luân Hồi
#13
Suy cho cùng, Hoàng Thiếu lan truyền tin đồn thật đó chứ, chỉ là Vương đội giấu kĩ quá thôi
 

Bình luận bằng Facebook