Hoàn [Diệp Chu] Không Nhịn Được

CryingDevil.

Nông dân công nghiệp
Bình luận
238
Số lượt thích
908
Location
lò nướng bánh
Team
Hô Khiếu
Fan não tàn của
Thư gia tỷ muội, Cừu ngố, Bánh Ngọt, tiểu Vũ
#1
Tên truyện: Không nhịn được

Tác giả: không rõ (nguồn cv: wattpad)

Biên tập: Crying Devil

Thể loại: đồng nhân Toàn chức cao thủ, BL, ngọt, R15

Tình trạng bản gốc: hoàn

Tình trạng bản dịch: hoàn

.

.

.


“Tiểu Chu, cậu thoạt nhìn có chút tâm thần không yên.”

Chu Trạch Khải đang trầm tư bị âm thanh đột nhiên nghe thấy một âm thanh dịu dàng, nhất thời bị dọa cho sợ đến run tay, suýt nữa đem con chuột trong tay mình ném xuống.

Giang Ba Đào đang ôm một đống sách, dù bận bịu nhưng vẫn giữ nguyên phong thái ung dung mà đứng một góc phát tài liệu cho các đội viên khác. Chu Trạch Khải dừng một chút, sau đó lại điều khiển nhân vật cúi thấp xuống, đồng thời ném một cái lựu đạn, đem BOSS đang hấp hối định phản công đánh chết.

Cậu đứng dậy, đi tới bên cạnh Giang Ba Đào lắc đầu một cái, rồi đưa tay nhận lấy tài liệu. Tiếp đem tài liệu nhìn một hồi, sau đó bàn giao lại cho Giang Ba Đào, gật đầu một cái. Giang Ba Đào hiểu ý, mỉm cười vỗ vỗ vai cậu. “Nếu có chuyện quan trọng thì cứ đi đi. Bên này để tôi lo.”

Vì vậy Chu Trạch Khai liền đi.

Đi được nửa đường, cậu còn đang suy nghĩ mình nên làm gì, kết quả còn chưa nghĩ ra đã thấy Diệp Tu đứng chặn ở trước cửa.

“Khí sắc không tệ, Tiểu Chu.”

Diệp Tu trong miệng còn ngậm một điếu thuốc lá, trên mặt vẫn là một bộ lười biếng. Hắn ăn mặc rất đơn giản, người ngoài không biết còn tưởng là fan hâm mộ của chiến đội đến để xin chữ ký.

Chu Trạch Khải lông mi rủ xuống, không trả lời. Diệp Tu cũng không mong chờ cậu nói gì, trực tiếp nắm lấy cổ tay ắn kéo đi. Chu Trạch Khải cũng cực kỳ phối hợp bước theo, có chút giống như cái đuôi nhỏ.

Đúng, là cậu sai rồi.

Cậu để Diệp Tu chờ lâu như vậy, chính là cậu sai rồi. Chu Trạch Khải cúi đầu, một bộ ngoan ngoãn nhận sai, khiến Diệp Tu kìm lòng không đặng, lực tay cũng giảm đi vài phần.

Chu Trạch Khải lại giống như muốn lấy lòng, lặng lẽ nắm lấy bàn tay hắn, dùng những ngón tay mềm mại trắng muốt chế trụ bàn tay thon dài kia.

Thật ra mà nói thì chuyện này cũng không phải quá to tát.

Diệp Tu từ quán net Hưng Hân đi đến S thị đã phải mất hơn ba tiếng. Nhất là lúc ngồi trên xe lửa ở Cao Thiết. Giao thông S thị đúng là khiến người đang yêu xa muốn ghê tởm. Hắn thậm chỉ còn phải đứng nửa giờ ngoài cửa sau câu lạc bộ Luân Hồi mới gặp được Tiểu Chu.

Mà Chu Trạch Khải tuy rằng không phải là quên chuyện hai người hẹn nhau tại quảng trường, mà chỉ là vì công việc bận bịu đôi chút, lúc nhớ ra đã vội đi ngay, nào ngờ thấy Diệp Tu một bộ mặt hầm hập đứng ở cửa chờ mình, trong lòng nhất định không thể không có chút áy náy, một đôi mắt đẹp long lanh nhìn về phía Diệp Tu.

Diệp Tu cùng hắn tuy đã xác định quan hệ, nhưng trong lòng Chu Trạch Khải vẫn thường xuyên lo lắng về con người này.
Đợi đến khi Diệp Tu mua nước trái cây trở về, vị đội trưởng trẻ tuổi của Luân Hồi đang ngồi ở bên chiếc ghế dài đã đem đôi môi mềm mại của mình mân mê đến sưng đỏ cả lên.

Cách đó không xa quảng trường là căn hộ nhỏ của Chu Trạch Khải, không lớn, nhưng rất ấm áp. Cậu vốn đặt kế hoạch cùng Diệp Tu đi ra ngoài mua chút đồ ăn, sau đó trở về nhà, cùng nhau ăn một bữa tối thịnh soạn. Thế nhưng bây giờ đều hỏng hết cả rồi. Chu Trạch Khải thở dài một hơi, trong lòng không ngừng tự oán giận chính mình.

Diệp Tu mang nước ép trái cây quay lại, chỉ thấy bộ mặt của Liên minh thập phần ủy khuất ngồi một chỗ, hàng lông mi vừa dài vừa cong rủ xuống, gương mặt đều là vẻ sầu lo. Cậu thậm chí còn chưa đem mũ lưỡi trai tháo xuống, nhìn thế nào cũng thật đáng thương. Diệp Tu thiếu chút nữa liền bật cười thành tiếng.

Hắn rất bình tĩnh ngồi xổm xuống, chống cằm ngắm nhìn Chu Trạch Khải, sau đó dùng bàn tay đẹp đẽ gạt mũ của cậu ra. Chu Trạch Khải đang suy nghĩ, không để ý đến Diệp Tu đang ở chiếc mặt. Thấy cái mũ bị gạt ra, lập tức cả người run run, tay chân luống cuống. Diệp Tu buồn cười đến đau bụng, nhưng cũng cố gắng nghẹn lại.

“Được rồi, em đang nghĩ gì thế, tí nữa muốn ăn gì ? Chút nữa chúng ta đi mua đồ rồi về nhà em nhé.”

Chu Trạch Khải đỏ mặt, nhẹ nhàng ừ một tiếng. Gương mặt hồng hồng của cậu dưới ánh đèn càng thêm vẻ ngượng ngùng, khiến cho Diệp Tu gã suýt chút nữa cứng rắn.

Hắn ho khan một tiếng, lại thêm một câu. “Động tác nhanh lên một chút, tí về nhà em anh còn có chuyện khác cần nói. ”

Chuyện khác cần nói ?

Tiểu Chu đáng thương không biết đã nghĩ xa đến mức nào mất rồi.

Thời điểm hai người đi ra ngoài trời cũng đã tối đen, dù có không mang khẩu trang cũng không dễ bị phát hiện. Diệp Tu không thèm để ý, trực tiếp đưa tay khoác vai Chu Trạch Khải bước đi.

“Kìa anh …”

Chu Trạch Khải có chút do dự, miệng hơi hé, nhỏ giọng nhắc nhở.

“Sợ cái gì, không ai biết chúng ta đâu mà lo.” Diệp Tu hết sức quang minh chính đại, hùng hùng hổ hổ bước đi, hoàn toàn quên mất trọng điểm chính là, Tiểu Chu nhà hắn đâu phải là sợ bị phát hiện đâu ? Người ta là đang ngại ngùng nha.

Hai người cứ như vậy một đường trở về căn hộ nhỏ. Lúc đó áp lực trong lòng Chu Trạch Khải đã bị đẩy lên đến cao nhất. Hai người lặng lẽ gồi một chỗ ăn đồ ăn vừa mua. Cậu còn đang mừng thầm, nghĩ Diệp Tu có lẽ đã quên rồi, nhưng vẫn là có ý muốn nhắc nhở một chút. Kết quả chưa mở miệng ra đã bị người ta đẩy vào phòng tắm.

Chu Trạch Khải vô cùng nghe lời, ngoan ngoãn tắm rửa sạch sẽ. Sau đó ra ngoài liền thấy Diệp Tu ngồi ở đầu giường, tay vỗ vỗ tắm đệm, hướng cậu ra lệnh. “Tới đây.

Tới đây … ?

Tới đây để làm gì ?

Chu Trạch Khải lập tức đỏ mặt thẹn thùng, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nghe lệnh, chậm rãi bước đến bên cạnh giường. Cậu còn chưa kịp mở miệng hỏi, cổ tay trắng trẻo đã bị Diệp Tu lôi xuống. Mặc dù lực tay không mạnh, nhưng cậu vẫn vô cùng thuận theo, trong nháy mắt đã bị đặt dưới thân người ta.

Choáng váng.

Mình bị anh ấy đặt dưới thân sao ?

Đây … chuyện gì đang xảy ra vậy ?

“Ơ … Anh …”

Chu Trạch Khải cảm thấy âm thanh của mình hơi run run. Màu hồng nhạt từ gương mặt dần dần nhuộm xuống áo ngủ màu trắng mỏng dính, phơi bày da thịt xinh đẹp non mềm. Hắn có chút do dự muốn quay người ngồi dậy, lại bị bàn tay của Diệp Tu nắm chặt eo hông, gắt gao ngăn lại.

“Tiểu Chu, chúng ta nói chuyện đi. ”

Chu Trạch Khải hơi giật mình, thoáng chốc gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp bỗng trở nên trắng bệch, chỉ muốn vùi mặt xuống gối. Cậu buồn buồn mà ừ một tiếng, lại bỗng dưng ý thức được thái độ của mình rất giống là đang từ chối, liền lắp ba lắp bắp bồi thêm một câu. “Thật xin lỗi.”

Diệp Tu dán chặt tay trên lưng hắn, chậm rãi vuốt ve. Lúc trượt tay lên hai đầu vú của cậu thì dừng lại.

Chu Trạch Khải lại lần nữa đỏ mặt, thấp giọng rên rỉ, toàn thân cậu nóng ran, cứ như bị lửa thiêu đốt. Đột nhiên, Diệp Tu giơ tay lên, ba một tiếng đánh vào vú cậu.

Chu Trạch Khải ưm một tiếng, giống như con thú nhỏ bị ủy khuất, trong mắt phảng phất chút sợ hãi.

Chẳng lẽ Diệp Tu tức đến nỗi muốn đánh cậu sao ? Thương Vương lo lắng nghĩ.

“Thương Vương, không định nói gì với anh sao ?”

Diệp Tu bỗng dưng hỏi, khiến Chu Trạch Khải giống như giật bắn người, sửng sốt nửa ngày mới mở miệng, thế nhưng cũng chẳng biết phải nói gì cả. Sau rất lâu mới khạc ra một câu. “Anh, thật xin lỗi……”

Diệp Tu thiếu chút nữa trực tiếp cười ra tiếng.

Hắn vừa nhịn cười vừa nhẹ nhàng vuốt ve da thịt mỹ nhân nằm dưới thân, thi thoảng lại ba ba vài cái đánh xuống cái mông mềm mại. Chu Trạch Khải nằm nửa ngày, bắt đầu cảm thấy có gì không đúng, môi hé mở, nhỏ giọng gọi. “…… Anh?”

“Còn dám gọi anh?”

Lúc này Diệp Tu nhưng không khách khí, trực tiếp tụt quần của cậu xuống, tay đánh mạnh lên hai cánh mông mềm mại.
Chu Trạch Khải nhịn không nổi, ư một tiếng dài thật dài, đầu rúc chặt vào lòng hắn. Diệp Tu không nhịn được nữa, đem người ta cưỡng hôn thật lâu

Hắn thấp giọng ho khan một tiếng, đem người ta kéo đến lên đùi hắn, chính mình ngồi dựa lưng vào đầu giường. Hai người hôn đến cơ hồ thiếu dưỡng khí mới buông ra. Tiểu Chu dùng một đôi nai con giống nhau ánh mắt lén nhìn trộm hắn.

Hắc hắc.

Gương mặt Diệp Tu tràn ngập sự dirty old man.

Hắn vuốt vuốt tóc Chu Trạch Khải, chậm rãi hôn lên trán hắn. Tiểu Chu lúc này mới biết mình bị người ta đùa bỡn, một đôi mắt đẹp tràn ngập nước. Diệp Tu lúc này mới có thể cười ra thành tiếng, vừa cười vừa nhìn Thương Vương trong lòng phồng má bất mãn.

“Em nghĩ anh sẽ chỉ vì mỗi cái chuyện cỏn con ấy thôi mà tức giận à?”

Chu Trạch Khải cúi đầu, lắc.

Dù có là đứa ngốc cũng nên hiểu anh ấy chỉ là đang đùa thôi.

Diệp Tu lại lần nữa nhanh chóng nhào vào người hắn giở trò. Chu Trạch Khải vô tình phát ra tiếng rên rỉ động tình khàn khàn, đang định mở miệng nói chuyện, lại bị thằng già bỉ ổi của Liên Minh giơ tay chặn ngay lại.

Chu Trạch Khải rũ xuống lông mi, cũng đành cam chịu.

Diệp Tu cười rộ lên, cười nửa ngày mới nghiêm túc mà nhìn hắn. “Là anh nói đúng không sai, nhìn thấy Tiểu Chu như vậy, liền căn bản không nhịn được……”

Sau đó hắn liền thật nhịn không được.
~

~END~
 

Bình luận bằng Facebook