Hoàn [Nhu Đới] Cám Ơn Người - Lạp Hoa Nãi Trà

CryingDevil.

Nông dân công nghiệp
Bình luận
238
Số lượt thích
908
Location
lò nướng bánh
Team
Hô Khiếu
Fan não tàn của
Thư gia tỷ muội, Cừu ngố, Bánh Ngọt, tiểu Vũ
#1
Tên truyện: Cám Ơn Người


Tác giả: Lạp Hoa Nãi Trà


Biên tập: Dương Ly


Thể loại: đồng nhân Toàn chức cao thủ, GL (bách hợp, nữ x nữ), nguyên tác hướng, giải nghệ, cố sự paro, BE


CP: Đường Nhu x Đới Nghiên Kỳ (Nhu Đới)


Tình trạng bản gốc: hoàn


Tình trạng bản dịch: hoàn

.

.

.​

Kỳ báo thể thao điện tử mới ra sáng nay có riêng hẳn một trang giới thiệu tân tú. Giữa một dàn các tuyển thủ nam phá lệ có một gương mặt nữ, khiến mọi người không khỏi chú ý - mái tóc ngắn gọn ghẽ xinh đẹp, nụ cười tươi tràn đầy khí phách hăng hái, đến cả vật bất động như hình ảnh cũng không thể cản lại hơi thở thanh xuân phập phồng trên nét mặt cô gái. Bàn tay đang lật trang báo của Đới Nghiên Kỳ hơi ngừng một chút, không ngoài dự đoán liền nhớ đến một người.

Người nọ cũng để tóc ngắn, cười lên cũng đặc biệt xinh đẹp, năm đó trong Liên Minh được mệnh danh là mỹ nữ không góc chết, tên khai sinh là Nhu, tính cách cũng thực ôn nhu, thế nhưng lại thật sự quật cường từ trong sâu thẳm xương cốt, luôn luôn mạnh mẽ tiến về phía trước. Nhớ tới cô, hai khóe mắt nàng cong lên một nét cười, mặt mày mơ hồ hiện lên nét tùy hứng của người trẻ tuổi. Đường cong mềm mại trên khóe mi trong phút chốc lại phảng phất như vô hình mà tan biến.

Giải nghệ mười lăm năm, có một số chuyện hiện tại nàng không còn cách nàng nhớ rõ nữa, nhưng vẫn luôn có những khoảnh khắc ấn tượng khắc sâu trong tâm trí nàng, tỷ như mỗi lần chiến đội Lôi Đình tràn ngập trong niềm vui hay nước mắt, tỷ như mỗi một hồi vui sướng hay chua xót trên sàn đấu Vinh Quang náo nhiệt kia, tỷ như chuyện xưa của chính mình với người con gái mang tên "Đường Nhu" kia.

Hồi đó nàng tân binh Đới Nghiên Kỳ của Lôi Đình được mệnh danh là nữ ma vương, trong ánh mắt bao trùm toàn bộ Liên Minh, vô luận là tiền bối hay hậu bối, nàng cũng đều dám chòng ghẹo vài câu, dù sao muội tử ranh mãnh đáng yêu, chưa bao giờ đắc tội với ai cả. Nhưng nàng tân binh chẳng sợ trời đất ấy, khi gặp "hậu bối" hơn tuổi Đường Nhu - tuy đã rất thân quen, lại luôn vô thức tự giác mà trở nên thập phần ngoan hiền, cứ như là biến thành một người khác vậy.

Khoảng cách gần nhất giữa hai người vẫn là trong thế giới Vinh Quang đi, trận chung kết phòng bọn họ vừa vặn sát nhau, lúc trước khi mở màn Đường Nhu có cùng Trần Quả nói chuyện phiếm, Đới Nghiên Kỳ rõ ràng không tham gia, lại không biết vì sao mà trong lòng liên tục cảm thấy bồi hồi.

"Tiểu Đới." Tựa hồ như đã nhận ra sự trầm mặc khác thường của nàng, Đường Nhu quay đầu mỉm cười, nói một cách đầy quan tâm. "Làm sao vậy em?"

Đới Nghiên Kỳ vội vàng xua tay lắc đầu, tỏ vẻ chính mình hết thảy không có gì lạ cả, trong lòng lại thầm xuất thần, chị ấy cười rộ lên cũng thật đẹp a ...

Vinh Quang ít con gái, nhưng tất cả dung mạo đều không tồi. Đặc biệt là nữ tuyển thủ của chiến đội Hưng Hân, có nữ thần xinh đẹp nhất Liên Minh - Tô Mộc Tranh, còn có tân binh mỹ nữ Đường Nhu, ngay cả đến bà chủ cũng đẹp đến nghịch thiên. Trong đầu Đới Nghiên Kỳ một bên cảm thán không công bằng, một bên lại tự phác họa nụ cười của mỹ nhân.

.. Bắt đầu từ đôi mắt xinh đẹp ấy, ý cười nhanh chóng tràn ngập trên khóe miệng, cuối cùng ôm ấp mái tóc ngắn gọn gàng kia trong tầng tầng ánh sáng nhu hòa, quả thực khiến cho người ta chẳng cách nào rời mắt. Bất quá nàng cũng không dám nhìn chằm chằm người ta, mà chỉ lặng lẽ ngồi một góc thầm thương trộm nhớ.

Đới Nghiên Kỳ lần đầu chân chính chú ý đến Đường Nhu là từ lúc sự kiện một chấp ba nổi lên. Lời này nàng tuyệt không dám nói, nhưng nghe được tinh thần liền đặc biệt sảng khoái. Hảo hảo hảo, chị hai xinh đẹp, em tin chị, chỉ cần người bị chị một chấp ba không phải chúng em là được. Tuy rằng các tuyển thủ lên sân thi đấu đều coi nhau như đối thủ, thế nhưng vẫn luôn tồn tại loại cảm giác thưởng thức đối phương trong hữu nghị. Khi Đường Nhu bị các phóng viên châm chọc mỉa mai hết sức, nàng còn thay cô lo lắng một phen, bất quá thật chẳng nghĩ tới, Đường Nhu chính là như vậy cứng rắn, trực tiếp khiến cho các phóng viên trong cuộc họp báo không còn lời gì để nói nữa, chỉ biết tức giận đến nghiến răng lợi.

Ha ha ha! Đới Nghiên Kỳ thống khoái cười lớn, trong đáy mắt lại ẩn ẩn xúc động. Bài viết chỉ trích Đường Nhu nhiều không đếm xuể. Trong bức ảnh, mỹ nữ không cười, nhưng cũng chẳng hiện lên chút mệt mỏi hay uể oải, trong đáy mắt vẫn giữ nét kiên định nhất quán, mặc kệ bất cứ ai chỉ trích, cô sẽ không cúi đầu.

Tuy rằng làm vậy thật chẳng khéo léo chút nào, nhưng là, thật sự quá cường đại ... Đều là con gái, Đới Nghiên Kỳ cảm thấy Đường Nhu đặc biệt đánh được kính nể, lại không biết mình nên nói gì. Hai người ở cùng trong một group chat trên QQ, nhưng trò chuyện an ủi riêng trên đó quả thực không thích hợp, những quan tâm này, chỉ có thể yên lặng mà đặt sâu trong đáy lòng.

Sự chú ý đặc biệt giống như một hạt giống đã được đem chôn xuống đất, theo những tháng ngày thi đấu mà dần lớn lên, hai người gặp mặt ngày một nhiều, quan hệ tuy rằng không tồi, những cũng không thật sự thân thiết. Tuyển thủ thể thao điện tử chuyên nghiệp đòi hỏi sự chuyên tâm cao độ. Đới Nghiên Kỳ hiểu, Đường Nhu cũng hiểu. Mong chờ duy nhất, chỉ có thể là trên sân đấu một giây trước bắt tay đối thủ, một giây sau lại dốc toàn lực nhằm đánh bại đối phương.

Không bao lâu sau, trận chung kết diễn ra, Đới Nghiên Kỳ ngồi trong hội trường tĩnh lặng mà phục hồi lại tinh thần, hết sức chuyên chú mà theo dõi thi đấu. Trận quyết đấu không hề thuận buồm xuôi gió, mỗi một điểm đều đoạt được bằng cách thức khó khăn nhất. Thẳng đến khi đội tuyển Trung Quốc giành chiến thắng, các đội viên mới khó kìm lại được xúc động.

"Đường tỷ tỷ!" Đới Nghiên Kỳ nhảy dựng lên, hưng phấn mà ôm chầm lấy Đường Nhu, mãi về sua mới hoảng sợ phát hiện mình quá phận, vội vàng muốn đem người ta buông ra. Vậy mà Đương Nhu lại chẳng hề để tâm, duỗi tay ôm lấy nàng, gương mặt hiện lên một nụ cười rạng rỡ, cất cao giọng hô. "Chúng mình thắng rồi!"

Thắng! Ánh mắt Đới Nghiên Kỳ nhìn cô như phát ra những tia sáng chói, không ý thức mà cùng nhau cười ha hả, bỗng nhiên lại hiểu được lý do vì sao mình lại chú ý tới cô.

Cái ôm tràn ngập niềm vui chiến thắng cùng sự thỏa mãn này, chính là hồi ức gần gũi nhất mà hai cô gái dành cho nhau. Đới Nghiên Kỳ đem hình ảnh ấy giấu tại nơi sâu thẳm nhất trong trái tim, bất cứ lúc nào nhớ lại cũng nở rộ lên một thước phim sinh động.

Rồi sau đó ... Sau đó hai người trước sau giải nghệ, liên lạc đã ít lại càng ít, cuộc sống quá bận rộn, những cơ hội cho Đới Nghiên Kỳ nhớ tới Đường Nhu cũng ngày càng ít, chỉ là những phút giây suy sụp nghĩ đến người con gái ấy, nàng đều có thể đem ý chí chiến đấu bơm đầy.

Không có gì ghê gớm cả, mình nhất định có thể làm được.

Chúng mình đều phải cố lên a! Trong lòng Đới Nghiên Kỳ thầm mặc niệm một câu, rồi lại cười rộ lên đầy tinh nghịch. Trên gương mặt đáng yêu mang nét kiên định cùng cường đại.

Nàng vươn tay, đem trang báo nhẹ nhàng lật qua.

.

.

.


-End-
 

Bình luận bằng Facebook