Hoàn [Thiên sứ] Nơi đôi mắt không nhìn đến được

Neko-chan

Thập Niên Chi Dương, Nhất Diệp Tri Thu
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
291
Số lượt thích
2,293
Fan não tàn của
Diệp thần Tán ca
#1
[Review: Kiều Cao Kiều, bối cảnh nguyên tác: mùa giải thứ mười, trước trận đấu mà Kiều Nhất Phàm thắng Cao Anh Kiệt, hai người có một lần gặp gỡ ngắn ngủi. Đoản văn có chút ngột ngạt, "Bởi vì khoảng cách quá xa, hai người không thể thấy rõ tình cảm của nhau. Nhưng cái gọi là tình cảm, không phải dùng mắt để nhìn, mà là dùng tâm để cảm nhận."]
--
Tác giả: Ngụy Sâm
Edit: Neko-chan
Beta: Tô Mộc Hân @Bế Các Miên
--
Gặp được Cao Anh Kiệt là một điều bất ngờ.

Mưa giăng trắng xám, trời đất mịt mù, giống như bối cảnh trong tiểu thuyết, kỳ huyễn khôn lường. Người đi trên đường túm năm tụm ba, từ xa nhìn lại chỉ thấy bóng ô chen chúc. Mặt đất dầm dề, ô tô lao vút qua bọt nước trắng xóa tựa như đang lao đi trên biển. Thi thoảng trên trời lại vang tiếng sấm rền càng tăng thêm sự ngột ngạt trong thành phố.

Cậu cầm một cái ô màu xanh lam, đứng ven đường đợi đèn chuyển xanh. Chung quanh là tầng tầng các dãy nhà lặng lẽ phản chiếu lên mặt nước, cậu ngẩng đầu, thấy rõ bầu trời xám xịt bị cao ốc chọc trời gạt khỏi tầm nhìn. Mưa rơi ào ạt, bắn tung tóe dường như bắn cả vào hai mắt, đau đến chớp chớp mắt.

Ngay khoảnh khắc ấy, cậu đột nhiên quên mất một sự thật rằng cậu đã rời khỏi thành phố B, rời khỏi chiến đội Vi Thảo. Dường như cậu chỉ đi ra ngoài tản bộ trong thời gian nghỉ ngơi lúc huấn luyện, đợi mưa tạnh thì sẽ trở về.

Phòng huấn luyện sẽ giống như trước đây, trong không khí trong lành thoang thoảng mùi bạc hà nhàn nhạt, các đội viên hết sức chăm chú nhìn màn hình, tay thao tác cực nhanh. Đội trưởng có lúc sẽ đi tới hướng dẫn, nhưng sẽ luôn dừng ở chỗ Cao Anh Kiệt lâu nhất.
Phòng ngủ cậu sẽ không nhiễm một hạt bụi nào, giường chiếu sẽ sạch sẽ gọn gàng. Trong lúc nghỉ ngơi và sau bữa cơm chiều, cậu sẽ nhoài người nằm trên đó, Cao Anh Kiệt thích xoay ghế ngồi ngược lại, bất chấp hình tượng tựa đầu lên ghế nhìn cậu. Hai người sẽ tâm sự những việc nhỏ nhặt hàng ngày, nói về tin đồn thú vị giật gân trong chiến đội, cùng đàm luận Vinh Quang, cũng đàm luận về giấc mơ trong tương lai... Nhiều câu chuyện như thế, nhiều ước mơ như thế, còn có cảm tình thâm hậu như thế rực sáng trong ánh mắt của đối phương.

Cho dù lúc đó cậu chỉ là một thành viên nhỏ bé không đáng kể trong chiến đội, cho dù Cao Anh Kiệt tuổi còn nhỏ đã trở thành người kế tục đội trưởng, hai người vẫn giống như những thiếu niên bình thường, không bởi vì khác biệt giữa người bình thường và thiên tài mà từ chối kết bạn, từ chối may mắn để có được một phần tình cảm. Thuần khiết đến mức làm người khác khó tin.

Trong những ngày tháng ngắn ngủi ở Vi Thảo, cậu tự ti vì không được coi trọng, Cao Anh Kiệt lại bị kí thác kỳ vọng quá cao. Các cậu ngột ngạt và do dự, lo lắng và mê man. Phức tạp và thống khổ siết các cậu đến ngạt thở.

Chỉ là sau đó, Cao Anh Kiệt định vị được bản thân dưới sự cổ vũ của đội trưởng, tìm về tự tin mà cậu nên có ở tuổi này. Cậu phá tan gông kìm ngục sắt, dần dần trưởng thành, vẫn là thiên tài của Vi Thảo, trung tâm của Vi Thảo, nhưng trở thành một người thừa kế xứng đáng.

Mà cậu, Kiều Nhất Phàm, rời khỏi chiến đội hào môn Vi Thảo, cậy nhờ Hưng Hân khi đó mới tay trắng dựng nghiệp gian nan hoạt động, vứt bỏ thích khách, cầm lấy tài khoản Quỷ kiếm sĩ Một Tấc Tro. Cậu biết rõ, trong mắt rất nhiều người, hành động của cậu giống như tự giết chết giấc mơ Vinh Quang của mình.

Có lẽ chiến đội Vi Thảo trước sau đều không chú ý tới, bản thân cậu khi đó đã bỏ ra bao nhiêu nỗ lực. Tính cậu vốn nội liễm, ngày qua ngày càng trở nên cẩn thận. Cậu quý trọng mỗi một lần lên sân đấu, thận trọng từng li từng tí, không dám lười biếng chút nào. Cho dù như vậy, cậu cũng không có được dù chỉ một chút quan tâm và chú ý của chiến đội.

May mắn thay, khi đó cậu còn có một người bạn, một người bạn tốt.

Cho dù khoảng cách giữa bọn cậu càng ngày càng xa.

Cậu đối với Cao Anh Kiệt, không thể nói là hoàn toàn không có khúc mắc. Nhưng ngược lại, bản thân thưởng thức kỹ thuật game của cậu, tình cảm bạn bè nhiều năm tích lũy vượt xa một chút đố kỵ này. Dù sao hai bên so sánh với nhau, thắng thua đã quá rõ ràng. Cậu tự ti và khiếp nhược, cậu ước ao và chúc phúc; cậu muốn cự tuyệt và trốn đi nhưng lại không nhịn được mà tới gần.

Mâu thuẫn trong lòng khiến cậu tự hỏi. Có lẽ từ lúc mới bắt đầu, Vinh Quang đã không thích hợp với cậu, có lẽ từ lúc mới bắt đầu, thi đấu điện tử đã không thích hợp với cậu. Cho nên, cậu cảm kích Diệp Tu, cảm tạ người kia trong lúc cậu mê man bất lực nhất, chỉ rõ phương hướng, giúp cậu tiếp tục hy vọng và đoạt lại niềm tin vào giấc mơ Vinh Quang, giúp cậu có thể biến vô số viễn cảnh tươi đẹp mà các cậu đã từng chia sẻ với nhau thành hiện thực.
_
Mưa rơi rả rích trên tán ô, dường như ở rìa đường xa xôi có bóng xe lướt trên mặt nước. Sau lưng cậu xì xào tiếng nói chuyện của mấy đôi tình nhân cũng đang đợi đèn đỏ. Bên đường tán lá lay động trong mưa... Quá nhiều âm thanh hỗn loạn, nhưng tiếng cậu hô hấp vẫn nghe rõ bên tai, khiến cậu có cảm giác bản thân thấy được một bức tranh sống động đến từng chi tiết.

Cậu đứng ở phố bên này.

Đèn chuyển xanh, vạch kẻ đường xám trắng từng hàng từng hàng dẫn tới bên kia đường.

Cao Anh Kiệt đứng ở phố bên kia.

Trong nháy mắt, bọn họ chợt nhìn thấy bóng người quen thuộc ở phía trước. Rất tự nhiên, các cậu không thấy rõ tâm tình của đối phương.

Kinh ngạc, mừng rỡ, mê man, hiếu kỳ… là gì đây?

Khoảng cách mười mét ngắn ngủi khiến các cậu không nhìn thấy chính mình trong mắt đối phương.
_
Thành phố B ngày đó cả ngày trời mưa ròng rã, vị mưa tẩy đi mùi khó thở của khí thải xe cộ cùng khói bụi dày đặc. Người đi vội vàng, dòng xe cộ cũng không ngừng nghỉ. Dãy nhà cao tầng nối nhau san sát, đèn đường lập lòe giống như chén canh quỷ dị của Vu bà trong rừng rậm tăm tối.

Trong một ngày mưa tầm tã như thế này, cửa hàng Tinh Ba Khắc còn trống hơn một nửa chỗ ngồi.

Kiều Nhất Phàm nhìn đường phố bên ngoài cửa sổ thủy tinh, đường nét mơ hồ của ánh đèn và bóng tối, nhà lớn và cây cầu cao yên tĩnh như đang ngủ say. Phía trên pha lê mơ hồ có bóng các cậu chồng lên nhau, chỉ là cậu không để ý.

Mà Cao Anh Kiệt nhìn nàng tiên cá màu xanh sẫm thần bí trên ly cà phê, trong lòng không biết đang nghĩ gì.

"Cậu có khỏe không?" Cậu ấy nhẹ giọng hỏi.

Kiều Nhất Phàm gật đầu với cậu ấy, khóe miệng khẽ nâng lên, "Cũng ổn."

Cao Anh Kiệt chớp chớp mắt, tỉ mỉ nhìn người trước mặt, thật lâu.

Sau đó cậu nghe Cao Anh Kiệt nói.

"Cậu biết không, lúc mình ra khỏi nhà đã có linh cảm có thể gặp được cậu. Cảm giác hiện tại giống như nằm mơ vậy." Trên mặt cậu hiện ra ý cười thuần khiết mà ấm áp, hai mắt sáng ngời, giống hệt thiếu niên ôn nhu trong trí nhớ.

Kiều Nhất Phàm không biết hình dung cảm giác trong lòng như thế nào, dường như bức tường mơ hồ ngăn cách bọn họ trong nháy mắt bị đánh vỡ, xuyên qua thời không tìm lại được cảm giác mỗi khi hai người ở chung mà cậu sắp lãng quên. Là một loại tâm tình thư sướng vui vẻ.

"Anh Kiệt" Cậu bừng tỉnh cười một tiếng, cảm xúc trào dâng trong nháy mắt kia khiến cậu vui mừng sắp khóc, ngón tay run run, "... Thật sự may mắn."

Sau đó các cậu bắt đầu tán gẫu một chút việc vặt trong sinh hoạt, những chuyện bát quái linh tinh trong mùa giải thứ mười, trao đổi tin đồn thú vị về các tiền bối,… Mơ mơ hồ hồ trôi về khoảng thời gian còn ở Vi Thảo.

Chỉ là Kiều Nhất Phàm biết rõ, cậu không thể quay trở về được nữa.

Đáng tiếc, không thể mãi cùng cậu ấy ở Vi Thảo chiến đấu đến cuối cùng.

Màn đêm dày đặc bao trùm cả thành phố, hai người vẫn ôm gối ở trong phòng ấm áp nói chuyện. Trong không khí nhàn nhạt thoáng qua hương cà phê và trà xanh, bên quầy bartender cẩn thận tẩy rửa dụng cụ, trong góc một nhóm khuê mật hưng phấn đàm luận về phim thần tượng mới ra.... Hết thảy đều bình yên như thế, bao gồm thiếu niên trước mặt, khiến người ta cảm thấy an lòng.

Đến 8 giờ, Trần Quả gọi điện thúc giục cậu nhanh quay về, thông báo liên hoan giữa Nghĩa Trảm cùng chiến đội bọn họ sắp bắt đầu. Vừa tắt di động, trong nháy mắt cậu lại lần nữa nhìn thấy ánh sáng trong mắt Cao Anh Kiệt tắt dần.

Vào lúc này, bất kể là ai, đều cảm thấy vô lực.

Hiện thực và giấc mơ đè lên nhau, tình cảm và lí trí thăm dò lẫn nhau, hành hạ người ta đến gần như phát điên.

Một mảnh tĩnh lặng.

"Xin lỗi, mình phải đi trước rồi." Lời nói thoáng có tiếng thở dài.

"Ừ, không sao… Mình ngồi thêm một lúc, cậu cứ đi đi." Trong ly của Cao Anh Kiệt vẫn dư lại một ít cà phê, ở dưới ánh đèn phản chiếu bi thương nhàn nhạt trong mắt cậu.

Thiếu niên nói xong cũng không chờ cậu trả lời, rất nhanh ngẩng đầu cười với cậu, lộ ra hàm răng trắng xinh đẹp, "Nhất Phàm, hôm nay mình thực sự rất vui."

Trong nháy mắt đó Kiều Nhất Phàm đột nhiên có một loại cảm giác rất mãnh liệt. Cậu rất thích rất thích người thiếu niên trước mặt này. Thích nụ cười của cậu ấy, thích giọng nói của cậu ấy, thích sự thiện lương của cậu ấy, thích sự ôn hòa của cậu ấy,…
_
Ngoài đường mưa có vẻ nặng hạt hơn, ào ào như tiếng vỗ tay long trọng mà nhiệt liệt, lại ở trong không khí tạo ra tiếng vang, xa xăm ngột ngạt. Đêm mưa lạnh lẽo, nhưng ánh đèn trong Tinh Ba Khắc vẫn nhu hòa, xen lẫn nồng nàn ấm áp của hương trà và ca cao.

Đôi mắt của thiếu niên ấy hốt hoảng mở to, con người màu đen lóe lên ánh sáng long lanh rực rỡ.

Kiều Nhất Phàm đột nhiên ôm lấy cậu, hai tay siết chặt sau tấm lưng ấy. Cậu ngửi được mùi dầu gội trên người Cao Anh Kiệt, vẫn là nhãn hiệu khi ấy, thanh thanh nhẹ nhàng. Nhiệt độ và hô hấp của Anh Kiệt cách cậu gần đến như thế.

Cao Anh Kiệt nghe thấy cậu ghé vào bên tai mình nói chậm rãi:

"Anh Kiệt… cậu… phải gánh vác tương lai của Vi Thảo đấy…"

Giọng nói như từ trong lồng ngực truyền tới, mang một chút khàn khàn mà một thiếu niên vốn không nên có, ẩn chứa quá nhiều tình cảm và bi thương không thể gọi tên.

Cao Anh Kiệt chưa bao giờ hiểu rõ tâm tình của Kiều Nhất Phàm như lúc này. Nó trừu tượng, cũng không được thể hiện ra, nhưng dù cho cách xa lâu như vậy, nó vẫn tồn tại, kiên định mà chấp nhất, thậm chí so với giấc mơ Vinh Quang của những người như cậu càng kiên cố hơn.

"Mình ở trên sân thi đấu chờ cậu." Cao Anh Kiệt ôn nhu cười, vỗ vỗ lưng cậu.

Kiều Nhất Phàm hít sâu một cái, buông cậu ấy ra.

Lúc này, các cậu nhìn thấy trong mắt đối phương có ánh sáng mơ hồ.

Cũng có thể không nhìn thấy gì cả.

Các cậu không hẹn gặp lại, cũng không nói lời từ biệt. Cậu đẩy cửa ra ngoài, trong tay vẫn là chiếc ô màu xanh lam. Bóng người và ô dần dần biến mất trong màn mưa.

Cao Anh Kiệt vuốt ve tách cà phê đã thấy đáy. Nàng tiên cá xanh sẫm đầu đội vương miện trên tách dường như đang chăm chú nhìn cậu.

"Nhất Phàm…" Cậu chỉ là nhè nhẹ gọi một tiếng.

Kiều Nhất Phàm trên đường trở về đột nhiên nghĩ đến Bánh Bao lúc trước làm một bài trắc nghiệm vô cùng tẻ nhạt. Đó là một trang trắc nghiệm theo tên, gõ tên vào thì sẽ nhanh chóng có kết quả.

Bánh Bao làm xong kiểm tra gầm gầm gừ gừ đến trước mặt, hỏi cậu, "Này, chú có bạn gái rồi đúng không?"

Cậu sửng sốt một chút rồi đáp: "Không có. Làm sao vậy?"

Bánh Bao cực kì không tin, nhếch nhếch đuôi lông mày, lẩm bẩm, "Ế, vậy vì sao kết quả của cậu lại là 'Nỗi nhớ lang thang'? Chẳng lẽ không phải là yêu xa?"

Nỗi nhớ lang thang.*

Vào lúc đó Kiều Nhất Phàm vẫn không hiểu được ý nghĩa sâu xa của nó.

Giờ khắc này, cậu đã hiểu rõ hàm nghĩa của bốn chữ này đối với bản thân.

Vinh Quang của mình, lại chỉ có thể bắt đầu sau khi rời xa cậu.

Cậu cảm nhận được giọt mưa lành lạnh rơi trên da. Trời vẫn tối mịt.
_
Một tuần sau.

Lượt đấu thứ 27 của mùa giải thứ mười, trận đấu giữa chiến đội Hưng Hân và chiến đội Vi Thảo, trận đấu đơn thứ hai.
Chiến đội Hưng Hân, Kiều Nhất Phàm thắng.

FIN.

*Raw là 漂流 [piāoliú]. Theo từ điển Lạc Việt:
1. lềnh bềnh; trôi nổi
2. phiêu bạt; lang thang; trôi nổi; nay đây mai đó

Tuy nhiên thì để cho hợp với hoàn cảnh yêu xa, beta xin mạn phép để từ lang thang có nét nghĩa hơi bị xa quá vào đây.
<Thank chị Lá đã mò ra từ “lang thang” này>
 

Túc Liên

Enthusiastic Dramatist
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
243
Số lượt thích
1,474
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tranh, Quả, Nhu, Tú, Kỳ
#2
Thiên Sứ, cả 2 em đều có tương lai rộng mở trước mắt, rồi 2 em sẽ lại sánh vai chiến đấu cùng nhau, trong đội tuyển quốc gia mang về quán quân thế giới.
 

Bình luận bằng Facebook