Hoàn [SMQ's Birthday 2018] [Tô Mộc Thu] Thiên tài chưa bao giờ được biết đến

Cát Tường Tam Bảo

Cống hiến cấp cao
Hội Tự Sát
Team Đánh Thuê
Thần Lĩnh
Bình luận
374
Số lượt thích
1,327
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
muitenbac1
#1
Toàn Chức Cao Thủ đồng nhân
Tác giả: Cát Tường Tam Bẩu


Tô Mộc Thu trung tâm, được xây dựng dưới góc nhìn thứ nhất, tức là góc nhìn của Tô Mộc Thu.

Truyện lấy bối cảnh từ lúc hai anh em họ Tô gặp Diệp, đến thời khắc cuối cùng của Tô Mộc Thu.
Diễn biến có dựa vào tình tiết trong Đỉnh Vinh Quang chap 1 & 2, phần còn lại là sáng tác của riêng tác giả.
Thời gian đầu khi Vinh Quang chưa ra mắt, tạm lấy các game hot hiện hành làm bối cảnh.





Chương 01

Ngày... tháng... năm 2012.

Sáng nay là một ngày không tồi, trời có vẻ âm u, mát mẻ. Hè tới rồi nhưng mùa xuân vẫn còn được một ít, không tệ, một ngày mới nên bắt đầu như vậy. 5h sáng, trời vẫn còn âm u lắm, thế nên mình cũng còn một chút lười nhác cho việc lết ra khỏi nệm. Ầy, khẽ chút, con bé vẫn còn đang ngủ.

Vệ sinh cá nhân xong, cũng tới lúc phải đi làm rồi, trời vẫn còn mờ mờ tối, nhưng đường đi vốn quen thuộc, nên mình cũng chẳng mất bao lâu để đến được chỗ làm, tiệm net Gia Thế. Tiệm net này giống như ngôi nhà thứ hai vậy, cũng có thể xem như chỗ làm việc của mình. Ở đây có Thôi ca, Hiên ca, có cả một đám chiến hữu cùng nhau lăn lộn trong game.

"Thôi ca, tối qua có ngon giấc không hả?"

"Tới rồi à?" Vị đối diện trả lời, "Ngon cái gì mà ngon, tối qua anh mày trực ca đêm, tới giờ là mắt gấu trúc rồi, còn ở đó nói được."

"Nè, tiền bữa trước chú mày nhờ anh bán đồ nè. Tụi kia nói, mày còn hàng ngon hay tiền thì cứ bán cho tụi nó, có vẻ là một đám dư tiền thiếu não đó, hắc hắc hắc..."

"Thôi ca, anh giữ lại một phần đi, xem như là chút lòng thành của em." Mình tiếp lời.

"Tao nói, cái thằng này, mày ở đây bao lâu rồi? Cầm đi cầm đi, về còn lo cho a Tranh nữa."

Phải a, Thôi ca là người tốt, rất quan tâm tới hai anh em mình, người này biết mình và a Tranh cũng được gần hai năm rồi, từ những ngày đầu mình tới đây đã được mọi người trong quán chiếu cố, Tranh cũng vậy, và có lẽ vì con bé đáng yêu nữa. Anh ta vốn là quản lý tiệm net, thường xuyên giúp cả đám thiếu niên như mình nhận kèo pvp, hoặc kèo cày đồ, có khi lại giúp mình tổ chức mấy vụ cá cược trong game. Tiền kiếm được không quá nhiều, nhưng cũng đủ để hai anh em có một cuộc sống không phải lo nghĩ.

Ài, được rồi, tới lúc bắt đầu một ngày làm việc mới. Để xem, hôm nay có hai mối cày level, một mối cày rank, một mối bán tiền, hai món item, ờ, xem ra cũng là một ngày bội thu.

"Ê, tiểu Mã, mày giúp tao check vùng đất X, coi có đứa nào farm chưa?"

"Trong đây có đứa nào có mức rank 5000 không? Có kèo up rank nè, làm party rank dummy cho lẹ, tiền thu chia đều. Cày lẹ buổi sáng, chiều là có tiền thơm."

"A Võ, mày giúp tao patch cái auto hôm qua tao viết, sáng nay tụi nhà phát hành mới bảo trì, không thì ăn ban nữa."

"Ê ê ê, tiểu Kiệt, chừa tao một slot, đang log game vào."

Ài, thật là… có quá nhiều thứ phải làm, nên lúc nào cũng như ba đầu sáu tay thế này, nhưng mà vui, ít ra thì có thể tính là vừa chơi vừa làm, một công đôi việc vậy.

Chà, chưa gì cũng gần trưa rồi, thời gian thật nhanh, không biết Mộc Tranh nó dậy chưa nhỉ? Chắc là đang nấu cơm rồi đi? Không biết hôm nay nó nấu cái gì nhỉ? Ờm, lát thì biết hoy, để xem xem danh sách hôm nay còn những gì nào. Xong rank rồi, xong level rồi, item còn thiếu một, tiền thì cũng thiếu tầm 30%, ok, không vấn đề, tới tầm xế chiều là xong thôi.

"Ha, xem ông cũng là người trong nghề. Sao, có hứng thú tới một ván không?" Một giọng nói vang lên sau đầu.

"Ặc, ông là ai???" Hù chết lão tử à, mình còn đang chửi rủa nó, thân quen không mà nói chuyện ngọt vậy ba…

"Người qua đường thôi, nghe nói ở đây có cao thủ, vào chơi thử cho biết." Thằng nhãi kia vẫn không buông tha.

"Đi chỗ khác chơi đi ông nội, không có rảnh đâu." Lão tử đây cũng không phải hạng dễ dãi.

"À, thì ra là không dám chơi…" Tên nhãi kia bắt đầu giọng cười thiếu đánh

"Mộc Thu, mày sợ hả ba? Chơi liền, mày còn ngại gì kèo thơm nữa ba." Mấy đứa cùng tiệm bắt đầu oang oang.

"Nghe bạn ông nói chưa? Kèo thơm còn gì, sợ gì mà không vào?" Tên kia tiếp lời.

Đậu!!!! Phiền chết lão gia, “bài tập về nhà” còn chưa làm xong, ở đó mà cáp kèo tại chỗ. Mà khoan, nghĩ kỹ thì hốt thằng nhóc này một vố, chiều bù thêm chút thời gian là được. Ngon, tối nay Mộc Tranh có thịt bò ăn rồi. Tới mình bắt đầu lên tiếng.

"Rồi, tính kèo sao đây? Solo mid all random, no rule?"

"Ha ha, tùy ông mà, khách tùy chủ thôi."

"Cược gì cho vui không?"

"Uhm, 100 thì sao?" Thằng nhóc kia không vừa.

"Được, 100 thì 100, mọi người làm chứng, thua chạy là mềm xương nha em."

"Ha ha, đánh xong rồi mới nói đi."

Để cho công bằng, thằng nhóc kia ngồi máy đối diện, thế là không đứa nào địa được máy đứa nào, và câu chuyện kèo solo mid bắt đầu.

Không sao đâu, kèo này dễ ăn mà, xung quanh đây làm gì có cao thủ nào mà mình chưa lãnh giáo, còn thằng nào đì được mình đâu. Ờm, nói mới nói, thằng nhóc này nhìn mặt lạ vậy, mới tới vùng này hay sao nhỉ? Ôi đệt, kèo này còn dễ ăn không trời... Kệ, tới đâu thì tới, 100 thôi mà…

Map load xong, tướng random, ồ…

"Cọp, cọp kìa tụi mày, kèo này Mộc Thu ngon ăn."

"Ờ, thằng nhóc mới tới kia chắc chả biết sự đáng sợ của cọp trong tay Mộc Thu rồi."

"Ờ, tội thằng nhỏ, sắp cúng 100!"

"Ê Mộc Thu, thắng rồi bao anh em nước ngọt đi mày." Chưa gì đã có thằng lên giọng trục lợi lão tử.

Như đám kia nói, cọp thực sự là hero tủ của mình, nên phần thắng cao hơn rất nhiều. Nhưng vẫn chưa biết đối thủ trình độ đến đâu, cũng cần phải đánh rồi mới nói được.

Uhm, trình độ last hit cũng gọi là cao thủ đi, tính ra là ngang mình, vậy xem như không có đứa nào sẽ out-level hay out-gold đứa nào cả. Vậy xem ra là câu chuyện may rủi ở đây. Cọp có một skill bắn tên gây hiệu ứng stun, quãng đường càng xa thì thời gian stun càng lâu. Vậy thì yếu tố quyết định sẽ phải xem đứa nào stun được đứa nào. Ờ, vậy thì đuổi nó về, xong tranh thủ ward lấy sight sâu sâu một chút, một lát sẽ có lợi thế combat hơn.

Hà, level 9 rồi nhé con tó, xem anh giết mày đây. Nhóc con đứng farm tự nhiên vậy luôn đó hả, đợi con creep cuối, cho mày bất ngờ. Aiii, trúng! Stun 5 giây! Chết mày rồi! Ể, hơi gần trụ nhờ, kệ, bán máu một chút, sau đó còn tầm 25% sẽ băng chòi rồi starfall một phát là xong, ez 100 đồng. Hà, chạy hả em, chạy với anh? Anh mày thuộc từng cành cây ngọn cỏ trong game này đó, còn đòi juke? Thằng ngu, leap qua bãi rừng thì còn may ra, chạy chân vậy đòi thoát anh? Mày không leap, anh leap, starfall chết mày! Ặc, stun?? Nó bắn mũi tên hồi nào vậy trời?? Thằng nhóc này biết kỹ thuật stun ngược à? Ặc, ngay trụ 2 luôn, kỳ này tạch cmn rồi… Ôi đậu, xui gì xui dữ vậy trời….


"Mộc Thu không xong rồi, ha ha!" Đám ranh cùng quán chắc chỉ chờ cơ hội này để trào phúng mình

"Đậu má, có đứa hốt được Mộc Thu kèo cọp solo mid kìa tụi bây."

"Đâu đâu, cao nhân phương nào, ăn chuối không tao cúng?"

Ặc, cả cái quán nó bu lại đây luôn rồi…

"Dẹp, thua, nghỉ, đách chơi nữa." Mình bắt đầu bực...

"Mộc Thu, em gái mày bưng cơm tới kìa."

Ể, a Tranh tới rồi à, con bé đâu rồi nhỉ? Cái đám này, bu bu vào làm cái gì không biết nữa. Khoan, con bé nó có biết mình mới thua không nhỉ, chắc nhục chết mất…

"Ăn no đánh tiếp không?" Tên kia bắt đầu lên tiếng troll nhau.

"Shit, kệ mày, 100 nè, lão tử là người giữ lời, có chơi có chịu."

"Ha, tiền không cần, nhưng cơm thì chắc cần."

"Ặc, mày chưa ăn? Tới ăn luôn, một lát đánh cho mày khóc khỏi đổ thừa." Mình vặn lại.

"Ha ha, nhìn tao có cần phải ăn no mới đánh được không?" Bị nó phản dam...

Đệt, tức chết lão tử! Kệ, ăn xong tính tiếp.

Ờm, chơi dại rồi, tự nhiên mời thằng kia ăn cơm làm chi không biết nữa, em mình nấu chỉ đủ hai đứa ăn, thêm thằng này vào, ai ăn ai nhịn đây... Thôi thì chia ba vậy, cho em mình ăn nhiều chút là được.

"Ha ha, tao mới thắng, tâm trạng tốt lắm, không cần ăn nhiều." Tên kia nhanh tay chia lại cơm vào tô mình. Ờm, coi như biết điều đó.

"Em gái, em là em của tên này hả? Biết chơi game không?" Tên đó bắt đầu quay qua nói chuyện với a Tranh.

"Em không biết chơi." Tranh cười hì hì.

"Em nên học chơi đi, vui lắm, sau này còn vào lăn lộn với anh trai em nữa."

Ai mướn vậy ba? Em gái tao xinh đẹp vầy, sau này kiếm một chỗ tốt cho em nó, chứ cho nó đi chơi game rồi mặt phù giống mày hay chi?

"Anh mới tới đây hả?" Tranh hỏi nó.

"Ừ, anh chỉ đi ngang qua, nghe nói ở đây có cao thủ, sau đó vào chơi thử, sau đó được lãnh giáo, sau đó thì…"

"Thì sao???" Mình cắt liền.

"Ừ, thì đúng là cao thủ, chỉ thua anh chút thôi." Nó còn đá đểu mình với a Tranh được.

"Đứng dậy, đánh lại, lúc nãy xui thôi!" Mình cũng không bỏ qua, "Tranh, lát nữa ăn xong em tự về nha."

"Ha ha, không được đâu, hết tiền rồi..."

"Sặc, kiếm lý do gì khó bắt bẻ thế này?" Mình nghĩ, xong vô cùng khẳng khái phán, "Tao bao mày."

"Không tốt lắm đâu, ăn cơm của mày, chơi tiền net của mày, còn thắng mày nữa, không hay lắm đâu ha…"

"Cái… Mày tự tin thắng tao hết hả?"

"Không đâu, có thể sẽ ngẫu nhiên thua một game…"

"…"

"Hai anh sao không về nhà chơi? Nhà có hai máy nè." Tranh bỗng đề nghị.

"Mày tên gì? Biết chơi game gì khác không?" Mình lân la dò hỏi nó.

"À, Diệp Thu, game thủ chuyên nghiệp". Tên kia không ngần ngại đáp lời.

Trời ặc, danh hiệu kinh vậy luôn đó hả...
 
Last edited by a moderator:

Cát Tường Tam Bảo

Cống hiến cấp cao
Hội Tự Sát
Team Đánh Thuê
Thần Lĩnh
Bình luận
374
Số lượt thích
1,327
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
muitenbac1
#2


Chương 2

Ưm, ngày 3 tháng 12 nhỉ, cái game Vinh Quang này chọn ngày ra mắt gì mà xa thế không biết nữa? Chơi thì chơi mẹ cho rồi, còn hẹn, mà hẹn tới 42 ngày. Ài, nhưng mà nhìn sơ thì cái game này có tiềm năng thật.

“Ê, mày nãy giờ có nghe tao nói không hả?” Mình như rống vào tai thằng kế bên.

“Đây đây, tao nghe tới lỗ tai muốn phun máu rồi đây, Vinh Quang chứ gì.” Nó đáp bằng cái giọng uể oải.

“Nghe thì ừ một tiếng đi, để tao độc thoại à? Tao nói nè, cái game Vinh Quang này, tao thấy tiềm năng lắm. Nếu tụi nhà phát hành làm đúng như cái nó quảng cáo, thì thực sự lối chơi của nó là đột phá lắm đó. Góc nhìn thứ nhất, tương tác vật lý, etc. Tao khá chắc là game này sẽ làm nên chuyện.”

“Ừ, tới đó mới nói đi mày ơi, ối game hô hào quảng cáo, tới lúc ra thì lại là bom xịt.” Nó phản bác.

“Shit, tin tưởng tao, mắt nhìn của anh mày tốt lắm.” Mình cũng chả chịu thua, “Nhưng mà chắc phải đi tiệm net trước. Đầu tiên là cấu hình máy nhà không đủ kham, ai bảo nó làm cho giống thật quá chi, máy hiện tại không phải cấu hình cao nhất thị trường e là không chạy nổi nó đâu.”

Thằng kia im lặng, có vẻ không phản đối.

“Thứ hai, tao thấy là nên đi tiệm net trước để dễ kéo bè farm, lập bang hội các kiểu. Hờ, dựa vào danh tiếng của tao thì dư sức lôi kéo hết đám trong net.”

“Tao không hiểu lắm, mày ăn hành sấp mặt với tao vậy mà vẫn có đứa còn chịu theo mày à?” Thằng kia lại giở giọng láo.

“Chơi nhao hông bạn??” Mình điên rồi...

Cuối cùng thì cái ngày đó đã tới, ngày game Vinh Quang ra mắt. Mà ngặt một nỗi, chọn cái giờ ra mắt là nửa đêm, ôi chao, chi mà làm khó người chơi vậy hả? Hôm nay mình đã phải đi tiệm net từ sáng sớm, cảm thấy bản thân thật sáng suốt. Một đám ngu, đợi gần tới giờ game mở cửa mới ló mặt tới tiệm thì mơ đi mới có máy nha mấy đứa.

Hiên ca là chủ tiệm net Gia Thế, anh ta cũng là một người mê game online, thế nên cũng rất hiểu và thông cảm cho mấy đứa tụi mình. Tụi mình chơi ở đây cũng lâu, đều là khách quen, Hiên ca từng chơi chung nhiều game, rồi lập bang này nọ. Lần này không ngoại lệ, ảnh cũng đã đặt hẹn trước với tụi mình.

“Anh nói nè, hai đứa em, vào game lập cái công hội Gia Vương Triều cho anh, coi như là quảng cáo tiệm net, anh cũng trả lương cho hai đứa luôn.”

Lời đề nghị của Hiên ca quả thật hấp dẫn, tiền lương dù ít thì ít thật, nhưng đủ đảm bảo thu nhập ổn định, chưa kể còn được miễn phí chơi máy, rồi còn cả bán vật phẩm trong game nữa. Xem ra game Vinh Quang này thực sự thu hút được rất nhiều người tham gia. Hề, nên dạy Mộc Tranh chơi không nhỉ…

Tới giờ rồi, game đã mở cửa!!! Vấn đề đầu tiên là tạo mặt, rồi đặt tên, ez.

“Để em, để em.” Mộc Tranh rất hớn hở.

“Ặc, 12h rồi đó, xong phải về ngủ ngay nghe chưa.” Mình nghiêm mặt.

Con bé nhanh chóng đặt tên cho acc của Diệp Tu, Nhất Diệp Chi Thu, ờ, tên nghe hay đó, nhưng hình như có gì sai sai thì phải. Thằng kia cũng thộn mặt ra suy nghĩ, chắc cũng không biết sai chỗ nào như mình đâu... Ờ, tới acc mình, để coi Tranh sẽ đặt tên gì nhỉ?

Thu Mộc Tô????

“Em gái, anh mới là anh ruột của em đó…” Cái mặt mình không thể méo hơn được nữa.

Gì chứ, đây chỉ là đảo tên của mình lại thôi mà. Cái con bé này, đúng là nhà có con gái, cánh tay cũng hướng ra ngoài… Ây, sao lại bị giành tên trước rồi? Ờ thôi cũng được, lấy cái tên khác nghe hấp dẫn hơn coi. Ặc, sao vẫn là Thu Mộc Tô? Ế, xong rồi?

“Ừm ừm ừm... Xong rồi.” Con bé xoa xoa tay.

Cứ như thế, Thu Mộc Tô và Nhất Diệp Chi Thu ra đời, theo một cách không thể hay hơn…

Điều đầu tiên cảm nhận về game là, quá đông người! Điểm này làm cho việc di chuyển qua lại trong game thực sự khó khăn, giống như kẹt xe ngoài đời vậy, phải nhích từng chút một. Vì game tồn tại tương tác vật lý, thế nên không có chuyện tắt hiển thị nhân vật hoặc đi xuyên người được. Ờ, server mới mở mà, toàn bộ người đều tập trung về một chỗ là dễ hiểu. Không sao, chuyện này mình cũng tính rồi, vậy thì mình tháo đồ ra ngồi nghịch thôi.

Để xem nào, đầu tiên thử rã mấy món vũ khí level thấp được tặng đầu game xem xem. Có chiến mâu, trượng, găng tay, tonfa, súng trường, súng ngắn, súng nòng xoay, etc. Ok, giữ lại cây súng nòng xoay còn lên level, mấy cái kia cho đi sớm. Để xem rã ra được gì nào, đá vụn, tơ sợi, nhánh cây... Ờm, để ghi chú lại. Xem ra thời gian đầu phải tranh thủ chạy vài acc để nhận quest tân thủ rồi tranh thủ thêm một ít đồ đạc.

“Tranh, về ngủ mau lên.”

Ể, con bé đâu rồi nhỉ, còn thằng kia nữa? À, chắc là dẫn con bé về rồi, giỏi, mình tiếp tục thôi. Tới đâu rồi nhỉ? À, thêm một vài acc nữa, để xem, một party có 10 người à? Vậy làm thêm 8 cái acc, trong đó chắc lấy đủ ngắn dài, 2 healer vậy cho chắc cú. Ok ngon, tranh thủ lúc này không động đậy gì trong game được, nghía thử qua coi viết bot cho nó thế nào nhỉ. Shit, game góc nhìn thứ nhất à, hơi căng, đánh quái chắc không vấn đề, xài bot lấy nhiều đè ít được, có thể giảm áp lực logic game. Chắc phải để ý vấn đề người chơi, game free pk thì mệt, lớ quớ ăn report là bay acc, xem ra phải tranh thủ lên level sớm chút rồi chạy vòng vòng tìm hiểu các bãi farm. Ờm, khá là nhiều thứ cần phải lo đó, mà, cái thằng kia đâu rồi, bận tối mắt tối mũi mà không thấy bóng dáng nó đâu, zzz...

Thấm thoắt cũng được một tháng, mọi người đều level 3x cả, Nhất Diệp Chi Thu của thằng kia đã đạt level 33, có thể gọi là hàng top server, đã vậy tỉ lệ thắng đấu trường còn là 100% nữa chứ, cứ vênh váo miết. Tình hình bot cũng đã chạy ổn định được một khoảng thời gian, level thì có thể chậm so với mặt bằng chung thật, nhưng cũng không cần chạy hết tốc lực, căn bản người chơi đạt level cao rồi thì các bãi farm nhỏ sẽ thưa thớt, đó mới là chỗ dụng võ cho đám party bot của mình. À nói mới nhớ, thật là cảm ơn Hiên ca, lập công hội Gia Vương Triều tiện cho tụi mình săn boss hoang dã, đồ thì đúng là về công hội nhưng tụi mình cũng hưởng lợi không ít. Chưa kể, nhiều bãi farm cũng được dọn dẹp cho đám bot mình, mà Hiên ca còn cho tụi mình dùng hẳn một vài máy để chạy bot riêng nữa. Thế nên, tình hình kinh tế cũng khá khẩm hẳn, đồ đạc, nguyên liệu thu được khá nhiều, phần đem bán, phần để nghiên cứu chế tạo đồ. Thế nhưng có những thứ không phải cứ farm là có, mà phải đi phó bản đánh kỷ lục, hoặc săn boss hoang dã mới rớt. Ài, mấy cái đó thì bot không thể làm nổi, phải tự thân vận động rồi, đang cần cái gì nhỉ, à, kỷ lục phó bản Khe Núi Nhất Tuyến.

“Mày, tới giúp tao phá phó bản.”

“Chi? Mày dư sức ăn mà.” Thằng kia lười biếng đáp.

“Tao cần kỷ lục, kỷ lục đó biết không? Mình tao sao đánh nhanh được.” Mình vặc lại.

“Rồi rồi, tới liền, hốt thằng này xong liền tới.”

Đệt, đánh có cái đấu trường cũng lâu… Khe Núi Nhất Tuyến nhỉ, 3 boss, quái tầm gần, ít disable, địa hình tương đối rộng, ok, dễ giải quyết thôi.

“Lẹ mày, tao nghĩ ra đấu pháp cho phó bản rồi, ráng đi nhanh một đợt qua ải rồi lập kỷ lục luôn.”

Phù, cuối cùng cũng đánh xong, đồ cũng lụm được. À, để xem còn thiếu gì nhỉ, cần thêm vụn xương, nhánh cây, da thú, ok, mấy cái này thì dễ thôi, lúc dọn kho cho bot chắc dư ra một mớ. Ờm nói mới nói, để ghi lại cái đám item hồi chiều mới phân rã đã. Ặc, sao thằng ngu này đang đi tự nhiên dừng??

Có người tới khiêu chiến nó... Đù, Đại Mạc Cô Yên luôn.

Người này khá nổi tiếng, nếu không muốn nói là nổi tiếng ngang với Nhất Diệp Chi Thu, cả hai đều có thành tích toàn thắng trong đấu trường mà. Hôm nay xuất hiện khiêu chiến ở đây, e là một trong hai sẽ đi tong cái thành tích.

Rồi, vừa mới nói đã lao vào nhau rồi..

Hừm, Đại Mạc Cô Yên này trình rất cao a, đánh có thể ngang ngửa với tên kia. Ồ, lối đánh cũng rất cường hãn, chẳng thà chịu đòn chứ không buông tha con mồi, lấy công làm thủ, vô cùng lý thú.

Thực sự thì loại người này rất khác biệt với những đứa như mình, lấy đấu pháp và lý luận tính toán nói chuyện, mà đúng nhỉ, nếu mình và người này đánh nhau, kết cục sẽ ra sao? Ý, chỗ kia lợi dụng được, Diệp, mau ra Long Nha, ặc, sao mình lại vô thức giơ súng lên nhỉ? Hai tên này đánh nhau thật hưng phấn đến vậy ư, người lý trí như mình cũng sẽ có lúc bị thứ nhiệt huyết này cuốn lấy??

Tình huống quyết định rồi đây, Đại Mạc Cô Yên lơ lửng giữa trời, một cái Đâm Liên Tiếp nữa là xong, ể, không đúng, hình như vẫn đủ một ít máu cho Ưng Đạp, nếu Nhất Diệp Chi Thu trúng Ưng Đạp thì… Diệp, coi chừng, đừng chủ quan…!

Yay, Huyễn Văn Băng dứt điểm thằng nhỏ!!

Hơ... rớt đồ luôn kìa bây, ê ê ê, hình như là vũ khí cam, vũ khi cam đó! Lụm lụm lụm mau! Hể, cái đám láo nháo ở ngoài định giết người cướp của chắc? Mấy cưng không coi thần thương Thu Mộc Tô này vào mắt à, tưởng dễ ăn của ngoại lắm hả?

Cuối cùng cũng dẹp loạn được đám đông quần chúng, giờ sao đây, trả lại đồ cho người đánh rơi? Ôi đừng nhận lại mà đừng nhận lại mà. Yay!!!! Quả nhiên hảo hán, đồ rơi là không thèm lụm lại, bá khí uy vũ!!!

“Đưa tao đưa tao, đồ cam đó mày.” Mình chảy hết cả dãi.

“Từ từ, hỏi ông kia đã.” Diệp nó bơ mình! “Ông bạn, ông là khí công sư, có thích cái bao tay này không?”

“Cái gì vậy ba, hôm nay hào hiệp vậy luôn?” Mình thầm nghĩ.

Ô nhưng vị kia cũng là một trang hảo hán không kém, từ chối luôn! Quyền sáo ơi, tới đây với papa nào… Hôm nay quả nhiên số hưởng, vừa có kỷ lục phó bản, vừa có vũ khí cam, hờ, lại còn quen biết được hai cường nhân nữa chứ.

Đại Mạc Cô Yên, Khí Xung Vân Thủy.
 

VongolaCiel

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,323
Số lượt thích
5,129
Location
Nhà nuôi cánh cụt Thượng Hải
Team
Luân Hồi
Fan não tàn của
Đội phó LM ~~~
#3


Chương 2

Ưm, ngày 3 tháng 12 nhỉ, cái game Vinh Quang này chọn ngày ra mắt gì mà xa thế không biết nữa? Chơi thì chơi mẹ cho rồi, còn hẹn, mà hẹn tới 42 ngày. Ài, nhưng mà nhìn sơ thì cái game này có tiềm năng thật.

“Ê, mày nãy giờ có nghe tao nói không hả?” Mình như rống vào tai thằng kế bên.

“Đây đây, tao nghe tới lỗ tai muốn phun máu rồi đây, Vinh Quang chứ gì.” Nó đáp bằng cái giọng uể oải.

“Nghe thì ừ một tiếng đi, để tao độc thoại à? Tao nói nè, cái game Vinh Quang này, tao thấy tiềm năng lắm. Nếu tụi nhà phát hành làm đúng như cái nó quảng cáo, thì thực sự lối chơi của nó là đột phá lắm đó. Góc nhìn thứ nhất, tương tác vật lý, etc. Tao khá chắc là game này sẽ làm nên chuyện.”

“Ừ, tới đó mới nói đi mày ơi, ối game hô hào quảng cáo, tới lúc ra thì lại là bom xịt.” Nó phản bác.

“Shit, tin tưởng tao, mắt nhìn của anh mày tốt lắm.” Mình cũng chả chịu thua, “Nhưng mà chắc phải đi tiệm net trước. Đầu tiên là cấu hình máy nhà không đủ kham, ai bảo nó làm cho giống thật quá chi, máy hiện tại không phải cấu hình cao nhất thị trường e là không chạy nổi nó đâu.”

Thằng kia im lặng, có vẻ không phản đối.

“Thứ hai, tao thấy là nên đi tiệm net trước để dễ kéo bè farm, lập bang hội các kiểu. Hờ, dựa vào danh tiếng của tao thì dư sức lôi kéo hết đám trong net.”

“Tao không hiểu lắm, mày ăn hành sấp mặt với tao vậy mà vẫn có đứa còn chịu theo mày à?” Thằng kia lại giở giọng láo.

“Chơi nhao hông bạn??” Mình điên rồi...

Cuối cùng thì cái ngày đó đã tới, ngày game Vinh Quang ra mắt. Mà ngặt một nỗi, chọn cái giờ ra mắt là nửa đêm, ôi chao, chi mà làm khó người chơi vậy hả? Hôm nay mình đã phải đi tiệm net từ sáng sớm, cảm thấy bản thân thật sáng suốt. Một đám ngu, đợi gần tới giờ game mở cửa mới ló mặt tới tiệm thì mơ đi mới có máy nha mấy đứa.

Hiên ca là chủ tiệm net Gia Thế, anh ta cũng là một người mê game online, thế nên cũng rất hiểu và thông cảm cho mấy đứa tụi mình. Tụi mình chơi ở đây cũng lâu, đều là khách quen, Hiên ca từng chơi chung nhiều game, rồi lập bang này nọ. Lần này không ngoại lệ, ảnh cũng đã đặt hẹn trước với tụi mình.

“Anh nói nè, hai đứa em, vào game lập cái công hội Gia Vương Triều cho anh, coi như là quảng cáo tiệm net, anh cũng trả lương cho hai đứa luôn.”

Lời đề nghị của Hiên ca quả thật hấp dẫn, tiền lương dù ít thì ít thật, nhưng đủ đảm bảo thu nhập ổn định, chưa kể còn được miễn phí chơi máy, rồi còn cả bán vật phẩm trong game nữa. Xem ra game Vinh Quang này thực sự thu hút được rất nhiều người tham gia. Hề, nên dạy Mộc Tranh chơi không nhỉ…

Tới giờ rồi, game đã mở cửa!!! Vấn đề đầu tiên là tạo mặt, rồi đặt tên, ez.

“Để em, để em.” Mộc Tranh rất hớn hở.

“Ặc, 12h rồi đó, xong phải về ngủ ngay nghe chưa.” Mình nghiêm mặt.

Con bé nhanh chóng đặt tên cho acc của Diệp Tu, Nhất Diệp Chi Thu, ờ, tên nghe hay đó, nhưng hình như có gì sai sai thì phải. Thằng kia cũng thộn mặt ra suy nghĩ, chắc cũng không biết sai chỗ nào như mình đâu... Ờ, tới acc mình, để coi Tranh sẽ đặt tên gì nhỉ?

Thu Mộc Tô????

“Em gái, anh mới là anh ruột của em đó…” Cái mặt mình không thể méo hơn được nữa.

Gì chứ, đây chỉ là đảo tên của mình lại thôi mà. Cái con bé này, đúng là nhà có con gái, cánh tay cũng hướng ra ngoài… Ây, sao lại bị giành tên trước rồi? Ờ thôi cũng được, lấy cái tên khác nghe hấp dẫn hơn coi. Ặc, sao vẫn là Thu Mộc Tô? Ế, xong rồi?

“Ừm ừm ừm... Xong rồi.” Con bé xoa xoa tay.

Cứ như thế, Thu Mộc Tô và Nhất Diệp Chi Thu ra đời, theo một cách không thể hay hơn…

Điều đầu tiên cảm nhận về game là, quá đông người! Điểm này làm cho việc di chuyển qua lại trong game thực sự khó khăn, giống như kẹt xe ngoài đời vậy, phải nhích từng chút một. Vì game tồn tại tương tác vật lý, thế nên không có chuyện tắt hiển thị nhân vật hoặc đi xuyên người được. Ờ, server mới mở mà, toàn bộ người đều tập trung về một chỗ là dễ hiểu. Không sao, chuyện này mình cũng tính rồi, vậy thì mình tháo đồ ra ngồi nghịch thôi.

Để xem nào, đầu tiên thử rã mấy món vũ khí level thấp được tặng đầu game xem xem. Có chiến mâu, trượng, găng tay, tonfa, súng trường, súng ngắn, súng nòng xoay, etc. Ok, giữ lại cây súng nòng xoay còn lên level, mấy cái kia cho đi sớm. Để xem rã ra được gì nào, đá vụn, tơ sợi, nhánh cây... Ờm, để ghi chú lại. Xem ra thời gian đầu phải tranh thủ chạy vài acc để nhận quest tân thủ rồi tranh thủ thêm một ít đồ đạc.

“Tranh, về ngủ mau lên.”

Ể, con bé đâu rồi nhỉ, còn thằng kia nữa? À, chắc là dẫn con bé về rồi, giỏi, mình tiếp tục thôi. Tới đâu rồi nhỉ? À, thêm một vài acc nữa, để xem, một party có 10 người à? Vậy làm thêm 8 cái acc, trong đó chắc lấy đủ ngắn dài, 2 healer vậy cho chắc cú. Ok ngon, tranh thủ lúc này không động đậy gì trong game được, nghía thử qua coi viết bot cho nó thế nào nhỉ. Shit, game góc nhìn thứ nhất à, hơi căng, đánh quái chắc không vấn đề, xài bot lấy nhiều đè ít được, có thể giảm áp lực logic game. Chắc phải để ý vấn đề người chơi, game free pk thì mệt, lớ quớ ăn report là bay acc, xem ra phải tranh thủ lên level sớm chút rồi chạy vòng vòng tìm hiểu các bãi farm. Ờm, khá là nhiều thứ cần phải lo đó, mà, cái thằng kia đâu rồi, bận tối mắt tối mũi mà không thấy bóng dáng nó đâu, zzz...

Thấm thoắt cũng được một tháng, mọi người đều level 3x cả, Nhất Diệp Chi Thu của thằng kia đã đạt level 33, có thể gọi là hàng top server, đã vậy tỉ lệ thắng đấu trường còn là 100% nữa chứ, cứ vênh váo miết. Tình hình bot cũng đã chạy ổn định được một khoảng thời gian, level thì có thể chậm so với mặt bằng chung thật, nhưng cũng không cần chạy hết tốc lực, căn bản người chơi đạt level cao rồi thì các bãi farm nhỏ sẽ thưa thớt, đó mới là chỗ dụng võ cho đám party bot của mình. À nói mới nhớ, thật là cảm ơn Hiên ca, lập công hội Gia Vương Triều tiện cho tụi mình săn boss hoang dã, đồ thì đúng là về công hội nhưng tụi mình cũng hưởng lợi không ít. Chưa kể, nhiều bãi farm cũng được dọn dẹp cho đám bot mình, mà Hiên ca còn cho tụi mình dùng hẳn một vài máy để chạy bot riêng nữa. Thế nên, tình hình kinh tế cũng khá khẩm hẳn, đồ đạc, nguyên liệu thu được khá nhiều, phần đem bán, phần để nghiên cứu chế tạo đồ. Thế nhưng có những thứ không phải cứ farm là có, mà phải đi phó bản đánh kỷ lục, hoặc săn boss hoang dã mới rớt. Ài, mấy cái đó thì bot không thể làm nổi, phải tự thân vận động rồi, đang cần cái gì nhỉ, à, kỷ lục phó bản Khe Núi Nhất Tuyến.

“Mày, tới giúp tao phá phó bản.”

“Chi? Mày dư sức ăn mà.” Thằng kia lười biếng đáp.

“Tao cần kỷ lục, kỷ lục đó biết không? Mình tao sao đánh nhanh được.” Mình vặc lại.

“Rồi rồi, tới liền, hốt thằng này xong liền tới.”

Đệt, đánh có cái đấu trường cũng lâu… Khe Núi Nhất Tuyến nhỉ, 3 boss, quái tầm gần, ít disable, địa hình tương đối rộng, ok, dễ giải quyết thôi.

“Lẹ mày, tao nghĩ ra đấu pháp cho phó bản rồi, ráng đi nhanh một đợt qua ải rồi lập kỷ lục luôn.”

Phù, cuối cùng cũng đánh xong, đồ cũng lụm được. À, để xem còn thiếu gì nhỉ, cần thêm vụn xương, nhánh cây, da thú, ok, mấy cái này thì dễ thôi, lúc dọn kho cho bot chắc dư ra một mớ. Ờm nói mới nói, để ghi lại cái đám item hồi chiều mới phân rã đã. Ặc, sao thằng ngu này đang đi tự nhiên dừng??

Có người tới khiêu chiến nó... Đù, Đại Mạc Cô Yên luôn.

Người này khá nổi tiếng, nếu không muốn nói là nổi tiếng ngang với Nhất Diệp Chi Thu, cả hai đều có thành tích toàn thắng trong đấu trường mà. Hôm nay xuất hiện khiêu chiến ở đây, e là một trong hai sẽ đi tong cái thành tích.

Rồi, vừa mới nói đã lao vào nhau rồi..

Hừm, Đại Mạc Cô Yên này trình rất cao a, đánh có thể ngang ngửa với tên kia. Ồ, lối đánh cũng rất cường hãn, chẳng thà chịu đòn chứ không buông tha con mồi, lấy công làm thủ, vô cùng lý thú.

Thực sự thì loại người này rất khác biệt với những đứa như mình, lấy đấu pháp và lý luận tính toán nói chuyện, mà đúng nhỉ, nếu mình và người này đánh nhau, kết cục sẽ ra sao? Ý, chỗ kia lợi dụng được, Diệp, mau ra Long Nha, ặc, sao mình lại vô thức giơ súng lên nhỉ? Hai tên này đánh nhau thật hưng phấn đến vậy ư, người lý trí như mình cũng sẽ có lúc bị thứ nhiệt huyết này cuốn lấy??

Tình huống quyết định rồi đây, Đại Mạc Cô Yên lơ lửng giữa trời, một cái Đâm Liên Tiếp nữa là xong, ể, không đúng, hình như vẫn đủ một ít máu cho Ưng Đạp, nếu Nhất Diệp Chi Thu trúng Ưng Đạp thì… Diệp, coi chừng, đừng chủ quan…!

Yay, Huyễn Văn Băng dứt điểm thằng nhỏ!!

Hơ... rớt đồ luôn kìa bây, ê ê ê, hình như là vũ khí cam, vũ khi cam đó! Lụm lụm lụm mau! Hể, cái đám láo nháo ở ngoài định giết người cướp của chắc? Mấy cưng không coi thần thương Thu Mộc Tô này vào mắt à, tưởng dễ ăn của ngoại lắm hả?

Cuối cùng cũng dẹp loạn được đám đông quần chúng, giờ sao đây, trả lại đồ cho người đánh rơi? Ôi đừng nhận lại mà đừng nhận lại mà. Yay!!!! Quả nhiên hảo hán, đồ rơi là không thèm lụm lại, bá khí uy vũ!!!

“Đưa tao đưa tao, đồ cam đó mày.” Mình chảy hết cả dãi.

“Từ từ, hỏi ông kia đã.” Diệp nó bơ mình! “Ông bạn, ông là khí công sư, có thích cái bao tay này không?”

“Cái gì vậy ba, hôm nay hào hiệp vậy luôn?” Mình thầm nghĩ.

Ô nhưng vị kia cũng là một trang hảo hán không kém, từ chối luôn! Quyền sáo ơi, tới đây với papa nào… Hôm nay quả nhiên số hưởng, vừa có kỷ lục phó bản, vừa có vũ khí cam, hờ, lại còn quen biết được hai cường nhân nữa chứ.

Đại Mạc Cô Yên, Khí Xung Vân Thủy.
Ôi cái cảm giác này y như những ngày đọc TCCT vậy, cứ thấy mấy anh làm nhiệm vụ, giành kỷ lục pb, mắng nhau trên kênh thế giới hay lâu lâu còn đi Pk lấy tinh thần ... Những ngày đầu đọc TCCT em bị nó thu hút bởi mấy cái đó thật sự gần gũi, đọc có cảm giác mình từng trải qua nên rất thích thú. Ài anh Bẩu 20 +IX cũng xuất chinh mừng sn Tán, thực đáng hóng =)))
 

Cát Tường Tam Bảo

Cống hiến cấp cao
Hội Tự Sát
Team Đánh Thuê
Thần Lĩnh
Bình luận
374
Số lượt thích
1,327
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
muitenbac1
#4


Chương 3
Cũng được hơn tháng nữa trôi qua, bot càng lúc càng ổn định, thu nhập cũng theo đó mà tăng lên. Gia Vương Triều cũng trở thành một trong ba công hội lớn nhất server, bên cạnh Bá Khí Hùng Đồ và Lam Khê Các, thế nên việc cạnh tranh boss với đám người kia cũng thật là vất vả. Như ngày hôm qua đấy, mình vừa cần con boss cấp 50, hội trưởng của Lam Khê Các cũng xía cái tay vào, thế là lại đánh nhau chí chóe lên, đến phát mệt, chưa kể, đám bot của mình chạy cũng ổn định một thời gian rồi, nhưng không phải lâu lâu không gặp một đám đi phá. Ôi chao, sao mà linh tinh rối rắm thế này, sao mọi người không cùng nhau nắm tay hòa bình nhỉ? Mày bên này, tao bên kia, bé nào cũng có quà, bé nào cũng có cơm gà...

“Diệp, mày dậy cho tao, nướng tới hơn 11 giờ rồi.” Mình thét vào cái thằng mặt phù kia.

“Đây đây, dậy rồi đại ca, tối qua tao canh bot cho mày còn gì.”

“Mày dậy mau lên, còn nấu cơm nữa, a Tranh nó chờ mày sáng giờ kìa.”

Mộc Tranh vốn là một đứa bé ngoan ngoãn, từ ngày cái tên họ Diệp kia tới đây, con bé học hết bao nhiêu thói xấu của hắn. Mỗi lần mình chỉ vừa dợm nói cái gì là con bé đã núp sau lưng tên kia, cười hắc hắc, còn tên kia thì cứ xí xóa cho qua, riết rồi không ra gì. Em gái à, học cái gì sao lại học theo thói lưu manh của tên mặt phù kia vậy?

Thôi kệ, tới lúc làm việc hằng ngày rồi. Để xem, một ngày luôn được bắt đầu với việc kiểm kê kho bot, sau đó là đến kho công hội, chờ boss dã đồ spawn rồi kéo hội đi thôi. Ờm, xem nào, hôm qua vừa chuyển bãi farm cho bot, xem ra là hơi khó xác định lượng đồ rớt, không sao, cứ gom về xem đã. Ồ, khu vực này rớt nhiều tơ sợi và da thú, được á, súng với mâu đúng là cần. Xem log đã nào, ờm, chết mỗi đứa hai lần, cũng không có ai dòm ngó tới, xem ra là một nơi bình yên để bot tiếp được. Và còn… ồ, điện thoại của Hiên ca gọi đến, chà, có chuyện gì nhỉ...

“Dạ, em nghe nè Hiên ca.”

“Mộc Thu hả em, chiều nay tiệm net mình tổ chức giao lưu cái giải nhỏ nhỏ của Vinh Quang, hai đứa đánh được không? Rủ cả lão Ngô nữa.”

“Dạ được mà anh, có set kèo chưa, bao nhiêu tiệm tới chơi vậy?”

“Kha khá đó mày, giải này online, chắc khoảng tầm 10 đội, đánh 5v5, Single Elimination, chắc cũng nhanh.”

“Ok anh, gom team như mọi thường là được.”

“Tụi mày ráng lên, cái giải này nghe nói có tay to tài trợ, giải thưởng cả chục ngàn đó.”

“Dạ, tụi em biết, cơm nước xong tụi em ra liền.”

Tắt máy rồi, mình quay qua Diệp Tu, “Mày có nghe không? Cả chục ngàn đó, thơm nhé.”

“Chắc thơm không? Thấy lần nào đánh mày cũng toàn hổ báo xông lên rồi nằm ngửa ra mà.” Nó trào phúng.

“Đạch, mày cover quá kém, chưa kể, tao đang hoàn thiện đấu pháp Súng Cận Chiến nữa. Chứ đánh theo bài cũ, mày lao lên, tao cover thì bá đạo rồi, đâu có luyện được gì.”

“Như mày là tăng độ khó cho game phải không?” Nó cười cười.

Thật là muốn lấy cái muỗng múc cơm chọc thẳng vào mặt nó…

Đến chiều, theo hẹn, ba đứa mình cùng đến tiệm net Gia Thế. Con bé Tranh cứ thích đi theo cổ vũ hai thằng anh, mặc dù nó không hiểu gì sất. Lâu lâu nó cũng chen vào những câu như “bắn thằng kia, đánh thằng nọ, etc” xong rồi thì “ề, thôi em đi cắn hạt dưa với coi phim đây”. Rốt cuộc vẫn là hai thằng anh nó đánh còn nó thì cứ ngồi bên cạnh mà xem phim tình cảm.

Vừa đến nơi đã thấy Hiên ca đang tiếp xúc với vài người.

“Hiên ca, bọn em đến rồi.”

“À mấy đứa, tới đây để anh giới thiệu cho làm quen. Đây là vài vị ở bên tổ chức truyền thông, muốn quay phim trận chiều nay để đem đi quảng cáo cho sản phẩm linh kiện máy tính của họ. Ể, Diệp Thu đâu rồi?”

“Ể, thằng này mới đây lẩn đi đâu nhanh vậy nhỉ?” Mình còn đang lẩm bẩm, “Hiên ca, anh cứ thong thả, bọn em vào trước khởi động đây.”

“Ừ vào đi, phòng game chuẩn bị sẵn rồi đấy.” Hiên ca nhìn mình cười cười.

Đi được một quãng vẫn nghe tiếng họ loáng thoáng vọng lại.

“Thiếu niên đó gương mặt rất ăn ảnh nha ông chủ.”

“Ha ha, trấn tiệm chi bảo của bọn tôi đó.”

“Ông chủ, kỳ này làm tốt, nói không chừng chúng ta sẽ còn hợp tác dài dài.”

“Ha ha, mong chờ mong chờ.”

Hi, mình đóng quảng cáo hả? Nghe hấp dẫn vãi vậy. Đóng quảng cáo tức là sẽ nổi tiếng, tức là sẽ có thêm tiền. Hơ hơ, rồi mình sẽ sắm thêm một dàn máy tính mới, mua thêm đồ đẹp cho a Tranh, và còn...

“Ê, lơ ngơ gì đó mày?” Giọng thằng kia đánh thức mình.

“À à, không gì không gì, đuệt, suýt nữa hù chết lão tử.” Mình lấp liếm cho qua chuyện.

“Có biết chiều nay gồm những team nào không?”

“Tao nhìn qua rồi, toàn một lũ ất ơ, không chịu nổi một hit của mình.”

“À rồi căng, xem cái thằng toàn nằm ngửa trước nói chuyện kìa.” Nó bắt đầu chọc.

“Ngửa cái … Tao nói rồi, là luyện tập đấu pháp mới, đấu pháp mới, có biết không hả?”

“Tao nói nè, mày nghĩ chừng nào mới có một giải đấu lớn quy tụ mọi người trên cả nước nhỉ?” Diệp Tu vào mode nghiêm túc, “Tao nghĩ, nếu có giải đấu đó diễn ra, mấy đứa như Đại Mạc Cô Yên hay Sách Khắc Tát Nhĩ hay Tảo Địa Phần Hương sẽ tham gia nhỉ.”

“Ồ ồ, xem thằng như mày hôm nay cũng biết nói chuyện nghiêm túc luôn.” Mình trào phúng ngược lại nó.

“Mày không cảm thấy hứng thú chắc?” Nó cười cười, không xem vào mắt lời chọc của mình, “Một giải đấu quy tụ các anh tài như vậy, chắc chắn sẽ rất thú vị, chưa kể, sẽ hấp dẫn biết bao nhiêu người xem nữa.”

“Hờ, mày nói không sai, mà mày nghĩ cái đám đó ngoài đời trông ra sao nhỉ?”

“Ha ha, tao đoán Đại Mạc Cô Yên chắc có gương mặt hung dữ lắm.” Nó cười lớn, “Còn Sách Khắc Tát Nhĩ có thể là một lão khọm nào đó.”

“Ha ha, có thể lắm á. Mà nói mới nói, lão Ngô chơi với tụi mình cũng khá lâu rồi, mày có biết mặt mũi ổng trông ra sao không?”

“Bữa nào hẹn ổng gặp thì biết ngay thôi mà.”

Giải đấu chiều hôm đó thật đúng là một món hời, bọn mình dễ dàng giành chiến thắng với các team khác. Căn bản một mình Diệp đã đủ cân hết đám, vì nó trong game vẫn dọa người với thành tích 100% chiến thắng trong đấu trường mà. Nghĩ lại thì, nó cũng làm mình thật mong chờ một giải đấu như vậy, bất quá, ở một nơi như thế, có lẽ tụi mình sẽ cần nhiều hơn để có thể chiến thắng. Một Đại Mạc Cô Yên đã đủ ngang sức với Nhất Diệp Chi Thu, lỡ phe đó có thêm ai thì mệt, cho dù mình có thể cân ngang được đi nữa thì sao… vẫn cần có những quân bài tẩy để tạo lợi thế, ài...

“Thu, nghe tao nói không? Mơ màng cái gì đó?” Nó như hét vào tai mình.

“Đây, đây, sao?”

“Mày dạo này cứ lơ đễnh đi đâu ấy?”

“À à, tao đang suy nghĩ một vài thứ thôi, mà mày kêu tao có chuyện gì?”

“Tao định bàn với mày làm gì với tiền thưởng kỳ này. Lần này đánh cũng được hơn ba vạn cho hai đứa mình, mày tính sao?” Nó tiếp tục nói.

“Thì cứ như cũ thôi, cứ để dành tiền cơm ra, sau đó bỏ vào ngân hàng tiết kiệm lúc cần thì xài, mà sao nay lại hỏi mấy vấn đề như vậy?” Mình thấy lạ lẫm.

“Ha ha, đừng tưởng tao không biết mày nghĩ gì.” Nó tiếp lời, “Tao nói nè, tao đọc qua đám tài liệu của mày rồi, ngó chừng là mày sắp đi đến giai đoạn cuối. Không bằng… mày lấy luôn tiền thưởng kỳ này của tao, đi mua thêm vật liệu về nghiên cứu.”

“Hả? Hả… Gì?” Mình không khép miệng lại được.

“Ú ớ cái gì vậy ba, đừng tưởng tao không biết mấy cái mày đang làm. Cứ yên tâm đi, gần đây đánh giải được kha khá tiền, tụi mình sống cũng không quá phiền phức, như vậy thì mày yên tâm nghiên cứu rồi chứ gì.” Nó cười cười.

“Ơ…” Mình vẫn chưa khép miệng lại được.

“Ha ha, đã nghiện còn ngại? Đồ của tao trước giờ mày có tha món gì đâu, còn cái lai quần cũng lấy, lần này lại ngại ngùng? Lấy đi lấy đi, để mà hoàn thành nghiên cứu của mày. Chưa kể, ráp súng của mày trước đi, cho mày đỡ tạ, tao gánh mày… thật mệt mỏi.”

“Cái…” Mình thật muốn đấm vào mặt cái thằng đang nói.

Lúc này, Hiên ca mới chen ngang.

“Diệp Thu nói đúng đó, hai đứa cần thêm tài liệu gì, anh có thể giúp, chưa kể công hội Gia Vương Triều của mình, cũng là nhờ hai đứa dẫn dắt mới tranh được với Lam Khê Các và Bá Khí Hùng Đồ. Cho nên, hai đứa cần gì thì cứ vào kho công hội mà lấy.”

“Cảm ơn anh, Hiên ca.”

“Hai đứa phải ráng mạnh lên càng sớm càng tốt. Lúc nãy bàn chuyện với bên kia, họ rất khen ngợi hai đứa, nói rằng sẽ còn hợp tác lâu dài. Chưa kể, anh còn nghe được vài chuyện thú vị lắm.”

Tới đây thì hai đứa bọn mình cứ gọi là trố mắt lên nghe Hiên ca nói.

“Họ nói, họ không phải đơn vị duy nhất có hứng thú với Vinh Quang, hiện tại, trên khắp đất nước, có rất nhiều các tổ chức giống họ. Tức là, có rất nhiều các đội game Vinh Quang đang được để ý đến và được tài trợ rồi. Sắp tới đây, các nhãn hàng linh kiện và truyền thông mạng sẽ cùng nhau tổ chức một giải đấu Vinh Quang trong hội chợ game lớn nhất cả nước. Đó có thể là giải đấu có quy mô lớn nhất từ trước đến nay, giải thưởng có thể lên đến hàng trăm ngàn.”

“Tất nhiên, điều đó đồng nghĩa với việc các team mạnh nhất trên khắp đất nước sẽ quy tụ về đó và cùng tranh giải. Ha ha, có thể mấy đứa sắp được gặp các kình địch trong game ở ngoài đời rồi đó.”

Nói đến đây, bất giác cả người mình run lên, mồ hôi lạnh túa ra. Đây là cảm giác gì? Sợ hãi? Hưng phấn? Có lẽ là cả hai? Hưng phấn vì sắp được chạm trán với các đối thủ sừng sỏ nhất, sợ hãi vì lo lắng mình còn chưa chuẩn bị đầy đủ? Ơ, còn thằng kia nó nghĩ thế nào nhỉ? Bất giác quay qua nhìn nó, ở đó, Diệp Tu cũng đang nắm chặt tay lại, người run lên, có lẽ là đồng cảm với mình đi?

Tối hôm đó, trong bữa cơm, cả hai đứa khá im lặng, tự bản thân theo đuổi suy nghĩ của riêng mình.

“Hai anh sao thế, thắng giải mà không vui à?” Mộc Tranh có vẻ phụng phịu.

“À không không, bọn anh chỉ là hơi lo lắng một chút.” Mình trấn an con bé.

“Ha ha, tao đâu có lo lắng, tao chẳng qua là người trưởng thành chín chắn nên kiệm lời ít nói thôi.” Thằng kia lại giở giọng troll.

“Mày cũng biết nói dối lắm.” Mình đá đểu lại.

“Ha, không đùa nữa, như Hiên ca nói, có lẽ thực sự Vinh Quang đã bắt đầu được để mắt trên diện rộng, và tụi mình cũng không thể mãi ngủ quên trên những chiến thắng nhỏ lẻ mãi được.”

“Mày nói không sai, nhưng thực sự muốn đi tranh giải với cái đám ngoài kia, nó cần nhiều thứ hơn là trình độ của tao và mày.” Mình cũng chỉ có thể thở dài.

“Tao và mày có thể xem như là hai toàn chức cao thủ, nhưng mấy tên kia cũng không kém cạnh gì. Vinh Quang không phải trò chơi của một người, tụi mình cũng tới lúc nên lập một team rồi.”

“Uhm, tao cũng đang nghĩ tới lão Ngô, mày xem, ảnh là một người hỗ trợ rất tốt, tiến được lui được, công được thủ được.” Mình tiếp lời.

“Nếu để lão Ngô đánh ở vai trò cầu nối, vậy thì mày lên làm tay đấm với tao hay sao?” Nó hỏi, “Nếu vậy thì các class còn lại chọn thế nào?”

“Tao thấy hiện tại theo quy chuẩn của game thì dạng đấu trường 5v5, vậy xem ra còn phải kiếm thêm hai người, và một dự bị nữa.”

“Uhm, dựa trên phân phối nghề căn bản, thì có một cận chiến, một đánh xa, một hỗ trợ rồi. Vậy còn lại là healer thì phải cân nhắc xem đội hình tấn công hay phòng thủ mà chọn mục sư hay thủ hộ. Hai class kia tao nghĩ nên lấy một AoE với một khống chế.”

“Ý đó có vẻ hợp lý, AoE lấy pháp sư nguyên tố thì sao? Nó là mạnh nhất của AoE, chưa kể nó còn phối hợp được với các class súng của tao nữa.”

“Các class súng của mày?” Diệp Tu hỏi lại.

“Uh, thiện xạ, máy móc, đạn dược, pháo súng, tao chơi hết được mà.” Mình đáp.

“Gì tới bốn class vậy?”

“Chơi chính là thiện xạ đi, nhưng tùy thời tùy trận thì dùng mấy class kia được mà.”

“Vậy không lẽ tao cũng phải ôm bốn class hệ phép?”

“Không cần đâu, trình cao như tao mới ôm nhiều class thôi, mày cứ tập trung chơi pháp sư chiến đấu của mày là được.” Mình cười ngất, lâu lâu troll được nó thích ghê.

“Vậy pháp sư nguyên tố đi, còn khống chế mày định chọn ai?” Diệp bẻ lái rất nhanh, cứ như chẳng nghe thấy vậy.

“À, mày thích kiểu khống chế AoE hay single?” Mình hỏi ngược.

“Tao thấy nên chọn AoE như quỷ kiếm hay ma kiếm ấy, căn bản là kết cấu team mình rất ổn định và tùy biến tốt với nhiều chiến thuật. Nếu chọn nhu đạo đi khống chế đơn thì e dễ lạc bầy, với rất giới hạn chiến thuật.”

“Vậy lược lại xem, pháp sư chiến đấu, thiện xạ, khí công, ma hoặc quỷ kiếm, pháp sư nguyên tố, mục sư hoặc thủ hộ, đúng chưa?” Mình xác nhận lại với nó.

“Ừ, nhưng chắc chỉ có thể chọn từ tinh anh công hội ra thôi, tao đoán, mấy thằng cha phe kia cũng vậy. Xem ra là thế quân lực địch, không đáng sợ lắm, vậy thì thắng lợi nằm ở chiến thuật rồi.”

Tối đó là một đêm khó ngủ với mình. Ài, thực sự thì Diệp nói không sai, nhưng nếu không có những quân bài tẩy mang tính áp đảo, thì phần thắng vẫn còn dây dưa lắm. Phì, để mai rồi tính vậy…

Buổi sáng lại đến gặp Hiên ca, nghe nói có chuyện quan trọng. Vừa đến nơi lại thấy Hiên ca đang ngồi uống nước với một vị nào đó.

“Hiên ca, bọn em đến rồi, vị này là...?” Mình dò hỏi.

“Ha ha, đến rồi đến rồi, để anh giới thiệu với mấy đứa vị khách này, đây là…”

“Ông chủ…” Người nọ ngắt lời, “Để tôi lấy thực lực game ra nói chuyện.”

“Ồ, như vậy quá tốt, như vậy quá tốt.” Hiên ca có vẻ thích thú.

Nói xong người đó quẹt thẻ đăng nhập, hẹn tới đấu trường. Ờm, mình vào đánh xem đây là thần thánh phương nào. Ồ, quyền pháp gia, tên là… Thiên Chi Kiêu Tử.

Kinh chưa, đặt tên sang chảnh vậy ba? Để tui coi ông anh có trình gì.

Đó thực sự là một trận chiến có tính thử thách, người nọ rất có trình. Nhưng điều mình cảm thấy lạ là, người này hình như còn ẩn giấu thực lực. Ông anh à, muốn tới xin vào công hội thì phải đem hết tài năng ra chứ? Đằng này còn giấu nghề? Khi dễ nhau à? Đã vậy, ông anh không lên thì tui lên.

Súng Cận Chiến, ba bước cận thân.

Rất nhanh, người nọ lập tức cuống tay, phản ứng không kịp tiết tấu của mình, sau đó rơi vào hạ phong rồi thua cuộc.

“Quả nhiên cậu rất mạnh.” Người đó nói, “Không uổng một chuyến đến đây của tôi.”

“Cảm ơn anh.”

“Tôi đến đây là để gia nhập team đánh Vinh Quang chuyên nghiệp của các cậu.” Người đó tiếp lời.

“Cảm ơn anh đã có lòng.” Mình từ chối, “Nhưng ông anh thực lực còn chưa đủ. Hoặc ông anh còn giấu nghề, chứ nếu chỉ với trình độ lúc nãy, thì tinh anh công hội bọn tui cũng đạt được.”

“Xin lỗi đã đùa giỡn với cậu.” Người đó cười lớn, “Tôi đúng là đã giấu nghề.”

Nói cái gì vậy ba, giấu nghề còn nói oang oang, có biết xấu hổ không hả?

“Tôi không chơi quyền pháp gia.” Người đó lại nói, “Tôi chơi khí công sư, tên Khí Xung Vân Thủy.”

“Cái … Lão Ngô, lão Ngô nè mày ơi!!!” Mình gào vào tai thằng họ Diệp.

“Tao nghe rồi tao nghe rồi.” Nó lại trưng cái mặt phù ra mà đáp.

“Ha ha, vừa rồi ngồi nói chuyện với Hiên ca, bọn anh bảo nhau đùa giỡn hai đứa một chút.” Phong ca nói, “Nhưng cậu đánh rát lắm đó Mộc Thu, trình cậu lại mạnh lên rồi.”

“Ha ha, Phong ca đừng đùa, là anh nhường em thôi.” Mình cười cười.

“Hai đứa, anh vốn định thông báo cho hai đứa biết trước, nhưng lại thôi, làm một cú bất ngờ chơi. Anh đã liên lạc với lão Ngô từ trước, hôm nay mới đến được. Lão Ngô từ nay sẽ ăn ở tại đây để tập luyện với team, anh đã chuẩn bị sẵn rồi.” Hiên ca nói.

“Ha, hôm qua vừa nghĩ, hôm nay đã xong, Hiên ca đúng là người kinh doanh, vô cùng nhanh nhẹn.” Diệp Tu đáp lời.

“Thằng nhóc này, là khen hay đá đểu anh đó?” Hiên ca đáp, “Anh mày cũng đánh Vinh Quang đó, có biết không hả?”

Cả đám cười rộ, cùng bước vào. Ngày hôm đó, hai đứa mình đem kế hoạch ra bàn với Hiên ca và Phong ca, xem ra rất tán đồng. Hiên ca còn giúp mình đi tìm kiếm nhân tài trong công hội theo dự tính nữa. Mọi thứ đang dần thành hình, cho dù là từng bước nhỏ. Việc nhìn thấy từng bước tiến triển nhỏ lẻ đó, càng lúc càng ra hình ra dáng, người trong cuộc như mình cũng không kềm được mà cảm thấy vui vẻ.

À, phải chi mà, Mộc Tranh nó cũng đánh Vinh Quang chung nhỉ, một nhà ba người, cát tường tam bảo...
 
Last edited by a moderator:

Cát Tường Tam Bảo

Cống hiến cấp cao
Hội Tự Sát
Team Đánh Thuê
Thần Lĩnh
Bình luận
374
Số lượt thích
1,327
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
muitenbac1
#5


Chương 4

“Diệp, dậy mau!” Mình hét vào tai nó.

“Sặc, hết hồn mày.” Nó vẫn ngái ngủ.

“Sáng nay có hẹn săn boss, mày còn ngủ được?”

“Lo cái gì lo, có lão Ngô, mình sure win.” Nó bắt đầu ngồi dậy, dù vẫn lười nhác như mọi khi.

“Lo sao không lo, ba con boss hôm nay, cái gì tao cũng cần, tao chỉ thiếu một đoạn cuối để hoàn thành thôi có biết không hả?” Mình thiếu điều kéo chân nó lôi xuống giường.

Hôm nay đúng là một ngày trọng đại, món vũ khí mình cần đã đi đến giai đoạn cuối cùng, và mình cũng chờ ba con boss này lâu rồi. Mà cái thằng kia nó vẫn ngủ?

Tới tiệm net đã thấy Phong ca ngồi sẵn đó.

“Hai đứa đến rồi hả, anh đã tập hợp công hội lại sẵn rồi, tầm 10 giờ boss sẽ ra, hai đứa mau chuẩn bị đi.”

“Rồi rồi, tụi em tới liền.” Hai đứa bọn mình rất nhanh đã đăng nhập vào game.

Ba con boss của ngày hôm nay, có hai con hệ Ám Dạ, một con hệ Vật Lộn. Mình và Diệp đều không thuộc hai hệ này, nhưng món đang chế thì có part đặc biệt cần tới. Mà hễ nhắc tới hệ Ám Dạ, là chắc chắn sẽ gặp ngay thằng cha bên Lam Khê Các, Sách Khắc Tát Nhĩ. Chả biết lão này bao nhiêu tuổi, nhưng vô sỉ thì không kém họ Diệp cho lắm, thế nên, khá chắc là một lão già khọm…

Vừa mới nói đã thấy người xuất hiện xa xa. Trong đám biển người của Lam Khê Các có một thuật sĩ khá nổi bật, chính là lão đại của công hội, Sách Khắc Tát Nhĩ. Lão già này trình độ rất cao, lại thêm tính chơi zâm, thế nên không lạ gì lão là một cường địch của Gia Vương Triều.

“Ê mày, cha già bên Lam Khê Các ra nữa kìa.” Diệp Tu nó cũng nhìn thấy.

“Ờ, đương nhiên rồi, boss Ám Dạ mà, rồi mày có cách gì chơi chết ổng chưa?” Mình hỏi ngược.

“Chơi chết một thằng chơi zâm hả? Không dễ lắm đâu, ha ha…” Nó cười.

“Nghe đám tình báo phe mình nói, gần đây tụi Lam Khê Các vừa thu về một thằng nhóc kiếm khách cũng khá khẩm lắm…”

“Ha ha, gì đây, mày sợ à? Trước giờ tưởng mày chỉ có xem tao vào mắt, nay tới cả một thằng nhóc cũng dọa mày khóc?” Nó lại trào phúng.

“Tao mà sợ?” Mình phản bác, “Tao chỉ rất mong chờ đồ của con boss này có được không hả?”

Con boss Ám Dạ này không phải vấn đề, vấn đề chính xác nằm ở các phe tham gia. Loạn chiến đáng sợ ở chỗ, ai lừa được ai, ai là người thủ lợi sau cùng. Sách Khắc Tát Nhĩ của Lam Khê Các trước giờ nổi tiếng là kẻ quỷ quyệt, lại có cái đầu chiến thuật cực kỳ cao siêu, ấy mới là điểm đáng lo mỗi khi đánh nhau với cái nhà này. Như Hoàng Phong hay Bá Khí Hùng Đồ, không phải họ không có chiến thuật, nhưng minh thương dễ đỡ ám tiễn khó phòng, Lam Khê Các chính là loại ám tiễn đó. Thiệt chứ, khấn vái trời phật có ngày đem một thằng tâm bẩn nào đó về Lam Khê Các và tiễn vong thằng Sách Khắc Tát Nhĩ kia giùm…

Dù ngán thế nào đi nữa thì trận chiến này không tránh khỏi rồi, vậy chỉ còn cách tiến lên. Hơ hơ, nói ngại là ngại vậy thôi, chứ bên kia chắc gì đã không ngại mình. Thuật sĩ, sợ nhất chính là thiện xạ. Trong cái server này, ngoại trừ mấy con gà mới tạo acc, có ai mà không biết câu:

Điều gì khiến cho đám mage sợ nhất? Chính là thiện xạ!

Điều gì khiến cho đám mage sợ hơn? Chính là thiện xạ Thu Mộc Tô!

Nghe chưa hả nghe chưa hả? Lão tử bắn bắn bắn, chạy chạy chạy, tiện tay lại quăng một quả lựu đạn chói mù mắt ra, hoặc lâu lâu thả con Người Máy Theo Dõi đi dụ tình, chơi nhây hơn nữa có thể xài Pháo Chống Tăng bắn bừa. Hê hê, mấy cưng đối đầu với thần nhân rồi đó, có biết không? Sách Khắc Tát Nhĩ cái rắm, bị lão tử tia rồi, đừng mong cast được một cái phép nào nhé, nhé, nhé!!!

Ể, thằng cha thuật sĩ kia chơi bẩn quá! Chơi mà kéo cả đám vào khe núi. Kỳ này thảm rồi, ê ê ê, đừng có theo, chết bây giờ. Ặc mới nói, xong, quân địch chết hai quân ta chết hết…

“Rồi, giờ thì hay rồi, còn lại tao với mày.” Mình ngó qua Diệp.

“Ha ha…” Nó cười cười.

“Cái… Mày còn cười được?”

“Tao nói rồi, tao có kế hoạch, tin tao đi.”

“Trời má, thua tụt quần rồi mà tự tin vãi vậy hả.” Mình bắt đầu khó hiểu.

“Nè, mày để ý đi, Lam Khê Các cũng đâu còn nhiều quân, boss cũng cạn máu.” Nó cười nham hiểm, “Ở chỗ này lại khuất góc, mày hiểu ý tao chưa?”

“Ể, ý mày là… à à, hay à nha.” Ai hiểu nó bằng mình.

Chính là như vậy, ăn một hit cuối. Chơi với một tay già đời như Sách Khắc Tát Nhĩ, chắc chắn sẽ rất khó khăn để có thể qua mặt hắn mà giành lại được boss, nhưng nếu ăn một hit cuối thì không vấn đề. Hơ, cho tên kia một vố như vậy, chắc là tức lắm.

Thời khắc chờ đợi đã tới, boss cuồng nộ lúc còn 10%. Lúc này thì chỉ cần mình tập trung kiềm chân Sách Khắc Tát Nhĩ, Diệp nó sẽ có cơ hội tập kích hit cuối, ngon lành. Từ từ...tiếp cận rồi... Đánh! Ế, dễ vậy ta, lũ Lam Khê Các hình như không phòng bị thiệt bây ơi, ngon, hốt tụi nó luôn Diệp em, chơi chết chúng nó cho anh!

“Cái đậu má, lại là hai thằng mày hả??” Một cái giọng ồ ồ vang lên ấm ức.

“Ha ha, chứ ông nghĩ ai?” Diệp nó trào phúng liền, “Tưởng ông gân lắm chứ, thôi, con boss này tụi tui bỏ túi nheeee.” Nó còn cố ý kéo dài chữ cuối để chọc người ta.

Chưa bao giờ mình cảm thấy ở cùng phe với thằng này lại tốt đến vậy. Hơ hơ, nhìn cảnh người khác bị nó troll cho tức chết, sao mà thỏa mãn ghê gớm!

“Ha ha ông già, tên kia nói đúng đó, boss này để hai đứa tui lụm giùm cho.” Mình cũng phụ họa theo.

“Cái dm dm dm dm, hai đứa bây chết đách tốt đâu.” Sách Khắc Tát Nhĩ lại tiếp tục gào thét.

Nói đoạn, Sách Khắc Tát Nhĩ ngã xuống, bọn mình đương nhiên thu hoạch được kết quả ngoài ý muốn. Hơ, ăn ở tốt bây, rơi đúng món mình cần luôn chứ, nhưng hiện tại phải gom đồ chạy lẹ, Lam Khê Các chắc đang truy lùng tụi mình rồi...

“Gượm đã, mày có đứa nào farm gần đây không?” Diệp Tu quay sang hỏi mình.

“Có, nhưng mà chi?” Mình thấy lạ, “Giờ này còn không cắm đầu chạy, hỏi linh tinh chi vậy ba?”

“Tụi mình gửi đồ qua cho tụi nhỏ cầm về, sau đó mày theo tao quay lại phục kích.”

“Ặc, ờ cũng được, mà đi đâu vậy?” Mình cảm thấy khó hiểu.

“Đi kiếm người cho team mình đánh giải.” Nó tỏ ra bí hiểm.

Sau đó lại là màn núp lùm của hai đứa…

“Ha ha, mày nghĩ sau này kể lại với mấy đứa trong bang, nói rằng hai đứa mình hớt tay trên của cả hội Lam Khê Các, mày nói coi tụi nó có phục mình tới trời không nhỉ?” Diệp Tu đang tự sướng với suy nghĩ đó.

“Ờ, tùy nha mậy, lỡ gặp đứa ngáo thì ráng mà giải thích nghe chưa?” Mình cười nó.

“Mày nghĩ coi, nếu tao gặp một đứa mà đường về não không thẳng tắp thì mày có ngồi yên đó nhìn tao đánh vật với nó không?“

“Ặc, xem ra là tao cũng không thoát được nhỉ…”

Vừa nói đến đây thì thấy một party của Lam Khê Các đang đi dò tìm xung quanh, có vẻ như vẫn mang hi vọng sẽ bắt tụi mình nôn đồ ra hay sao ấy. Lũ này ngây thơ quá, lúc anh mày lăn lộn giang hồ tụi bây còn đang đóng bỉm đó.

Giải quyết đám cóc ké này thì ez thôi, nhưng làm sao để không đánh động lão Phật gia của Lam Khê Các mới là trọng điểm.

“Rồi giờ mày tính sao?” Mình hỏi, “Muốn bắt lẻ hay sao?”

“Đánh đám này chi ba, đợi chút nữa đi, câu là phải câu cá lớn kìa.” Nó vẫn rất tự tin.

“Mày nhắm vào lão già Sách Khắc Tát Nhĩ hả?” Mình hơi hoảng, “Người ta là đương gia đó, đào tường cũng đào vừa phải chứ…”

“Phải thử mới biết…”

Quả nhiên, sau đó liền thấy bóng dáng Sách Khắc Tát Nhĩ. Con người này danh phù kỳ thực, vô cùng gian xảo, đi đường cẩn trọng nhìn ngó trước sau. Mỗi tội, thằng nào tạo hình cái mặt thiệt là hết muốn nhai cơm. Chọn mặt hệ thống cũng không cần phải chọn cái như vậy chứ hả, đâu có thiếu mặt đẹp đâu ba? Xúc phạm người đối diện hả trời?

Khống chế một tên thuật sĩ có khó khăn gì, cho dù là đương kim đệ nhất thuật sĩ đi nữa? Bị Nhất Diệp Chi Thu tiếp cận, là Quyền Hoàng Đại Mạc Cô Yên cũng chưa chắc chiếm thượng phong, huống chi còn có Súng Thần Thu Mộc Tô anh đây, hắc hắc. Thế nên, Sách Khắc Tát Nhĩ rất nhanh buông tay chịu trói. Mà hình như lúc hai đứa mình nhảy xổ ra, mình nghe thấy tiếng đập chuột hay tiếng tự vỗ mặt từ phía lão ấy vọng lại thì phải…

“Hê hê, nói chuyện chút đi lão già.”

“Con mẹ mày, sĩ khả sát bất khả nhục, tao là thanh niên, già cái đách.”

“Ông có soi gương cho nhân vật mình chưa ba? Cái mặt ông già như trái cà rồi kìa.”

“Tao mới có 20 thôi, có được không hả?”

“Ha ha, bàn chuyện chính, ông tên gì cho dễ xưng hô.”

“Ngụy Sâm…”

“Rồi rồi lão Ngụy, tụi tui biết ông cũng lâu rồi, ông rất có trình độ. Hiện tại chắc ông cũng nhìn thấy sự phát triển của game này rồi chứ?” Diệp Tu nó bắt đầu làm thuyết khách.

“Rồi, ý mày muốn nói gì?” Lão Ngụy đáp lời.

“Ừ, bên chỗ tụi tui đang làm một team, chuẩn bị cho giải đấu sắp tới ở hội chợ game, nghe nói quy mô lớn nhất từ trước tới nay. Ông muốn tham gia với tụi tui không?”

“Ài, không giấu hai đứa mày, tao cũng nhận được lời đề nghị từ vài người trong chỗ tiệm net của tao…”

“Ừ, rồi ông đã quyết định chưa?” Diệp hỏi tiếp.

“Tao cũng còn chần chừ lắm, trọng điểm là nếu chỉ có một mình tao, e là không gánh vác nổi hết.” Ngụy Sâm thở dài.

“Vậy ông chần chừ cái gì, bên tui có một pháp sư chiến đấu, một thiện xạ, một khí công sư rồi. Giờ cần một khống chế AoE trình độ cao như ông nè. Ông tới là dream team cmnl.” Diệp Tu nó vẫn tiếp tục bô lô ba la.

“Ok, vậy tình hình hiện tại của tao là, tao đang dẫn dắt một thằng nhóc kiếm khách, Dạ Vũ Thanh Phiền. Tao chắc tụi mày cũng biết về nó.” Ngụy Sâm bắt đầu kể, “Nó là một viên ngọc thô, rất có tiềm năng, tụi mày thấy sao?”

Ặc, sao bị hỏi ngược vậy nè?

“Chuyện này mày tính sao?” Mình quay qua hỏi Diệp Tu ở ngoài.

“Chắc là… không được đâu.” Diệp nó cũng tháo tai nghe ra để nói.

Hai đứa cùng quay lại nhìn Ngụy Sâm, hắn vẫn cứ ngồi đó và mong chờ câu trả lời tốt lành từ hai đứa mình.

“Lão Ngụy, tụi tui rất thích tài năng của ông, nhưng Dạ Vũ, e là team không có chỗ cho nó.”

“Ài, sao vậy, tao nói là nó rất có tiềm năng, không lẽ tụi bây chưa từng chứng kiến sao?” Lão Ngụy vẫn cố gắng chống đỡ.

“Tụi tui tin, tụi tui cũng thấy được tài năng của nó rồi, nhưng hiện tại team không phù hợp với cách đánh của nó.” Diệp cố gắng giải thích, “Nè, ông nhìn nha, kết cấu team giờ đã có tới hai tay đấm chủ lực, phần còn lại nên chọn khống chế hoặc AoE, thêm một tay đấm sẽ làm đội hình dư thừa và mất cân đối. Hơn nữa, lối đánh của Dạ Vũ rất dễ bị bó buộc vào một loại chiến thuật cố định, và như thế thì không tốt cho lắm.”

“Tao hiểu tao hiểu, nhưng nói vậy thì tao có khác gì Dạ Vũ đâu?” Ngụy Sâm có vẻ hơi buồn.

“Ông khác, ông có cái đầu chiến thuật, chưa kể kinh nghiệm của ông rất lớn, chắc chắn sẽ tìm được nhiều cách để thích nghi. Hơn nữa, class của ông rất phù hợp với kết cấu hiện tại của team. Như ông và lão Ngô bên tui, hai người hoàn toàn có thể luân phiên đổi role trong trận cho nhau, từ đó tạo ra vô số chiến thuật mới nữa mà.” Diệp vẫn cố gắng thuyết phục Ngụy.

“Ài, tao hiểu, nhưng mà… tụi mày nên biết, tao là người đã nhìn ra tài năng của Dạ Vũ, và cũng chính tao là người dẫn dắt nó vào con đường này. Cho nên, tụi mày nói xem, làm sao tao có thể bỏ rơi nó được?”

Cả ba đứa đều chìm vào im lặng, rồi lão Ngụy lại tiếp.

“Tụi mày cũng biết, tao có ý đào tạo Dạ Vũ. Nó còn nhỏ tuổi, nhưng nghe tao thuyết phục, đã cố gắng xin gia đình để chạy tới chỗ tao. Mỗi ngày nhìn nó chơi game với sự hào hứng bất tận như thế, tao cũng cảm thấy vui vẻ. Ở với nó một thời gian, nó xem tao như cha như anh nó vậy, nhìn vào tao như người đi trước để mà cố gắng. Tụi mày nói xem, đặt bản thân vào đó, tụi mày có nỡ bỏ nó đi không?”

Nói đến đây, xem như ý lão Ngụy đã quyết.

“Ý tốt của tụi mày, tao tâm lĩnh, nhưng nếu không có Dạ Vũ Thanh Phiền, Sách Khắc Tát Nhĩ nhất quyết không rời đi.”

“Chậc, lão Ngụy, vậy thì chỉ còn có thể gặp nhau trên chiến trường thôi.” Diệp Tu nói xong cũng đứng dậy định từ biệt.

“Ừ, vậy tao...” Ngụy Sâm đang nói giữa chừng thì im bặt.

Vì hắn đã bị Nhất Diệp Chi Thu một kích thông ass...

“Má mày Diệp Thu, tao còn chưa nói xong!!!” Ngụy Sâm chọn hồi sinh và bắt đầu tru tréo trên kênh thế giới.

“Lèm bèm cái gì ba ưi, rớt vũ khí nè, lụm lại hông? Hông lụm đúng hông, vậy tui đem về phân giải nha.” Diệp Tu bắt đầu trào phúng hội trưởng tội nghiệp của Lam Khê Các.

Đáng buồn Ngụy Sâm, ngậm đắng mà không nói được, vì kênh thế giới chỉ cho phép chat mỗi 30 giây một lần. Thế nên, món vũ khí cam đó, là của mình rồi…

“Rồi, Ngụy Sâm của Lam Khê Các không xong, mày có định đi thuyết phục Đại Mạc Cô Yên với Tảo Địa Phần Hương luôn không?” Mình hỏi nó.

“Thôi, bên phía Hoàng Phong nghe nói có tay to chống lưng luôn rồi, đời nào chịu qua đây. Còn bố kia hả, tao nhường mày làm thuyết khách đó, mày đi không?” Nó hỏi ngược.

“Ặc, vậy khỏi đi ha…” Mình cũng sợ tên quyền pháp gia đó lắm…

“À, hôm nay lụm đồ ngon vậy, đủ hết món mày cần chưa?” Nó có vẻ quan tâm tới món mà mình đang chế tạo.

“Hừ, đợi mày nhớ ra, tao đã chuẩn bị xong cả.” Mình tỏ vẻ khinh thường.

“Ha ha, cái này thì mày giỏi, tao không so đo.” Nó cười cười, “Sao rồi, cho tao xem đi?”

“Sao cái gì sao? Bộ mày tưởng lắp vào là thành phẩm liền hả, tao còn phải chế tác nữa, đợi đi.”

Cái thằng ngu này, cứ nghĩ chế tạo đồ là đơn giản lắm chắc. Nào là mài nguyên liệu thô, rồi chế tác thành nguyên liệu cao cấp, rồi mài nguyên liệu cao cấp, rồi mới chế tạo thành phần. Rồi sau đó lặp lại các công đoạn trên cho tới khi đầy đủ các bộ phận của vũ khí. Bộ nói chỉ cần đủ nguyên vật liệu là có sản phẩm liền chắc, hời ơi…

Sau hơn ba tiếng vất vả mài mài giũa giũa, mọi thứ đều đã sẵn sàng. Đây là món vũ khí mà mình và nó đã mong mỏi từ lâu, không chỉ vậy, còn có mọi người trong tiệm net này nữa. Hiên ca, Phong ca, và cả công hội Gia Vương Triều, mọi sự cố gắng đều sẽ được đền đáp sau hôm nay. Thế nên, trong tiệm net lúc này, trong phòng game của tụi mình lúc này, mọi thứ giống như dừng lại, ai cũng không dám thở mạnh, cứ như thể sợ rằng món vũ khí sẽ bị hư, hay vật liệu sẽ bị bốc hơi đi mất vậy.

“Ha ha, công đoạn cuối, bấm thành phẩm, ai muốn xung phong nào?” Mình hỏi mọi người.

Ai nấy đều nhìn nhau xong lắc đầu lè lưỡi, có lẽ đây là thời khắc quan trọng nên ai cũng cảm thấy bản thân không đủ gánh vác trọng trách. Cũng phải thôi, có lẽ đây là món vũ khí bạc đầu tiên xuất hiện trên toàn bộ server, hàng thiệt giá đúng, thế nên, áp lực là có thật.

“Thôi mày bấm luôn cho rồi đi.” Diệp Tu nó cũng không dám, nên đùn đẩy cho mình.

“Diệp Thu nói đúng đó, em là người tạo ra thứ này mà, em nên có vinh hạnh hoàn tất nó chứ.” Hiên ca cũng phụ họa.

“Ha ha, vậy em tới luôn đây.”

Nói đoạn, mình bấm “Hoàn Thành”, sau đó nhanh tay bấm tắt màn hình đi. Cả đám xung quanh đó trố mắt ra nhìn, tỏ vẻ không hiểu.

“Thói quen của em thôi, làm như vậy cho gay cấn.” Mình cười cười.

“Ờ, lỡ mày bấm hụt rồi sao?” Diệp vẫn không quên trào phúng.

Mở màn hình lên lại, lúc này toàn bộ nguyên vật liệu biến mất, mà ô thành phẩm lại nhấp nháy viền bạc. Chính là đã thành hình rồi. Nhưng người đầu tiên ngạc nhiên lại chính là họ Diệp.

“Ể, sao lại là hình chiến mâu, tao tưởng mày chế tạo một cặp súng cho mày trước?”

“Ha ha, đồ của mày dễ, làm trước, đồ của tao khó, làm sau.”

“Súng chắc khó hơn mâu?” Nó vặn lại.

“Vũ khí của tao chính là kỳ quan thiên hạ, kiệt tác thiên tài, có được không hả?” Mình không thèm chấp.

Ngày hôm đó chắc chắn trở thành ngày đáng nhớ nhất trong nhiều năm về sau. Mình không biết rằng chiến mâu này có giúp Nhất Diệp Chi Thu trở thành cường giả vô địch thiên hạ hay không, cũng không biết rằng chiến đội được lập với cái tên Gia Thế có tạo được tiếng vang hay không, mình chỉ biết, đây là món vũ khí bạc đầu tiên của server, cũng không phải là món cuối cùng được tạo nên dưới tay mình. Chỉ là cảm giác này, thật khó tả…

Chào mừng ra đời, chiến mâu Khước Tà.
 

Cát Tường Tam Bảo

Cống hiến cấp cao
Hội Tự Sát
Team Đánh Thuê
Thần Lĩnh
Bình luận
374
Số lượt thích
1,327
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
muitenbac1
#6


Chương 5

Rồi thì cái ngày quan trọng cũng đến, ngày tranh giải Vinh Quang tại hội chợ game lớn nhất nước, được tổ chức tại Bắc Kinh. Hờ, nhỏ lớn hai anh em mình chưa bao giờ được đến đây cả, cũng chỉ thấy qua hình chụp này kia mà thôi. Thế mà cái thằng sinh trưởng ở đây lại không biết tốt xấu, bỏ nhà đi bụi, chạy xuống tận phía Nam. Đã vậy hôm nay trở lại đây đánh giải, nó còn trùm nón áo kín mít, cứ như người nổi tiếng không bằng.

“Hờ, tao nổi tiếng thiệt mà.” Nó ra vẻ, “Có ai không biết Nhất Diệp Chi Thu đâu ba?”

“Ừ, tao mà không nhắc thì mày đã nổi hơn rồi, định đem cả Khước Tà vào game hành gà nữa mà.” Mình vặc lại.

“Ha ha, có đồ xịn phải đi lùa gà chứ mày.” Nó cười lớn.

“Có liêm sỉ không ba?”

Mà phải công nhận, mấy cái hội chợ game này càng lúc quy mô càng lớn, càng nhiều hãng game tham gia quảng cáo cho sản phẩm của mình, các nhãn hàng đua nhau tài trợ. Ở đây có thể bắt gặp các hãng gaming đang tìm kiếm nhân tài cho game mới, cũng có những team cũ đang ra sức quảng cáo cho đội mình.

Ài, cảm giác thật hừng hực, đây mới chính là thế giới dành cho tụi mình. Cái cảm giác nhìn thấy trong mắt mỗi con người nơi này một đấu chí mãnh liệt, một lòng khát khao chiến thắng, cảm giác đó không thể kiếm được ở nơi nào khác. Nhưng mà cũng có những người dường như chẳng hề quan tâm lắm…

“A a a, em muốn ăn kemmmmm…” Mộc Tranh cứ rú lên như thế mỗi khi đi ngang các hàng quán.

“Ý, chị kia đẹp quá kìa, em lại xin chụp hình nữa.” Con bé thiếu điều chạy lại chỗ hàng quảng cáo game đòi chụp hình chung.

“Ặc, em gái, bọn anh hiện tại cũng tính là tuyển thủ chuyên nghiệp đó, giữ hình tượng chút nào.” Mình dở khóc dở cười nói.

“Ù uôi…” Con bé chu mỏ phụng phịu, “Mai mốt em cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp cho oách.”

Hiên ca đang đi lo các vấn đề giấy tờ thủ tục, xem ra là một giải đấu thực sự có quy mô và nghiêm túc. Các đội tham gia đều được sắp xếp chỗ ăn ở, để có thể đạt phong độ cao nhất trong 3 ngày thi đấu. Giải đấu kỳ này bao gồm 16 đội đến từ khắp nơi trên đất nước, được tuyển chọn từ các công hội mạnh nhất trong game. Chà, xem ra có thể gặp được các địch thủ trong game rồi, để coi lão Ngụy với Đại Mạc Cô Yên với Tảo Địa Phần Hương trông thế nào ngoài đời.

Lên nhận phòng nghỉ ngơi, khách sạn cũng cung cấp đầy đủ trang thiết bị cho các team tập luyện. Chà, máy tính ở đây đúng là hiện đại, khác xa chỗ tụi mình ở. Phải chi được ở đây mãi ha…

Sau khi nghỉ ngơi, buổi chiều chính là giờ rút thăm chia bảng đánh. 16 team, chia làm bốn bảng, đánh vòng tròn tính điểm, sau đó còn tám đội vào vòng trong đánh loại trực tiếp.

Ồ để xem các đội nào, Hoàng Phong, chắc là của tên “Đại Sư” kia. Bá Đồ? Tên gì nghe quen vậy? Hơ, có khi nào là bên Bá Khí Hùng Đồ không nhỉ? Chắc vậy rồi. Vậy người lên bốc thăm chắc hẳn là Đại Mạc Cô Yên. Ờm, để xem ngoài đời có hung dữ như trong game không… Ặc, trời má, cái này là đại ca xã hội đen hả trời. Diệp Tu à, mày chọc lộn người rồi….

Kết quả chia bảng cũng thật hay, bốn đội Gia Thế, Hoàng Phong, Lam Vũ, Bá Đồ nằm bốn bảng khác nhau, thế nên là, chỉ có thể gặp ở vòng trong mà thôi.

Ngày thi đấu chính thức cũng tới.

Xem ra không có gì quá đặc sắc, chỉ đơn thuần là đánh đoàn đội 5v5. Không nghi ngờ team của các công hội lớn đều giành được chiến thắng dễ dàng. Những cái tên như Đại Mạc Cô Yên, Tảo Địa Phần Hương, Sách Khắc Tát Nhĩ đều dư sức chấn nhiếp hầu hết các team khác.
Điểm sáng có thể nói đến ở đây chính là Khước Tà của Diệp Tu. Cây vũ khí bạc này quả nhiên chói mắt, ngay cả các cường nhân cũng phải ngạc nhiên mà nhìn. Đó là còn chưa nói đến màn trình diễn của thằng mặt phù ấy nữa. Làm người nổi tiếng cũng hay ha, tự nhiên mình cũng muốn được vậy ghê.

Lọt vào vòng trong không ngoài dự đoán là bốn cái tên mạnh mẽ từ xưa đến nay trong game, ngoài ra còn bốn cái tên khác nhưng có vẻ không gì nổi trội lắm. Đánh đến vòng này, sẽ là dạng nhất A đánh nhì B, nhất C đánh nhì D, etc. Có thể thấy, đây vẫn là bước đi dễ dàng cho các tên tuổi lớn, vì họ vẫn sẽ gặp các đội yếu hơn trước, vào đến bán kết mới xem như tranh tài thực sự.

Gia Thế bọn mình cũng không nghi ngờ gì có thể đi đến bước này một cách dễ dàng, đối thủ kế tiếp xem ra cũng không phải chướng ngại gì quá to tát. Mà, tụi nó đội hình thế nào nhỉ?

Ngày thi đấu vòng tứ kết, các trận đấu diễn ra cùng lúc, vẫn theo thể thức cũ, Best of 3, đoàn đội 5v5. Thế nhưng, hôm nay đối thủ của Gia Thế là một cục xương khó nhằn. Team kia quả nhiên không phải vì may mắn mà lọt vào top 8, đội trưởng phía đó thực sự cũng là một kỳ nhân, Bắc Kinh này ẩn chứa nhân tài nhiều dữ bây…

Ài, cuối cùng cũng thắng, mình ngồi xoa xoa tay, thằng kia quả nhiên không phải là loại dễ chơi, Diệp Tu nó cũng đánh muốn hụt hơi. Tới lúc xuống bắt tay với đối thủ rồi, ể, mà thằng họ Diệp nó biến đâu mất rồi ta…

“Cảm ơn, các anh rất mạnh.” Đội trưởng team kia nói.

“Ha ha, quá khen, các cậu cũng rất mạnh đó.” Mình cũng khách sáo đáp lời, “Nhưng xem ra cậu vẫn cần một trợ thủ cho mình.”

“Ha ha, tôi biết, tôi cũng rất chấm cách đánh của anh, Tô Mộc Thu, nếu cần một trợ thủ, tôi có lẽ sẽ tìm một người hệ Súng như anh.”

“Ha ha, nói đùa rồi, nói đùa rồi…”

Xuống dưới đài là họ Diệp nó chờ sẵn…

“Sao, cho mày đại diện đội trưởng bắt tay đó, vui hôn?” Nó cười cười.

“Vui chớ sao không ba?” Mình sút lại liền.

“Ừ, thằng lúc nãy đánh rất khá, nó mà có thêm trợ thủ, có lẽ tụi mình gặp phiền phức to.” Phong ca tiếp lời.

“Ha ha, chỉ là một thằng nhóc như tụi mình thôi mà.” Họ Diệp vẫn không quên trào phúng người khác.

“Nhưng nếu nó có một tay dài đứng phía sau cover, thì mày không thể đỡ nổi thế công của nó đâu.” Mình phản bác.

“Chưa chắc, nó có thêm người thì mình có đối sách khác.” Nó tiếp lời, “Đừng quên, tao cũng có mày vậy, hệ Súng trong Vinh Quang, có ai qua được mày?”

Trời má, hôm nay ăn kẹo mạch nha hả ba, nói nghe ngọt vậy? Ê từ từ, lời nó có độc, ý nó là, trong hệ Súng thôi hả, còn hệ khác thì tạch chắc?

“Ê ê ê, nói vậy là sao?” Mình nộ rồi.

“Ha ha…” Nó bỏ chạy.

Có lẽ, ngày hôm nay, mình đang được nhìn thấy sự ra đời của các đại thần trong tương lai, Nhất Diệp Chi Thu, Đại Mạc Cô Yên, Tảo Địa Phần Hương, Sách Khắc Tát Nhĩ, Khí Xung Vân Thủy, etc. Ể, còn mình nữa chi, Thu Mộc Tô nữa, hắc hắc... Nói mới nói, thằng hồi nãy tên gì nhỉ?

À, Lạc Hoa Lang Tạ...

Vào tới bán kết, không ngoài dự đoán là bốn ông lớn, Gia Thế sẽ đối đầu Lam Vũ, Bá Đồ sẽ đối đầu Hoàng Phong. Lam Vũ hở? Ez, một Sách Khắc Tát Nhĩ trong game không tính là gì, không lẽ vào đến đây thì lại có biến số gì to lớn sao, bọn mình đều cảm thấy như thế. Tới lúc gặp nhau, mình đúng là lần đầu nhìn thấy lão Ngụy ngoài đời.

“Chào anh, Ngụy Sâm.” Mình lên tiếng.

“Ha ha, thằng nhóc này ngoan ngoãn, dễ dạy bảo đây.” Ngụy Sâm cười lớn, “Vậy mày chắc chắn không phải thằng pháp sư chiến đấu kia.”

Nói cái gì vậy ba? Dễ dạy bảo là cái gì?

“Ha ha, lão Ngụy, đội trưởng bọn tui lên phòng thi đấu trước rồi.” Phong ca tiếp lời.

“Đạch, hôm nay ra trận gặp tới ba đứa bây lận à…” Ngụy cười khổ.

“Lão Ngụy, anh phải coi chừng Mộc Thu nhà tụi tui đó.” Phong ca cười lớn, “Nó ghim anh rồi.”

“Oắt con, vào trận coi anh mày dạy dỗ mày.”

Dễ ăn lắm đó anh à, tui là thiện xạ, anh là thuật sĩ, dạy tui kiểu gì? Đuệt, vào trận có nên để tư thù cá nhân lấn át không nhỉ, mình đi focus chết ổng thôi? Hơ, sao đâu, team Lam Vũ ổng cũng là hạch tâm, mình focus chết ổng thì cũng là theo chiến thuật. Hắc hắc, quyết định vậy đi, lấy việc công báo thù tư cũng ai biết đâu, coi một lát vào trận ông bị tui ghim ra sao!!!

Trong trận đấu…

Hắc hắc hắc, bắn sướng tay quá má ưiiiiiii. Này thì dễ dạy bảo, này thì ngoan ngoãn, cast phép đi, cast phép đi, cast một cái phép tui coi coi. Này thì cast, cast nữa hông, cast nữa hông? Cast cái rắm nhé nhé nhé nhé! Tui ngắt tui ngắt tui ngắt, coi ông cast kiểu gì. Có vẻ ức chế rồi, hắc hắc, cho chừa, này thì khen lão tử ngoan ngoãn này… Ế, cho đệ chạy qua bắt mình à, har har, bắt được mới sợ nhé. Lão tử né né né, ô, hai kèm một luôn à, tới lúc biểu diễn tuyệt kỹ chói mù mắt rồi, Súng Cận Chiến, ba bước cận thân. Hắc hắc hắc, tạch hai em một lúc? Kém thế mấy đứa?

Xong trận xuống bắt tay nhau, từ xa mình đã có thể thấy cái mặt xám đen của lão Ngụy, tự nhiên cảm thấy trong lòng phơi phới quá trời.

“Má mày thằng ranh, toàn focus anh.” Ngụy Sâm nghiến răng, “Lão Ngô, ông coi thằng đệ của ông nó lấy chuyện tư làm chuyện công, phá hoại chiến thuật team ông kìa, về dạy dỗ lại nó đi.”
“Ha ha, lão Ngụy, thằng nhỏ chính là theo chiến thuật của team đó chứ.” Phong ca cười lớn.

“Má tụi bây…”

Ài, ngày thi đấu thứ hai đã trôi qua, mai chính là ngày quyết định. Để xem, đối thủ ngày mai chính là Bá Đồ của Đại Mạc Cô Yên. Ừm, có vẻ là một kẻ khó nhằn đây… Kệ đi vậy, tối nay thư giãn chút đã, may mà sảnh khách sạn vừa có buffet vừa có quầy máy tính, vừa ăn vừa chơi chút cũng không tồi.

Ồ đông dữ, xem chừng chính là mọi người tham gia giải lần này. Ể, bên kia đông người tụ tập làm gì vậy? Mình cũng ráng bưng dĩa đồ ăn rồi tấp tấp vào xem.

“Ha ha, Đại Tôn, khiêu chiến cả Quyền Hoàng, mày thật là cuồng a….” Có người trào phúng ai đó tên là Đại Tôn.

Ể, kia không phải thằng nhóc đánh cuồng kiếm lần trước đó sao? Và người ngồi máy đối diện chính là Đại Mạc Cô Yên, cái vị đại ca xã hội đen đó…

Quả thật đây là một trận đấu đáng được mong chờ nha. Một người nổi danh với lối đánh cương mãnh, chỉ tiến không lùi. Một người với lối đánh cực kỳ điên cuồng. Nói một cách nào đó, hai phong cách có điểm tương đồng rất lớn. Thế nhưng, ở mức trình độ cao thế này, lại có thể nhìn rõ khác biệt giữa họ với nhau.

Đại Mạc Cô Yên, người này chọn một class vô cùng thích hợp với tính cách của anh ta, quyền pháp gia. Class này cho phép anh ta càn lướt đối thủ mà bỏ qua những yếu tố bất lợi đến với mình, điều đó càng khiến cho người đối diện cảm thấy sợ hãi anh ta hơn. Lối đánh của người này thật sự rất tương phản với một người như mình, một người sẽ luôn tìm lấy lợi ích to lớn nhất trong mỗi chiến thuật đề ra.

Người còn lại, cái người được gọi là Đại Tôn kia, lại sở hữu cách đánh kỳ lạ nhất mà mình từng gặp. Vẫn là một sự cương mãnh như Đại Mạc Cô Yên, nhưng lại cảm giác không giống. Cách mà Quyền Hoàng lao vào con mồi ẩn chứa sự tính toán đầy đủ cho mỗi bước tiếp theo, thế nhưng cái mà Lạc Hoa Lang Tạ mang đến, là một sự uy hiếp cao độ. Mỗi một người khi ra chiêu, đều tự đề ra cách phòng thủ những chỗ hiểm yếu của mình. Người này thì không như vậy, cậu ta sẵn sàng làm những thứ điên rồ nhất để có thể đổi máu với đối thủ. Người đối diện với cậu ta, chắc chắn sẽ bị những hành động đó uy hiếp cực độ. Đó là bản năng hoang dã của thú săn mồi nguyên thủy, một thứ bản năng tiêu diệt con mồi bằng mọi giá.

Không biết, nếu mình và người này chạm trán trực tiếp, kết quả sẽ ra sao nhỉ…

Mà nói mới nói, bản năng trình độ cái mịa gì chứ, đàn ông con trai ai lại lấy tên Lạc Hoa bao giờ? Hắc hắc, nghĩ coi khi thằng nhãi này tìm người hợp tác, có thằng nào sẽ chịu đi chung với đứa đội cái tên Lạc Hoa trên đầu không nhỉ?

Trở lại trận đấu giữa hai người kia, xem chừng cũng sắp đến hồi kết. Ài, Quyền Hoàng quả nhiên danh phù kỳ thực, vẫn là người chiến thắng sau cùng, cho dù là một trận khổ chiến. Nhưng cái người Đại Tôn kia, vẫn cứ cao ngạo như thế, lúc bắt tay mình còn nghe được rằng:

“Tiền bối, lần sau tôi sẽ thắng.” Đại Tôn nói.

“Chuyện lần sau, lần sau nói.” Quyền Hoàng đáp lời.

“Tiền bối, xưng hô thế nào đây?”

“Hàn Văn Thanh.”

Ặc, cái tên nghe như một thư sinh nào đó, sao đi chung với người này một điểm cũng không nhìn ra vậy. Ba má người này có thù gì với ổng hả ta? Nhưng coi như đi không uổng một chuyến, xem chừng tư liệu cho đối thủ ngày mai cũng ổn thỏa.

Ngày quan trọng nhất đã đến, chung kết tổng Gia Thế Bá Đồ.

Lúc cùng với mọi người bước lên phòng thi đấu, cảm giác thật khác lạ. Đây là đấu trường chuyên nghiệp sao? Cảm giác này là cảm giác bước vào trận chung kết, trận đấu quan trọng nhất, trận đấu quyết định cho mọi cố gắng của cả team sao? Ưm, đôi khi cảm xúc thật khó nói lên thành lời, đôi khi mình cũng chỉ muốn tận hưởng nó thêm một chút, để cho nó ngấm vào cả cơ thể này. Tin rằng, mỗi một người đang bước lên đây, ở giờ phút này, đều có cảm giác như mình vậy. Ể, cũng chưa chắc, cái thằng hay lên ngồi trước thì nó nghĩ gì nhỉ?

Gần hai giờ trôi qua, chung kết tổng cũng đi vào trận cuối cùng của loạt BO3. Lúc này trên sân chỉ còn mình với Diệp Tu, Bá Đồ còn lại mỗi Hàn Văn Thanh. Ừm, tình thế có vẻ khả quan cho bên mình, nhưng đối thủ không phải hạng dễ chơi, sơ sẩy là thua ngược liền. Xem chừng Diệp ngồi kế bên mình cũng căng thẳng không kém, cả hai đứa đều dõi mắt nhìn kỹ từng động tác kế tiếp của đối thủ.

Tới rồi, vẫn là kiểu mở đầu quen thuộc của Đại Mạc Cô Yên. Rất nhanh, hai đứa mình tách ra. Chiến thuật căn bản của lấy ít đánh nhiều chính là kéo co, chỉ cần giữ được khoảng cách, hoàn toàn có thể mài máu đối thủ đến chết. Ể, sao hắn ta quay qua bên này rồi, định focus mình chắc? Không dễ vậy đâu bạn, ta né né né này.

“Diệp, qua cứu tao!!!” Mình gào lên.

“Tới liền đây.”

Ể, có gì đó sai sai? Hình như tên kia chính là muốn mình cầu viện Nhất Diệp Chi Thu thì phải?

“Coi chừng có trá” Mình nhắc nhở nó.

Chậc, trễ rồi. Sau một chiêu Thiên Cân Trụy của quyền pháp gia, hai đứa mình dính chặt vào nhau. Má, hắn định chập hai đứa làm một rồi đánh luôn hả? Không dễ vậy đâu bạn, anh là Thu Mộc Tô, Thu Mộc Tô, không phải loại bánh bèo mà bạn cứ gom vào là đánh được. Trượt Đất, Tập Kích Gối, chịu ăn một ít dmg để thoát đi vậy, Diệp Tu nó cũng hiểu ý mình, cố trụ một ít để mình đào thoát.

Nguy hiểm quá, suýt nữa bị chụp chung đánh cho chết rồi… Nếu pha đó mà không thoát kịp, bị đánh chết thiệt chắc nhục lắm nhờ, hờ hờ, không biết có đứa nào sẽ để bị giết kiểu đó không nữa.

Cuối cùng bọn mình cũng không mắc sai lầm nào khác, thành công tiễn đưa Quyền Hoàng, giành lấy thắng lợi chung cuộc. Đệt, pha cuối nhớ lại vẫn còn toát hết mồ hôi. Hàn Văn Thanh, con người này, quả thật không thể xem thường. Cho dù là ở hiểm cảnh, hay ở thời điểm nào, đấu chí của anh ta vẫn luôn mạnh mẽ như vậy. Có lẽ một người như anh ta, xứng đáng với cách nói “độc nhân độc thích, độc bá giang hồ”, bất quá, nếu bên cạnh anh ta cũng có thêm một trợ thủ thì có lẽ mọi chuyện sẽ không dễ dàng nữa nhỉ? Hơ, nói mới nói, ai dám làm trợ thủ của ổng chớ, nhìn cái mặt dọa người của ổng đã phải chạy xa mười vạn tám ngàn dặm rồi chứ nhỉ.

Sau đó là màn bắt tay chào hỏi của hai đội, rồi màn trao giải thưởng. Diệp nó vẫn biến mất như mọi khi. Cái thằng…

Thì ra cảm giác chiến thắng ở một giải đấu lớn chính là như vậy. Đó là một kiểu cảm giác rất khác biệt, chưa từng trải qua, chưa từng tìm thấy trước đây. A, chưa kể còn có fan hâm mộ nữa này. Mặc dù chỉ là một thằng nhóc tầm tuổi Mộc Tranh, nhưng cũng tính là một fan hâm mộ rồi. Hờ hờ, sau này Tô Mộc Thu sẽ có biết bao nhiêu là fan đây! Nghĩ tới đây cảm giác phê pha quá, hắc hắc.

“Ký tặng một thằng nhóc thôi mà ba, có cần phải hưng phấn đến vậy hông?” Có thằng lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của mình.

“Mày thì biết cái gì, đó chính là fan, là fan đó có hiểu không hả? Ghen tỵ với người nổi tiếng hả ba?” Mình sút lại liền.

“Ha ha, fan của tao cả đống kìa, mà, lúc nãy ký tên, mày có biết ký không đó?”

“Ký tên thôi mà, có gì không biết?”

“Tao nói rồi, cái đứa ngàn năm mới có fan như mày quả nhiên không hiểu chuyện, người ta ký tên còn phải ghi kèm mấy thứ như “thân tặng” hoặc “mến yêu” gì gì đó nữa. Đừng nói với tao là mày chỉ ký có mỗi cái tên nhé.” Nó cười cười.

“Ha ha, nhìn tao có quê mùa tới vậy không hả? Lão tử biết hết biết hết.” Mình đáp.

May mắn thiệt, lúc đó mình còn nhớ ra hỏi tên thằng nhóc để ghi vài lời cho nó, hờ, có lẽ sau này phải tập thói quen ký tên mới được. Ờm, mà lúc nãy ghi cái gì nhỉ?

À…

Súng Thần Tô Mộc Thu, thân tặng Chu Trạch Khải.
 
Last edited:

Cát Tường Tam Bảo

Cống hiến cấp cao
Hội Tự Sát
Team Đánh Thuê
Thần Lĩnh
Bình luận
374
Số lượt thích
1,327
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
muitenbac1
#7


Chương 6

Đánh xong một cái giải lớn, học được bao nhiêu là thứ. Team mình rõ ràng vẫn còn rất nhiều thiếu sót để có thể trở thành mạnh mẽ nhất. Chức vô địch kỳ rồi, đúng là một minh chứng rõ ràng cho sức mạnh đó, nhưng không có nghĩa các đối thủ kia sẽ ngừng tiến bộ, nhất là mặt trang bị. Hiện nay các team đang bắt đầu được chú ý đến, đồng nghĩa với việc dòng tiền đổ vào sẽ ngày một nhiều hơn. Việc cho ra đời các vũ khí bạc như Khước Tà chỉ là vấn đề thời gian, nhất là sau màn trình diễn của họ Diệp vừa rồi trong giải.

Ài, xem ra cũng tới lúc phải nâng cấp cho mình rồi. Ừm, để xem, hai súng nòng xoay nhỉ. Căn bản mình đã nắm vững, cộng thêm tư liệu từ Khước Tà, chế tạo súng lúc này cũng không phải là vấn đề.

Thế nhưng, hai súng hở? Tốt thì tốt thật đó, nhưng kết cấu team hiện tại vẫn chưa bền vững, lỡ vào trận mà không cần thiện xạ thì sao trời? Lỡ lúc đó cần thuật sĩ thì đỡ thế nào được? Còn nữa, gặp một trận đấu mà có các hảo thủ kiểu Hàn Văn Thanh, mà lại chơi các class mạnh khống chế như quyền pháp gia, hay nhu đạo, mà áp sát, thì mình đỡ sao?

Xem ra là phải giải quyết từng vấn đề một.

“Diệp, mày nói xem, lúc họ Hàn nhào vào tao, nếu là mày, mày phản ứng ra sao?” Mình hỏi nó.

“Tao là thiện xạ hay pháp sư chiến đấu?”

“Tất nhiên là nói trên tư cách thiện xạ, tao muốn nghe ý kiến của mày.”

“Vậy thì khó. Giả thiết rằng tụi mày ngang trình, thì class của mày sẽ gặp vấn đề với quyền pháp gia. Hoặc là mày tìm được bước đột phá nào đó về mặt kỹ thuật cá nhân, còn không thì tao nghĩ là không có chút cửa thắng nào.” Nó đáp một cách thất vọng, “Căn bản mà nói, để ổng áp sát tao, thì tao cũng khó khăn, nhưng nếu là tao, thì bản thân tao vẫn có skill của các class cấp thấp khác cùng hệ, may mắn thì vẫn có cửa thoát ra.”

“Vậy tóm lại là, kể cả tao có dùng skill của các class cùng hệ Súng thì vẫn không thoát được?”

“Có thể nói vậy.” Nó tiếp lời, “Mày nên nhớ là dù khác class thì vẫn có những điểm chung của hệ nghề, mày không thể hi vọng một con thiện xạ có Thiên Kích hay Ưng Đạp được.”

“Cách chơi tán nhân thì sao?” Mình đặt ngược vấn đề.

“Tán nhân?” Nó trầm tư một chút, “Đó có thể là cách giải quyết, nhưng vấn đề cooldown trong việc đổi vũ khí thì sao? Đánh trình độ cao ai cho mày thời gian kiểu đó?”

“Nếu như tồn tại một thứ gì đó giải quyết được vấn đề cooldown đó thì sao?”
“Thì tốt chứ sao? Vậy thì mày sẽ có hẳn 120 skill cấp thấp mà xài.” Nó cười cười, “Nhưng làm gì tồn tại một thứ như vậy chứ hả.”

“Chưa thôi.” Mình đáp.

Đúng vậy, đó chính là chìa khóa vấn đề. Một thứ giải quyết vấn đề cooldown của các vũ khí.

Eureka!!!

Chính là như vậy, chính là như vậy. Để xem xem, tiền đề là: một thứ có công năng loại trừ cooldown của việc đổi vũ khí. Ừ, bắt đầu suy xét xem nào.

Giả thiết rằng, tồn tại một kỹ năng “giải trừ cooldown khi đổi vũ khí” để mình ép vào cặp súng chẳng hạn. Tốt, điều này sẽ giải quyết vấn đề khi đổi từ súng sang mâu. Nhưng nói vậy thì, cái mâu kia cũng phải ép ra được cái kỹ năng tương tự. Quy nạp nó lên, 24 món vũ khí phải có cái skill đó, mới loại trừ được hoàn toàn vấn đề cooldown của việc chuyển đổi.

Ặc, đụng tường rồi. Cứ cho rằng tìm ra được cách ép skill đó đi nữa, thì việc mang 24 món vũ khí trên người là bất hợp lý, vì phụ trọng sẽ trở thành vấn đề. Chưa kể, đổi vũ khí kiểu từng món như vậy, thao tác sẽ trở nên vô cùng phức tạp.

Ài, xem ra phải đổi cách tiếp cận vấn đề...

“Ê Thu, tao nói nè, lúc lão Hàn tiếp cận mày, tại sao mày không dùng Súng Cận Chiến hả?” Diệp đột ngột lên tiếng.

“Lúc đó không ổn, ổng tiến tới quá bất ngờ. Một phần lỗi là ở chỗ tao nữa, tao hơi lơ là khoảng cách với ổng.” Mình đáp lời.

“Không không, lúc mà ổng áp sát vào rồi ấy, vì sao mày không dùng Súng Cận Chiến?”

“Làm sao được ba? Khoảng cách tao cần là ba bước, gần hơn làm sao mà đánh?”

“Mày không thử rút lại thành hai bước hay một bước thì sao?” Nó cười hỏi.

“Ngu hả mậy? Ngoài đường người ta chỉ làm được năm bước, tao làm được ba bước là thánh thần rồi. Mày có biết giảm được một bước chính là cả một quá trình mày mò và luyện tập không hả?”

“Yo, xem ai nói kìa? Mày đang nói là, mày không có khả năng tạo đột phá à?” Nó nheo mắt cười.

“Ặc…”

Thằng ngu này lâu lâu nói có lý nhờ. Ể, đúng là như vậy, thay vì nghiên cứu một thứ khá xa xôi, trước mắt thứ nào có thể cải thiện liền thì làm thôi, ít nhất đó là một bước tiến ngay trong tầm tay. Hm, bất quá vấn đề này nói dễ hơn làm đó…

Để xem xem, nguyên tắc của Súng Cận Chiến chính là sử dụng các động tác cơ thể, hoặc các skill cận chiến cấp thấp để bổ sung khoảng cách cho việc nhả đạn tầm gần. Đó cũng chính là lý do có khái niệm các bước cận thân. Vì khoảng cách càng gần thì càng đòi hỏi tốc độ tay càng cao, và độ chính xác khi nhắm bắn càng cao. Đó là lý do ở tầm 3 bước rất khó có người có thể đạt đến như mình, vì lúc này, việc nhả đạn chính là dựa vào cảm giác súng và thói quen đường đạn.

Thế nên, nếu viên đạn chưa ra khỏi nòng thì không thể tạo ra một hit đánh. Thế nhưng, nghĩ lại thì, tính một hit đánh đó nếu như theo kiểu nghĩ của các loại vũ khí dùng để đâm, như đầu quyền, mâu. Nếu nói viên đạn lúc đó mô phỏng kiếm chém, hoặc đao chặt, thì không hợp lý cho lắm. Vậy nên đó vẫn là bài toán nan giải, vì Súng Cận Chiến chưa có cách nào mô phỏng được những thứ như vậy cả.

Nhưng…

Nếu lật ngược vấn đề, giả sử Súng Cận Chiến trong cự ly cận thân, hay là 0 bước, thì việc vung súng lên, viên đạn vừa thoát nòng, có thể giống như vết kiếm chém không?

“Diệp, lấy tất cả 24 nghề tới, tao thử chút.” Mình gọi nó.

Hưm, quả nhiên là một ý tưởng thú vị. Diệp nó cũng trố mắt ngạc nhiên với phép thử này. Đúng, đúng là như vậy, hai cái nan đề… được giải đáp chỉ với một giải pháp duy nhất. Chính là như vậy, Súng Cận Chiến, cận thân đấu pháp, vừa có thể mô phỏng tất cả các vũ khí còn lại, lẫn giải quyết được vấn đề cận thân của thiện xạ.

Hay, hay thật, hay thật, cuối cùng mình đã tìm ra đấu pháp mới. Hơ, đây có nên gọi là tuyệt chiêu cuối không nhỉ? Vì mình đã làm nó ở mức cực hạn rồi. Làm gì có cái nào nhỏ hơn 0 nữa đâu? Hơ hơ, mình giỏi bây…

“Diệp, đem con pháp sư của mày tới đây cho anh…” Mình hét lên sung sướng.

“Cái gì vậy ba? Mới có chút thành tựu đã đòi khiêu chiến anh rồi?” Nó cười trào phúng.

“Cho mày chiêm ngưỡng đấu pháp của thần, Súng Cận Chiến 0 bước.” Mình tự hào.

Hờ hờ, cái gì pháp sư chiến đấu, cái gì quyền pháp gia, đem lại đây hết cho anh. Này thì Thiên Kích, Long Nha, này thì Cao Phi Cước, Ưng Đạp, anh quẩy hết nhé nhé nhé.

“Ha ha, đúng là mạnh thật.” Nó cười cười, “Nhưng không phải không phá được.”

“Gió to quá ba ưi.” Mình không cho là đúng, “Phá được anh dẫn mày đi ăn kem.”

“Kem thì không cần, cho a Tranh đi.” Nó vẫn tự tin, “Xem nhé.”

Hửm, để lão tử xem mày giấu thuốc gì trong hồ lô. Thiên Kích thôi mà, không chán hả ba, tới lượt anh. Ể, Áo Choàng Bóng Đêm, rồi Vòng Quang Điện, quáng quá chơi chiêu loạn xạ hả ba? Hô, sau đó chắc là Bá Toái phải hông? Tao biết mà, có mấy chiêu đó cũng đòi phá anh. Ặc, Bụi Gai? Xui rồi, bị kéo chân rồi. A a a a a, xui vậy trời, rồi còn bị Quét Sạch hất lên trời nữa chớ… Ặc, rồi tới 22 liên kích nổi danh của nó nữa, xong, tạch…

“Đậu má…” Mình không khỏi bật ra miệng.

“Úy, anh hai lần đầu tiên chửi bậy nha.” Con bé Mộc Tranh nó tròn xoe mắt nhìn mình. Mà cái gì gọi là “lần đầu chửi bậy” hả em, đáng nhớ lắm hả trời?

“Hắc hắc, bình tĩnh bình tĩnh, thua vẫn nên bình tĩnh.” Thằng kia cười cười.

“Sao...sao mà có thể bị phá được ta?” Mình vẫn không thể tin nổi. Một kỹ thuật cấp thần như vậy lại bị phá một cách đơn giản.

“Cái gì vậy ba, dăm ba trò mèo này có gì mà khó phá?” Diệp nó tiếp tục trào phúng, “Đối với Đấu Thần như tao, chính là dễ như bứt bún.”

“Nói tao nghe coi, sao mày lại phá được.” Mình vẫn không cam tâm.

“Ha ha, ok ok, nè, điều đầu tiên là, kỹ thuật của mày rất mạnh, nhưng mày lại quá ỷ y vào chuyện đó.” Nó bắt đầu giải thích “Nói như vậy tức là, kỹ thuật của mày đạt tới trình độ có thể cận chiến với quyền pháp gia rồi, nhưng vấn đề sẽ không dừng lại ở đó. Nếu class cận chiến như quyền pháp gia hay nhu đạo đối chiến với mày, họ chắc chắn sẽ dùng thêm các skill của các class khác cùng hệ, điều đó dẫn dụ mày phải dùng các skill của class khác cùng hệ Súng, đó là lúc điểm yếu của mày sẽ lộ ra. Không phải kỹ thuật của mày không đủ, mà là các class súng khác không có đủ sức mạnh cận chiến như thiện xạ của mày, thế nên Súng Cận Chiến của mày sẽ bị giảm uy lực ở những thời điểm đó, hiểu chưa?”

“Ài…” Mình còn có thể làm gì ngoài thở dài bây giờ.

“Nhưng mày đừng có lo, đánh được như tao không có ai đâu, phải là người tinh thông toàn bộ chức nghiệp trong game thì may ra, ha ha.” Nó nói tiếp “Ừ, may ra chắc có mày mới đủ sức vận dụng hết, vui chưa?”

“Nói cũng như không nói…”

“Anh hai, anh thua rồi, dẫn em đi ăn kem đi mà, ư ư.” Mộc Tranh nó lại làm nũng...

Trời vào thu, thời tiết se lạnh, đi kèm là những cơn mưa bất chợt. Thời tiết này làm cho người ta chỉ muốn cuộn mình vào chăn ấm, thế mà vẫn có những đứa muốn đi ăn kem… Con bé quả thật là bị chiều hư rồi, ài… Vậy mà quán kem vẫn mở cửa mới hay chứ.

Ở chỗ này có ba đứa trẻ đang ngồi nhấm nháp từ từ phần kem của mình, trong quán lại vang vang lên tiếng nhạc.

Nam sơn nam bắc thu bi
Nam sơn hữu cốc đôi

Nam phong nam bắc hải bắc
Bắc hải hữu mộ bi

Uhm, nhạc hay, nhưng lại đượm chút buồn. Mà ai lại mở cái nhạc như vầy vào cái thời tiết như vầy chứ hả, muốn giết người hả?

Ưm, mà nghĩ lại thì, vấn đề kỹ thuật đã được giải quyết, còn vũ khí thì vẫn rối một nùi, không đâu ra đâu cả…

“Mày lại suy nghĩ về món vũ khí kia à?” Diệp nó nhìn mình cười cười.

“Ừ, đụng tường thật mày ơi, không thấy một cách giải quyết nào khả thi cả.” Mình thở dài.

“Không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa, lâu lâu mới ra ngoài chơi, tận hưởng không khí xung quanh đi.” Nó cười, “Mày nhìn a Tranh kìa, nó chẳng phải đang hào hứng vui vẻ lắm sao.”

Con bé này đúng là… Ài, bao nhiêu tuổi rồi còn thích nghịch ngợm cái ô nữa, xem nó kìa, đứng dưới cái vòi nước chảy ra, xoay xoay ô cho nước văng tung tóe khắp nơi. Xong rồi nó xếp ô lại, giả làm súng trường nữa, còn “piu piu piu” về phía thằng họ Diệp nữa. Sặc, thêm bố này, còn ra vẻ trúng đạn rồi lăn ra xỉu nữa, diễn sâu quá ba. Còn chưa hết....

“A a a, xông lên, alonso.” Con bé gào lớn, xếp ô lại như cái chiến mâu mà Diệp nó hay dùng, xông vào định chọc chọc Diệp.

“Ai ui ai ui, tiểu nhân đầu hàng a, Đấu Thần tha mạng a.” Diệp cũng rất biết phối hợp với con bé.

Con nít quả nhiên là trí tưởng tượng phong phú, chỉ với một cái ô mà nó định vừa làm súng, vừa làm mâu, vừa làm khiên luôn.

Ê...

Đợi đã...

“Về, về mau, tao nghĩ ra rồi tao nghĩ ra rồi.” Mình như hét vào tai họ Diệp.

“Lại có ý tưởng gì điên rồ à.” Nó cười cười, ra vẻ hiểu biết.

“Chính là như vậy, sao tao không nghĩ ra sớm hơn nhỉ, ha ha.” Mình cười như điên.

Trên đường về nhà, Mộc Tranh còn kịp biến hóa cái ô thành trọng kiếm và gậy phép nữa…

Chính là như vậy, thay vì làm ra món vũ khí có skill “loại bỏ cooldown”, không bằng làm ra một món vũ khí có công năng biến hình thành món vũ khí khác, và câu trả lời chính là một cái ô. Hắc hắc, quả là một ý tưởng thiên tài mà.

Để xem xem, làm một cái ô cần những thứ gì nhỉ? À rồi, đã có, xem nào xem nào, quan trọng là công năng biến hóa giữa các hình thái. Hm, ngoài ra cũng cần một acc tán nhân nữa nhỉ. Acc xem ra là dễ rồi, chủ yếu phải biến cái ý tưởng kia thành hiện thực. Nếu có thể làm được món đồ này, sẽ có cơ hội đem tán nhân đến với đấu trường chuyên nghiệp. Thú vị, tại sao không nhỉ, chắc chắn sẽ làm mọi người hết hồn.

Tạo acc hiện tại là công việc của Mộc Tranh, nó vừa tạo acc, vừa tạo mặt, vừa đặt tên luôn. Con bé hào hứng dữ, lần này quyết tâm đặt cho anh nó cái tên thật oách, chứng minh mối quan hệ ruột thịt.

Quân Mạc Tiếu.

Ờm, tên này nghe hay nè. Được đó em gái, em đúng là em ruột của anh.

Những ngày tháng sau đó, chính là gà bay chó chạy. Từ công hội Gia Vương Triều, cho tới Đấu Thần, hay Súng Thần, hay bất cứ thứ gì có thể tận dụng được, mình đều dùng cả. Tất cả là vì một món vũ khí này. Mọi người cũng rất tin tưởng mình, nên không ai hỏi gì mỗi khi mình yêu cầu vật liệu cả. Ài, cũng thật là biết ơn mọi người, đã dồn hết mọi thứ cho lần này. Vũ khí à, cưng nhất định phải tỏa sáng đó.

Hm, chỗ đuôi ô này cần món gì nhỉ? Đuôi ô cũng xem như tay cầm cho các loại vũ khí, vậy xem ra phải chọn vật liệu nhiều khớp? Vậy có lẽ nên ưu tiên cho cái đám súng, vì đám đó cần cò súng, mấy món vũ khí khác, tay cầm cũng không quá khác biệt. Ok, để xem coi trong đám boss, đứa nào rớt vật liệu phù hợp nhất nhỉ? À à thấy rồi.

“Diệp, coi con boss đó cho tao, khi nào nó ra, hú tao. Tao cần vài món từ nó.”

“À để coi, kìa, nó mới spawn lúc nãy kìa.” Nó dòm sơ qua danh sách rồi báo lại.

“Ể, vậy hội mình có làm party chưa?” Mình khá gấp gáp.

“Rồi, mà không đông lắm, mày có muốn lập thêm đi cho chắc cú không?” Nó hỏi lại.

Rõ ràng là cần rồi, thiệt đúng lúc mà. Hờ hờ, trời đãi mình, xem ra ý trời chính là muốn mình hoàn thành mà.

“Phong ca, anh đang tới đâu rồi?” Mình quay sang hỏi.

“Hai đứa đến đây mau, ở đây có cao thủ.” Phong ca có vẻ căng thẳng.

“Ha ha, cao thủ nào làm cho Phong ca vã mồ hôi được hay vậy.” Diệp cười cười.

“Anh không biết, đấu pháp của nó kì dị lắm.” Phong ca thậm chí còn không trả lời được hết câu.

Shit, bớt đùa, đừng bảo với lão tử là boss chết trước khi quân cứu viện tới kịp nha. Đậu, đứa nào dám động thổ trên đầu thái tuế đây? Theo cách nói của Phong ca, có vẻ không phải các nhà quen thuộc kia. Vậy là thần thánh phương nào?

Trời má, đặt chân đến chiến trường mới thấy nó hỗn loạn bát nháo tới đâu. Pháo hoa ngợp trời, chói mù mắt. Đứa nào đang cầm trịch trận này đây???

“Phong ca, có nhìn ra ai đang lead bên kia chưa?”

“Chưa, anh còn đang bận tối mắt né đòn của nó đây.” Phong ca đáp lời, “Nhưng nhìn skill thì đoán được là một đạn dược sư.”

Ặc, đạn dược sư nào có trình dữ bây? Mà, gì chứ, đứng trước mặt anh đây, chơi súng mà dám vỗ ngực có trình? Đùa, anh là Súng Thần, là Súng Thần.

“Diệp, trận này nghe tao chỉ huy.” Mình hét vào thằng kế bên.

“Ok ok, nghe mày hết nghe mày hết.” Diệp nó cũng vô cùng đồng tình.

“Cứ để Phong ca đánh trận như thường đi, mày theo tao.” Mình dặn nó.

“Được được.”

Đâu ra cái đấu pháp dị hợm thế này trời, cứ phải chói mù mắt nhau mới được. Nhưng không phải là không thể nhìn ra phương vị của người này. Hừm, nói về đạn dược sư, anh đây cũng có tâm đắc đó em trai à, để xem cưng chói, hay là anh cứng.

“Diệp, vừa đánh vừa di chuyển theo chiều kim đồng hồ, tao cần nó nhìn thấy mày.” Mình ra lệnh, “Đánh chiêu có hiệu ứng vào, tao muốn nó bị mày thu hút.”

Diệp sẽ đóng vai trò dụ tình, một khi chiến trường nhìn thấy Nhất Diệp Chi Thu, có ai không muốn chạy tới lấy đầu nó đâu. Và đó chính là khoảng trống cho mình. Cố lên nào, chút nữa thôi, anh sắp nắm được mày rồi nhóc à.

Đây, chính là lúc này!!!

“Diệp, Nộ Long Xuyên Tim tới trước mặt, 30 độ về phía trái.”

Diệp nó cũng không chần chừ, chiêu lập tức đánh vô cùng chuẩn xác về phía đó. Hắc, đúng rồi đó, né đòn đi con trai, né đi nào. Đúng rồi cưng, né thì phải di chuyển về phía này, và phía này chính là anh mày!!!

Hắc, bị anh mày tóm rồi nhé. Tập Kích Gối, văng ngược về, Phù Không Đạn, lên trời nhé con trai, sau đó là thần kỹ Áp Súng đây. Hắc hắc, sao, đọ apm với anh mày? Đùa, còn xa xa xa lắm baby.

Cuối cùng thì thằng đạn dược sư cũng nằm đo đất. Khói tan, chiến trường cũng rơi vào tàn cục, Phong ca dễ dàng dẫn dắt Gia Vương Triều làm gỏi đám còn lại. Còn mình và họ Diệp thì đang đứng ngó lom lom thằng đạn dược sư kia.

Bách Hoa Liễu Loạn.

“Ê cưng là trai hay gái vậy?” Diệp nó cất giọng giễu cợt.

“Lão tử là trai, trai 100%.” Một thiếu niên còn chưa vỡ giọng đáp lại, trong đó hình như mang chút ấm ức.

“Tức cái gì tức, nhóc con sao chơi lại bọn anh?” Diệp nó tiếp tục không tha.

“Ông có cái gì hay, không có tên thiện xạ kia, ông còn lâu mới mò ra tui.” Nhóc kia ấm ức đáp lại.

“Ha ha, thế nên bọn anh mới là tổ hợp tốt nhất, có biết không hả?” Diệp đáp lời.

Lúc này mình mới cắt ngang.

“Nhóc, đấu pháp vừa rồi hay đó, có tên gọi gì cho nó không?”

“Tui gọi là Bách Hoa Thức.” Thằng nhóc có vẻ ưa mình hơn họ Diệp…

“Ưm, tên khá đó. Nhóc, chỉ điểm bí quyết cho anh đi, anh sẽ chỉ lại điểm còn thiếu sót trong đấu pháp hiện tại của nhóc cho.” Mình gạ gẫm em nó.

“Ừ, tui sẽ chỉ anh, vì anh là người tốt, chứ không phải như thằng cha kia.” Tên nhóc này quả thật rất đáng yêu…

Sau một lúc ngồi trò chuyện về đấu pháp, cả đám cũng chia tay nhau ai về nhà nấy. Chỉ là mình cảm thấy lạ lùng với thằng họ Diệp ngày hôm nay.

“Hơ, lạ à nha, thằng nhóc vừa rồi khá lắm, sao không thấy mày dụ nó về team?” Mình hỏi nó.

“Ha ha, tụi mình cần một đạn dược sư làm gì, hơn nữa còn là một thằng nhóc.” Diệp nó cười cười.

“Gì vậy ba, nay chê luôn?” Mình giễu ngược.

“Tao có mày rồi, còn cần gì một thằng hệ súng nào khác nữa hả.” Nó cười cười. Trời đậu, nghe mà nổi da gà với nó.

“Hơn nữa, tao không cảm thấy nó hợp với tụi mình, để cho số phận tự định đoạt con đường của nó đi.” Nó tiếp, “Biết đâu sau này nó thực sự tìm được người sinh ra dành cho nó thì sao ba?”

Ừ cũng phải, mà nói mới nói, đàn ông con trai ai lại lấy tên có chữ Hoa bao giờ trời…

Ể, hình như lúc trước có gặp đứa nào mà tên cũng có chữ Hoa thì phải? Không biết sau này hai đứa nó có gặp nhau không nhỉ? Nếu có chắc vui, hai thằng tên Hoa gặp nhau, hắc hắc.

Lạc Hoa Lang Tạ gặp Bách Hoa Liễu Loạn, nghĩ tới là rợn tóc gáy rồi....
 
Last edited:
Bình luận
3
Số lượt thích
5
Location
Thiên Hạ
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
chị Lá
#8
:v Phê vl (y) cố lên thớt
 

Túc Liên

Enthusiastic Dramatist
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
243
Số lượt thích
1,474
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tranh, Quả, Nhu, Tú, Kỳ

张佳乐头上的小花儿

To sleep the sleep of the just and innocent
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
8,454
Số lượt thích
19,140
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Nhìn hình
#11
Vốn không thích góc nhìn thứ nhất, nhưng rất thích fic này. Cũng ít khi review fic nghiêm túc, nhưng đây sẽ không là review đầu tiên dành cho fic này.

Ít người viết về thời mà Diệp Tu và Tô Mộc Thu đã ở chung nhưng chưa chơi Vinh Quang. Phải, họ gặp nhau từ một quán net, phân thắng thua bằng nhiều thể loại game, thứ mà hai thiếu niên kiếm sống. Câu chuyện của Diệp Tu và Tô Mộc Thu đã bắt đầu từ trước khi Vinh Quang ra đời.

Fic đem đến cho Lá cảm giác của lần đầu tiên đọc Đỉnh Vinh Quang và cả Toàn Chức Cao Thủ. Muốn nói về sự thần thánh và tiền bối của Diệp Tu so với các titan thời sơ khai khác, có lẽ chính là sự bắt đầu của hắn và Tô Mộc Thu. Người chơi Vinh Quang là những sinh vật sống trong thế giới của nhân loại, đại thần thống trị họ, titan thời sơ khai là tiền bối của đại thần, mà Diệp Tu và Tô Mộc Thu còn đứng ngoài tất cả. Vinh Quang là nơi tranh đấu, nơi đổ máu và nước mắt của bao thế hệ đại thần, mà Diệp Tu và Tô Mộc Thu đã dấn thân vào bao nhiêu chiến trường thượng cổ khác từ trước cả Vinh Quang rồi.

Và họ, chỉ là hai thiếu niên đến từ một góc phố be bé của thành phố đông người. Kèo game, bug, tính toán, tìm kiếm, xây dựng, vọng đồ, một góc cuộc sống thường nhật, gia đình nho nhỏ chỉ có ba người của Tán Tu Tranh là cả một thế giới mở khi họ có thể cùng nhau đi qua từng ấy không gian game. Thiếu niên Tô Mộc Thu và thiếu niên Diệp Tu là những trạch nam chỉ chơi game đúng nghĩa, sức sống giấu trong vẻ ngoài lười nhác lầy lội, đấu chí luôn cháy bừng nhưng chỉ cần một chai nước ngọt cũng đủ làm phần thưởng cho chiến thắng.

Họ là những game thủ rất thuần, có game liền chơi có tiền liền nhặt, suy nghĩ thực tế ko hoa lệ, kỹ thuật và trình độ từ trải nghiệm game mà ra chứ ko hề truy cầu điều gì khác biệt. Nhưng những thứ đó mới làm nên họ.

Nói một chút về văn phong tác giả. Quá thân thiết rồi, Lá chứng kiến ngòi bút anh trưởng thành qua từng giai đoạn. Chỉ vỏn vẹn vài fic được đăng, nhưng quãng đường mà anh đi qua từng fic là xa đến khó tin. Cầm fic này lên đọc, Lá đã phải ngạc nhiên. Ngoài một câu cũ ngưỡng mộ những người viết fic dài, thì fic này dài nhưng lại không đem đến cảm giác dày đặc diễn biến như Công thành chiến, dù lượng thông tin truyền tải không hề ít hơn. Đây chỉ mới là review cho chương 1, thanh scroll dài dằng dặc, mỗi chương đều có điều đáng nói. Quả thật, chuyện của game thủ hãy để game thủ viết, bởi vì nó sẽ tự nhiên như nước cất với những tình huống và ngôn từ chỉ có game thủ mới hiểu. Mỗi lời mỗi câu đọc vào thoải mái đến xương, vì đó là trải nghiệm chân thật nhất của chính bản thân người viết và người đọc, những người chia sẻ với nhau một tình yêu đơn thuần dành cho game.

Không chỉ là Vinh Quang, không chỉ là sàn đấu, Diệp Tu và Tô Mộc Thu có thể cùng nhau đi qua tất cả mọi game trong cuộc đời họ. Có thể họ sẽ neo lại ở Vinh Quang cũng như một trạm dừng trên bước đường rong ruổi phiêu lưu của mọi game thủ, cũng có thể tương lai họ sẽ ra đi, nhưng thật tốt vì trên đường từng có một tri kỷ.
 
Last edited:

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
322
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#12
Nội dung rất thực tế, văn phong gần gũi với cuộc sống đời thường, như câu chuyện về hai thiếu niên trong một “tiệm net năm 19xx” nào đó, tình cờ gặp gỡ, trở thành tri kỉ. Rất thích những năm “hoành hành” trong game của Tán Tu trước khi Vinh Quang ra đời, cảm động và chân thực vô cùng.

Tuy rằng fic hướng nguyên và không có cp trên bề mặt, nhưng dưới con mắt của em thì nó chính là cp Tán Tu ẩn.
“Tao có mày rồi, còn cần gì một thằng hệ súng nào khác nữa hả.” Nó cười cười. Trời đậu, nghe mà nổi da gà với nó.

Ok, em rất ổn! “Tao có mày rồi, còn cần gì một thằng hệ Súng nào khác nữa”!!!! Nghe có giống “Anh đếch cần gì nhiều ngoài em” của Đen Vâu không, trời ơi tình bể bình, Diệp thần khí phách!!! Cái này có gọi là "khẳng định chủ quyền" không?

Đợi ngài viết tiếp fic này, fan não tàn của Tán ca xin một mảnh chiếu ngồi hóng ở đây!
 
Last edited:

Cát Tường Tam Bảo

Cống hiến cấp cao
Hội Tự Sát
Team Đánh Thuê
Thần Lĩnh
Bình luận
374
Số lượt thích
1,327
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
muitenbac1
#13


Chương 7

Thiên Cơ Tán.

Uhm uhm uhm, được quá ta, món vũ khí mới cũng thành hình rồi, tên cũng đẹp, cũng hợp với tán nhân Quân Mạc Tiếu. Xem ra là ý trời muốn ta làm trùm thiên hạ rồi, hắc hắc hắc.

“Diệp, mày đợi đó cho tao, sắp tới tao sẽ cho mày thấy Đấu Thần quỳ rạp dưới chân của Chiến Thần.”
“Ừ, nói dễ hơn làm đó, vũ khí mới level 5 đã đòi đánh tao, chưa đỗ ông nghè đã đe hàng tổng hả mày?” Diệp nó troll lại.
“Xùy, lão gia mà phải sợ mày? Nâng cấp nó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, tao cũng đã có sẵn kế hoạch cho nó tới level 50 rồi.”
“Vậy à? Vậy thì tao lau mắt mà chờ mày đây.”

Hừ, nó lại trưng ra cái mặt phù, và bằng một cách nào đó, gương mặt của nó ở trạng thái bình thường nhất cũng ra được cái vẻ thiếu đánh nhất!

“Nhưng mà…”
“Mà sao?” Mình thấy lạ, hiếm khi họ Diệp nó lại nói nửa chừng lắm.
“Không phải trù ẻo, nhưng mày phải biết rằng bất kỳ game nào cũng vậy, mở giới hạn level tối đa là chuyện thường tình. Giả sử game này mở ra level 55 thì sao?”
“Ủa thì up level lên 55 chứ sao? Hỏi gì ngộ vậy?” Mình vẫn không hiểu ý nó lắm.
“Mày ngu lắm con trai à.” Nó vặc lại. “Mày nghĩ đi, skill của tán nhân là trước level 20 đúng không? Sau level 20 thì mày sẽ không học được gì cả, đúng chưa? Hiện thời coi như mày ngon, mày có 120 skill, nhưng sau đó thì sao nữa? Mỗi 5 level sẽ có skill mới, mặc dù như vậy thì tính tới thời điểm hiện tại, tán nhân của mày vẫn rất là áp đảo người khác, nhưng về lâu về dài thì sao? Level 60 70 80 90 100?” Nó đặt đúng câu hỏi rồi.
“Ừ thì.. Ài, nghĩ nhiều chi cho mệt mày ơi, tới đâu hay tới đó đi, biết đâu được lúc nó ra phiên bản mới, nó lại có gì đó bất ngờ cho tán nhân thì sao?” Mình cũng lấp liếm cho qua.

Ta nói, nghiệp quật không chừa một ai, chừa mỗi mình thằng họ Diệp, mà người bị quật lần này là bản thân mình. Nói update liền có update, mà còn là update lớn nữa, mọi thứ trong game gần như bị xáo trộn, dân chúng oán thán khắp nơi. Thì cũng phải thôi, update lần này tạo tiền đề cho những update kế tiếp về sau, cho nên thay đổi lớn là điều khó tránh khỏi. Bản thân mình cũng còn bị choáng ngợp bởi những nội dung mới của game, nhất là tán nhân. Đúng y như mình nói, nhà phát hành sẽ có động thái gì đó đối với cái class của mình.

Và nhà phát hành chiều ý mình thật, tạo bất ngờ lớn cho tán nhân luôn ấy chứ.

Phiên bản mới, nâng giới hạn level lên 55, chỉ có những nhân vật nào đã chuyển class rồi thì mới có thể tiếp tục nâng level.

Trời ạ, thế này thì khác nào triệt đường sống của tán nhân đâu chứ. Haizz, vậy mà bữa trước mình còn hăm hở với ý định cầm tán nhân đi vào đấu trường chuyên nghiệp nữa, rồi gì mà đòi đánh con pháp sư chiến đấu của nó nữa,...

Phì, nản thật a, Thiên Cơ Tán đúng là 1 kiệt tác, tuy rằng nó chỉ mới có 6 hình thái mà thôi, nhưng sau này tìm hiểu thêm thì được rồi. Bất quá, tán nhân thì coi như hết đường sống rồi. Tiếc quá má ơi…

“Mày…” Giọng của họ Diệp đột nhiên vang lên sau đầu.
“Gì đó mày?” Mình cũng hơi giật mình.
“Mày đừng lo, Thiên Cơ Tán với Quân Mạc Tiếu không thể đi tiếp rồi thì cũng có sao đâu, biết đâu sau này nhà phát hành sẽ tạo ra một thứ gì đó giúp cho mày có thể phát triển nữa thì sao?” Ồ kinh chưa, hôm nay bố này còn biết nói lời dỗ dành nữa.
“Mày bị ngu hả? Nay có màn an ủi tao nữa hả?” Mình cười cười với nó. “Tao có bị sao đách đâu ba. Tiếc thì đúng là có một chút. Thiệt, một chút xíu xìu xiu mà thôiiiiii….” Câu cuối mình còn cố ý kéo dài giọng để nó biết là mình thật sự không bị gì.
“Thiệt không đó?” Nó dè dặt. “Muốn khóc cho vơi đi nỗi sầu không? Tựa vào vai anh nàyyyyyy”
“Mày tin là lấy Thiên Cơ Tán ngoài đời thông ass mày liền không?”
“Ha, nghe mày nói vậy thì tao tin là mày ổn thiệt.” Nó cười cười. “Rồi sau này mày dự tính sao?”
“Xùy, tao đã nói là tao không có gì thiệt.” Mình khịt mũi. “Còn sao nữa, làm một nhân vật khác thôi.”
“Nữa hả?”
“Thì chỉ là bắt đầu lại từ đầu thôi mà.” Mình cười cười.
“Ừ, như vầy lại càng giống mày hơn rồi nè.” Nó troll lại. “Uổng công anh đây lúc nãy còn viết sẵn mấy lời thoại nhảm nhí để chuẩn bị an ủi khi mày gục vào vai anh đây mà khóc đấy.”
“...”
“Rồi mày tính chơi class gì đây?” Nó đột nhiên nghiêm túc hỏi.
“Hả...hả? Ờ, tao chơi class nào chả được. Mày nên nhớ là một khi tao đã chơi Quân Mạc Tiếu rồi thì tao là toàn chức cao thủ luôn đấy, class nào chơi chả được.”
“Hửm, chắc không đó? Hay chơi tiếp thiện xạ rách rưới của mày đi, dù gì thì, tạ nào thì cũng là tạ…”
“Mày chắc chưa bị thông thì chưa sợ hả???” Mình trừng mắt nhìn nó. “Hừm, lần này tao định cho a Tranh một chút bất ngờ. Tao định chơi một nhân vật nữ, đặt tên theo nó, để mai mốt đi đánh giải, nó ở nhà coi TV sẽ thấy được.”
“Uhm, nghe cũng hay đó, mà định chơi class gì đấy?” Nó dò hỏi.
“Chắc là pháo súng đi?” Mình đáp. “Tao thấy class đó có vẻ hợp với bố trí đội hình hiện tại, hơn nữa cũng trong hệ Súng, mà hệ Súng thì tao bố đời, ok chưa?”
“Xùy, tưởng sao, cái đứa mở mồm ra thì tao là toàn chức cao thủ, tao chơi được hết, bô lô ba la cho đã xong quay ra lại trở về chơi hệ Súng.” Nó chọc.
“Kệ tao nha!!!” Mình giận
“Hắc hắc hắc… thôi thôi, anh rõ mày quá rồi, để đó cho anh, mày chơi cái gì cũng được, lão ca sẽ kéo mày.”
“...”

Hừ hừ, hôm nay trời mưa lạnh mà còn phải đi chợ, khổ ghê là khổ. Ây dà, đường thì trơn trượt, gió thì mạnh, cho dù có che ô đi nữa thì cũng tung tóe cả lên. Nói mới nói, sao mình có duyên với mấy cái ô thế nhỉ?

Tính ra thì, đi chợ cũng như đi dạo, mà đi dạo dưới mưa thì cũng thơ mộng lắm chứ, có thể thả hồn bay bổng linh tinh mà ko bị thằng họ Diệp nó trào phúng phá đám, hay cái tiếng lanh lảnh của a Tranh cứ mè nheo đòi kem.

Chậc, nhà mình ba người đã sống với nhau bao lâu rồi nhỉ? Chắc cũng hơn hai năm rồi đi. Thời gian nhanh thật. Nghĩ lại thì nếu năm đó họ Diệp nó không gặp mình thì sao nhỉ? Hờ hờ, chắc là nó sẽ đi lang thang xa hơn, vậy tính ra mình chính là quý nhân của nó rồi? Để lát về troll nó xem sao, hắc hắc.

Nhưng có nó tới, nhà mình cũng vui vẻ hơn. Ban đầu cũng chỉ nghĩ nó như một đứa chơi net bình thường như bao đứa khác, được cái mình chấm nó ở điểm rất biết điều, rất biết quan tâm người khác. Nó biết nhường cơm cho mình, cho a Tranh lúc đó nè. Ừ thì nó lười thật, nhưng nó cũng chẳng từ chối việc nặng nhẹ gì, còn có nhiều chuyện nó tự thân giành làm, tính ra thì cũng tốt tính thật, trái ngược hẳn với cái mặt thiếu đánh của nó.

Ầy, nói ra thì nếu thời điểm đó không gặp nó, bây giờ hai anh em mình sẽ ra sao nhỉ? Chắc mình cũng tiếp tục ở quán net cũ, ừ thì chắc cũng sẽ chơi Vinh Quang. Nhưng có chơi được tới vui vẻ bất tận như vầy không nhỉ? Hờ, chắc không đâu, bản tính của mình thì chắc là bòn rút Vinh Quang tới tận cùng thôi, chính là nhờ Diệp nó truyền cho mình rất nhiều cảm hứng để có thể nhìn nhận game theo một hướng khác, ờ thì, mình cũng không phủ nhận là mình cũng tính trục lợi từ việc đánh giải đi. Xùy, lão tử không nói ra thì đố ai biết được nhé!!!

“Ê, cậu trai, coi chừng!!!” Một tiếng thét vang lên.
“Hử?” Mình nghĩ. “Ai coi chừng cái gì mới được?” Thế nhưng dường như đó là lời cảnh tỉnh cuối cùng dành cho mình, vì tiếng còi xe đã vang lên rất gần rồi.



Hừ hừ, lái xe cái kiểu gì đấy??? Nói đến thì thấy cả người đau thật, tay chân cũng không cử động được. Hừ hừ, đây là đang đưa lão tử đi đâu??

Chậc, cả người đau quá, nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo. Mình bắt đầu cảm thấy sợ, lúc mơ hồ hình như cảm thấy được có ai đang nắm lấy tay mình, và tay mình cũng siết chặt hơn. Cũng có tiếng khóc nữa, chậc, chắc là của a Tranh rồi…

“A Tranh ngoan a, anh đâu có sao, ngủ một lát sẽ thoải mái thôi…” Mình thì thầm.

Nếu mình có chuyện thì liệu họ Diệp nó có chăm sóc được cho a Tranh không? Rồi còn hai người thôi, liệu Diệp nó có sẽ bị quá tải không? Rồi con bé có sẽ đau lòng quá không? Diệp nữa???

Chết tiệt thật, cuộc đời mình vẫn chưa được tổng kết mà, nếu phải chết thì thế này thật không cam tâm…

Ui, đầu óc bắt đầu cảm thấy mệt mỏi rã rời, cũng buồn ngủ nữa.

Chậc, có lẽ...có lẽ mình sắp không xong rồi.

Tranh à, nếu anh có gì, em phải tự biết chăm lo cho bản thân, cũng phải ngoan ngoãn nữa. Diệp nó là một đứa tốt, sẽ chăm sóc em thay anh.

Diệp à, tao giao Tranh lại cho mày đó, chắc không cần phải nói mày cũng sẽ hiểu con bé muốn gì cần gì nhỉ.

Cả đời này, quen được mày chắc là hạnh phúc lớn nhất của anh em tao đó. Hai năm không ngắn không dài, cùng với mày trải qua nhiều thứ, cũng chính là niềm vui mỗi ngày của tao vậy. Trước đó cứ nghĩ, chỉ cần có đứa em này, tao đã cảm thấy đủ đầy rồi, cũng không quản thế giới ngoài kia biến thiên ra sao cả, tao cùng với a Tranh cũng sẽ an an dật dật như thế trôi qua từng ngày. Gặp mày rồi, tuy mỗi ngày đều là gà bay chó chạy, nhưng có thêm một cá thể mới trong gia đình lại tốt đẹp biết bao. Hơn nữa, mày lại cùng với anh em tao chia sẻ mọi thứ, kể cả những ước mơ điên rồ nhất. Chỉ hơi tiếc một chút nhỉ…

Con đường đó giờ phải để mày gánh vác một mình rồi.

- Hoàn -
 
Last edited:

Cát Tường Tam Bảo

Cống hiến cấp cao
Hội Tự Sát
Team Đánh Thuê
Thần Lĩnh
Bình luận
374
Số lượt thích
1,327
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
muitenbac1
#14

“Chúng tôi xin trân trọng thông báo một tin tức vừa nhận được chiều nay, tuyển thủ Diệp Thu, đội trưởng đương nhiệm của chiến đội Gia Thế, đã tuyên bố giải nghệ, đồng thời rời khỏi chiến đội…”

Chậc, ồn ào thế nhờ, đứa nào vặn cái TV nhỏ lại chút coi!!!

Hả?!?!

Ủa?!?!

Cái đách gì vậy? Diệp Thu???

Phắc!!!

Đây là đâu? Sao mình lại nằm đây?? Năm này là năm nào? Chiến đội Gia Thế? Diệp Thu? Phải thằng bạn mình hông ta? Vẫn dùng tên Diệp Thu ra ngoài đường à? Sao mình nhớ trước khi mình ngủ là mình bị 1 chiếc xe sủi vào mà, sao giờ bản thân ổn dữ??

Mà ngủ bao lâu rồi đây?? Hừ hừ, lết xuống giường phát. Hờ tự nhiên ở đâu ra 1 nơi yên tĩnh thoải mái cho mình nằm dữ? Phắc, năm bao nhiêu đây? 2022? Tám năm trôi qua rồi hả???

Ặc, sao cảm giác bản thân giống trong phim thế này…

Thôi kệ, chả biết quý nhân nào phù trợ, tự nhiên mình còn sống thế này. Ơ kìa, đúng là quý nhân luôn!!! Có hẳn cả một dàn máy tính xịn xò như của NASA để ở đây hả? Thế này là bắt lão tử chơi game rồi!

Hắc hắc, các con giời đã chuẩn bị tâm lý chưa? Bố sắp quay về đây!!!
 

Cát Tường Tam Bảo

Cống hiến cấp cao
Hội Tự Sát
Team Đánh Thuê
Thần Lĩnh
Bình luận
374
Số lượt thích
1,327
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
muitenbac1
#16
Tác giả ơi, có ngoại truyện Tán ca quay về không :(( Đọc đoạn cuối buồn quá
Phần "Here comes another thing" chính là mở đầu của 1 thứ tuyệt vời hơn nữa nha bạn. Biết đâu được, tới lúc đó thì cả cái fic này mới chính là ngoại truyện thì sao?
 

Vnminh

Gà con tiến hóa
Bình luận
6
Số lượt thích
18
#17
Phần "Here comes another thing" chính là mở đầu của 1 thứ tuyệt vời hơn nữa nha bạn. Biết đâu được, tới lúc đó thì cả cái fic này mới chính là ngoại truyện thì sao?
Phần đó viết chưa ạ :3 Đọc Tán ca ở chính văn nên em đang mò mấy phần nói về ảnh :((
 

Cát Tường Tam Bảo

Cống hiến cấp cao
Hội Tự Sát
Team Đánh Thuê
Thần Lĩnh
Bình luận
374
Số lượt thích
1,327
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
muitenbac1
#18
Sẽ có sẽ có, chờ đợi sẽ có hồi báo tốt mà. Chắc chắn không làm bạn thất vọng.
 

Bình luận bằng Facebook